Pháp hội Trung Quốc lần thứ 8 - Minh Huệ Nethttps://vn.minghui.org/newsPháp Luân Đại Pháp (Pháp Luân Công)Thu, 20 Sep 2012 22:33:08 +0000en-US hourly 1 https://wordpress.org/?v=6.5.3Trưởng thành qua các khảo nghiệm và ma nạnhttps://vn.minghui.org/news/28967-truong-thanh-qua-cac-khao-nghiem-va-ma-nan.htmlTue, 18 Sep 2012 12:07:00 +0000http://vn.minghui.org/news/?p=28967[MINH HUỆ 06-12-2011] Kính chào Sư Phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu! Tôi đã bắt đầu tu luyện  Đại Pháp từ năm 1996 và đến giờ 15 năm đã trôi qua.  Tiếp sau đây tôi sẽ báo cáo đến Sư Phụ và […]

The post Trưởng thành qua các khảo nghiệm và ma nạn first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của học viên Hương Liên ở tỉnh Sơn Đông

[MINH HUỆ 06-12-2011]

Kính chào Sư Phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!

Tôi đã bắt đầu tu luyện  Đại Pháp từ năm 1996 và đến giờ 15 năm đã trôi qua.  Tiếp sau đây tôi sẽ báo cáo đến Sư Phụ và chia sẻ với các bạn đồng tu  tôi đã tiến hành làm ba việc mà Sư Phụ yêu cầu chúng ta phải làm như thế nào.

1. Học Pháp

Khi bắt đầu tu luyện tôi đã  học Pháp chăm chỉ. Vào thời gian đó tôi đã đọc một bài giảng trong Chuyển Pháp Luân mỗi ngày sau khi đi làm về và thường là sau bữa tối. Tôi đã không xem TV. Khi cuộc đàn áp Pháp Luân Công bắt đầu vào năm 1999, tôi đã tập trung nhiều hơn vào công việc của mình và không tinh tấn trong cả việc học Pháp lẫn luyện công. Tôi đã bị bắt sáu lần. Khi tôi trở về từ trại lao động cưỡng bức vào năm 2006, tôi đã bắt đầu nhìn nhận một cách nghiêm túc xem tại sao tôi lại bị bức hại. Tôi đã nhận ra rằng đó là bởi vì tôi đã lơ là việc tu luyện của mình. Do đó, tôi đã thề là sẽ đọc hai bài trong sách Chuyển Pháp Luân vào mỗi buổi sáng, và buổi chiều hoặc buổi tối, tôi sẽ làm việc nhà hoặc chứng thực Pháp. Cuối năm 2007 tôi bắt đầu học thuộc cuốn Chuyển Pháp Luân và đã khá thành công với sự dẫn dắt của Sư Phụ.

Sự can nhiễu mà tôi đã phải trải qua rất khó khăn. Trong khi cầm cuốn Chuyển Pháp Luân, tâm trí tôi như trống rỗng. Vào lúc đó tôi đã nhớ ra những lời mà Sư Phụ giảng,

“ Bởi vì  đây là Pháp, chư vị học Pháp là đang tiêu trừ nó”  (“Giảng Pháp tại Pháp hội Úc”, năm 1999, tạm dịch)

Tôi đã tự nói với mình rằng tôi sẽ không chịu thua cơn mệt mỏi đó, bởi vì,

“ma kia vĩnh viễn không thể cao hơn Đạo được.” (Chuyển Pháp Luân)

Một hôm thay vì chịu thua cơn mệt mỏi tôi quyết định bỏ qua sự buồn ngủ và tiếp tục đọc sách. Đột nhiên, những chữ trong sách trở nên đầy màu sắc rực rỡ và tôi biết tôi đã vượt qua can nhiễu đó. Tôi đã nhận ra rằng không để cho tôi học Pháp ở trong trại lao động cưỡng bức và ở nhà là những hình thức bức hại khác nhau. Tôi đã muốn chia sẻ với các bạn đồng tu: “Khi bạn mệt mỏi cũng đừng bỏ lỡ việc học Pháp để đi ngủ. Nếu như bạn làm điều đó, bạn đang đi theo cựu thế lực, họ không muốn bạn học Pháp hay tu thành. Đây là một vấn đề cực kì nghiêm trọng.”  Khi một học viên bị đưa đến một trại lao động cưỡng bức, anh ta chẳng có cơ hội nào để học Pháp. Cũng như thế bằng cách làm cho anh này cảm thấy buồn ngủ ở nhà thì anh ta cũng không thể học Pháp ở đó. Người ta phải quyết tâm vượt qua những can nhiễu đó.

Hình thức học Pháp của tôi là học thuộc Pháp. Tôi đã mất khoảng ba tháng để đọc thuộc lòng cuốn Chuyển Pháp Luân trong lần cố gắng đầu tiên. Sau đó tôi chỉ cần 01 tháng 20 ngày. Dần dần thời gian giảm còn một tháng và sau đó là 27 ngày. Lúc đầu tôi cũng muốn hoàn thành nhanh chóng nhiệm vụ này. Tôi luôn luôn muốn  xem tôi đã học qua bao nhiêu trang rồi. Những lời giảng của Sư Phụ sau đó đã xuất hiện ở trong đầu tôi:

“Chúng ta không thể chỉ coi công cụ bề ngoài, mà cần coi hiệu quả thực tế.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã hiểu rằng việc học Pháp có nghĩa là áp dụng Pháp để tu luyện bản thân. Bây giờ tôi đã ghi nhớ và đọc thuộc cuốn sách trong khoảng một tiếng vào buổi sáng và sau đó đọc những bài kinh văn khác của Sư Phụ. Tôi đã đọc thuộc lòng Chuyển Pháp Luân hơn 30 lần rồi. Mặc dù tôi không thể đọc thuộc nó một cách hoàn hảo, những lời giảng vẫn hiện ra bất cứ khi nào tôi gặp phải vấn đề. Việc học Pháp bây giờ là hoạt động chủ yếu trong việc tu luyện của tôi. Dù ở bất kì hoàn cảnh nào, tôi cũng không bỏ học Pháp. Khi tôi ở trong trại lao động cưỡng bức tôi vẫn tiếp tục đọc thuộc Pháp.

Vào năm 2000 tôi bị đưa đến trung tâm tẩy não. Những kẻ tà ác đã thông báo là tôi không chịu hợp tác với những yêu cầu của họ, vì vậy họ đã chuyển tôi và một học viên khác đến phòng thẩm vấn. Tôi tiếp tục đọc thuộc Pháp hàng ngày. Khi công an đang lục tìm những cuốn sách, tôi đã bảo họ rằng cuốn sách nằm trong đầu của tôi. Một nhân viên đã nói với một người khác: “Người phụ nữ này thật đặc biệt. Cô ấy có thể đọc thuộc toàn bộ cuốn sách Chuyển Pháp Luân.” Tôi biết chính Sư Phụ đang sử dụng miệng của người này để khuyến khích tôi. Mười hai ngày sau đó Sư phụ đã để tôi có biểu hiện  rất ốm yếu và tôi được thả về nhà. Tôi vẫn đọc thuộc Pháp khi tôi rời khỏi trại tẩy não đó.

Vào năm 2003 tôi bị đưa đến một trại lao động cưỡng bức trong một năm rưỡi. Mỗi ngày tôi đều đọc thuộc Pháp và phát chính niệm. Bất cứ khi nào tôi gặp một ai đó, tôi đều giảng chân tướng về Đại Pháp cho họ. Tôi có thể viết ra theo trí nhớ của mình hơn 500 bài kinh văn Đại Pháp và phát chúng cho các đồng tu. Một trong số những bài kinh văn đó đã bị các nhân viên cảnh sát lấy đi. Tuy nhiên, chẳng có ai trong số những viên cảnh sát đó quấy nhiễu đến tôi. Một số người đã bị tà ngộ trên con đường của tà ác đã muốn nói với tôi một vài điều. Tôi chỉ đọc thuộc Pháp thay vì nghe họ. Cuối cùng một giám thị đã nói: “Cô ấy chẳng còn gì trong đầu cả.” Với sự giúp đỡ từ Sư phụ, Pháp, và chính niệm của mình, những vật dụng của tôi không bị lục soát ngoại trừ sau khi tôi đã đi ngủ.

2. Phát chính niệm

Phát chính niệm là một nhiệm vụ quan trọng khác, như Sư phụ đã dạy chúng ta trong Pháp hội tại Canada vào ngày 19 tháng 05 năm 2001. Tôi không bao giờ quên thực hiện nhiệm vụ này. Ngoài việc phát chính niệm theo yêu cầu 04 lần mỗi ngày, tôi còn phát thêm mỗi tiếng một lần vào buổi sáng từ 06 đến 12 giờ, 02 giờ và 03 giờ chiều, 08 giờ đến 10 giờ vào buổi tối.  Tiếp sau đây tôi muốn kể một vài câu chuyện về việc phát chính niệm kỳ diệu như thế nào.

Chỉ trước khi thế vận hội Olympics vào năm 2008, Đảng Cộng sản Trung Quốc đã bắt giữ các đệ tử Đại Pháp, trong đó có hơn 10 người ở  thành phố tôi. Một trong số họ phải ra tòa. Ngày hôm đó, những học viên đã đi đến Tòa án để phát chính niệm và một vài người trong số họ đã bị bắt tại đó. Sau đó một người học viên ở trong một trại lao động cưỡng bức đã tuyệt thực để lên tiếng phản đối cuộc đàn áp. Trong hai dịp, những thành viên trong gia đình của anh ấy đã cố gắng đến thăm học viên này nhưng họ không được phép. Sau đó chúng tôi đã sắp xếp cho gia đình anh này nói chuyện với những nhân viên cảnh sát trong khi chúng tôi phát chính niệm ở phía bên ngoài của trại. Thời gian này họ đã được cho phép vào thăm học viên. Một người bảo vệ đã hỏi gia đình này: “Tại sao các người lại đến đây vào ngày hôm nay?” Một thành viên trong gia đình trả lời: “Tại sao lại không chứ?”, bảo vệ nói tiếp: “Hôm nay là ngày 25 tháng 04 năm 2008. Đây là ngày mà hơn 10.000 học viên đã đi thỉnh nguyện lên chính quyền cấp cao vào năm 1999. Chúng tôi thường không cho phép bất kì người nào đến thăm vào ngày này.” Tuy thế, mọi việc đối với gia đình này mọi việc đã được giải quyết bởi vì sức mạnh của chính niệm. Chỉ qua hơn hai tháng sau đó, học viên này được thả ra, mặc dù theo sự an bài của cựu thế lực anh lẽ ra bị giam một năm chín tháng trong tù.

Một điều khác mà chúng tôi đã làm đó là mang tiền và quần áo vào cho những học viên bị giam cầm. Chúng tôi đã không biết là họ ở đâu nên đầu tiên chúng tôi đã đi đến trung tâm tẩy não. Chúng tôi được bảo đi đến phòng giam. Nói chung, nếu không có giấy tờ cần thiết, họ sẽ không cầm tiền cũng như quần áo cho chúng tôi. Chúng tôi để một học viên đứng xếp hàng ở trước cửa để gửi tiền và một người khác đứng xếp hàng để gửi quần áo, trong khi tôi đã ngồi gần cửa ra vào để phát chính niệm, nhắm đến mục tiêu đầu tiên là tiền được chuyển qua cửa. Nhân viên ở đó đã chấp nhận tiền của chúng tôi. Người nhân viên đang thu giữ quần áo muốn những giấy tờ mà chúng tôi lại không có. Tôi đã đi ra khỏi chỗ cửa sổ đó và phát chính niệm đặc biệt về phía người nhân viên kia. Người nhân viên đó nói: “Lần này tôi sẽ chiếu cố, nhưng mà lần tới các vị phải mang giấy tờ nhé.” Một đồng tu đã bảo với gia đình của anh ấy rằng lý do khiến những việc đó thay đổi là bởi vì tôi đã phát chính niệm. Những thành viên trong gia đình đã xúc động. Tôi tận dụng cơ hội này để giải thích cho họ về hậu quả của tốt và xấu, và rằng  nhìn nhận đúng đắn về Pháp Luân Đại Pháp là rất quan trọng với họ.

Mỗi ngày tôi phát chính niệm mỗi tiếng một lần, ít nhất là 10 lần và dùng một tiếng nữa để làm sạch không gian của cá nhân mình bằng việc giải quyết bất kể mâu thuân nào trong hòa ái từ bi. Dĩ nhiên là điều này liên quan đến sự chọn lựa  của những sinh mệnh khác. Một đêm tôi đã có một giấc mơ, trong giấc mơ ấy tôi đã thấy nhiều người đang xếp hàng và đi ra khỏi nhà của tôi. Tôi đã rất hạnh phúc khi tỉnh dậy, biết rằng những mâu thuẫn với những người này đã được giải quyết một cách ôn hòa. Mục đích của việc phát chính niệm là để cứu độ chúng sinh, chứ không phải là cứu độ bản thân.

3. Giảng chân tướng cứu độ chúng sinh

Ban đầu tôi chỉ phân phát các tờ rơi giảng chân tướng. Rất là khó cho tôi để nói với mọi người một cách trực tiếp. Vào năm 2009, khi đĩa DVD Thần Vận đã được phát hành, tôi đã nghĩ rằng nói chuyện với từng cá nhân một là điều cần thiết. Khi lần đầu tôi thử phát một cái đĩa, tôi đã ngại ngần. Sau đó tôi đã nhìn thấy một người bạn đi bộ về phía tôi một cách cực kì khó khăn. Tôi đã nhận ra đây là một cơ hội, nhưng tôi vẫn không biết là phải bắt đầu như thế nào cho đến khi những từ sau xuất hiện trong đầu tôi:

“Điều ấy là do sư phụ an bài, sư phụ làm cho.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã nói với bạn đó: “Xin chào! Chân anh làm sao vậy?” Anh ấy trả lời: “Không sao, nó bị sưng đỏ ở ven thôi.” Tôi nói: “Tôi cũng từng bị thế này rồi, nhưng giờ chúng đã không còn nữa.” Anh ấy hỏi tôi đã làm gì và tôi bảo anh ấy là tôi đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy đã rất ngạc nhiên và nói về những điều mà anh ấy nhìn thấy trên TV [tuyên truyền về Pháp Luân Công]. Trước khi anh ấy có thể nói thêm, tôi đã kể cho anh sự thật về Đại Pháp, đặc biệt là về chữa khỏi bệnh, làm thế nào để trở thành một người tốt, vụ tự thiêu giả, v.v. Anh ấy đã ngạc nhiên và hạnh phúc khi nhận đĩa DVD. Ngày hôm đó tôi đã phát 05 đĩa DVD và vượt qua tâm sợ hãi khi nói chuyện với mọi người.

Với sự khích lệ của Sư phụ tôi đã có thể giảng chân tướng cho mọi người. Tiếp theo đây là thêm một vài câu chuyện mà tôi muốn chia sẻ.

Một lần tôi đã nhìn thấy khoảng 10 người nông dân đang đợi để nhận việc, tôi đã xin Sư phụ để công an không nhìn thấy tôi và đi bộ theo những người nông dân đó, tôi nói: “Các anh có khỏe không? Tôi đến để mang cho các anh tin tốt lành đây.” Sau đó tôi đã phát những tờ rơi. Một anh thanh niên đã không muốn nhận lấy một tờ. Một người đàn ông lớn tuổi hơn đã nói với cậu này: “Sao cháu không nhận lấy nó?” Tôi đã nói với người đàn ông: “Bác à, bác có nhận thức rất tốt.” Bác ấy trả lời: “Những bài viết này được viết rất tốt và rất cảm động.” Tôi hỏi xem bác đã làm tam thoái chưa [rút khỏi là thành viên của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó]. Bác ấy bảo đã làm điều này lâu rồi. Hầu hết những người khác hiện tại cũng đang rút khỏi nó. Sau đó tôi đã đi qua một anh là Đảng viên và nói: “Nhiều người khác đã hiểu sự thật. Tại sao anh vẫn còn nuối tiếc Đảng này chứ? Anh có thể thấy rằng những ngày tháng này có rất nhiều thiên tai xảy ra là do sự mục nát trong ĐCSTQ. Khi con người trở nên xấu xa, trời sẽ đào thải họ. Anh có phạm bất kì tội ác nào hay không điều đó cũng chẳng quan trọng. Miễn là anh đã tuyên thệ đời mình với ĐCSTQ rồi, anh sẽ bị đào thải cùng với ĐCSTQ. Vì sự an toàn của bản thân mình, tại sao anh lại không thoái khỏi nó?” Anh ta đã đồng ý làm điều này, và tôi đã đặt một bí danh cho anh ta. Khi tôi chuẩn bị rời đi, có ai đó đã kêu lên: “Đừng đi vội! Đây vẫn còn một Đảng viên khác vẫn chưa thoái khỏi ĐCSTQ.” Vì vậy tôi đã quay trở lại và giải thích thêm một lần nữa cho anh ấy tại sao anh nên thoái, và anh ấy đã thoái đảng. Mọi người đều rất vui vẻ. Sau đó, người bạn mới thoái xuất đó đã nói với tôi: “Bây giờ tốt nhất là chị nên rời khỏi đây.” Tôi nhận ra rằng, thật sự tôi nên đi, bởi vì có rất nhiều người ở trên đường và tôi nên để ý vấn đề an toàn.

Sau khi giảng chân tướng cho mọi người, một vài người trong số họ tự chủ động nhận phân phát các tờ rơi. Một người bạn, là một người bán rau đã hiểu ra từ việc đọc những tờ rơi là anh ấy nên thoái Đảng, nhưng không biết là phải làm như thế nào. Anh ấy đã đến chính quyền ở làng và đã hỏi: “Ông có phải là một học viên Đại Pháp không?” Ông ấy nói không phải. Họ lại hỏi: “Thế Đảng làm sao mà ông lại muốn thoái?” Anh ấy kể cho tôi rằng anh ấy đã bị đưa vào một trại giam vô căn cứ, bị phạt 500 nhân dân tệ, và bị đánh đập. Anh ấy nói Đảng Cộng sản đúng là tà ác. Anh ấy đã dán một áp phích về Đại Pháp trên tay lái của mình và mang nó theo tới bất cứ nơi nào anh đến.

Hai ví dụ về sự kì diệu của việc phát chính niệm

Một lần tôi dán một áp phích trên bốt điện thoại cạnh một con đường lớn. Ngay lập tức một xe cảnh sát lao tới và dừng cách đó ba mét. Tôi nói với Sư Phụ trong tâm: “Thưa Sư Phụ, đừng để vị cảnh sát kia tạo thêm nhiều nghiệp nữa. Hãy cứu anh ấy và để anh ta đi.” Sau đó, tôi đọc nhẩm:

“Có [hiện diện] của Pháp vĩ đại nhường này, trong chính niệm chư vị là đồng tại với Đại Pháp, đó là sự bảo đảm rất to lớn.” (Giảng Pháp tại Manhattan năm 2006) và khẩu quyết chính niệm, rồi ra khỏi chỗ dán áp phích mà không gặp bất kì vấn đề gì.

Một lần tôi đã đi đến một trung tâm thông tin ở một công trường xây dựng để giảng chân tướng. Ở đó có hai người đàn ông đứng ở giữa và một người bảo vệ đứng ở bên ngoài. Hai người đàn ông bên trong đã cầm tờ rơi mà tôi phát cho họ. Sau đó bảo vệ đi vào. Tôi nói với ông ta: “Anh khỏe chứ? Tôi muốn đưa cho anh vài tin tốt đây.”  Ông ta nhìn với một ánh mắt rất nghiêm nghị và nhìn thẳng vào túi xách để tờ rơi của tôi và nói: “Tốt thôi, cô đang ở đây. Đừng có đi bây giờ. Lôi hết những thứ cô có ra đây cho tôi.” Tôi đáp lại ông ấy bằng từ bi: “Thưa ông, tôi biết rằng ông là một người tốt. Và đó chính là lý do mà tôi đưa tờ rơi này cho ông. Tôi đến đây là để cứu người.” Thái độ của ông ấy lập tức thay đổi và ông ấy nói: “Hôm nay tôi cứu cô hay là cô cứu tôi đây? Bây giờ tốt nhất là cô nên đi khỏi đây.” Khi ông ta đẩy tôi ra khỏi cửa, tôi nói:“Chúc ông được bình an.” Ông ta nói: “Đúng là hôm nay Mặt trời mọc hướng Tây. Cô được an toàn và tôi cũng thế.”

Có nhiều tai nạn loại này mà Sư phụ đã bảo hộ tôi. Tôi thường nghĩ là khi tôi làm những việc  nên làm, tôi đã tạo lập được uy đức, nhưng Sư phụ đã phải quản rất nhiều điều.

Sau khi bài báo: “Mua pháo đốt pháo” được đăng trên trang web Minh Huệ (bản tiếng Hán), chúng tôi đã thêm nó vào những tờ rơi của chúng tôi. Tôi đã nghĩ rằng đây là một bước trong Chính Pháp và cũng là một sự biến hóa của thiên tượng. Sư Phụ giảng:

“Biến hoá của thiên tượng mà ở [xã hội] bên dưới nếu không có người [hành] động [theo], thì cũng không thể đưa đến trạng thái như thế ở xã hội người thường, và cũng không gọi là biến hoá của thiên tượng được.” (Chuyển Pháp Luân)

Sau đó khi chúng tôi nói chuyện với mọi người chúng tôi đã nói với họ rằng Giang Trạch Dân bị chết não, nhưng ĐCSTQ lại không để cho mọi người biết được điều đó. Đốt pháo có thể xua đuổi tà ác và đắc được phúc lành.

4. Đề cao tâm tính trong khi cứu độ chúng sinh

Một vài ngài trước một bạn đồng tu đã đưa cho tôi một tờ áp phích để dán. Tôi đã nghĩ: “Tại sao lại đưa nó cho tôi? Sao bạn không tự làm đi?” Tôi đã cảm thấy khônghài lòng về điều này. Dù sao, tôi cũng đã đi đến một quận nhỏ nơi mà những cánh cửa được kiểm soát bằng điện tử. Tôi phải đi lên sáu bậc từ đường cái để chạm được vào cánh cửa và dán áp phích lên đó. Khi tôi bước xuống, tôi đã lỡ nhịp và tôi đã bị mất thăng bằng. Sư phụ đã giúp tôi, tôi đã lấy lại được thăng bằng mà không hề bị ngã. Khi tôi hướng nội, tôi đã hiểu ra rằng tôi đã sai lầm lớn khi nghĩ rằng tôi làm việc này là cho bạn đồng tu của tôi, một quan niệm người thường đã đặt thêm một gánh nặng lên Sư phụ. Con chân thành xin lỗi Sư Phụ .

Một hôm khi hai người chúng tôi đang phân phát các tờ rơi và ở đó chỉ còn sót lại một vài tờ. Tôi đã nói với học viên kia là: “Chị có một trạng thái tốt, chị có thể phát nốt chỗ tài liệu này.” Một lúc sau cô ấy đã đưa hai tờ rơi cho hai đặc vụ. Họ sẽ không để cô ấy đi. Tôi đi qua và nói: “Các anh ơi, chúng tôi có thể nói rằng các anh là những người tốt. Đây là lý do tại sao tôi lại đưa những tờ rơi này cho các anh.” Một anh nói với tôi: “Bỏ ra đây xem trong túi của cô có gì nào.” Tôi đã lôi ra hai tờ rơi và anh ta đã chộp lấy túi xách của tôi và lấy ra thêm sáu hay bảy tờ nữa. Anh ta nói: “Bà có tuổi rồi chứ nếu không thì dựa vào những tờ rơi này bà sẽ bị bỏ tù hai năm. Bà đi ngay bây giờ đi. Đừng làm thế này nữa. Các bà đều là nạn nhân.” Tôi chắp hai tay vào nhau trong thế hợp thập với những giọt nước mắt lăn dài trên má và tôi đã nói: “Các anh mới là những nạn nhân thật sự. Chúng tôi đang cố gắng cứu độ chúng sinh.” Trên đường khi chúng tôi trở về nhà tôi đã nói với bạn đồng tu rằng: “Chúng ta phải hướng nội để tìm ra tại sao chúng ta lại gặp tai nạn này.” Lúc đầu tôi đã nghĩ rằng học viên kia đã không cẩn thận. Sau đó tôi lại nhận ra rằng tôi đã có xu hướng oán trách . Sau khi chồng tôi qua đời, tôi đã phải tự mình làm mọi thứ và trong tiềm thức tôi luôn luôn oán trách rằng tôi không nhận được sự giúp đỡ đầy đủ.

Khi tôi hướng nội, những lời giảng của Sư Phụ lại xuất hiện trong đầu tôi,

“Mọi người thử nghĩ xem, như tôi từng nói, việc mà chư vị làm nếu không ở trong Pháp, nếu không có lực lượng của Pháp, bản thân chư vị tu không tốt, [thì] chư vị làm những việc ấy cũng không được tốt. Có lẽ là việc đó chư vị đã làm rồi, nhưng nó không khởi tác dụng, chính là không cứu được người ta, là vì chư vị cũng không khởi tác dụng giải thể nhân tố tà ác.” (‘“’Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp – Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011″)

Tôi đã xấu hổ về bản thân mình rằng sau rất nhiều những khảo nghiệm và ma nạn tôi vẫn dùng những quan niệm của người thường và tôi đã không theo sát Pháp. Tôi không nên tạo thêm gánh nặng lên Sư phụ nữa.

Gần đây, trong một buổi chia sẻ Pháp tôi đã kể một câu chuyện. Một hôm trong khi mua hàng tôi đã nói với ông chủ cửa hàng: “Ông có biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt không?” Ông ấy đang cân vài thứ và tôi đã nghĩ rằng ông không nghe thấy tôi nói gì, vì thế tôi lặp lại những lời nói vừa rồi. Ông ấy nói ông đã không nghĩ như vậy. Khi tôi hỏi ông tại sao không, ông nói tất cả những học viên mà ông ấy biết đều đã bị bắt. Sau đó tôi cố gắng nói cho ông sự thật về Đại Pháp, nhưng ông ấy không muốn nghe và bảo tôi đi đi. Tôi đưa ví dụ này là để chỉ ra rằng khi chúng ta làm không tốt thì những hành động của chúng ta sẽ mang lại những kết quả xấu. Một học viên nhận xét: “Chị đang để cho ông ấy tạo thêm nghiệp đấy.” Tôi không thích lời nhận định của anh ấy và đã tranh luận với anh. Cuối cùng tôi đã đóng sầm cửa lại vào bỏ đi. Trên đường về nhà, một bạn đồng tu đã nói với tôi: “Hành động của chị ngày hôm nay là không phù hợp với tầng thứ tu luyện của chị.” Lúc đó tôi thật sự đã rất cáu giận. Sau đó khi tôi đã bình tĩnh trở lại, tôi cảm thấy thật sự rất tồi tệ.

Tôi đã nhận ra rằng  né tránh một vấn đề sẽ chẳng giúp ích gì. Tôi phải hướng nội và tìm ra nguyên do. Cuối cùng tôi đã nhận ra rằng tôi thích đặt điều và không muốn lắng nghe người khác. Tôi đặc biệt là không thích nghe những lời nhận xét không hay. Biết được điều này, tôi đã quyết định thay đổi bản thân dựa trên Pháp. Tôi đã chia sẻ những thể ngộ của mình rất chân thành với những đồng tu khác và lắng nghe những lời góp ý và những lời nhận xét từ họ. Sau đó tôi đã tu sửa bản thân, các bạn đồng tu không chỉ tha thứ cho tôi mà còn cố gắng giúp đỡ tôi. Khi tôi nghĩ về những gì Sư phụ giảng, tôi đã hiểu ra rằng tôi quá tập trung vào bản thân mình. Sau khi tôi bỏ đi cái tôi cá nhân, tôi cảm thấy thể chất và tinh thần đã khởi sắc lên nhiều. Tôi thật sự biết ơn Sư phụ đã khích lệ tôi.

