Bài viết của một học viên ở Trường Xuân, Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-05-2014] Tôi đã trải qua liệu pháp để điều trị bệnh lồi đĩa đệm thắt lưng của mình vào mùa hè năm 1995. Một người bạn cùng lớp đã tặng tôi hai cuốn sách trong thời gian mà tôi đang rất đau đớn, đó là quyển Chuyển Pháp LuânPháp Luân Công. Ngay sau khi tôi mở cuốn sách, tôi đã nhìn thấy bức ảnh của Sư phụ. Trông Ngài rất hiền từ và dường như rất thân thuộc. Đoạn đầu tiên tôi đọc là “Luận Ngữ”:

“Phật Pháp” tinh thâm nhất, là khoa học huyền bí và siêu thường hơn hết thảy các học thuyết trên thế giới. Nếu khai mở lĩnh vực này, thì cần phải cải biến từ tận gốc quan niệm của người thường; nếu không, chân tướng vũ trụ sẽ vĩnh viễn là điều thần thoại của nhân loại, và người thường vĩnh viễn bò lết trong cái khung do hiểu biết ngu muội của mình dựng nên.” (Chuyển Pháp Luân)

Trong khi đọc sách, tôi nghe thấy một âm thanh ngay trên đầu mình. Tôi nhìn lên và tự hỏi rằng ai đang nói với mình. Nó không phải là một âm thanh bình thường. Tò mò và không hiểu được, tôi đã đọc cuốn sách rất nhanh. Mặc dù tôi không đọc kỹ từng dòng, nhưng tôi biết rằng mọi điều được nói tới trong đó thực sự rất tốt.

Tôi nghỉ ốm và đã thử rất nhiều phương pháp điều trị y tế, nhưng đều không được. Tình trạng của tôi trở nên tồi tệ và một bác sĩ nghi ngờ rằng đó là bệnh ung thư đại trực tràng. Một người bạn đề nghị rằng tôi nên bắt đầu tập Pháp Luân Công. Vì không muốn làm tổn thương anh ấy, tôi đã lết cơ thể ốm yếu của mình để xem các video bài giảng của Sư phụ. Tôi không tin rằng điều gì đó có thể giúp tôi.

Khi chúng tôi xem các bài giảng của Sư phụ, tôi lim dim mắt và lắng nghe một cách buồn ngủ. Đột nhiên tôi cảm thấy đĩa đệm thắt lưng đau đớn của tôi mở ra và không khí lạnh đẩy ra. Chân trái của tôi, mà đã từng bị ảnh hưởng bởi đĩa đệm thắt lưng, tôi cảm thấy không khí lạnh cũng tràn qua đó. Vì tôi cứ liên tục di chuyển xung quanh, các học viên đã hỏi rằng liệu tôi có ổn không. Khi tôi nói với họ, họ đã hào hứng nói rằng: “Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho cô đấy!”

Tôi đã ngạc nhiên và hỏi lại: “Sư phụ ở đâu?” “Trên TV!” Họ chỉ vào màn hình, nhưng tôi vẫn không hiểu: “Làm thế nào mà Sư phụ có thể tịnh hóa thân thể của tôi khi mà Ngài đang ở trên TV?” Họ nói: “Chỉ cần cô đến nghe các bài giảng của Sư phụ. Sau này cô sẽ hiểu.” Tôi có chút ngạc nhiên khi thấy họ phấn khởi như vậy. Trong thời gian xem video khóa bài giảng 9 ngày đó, chân trái bị thương của tôi đã trở lại bình thường, cơn đau ở lưng cũng giảm đi và máu trong phân của tôi biến mất.

Sư phụ đã làm cho bệnh tật của tôi biến mất! Vì vậy, tôi đã đến nghe loạt bài giảng 9 ngày vào một đợt khác. Sau loạt bài giảng đó, đôi bàn tay và đôi chân lạnh của tôi đã ấm lại. Tôi bắt đầu luyện các bài công pháp của Pháp Luân Công và sau hai tháng, các bệnh kinh niên của tôi đã biến mất.

