Bài viết của một học viên từ tỉnh Giang Tây, Trung Quốc

[Minh Huệ 06-12-2011] Kính chào Sư Phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!

1. Đắc Pháp với khó khăn, hối tiếc vì tìm thấy Pháp quá muộn

Tôi cảm thấy thật không dễ dàng cho tôi đắc Pháp. Nếu không có sự bảo hộ từ bi của Sư Phụ, tôi sẽ vẫn còn là một người thường. Sự tẩy não tà ác của ĐCSTQ đã làm tôi trở thành một người vô thần từ khi học tiểu học.

Vào những năm 80, khí công rất phổ biến ở quê tôi. Vì sức khỏe của bố tôi không tốt, ông mang về một quyển sách khí công và tập theo nó. Sức khỏe của ông được cải thiện. Điều đó làm tôi cảm nhận được sự kì diệu của khí công. Vào giữa những năm 90, Pháp Luân Đại Pháp phổ biến rộng rãi ở khắp Trung Quốc và một trong những đồng nghiệp của tôi đọc các sách Đại Pháp tại công sở. Khi tôi có thời gian rảnh, tôi mượn một quyển sách Đại Pháp để đọc. Do hạn chế của chủ nghĩa vô thần, tôi đã không thấy ý nghĩa thực sự của Đại Pháp. Nhưng những đoạn nói về việc tránh những thiên tai và nội dung của tam thiên đại thiên thế giới thật ấn tượng. Đồng nghiệp của tôi cũng khuyến khích tôi tập Pháp Luân Công nhưng tôi đã không xem xét điều đó một cách nghiêm túc.

Để lật đổ những quan niệm về thuyết vô thần của tôi, Sư Phụ đã an bài cho tôi học Trung y với người chú của tôi vào năm 1994. Chú của tôi dùng cả Trung y và huyền thuật để điều trị cho bệnh nhân. Tôi nhìn thấy nhiều hiện tượng mà không thể giải thích bởi thuyết tiến hóa hay duy vật và điều này làm tôi rất tò mò. Cuối cùng, tôi thừa nhận rằng có Thần và ma trên thế giới này. Kỳ lạ thay, chú tôi chỉ dạy tôi các phương pháp của Trung y nhưng không dạy tôi các huyền thuật, bất kể là tôi cầu xin ông như thế nào. Bây giờ tôi đã hiểu rằng Sư Phụ đã bảo vệ tôi.

Năm 1997, do chứng mất ngủ nghiêm trọng, tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp sau khi bị thuyết phục bởi người hàng xóm. Sau khi tập các bài tập chỉ trong vài ngày, tôi có thể ngủ rất ngon vào ban đêm. Tôi rất vui mừng và nghĩ rằng Đại Pháp thật tuyệt vời và hiệu quả của nó trong việc điều trị bệnh thật kỳ diệu. Bố tôi cũng bắt đầu tập Pháp Luân Công khi có một người thuyết phục ông. Nhưng điều tôi hối tiếc nhất là tôi đã không trân quý Đại Pháp sau khi tôi đắc được nó. Tôi đã không học tốt Chuyển Pháp Luân và tập luyện các bài tập lúc có lúc không. Khi các học viên trong khu phố của tôi gọi tôi, tôi đi tập một chút. Tôi hầu như không tập bài tập thứ năm. Mặc dù vậy, Sư Phụ vẫn tịnh hóa thân thể cho tôi. Nhưng tôi đã quá mê muội và ngoan cố rằng tôi không thể buông bỏ những cảm xúc con người. Tôi từ bỏ tu luyện vào năm 1998. Khi ĐCSTQ tà ác bắt đầu bức hại Đại Pháp vào năm 1999, tôi thậm chí còn tin vào những lời dối trá của ĐCSTQ và tránh xa Đại Pháp.