Trên đây là một vài những kinh nghiệm của tôi trong khi làm ba việc. Do hiểu biết hữu hạn của tôi, xin hãy chỉ ra bất kể điều gì không phù hợp. Tôi nghĩ rằng thông qua việc chia sẻ chúng ta có thể tìm ra những điều còn thiếu sót để chúng ta có thể trở nên kiên định và thành thục hơn và hướng tới viên mãn.

Tạ ơn Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://minghui.ca/mh/articles/2011/12/6/明慧法会–在风雨中走向成熟-249431.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2012/1/21/130851.html#.UD2pPG9fzUY

Đăng ngày: 18-9-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Trưởng thành qua các khảo nghiệm và ma nạn first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Làm tốt tài liệu giảng chân tướng cho địa phương là một công cụ mạnh mẽ phơi bày bức hạihttps://vn.minghui.org/news/27736-lam-tot-tai-lieu-giang-chan-tuong-cho-dia-phuong-la-mot-cong-cu-manh-me-phoi-bay-buc-hai.htmlSun, 01 Jul 2012 18:24:01 +0000http://vn.minghui.org/news/?p=27736[MINH HUỆ 12-11-2011] Một năm trước khi tôi bắt đầu tham gia dự án này, tôi đã gặp học viên A ở nhà của điều phối viên địa phương. Học viên A có các tài liệu với […]

The post Làm tốt tài liệu giảng chân tướng cho địa phương là một công cụ mạnh mẽ phơi bày bức hại first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của Thanh Ngọc, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-11-2011] Một năm trước khi tôi bắt đầu tham gia dự án này, tôi đã gặp học viên A ở nhà của điều phối viên địa phương. Học viên A có các tài liệu với thông tin về bức hại của hàng chục học viên. Anh ấy bảo tôi giúp anh chuẩn bị và gửi những thông tin này đến trang web Minh Huệ. Điều này đối với tôi dễ như trở bàn tay nên tôi đã giúp đỡ mà không do dự. Sau khi tôi bắt đầu làm dự án, tôi nhận ra rằng những tài liệu mà tôi đã giúp đăng lên Minh Huệ đều quý giá, là thông tin trực tiếp và học viên A đóng vai trò không thể thiếu trong dự án. Chúng tôi làm việc cùng nhau sau đó và khích lệ lẫn nhau khi gặp khó khăn

–Trích từ tác giả

Kính chào Sư Phụ tôn kính! Chào các đồng tu!

Chúng tôi không bắt đầu làm các tài liệu giảng rõ sự thật để phơi bày cuộc bức hại Pháp Luân Công ở địa phương chúng tôi cho đến khi một học viên ở bên ngoài thị trấn giúp đỡ chúng tôi. Tôi làm việc với học viên A để phỏng vấn các học viên đã trải qua bức hại và ghi lại chi tiết các trường hợp. Tôi đã không hiểu lý do tại sao chúng tôi làm điều đó và không biết phải  làm việc đó như thế nào. Điều phối viên địa phương nói với tôi rằng việc này không thành vấn đề, vì có các học viên khác sẽ giúp tôi. Tôi hỏi: “Tại sao chúng ta cần các bản giảng rõ sự thật địa phương khi chúng ta đã có rất nhiều tài liệu trên Minh Huệ? Sẽ là vô nghĩa nếu không có bất kỳ thông tin địa phương nào trên phiên bản của chúng ta sao? Chúng ta không có việc để làm sao? Đây có chú ý đến an toàn không?”. Tôi có nhiều hoài nghi và không hứa với điều phối viên rằng tôi sẽ giúp.

Nhận thức của tôi được nâng lên sau khi trao đổi ý kiến với các học viên khác. Chúng tôi quyết định làm các tài liệu địa phương bằng cách dùng các bản mẫu từ Minh Huệ và báo cáo một cách hệ thống về sự bức hại của các học viên địa phương. Chúng tôi muốn phơi bày những hành động tà ác này, chấm dứt cuộc bức hại và cứu người. Sư Phụ đã bình chú vào năm 2003:

“Vạch trần cảnh sát tà ác và kẻ xấu, công bố ở xã hội những hành vi ác của họ, cách làm đó là có tác dụng làm những kẻ ác không còn lý tính kia phải kinh hãi vô cùng, đồng thời giảng chân tướng tại địa phương [của tà ác] cũng khiến cho dân chúng thấy rõ và nhận thức một cách trực tiếp được bức hại của tà ác, đồng thời cũng là biện pháp rất tốt để cứu độ dân chúng bị vu khống đầu độc và lừa dối. Hy vọng toàn thể đệ tử Đại Pháp cũng như học viên mới ở Trung Quốc đều làm thật tốt việc này.” (Bình chú của Sư Phụ về bài viết của học viên: “Vạch trần tà ác cho dân chúng ngay nơi tà ác sinh sống”)

Chính niệm của chúng tôi được tăng cường thông qua học các bài giảng Pháp Luân Đại Pháp và chúng tôi chắc chắn rằng đây là những điều chúng tôi cần làm. Lúc đầu chúng tôi không biết cách phỏng vấn các học viên đã bị bức hại hay cách chia sẻ kinh nghiệm với họ. Chúng tôi quyết định là đầu tiên tìm những ai có hiểu biết tốt về những vấn đề này và có thể tinh tấn đề cao. Chúng tôi nhờ điều phối viên yêu cầu những học viên này ghi lại các tình huống của họ để chúng tôi có thể chỉnh sửa các bài viết của họ. Chúng tôi không bao quát hết các vấn đề trong suốt tiến trình này. Một số học viên không biết cách viết, một số bị bức hại nhiều lần và không nhớ các mốc thời gian, một số bỏ qua các sự kiện tiêu biểu trong cuộc bức hại, một số chỉ viết ra họ đã bị bỏ tù trong bao lâu và bao nhiêu năm họ bị giữ trong các trại cưỡng bức lao động nhưng không nhớ tên của những ai tham gia và chi tiết các hình thức tra tấn. Tôi không biết nhiều người trong số các học viên này và phụ thuộc vào điều phối viên để xác minh sự việc trong các bài viết của họ. Điều này đôi khi làm điều phối viên phải đi lại nhiều lần chỉ để hoàn thiện một bài viết. Tôi luôn chậm trễ trong việc xuất bản hàng tháng. Tôi cảm thấy áp lực rất lớn để tìm cách thay đổi tình huống này.

Tôi học Pháp, hướng nội, và tìm ra chấp trước mạnh mẽ với việc bảo vệ cái tôi và an toàn cho bản thân mình. Tôi không muốn trực tiếp liên hệ với những học viên này và dựa dẫm vào người điều phối viên để đến chỗ họ, tôi cảm thấy rất có lỗi. Những quan niệm người thường của tôi đang cản trở sự thăng tiến của tôi và tôi muốn đột phá. Tôi biết rằng trí huệ và an toàn của chúng ta đến từ Sư Phụ và Đại Pháp. Chúng ta chỉ an toàn khi chúng ta hành động dựa trên Pháp. Vào lúc đó Sư Phụ xuất bản “Giảng Pháp tại Pháp hội Minh Huệ Net mười năm”. Đọc bài giảng này đã khai mở tâm trí tôi và tôi đã chú tâm đến Minh Huệ.

Minh Huệ là một kho báu khổng lồ

Tôi tải về các bài viết trên Minh Huệ hầu như hàng ngày nhưng hiếm khi dùng công cụ tìm kiếm. Một lần tôi gõ từ khóa thành phố tôi đang sống và tìm tất cả những thông tin về các trường hợp bức hại ở địa phương chúng tôi! Các học viên địa phương đã đăng các sự việc bức hại ngay khi chúng xảy ra. Tất cả các mốc thời gian trên Minh Huệ đều chính xác và đã được xác nhận. Minh Huệ là một kho báu khổng lồ về thông tin và hỗ trợ, và công cụ tìm kiếm là chìa khóa vàng để vào nhà, nơi đầy đủ sự cống hiến vô ngã của các học viên. Tôi gõ từ khóa tên của các học viên bị bức hại. Tôi tải về tất cả các thông tin của họ và sắp xếp theo thứ tự. Với thông tin trực tiếp này, cộng thêm những thông tin cơ bản tôi nhận được từ điều phối viên, tôi đã có hiểu biết khá tốt về những trường hợp bức hại này. Thỉnh thoảng tôi tranh thủ ghé qua nhà những học viên này và nắm lấy cơ hội phỏng vấn họ. Ví dụ như tôi có thông tin về học viên X đã bị bắt đến trung tâm giam giữ và tra tấn như thế nào nhưng tôi không có thông tin trực tiếp từ anh ấy. Anh sống ngoài thị trấn nên tôi nhờ điều phối viên liên lạc với anh, tuy nhiên tôi đã không nghe được tin gì trong một thời gian dài. Tôi chưa bao giờ gặp học viên X. Một ngày tôi đến nhà một học viên và một vài học viên khác đã ở đó và chia sẻ kinh nghiệm. Tôi ngồi xuống và lắng nghe một lúc. Linh cảm nói với tôi rằng một trong số họ là học viên X. Tôi nghĩ rằng sẽ không phù hợp khi phỏng vấn anh ấy trước rất nhiều học viên. Tôi đợi đến khi họ đi khỏi sau đó nắm lấy cơ hội và xác nhận người học viên đó là học viên X. Tôi nói: “Tôi thấy việc bức hại anh được báo cáo trên Minh Huệ và bây giờ chúng tôi đang làm các tài liệu giảng rõ sự thật để phơi bày một cách có hệ thống các hoạt động tà ác và bức hại ở địa phương chúng ta. Anh có thể nói với tôi chi tiết về sự bức hại mà anh đã chịu đựng không?”. Người học viên đồng ý không do dự: “Vâng, tình huống của tôi ở trung tâm giam giữ đã được báo cáo ngay lập tức trên Minh Huệ, nhưng sau đó cảnh sát bắt tôi và cố gắng đưa tôi vào trại cưỡng bức lao động. Tôi bị buộc ra khỏi nhà và trở thành vô gia cư…”. Học viên X kể với tôi mọi thứ đã diễn ra trong những năm bức hại anh ấy và tôi đã hoàn thành cuộc phỏng vấn của mình nhanh chóng.

Từ hiểu biết trước đây của tôi về thông tin của học viên X, tôi thấy rằng tôi đã biết anh ấy khi tôi gặp anh và biết phải nói gì khi chúng tôi chia sẻ kinh nghiệm. Tôi được biết những điều kỳ diệu mà anh đã trải nghiệm và cách anh đã thoát ra nhờ vào chính niệm và khắc phục những thiếu sót trong tu luyện dựa trên Pháp. Sư Phụ giảng:

Không phải nói là Minh Huệ Net không có sai sót, tuy nhiên, những vấn đề trọng đại, các học viên nhất định phải [lưu ý] xem thái độ của Minh Huệ Net. Mục đích việc đăng ảnh tôi và bài “Tâm tự minh” trên Minh Huệ Net là để cấp cho các học viên thiết lập một trang tin khả tín.” (Xác nhận lần thứ hai Kinh văn mới của Sư phụ Lý ngày 22 tháng Bảy năm 1999 sẽ sớm được phát hành trong vài ngày tới, tạm dịch) (https://www.minghui.org/mh/articles/2000/6/15/1461.html)

Ngoài việc phỏng vấn những học viên này, tôi còn giúp họ cài đặt máy tính ở nhà và dạy họ cách vượt qua sự phong tỏa internet để truy cập trang web Minh Huệ. Tôi cũng giải quyết các vấn đề kỹ thuật cho họ. Tôi tin rằng trách nhiệm của tôi là giúp đỡ nhiều học viên hơn nữa truy cập Minh Huệ và đọc các bài chia sẻ.

Quá trình phỏng vấn có hệ thống với các học viên giúp họ thăng tiến trong tu luyện, giúp loại bỏ thế lực tà ác trong trường không gian của họ. Khi chính niệm của các học viên được tăng cường và tà ác bị loại trừ, điều này tạo ra ảnh hưởng tích cực trong cứu độ chúng sinh. Với những ai tham gia bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp, chúng tôi tiếp tục giảng rõ sự thật về cuộc bức hại cho họ. Nhờ vào những nỗ lực không ngừng của chúng tôi, có thể trong số họ đã ngừng tham gia bức hại trong những năm qua. Chúng tôi cẩn thận kiểm chứng các chi tiết của từng trường hợp bức hại với tâm thuần tịnh không oán hận. Chúng tôi báo cáo một cách khách quan và công bằng những lợi ích của các học viên từ việc tập luyện, họ theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn trong cuộc sống hàng ngày như thế nào, cách hành xử của họ, sự đàn áp vô căn cứ của chế độ Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và chi tiết của những kẻ ác đã tra tấn học viên như thế nào. Chúng tôi không dùng những từ như “kẻ ác” hay “cảnh sát tà ác” nhưng chúng tôi kiên quyết phơi bày những hành động tội lỗi của những ai tham gia bức hại. Tài liệu giảng rõ sự thật của chúng tôi được phân phát rộng rãi ở địa phương chúng tôi bằng trang web Minh Huệ. Việc mô tả sinh động các sự việc bức hại làm cho họ xem xét lại hành động của họ và cho họ cơ hội từ bỏ các hành động xấu và chọn đường đúng. Họ phạm tội phỉ báng Phật Pháp, tra tấn các học viên và sẽ không có chỗ trong tương lai trừ khi họ từ bỏ hành động của họ. Các tài liệu cho phép những người không tập luyện thấy được vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp và sự tà ác của ĐCSTQ, cho phép họ có một lựa chọn đúng đắn. Bây giờ mọi người chú ý nhiều hơn đến các sự kiện ở địa phương. Một số người đọc các tờ rơi sau đó nêu chủ đề bức hại khi họ gặp các học viên bị chính quyền ngược đãi. Những học viên này cởi mở và cao thượng giảng rõ sự thật về cuộc bức hại một cách chi tiết hơn. Điều này tạo ra ảnh hưởng lớn trong việc cứu người. Với sự giúp đỡ của Sư Phụ và Đại Pháp, công việc của chúng tôi đạt được càng ngày càng nhiều kết quả. Chúng tôi biết rằng công việc này là không thể thiếu.

An bài của Sư Phụ

Sư Phụ giảng:

“Kỳ thực khi Sư phụ muốn làm như thế nào đó, thì quyết không phải là nghĩ chỉ thế là xong, tôi phải làm rất nhiều ‘trải thảm’ [chuẩn bị đằng sau], mà chư vị không thấy, những vị Thần cũng làm nữa. Thậm chí đều đã ‘trải thảm’ xong cả rồi, chỉ thiếu chư vị bước ra làm thôi, thế mà chư vị không đi bước ấy: ‘Xã hội chủ lưu thì làm thế nào nhỉ, [mình] không biết làm mà’” (‘Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp’– Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011)

Chiểu theo Pháp, chúng ta biết rằng không gì trong tu luyện là ngẫu nhiên. Tất cả an bài của Sư Phụ là cho chúng ta thăng tiến thông qua tu luyện. Mọi việc chúng ta làm đến từ những nhân tố của tu luyện và được an bài bởi Sư Phụ. Ví dụ như, một năm trước khi tôi bắt đầu tham gia dự án này tôi đã gặp học viên A ở nhà điều phối viên địa phương. Học viên A có các tài liệu với thông tin về bức hại của hàng chục học viên. Anh ấy bảo tôi giúp anh chuẩn bị và gửi những thông tin này đến trang web Minh Huệ. Điều này đối với tôi dễ như trở bàn tay nên tôi đã giúp đỡ mà không do dự. Sau khi tôi bắt đầu làm dự án, tôi nhận ra rằng những tài liệu mà tôi đã giúp xuất bản trên Minh Huệ đều quý giá, là thông tin trực tiếp và rằng học viên A đóng vai trò không thể thiếu trong dự án. Chúng tôi làm việc cùng nhau sau đó và khích lệ lẫn nhau khi gặp khó khăn.

Chúng ta nên đề cao thể ngộ và đừng bao giờ để những quan niệm con người cản trở con đường tu luyện của chúng ta và đi chệch khỏi những an bài từ bi của Sư Phụ.

Trong quá trình làm dự án, tôi đã loại bỏ chấp trước lười biếng, phụ thuộc người khác và bảo vệ bản thân. Tâm tính tôi liên tục đề cao và tôi trở nên ngày càng lý trí và trưởng thành. Thông qua làm việc với các học viên khác, tôi cảm nhận sâu sắc Sư Phụ đã trân quý và bảo vệ từng học viên như thế nào. Sư Phụ chuẩn bị mọi thứ cho chúng ta loại bỏ các quan niệm và thiết lập uy đức trong quá trình trợ Sư Chính Pháp. Không có từ ngữ nào có thể diễn tả lòng biết ơn của tôi đối với Sư Phụ, tất cả điều tôi có thể làm là tiến bộ một cách tinh tấn trên con đường của mình.

Xin vui lòng chỉ ra bất kì điều gì không phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/12/11/明慧法会–做好当地真相资料–有力的揭露迫害-249507.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/1/21/130857.html#.T-Vd2LVS3IU

Đăng ngày 1-7-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Làm tốt tài liệu giảng chân tướng cho địa phương là một công cụ mạnh mẽ phơi bày bức hại first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Tôi trở lại vững bước kiên định tín Sư tín Pháphttps://vn.minghui.org/news/27672-toi-tro-lai-vung-buoc-kien-dinh-tin-su-tin-phap.htmlMon, 25 Jun 2012 15:16:53 +0000http://vn.minghui.org/news/?p=27672Từ Pháp hội Chia sẻ kinh nghiệm qua mạng internet lần thứ VIII dành cho các học viên ở Trung Quốc Bài viết của Viễn Sơn, một học viên từ Trung Quốc Tôi là một giáo viên, và tôi nhìn chung khá bận rộn. Làm ba việc mỗi ngày không phải là điều dễ dàng. […]

The post Tôi trở lại vững bước kiên định tín Sư tín Pháp first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Từ Pháp hội Chia sẻ kinh nghiệm qua mạng internet lần thứ VIII dành cho các học viên ở Trung Quốc

Bài viết của Viễn Sơn, một học viên từ Trung Quốc

Tôi là một giáo viên, và tôi nhìn chung khá bận rộn. Làm ba việc mỗi ngày không phải là điều dễ dàng. Tuy nhiên, miễn là tôi tuân theo sự an bài và các yêu cầu của Sư Phụ, tôi đã được duy hộ bởi uy đức vĩ đại và sự siêu thường của Pháp.

Khi đến giờ luyện công thống nhất toàn cầu buổi sáng, bắt đầu lúc 6 giờ sáng vào mùa hè, và 8 giờ sáng vào mùa đông ở vùng chúng tôi. Nó không dễ dàng để những người không phải là học viên ủng hộ các thành viên gia đình tham gia luyện các bài công pháp theo giờ toàn cầu. Gia đình của tôi cũng như vậy. Cho dù bị can nhiễu, tôi luôn luôn dậy đúng giờ vào buổi sáng để luyện công.

–Trích từ tác giả

Con xin kính chào Sư Phụ!

Chào các bạn đồng tu!

Tôi rất vui vì có thể gửi một bài chia sẻ đến Pháp hội Chia sẻ kinh nghiệm lần thứ VIII. Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được mười sáu năm, nhưng một thời gian trước tôi đã ngừng tu luyện. Nhờ lòng từ bi của Sư Phụ và sự giúp đỡ của các bạn học viên, tôi đã quay trở lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi vô cùng biết ơn Pháp của Sư Phụ, đã giúp tôi có được ngày hôm nay. Các học viên tham gia vào trang web Minh Huệ và các học viên trong khu vực của tôi đã giúp tôi nhận thức về Pháp tốt hơn. Khi so sánh quá khứ với hiện tại, và bản thân mình so với người thường, tôi cảm thấy vô cùng may mắn.

Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của tôi với các bạn học viên và kính dâng lên Sư Phụ bản tóm tắt con đường tu luyện của mình.

1. Từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp

Tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 08 năm 1995. Tôi nhanh chóng chuyển từ tìm hiểu Pháp tới tinh tấn học Pháp và tu luyện, cũng như hồng Pháp cho mọi người. Khi tôi học Pháp, tôi luôn luôn cảm thấy dù có cố gắng như thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn không thể hoàn toàn nhận thức được Pháp. Đã có nhiều điều được nhắc tới trong quá trình học Pháp nhóm. Một cách tự nhiên, mong muốn làm những việc khác của tôi ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn. Khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi cảm thấy hoàn toàn bị mất mát và quan niệm người thường của tôi đã chiếm lĩnh. Tôi không nghĩ đến Sư Phụ hoặc Đại Pháp, vì vậy tôi quay về cuộc sống của một người thường.

Khoảng ngày 20 tháng 07 năm 1999, khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp và các học viên, tôi ôm giữ tâm sợ hãi, cũng như nhiều chấp trước khác. Tôi đã bị giằng xé bởi những mong muốn tu luyện Đại Pháp. Tuy nhiên, với cách tư duy của người thường, tôi không thể thoát khỏi các bẫy do ĐCSTQ đặt ra. Tôi bị thao túng bởi mong muốn ngừng tu luyện. Trong giấc mơ, tôi đã rơi từ một ngọn núi cao xuống từng chút một. Tôi sợ chết ư? Không. Tuy nhiên, những điều khủng khiếp do ĐCSTQ gây ra đã làm tôi quên Pháp của Sư Phụ. Tôi quên rằng mọi thứ khác không gì sánh được với Đại Pháp vô biên. Tôi không hiểu rằng cuộc bức hại tà ác nhất trong lịch sử nhân loại chính là giai đoạn quan trọng nhất dành cho các đệ tử Đại Pháp để chứng thực Pháp.

Sau đó, mẹ tôi, cũng là một học viên, đã tử tế chỉ ra những thiếu sót của tôi. Khi tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân một lần nữa, sự sợ hãi của tôi giảm đi. Tôi biết mình phải làm gì. Sư Phụ và Pháp đã cho tôi sức mạnh và lòng can đảm. Cuối năm 1999, các viên công an địa phương đã tới nhà tôi. Lần đầu tiên, tôi nói mà không cảm thấy lo lắng, “Những gì anh đang làm là sự quấy rối. Nó có một tác động tiêu cực đến công việc của tôi. Những chuyến viếng thăm kiểu này như thể một người cắt chân của ai đó và sau đó nói rằng, ‘Nó bị chảy máu. Hãy nhanh chóng băng nó lại.’ Hai ngày sau đó, anh ta quay trở lại và hỏi thăm vết thương liệu có tốt hơn không? Sau đó anh ta tháo băng ra và vết thương lại bị hở. Rồi anh ta lại nói ‘Nó vẫn chưa lành sao, hãy băng nó lại.’ Chuyến thăm của các anh giống như vậy đấy.” Nhiều vị công an không nói nên lời, bỏ đi và không còn quấy nhiễu tôi nữa.

Tôi đã rời bỏ tu luyện bởi rất nhiều chấp trước người thường mạnh mẽ và tôi đã quên mất Pháp. Khi một học viên không có Pháp, anh ấy giống như một người thường. Chỉ là người tử tế, chính trực và can đảm, việc vượt qua những ảo tưởng, cạm bẫy và những lời dối trá của các tay sai ĐCSTQ là muôn vàn khó khăn.

2. Từng bước trở lại tu luyện, kiên tín Sư phụ và Pháp

Trong những ngày đầu của cuộc bức hại, các xe công an thường xuyên lượn xung quanh tôi. Tôi nghĩ rằng đó là điều tốt, bởi vì đó là một cơ hội tốt để xả bỏ sợ hãi. Khi xe công an theo tôi, tôi đi xe đạp trong một tư thế khá an nhàn. Hơn nữa, càng nhiều công an theo dõi tôi, càng ít công an bám theo các học viên khác. Tuy nhiên, từ góc độ khác, công an tiếp tục theo tôi hết ngày này qua ngày khác. Tự do là quyền của tôi. Tôi cần phải có can đảm để được tự do. Khi tôi bắt đầu suy nghĩ theo cách này, cuối cùng tôi hiểu một số hàm nghĩa của “Đại Pháp là viên dung.”

Một viên công an đến gặp tôi, cố gắng để nói một vài điều gì đó, nhưng lại do dự. Ông ta nói vòng vo một hồi và nói rằng thật quá khó khăn để theo dõi tôi. Tôi tự tin nói, “Khó là thế nào? Chỉ có giữa nơi làm việc và nhà. Giờ làm việc của tôi là cố định. Chẳng phải việc theo dõi tôi là rất dễ dàng à?” Tôi đã không nói bất cứ điều gì về thời gian rỗi của tôi. Tôi nghĩ rằng nó là cuộc sống cá nhân của tôi. Không cần thiết phải nói cho bất cứ ai. Tôi cũng gián tiếp nói với anh ta rằng tôi nắm vững quy định của pháp luật. Sau đó, tôi nhận ra rằng khi tôi cố gắng chuyển tải loại thông điệp này, tâm tôi phải rất thanh tịnh rằng tôi là một học viên Đại Pháp, và bất kỳ một sinh mệnh nào từ lời nói và hành động cũng phải tuân theo Pháp. Khi tôi tiếp tục tu luyện, các thành viên không phải là học viên trong gia đình tôi đã không vui. Tôi nói, “Tôi có quyền. Mọi người được chào đón để cùng đi với tôi.” Khi tôi có Pháp trong tâm và kiên định tiếp tục tu luyện, những người xung quanh đã chấp nhận những hành động của tôi.

Từ việc tinh tấn học Pháp, tôi đã ngộ ra rằng một người phải bước đi một cách đàng hoàng và ngay chính để giảng chân tướng và chứng thực Pháp. Lúc đầu, tôi cảm thấy rằng một số người nhìn tôi với vẻ nghi ngờ. Tuy nhiên, tôi hiểu rằng tôi không bao giờ làm bất cứ điều gì có hại cho xã hội. Sư Phụ đã dạy chúng ta làm một người tốt, và đó là quyền và sự lựa chọn của tôi để tu luyện Pháp Luân Công. Nếu anh/chị không hiểu tôi, đó là vì anh/chị không biết được chân tướng và tôi cần phải nói chuyện với anh/chị và giúp anh/chị hiểu. Tôi có một thói quen trong cuộc sống hàng ngày. Khi tôi tản bộ, tôi nhẩm đọc Hồng Ngâm của Sư Phụ.

Dần dần, diện mạo của tôi thể hiện được sự nhận thức của tôi về Pháp, điều này đã mang lại cho tôi nhiều cơ hội hơn để nói chuyện với người thường. Với việc khủng bố đẫm máu của ĐCSTQ và vào những giờ đen tối khi mà những lời dối trá đã và vẫn đang lan truyền khắp mọi nơi, nếu không vì Pháp Luân Đại Pháp, chỉ việc bước ra ngoài đường cũng sẽ thấy rất đau đớn. Khi tôi đi trên phố một cách công khai và ngay chính nói với mọi người về những đối xử sai trái mà tôi đã gặp phải, và Pháp Luân Công đã bị hàm oan, tôi thấy rằng những người mà giữ một thái độ tiêu cực hoặc đã làm tổn hại Pháp Luân Đại Pháp đã cúi đầu và lướt qua tôi một cách nhanh chóng. Tôi thường giữ ý nghĩ rằng vì tôi là một người đang trên đường trở thành Thần, tôi phải tự tin và tự hào.

Tôi luôn giữ thế chủ động khi phải đối mặt với khổ nạn. Khi xảy ra xung đột với những đồng nghiệp, đầu tiên tôi tìm kiếm những thiếu sót của mình. Khi phải đối mặt với những vấn đề khó khăn, tôi nhớ tới khẩu quyết,

“Sinh huệ tăng lực, Dung tâm khinh thể.” (“Pháp Luân Phật Pháp – Đại Viên Mãn Pháp)

Trí huệ của các đệ tử Đại Pháp được tăng lên hàng ngày. Sư Phụ sẽ cấp cho chúng ta một giải pháp. Khi đối diện với danh và lợi, tôi luôn luôn nhường cơ hội cho người khác. Vì vậy, môi trường làm việc của tôi tương đối thoải mái.