Thông qua việc tu luyện Pháp Luân Công, tôi đã có được một sức khỏe tốt. Nhưng tôi vẫn không thực sự hiểu tu luyện và hướng nội như thế nào.

Tôi không biết lý do tại sao những ngày đó tôi lại hay mua quần áo như vậy. Tôi đã mua một bộ quần áo sau khi đã mua một bộ khác nhưng tôi vẫn không hài lòng. Bất cứ khi nào tôi đi bộ trên đường, tôi luôn chú ý đến những gì mà người khác đang mặc. Ngay cả khi tôi đang ngồi đả tọa, tôi vẫn nghĩ đến các mẫu quần áo. Điều đó khiến tôi lo lắng khi không thể kiểm soát suy nghĩ của mình.

Vào một ngày, khi tôi đang ngồi đả tọa, ngay sau khi tôi nhắm mắt lại, tôi đã nhìn thấy có người tiến đến và đặt một gói lớn trước mặt tôi: “Cái này là dành cho chư vị!” Tôi nhìn lên – đó chính là Sư phụ. Sư phụ mỉm cười với tôi, gật đầu và quay đi. Gói được bọc trong tấm lụa màu tím. Tôi đã mở nó. Nó chứa các bộ quần áo – mềm, mịn và sáng bóng, với màu hồng, vàng nhẹ và màu tím nhạt. Tôi chợt hiểu tại sao tôi vẫn bị thu hút bởi quần áo của con người, tất cả những thứ mà được làm bằng đất và bùn. Sư phụ đang chỉ dẫn cho chúng ta trở về nhà của mình ở trên thiên thượng. Bỗng nhiên, quan niệm người thường của tôi về “cái đẹp” đã không còn. Tôi đã có một thể ngộ mới về “cái đẹp” cũng như tu luyện.

Tôi muốn gặp Sư phụ bằng da bằng thịt. Ước muốn của tôi đã trở thành sự thật vào một ngày khi tôi được gặp Sư phụ ở nhà của một học viên. Sư phụ đang giảng bài và tôi chỉ ngồi cách xa Sư phụ có một mét. Tôi đã chăm chú nhìn Sư phụ và nghĩ: “Cuối cùng, mình cũng được gặp Sư phụ! Mình thực sự đã gặp! Đây không phải là một giấc mơ! Đó là thật!” Tôi đã rất vui mừng. Sư phụ bỗng nhiên ngừng nói, nhìn tôi và mỉm cười: “Đừng suy nghĩ về những thứ khác. Hãy nghe Pháp cẩn thận.” Sư phụ biết những gì tôi đang nghĩ. Tôi đã trấn tĩnh tư tưởng của mình và tập trung vào bài giảng của Sư phụ.

Tôi đã nói với Sư phụ: “Con đã không tham dự khóa giảng nào của Ngài. Điều đó có quá muộn để con tu luyện không ạ?” Sư phụ mỉm cười và nhìn một vị học viên lớn tuổi: “Ngay cả ở độ tuổi này của mình, ông ấy vẫn không nói đó là quá muộn. Chư vị vẫn còn trẻ. Tại sao lại là quá muộn cho chư vị?”

Sau đó, vẻ mặt của Sư phụ trở nên nghiêm nghị: “Các chúng sinh! Họ không biết họ đến từ đâu!” Tôi đã không hiểu những gì Sư phụ nói nghĩa là gì, nhưng tôi cảm thấy rằng những gì Sư phụ nói là rất sâu sắc. Sư phụ nói với chúng tôi rằng chúng tôi nên học Pháp và hiểu Pháp. Khi chúng tôi đi cùng Sư phụ ra cửa, Ngài quay lại và nói một lần nữa: “Học Pháp! Học Pháp thật tốt!”