Sau khi tôi từ bỏ Đại Pháp, những bệnh tật trước đây của tôi nhanh chóng trở lại và tôi còn bị nhiều chứng bệnh khác. Tất cả những bệnh tật của tôi đều rất khó chữa trị. Hơn nữa, tôi có mối quan hệ không tốt với các đồng nghiệp do tôi tự cao về năng lực của mình. Khi tôi ở trong trạng thái tuyệt vọng này, Sư Phụ từ bi đã không từ bỏ tôi. Qua việc thay đổi công việc, Sư Phụ đã an bài cho tôi một chỗ làm chung với một học viên rất tinh tấn. Với sự giúp đỡ của người học viên này, tôi trở lại với Đại Pháp vào năm 2006. Sau khi đọc tất cả các sách Đại Pháp, tôi hối hận nhiều đến nỗi mà tôi đã khóc. Tôi rất hối hận vì tôi đã từ bỏ Đại Pháp một cách mê muội trước đây và đã phung phí rất nhiều thời gian. Nếu tôi không từ bỏ Đại Pháp, tôi có thể đã tu luyện tốt hơn bây giờ nhiều. Nếu tôi không từ bỏ Đại Pháp, tôi có thể đã cứu được nhiều chúng sinh hơn. Nếu tôi không từ bỏ Đại Pháp, tôi có thể đã tu luyện với bố tôi và cùng ông trải qua những khổ nạn và có lẽ ông đã không qua đời sớm vào năm 2002. Nếu tôi không từ bỏ Đại Pháp, tôi có thể đã bảo chú tôi về những hậu quả khủng khiếp khi dùng các loại huyền thuật để điều trị cho bệnh nhân và ông có lẽ cũng đã không qua đời trong đau đớn cùng cực. Tôi bảo với người học viên ấy rằng tôi rất hối hận. Người học viên an ủi tôi, nói rằng: “Cô cần đứng lên trên đôi chân của mình ngay bây giờ. Hối tiếc cũng không có tác dụng gì cả. Cô cần trân quý thời gian để làm tốt ba việc để bù lại khoảng thời gian đã lãng phí.

2.Nghiêm khắc với bản thân và tu tâm một cách tinh tấn- được đồng nghiệp khen ngợi

Khi tôi còn là một người thường, tôi có những cảm xúc mạnh mẽ và rõ ràng về yêu và ghét. Một số trong số chúng là do tiền kiếp của tôi. Hầu hết chúng là do sự đầu độc của văn hóa Đảng. Tôi coi bản thân mình thông minh, chỉ trích những người tôi xem thường và tôi ghen tỵ với những người làm tốt hơn tôi. Tại nhà mẹ tôi, tôi thường tranh luận và đấu tranh với bà và các chị em ruột của tôi. Ở trường tôi tranh đấu với các bạn cùng lớp và không ai muốn chơi với tôi. Sau khi tôi bắt đầu đi làm, tôi có mâu thuẫn với các đồng nghiệp trong công việc và không ai muốn làm bạn với tôi. Sau khi tôi kết hôn, tôi tranh đấu với chồng tôi, mẹ chồng và các chị em chồng. Chồng tôi muốn ly dị tôi. Sau khi tôi học Đại Pháp, tôi nhận ra rằng tôi đã vô lý như thế nào và tôi nhỏ bé như thế nào trước Đại Pháp. Tôi chắc chắn tâm tôi phải buông bỏ những quan niệm con người, bao gồm cả danh vọng, lợi ích cá nhân, và tình. Mặc dù tôi hiểu Pháp, nhưng những thách thức trong đời tôi đã thực sự có nhiều lúc rất đau đớn và khổ sở.

Hướng nội khi đối mặt với chỉ trích

Một buổi sáng tại nơi làm việc, lãnh đạo giao cho tôi thêm một việc và tôi đồng ý làm việc đó. Nhưng tôi biết trước đó công việc này đã được giao cho một nhóm khác. Tôi hỏi lãnh đạo rằng liệu ông đã nói với nhóm kia chưa, để tránh xung đột. Lãnh đạo nói: “Không cần. Không ai muốn làm thêm việc cả. Bây giờ ai cũng muốn làm mọi thứ ít hơn cả, không muốn làm nhiều hơn.”

Hai người trong nhóm kia sớm nghe về điều đó. Khi tôi bước vào sở làm, hai người này bắt đầu hùa với nhau để chỉ trích tôi. Họ cảm thấy rằng tôi đã hiển thị trước lãnh đạo để giành được những công việc tốt cho bản thân. Tôi nhận ra rằng họ đã hiểu nhầm tình hình và tôi lập tức giải thích với một trong số họ. Người này nhận ra rằng anh ấy đã đánh giá sai về tôi và không nói gì nữa. Nhưng người kia, đồng nghiệp lớn tuổi hơn (người vừa mới được chuyển đến văn phòng của chúng tôi) không còn người lắng nghe cảm xúc của ông trong vấn đề này nữa, nên ông ấy mắng to lên. Tôi cố gắng giải thích cho ông ấy nhưng ông không chịu nghe.

