[MINH HUỆ 21-6-2018] Trước khi tu luyện, tôi là người hay tranh đấu với người khác. Pháp Luân Đại Pháp đã thay đổi hoàn toàn con người tôi. Theo thời gian, chồng tôi cũng cải biến.

Trước đây tôi chưa từng biết thế nào là lùi một bước. Tôi tranh đấu mỗi khi cảm thấy không vừa lòng với điều gì đó. Tranh đấu trở thành một phần trong cuộc sống thường nhật của tôi.

Gia đình bố mẹ đẻ tôi có tài chính khá hơn so với gia đình nhà chồng, nên tôi coi thường tất cả mọi người trong gia đình chồng. Tôi thậm chí còn nghĩ đến việc ly hôn.

Mọi thứ đã thay đổi vào năm 1998.

Một người đến thăm vợ chồng tôi và nói: “Pháp Luân Đại Pháp thật tốt. Các học viên tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn và không bao giờ đánh chửi người khác. Họ có thể tu luyện thành Phật.”

Mắt chồng tôi sáng lên. “Đây là hy vọng của gia đình ta,” anh ấy nói với tôi. “Em nên học đi, nhanh lên!” Anh ấy thậm chí còn đẩy tôi ra khỏi cửa.

Sau đó tôi đã đi tới điểm luyện công. Các học viên ở đó đang đọc sách Chuyển Pháp Luân. Tôi càng nghe, càng thấy tâm mình rộng mở. Những tư tưởng tiêu cực gắn với tôi hàng chục năm đã biến mất. Tôi cảm thấy đây chính là điều tôi đang tìm kiếm. Sau khi trở thành học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi không còn tranh đấu với người khác. Thay vào đó, tôi học cách nghĩ đến người khác. Theo thời gian, chồng tôi cũng thay đổi.

Chồng tôi từ đánh tôi chuyển sang bảo vệ các tài liệu Đại Pháp

Khi Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu đàn áp Pháp Luân Đại Pháp, tôi cùng một số học viên đã đến tỉnh lỵ để thỉnh nguyện công lý, nhưng cảnh sát đã chặn chúng tôi trên đường và bắt chúng tôi quay lại.

Họ đã gọi cho chồng tôi. Anh ấy mở cửa xe và đá vào người tôi. Về nhà, anh ấy đánh tôi.

Tôi đã đến nhà một học viên khác, và chúng tôi quyết định đến văn phòng chính quyền tỉnh vào ngày hôm sau. Cảnh sát lại đưa chúng tôi về, và chồng tôi lại đánh tôi.

Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đã dạy chúng ta rằng, là người tu luyện, chúng ta nên “đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu” (Chuyển Pháp Luân).

Sư phụ cũng đã giảng:

“[khi đã] đạt đến tầng La Hán, [thì] gặp sự việc gì cũng không để trong tâm, hết thảy những sự việc nơi người thường đều hoàn toàn không để tâm, đều là vui vẻ thoải mái; chịu thiệt thòi lớn đến mấy, vẫn cứ vui vẻ thoải mái.” (Chuyển Pháp Luân)

Cho dù chồng tôi đánh chửi thế nào, tôi cũng không động tâm. Tôi sẽ kiên tu Đại Pháp, không ai có thể làm tôi lay động.

Cùng năm đó tôi đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp và bị bắt giam phi pháp. Cảnh sát địa phương thường xuyên đến nhà tôi. Sau mỗi lần họ tới, chồng tôi lại đánh tôi. Đôi khi anh ấy thậm chí đánh tôi khi họ vẫn còn ở đó.

Khi tôi bắt đầu phân phát tài liệu giải thích về Pháp Luân Đại Pháp cho mọi người, chồng tôi sợ hãi và cố gắng ngăn tôi lại.

Một lần anh ấy nổi cơn thịnh nộ. Anh ấy hỏi: “Em vẫn sẽ ra ngoài à?”

Tôi trả lời: “Chắc chắn rồi. Em đang làm việc chân chính nhất. Không ai có thể ngăn cản em.”

“Tại sao em không để người khác làm việc đó?”

“Không được, em không làm thì ai làm?”

Tôi nhớ tới Pháp của Sư phụ:

“Nhẫn không phải là hèn nhát, càng không phải là thuận chịu [những điều] trái nghịch.” (Nhẫn vô khả nhẫn – Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tôi cảm thấy phần mạnh mẽ trong con người tôi đã khởi tác dụng vào lúc đó.

Chồng tôi im lặng. Từ đó trở đi, anh ấy không còn ngăn cản tôi làm những việc Đại Pháp. Anh ấy chỉ nhắc nhở tôi chú ý an toàn.

Khi anh ấy nghe tin một số học viên địa phương bị bắt giữ, anh ấy lo lắng cho tôi và cất giấu các tài liệu Đại Pháp ở một nơi an toàn. Anh ấy không nói một lời chỉ trích nào khi tôi về nhà.

