Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-02-2019] Với sự từ bi và bảo hộ của Sư phụ, trong năm vừa qua, tôi đã thoát khỏi sự chạm trán cận kề với chính quyền trong cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc, chịu đựng thống khổ và cảm nhận niềm vui của việc đề cao tâm tính. Tôi cũng nhận ra vài tâm chấp trước người thường khi làm ba việc. Con xin hồi báo những kinh nghiệm tu luyện trong năm vừa qua với Sư phụ và chia sẻ với các bạn đồng tu.

Trách nhiệm và kiên trì

Sư phụ giảng:

“Làm một người tu luyện, đặc biệt là đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, mọi người mang trên thân mình trách nhiệm quá lớn, gánh vác sứ mệnh trọng đại mà lịch sử trao cho chư vị.”

“Đừng xem các việc mà mọi người làm ở thế gian đều rất tương tự việc mà người thường vẫn làm lúc bình thường, trên thực tế cơ điểm, mục đích làm việc của đệ tử Đại Pháp là hoàn toàn khác với người thường.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York 2004)

Qua việc đọc Pháp của Sư phụ, tôi ngộ ra rằng mỗi đệ tử Đại Pháp là một lạp tử của Pháp, và mỗi lạp tử đóng một vai trò trong chỉnh thể, nhưng họ cũng là những thể sinh mệnh độc lập. Khi chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh, như biểu hiện ở tầng người thường, mỗi đệ tử Đại Pháp có những trách nhiệm và sứ mệnh khác nhau. Trách nhiệm của chúng ta là làm ba việc mà Sư phụ yêu cầu, và chúng ta phải có trách nhiệm với sứ mệnh mà chúng ta đã lựa chọn. Hạng mục mà tôi chọn là treo các biểu ngữ giảng chân tướng.

Tôi cố gắng treo các biểu ngữ ở những nơi sạch sẽ và dễ nhìn, nơi mà sẽ có nhiều người đi bộ ngang qua và cùng lúc trấn nhiếp tà ác. Lần nào tôi cũng cố gắng hết sức. Tôi không bao giờ cho phép bản thân cảm thấy như thể làm chỉ để hoàn thành một nhiệm vụ. Hàng đêm, trước khi ra ngoài dán biểu ngữ, tôi phát chính niệm: “Giải thể tất cả nhân tố tà ác và các sinh mệnh can nhiễu đến việc dán biểu ngữ giảng chân tướng; diệt trừ tà linh Cộng sản sau lưng những người sẽ đứng gần các biểu ngữ; và giải thể tất cả tà ác thao túng những camera theo dõi dọc trên đường của ta. Các camera đó là dành cho người xấu, không phải dành cho người tốt, và chúng nên bảo vệ đệ tử Đại Pháp.”

Khi đi dán biểu ngữ, tôi nhớ lại Pháp của Sư phụ:

“Có [hiện diện] của Pháp vĩ đại nhường này, trong chính niệm chư vị là đồng tại với Đại Pháp, đó là sự bảo đảm rất to lớn.” (Giảng Pháp tại Manhattan [2006])

Không kể thời tiết thế nào, nếu tôi nhìn thấy một chỗ tốt, tôi sẽ dán biểu ngữ ở đó.

Có vô số lần gặp phải những cuộc chạm trán và khó khăn nguy hiểm, nhưng tôi có thể hoàn thành việc dán biểu ngữ với sự bảo hộ của Sư phụ.

Ví dụ, vào đêm trước buổi bầu cử Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc lần thứ 19 năm 2017, cảnh sát toàn Trung Quốc đã lùng sục, sách nhiễu, và bắt bớ các học viên phi pháp. Thậm chí ở thành phố tôi ở, cảnh sát đã tăng cường tuần tra và theo dõi các học viên. Một đồng tu đã bị bắt vì dán biểu ngữ. Thân nhân của tôi biết về vụ bắt giữ đó và cố gắng thuyết phục tôi không đi ra ngoài dán biểu ngữ nữa. Họ nói: “Hãy náu mình một vài ngày đi. Bọn họ rất hung bạo.”

