Bài viết của học viên Thiện Thuần ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-06-2012] Nhân dịp kỷ niệm 20 năm của Pháp Luân Đại Pháp, tôi muốn chia sẻ một số trải nghiệm của mình để chứng thực sự vĩ đại của Đại Pháp và Sư Phụ.

Ngày 23 tháng 07 năm 1999

Ngày 23 tháng 07 năm 1999, khi các đồng tu và tôi kết thúc bài công pháp thứ hai tại điểm luyện công, tôi mở mắt ra và nhìn thấy một đám đông và một số cảnh sát mặc đồng phục và thường phục đang tập hợp cách đó một đoạn. Mọi người im lặng nhìn chúng tôi với ánh mắt kỳ lạ. Một người đàn ông lớn tuổi phá vỡ sự im lặng và hỏi tôi, “Này cô gái, không phải trên TV phát sóng rằng tập luyện Pháp Luân Công bị cấm hay sao?” Tôi trả lời, “Ông à, đừng tin những tuyên truyền trên truyền hình. Cách mạng Văn hóa chẳng phải cũng như vậy sao?” Người này gật đầu. Đám đông vẫn yên lặng, và không có ai rời đi.

Sau ngày 20 tháng 07, người đứng đầu trung tâm hướng dẫn Đại Pháp của thành phố và một số phụ đạo viên đã bị bắt giữ. Trong hai ngày, các học viên đã tự giác đến chính quyền tỉnh Liêu Ninh để thỉnh nguyện. Tuy nhiên, chính quyền đã huy động một số lượng lớn cảnh sát vũ trang để đánh các học viên. Một số lượng lớn các học viên đã bị bắt giữ.

Sáng ngày 23 tháng 07, nguồn điện cung cấp tại điểm luyện công bị cắt. Chúng tôi thay pin vào trong máy thu âm. Một đồng tu giữ máy thu, và chúng tôi tiếp tục luyện các bài công pháp. Đây là lần cuối cùng chúng tôi tập luyện tại điểm luyện công. Ngày 23 tháng 07, một vài học viên khác và tôi đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện và duy hộ Đại Pháp.

Đắc Pháp năm 1996; Đại Pháp mỹ hảo và thần thánh

Tôi đắc Pháp vào tháng 05 năm 1996. Khi tôi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân lần đầu tiên, tất cả những hoài nghi trong cuộc sống của tôi được xóa sạch. Tôi cảm thấy mỗi ngày là được sinh ra thêm một lần mới, trái tim tôi tràn ngập niềm hân hoan.

Gia đình của tôi, các bạn đồng tu và tôi học Pháp và luyện công mỗi ngày. Sự kỳ diệu và tốt đẹp của Đại Pháp triển hiện liên tục trong thân thể chúng tôi.

Trước khi tập Pháp Luân Công, tôi bị thoái hóa đĩa đệm cột sống cổ nghiêm trọng. Tôi cảm thấy chóng mặt cả ngày, kèm theo buồn nôn dữ dội. Trong vòng chưa đầy một tháng sau khi bắt đầu tập luyện, một buổi chiều khi tôi đang đọc Chuyển Pháp Luân, tôi nghe thấy các đốt sống cổ của tôi có tiếng động. Lúc đó tôi không nghĩ bất kỳ điều gì về nó và vẫn tiếp tục đọc. Vào ban đêm, tôi lắc đầu mình và nhận thấy nó rất linh hoạt. Khi tôi sờ vào cổ, tôi phát hiện ra rằng phần nhô ra trên các đốt sống cổ đã biến mất.

Lúc đó mẹ tôi đang trong giai đoạn cuối của bệnh ung thư và phải nằm liệt giường. Bà đã học Pháp và đi đến các điểm luyện công để luyện tập. Chỉ sau một tuần, bà lấy lại sắc diện và sức khỏe tốt.

