Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-09-2014] Đã hơn 16 năm kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Tôi đã trải qua một vài khổ nạn trước khi tôi dần hiểu được Pháp lý của việc “phủ nhận hoàn toàn an bài của cựu thế lực.” Tôi cũng hiểu rằng “đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp” thậm chí không nên thừa nhận sự tồn tại của cựu thế lực hay thuận theo chúng.

Thuận theo cuộc bức hại, tôi đã bị tra tấn một cách tàn khốc

Khi cuộc bức hại mới bắt đầu, tôi đã bị kết án phi pháp bảy năm tù giam. Tôi nghĩ mình phải chịu đựng khổ nạn to lớn này bởi vì nghiệp của mình quá lớn và mình đã không thực thi được tốt. Vì vậy tôi đã cảm thấy rất ăn năn, hối hận khi ở trong tù. May mắn thay, Sư phụ tôn kính đã khai ngộ cho tôi và cuối cùng tôi đã theo kịp tiến trình Chính Pháp. Khi chúng ta bắt đầu lại, những bước đi đầu tiên thật khó mà quên được.

Nhà tù đã thiết lập một “lớp học” tẩy não để tra tấn các học viên với nỗ lực nhằm “chuyển hoá” họ. Dần dần tôi bắt đầu thức tỉnh và bắt đầu nhớ lại những bài giảng gần đây của Sư phụ và học thuộc chúng. Một cảm giác hạnh phúc mà tôi đã từng có một lần nữa lại ngập tràn quanh tôi. Tôi hoàn toàn không để tâm đến tà ác xung quanh mình và công bố rằng tất cả những lời tuyên bố trước đây chống lại Đại Pháp mà tôi đã nói đều không có giá trị. Lời tuyên bố của tôi như một tiếng sét trong tù và khiến mọi người kinh ngạc.

Họ bắt đầu tra tấn tôi-tôi không được phép ngủ trong một thời gian dài, tôi bị bắt phải đứng trong một thời gian dài. Tôi liên tục bị còng tay và bị chửi rủa. Tất cả những việc này được thực hiện nhằm khiến tôi bị lẫn lộn không phân biệt được đêm hay ngày. Tuy nhiên, tôi chỉ giữ duy nhất một niệm trong tâm mình rằng: Đại Pháp là Chính Pháp và tôi vô cùng vinh dự được trở thành một đệ tử Đại Pháp.

Ban đầu tôi đã thuận theo những gì mà tôi bị ra lệnh phải làm, đứng hoặc ngồi xổm theo chỉ thị mà quên lời Sư phụ:

“Vô luận trong hoàn cảnh nào cũng không hề theo yêu cầu, mệnh lệnh hay chỉ thị của tà ác. [Nếu] mọi người đều làm như thế, [thì] hoàn cảnh đã không đến thế này.” (“Chính niệm của đệ tử Đại Pháp là có uy lực” – Tinh Tấn Yếu Chỉ II )

Trong vài ngày đêm, các tù nhân đấm và đá tôi nhưng tôi đã âm thầm chịu đựng tất cả mà không nói một lời nào. Khi một viên chức đến để hỏi tôi về việc bị xâm hại, tôi thậm chí còn bảo ông ấy đừng trừng phạt họ. Tuy nhiên, việc này chỉ khích lệ cho những hành vi tà ác của họ.

Sau này tôi nhận ra rằng chúng ta nên phủ nhận cuộc bức hại này. Tà ác đã dùng khảo nghiệm này để hủy hoại tôi. Tôi thực sự đã phối hợp với tà ác để bức hại bản thân mình vì vậy tôi quyết định không hợp tác nữa. Tôi từ chối đeo còng tay và hơn mười tù nhân đã đè tôi xuống để đeo còng tay cho tôi. Tôi từ chối ngồi xổm và khi họ cố gắng ép buộc tôi, tôi đã ngồi trên sàn nhà.

Tuy nhiên, bởi vì tôi đã không học Pháp một thời gian dài, tôi trở về nhà với sự hối tiếc.

Bị bức hại lần thứ hai

Khi trở về nhà hiểu biết của tôi vẫn như vậy-tôi nghĩ rằng mình gặp phải khổ nạn này vì mình đã không tu luyện tốt. Tâm tính của tôi không được tốt, vì vậy sự can nhiễu và áp lực vẫn rất lớn. Một năm sau tôi đã bị đưa vào trại cưỡng bức lao động.

Sau đó tôi đã có một số nhận thức về cuộc bức hại trong khi đang ở trong tù, chính niệm của tôi đã trở nên mạnh mẽ hơn khi những khảo nghiệm tiếp theo tới. Khi một viên chức nói chuyện với tôi, tôi nói: “Tôi ở đây không phải là để ‘cải tạo’. Tôi ở đây để chứng thực Đại Pháp.” Khi niệm của tôi chính, tôi đã có thể suy nghĩ và hành động một cách trí huệ. Các học viên khác và tôi đã thay đổi môi trường trong trại lao động.

