Từ Pháp hội Chia sẻ Kinh nghiệm Tu luyện trên Internet lần thứ 8 của các học viên ở Trung Quốc

Tịnh Liên từ Quảng Đông, Trung Quốc kể lại, đồng tu chỉnh lý.

[MINH HUỆ 11-11-2011] (Tiếp theo Phần 1, Phần 2)

Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 07 năm 1999, tôi đã dành một khoảng thời gian ở Bắc Kinh, và đi tới quảng trường Thiên An Môn hàng ngày. Hễ tôi thấy có các học viên khác tập công, tập trạm trang, tôi sẽ tham gia cùng họ. Chúng tôi giống như một nhóm.

Vào tháng 12 năm 1999, tôi trở lại quảng trường Thiên An Môn để tập công với một nhóm đồng tu. Chúng tôi mang theo một máy ghi âm, và cảnh tượng thật tráng lệ.

Tôi đã bị bắt giữ hàng chục lần ở Bắc Kinh, nhưng mỗi lần tôi đều có thể trốn thoát. Một lần, khi một nhóm học viên bị bắt và giam giữ trong một gian phòng có người canh giữ ở cửa, tôi không ngủ, mà chỉ nhìn chằm chằm vào người canh gác. Anh ta liền bắt đầu rơi vào trạng thái mê ngủ. Cánh cửa không khóa, vì thế tôi mở cửa và chạy ra ngoài. Các học viên khác, những người không ngủ cũng vội vàng thoát ra khỏi phòng, nhưng họ không theo sát tôi nên đã bị giữ trở lại bởi người canh gác tỉnh dậy sau đó.

Vào một dịp khác khi tôi bị bắt, người cảnh sát đi tới trước mặt tôi và tôi tìm một cơ hội để trốn thoát, khi một chiếc taxi ở ngay cạnh tôi. Tôi nhảy vào trong xe và nói với người tài xế rằng có người đang cố gắng làm hại tôi, vì thế anh ta khởi động máy và tôi đã rời đi. Lần khác khi tôi bị bắt, một người bảo vệ đang đưa tôi trở về Thâm Quyến. Ông ta mua một túi đậu lớn và bắt tôi cầm nó, để tôi không có cơ hội để chạy trốn. Trên đường, tôi thấy một bảng hiệu sân bay. Tôi nghĩ: “Ồ, Sư Phụ đã giúp mình chạy trốn.” Tôi đã chạy trốn với túi đậu.

Tuyệt thực

Tôi đã bị bắt ở Bắc Kinh vào năm 2000. Con gái tôi đã thông báo đến đón tôi và đưa tôi về nhà, nhưng nó đã không đến. Tôi tin rằng Sư Phụ đang điểm hóa để tôi bắt đầu một cuộc tuyệt thực. Có hơn 100 học viên, và hầu hết cũng đều tuyệt thực. Tôi lấy một hộp cơm trưa, và nói: “Sư Phụ, thật tiếc khi bỏ phí thức ăn trong hộp này; con sẽ bắt đầu tuyệt thực sau khi ăn hộp cơm này.” Tôi đã tuyệt thực trong vòng một tuần mà không ăn, không uống. Tôi cảm thấy rất thoải mái và nhẹ nhõm. Tôi cũng đã thuyết phục các học viên khác cùng tuyệt thực.

Cuối cùng, nhà chức trách mỗi tỉnh đến để đưa các học viên trở về khu vực của họ. Người bảo vệ yêu cầu tôi đi về Quảng Châu. Họ biết rằng tôi đã bán ngôi nhà của tôi ở Thâm Quyến để có tiền để đi tới Bắc Kinh và các nơi khác. Sau đó tôi được đưa về Quảng Châu bằng máy bay. Sư Phụ đã điểm hóa để tôi dừng tuyệt thực. Tôi nói với Sư Phụ: “Con cảm thấy rất thoải mái khi tuyệt thực, sẽ thật thú vị nếu con có thể không ăn trong tương lai. Nó cũng sẽ giúp tiết kiệm lương thực.” Hôm đó, tôi không thể nâng nổi cánh tay lên trong khi tập công. Tôi chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như thế trước đây; tôi không để cho tay tôi hạ xuống. Tôi biết có vấn đề với tâm tính của mình, vì thế tôi nghĩ về điều gì có thể xảy ra. Tôi nhận ra rằng nó phải liên quan tới việc tuyệt thực. Tôi nói: “Được rồi Sư Phụ, con sẽ dừng tuyệt thực. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp nên ăn.” Cánh tay tôi trở nên khỏe khoắn ngay lập tức. Tôi hỏi lại Sư Phụ: “Khi nào con nên chấm dứt tuyệt thực”, nhưng Sư Phụ không trả lời. Tôi nghĩ rằng khi bữa trưa được cung cấp trên máy bay, tôi nên chấm dứt tuyệt thực vào lúc đó. Tôi cảm giác Sư Phụ vỗ nhẹ lên đầu tôi và tôi biết tôi đã đúng.