Tôi chưa bao giờ gặp phải loại hành vi nhắm trực tiếp vào tôi như vậy trong đời. Trong quá khứ, tôi luôn là người mắng người khác. Bây giờ nó quay lại chống lại tôi. Tôi muốn phát điên lên nhưng tôi nhớ đến lời Sư Phụ dạy chúng ta:

“Tuy nhiên chúng tôi đã giảng rằng, là một người luyện công, thì cần làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi bình tĩnh và chờ đến khi ông ấy mắng tôi xong. Sau đó tôi giải thích mọi điều cho ông ấy một cách bình tĩnh. Người trưởng nhóm cũng đã xác nhận điều này. Sau đó ông cũng không mắng tôi nữa nhưng gọi trưởng nhóm và mắng ông ấy cho đến khi anh ta nhận lỗi. Sau đó ông buộc trưởng nhóm giao lại việc đó cho ông.

Tôi nghĩ rằng cuộc xung đột đã trôi qua, nhưng thật ngạc nhiên, người đồng nghiệp lớn tuổi không cho qua và luôn nghi ngờ rằng tôi đã chơi khăm họ. Ba ngày sau, khi nghĩ lại chuyện này, ông ấy vẫn giận dữ và tìm cho ra lỗi của tôi và trưởng nhóm lần nữa, nhưng không chỉ đích danh tôi. Sau đó ông ấy cứ như thế liên tục một tháng sau, ba tháng sau và cho tới cuối năm. Suốt thời gian đó, một vài đồng nghiệp bảo tôi: “Cô có một tính khí thật tốt. Ông ấy la mắng cô nhưng cô vẫn mỉm cười với ông ấy. Nếu là cô, tôi đã bắt đầu tranh đấu với ông ấy.” Tôi mỉm cười: “Không sao. Ông ấy chắc hẳn cảm thấy bực bội vì lãnh đạo đã không nhận ra rằng ông ấy đã làm rất nhiều việc. Cứ để yên cho ông ấy đi. Dù sao thì ông ấy cũng không đề cập đến tên tôi”. Người đồng nghiệp mỉm cười và rời đi.

Tôi chia sẻ điều này với một học viên lâu năm. Lúc đầu, tôi cảm thấy tôi đã làm tốt. Nhưng người học viên bảo tôi hướng nội. Tôi hướng nội một cách cẩn thận và điều đó làm tôi sợ. Tôi nhận ra rằng tôi có xu hướng tự cao rất mạnh mẽ về năng lực cá nhân, cũng như ghen tỵ, tâm hiển thị và chấp trước về danh, không muốn bị chỉ trích và những chấp trước con người khác ẩn giấu rất sâu. Hành động của người đồng nghiệp lớn tuổi là một tấm gương cho tôi và tôi nên chân thành cảm ơn ông ấy. Ông ấy giúp tôi tìm ra những chấp trước này. Sau một thời gian, người đồng nghiệp này cũng chân thành nói với tôi rằng tôi là một người rất tốt.

Không động tâm vì tiền bồi thường

Nơi tôi đăng ký cư trú nằm trong vùng bị quy hoạch. Từ khi chuyển chỗ làm, tôi không còn sống ở đó nữa. Theo quy định, tôi không được đền bù nhưng nhiều người đã tìm ra nhiều cách để kiếm một căn hộ dưới giá thị trường như là khoản đền bù. Họ hàng bên ngoại tôi cũng muốn kiếm một căn hộ dưới giá thị trường cho tôi. Họ bảo tôi gởi giấy đăng ký cư trú (cũ) của tôi cho họ để họ có thể kiếm một căn nhà cho tôi. Nếu căn hộ được bán lại với giá thị trường, tôi có thể kiếm được 200 đến 300 ngàn nhân dân tệ. Đầu tiên tôi cảm ơn những người họ hàng và sau đó bảo với họ rằng điều đó không phù hợp với nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và rằng tôi không thể lấy căn nhà. Tất cả những người họ hàng của tôi từ bên nội cho đến bên ngoại đều đến thuyết phục tôi dùng giấy đăng ký cư trú của tôi để lấy căn nhà. Tôi bảo với họ nguyên lý “bất thất, bất đắc”.