Tôi đã nhìn thấy Sư phụ một lần nữa vào ngày 26 tháng 07 năm 1998. Sư phụ đang giảng bài cho các phụ đạo viên tại thành phố Trường Xuân. Khi Sư phụ bước vào, tiếng vỗ tay chào đón Sư phụ giống như những đợt thủy triều, đợt này cao hơn đợt khác. Lòng biết ơn của chúng tôi, sự khao khát của chúng tôi, sự đợi chờ của chúng tôi, vinh dự và niềm hạnh phúc của chúng tôi tất cả đều được thể hiện trong tiếng vỗ tay như sấm đó. Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời của mình tôi đã được nghe tiếng vỗ tay như vậy, và tôi không thể diễn tả nó bằng bất kỳ ngôn ngữ nào của con người.

Trong khi Sư phụ đang giảng bài, cả khán phòng cảm giác như không còn trên trái đất, nhưng lại lơ lửng trên cao ở trong vũ trụ, với ánh sáng của Pháp và được bao xung quanh bởi năng lượng mạnh mẽ. Mỗi tế bào trong từng lớp của cơ thể đều đang được chuyển hóa. Tất cả các tầng sinh mệnh đều đang được nâng lên. Tôi không thể mô tả nó phức tạp như thế nào. Sư phụ là vô biên ở trong vũ trụ.

Vào ngày tiếp theo, một vài học viên và tôi chép lại bài giảng của Sư phụ từ băng ghi âm. Chúng tôi lắng nghe từng câu nhiều lần, muốn ghi lại từng chi tiết nhỏ một cách chính xác. Tôi phụ trách một băng. Sau khi chúng tôi ghi lại nguyên bản, Sư phụ đã sửa đổi nó. Sau đó nó được công bố với tên là “Giảng Pháp tại Pháp hội các phụ đạo viên ở Trường Xuân.”

Tôi cảm thấy rằng Sư phụ đang đẩy các phụ đạo viên ở Trường Xuân lên nhiều, nhiều tầng thứ. Sư phụ thật từ bi! Ngài đã ban cho chúng ta Pháp mà đã tạo ra các sinh mệnh, Sư phụ đã xây chiếc thang cho chúng ta để chúng ta có thể trở về thiên thượng và đang dẫn dắt chúng ta từng bước một.

Một ngày khi tôi đang phát chính niệm, những gì tôi nhìn thấy đã giải quyết một vấn đề nan giải đối với tôi. Sư phụ đã giảng:

“Chúng ta ở đây cần đặt Pháp Luân, khí cơ; hết thảy các cơ chế tu luyện v.v. Rất nhiều, hơn vạn thứ, tất cả thứ ấy đều cấp cho chư vị, như các chủng tử được gieo vào cho chư vị.” (Chuyển Pháp Luân)

Trong khi học Pháp tôi vẫn luôn lý giải khái niệm về lý luận, còn sự thực thì sao?Chúng được gieo như thế nào? Gieo vào đâu? Khi tôi nhìn thấy chân tướng trong tầng này, tôi đã cảm động không nói nên lời. “Tâm điền (Trái tim – tâm địa)”, “Hải não (Khối óc)”, “Tâm nhãn nhi (Đôi mắt – góc nhìn)” – những danh từ miêu tả thân thể này hoàn toàn không phải là nhận thức của khoa học đối với thân thể người. Chúng thực sự là những “mảnh [đất]”, “khối [óc]” và “góc [nhìn]”. Hơn nữa khối điền, khối óc và góc nhìn của mỗi cá nhân có kích thước lớn nhỏ và độ nông sâu khác nhau. Tôi nhìn thấy trước tiên Sư phụ thanh tẩy, điều chỉnh, rồi đặt các sách Pháp vào trong các khối điền nối tiếp nhau, mỗi khối điền một cuốn sách, sách để lại được rất nhiều, mảnh đất cũng được khuếch đại lên. Chỉ thấy Sư phụ đưa sách Đại Pháp từ trung gian mở ra, gáy sách đặt tại các sóng nước của vùng biển, trang sách mở ra tại vùng biên, tiếp sau đó mỗi con sóng một quyển sách, theo đó mà bày ra, quyển nọ nối tiếp quyển kia, gần như che kín đỉnh, từng hàng từng hàng rất ngăn nắp. Tiếp đó, Sư phụ thanh lý bức tường từ bên trong đôi mắt, đích thân Sư phụ thanh lý, cứ như vậy trên dưới vài vòng. Cảnh tượng đó giống như cạo sạch bức tường trước khi xoa phẳng, trát bả cho tới khi sạch bong và phẳng nhẵn gần giống với màu da. Sau đó Sư phụ lại đặt từng cuốn sách Đại Pháp xếp ngay ngắn trong góc nhìn đó, xếp rất cao. Pháp được gieo vào cho các đệ tử Đại Pháp, từng khoảng từng hàng, từng khối nối liền, mở rộng và rất cao, lấp lánh ánh kim quang. Tôi kinh ngạc, xúc động không nói nên lời. Những khái niệm lý luận vốn chỉ trên văn tự đã trở thành hình ảnh rất thực trước mắt tôi.

