Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Singapore

[MINH HUỆ 10-01-2019] Năm 2008, khi hai chị em tôi cần được ba mẹ hỗ trợ chi trả tiền học phí và ăn ở tại nhà trường, thì cha tôi bị ngồi tù vì phạm tội có liên quan tới các vấn đề tài chính tại đơn vị công tác, vì vậy, gánh nặng tài chính đã đổ lên vai mẹ tôi.

Thời gian đó, vào mỗi buổi tối mẹ tôi bắt đầu nghe các bài giảng của Sư phụ Lý Hồng Chí. Em tôi đã cực lực phản đối Pháp Luân Đại Pháp bởi em ấy đã nghe và tin theo những lời dối trá phỉ báng pháp môn của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi thì lại rất ủng hộ mẹ và bảo em rằng: “Học và luyện Đại Pháp có thể khiến người ta trở thành người tốt và cải thiện được sức khỏe của họ. Đây là một điều tốt. Chị nghĩ em nên ủng hộ mẹ”. Bởi khích lệ mẹ tu luyện, tôi đã kết duyên với Đại Pháp.

Khi cha tôi ra tù trở về, cha thấy tâm trạng của mẹ rất tốt. Nhưng sau khi biết mẹ đang học Đại Pháp, cha đã không đồng ý; việc này thể hiện rõ ở hành vi và lời nói của cha. Vì vậy, chỉ khi cha tôi không có nhà, mẹ tôi mới nghe băng ghi âm các bài giảng Pháp.

Tháng 10 năm 2010, khi tôi đang ở cữ tại Singpapore, mẹ tôi đã từ Trung Quốc sang chăm sóc tôi. Sáng nào mẹ cũng tới điểm luyện công gần đó để học Pháp và luyện các bài công pháp. Mẹ đã nhiều lần khích lệ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nhưng tôi đều lịch sự từ chối.

Một ngày nọ, tôi cảm thấy chán ngán việc xem tivi, và khi vừa rời khỏi phòng, tôi trông thấy một cuốn sách “Chuyển Pháp Luân” ở trên bàn. Tôi hiếu kỳ và đã cầm cuốn sách về phòng.

Tôi đọc một mạch hai bài giảng. Đêm hôm đó, tôi đã có một giấc mơ, trong đó tôi đã hủy hết mọi thứ trong nhà. Sau đó, tôi thấy mẹ và một ai đó mà tôi không biết đang đứng kế bên giường tôi. Người đó và mẹ đã lấy thứ gì đó là khỏi người tôinó là một linh thể trông giống như quỷ đang la hét chói tai và phát ra ánh sáng màu xanh lục.

Tôi tỉnh giấc mà lòng đầy sợ hãi và kể với gia đình về giấc mơ này. Cơ thể tôi cảm thấy dễ chịu và mọi triệu chứng không thoải mái của cơ thể đều đã biến mất. Ngay sau đó, tôi hiểu ra rằng đó chính là Sư phụ Lý đã tịnh hóa thân thể tôi. Tôi đã thể nghiệm được uy lực của Đại Pháp.

Tìm thấy con đường phản bổn quy chân

Trước khi bước vào tu luyện Đại Pháp, tôi chìm ngập trong thùng thuốc nhuộm lớn của xã hội người và đã hoàn toàn mất đi bản tính thiện lương và phóng túng bản thân. Tôi đã thuê một nhân viên của công ty vệ sinh đến để quét dọn nhà cửa, tôi đi ra ngoài và tiêu tiền vô tội vạ vào việc mua hàng hiệu. Tôi thường xuyên kéo nhân viên theo để rượu chè tiếp đãi khách hàng.

Sư phụ Lý giảng:

“Đăng hồng tửu lục hiện đại thế
Mê ma loạn vũ hoang dâm sự
Phóng túng ma tính ly Thần viễn
Địa ngục nhất nhập vô xuất nhật.” (Vô độ, Hồng Ngâm III)

Diễn nghĩa:

“Thế gian hiện đại với đèn đỏ rượu xanh
Mê ma nhảy loạn làm các việc hoang dâm
Phóng túng ma tính xa rời khỏi Thần
Hễ vào địa ngục là không có ngày ra.” ([Phóng túng] không có chừng mực)

Nếu không tu luyện, tôi không thể tưởng tượng được tôi sẽ có kết cục ra sao!

Tôi nhận thức rõ rằng bản thân đắc Pháp muộn, nên tôi cần nghiêm khắc yêu cầu bản thân, dùng tiêu chuẩn “Chân-Thiện-Nhẫn” của Đại Pháp đo lường từng lời nói từng hành động, từng tư từng niệm của mình. Vì trước kia tại người thường, tôi đã sản sinh và phát triển các tâm danh lợi, tâm hiển thị, sắc dục, tâm ưa hưởng thụ và còn nhiều tâm chấp trước khác, chúng đều sẽ là trở ngại trên con đường [tu luyện] của tôi.

