Bài viết của một học viên Pháp Luân Công tại San Franciso

[MINH HUỆ 01-09-2019] Con kính chào Sư phụ! Chào các đồng tu!

Tôi sinh năm 2002 trong một gia đình học viên Pháp Luân Đại Pháp. Ông bà tôi bắt đầu tu luyện từ năm 1998 nhưng lúc tôi và chị gái song sinh được sinh ra thì hai học viên Đại Pháp duy nhất trong nhà là ông bà tôi lại không ở nhà. Họ đang bị bức hại. Mặc dù mẹ tôi học Đại Pháp từ năm 1998, nhưng mẹ chưa thực sự tu luyện. Cuối năm 2003, ông bà tôi được về nhà, và ông bà đã mất một khoảng thời gian để bắt đầu tu luyện lại. Năm 2005, bà tôi bắt đầu hướng dẫn hai chị em chúng tôi học thuộc Hồng Ngâm của Sư phụ và bà thường đọc Chuyển Pháp Luân cho chúng tôi.

Hai lần lầm lạc trong thế giới người thường

Khi mới học tiểu học, tôi không thực sự bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Chúng tôi gia nhập Đội Thiếu niên Tiền phong, một tổ chức liên đới của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), và bị lầm lạc trong xã hội người thường. Chúng tôi càng ngày càng xa rời Đại Pháp. Lúc đó, tôi không chỉ là người giả tạo mà còn có thái độ tiêu cực. Tôi thường tranh cãi với chị tôi về những điều nhỏ nhặt, vô nghĩa. Sau khi vào lớp ba, mẹ tôi bắt đầu tu luyện, vì vậy hai chị em tôi cũng bắt đầu con đường tu luyện của mình. Tuy nhiên, tôi đã không biết tu luyện như thế nào và cũng không hiểu về các chấp trước.

Sau khi vào cấp hai, tôi học Pháp nhiều hơn và bắt đầu dùng Pháp lý để đo lường hành vi và suy nghĩ của mình. Tôi cũng nhận ra mục đích của tu luyện và việc tu luyện là nghiêm túc như thế nào. Là một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, tôi không chỉ cần tu luyện bản thân để đáp ứng các yêu cầu của Đại Pháp, mà còn cần truyền rộng chân tướng và trợ Sư chính Pháp. Để đáp ứng yêu cầu đặt ra đối với các đệ tử Đại Pháp thời Chính Pháp, tôi phải loại bỏ các chấp trước của bản thân. Sau khi thấy nguyện vọng muốn loại bỏ các chấp trước của tôi, Sư phụ đã điểm hóa cho tôi qua lời của bà. Bà đã nói với tôi: “Sư phụ giảng: ‘Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, …’ (Bài trừ can nhiễuTinh Tấn Yếu Chỉ II).”

Bà cũng khuyến khích tôi học thuộc lòng Pháp của Sư phụ. Bà đang học thuộc Chuyển Pháp Luân. Vì quá nóng lòng có được thành công, bản thân lại không kiên trì, nên tôi bắt đầu học thuộc kinh văn và các bài thơ từ cuốn Hồng Ngâm và Tinh Tấn Yếu Chỉ, chứ chưa học thuộc Chuyển Pháp Luân, và tôi chỉ học thuộc Pháp khi có nhiều thời gian. Một hôm, khi học Pháp tôi lật ngay được đến bài kinh văn ‘Bài trừ can nhiễu’, trong đó Sư phụ giảng: “Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (Bài trừ can nhiễuTinh Tấn Yếu Chỉ II).

Pháp của Sư phụ đã giúp tôi củng cố quyết tâm học Pháp nhiều hơn. Cuối cùng, Pháp đã loại bỏ chấp trước căn bản của tôi, và tôi bắt đầu chân chính tu luyện.

