Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-5-2018] Tôi từng là người gian xảo và háo thắng, vì vậy mới 30 tuổi mà trên thân đã đầy rẫy bệnh tật, như viêm túi mật, mất ngủ, hoa mắt và bệnh tim. Tôi quanh năm phải uống thuốc và truyền dịch.

Một ngày, tôi ngất xỉu trong nhà tắm, bất tỉnh bao lâu không rõ, mãi đến lúc trong ý thức nghe thấy tiếng khóc. Tôi cố mở mắt lên và nhìn thấy con trai đang khóc, còn chồng và anh trai thứ đứng bên cạnh giường vô cùng lo lắng.

Lời khuyên của bác sỹ

Chồng tôi là người tâm địa thiện lương, tài giỏi, nhưng vì tôi bệnh tật nên anh thường xuyên phải lao tâm khổ trí và lo lắng cho tôi, không lòng dạ nào mà công tác cho tốt. Con trai thì lo cho tôi đến nỗi cứ mỗi lúc đi học về, thì đầu tiên là tìm tôi để xem tôi ra sao. Tôi yêu chồng con và mái ấm mà chúng tôi đã cùng nhau xây đắp, nhưng tôi không muốn liên lụy họ thế này.

Lúc này tôi nghĩ đến việc cưới vợ mới cho chồng và sẽ tới am ni cô xuất gia. Tôi liền nghĩ đến cô bạn đã ly hôn của mình. Cô ấy tốt bụng, điều kiện kinh tế không tệ và thường hay giúp đỡ chúng tôi. Tôi nghĩ cô ấy sẽ là mẹ kế tốt cho con trai mình. Tôi nói tâm ý này với chồng, nghe xong anh trách và bảo tôi đừng bận tâm gì cả mà hãy chỉ tập trung vào việc an tâm dưỡng bệnh.

Đầu năm 1997, tôi thấy một phòng khám và ghé vào mua ít thuốc; từ đó về sau, tôi liên tục quay lại để truyền nước. Một ngày, tôi trao đổi với bác sỹ và khi biết tôi mới ở tuổi 30 thì cô ấy khuyên vì sức khỏe bản thân, tôi nên hạn chế truyền nước.

Cô giới thiệu cho tôi Pháp Luân Công và bảo rằng công pháp này giúp vô cùng hiệu quả trong việc giúp trị bệnh khỏe người. Cô ấy còn nói rằng bất cứ ai có duyên phận với Đại Pháp thì chỉ cần đọc sách cũng có thể lành bệnh.

Tôi nghe xong bán tín bán nghi, cảm thấy kỳ quái: “Bác sỹ ngày nay ai cũng muốn bệnh nhân uống nhiều thuốc và truyền nhiều dịch để kiếm thêm tiền. Vị bác sỹ này thì trái lại.” Tôi thấy cô tâm tính tốt nên đã nghe theo và lập tức mua một cuốn sách “Chuyển Pháp Luân”.

Về đến nhà tôi liền đọc “Chuyển Pháp Luân”. Tôi ngủ lúc nào không hay, hơn nữa còn ngủ say sưa. Tôi trường kỳ mất ngủ nhiều năm, nên có thể có một giấc ngủ sâu thế này với tôi mà nói là một đại hảo sự, vì vậy, tôi quyết định học Pháp Luân Công.

Kể từ đó, tôi không còn uống thuốc mà sức khỏe ngày càng tốt lên. Thân thể khỏe mạnh thì tâm tình tự nhiên cũng tốt lên. Tôi hạnh phúc vô cùng! Tôi không những khỏi bệnh mà còn tràn đầy sức sống và có thể giúp đỡ chồng công việc ở trại heo.

Chứng kiến thay đổi của tôi, cả gia đình tôi cùng nhau bước vào tu luyện Đại Pháp.