Sư phụ giảng:

“Là tu luyện chân chính, đối với tâm tính của học viên thì yêu cầu cũng nhất định phải cao. Chúng ta là những người ngồi tại nơi này, đến để học Đại Pháp, chư vị phải coi mình đúng là những người luyện công chân chính đang ngồi tại đây, chư vị phải vứt bỏ các tâm chấp trước.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Do đó, tôi nhất định phải có ý chí kiên cường để hoàn toàn loại bỏ những rào cản này. Tôi thường niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và phát xuất chính niệm cường đại để thanh trừ hết thảy mọi can nhiễu và nghiệp lực tư tưởng không phù hợp với tiêu chuẩn của Đại Pháp ở trong tư tưởng của bản thân. Tôi quyết tâm đồng hóa với Đại Pháp, phản bổn quy chân, và trở thành đệ tử chân chính của Sư phụ Lý.

Cha tôi cảm động trước sự thiện lương của tôi

Khi tôi mới bước vào tu luyện Đại Pháp, cha tôi đã lo rằng việc này chỉ sẽ gây rắc rối cho tôi mà thôi, nên ông thường trách cứ mẹ tôi. Tôi điềm tĩnh nói với ông: “Con từng hay nhậu nhẹt rất nhiều khi ra ngoài xã giao. Nên xuân nào, thu nào con cũng phải uống thảo dược Trung Y bởi cả thân thể lẫn tinh thần con đều bị kiệt quệ. Bác sỹ Trung y bảo con có trái tim của người 60 tuổi dù con chỉ mới 30 thôi. Giờ cha hãy nhìn con xem! Cả thể chất lẫn tinh thần của con đều mạnh khỏe, và khách hàng của con biết rằng con làm ăn chính trực, vì vậy, họ đã giới thiệu thêm nhiều khách hàng cho con.”

Tôi còn nói với ông: “Chỉ cần cha không cản trở mẹ và con làm những việc mà một học viên cần làm, thì cha nói gì con cũng nghe.” Năm ngoái, ông muốn xây một ngôi nhà nhỏ trong vườn cây ăn quả. Các chị em của tôi không đồng ý, cho rằng ông đã quá lớn tuổi rồi, hao phí món tiền đó làm gì? Sau khi ông biết tôi đang trong giai đoạn nhập cư và không còn tiền để phòng thân nên ông đã không hỏi mượn tiền tôi. Sau khi mẹ tôi kể với tôi chuyện này, tôi đến gặp ông và nói: “Con sẽ giúp cha, chỉ cần việc này cải thiện sức khỏe của cha, và cha tiếp tục ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp. Thu nhập cuối năm của con sẽ đủ dùng vì năm nay làm ăn được tốt. Nếu không đủ, con sẽ đi mượn thêm.”

Vì tôi đã đưa cho ông khoản tiền đó, nên ông cảm nhận việc tu luyện Đại Pháp đã thay đổi tôi. Ông cảm động, và sau đó, ông thường nhắc mẹ tôi luyện các bài công pháp và phát chính niệm. Có lần, khi ông ngồi gần mẹ tôi khi bà đang nghe Pháp, ông nói: “Sư phụ của hai mẹ con bà quả thật không phải một người thường đâu!”

Năm nào gia đình tôi cũng tới thăm tôi và gia đình tôi ở Singapore. Vào các ngày thứ Năm, chúng tôi sẽ đi phát tặng báo Đại Kỷ Nguyên. Cha tôi sẽ luôn đọc tờ báo này và sau đó, ông đồng hành cùng tôi phân phát báo cho các cửa hàng ở gần nhà tôi.

Tôi đã tham gia hạng mục gọi điện thoại về Trung Quốc để giảng chân tướng về cuộc bức hại bằng việc sử dụng nền tảng RTC trong khoảng hơn hai năm. Tôi nhắm đối tượng vào cảnh sát, thẩm phán, công tố viên, cai tù, và các quan chức của Ủy ban Chính trị Pháp luật.

Có nhiều học viên đến từ Đài Loan tham gia hạng mục này. Thi thoảng, họ bị choáng trước nhiều phản ứng bất ngờ của cảnh sát và nhân viên pháp luật ở Trung Quốc. Tôi từ tốn chia sẻ những trải nghiệm của bản thân với họ, hy vọng có thể cải thiện được hiệu quả của các cuộc gọi của họ.

Thi thoảng, khi các học viên bị sách nhiễu và mắng chửi, họ mất bình tĩnh và không biết cách giải quyết tình huống đó. Sau đó, tôi tiếp tục cuộc gọi giúp cho họ. Chúng tôi làm việc cùng nhau như thế, làm việc một cách hòa hợp, để đạt được mục tiêu chung của chúng tôi, và giúp chúng tôi theo kịp tiến trình Chính Pháp.

Tôi dùng chính niệm đối đãi với mọi cuộc gọi điện thoại để có thể tiêu trừ và loại bỏ mọi can nhiễu tốt hơn. Đây là những gì tôi phải làm và cần làm để mở đường cho những học viên khác cứu nhiều người hơn một cách hiệu quả. Con xin cảm tạ Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/1/10/374938.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/9/15/179884.html

Đăng ngày 29-10-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share