Tôi nhớ trong năm học đầu tiên ở trường cấp hai, nhà trường tổ chức lễ kết nạp Đội Thiếu niên Tiền phong. Giáo viên chủ nhiệm của tôi hỏi tôi có muốn đại diện cho lớp tham gia chuẩn bị nghi thức không. Tôi tự hỏi: “Mình có nên nói với cô giáo rằng mình đã thoái xuất khỏi Đội, và giải thích lý do tại sao không?” Và sau đó, liệu mình có nên nói với cô giáo chân tướng về Đại Pháp và thực tế rằng mình là một học viên Đại Pháp không? Tuy nhiên, tôi đã không vượt qua được tâm sợ hãi. Tôi chỉ nói với cô giáo rằng tôi đã thoái xuất khỏi Đội và tôi muốn ly khai hoàn toàn khỏi Đảng. Cô giáo tôi đã lắng nghe và khuyên tôi hãy làm những gì tốt cho bản thân. Tôi nghĩ chắc chắn là tôi sẽ làm những gì tốt cho bản thân. Chính cô giáo mới là người bị ĐCSTQ lừa dối. Tôi đang định nói thêm, nhưng cô giáo phải làm việc. Bây giờ ngẫm lại điều đó, thì chính là tôi đã đặt tâm không đúng vì vậy tôi đã không tạo được đột phá nào trong việc giảng chân tướng và các giáo viên cũng như bạn học của tôi đã không hỏi tôi thêm bất cứ điều gì.

Vào năm thứ hai của trường cấp hai, nhà trường yêu cầu học sinh lớp 8 phải nghe một bài diễn thuyết nhằm vận động học sinh gia nhập Đoàn Thanh niên Cộng sản. Giáo viên chủ nhiệm mới của chúng tôi đã hỏi tôi có muốn gia nhập Đoàn không. Tôi nói tôi sẽ không gia nhập Đoàn. Sau đó, một số cán bộ nhà trường có thiện cảm với tôi đã đề nghị tôi gia nhập Đoàn. Họ nói rằng gia nhập Đoàn sẽ giúp ích cho mọi người khi tìm việc hoặc nộp học vào các trường đại học trong tương lai. Tôi nói với họ rằng: “Chẳng có lợi gì khi gia nhập Đoàn cả, đặc biệt là với những người định ra nước ngoài như em.” Vì tôi vẫn sợ nên tôi không nói cho họ lý do thực sự. Tuy nhiên, hết thảy mọi việc đều không phải ngẫu nhiên, các cán bộ nhà trường sẽ không chỉ vì một vấn đề nhỏ mà tìm đến các học sinh trong một lớp học bình thường, nhưng họ lại tìm tôi. Rõ ràng họ ở đây để nghe chân tướng. Vì năm ngoái tôi đã bỏ lỡ cơ hội giảng chân tướng cho cô giáo của mình, nên lần này tôi phải cho họ biết lý do tôi từ chối gia nhập Đoàn.

Vì vậy, tôi tìm giáo viên trưởng khối, người đặc biệt tốt với tôi và nói: “Thưa thầy, em có một đức tin riêng, trong khi Đảng Cộng sản lại là một tổ chức vô thần. Em tin rằng làm việc tốt sẽ nhận được phúc báo, còn làm điều ác sẽ bị trừng phạt. ĐCSTQ đã làm rất nhiều điều xấu để hủy diệt nhân loại. Những người gia nhập Đảng sẽ bị liên lụy. ĐCSTQ cũng đang lừa dối người dân ở Trung Quốc. Ông bà em đã kể cho em về nạn đói lớn xảy ra thời Đại nhảy vọt, sự hủy diệt văn hóa truyền thống trong thời Cách mạng Văn hóa, và cuộc đàn áp đẫm máu tại Quảng trường Thiên An Môn ở Bắc Kinh vào ngày 4 tháng 6 năm 1989. ĐCSTQ không bao giờ nói về điều đó; thay vào đó, các thành viên của ĐCSTQ chỉ nói ĐCSTQ là tốt… Nói tóm lại, em không muốn trở thành thành viên của nó.”