Tất cả những người họ hàng của tôi đều bị thuyết phục. Chị gái thứ hai của tôi nói: “Ngày nay không ai là không yêu tiền và ai cũng cố hết sức để kiếm tiền. Chỉ có những học viên các em là không yêu tiền”. Tôi nói: “Một nhà quý tộc coi trọng sự giàu có, nhưng ông ta làm nên tài sản của ông bằng những cách chân chính. Nếu em xứng đáng có điều đó, em sẽ lấy nó. Nếu điều đó không thuộc về em, em sẽ không lấy nó. Nếu không mọi người sẽ thấy, ‘anh ta tập luyện Pháp Luân Công nhưng anh ta làm những điều không trung thực’. Điều này sẽ phá hoại danh tiếng của Pháp Luân Công. Em không thể làm như vậy được.” Một vài người họ hàng nói: “Nếu ai trong xã hội cũng đều như các học viên các cô, không tham lam và có thể nghĩ cho người khác trong mọi lúc, xã hội bây giờ sẽ thanh bình hơn nhiều.” Tôi nắm lấy cơ hội này để giảng rõ sự thật cho họ.

Bởi vì mọi thứ tôi nói và làm là chân chính, những người họ hàng và bạn bè tôi tất cả đều chân thành thừa nhận Đại Pháp, mặc dù họ vẫn sợ ĐCSTQ. Chồng tôi thường khen ngợi đạo đức và khả năng của tôi trước mặt người khác và bảo với những người họ hàng của tôi rằng anh cũng từ chối nhận hối lộ của người khác nhờ sự ảnh hưởng của tôi. Anh họ của tôi bảo tôi rằng tôi không nên nói với chồng tôi Pháp Luân Đại Pháp là tốt, do anh ấy quá sợ ĐCSTQ. Chồng tôi ngay lập tức nói với anh ấy: “Cô ấy đã làm điều đúng đắn. Không có người như cô ấy, lòng tham của con người sẽ ngự trị và người ta sẽ làm bất cứ điều gì.”

3. Dễ dàng truy cập trang web Minh Huệ – Thiết lập một điểm sản xuất tài liệu gia đình

Truy cập trang web Minh Huệ

Khi tôi vừa mới trở lại với Đại Pháp, tôi căn bản tu luyện bản thân một mình và chỉ có một cơ hội giao tiếp với một học viên. Với sự giúp đỡ của người học viên tinh tấn này, tôi tiến bộ rất nhanh. Tôi thật sự trân quý cơ hội chia sẻ kinh nghiệm với anh ấy. Sau đó, do nhiều nguyên nhân, tôi không còn liên lạc với học viên đó nữa. Anh ấy khuyên tôi mua một máy tính xách tay để truy cập trang web Minh Huệ tiếng Trung để tôi có thể chia sẻ kinh nghiệm tu luyện với các học viên trên toàn thế giới. Tôi có một chút do dự. Tôi không có kiến thức về máy tính và tôi thậm chí còn không biết 26 kí tự trên bàn phím. Trước khi tôi tu luyện Đại Pháp, tôi nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ học cách sử dụng máy tính trong cuộc đời tôi. Nhưng bây giờ tôi cần dùng máy tính để chứng thực Pháp. Người học viên ấy khích lệ tôi và nói rằng điều đó sẽ không khó. Vì vậy tôi học những thao tác cơ bản từ người thường. Ngay sau đó tôi đã biết cách đánh máy và truy cập internet.

Tôi mua một máy tính. Người học viên cài đặt hệ thống và phần mềm cho tôi và chỉ cho tôi cách vượt qua sự phong tỏa của ĐCSTQ để truy cập trang web Minh Huệ một cách an toàn. Kể từ đó tôi đã có thể truy cập trang web Minh Huệ. Tôi cảm thấy truy cập trang web này rất tốt. Tôi có thể đọc được những bài giảng mới của Sư Phụ lần đầu tiên.Tôi có thể thấy được sự kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp đang truyền rộng ra trên thế giới. Tôi có thể biết khi nào những học viên ở Trung Quốc đang bị bức hại bởi ĐCSTQ vì vậy tôi có thể phát chính niệm đúng lúc và giúp đỡ họ và tôi có thể gửi thư thuyết phục các quan chức ĐCSTQ để giúp chấm dứt cuộc bức hại. Tôi cũng có thể đọc về tất cả các học viên trên thế giới chia sẻ những kinh nghiệm quý báu của họ và giúp tôi khắc phục bản thân mình.Tôi có thể học nhiều kỹ thuật máy tính. Tôi cũng có thể tiết kiệm được nhiều giấy. Nếu tất cả các học viên đều có thể đọc được trang web Minh Huệ, chúng ta có thể in ra ít bản sao của Tuần báo Minh Huệ hơn.