Nó chính xác là những gì mà Sư phụ đã giảng:

“… còn bộ phận kia của chư vị trong các không gian khác nhìn thấy hết và hiểu tôi ban cho chư vị cái gì. Chư vị không diễn tả được lòng biết ơn với tôi bằng lời, bằng hành động, cả đến ý nghĩ…”

“Vậy mà tôi loại trừ hết cho chư vị, hạ nhập vào trong thân chư vị một Pháp Luân vàng sáng chói, hạ nhập những thứ từ Pháp này để chư vị tu luyện được, còn tịnh hóa thân thể rất nhơ nhớp của chư vị. Từ khai Thiên lập Địa chuyện này chưa ai dám làm.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Châu Âu)

Vào năm 2007, tà ác lan tràn ở địa phương của tôi. 70 học viên bị bắt trong khi tiến hành một buổi hội họp chia sẻ kinh nghiệm. Họ bị đưa đến các trại lao động cưỡng bức và nhà tù. Họ bị tra tấn và một vài người đã qua đời. Nhiều điểm sản xuất tài liệu bị phá hủy. Chúng tôi đã bận rộn để giải cứu các đồng tu và tìm cách cứu chúng sinh bên dưới.

Chính xác tại thời điểm đó, chúng tôi đã nhận được video bài giảng của Sư phụ: “Giảng Pháp tại Pháp hội Châu Âu”. Sư phụ đã rời Trường Xuân 10 năm trước. Chúng tôi đã nhớ Sư phụ rất nhiều. Chúng tôi đã xem video nhiều lần. Nước mắt chúng tôi đã rơi xuống. Sư phụ đã nói: “Chư vị chỉ có thể trở thành Thần khi chư vị buông bỏ được những quan niệm người thường.” “Uy đức của chư vị sẽ vĩnh viễn tồn tại trong vũ trụ. Nó sẽ tồn tại miễn là vũ trụ tồn tại!” Cuối cùng, Sư phụ đặt micrô xuống, sau đó cầm lại nó lên, và nói: “Tôi chờ tin tốt từ chư vị!”

Chúng tôi đã phấn chấn hơn. Chúng tôi bước qua những điểm yếu nhất của mình. Chúng tôi nhất định sẽ gửi đến Sư phụ các tin tốt lành.

Tiến trình Chính Pháp là cực nhanh. Đại khung đã được thanh lý và quy chính. Thỉnh thoảng, Sư phụ đã cho phép tôi nhìn thấy một kích thước của các phần của vũ trụ mà đã được thanh lý và chưa được thanh lý. Chúng xuất hiện như một bàn cờ đầy những hình vuông nhỏ. Các phần đã được làm sạch thì trong sáng, còn các phần khác thì tối tăm. Những phần tối tăm càng ngày càng nhỏ khi Chính Pháp tiến đến. Chỉ một số góc và cạnh tối là còn sót lại đến bây giờ.

Một ngày, Sư phụ đã mở một tầng không gian cho tôi. Nó giống như là mở một nắp nồi. Một vật chất màu đen đột nhiên hiện ra như hơi nước, mật độ cao và như những làn sóng đen. Tôi giật mình lùi lại. Chỉ trong một khoảnh khắc Sư phụ đã hoàn toàn làm sạch tầng không gian đó.

