Bài viết của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-04-2013] Tôi cảm thấy một Pháp Luân quay trong lòng bàn tay mình. Đó là vào tháng Một năm 1996. Tôi cùng với một nhóm người ngồi nghe bản ghi âm bài kinh văn “Giảng Pháp ở Bắc Kinh trong lễ kỷ niệm xuất bản Chuyển Pháp Luân” tại một quảng trường. Mọi người ngồi trong sân, yên lặng. Không ai gây ra bất kỳ tiếng động nào hay đi lại. Khi đó vẫn là mùa đông, nhưng những tia nắng mặt trời ấm áp tạo nên cảm giác mùa xuân đến sớm. Tôi nghe Sư phụ giảng:

“Bây giờ tôi đang xuất ra một Pháp Luân cấp cho mỗi người, [nó] đang xoay chuyển trong bàn tay của chư vị” (tạm dịch) (Giảng Pháp tại Lễ xuất bản Chuyển Pháp Luân ở Bắc Kinh)

Tôi chìa tay phải ra và thực sự cảm thấy một quả cầu vô hình đang quay trong lòng bàn tay. Tôi cảm nhận được nó! Nó quay liên tục một hồi lâu trước khi biến mất. Sư phụ đang ở Bắc Kinh, cách xa hơn nghìn dặm, chưa kể đây là một bản ghi âm từ những năm trước! Thật không thể tin được!

Một phụ nữ là một bác sỹ trị liệu tại một trung tâm khí công nói, Pháp Luân Công thật kỳ lạ. Tôi đã nhìn thấy Pháp Luân giăng như hoa tuyết rơi lên mọi người. Xung quanh chúng tôi còn có những cái khổng lồ, cao hơn những tòa nhà.” Cô ấy bỏ nghề trị liệu bằng khí công và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.

Đó là ngày mà tôi không còn là người tin theo thuyết vô thần nữa. Cũng là ngày mà tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.

Các học viên ca ngợi Pháp Luân Công trong các chương trình phỏng vấn trên truyền hình

Chúng tôi tổ chức một buổi luyện công tập thể quy mô lớn vào ngày 03 tháng Một năm 1998, và mời tất cả các học viên Pháp Luân Công trong thành phố tham gia sự kiện. Chúng tôi dọn sạch quảng trường trước khi sự kiện diễn ra. Các học viên ở phía trước đứng thành hàng gọn gàng để những người khác theo sau. Những người tham gia có độ tuổi từ 05 đến 70 hoặc 80. Họ xuất thân từ mọi tầng lớp xã hội. Tôi cũng gặp những người nông dân đến từ nông thôn để tham gia sự kiện. Có hơn 1000 người.

Ngay khi nhạc luyện công vang lên, không còn một tiếng động nào khác ở quảng trường ngoài tiếng nhạc yên bình, nhu hòa.

Tôi đưa tấm thảm ngồi đả tọa của mình cho một học viên lớn tuổi hơn không có thảm. Thay vào đó tôi ngồi lên túi vải của mình. Tôi nhập tĩnh rất nhanh. Tôi cảm thấy rất tuyệt. Sau buổi luyện công tập thể, không thể tìm được một mẩu rác nào trên quảng trường.

Phóng viên truyền hình đã đến và ghi hình sự kiện, và phỏng vấn các học viên Pháp Luân Công. Tôi nhìn thấy một người đàn ông đang được phỏng vấn trực tiếp. Ông ấy nói với phóng viên rằng ông ấy là một quan chức chính quyền thành phố. Ông ấy từng bị bệnh tim. Ông ấy nhập viện vài lần một năm và hàng năm đơn vị ông ấy phải chi trả chi phí y tế hơn 10.000 Nhân dân tệ cho ông ấy. Năm ngoái phòng kế toán đã nhắc ông thông báo chi phí y tế của mình. Khi ông nói với họ mình không vào viện năm đó, cấp dưới của ông rất ngạc nhiên. Họ hỏi,“Hàng năm chúng tôi phải chăm sóc ông ở bệnh viện. Chuyện gì đã xảy ra với ông trong năm nay thế?” Ông ấy trả lời, “Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Bây giờ tôi rất khỏe.” Cấp dưới của ông nói thảo nào mà có rất nhiều người tu luyện Pháp Luân Công. Ông ấy còn nói thêm, “Không chỉ vậy. Chiếc răng bị rụng của tôi đã mọc lại.”