Lần đầu tiên khi tôi chọn tu luyện Pháp Luân Công, đó là bởi vì tôi đã bị cuốn hút bởi Pháp trong Chuyển Pháp Luân. Cho dù hoàn cảnh có thuận lợi hay không, tôi chỉ cần tuân theo Pháp của Sư Phụ vô điều kiện. Vì vậy, các đồng nghiệp của tôi thích làm việc với tôi. Kể từ ngày 20 tháng 07 năm 1999, họ đã bị bao bọc bởi những lời dối trá về Pháp Luân Công, vì vậy họ nhìn tôi như một cánh cửa nối tới Pháp Luân Công. Họ lắng nghe, quan sát, và suy ngẫm. Trong tâm họ, mọi người biết rằng ĐCSTQ là thế nào, trong suốt sự tồn tại của nó, luôn đảo lộn sự thật. Những người trí thức nhận thức rõ ràng hơn về những điều nguỵ biện. Mọi người không biểu hiển những suy nghĩ riêng của họ, vì họ sợ sự bức hại tàn nhẫn của ĐCSTQ. Rất nhiều người lựa chọn ngồi bên lề. Nhưng tất cả họ đều có thể phân biệt đúng sai, tốt xấu. Một số người có thành kiến với Pháp Luân Công vì họ không biết sự thật hoặc đã không suy xét thấu đáo. Miễn là tôi có thể giữ chính niệm và làm tốt tất cả mọi việc mà tôi phải làm, môi trường làm việc của tôi sẽ thuận lợi. Tại nơi làm việc, tôi hiểu rằng việc tu luyện Pháp Luân Công của tôi là đúng đắn. Một lần, có một số người nói những lời bất kính đối với Sư phụ và Đại Pháp, ngay lập tức tôi chỉnh lại anh ta. Sau đó, tôi kiên nhẫn giải thích cho người đó chân tướng về Pháp Luân Công.

Đệ tử Đại Pháp sống giữa người thường, nhưng không truy cầu nhận thức và cảm thông của người thường. Thay vào đó, chúng ta cố gắng để họ giữ trong tâm của họ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và Chân-Thiện-Nhẫn là tốt, như thế họ sẽ có cơ hội được cứu. Trong nhiều thập kỷ, người thường đã bị tẩy não. Câu hỏi đặt ra là làm thế nào để giúp họ chọn phía thiện. Thật là khó khăn cho họ để tin rằng Đại Pháp là tốt, khi họ đang phải đối mặt với những lời dối trá khắp mọi nơi. Chúng ta phải liên tục phải giảng chân tướng về Pháp Luân Công và chúng ta cần phải giúp họ nhìn thấy sự tốt lành của Pháp Luân Đại Pháp.

Chúng ta ăn cùng loại thức ăn, có cùng một loại công việc và sống trong những ngôi nhà tương đối giống nhau. Điều khác biệt là tôi luôn luôn khỏe mạnh, tràn đầy sức sống, dũng cảm, khoan dung, và lời nói của tôi luôn luôn phù hợp với hành động và dựa trên nền tảng chân chính. Khi chúng ta tuân theo các tiêu chuẩn của Chân-Thiện-Nhẫn ở tất cả các vấn đề, dù lớn hay nhỏ, con đường của chúng ta trở nên rộng hơn, và chúng ta có thể làm tốt ba việc mà không gặp nhiều khó khăn.

Những chuyến đi công tác với các đồng nghiệp là không thể tránh khỏi. Cho dù là ai ở cùng phòng với tôi đi chăng nữa, tôi luôn luôn dậy và luyện công theo giờ luyện công toàn cầu. Một lần, một người quản lý bậc trung bật đèn sáng, nhìn tôi rồi ngủ tiếp. Ngày hôm sau, ông ấy chỉ nói với tôi rằng tôi thật sự bất thường, và những người khác dường như không quan tâm hoặc hiểu những gì ông nói.

Có một việc tại nơi làm việc liên quan tới việc thăng quan tiến chức. Tôi đã được đưa vào danh sách ứng cử viên. Một đồng nghiệp đã đến nói chuyện với lãnh đạo của tôi và đề cập việc tôi là một học viên. Một ai đó trong cơ quan đã gọi điện cho gia đình tôi và gây áp lực. Sau đó, lãnh đạo đảng ủy đã gặp tôi và nói,“Tôi được bí thư đảng ủy cơ quan yêu cầu nói chuyện với anh. Một người đã báo cáo rằng anh tu luyện Pháp Luân Công.” Tôi hỏi ông ta, “Ai nhìn thấy tôi tập luyện Pháp Luân Công tại nơi làm việc? Tôi có thể nói rõ với anh là tôi không tập luyện Pháp Luân Công tại sở làm.” Tôi nói điều này vì nội quy làm việc. Đồng thời, tôi muốn cho họ biết quyền tự do tín ngưỡng là quyền của tôi. Trên thực tế, người đó đã thấy tôi nói chuyện với công an một cách công khai, vì vậy ông đã không theo đuổi việc này thêm nữa.

Sau đó, tôi đã đi nói chuyện với bí thư đảng ủy cơ quan. Ông ấy vừa mới được chuyển đến đơn vị công tác của tôi và né tránh tôi. Ông ấy nói về việc này việc kia nhưng tránh các vấn đề thực tế. Ông ấy đã cố gắng đọc suy nghĩ của tôi. Tôi rất thoải mái nhưng thận trọng với những câu trả lời của mình. Ngày hôm sau khi tôi nhìn thấy ông ấy, biểu hiện trên khuôn mặt của ông ấy không bình thường. Ông ấy cảm thấy không thoải mái bởi vì cuộc trao đổi hôm trước của chúng tôi không đáp ứng mục đích của ông ấy. Sự thật khiến ông thấy khó khăn để biện hộ cho tà đảng. Tôi cũng cảm thấy tiếc cho ông ta vì không biết được chân tướng sớm hơn. Tôi nhận ra rằng ông rất quan tâm đến những gì tôi nói, đó là một điều tốt. Các quan chức của tà đảng biết rất rõ về bản chất của tà đảng, nhưng họ chỉ nói ra sự thật khi họ cảm thấy hoàn toàn an toàn. Trên thực tế, hầu hết họ cảm thấy cực đau đớn, nhưng họ không dám nói ra.

Tôi biết rằng môi trường làm việc thoải mái đã đạt được là bằng cách tín Sư tín Pháp, và kiên định chứng thực Pháp.

3. Học Pháp và đi từng bước thật tốt

Trong suốt sáu tháng đầu năm 2001, cơ quan đã không giao cho tôi bất kỳ công việc nào vì cuộc bức hại. Trong thực tế, tôi nhận thấy đó chính là Sư phụ nhìn thấy tôi có tâm tu luyện trong Đại Pháp, nhưng tôi lại rời xa việc học Pháp, do đó, Sư phụ đã an bài cho tôi sáu tháng tinh tấn học Pháp. Tôi học Chuyển Pháp Luân và các kinh văn mới của Sư Phụ trong và sau khi làm việc. Tôi thường xuyên tải về các bài viết chia sẻ kinh nghiệm từ trang web Minh Huệ (Hán ngữ).

Sư Phụ thường nhắc nhở các đệ tử học Pháp nhiều hơn, và nếu ai đó học Pháp tinh tấn, người đó có thể đề cao. Khi tôi nhớ lại những lời nói và hành động của mình trong khoảng thời gian xung quanh ngày 20 tháng 07 năm 1999, tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Nếu như tôi có một chút can đảm khi phải đối mặt với cuộc bức hại, tôi có thể đã không để lại một vết nhơ trên con đường tu luyện của mình.

Tu luyện trong Đại Pháp không khó đến thế. Tại sao? Bởi vì uy đức vĩ đại của Pháp. Khi chúng ta học Pháp tinh tấn và thuộc Pháp bất cứ lúc nào sau đó chúng ta có thể cảm nhận được uy đức của Pháp.

Tôi là một giáo viên và tôi nhìn chung khá là bận rộn. Làm ba việc mỗi ngày là điều không phải dễ dàng. Tuy nhiên, miễn là tôi tuân theo sự an bài và yêu cầu của Sư Phụ, tôi được bảo hộ bởi uy đức vĩ đại và sự siêu thường của Pháp.

Khi đến giờ luyện công toàn cầu buổi sáng, bắt đầu vào khoảng 6 giờ sáng mùa hè và 8 giờ sáng mùa đông ở vùng chúng tôi. Nó không dễ dàng để những người không phải là học viên ủng hộ các thành viên gia đình tham gia việc luyện công chung theo giờ toàn cầu. Gia đình riêng tôi cũng vậy. Mặc dù bị can nhiễu, tôi vẫn thức dậy đúng giờ để luyện công.

Khi đề cập đến giáo dục những người trẻ tuổi, điều quan trọng là dạy cho họ những đức tính cơ bản. Vì tôi tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn, việc dạy học sinh về ý nghĩa của việc này rất quan trọng. Khi học sinh đang trải qua khó khăn và từ chối lắng nghe, tôi nói với họ, “Các em có biết lương của các giáo viên có được từ đâu? Là thuế mà cha mẹ các em đã nộp. Nói một cách đơn giản, cha mẹ của các em là người đang trả lương cho giáo viên. Nếu tôi không dạy học sinh của tôi tốt, tôi sẽ cảm thấy có lỗi.”

Khi có những mâu thuẫn giữa các sinh viên, tôi nói với họ về sự nhẫn nại, khoan dung và lòng tốt. Khi một sinh viên có mâu thuẫn với cha mẹ, tôi nói với họ về sự chân thành và lòng hiếu thảo.

Khi chúng ta nói về những điều tồi tệ xảy ra trong xã hội, tôi nói với họ về thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Dùng văn hóa truyền thống Trung Quốc để tác động đến môi trường, tôi để cho họ biết cách tôi suy nghĩ thế nào và tôi ủng hộ cái gì. Sau đó, họ có thể tự quyết định liệu tôi có giống như loại người được miêu tả bởi các phương tiện truyền thông của ĐCSTQ khi vu khống Pháp Luân Công không.

Với cách suy nghĩ này làm nền tảng, việc giảng chân tướng về Pháp Luân Công sau này trở nên rất dễ dàng. Đặc biệt khi tôi nói chuyện về việc dàn dựng vụ tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn, mọi người có thể hiểu và chấp nhận những gì tôi nói. Có một thời gian, nhiều sinh viên đã tốt nghiệp trước đó đã hỏi tôi đang làm gì. Trong tâm của họ, tôi có lẽ đã bị tà đảng bức hại. Khi tôi nói với họ chân tướng về Pháp Luân Công, một số người rất sợ việc này. Tuy nhiên, ngay sau khi tôi nói với họ về tình hình hiện tại của mình, việc nói với họ về Pháp Luân Công và khuyên họ thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó dễ dàng hơn nhiều. Thỉnh thoảng có người đặc biệt rất sợ nghe giảng chân tướng. Tôi dùng tâm trí để loại bỏ các nhân tố tà ác phía sau họ và nói, “Điều này là vì tương lai của em. Tôi không sợ, thì em sợ gì chứ? Tôi chưa làm tốt phải không?”

Tôi không thường xuyên phát tài liệu giảng chân tướng, gửi tờ rơi hoặc nói chuyện trực tiếp với mọi người. Tôi sử dụng bất cứ cơ hội nào đến với mình. Nhiều lần tôi có cơ hội khi ở trường. Đôi khi tôi theo một kế hoạch định trước rất chặt chẽ, tôi nhận thấy có nhiều vấn đề cần được giải quyết.

Phật Pháp là vô biên và Sư Phụ đã an bài hết thảy mọi thứ. Miễn là chúng ta bước đi một cách thận trọng, chúng ta có thể cảm nhận được hàm nghĩa của Pháp và nhận ra Sư Phụ chăm sóc các đệ tử hết sức tỉ mỉ.

Một lần, tôi đến chỗ một học viên ở một khu vực miền núi. Đến lúc trở về nhà, trời đã tối. Không có xe ô tô nào có thể giúp tôi trở về nhà và có một đoạn đường núi đặc biệt rất khó để vượt qua. Nhưng tôi đã không lo lắng. Sau đó, một xe taxi đi đến phía sau tôi. Tôi vẫy tay, nhưng nó không dừng lại cho đến khi nó đi cách tôi hơn mười mét. Người lái xe có thể rất thận trọng. Ông ấy sẵn sàng lắng nghe tôi nói cho ông ấy chân tướng về Pháp Luân Công và đồng ý thoái ĐCSTQ và các chức liên đới của nó.

Một vài năm trước đây, một trong những lớp học tôi dạy sắp tốt nghiệp và tất cả các sinh viên đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Trong giấc mơ của tôi, tôi thấy một cánh đồng được chia thành các phần khác nhau, với một số trồng lúa mỳ và các loại rau khác. Mỗi mảnh đất trông gọn gàng và phát triển rất tốt với độ ẩm là hoàn hảo. Tôi ngộ ra rằng Sư Phụ đang khích lệ tôi dạy sinh viên của mình thật tốt.

Trong một kỳ nghỉ gần đây, nhiều người xung quanh tôi khuyến khích tôi học lái xe. Liệu tôi có nên hay không? Thời gian là rất quan trọng với tôi, vì thế tôi không nên lãng phí một phút nào hết. Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi quyết định học lái xe. Ngày đầu tiên, giáo viên dạy lái xe tìm một lý do để mắng tôi. Mặc dù lời nói của ông ấy rất khắc nghiệt, nhưng ông ấy đã không xúc phạm tôi. Dù ông ấy có nói gì đi nữa, tôi tiếp tục mỉm cười và không nói lại hoặc giải thích gì thêm. Tôi chỉ nghĩ, “Liệu đây có phải là vì tôi không nên ở đây? Hoặc, tôi có một thiếu sót phải làm mà không muốn bị chỉ trích?”  Vào lúc đó, tôi nhìn thấy Sư Phụ mỉm cười trong tâm của tôi. Tôi ngộ ra rằng đó là đúng khi không tranh luận với ông ấy. Nụ cười của Sư Phụ đã nói với tôi rằng tôi có một nhiệm vụ ở đây. Tôi nhanh chóng điều chỉnh mối quan hệ của tôi với người giáo viên. Tôi đã có thể nắm được các kỹ năng cần thiết. Ông ấy thích suy nghĩ và thảo luận về các vấn đề khác nhau, và chúng tôi nói chuyện về rất nhiều thứ. Ông ấy thường đồng ý với luận điểm của tôi khi đề cập đến các vấn đề quan trọng. Trong khoảng thời gian đó, mỗi ngày tôi đều gặp những người có tiền duyên và khuyên họ thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Trong số đó, có những sinh viên đại học, học sinh trung học, các quan chức chính phủ, công nhân nhà máy, và người lao động nhập cư. Một cán bộ cấp thấp trong một nhà máy đã đeo một chiếc phù hiệu ĐCSTQ. Ngay lập tức ông ta đã cởi bỏ nó sau khi tôi nói với ông ấy chân tướng về Pháp Luân Công. Hầu hết các cán bộ từ các cơ quan chính phủ đều nhận thức rất rõ ràng về xã hội Trung Quốc. Họ thường thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó miễn là bạn giảng chân tướng rõ ràng cho họ.

Trên đây chỉ là tóm lược những gì tôi đã trải nghiệm. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp với Pháp.


Bản tiếng Hán: https://minghui.ca/mh/articles/2011/12/9/明慧法会–在信师信法中我站了起来-249490.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/2/2/131111.html

Đăng ngày 25– 6- 2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Tôi trở lại vững bước kiên định tín Sư tín Pháp first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Cứu người trong khi bán hànghttps://vn.minghui.org/news/27620-cuu-nguoi-trong-khi-ban-hang.htmlSat, 23 Jun 2012 16:03:07 +0000http://vn.minghui.org/news/?p=27620[MINH HUỆ 08-01-2012] Đột nhiên, anh ta nói tên thật của tôi và tôi thấy đôi mắt anh rươm rướm nước mắt. Ngay sau đó, anh ta bỏ đi. Tôi không nói được gì. Tôi nhìn theo anh và nhìn thấy toàn […]

The post Cứu người trong khi bán hàng first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của  một học viên Đại Pháp ở Đông Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-01-2012] Đột nhiên, anh ta nói tên thật của tôi và tôi thấy đôi mắt anh rươm rướm nước mắt. Ngay sau đó, anh ta bỏ đi.

Tôi không nói được gì. Tôi nhìn theo anh và nhìn thấy toàn bộ cơ thể anh được bao quanh bởi một ánh sáng màu vàng rất ấm áp, nhẹ nhàng. Bây giờ thì chính đôi mắt tôi lại tràn đầy nước mắt. Có lẽ Sư phụ từ bi đã nhìn thấy suy nghĩ và chính niệm của tôi là “Tôi phải cứu anh ta” và do đó đã cho tôi sức mạnh của lòng thương xót và từ bi. Nhờ sự khích lệ của Sư Phụ đối với ước muốn cứu người bằng chính niệm của đệ tử, mà Sư Phụ đã cho tôi thấy cảnh tượng tuyệt vời và thiêng liêng ấy. Đó là Đại Pháp đã độ nhân! Là uy lực to lớn,công đức của Đại Pháp tái hiện trong nhân gian.

– Trích lời tác giả-

Kính thưa Sư phụ tôn kính cùng đệ tử Đại Pháp trên toàn thế giới.

Tôi là một thương nhân của một gian hàng nhỏ tại một chợ chuyên bán sỉ tại một thành phố thủ đô ở Đông Bắc Trung Quốc.Tôi đã phải chịu đựng nhiều bệnh tật, là lính bị giải ngũ, rồi bị vợ ly dị, và mất hết tiền vào một công việc liên doanh. Bao nhiêu khổ nạn đã làm tôi chán nản, và tôi đã rất khó khăn để sống với một cơ thể ốm yếu. Đến một ngày thật sự chịu không nổi nữa, tôi đã đau đớn quỳ xuống nhìn lên trời than trách rằng “Ông Trời ơi, tại sao cuộc sống lại đau khổ đến thế? Tôi thà làm một nhà sư sống ở chùa cho đến hết đời chứ không chịu nổi sống giữa thế gian con người này nữa!”.

Mùa thu năm 2005, tôi tình cờ gặp lại một người bạn lâu năm và anh ta đã đưa cho tôi cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi đọc cuốn sách ba lần và nhận ra đó là cuốn sách về tu luyện, thực sự là một cuốn sách đáng được trân trọng mà tôi đã hy vọng và chờ đợi bấy lâu. Tôi đọc và học Pháp bất cứ khi nào tôi có thời gian. Và tôi đã không thể rời được cuốn sách.

Vào năm 2006, có hai học viên đến thăm tôi và thiết lập một cơ sở sản xuất tài liệu ngay tại nhà tôi. Hầu hết các học viên phân phối rất nhiều các loại tài liệu tại thời điểm đó. Môt số học viên phụ trách về thiết bị kỹ thuật đã giúp các học viên ở các thành phố và các quận xung quanh thiết lập các trang web chuyên sản xuất và xử lý các vấn đề kỹ thuật. Họ thường xuyên không ngủ hoặc ngủ rất ít. Mắt họ đỏ cả lên, họ quá mệt mỏi đến mức không đứng nổi trong khi làm các tài liệu, nhưng họ vẫn không ngừng. Ba người chúng tôi hợp tác rất tốt và phân phối các tài liệu ở các tòa nhà, giải thích sự thật về Pháp Luân Công, và khuyên mọi người thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc, Đoàn Thanh niên Cộng sản, và Đội thiếu niên tiền phong (gọi tắt là “tam thoái”) mỗi khi chúng tôi có thời gian. Hai học viên này sau đó đã bị đàn áp, nhưng tôi thoát được nhờ sự bảo hộ của Sư Phụ.

Điều này thúc đẩy tôi hướng nội và tôi thấy rằng, kể từ khi tôi trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi thấy Pháp là tốt dựa trên cảm tính, nhưng vẫn đối đãi việc tu luyện bằng quan niệm của người thường. Sư Phụ dạy rằng:

“[nếu] chư vị muốn tu luyện lên cao tầng, [nhưng] chư vị lại không có Pháp để chỉ đạo tại cao tầng, [thì] chư vị không thể tu luyện được.”

Nguyện vọng của tôi là đưa Đại Pháp này truyền xuất ra, để cho chúng ta có nhiều người hơn nữa thu được lợi ích, làm cho những người thật sự muốn tu luyện sẽ theo Pháp mà tu luyện lên trên.

(Chuyển Pháp Luân)

Từ đó tôi tìm thấy thiếu sót của mình. Tôi học Pháp, nhưng đã làm việc Đại Pháp mà không theo sự chỉ đạo của Pháp.

“Có một số học viên, họ không chiểu theo yêu cầu tâm tính mà làm, chỉ luyện động tác không tu tâm tính; họ không thể được xem là người luyện công” (Chuyển Pháp Luân).

Sư phụ như làm tôi tỉnh giấc. Tôi tự hỏi,“Tôi đã thực sự coi mình là một học viên chưa? Tôi đã thực sự tu luyện hướng tới cao tầng chưa? Tôi đã thực sự chiểu theo Đại Pháp mà nhận xét vấn đề khi đối mặt với thử thách?” Và kết luận được rằng: tôi thực sự chưa phải là một học viên. Tôi bật khóc khi nhận ra tôi đã tu luyện trong hơn hai năm nhưng lại làm việc Đại Pháp với quan niệm người thường. Tôi không thể được coi là một học viên chân chính. Tôi nhận ra tu luyện là đặc biệt nghiêm túc, và tôi cần đề cao tâm tính hơn nữa bằng cách học Pháp một cách thật tinh tấn. Tôi bắt đầu hiểu Pháp từ trong Pháp, đạt được trạng thái tu luyện chân chính, và thiết lập nền tảng để sau này có thể hồng Pháp và giảng thanh chân tướng.

Tôi muốn kể lại dưới đây kinh nghiệm của tôi về việc học Pháp để có thể từ đó giảng chân tướng cho mọi người về Pháp Luân Công một cách hiệu quả và cứu họ.

Người dân thức tỉnh

Một ngày nọ một người đàn anh trẻ khoảng 30 đến mua hàng tại gian hàng của tôi. Tôi giải thích sự thật về Pháp Luân Công cho anh ta nghe. Anh nói rằng anh đã rút khỏi Đoàn Thanh niên trên Internet. Tôi nói với anh rằng những người biết sự thật chắc chắn sẽ được may mắn. Tôi cũng đã nói rằng Thần Phật đang cứu loài người và người ta phải trân quý cơ hội may mắn mà chúng ta đã chờ đợi hàng chục triệu năm này. “Hãy nói với gia đình, con cái, người thân và bạn tốt của mình sự thật để họ rút khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó đi. Sau đó, họ sẽ được lưu lại, và tránh được thảm họa.” Anh ngạc nhiên nhìn thẳng vào mắt tôi và hỏi, “Anh là học viên Pháp Luân Công à?” Tôi đáp:“Phải”. Anh ta nói: “Việc bắt những học viên Pháp Luân Công đang là ưu tiên hàng đầu bây giờ, sao anh dám nói công khai như thế?” Tôi trả lời: “Nếu anh thấy một người đang nổi trên mặt nước hoặc bị thiêu trong lửa, anh có thể mặc kệ được chăng? Tôi không thể không cứu anh được”. Đôi mắt anh ta nhìn tôi đầy ghen tỵ và ngưỡng mộ, anh nói, “Anh đã phải chịu đựng trong hơn mười năm và đã vượt qua rất nhiều sự đàn áp. Điều đó không hề dễ dàng, nhưng anh vẫn muốn cứu người”. Tôi trả lời, “Sư Phụ dạy chúng tôi rằng phải cứu người và sống vị tha. Đệ tử Đại Pháp đều có trách nhiệm cứu độ chúng sinh”. Anh ta giơ ngón cái lên (kiểu khen ngợi) và nói“Thế thì anh nên tiếp tục, và nhiều người sẽ ủng hộ các anh”. Nhìn anh ta bước đi, tôi thầm nghĩ, “Người Trung Quốc đáng quý biết bao, cuộc sống này thật đáng quý biết bao, anh có biết sự lựa chọn của anh sẽ mang lại sức sống và ánh sáng cho chúng sinh trong vũ trụ của anh không? Họ đang reo mừng và chờ đón anh”.

Anh đã thay đổi suy nghĩ của tôi

Có người đã hỏi tôi về DVD Biểu diễn Nghệ thuật Thần Vận và nói rằng, “Các chương trình này thật sự là quá hay, tôi đã xem đến ba lần rồi. Anh rể tôi đến chỗ tôi và muốn xin cái đĩa. Tôi không cho anh ta, tôi không thể cho nó được. Anh còn cái nào không?”. Tôi cho ông ta một đĩa khác rồi ông lại nói “Tôi đã xem từng tiết mục một và suy nghĩ nhiều về nội dung của nó.” Tôi trả lời: “Thần Vận hé mở toàn bộ nền văn minh 5.000 năm của Trung Quốc. Nó là tinh hoa của văn hóa truyền thống chân chính. Nó đã làm cảm động vô số các chính trị gia và các nhà lãnh đạo nổi tiếng ở các nước khác và đem lại nhiều lợi ích to lớn cho bất cứ ai được xem nó”. Ông ta nói ngay: “Tôi đã kêu tất cả mọi người trong nhà xem. Con trai và con gái tôi cũng đã xem rồi. Con trai tôi làm việc trong văn phòng an ninh trật tự công cộng thành phố và nó thực sự đồng tình với Pháp Luân Công. Nó nói cái này là tốt. Cháu trai tôi còn nhỏ, mới khoảng bốn tuổi thôi nhưng lúc nào cũng đòi xem mỗi khi nó ghé qua chỗ tôi”. Ông nói thêm “Anh đã thay đổi suy nghĩ của tôi. Lúc đầu tôi đã không hề nghĩ như vậy”.

Bây giờ tôi mới nhớ lại lần đầu tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho ông ta. Khi tôi nói với ông rằng “tam thoái” có thể cứu người, ông ta nổi giận. Ông ta la lên: “Bây giờ xã hội đã ổn định và mức sống đã được cải thiện. Còn điều gì không tốt chứ? Tại sao anh lại truyền bá những điều này? Tại sao vậy? Tại sao? Thoái Đảng? Làm thế nào mà thoái được”? Ông ta hỏi tôi sáu hoặc bảy lần lý do tại sao và cuối cùng nói: “Hãy lo mà bán hàng và kiếm sống đi”. Tôi bình tĩnh trả lời: “Tôi đang bán hàng và vẫn đang kiếm tiền. Tuy nhiên, khi thảm họa đến, ông sẽ mất mạng sống này. Nó không phải là một vấn đề nhỏ.Những gì tôi nói là vì lợi ích của bác thôi”.

Bởi vì hàng tôi bán với giá cả hợp lý, nên ông ta đến một lần nữa và tỏ vẻ ngại ngùng với tôi. Tôi không quan tâm và vẫn giải thích sự thật về Pháp Luân Công cho ông ta. Ông ta hỏi tôi tại sao lại có vụ tự thiêu. Tôi nói. “Tổ chức Phát triển Giáo dục, một tổ chức phi chính phủ dưới sự bảo trợ của Liên Hiệp Quốc, nhận định rằng nó đã được dàn dựng để phỉ báng Pháp Luân Công. Hơn nữa, những người tự thiêu không phải là học viên. Các học viên đều biết tư thế ngồi thiền, nhưng tư thế của họ không phải là tư thế của chúng tôi. Làn da bị bỏng đã được bọc lại rất chặt trước đó. Cô gái nhỏ đó đã có một cuộc phẫu thuật khí quản, nhưng lại có thể nói chuyện và hát chỉ bốn ngày sau cuộc phẫu thuật”.

