Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-05-2020] Tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp lớn tuổi, bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào tháng 12 năm 1994. Tại đây, tôi muốn chia sẻ về việc Sư phụ Lý Hồng Chí (Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã cứu mạng tôi và con trai tôi như thế nào.

Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Trước khi tu luyện Đại Pháp, vì tôi luôn muốn phấn đấu cá nhân để đạt được nhiều lợi ích hơn nên sức khỏe của tôi bị giảm sút. Tôi không những không thể ăn ngon ngủ ngon, mà còn bị hoảng loạn, thở dốc, chướng bụng đầy hơi, khó tiêu và hơi thở có mùi. Hậu quả của việc mất ngủ thường xuyên là tôi không thể tập trung trong ngày. Hai chân tôi sưng to đến mức đi lại gặp khó khăn. Mặc dù tôi đã trải qua một cuộc kiểm tra sức khỏe kỹ lưỡng nhưng các bác sĩ không thể phát hiện ra tôi có bất kỳ căn bệnh nghiêm trọng nào. Bệnh viện vì thế mà điều trị dựa theo các triệu chứng mà tôi mô tả. Tuy nhiên, việc điều trị khiến tình trạng sức khỏe tôi ngày càng tệ hơn. Thấy không giúp ích được gì, cuối cùng tôi đã tự xuất viện về nhà.

Tôi đã được một chuyên gia tư vấn ngay sau đó và khi việc điều trị thất bại, tôi được đưa trở lại bệnh viện. Vì không thể điều trị cho tôi nên bệnh viện nhanh chóng cho tôi xuất viện. Thấy mình bị đẩy tới đẩy lui giữa các cơ sở y tế như một quả bóng khiến tôi vô cùng chán nản và sắp sửa nổ tung. Một hôm, một người quen giới thiệu tôi một phòng khám Trung Y ngoài giờ. Tôi sắp xếp để được tư vấn và bác sĩ nhập thông tin sức khỏe của tôi vào một cái máy chẩn đoán bệnh. Cái máy cho ra kết quả là tôi bị “tim yếu và thận yếu trầm trọng” và cho ra một đơn thuốc gồm 36 loại thảo dược chính!

Bác sĩ phòng khám đọc kết quả từ máy chẩn đoán bệnh với sự hoài nghi. Thận trọng hơn, ông ấy quyết định không kê toàn bộ đơn thuốc mà chỉ yêu cầu tôi thử một vài thảo dược chính. Sau khi thấy tình trạng của tôi không cải thiện, ông ấy thêm vào một số thảo dược từ đơn thuốc ban đầu. Tuy nhiên, nỗ lực này cũng không làm giảm đi các chứng bệnh cho tôi. Bị thuyết phục bởi tình trạng nghiêm trọng của tôi, cuối cùng bác sĩ phòng khám cũng đồng ý cho tôi uống toàn bộ các thảo dược chính mà máy chẩn đoán bệnh kê toa. Lần này, sức khỏe ở tim tôi có khá hơn và làn hơi của tôi cũng nhẹ hơn. Tuy nhiên tôi phải uống theo đơn thuốc này hàng ngày để duy trì hiệu quả. Đơn thuốc cũng không thể loại bỏ các chứng bệnh khác của tôi.

Để hồi phục nhanh hơn, tôi bắt đầu tập một số bài khí công với người khác. Không ngờ, hành động này lại khiến sức khỏe của tôi trở nên tệ hơn. Tôi bắt đầu bị ớn lạnh dữ dội vào giữa đêm trong hai tiếng đồng hồ. Các bác sĩ bệnh viện cũng không thể giúp tôi trị khỏi triệu chứng mới này.

Sư phụ đã chữa khỏi bệnh cho tôi

Tháng 12 năm 1994, hai đồng nghiệp mời tôi tham gia khóa giảng thứ 5 của Sư phụ Lý Hồng Chí giảng Pháp tại Quảng Châu và lớp luyện công. Một buổi chiều khi đang nghe bài giảng của Sư phụ, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng của Sư phụ thì thầm bên tai: “Tay của con sẽ xuất hiện giống như bị đứt tay, và cả người con sẽ vô cùng ngứa ngáy, khó chịu.” Ngạc nhiên, tôi xoay qua đồng nghiệp và hỏi họ có nghe Sư phụ nói những lời ấy không. Cả hai đều nói không nghe thấy điều này. Nghĩ rằng mình đã nghe nhầm nên tôi không để tâm đến những lời này.

