Bài viết của Quân Mai, một học viên Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-05-2018] Tôi là một bác sỹ. Trong dịp nghỉ năm mới 1997, tôi được mời tới nhà một người bạn để xem video các bài giảng Pháp Luân Phật Pháp của Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Công) ở Quảng Châu. Chuyến đi đó đã thay đổi cuộc đời tôi.

Những điều Sư phụ giảng hoàn toàn khác với những gì tôi đọc trong những sách Phật giáo khác. Tôi xúc động sâu sắc và thấy được truyền cảm hứng. Kể từ thời điểm đó, tôi đã may mắn được trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp (cũng được biết đến với tên gọi là Pháp Luân Công).

Hưởng lợi từ Đại Pháp

Trước khi tu luyện, tôi bị viêm mũi, thiếu máu, tức ngực, khó thở, huyết áp thấp, nhức đầu, chóng mặt, lú lẫn và tăng sản vú. Tôi cũng luôn cảm thấy mệt mỏi và chán nản và thường xuyên phải uống thuốc.

Chồng tôi và tôi đã học đủ mọi loại khí công nhưng không có tác dụng. Tôi đã đọc tất cả các sách Phật giáo mà tôi biết. Chồng tôi cũng thắp hương bái lạy trước nhiều tượng Phật. Những nỗ lực của chúng tôi cũng không có kết quả và sức khỏe của tôi ngày một đi xuống.

Trong 2 tuần tu luyện Pháp Luân Công, tất cả các bệnh tật của tôi biến mất hoàn toàn. Các khối u do tăng sản vú gây ra cũng biến mất. Tôi bước đi nhẹ nhõm. Tôi vô cùng hạnh phúc. Chứng kiến những thay đổi của tôi, bố mẹ tôi cũng hết lòng ủng hộ tôi tu luyện Pháp Luân Công.

Trở thành một người tốt

Tôi đã ước thúc bản thân chiểu theo Pháp lý Chân – Thiện – Nhẫn để trở thành một người tốt và biết nghĩ cho người khác.

Tôi đã từng bị trượt theo sự tụt dốc của đạo đức xã hội và trở nên rất tham lam. Tôi nhận bất cứ khoản tiền nào của bệnh nhân. Sau khi tu luyện, tôi bắt đầu cân nhắc đến lợi ích của bệnh nhân. Tôi không đòi tiền làm thêm ngoài giờ hay thời gian nghỉ bù những giờ làm việc thêm để điều trị các bệnh nhân khẩn cấp. Tôi không còn nhận tiền của bệnh nhân nữa. Một lần, tôi thậm chí còn giúp một bệnh nhân nông thôn cao tuổi chi trả 60 Nhân dân tệ cho chí phí y tế của ông ấy.

Biết tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, Giám đốc bệnh viện đã kiểm tra độ “Nhẫn” của tôi. Ông ấy cố ý giữ lại lương của tôi vào ngày nhận lương. Tôi bình tĩnh và vẫn làm việc như bình thường mà không đề cập gì đến tiền lương. Vài ngày sau, Giám đốc bệnh viện vui mừng trả tiền cho tôi. Ông ấy khen ngợi tôi khi nói: “Chị thật là phi thường.”

Theo truyền thống gia đình, chúng tôi sẽ làm bánh bao vào đêm giao thừa. Đêm giao thừa năm 1998, chồng tôi đột nhiên nói: “Anh không muốn làm bánh bao năm nay.”

Anh đặt bột xuống và bỏ đi. Tôi không vui, nhưng tôi nhanh chóng nhớ tới “Nhẫn” trong Chân – Thiện – Nhẫn và bắt đầu bình tĩnh làm bánh bao.

Khi tôi nhìn lên Pháp tượng của Sư phụ, tôi thấy Sư phụ cười to chứ không chỉ còn mỉm cười nữa. “Ồ! Thì ra trên đời này thực sự là có Phật!” Tôi thốt lên. Tôi cảm thấy rất vui và cán bột mạnh để làm vỏ bánh bao. Ngạc nhiên thay, chồng tôi đã trở về và cùng tôi làm việc.

Bị bức hại vì đức tin của mình

Do cuộc bức hại các học viên Đại Pháp mà Giang Trạch Dân khởi xướng năm 1999, chồng tôi và tôi tới Bắc Kinh thỉnh nguyện và cả hai chúng tôi đều bị đuổi việc. Chồng tôi hai lần bị giam giữ trong trại cải tạo lao động và buộc phải rời nhà trong 6 năm để tránh bị bức hại.

