Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-08-2019] Đã 20 năm kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nhớ lại những tình cảnh mà tôi đã trải qua, thật sự khiến tôi xúc động.

Tôi là một phụ nữ nông thôn bình thường. Giống như tất cả những học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc, gia đình tôi và tôi đã chứng kiến ​​huyền năng của Đại Pháp. Chúng tôi cũng đã chứng kiến ​​sự tàn khốc của cuộc đàn áp của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Đại Pháp đã thay đổi tôi từ một người ích kỷ thành một người có suy nghĩ khoáng đạt, có thể đặt lợi ích của người khác lên hàng đầu. Cụ thể hơn, chính Đại Pháp đã cứu gia đình tôi từ tan vỡ thành một gia đình hòa thuận.

Đối xử tốt với chồng

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Trước khi tôi tham gia tập luyện, tôi đã mắc nhiều loại bệnh, từ phát ban đến viêm khí quản. Ngay cả sau khi tôi đã kết hôn và có con, tôi vẫn rất ốm yếu. Tất cả đã thay đổi sau khi tôi bắt đầu thực hành Pháp Luân Đại Pháp và tôi không còn cần dùng bất kỳ loại thuốc nào nữa. Mẹ chồng tôi rất vui khi thấy điều đó.

Chồng tôi làm tài xế taxi. Thật tốt khi sức khỏe của tôi đã được cải thiện, vì vậy tôi đã có thể chăm sóc ba đứa con của chúng tôi.

Chính quyền cộng sản Trung Quốc đã phát động một cuộc đàn áp tàn khốc đối với Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999, và kể từ khi cuộc đàn áp diễn ra, gia đình tôi đã liên tiếp gặp phải các khổ nạn. Chồng tôi trước đây là một người lính, vì vậy anh ấy biết ĐCSTQ đối xử với công dân của mình như thế nào.

Do đó, khi cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu diễn ra, chồng tôi đã rất sợ hãi. Sẽ sao đây nếu có chuyện gì xảy ra với tôi? Phải làm gì với gia đình và con cái chúng tôi? Con gái lớn của tôi mới chỉ 10 tuổi và con trai út của chúng tôi chỉ mới chập chững biết đi. Chồng tôi đã cố ép tôi ngừng tu luyện bằng cách thường xuyên đánh đập tôi, và đe dọa sẽ ly dị tôi.

Thời gian đó tôi không đi làm nên tôi không có tiền và không có nhà. Những đứa con của chúng tôi vẫn còn non dại. Nếu ly hôn tôi sẽ sống sao đây? Cuộc đàn áp vô cùng tàn khốc và áp lực to lớn từ chồng và người thân khiến tôi như thể bị tra tấn vậy.

Tuy nhiên, tôi biết rất rõ rằng Đại Pháp là Pháp chân chính nhất. Tôi đã trở lại khỏe mạnh và chúng tôi không tốn một xu nào cho điều đó. Ngoài ra, tôi được dạy cách trở thành một người tốt. Tôi biết tôi sẽ không bao giờ từ bỏ môn tu luyện này. Sự kiên trì của tôi khiến chồng tôi ngừng yêu cầu tôi ly hôn.

Việc chồng tôi đối xử bạo lực với tôi đã kéo dài trong vài năm. Cho dù chồng tôi có tức giận đến mức nào, tôi vẫn luôn ghi nhớ lời giảng của Sư phụ:

“… Người luyện công các vị đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu. Người ta bắt nạt các vị thật tệ hại mà trong tâm các vị không được đối xử với người ta như thế, mà trái lại phải cảm tạ người ta”. (Bài giảng thứ 9, Chuyển Pháp Luân)

Tôi vẫn đối xử tốt với chồng và cố gắng dựa trên góc độ của anh ấy để suy xét mọi việc. Tôi thấy rằng anh thường mệt mỏi sau cả ngày lái xe, vậy nên tôi đã chuẩn bị những bữa ăn ngon chờ anh.

Có lần chồng tôi bị tai nạn tại nơi làm việc và cả hai lòng bàn tay của anh bị cháy sém. Anh không thể tự chăm sóc bản thân. Vì vậy, tôi đã giúp anh mọi việc sinh hoạt cá nhân. Mỗi ngày tôi cho anh ăn, giặt giũ quần áo, và thậm chí còn giúp anh tắm. Điều này kéo dài trong hơn một tháng. Anh ấy đã rất cảm động trước lòng tốt của tôi và cảm nhận được sự từ bi mà tôi đã lan tỏa từ việc tu luyện Đại Pháp.

Tôi đã cố gắng hết sức để tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp. Qua các hành động của tôi, chồng tôi dần hiểu rằng Pháp Luân Đại Pháp là chân chính. Anh trở nên ủng hộ tôi. Anh thể hiện sự tôn trọng Đại Pháp bằng cách giúp đỡ tôi làm các công việc nhà và thậm chí nhắc nhở tôi học Pháp và luyện công. Thỉnh thoảng anh đi ra ngoài với tôi để phân phát tài liệu giảng chân tướng. Anh sẽ trông chừng cảnh sát trong khi tôi phát tài liệu.