Sau khi tham dự tất cả 10 bài giảng, các chứng bệnh của tôi biến mất và tôi thấy mình trở nên bình tĩnh và điềm tĩnh hơn. Tôi vui mừng khi đã tìm được minh Sư chân chính và đã đắc Pháp.

Trải nghiệm sự thần kỳ của Đại Pháp

Tháng 2 năm 1995, da ở mặt sau bàn tay tôi bắt đầu bị khô và nứt nẻ, đặc biệt là khu vực giữa các ngón tay. Các vết nứt sâu khoảng 6 hoặc 7 mm, giống như bị “đứt tay” mà tôi đã nghe thấy trong lớp giảng Pháp của Sư phụ ở Quảng Châu. Mặt dù tay tôi nhìn đáng sợ nhưng tôi không hề đau. Tôi đeo bao tay để che tay lại và đôi tay tôi trở lại bình thường sau hai tháng.

Một hôm vào tháng 7 năm 1995, khi đang luyện bài công pháp thứ hai, tôi cảm thấy những luồng khí lạnh toát ra từ hai nách cánh tay. Không lâu sau, mụn nước bắt đầu xuất hiện khắp người tôi ngoại trừ phần đầu và khuôn mặt. Nó khiến tôi vô cùng ngứa ngáy khó chịu như thể có nhiều con kiến đang ngọ nguậy trên người tôi. Trải nghiệm này cho tôi thấy bên cạnh đau đớn, thì việc bị ngứa ngáy nặng cũng có thể khiến người ta muốn chết! Tôi đã gãi các mụn nước cho đến khi cả người tôi chảy mủ có mùi hôi. Các mụn nước lan rộng đến mức không còn một mảnh da nào nguyên vẹn. Tôi còn không chịu nổi mùi hôi mủ của mình. Tôi đến đâu thì kiến và ruồi bu đến đó. Tưởng tôi bị bệnh phong, nhiều người còn không dám đến gần tôi.

Ban đầu, gia đình lo lắng nên cố thuyết phục tôi đến bệnh viện điều trị. Khi thấy tôi từ chối, họ bèn mua kem đặc trị bệnh ngoài da và cố ép tôi xức lên vết thương. Sau khi thấy tình trạng của tôi tệ hơn, họ khăng khăng yêu cầu tôi phải đến bệnh viện điều trị. Vì tôi biết đó là ma nạn và không phải là bệnh, nên cương quyết từ chối. Cuối cùng, họ giận dữ bỏ mặc tôi muốn làm gì thì làm.

Trong thời gian đó, tôi nhận ra cơn ngứa ngáy thường xảy ra đều đặn theo lịch trình. Trong giờ làm việc hoặc khi tôi đi chợ, nấu ăn, dùng bữa hoặc làm việc nhà, thì cơn ngứa ngáy sẽ ngưng. Ban đêm, cơn ngứa ngáy sẽ xuất hiện mạnh mẽ, khiến tôi không thể ngủ được. Thậm chí tôi còn tắm hai lần mỗi đêm để rửa sạch mùi hôi mủ. Nhưng mủ lại chảy ra từ lỗ chân lông hầu như ngay lập tức sau khi tôi tắm xong. Trong gần một năm, tôi không thể ngủ ngon giấc vào ban đêm. Có những đêm, tôi âm thầm cầu xin Sư phụ: “Xin hãy giúp con ngủ dù chỉ 10 phút thôi cũng được!”

Mặc dù thiếu ngủ trầm trọng, nhưng tôi lại rất tỉnh táo và tràn đầy năng lượng vào ban ngày. Uy lực thần kỳ này của Pháp Luân Đại Pháp đã gia cường tín tâm của tôi và giúp tôi minh bạch nghiệp lực đang được tống khứ, chứ không phải là bệnh da của người thường. Trong quá trình tiêu nghiệp, tôi thấy mình bình tĩnh chứ không hoảng sợ. Cuối cùng tôi đã vượt qua khổ nạn với sự trợ giúp của Sư phụ.