Giáo viên của tôi mỉm cười và nói rằng ông cũng có đức tin riêng. Ông cũng nói rằng tôi rất có tư tưởng, và cho phép tôi không tham gia bất kỳ hoạt động nào liên quan đến Đảng. Tôi gật đầu và bắt đầu lên kế hoạch để nói chuyện với các giáo viên khác. Sau đó, tôi được biết thầy giáo trưởng khối đã kể lại những điều tôi đã nói cho các giáo viên khác. Khi bạn bè hỏi tôi về việc này, tôi đã kể với họ về những tội ác mà ĐCSTQ đã gây ra, rằng việc gia nhập Đảng đồng nghĩa với việc giao sinh mệnh của bản thân cho nó, cũng như một số chân tướng cơ bản. Mặc dù tôi vẫn còn khá sợ hãi, nhưng mọi chuyện diễn ra tốt đẹp. Tôi biết rằng Sư phụ đang bảo hộ tôi và khích lệ tôi đi con đường tốt nhất mà Ngài đã an bài cho tôi, và không bao giờ được để bản thân bị lạc lối nữa.

Tuy nhiên, sau khi sóng gió về việc gia nhập Đoàn lắng xuống, tôi đã không thực hiện như kỳ vọng mà buông lơi trong tu luyện. Tôi đã mất cả một năm như vậy. Trong năm đó, tôi thích các trò chơi trên điện thoại di động và đọc tiểu thuyết của người thường. Tôi bắt đầu nói dối và giúp mọi người gian lận trong các kỳ thi. Thậm chí tôi còn cố gian lận cho bản thân mình. Điều này kéo dài cho đến khi kết thúc học kỳ đầu tiên của năm học lớp 9. Sau đó, tôi kiên định học Pháp và luyện công. Trước đó bốn năm, bà tôi bắt đầu in và phân phát các tài liệu Đại Pháp như Tuần báo Minh Huệ tại nhà. Tôi bắt đầu hỗ trợ bà trong việc in và phân phát các tài liệu này.

Bước đi trên con đường Sư phụ đã an bài và loại bỏ các chấp trước

Mặc dù tôi thực hiện rất kém nhưng Sư phụ không bao giờ bỏ rơi tôi mà thời thời khắc khắc đều bảo hộ tôi. Sư phụ cũng cấp cho tôi nhiều cơ hội tuyệt vời. Vào giữa năm 2017, mẹ tôi cùng hai chị em tôi chuyển đến San Francisco.

Vào ngày thứ hai sau khi đến San Francisco, chúng tôi cùng mẹ đến một điểm du lịch để giảng chân tướng. Kể từ đó, tôi đã thực hiện tất cả những việc Sư phụ yêu cầu đối với các học viên. Tôi nhận thức đầy đủ được việc tu luyện trong thời kỳ Chính Pháp là nghiêm túc như thế nào.

Ban đầu, tôi không dám giảng chân tướng trực diện, nên tôi quyết định tham gia trình diễn các bài công pháp. Mặc dù tôi sẽ không bị báo cáo hay bị bức hại khi ở Hoa Kỳ này nhưng tôi vẫn sợ mọi người bàn tán về tôi. Một số người thể hiện sự ủng hộ đối với chúng tôi, trong khi một số người lại quay mặt đi. Tôi thường bị ảnh hưởng bởi hành vi của họ, nhưng những học viên có kinh nghiệm hơn không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ hành vi tiêu cực nào.

Tôi tự nhắc nhở bản thân không để bị ảnh hưởng bởi giả tướng biểu hiện của những người thường không hiểu chân tướng. Chắc hẳn tôi có một số chấp trước hoặc nhân tâm cần loại bỏ. Tôi không nên nghĩ rằng người đó sẽ không hiểu chân tướng, mà thay vào đó, tôi cần học Pháp nhiều hơn và gia cường chính niệm của bản thân. Sau một thời gian, tôi cảm thấy mình không thể cứ im lặng như vậy được nữa. Tôi phải giải thể những vật chất đã khiến tôi sợ hãi, loại bỏ các chấp trước của bản thân và bắt đầu truyền rộng chân tướng. Vì vậy, tôi đã phát chính niệm để loại bỏ tâm sợ hãi.

Bây giờ, tôi luôn ghi nhớ trong tâm đoạn Pháp của Sư phụ:

“Thiên địa nan trở Chính Pháp lộ
Chỉ thị đệ tử nhân tâm lan.”(Ma phiền, Hồng Ngâm III).