Hơn nữa, để tải về các tài liệu giảng rõ sự thật, tôi cũng cung cấp tên của những người đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới lên trang web để giảm bớt gánh nặng cho các bạn học viên. Tôi cũng cố gắng viết nhiều bài viết và gửi cho Minh Huệ. Hầu hết chúng đều được đăng. Tôi đã mất một vài ngày để viết trên giấy và đánh chữ vì tôi không có kỹ năng đánh máy trên máy tính. Nhưng, trong tâm tôi, trang web Minh Huệ là nhà của chúng ta và tất cả chúng ta duy trì nó và chúng ta không thể không đóng góp. Vì vậy khi các biên tập viên Minh Huệ kêu gọi viết bài, tôi luôn tham gia. Thực ra quá trình viết bài cũng là một quá trình tu luyện tâm tính. Chúng ta cần vượt qua sự lười biếng hoặc lo sợ khi viết bài. Sau khi chúng ta gửi bài, chúng ta cần vượt qua chấp trước về danh. Nếu bài viết được xuất bản, chúng ta cần vượt qua chấp trước quá khích và hiển thị. Nếu nó không được xuất bản, chúng ta cần vượt qua sự thất vọng. Thực ra, viết bài không khó. Miễn là chúng ta có một tâm thuần tịnh khi viết bài, chúng ta chỉ cần viết như bình thường và viết những gì chúng ta nghĩ. Chúng ta không cần có những khả năng văn chương đặc biệt nào. Chúng ta đang chứng thực Pháp thay vì chứng thực bản thân.

Tóm lại, trang web Minh Huệ là một kho tàng vô tận. Tôi đề nghị tất cả các học viên truy cập trang web này. Đó là ngôi nhà của học viên Đại Pháp. Nếu tôi không ghé thăm Minh Huệ một ngày, tôi cảm thấy rất không thoải mái như là thiếu cái gì đó. Trừ khi có tình huống nào đặc biệt, tôi không bao giờ ở ngoài, tôi luôn tìm cách về nhà bất kể là trễ thế nào. Thứ nhất, không có môi trường học Pháp và tập công khi tôi ở ngoài. Thứ hai, tôi không thể ghé thăm trang web Minh Huệ. Những người bạn và họ hàng tôi cười tôi và nói:“Có vẻ như cô có những thứ rất quý giá ở nhà và sợ mất những thứ quý giá đó”. Tôi mỉm cười và trả lời: “Đúng rồi!”

Mỗi người cần thiết lập một điểm sản xuất tài liệu

Lúc đầu, tất cả những bài viết mới và tài liệu giảng rõ sự thật mà tôi đọc đều được cung cấp bởi các đồng tu. Tôi đã không hỏi những tài liệu này đến từ đâu. Một lần tôi đưa cho một học viên 2.000 nhân dân tệ và bảo anh ấy đưa tiền cho điểm sản xuất tài liệu. Người học viên nói: “Cô có thể dùng số tiền này để mua thiết bị và tự sản xuất tài liệu.” Tôi rất ngạc nhiên khi nghe điều đó, vì tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc tự sản xuất tài liệu.

Sau đó tôi truy cập trang Minh Huệ và đọc các bài viết về cách những học viên thiết lập một điểm sản xuất tài liệu gia đình như thế nào. Tôi dần dần nghĩ rằng tôi cũng có thể lập một điểm sản xuất như vậy. Sau khi tôi chia sẻ ý kiến của tôi với các học viên khác, họ ủng hộ tôi. Đầu tiên tôi đến một cửa hàng máy tính và mua một đầu ghi đĩa CD, sau đó mua một máy in và tôi thiết lập một điểm sản xuất tài liệu.