Tôi bị bắt 3 lần và bị giam giữ trong trại cải tạo lao động. Lương của tôi bị giữ lại trong 2 năm. Tôi cũng bị phạt hơn 10.000 Nhân dân tệ và số tiền phạt bị khấu trừ từ lương của tôi. Một căn hộ cho một hộ gia đình với diện tích 65m2 có giá là 30.000 Nhân dân tệ vào năm 2000.

Chứng chỉ bác sỹ của tôi và giấy phép hành nghề y bị thu hồi. Chúng tôi sống trong điều kiện vô cùng khó khăn và con tôi buộc phải nghỉ ở trường trung học cơ sở vì tôi không thể trang trải tiền học phí.

Tôi làm việc quét đường để kiếm sống. Một số con đường rất bẩn thỉu. Mọi người đều tránh quét những con đường bẩn thỉu đó vì việc đó rất khó nhọc. Tôi tình nguyện nhận công việc đó. Vì vậy, mọi người trong nhóm đều kính trọng tôi và muốn được làm việc cùng tôi. Tôi tận dụng mọi cơ hội để giảng chân tướng về Pháp Luân Công và giúp một số người thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.

Hồng Pháp tại các bệnh viện

Được sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, tôi được quay trở lại công việc ngành y của mình vì lãnh đạo ở bệnh viện tôi đã cấp lại chứng chỉ bác sỹ và giấy phép hành nghề cho tôi.

Tôi đã làm ở một số bệnh viện tư. Tôi nghiêm túc nói chuyện với lãnh đạo của mỗi bệnh viện rằng là một bác sỹ, tôi sẽ làm việc chăm chỉ nhưng tôi sẽ không viết báo cáo y khoa giả. Tôi cũng giới thiệu về Đại Pháp cho các bác sỹ, y tá, các nhân viên trong bệnh viện và các bệnh nhân.

Tôi đã từng làm việc ở một bệnh viện lão khoa. Nhiều bệnh nhân đi lại khó khăn và một số không có con cháu ở bên cạnh chăm sóc.

Sư phụ đã giảng:

“Tất nhiên, chúng ta tu luyện trong xã hội người thường, [thì] hiếu kính cha mẹ, dạy dỗ con cái đều cần phải [làm]; tại các hoàn cảnh đều đối xử tốt với người khác, lấy Thiện đãi người, huống là thân nhân chư vị. Đối với ai cũng vậy, đối với cha mẹ, đối với con cái đều tốt, ở đâu cũng cân nhắc đến người khác; cái tâm ấy không phải là tự tư, mà là tâm từ thiện, là từ bi.”

(Trích Chuyển Pháp Luân – Bài giảng thứ sáu)

Do vậy tôi đã đối xử với họ như bố mẹ mình. Tôi kiên nhẫn giải thích cho họ về điều kiện sức khỏe của họ. Tôi giúp họ lên xuống giường, giúp họ đi giày. Tôi thậm chí đã tự mình đẩy xe đẩy của họ tới chỗ các y tá.

Một ngày, một phụ nữ khoảng 40 tuổi nói với tôi: “Bác sỹ, bác sỹ thực sự từ bi.”

Tôi nói với cô ấy: “Tôi tin vào Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ của chúng tôi dạy chúng tôi phải từ bi với mọi người. Chúng ta đang sống trong thời kỳ mạt kiếp và Sư phụ của chúng tôi đang truyền Đại Pháp của vũ trụ để cứu độ chúng sinh.”

Một người phụ nữ khác nói: “Tôi không biết rằng Pháp Luân Công tốt đến vậy”.

Tôi nói thêm: “ĐCSTQ thật tà ác. Chị chỉ cần thoái Đảng là có thể được cứu. Chị phải lựa chọn đúng để có một tương lai tốt đẹp.”

Cuối cùng, hai người phụ nữ này đã thoái ĐCSTQ.

Tôi bảo nhiều bệnh nhân bị ốm nặng niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân – Thiện – Nhẫn hảo”. Mọi người đều đã thoái ĐCSTQ sau khi bệnh tật của họ biến mất.

Bệnh nhân hưởng lợi từ Đại Pháp

Pháp Luân Đại Pháp đã được phổ truyền để cứu độ chúng sinh. Nhiều điều kỳ diệu đã xảy ra với các bệnh nhân xung quanh tôi. Một số câu chuyện kỳ diệu này đã minh chứng cho quyền năng của Đại Pháp.