Ông ta vẫn không thực hiện việc “tam thoái”. Khi ông đến mua hàng một lần nữa, tôi vẫn tiếp tục nói cho ông biết sự thật về Pháp Luân Công. Nhưng ông vẫn từ chối không rút khỏi Đảng. Lần sau, ông ta không muốn nói chuyện với tôi nữa, và tránh tôi. Tôi nói với ông ta,“Bác là một người biết suy xét nên hôm nay tôi cũng không muốn nói nhiều với bác. Tôi thực sự hy vọng bác nghĩ về nó ở mức độ sâu sắc hơn và không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ tuyên truyền nào của ĐCSTQ hoặc bất kỳ ý niệm gì bên ngoài. Bác nên lựa chọn cho chính xác và có trách nhiệm với chính mình“.

Tôi đưa cho ông đĩa DVD Thần Vận. Sau đó, ông xem nó và đột nhiên hiểu ra. Ông nói, “Khi người thân và các con tôi ghé, tôi sẽ nói cho họ biết về nó. Tôi sẽ giúp họ hiểu sự thật. Tôi cũng sẽ cho họ xem biểu diễn Thần Vận. Nó thực sự là tốt!”. Tôi trả lời: “Bác là người may mắn và sáng suốt. Nếu bác để bất cứ ai biết sự thật và nói cho họ biết rằng Đại Pháp là tốt để họ thoái Đảng, bác sẽ được ban thưởng”. Ông ấy hẹn sẽ lại tới để xin tôi đĩa Thần Vận. Tôi cảm thấy được rằng con người đang thức tỉnh.

Đại Pháp cứu những người có tiền duyên

Một đồng tu lần nọ giảng chân tướng cho một người đàn ông 84 tuổi và được biết rằng người vợ 78 tuổi của ông bị ngã và đốt sống thứ 7 và thứ 9 của bà đã bị gãy. Ông đã chi rất nhiều tiền cho bệnh viện, nhưng bà không khỏi bệnh và bây giờ đang nằm liệt giường. Bà ấy hoàn toàn phụ thuộc vào ông. Ông dường như hoàn toàn kiệt sức và nhìn không được khỏe. Quả là quá khó khăn cho hai người lớn tuổi!  Sau khi nghe sự thật về Pháp Luân Công, ông thực sự tin rằng Đại Pháp là tốt, liền kể với bà vợ về nó, và họ liền niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”.

Một tháng sau đó, một phép màu xảy ra. Bà vợ bị liệt của ông không còn nằm liệt giường nữa. Ông ta đã vô cùng hạnh phúc và biết ơn Sư phụ. Tôi nói với ông rằng đã có hàng chục triệu học viên nhưng Sư Phụ chỉ có một, và nói rằng tất cả chúng tôi đều là học viên. Tôi nói rằng nếu ông muốn cảm ơn một ai đó, ông ta nên cảm ơn Sư Phụ của chúng tôi. Sư phụ thấy ông thực sự tin rằng Đại Pháp là tốt nên đã cứu vợ ông. Ông nói: “Cám ơn Sư Phụ Lý đã cứu lấy vợ tôi, chính là Sư phụ Lý đã cứu mạng bà ta!”. Tôi tiếp tục giảng giải sự thật cho ông ta và ông đã hỏi xin một số bùa hộ mệnh Pháp Luân Đại Pháp(1). Khi chúng tôi gặp lại, ông kể rằng, ông đã về nhà và nói với người thân rằng Pháp Luân Công đã cứu vợ ông, bà có thể bước đi trở lại là nhờ vào Sư Phụ. Tất cả họ hàng của ông đều biết tình trạng của bà trước đó nên cho rằng điều này rất kỳ diệu. Sau đó ông khuyên họ nên chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và cho họ bùa hộ mệnh. Ông đã đi rất xa suốt ba ngày để gặp những người họ hàng ở xa và cho họ biết rằng, “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.

Ông ta nói ông sẽ đi xa thật xa để có thể nói cho mọi người biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là siêu thường. Ông muốn cho mọi người biết rằng bệnh của vợ ông đến cả bệnh viện cũng trả về, vậy mà Pháp Luân Đại Pháp đã cứu được bà. Mỗi buổi sáng, điều đầu tiên mà ông và vợ ông làm sau khi thức dậy là chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Lặp lại hơn 100 lần mỗi ngày. Mỗi khi ông đến cửa hàng chúng tôi, ông lớn tiếng bày tỏ cảm xúc của mình. Một số vị khách hỏi tôi rằng ông ta đang nói về cái gì. Tôi trả lời: “Ông ta nói nhờ Pháp Luân Công mà bà vợ ông bị liệt trên giường đã được cứu sống”. Ông ta nói to: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Điều làm tôi xúc động nhất là số lần họ nhẩm câu đó. Mỗi sáng thức dậy sau khi tắm rửa, họ đặt bùa hộ mệnh Đại Pháp lên bàn, hai tay chắp hợp thập và niệm “Kính chào Sư phụ Pháp Luân Công, Pháp Luân Đại Pháp hảo. Đa tạ Sư phụ đã cứu mạng chúng tôi”. Sau đó họ lại liên tục niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.

Sau đó ba tháng ông ghé lại, tôi dường như không nhận ra ông nữa. Ông nhìn như 1 người khoảng 60 tuổi, không còn vẻ mặt ốm yếu. Thân hình gọn gàng hơn và bước đi thanh thoát hơn rất nhiều. Thật bất ngờ, ông thực sự đã trẻ ra 15 tuổi! Tôi hỏi ông ta làm thế nào mà thay đổi nhiều vậy.  Bấy giờ đến lượt tôi thốt lên: “Đại Pháp thật kỳ diệu!” Tôi thở phào vì sự từ bi to lớn của Sư phụ. Đại Pháp nhắm vào cái tâm của con người. Sư phụ nhìn thấy cái tâm ấy và cứu vớt họ, thay đổi cuộc đời họ.

Phải cứu anh ta

“Là đệ tử Đại Pháp, chính niệm kiên định là tuyệt đối không thể dao động; bởi vì những sinh mệnh mới [canh tân] của chư vị thật sự hình thành trong Chính Pháp.” (Đại Pháp kiên cố không thể pháTinh tấn yếu chỉ II).

Một lần đang bán hàng, tôi đã giảng chân tướng cho một người đàn ông nhưng anh ta khá phản đối. “Tại sao ông nói mấy điều này với tôi làm gì? Sao không lo bán hàng đi?”. Tôi nói: “Vì tôi và anh có cơ duyên, tôi chỉ muốn giúp anh để anh được cứu. Thảm họa do thiên nhiên và con người bây giờ lúc nào cũng đang xảy ra. Sẽ có thảm họa đến và tiêu hủy con người, chỉ có những người tốt mới có thể sống sót..Vì vậy, tôi khuyên anh nên rút khỏi ĐCSTQ đi, anh sẽ an toàn và sống sót”. Ngay khi anh ta đáp lời tôi, tôi liền phát chính niệm vào anh ta để thanh trừ tà ác trong các không gian khác phía sau đang cản trở anh ta được cứu.

Tôi tiếp tục, “Vụ tự thiêu Thiên An Môn là một vụ dàn dựng”. Anh ta không nói lời nào. Tôi nghĩ “Chính niệm cứu người có duyên”. Sau đó tôi tiếp “Han Guang Sheng, một giám đốc Cục tư pháp thành phố Thẩm Dương, và ở Thiên Tân một sĩ quan cảnh sát tên là Hao Feng Jun cũng đã rút khỏi Đảng”. Anh ta vẫn không nói gì thêm.

Tôi nghĩ rằng: “Mọi thứ nếu đã cho rằng không thể thì sẽ là không thể. Phải thử đã, biết đâu sẽ trở thành có thể”. Tôi tiếp tục nói: “Hai mươi lăm thành viên ĐCSTQ tốt nghiệp trường Trung ương Đảng đã rút khỏi Đảng rồi”. Anh ta vẫn im bặt. Tôi nghĩ trong đầu “Tôi không tin mình không thể cứu được anh ta”. Sau đó tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp đã lan rộng trên 100 quốc gia”. Anh ta vẫn im lặng không nói tiếng nào. Tôi không ngừng khuyến khích bản thân mình bằng chính niệm rằng phải cứu cho được anh ta. Tôi niệm Sư phụ trong tâm “Sư phụ, đệ tử sẽ phải cứu anh ta”. Đột nhiên tôi thấy toàn thân ấm áp lạ thường và tôi cảm nhận sự từ bi vô hạn trong tâm tôi.

“Chúng ta không quen biết nhau. Chúng ta chỉ là khách qua đường giữa một đám đông rất nhiều người. Hôm nay chúng ta có thể nói chuyện lâu như vậy là vì chúng ta có tiền duyên. Có thể tôi và anh là họ hàng với nhau trong quá khứ. Nếu anh không nhanh chóng rút khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó thì anh sẽ không được lưu lại khi thảm họa xảy ra, điều đó là bởi vì tôi đã không tu luyện tốt. Đây sẽ là tiếc nuối lớn nhất của tôi khi thảm họa xảy ra. Không có đủ thời gian cho các đệ tử Đại Pháp cứu người. Tôi hy vọng anh không bỏ lỡ cơ hội may mắn này. Anh đã chờ đợi điều này hàng chục ngàn năm rồi”. Anh ta vẫn im lặng.

Trong tâm tôi nói với phần biết của anh ta: “Đệ tử Đại Pháp nói lên sự thật.  Đây là thời điểm anh đã chờ đợi từ rất lâu. Đó là ơn cứu độ hồng đại và từ bi của Sư phụ chúng tôi, nếu không đã không có chúng sinh ngày hôm nay. Phần biết của anh cần phải minh bạch và phải chịu trách nhiệm với sinh mệnh của mình. Mong anh hãy có sự lựa chọn đúng và đón nhận sự cứu độ của Đại Pháp. Những gì tôi đã nói là thật sự vì lợi ích của bản thân anh”.

Đột nhiên, anh ta nói tên thật của tôi và tôi thấy đôi mắt anh rươm rướm nước mắt. Ngay sau đó, anh ta rời đi.

Tôi không nói được gì. Tôi nhìn theo anh và nhìn thấy toàn bộ cơ thể anh được bao quanh bởi một ánh sáng màu vàng rất ấm áp, nhẹ nhàng. Bây giờ thì chính đôi mắt tôi lại tràn đầy nước mắt. Có lẽ Sư phụ từ bi đã nhìn thấy suy nghĩ và chính niệm của tôi là “Tôi phải cứu anh ta” và do đó đã cho tôi sức mạnh của lòng thương xót và từ bi. Nhờ sự khích lệ của Sư Phụ đối với ước muốn cứu người bằng chính niệm của đệ tử, mà Sư Phụ đã cho tôi thấy cảnh tượng tuyệt vời và thiêng liêng ấy. Đó là Đại Pháp đã độ nhân! Là uy lực to lớn,công đức của Đại Pháp tái hiện trong nhân gian.

Giảng chân tướng cho Trợ lý Ủy viên Văn phòng Công an

Một lần khác khi đang bán hàng, tôi không nghĩ gì khác ngoài việc làm sao để giúp ích cho người khác. Tôi trò chuyện với một khách hàng và cho anh ta biết rằng hàng chục triệu người đã rút khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Tôi hỏi anh ta: “Anh có phải là Đảng viên? Anh đã nghe qua việc thoái Đảng chưa?” Anh ta ngay lập tức trở nên tức giận và phát khùng, nói rằng, “Sao anh dám nói điều đó với tôi? Anh có biết tôi là ai không? Nếu tôi không phải đang mua hàng thì tôi đã bắt giữ anh rồi. Đưa tôi coi chứng minh thư của anh”. Tôi không hề sợ hãi nói: “Làm thế nào anh có thể bắt tôi? Chúng tôi là người tốt luyện tập Chân-Thiện-Nhẫn, làm sao có thể bắt tôi được? Anh cho rằng tôi không tốt à? Tôi rất đàng hoàng tử tế. Anh có thể nói như vậy về bản thân mình không? Chắc là không đâu”. Anh ta không nói được gì. Và tôi lại tiếp tục: “Thật là tốt cho anh vì gặp tôi hôm nay. Những người khác nhìn thấy hành vi đe dọa của anh có thể không dám nói chuyện với anh rồi. Tôi nghĩ rằng chúng ta có cơ duyên với nhau. Tôi hỏi anh chứ Pháp Luân Công có gì không tốt? Họ có sát nhân phóng hỏa và gây hại cho xã hội không? Họ hoàn toàn chỉ là những người tu luyện muốn được khỏe mạnh và làm người tốt. Giang Trạch Dân đã đàn áp Pháp Luân Công do sự ghen tỵ của một kẻ côn đồ.”

Sau đó tôi nói:“Thực sự thì anh cũng chỉ tuân lệnh mà làm thôi. Những gì anh biết đều là truyền miệng cả. Trong tương lai anh sẽ là con dê tế thần. Trong Thế chiến thứ 2, các y tá cũng chỉ làm theo mệnh lệnh nhưng cuối cùng sau chiến tranh cũng chẳng thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật. Nhiều năm đã trôi qua, nhưng các tòa án quốc tế vẫn đang truy tìm những người phạm tội trong Thế Chiến II”.

“Học viên Pháp Luân Công đều là những người tu luyện để trở thành Thần Phật. Những người đàn áp Thần Phật liệu có thể tha thứ được không? Trời điều khiển mọi thứ. Làm những việc tà ác sẽ bị quả báo và làm việc tốt sẽ được khen thưởng. Tôi nói điều này cho anh là vì lợi ích của cá nhân anh. Anh không nên bức hại đệ tử Pháp Luân Công và bắt giữ các học viên, nếu không anh chắc chắn sẽ bị trừng phạt. Con người trải qua luân hồi và có thể chuyển sinh thành thú, cây, hoặc trở thành một hòn đá. Mọi người không tin vào chư thần nhưng chư thần thực sự tồn tại, ngay cả dù mọi người không tin điều đó. Nếu anh làm điều ác, anh sẽ phải xuống địa ngục, một nơi tôi không mong bất kỳ ai phải ở đó cả bởi đó là nơi con người không chịu đựng nổi. Vậy anh đã biết mình nên làm gì chưa? Những điều đó đều là có thật cả”! Anh ta trả lời: “Bây giờ tôi không bắt các học viên nữa, tôi bị chuyển qua bộ phận khác rồi”. Tôi nói: “Anh hãy nói với những người lãnh trách nhiệm bắt các học viên đừng phạm vào cái tội bắt học viên Pháp Luân Công nữa, thật sự không tốt cho họ đâu”. Tôi tiếp: “Chúng ta có thể là có duyên lớn với nhau. Tôi và anh có thể là người thân của nhau trong kiếp trước. Tôi sẽ không hỏi tên họ của anh. Tôi sẽ chỉ đơn giản gọi anh là người có tiền duyên. Tôi đang kêu gọi anh hãy thoái Đảng. Anh có số phận may mắn này và anh sẽ được cứu độ”. Anh ta gật đầu.

Sự bảo hộ và dẫn dắt của Sư phụ

Một lần tôi nằm mơ thấy cửa hàng của tôi là một ngôi chùa, tôi đang định mở cửa vào lúc sáng. Ngay khi vừa mở thì lập tức rất nhiều luồng ánh sáng chiếu ra khắp phương qua bốn ô cửa sổ. Tôi rất cao hứng và như ngộ ra: “Gian hàng này nên trở thành một nơi Đại Pháp có thể cứu độ con người. Đệ tử Đại Pháp cần thể hiện phong thái cứu người và chứng thực Pháp. Khi những người có tiền duyên đến, họ sẽ được cứu bởi Đại Pháp. Đây là trách nhiệm của tôi”.

Từ đó, tôi đã siêng năng hơn và cảm nhận được sự gia trì của Sư Phụ. Tôi đối xử với tất cả mọi người theo Pháp của Sư Phụ. Người trong hay ngoài Trung Quốc đến với gian hàng của tôi đều là chúng sinh mà tôi phải cứu. Tôi giải thích về Pháp cho họ từ nhiều góc độ khác nhau, nói cho họ biết sự thật về Đại Pháp, và Đại Pháp là tốt.

Có một người ghé qua rất nhiều ngày rồi và đứng không xa cửa hàng tôi. Sau đó, anh ta đến và nói với tôi: “Tôi đứng đây theo dõi và không thấy ai dám bức hại anh. Tôi cũng sẽ không cho phép họ làm thế”. Những lời này cho thấy rằng ai ai cũng có phần biết của họ. Phần quý giá này sẽ ủng hộ Đại Pháp và thấy được sức mạnh của Đại Pháp.

Một lần có ba người khách ghé qua cùng một lượt. Tôi tận tình hướng dẫn họ cách sử dụng các sản phẩm, công suất của máy và cả dịch vụ khách hàng sau khi mua sản phẩm, và cho thêm một số phụ tùng cho những khách ở xa để họ có thể tự sửa chữa và tiết kiệm thời gian đi lại. Khi những người kia đi rồi thì còn lại một người. Tôi định giảng chân tướng cho anh ta thì anh ta nói: “Tôi đã ghé qua nhiều lần và thực sự cảm thấy anh đang bán hàng nhưng là phục vụ mọi người, môi trường buôn bán rất tốt và không hề làm với mục đích chỉ để kiếm tiền. Tôi thắc mắc là lý do gì mà vẫn còn có những con người như vậy?” Tôi cho anh ta biết: “Bởi vì tôi là một học viên tu luyện Chân-Thiện- Nhẫn, và Sư phụ chúng tôi đã luôn dạy chúng tôi phải tốt với mọi người. Phải có tấm lòng vị tha và giúp đỡ người. Tất cả đệ tử Đại Pháp đều hành xử như thế cả”.

Đệ tử Đại Pháp càng chứng thực Pháp tốt thì càng nhiều sinh mệnh sẽ tìm đến để được cứu độ. Vợ sẽ kéo theo chồng, bạn bè sẽ kéo thêm bạn bè khác, bà sẽ kéo theo cháu, đồng nghiệp sẽ kéo theo các đồng nghiệp khác, tất cả họ đều muốn tôi nói sự thật cho họ nghe. Mùa này đã có rất nhiều sinh mệnh được cứu độ.

Trên con đường tu luyện, tôi đã biến đổi từ chỗ biết ơn Sư Phụ vì đã tịnh hóa thân thể cho tôi và chỉ hiểu Pháp theo cảm tính đến chỗ có thể từ trong Pháp mà nhận thức Pháp. Tôi nhận ra rằng pháp lý trong Đại Pháp thâm sâu hơn hết thảy mọi thứ.

Xin các bạn đồng tu hãy làm mọi điều mà một đệ tử Đại Pháp cần làm. Sư phụ đang dẫn đường cho chúng ta.

Lưu ý: (1) bùa hộ mệnh – Tại Trung Quốc, các học viên đôi khi “giảng rõ chân tướng” bằng cách cho mọi người một cái gì đó nhỏ để mang theo hoặc trân trọng, kèm theo một vài lời nhắc nhở họ về cái tốt của Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/29/明慧法会–在摊位做买卖过程中救人-249159.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/1/8/130578.html

Đăng ngày: 23– 6– 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Cứu người trong khi bán hàng first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Trưởng thành trong Đại Pháp (Phần 3)https://vn.minghui.org/news/27520-truong-thanh-trong-dai-phap-3.htmlFri, 15 Jun 2012 10:02:30 +0000http://vn.minghui.org/news/?p=27520[MINH HUỆ 06 – 12 – 2011] Lầm tưởng làm công tác là tu luyện, rớt xuống và bị gửi đến một trại […]

The post Trưởng thành trong Đại Pháp (Phần 3) first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua mạng Internet lần thứ VIII dành cho các học viên ở Trung Quốc

Bài viết của một học viên từ miền Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 06 – 12 – 2011]

Lầm tưởng làm công tác là tu luyện, rớt xuống và bị gửi đến một trại lao động cưỡng bức

Bởi vì tôi đã quá nóng lòng bù đắp cho những tổn thất mình gây ra trong quá khứ, tôi trở nên chấp trước vào làm nhiều việc. Tôi ít khi học Pháp. Tâm sợ hãi, tâm danh lợi, sắc dục và nhiều tâm người thường khác của tôi rất mạnh mẽ, và phải mất một thời gian dài để tôi loại bỏ chúng. Con tôi còn trẻ và mắc bệnh, và tôi cũng đã phải làm việc. Khi tôi rất bận rộn, tôi thậm chí không thể đọc xong một bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân trong cả một tuần. Do đó, cựu thế lực tà ác đã tìm được cớ để bức hại tôi, và đến năm 2003 tôi đã bị bắt.

Tâm sợ hãi của tôi đã nổi lên sau khi tôi thấy trên trang web Minh Huệ (phiên bản Hán ngữ) rằng mục tiêu bức hại của chính quyền nhằm thẳng vào các học viên có khả năng kỹ thuật. Cuối cùng, tôi bị kết án ba năm lao động cưỡng bức. Sau khi đến trại lao động, tôi nghĩ rằng tất cả mọi thứ tôi nhìn thấy trong trại là những dụng cụ tra tấn được áp dụng với mình. Tôi hầu như bị lấn át bởi tâm sợ hãi và tôi muốn cầu xin người nào đó tôi quen để đưa tôi ra ngoài. Tôi biện minh cho tâm sợ hãi của mình bằng cách nói với bản thân rằng tôi muốn ra ngoài để có thể tiếp tục hỗ trợ Chính Pháp, thay vì nhận ra và loại bỏ tâm sợ hãi.

Bằng cách học Pháp nhiều hơn, chính niệm được gia cường và môi trường thay đổi

May mắn thay, trong khoảng thời gian này, vợ tôi trở nên tinh tấn hơn trong quá trình tu luyện của cô ấy, và cô ấy nghĩ đến nhiều cách thức để tìm được các bài giảng mới của Sư Phụ và bài chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của các học viên. Nhờ tôi có thể tiếp tục đọc bài giảng mới của Sư Phụ và học thuộc Pháp, chính niệm của tôi dần dần trở nên mạnh mẽ hơn. Không thể đọc sách Đại Pháp công khai trong trại lao động cưỡng bức, học thuộc lòng Pháp đã trở thành cách thức chính để tôi học. Tôi tìm cách học thuộc Hồng Ngâm, cả cuốn I và II. Đôi khi một vài người trong số chúng tôi ngồi thành một vòng tròn làm việc, chúng tôi sẽ đọc thuộc lòng Pháp từ đầu đến cuối lặp đi lặp lại. Chúng tôi cũng có thể học thuộc các bài giảng mới của Sư Phụ. Do chính niệm của chúng tôi trở nên mạnh mẽ hơn, về sau một người nào đó đã mang sách Chuyển Pháp Luân vào trong tù cho chúng tôi, giúp cho chính niệm của chúng tôi trở nên mạnh mẽ hơn nữa.

Ở đây tôi muốn nói về sự thay đổi của người trưởng ban trực ca. Kể từ khi ông ta liên tục tiếp xúc với các học viên Đại Pháp và chúng tôi liên tục nói với ông ta về sự thật, ông đã hiểu rằng Đại Pháp là tốt. Ông đã thường xuyên giúp các học viên bằng cách giữ an toàn cho các bài giảng mới và cũng giúp gửi thư trao đổi ra bên ngoài và mang thư vào. Tuy nhiên, vợ của ông ta khá nóng tính. Khi ông thấy rằng tất cả các học viên Đại Pháp đều có tính khí điềm đạm và đặc biệt tốt, ông muốn vợ mình tu luyện Pháp Luân Công. Sau đó, ông nghe một học viên nói rằng có hình ảnh minh họa các bài tập trong cuốn sách Pháp Luân Công, nên ông đã tìm một bản của cuốn sách và giữ lại nó, vì ông muốn mang về nhà và đề nghị vợ mình đọc nó.

Khi các nhân tố tà ác đã được loại bỏ dần dần, trong vòng 4-5 tháng, với chính niệm của mình, hàng chục học viên nam đã trốn thoát khỏi trại lao động cưỡng bức.

Một nữ học viên hô lớn “Pháp Luân Đại Pháp là tốt!” tại thời điểm cô vào trại. Giọng nói của cô quá lớn đến nỗi nó vang vọng khắp trại. Sau đó, người ta khẳng định rằng học viên này đã trốn thoát  nhờ chính niệm.

Tôi đã giúp tạo ra một môi trường để học và học thuộc Pháp. Thông qua việc chia sẻ giữa các học viên và sự trợ giúp, cuối cùng tôi dùng cách tuyệt thực và thoát khỏi trại.

Kinh nghiệm của tôi là nếu chúng ta có niềm tin kiên định vào Sư Phụ và Đại Pháp và nếu chúng ta dùng chính niệm để đối đãi với tất cả mọi thứ, tà ác sẽ không thể chạm vào chúng ta. Chúng thậm chí còn không thể khóa chúng tôi lại. Trong một vài năm tiếp theo, bất cứ khi nào tôi bị bắt, tôi đều có thể trở về nhà trong vòng một vài tuần nhờ chính niệm.

Viên dung chỉnh thể

Bởi vì tôi là một học viên có khả năng kỹ thuật đang chứng thực Pháp, có rất nhiều điều đặc biệt đòi hỏi ở tôi. Các học viên Đại Pháp là một chỉnh thể. Do tôi có kiến ​​thức về máy tính và kỹ năng kỹ thuật tốt hơn, nếu tôi thấy rằng có những lĩnh vực chưa đủ đáp ứng yêu cầu, tôi cần phải chủ động đề nghị giúp đỡ.

Lúc đầu, tôi đã gặp một số học viên đảm nhận vai trò điều phối viên. Họ nói với tôi rằng rất ít các học viên biết cách làm thế nào để truy cập vào Internet. Khi họ hỏi liệu tôi có thể giúp gửi tài liệu cho trang web Minh Huệ hay không, tôi vui vẻ đồng ý. Nếu có một công việc đòi hỏi các kỹ năng kỹ thuật cần thiết mà không ai biết làm điều đó như thế nào, tôi sẽ tìm tòi nghiên cứu và học các kỹ năng này. Sau đó, nếu một người nào khác có thể đảm nhận nhiệm vụ, tôi sẽ chuyển giao cho họ và làm nhiệm vụ khác. Đối với các kỹ năng kỹ thuật, tôi không cho rằng mình xuất sắc nhất trong số các học viên của chúng tôi, nhưng tôi hi vọng rằng trong quá trình trợ Sư chính Pháp, những kỹ năng này sẽ được sử dụng để đạt được kết quả tốt nhất.

Kiên trì trong tu luyện

Những người thường coi cơ quan chính phủ nơi tôi làm việc là một trong những nơi tốt và rất quyền thế. Sau khi tôi được thả ra từ trại lao động cưỡng bức, mặc dù tôi không từ bỏ tu luyện, tôi đã không đạt được hiệu quả trong việc giúp đỡ những người giám sát công việc của mình tìm hiểu sự thật về Pháp Luân Công, vì vậy họ không cho phép tôi trở lại làm việc, và cuối cùng họ sa thải tôi.

Sau khi tôi mất công việc và bị trại lao động cưỡng bức ép tôi phải bán nhà mới của mình, tôi vướng vào khó khăn về tài chính. Tôi đã phải chuyển việc hàng chục lần, nhưng điều này không làm giảm sự tiến bộ của tôi trong tu luyện.

Chỉ cần chúng tôi thành tâm tu luyện, Sư phụ sẽ giúp và sắp xếp cho chúng tôi. Chúng tôi đã bất ngờ được một người bạn là doanh nhân giúp đỡ. Ông đã cho tôi một công việc, và trả tiền gần như tương đương với số tiền tôi kiếm được từ công việc trước đây của mình, vì vậy tôi lại có thể mua một căn nhà.

Dùng chính niệm để giải quyết các vấn đề kỹ thuật

Không có những vấn đề nào mà học viên Đại Pháp gặp là trùng hợp ngẫu nhiên. Các vấn đề kỹ thuật cũng bao hàm các yếu tố của tu luyện. Thông qua học Pháp nhiều hơn và gia cường chính niệm, chúng tôi có thể học các kỹ năng kỹ thuật rất mau lẹ. Chúng tôi có thể nhanh chóng giải quyết các vấn đề kỹ thuật và thậm chí có thể giải quyết chúng với tốc độ phi thường.