Một thầy thuốc cũng kể câu chuyện của cô ấy trong cuộc phỏng vấn. Cô ấy từng mắc bệnh phụ khoa trong nhiều năm do không chăm sóc đúng cách sau khi sinh. Không có phương pháp điều trị nào có hiệu quả. Cô ấy hoàn toàn khỏe mạnh sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công và thậm chí còn tràn đầy năng lượng hơn một thanh niên bình thường. Cô ấy có thể tập trung chữa trị cho các bệnh nhân của mình. Cô ấy cũng trở thành một người tốt hơn, điều đó khiến cuộc hôn nhân của cô hạnh phúc hơn. Cô ấy liên tục nhắc lại,“Pháp Luân Công thật là tuyệt! Pháp Luân Công thực sự là tuyệt vời.”

Pháp Luân Công là miền đất tịnh độ

Các học viên Pháp Luân Công trong thành phố tôi tổ chức một Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm vào tháng Mười năm 1998. Địa điểm có sức chứa khoảng 1500 người. Ban đầu mỗi người có một chỗ, nhưng có rất nhiều người đến ngay trước khi Pháp hội bắt đầu. Có vẻ như họ đã đi nghìn dặm tới đây. Nhiều học viên nhường chỗ cho những đồng tu đến sau. Họ ngồi ở các lối đi, hành lang, sảnh đợi hay thậm chí bên ngoài. Ở đó chật ních. Ban tổ chức bố trí những chiếc loa bên ngoài và phát thanh trực tiếp để những người ngồi ngoài có thể nghe được.

Mọi người ở các độ tuổi khác nhau và trình độ văn hóa khác nhau. Một số không được đi học. Pháp hội kéo dài ba tiếng, nhưng không ai đi lại và cũng không ai ho. Đó là một sự kiện trật tự, tĩnh tại và trang nghiêm. Tôi cảm thấy tâm mình được tịnh hóa.

Thời tiết vào tháng Mười ở đây rất lạnh. Những người ở ngoài phải ngồi trên nền bê tông lạnh. Một số người dùng một tờ giấy thay cho tấm thảm, và những người khác ngồi trực tiếp trên nền đất.

Một nhân viên ở chỗ làm của tôi bị hoại tử hai đầu gối. Anh ấy đi bằng nạng và mỗi lần anh ấy đến tham gia luyện công tập thể con trai anh ấy phải đi theo. Anh ấy phải ngồi trên một cái ghế thiết kế đặc biệt và thường xuyên phải đi vệ sinh. Thế nhưng anh ấy đã ngồi trên sân ba tiếng mà không đứng dậy. Đó là một thần tích. Trên thực tế, sau ngày hôm đó anh ấy đã thôi không dùng đến nạng bởi vì anh ấy đã có thể tự đi lại.

Tôi đã tham gia nhiều cuộc họp khác nhau ở cấp thành phố, tỉnh và quốc gia với các quan chức từ trung đến cao cấp, và nó thường xuyên ồn ào lộn xộn. Thật khập khiễng khi so sánh với không khí yên lặng của hội nghị này được tổ chức bởi các học viên Pháp Luân Công.

Sư phụ giảng:

Pháp Luân Đại Pháp của chúng ta là miền đất tịnh độ” (tạm dịch) (“Giảng Pháp cho phụ đạo viên ở Trường Xuân” trong Pháp Luân Đại Pháp giải)

Điều này hoàn toàn đúng theo kinh nghiệm của tôi. Chúng tôi không cần được yêu cầu phải cư xử thế nào nơi công cộng. Thật là uy lực khi mỗi người đều thực sự muốn là người tốt. Pháp Luân Công có khả năng rèn luyện các học viên của mình thành người tốt hơn. Một người sẽ tiến bộ một cách tự nhiên trong môi trường chân chính như vậy.

Các học viên sống gần đó tình nguyện ở lại dọn dẹp địa điểm sau khi Pháp hội kết thúc. Các nhân viên ở đó rất ấn tượng. Họ nói họ chưa bao giờ nhìn thấy nơi đó sạch sẽ đến vậy sau khi có rất nhiều người đã ở đó. Họ nói họ chưa bao giờ được chứng kiến điều như vậy.