Bởi không hợp tác, tôi đã trở thành mục tiêu của những lời chỉ trích. Một viên chức nói: “Chị bảo mình là người tốt nhưng mọi người trong phòng chị lại nói những điều không hay về chị.” Tôi đáp lại, “Thế nào là một người tốt? Chẳng lẽ phải phù hợp với những quan niệm của họ về thế nào là một người tốt hay sao? Một người tốt là có thể khắc chế được điều ác, thúc đẩy điều tốt và hy sinh vì chân lý.”

Tôi học thuộc Pháp và phát chính niệm trong trại lao động. Dần dần, tôi đã có thể tĩnh lại được.

Mỗi ngày tôi đều học những bài kinh văn mới của Sư phụ hai lần đồng thời phát chính niệm. Môi trường không ngừng thay đổi. Tôi thường ngồi tĩnh chỉ với tay đặt trước ngực và phát chính niệm trong một thời gian dài. Tôi có thể cảm thấy thân thể mình thật to lớn và cùng lúc tôi đã tiến nhập vào trạng thái hoàn toàn tĩnh lặng. Cùng với việc phát chính niệm, tôi cũng hướng nội để tìm ra thiếu sót của bản thân mình.

Một lần, một viên chức đã nói trước mặt tôi rằng Pháp Luân Công là một giáo phái. Khi tôi lớn tiếng chỉnh lại cô ta, cô ta nhìn tôi và nói: “Tôi có thể thấy chị không có chấp trước nào cả ngoại trừ tâm truy cầu.” Điều này đã khiến tôi vô cùng chấn động. Tôi cẩn thận hướng nội và phát hiện ra rằng tôi có một chấp trước ẩn sâu rất mạnh: tâm truy cầu. Tôi quan tâm đến việc mọi người nhìn nhận tôi như thế nào. Tôi muốn có một danh tiếng tốt và tôi muốn nghe những lời ca tụng. Tôi nhận ra rằng chấp trước này không phải là tôi – đó là vật chất dơ bẩn được hình thành trong trường không gian của tôi. Tôi đã giải thể, loại bỏ nó và cảm thấy thật thư thái.

Khi tôi mới tới trại lao động, các tù nhân được chỉ định để theo dõi tôi đã không cho tôi nhắm mắt. Tôi tuân theo nhưng cảm thấy không thoải mái: “Tại sao mình lại phải nghe theo họ?” Tôi phát hiện rằng tôi có chấp trước sợ hãi, tôi sợ cách mà họ sẽ đối xử với tôi. Đó là vật chất sợ hãi trong thân thể tôi và tôi cần phải hoàn toàn loại bỏ nó.

“Nếu chư vị có thể buông bỏ được sinh tử, chư vị là một vị Thần, nếu không thì chư vị chính là người thường.” (tạm dịch) (“Giảng Pháp tại vùng đô thị New York” loạt bài giảng tại Mỹ)

Khi tôi ngừng hợp tác với họ, mọi việc đã được nới lỏng hơn và không ai còn gây phiền phức cho tôi. Tôi đã nhận ra rằng tất cả sự bức hại này là do tâm chấp trước của tôi đưa đến. Sư phụ giảng:

“Trước đây tôi đã giảng, tôi nói rằng trên thực tế hết thảy những gì phát sinh tại xã hội người thường, hiện nay, đều là do tâm các đệ tử Đại Pháp tạo thành.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội Philadelphia ở Mỹ quốc”)

Bởi vì tôi chính niệm, chính hành nên tôi đã được thả sớm vài tháng.

Cuối cùng tôi đã hoàn toàn phủ nhận sự bức hại lần thứ ba

Tôi đã từng bị bức hại hai lần nhưng tôi vẫn không hoàn toàn phủ nhận được sự bức hại và thậm chí tôi còn nghĩ những khổ nạn này là cơ hội tốt để giúp tôi tu luyện. Vì vẫn còn sơ hở trong nhận thức về Pháp lý, một lần nữa tôi lại bị bắt vì giảng chân tướng và bị đưa đến trung tâm tẩy não.

Công an ở đó rất ngạo mạn khi tôi mới bị đưa đến trung tâm tẩy não. Việc này khiến tôi rất buồn nhưng tôi nhận ra rằng không phải lúc để đắm chìm trong cảm giác đau buồn hay thương xót cho bản thân. Tôi nhanh chóng tìm ra sơ hở và cùng lúc phát chính niệm: “Giải thể hết thảy sinh mệnh và các nhân tố tà ác can nhiễu đến ta.”