Trong những ngày đầu, khi chúng tôi vừa bắt đầu thiết lập các điểm sản xuất tài liệu, tôi đã đến nhà một học viên để giúp điều chỉnh máy tính của anh ấy. Tôi phát hiện ra rằng có một đoạn mạch điện ngắn bị đứt trong nhà anh ấy. Tôi nhận thấy rằng điều này là do tà ác can thiệp, vì vậy chúng tôi bắt đầu phát chính niệm. Trong vòng mười phút đã có điện trở lại.

Trong một vài ngày, các thiết bị dường như làm việc bình thường nhưng tôi không thể vào được Internet, và tôi không thể nào giải quyết được vấn đề. Tôi nhận ra rằng đó là bởi vì tôi đã vô cùng bận rộn và đã không học Pháp đầy đủ trong một vài ngày. Sau khi tôi chuyên tâm học Pháp, mọi thứ bắt đầu làm việc trở lại và tôi đã có thể vào mạng.

Đôi khi, các học viên phàn nàn rằng máy tính xách tay của họ không hoạt động bình thường. Vì vậy họ thường đến nhà tôi để tôi sửa cho họ. Mặc dù không tác động gì vào nó, khi chúng tôi quay lại xem xét nó sau 1-2 ngày, nó lại có thể hoạt động tốt. Người tu luyện là khác với người thường. Các “Pháp khí” mà chúng tôi sử dụng để giúp mình trong Chính Pháp đã gặp vấn đề là bởi vì nó có quan hệ trực tiếp với trạng thái tu luyện của chúng tôi.

Hướng nội

Đôi khi tôi có mẫu thuẫn với các học viên khác, tôi luôn suy nghĩ rằng tôi đúng và thậm chí cảm thấy bực bội. Tôi sẽ nhắc nhở mình rằng tôi là một học viên và nói với bản thân mình rằng, ngay cả khi người khác sai 99% còn tôi chỉ có 1% sai, tôi vẫn phải tu luyện bản thân. Từ bây giờ, tôi phải loại bỏ tâm chấp chước đổ lỗi cho người khác và nhìn vào trong bản thân mình để nhận ra những gì mình đã làm sai. Khi tôi chân chính nhìn vào trong, tôi nhận ra rằng tôi thực sự có thiếu sót. Tôi cũng nhận thấy rằng tôi đã vô tình đã làm tổn thương người kia. Tôi nhanh chóng bình tĩnh lại và xin lỗi người đó.

Tôi vô cùng vinh dự và may mắn được trở thành một học viên Đại Pháp và có thể trợ Sư chính Pháp và cứu độ chúng sinh. Đây là tâm nguyện lớn nhất của tôi.

Tôi luôn cảm thấy sự tu luyện của mình còn kém và tôi không có gì để chia sẻ. Vì vậy, tôi luôn chờ đọc những bài chia sẻ của đồng tu khác. Sau đó, tôi thấy một bài chia sẻ của một học viên đã viết rằng chúng ta không nên tự cho mình là trung tâm. Do đó, tôi hiểu tôi phải phóng hạ tự kỷ và cảm thấy tôi nên tạo một sự đột phá và viết một điều gì đó. Một khi tôi đã bắt đầu viết, tôi nhận ra có nhiều điều để chia sẻ. Khi Pháp hội được tổ chức trước đó, tôi đã nghĩ về việc sẽ viết một điều gì đó, nhưng tôi chỉ viết đoạn đầu tiên và dừng lại ở đó. Lần này tôi đã có một bước đột phá, và với bài chia sẻ này, tôi đã loại bỏ nhiều tâm chấp chước.

Con xin cảm ơn Sư phụ! Cảm ơn tất cả các đồng tu!


Bản tiếng Hán:  https://www.minghui.org/mh/articles/2011/12/6/明慧法会–在大法中成长-3–249486.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/1/7/130568.html#.T5qxALMe6n8

Đăng ngày: 15– 6– 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Trưởng thành trong Đại Pháp (Phần 3) first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Trưởng thành trong Đại Pháp (Phần 2)https://vn.minghui.org/news/27482-truong-thanh-trong-dai-phap-2.htmlWed, 13 Jun 2012 09:23:25 +0000http://vn.minghui.org/news/?p=27482[MINH HUỆ 05-12-2011] (Tiếp theo phần 1: https://www.clearwisdom.net/html/articles/2012/1/5/130516.html) Chứng thực Pháp trong môi trường làm việc Tôi xin được một công việc tại […]

The post Trưởng thành trong Đại Pháp (Phần 2) first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua mạng Internet lần thứ VIII dành cho các học viên ở Trung Quốc

Bài viết của một học viên từ miền Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-12-2011]

(Tiếp theo phần 1: https://www.clearwisdom.net/html/articles/2012/1/5/130516.html)

Chứng thực Pháp trong môi trường làm việc

Tôi xin được một công việc tại một phòng ban chính phủ sau khi tốt nghiệp vào năm 1996. Tôi rất cẩn thận và tận tâm trong công việc của mình và cố gắng để trở thành một người tốt theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Bằng cách đó, tôi đã trở thành một người có danh tiếng tốt trong số các đồng nghiệp và quản lý của tôi. Khi đơn vị công tác ban đầu của tôi được tái cơ cấu vào năm 1998, lãnh đạo của ba phòng đã đến gặp tôi và yêu cầu làm việc cho họ. Cuối cùng, lãnh đạo phòng làm việc ban đầu của tôi đã giữ tôi lại.

Tôi làm trong một văn phòng chính phủ có quyền lực mà thường gặp gỡ với các doanh nghiệp và cá nhân. Những lần chúng tôi đến thăm các công ty để giải quyết vấn đề thì chúng tôi thường nhận được quà. Tôi luôn khéo léo từ chối nhận các món quà. Nếu có thể thì tôi cũng cố gắng tránh những bữa tiếp khách. Một số doanh nghiệp nghĩ rằng tôi coi thường họ. Thực tế, tôi không bao giờ làm gì hay gây trở ngại cho họ.

Có lần một nhân viên của một công ty đã làm ầm lên với tôi do có sự không bằng lòng. Tôi đã không tranh luận với ông ta và chỉ bình tĩnh giải thích tình hình. Vị giám đốc của tôi đã rất hài lòng bởi thái độ của tôi. Trong tình huống như vậy, rất hiếm người kiềm chế được bản thân mình.

Tôi đã hai lần nhận được danh hiệu “nhân viên xuất sắc” khi làm việc trong chính phủ. Vào nửa cuối năm 1998, tôi đã chuyển đến một đơn vị công tác mới. Tôi vẫn giành được danh hiệu “nhân viên xuất sắc” sau khi tôi làm việc ở đây chỉ trong một vài tháng.

Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, đương nhiên một giải thưởng sẽ không được trao cho một học viên Pháp Luân Công. Tuy nhiên, tất cả các đồng nghiệp của tôi đều đánh giá tôi là một người có năng lực và chăm chỉ nhất trong đơn vị công tác. Cuối năm 2003, tôi đã bị bắt giữ và đưa vào trại lao động cưỡng bức và bị buộc phải thôi việc.

Sư Phụ gọi tôi trở về đường chính sau khi bị mê lạc

Ngay trước ngày 20 tháng 7 năm 1999, rất nhiều công an mặc thường phục đã xuất hiện tại các điểm tập công để thu thập thông tin. Tại điểm tập công mà tôi đến, trưởng đồn công an đã đích thân đến đó để thu thập thông tin. Chúng tôi đã biết được điều này sau đó bởi vì có một đồng tu đã bị bắt giữ và đã nhận ra ông ta tại đồn công an. Vào đêm ngày 19 tháng 7 năm 1999, một vài học viên phụ trách điểm tập công đã bị bắt giữ. Sáng hôm sau, một học viên khác và tôi đã đi xe máy đến một vài điểm tập công nên đã biết được những sự việc này. Chúng tôi đã gửi một bức thư đến trang web Minh Huệ [Hán ngữ] để thông báo cho họ tình hình. Chúng tôi quyết định đi đến Bắc Kinh. Chúng tôi đã ở Bắc Kinh trong một tuần. Tình hình trở nên ngày càng xấu đi. Rất nhiều học viên đã bị bắt giữ. Chúng tôi trở về và đối mặt với áp lực to lớn. Tôi bị giữ tại nơi làm việc và bị buộc phải tham gia vào cái gọi là “khóa học”, vốn được đặc biệt thiết lập dành cho tôi. Cuối cùng, tôi đã bỏ cuộc.

Tôi chỉ học Pháp và tập công ở nhà. Mặc dù tôi có thể đọc vài bài giảng Pháp trong một ngày nhưng tôi không có được cảm giác kiên định mà tôi đã có trước đây. Tôi cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Tôi tiếp tục con đường này cho đến năm 2002, khi một đồng tu rất thân thiết với tôi và có tình trạng giống tôi (như chỉ học tại nhà) nói rằng sự nhận thức về Pháp của chúng tôi không đúng. Lúc đó tôi không sẵn sàng chấp nhận thực tế là tôi đã sai. Vợ tôi, cũng là một đồng tu, đã coi những lời của anh ấy rất nghiêm túc. Cô ấy đã mang một số kinh văn mới của Sư Phụ, các tài liệu Đại Pháp, một số đĩa CD về nhà và bắt đầu đọc và xem chúng. Vài ngày sau, cô ấy nói với tôi rằng nhận thức trước đây của chúng tôi về Pháp thực sự có vấn đề. Tôi đã xem đĩa CD và đã thức tỉnh. Tôi thấy những cuộc diễu hành mà các học viên ở nước ngoài tổ chức và nhận ra rằng đấy mới là biểu hiện thật sự của các học viên Đại Pháp. Tôi nhận ra rằng mình đã sai. Tôi nói với vợ tôi rằng tôi muốn đọc các bài kinh văn và các tài liệu Đại Pháp mà cô ấy có. Ngay khi tôi nói điều đó, tôi đã nghe thấy một giọng nói âm vang của một người đàn ông, rất giống với giọng của Sư Phụ, đang đọc bài thơ của Sư Phụ,

Phát tâm độ chúng sinh
Trợ Sư thế gian hành
Hiệp ngô chuyển Pháp Luân
Pháp thành thiên địa hành (“Trợ Pháp” trong Hồng Ngâm)

Tôi đã rất ngạc nhiên. Vợ tôi và em trai tôi cả hai đều ở trong phòng nhưng họ nói rằng họ không nghe thấy gì cả. Tôi nhận ra rằng đích thân Sư Phụ đã điểm hóa cho tôi. Kể từ đó, tôi đã thực sự bước đi trên con đường trợ Sư Chính Pháp và không có chút do dự nào cả.

Sư Phụ đã an bài cho tôi học công nghệ máy tính để chứng thực Pháp

Tôi rất thích công nghệ máy tính kể từ khi tôi bắt đầu làm việc vào năm 1996. Tôi cũng thay đổi công việc một vài lần sau đó và cuối cùng ổn định ở một trung tâm máy tính. Tôi phụ trách việc bảo dưỡng máy tính. Sau đó tôi đã nhận ra rằng tất cả những việc này không phải là ngẫu nhiên. Tôi biết mình có được nền tảng vững chắc về công nghệ máy tính là để chứng thực Pháp.

Không lâu sau tôi học công nghệ máy tính, internet băng thông rộng được lắp đặt tại nơi làm việc. Ngay lập tức tôi đã cài đặt nó tại nhà của mình. Sau đó tôi đã liên lạc với một học viên khác và có được một phần mềm chống phong tỏa. Tôi đã có thể truy cập vào trang web Minh Huệ tại nhà. Tôi đã tải xuống tất cả những bài viết có liên quan đến an toàn máy tính và áp dụng tất cả những phương thức bảo mật. Sau đó tôi trợ giúp hai đồng tu thiết lập hai điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng gia đình. Một trong số chúng vẫn còn hoạt động.

Trong quá trình đó tôi đã phải vượt qua chấp trước vào sợ hãi. Lần đầu tiên tôi truy cập vào trang web Minh huệ, tôi đã phát chính niệm một thời gian dài trước khi tôi bấm vào đường link. Mỗi lần tôi đến nhà một đồng tu để bảo dưỡng máy tính, tôi cần phải đột phá được suy nghĩ của mình rằng tôi có thể sẽ không trở về nhà. Bất cứ khi nào tôi đọc những bài viết trên trang web về những chịu đựng của các đồng tu như bị bắt giữ, bị đưa vào trại lao động cưỡng bức, bị tra tấn, v.v… Tôi run rẩy và thường không thể đọc được nữa.

Nhờ điểm sản xuất tài liệu của mình, tôi đã cung cấp được tài liệu không chỉ cho các học viên gần đó mà còn cho cả các học viên khác nữa.

Sau khi đọc các bài viết trên Minh Huệ, tôi đã nhận ra rằng điều quan trọng nhất là duy trì được điểm sản xuất tài liệu một cách an toàn đến lúc cuối cùng của Chính Pháp. Đối với bất kỳ hạng mục Đại Pháp nào mà không liên quan trực tiếp đến hạng mục mà tôi làm thì tôi không muốn biết chi tiết. Và tôi sẽ chia sẻ với các đồng tu về Pháp nhưng không phải về chi tiết hạng mục của tôi. Tôi nghiêm khắc tuân thủ những phương thức bảo mật từ những bài viết trên trang web Minh Huệ đối với điểm sản xuất tài liệu. Các đồng tu tại hai điểm sản xuất tài liệu gia đình không biết về nhau. Đồng thời, tôi không biết họ chuyển tài liệu qua ai. Sau đó khi một trong hai điểm sản xuất tài liệu bị lộ, điểm còn lại vẫn có thể hoạt động một cách an toàn.

(còn tiếp)


Bản tiếng Hán: https://minghui.ca/mh/articles/2011/12/5/明慧法会–在大法中成长-2–249485.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/1/6/130544.html

Đăng ngày: 12-6– 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Trưởng thành trong Đại Pháp (Phần 2) first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Trưởng thành trong Đại Pháp (Phần 1)https://vn.minghui.org/news/27479-truong-thanh-trong-dai-phap.htmlWed, 13 Jun 2012 09:23:06 +0000http://vn.minghui.org/news/?p=27479[MINH HUỆ 04-12-2011] Trong một lớp học tiếng Anh thời trung học, chúng tôi có một bài kể về giấc mơ của […]

The post Trưởng thành trong Đại Pháp (Phần 1) first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Từ Pháp hội chia sẻ qua mạng Internet lần thứ VIII dành cho các học viên ở Trung Quốc

Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở miền Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-12-2011]

Trong một lớp học tiếng Anh thời trung học, chúng tôi có một bài kể về giấc mơ của một người mà đã thực sự xảy ra sau đó nhiều năm và là phương cách để vượt qua một thử thách. Tôi không có gì khác biệt với những sinh viên khác, những người mà đều chịu ảnh hưởng bởi sự giáo dục vô thần của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi không thể hình dung ra được rằng điều gì đó giống như vậy lại có thể thực sự xảy ra và nó dường như là điều gì đó được thêu dệt bởi trí tưởng tượng của một người. Khoảng một đến hai tháng sau bài học đó, tôi đã bắt đầu học Pháp và tôi đã trải qua hơn mười giấc mơ rất ấn tượng, mà tôi sẽ kể sau trong bài viết này.

–Trích từ tác giả

Con xin kính chào Sư Phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi là một đệ tử Đại Pháp trẻ tuổi, người mà đã bị mất việc trong chính phủ bởi cuộc đàn áp Pháp Luân Công. Mặc dù bị mất việc, bị bức hại và sách nhiễu nhưng việc đó không thể ngăn cản tôi tiến về phía trước trên con đường tu luyện. Thực sự, tôi tin rằng miễn là chúng ta tu luyện, Sư Phụ sẽ an bài mọi việc một cách tốt nhất.

Tôi muốn cảm ơn trang web Minh Huệ (Hán ngữ) vì đã cung cấp cho chúng ta một cơ hội để chia sẻ kinh nghiệm. Tôi muốn chia sẻ về một số điều kỳ diệu mà tôi đã trải qua kể từ khi bắt đầu tu luyện.

Những trải nghiệm kỳ diệu trước và sau khi học Đại Pháp

Tôi đã được giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp khi còn là sinh viên ở một thành phố lớn gần quê tôi vào tháng 5 năm 1995.

Mê mờ trong thuyết vô thần

Trong những năm còn học trung học, tôi đã đọc một số mẩu chuyện ngắn của Trung Quốc cũng như các câu chuyện của nước ngoài. Những câu chuyện này kể về việc một người đã có một giấc mơ mà sau này sự việc đã thực sự diễn ra đúng như những gì mà người đó đã nhìn thấy trong mơ. Tôi nghĩ những việc này chắc xảy ra một cách ngẫu nhiên hay gần như là không có thật. Do tâm trí của tôi đã bị đầu độc bởi ĐCSTQ từ khi còn nhỏ, và bị thuyết vô thần kiểm soát. Kể từ khi có thể suy luận, tôi đã nghĩ về cái chết và cảm thấy rằng đó là một việc rất đau buồn. Nó khiến tôi cảm thấy như thể chẳng còn có hy vọng gì nữa và tôi cũng cảm thấy lo lắng sợ hãi. Khi thời gian trôi đi, cảm giác lo lắng về cái chết của tôi lại tăng lên. Có thời điểm mà tôi đã không ngừng lo lắng và cảm thấy bất an cả trong lúc ăn và ngủ.

Sau đó tôi nghe nói rằng một người có thể trở thành ma sau khi chết. Tôi loại bỏ suy nghĩ này và tin rằng điều này không có thật. Sau cùng, suy nghĩ của tôi đều bị chi phối bởi thuyết vô thần. Khi tôi nghe thấy những người khác bàn luận về việc này, kể chi tiết về những trải nghiệm của chính bản thân họ, của gia đình hay bạn bè họ, tôi bắt đầu tin rằng có thể đó là sự thật sau các câu chuyện đó. Giờ đây tôi thực sự cảm thấy hạnh phúc hơn rất nhiều và tự nhủ rằng mọi người vẫn có thể tiếp tục sống sau khi chết mà không thực sự chết đi. Sau đó, khi đang xem lướt qua trong một hiệu sách, tôi đã nhìn thấy một số quyển sách luận đàm về một số hiện tượng siêu nhiên từ cuốn Chu Dịch và tu luyện. Tôi nghĩ rằng sau khi mình bước sang 40 hay 50 tuổi và đã lo lắng hết những vấn đề của người thường, tôi sẽ đi đến một vùng núi xa xôi hẻo lánh hay tìm một công việc giống như gác cổng núi và dùng hết phần đời còn lại để nghiên cứu toàn bộ Chu Dịch. Tôi sẽ nghiên cứu việc tu luyện và làm thế nào để trở thành một người bất tử, Phật hay Đạo. Tôi nghĩ rằng việc đó sẽ thật tuyệt vời nếu tôi có cơ hội để biến điều ước đó thành sự thật trong tương lai.

Những giấc mơ kỳ lạ

Tôi tin rằng đó là vào năm thứ hai trung học, năm 1990, tôi đã có những giấc mơ giống nhau tiếp nối trong vài đêm. Tôi nhớ giấc mơ này rất rõ ràng nhưng không hiểu được nó. Trong giấc mơ, một ký hiệu nhỏ bằng nhựa được đeo thành một chuỗi ngắn trên ngực tôi. Khi gió thổi, cái ký hiệu được thổi sang bên trái và đập vào chiếc phù hiệu mà tôi đang đeo. Tôi lo sợ rằng nó sẽ làm trầy xước chiếc phù hiệu. Tôi kiểm tra nó một cách cẩn thận và xem xem nó có bị xước hay không. Nó có biểu tượng Thái cực trên đó nhưng nó không phải màu đen hay trắng. Thay vào đó nó có màu đỏ, xanh và đen. Thật lạ là trước đây tôi chưa bao giờ thấy một chiếc phù hiệu nào như vậy nhưng nó không cảm thấy lạ trong giấc mơ và sau đó tôi thức dậy, tôi cảm thấy nó rất thật và rất ấn tượng.

Một hoặc hai năm sau ở trường trung học, tôi thường đi đến thư viện để đọc báo và tạp chí và đột nhiên một lần tôi có một sự thôi thúc để đọc tạp chí khí công. Lần đầu tiên khi tôi cầm lên, có một bài viết tiêu biểu về Sư Phụ Lý và Pháp Luân Công. Bài viết giới thiệu về Pháp Luân Công, nói rằng không cần mất phí khi tham dự lớp học và rằng Sư Phụ Lý có hơn mười nghìn đệ tử. Tôi nghĩ đó là một môn tập luyện cổ xưa và có sự thôi thúc để học nó. Sau đó tôi đã tìm kiếm ở một số công viên lớn trong thành phố nhưng không thể tìm thấy điểm tập công. Sau đó tôi đã đến thư viện nhiều lần nhưng không còn thích thú đọc các tạp chí khí công.

Không lâu trước đó, khoảng năm 1992, tôi thức giấc vào một buổi sáng nhưng quyết định không dậy ngay. Tôi đã thức giấc nhưng vẫn ngái ngủ, thì bóng tối ở trước mắt tôi đột nhiên tách mở ra. Tôi nhìn thấy rất nhiều bông hoa trên các nhánh cây gần đó và tiếp đến là một bức tượng bằng đá ở đằng xa. Trước sự ngạc nhiên của tôi, bức tượng đang tiến về phía tôi. Khi tới gần tôi, bức tượng hóa thành một người mặc bộ quần áo màu vàng và bắt đầu di chuyển. Tôi giật mình nhưng tôi nhớ rằng mình đang ở trong mơ! Tôi nghĩ rằng do mình nhận ra đây là một giấc mơ nên quang cảnh chắc chắn sẽ biến mất. Ngay lập tức tôi thức dậy và mở mắt nhưng quang cảnh ở trước tôi lại không biến mất. Người kia ngồi ở đó, cánh tay và bàn tay chuyển động một cách chầm chậm và nhẹ nhàng, lúc đó cánh tay phải nâng lên phía trên đầu. Tôi cứ xem và sau một lúc các chuyển động dừng lại và sau đó quang cảnh đã biến mất. Tôi mở mắt. Lúc đó tôi đã nhớ sự việc đó rất rõ ràng nhưng tôi không hiểu được điều đã xảy ra. Sau đó tôi đã kể lại chuyện đó cho một bạn học cùng trường nhưng cậu ấy cũng không thể giải thích được nó.

Vào cuối năm 1994, tôi học tại một trường ở thành phố khác. Sau khi tôi trở về vào Tết nguyên đán năm 1995, tôi đã trở nên rất hứng thú đối với khí công và muốn học nó. Sau đó tôi trở lại nhân dịp nghỉ lễ tháng Năm vào một ngày thứ bảy, tôi thấy rằng các sinh viên đang giới thiệu Pháp Luân Công ở lối vào của một trường học khác. Sau khi nghe người học viên đó giới thiệu, tôi đã tới điểm tập công để học các bài công Pháp.

Sau vài ngày, tôi đã xem băng hình các bài giảng của Sư Phụ. Sau đó tôi xem băng hình hướng dẫn tập công của Sư Phụ. Sau khi xem Sư Phụ làm các động tác tay, đột nhiên tôi nhớ đến giấc mơ của mình. Nó giống hệt, chỉ có màu của hoa và hình tượng Phật là hơi khác một chút! Tôi đã bị sốc.

Sau vài ngày, tôi nhìn thấy một học viên lâu năm đang đeo một chiếc phù hiệu Pháp Luân, nó trông rất quen. Tôi hỏi xem liệu tôi có thể có một chiếc không và sau đó đã đeo nó. Lúc đó, trường học của tôi đã áp dụng các quy tắc nghiêm ngặt là yêu cầu các sinh viên phải đeo huy hiệu. Ban đầu nó như một cái trâm nhưng nó lại rất dễ gẫy vì vậy họ đã đưa cho chúng tôi một cái dây đeo màu vàng để chúng tôi có thể đeo huy hiệu ở quanh cổ. Sau đó tôi đã nhớ lại giấc mơ mà tôi đã có trong nhiều ngày liên tiếp! Thực sự tôi đã sợ rằng chiếc huy hiệu của trường sẽ làm xước phù hiệu Pháp Luân!

Trong một lớp học tiếng Anh thời trung học, chúng tôi có một bài kể về giấc mơ của một người mà đã thực sự xảy ra sau đó nhiều năm và là phương cách để vượt qua một thử thách. Tôi không có gì khác biệt với những sinh viên khác, những người mà đều chịu ảnh hưởng bởi sự giáo dục vô thần của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi không thể hình dung ra được rằng điều gì đó giống như vậy lại có thể thực sự xảy ra và nó dường như là điều gì đó được thêu dệt bởi trí tưởng tượng của một người. Khoảng một đến hai tháng sau đó, tôi đã bắt đầu học Pháp và tôi đã trải qua hơn mười giấc mơ rất ấn tượng, bao gồm cả hai giấc mơ mà tôi đã kể ở trên.

Ví dụ, một lần tôi đang đi thăm ông nội của tôi ở một thành phố khác. Tuy nhiên, ông và bà nội của tôi không có ở nhà mà ở nhà của bác tôi. Tôi đã tới nhà bác tôi để thăm họ và ngủ lại qua đêm. Sau bữa tối chúng tôi nói chuyện với nhau và đó là cảnh tượng mà tôi đã mơ thấy cách đây vài năm. Đồ đạc ở cùng một chỗ và mọi người ngồi ở cùng một vị trí và cách mà bà tôi hút thuốc cũng giống như trong giấc mơ của tôi. Tôi đã rất ấn tượng khi tôi nhận ra rằng mình đã nhìn thấy sự việc này trong giấc mơ. Một cảnh tượng khác là khi tôi đang chơi ở vườn bách thú. Thậm chí những lời mà tôi nói với con hổ giống hệt như trong giấc mơ của tôi. Không có gì khác so với giấc mơ mặc dù đã trải qua bao nhiêu năm. Điều này hoàn toàn không thể giải thích được những giấc mơ bằng thuyết vô thần.

Bố của tôi đã bị đầu độc một cách sâu sắc bởi thuyết vô thần của tà Đảng. Do chịu ảnh hưởng từ ông mà tôi đã dành được điểm cao trong các môn học về chính trị và bị ảnh hưởng sâu sắc bởi thuyết vô thần. Những giấc mơ đã biến thành hiện thực đã giúp tôi bỏ được thuyết vô thần khi tôi bắt đầu học Pháp. Nó tăng cường tín niệm đối với Pháp Luân Công và giúp tôi nhận ra rằng mọi điều mà Sư Phụ giảng là sự thật. Sau khi tôi học Pháp, tôi đã hiểu được điều gì diễn ra trong cuộc sống thực và trong giấc mơ.

Tự hào khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Khi tôi bắt đầu học Pháp, từ sâu thẳm trong tâm mình tôi thấy rất vui. Tôi hiểu rằng con người không chết. Tôi hiểu được rằng có một nguồn gốc sâu xa hơn và rằng con người tu luyện để đạt tới một cảnh giới tuyệt vời! Con người có thể thực sự trở nên bất tử! Đây là cơ duyên vạn cổ của chúng ta khi được học Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã buông bỏ chấp trước vào việc mong muốn được hưởng đặc ân để tu luyện. Trong cuộc sống thường ngày, tôi sẵn sàng đối xử với những người khác một cách tử tế, điều này trái ngược với cách hành xử trong xã hội, vốn đã khiến tôi bị lo lắng và tôi trở nên chán nản. Sau khi học Pháp Luân Đại Pháp, tôi hiểu rằng con người nên đối xử với những người khác bằng lòng tốt. Điều này khiến tôi thật hạnh phúc bởi vì tôi có thể công khai, vinh dự và ngay chính trở thành một người tốt! Quan trọng hơn, tôi hiểu rằng con người có thể thực sự trở thành bất tử và tu luyện thành các vị Thần. Trước khi tôi tập luyện Pháp Luân Đại Pháp, do áp lực mạnh mẽ để đạt được điểm cao, tôi đã bị mất ngủ và tôi thường phải mất hơn 1 tiếng mới ngủ được. Sau khi trở thành một học viên, vấn đề này lập tức đã biến mất và sau khi đi ngủ, tôi chỉ mất một thời gian ngắn là ngủ được

Tôi dùng toàn bộ thời gian rỗi vào việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi rất tinh tấn trong việc học Pháp, tập công, hồng Pháp cho công chúng và chia sẻ kinh nghiệm. Cuối cùng có khoảng năm đến sáu học viên trong trường của tôi. Tại một trường đại học gần đó có nhiều học viên hơn vì vậy chúng tôi ăn thật nhanh để tới đó tập công và sau đó quay trở lại để tự học vào buổi tối. Chúng tôi thực sự thích việc đó.