Các nhóm luyện công mọc lên như nấm sau mưa

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào tháng Hai năm 1996. Ban đầu tôi luyện công cùng với khoảng 20 đồng tu ở một công viên. Qua khẩu truyền và chỉ trong vài tháng, chúng tôi đã tăng lên tới 40, 50 người. Chúng tôi phải chia nhỏ ra. Mọi người tách thành vài điểm công cộng khác nhau với mỗi điểm có từ 30 đến 40 người. Các học viên trong thành phố chúng tôi đã tổ chức vài Pháp hội và các buổi luyện công tập thể, mỗi lần đều thu hút hơn 1000 người.

Tôi thường phải đi xa để họp hành và đào tạo. Vì vậy, tôi có cơ hội được chứng kiến sự phổ truyền rộng rãi của Pháp Luân Công ở Trung Quốc. Một lần tôi ở lại khách sạn Jinshajiang trong một chuyến công tác ở Thượng Hải. Changfeng là công viên gần nhất. Tôi quyết định đến đó để xem liệu tôi có thể gặp được đồng tu nào không. Mọi người có biết không? Ngay khi bước vào công viên tôi nhìn thấy nhiều người đang ngồi đả tọa. Tình nguyện viên ở đó là một thanh niên vừa làm ca đêm xong. Cậu ấy bảo cậu ấy phải làm một số việc lặt vặt sau khi luyện công. Cậu ấy trông rất tỉnh táo, không giống như một người vừa làm đêm chút nào cả.

Khi tôi tham gia khóa đào tạo chuyên môn tại Viện huyết học và Vaccin quốc gia ở Bắc Kinh, tôi thấy một điểm luyện công của Pháp Luân Công ở khu rừng gần công viên Thiên Tân. Tôi luyện công với họ vài ngày. Họ nói với tôi rằng ở công viên Thiên Tân còn có vài điểm luyện công khác.

Tôi sống ở khu trung tâm một thành phố cỡ trung bình. Trong khoảng hai dặm quanh nhà tôi có bốn điểm luyện công. Các điểm lớn hơn có trên 100 người, các điểm nhỏ hơn thì có ít hơn 50 người.

Tôi thường tham gia nhóm luyện công gần một trường đại học. Tình nguyện viên là một giáo sư đại học khoảng 50 tuổi. Tôi thấy cô ấy kiên nhẫn dạy và sửa các động tác cho học viên mới. Cô ấy nói những người ở điểm luyện công này đều sống gần đó, chỉ trừ một số người làm việc trong trường đại học. Mọi người đến và đi tự do. Không thu phí. Không đăng ký, ghi tên.

Do số người ở điểm luyện công đó tăng lên, tôi quyết định thành lập một điểm mới ở chỗ làm, chỗ này đôi khi có tới 50 người tham gia. Tôi muốn đền đáp lại vì đã được hưởng lợi ích to lớn từ việc tu luyện Pháp Luân Công. Tôi mua một chiếc đài hai loa để bật nhạc luyện công cho nhóm. Tôi mua nhiều bản Chuyển Pháp Luân và đưa cho những học viên mới ít có điều kiện.

Tôi thường đến điểm luyện công lúc 4 giờ sáng, nhưng có ai đó còn đến sớm hơn. Có một phụ nữ phải ngồi xe lăn sau khi bị xe máy đâm. Ban đầu một tình nguyện viên đã đẩy xe cho cô ấy đến điểm luyện công. Cô ấy hoàn toàn bình phục và có thể đi lại sau khi nghe các bài giảng của Sư phụ. Cô ấy rất biết ơn Pháp Luân Công. Sau đó cô ấy trở thành tình nguyện viên. Hàng ngày cô ấy đến điểm luyện công trước 3 giờ sáng và mang theo một chiếc đài.

Có nhiều học viên đã được trải nghiệm những thần tích. Mỗi người đều không ích kỷ và rất hào phóng. Nếu có ai cần gì, mọi người sẽ cung cấp nó, nhưng họ vẫn rất khiêm tốn. Chúng tôi không biết rõ nhau bởi vì chúng tôi phải vội vã đi làm ngay sau khi luyện công xong. Chúng tôi luyện công mỗi ngày bất kể thời tiết như thế nào. Tất cả chúng tôi đều cảm thấy tràn đầy năng lượng và khỏe mạnh. Không lời lẽ nào có thể diễn tả được niềm vui mà chúng tôi có trong những ngày đó. Cho tới hôm nay, tôi vẫn vui thích nghĩ về quãng thời gian chúng tôi cùng nhau.