Thời điểm đó, vì tôi không biết cách hướng nội nên khiến cho khổ nạn này kéo dài khá lâu. Cuối cùng, các mụn nước đã biến mất vào cuối tháng 6 năm 1996. Mặc dù da tôi bị tổn thương nặng, nhưng thân thể tôi không có lấy một vết sẹo nào. Kể từ đó, tôi có sức khỏe tốt. Khẩu vị tốt hơn, đi bộ cảm giác nhẹ nhàng và làn da được trẻ hóa. Sự hồi phục của tôi cũng thuyết phục gia đình tôi tin tưởng vào uy lực thần kỳ của Đại Pháp.

Sư phụ đã cứu mạng con trai tôi

Sau khi bắt đầu tu luyện vào năm 1994, tôi dán tấm hình Sư phụ đang ngồi trên tòa sen trên cửa sổ phòng ngủ. Mỗi khi đi ra vào phòng, tôi luôn nhìn thấy Sư phụ ngồi trên tòa sen rất từ bi.

Tôi có hai con gái và một con trai. Một buổi tối tháng 12 năm 1998, ngay khi con trai tôi vội vã rời khỏi nhà sau khi ăn tối, tôi tình cờ nhìn lên ảnh Sư phụ. Nhìn thấy Sư phụ nhăn mày, tâm tôi bất an và trực giác cho biết điều gì xấu sắp xảy ra. Ngay lập tức tôi nói ra sự lo lắng của mình với chồng, nhưng anh khá dửng dưng. Vào 12 giờ đêm, bạn học của con trai gọi điện cho chúng tôi nói rằng con trai bị tai nạn. Chồng tôi lo lắng cùng tôi ngay lập tức đến bệnh viện.

Tại bệnh viện, chúng tôi đóng viện phí và y tá nhanh chóng thực hiện thủ tục điều trị. Ngoài những vết trầy xước nặng trên hai cánh tay và sau lưng, thì cháu không có vết thương nào. Một ngày sau khi con trai tôi bị tai nạn, tôi nhìn lên ảnh Sư phụ và thấy biểu hiện trên khuôn mặt Sư phụ đã trở lại bình thường.

Tôi hỏi con trai chi tiết vụ tai nạn vào ngày thứ ba. Con trai tôi nói tối hôm đó cháu đã chạy xe nhanh hơn mọi khi, thì chiếc xe taxi chạy đằng trước đột nhiên bẻ lái. Để tránh tông vào chiếc taxi, con trai tôi đã quẹo xe cháu sang một bên. Tuy nhiên, cháu bị mất thăng bằng và bị ngã. Y phục của cháu mắc vào xe và chiếc xe vẫn còn đang đà chạy đã lôi cháu đi. Người đi đường la lên hoảng hốt khi chiếc xe của cháu lao về phía mép cầu. Tại lúc nguy kịch đó, thì đột nhiên một chiếc xe điện ba bánh chạy nhanh về phía trước và chặn chiếc xe máy của cháu lại. Con trai tôi cảm thán: “Chiếc xe ba bánh đó đã cứu mạng con!” Tôi biết rằng Sư phụ đã cứu mạng cháu.

Ngày hôm sau, con rể tôi đến địa điểm xảy ra tai nạn để đem chiếc xe máy của con trai về và nhìn thấy chiếc xe nằm cách mép cầu chưa đến một bước chân. Chỉ cần một chút nữa thì con trai tôi sẽ rớt xuống vực sâu bên dưới! Con rể tôi còn hoảng hốt hơn khi nhìn thấy con trai tôi thoát chết chỉ trong gang tấc.

Nếu tôi không tu luyện Đại Pháp, con trai tôi đã mất mạng rồi. Đúng như Sư phụ đã giảng:

“…một người luyện công, cả gia đình được lợi ích…” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia [1999])

Con xin cảm tạ Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2020/5/8/404993.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2020/6/17/185550.html

Đăng ngày 25-07-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share