Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-08-2019]

Trở thành một người khoẻ mạnh sau 9 ngày

Tôi năm nay 63 tuổi, trước khi tu luyện Đại Pháp tôi mắc bệnh viêm khớp dạng thấp; tôi tìm đến khắp các bệnh viện để mua thuốc, nghe ngóng trên TV, radio, khi nghe thấy ở đâu đó có phương thuốc đặc trị bệnh thấp khớp là tôi lập tức tìm đến để mua. Tôi rất buồn phiền vì không thể loại bỏ được gốc bệnh ra khỏi thân thể.

Trong 11 năm, tôi đã thử qua vô số loại thuốc Trung y và Tây y nhưng căn bệnh vẫn không có chút tiến triển. Trái lại, bệnh viêm khớp còn kéo thêm theo chứng tăng huyết áp, và khối u ở vú. Tác dụng phụ của thuốc khiến tôi bị chảy máu dạ dày, bệnh thấp tim, bệnh thận, chức năng gan bất thường. Vì sử dụng thuốc trong một thời gian dài nên khả năng miễn dịch của tôi gần như về số không. Vào mùa hè, ở trong phòng mà vẫn phải bật bếp sưởi, cửa sổ không được mở. Hơn nữa, tôi ngày nào cũng phải uống thuốc cảm cúm.

Tôi thiết nghĩ, mình sống một cuộc sống như thế này thì biết bao giờ mới có thể ngẩng đầu lên được chứ? Vốn dĩ cuộc sống gia đình tôi đã không mấy khá giả, trong những năm tôi bị bệnh thật đúng là “họa vô đơn chí”. Đến một que kem đáng giá năm đồng thôi tôi cũng không mua nổi cho con, ngày tháng trôi qua tựa như “tâm tàn ý lạnh”. Chứng kiến cuộc sống yên bình của hàng xóm mới thấy gia đình chúng tôi thật quá cực khổ. Thật là sống mà chịu đựng tội khổ, nếu tôi chết đi thì cả nhà sẽ được giải thoát, mọi người sẽ không vì tôi mà bị liên luỵ nữa.

Ngày thứ 6 tháng 1 năm 1997, là ngày tôi không thể nào quên trong đời! Tôi định đến nhà chị ba để chào từ biệt chị, sau đó sẽ về nhà uống thuốc ngủ để tự vẫn. Nhưng khi tôi vừa bước vào cửa, chị ba nói: “Em đến thật đúng lúc, cùng với chị học Pháp Luân Công đi! Trong thôn mình có mười mấy người cũng đang theo học, Pháp Luân Công có tác dụng thần kỳ trong việc chữa bệnh khoẻ người. Em nhìn chị mà xem, bây giờ chị không còn phụ thuộc vào dụng cụ mà vẫn có thể tự đi bộ”.

Chị ba cũng có triệu chứng bệnh giống tôi, tôi phát hiện ra sự thay đổi của chị ấy

Dưới sự thuyết phục của chị ba, trên suốt chặng đường tôi cứ ngập ngừng không thôi nhưng cũng đến được điểm luyện công. Lúc ấy, các đồng tu đang bật video các bài giảng Pháp của Sư phụ. Sau hai giờ nghe giảng tôi cảm thấy trạng thái của bản thân rất tốt, cơ thể cũng không còn thấy khó chịu nữa. Đây là điều tôi không bao giờ nghĩ tới, thật quá đỗi thần kỳ! Tôi có thể sống rồi! Tôi muốn học Pháp, luyện công!

Tôi ở lại nhà chị ba trong 5 ngày để xem video bài giảng của Sư phụ. Sau đó, tôi tự đạp xe hơn 50km để trở về nhà thăm con. Sắp xếp xong một số việc trong nhà, tôi lại đạp xe quay trở lại nhà chị ba để kịp tham gia mấy buổi học Pháp cuối của khoá học 9 ngày. Sau khóa học, tôi đã có một cú chuyển mình từ một người bệnh tình nguy kịch trở thành một con người khoẻ mạnh!

Đề cao cảnh giới trong tu luyện

Sau khi trở về nhà, người thân trong gia đình tôi rất đỗi ngạc nhiên trước những thay đổi của tôi, họ còn hỏi tôi làm cách nào? Tôi kể lại toàn bộ câu chuyện cho họ, nghe xong có rất nhiều người đều muốn học Pháp. Thấy vậy, tôi rất vui mừng. Vì vậy, tôi đã thiết lập một điểm luyện công ở nhà. Mỗi ngày mọi người cùng nhau học Pháp, luyện công ở nhà tôi. Chiểu theo yêu cầu của Sư phụ phải làm một người tốt, từng giờ từng khắc tôi đều nghĩ cho người khác thì tâm tính sẽ được đề cao lên rất nhanh.

Năm 1997, cây lúa mạch phát triển đặc biệt tốt. Vào thời điểm lúa chín, cây lúa mạch đổ xuống thành một dải lớn nên máy gặt không thể thu hoạch được. Chỉ có thể dùng lưỡi liềm để tự gặt, tôi cùng chồng đến mảnh ruộng để xem xét tình hình thì phát hiện thấy có hai người; một người đang cầm giỏ để ăn cắp lúa mạch của gia đình tôi. Khi chồng tôi kêu lên nói người phụ nữ ấy bỏ lúa mạch xuống; thấy vậy người còn lại bỏ chạy cùng số lúa mạch đã ăn cắp được.

Sau khi thu hoạch xong lúa mạch thì chồng và con tôi trở về nhà, còn chưa kịp dỡ lúa xuống xe thì ba cha con của người phụ nữ ăn trộm đó hùng hổ kéo đến nhà chúng tôi. Họ bắt đầu quát mắng nói chúng tôi đã đắc tội với mẹ của họ (người phụ nữ không ăn trộm thành công), hỏi chúng tôi muốn thế nào? Họ đòi lên phường để nói lý lẽ, nói xong họ bao vây lấy chồng tôi như muốn đánh nhau.

Lúc đó tôi nghĩ rằng: “Mình là người luyện công, mình không thể cư xử như người thường chỉ vì lợi ích mà tranh mà đấu. Là một người tu luyện thì tôi phải đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu, phải nhẫn!”

Tôi tiến đến ngăn hai người con trai của bà ta lại và nói: “Đồ trên xe còn chưa dỡ xuống, các cậu mang giỏ đến đây tôi giúp các cậu chất lúa lên rồi hãy đem về nhà, đừng để mẹ các cậu phải tức giận”. Khi tôi nói vậy, ba người đó đều cảm thấy ngại ngùng, ủ rũ không nói một lời nào rồi rời đi.

Những người theo dõi sự tình đều nói: Ai tu luyện Pháp Luân Công cũng đều thay đổi. Vì mọi người biết trước đây tôi không phải là người để bản thân phải chịu thiệt thòi trước người khác.

Tại đây, con xin cảm tạ ân đức cứu độ của Sư phụ! Ngài đã giúp con buông bỏ được mọi ân oán trong cuộc sống người thường, giúp con đề cao cảnh giới trong tu luyện!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/8/27/391959.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/9/16/179912.html

Đăng ngày 04-12-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share