Tôi hiểu họ cảm thấy thế nào. Tôi nói với họ rằng: “Cảm ơn vì đã đồng hành cùng tôi hằng đêm trong một năm vừa qua khi tôi ra ngoài dán biểu ngữ. Một ngày nào đó, mọi người sẽ tự hào về nỗ lực của mình. Những cảnh sát này hung bạo là vì họ bị tà linh Cộng sản thao túng. Nếu họ biết chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, họ sẽ không bao giờ bắt giữ một học viên nào thậm chí ngay cả khi họ nhận được lệnh đó. Hơn thế nữa, nếu tôi không đi dán biểu ngữ nữa, họ sẽ nghĩ rằng học viên mà họ bắt giữ đó chính là người đã dán biểu ngữ. Để giúp kết thúc cuộc đàn áp này, tôi cần phải tiếp tục làm điều mà tôi phải làm. Tôi có Sư phụ quản, vì thế mọi người đừng lo cho tôi. Tôi sẽ cẩn trọng.”

Tôi phát chính niệm cường đại và thầm nhẩm Pháp của Sư phụ:

“Có [hiện diện] của Pháp vĩ đại nhường này, trong chính niệm chư vị là đồng tại với Đại Pháp, đó là sự bảo đảm rất to lớn.” (Giảng Pháp tại Manhattan [2006])

Có vài xe tuần tra đi ngang qua đường mà tôi dán biểu ngữ.

Ngay sau khi tôi dán xong biểu ngữ và quay lại, một xe tuần tra chầm chậm tiến tới ngay cạnh tôi. Tôi ở trên vỉa hè và chỉ có một cột điện thoại ở giữa chúng tôi. Tôi nghĩ thầm: “Sư phụ, xin Ngài khiến con tàng hình đối với cảnh sát.” Chiếc xe tuần tra đó đã không nhìn thấy tôi và tiếp tục đi qua.

Chồng tôi đi nhanh tới và nói rằng: “Anh rất lo cho em. Ơn trời là em thanh mảnh và bốt điện thoại đã che cho em.”

Tôi đáp lại: “Không phải là bốt điện thoại đó che đâu. Mà là Sư phụ đã bảo hộ em.”

Trong những ngày đó, Đảng Cộng sản Trung quốc đã tàn bạo hơn thường lệ. Tuy nhiên, các biểu ngữ mà tôi dán ở những nơi khác nhau đã ở đó lâu hơn thường lệ. Tôi nhận ra rằng không kể tình huống thế nào, chúng ta không nên bị hoàn cảnh đánh lừa. Chúng ta phải tín Sư, tín Pháp, và làm điều mà chúng ta phải làm.

Tôi thường phải đến nhà một học viên để nhận biểu ngữ mà tôi cần. Phải mất hai giờ đồng hồ đi đi về về để lấy biểu ngữ. Vì có nhiều nơi ở trên đường có thể dán biểu ngữ rất tốt nên tôi thường đi bộ. Năm nay, khoảng dịp Tết Nguyên đán, học viên đó biết rằng tôi cần nhiều biểu ngữ hơn mọi khi nên đã đóng một thùng nhỏ đầy tài liệu. May thay, tôi đã mua một chiếc ba lô đủ to để đựng cái thùng đó. Khi tôi đeo trên lưng, nó rất nặng, nhưng tôi đã không nói gì và chỉ rời đi.

Vì lý do an toàn, tôi không bao giờ để bất kỳ thân nhân nào của tôi mà không phải là học viên đến nhà đồng tu. Vì thế tôi đã bảo chồng tôi đợi ở điểm hẹn. Anh ấy nhấc cái ba lô và nhận ra nó nặng đến thế nào. Sau khi đi được một đoạn, anh ấy đã vứt cái ba lô trên đường và rời đi sau khi nói vài lời khó nghe.