Gặp gỡ một đồng tu từ vùng khác

Vào mùa hè năm 2003 công an đã tịch thu khoản tiết kiệm dành để đóng học phí đại học cho con tôi. Gia đình tôi đã giấu các sách Pháp Luân Công của tôi nhưng họ không nói với tôi họ cất ở đâu.

Tôi đưa con đến trường đại học để đăng ký. Bố mẹ được sắp xếp ở trong ký túc xá. Ba bố mẹ khác và tôi ở trong cùng phòng. Có rất nhiều muỗi khiến tôi không thể ngủ đêm hôm đó. Tôi dậy luyện công lúc bình minh, và thấy có ai đó đã luyện bài công pháp thứ nhất.

Đó là một đồng tu!

Tôi lao ra khỏi giường và nắm lấy tay cô ấy. Có hai phụ huynh nữa trong phòng, vì vậy chúng tôi ra ngoài ban công.

Chúng tôi nhìn nhau lúc lâu. Cả hai đều rất vui khi gặp được một đồng tu trong một thành phố xa lạ ở Trung Quốc nơi Pháp Luân Công bị đàn áp.

Chúng tôi nói chuyện với nhau. Cô ấy là giáo viên dạy tiếng Anh ở một vùng nông thôn thuộc tỉnh Sơn Tây. Chồng cô ấy từng bị viêm gan và xơ gan và thường xuyên phải đi viện. Anh ấy nằm liệt giường, vì vậy cô trở thành người duy nhất nuôi sống gia đình. Cô ấy thường bị ngất khi đang dạy học. Đồng nghiệp cô ấy phải đưa cô đi viện cấp cứu, nhưng cô ấy cảm thấy muốn kết thúc cuộc đời mỗi khi như vậy.

Trong lúc đang chìm sâu trong tuyệt vọng, một bệnh nhân ở bệnh viện đã giới thiệu Pháp Luân Công cho cô. Cả cô ấy và chồng đã hồi phục sức khỏe sau khi họ bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Cô ấy đã bỏ các tính xấu. Các con cô ấy cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Bây giờ họ đang sở hữu một trạm xăng nhỏ. Cả hai con cô ấy đều học tốt. Con gái cô ấy vào đại học lúc 16 tuổi. Cháu được nhận vào một trường đại học danh tiếng nhờ vào thành tích học tập xuất sắc. Con trai cô ấy là học sinh dẫn đầu trong lớp ở trường trung học. Cả hai ở trong ký túc xá. Vào cuối tuần cả gia đình tụ họp, họ học các sách Pháp Luân Công và cùng nhau luyện công. Gia đình họ rất hạnh phúc.

Trạm xăng của gia đình cô ấy cung cấp xăng với giá bán rất phải chăng và có nhiều chủng loại tốt. Nó rất nổi tiếng ở địa phương. Cả thị trấn biết gia đình cô ấy tu luyện Pháp Luân Công. Công an địa phương và thị trưởng cố gắng khuyên họ từ bỏ tu luyện, nhưng cô đuổi họ đi ngay. Cô ấy bảo với họ, “Pháp Luân Công đã cứu chồng tôi và cả gia đình tôi. Chúng tôi sẽ giữ vững niềm tin vào Pháp Luân Công dù cả thế giới này ngừng tu luyện Pháp Luân Công!”

Con gái cô ấy còn mang các sách Pháp Luân Công đến trường học.

Thời gian trôi đi. Có cảm giác như chúng tôi mới bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công ngày hôm qua.

Hàng trăm hàng nghìn học viên Pháp Luân Công đã vượt qua cơn bão của cuộc bức hại kể từ tháng Bảy năm 1999. Chúng tôi rất khỏe mạnh và hạnh phúc. Chúng tôi tiếp tục tuân theo lời dạy của Pháp Luân Công và ngày càng sống tốt và có đạo đức. Chúng tôi thực sự hạnh phúc bất chấp cuộc bức hại đang diễn ra. Tôi tin là cuối cùng thế giới sẽ đồng ý với tôi rằng các học viên Pháp Luân Công là những người hạnh phúc nhất trên thế giới.