Chấp nhận tổn thất

Chúng tôi sống trong một ngôi nhà liền kề và mở một cửa hàng ở đó. Năm 2004 chúng tôi không kinh doanh nữa và muốn bán nhà. Người hàng xóm yêu cầu chúng tôi phải đưa cho họ 5.000 nhân dân tệ, nếu không họ sẽ không đồng ý cho chúng tôi bán nhà.

Đây là một yêu cầu lạ lùng, nhưng tôi tự nhắc nhở mình đoạn Pháp của Sư phụ:

“cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được.” (Chuyển Pháp Luân)

Một lần, người hàng xóm lại sang nhà tôi đòi tiền. Chồng tôi cảm thấy yêu cầu của họ thật vô lý, và bảo tôi tranh luận với cô ấy.

Pháp của Sư phụ hiện ra trong đầu tôi:

“Chư vị cũng tranh cũng đấu giống như người thường, thì chư vị chính là người thường; nếu chư vị còn hơn cả hắn, thì chư vị lại còn chẳng bằng người thường như hắn.” (Chuyển Pháp Luân)

Thay vì cãi nhau với họ, tôi chỉ nói: “Tôi sẽ đưa cô tiền.” Cô ấy rời đi.

Chồng tôi đã nổi giận. Anh ấy cầm cái xẻng lên và doạ đánh tôi. Tôi không tránh. Tôi có niệm đầu vững chắc: “Tôi có Sư phụ. Không ai có thể làm gì tôi.”

Chồng tôi bỏ cái xẻng xuống. “Sao em có thể yếu đuối và vô dụng như thế?”

Tôi hỏi anh ấy: “Anh muốn em quay về là con người khi xưa?”

Anh ấy im lặng không nói gì.

“Sư phụ của em đã giảng: ‘Chúng ta nói rằng khi gặp mâu thuẫn trước mặt, lùi một bước biển rộng trời cao, đảm bảo sẽ là một cảnh tượng khác.’ (Chuyển Pháp Luân) Nếu chúng ta đấu với họ vì tiền, ai biết điều gì sẽ xảy ra? Hãy nghĩ rằng chúng ta dùng tiền để mua lấy yên bình.”

Chồng tôi đã đồng ý. Điều này quả là khó với một người không tu luyện. Số tiền đó không hề nhỏ đối với khu vực của chúng tôi. Chúng tôi đã bán nhà được 42.000 Nhân dân tệ. Nhờ những lời giảng của Sư phụ chúng tôi mới có thể làm được như vậy.

Chồng ngoại tình

Khi tôi đi xa nhà một khoảng thời gian, chồng tôi đã ngoại tình với một người hàng xóm. Khi trở về nhà, tôi tìm thấy một bức thư tình trong túi anh ấy. Tôi yêu cầu anh ấy giải thích.

Nhìn thấy tôi bình thản và không có biểu hiện giận giữ, anh ấy rất ngạc nhiên. Anh ấy không nói được lời nào.

“Đừng sợ.” Tôi nói. “Em không còn là người vợ hay đấu đá trước kia. Em là một học viên Đại Pháp. Đại Pháp dạy em trở thành người tốt. Sư phụ dạy em ‘làm việc gì đều luôn luôn cân nhắc đến người khác’ (Chuyển Pháp Luân). Hãy đưa cô ấy đến đây. Chúng ta nói chuyện rõ ràng.”

Chồng tôi đã gọi cho cô ấy. Tôi nói với chồng rằng tôi sẵn sàng ly hôn nếu anh ấy không còn muốn chung sống cùng tôi. Tuy nhiên, anh ấy không muốn bỏ tôi. Người phụ nữ ấy quá xúc động và gào khóc. Tôi e rằng người khác sẽ nghe thấy và bàn tán điều không hay về cô ấy, nên đã bảo cô ấy ngừng khóc và giữ im lặng.

Tôi nói với cô ấy: “Tôi là người tu luyện. Tôi sẽ không oán ghét cô. Chúng ta sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra. Hãy nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo!’”

Cô ấy rất cảm kích.

Sư phụ đã giảng:

“Tuy nhiên thường khi mâu thuẫn đến, [nếu] chẳng làm kích động đến tâm linh người ta, [thì] không đáng kể, không tác dụng, không đề cao được. Do đó tâm chẳng dứt được, tâm bứt rứt; có thể tâm [người ấy] vẫn đeo đuổi” (Chuyển Pháp Luân)

Mặc dù tôi đã xử lý sự việc một cách bình tĩnh, trong tâm tôi vẫn rất khó có thể vượt qua chuyện này. Tôi liên tục nhắc nhở bản thân những gì Sư phụ giảng:

“chỉ e bản thân chư vị không muốn vượt qua; muốn vượt qua thì vượt qua được.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi nói trước ảnh Sư phụ: “Sư phụ, con sẽ vượt qua khổ nạn này. Hãy cho con được khóc một lần. Sau này con sẽ không khóc vì chuyện này nữa.”