Một nam học viên từ một khu vực nông thôn đến thành phố để làm việc. Tại cửa nhà máy, ông nhìn thấy một học sinh trung học ngồi xổm trên đường trong một thời gian dài. Ông trở lại nhà máy để mang cho cậu ấy một bát nước. Cậu nói với ông rằng nhà mình ở An Sơn. Cậu đã cãi nhau với cha mẹ và bỏ đi. Cậu đã ở Thẩm Dương khoảng bốn hoặc năm ngày. Người học viên nói với cậu nên đối xử với gia đình của mình một cách từ bi và rằng việc bỏ đi của mình sẽ làm cho cha mẹ rất lo lắng. Cậu đã mở rộng tâm mình và gọi điện thoại về nhà. Cha mẹ cậu cảm ơn người học viên rất nhiều lần trên điện thoại. Sau đó, ông đã mua cho cậu một vé xe lửa. Khi họ chia tay, cậu học sinh đã xúc động rơi nước mắt. Người học viên nói với cậu: “Hãy nói với cha mẹ của cháu rằng ta đang tập luyện Pháp Luân Công và Sư phụ của chúng ta dạy chúng ta trở thành một người tốt.

Có một vài cặp vợ chồng lớn tuổi trong nhóm của chúng tôi, trong đó có bác Trì. Mẹ bác mất khi bác gần hai tuổi. Lúc hai tuổi, bác Trì bị rơi xuống một cái giếng và không có ai ở xung quanh. Bác kể,“Thành giếng ẩm ướt và trơn trượt cùng với rêu xanh. Khi tôi rớt xuống đó, tôi không bị dìm chết, tôi từng chút một bám chặt vào thành giếng và cuối cùng tôi bò lên và ra khỏi giếng. Bây giờ tôi hiểu rằng chính Sư Phụ đã bảo hộ chúng tôi. Trong quá khứ, vợ tôi tập luyện một môn khí công khác. Thầy khí công có ý định truyền thụ cho bà ấy một vài điều trong trường phái của ông ấy, nhưng bà ấy đã không nhận nó.”

Một bạn học của tôi tập Pháp Luân Công. Anh nói với tôi, “Pháp Luân Đại Pháp rất tốt, và nó thực sự có thể thay đổi con người.” Anh nói với tôi rằng khi anh đang làm một dự án tại nơi làm việc, một kỹ sư có mâu thuẫn với ý tưởng của anh. Khi họ đang thảo luận và tranh cãi về nó, người kỹ sư đã trở nên rất tức giận và cho người bạn cùng lớp của tôi một cái tát vào mặt. Lúc đó, bạn cùng lớp của tôi và người kỹ sư rất kích động. Bạn cùng lớp của tôi nói, “Tôi đã bị chảy máu, nhưng tôi nhớ rằng mình là một người tu luyện và từ từ nới lỏng nắm tay siết chặt của mình và không nói gì. Tôi quay mặt và rời đi. Nếu tôi không học được các nguyên lý Đại Pháp mà Sư Phụ đã giảng cho chúng ta, có thể tôi đã không khoan dung như vậy.”

10.000 người luyện công buổi sáng trước Trung tâm Triển lãm Liêu Ninh và tham dự Đại hội Thể thao châu Á năm 1998

Năm 1998 số lượng học viên tăng lên rất nhanh chóng. Để giúp nhiều người có tiền duyên hơn tập luyện Pháp Luân Công, các học viên ở mỗi điểm luyện công bắt đầu tập các bài công pháp trên các quảng trường hoặc trên bãi cỏ và quảng bá Pháp. Đôi khi một số điểm luyện công ở gần đó tổ chức tập luyện cùng nhau. Các sự kiện thật tuyệt vời.

Một buổi sáng sớm tháng 05 năm 1998, trên siêu đại quảng trường phía trước Trung tâm Triển lãm Công nghiệp Liêu Ninh, hơn 10.000 học viên từ thành phố Thẩm Dương đã tham gia luyện các bài công pháp theo nhóm. Thật không dễ dàng để tất cả chúng tôi xếp thành hàng. Sau khi những người đầu tiên xếp thành hàng ngay ngắn, những người khác tiếp tục nối vào nhóm phía sau và xung quanh. Ngày càng có nhiều người tham gia, và chúng tôi tự động điều chỉnh. Nhạc tập đã được phát ra từ loa phóng thanh. Lúc đó, các hàng trở nên cực kỳ chính xác.