Tôi trở về nhà nhân dịp hè năm 1995 và tìm điểm tập công khắp nơi. Cuối cùng tôi đã tìm thấy một điểm ở một công viên sau khi tìm kiếm khoảng một tháng. Họ mới bắt đầu giới thiệu về Pháp Luân Công tại công viên đó trong khoảng vài ngày trước đấy. Ngay khi tôi nhìn thấy họ, tôi cảm thấy rất thân thiết đối với họ cứ như thể tôi đã biết họ từ lâu lắm rồi. Khi tập công với các đồng tu ở công viên, vài lần tôi cảm thấy không được thoải mái khi ngồi thiền và định đặt chân xuống. Nhưng tôi vẫn quyết tâm và thấy năng lượng mạnh mẽ đang tuôn chảy khắp toàn thân thể của tôi.

Tôi trở lại thành phố vào năm 1996 và bắt đầu đi làm. Bởi vì chúng tôi đang giới thiệu môn tập ở khắp các nơi nên số lượng học viên tăng lên một cách nhanh chóng. Tôi đã chủ động tham gia vào nhóm học Pháp, tập công và hồng Pháp cho công chúng. Tôi đến điểm tập công vào sáng sớm. Thỉnh thoảng mọi người hỏi về Đại Pháp hoặc các học viên chia sẻ kinh nghiệm. Tôi ở đó cho đến lúc phải đi làm và không có thời gian để ăn sáng.

Nhóm học Pháp do một người lớn tuổi phụ trách bắt đầu học từ sáu giờ tối, ba mươi phút sau khi tôi xong việc. Từ chỗ làm tôi đã đi thẳng tới đó. Sau khi học Pháp xong, một số học viên muốn tiếp tục chia sẻ. Do các cửa hàng ăn đã đóng cửa khi tôi về nhà nên tôi cũng không ăn tối, tôi thường chỉ ăn một bữa một ngày vào buổi trưa ở quán ăn tự phục vụ. Những người khác ăn ba cái bánh bao hấp to. Tôi thường ăn sáu cái nhưng tôi vẫn rất gầy.

Tôi làm trong một văn phòng chính phủ rất có quyền lực. Mọi người thường ghen tỵ với sự nghiệp của tôi. Để hồng truyền Đại Pháp, tôi thường mặc đồng phục để tham gia vào các hoạt động, Pháp hội và chia sẻ kinh nghiệm. Tôi hy vọng rằng điều này sẽ giúp mọi người tham gia tập luyện và cho những người khác thấy rằng Pháp Luân Công khác với các môn tập luyện khí công khác và mọi người từ tất cả các tầng lớp xã hội đều có thể tập luyện Pháp Luân Công.

(Còn tiếp)


Bản tiếng Hán: https://minghui.ca/mh/articles/2011/12/4/明慧法会–在大法中成长-1–249484.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/1/5/130516.html#.T8iIGuWlfKE

Đăng ngày: 12-6– 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Trưởng thành trong Đại Pháp (Phần 1) first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Trong cuộc bức hại bước vào tu luyện Đại Pháp, hóa giải oán duyên, cứu chúng sinhhttps://vn.minghui.org/news/27380-trong-cuoc-buc-hai-buoc-vao-tu-luyen-dai-phap-hoa-giai-oan-duyen-cuu-chung-sinh.htmlTue, 05 Jun 2012 07:32:25 +0000http://vn.minghui.org/news/?p=27380[MINH HUỆ 05-12-2011] Chồng tôi và tôi đã hạnh phúc trong hôn nhân khoảng một thời gian nhưng sau khi […]

The post Trong cuộc bức hại bước vào tu luyện Đại Pháp, hóa giải oán duyên, cứu chúng sinh first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua mạng internet lần thứ VIII dành cho các học viên ở Trung Quốc

Bài viết của Tâm Thanh, học viên Đại Pháp tỉnh Hà Nam, Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-12-2011]

Chồng tôi và tôi đã hạnh phúc trong hôn nhân khoảng một thời gian nhưng sau khi tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công anh ấy đột nhiên gây chuyện. Một ngày, anh ấy nói với tôi, “Cô đi khắp nơi và nghĩ rằng cô thật đặc biệt chỉ bởi vì cô tập Pháp Luân Công. Tôi không thể chịu đựng được việc đó, tôi muốn li dị.”Anh ấy bắt đầu đánh bạc và không chịu từ bỏ nó. Anh ấy cũng đã có quan hệ với một người phụ nữ mà anh ấy gặp tại sàn nhảy và cô ta đã sinh cho anh ấy một đứa con ngoài giá thú.

Tôi tự nhủ với bản thân mình rằng chẳng có gì là ngẫu nhiên cả và tôi nên hướng nội và đề cao bản thân. Tôi không chỉ không tranh đấu với chồng tôi, mà còn đối xử với anh ấy và bên nhà chồng thậm chí còn tốt hơn. Nhờ những nỗ lực của tôi, cả gia đình của anh ấy với gần 40 người đã hiểu được chân tướng về Pháp Luân Công và tất cả họ đều đã thoái xuất khỏi tà đảng Trung Cộng và những tổ chức liên đới của nó. Do đó, họ đã có tương lai tốt đẹp. Cuối cùng, trong tâm chồng tôi đã có một sự thay đổi. Anh ấy nói, “Anh thật sự tin rằng Pháp Luân Công là tốt. Người phụ nữ mà anh có quan hệ biết rằng em là một học viên. Nhưng khi cô ấy thực sự biết được em là người như thế nào, cô ấy nói với anh rằng cô ấy cũng muốn học Pháp Luân Công. Cuối cùng cô ấy nói với anh rằng cô ấy nghĩ em là một người tốt còn anh thì không.”

–Trích từ tác giả

Con xin kính chào Sư Phụ! Xin chào các bạn đồng tu!

Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua internet lần thứ tám dành cho các học viên Trung Quốc đã bắt đầu, tôi rất vui mừng được tham gia vào Pháp hội lớn với lòng biết ơn và mong muốn được báo cáo lại với Sư Phụ và các bạn đồng tu.

1. Hữu duyên đắc Pháp

Lần đầu tiên tôi biết đến Pháp Luân Công là qua xem tin tức buổi chiều vào cùng cái ngày mà ĐCSTQ bắt đầu chiến dịch đàn áp của nó. Tôi tự hỏi đó là cái gì và tại sao nhiều người lại tập luyện đến vậy. Tôi cũng lấy làm lạ rằng tại sao tôi lại chưa bao giờ nghe về pháp môn này. Các báo cáo tin tức rất tiêu cực và lúc đó tôi không nhận thức được rằng hầu hết đó là bịa đặt để phỉ báng Pháp Luân Công. Thậm chí, tôi càng nghe thì tôi lại càng thấy Pháp Luân Công thật vĩ đại và tôi thật sự ngưỡng mộ Sư Phụ.

Một năm rưỡi sau, vào một buổi sáng giữa đông, tôi đã gặp một người bạn học cũ mà tôi đã không gặp trong nhiều năm. Cô ấy đã giảng chân tướng về tình huống liên quan đến Pháp Luân Công và đưa cho tôi một bản sao cuốn Chuyển Pháp Luân. Tôi rất là háo hức và bắt đầu đọc sách ngay khi tôi trở về nhà. Tôi càng đọc, tôi càng cảm thấy thật thân thiết với nó. Nó cứ như thể là tôi đã đọc cuốn sách này cách đây rất lâu rồi. Nó trái ngược với những điều mà tôi được nghe trên các phương tiện truyền thông, cuốn sách dạy người ta cách trở thành người tốt. ĐCSTQ đã nói dối. Trong Chuyển Pháp Luân, Sư Phụ giảng:

“Chân-Thiện-Nhẫn là tiêu chuẩn duy nhất để nhận định người tốt và xấu.”

Ngay khi tôi đọc được câu này, đột nhiên tôi cảm thấy rất minh bạch về ý nghĩa sâu xa hơn đằng sau của việc làm người và tôi đã nhận ra tại sao tôi nên trở thành một người tốt từ nay trở đi.

Vào ngày thứ ba đọc sách, tôi đã gặp lại người bạn học của tôi và nói với cô ấy, “Đây là điều mà tôi đã tìm kiếm cả cuộc đời mình.” Cô ấy nói, “Chắc hẳn bạn phải có một mối duyên tiền định.” Cô ấy cũng nói rằng cuốn sách đã từng thuộc về một người đồng nghiệp của cô ấy, người đã từng tập luyện Pháp Luân Công nhưng anh ấy đã ngừng tập do sợ cuộc bức hại. Anh sợ giữ cuốn sách ở nhà vì vậy anh đã đưa nó cho cô ấy. Mặc dù tôi bắt đầu tập luyện Pháp Luân Công vào đỉnh điểm của cuộc bức hại, tôi vẫn cảm nhận một cách mạnh mẽ rằng những lời dối trá của ĐCSTQ sẽ không thể ngăn cản được sự phổ truyền chân tướng bởi vì sức mạnh không thể chèn ép được những người vẫn còn có lương tri.

Giờ đây ĐCSTQ đã bức hại Pháp Luân Công trong 12 năm và tôi đã tập luyện được 11 năm. Khi mới bắt đầu, tôi đã không có được một sự hiểu biết chín chắn về việc tu luyện như thế nào. Bây giờ tôi có thể đo lường mọi thứ dựa trên Pháp, trở thành một người tốt và có chính niệm mạnh mẽ. Tôi đã được tái sinh trong 11 năm qua. Sau khi những người thân đã nhìn thấy những thay đổi ở tôi và nghe chân tướng, một trong số họ cũng quyết định để trở thành một học viên vào tháng 10 năm 2010. Đúng như điều mà Sư Phụ đã giảng:

“Ai đúng là có duyên có thể ngộ ra, lần lượt liên tiếp đến, nhập Đạo đắc Pháp. Nhận ra chính-tà, đắc chân kinh, thân nhẹ hơn, huệ tăng lên, tâm tròn đầy, lên thuyền Pháp phiêu phiêu.” (“Ngộ” trong Tinh Tấn Yếu Chỉ)

2. Hóa giải oán duyên

Những tuyên truyền của ĐCSTQ đã đầu độc một cách sâu sắc người dân Trung Quốc và gia đình tôi cũng không ngoại lệ. Vào ngày 23 tháng 1 năm 2001, ĐCSTQ đã dựng lên cái gọi là “vụ tự thiêu” trên quảng trường Thiên An Môn nhằm bôi nhọ Pháp Luân Công và kích động người dân thù ghét môn tập.

Lúc đó, tôi mới chỉ tập luyện được hơn một tháng. Một ngày chồng tôi trở về nhà và ngay khi anh ấy bước vào cửa, anh ấy đã nổi cơn thịnh nộ ngay trước mặt tôi. Anh ấy nói, “Cô rất hãnh diện khi học Pháp Luân Công nhưng hãy nhìn xem việc gì đã xảy ra trên Thiên An Môn ngày hôm nay.” Tôi không xem tivi nên tôi đã không biết anh ấy đang nói gì. Tôi trả lời “Thiên An Môn thì liên quan gì với việc em đọc sách. Nếu anh đọc sách anh sẽ biết rằng nó dạy người ta trở thành người tốt.” Con tôi, một học sinh lớp hai trường tiểu học, đã nghe rất nhiều điều tiêu cực từ các giáo viên ở trường và rất sợ hãi. Đây mới chỉ là sự bắt đầu của những thử thách mà tôi trải qua trên con đường tu luyện của mình.

Chồng tôi và tôi đã hạnh phúc trong hôn nhân khoảng một thời gian nhưng đột nhiên anh ấy dường như luôn gây chuyện. Hơn ba lần anh ấy đã đề nghị chúng tôi li dị. Lần thứ ba anh ấy đã nói thẳng:“Cô đi khắp nơi và nghĩ rằng mình thật đặc biệt vì tập Pháp Luân Công. Tôi không thể chịu đựng được việc đó, tôi muốn li dị.” Anh ấy bắt đầu đánh bạc và không chịu từ bỏ nó. Anh ấy cũng đã có quan hệ với một người phụ nữ mà anh ấy gặp tại sàn nhảy và cô ta đã sinh cho anh ấy một đứa con ngoài giá thú. Người phụ nữ đó thậm chí đã tới nhà tôi để gây chuyện và công khai chờ anh ấy tại nơi làm việc và anh ấy đã ngủ qua đêm tại chỗ của cô ta. Tôi bảo anh ấy đọc sách nhưng anh ấy từ chối và thậm chí còn khuyến khích một trong những đứa con của chúng tôi xé ảnh của Sư Phụ khỏi sách, do đó đã tích thêm rất nhiều nghiệp lực bởi hành động sai trái của anh ấy. Tôi đã nói với anh ấy chân tướng nhưng anh ấy không muốn nghe. Khi có đĩa Cửu Bình , tôi đã xem hết cùng anh ấy nhưng khi xem xong, anh ấy chỉ nói rằng nó liên quan nhiều đến chính trị. Tôi vẫn giảng chân tướng cho những người khác và phân phát tài liệu hay đĩa DVD nhưng anh ấy luôn phản đối và tức giận.

Tôi tự nhủ rằng chẳng có gì là ngẫu nhiên cả và trong mỗi thử thách đau thương mà tôi đã trải qua, tôi nên hướng nội và tìm những chấp trước trong bản thân mình như tâm sắc dục, hoan hỉ, tật đó và hiển thị. Chồng tôi luôn quan tâm đến việc giữ thể diện và anh ấy có thói quen nói sau lưng người khác. Nếu tôi không phải là một học viên, tôi sẽ không biết làm thế nào để xử lý những sự việc này và tìm những chấp trước bên trong bản thân mình mà đã gây ra những khổ nạn cho tôi. Sư Phụ đã dùng những sự việc này để giúp tôi đề cao tâm tính và khai ngộ những nguyên lý của Pháp cho tôi. Tôi đã thay đổi từ việc luôn nhìn vào lỗi lầm của người khác sang việc tìm ra những thiếu sót của bản thân mình. Tôi đã tìm thấy bên trong mình gốc rễ của sự hận thù, tật đố, và đã tinh tấn hướng tới sự vị tha và khoan dung đối với những người khác. Tôi đã đạt được sự hiểu biết sâu sắc hơn về sứ mệnh mà các đệ tử Đại Pháp gánh vác và cảm thấy quá may mắn được trở thành đệ tử Đại Pháp thời Chính Pháp trong thời kỳ mạt Pháp loạn thế này.

Tôi không chỉ không tranh đấu với chồng tôi, mà còn đối xử với anh ấy và bên nhà chồng thậm chí còn tốt hơn. Tôi bảo họ hãy nhớ rằng “Pháp Luân Đại Pháp là tốt, Chân-Thiện-Nhẫn là tốt”. Nhờ những nỗ lực của tôi mà cả gia đình của anh ấy với gần 40 người đã hiểu được chân tướng về Pháp Luân Công và tất cả họ đều đã thoái xuất khỏi tà đảng Trung Cộng và những tổ chức liên đới của nó. Do đó, họ đã có tương lai tốt đẹp. Cuối cùng, trong tâm chồng tôi đã có một sự thay đổi. Anh ấy nói,“Anh thật sự tin rằng Pháp Luân Công là tốt. Người phụ nữ mà anh có quan hệ biết rằng em là một học viên. Nhưng khi cô ấy thực sự biết được em là người như thế nào, cô ấy nói với anh rằng cô ấy cũng muốn học Pháp Luân Công. Cuối cùng cô ấy nói với anh rằng cô ấy nghĩ em là một người tốt còn anh thì không.”

Khi những người khác phẫn nộ về hành xử của chồng tôi, tôi sẽ đáp lại rằng, “Có lẽ nếu tôi không tập Pháp Luân Đại Pháp tôi sẽ không giải quyết theo cách này. Có lẽ tôi đã mất đi cuộc sống của mình. Nhưng chính Pháp Luân Đại Pháp đã giúp tôi đề cao bản thân và trở thành một người tốt. Giờ đây tôi rất trân quý cuộc sống của mình và bây giờ sự vị tha của tôi đã lớn hơn rất nhiều. Sư Phụ của Pháp Luân Đại Pháp đã cứu cuộc sống của tôi và đồng thời ban cho tôi một cuộc đời mới.

3. Điểm sản xuất tài liệu mới

Sau khi tôi học Đại Pháp và nhận ra nó trân quý như thế nào, bất cứ khi nào tôi thấy những người bị đầu độc bởi những lời dối trá của ĐCSTQ, tôi thấy phải có trách nhiệm nói với họ chân tướng.Với sự trợ giúp của các đồng tu, tôi bắt đầu dán những tờ rơi về chân tướng, phân phát tài liệu và giảng chân tướng cho mọi người qua gửi thư, gọi điện thoại hay mặt đối mặt.

Khi một bài giảng mới của Sư Phụ được công bố, chúng tôi sẽ truyền nhau để đọc. Một lần tôi đã nhận được một bài viết dài 80 trang và tôi muốn đọc lần nữa nên tôi đã tới một cửa hàng photo để sao chép. Khi nhân viên cửa hàng sao chép đến trang cuối, cậu ấy đã nhận ra đó là cái gì và nói với tôi một cách sợ hãi, “Nếu chị sớm nói với tôi rằng đây là tài liệu Pháp Luân Công thì tôi đã không nhận. Tôi có thể mất công việc làm ăn vì việc này đấy – nó phải bị hủy đi.” Tôi nói với cậu ấy rằng, “Hãy nhớ Pháp Luân Đại Pháp là tốt sẽ đem đến cho cậu một tương lai tốt đẹp.” Cậu ấy từ chối lắng nghe và đòi 5 nhân dân tệ. Tôi trả tiền cho cậu ấy nhưng cậu ấy vẫn không trả lại bản gốc. Sau một hồi thuyết phục cùng sự trợ giúp của Sư Phụ, cuối cùng cậu ấy đã trả lại bản gốc. Tôi đã rời đi mà không có chuyện gì xảy ra cả. Khi về nhà, tôi hướng nội và thấy mình đã sợ hãi và không phát chính niệm. Do đó, tà ác đã lợi dụng sơ hở và khiến một người thường phạm tội đối với Đại Pháp.

Tôi tự nhủ, “Nếu cửa hàng photo không sao chép cho mình thì mình sẽ cố gắng để tự mua một cái máy photo.” Sư Phụ đã nhìn thấy mong muốn của tôi và một năm sau chúng tôi đã thiết lập một điểm sản xuất tài liệu ở khắp nơi tại Trung Quốc. Tôi nghĩ đây là cơ hội thật tuyệt vời để tình nguyện lấy nhà tôi làm điểm sản xuất tài liệu vào năm 2006. Sau đó tôi đã học hỏi được rất nhiều. Lần đầu tiên thậm chí tôi còn không biết bật và tắt máy tính. Bây giờ tôi có thể truy cập internet, tải xuống những gì mà tôi cần, in các bản sao, làm đĩa DVD và nhiều nữa. Trải qua bao thăng trầm, tôi vẫn kiên định với nhiệm vụ của mình và dần dần trở nên ngày càng vững chắc và trưởng thành. Người bán máy photocopy nói với tôi rằng thiết bị của tôi có chất lượng rất cao và có thể làm việc với khối lượng gấp ba lần máy photo bình thường. Năm nay tôi mua một cái máy in mới. Nó có một sứ mệnh thiêng liêng giống như tôi: trợ Sư Chính Pháp và do đó thiết lập nên uy đức.

4. Phối hợp chỉnh thể giải cứu đồng tu

Vào tháng 3 năm 2011, một học viên đã bị bắt giữ trong khi đang phân phát các tài liệu và nhà của cậu ấy đã bị lục soát bởi bốn viên công an từ Đội an ninh nội địa của thành phố. Đêm đó, người học viên đó đã bị giam trong một trại giam. Khi tôi nghe chuyện đã xảy ra, ngay lập tức tôi đã vạch trần tà ác qua trang web Minh Huệ. Tôi cũng nói chuyện với gia đình học viên về việc chúng tôi định giải cứu cậu ấy như thế nào. Chúng tôi đã nhận được một cuộc điện thoại từ phòng an ninh tại nơi cậu ấy làm việc thông báo cho chúng tôi rằng cậu ấy đang bị giam giữ tại trại giam số 2. Khi chúng tôi tới đó, lính gác ở cổng nói với chúng tôi rằng chúng tôi phải xuất trình cho anh ta giấy ở phòng công an địa phương. Ngày hôm sau, mẹ của người học viên đó và tôi đã tới đồn công an và yêu cầu được gặp người phụ trách vụ này. Họ bảo chúng tôi hãy quay lại vào buổi chiều bởi vì người đó không ở đây vào buổi sáng. Cuối cùng chúng tôi đã gặp họ qua điện thoại và họ nói với chúng tôi rằng họ chẳng làm gì trong vụ này và hãy hỏi ông Lý ở Đội an ninh nội địa. Đến ngày thứ ba, cuối cùng chúng tôi đã có một cuộc gặp với ông Lý. Ngay khi chúng tôi đề cập đến tên của người học viên bị giam giữ, thái độ của ông ta trở nên dửng dưng. Ông ta buộc tội tôi đã cố gắng chép các số điện thoại ở trên bàn của ông ta và yêu cầu xem túi xách của tôi.

Cuối cùng, với sự bảo hộ của Sư Phụ, chúng tôi đã rời đi một cách an toàn. Tôi biết rằng ông Lý thấy sợ vì ông ta biết ông ta đang làm sai. Mẹ của người học viên có chính niệm rất mạnh và đã kiên nhẫn giảng chân tướng cho những người muốn lắng nghe. Bà ấy đã gửi một bức thư ngỏ cho người chủ và các đồng nghiệp của học viên đó và điều này đã có tác dụng tốt và khích lệ một số người trong bọn họ tham gia vào nỗ lực giải cứu.

Sau đó, người học viên bị giam giữ đã bắt đầu tuyệt thực để phản đối cuộc bức hại. Khi việc này được vạch trần trên Minh Huệ, họ đã ngừng việc tiêm thuốc cho cậu ấy. Họ vẫn cố tổ chức một phiên xử bất hợp pháp. Chúng tôi cũng vạch trần việc này trên Minh Huệ và đưa ra các số điện thoại, thông tin liên lạc của những người tổ chức phiên xử. Các học viên đã phát chính niệm để giải thể tà ác còn các học viên ngoài Trung Quốc đã gọi điện thoại và gửi thư cho những người có liên quan. Kết quả là những nhà chức trách đã sợ hãi và phiên xử đã bị hủy bỏ do lo sợ lại bị vạch trần trên Minh Huệ.

“…chủ yếu nhất là mọi người cần phối hợp tốt, phối hợp với nhau tốt thì mới có thể khiến công việc làm được tốt.” (“Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp”)

Bởi vì mọi việc hiện vẫn đang bị chững lại và học viên đó vẫn còn đang bị giam giữ. Những học viên khác đang đối mặt với hoàn cảnh tương tự, việc này đòi hỏi chúng ta phải phối hợp thậm chí còn tốt hơn để hoàn toàn giải thể tà ác đằng sau những người bức hại các đệ tử Đại Pháp. Tất cả chúng ta phải chính niệm chính hành và cùng nhau hoàn thành sứ mệnh lịch sử của chúng ta để trợ Sư Chính Pháp, hoàn tất việc tu luyện và trở về nhà cùng Sư Phụ.

Con xin cảm ơn Sư Phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://minghui.ca/mh/articles/2011/12/5/明慧法会–在迫害中走入大法-化解怨缘救众生-249514.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/2/1/131097.html
Đăng ngày 5-6-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Trong cuộc bức hại bước vào tu luyện Đại Pháp, hóa giải oán duyên, cứu chúng sinh first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Tìm vấn đề – bước thật tốt trên con đường tu luyện và luôn chính lại bản thânhttps://vn.minghui.org/news/27378-tim-van-de-buoc-that-tot-tren-con-duong-tu-luyen-va-luon-chinh-lai-ban-than.htmlTue, 05 Jun 2012 07:31:52 +0000http://vn.minghui.org/news/?p=27378[MINH HUỆ 22-11-2011] Có vẻ như trên bề mặt thì tình huống được mô tả ở bài viết này […]

The post Tìm vấn đề – bước thật tốt trên con đường tu luyện và luôn chính lại bản thân first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua mạng Internet lần thứ VIII dành cho các học viên ở Trung Quốc

Bài viết của Nhất Hoằng, một học viên Đại Pháp tại Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 22-11-2011]

Có vẻ như trên bề mặt thì tình huống được mô tả ở bài viết này được gây ra bởi thực tế rằng một đồng tu có thể đã không thể chịu đựng được sự tra tấn và tiết lộ tên của tôi cho các thẩm vấn viên, nhưng tôi biết rằng đó là một vấn tu luyện của riêng tôi. Trước khi việc này xảy ra, tôi đã bị mất ngủ hai năm, và tôi đã chống lại cựu thế lực trong các không gian khác suốt một thời gian dài. Mỗi đêm, cựu thế lực tấn công lên cơ thể của tôi khi tôi đang ngủ, và để ngủ được tôi phải tỉnh dậy phát chính niệm nhiều lần nhằm thoát khỏi các cuộc tấn công của tà ác. Điều đó làm tôi kiệt sức.

–Trích từ tác giả 

Con xin kính chào Sư Phụ! Xin chào các bạn đồng tu!

Đây là một bản tóm lược những trải nghiệm tu luyện của tôi trong ba năm qua. Nó giải thích cách tôi chính lại bản thân mình, tiếp tục học Pháp, tạo ra một môi trường mới, và bước đi thật tốt trên con đường tu luyện như thế nào.

1.Sau khi rớt xuống, tôi thức tỉnh một lần nữa và tiến về phía trước 

Trước Thế vận hội trong năm 2008, một đồng tu đã bị bức hại và tiết lộ tên của tôi, sau đó tôi đã bị bắt và giam giữ, nhưng sau những nỗ lực giải cứu của gia đình và các bạn học viên, tôi đã được thả. Nhưng cuộc bức hại đã hủy hoại cơ thể của tôi rất ghê gớm. Tóc của tôi chuyển màu xám và cơ thể của tôi đã bị hủy hoại.

Trên bề mặt dường như việc này được gây ra bởi thực tế rằng một đồng tu không thể chịu đựng được sự tra tấn, và tiết lộ tên của tôi cho các thẩm vấn viên, nhưng tôi biết rằng nó là một vấn đề tu luyện của riêng tôi. Trước sự cố này, tôi đã bị mất ngủ trong hai năm, và tôi đã chống lại các thế lực tà ác trong các không gian khác một thời gian dài. Mỗi đêm, các thế lực tà ác tấn công cơ thể của tôi khi tôi đang ngủ, và để ngủ được tôi phải dậy nhiều lần phát chính niệm nhằm thoát khỏi các cuộc tấn công. Điều đó thật là tồi tệ.

