[MINH HUỆ 29-05-2012] Thời gian trôi thật là nhanh! Đã hai mươi năm kể từ khi Đại Pháp được giới thiệu ra công chúng. Tôi là một sinh viên trẻ khi tôi đắc Pháp. Tôi đã tu luyện được 18 năm dưới sự bảo hộ từ bi của Sư Phụ. Mặc dù tôi đã chịu đựng những gian khổ không thể tưởng tượng được, tôi luôn luôn có niềm vui và lòng biết ơn vô hạn từ tận sâu trong trái tim tôi.

Khi tôi còn ở trường đại học, tôi đã rất may mắn có cơ hội tham dự các bài giảng của Sư Phụ. Tôi đã từng bị mất ngủ. Tôi ngủ trong khi Sư phụ giảng Pháp, và không thể nhớ bất cứ điều gì. Tuy nhiên, chứng mất ngủ của tôi đã hoàn toàn biến mất. Tôi cũng từng bị mắc bệnh viêm gan A, nhưng sau khi tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Đại Pháp, bệnh viêm gan A cũng biến mất. Tôi cảm nhận rõ ràng các khí cơ, mà Sư Phụ cài đặt bên ngoài cơ thể của tôi. Tay của tôi cũng bồng bềnh trong khi tập các bài công pháp.

Trải qua cuộc đàn áp tà ác, tôi đã trở nên ngày một mạnh mẽ hơn. Nhờ tu luyện Đại Pháp, tôi trở nên quan tâm tới người khác hơn và khi có vấn đề phát sinh, tôi nhìn vào trong để tìm thiếu sót. Bây giờ tôi hiếm khi tức giận, và lòng tốt tự nhiên biểu hiện từ trái tim tôi. Bởi vì tâm tôi đề cao nên khuôn mặt và cơ thể của tôi trông trẻ hơn, thậm chí da của tôi mịn hơn hồi tôi ngoài 20 tuổi. Gần đây tôi bắt đầu làm việc ở một chỗ làm mới, và nhiều người còn nghĩ rằng tôi mới chỉ tốt nghiệp đại học. Trên thực tế, tôi đã hơn 40 tuổi.

Không lâu sau khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi đã buộc phải rời khỏi vị trí giảng dạy của mình, và đến một trường khác để giảng dạy. Vào cuối học kỳ, tôi là giảng viên được sinh viên đánh giá cao thứ hai. Một ngày nọ, người quản lý của văn phòng học thuật nói với tôi qua điện thoại rằng cảnh sát đang tìm tôi. Chẳng bao lâu sau khi tôi gác máy, hai nhân viên cảnh sát xuất hiện và muốn đưa tôi đi. Tôi nói với họ rằng tôi cần phải nói chuyện với trưởng khoa, và do đó đi đến văn phòng của ông ấy. Trưởng khoa lo lắng khi nghe về điều này và nói với tôi: “Làm thế nào họ có thể bắt giữ những người như thế, và làm bất cứ điều gì họ muốn? Như vậy là làm nhiễu loạn việc giảng dạy của chúng ta.” Ông ấy bảo tôi ở trong văn phòng của ông, để ông đi nói lý lẽ với các viên cảnh sát. Lúc đó, một đồng nghiệp nghe được câu chuyện và bảo tôi đi xuống cầu thang càng nhanh càng tốt. Anh giấu tôi trong kho sách giáo khoa. Mười phút sau, các nhân viên cảnh sát vẫn chưa đi và tiếp tục tranh luận với hiệu trưởng. Người đồng nghiệp đó đưa tôi ra cửa bên, và tôi đón taxi rời đi.