Tôi không hề giận chồng vì tôi biết cái ba lô đó thực sự rất nặng. Tôi phải cố gắng lắm mới đeo được nó lên vai vì nó đè rất nặng lên vai và cánh tay của tôi. Tôi xin Sư phụ giúp đỡ. Tôi biết có một phiên chợ lớn ở khu vực vào ngày hôm sau, sẽ có nhiều người qua lại. Vì thế tôi biết tôi phải dán những biểu ngữ ở đó để mọi người thấy. Đột nhiên, cơ thể tôi cảm thấy nhẹ bẫng.

Khi chồng tôi gặp lại tôi, anh ấy nói: “Em gầy gò mà khỏe thế.” Tôi nói với anh rằng vì tôi đang làm một việc chân chính. Sư phụ đã gia trì cho tôi.

Anh ấy không bao giờ còn bực bội về kích cỡ của cái ba lô đó nữa. Thậm chí không tu luyện nhưng anh ấy biết rằng Đại Pháp là tốt và rất ủng hộ tôi.

Một hôm, khi tôi đang học thuộc Pháp, tôi nhận ra một điều.

Sư phụ giảng:

“Người mang tư tưởng xấu, khi nghĩ đến những thứ không đúng đắn, gặp tác dụng mạnh mẽ của trường của chư vị, cũng có thể thay đổi tư tưởng của họ,” (Bài giảng thứ ba – Chuyển Pháp Luân)

Tôi nhận ra rằng Phật Pháp là thực sự vĩ đại và từ bi.

Học viên đó kể cho tôi biết về việc làm một tấm biểu ngữ giảng chân tướng phức tạp và mất công đến thế nào, vì thế tôi trân quý từng tấm biểu ngữ. Đó là pháp khí có thể cứu độ thế nhân và trấn nhiếp tà ác.

Nhìn lại những trải nghiệm của tôi trong việc dán các tờ biểu ngữ trong một năm vừa qua, tôi đã có thể làm việc đó mà không bị can nhiễu không phải vì tôi thông minh hay dũng cảm mà vì Đại Pháp đã ban cho tôi trí huệ và chính niệm. Pháp thân của Sư phụ liên tục bảo hộ cho tôi. Pháp của Sư phụ đã làm tôi hiểu rằng tôi phải nhận trách nhiệm này và ý thức trách nhiệm này đã khích lệ tôi.

Lội ngược dòng

Sư phụ giảng:

“Không phải chỉ vấn đề người ta đắc Pháp, [mà còn] dẫn động người ta đến mức công tác cũng không làm được tốt, học tập cũng không học vào, lượng lớn thời gian dành cho máy tính, trò chơi điện tử, dụ dỗ chư vị tới xem tới chơi những thứ đó. Đã không còn là trạng thái con người nữa. Từ xưa đến nay con người đều không có trạng thái này. Đó là kỹ thuật của người hành tinh khác, ma đang lợi dụng chúng, dụ dỗ chư vị, khiến chư vị buông bỏ tất cả những gì của chư vị, dành hết [vào nó]. Lãng phí sinh mệnh của chư vị, chư vị còn không buông nó ra nổi! Từ góc độ làm người mà nhìn chư vị đã là không đúng, huống là tu luyện.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2016)

Qua việc học Pháp của Sư phụ, tôi nhận ra rằng máy tính và trò chơi điện tử là chiêu trò tà ác và rằng app WeChat phổ biến cũng là một trong số đó. Sư phụ đã dạy chúng ta rằng mọi thứ là sống trong các không gian khác. Đệ tử Đại Pháp không phải là người thường và có năng lượng. Nếu chúng ta chấp nhận chúng thì tức là chúng ta đang thực sự cấp năng lượng cho chúng. Làm sao mà các đệ tử Đại Pháp có thể cấp năng lượng cho những thứ tà đó được? Chẳng phải chúng ta cũng đang nuôi dưỡng ma tính của mình sao? Vì thế, tôi quyết định không cài và không sử dụng WeChat.