Một buổi sáng sớm tôi đã bị đánh thức bởi những gì tôi nhìn thấy trong giấc mơ của mình. Sư phụ đã cắt mở một không gian. Công của Sư phụ chiếu sáng rực rỡ với ánh sáng vàng kim, dày đặc và rộng lớn. Công của Ngài che phủ kín trời đất. Tất cả các sinh mệnh đã rất sốc đến nỗi họ chỉ nhìn chằm chằm với cái miệng há hốc, người cứng đơ đứng đó. Khi công của Sư phụ quét qua, những chúng sinh mà có thể được cứu ngay lập tức đã đồng hóa và với những sinh mệnh nên bị thanh lý đào thải thì tất cả đều cam tâm tình nguyện. Điều mà thực sự làm tôi sốc là sự thuần chính siêu thường mà Sư phụ đã triển hiện. Tất cả chúng sinh đều tôn kính Sư phụ từ tận đáy lòng của họ.

Tôi đã bị chấn động bởi sự thuần chính của Sư phụ. Tôi nhớ lại Pháp của Ngài:

 “Tất cả cựu thế lực hoàn toàn tôn trọng tôi!”

“… nếu tôi xử lý như thế nào thì đều là đúng đắn, [cái] bị xử lý ấy đều là những [thứ] sai.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây ở Mỹ quốc vào tiết Nguyên Tiêu năm 2003 (phần hỏi đáp))

“Pháp Chính, càn khôn chính” (Pháp ChínhTinh tấn yếu chỉ)

Tôi đã hiểu Pháp là chính như thế nào, và đâu là tiêu chuẩn mà chúng ta nên cần đạt tới. Đệ tử Đại Pháp đang trợ Sư Chính Pháp. Khi tâm của chúng ta chính, lời cũng chính và hành động cũng chính, khi chúng ta hoàn toàn đồng hóa với Chân-Thiện-Nhẫn, chúng sinh sẽ thấy Đại Pháp triển hiện thông qua chúng ta và họ sẽ biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Họ sẽ hoàn toàn tôn trọng chúng ta và họ sẽ được cứu.

Chúng tôi nhớ Sư phụ. Chúng tôi nhớ đợt Tết khi mà chúng tôi có thể gặp lại Sư phụ.

Trước cuộc đàn áp, chúng tôi đã tập trung rất sớm tại điểm luyện công mỗi buổi sáng của năm mới. Mặt đất được bao phủ bởi tuyết trắng tinh khiết, và khi giai điệu của nhạc luyện công vang lên, đó chính là sự khởi đầu một năm mới của chúng tôi. Giờ đây chúng tôi xem Dạ hội mừng Năm mới người Hoa toàn cầu, xem Thần Vận trên Đài truyền hình Tân Đường Nhân, và nó trở thành phong tục trong đêm Giao thừa của chúng tôi.

Thần Vận cho chúng ta thấy truyền thống văn hóa 5000 năm của nhân loại là kính Thần trọng Đạo. Nó khai mở những ký ức của chúng tôi và cho chúng tôi thấy ngôi nhà thực sự của mình. Chúng tôi đã nghe thấy tiếng gọi của Sáng Thế Chủ. Chúng tôi thấy rõ những thệ nguyện lịch sử của mình. Xem Thần Vận là như nhìn thấy Sư phụ, Ngài là trung tâm của vũ trụ, đang dẫn chúng ta tới tương lai với sự từ bi vô hạn.

Những chữ vàng đã hiện ra trên màn sân khấu… Phật Pháp hồng truyền! Thiên môn đại khai! Khai sáng tương lai! Tất cả những ai vượt qua đều được đắm mình trong Pháp quang, đều biết ơn Sáng Thế Chủ vĩ đại của chúng ta.

Trên tấm phông nền của Thần Vận, tôi đã nhìn thấy Sư phụ. Sư phụ mỉm cười và chờ đón các Vương của vũ trụ mới.

Chúc mừng 22 năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền. Chúng con kính chúc sinh nhật Sư tôn!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/5/21/【庆祝513】沐浴浩荡佛恩-291463.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/5/31/1438.html

Đăng ngày 27-06-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share