Mặc dù nghe có vẻ dễ dàng, nhưng khi thực sự làm, tôi vẫn gặp rất nhiều khó khăn. Vì đây là một điểm sản xuất gia đình, tôi phải tự nghiên cứu tất cả các kỹ thuật. Do nhiều lý do khác nhau, người học viên đã chia sẻ kinh nghiệm với tôi không thể đến nhà tôi để giải quyết những vấn đề kỹ thuật tôi gặp phải. Thỉnh thoảng khi tôi tôi gặp những khó khăn về kỹ thuật, người học viên ấy chỉ có thể mô tả cặn kẽ cho tôi. Vì tôi thiếu những kiến thức cơ bản về cách sử dụng máy tính, tôi vẫn còn lẫn lộn. Đôi khi tôi thực sự khâm phục những học viên đã thiết lập những điếm sản xuất tài liệu, và nhờ những học viên khác có kiến thức kỹ thuật giúp đỡ họ. Nhưng tôi phải tự làm điều đó. Đôi khi tôi rất bối rối và tôi muốn dừng việc đó, nhưng tôi nghĩ lại rằng với Sư Phụ và Pháp, chúng ta nên vượt qua tất cả những khảo nghiệm. Vì vậy tôi tắt máy tính và làm bất cứ việc gì để hạ nhiệt bản thân mình xuống. Tôi học Pháp, đọc các bài viết của các học viên hoặc thiền định. Thường những khi tôi thiền định, tôi đột nhiên nảy ra ý tưởng. Tôi làm thử ý tưởng ấy thì liền có hiệu quả. Đôi khi tôi gặp những khó khăn về kỹ thuật, tôi học hỏi từ các học viên khác. Một lần, tôi đã hướng nội trước, sau đó xin Sư Phụ giúp tôi, sau đó tôi giao tiếp với máy tính. Cuối cùng tôi chạm vào bàn phím một cách ngẫu nhiên. Thế là vấn đề đã được giải quyết! Khi những điều như thế này xảy ra tôi luôn cảm tạ sự giúp đỡ của Sư Phụ.

Tôi thỉnh thoảng đùa với các học viên rằng tôi càng ngày càng thông minh hơn và trở nên càng ngày càng có khả năng hơn. Thực ra, tất cả chúng ta đều biết rằng Sư Phụ đã làm mọi thứ và chúng ta chỉ là di chuyển đôi tay mà thôi. Trong suốt quá trình này, Sư Phụ muốn chúng ta loại trừ những chấp trước của chúng ta.

Khi tôi nhìn lại, tôi nhận ra rằng không khó để thiết lập một điểm sản xuất tài liệu gia đình. Tôi không có kiến thức về máy tính trước đây, nhưng tôi lại có thể làm ra được những tài liệu đẹp. Tất cả các học viên cũng nên có thể làm được thế. Miễn là bạn có chính niệm và kiên định mạnh mẽ tiêu trừ chấp trước dựa dẫm vào người khác, Sư Phụ sẽ giúp bạn.

4. Chứng thực Pháp bằng nhiều cách- Cứu độ chúng sinh bằng trí huệ

Phân phát tài liệu và gởi thư giảng rõ sự thật

Tôi luôn chỉ sản xuất đủ số tài liệu mà tôi cần để phân phát chứ không bao giờ dự trữ tài liệu. Tôi luôn mua những tư liệu sản xuất tốt nhất và không so đo về tiền bạc. Hầu hết những đĩa DVD tôi làm là cho Thần Vận, Cửu bình và Phong Vũ Thiên Địa Hành. Tôi tải về những cuốn sách giảng chân tướng từ trang web Minh Huệ và tự in chúng ra. Tôi thường chọn thời điểm trời vừa tối bởi vì lúc đó mọi người thường ăn tối ở nhà hoặc đi dạo từ tòa nhà này sang tòa nhà khác. Trước khi tôi ra ngoài phân phát tài liệu, tôi thường phát chính niệm ở nhà và xin Sư Phụ tăng cường cho tôi. Trên đường phân phát tài liệu, tôi liên tục phát chính niệm. Sau khi đến nơi, tôi đặt tài liệu ở những nơi mà tôi đã chọn chỉ trong từ một đến hai giây. Thật dễ dàng. Khi trời mưa tôi mặc áo mưa đến khu vực công cộng để phân phát tài liệu dưới các camera theo dõi. Mỗi ngày tôi cũng mang theo một số tài liệu. Khi tôi thấy một nơi thích hợp tôi đặt một cuốn sách giảng chân tướng.