Tà ác nhắm vào chấp trước của tôi và tiếp tục tìm ra phương cách mới để bức hại tôi. Một ngày, đột nhiên tôi phát ra một niệm thật mạnh: “Chỉ bước đi trên con đường do Sư phụ an bài. Ta không muốn bất cứ sự an bài nào khác và không thừa nhận chúng.” Khi tôi phát ra niệm này, cuối cùng tôi đã có một nhận thức rõ ràng hơn về Pháp lý. Cuối cùng tôi đã hoàn toàn phủ nhận được sự bức hại này dựa trên Pháp.

Sư phụ giảng:

“Ngay cả bản thân sự xuất hiện của cựu thế lực cũng như an bài của chúng thì chúng ta thảy đều phủ định, đều không thừa nhận sự tồn tại của chúng. Chúng ta phủ định hết thảy những gì của chúng từ căn bản; [chỉ] khi phủ định và bài trừ chúng thì hết thảy những gì chúng ta thực hiện mới là uy đức. Không phải là tu luyện trong những ma nạn mà chúng tạo thành, mà là khi không thừa nhận chúng thì chúng ta cũng đang tiến bước thật tốt trên con đường của mình; không thừa nhận ngay cả việc tiêu trừ biểu hiện ma nạn của bản thân chúng.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội Chicago năm 2004”)

Mặc dù tôi biết Pháp lý này, tôi chỉ hiểu trên bề mặt chứ không hoàn toàn thấu triệt được nó.

Sư phụ muốn hết thảy chúng sinh chính lại bản thân theo Đại Pháp và được đắc cứu đồng thời không thừa nhận sự tồn tại của cuộc bức hại. Vì vậy, tôi đã quyết định dùng chính niệm để phủ nhận cuộc bức hại này. Tôi dùng Pháp lý “Thiện giải” và khuyếch đại “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo” rồi sau đó phát vào trường không gian của trung tâm tẩy não và môi trường xung quanh đó. Tôi nghĩ: “Những gì có thể Thiện giải được thì đều sẽ Thiện giải.”

Cùng lúc đó tôi dùng thần thông của Phật Pháp và loại bỏ hoàn toàn hết thảy những sinh mệnh tà ác mà không còn có thể được đắc cứu. Khi chính niệm của tôi xuất ra, trường không gian xung quanh đó trở nên sáng sủa hơn và tôi thường có thể nhìn thấy một bông hoa sen tươi sáng thật lớn và một vị Thần sấm mặc dù thiên mục của tôi chưa mở.

Tà ác tiếp tục tạo ra nhiều giả tướng để khiến tôi cảm thấy rằng tôi sẽ bị đưa thẳng đến nhà tù. Tôi phớt lờ mọi thứ và nghĩ rằng đây là cơ hội tốt để phát chính niệm. Họ cố gắng ngăn tôi ngủ bằng cách bắt tôi đứng. Tôi nghĩ: “Bất kể bọn họ làm gì với mình, mình sẽ ngủ nếu mình muốn.” Tôi không phối hợp khi họ đánh tôi-tôi sẽ không để họ động đến tôi. Tôi hét và quát lên đồng thời không cho phép họ tra tấn tôi. Sau đó họ chỉ định cho ai đó theo dõi tôi 24 giờ trong một ngày. Không lâu sau anh ta đã ngừng làm phiền tôi.

Sau khi tôi liên tục phát chính niệm, môi trường đã dần thay đổi. Trường năng lượng của tôi thường bao vây các phiên tẩy não và chiến thuật mà tà ác sử dụng đã bị phá hủy từng cái một. Phiên tẩy não nhanh chóng bị giải thể và tôi đã được thả.

Sư phụ đã khai ngộ cho tôi khi tôi đọc những kinh văn gần đây của Ngài: Vì tôi thừa nhận cựu Pháp lý, nên đã phải chịu đựng khổ nạn trong tu luyện. Việc này xảy ra bởi vì tôi học Pháp không đủ. Cuối cùng tôi đã hiểu được Pháp lý “hoàn toàn phủ nhận an bài của cựu thế lực.” Đó là bởi vì tôi đã không minh bạch Pháp lý, tôi đã phải đi đường vòng và chịu nhiều khổ nạn. May mắn thay, cuối cùng tôi đã vượt qua khổ nạn to lớn này.

Tôi viết bài này để chia sẻ với những đồng tu mà vẫn ở trong khổ nạn. Cuộc bức hại vẫn đang tiếp diễn và các học viên vẫn đang bị bắt giữ trên khắp đất nước. Chỉ khi chúng ta nghiêm khắc với bản thân và bước đi trên con đường mà Sư phụ an bài thì không ai xứng đáng bức hại chúng ta.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2014/9/15/我终于明白了否定旧势力的安排-296886.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2014/12/3/147151.html

Đăng ngày 07-01-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share