Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-08-2018] Những người làm việc trong các Cơ quan Tư pháp là một trong những nạn nhân của chiến dịch tuyên truyền lừa dối chống lại Pháp Luân Đại Pháp của Chính phủ, và họ cũng là những người mà chúng ta có nguyện ý muốn cứu.

Sư phụ Lý Hồng Chí giảng,

“Từ bi năng dung thiên địa Xuân

Chính niệm khả cứu thế trung nhân”

(“Pháp Chính Càn Khôn” – Hồng Ngâm II)

Mỗi khi tôi có cơ hội gặp những người làm việc trong các Cơ quan Tư pháp, tôi đều giảng chân tướng về Đại Pháp cho họ với sự từ bi và thiện lương, và kết quả đều tốt. Ở đây tôi xin chia sẻ một trường hợp trong đó.

Tháng 2 năm 2017, khoảng 20 nhân viên từ sở cảnh sát địa phương, chính quyền thị trấn và trung tâm cộng đồng đã đến nhà tôi. Tôi từ chối mở cửa cho họ vì họ không có lệnh khám xét. Họ đã cho một người thợ khóa mở cửa nhà tôi và xông vào. Tôi cầu xin Sư phụ không cho họ nhìn thấy hơn 100 quyển sách Đại Pháp trong tủ sách của tôi. Họ tìm kiếm khắp các phòng nhưng đã không thấy sách Đại Pháp của tôi.

Họ đã lấy đi hai cái máy tính, hai cái máy in, và 5000 tờ tiền giấy có in thông tin về Đại Pháp. Họ không chịu để lại danh sách những thứ mà họ đã tịch thu, và để lại một đống bừa bộn. Tuy nhiên, tôi đã không sợ hãi, và nghĩ rằng đó là một cơ hội để tôi giảng chân tướng cho họ sau đó.

Những nhân viên từ phòng An ninh nội địa thành phố đã gọi tôi đến đồn cảnh sát. Họ đưa ra một lệnh khám xét và yêu cầu tôi ký vào. Họ bảo tôi lùi ngày ký của tôi về ngày 26 tháng Hai, nhưng tôi từ chối, và họ rất tức giận.

Vài tháng sau, họ thu thập cái gọi là “bằng chứng” và cho vào một hồ sơ gồm 78 trang. Khi họ đưa tôi tới thành phố bằng ô tô, chiếc xe đã đâm phải hàng rào và một bên xe đã bị hỏng. Một cảnh sát hỏi tôi có phải tôi đã niệm “Pháp Luân Đại Pháp Hảo và Chân-Thiện-Hảo” không. Tôi nói với anh ấy rằng tai nạn đó là một sự cảnh báo, và anh ấy không nên đối xử bất công với tôi. Anh ấy có vẻ ủ rũ và không nói gì cả.

Những nhân viên ấy yêu cầu tôi phải ký vào hồ sơ khi chúng tôi đến sở cảnh sát. Tôi từ chối và bị dọa nạt. Tôi nói với họ rằng nếu tôi ký vào thì sẽ không tốt cho họ vì hồ sơ ấy sẽ trở thành bằng chứng cho hành động phạm tội của họ. Đội trưởng đó sau đó đã đưa tôi đến Viện kiểm sát và tôi đã giảng chân tướng cho những nhân viên ở đó.

Tôi viết một đơn khiếu nại khi về nhà, và truyền đi khắp nơi. Vụ việc của tôi đến được tòa án, và tôi đã tới đó để nói với mọi người sự thật về cuộc bức hại. Tôi đưa cho họ đơn khiếu nại của tôi, sau đó tôi viết lên hồ sơ “Tôi không phạm tội. Tôi bị mưu hại.” Tôi cũng thêm một bản sao của đơn khiếu nại vào hồ sơ.

Họ hàng và bạn bè của tôi lo lắng khi tôi được thông báo về ngày xét xử. Họ khuyên tôi không nói bất cứ điều gì ở tòa, nếu không tiền lương hưu của tôi sẽ bị cắt. Sau đó tôi trở nên căng thẳng, nhưng một đồng tu đã nhắc tôi rằng tình huống này tương tự như khi bạn bè và người thân bảo tôi uống thuốc khi vượt quan nghiệp bệnh. Tôi nhận ra rằng tôi nên tu bỏ nhân tâm và phó thác mọi việc cho Sư phụ an bài. Tâm tôi trở nên minh bạch.

Những học viên khác đề nghị tôi thuê một luật sư. Người quen của tôi là Giám đốc tòa án hình sự ở tòa sơ thẩm địa phương nói với tôi rằng bản án đã được định trước nên có thuê luật sư cũng không giải quyết được vấn đề. Vì thế tôi đã không thuê luật sư và quyết định tự bào chữa cho chính mình.

Trong lúc tôi đang biện hộ cho mình, Thẩm phán ngắt lời tôi và bảo công tố viên nói trước. Tôi trả lời câu hỏi đầu tiên và sau đó nhận ra rằng tôi không nên hợp tác và đã không trả lời thêm bất cứ câu hỏi nào. Thẩm phán nói rằng nếu tôi ký tên vào một tuyên bố, tôi có thể đi về nhà.

Tôi đáp lời ông ấy, “Thưa ông, ông sẽ nhận được phúc báo nếu ông đối xử tử tế với những học viên Pháp Luân Đại Pháp. Vì hạnh phúc của chính ông và gia đình của ông, hãy đối xử với họ một cách tử tế. Tôi sẽ cảm thấy hối hận nếu không nói với ông điều này, bởi vì những người bức hại học viên Đại Pháp sẽ chịu quả báo.”

Ba tháng sau phiên tòa, tôi không nhận được bất kỳ bản án nào. Sau đó một ngày, lãnh đạo của bộ phận an ninh nội địa đến gặp tôi và nói rằng Chủ tọa và Phó Chủ tọa phiên tòa đang đợi tôi ở trường. Ông ta yêu cầu tôi không được nói hoặc chỉ được nói một chút. Nhưng trách nhiệm của tôi là giảng chân tướng cho họ, nên tôi không thể không nói. Khi tôi đến trường, tôi gặp Hiệu trưởng, Giám đốc và Phó Giám đốc tòa án, cùng một số giáo viên khác. Giám đốc tòa án nói, “Chúng tôi đã báo cáo trường hợp của ông cho cấp trên. Họ nói rằng ông vẫn chưa hiểu vấn đề rõ ràng. Chúng tôi không quan tâm nếu ông tập luyện ở nhà. Nhưng ông không nên truyền bá hay lôi kéo những người khác theo tập.”

Tôi nhân cơ hội này giảng chân tướng cho họ và nói về luật nhân quả báo ứng của Thiên thượng.

Hai ngày sau, tôi đến tòa án và giảng chân tướng cho Chủ tọa phiên tòa. Tôi bảo với ông ấy rằng mọi người đều được thọ ích từ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Rồi tôi chúc ông ấy bình an, bắt tay ông ấy và bắt đầu rời đi khi tôi nhận thấy mọi người ở văn phòng của ông ấy đều mỉm cười. Tôi nói thêm, “Những học viên Đại Pháp có tâm thiện lương. Tôi chúc cho tất cả các vị có một công việc tốt và hạnh phúc.”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/8/8/372187.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/9/11/171853.html

Đăng ngày 02-10-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share