Tu Đại Pháp, làm người tốt, công việc kinh doanh phát triển

Nhờ tu luyện Đại Pháp, tôi nhận ra rằng trước kia mình là người gian manh, làm nhiều chuyện xấu, mới biết cách để làm một người tốt trong cái xã hội mà đạo đức đang trượt dốc này, và biết nghĩ cho người khác.

Từ đó, chúng tôi không trộn chất phụ gia gây hại cho thân thể con người vào thức ăn của heo mà thay vào đó chúng tôi tự làm các loại phụ gia hoàn toàn không độc hại. Trong trường hợp heo bị chết, chúng tôi đem chôn chúng thay vì bán. Trại heo của gia đình ngày càng ăn nên làm ra, có khi một lần bán chúng tôi thu được từ năm đến sáu vạn tệ.

Tiền giao dịch nhiều hơn nên rất dễ thu phải tiền 100 tệ giả. Khi gửi tiền ở ngân hàng, ngân hàng thỉnh thoảng vẫn phát hiện ra một số tờ 100 tệ giả, song nhân viên thu ngân biết rằng cuộc sống chúng tôi không dễ dàng gì nên họ trả lại số tiền đó cho chúng tôi thay vì tịch thu. Những người khác có thể đem tiền giả đó đến nơi khác để sử dụng, còn chúng tôi thì không hề ngần ngại mà xé bỏ nó.

Người mua thường gian lận để lừa gạt chúng tôi vì họ không biết những đạo lý mà Sư phụ giảng về việc làm gì cũng phải nghĩ cho người khác. Chúng tôi hiểu đạo lý này nên chúng tôi không thể lại đi làm hại người khác.

Chúng tôi chiểu theo tiêu chuẩn của Đại Pháp mà yêu cầu bản thân và đối xử từ bi với mọi người. Anh trai thứ của tôi sinh ra đã thiểu năng trí tuệ. Khi tài sản gia đình được phân chia và chúng tôi ra ở riêng, anh trai thứ chuyển đến sống cùng anh cả và bố mẹ thì sống cùng em trai tôi.

Mặc dù thiểu năng nhưng anh thứ vẫn biết rõ tốt xấu. Anh ghét vợ chồng anh cả vì họ đối xử tệ với anh. Anh nhìn họ với ánh mắt bốc hỏa. Vợ chồng anh cả rất sợ nên xin cha chúng tôi giúp đỡ, và cha kêu tôi đón anh cả về ở cùng.

Kể từ đó, anh ấy là thành viên trong gia đình tôi. Chúng tôi đối xử với anh rất tốt và cũng giúp giải quyết nhiều mối bất hòa không cần thiết với họ hàng. Tôi cũng làm những điều mà một người tu luyện cần phải làm, vì vậy mà vợ chồng anh cả trước sau luôn ủng hộ Đại Pháp.

Vì gia đình tôi tu luyện Pháp Luân Công nên sức khỏe lẫn tâm tính của chúng tôi đều cải biến tốt lên; việc kinh doanh trại heo của gia đình dẫn đầu trong khu vực. Phóng viên đến phỏng vấn; Đài truyền hình Kinh tế địa phương khen ngợi và chính quyền tỉnh cũng tuyên dương chúng tôi. Trong khoảng thời gian ngắn trước khi cuộc bức hại bắt đầu, chúng tôi là gia đình danh tiếng và giàu có nhất vùng.

Bị bức hại tới nghèo rớt mùng tơi nhưng vẫn kiên định tu luyện

Lúc đó, tập đoàn Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Công.

Cảnh sát cố ép tôi từ bỏ Pháp Luân Công. Làm sao có thể kia chứ? Mạng tôi là do Đại Pháp ban cho, sức khỏe và sự sung túc của toàn thể gia đình tôi cũng là do Sư phụ ban cho, làm người không thể vong ân bội nghĩa.