Chiêu mời rắc rối

Tôi đã được thả ra ngay sau khi tôi tới Quảng Châu. Tôi đã chia sẻ kinh nghiệm của mình với các bạn đồng tu bất cứ khi nào tôi có cơ hội. Tôi đã bị sốc khi biết rằng một giảng viên đại học tên Cao Hiến Dân tại trường Đại học Tế Nam đã bị bức hại đến chết. Một học viên khác nói với tôi điều gì đã xảy ra, cách ông đã bị ngược đãi, tuyệt thực và sau đó bị bức thực, và kết quả ông đã chết. Tôi nghĩ rằng các học viên đã chịu đựng quá nhiều cho Đại Pháp, vì thế tôi cũng cần phải chịu đựng gian khổ cho Đại Pháp. Như thể là bạn không bảo vệ Đại Pháp trừ khi bạn vào nhà tù. Tôi đã chiêu mời rắc rối. Tôi thấy Sư Phụ đang chịu đựng cho chúng ta ở các không gian khác. Tôi nghĩ tôi muốn loại trừ nghiệp lực của bản thân. Tôi không thể để Sư Phụ chịu đựng phần của tôi. Tuy nhiên, tất cả những suy nghĩ đó là không phù hợp với Pháp và tôi đã chiêu mời những khổ nạn đó. Và chúng thực sự đã đến.

Sư Phụ phát biểu “Tâm tự minh”

Chúng tôi đã không nghe bất kỳ thông tin nào từ Sư Phụ trong khoảng một năm kể từ ngày 20 tháng 07 năm 1999. Chúng tôi biết có kinh văn giả đang lưu truyền. Sau đó, vào ngày 22 tháng 5 năm 2000, Sư Phụ đã phát biểu kinh văn đầu tiên của Ngài sau cuộc đàn áp, với tiêu đề “Tâm tự minh”. Sau khi đọc nó, tôi không thể phân biệt nó là thật hay giả. Một học viên khác có một chiếc máy tính tại nhà đã bảo tôi đọc kinh văn trên mạng. Khi tôi lên trang web Minh Huệ (phiên bản tiếng Trung), tôi biết rằng nó đúng là của Sư Phụ. Tôi nói với Sư Phụ: “Sư Phụ, con đã sai. Con đã không tôn kính Sư Phụ; xin tha lỗi cho con.” Sư Phụ sau đó cho tôi thấy một cảnh tượng:

Sư Phụ ở phía trước một con thuyền lớn. Mỗi đệ tử của Ngài ở trong những con thuyền nhỏ hơn. Chúng tôi xếp hàng sát cạnh nhau; một vài hàng rất dài, và sau đó một số bị rơi ra khỏi thuyền khi một cơn sóng ập vào. Nó giống như Sư Phụ giảng: “Bài sơn đảo hải.” Sư Phụ nói với tôi: “Hãy giữ chặt.” Tôi bám chặt vào thuyền; sau đó tôi thấy ai đó bị bỏ lại phía sau. Tôi nói: “Sư Phụ, anh ta không thể theo sát.” Sư Phụ rất từ bi. Ngài đã dùng một sợi dây dài có móc ở một đầu và cứu người đệ tử. Tôi thấy rằng một người khác sắp rơi xuống và tôi đã giữ để anh ta khỏi rơi xuống dưới.