Được Pháp Luân Công cứu hai lần

Một học viên địa phương tên là May (tên giả) quay về Thượng Hải sau khi Trung Quốc bắt đầu bức hại Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng Bảy năm 1999. Bà ấy trở nên lơ là việc luyện công và học Pháp. Các bệnh tật của bà ấy quay trở lại và bà ấy bị chẩn đoán ung thư dạ dày. Bà ấy tiêu tốn hơn 300.000 tệ để điều trị ung thư trong bệnh viện Trung y tốt nhất Thượng Hải, nhưng bà ấy càng tồi tệ hơn. Cơ thể bà ấy bị sưng phù. Có chất dịch ở ngực và dạ dày bà ấy. Một ngày bệnh viện đã bảo bà ấy làm thủ tục ra viện. Ý họ là bà ấy không còn nhiều thời gian.

Bà ấy không muốn bỏ cuộc. Bà nhớ là mình đã từng rất khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng khi tu luyện Pháp Luân Công. Được con trai đi kèm, bà ấy đáp chuyến bay về nhà trong đêm giao thừa. Ngay lập tức bà ấy vào một bệnh viện chuyên khoa. Khi một đồng tu đến thăm May trong bệnh viện, cô ấy còn không nhận ra May. Với những giọt nước mắt trên mặt, cô ấy hỏi May, “Chị vẫn tin vào Pháp Luân Công chứ?” “Tôi tin!” May trả lời. Học viên khác nhanh chóng mang cho bà ấy một chiếc đài nhỏ và bật các bài giảng của Sư phụ cho bà ấy.

Ngày hôm sau khi các đồng tu và bạn bè đến thăm bà ấy trong bệnh viện, tất cả các vết sưng đã biến mất. May trông khá hơn. Thực tế, bà ấy đã có thể ăn uống trở lại. Thậm chí bà ấy còn tiễn bạn từ tầng hai xuống tầng một. Những người ở chung phòng nói rằng,“Bà ấy thức cả đêm nghe các bài giảng và khỏe mạnh sau một đêm. Đó là loại băng ghi âm gì vậy? Thật là thần kỳ!”

Công an đã bắt May sau khi bà ấy ra viện. Bà ấy bảo với công an rằng phép màu đã xảy ra với bà, nhưng họ không tin. Sau đó May đưa ra hồ sơ bệnh án của bà ấy, trong đó ghi“ung thư giai đoạn cuối lan ra toàn thân.” Công an đã bị sốc khi nhìn thấy bệnh án của bà ấy và đã thả bà ấy.

Con trai của May lập tức đưa bà quay về Thượng Hải để tránh cho bà ấy bị bắt lại. Một người hàng xóm đã không thể nói nên lời khi nhìn thấy May hoàn toàn bình phục khỏi ung thư giai đoạn cuối. “Chị…Chị…Chị…” là tất cả những gì mà bà ấy có thể nói. Người hàng xóm mất một lúc để hỏi làm thế nào May được chữa khỏi. May bảo với cô ấy, “Tất cả những gì tôi làm là niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp Hảo’ và ‘Chân – Thiện – Nhẫn Hảo’” Hàng xóm bà ấy kể với mọi người trong khu phố. Cuối cùng mọi người ở đó biết rằng Pháp Luân Công là tốt!

May quay lại vùng chúng tôi cách đây không lâu. Bà ấy có một làn da khỏe mạnh và hồng hào. Bà ấy cũng tràn đầy năng lượng. Hàng ngày bà ấy đi ra ngoài giảng chân tướng, dù giờ đây bà ấy đã 70 tuổi. Bà ấy nói không lời nào có thể diễn tả lòng biết ơn của bà ấy với Pháp Luân Công. Chỉ những người tu luyện Pháp Luân Công mới có thể hiểu được những trải nghiệm của bà ấy.

Thật là tuyệt nếu cả nước Trung Quốc tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn của Pháp Luân Công

Một học viên tên là Christine (tên giả) là trưởng khoa của một bệnh viện. Cô ấy đã bị đưa đến trại tẩy não bởi vì cô ấy từ chối lăng mạ Pháp Luân Công. Một đồng nghiệp đã về hưu cũng là một học viên Pháp Luân Công có tên Dina (tên giả) đã mất ngủ khi biết được tin này. Hàng ngày cô ấy bắt đầu gọi cho lãnh đạo của Christine. Cô ấy lên án anh ta vì đã cho phép công an bắt giữ một người tốt như Christine. Anh ta phân bua rằng anh ta mới tiếp quản công việc và chính phòng 610 đã thực hiện bắt giữ.