Mười ngàn học viên bắt đầu luyện các bài công pháp, từ bài công pháp số một đến bài số bốn và sau đó ngồi tĩnh công khoảng 30 phút. Bà Lưu ở điểm tập của chúng tôi rất là béo. Thông thường bà chỉ có thể ngồi ở tư thế bán kiết già, nhưng ngày hôm đó, bà nói rằng bà đột nhiên có thể ngồi thiền định trong tư thế kiết già và không hề cảm thấy mình bị đau chân.

Theo các học viên phụ trách việc chụp hình sự kiện, trong khi đứng trên cầu vượt dành cho người đi bộ ở phía trước của trung tâm triển lãm, họ có thể nhìn thấy từ trên cao toàn bộ nhóm đang luyện công. Cảnh tượng rất tuyệt vời và ngoạn mục. Những bạn bè người thường đang giúp đỡ thu băng video sự kiện đã bị sốc, và người qua đường cũng dừng lại để xem.

10.000 học viên ở Thẩm Dương luyện các bài công pháp cùng nhau vào tháng 05 năm 1998

Tháng 08 năm 1998, Đại hội Thể thao châu Á được tổ chức tại Thẩm Dương. Lễ khai mạc được tổ chức tại Sân vận động Thẩm Dương vào buổi sáng của ngày 20 tháng 08. Hai mươi năm loại công pháp khác nhau đã được mời tham gia, bao gồm cả Pháp Luân Công.

Một số học viên từ điểm luyện công của chúng tôi đã tham dự lễ khai mạc, trong đó có mẹ tôi. Khi bà trở về, bà kể: “Trong hơn sáu giờ, không ai uống nước hoặc ăn, nhưng chúng ta tràn đầy năng lượng khi ngồi đó. Chúng ta là nhóm nổi bật nhất trong sân vận động, và nhiều người từ các trường phái khí công khác đã ngưỡng mộ chúng ta.”

Tờ Nhật báo Thanh niên Trung Quốc sau đó đăng bài về lễ khai mạc. Họ tán dương Pháp Luân Công và đã công bố hai bức ảnh.

Nhóm Pháp Luân Công tại Đại hội Thể thao châu Á ở Thẩm Dương vào năm 1998

Đến Thẩm Dương thỉnh nguyện vào ngày 31 tháng 12 năm 1998

Bắt đầu từ năm 1996, chính quyền Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã sử dụng các phương tiện thông tin đại chúng để tấn công Pháp Luân Công và ngăn cấm xuất bản cuốn sách Chuyển Pháp Luân.

Vào năm 1998, ngày càng có nhiều người hơn nữa đến các điểm luyện công mỗi ngày để học Pháp Luân Công, và các bản sao của cuốn Chuyển Pháp Luân tạm thời được cung cấp. Bởi vì việc xuất bản sách Đại Pháp không còn được phép, chúng tôi phải tìm đến các nhà sách nhỏ để tìm các sách Đại Pháp. Sau đó, các phòng ban liên quan của ĐCSTQ bắt đầu tịch thu chúng, vì vậy các nhà sách không dám làm điều đó. Đồng thời, đài truyền hình và báo chí đã bị xúi giục để vu khống Pháp Luân Công hết lần này đến lần khác.

Cuối tháng 12 năm 1998, Hiệp hội Khí công thành phố Triều Dương tỉnh Liêu Ninh đã dán nhãn Pháp Luân Công là một “tà giáo”. Nhiều học viên từ thành phố Triều Dương đã đến Hiệp hội Khí công tỉnh Liêu Ninh để phản ánh sự cố nghiêm trọng này, yêu cầu Hiệp hội Khí công thành phố Triều Dương hủy bỏ quyết định của họ và đưa ra một lời xin lỗi.