Có vài lần, thân nhân và bạn bè tôi đã hỏi tại sao tôi không dùng WeChat. Họ kể cho tôi về những câu chuyện họ đã nhận được tiền lì xì qua đó ra sao, nó thuận tiện như thế nào, hoặc các nhóm chat náo nhiệt ra sao. Tôi bất động tâm về những điều họ nói.

Rất nhiều người chúng tôi đã gặp mặt trong một bữa tiệc sinh nhật của một người họ hàng. Một người họ hàng giàu có muốn làm cho không khí sôi nổi một chút. Vì thế anh ấy đã gửi một cặp bao lì xì trị giá 700 Nhân dân tệ qua WeChat. Mọi người đều cố gắng lấy hai bao lì xì đó trừ vài người lớn tuổi. Anh ta thấy tôi ngồi yên lặng trên ghế của mình.

Anh ta nhìn thẳng tôi và nói: “Cô không có WeChat à?”

Tôi trả lời: “Không.”

Anh ấy đáp lại bằng một giọng nói nghiêm túc: “Tôi khâm phục các học viên Pháp Luân Đại Pháp.”

Sau một lúc, anh ấy nói: “WeChat không phải là một thứ gì tốt cả.”

Tôi nhanh chóng đáp lại: “WeChat không tốt cho con người. Nó khống chế cuộc sống của mọi người, và vô cùng có hại cho sức khỏe tinh thần lẫn thể chất của người ta. Các anh chị không nên dùng nó. Các anh chị nên có trách nhiệm với cuộc đời của chính mình.”

Mọi người ở bữa tiệc đã cười nhạo và chỉ trích tôi, và nói rằng tôi quá ư ấu trĩ. Nhận ra rằng mình không thể thuyết phục họ, tôi tự nhủ là không đi theo dòng chảy của xã hội và thay vào đó cần phải lội ngược dòng.

Cho đến nay, tôi đã tu luyện hơn 22 năm, thế nhưng có những lần tôi vẫn không thể tiếp nhận chỉ trích và có thái độ độc đoán. Đôi khi, có những tâm chấp trước nổi lên. Tuy nhiên, kể từ vụ việc ở bữa tiệc đó, tôi đã tu bỏ được những chấp trước này từ căn bản.

Sự đề cao trong tu luyện của tôi đến từ việc học thuộc Pháp. Trong khoảng một năm vừa qua, tôi đã thay đổi thói quen học Pháp của mình từ đơn giản chỉ đọc Pháp sang học thuộc Pháp. Tôi tập trung tốt hơn khi học thuộc Pháp, và tôi hưởng lợi rất nhiều từ việc đó. Cuối cùng tôi có thể học Pháp và nội hàm của Pháp triển hiện cho tôi. Khi sắp sửa tức giận, tôi nhớ đến Pháp của Sư phụ.

Sư phụ giảng:

“‘Vân du’ rất khổ, bước đi ngoài xã hội, phải xin ăn, gặp các loại người, giễu cợt nó, nhục mạ nó, khinh nhờn nó, các sự tình đủ loại đều sẽ gặp phải. Nó coi bản thân là người luyện công, dàn xếp tốt quan hệ với người ta, giữ vững tâm tính, không ngừng đề cao tâm tính, những dụ dỗ từ các loại lợi ích nơi người thường đều không làm nó động tâm;” (Bài giảng thứ tám – Chuyển Pháp Luân)

Thể ngộ của một đệ tử Đại Pháp đối với Pháp của Sư phụ, phụ thuộc vào nền tảng căn cơ của mỗi người và lượng đức của họ. Nhưng nếu Sư phụ đã chỉ ra vấn đề thì học viên đó phải nghe lời Sư phụ và nghiêm túc đối đãi với điều đó. Các đệ tử phải chân tu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/2/8/382464.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/3/31/176340.html

Đăng ngày 20-04-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share