Các nhân viên cảnh sát sau đó nhận ra rằng tôi đã đi mất, bởi vì họ không thể tìm thấy tôi. Họ đã tức giận đến mức họ muốn bắt giữ trưởng khoa. Ông ấy nói với họ, “Ngày hôm nay nếu các anh dám bắt tôi, tôi sẽ gặp các anh tại tòa án vào ngày mai.” Nhiều đồng nghiệp khác cũng đã tranh luận với những viên cảnh sát. Bởi vì họ không tìm thấy tôi, họ đã đi đến lớp mẫu giáo của con tôi và bắt đứa con ba tuổi của tôi làm con tin. Các đồng nghiệp của tôi tìm đến cảnh sát và yêu cầu thả con tôi ra, nhưng họ từ chối. Lúc đó là khoảng 8 giờ tối và một trong những đồng nghiệp của tôi nói với cảnh sát: “Nếu các anh vẫn không trả đứa bé cho chúng tôi, chúng tôi sẽ đi và các anh sẽ chịu trách nhiệm nếu bất cứ điều gì xảy ra.” Cảnh sát nhận ra rằng việc sử dụng con của tôi con làm mồi nhử đã không có hiệu quả, do đó họ không có cách nào khác là trao con tôi cho các đồng nghiệp của tôi. Con tôi sau đó đã được đưa cho một người khác. Sau khi chuyển taxi vài lần, họ cuối cùng đã thoát khỏi cảnh sát và đưa con tôi cho tôi một cách an toàn. Cảnh sát theo dõi nhà của tôi và đã chờ đợi để bắt tôi nếu tôi về nhà. Họ đã ngồi trong xe cảnh sát của họ trong suốt đêm lạnh.

Trong khi viết về trải nghiệm này, trong tâm tôi có nhiều cảm xúc xen lẫn, rất khó tả. Nó thật sự đáng buồn là cảnh sát, dưới sự kiểm soát của chế độ tà ác, giở rất nhiều thủ đoạn đê hèn với những người tin vào Chân – Thiện – Nhẫn, và những người nói lên sự thật. Những người vẫn giúp các học viên Đại Pháp ngay cả dưới áp lực từ chế độ tà ác này – chúng ta sẽ không bao giờ quên họ.

Một thời gian sau, chồng tôi được ra tù. Anh ấy bị bắt giam vì đã đến Bắc Kinh để khiếu nại và làm rõ sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Tuy nhiên, do áp lực lớn từ các sinh mệnh tà ác, chúng tôi không còn trở về nhà được nữa. Gia đình chúng tôi đã rời khỏi ngôi nhà và nơi làm việc thân thuộc của chúng tôi, chuyển đến một thành phố xa lạ. Tôi nhanh chóng tìm thấy một công việc mới ở một trường học khác, và chúng tôi ổn định chỗ ở. Nhưng bố chồng tôi gọi và nói với chúng tôi rằng một số người từ trường học cũ đầu tiên nơi tôi từng làm việc, nói rằng đã nhận được lệnh cấp trên đến nhà ông ấy và yêu cầu cho địa chỉ hiện tại của tôi.

Để được sống tự do, tôi quyết định rời bỏ công việc của tôi một lần nữa. Tôi gọi cho hiệu trưởng và nói với ông lý do tại sao chúng tôi phải ra đi. Ông ngạc nhiên đến nỗi ngay lập tức lái xe đến nhà tôi. Chúng tôi đã nói chuyện về những gì đã xảy ra với gia đình của chúng tôi, ông đã an ủi chúng tôi, nói rằng, “Đảng cộng sản đã làm rất nhiều điều xấu. Tôi biết anh chị vô tội, và chị là một giáo viên tốt. Chị nên ở lại đây. Có lẽ tình hình không xấu như chị nghĩ.” Sau đó, ông đã có một cuộc họp với một số lãnh đạo của trường và thảo luận về tình hình của tôi. Cuối cùng, họ quyết định sẽ bảo vệ tôi và đề nghị tôi ở lại và giảng dạy tại trường. Tôi hiểu rủi ro mà họ phải gánh chịu để bảo vệ các học viên Đại Pháp.

Sau đó, tôi nghe bố chồng nói rằng những người ở trường cũ của tôi đã đến nhà của ông ba lần. Họ đã bị tai nạn xe hơi ba lần mặc dù tình trạng đường xá tốt. Trong vụ tai nạn cuối cùng, họ đã đâm vỡ một móng cầu. Kể từ đó, họ không bao giờ dám quấy nhiễu gia đình của tôi một lần nào nữa. May mắn là không có ai bị thương.

Theo Thông tri kêu gọi gửi bài kỷ niệm 20 năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/29/【征稿选登】惦念那些风雨中持正念的世人-256823.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/10/133893.html

Đăng ngày: 8– 7– 2012. Bản dịch có thể đươc hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share