Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp từ tỉnh Giang Tô, Trung Quốc

[MINH HUỆ 2-7-2015] Tôi cảm thấy rất buồn nôn vào tháng 1 năm 2012, vì vậy chồng tôi đã đưa tôi đến bệnh viện. Tôi bị chẩn đoán ung thư buồng trứng giai đoạn cuối, ung thư lan rộng sang cả hệ bạch huyết, màng bụng, và xung quanh phổi của tôi.

Bác sĩ nói với chồng tôi rằng không có cách nào chữa khỏi và bảo anh ấy đưa tôi về nhà.

Chồng tôi tuyệt vọng và không còn biết phải làm gì. Khi chị gái tôi nghe được việc đó, chị ấy nói với tôi rằng Pháp Luân Đại Pháp có thể thay đổi cuộc đời tôi-thế nhưng chỉ tôi mới có thể quyết định có muốn tu luyện không.

Chị ấy bị chẩn đoán ung thư vú vào năm 1999 và đã hồi phục sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Chị ấy đã đưa cho tôi bản Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, vào năm 1998, tôi đã mất một quãng thời gian dài để đọc sách. Hiểu biết duy nhất mà tôi thu được thời điểm đó là cuốn sách dạy mọi người thế nào là một người tốt. Tôi đã tập các bài công pháp không đều đặn.

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi đã không thực sự tu luyện mặc dù chị gái tôi khích lệ tôi và cố thuyết phục tôi chăm chỉ. Thay vào đó, tôi đã buông lơi bản thân theo những ham muốn của người thường, và đôi khi tôi cư xử tồi tệ hơn một người thường. Tôi cười nhạo chị gái tôi trong tâm bởi vì tôi nghĩ rằng cuộc sống vô nghĩa [nếu] không có sự hưởng thụ của người thường.

Hơn một thập kỷ uổng phí

Sau khi chị gái tôi rời đi, tôi suy nghĩ một cách nghiêm túc về cuộc đời của mình, và nó đã vụt qua tâm trí tôi giống như một bộ phim. Con người quá nhỏ bé và bất lực trước Đấng tạo hóa. Tôi đã vui sướng và tràn đầy năng lượng trước đó, nhưng bây giờ tôi mắc bệnh ung thư không thể chữa khỏi. Tôi đã uổng phí hơn 10 năm qua, trong suốt thời gian đó tôi đã nghĩ là tôi hạnh phúc.

Tôi tiếc nuối đã bỏ phí quá nhiều thời gian. Tôi quỳ xuống trước ảnh của Sư phụ và đã khóc. Tôi nói rằng mình vô cùng có lỗi và sẽ chăm chỉ kể từ nay trở đi.

Tôi nhìn vào ảnh của Sư phụ và Ngài đã mỉm cười. Tôi không thể tin được điều đó. Tôi lau mắt và nhìn vào Sư phụ một lần nữa. Đúng vậy, quả thực, Sư phụ đã mỉm cười.

Tôi biết [rằng] Sư phụ không từ bỏ tôi và rằng Ngài đã tha thứ cho tôi. Tôi biết tôi có thể luyện tập trở lại.

Tu luyện chăm chỉ

Hàng ngày tôi dậy sớm để luyện công, phát chính niệm, và đọc các sách Đại Pháp và các kinh văn của Sư phụ.

Chị gái tôi đưa cho tôi các công cụ để phá vỡ sự phong tỏa Internet của chế độ Trung Quốc, vì vậy tôi có thể đọc các bài viết trên trang Minh Huệ. Tôi đọc các bài viết mới của Sư phụ ngay khi các bài viết được công bố và cả những gì các học viên ở nước ngoài đang làm. Qua trang Minh Huệ nền tảng, tôi đã học được từ việc chia sẻ trải nghiệm của các học viên.

Sức khỏe của tôi được cải thiện và tôi không còn mất bình tĩnh nữa. Điều đó khiến chồng tôi ủng hộ sự tu luyện của tôi hết lòng.

Chị gái tôi nhờ tôi giúp chị ấy gửi các lá thư Đại Pháp giảng chân tướng và phát các tài liệu Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó chị ấy nói rằng Sư phụ đã giảng về tầm quan trọng của các điểm sản xuất tài liệu Đại Pháp ở Trung Quốc và tự hỏi chúng ta có thể thành lập một điểm [sản xuất].

Chúng tôi mua một máy in và một ổ ghi DVD. Với sự giúp đỡ của các đồng tu địa phương, chúng tôi đã biết làm thế nào để ghi đĩa DVD và in ấn tài liệu. Chúng tôi cố gắng sản xuất các tài liệu chất lượng cao và sản xuất thật nhiều như chúng tôi có thể phát.

Quá nhiều các chấp trước

Khi các học viên nói rằng tôi có thể ngộ tốt và gần giống như các học viên lâu năm, tôi cảm thấy dễ chịu và hài lòng với chính mình. Tôi cảm thấy tôi tốt hơn những người khác và có năng lực hơn. Kết quả là, tôi đã nhìn vào các học viên khác và [có tính] ganh tị.

Tôi thấy khó chịu khi các học viên phát âm một số từ không chính xác khi học Pháp. Tôi coi thường những ai mà không giữ được tay của họ thẳng khi phát chính niệm và tự hỏi tại sao họ lại như vậy sau rất nhiều năm tu luyện.