Dina bắt đầu kể với lãnh đạo về Christine, rằng cô ấy chưa bao giờ lấy bất kỳ khoản tiền thưởng hay tiền hoa hồng nào kể từ khi tu luyện Pháp Luân Công. Khi phòng của cô ấy tạo ra lợi nhuận, cô ấy được thưởng 2000 tệ vào tài khoản. Cô ấy rút tiền thưởng và chia sẻ với cả phòng. Cô ấy trả lại một phần thưởng của mình nhưng viết một lá thư cảm ơn họ vì món tiền thưởng. Mỗi tháng cô ấy được thưởng thêm 150%, nhưng cô ấy từ chối nó, bởi vì cô ấy nói sẽ là sai nếu nhận lấy một miếng bánh lớn như vậy. Cô ấy chưa bao giờ chấp nhận bất kỳ khoản hối lộ nào từ các công ty cung cấp y tế hoặc thuốc. Cô ấy nói rằng cô ấy chỉ đưa ra quyết định dựa trên chất lượng sản phẩm. Cô ấy có ý định giữ giá thấp bằng cách từ chối các khoản hối lộ để các bệnh nhân mua được giá tốt.

Dina hỏi, “Ông có thể tìm thấy bao nhiêu người như Christine trong bệnh viện? Ai khác có đạo đức và liêm chính như cô ấy?” Lãnh đạo của cô ấy đã không nói được gì.

Cuối cùng lãnh đạo của cô ấy đã đi đến trung tâm tẩy não yêu cầu thả Christine. Khi họ từ chối, vị lãnh đạo đã hối lộ các nhân viên ở đó để Christine được đối xử tốt hơn.

Một lần tôi cũng bị đưa vào trung tâm tẩy não. Tôi đã rất ốm yếu sau khi được thả vì tôi đã bị lạm dụng. Trưởng khoa và một giáo sư mang hoa và quà đến thăm tôi. Vị trưởng khoa đã rất buồn khi nhìn thấy tôi. “Chị là một bác sỹ tuyệt vời. Chị luôn đến sớm và làm việc quá giờ. Chị luôn nghĩ cho bệnh nhân. Chị luôn lịch sự, kiên nhẫn và nhã nhặn với họ. Tôi đã đi nhiều nơi ở Trung Quốc, nhưng hiếm khi tôi gặp được bác sỹ nào tốt như chị. Hãy sớm bình phục. Chúng tôi mong chị sớm quay lại công việc.”

Vị giáo sư nói, “Một giáo sư đã bị bắt vì tu luyện Pháp Luân Công. Anh ấy nổi tiếng là một người tuyệt vời ở khoa. Lương anh ấy bị cắt, và anh ấy chỉ được 400 tệ để chi tiêu với mức sống tối thiểu. Chị sẽ làm gì với chỉ 400 tệ trong thời buổi lạm phát này? Tôi sẽ không bao giờ cho phép điều đó nếu tôi điều hành trường đại học! Có gì là sai nếu có tín ngưỡng của riêng mình? Cách đây không lâu một trưởng khoa phẫu thuật đã bị bắt giam vào một trung tâm tẩy não. Anh ta liên tục la mắng công an trên đường đến trung tâm tẩy não. Công an biết ngay là họ chắc chắn đã bắt sai người vì học viên Pháp Luân Công không bao giờ chửi rủa. Tuy nhiên, công an không thừa nhận họ bắt sai người, vì vậy họ giam giữ vị giáo sư đó 40 ngày.”

Cả hai phàn nàn rằng đúng sai đã bị đảo lộn ở Trung Quốc: người tốt đối mặt với cuộc bức hại trong khi người xấu thì rất nhiều. Cả hai đều nói rằng sẽ rất tuyệt nếu cả nước Trung Quốc đều tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn của Pháp Luân Công.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2013/4/25/记忆中的故事-272432.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2013/6/25/140656.html

Đăng ngày 21-07-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share