Bị bắt giữ

Vào mùa hè năm 2000, tôi muốn đi tới Bắc Kinh để giảng chân tướng về Pháp Luân Công và chịu đựng khổ nạn. Tuy nhiên, tôi đã bị bắt tại ga xe lửa ở Quảng Châu. Những người bắt tôi nói rằng tôi trông giống một học viên Pháp Luân Công. Họ hỏi tôi đến từ đâu, nhưng tôi không trả lời. Họ lục túi xách của tôi và tìm thấy cuốn sổ điện thoại. Họ thấy rằng tôi là thành viên của hệ thống đường sắt, vì thế họ đã không còn tâm để bắt tôi. Họ nói rằng những người tập luyện Pháp Luân Công không phải là người xấu, và chỉ là họ được lệnh bắt giữ. Họ bảo tôi đi, nhưng tôi đã từ chối. Họ tìm thấy số điện thoại người bạn cùng lớp của tôi và yêu cầu cô ấy tới đưa tôi về nhà, nhưng cô ấy đã lo sợ và không đến. Sau đó họ gọi điện cho mẹ tôi, nhưng ngày hôm sau bà mới tới, và tôi đã bị giữ lại bởi cảnh sát Thâm Quyến.

Tôi đã bị giữ ở sân ga xe lửa Quảng Châu một tối. Ngày hôm sau, họ cho phép tôi rời đi, nhưng tôi đã không đi. Họ thậm chí quyết định để cảnh sát ở Thâm Quyến đưa tôi đi. Họ nói: “Chúng tôi không có tâm gây khó khăn cho chị.” Cảnh sát Thâm Quyến cũng biết tôi và khi đến họ nói: “Vấn đề của chị là gì, chị chạy khắp nơi và gây rắc rối; lần này chúng tôi thực sự sẽ dạy cho chị một bài học.”

Trung tâm giam giữ La Hồ ở Thâm Quyến

Tôi bị giam tại Trung tâm giam giữ La Hồ. Tôi đã từ chối lao động cưỡng bức mà thay vào đó tập các bài công pháp Pháp Luân Công. Tôi bị buộc dừng tập và bị treo lên, và cũng bị kéo lê trên mặt đất. Tôi đã lo lắng rằng nếu mông tôi bị tổn thương thì tôi sẽ không thể ngồi và thiền định. Mọi người đã trải qua sự tra tấn này, và mông của họ bị dính đầy máu. Quần tôi đã bị rách, nhưng tôi không bị thương. Điều này đã làm những người canh gác hoảng sợ.

Bởi vì họ không cho tôi tập công và học Pháp, tôi bắt đầu tuyệt thực. Họ bức thực tôi, và kết quả là răng tôi bị lung lay. Họ đánh tôi rất mạnh, nhưng tôi không sợ hãi. Sau đó người lãnh đạo trung tâm giam giữ đã thay đổi thái độ đối với tôi. Ông ta ngạc nhiên rằng các học viên Pháp Luân Công có thể thực sự chịu đựng khổ nạn. Ông ta đã đồng ý rằng tôi có thể tập công trong khi tôi ở trong nhà giam.

Tôi đã ngừng tuyệt thực. Tôi thấy ai đó đang ăn khoai tây chiên ngọt và nghĩ rằng tôi muốn ăn. Tôi nói với người đó: “Tôi muốn một miếng; tôi đã không ăn một thời gian lâu.” Cô ấy đưa cho tôi một miếng. Nó có mùi vị tuyệt vời, và răng của tôi đã không còn lung lay nữa.

Khổ nạn

Khi bị giam giữ tại Trung tâm giam giữ La Hồ, thậm chí tôi đã gặp khổ nạn lớn hơn, như khi chưa bỏ được các chấp trước thì việc tu luyện của tôi trở nên rất khó khăn. Tôi đã nhận ra rằng tôi đã truy cầu khổ nạn đó, vì tôi muốn chịu đựng khó khăn. Sư phụ đã điểm hóa cho tôi rằng sau chuyện này sẽ có nhiều chuyện hơn nữa đến. Tôi biết nó sẽ lớn và khó khăn. Một sinh mệnh cao tầng đang kiểm soát tôi; nó xóa hết trí nhớ của tôi và ấn tôi xuống dưới. Tôi không thể nghe bất kỳ điều gì ngoại trừ những điều vô nghĩa của nó. Tôi đã phóng lớn hai chữ “kiên định”, nhưng nó xóa chúng ngay lập tức. Tôi đã cố gắng để nhớ Pháp, nhưng nó đã bị xóa khỏi trí nhớ của tôi. Tôi không thể nhớ bất cứ điều gì. Tôi bắt đầu đọc Hồng Ngâm thật to, và yêu cầu người khác cũng làm như thế. Kết quả là, sinh mệnh đó không thể can nhiễu tôi thêm, nhưng nó vẫn không rời đi. Tôi nghĩ tôi sẽ lắng nghe lý do nó bám lấy tôi, nhưng không một lời nào của nó dựa vào Pháp, vì thế tôi đã tranh luận về Pháp với nó, và tôi trở nên thanh tỉnh hơn. Sau ngày thứ ba, nó ngừng nói chuyện, nhưng dùng công của nó để ép lên tôi. Có vô số vật chất màu đen ấn tôi xuống. Tôi không ngồi dậy. Tôi nói tôi phải vượt qua quan này. Tôi nói với Sư Phụ rằng tôi có thể làm điều đó.