Suốt thời gian đó tôi đã quá mệt mỏi và không thể tìm ra lý do tại sao. Tôi đã thảo luận điều này với các bạn học viên, và họ đã đưa ra nhiều lời khuyến nghị, nhưng tôi không thể tìm ra giải pháp cho vấn đề này. Tôi khá tinh tấn trong việc học Pháp và thường xuyên phát chính niệm. Vậy vấn đề này xuất phát từ đâu? Tôi đã bối rối. Tôi muốn có một học viên khác có thể cung cấp tài liệu giảng chân tướng thay cho tôi, nhưng do các vấn đề khác nhau như thiếu kỹ năng kỹ thuật hoặc môi trường gia đình khó khăn, tôi là người duy nhất. Vì số lượng của tài liệu tôi có thể làm không đáp ứng nhu cầu của chúng tôi, các bạn học viên phàn nàn rằng tôi không bắt kịp với tốc độ của Chính Pháp và cản trở tốc độ cứu độ chúng sinh.

Tôi đã bị chới với bởi sự hiểu lầm của họ và các vấn đề của tôi trong tu luyện và tôi bắt đầu phẫn nộ. Trong khi đó, cảnh sát theo dõi và bắt giữ các học viên, một số đồng nghiệp, và nhiều người khác đã bị liên lụy và bị bức hại. Tôi là một trong số họ. Một số đã bị gửi đến các trại lao động cưỡng bức, và nhiều người khác bị gửi đến các trại tẩy não. Dường như tà ác tràn lan. Trong cuộc bức hại, tôi nhận thấy rằng những người học Pháp tốt và có chính niệm mạnh không bị bắt giữ, hoặc có thể được thả ngay trong ngày, nhưng tôi đã bị giam hơn hai tháng. Tôi nhận ra rằng sơ hở trong của tôi trong tu luyện là lý do dẫn đến nhiều hậu quả. Việc này không hề liên quan tới việc bạn đã chịu bao nhiêu khổ nạn, bạn đã sản xuất bao nhiêu tài liệu, hay bạn đã tu luyện trong bao lâu.

Nhưng vấn đề của tôi bắt nguồn từ đâu? Đối mặt với tình trạng sức khỏe và môi trường khó khăn hiện tại của tôi, tôi cảm thấy bất lực. Tôi đắc Pháp vào năm 1998. Kể từ khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999, đây là lần thứ ba tôi cảm thấy rằng tôi không thể thăng tiến. Trong quá khứ, mỗi lần có học viên bị bức hại, tôi lại tinh tấn vượt qua nhiều khó khăn. Nhưng bây giờ, sức khỏe của tôi đã cạn kiệt, và tôi không thể giải quyết vấn đề chỉ bằng sự tinh tấn. Tôi đã cực kỳ lo lắng, tôi không biết liệu tôi có thể tiếp tục với tình trạng này. Tôi nói với Sư Phụ, “Kính thưa Sư phụ, đệ tử của Ngài đã cố gắng hết sức mình, nhưng con thật sự kiệt sức. Có lẽ mọi chuyện đã tới hồi kết.

Trong giấc mơ đêm đó, tôi thấy Sư Phụ nâng tôi lên bằng gót chân tôi với toàn bộ sức mạnh của Ngài. Tôi bị cản trở bởi một cái lưới lỏng lẻo, nhưng tôi không thể di chuyển được một tấc nào vì tôi quá kiệt sức. Khi tôi tỉnh dậy, tôi không thể quên cảnh Sư Phụ nâng tôi lên. Trong những năm qua, Sư Phụ luôn là người đã nâng đỡ tôi. Tôi cảm thấy Sư Phụ là người chịu mệt mỏi thay cho tôi.

Tôi bắt đầu lặng lẽ học Pháp. Sau khi tôi đưa con gái tôi đến trường, tôi ngẫm về những năm qua. Tôi đã làm những nghề phụ, duy trì các điểm sản xuất tài liệu, và phải đối mặt với tất cả các loại vấn đề. Hiện tại, vấn đề tài chính là những vấn đề lớn. Lúc đó, tôi tự nhủ bản thân,“Mình không nên sống như thế này nữa. Mình cần một công việc ổn định!” Tôi nhận ra rằng nếu tôi có một công việc ổn định, tôi sẽ an toàn về mặt tài chính, hiệu quả sẽ tốt hơn trong tu luyện và cứu độ chúng sinh, và tôi chắc chắn sẽ vững bước trên con đường Chính Pháp cho cuộc hành trình cuối cùng.

Tôi từng làm việc trong lĩnh vực tài chính khi cuộc bức hại ở đỉnh cao. Sếp của tôi phối hợp với Phòng 610 và Đội an ninh nội địa, liên tục quấy nhiễu tôi. Tôi không biết làm thế nào để loại bỏ sự can nhiễu bằng sức mạnh của Pháp. Tôi đã nói với sếp của tôi,“Anh đang sử dụng công việc của tôi để giữ tôi làm con tin để buộc tôi từ bỏ Đại Pháp. Ngay cả khi tôi phải làm công việc nặng nhọc, tôi vẫn sẽ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp!” Sau đó tôi bị mất việc, và cuộc hôn nhân của tôi cũng chấm dứt. Năm 2003, tôi sản xuất tài liệu bằng tiền mà tôi làm những công việc lặt vặt. Đó là một thời gian rất khó khăn, và tôi thậm chí không đủ khả năng chi trả cho những bữa ăn đạm bạc. Các bạn đồng tu đã nhìn thấy những khó khăn của tôi và giúp tôi về tài chính. Tôi không hề tiêu tiền cho bản thân, mà dành toàn bộ tiền cho điểm sản xuất tài liệu. Tôi không nói cho bất kỳ một bạn học viên nào về điều này. Cha mẹ tôi đã chu cấp gạo và bột mì, nhưng họ cũng khá chật vật. Tôi cảm thấy tôi cần phải giải quyết vấn đề tài chính.

Tôi ngồi trong sân nhà cha mẹ tôi, gia trì sức mạnh. Tôi đã thảo luận với cha tôi làm thế nào để tìm một công việc ổn định. Sau một thời gian ngắn, anh tôi tìm được một công việc cho tôi. Nó ở xa hàng ngàn dặm. Cha tôi hỏi tôi liệu tôi có muốn đi. Tôi trả lời, “Có.” Tôi không còn lựa chọn nào khác. Tôi nói lời chia tay với các bạn đồng tu qua mạng. Hầu hết bọn họ không đồng tình với việc tôi ra đi. Họ hy vọng rằng tôi sẽ ở lại và tiếp tục điều hành điểm sản xuất tài liệu. Họ nói rằng họ sẽ giúp đỡ các chi phí sinh hoạt của tôi. Tôi không trả lời, cũng không nói cho họ biết rằng tình trạng sức khỏe của tôi không được tốt.

Tôi đã bắt một chuyến tàu đến một thành phố xa xôi, bỏ lại cha mẹ và con gái tôi ở đằng sau. Tôi cảm thấy giống như một người tu Đạo, những người mang theo kinh sách và đi lang thang khắp thế giới. Tôi đã đi một chặng đường dài, bây giờ tôi lại lên đường một lần nữa.

Khi tôi đến nơi, mọi thứ đều dễ dàng một cách ngỡ ngàng. Tôi được chỉ định khu nhà ở với ba phòng và phòng khách, bao gồm cả việc truy cập Internet. Đồng nghiệp của tôi nói đùa rằng chỗ ở của tôi dành cho một người quản lý bậc cao. Sau khi tôi ổn định, tôi thấy trong các không gian khác chúng sinh mặc trang phục dân tộc, ca hát và nhảy múa, chào đón tôi khi tôi đến … ồ, chúng sinh biết rằng một học viên Đại Pháp đã ở đây!

2.Học Pháp, tu tâm, và chính lại bản thân 

Tôi ổn định tại nơi ở mới. Cuộc sống của tôi khá yên bình và công việc không hề căng thẳng. Tôi dành một lượng lớn thời gian chăm chỉ học Pháp, phát chính niệm, và đọc trang web Minh Huệ (Hán ngữ) thường xuyên. Tôi hướng nội tìm kiếm vấn đề. Tôi phát hiện ra rằng tôi đã trệch khỏi Pháp trong một thời gian. Tôi đã bận làm tài liệu và hầu như không có thời gian để tập trung đồng hóa sâu sắc bản thân mình với Pháp, vì vậy sự nhận thức của tôi về Pháp vẫn còn bị mắc kẹt ở cấp độ tu luyện cá nhân, không đáp ứng được các yêu cầu của Chính Pháp. Tôi làm rất nhiều tài liệu giảng chân tướng để vạch trần tội ác của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), nhưng tâm tranh đấu, tâm hận thù đã được hòa vào chúng.

Dần dần tôi nhận thấy rằng cuộc chiến với tà ác trong các không gian khác dần dần biến mất. Chứng mất ngủ đã không còn, cuối cùng tôi ngủ tốt, năng lượng và sức khỏe của tôi đã được phục hồi. Tôi nghĩ có lẽ đó là bởi vì tôi đã tinh tấn học Pháp.

Một ngày nọ, đồng nghiệp của tôi đã có một buổi họp và yêu cầu tôi đến. Chúng tôi đã ăn và xem TV. Tôi không thể rời cuộc họp, vì vậy tôi đã cùng họ xem TV một lúc. Nhưng cũng vào chính đêm đó, tôi đã bị tấn công bởi tà ác trong các không gian khác trong mơ một lần nữa, và tình trạng cũ lại tái phát. Đột nhiên tôi nhận ra rằng chứng mất ngủ kinh niên và các cuộc tấn công không ngừng vào cơ thể tôi đều là do tà ác đến từ các phương tiện truyền thông của người thường!

Tôi bật dậy và lập chưởng, diệt trừ hết thảy lạn quỷ và các vật chất màu đen đến từ chương trình truyền hình người thường. Ngay lập tức tôi cảm thấy không khí bị hút ra khỏi cơ thể thông qua mũi của tôi. Phải mất một lúc cho đến khi nó hoàn toàn thoát ra ngoài. Thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng la hét của chúng trên đường ra. Tôi nhận ra Sư Phụ đã nói về điều này một thời gian dài trước đây, và tôi đã ngộ ra! Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“Do đó những hoàn cảnh tồn tại khách quan ấy, cũng đang can nhiễu nghiêm trọng đến những người luyện công chúng ta đang tu luyện lên cao tầng. Tranh ảnh khoả thân bày ngay ở đằng kia, treo ngay chỗ đại lộ, hễ ngẩng đầu lên liền nhìn thấy.” 

Tôi không thể tin rằng chứng mất ngủ kéo dài của tôi đến từ các phương tiện truyền thông của người thường! Tôi bắt đầu hướng nội và tìm kiếm các vấn đề một cách hệ thống và sâu sắc. Tôi đã thích đọc từ khi còn nhỏ. Mặc dù nó dường như là một lợi thế cho những người thường, nó đã trở thành một sơ hở lớn đã bị tà ác lợi dụng.

Tôi dần dần có thể nhận thấy rõ rằng sự thật ở tầng thứ người thường đi ngược với Pháp của vũ trụ. Anh trai tôi đăng ký cho tôi tham dự một kỳ thi lấy danh hiệu chuyên môn. Khi tôi chuẩn bị cho kì thi, tôi nhận thấy những cuốn sách kinh tế không được thuần tịnh. Tôi đã từng nghĩ rằng trong lĩnh vực này bạn chỉ phải làm việc với những con số, vì vậy đáng lẽ ra cuốn sách đó phải thuần tịnh, nhưng khi tôi học, các vật chất màu đen bám vào cơ thể tôi. Tôi bỏ học và không dự thi. Anh trai tôi là một giáo viên đại học, và ông bắt đầu thuyết giáo tôi,“Anh không hiểu lý do tại sao em lại không học. Anh tin rằng một chức danh chuyên môn thể hiện được lợi ích vật chất, và là biểu tượng cho uy tín của em. Nếu em không có chức danh ấy, ai sẽ nhận em? Chả nhẽ em từ bỏ tất cả khi tu Phật?” Tôi trả lời: “Tu luyện đòi hỏi sự thuần tịnh, và mục đích của thanh tịnh là trách nhiệm đối với chúng sinh. Không ngoại lệ, những cuốn sách này rất dơ bẩn. Tôi bắt đầu hiểu lý do tại sao Phật Thích Ca Mâu Ni yêu cầu các đệ tử của mình tu luyện trong các đền thờ và tụng kinh hàng ngày. Đó là bởi vì ông không thể giải quyết vấn đề của các đệ tử bị ô nhiễm trong xã hội người thường trên một phạm vi rộng lớn. Nhưng Đại Pháp thì có thể. Nó không phải là em không thể tham dự kỳ thi chức danh chuyên nghành. Nó chỉ tiêu tốn quá nhiều năng lượng và những nỗ lực của em, và em phải thanh lọc những thứ dơ bẩn mà hàng ngày mình đã nhận thức được từ khoa học. Việc này sẽ gây khó khăn cho Sư Phụ.” Anh trai tôi thì thầm, “Đó là lý do tại sao Sư Phụ không bao giờ tham dự học đại học…” Trời ơi, anh trai của tôi gọi Ngài là Sư Phụ!

Tôi thực sự nhận ra rằng nó còn khó khăn hơn nhiều để tu luyện giữa xã hội người thường. Cũng giống như những gì Sư Phụ đã giảng trong những kinh văn mới đây,

“Nhưng con đường ấy rất hẹp, hẹp đến mức chư vị phải đi một cách chính phi thường thì mới được, mới có thể cứu người. Chư vị đi một cách chính phi thường, thì chư vị mới không xuất hiện vấn đề.” (“Thế nào là đệ tử Đại Pháp“)

Từ thời điểm đó, hàng ngày tôi không còn xem phim của người thường hay đọc sách của họ. Khi tôi vô tình nghe hoặc nhìn thấy một cái gì đó, ngay lập tức tôi phát chính niệm loại bỏ các nhân tố tà ác đằng sau. Và khi tôi về đến nhà, tôi tập trung vào việc loại bỏ các nhân tố biến dị mà tôi đã nhìn thấy hoặc nghe thấy trong ngày.

Bên cạnh việc tu luyện và cứu độ chúng sinh, không có gì trong xã hội người thường mà tôi bị dính mắc. Nhiều lúc tôi cảm thấy cô đơn chẳng hạn như khi tôi nhìn thấy vào ngày nghỉ những người khác sum họp. Tôi sẽ học Pháp, làm và gửi tài liệu. Tôi mới chỉ hơn ba mươi tuổi và tôi đã tu luyện được hơn 12 năm. Tu luyện là gian khổ và cô đơn, nhưng niềm vui đắc Pháp thì không thể diễn tả thành lời.

Một ngày khi tôi đang học Chuyển Pháp Luân, tôi đọc được những gì Sư Phụ đã giảng,

“Bởi vì vị này không biết lạnh, do đó mùa Đông vị ấy chân không chạy trên tuyết, mặc phong phanh, rồi bị cóng đến mức chân nứt nẻ rỉ máu; bởi vì vị này không biết bẩn, vị ấy dám ăn cả phân, vị ấy dám uống cả nước tiểu. Quá khứ tôi có biết một người như thế, ngay cả cục phân ngựa đông cứng ngắc cả lại, ông ấy cũng gặm như thể là thơm [ngon] lắm; vị ấy có thể chịu những thứ khổ mà người thường ở trạng thái tỉnh táo không thể chịu được. Chư vị nghĩ xem vị ấy bị điên rồi gặp bao nhiêu tội khổ rất lớn; đương nhiên họ thường kèm theo có công năng.” 

Tôi bật cười. Tôi cảm thấy Sư phụ đang ngồi trước mặt tôi, dạy tôi những yêu cầu của tầng thứ bằng cách sử dụng ngôn từ sinh động, mô tả chính xác. Điều ấy thật sâu sắc. Các vật chất đằng sau sự cô đơn của tôi biến mất.

3. Dùng tiền để cứu độ chúng sinh 

Một khi công việc của tôi ổn định, tôi đã học về hạng mục sử dụng điện thoại di động để giảng chân tướng về cuộc bức hại. Vào thời điểm đó, một quản lý hỏi tôi muốn được trả lương bao nhiêu. Tôi thực sự đã không nghĩ về điều ấy. Nhưng sau đó tôi xem xét, “Nhiều năm làm việc tạm thời, mình chỉ nhận được vài trăm tệ một tháng. Mình sẽ hài lòng với mức lương 2000 tệ một tháng.” 

Thật vậy, một trong những người quản lý đã nói với tôi, “Mức lương cuối cùng của chị vẫn chưa được quyết định. Tạm thời chúng tôi sẽ trả cho chị 2000 tệ.” Tôi đã rất ngạc nhiên. Làm sao mà tôi có thể nhận được 2000 tệ dễ dàng như vậy? Sư Phụ hẳn đang giúp tôi.

Bây giờ tôi đã có tiền, tôi mua thẻ điện thoại di động và bắt đầu làm việc giảng chân tướng bằng điện thoại. Cuối cùng tôi phát hiện ra rằng 2000 tệ mỗi tháng thực sự là không đủ. Sau khi mua thẻ điện thoại di động, tôi đã không còn nhiều tiền. Tôi tự nhủ, “Nó sẽ tốt hơn nếu mình có thể nhận được thêm 500 tệ nữa.” 

Một thời gian sau, người quản lý tìm tôi và nói rằng tiền lương của tôi sẽ tăng thêm 500 tệ.

Sau khi nghe điều này, tôi cười và nghĩ, “Tại sao tôi lại nhận được số tiền mà tôi nghĩ về nó? Có thực sự là tôi nhận được quyết định này? Làm thế nào mà việc này có thể xảy ra? Tôi không học nhiều hay có chức danh chuyên môn.” Sau đó, tôi nghĩ rằng, “Đó có phải là ý niệm đúng đắn không? Có phù hợp với Pháp không?” Trong phần “Tâm tật đố” của cuốn Chuyển Pháp Luân, Sư Phụ đã giảng,

“Với sinh mệnh trên tầng cao hơn mà xét, rằng sự phát triển của xã hội nhân loại, chẳng qua chỉ là sự phát triển chiểu theo quy luật phát triển đặc định mà thôi; do đó [về việc] người ta trong đời làm gì, họ có thể không an bài cho chư vị chiểu theo bản sự của chư vị. Trong Phật giáo giảng ‘nghiệp lực luân báo’: họ chiểu theo nghiệp lực của chư vị mà an bài cho chư vị; bản sự của chư vị có lớn đến mấy, [nhưng] chư vị không có đức, thì có thể cả đời chư vị chẳng có gì. Chư vị thấy rằng vị kia làm gì cũng không nên, [nhưng] đức của vị ấy lớn, [thì] vị ấy làm đại quan, phát đại tài.” 

Tôi nghĩ rằng có lẽ công việc này là để giúp tôi cứu độ chúng sinh và cứu các sinh mệnh trong các thể hệ vũ trụ tương ứng với tôi. Vậy thì tôi nên đặt mức lương của mình là bao nhiêu? Cuối cùng, tôi đặt nó ở mức 3000 tệ.

Không lâu sau, một quyết định cuối cùng đã được đưa ra và mức lương là 3000 tệ. Người quản lý nói, “Con số này được quyết định sau một số cuộc họp của cấp trên.” Tôi cười với bản thân mình. Tôi biết rằng đây là kết quả của việc tâm tính và nhận thức của tôi về Chính Pháp chưa đạt đến tầng thứ ấy. Sư Phụ đã nói về “tướng tùy tâm sinh” và nó đã được phản ánh với tôi đúng như vậy!

Bây giờ, vì tâm tính của tôi đã được đề cao, tiền lương hàng tháng của tôi đã vượt qua mức 6000 tệ. Kỹ thuật sử dụng điện thoại di động để giảng chân tướng của tôi cũng đã thành thục. Với một chiếc điện thoại thông minh và hai điện thoại di động MTK, tất cả mọi việc đều rất ổn. Tôi cũng có thể liên lạc trong một vùng rộng hơn. Tôi đang giảng chân tướng tới cả các thành phố phía biên giới và nhiều thành phố trong nước, và tôi tiếp cận được những người xung quanh tôi cũng như những người có số điện thoại ngẫu nhiên. Tôi đang thực hiện việc này bằng cách gửi tin nhắn SMS, MMS, ghi âm,… Nội dung cũng phong phú hơn cùng với sự tiến triển của Chính Pháp. Tôi một lần nữa hạnh phúc bước đi trên con đường cứu độ chúng sinh trong thời kỳ Chính Pháp! Tuy nhiên, tôi cũng thấy sự cải thiện tình hình kinh tế của mình và trở nên giàu có hơn là một khảo nghiệm mới cho tôi.

Một lần, tôi mua cho con gái tôi một chiếc khăn 100 nhân dân tệ khi tôi trở về nhà sau khi đi xa một thời gian dài. Con gái tôi rất vui mừng và đeo nó đến nhà ông bà. Cha tôi đã thấy nó và hỏi tôi:“Đắt lắm nhỉ?” Tôi vô tình trả lời,“Vâng, hơn 100 tệ.” Cha tôi ngừng lại và sau đó nói với tôi bằng một giọng rất nghiêm nghị,“Khi con có tiền, con phải học cách quản lý và sử dụng từng xu một cách khôn ngoan!” Những lời của cha tôi đã tác động mạnh đến tôi. Tôi biết ý nghĩa thực sự đằng sau câu đó. Tất cả những điều mà tôi có được không thực sự thuộc về tôi. Tất cả chúng sinh đang theo dõi cách tôi sử dụng số tiền này và mong nó được sử dụng một cách khôn ngoan!

Tôi nhớ rằng trong suốt thời gian tồi tệ nhất khi chế độ Cộng sản Trung Quốc đang đàn áp Pháp Luân Công, trong một thời gian tôi làm việc tại một điểm sản xuất tài liệu. Mùa hè năm đó, một học viên đã dành tám nhân dân tệ và mua cho tôi một chiếc áo làm từ bông nhân tạo. Tôi mặc nó cả mùa hè. Bởi vì tất cả mọi người đều làm như vậy, tôi đã không thực sự cảm thấy tồi tệ. Sau đó, tôi trở về nhà và có một công việc. Một lần trước khi phỏng vấn, tôi dành 200 nhân dân tệ mua quần áo, bởi vì tôi không muốn trông có vẻ nghèo nàn. Khi tôi mang quần áo mới của tôi ra khỏi cửa hàng, tôi đột nhiên thấy dưới gốc cây trước mặt tôi một chiếc áo giống y như chiếc áo tám nhân dân tệ mà bạn đồng tu đã mua cho tôi. Tôi cảm thấy một cái gì đó đâm vào tim tôi. Tôi biết lý do Sư Phụ muốn tôi nhìn thấy nó. Tôi nhớ lại trạng thái tuyệt vời, khi còn ở điểm sản xuất tài liệu và sau đó nhân tâm lại dấy khởi lên sau khi tôi quay về thế giới người thường. Tôi đã xa dần trạng thái linh thiêng đó.

Tôi đã khóc. Thời khắc đó không thể xóa nhòa trong trí nhớ của tôi. Nhiều năm sau, tôi làm việc cho một điểm sản xuất tài liệu một lần nữa. Tôi không bao giờ lấy một xu nào từ nó, và ngay cả số tiền mà các bạn học viên đã cho tôi, tôi cũng không đụng vào. Cha mẹ đã cho tôi một số tiền để hỗ trợ tôi, và tôi đã cố gắng tiết kiệm càng nhiều càng tốt và sử dụng nó để sản xuất tài liệu. Một ngày nọ, khi mẹ tôi đem cho tôi tiền, bà nói,“Này con, mặc dù trong nhiều năm qua, mẹ đã chịu đau khổ và sợ hãi vì con, và mẹ thường giận dữ với con, vì một lý do nào đó, mẹ vẫn muốn chu cấp tiền cho con. Cha của con nói rằng cuộc sống của mẹ khá là đáng thương, bởi vì mẹ lái xe đạp ba bánh ra chợ bán rau chỉ để có tiền để cho con. Nhưng cả hai bố con không biết rằng mẹ hạnh phúc như thế nào sau khi mỗi lần mang tiền cho con.” 

Tôi hiểu rằng Sư Phụ đã mượn lời của mẹ nói với tôi rằng mỗi một xu trong các điểm sản xuất tài liệu đã được mỗi người tiết kiệm và chúng là niềm hy vọng đối với chúng sinh! Tôi phải trân trọng từng xu cũng giống như tôi trân trọng sự giúp đỡ của mẹ tôi.

Tôi đã bị ĐCSTQ bức hại trong năm 2008, trước Thế vận hội. Tôi đã được các bạn học viên và gia đình cứu. Thời điểm mà chúng tôi mở cửa, mẹ tôi đã rất sợ hãi. Các đĩa CD và các tài liệu đã được chất đống ở giữa phòng. Rõ ràng rằng cảnh sát đã bí mật đến nhà chúng tôi một lần nữa, và họ đã chỉ ra cho tôi rằng họ đã phát hiện ra các tài liệu, sách, nhưng họ đã không chạm vào chúng. Thậm chí tôi còn ngạc nhiên rằng 1000 nhân dân tệ lúc đầu bị cảnh sát lấy đi đã được đưa trở lại nơi mà tôi đã giấu nó. Cảnh sát đã hỏi tôi trước rằng liệu tôi có tiền tiết kiệm không. Tôi nói với họ tôi đã không có lấy một xu. Nhưng cảnh sát đã lấy đi 60.000 nhân dân tệ từ gia đình của một học viên khác đã bị bắt giữ cùng với tôi. Họ cũng lấy đi các sổ tiết kiệm của một học viên khác nữa và sẽ không trả lại mặc dù trên thực tế rằng người học viên ấy đã đi hết ngày này đến ngày khác để truy đòi. Tôi không biết lý do cho của hết thảy mọi việc, nhưng từ những trải nghiệm đã dạy tôi rằng trong thời kỳ Chính Pháp ngày nay, điều vô cùng quan trọng là học viên Đại Pháp sử dụng tiền một cách hợp lý. Nếu chúng ta thật sự có thể xả bỏ hết thảy mọi thứ không thuộc về chúng ta, sau đó tôi nghĩ rằng tà ác sẽ không dám chạm vào, ngay cả một xu của một học viên Đại Pháp.

Hiện tôi đang làm kế toán. Khối lượng công việc của tôi rất nhẹ và tôi có thể hoàn thành công việc của một tháng trong vòng một tuần. Tôi sử dụng phần thời gian còn lại để làm việc Đại Pháp và cứu độ chúng sinh. Thậm chí còn tốt hơn, đó là mỗi một năm tôi có kỳ nghỉ kéo dài năm tháng, và vì vậy tôi có rất nhiều thời gian để về quê của mình và cứu độ chúng sinh nơi ấy cùng với các học viên địa phương. Tôi biết rằng tất cả những điều này đã được Sư Phụ an bài là để cứu độ chúng sinh. Nó sẽ không thể chấp nhận được nếu tôi làm không tốt.

Mỗi ngày tôi bước đi trên con đường tu luyện của mình, nó giống như tôi đang chạy đua với thời gian. Tôi cảm thấy rằng không có đủ thời gian và tôi không cứu đủ người.

5. Lời kết

Cuối cùng, tôi muốn nhìn lại những gì Sư Phụ đã giảng trong kinh văn “Thế nào là Đệ tử Đại Pháp,”

“Còn về việc cứu độ chúng sinh, và việc giảng chân tướng, rất nhiều người làm không triệt để, giảng hai câu với người ta, thích nghe hay không, không nghe cũng kệ, lại đi tìm người khác. Làm bất kể chuyện gì, là có thuỷ có chung, hãy làm nó cho tốt, cứu người thì phải cứu họ cho xong. Bày trước mặt chư vị, không có lựa chọn, cứu người mà chư vị có lựa chọn thì là sai. Chỉ cần chư vị gặp, thì chư vị đều nên cứu, dù là thân phận gì giai tầng gì, dù họ là tổng thống hay ăn xin. Trong con mắt của Thần, sinh mệnh là đồng đẳng, ‘giai tầng’ là do xã hội nhân loại phân hoạch ra. Tôi chính là hy vọng giữa các đệ tử Đại Pháp với nhau đều có thể giống như trước đây, tinh tấn như thời chư vị mới đắc Pháp. Quá khứ trong Phật giáo có câu, ý tứ là từ đầu đến cuối đều như ban đầu, thì chư vị nhất định viên mãn.” 