Một vài năm trước đây tại bệnh viện của tôi, một bệnh nhân khoảng 40 tuổi được chẩn đoán là bị u xơ tử cung. Sau khi khối u này được cắt bỏ, người ta đã phát hiện thấy các tế bào ung thư. Cô ấy tới gặp tôi và khóc: “Bác sỹ ở trường cao đẳng y khoa Thẩm Dương đã khuyên tôi cắt bỏ tử cung, buồng trứng và ống dẫn trứng.”

Tôi nói: “Đừng lo lắng. Phật Pháp là vô biên và chị sẽ ổn thôi. Miễn là chị thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” chị sẽ được cứu.”

Nhận thấy cô ấy hoài nghi những lời của tôi, tôi đã nói thêm: “Chỉ cần chị thử trong 4 tháng. Nó sẽ mang lại kết quả tốt. Nếu nó không có kết quả, chị cũng không mất gì.”

Ba tháng sau, cô ấy quay trở lại và đưa tôi một hộp sữa bột. Cô hạnh phúc nói rằng các tế bào ung thư đã biến mất. Tôi nhân cơ hội này để nói nhiều hơn với cô về Pháp Luân Công.

Trong một dịp khác, một phụ nữ tới bệnh viện mà tôi đang học kỹ thuật siêu âm. Cô ấy có một cục to như đầu của một thai nhi trong bụng. Bác sỹ phụ khoa ở bệnh viện tư vấn cho cô ấy đến trường Cao đẳng y khoa Thẩm Dương. Cô ấy khóc và nói: “Tôi đã ly dị. Tôi không có tiền. Tôi làm những công việc vặt để trả tiền học cho con.”

Tôi thông cảm với cô ấy. Tôi gặp cô ấy trên đường cô ấy đi ra.

Tôi nói: “Tôi có thể giúp chị. Chị đã bao giờ nghe nói về một môn tu luyện thâm sâu có tên là Pháp Luân Công chưa? Môn tu luyện này có khả năng chữa bệnh. Nó đã chữa khỏi u vú của tôi.”

Cô ấy nói: “Tôi không có thời gian”.

Tôi nói: “Chỉ cần chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo và Chân – Thiện – Nhẫn hảo”. Tôi chắc chắn chị sẽ được ban phúc.” Tôi cũng tặng cho cô ấy một tấm bùa may mắn.

Ba tháng rưỡi sau, người phụ nữ này đã trở lại để siêu âm. Cục đó đã biến mất mà không cần phẫu thuật. Cô ấy tìm tôi và nói rằng cô ấy đã quay lại để cho tôi biết rằng lời khuyên của tôi đã có tác dụng. Mọi người đều cảm thấy đó quả là điều kỳ diệu.

Tôi mừng cho cô ấy. Tôi cũng cảm tạ Sư phụ vì những gì Ngài đã làm.

Một điều kỳ diệu khác xảy ra với một cô gái 17 tuổi tới bệnh viện siêu âm động mạch cảnh. Cô gái nói cô đã tới Trường đại học Y khoa Thẩm Dương để điều trị nhưng được cho biết rằng bệnh của cô không chữa được.

Tôi nói với cô: “Cháu rất đáng yêu! Bác cảm thấy tiếc cho tình cảnh của cháu. Tại sao cháu không thử tập luyện Pháp Luân Công? Môn tu luyện này có thể cứu cháu đấy.”

Cô gái trả lời rằng người dì của cô cũng là một học viên Pháp Luân Công, nhưng mẹ cô không cho phép cô tập luyện môn đó. Sau đó, mẹ cô bé đã tới bệnh viện siêu âm. Tôi đã nhân cơ hội này để nói chuyện với mẹ cô.

Tôi nói: “Con gái chị mắc bệnh nặng và chỉ Pháp Luân Công mới có thể cứu cháu. Đừng tước đi cơ hội được cứu của cô bé, nếu không chị sẽ hối tiếc đấy. Hãy để tôi đưa cháu đến sống và tu luyện Pháp Luân Công cùng dì cháu trong vài ngày được không?”

Một vài ngày sau, cô gái này đã quay lại gặp tôi. Cô nói với tôi rằng cô đã quyết định tu luyện Pháp Luân Công cùng dì của mình và cô đã thoái Đoàn thành niên – một tổ chức thuộc ĐCSTQ.

Hai tuần sau cô lại quay trở lại. Động mạch của cô đã cải thiện đáng kể. Cô phấn khởi nói: “Thật là kỳ diệu phải không ạ?”

(Bài viết gửi nhân dịp “Kỷ niệm ngày Pháp Luân Đại Pháp thế giới 2018” trên trang Minh Huệ)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/5/15/365151.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/5/24/170525.html

Đăng ngày 17-6-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share