Đối xử tử tế với mẹ chồng

Mẹ chồng tôi 89 tuổi. Bà đã sống với gia đình tôi được 9 năm rồi. Hai cô con gái của bà chỉ đến thăm bà trong dịp nghỉ lễ. Họ ở lại một lúc, rồi trở về. Họ không chăm sóc bà chút nào.

Mẹ chồng tôi có một người con trai lớn mà trong suốt 9 năm khi bà ở với chúng tôi không bao giờ đến thăm bà. Ngay cả khi anh ấy lái xe qua nhà chúng tôi và thấy mẹ mình ngồi ở trước cửa, anh ấy cũng không dừng lại để chào bà.

Vài năm trước, chúng tôi đã thảo luận với người anh trai này để thay phiên nhau chăm sóc mẹ chồng tôi. Mọi người đồng ý rằng bà sẽ sống ở mỗi nhà trong một năm. Khi mẹ chồng tôi 80 tuổi, sau khi sống với chúng tôi được một năm, anh trai chồng tôi đã chưa bao giờ đến đón bà. Gia đình anh ấy cảm thấy việc chăm sóc bà mang đến nhiều phiền toái. Cách đây nhiều năm, khi các con của người anh trai này còn nhỏ, mẹ chồng tôi mới sống ở nhà chúng tôi được nửa năm, thì anh ấy đã xuất hiện ở nhà tôi và muốn đưa bà đến nhà anh, vì bà có thể chăm sóc lũ trẻ.

Một trong những cô con gái của mẹ chồng tôi đã giận người anh này. Cô ấy nói với tôi rằng: ‘Nếu anh ấy không muốn mẹ, cứ mang mẹ đến trước cửa nhà anh ấy và để mẹ ở lại”. Tôi không thể làm điều đó. Mặc dù anh ấy không hành xử chính đáng, và mẹ chồng tôi đã từng muốn vợ chồng chúng tôi ly hôn khi ĐCSTQ phát động cuộc đàn áp, nhưng với tư cách là một học viên Đại Pháp, tôi cảm thấy rằng mình cần phải có trách nhiệm chăm sóc bà.

Ban đầu, mẹ chồng tôi vẫn có thể tự đi vệ sinh. Tôi luôn đặt một cái xô bên dưới một chiếc ghế dùng để tiểu tiện trong phòng ngủ của bà để bà có thể dùng bất cứ khi nào bà cần. Sau đó, hàng ngày, tôi sẽ dọn dẹp vệ sinh.

Tuy nhiên, sự chăm sóc của tôi không được đánh giá cao. Mẹ chồng tôi thường nói những lời không dễ nghe và tôi cảm thấy bực mình. Sau đó, tôi sẽ cự lại với chồng tôi. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, tôi biết rằng mình đã không làm tốt, và tôi cần phải từ bi hơn. Tôi đã cố gắng làm tốt mọi việc mà không cần báo đáp.

Sức khỏe của bà đã xấu đi trong hai năm qua và bà không thể tự chăm sóc bản thân. Bà cũng không thể rời khỏi phòng của mình. Có lần tôi đưa con dâu đến bệnh viện khám thai, chồng tôi hối thúc tôi về nhà. Khi về đến nhà, chồng tôi nói phải nhanh chóng vào phòng mẹ vì có phân ở khắp mọi nơi. Thật vậy, toàn bộ cơ thể bà bị phủ bởi thứ dơ bẩn đó, giường và sàn nhà cũng vậy. Tôi lau chùi, dọn dẹp vệ sinh hai lần rồi quấn tã cho bà.

Một lần khác mẹ chồng tôi bị ốm nặng. Tôi đã cố gắng nâng bà lên để cho bà uống thuốc. Nhưng khoảnh khắc nhấc bà lên, tôi phát hiện có một đống phân đen ở đó. Tôi kiên nhẫn lau chùi sạch sẽ cho bà.

Bởi vì bà không thể tự chăm sóc bản thân, tôi thường phải giặt quần áo của bà 4-5 lần một ngày. Bà cũng không còn minh mẫn và vì vậy bà thường làm đổ nước lên sàn nhà. Kết quả là, có rất nhiều khăn giấy lau xung quanh. Tôi tiếp tục quét dọn, nhưng dường như căn phòng luôn bừa bộn. Chồng tôi có tính khí thất thường, nên anh ấy thường xuyên nổi giận. Tôi thường nói với anh rằng không sao vì một ngày nào đó khi chúng ta già đi, chúng ta cũng sẽ cần một người để chăm sóc. Lời nhắc nhở đó đã giúp anh không còn phàn nàn nữa và anh cố gắng chăm sóc mẹ bằng sự kiên nhẫn hơn.