Một đêm, cảnh sát đột nhập nhà và bắt giữ vợ chồng tôi, chồng tôi bị tuyên án năm năm còn tôi thì bảy năm tù. Chỉ trong một đêm, nhà tôi trở nên trống trơn: chẳng còn gì cả, toàn bộ lợn và chó không biết đi đâu mất. Con trai tôi bị đuổi học hai lần và lưu lạc bên ngoài. (Về sau cháu được những người tốt bụng cưu mang).

Anh trai thứ thì cả ngày bới rác để kiếm thức ăn và ai cũng gọi anh là “gã lang thang nhếch nhác”. Vào những ngày lễ, khi nhà nhà đoàn viên hai chú cháu chỉ biết ôm nhau khóc trong ngẹn ngào.

Năm năm sau, chồng tôi ra tù và quay về nhà. Tất cả những gì anh thấy là cảnh hoang tàn. Ngôi nhà gần như đổ nát chỉ còn mỗi chuồng heo. Trong nhà chẳng còn thức ăn, nước uống hay than. Anh gần như không nhận ra con trai và anh thứ hai. Anh thứ chỉ còn da bọc xương.

Chồng tôi không buồn hay thất vọng. Anh đi chặt thân cây bắp từ các cánh đồng mà người ta đã thu hoạch và gom những thứ đồ hỏng mà người ta bỏ đi đem về làm nhiên liệu đun nấu.

Một hôm, anh tìm thấy vài trăm tệ trong một món đồ cũ; lúc ấy với chúng tôi mà nói số tiền này rất đáng giá và cần kíp, nhưng anh đã đem quyên góp sau khi không tìm được chủ nhân. Dù cần tiền nhưng chúng tôi phải bước đi cho chính như lời Sư phụ dạy.

Chồng tôi dọn đồ đạc trong nhà và đổi được vài ngàn tệ. Anh mua một ít thức ăn cùng một chiếc xe ba gác và bắt đầu mưu sinh bằng nghề chạy xe ba gác. Chồng tôi là người có khả năng, giữ chữ tín và tính phí cho khách cũng rẻ hơn nên dần dần được nhiều người tín nhiệm.

Chồng tôi làm việc khá vất vả. Ở tuổi 50, anh ấy có thể vác tấm gỗ lớn lên tầng bảy và thỉnh thoảng làm đến tận nửa đêm. Sau khi tôi ra tù và trở về, cả gia đình chung tay làm việc cùng chồng tôi.

Thiện tâm đối đãi với người khác được mọi người hết sức tin tưởng

Để kiếm đủ tiền xây lại ngôi nhà, tôi làm giúp việc chăm sóc cho một cụ bà bị bệnh.

Con trai bà cụ là Bí thư Đảng của một đại đội. Bà cụ bị xuất huyết não vì vậy thường đi tiểu tiện mà không kiểm soát được. Phân và nước tiểu dây bẩn khắp nơi, từ quần áo, khăn trải giường hay giường nằm, thậm chí còn cả trên mặt và quần áo của tôi. Con dâu bà không chịu được mùi hôi thối nên cho bà ở trong phòng khóa kín để mùi hôi không lan ra khắp nhà.

Tôi dùng tâm thái của người tu luyện để nhìn nhận vấn đề, không than phiền cũng không ngại bẩn, đối đãi với bà cụ tựa như thân nhân. Tôi lau người, tắm rửa và thay quần áo cho bà bất cứ lúc nào thấy cần. Tôi biết Đại Pháp có thể cứu bà, vì vậy, những lúc có thời gian thì tôi đọc sách Đại Pháp cho bà nghe và nhắc bà nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện- Nhẫn hảo.”

Bà cụ nhanh chóng hồi phục và dễ chăm sóc hơn. Con dâu bà là tín đồ Cơ Đốc giáo và muốn tôi cải đạo. Tôi không đồng ý nên cô ấy tức giận và thuê một người khác rồi sa thải tôi mà không hề thông báo. Cô ấy muốn trả tôi 100 tệ về chuyện này nhưng tôi không nhận.