Tạm dịch:

“Trời đất khó mà cản nổi con đường Chính Pháp
Chỉ là do nhân tâm của đệ tử làm vướng víu.” (Ma phiền, Hồng Ngâm III)

Miễn là người tôi đang nói chuyện tỏ ra quan tâm đến môn tu luyện hoặc các thông tin trưng bày của chúng tôi, tôi liền nhẩm câu thơ Hồng Ngâm của Sư phụ:

“Từ bi năng dung thiên địa xuân
Chính niệm khả cứu thế trung nhân” (“Pháp chính càn khôn”, Hồng Ngâm II)

Sau đó, tôi sẽ nói chuyện với họ, đồng thời bảo trì chính niệm trong tâm.

Giảng chân tướng

Khi ở trường học, tôi sẽ tận dụng các cơ hội diễn thuyết để giảng chân tướng. Trong lớp học tiếng Anh năm ngoái, giáo viên đã giao cho chúng tôi một bài tập gọi là “tiểu luận không định kỳ”. Mỗi học sinh phải phát biểu trước lớp về những gì đã xảy ra với bản thân. Tôi lắng nghe và tự nhủ: đây đúng là một cơ hội tuyệt vời. Tôi sẽ tận dụng cơ hội này để nói với các sinh viên Mỹ về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp và cuộc tàn sát các học viên Đại Pháp đang diễn ra tại Trung Quốc.

Tôi không thể để việc thông tin về chân tướng cho họ phải chờ đợi thêm nữa và vẫn còn một tháng nữa mới tới buổi diễn thuyết nhưng tôi đã bắt tay ngay vào việc soạn thảo. Tôi đã viết ra trải nghiệm đầu tiên của mình trong một lần tham gia diễu hành. Tôi đã giải thích tại sao cuộc diễu hành lại được gọi là cuộc diễu hành “ngày 20 tháng Bảy”, viết về năng lượng tích cực truyền đến từ những người diễu hành và phản hồi tích cực của khán giả. Tôi kể rằng trong những lúc quá mệt mỏi, tôi đã nghĩ về các học viên Đại Pháp bị bức hại ở Trung Quốc, mỗi ngày đều đang phải đối mặt với sinh tử, và đột nhiên tôi cảm thấy sự mệt mỏi của bản thân thực sự không là gì cả. Tôi cũng viết rằng các học viên đã khích lệ nhau không bỏ cuộc và nhiều điều khác nữa. Sau khi hoàn thành bài thuyết trình, để đảm bảo chất lượng của bài viết, tôi đã nhờ mẹ đọc và góp ý cho tôi. Đồng thời, tôi cũng vào trang web Minh Huệ tiếng Anh để đọc các bài viết.

Vào ngày diễn thuyết, tôi cảm thấy như thể nhiều bậc Giác Giả đang trợ giúp tôi. Tôi kết thúc bài phát biểu ý nghĩa của mình đầy cảm xúc. Các bạn sinh viên chăm chú lắng nghe, một số người thậm chí xúc động đến rơi nước mắt. Như Sư phụ giảng: “Tôi thường nói, cái tâm chư vị thật sự vì tốt cho người khác, không có chút nào tâm vị tư, thì lời chư vị nói ra có thể khiến người ta rơi lệ.” (Giảng Pháp ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới [2014]).

Sau bài phát biểu, tôi đã nhận được rất nhiều phản hồi tích cực từ các bạn sinh viên. Một số người đã viết ghi chú nhỏ: “Đây là một bài phát biểu rất truyền cảm hứng, rất đáng khích lệ.” Những người khác nói: “Cảm ơn bạn đã chia sẻ điều này với chúng tôi.”

Tôi nhận ra rằng quá trình cứu độ chúng sinh cũng là quá trình loại bỏ các chấp trước và nhân tâm. Quá trình đó không đặt nặng ở kết quả. Trên thực tế, khi tâm tôi thuần tịnh và chính niệm đầy đủ thì kết quả sẽ tốt. Như Sư phụ giảng: “vô cầu nhi tự đắc”(Giảng Pháp tại Pháp hội Châu Âu [1998])

Sau đó, tôi và nhiều bạn cùng lớp đã trở thành những người bạn tốt của nhau, trong đó có một người bạn cùng lớp từ Trung Quốc Đại lục đã sang Hoa Kỳ từ khi cậu ấy học lớp năm.