Chúng tôi cũng không làm phiền người anh cả trong những năm này. Tôi chỉ tự mình gánh vác trách nhiệm chăm sóc mẹ chồng. Hàng xóm chứng kiến những gì tôi làm và mọi người đều cảm động. “Không ai trong thị trấn này tốt như chị”, mọi người nhận xét.

Mọi người đều cảm nhận được sự từ bi của các đệ tử Đại Pháp. Do đó, họ đã ủng hộ Đại Pháp và khi tôi giảng thanh chân tướng thì mọi người đều tiếp nhận.

Những khổ nạn đã được đáp lại bằng phước lành

Hiện giờ, ba đứa con của tôi đều có gia đình riêng của mình. Các cháu đều có công việc ổn định và một gia đình hạnh phúc. Theo thể ngộ của tôi, đây là phước lành của Đại Pháp, bởi vì các con tôi luôn ủng hộ Đại Pháp và đã cùng tôi trải qua những khổ nạn và cả những điều thần kỳ của Đại Pháp trong suốt thời gian này.

Khi các con còn nhỏ, bất cứ khi nào tôi ra ngoài phát tài liệu giảng chân tướng, các cháu đều đi theo. Cuộc đàn áp tàn khốc của chính quyền cộng sản Trung Quốc đã khiến tuổi thơ của các cháu đầy đau khổ và phải chịu những gì đáng lẽ các cháu không phải chịu.

Trong những năm đầu của cuộc đàn áp, những lời tuyên truyền dối trá và vu khống của ĐCSTQ đã khiến mọi người hiểu lầm các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Việc tu luyện của tôi đã khiến các con tôi phải chịu nhiều áp lực. Những chuyến “gõ cửa” thường xuyên của các nhân viên cảnh sát và phòng an ninh nội địa đã khiến các con tôi sợ hãi và chúng luôn lo sợ tôi bị bắt đi.

Tuy nhiên, bất kể tình hình tồi tệ đến mức nào, các con tôi luôn tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Điều này đặc biệt đúng với con gái tôi. Mỗi lần tôi bị chồng đánh, cháu lại đến bảo vệ tôi. Kết quả là, đôi khi cháu cũng bị đánh. Khi tôi đến Quảng trường Thiên An Môn để chứng thực Đại Pháp, chính con gái đã đưa tôi đến ga xe lửa. Về sau, tôi phát hiện ra rằng sau khi đưa tôi đến ga xe lửa, cháu không dám về nhà để tránh bị bố đánh. Cháu đứng dưới một cái cây râm mát trong trời hè nóng bức, không có thức ăn cũng không có đồ uống, và lo lắng cho tôi.

Những sự cố như thế đã qua từ lâu, nhưng bất cứ khi nào chúng tôi nhắc lại những câu chuyện này, con gái lớn của tôi đều khóc. Tôi đã nói với cháu: “Thật tuyệt vời khi mẹ con ta có thể cùng nhau đấu tranh cho công lý và đứng lên vì Đại Pháp trong cuộc đời này. Chúng ta thật may mắn biết bao! So với những đứa trẻ trở thành trẻ mồ côi vì cha mẹ chúng bị bức hại đến chết, các con thực sự rất may mắn. Hãy mạnh mẽ lên!” Con gái tôi đã trả lời: “Chính là tà đảng của Giang Trạch Dân (cựu lãnh đạo ĐCSTQ) khiến chúng ta phải sống trong sự bức hại tàn bạo này”.

Trong đơn kiện hình sự Giang Trạch Dân là kẻ chủ mưu tiến hành cuộc đàn áp Pháp Luân Công, con gái lớn của tôi đã sử dụng tên thật của cháu. Cô con gái thứ hai và con trai của tôi cũng làm như vậy. Mẹ chồng tôi cũng đóng dấu vân tay của mình vào đơn kiện. Nhiều người thân của tôi cũng đã thoái Đảng.

Các con tôi đều có một cuộc sống hạnh phúc. Các cháu đều có công việc ổn định và có thu nhập tốt. Con cái của chúng thì khỏe mạnh. Tôi không còn phải lo lắng gì cho gia đình của mình nữa. Cuộc sống của tôi thật đơn giản và hạnh phúc. Đây là phước lành mà Đại Pháp đã ban cho gia đình tôi.

Sau những cơn bão dữ dội, cuối cùng tôi cũng có thể nhìn thấy cầu vồng. Cũng giống như hàng trăm và hàng ngàn học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc, gia đình tôi và tôi đã chọn sống theo Pháp lý của vũ trụ: Chân-Thiện-Nhẫn.

Lịch sử sẽ một lần nữa chứng minh rằng cái ác sẽ phải trả giá trước công lý! Ngày càng có nhiều người từ hơn 100 quốc gia theo tập Pháp Luân Đại Pháp và biết được bản chất thật sự của chế độ cộng sản Trung Quốc.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/8/16/389904.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/10/15/180328.html

Đăng ngày 16-01-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share