Trong tâm trí tôi, tôi cười nhạo các học viên khi họ nói chuyện chấp trước này và chấp trước khác. Tuy nhiên tôi trở nên ganh tị khi họ tỏ ra có thể ngộ tốt hơn.

Quá nhiều các chấp trước đã xuất phát từ cảm tính, trong đó gồm cả ham muốn, chứng thực bản thân, tự hào về con trai của mình, và muốn làm trung tâm của sự chú ý vào các dịp nghỉ lễ và các hoạt động khác.

Những chấp trước đó được ẩn sâu trong tâm tôi, và tôi không bao giờ đề cập đến chúng giữa các đồng tu. Thực tế, tôi muốn sống cuộc sống của một người thường.

Sư phụ đã cho tôi một điểm hóa khi Ngài nhìn thấy rằng trạng thái tu luyện của tôi không tốt: Một hôm tôi bị ngã xuống cùng một chỗ hai lần. Đó là lúc mà rốt cuộc tôi đã nhận ra tôi có vấn đề, nhưng tôi không thể tìm ra được đó là cái gì.

Tiếng gọi thức tỉnh

Tôi yếu ớt và bắt đầu cảm thấy mệt mỏi vào tháng 1 năm 2014. Chân tay tôi trở nên vô lực và không thể thở được. Tôi biết rằng tôi đang bị Cựu thế lực can nhiễu, vì vậy tôi phát chính niệm để thanh trừ chúng. Tôi biết tôi không nên thừa nhận chúng.

Tôi không nói với chồng tôi bởi vì tôi không muốn để anh ấy buồn. Nhưng khi anh ấy nhận ra, anh ấy đã muốn tôi đi khám bác sỹ. Tôi từ chối đi viện và giải thích rằng đó không phải là bệnh mà là can nhiễu từ các cựu thế lực, và rằng tôi sẽ không thừa nhận chúng.

Đối với người không phải là học viên, tình huống này là rất khó liễu giải, và anh ấy nghĩ rằng tôi là người bướng bỉnh. Anh ấy đã nhờ chị gái tôi và một vài người bạn tốt thuyết phục tôi đến bệnh viện. Tôi vẫn từ chối.

Một học viên từ khu vực khác đến thăm chị gái tôi vào thời điểm đó và đã chia sẻ với chị ấy về tình trạng của tôi. Lúc tôi nhìn thấy học viên, tôi hiểu rằng cuộc gặp gỡ được Sư phụ an bài: học viên này đến để giúp đỡ tôi. Cô ấy là học viên lâu năm và minh bạch các Pháp lý.

Chúng tôi cùng nhau học Pháp, điều này đã giúp tôi tìm ra một số chấp trước. Tôi nhận ra rằng chỉ là ma can nhiễu vì tư tưởng của cá nhân tôi.

Sự chẩn đoán của bệnh viện

Vì chồng mình, tôi đã đến bệnh viện.

Ảnh chụp đã cho thấy rằng tôi bị tràn dịch màng phổi, bị thừa dịch ở khoảng cách xung quanh hai lá phổi. Khối lượng lớn chất dịch được lấy ra, và bác sỹ nói với chồng tôi rằng tôi đang trong tình trạng nguy kịch.

Tôi biết đó là giả tướng, vì vậy tôi không thừa nhận nó. Cựu thế lực cố gắng kéo tôi xuống.

Tôi quỳ xuống trước bức ảnh của Sư phụ. “Thưa Sư phụ, con xin tạ tội vì đã làm không tốt,” tôi nói. “cựu thế lực tận dụng mọi sơ hở của con. Con không sợ chết, tuy nhiên con không thể chết bởi vì còn quá nhiều việc phải làm và rất nhiều chúng sinh cần được cứu. Vì nhiều người cần nghe sự thật về Đại Pháp, con sẽ tu luyện chăm chỉ trong tương lai.”

Tôi dành nhiều giờ để học Pháp và luyện công, và tôi đối chiếu suy nghĩ và hành động của mình theo Pháp. Tôi phát chính niệm để thanh trừ nghiệp tư tưởng, ham muốn, và sắc dục.

Tôi sớm được xuất viện. Chồng tôi vui mừng khôn xiết khi anh ấy thấy sức khỏe tôi cải thiện. Anh ấy nói: “Đại Pháp thật sự là kỳ diệu. Hãy chắc chắn là em sẽ tu luyện chăm chỉ hơn.”

Bây giờ anh ấy học Pháp cùng tôi khoảng một tiếng rưỡi hàng đêm. Anh ấy cũng học thuộc lòng các bài thơ Hồng Ngâm và phát các tài liệu Pháp Luân Đại Pháp cùng tôi vào ban đêm.

Khi tôi học Pháp nhiều hơn, tôi hiểu các Pháp lý thâm sâu hơn. Ngay khi chấp trước nổi lên, tôi nhận ra nó và phát chính niệm để loại bỏ nó.

Tạ ơn Ngài, Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu! Đặc biệt cảm ơn chị của tôi vì sự giúp đỡ to lớn của chị.


Bản tiếng Hán: http:/minghui.org/mh/articles/2015/7/2/新学员-我要跟师父回家-311727.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/8/16/152099.html

Đăng ngày 15-09-2015. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share