Các hạng mục Đại Pháp: Khó khăn trong việc tạo đột phá

Tôi chơi kèn trombone trong Đoàn Nhạc Tian Guo. Hiện tại tôi chơi nhạc cụ này khá ổn. Nhạc lý, cao độ và tiết tấu của tôi không tệ. Khi lần đầu tiên tham gia đoàn nhạc, tôi không tìm được bất kỳ loại nhạc khí nào mà bản thân cảm thấy muốn học, nhưng tôi nhớ những gì bà tôi đã nói, và tôi biết rằng tôi tham gia đoàn nhạc là để tu luyện bản thân trong khi chứng thực Pháp.

Ngày hôm đó, tình cờ vị nhạc trưởng đang ở San Francisco. Cô ấy đã kiểm tra chúng tôi và đề nghị chúng tôi chơi trống lẫy. Tôi nghĩ rằng trống lẫy quá nặng, nên tôi nói với nhạc trưởng và người học viên phụ trách đoàn nhạc rằng tôi muốn chơi kèn trumpet. Tôi nghĩ kèn trumpet là một nhạc khí thần thánh vì một học viên từng nói với tôi rằng Sư phụ thường chơi kèn trumpet. Nhưng chơi kèn trumpet khó hơn tôi nghĩ, và sau một tháng nỗ lực thổi kèn, tôi chỉ có thể chơi được một vài nốt cơ bản nhất ở quãng giữa và âm sắc rất tệ. Theo lý giải của người thường trên bề mặt thì là do cơ miệng quá yếu và dung tích phổi nhỏ.

Vì không có sự đột phá đáng kể nào trong một thời gian dài nên tôi đã chuyển sang kèn trombone. Kèn trombone yêu cầu thấp hơn về sức mạnh cơ bắp, nhưng lại yêu cầu cao hơn về cao độ. Tôi đã học piano trong sáu năm, nên việc tìm ra cao độ phù hợp khá dễ dàng đối với tôi. Lúc đầu, tôi không có đột phá nào trong tu luyện cũng như cũng không loại bỏ nhân tâm. Ngoài ra, mỗi tuần tôi chỉ dành vài giờ luyện tập nên tôi vẫn không thể chơi tốt. Trong một thời gian dài, tôi đã nghĩ đến việc từ bỏ. Sau đó, tôi nghĩ rằng tôi nên buông bỏ các chấp trước và nhân tâm của mình và dành nhiều thời gian hơn để tập nhạc cụ. Trong toàn bộ quá trình tập luyện, tôi liên tục cảm nhận được uy lực của Pháp. Bên cạnh đó, chúng sinh trong cơ thể tôi đã thúc đẩy tôi tiến bước, tha thiết hy vọng rằng tôi có thể chơi kèn trombone tốt. Cuối cùng, sau một năm rưỡi, tôi đã vượt qua bài kiểm tra.

Sau đó, khi tôi tham gia thảo luận trong nhóm học Pháp, chủ đề chuyển từ chia sẻ kinh nghiệm tu luyện sang chơi nhạc cụ. Họ đề cập đến buổi kiểm tra trước khi có thể tham gia cuộc diễu hành, và mẹ tôi nói rằng bà rất ngạc nhiên khi tôi vượt qua được buổi kiểm tra trước cả chị gái tôi. Bằng chứng bà đưa ra là chị gái tôi có nền tảng tốt hơn, bởi vì chị ấy có thể chơi piano tốt hơn và chị ấy đã có thể chơi một số thang âm trên kèn clarinet, trong khi tôi phải gắng sức để cải thiện chất lượng của từng nốt nhạc trên kèn trombone.

Ban đầu, tôi không cảm thấy gì, nhưng dần dần, tất cả mọi người đều tham gia thảo luận và nói điều này điều khác về việc nhạc cụ của chị gái tôi khó chơi như thế nào, còn nhạc cụ của tôi thì đơn giản ra sao. Có rất nhiều yếu tố lý giải cho việc tại sao tôi đã vượt qua được bài kiểm tra trước đó nhưng chung quy lại là do nhạc cụ của tôi rất dễ chơi. Các chấp trước của tôi nổi lên và tôi tức giận: Tại sao mọi người không nói đến việc tôi đã đặt rất nhiều nỗ lực vào đó? Tại sao mọi người không nghĩ rằng điều đó có được chính là nhờ tôi đã loại bỏ được các chấp trước? Tôi buồn đến mức muốn biến khỏi đó ngay lập tức.