Hiệp hội Khí công tỉnh Liêu Ninh đã bao che cho Hiệp hội Khí công thành phố Triều Dương, vì vậy họ đã không giải quyết hoặc làm việc về vấn đề này. Một số học viên đã cố gắng tìm giải pháp bằng cách đi đến Văn phòng thỉnh nguyện tỉnh Liêu Ninh, nhưng họ bị phớt lờ đi.

Ngày 31 tháng 12 năm 1998, là ngày cuối cùng. Sáng sớm, rất nhiều học viên bất chấp cái lạnh và vội vàng đến Văn phòng Khiếu nại tỉnh Liêu Ninh nằm ở huyện Hòa Bình, Thẩm Dương. Mọi người đứng đầy trên vỉa hè trước văn phòng khiếu nại. Tất cả họ đều đứng một cách lặng lẽ.

Ngày hôm đó, hơn 5.000 hoặc 6.000 học viên đã đến đó và nhiều học viên từ các thành phố và tỉnh khác tối hôm đó mới xuất hiện.

Nguyên cả buổi sáng, không có ai đến gặp gỡ chúng tôi, và nhiều học viên cao tuổi không muốn rời đi. Các học viên trẻ đứng lên trước, để cho các học viên cao tuổi nghỉ ngơi. Sau 10 giờ sáng, một chiếc xe tuần tra có camera phía sau xuất hiện trên con đường phía trước Đảng ủy tỉnh.

Không lâu sau buổi trưa, các nhân viên phòng khiếu nại nói rằng chúng tôi có thể cử đại diện để đi nói chuyện với một người nào đó. Chúng tôi nhanh chóng cử một người đại diện. Và sau đó chờ đợi trong thời gian dài.

Khoảng 2 giờ chiều, nhiều học viên đột nhiên nhìn thấy các Pháp Luân lớn và nhỏ đang xoay chuyển, bầu trời tràn ngập các Pháp Luân đầy màu sắc. Chúng tôi xúc động rớt nước mắt.

Lúc 4 giờ chiều, người đại diện ra. Kết quả là Hiệp hội Khí công đã sai và phải thu hồi quyết định của họ và đưa ra một lời xin lỗi.

Tôi biết một người bạn làm việc trong Đảng ủy tỉnh Liêu Ninh. Hai ngày sau anh đã gặp tôi và nói, “Thật đáng kinh ngạc. Nhiều người như vậy, nhưng họ rất kỷ luật, đứng ở đó một cách yên lặng. Lúc đó những người trong tòa nhà của chúng tôi chạy đến hành lang và nhìn qua cửa sổ. Vào một ngày lạnh, có nhiều người phụ nữ và nam giới cao tuổi, thực sự không hề dễ dàng.”

Một bác gái trong nhóm học Pháp của chúng tôi là một trong những người đại diện để đi đàm phán. Sau đó bác kể với chúng tôi về quá trình đàm phán. Khi một số người đại diện đi vào phòng khiếu nại, lãnh đạo phòng khiếu nại đã đưa toàn bộ nhân viên của Hiệp hội Khí công tỉnh vào, những người đó có vẻ có thái độ kiêu ngạo. Người hội trưởng đứng đó và sốt ruột nói, “Bà muốn yêu cầu điều gì? Hãy để tất cả những người đang đứng ngoài kia về nhà đi, sau đó chúng ta có thể nói chuyện.” Những người đại diện của chúng tôi nói rằng tất cả những người đó đều tự nguyện đến và rằng họ không có quyền nói những người đó rời đi. Thêm nữa, họ vẫn còn đang chờ đợi một câu trả lời. Bác gái trong nhóm học Pháp của chúng tôi đứng lên và nói, “Tôi đã được chọn làm đại diện, và chúng tôi muốn giải thích tình hình cho ông. Nếu ông từ chối nói chuyện, tôi sẽ không tham gia. Chúng tôi không yêu cầu họ đến đây, vì vậy chúng tôi không thể thuyết phục họ rời đi. Ông dường như không muốn giải quyết vấn đề này, vậy thì tôi sẽ trở lại hàng ngũ ngoài kia.”