Bởi vì tôi không thể nhớ bất cứ điều gì, tôi đã niệm ba chữ “Chuyển Pháp Luân“. Sinh mệnh kia dường như hoảng sợ, vì thế tôi bắt đầu niệm “Chuyển Pháp Luân” không ngừng suốt 24 giờ. Có rất nhiều Pháp Luân xoay chuyển xung quanh căn phòng và tất cả vật chất màu đen đã rời đi. Sinh mệnh đó cũng đã rời đi.

Bị kết án lao động cưỡng bức lần đầu tiên

Tại trại lao động, tôi bị giam ở phòng biệt giam. Ban đầu, chính quyền không muốn gửi tôi tới trại lao động. Khi tôi nghe rằng có nhiều học viên Đại Pháp ở các trại lao động, tôi đã quyết định rằng tôi muốn đi tới một trại lao động. Tôi đã làm một bản tuyên bố vào buổi sáng, và đã bị kết án 2 năm lao động cưỡng bức vào buổi chiều.

Mùa hè năm 2000, tôi được chuyển đến trại lao động cưỡng bức nữ Quảng Đông ở Tam Thủy, Phật Sơn. Tôi mang theo cuốn Chuyển Pháp Luân và các kinh văn khác. Họ đã không tìm thấy khi tôi bị lục soát. Tôi bị giam trong một phòng riêng trong khi các học viên khác đi làm việc. Tôi bắt đầu học Pháp. Sau đó một người phát hiện ra, vì thế họ còng tay tôi và tịch thu cuốn sách.

Sau đó, các “cộng tác viên” đến và cố gắng khiến tôi từ bỏ Pháp Luân Công. Một trong số họ nói: “Hãy xem, Sư Phụ đã chịu đựng rất nhiều cho chúng ta. Nếu chị vẫn tu luyện, chị sẽ làm Sư Phụ chết mất.” Nước mắt tôi lập tức chảy đẫm khuôn mặt. Tôi nói: “Bạn đã đúng, Sư Phụ đã chịu đựng các khổ nạn cho tôi. Họ đánh vào đầu tôi rất mạnh với một dùi cui điện, nhưng tôi không bị đau. Sư Phụ đã chịu đựng tất cả đau đớn cho tôi.” Tôi đã khóc và nói với Sư Phụ: “Con sẽ không tu luyện nữa. Con sẽ hoàn trả nghiệp lực của con trong một đời này. Con sẽ tích uy đức của con theo cách đó.”

Khi tôi nói thế, tôi liền thấy Sư Phụ xuất hiện với vẻ mặt rất buồn. Tôi cũng khóc. Tôi nói với Sư Phụ: “Con thật sự không muốn Sư Phụ chịu đựng nhiều hơn nữa cho con.” Tôi nghĩ đó phải là phía biết của tôi đã khóc không ngừng. Các bảo vệ đã trở nên thiếu kiên nhẫn với tôi, họ nói: “Được rồi, chị có thể tu luyện. Làm sao chị có thể sống như thế này? Chị khóc suốt 24 giờ một ngày và không ngủ, không làm gì ngoài khóc.”

Sau đó tôi nói với Sư Phụ: “Sư Phụ, con vẫn còn tu.” Sư Phụ dường như đỡ buồn hơn một chút.

Khi tôi nói tôi sẽ không tu luyện nữa, tôi cảm thấy tôi thực sự làm tổn thương trái tim Sư Phụ. Trái tim Ngài đã mở ra và lời nói của tôi đã để lại một vết sẹo. Kể từ khi cuộc bức hại bắt đầu, nhiều người đã ngừng tu luyện. Tôi thấy những giọt nước mắt Sư Phụ đang rơi xuống đỏ như máu.

(còn tiếp)

Phần 4Phần 5


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/11/明慧法会–勇猛精進-助师正法(3)-248891.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/11/21/129610.html
Đăng ngày 04-12-2011: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share