Tôi cũng gửi các thư giảng rõ sự thật. Hiện nay không có nhiều học viên gửi thư. Tôi nhờ những người họ hàng mua giúp tem cho tôi và tôi cũng mua tem ở những nơi khác nhau. Khi những người khác hỏi tại sao tôi lại mua quá nhiều tem như vậy, tôi chỉ nói với họ rằng tôi sưu tập tem. Tôi mua những phong bì thư từ các cửa hàng bán sỉ. Nội dung của những bức thư thường là “Một lá thư gửi đến những người hữu duyên”, “Ai đang phạm tội”, “Tin vào Chân-Thiện-Nhẫn là hợp pháp, bức hại Pháp Luân Công là phạm tội”, “Một lá thư rộng mở đến tất cả các cấp cảnh sát Trung Quốc, viện kiểm soát, tòa án và các quan chức chính phủ” hoặc “Một lá thư gửi đến người tốt”. Tôi thường gửi thư cho cảnh sát, viện kiểm sát, tòa án, các quan chức chính phủ và người thân của họ được liệt kê trên trang web Minh Huệ. Tôi cũng gửi thư đến những người tôi biết khi không có điều kiện giảng rõ sự thật trực diện. Nội dung của những lá thư cần phải đi vào xem xét hoàn cảnh và trạng thái của mỗi người. Tôi dùng những bút màu khác nhau và phông chữ khác nhau để viết thư và dùng những loại tem khác nhau. Mỗi lần tôi chỉ đặt một lá thư trong một thùng thư. Địa chỉ gửi về trên phong thư là một vấn đề. Tôi thường tìm những địa chỉ gần thùng thư và viết nó trong những cuốn sổ. Tôi liên tục phát chính niệm khi viết phong thư và để nó vào thùng thư. Mỗi lần tôi hoàn thành bất cứ việc gì có liên quan đến Đại Pháp, tôi luôn cảm ơn Sư Phụ.

Giảng rõ sự thật và cứu độ chúng sinh

Lúc đầu, khi tôi bị tẩy não bởi ĐCSTQ tà ác từ khi còn bé, tôi đã không biết cách thuyết phục mọi người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Tôi đã nghĩ: “Vì Sư Phụ yêu cầu chúng ta làm điều này, nên tôi sẽ làm” để thuyết phục mọi người thoái ĐCSTQ. Khi có ai đó nghe tôi, họ lập tức nói: “Đừng nói với tôi điều này. Tôi không tham gia chính trị”.

Tôi thấy khó hiểu. Các học viên bảo tôi học Pháp tốt hơn và xem đĩa DVD cửu bình, nghe Giải thể văn hóa Đảng và học theo cách các học viên khác thuyết phục mọi người thoái ĐCSTQ. Sau khi tôi học một thời gian, tôi đã hiểu sâu sắc bản chất tà ác của ĐCSTQ và rằng mục tiêu của nó là kéo tất cả người dân Trung Quốc và thậm chí là tất cả mọi người trên thế giới xuống địa ngục không đáy của nó. Tôi đề nghị các học viên, những ai chưa hoàn toàn hiểu việc “Thuyết phục mọi người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới” hãy nghe Giải thể văn hóa Đảng ba lần. Tôi tin rằng các bạn sẽ hiểu lòng từ bi của Sư Phụ và sự tà ác tột bậc của ĐCSTQ và bạn sẽ hiểu sự cần thiết phải giảng rõ sự thật và cứu độ chúng sinh.

Lúc đầu, tôi giảng rõ sự thật cho những người họ hàng thân thích của bố mẹ tôi và thuyết phục họ thoái ĐCSTQ. Họ lo lắng rằng tôi sẽ bị bức hại bởi ĐCSTQ. Tất cả họ đều đến thuyết phục tôi: “Vì con nghĩ Pháp Luân Đại Pháp là tốt, con có thể tập ở nhà. Đừng đi ra ngoài và nói cho những người khác”. Tôi dùng cơ hội này để giảng rõ sự thật cho họ và đưa cho họ những tài liệu và DVD giảng rõ sự thật. Khi họ đến nhà tôi, tôi cũng mở các DVD giảng rõ sự thật cho họ xem. Ngoài ra tôi cũng nghiêm khắc với bản thân mình dựa trên Pháp. Tất cả họ đều nhìn thấy Chân-Thiện-Nhẫn của một học viên Đại Pháp cũng như thân thể khỏe mạnh và tinh thần tràn đầy năng lượng của tôi. Dần dần họ chấp nhận sự thật và thoái ĐCSTQ và đoàn thanh niên. Thỉnh thoảng họ cũng vô tình giúp tôi chứng thực Pháp. Khi những người khác hỏi họ tại sao tôi tập Pháp Luân Công, họ nói: “Trước đây chị ấy không có thân thể khỏe mạnh và tâm tính tốt. Sau khi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công, chị trở nên khỏe mạnh hơn và tâm tính cũng tốt lên. Pháp Luân Công có tác dụng thật tốt trong việc loại bỏ bệnh tật và giúp chị ấy thân thể khỏe mạnh”.