Trong tâm tôi thấy ủy khuất, thấy cô ấy hành xử không hợp tình hợp lý – Tôi vất vả cực khổ chăm sóc cho cụ bà vào thời điểm khó khăn nhất, chính vì vậy mà sức khỏe của bà mới có thể chuyến biến tốt lên một cách nhanh chóng như vậy. Tôi không cần họ cảm tạ, nhưng tôi không đáng bị sa thải mà không một lời báo trước như thế… nước mắt tôi cứ lăn dài trên má.

Tôi sớm tìm được công việc vú nuôi khác cho một đứa trẻ. Một thời gian sau, tôi nhận được cuộc gọi từ ông Bí thư bảo rằng muốn tôi quay lại chăm sóc cho mẹ ông. Ông ấy bảo mẹ mình rất tức giận sau khi tôi bị đuổi và bà bảo: “Không người nào tốt như cái cô tập Pháp Luân Công đó. Mẹ chỉ muốn người phụ nữ tập Pháp Luân Công đó thôi!”

Không còn cách nào khác ông ấy buộc lòng phải gọi cho tôi và đề nghị một mức lương cao. Tôi bảo ông rằng ông ấy cần được sự đồng ý của người chủ mới thuê tôi. Sau khi hai gia đình thương lượng xong, tôi trở lại chăm sóc cho bà cụ.

Tôi nói với ông bí thư: “Tôi muốn dạy mẹ ông luyện Pháp Luân Công. Đó là cách tốt nhất để bà ấy hồi phục hoàn toàn. Ông đáp: “Miễn là mẹ tôi phân chấn thì chị cứ dạy bà.” Bà cụ bắt đầu tập luyện và phục hồi vô cùng tốt.

Một ngày, cảnh sát đến nhà ông bí thư để tìm tôi sau khi họ không tìm thấy tôi ở nhà.

Trước khi họ vào trong nhà, bí thư nói với họ: “Các anh không được đụng đến chị ấy. Chị ấy là người tốt. Chị ấy đang chăm sóc cho mẹ tôi.” Cảnh sát làm ngơ và đi vào trong nhà. Bà cụ lập tức quay về phía họ và nói: “Nếu các anh đưa cô ấy đi, các anh phải chịu trách nhiệm nếu có chuyện gì xảy ra với tôi. Một người tốt như thế, các anh lại muốn bắt là sao?”

Thấy rằng không thể đưa tôi đi, cảnh sát đề nghị nói chuyện riêng với tôi ở phòng khác. Tôi từ chối và bà cụ cũng không để tôi rời bà nửa bước. Biết là không thể làm gì, cảnh sát muốn tôi ký vào một tờ giấy nhưng tôi từ chối và bà cụ cũng không cho tôi ký.

Không còn cách nào khác, họ bảo tôi mang 1.000 tệ đến đồn công an vào thứ Hai. Nghẹ vậy cụ bà chống gậy và đứng lên nói: “Cô ấy lấy đâu ra tiền? Không có xu nào hết!” Cảnh sát đành ra về tay không.

Hiện tại cụ bà đã ở tuổi 80 mà vẫn rất khỏe mạnh và da dẻ hồng hào. Bà học Pháp và luyện công mỗi ngày. Hễ gặp ai đó là bà liền nói với họ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Gia đình bà cũng chứng kiến sự siêu thường của Đại Pháp thông qua tôi và bà nên họ đều ủng hộ Đại Pháp.

Vẫn luôn giúp đỡ người khác trong khi tay trắng gây dựng lại cơ ngơi

Con đường gần nhà tôi lồi lõm mấp mô và rất khó đi đặc biệt là vào những ngày có mưa hay tuyết. Chúng tôi không giàu có nhưng là đệ tử Đại Pháp, chúng tôi cần nghĩ đến người khác; vì vậy, vợ chồng tôi đã dùng tiền tiết kiệm để lát lại con đường. Chúng tôi hạnh phúc nhìn mọi người đi lại thuận lợi trên con đường.