Người hội trưởng kiêu ngạo lập tức thay đổi thái độ của mình. Người đại diện nói về các sự kiện liên quan đến Pháp Luân Công, và cho họ thấy các giải thưởng và khen ngợi mà Pháp Luân Công đã nhận được ở Trung Quốc, các kết quả nghiên cứu và các sự việc khác nữa. Tất cả những điều này đã được công bố bởi chính quyền Trung Quốc. Tất cả họ đều kiên định với việc tu luyện tâm tính, làm những việc tốt và trải nghiệm những đề cao về đạo đức. Họ đề cập rằng nhiều bệnh nhân, những người gần chết đã phục hồi sau khi tập Pháp Luân Công. Ngoài ra, họ nói về những đóng góp to lớn của Pháp Luân Công cho xã hội Trung Quốc.

Cuối cùng, với sự thật trước mặt, người lãnh đạo của phòng kháng nghị tỉnh Liêu Ninh đã ra quyết định rằng Hiệp hội Khí công thành phố Triều Dương đã sai khi tuyên bố rằng Pháp Luân Công là một “tà giáo” và họ phải hủy bỏ lời nói của mình.

“Triển lãm nghệ thuật Thẩm Dương” trước ngày 25 tháng 04 năm 1999

Đầu tháng Tư năm 1999, các học viên từ huyện Hòa Bình và Thiết Tây đã đến quảng trường Hòa Bình để luyện các bài công pháp vào một buổi sáng chủ nhật. Vào thời điểm đó, gần 1.000 học viên luyện các bài công pháp buổi sáng tại quảng trường Hòa Bình. Các học viên đứng xung quanh quảng trường và nhiều người quan tâm đang học các bài công pháp.

Vào đầu tháng 04 năm 1999, gần 1.000 học viên từ một số các điểm luyện công đã thực hiện các bài công pháp vào buổi sáng trên quảng trường Hòa Bình và hướng dẫn mọi người luyện các bài công pháp

Một người đàn ông cao tuổi trong số gần 1.000 học viên luyện các bài công pháp buổi sáng trên quảng trường Hòa Bình

Trẻ em cũng nằm trong số những người luyện công buổi sáng trên quảng trường Hòa Bình

Một người mẹ và con gái cùng với gần 1.000 học viên từ một số các điểm luyện công cũng đang luyện các bài công pháp vào buổi sáng trên quảng trường Hòa Bình

Các học sinh tiểu học đang luyện công cùng gần 1.000 học viên

1.000 học viên từ một số điểm luyện công đang luyện công sáng trên quảng trường Hòa Bình – sinh viên đại học cũng đang luyện công

Đầu tháng 04 năm 1999, gần 1.000 học viên, trong đó có một sinh viên đại học đang luyện các bài công pháp vào buổi sáng trên quảng trường Hòa Bình – hãy nhìn hồng quang phía trước cô và Pháp Luân đang xoay chuyển

Một học viên trung niên đang luyện các bài công pháp cùng với nhóm

Một thanh niên đang luyện các bài công pháp buổi sáng trên quảng trường Hòa Bình

Vào ngày 13 tháng 05 năm 1999, là bảy năm kể từ khi Đại Pháp được giới thiệu lần đầu tiên. Đầu tháng 03, Trung tâm hướng dẫn Thẩm Dương quyết định tổ chức triển lãm đầu tiên giới thiệu các bức tranh và thư pháp của các đệ tử Đại Pháp tại Thẩm Dương

Tôi đã trở thành người tổ chức của cuộc triển lãm, chịu trách nhiệm tổ chức việc đóng góp các tác phẩm nghệ thuật và các sản phẩm thủ công. Nhiều đồng tu, tôi chưa bao giờ gặp, đã gọi cho tôi để đăng ký. Họ giải thích mục đích tác phẩm của họ. Tôi cũng bắt đầu vẽ một bức tranh hoa huệ và sẵn sàng tham gia triển lãm và dành tặng tới Sư phụ.