Sau đó tôi bắt đầu giảng rõ sự thật cho những người thân và bạn bè tôi và khuyến khích họ thoái ĐCSTQ. Đầu tiên tôi giảng rõ sự thật dựa trên những kinh nghiệm cá nhân của tôi. Vì những lời dối trá và đồn đại của ĐCSTQ, họ đã chống đối, vì họ sợ bị liên lụy. Một số thậm chí còn sợ gặp lại tôi, vì vậy tôi đã gửi thư giảng rõ sự thật cho họ. Sau đó tôi thay đổi chiến lược giảng rõ sự thật. Khi về nhà, tôi giảng rõ sự thật từ quan điểm của người thứ ba. Các khách mời của tôi thường thấy dễ dàng chấp nhận những gì tôi nói hơn. Sau đó tôi nói với họ tôi có những người họ hàng sống ở nước ngoài. Khi đến thăm tôi, tất cả họ đều nói với tôi rằng Pháp Luân Công rất phổ biến ở hải ngoại và rằng mọi người trên 100 quốc gia tập luyện Pháp Luân Công. Nhiều người ở Đài Loan, Hồng Kong, Ma Cao tập luyện nó. Gần 600.000 người Đài Loan tập luyện Pháp Luân Công. Các khách mời sẽ tự nhiên hỏi tại sao. Sau đó tôi dùng quan điểm của bên thứ ba để nói với họ về lịch sử giết chóc của ĐCSTQ và sự thật về Pháp Luân Công. Tôi phân tích vụ tự thiêu ở Thiên An Môn từ góc độ y học. Tôi nói với họ về sự tham nhũng của ĐCSTQ và các thảm họa tự nhiên. Tôi kể với họ về tảng đá mang dòng chữ “Trung Quốc cộng sản Đảng vong” bí ẩn được khắc trên nó và rằng trời sẽ diệt ĐCSTQ. Sau đó tôi dẫn dắt vào việc thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới một cách tự nhiên. Hầu hết họ đã đồng ý thoái ĐCSTQ. Khi thuyết phục họ, tôi cũng phát chính niệm để diệt trừ những nhân tố và sinh mệnh tà ác thao túng họ. Nếu có đủ thời gian, tôi cũng mở DVD “Phong Vũ Thiên Địa Hành” và “Tiên tri và cuộc sống”. Tôi cũng đưa tài liệu giảng rõ sự thật cho một số người trong họ và bảo họ đưa gia đình đọc chúng.

Thỉnh thoảng tôi cũng giảng rõ sự thật cho những người lạ trên đường và thuyết phục họ thoái ĐCSTQ. Tôi đối xử với tất cả mọi người như nhau, dù họ là những người ăn xin hay chỉ hỏi đường. Nhưng tôi không làm điều đó tốt lắm. Tôi cần có một bước đột phá trong tương lai.

Khi lần đầu tiên tôi nghe bài hát “Tạ ân Sư”, tôi không thể ngừng khóc. Tôi khóc vì Sư Phụ đã chịu đựng những khổ nạn to lớn như vậy để cứu độ chúng ta. Tôi khóc cho sự mê mờ của chúng sinh. Và tôi khóc vì không tinh tấn. Khi tôi nghe:“Chúng con đã đến vì chúng sinh. Trợ Sư chính Pháp sợ chi xuống bể khổ” tôi đã sốc. Vì chúng ta xuống thế giới này vì chúng sinh, tại sao chúng ta vẫn thiếu quyết đoán? Hãy trân quý khoảng thời gian ngắn ngủi này để tinh tấn làm ba việc Sư Phụ yêu cầu chúng ta làm và tiến đến viên mãn với Sư Phụ một cách không hối tiếc.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/12/6/明慧法会–悔恨当初离开大法-249421.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/1/8/130584.html

Đăng ngày 3-5-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share