Đoạn đường giữa nhà tôi và hàng xóm rất hẹp. Nhà họ buôn bán trái cây và xe cơ giới lại không thể vào đến sân vì con đường quá nhỏ, do đó, họ phải đậu xe ở đầu hẻm. Kết quả là họ thường bị mất trộm trái cây và một vài người còn cố tình phá dưa hấu và các loại trái cây khác của họ.

Vợ chồng tôi biết chuyện liền bảo họ dời bức tường vào đất nhà tôi để con đường rộng hơn và xe cộ có thể đi sâu vào trong sân. Người hàng xóm vô cùng biết ơn chúng tôi.

Nếu không tu luyện Đại Pháp, tôi sẽ không bao giờ làm như vậy. Bởi lẽ phần sân thuộc nhà cửa vườn tược của chúng tôi, huống hồ mỗi tấc đất ngoại ô hiện tại đều rất đáng tiền.

Sau bảy năm làm việc chăm chỉ, cuối cùng chúng tôi cũng có thể xây được ở vườn nhà hai dãy nhà tương đối bắt mắt trong làng. Với dân làng mà nói, họ cho rằng gia đình chúng tôi không cách nào có thể vực dậy từ đống đổ nát trước kia. Sống sót đã là quá may mắn. Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của họ, không đầy vài năm gia sản của chúng tôi lại dần dần tăng lên. Họ nói: “Không trải qua những chuyện như nhà bác mà chúng tôi còn không thể nào gầy dựng được cơ ngơi đồ sộ thế này. Mặc dù bị đảng cộng sản bức hại đến thế mà các bác vẫn tạo dựng lại mọi thứ đã mất một cách nhanh chóng!”

Tất cả những điều này đã minh chứng cho sự kỳ diệu của tu luyện Đại Pháp. Đệ tử Đại Pháp dưới sự dạy dỗ của Sư phụ đều thật sự là những người tốt sống cuộc đời lương thiện. Người tốt thì ắt sẽ được thiện báo.

Cũng có những người tật đố với chúng tôi. Họ nói với chính quyền rằng gia đình tu luyện Pháp Luân Công xây nhà ở sân sau, ngụ ý là “xây dựng phi pháp”. Cán bộ thôn đáp: “Nếu như anh có thể làm như những người tu luyện Pháp Luân Công thì tốt quá rồi. Ít nhất thì họ chịu thương chịu khó, có năng lực và tâm tính tốt. Họ xây nhà thì ảnh hưởng gì đến anh không?”

Anh trai của chồng tôi là một giáo viên trung học. Trước khi vợ chồng tôi bắt tu luyện, hai gia đình có mâu thuẫn rất sâu sắc. Khi chúng tôi bị phi pháp kết án tù và được trả tự do vài năm sau đó, thì gia đình họ vẫn không sao lý giải được Pháp Luân Công và nhiều năm lạnh nhạt, xa cách với chúng tôi.

Sau khi chúng tôi xây dựng dãy nhà sau, thì vừa hay vợ chồng anh chị ấy lại cần kho cho công việc mua bán. Tôi bảo anh chị cứ lấy nhà của chúng tôi mà chứa đồ miễn phí, nó sẽ tiết kiệm cho họ một số tiền lớn. Dần dần họ thay đổi thái độ với Pháp Luân Công và anh chồng tôi bảo: “Pháp Luân Công thật tốt. Nếu tôi mà là lãnh đạo quốc gia thì sẽ khuyến khích mọi người trong nước tập Pháp Luân Công và trở thành người tốt.”

Anh trai thứ của tôi trở nên thông minh hơn và giúp tôi được nhiều việc. Anh thay đổi nhiều, ngày càng thiện hơn, dần dần tâm oán hận với anh cả cũng được hóa giải.