Khi về đến nhà, tôi nhớ lại những khó khăn mà tôi đã trải qua, và bắt đầu khóc. Tôi nghĩ tôi đã có thể vượt qua bài kiểm tra bởi vì tôi đã nỗ lực hết mình. Tôi đã hướng nội thật sâu, đột phá các nhân tâm, đề cao tâm tính và chăm chỉ luyện tập nhạc cụ. Bị dẫn động bởi các chấp trước, tôi bắt đầu thu thập các thông tin để chứng minh nhạc cụ của mình khó chơi và đổ lỗi mẹ tôi không hề có trách nhiệm với những lời đã nói. Tôi lập luận rằng chị tôi không bao giờ quan tâm đến đoàn nhạc và không để tâm đến việc biết bao lần tôi đã phải thống khổ khi loại bỏ các chấp trước của mình và nghiêm túc luyện kèn trombone. Tôi tiếp tục hướng ngoại, và chị tôi đột nhiên nói: “Các đệ tử Đại Pháp sẽ hướng nội, em có phải là đệ tử Đại Pháp không vậy?”

Tôi đã không nhận ra rằng đây là cơ hội để tôi tu luyện và loại bỏ các chấp trước của mình, Sư phụ đã dùng lời của chị gái tôi để điểm hóa cho tôi. Tôi biết rõ rằng đây là cơ hội để tôi đề cao tâm tính, nhưng tôi vẫn không suy ngẫm về những thiếu sót của mình, mà thậm chí còn hướng ngoại. Tôi đóng cửa phòng và bắt đầu hướng nội. Tôi nhận ra rằng tôi có chấp trước vào danh – tôi sợ bị người khác coi thường. Tôi vẫn còn tâm tật đố, điều đó có nghĩa là tôi đang tự bảo vệ bản thân mình. Tôi sợ bị chỉ trích, nhưng thích được khen ngợi. Quan trọng nhất là tôi đã không hướng nội mà cố tìm ra những điều không thích hợp mà người khác đã làm. Tôi đã chối bỏ cơ hội để đề cao bản thân! Tôi hành xử thật tệ. Tôi tiếc rằng bản thân đã không đi theo con đường mà Sư phụ đã an bài để đề cao tâm tính. Từ nay trở đi tôi cần trân quý mọi cơ hội và không được bảo vệ bất kỳ chấp trước nào của bản thân.

Giảng chân tướng bằng chính niệm và loại bỏ các chấp trước

Các học viên cần giảng chân tướng cho người thường để họ có thể được Đại Pháp cứu độ. Trong kỳ nghỉ hè, tôi chủ yếu sử dụng phương tiện truyền thông xã hội để truyền chân tướng đến người dân Trung Quốc bằng cách chuyển tiếp một số thông tin về Đại Pháp, các cuộc phỏng vấn với các đồng tu được thực hiện bởi ba công ty truyền thông do các đồng tu sáng lập hoặc một số bài viết từ trang web Minh Huệ. Khi tôi chuyển tiếp bài viết hoặc viết bài, tôi thường gửi chúng cho các nhóm có nhiều người thường.

Trải nghiệm đó khiến tôi nhận ra rằng khi giảng chân tướng tôi cần làm mọi việc chiểu theo Pháp và có mục đích rõ ràng.

Sư phụ giảng:

“Đó chính là vì sao mà đệ tử Đại Pháp cần giảng chân tướng, mục đích là giải trừ lừa dối của tà ác, [để người ta] nhìn rõ bộ mặt thật của đảng cộng sản, thanh trừ tội ác đã phạm của con người đối với Thần Phật, từ đó cứu độ con người thế gian.” (“Mục đích căn bản của giảng chân tướng”, Tinh tấn yếu chỉ III).