Rồi tôi khóc trong đau khổ. Sau đó, tôi bình tâm lại và để nó qua đi.

Sự cải biến của chồng tôi

Sau chuyện ngoại tình, chồng tôi đã có cái nhìn tích cực về Đại Pháp. Khi nhà chức trách bắt giữ tôi vào dịp Năm mới 2002, chồng tôi đã đến nhà thị trưởng và nói: “Nếu các ông không thả vợ tôi về nhà và để tôi có một năm mới tốt lành, tôi cũng không để cho các ông có một năm mới tốt lành đâu.”

Ông thị trưởng đã đích thân thả tôi. Cảnh sát buộc chúng tôi phải nộp 1.000 nhân dân tệ để đảm bảo và nói sẽ trả lại cho tôi nếu trong vòng 1 năm tôi không đi thỉnh nguyện.

Một năm sa, chồng tôi yêu cầu trả lại tiền, cảnh sát đã từ chối.

Chồng tôi nói với họ: “Tôi sẽ cho cô ấy mượn tiền để lên Bắc Kinh kiện các ông.”

Anh ấy gọi cho ông thị trưởng, ông ấy đã hứa trả lại tiền cho chúng tôi. Ngay sau đó cảnh sát đã trả lại tiền cho chúng tôi.

Chồng tôi tham gia vào một trận đánh nhau liên quan đến họ hàng của anh ấy. Đối phương rút ra một con dao. Chồng tôi đã nắm lấy lưỡi dao bằng tay không. Mặc dù cuối cùng con dao bị rơi xuống đất, nhưng tay anh ấy đã bị cắt rất sâu. Gân và thịt trên các ngón tay đều bị cắt, nhìn thấy cả xương bên trong. Anh ấy không thể cử động các ngón tay. Bác sĩ nói rằng cần ghép da nếu không tay anh ấy sẽ bị phế bỏ.

Tôi nói với chồng hãy cầu xin Sư phụ giúp. “Anh hãy niệm Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo.”

Chồng tôi đã làm theo lời tôi khi ở trong trại giam. Anh ấy cũng nói với những tù nhân về Pháp Luân Đại Pháp. Một lần trong khi đang niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, anh ấy cố duỗi các ngón tay ra. Anh ấy kêu lên: “Nhìn xem! Tôi có thể duỗi các ngón tay. Tay tôi đã hồi phục rồi. Là Sư phụ của Đại Pháp đã cứu tôi!”

Tay chồng tôi đã hồi phục lại bình thường, điều mà y học hiện đại không thể giải thích.

Giờ đây mọi nơi, mọi lúc, anh ấy đều nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Khi làng chúng tôi tổ chức cuộc bầu cử, anh ấy đã nói với bí thư đảng cộng sản trước mặt các nhân viên cảnh sát: “Không ai trong những quan chức tham nhũng các anh được tốt như học viên Pháp Luân Đại Pháp. Pháp Luân Đại Pháp rất tốt!”

Năm 2016, chồng tôi bị ung thư bàng quang và tôi đã khuyên anh ấy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, anh ấy đồng ý. Anh ấy nhảy lên vui sướng như một đứa trẻ: “Anh biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Anh đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”

Bệnh ung thư bàng quang của anh ấy đã biến mất. Con gái chúng tôi đưa bố đi kiểm tra sức khỏe. Bác sĩ nói rằng anh ấy bị bệnh lao phổi nhưng cũng đã khỏi rồi. Anh ấy không hề nhận ra điều đó.

Tương lai tốt đẹp

Đại Pháp đã hoàn toàn thay đổi con người tôi. Thậm chí đôi khi tôi cũng cảm thấy ngạc nhiên rằng tôi không còn nổi cáu hay có tính xấu nữa.

Chúng tôi đón mẹ chồng về sống cùng trong những năm cuối đời của bà. Bà đã được nghe các bài giảng của Đại Pháp và luyện công.

Trước đây em chồng tôi rất sợ tôi và không dám gây ồn trước mặt tôi. Giờ cô ấy coi nhà tôi như nhà cô ấy. Khi tôi hỏi cô ấy thấy Đại Pháp thế nào, cô ấy thành tâm trả lời: “Rất tốt!”

Những người họ hàng của tôi nói: “Đại Pháp thật kỳ diệu! Đại Pháp đã biến chị thành một người tốt.”

Gia đình tôi giờ đây rất hạnh phúc. Đúng như Sư phụ giảng:

“Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh” (Chuyển Pháp Luân)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/6/21/我变了-丈夫也转变了-363684.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/10/6/172742.html

Đăng ngày 04-11-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share