Một hôm, khi anh cả bị ốm, anh thứ tỏ ra lo lắng vô cùng và liên tục nói thầm: “Mau khỏe lại anh ơi!” Anh hòa hợp với cả nhà và không còn là “kẻ lang thang nhếch nhác” nữa, mà trở nên khỏe mạnh và trẻ trung hơn. Ở tuổi 60 mà mọi người vẫn nghĩ anh ấy mới chỉ hơn 40 tuổi.

Chứng thực Pháp trong từng điều nhỏ nhặt

Nhiều năm như vậy Đại Pháp dung nhập vào trong sinh mệnh của tôi, Thiện tu xuất ra từ trong Pháp quán xuyên từng ly từng tí trong cuộc sống. Nếu phát hiện chủ hàng thối thừa tiền, vợ chồng tôi không bao giờ ham của mà sẽ trả lại đủ số tiền ngay khi gặp.

Một ngày, chủ hàng đưa cho tôi dư 400 tệ tiền thối, mãi khi về đến nhà tôi mới phát hiện ra. Tôi liền gọi điện ngay cho họ để nói rõ tình huống và trả lại số tiền đó sớm nhất có thể. Người chủ hàng rất cảm động và nói: “Tôi đã buôn bán nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tôi thấy có người đem tiền thối bị dư đến trả lại. Người giống như chị thời nay thật khó tìm.”

Một hôm, chồng tôi tìm thấy một túi nhựa trên sân. Anh mở ra và thấy có 7.000 tệ. Anh liền đứng giữa sân hô lớn: “Có ai làm mất tiền không?” nhờ vậy mà tìm được chủ nhân của số tiền. Người ấy liên tục nói lời cảm ơn và bảo anh rằng số tiền đó dành để mua hàng hóa. Nếu mất thì không chỉ là không mua hàng được mà còn không biết đến bao giờ mới kiếm được khoản tiền này.

Mỗi lần gặp chủng tình huống như thế, chúng tôi đều nói với họ về vẻ đẹp của Đại Pháp, hy vọng họ minh bạch chân tướng.

Mấy ngày trước, vợ chồng tôi đi xe gắn máy đi công chuyện. Từ xa, chúng tôi nhìn thấy một cô gái trẻ đang đứng cạnh chiếc xe hơi ở giữa đường có vẻ rất lo lắng. Nhiều người, cả cảnh sát cũng dừng lại, hỏi cô vài câu, nhưng rồi rồi tất cả đều rời đi.

Khi chúng tôi đi xe tới gần, cô ấy năn nỉ: “Cho tôi một ít xăng với.Tôi không để ý nên bây giờ xe hết xăng và tắt máy.” Chồng tôi kiểm tra xe máy và thấy cũng không còn nhiều. Anh bảo: “Cô đừng lo. Chúng tôi sẽ đi kiếm một ít xăng cho cô. Đợi ở đây. Chúng tôi sẽ quay lại.”

Chồng tôi đến một cây xăng gần đó và mua về một ít xăng. Cô gái vô cùng cảm kích và muốn trả tiền thêm cho chồng tôi.

Tôi nhân cơ hội này giảng chân tướng Đại Pháp cho cô ấy. Chúng tôi bảo cô hãy nhớ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân–Thiện–Nhẫn hảo,” cô gật đầu tán thành Đại Pháp là tốt.

Một số người bội phục chúng tôi. Tôi bảo họ: “Các bạn có biết sức mạnh nào giúp chúng tôi trước đại nạn mà không tiêu trầm, kiên cường vượt qua ma nạn không? Chính là Pháp Luân Đại Pháp, bởi vì Đại Pháp cắm rễ sâu trong tâm chúng tôi và giúp chúng tôi hiểu được ý nghĩa chân chính của sinh mệnh – là phản bổn quy chân.“

(Bài viết gửi tới Minh Huệ Net nhân dịp kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới 2018)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/5/20/365020.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/6/4/170648.html

Đăng ngày 18-6-2018; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share