Điện thoại di động là công cụ tôi sử dụng để đăng nhập vào phương tiện truyền thông xã hội. Đối với những người tu luyện biết tận dụng tốt điện thoại di động, nó sẽ giúp họ chứng thực Pháp. Tuy nhiên, nếu sử dụng cho các mục đích khác, nó sẽ gia tăng các chấp trước không mong muốn của một người tu luyện. Nhiều đệ tử trẻ tuổi lúc nào cũng cầm điện thoại di động trên tay. Do đó, một số người không tạo được đột phá trong tu luyện trong một thời gian dài, và một số người thậm chí không còn làm ba việc của đệ tử Đại Pháp nữa. Khi mua điện thoại di động, tôi đã không nghĩ rằng bản thân sẽ bị nó khống chế mà chỉ nghĩ rằng có một chiếc điện thoại di động sẽ giúp mọi việc dễ dàng hơn.

Sau khi mua điện thoại di động, tôi tải phần mềm truyền thông xã hội, và sau đó là một trò chơi điện tử. Dần dần, chơi game và tham gia kênh truyền thông xã hội bắt đầu chiếm dụng rất nhiều thời gian quý báu của tôi, và tôi đã buông lơi trong tu luyện. Tôi rất hối hận và quyết định bỏ chứng nghiện điện thoại di động. Tuy nhiên, nói thì dễ hơn làm. Khi tôi cố gắng loại bỏ chấp trước vào chơi điện tử hoặc xem video khỏi suy nghĩ của mình, chúng liền biến mất, nhưng sau đó lại xuất hiện trở lại. Vì vậy, tôi đã phải mất rất nhiều thời gian để từ bỏ chứng nghiện điện thoại di động của mình. Sau vài lần vật lộn, cuối cùng tôi đã có thể buông bỏ được nó. Bây giờ, điện thoại di động đã trở thành công cụ chứng thực Pháp của tôi.

Không khó để từ bỏ sử dụng điện thoại di động. Nó cũng tương tự như việc từ bỏ thuốc lá vậy.

Sư phụ giảng:

“Tôi khuyên mọi người, rằng ai thật sự muốn tu luyện [thì] từ nay trở đi [hãy] cai hẳn thuốc lá, bảo đảm chư vị có thể cai hẳn được. Tại trường [năng lượng] của lớp học tập này không có ai nghĩ đến hút thuốc; nếu chư vị muốn cai, đảm bảo chư vị có thể cai; chư vị hễ cầm [điếu] thuốc hút trở lại [thì] sẽ không thấy đúng mùi vị nữa. Chư vị đọc sách đọc bài giảng này, cũng sẽ có tác dụng ấy. Tất nhiên nếu chư vị không muốn tu luyện, thì chúng tôi cũng không quản; làm một người tu luyện, tôi nghĩ rằng chư vị cũng nên cai bỏ nó đi.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân).

Khi tôi hòa tan trong Pháp, Đại Pháp sẽ loại bỏ tất cả các nhân tố xấu và chấp trước dơ bẩn của tôi. Chỉ cần người đó muốn bỏ thì họ sẽ có thể bỏ được. Nếu họ không muốn bỏ thì tương lai họ sẽ thấy hối hận. Thời gian sẽ không chậm lại để chờ đợi chúng ta – hãy tinh tấn hơn và đừng để bị rớt lại phía sau.

Sư phụ giảng:

“Là chư vị mà nói, các đệ tử Đại Pháp, càng đến cuối càng nên bước đi cho tốt con đường của mình, tận dụng thời gian tu bản thân cho tốt.” (“Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp“, Giảng Pháp tại các nơi XI)

Tôi nghĩ rằng tôi là người cần phải chạy để bắt kịp. Tôi muốn nỗ lực hết sức mình để đạt được tiêu chuẩn của các đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp.

Sư phụ đã làm rất nhiều cho tôi. Tôi chỉ có thể tại giai đoạn cuối cùng của thời kỳ Chính Pháp này mà học Pháp cho tốt. Trên cơ sở đạt được các yêu cầu, thực hiện các việc mà Sư phụ yêu cầu đối với các học viên, mới có thể không cô phụ sự từ bi cứu độ của Sư tôn.

Con xin cảm tạ Sư phụ và cảm ơn các bạn đồng tu!

(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp Hội San Francisco 2019).


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/9/1/392116.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/9/6/179207.html

Đăng ngày 24-09-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share