Ngày 25 tháng 04, tôi nhận được một số lời đăng ký qua điện thoại. Tôi cũng biết rằng nhiều học viên trên khắp cả nước đã đi đến Văn phòng kháng nghị quốc gia ở Bắc Kinh để khiếu nại bởi vì cảnh sát Thiên Tân đã bắt giữ các học viên đang thỉnh nguyện để giảng rõ sự thật. Sau khi biết tin, tâm của tôi không thể tĩnh lại được. Có tin gì về các học viên ở Bắc Kinh hay không?

Trong suốt giờ nghỉ, tôi gọi cho một học viên khác, nói với cô ấy rằng tôi muốn đi đến Bắc Kinh. Trong buổi chiều, tôi nhận được điện thoại đăng ký từ một học viên. Tác phẩm của cô là may thủ công mô tả các học viên Pháp Luân Công đang luyện các bài công pháp tại điểm luyện công. Cô ấy nói với tôi cô ấy sẽ may cảnh các học viên đang luyện bài công pháp thứ hai. Cô cũng muốn may một biểu ngữ “Pháp Luân Đại Pháp” và một Pháp Luân trên đó. Lúc cuối cuộc trò chuyện, tôi hỏi cô ấy có biết nhiều đồng tu đến văn phòng kháng nghị ở Bắc Kinh. Cô ấy trả lời rằng cô ấy biết điều đó. Tôi nói với cô ấy rằng tôi muốn đến đó, và cô đã khuyến khích tôi.

Sau cuộc điện thoại, tôi đã nói chuyện với mẹ tôi về việc đi đến Bắc Kinh. Bà nói bà cũng sẽ đi. Lúc đó trời sắp tối, nên mẹ tôi và tôi vội vàng đến ga đường sắt phía Bắc Thẩm Dương. Chúng tôi mua vé xe lửa và sau khi đến đó, một cách kỳ diệu chúng tôi có hai chỗ ngồi trên chuyến tàu đông đúc.

Sáng hôm sau chúng tôi đến Bắc Kinh và trời thì mưa. Chúng tôi bắt một chiếc taxi đến văn phòng khiếu nại từ ga đường sắt. Một số lượng lớn các học viên đã rời đi, và rải rác các học viên bị chặn lại bởi cảnh sát vũ trang, không được phép đi vào con đường đến văn phòng khiếu nại.

Mẹ tôi và tôi quay lại ga đường sắt, lúc đó mưa vẫn rơi. Chúng tôi gọi cho một số học viên ở Thẩm Dương, và họ nói với tôi họ đã rời đi vào đêm hôm trước. Có nhiều đồng tu quanh trạm xe lửa Bắc Kinh, lối vào tàu điện ngầm, và phòng chờ đợi. Hầu hết họ đã đến đó vào ban đêm. Các học viên đã không ngừng nói về những gì đã xảy ra ngày hôm trước.

Sau khi trở về Thẩm Dương, môi trường tu luyện trở nên khó khăn hơn. Một số học viên bị tra hỏi tại nơi làm việc của họ liệu họ có đi đến Bắc Kinh vào ngày 25 tháng 04.

Trong hoàn cảnh ngày càng thắt chặt, chúng tôi không thể tiếp tục cuộc triển lãm của các đệ tử Đại Pháp tại Thẩm Dương. Sau đó, cuộc đàn áp toàn diện đã bắt đầu vào ngày 20 tháng 07.

Cho đến năm 1999, tôi đã tu luyện Pháp Luân Công được ba năm, và bây giờ tôi đã tu luyện 13 năm. Các bạn đồng tu của tôi và tôi vẫn kiên trì tu luyện một cách vững vàng. Ngoài ra còn có nhiều học viên mới bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công.

Đại Pháp đã ban cho chúng ta một sinh mệnh vĩnh hằng! Đại Pháp đem đến cho chúng sinh, những người minh bạch chân tướng, sự mỹ hảo vĩnh hằng! Cảm tạ Sư phụ! Cảm tạ Đại Pháp!

Theo Thông tri kêu gọi gửi bài kỷ niệm kỷ 20 năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/6/9/【征稿选登】真理之路-257931.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/7/1/134208.html

Đăng ngày:  10 -8 – 2012; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share