Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-04-2020] Năm nay, tôi đã 78 tuổi. Tôi may mắn có được cuốn Chuyển Pháp Luân, là cuốn sách chính của môn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, vào năm 1997. Lần đầu tiên đọc cuốn sách này, tôi đã rất phấn khích. Càng đọc, tôi lại càng cảm thấy đây là một cuốn Thiên Thư. Tôi chưa bao giờ ngừng đọc sách trong suốt hai mươi năm qua và luôn tín Sư tín Pháp.

Tôi đã tham gia thực hiện sứ mệnh thần thánh, giảng chân tướng cho người dân, ngay từ khi Sư phụ yêu cầu các đệ tử của Ngài làm việc này. Cho dù gió, mưa, hay giá rét, tôi vẫn giảng chân tướng vào buổi sáng và học các bài giảng Pháp vào buổi chiều. Tôi phát tờ rơi có nội dung về chân tướng của Đại Pháp và thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), đồng thời dán các tấm áp phích. Tôi không buông lơi dù chỉ một ngày.

Có cả cay đắng và niềm vui trong quá trình giảng chân tướng. Thỉnh thoảng, khi tôi mệt mỏi và có ý muốn thư giãn, những lời của Sư phụ đã khiến tôi thức tỉnh – những học viên tinh tấn cuối cùng sẽ bước ra. Những khổ nạn và sự đau khổ có thể là hảo sự vì chúng giúp bạn đề cao. Cứu người là điều cốt lõi. Chúng ta nên bước đi trên con đường mà Sư phụ đã an bài.

Gặp khảo nghiệm lớn

Tôi đã gặp một khảo nghiệm lớn trong dịp Tết Nguyên đán năm nay. Tôi đang sống ở nhà của con trai, vì chồng tôi đã qua đời. Một ngày nọ, con trai tôi nói với tôi rằng việc ra ngoài giảng chân tướng rất nguy hiểm, và cháu không muốn tôi ra ngoài nữa. Cháu rời khỏi nhà sau khi nói những lời này.

Tâm tật đố và oán hận của tôi trỗi dậy, theo cách hoàn toàn không phù hợp với một người tu luyện. Cựu thế lực đã lợi dụng tôi. Khi con trai tôi trở về, cháu giận dữ hét vào mặt tôi: “Nếu mẹ không nghe lời con, thì mẹ hãy lấy hết đồ đạc và đi tìm khách sạn mà ở. Con sẽ trả tiền cho mẹ”.

Con dâu tôi cố gắng xoa dịu cháu, nhưng cháu đã đẩy con bé ra. Con dâu tôi nói: “Mẹ ơi, con xin mẹ đừng bỏ đi”. Tôi không bỏ đi, nhưng tôi cảm thấy đau khổ, và lệ nhòa trên gương mặt. Tôi nghĩ rằng mình nên tìm một nơi để sống một mình, chứ không sống cùng chúng nữa.

Khi tôi đến sống cùng con trai, tôi đã đưa cháu 200.000 Nhân dân tệ mà chồng tôi để lại cho tôi. Tôi cũng nấu ăn cho các con mỗi ngày. Tôi không ăn nhờ ở đậu. Càng nghĩ về sự bất công này, tôi càng cảm thấy bực mình. Tôi đã không tự xem mình là người tu luyện.

Ngày hôm sau, tôi nhận ra rằng mình là một người tu luyện.

Sư phụ giảng,

“Trong tu luyện, dù chư vị gặp phải sự việc hay hay sự việc dở, đó đều là việc tốt cả, bởi vì chính là chư vị tu luyện rồi thì [chúng] mới xuất hiện”. (Gửi Pháp hội Chicago, Tinh Tân Yếu Chỉ III)

Tôi tĩnh tâm lại, học Pháp, phát chính niệm, đọc các bài viết của các đồng tu trên Internet, và tìm kiếm những thiếu sót trong tu luyện của mình. Dần dần, tôi đã buông bỏ được tâm oán hận của mình.

Một ngày nọ, cháu gái tôi gọi về nói với tôi rằng cháu mơ thấy tôi đã chết. Ngay lập tức tôi phủ nhận những gì cháu nói và nghĩ: “Mình phải đi đến cuối cùng với Sư phụ!” Tuy nhiên, điều này vẫn còn trong tâm trí tôi. Nó khiến tôi nghĩ về những điều Sư phụ giảng:

“… tướng do tâm sinh”. (Giảng Pháp tại hội nghị Đại Kỷ Nguyên [2009], Giảng Pháp tại các nơi X)

… việc cứu người là việc lớn như vậy, hãy làm những gì chư vị cần làm, trong tâm vững vàng tự tin hơn, gặp gì nghe gì không thuận tâm lắm, không như ý lắm thì cũng đừng chú tâm vào đó; hãy đường đường chính chính làm những gì mình cần làm. Đừng bị tà can nhiễu, đừng bị chúnglay động, vậy thì những nhân tố bất hảo sẽ không từ chính mình sinh ra, tà ác sẽ thành nhỏ bé, bản thân chư vị sẽ cao lớn, chính niệm sẽ đầy đủ”. (“Giảng Pháp tại hội nghị Đại Kỷ Nguyên [2009], Giảng Pháp tại các nơi X)

Những lời giảng của Sư phụ khiến tôi vô cùng xúc động. Sư phụ đã ban Đại Pháp cho các đệ tử và giúp chúng ta đề cao.

Con trai tôi vẫn còn giận tôi, điều này nghĩa là lòng từ bi của tôi không đủ mạnh.

Sư phụ giảng:

“Từ bi năng dung thiên địa Xuân

Chính niệm khả cứu thế trung nhân”. (Pháp Chính Càn Khôn, Hồng Ngâm II)

Tôi không còn nghĩ về những điều mà con trai tôi đã nói. Tôi buông bỏ hết thảy các tâm bất bình và oán hận đối với cháu. Vì thế, con trai tôi không bao giờ đề cập đến việc đuổi tôi đi thêm một lần nào nữa.

Một buổi sáng nọ, tôi đột nhiên nhìn thấy Sư phụ (thông qua thiên mục của mình). Sư phụ mặc một chiếc áo choàng, và nhìn tôi với một nụ cười. Tôi rất phấn khích và bắt đầu khóc. Tôi biết rằng mình đã làm đúng và Sư phụ đang khích lệ tôi. Sau đó, tôi đối xử với con trai mình như trước kia. Tôi biết rằng mình cần phải tinh tấn hơn khi Chính Pháp ngày càng đến gần thời khắc cuối cùng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/4/23/404230.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/6/9/185451.html

Đăng ngày 02-08-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share