Cảm tạ Phật ân hạo đãng và sự cứu độ từ bi của Sư Phụ vĩ đại! Tôi cảm thấy rất vinh dự có thể theo Sư Phụ Chính Pháp và cứu độ chúng sinh vào thời kỳ đặc biệt này. Trong phần cuối cùng của con đường Chính Pháp, tôi sẽ tiếp tục bước đi trên con đường đó và sẽ cứu độ chúng sinh toàn diện hơn!

Tôi cũng cảm ơn các bạn học viên, chúng sinh, và gia đình đã ủng hộ tôi liên tục trong suốt thời gian khó khăn. Tôi hy vọng tất cả sẽ được Đại Pháp cứu độ và trở về nhà với Sư Phụ!

Con xin cảm tạ Sư Phụ! Xin cám ơn các bạn đồng tu! Hợp thập.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/12/明慧法会–问题出在哪里–249113.html
Bản tiếng Anh: https://clearwisdom.net/html/articles/2011/11/29/129758.html
Đăng ngày 5-6-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Tìm vấn đề – bước thật tốt trên con đường tu luyện và luôn chính lại bản thân first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Tôi bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp sau khi tới Mỹhttps://vn.minghui.org/news/27358-toi-bat-dau-tap-phap-luan-dai-phap-sau-khi-toi-my.htmlSun, 03 Jun 2012 16:58:53 +0000http://vn.minghui.org/news/?p=27358[MINH HUỆ 8-12-2011] Kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu! Học Pháp tốt và làm việc tốt Tôi bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp vào tháng Sáu năm 1996 khi mới tốt nghiệp. Tôi học các bài giảng Pháp Luân Đại Pháp và tập các bài công Pháp hàng […]

The post Tôi bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp sau khi tới Mỹ first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
[MINH HUỆ 8-12-2011]

Kính chào Sư phụ tôn kính!

Xin chào các bạn đồng tu!

Học Pháp tốt và làm việc tốt

Tôi bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp vào tháng Sáu năm 1996 khi mới tốt nghiệp. Tôi học các bài giảng Pháp Luân Đại Pháp và tập các bài công Pháp hàng ngày. Tôi cũng giúp phổ truyền Pháp Luân Đại Pháp ở trường. Tôi vẫn nhớ mình đã nghĩ rằng thật tuyệt vời nếu mọi người ở Trung Quốc đều học được môn pháp tuyệt vời này. Năm 1999, tôi tới một thành phố khác để làm tiến sĩ. Ở một nơi mới lạ với nhiều áp lực ở trường, tôi không còn tập luyện tinh tấn như trước. Vào ngày 20 tháng Bảy năm 1999, ĐCSTQ phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công và bắt đầu bắt giữ các học viên trên cả nước. Tôi biết rằng ĐCSTQ đang bôi nhọ và truyền bá những lời giả dối về Pháp Luân Đại Pháp và các học viên, nhưng tôi không biết phải làm gì. Tôi dần dần xa rời Đại Pháp. Tôi vẫn nghi ngờ: “Tại sao chúng ta bị đàn áp vì tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn?”

Sư phụ từ bi không bao giờ từ bỏ tôi. Tôi tới Mỹ vào năm 2008 với tư cách là giáo sư thỉnh giảng. Khi tôi truy cập vào trang web Minh Huệ và thấy ảnh của Sư phụ, mắt tôi đẫm lệ. Tôi đã dừng tập Pháp Luân Đại Pháp trong một thời gian dài. Sau đó, tôi tải tất cả các sách và bài giảng Pháp Luân Đại Pháp và tranh thủ từng phút để học chúng.

Tôi đọc bài giảng của Sư phụ trong “Hội thảo chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp Miền-Tây Hoa-Kỳ”

“Có một sự khác biệt lớn khi gian khổ sóng gió vừa bắt đầu. Nhiều người đã chấn động. Một số tự hỏi: ‘Vậy ông Lý Hồng Chí là loại người nào?’ Có người nghĩ: ‘Pháp này có phải là chính Pháp không vậy?’ Một kiểm định toàn diện và phức tạp hướng đến mọi chấp trước khác nhau của con người. Bất kể quý vị đã có chấp trước gì trước khi đến với Đại Pháp, mọi chấp trước đều phải qua kiểm định. Một số cho rằng về điểm này điểm nọ thì Đại Pháp cũng tốt, nhưng kiểm định hôm nay cay đắng quá, nhưng đó là vì không một chấp trước nào của con người có thể được đem theo lên trời (thiên cảnh) đâu.”

Nút thắt trong tâm tôi đã được tháo gỡ.

Từ góc độ của một người không tu luyện, tôi được nuôi dưỡng bởi những lời dối trá và sự tẩy não của ĐCSTQ. Tôi không thể hình dung được rằng một đảng chính trị có thể sử dụng quyền lực của chính phủ và quốc gia để đàn áp công dân của nó bằng lừa dối và bạo lực. Là một nạn nhân, tôi có trách nhiệm nói cho người dân Trung Quốc để họ không  bị lừa gạt bởi ĐCSTQ. Từ góc độ của một người tu luyện, tôi hướng nội. Trước khi tập Pháp Luân Đại Pháp, sức khỏe của tôi rất yếu. Mỗi khi lái xe, tôi thường bị say xe và nôn mửa. Ba tháng sau khi tập luyện, tôi không còn bị say xe nữa. Giờ đây, tôi làm việc rất tốt và trở thành giáo sư trường đại học ở độ tuổi rất trẻ nhờ trí huệ mà Đại Pháp ban cho. Tôi có rất nhiều áp lực trong công việc nhưng vẫn  không bị ốm lần nào, cũng không còn cần tới thuốc kể từ khi tập Đại Pháp. Đây là kết quả trực tiếp của những gì Sư phụ ban cho. Tôi cũng muốn trợ Sư chính Pháp.

Sau khi trở về Trung Quốc, tôi băn khoăn:“Tại sao tôi không thể trợ Sư chính Pháp giống các học viên khác sau tháng Bảy năm 1999?” Lý do chính là tôi đã không học Pháp tốt. Tôi đã không nhận ra rằng tôi nên bảo vệ Pháp. Giờ đây, tôi ở đây để trợ Sư chính Pháp và sẽ không phạm lại lỗi đó nữa.

Sư phụ giảng:

“Để thật sự giúp chư vị đề cao trong tu luyện, tôi đã tạo ra một cách là đưa tất cả những gì tôi có thể cho chư vị ép nhập vào cuốn sách Pháp. Điều duy nhất còn lại là để xem chư vị có muốn đắc được nó không. Vì lý do này tôi bảo mọi người rằng khi chư vị không gặp được tôi, chư vị phải lấy Pháp làm thầy. Lấy Pháp làm thầy.” (Giảng Pháp tại Pháp hội ở Úc – tạm dịch)

Tôi đặt ra một nguyên tắc cho bản thân là nghe hoặc đọc Pháp hàng ngày. Tôi làm việc trong nhiều tiếng liền, kiên nhẫn với sinh viên, hòa hợp với các đồng nghiệp và không tham ô hay nhận hối lộ. Tôi được bình chọn là giáo sư xuất sắc một vài lần, nhưng tôi nhường cơ hội đó cho các giáo sư khác. Tôi không tranh đấu với người khác vì lợi ích cá nhân. Tôi tuân thủ những lời giảng Pháp Luân Đại Pháp trong đời sống hàng ngày và nhận nhiều giải thưởng xuất sắc ở trường.

Hòa hợp gia đình và tạo một môi trường tu luyện tốt

Vợ tôi là một Đảng viên. Cô ấy thấy tôi trở thành một người hoàn toàn khác sau khi trở về từ Mỹ. Tôi không còn nói về vấn đề tài chính của chúng tôi, về công việc hay suốt ngày làm việc. Cô ấy không thích những điều đó và từng liên tục chỉ trích và trách mắng tôi không gạt những thứ đó ra hoặc làm mọi việc không tốt. Cô ấy không thích bất cứ việc gì tôi làm. Khi cô ấy thấy tôi làm tài liệu giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, cô ấy trở nên sợ và bắt đầu tranh cãi lớn với tôi. Cô ấy muốn tôi ra khỏi nhà hoặc cô ấy dọa sẽ mang con đi. Cô ấy nói với tôi rằng nếu tôi bị bắt, cô ấy sẽ nhục nhã và đứa trẻ sẽ bị xã hội ghẻ lạnh. Cuối cùng, cô ấy muốn ly dị.

Tôi và vợ vốn không hợp nhau. Cô ấy đã cùng tôi vượt qua những tình huống khó khăn. Khi tôi còn ở Mỹ, cô ấy đã nuôi con một mình trong lúc đang đi học. Sau khi tôi trở về nước, cô ấy tốt nghiệp và có việc làm, và tin rằng cuộc sống của cô ấy đang khá lên. Lúc đó, bất kể cô ấy nói gì, tôi vẫn kiên trì làm những việc này và thậm chí còn cãi nhau to với cô ấy. Tôi rất cứng đầu và luôn nghĩ rằng khi kiên định với đặc tính của vũ trụ “Chân-Thiện-Nhẫn” thì không có gì sai cả, và tuyệt đối không sai khi nói cho mọi người sự thực về cuộc bức hại và vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi liên tục tự thuyết phục bản thân rằng mình đúng và cuối cùng nghĩ rằng:“Đáng lẽ mình nên ở lại Mỹ, và những điều này đã không xảy ra. Tôi nên bỏ nhà đi và thuê một chỗ mà mình có thể làm bất cứ những gì mình muốn và không phải lo về những người khác nữa.”

Một hôm, tôi đọc được những từ này từ Sư phụ:

Trong luyện công chúng tôi yêu cầu mọi người: chư vị luyện công, ái nhân chư vị có thể không luyện công, [thì chỉ] vì luyện công mà hai vợ chồng ly hôn là không được.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi bỗng nhận ra rằng mọi thứ xảy ra là do mình! Tôi cãi nhau với vợ và không hành xử như một người tu luyện là không đánh trả lại khi bị đánh hay nhục mạ. Tôi đã không nhẫn và đã thờ ơ với cô ấy và con, nói gì tới từ bi. Tôi hoàn toàn không hành xử giống một người tu luyện mặc dù tôi nghĩ rằng mình là người tu luyện. Tôi bình tĩnh lại và cẩn thận đọc các bài giảng liên quan đến mối quan hệ vợ chồng.

Sư phụ giảng:

“Có thể vừa vào đến cửa nhà, ái nhân của chư vị liền cho chư vị một trận vào đầu; chư vị nếu nhận nhịn qua được, thì công chư vị luyện hôm nay sẽ không uổng phí. Có người hiểu rằng luyện công cần [coi] trọng đức, nên bình thường [quan hệ] với ái nhân của mình rất tốt. Nhưng vừa nghĩ: “Bình thường tôi nói ‘một’ [thì nó] không nói hai; hôm nay nó lại cưỡi lên đầu lên cổ tôi.” Không nhịn nổi, liền gây sự lại với ái nhân; như thế hôm nay luyện cũng như không. Là vì nghiệp lực vẫn còn ở kia, họ giúp chư vị tiêu đi nhưng chư vị đã không chịu mà còn gây sự với người ta; [nên nghiệp lực] không tiêu được. Những việc này rất nhiều, có rất nhiều người chúng ta từng gặp tình huống này, nhưng đã không thử nghĩ là vì sao. Chư vị làm việc khác thì họ không quan tâm đến chư vị; nguyên [luyện công] là việc tốt, nhưng họ cứ không chịu để chư vị yên. Thực ra họ giúp chư vị tiêu nghiệp, nhưng tự họ không biết.” (Chuyển Pháp Luân)

Trước tiên, tôi cần phải bao dung, vì vậy tôi phải ngừng tranh cãi với cô ấy. Khi cô ấy nóng giận, tôi lặng lẽ nhìn cô ấy. Cô ấy vẫn muốn ly hôn và yêu cầu tôi phải lựa chọn giữa gia đình và Đại Pháp. Tôi biết rằng điều đó không đúng. Tôi ở đây là để trợ Sư chính Pháp và cứu độ chúng sinh. Tôi không nên lựa chọn điều gì đó trái ngược với những lời dạy của Đại Pháp. Tôi bắt đầu nghĩ lại diễn biến của những rắc rối này. Tôi nói với cô ấy về cuộc bức hại, về những lời tuyên truyền giả dối của ĐCSTQ. Trước đó, cô ấy chưa bao giờ đọc những tờ rơi do tôi làm vì sợ hãi.

Một hôm khi đang làm đĩa DVD, tôi nhận ra cô ấy chưa xem nội dung đĩa đó và tôi cần cho cô ấy xem. Chúng tôi thường đọc trên giường trước khi đi ngủ. Đầu tiên tôi lên giường và bật  phim “Chúng tôi nói về tương lai” cho chính mình xem trên máy laptop. Cô ấy lên giường và hỏi tôi đang xem gì vậy. Tôi không nói gì và lặng lẽ xem. Sau đó, tôi thấy cô ấy cũng đang lặng lẽ xem. Sau đó, cô ấy bảo tôi bật đĩa DVD đó cho cô ấy mỗi ngày. Sau khi chúng tôi xem xong “Chúng tôi nói về tương lai”, chúng tôi xem “Cửu bình”, “Những bình luận về văn hóa Đảng” và biểu diễn Thần vận. Thái độ của cô ấy thay đổi và cô ấy nhờ tôi giúp cô ấy thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó. Sau đó, cô ấy được đề bạt lên làm bí thư Đảng. Mọi việc đã được thông qua và chuẩn bị được công bố. Tuy nhiên, cô ấy tìm ra được một lý do để từ chối. Gia đình cô ấy cũng nhanh chóng biết được sự thật về Pháp Luân Đại Pháp và họ đều thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Giờ đây, cô ấy đã là một học viên Đại Pháp.

Sự việc này dạy cho tôi rất nhiều bài học. Đối diện với nắm đấm thép và những lời dối trá của ĐCSTQ, cứu người rất khó, đặc biệt là những người gần chúng ta nhất. Tuy nhiên, ta luôn có thể cứu người. Bí quyết của tôi trong việc dành được sự ủng hộ của gia đình là học cách hướng nội. Bản chất của tu luyện là tìm ra khẽ hở và chấp trước của chúng ta, tiêu diệt chúng và đồng hóa với đặc tính của vũ trụ. Khi tâm tính của chúng ta đề cao, Sư phụ sẽ lo phần còn lại. Sư phụ giảng: “Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ” (Chuyển Pháp Luân)

Giảng chân tướng, phân phối tài liệu giảng sự thật

Sư phụ giảng:

“Không biết Pháp tại cao tầng thì chẳng có cách nào tu; không hướng nội mà tu, không tu tâm tính [thì] chẳng thể tăng công. Đó chính là hai nguyên nhân.” (Chuyển Pháp Luân)

Đề cao tâm tính và thấu hiểu Pháp bổ trợ cho nhau. Khi tôi học cách hướng nội, tôi cũng hiểu ra nhiều Pháp lý mà trước đó tôi không hiểu. Sư phụ liên tục bảo chúng ta rằng cuốn Chuyển Pháp Luân có thể hướng dẫn chúng ta trở thành những người tốt, những người rất tốt, những người phi thường và cuối cùng là đắc chính quả. Mỗi khi tôi giảng rõ sự thật về cuộc bức hại, tôi để những nguyên lý Pháp trong Chuyển Pháp Luân chỉ dẫn mình. Giờ đây, tôi cảm nhận được rằng mỗi bài kinh văn của Sư phụ đều giải thích cách cứu người, giảng chân tướng, và cùng lúc, dạy cách đề cao tâm tính.

Khi tôi nói chuyện với sinh viên và các giáo viên khác, tôi chịu trách nhiệm về lời nói của mình. Tôi phải giải thích sự thật bởi vì họ không nên bị lừa dối nữa. Sư phụ nói về khí công trong Chuyển Pháp Luân và dần dần hướng dẫn chúng ta các khái niệm tu luyện. Tôi không nói trực tiếp về cuộc bức hại của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi bắt đầu thảo luận về xã hội hỗn loạn, về những tuyên truyền giả dối trong các bản tin, về sự băng hoại đạo đức, về sự tham nhũng của ĐCSTQ và các xung đột của dân tộc Trung Hoa. Sau đó, tôi nói về sự tà ác của ĐCSTQ trong việc bức hại một đức tin chân chính như Pháp Luân Đại Pháp. Theo cách này, mọi người không phát sinh phản xạ tự vệ khi tiếp nhận một câu nói đột ngột, và có thể chấp nhận sự giải thích của tôi. Đôi lúc, họ hỏi kỹ về cuộc bức hại và sau đó nhận ra bản chất tà ác của ĐCSTQ.

Sư phụ dạy chúng ta những gì chúng ta cần để giảng chân tướng cho mọi người chúng ta gặp trong cuộc sống hàng ngày.

Sư phụ giảng:

“Ngay cả với người ở nơi thế gian này mà chư vị gặp thoáng qua không kịp nói chuyện thì chư vị cũng cần để từ bi lưu lại cho họ” (“Giảng Pháp ở Pháp hội Atlanta 2003”)

Tôi thường cảm thấy tiếc nuối cho người thường bởi họ luôn bận rộn với điều gì đó và làm việc cật lực cho những thứ không bền. Tôi cũng giống như vậy trước khi tới Mỹ. Sư phụ từ bi đã cứu tôi. Khi tôi đối diện với sinh viên hoặc con người trong xã hội, ngay cả khi tôi không thể nói chuyện với họ trực diện, tôi cũng muốn lưu lại từ bi cho họ. Tôi gửi số điện thoại và email của họ cho trang Minh Huệ và để họ thiết lập một mối liên hệ với Đại Pháp. Tôi phải đặt nền tảng cho họ được cứu.

Tôi mang tài liệu giảng chân tướng theo mình và phân phát chúng mỗi khi tôi đi du lịch. Đôi lúc, tôi cũng sợ, nhưng thông qua việc học Pháp và phát chính niệm, tôi đã có thể trợ Sư chính Pháp với một niềm tin vững chắc.

Tôi giúp một vài học viên địa phương thiết lập các điểm sản xuất tư liệu. Giờ đây, họ đang tinh tấn trợ Sư chính Pháp trên các vùng khác nhau của đất nước.

Thưa Sư phụ tôn kính và các bạn đồng tu thân mến, mặc dù tôi vẫn còn nhiều chấp trước và không làm tốt việc học thuộc Chuyển Pháp Luân, tôi sẽ cố gắng làm mọi việc có thể để theo kịp các học viên tinh tấn. Tôi sẽ thực thi thệ ước tiền sử của mình, trợ Sư chính Pháp và trở về nhà cùng Sư phụ. Xin đừng lo lắng cho tôi!


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/1/17/130787.html#.T78PV1KAifM

Bản tiếng Hán: https://minghui.ca/mh/articles/2011/12/8/明慧法會–在美國從新得法之後-249480.html

Đăng ngày: 03– 6– 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Tôi bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp sau khi tới Mỹ first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Những kinh nghiệm giảng chân tướng bằng cách sử dụng điện thoại di độnghttps://vn.minghui.org/news/27356-nhung-kinh-nghiem-giang-chan-tuong-bang-cach-su-dung-dien-thoai-di-dong.htmlSun, 03 Jun 2012 16:57:09 +0000http://vn.minghui.org/news/?p=27356[MINH HUỆ 08-12-2011] Con xin kính chào Sư Phụ! Xin chào các bạn đồng tu! Tôi muốn báo cáo với Sư Phụ và các bạn đồng tu về kinh nghiệm của mình trong việc giảng chân tướng và chứng thực Pháp qua điện […]

The post Những kinh nghiệm giảng chân tướng bằng cách sử dụng điện thoại di động first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một học viên từ tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 08-12-2011] Con xin kính chào Sư Phụ! Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi muốn báo cáo với Sư Phụ và các bạn đồng tu về kinh nghiệm của mình trong việc giảng chân tướng và chứng thực Pháp qua điện thoại di động trong vòng hai năm qua.

Hai năm trước, tôi đọc một bài viết chia sẻ kinh nghiệm từ trang web Minh Huệ (Hán ngữ) về một bạn học viên giảng chân tướng qua điện thoại di động. Tôi muốn làm như vậy, nhưng các học viên gần đó không biết làm việc đó bằng cách nào. Tôi nghĩ rằng nếu tôi có thể tìm thấy một ai đó giúp tôi thì thật là tuyệt vời, vì tôi thực sự không biết bắt đầu từ đâu. Đây thực sự cũng là một chấp trước về phụ thuộc. Tôi muốn có một cái gì đó được bày sẵn cho tôi. Tôi nghĩ rằng phương pháp sử dụng điện thoại di động thực sự có thể cứu độ chúng sinh. Liệu tôi sẽ không làm việc này bởi vì không có ai biết làm như thế nào? Tôi có còn là một đệ tử của Sư Phụ muốn trợ Sư Chính Pháp hay không? Miễn là nó có thể cứu độ được chúng sinh, và tôi có chính niệm, Sư Phụ sẽ giúp tôi.

Tôi tải về các bài viết liên quan từ một diễn đàn thảo luận kỹ thuật và in ra. Tôi nghiên cứu một cách cẩn thận và biết được những tin nhắn dưới dạng văn bản là gì, làm thế nào để gửi tin nhắn cho một nhóm người, loại điện thoại di động nào có chức năng này, làm thế nào để sử dụng điện thoại an toàn, v.v.. Sau khi tôi có một nhận thức cơ bản, vào một buổi sáng một học viên nói với tôi rằng có một học viên có thể giúp tôi mua loại điện thoại di động này và sẵn sàng dạy tôi cách sử dụng nó. Vì người học viên ấy rất bận, anh ấy không thể đến thường xuyên. Nếu tôi có thể nắm vững nó, tôi có thể truyền đạt kiến ​​thức cho các học viên khác. Người học viên ấy đã dành một buổi sáng dạy tôi. Vì tôi đã chuẩn bị từ trước, tôi hiểu những gì anh ấy nói. Tôi đã học được cách sử dụng điện thoại di động một cách an toàn, thay đổi một loạt số, cài đặt phần mềm gửi tin nhắn cho một nhóm, chỉnh sửa các tin nhắn như thế nào để tránh bị chặn, cách thức sử dụng những thẻ SIM, v.v.. Tôi đã sử dụng điện thoại để giảng chân tướng từ bấy giờ.

Lúc đầu tôi không gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn MMS. Tôi chỉ gửi những tin nhắn ngắn dưới dạng văn bản. Tôi đã dạy một vài học viên trong vùng của tôi. Tất cả đều tham gia giảng chân tướng bằng cách sử dụng điện thoại di động. Đầu tiên chúng tôi bắt đầu với các tin nhắn ngắn dưới dạng văn bản phù hợp. Ví dụ, khi nhắm mục tiêu vào viên công an đã bức hại những học viên Pháp Luân Đại Pháp, chúng tôi đã viết trong tin nhắn rằng thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, và khuyên họ làm việc tốt. Chúng tôi cũng đưa ra nhiều ví dụ, chẳng hạn như, “Hơn 10 trong số 100 nhân viên tại Nhà tù Nam Quan thành phố Đại Liên phát hiện ra họ bị mắc bệnh ung thư do tham gia vào cuộc bức hại. Đừng bị mù quáng vì lợi ích của bạn trong việc tiếp tục bức hại các học viên Pháp Luân Công. Kết quả là sẽ mang lại thiệt hại cho người khác và bản thân. Nó sẽ mang lại tai họa cho gia đình và cho chính bản thân bạn!” “Chiến dịch tàn bạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) trong nhiều năm đã dẫn đến vô số người bị giết. Những người bình thường chịu kết cục không tốt. Ai còn tin vào những lời dối trá của ĐCSTQ nữa? Để được an toàn, bảo vệ số phận của bạn, tích đức cho con cháu, hãy chọn cho mình một một lối thoát.” “Sau Cách mạng Văn hóa, Lưu Truyền Tân, Cục trưởng Cục Công an Bắc Kinh, đã tự tử. Hơn 793 sĩ quan công an và 17 sĩ quan quân đội, những người trung thành với ĐCSTQ đã bị hành quyết bí mật ở tỉnh Vân Nam. Tất cả những gì gia đình họ nhận được là một giấy báo tử. Những người tham gia vào cuộc bức hại Pháp Luân Công sẽ có cùng một kết cục.” Chúng tôi cũng sử dụng trường hợp của Nhậm Trường Hà, người lãnh đạo một phòng công an đã tham gia bức hại các học viên. Cô ta đã chịu quả báo về nghiệp lực và đã chết. Chúng tôi trích dẫn một số nội dung trực tiếp từ trang web Minh Huệ. Chúng tôi cũng có được rất nhiều số điện thoại của những người tham gia vào cuộc bức hại trên trang web. Tôi đã làm việc ở hạng mục này cùng với một học viên khác. Cô ấy gửi tin nhắn đến các số điện thoại vào thứ Ba, thứ Năm và thứ Bảy còn tôi gửi tin nhắn đến các số điện thoại vào thứ Hai, thứ Tư, thứ Sáu và Chủ Nhật.

Gửi tin nhắn cũng là một quá trình đề cao tâm tính. Ban đầu, chúng tôi nhắm mục tiêu vào những người làm việc ở tòa án và cơ quan an ninh công cộng. Lần đầu tiên tôi đã gửi những tin nhắn rất ngắn gọn trên một chuyến xe buýt, tim tôi đập rất nhanh. Tôi vừa mừng vừa lo. Mừng vì tôi có thể cứu độ chúng sinh bằng phương pháp này, nhưng tôi rất lo lắng bởi vì tôi đã gửi các tin nhắn đến nhiều viên công an đã bức hại các học viên. Tôi vẫn còn có chấp trước vào sợ hãi. Lần đầu tiên tôi đã gửi tin nhắn đến 10 người và sau đó dừng lại. Tôi bình tĩnh lại và nhớ lại những lời giảng của Sư Phụ,

“Tà ác không dám phản đối việc giảng rõ chân tướng và cứu độ chúng sinh, điểm then chốt là ở chỗ tâm thái khi làm công tác không có sơ hở cho chúng dùi vào.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội Boston năm 2002″)

Tôi nghĩ rằng tôi đã làm những việc chân chính nhất để loại bỏ tà ác, cứu độ chúng sinh, và trợ Sư Chính Pháp. Không ai dám can nhiễu. Những kẻ tà ác và xấu xa thường bị tà ác lợi dụng nên sợ hãi, tôi không nên sợ. Đồng thời, tôi phát chính niệm để loại bỏ tất cả các sinh mệnh tà ác và các nhân tố can nhiễu vào việc giảng chân tướng bằng cách sử dụng điện thoại di động. Mỗi tin nhắn tôi gửi là một thanh kiếm sắc bén nhắm thẳng vào tà ác và loại bỏ chúng. Với chính niệm, tôi đã không còn sợ nữa. Tôi cảm thấy mình thật vĩ đại và tà ác thật yếu ớt. Trường của tôi đã được thanh lọc, và tôi có thể thở dễ dàng. Tôi cảm thấy rất biết ơn sự bảo hộ và gia trì của Sư Phụ.

Kể từ đó mọi việc liên quan đến việc giảng chân tướng qua điện thoại di động đã diễn ra một cách tốt đẹp. Ngay cả khi thẻ điện thoại chắc chắn đã bị chặn, tôi vẫn có thể gửi tin nhắn. Mỗi lần, tôi gửi tin nhắn đến hàng chục hoặc hàng trăm người. Tôi đã thêm cả số điện thoại của tôi trong các nhóm được gửi, để kiểm tra kết quả, và tôi nhận được tất cả các tin nhắn. Khi đang gửi tin nhắn, thỉnh thoảng chúng tôi cần phải tạm dừng. Tôi sử dụng thời gian này phát chính niệm để loại trừ tà ác và sự can nhiễu. Thỉnh thoảng tôi học thuộc Pháp, và hầu hết thời gian tôi đọc thuộc lòng Luận Ngữ. Tâm tính của tôi đã được đề cao. Tôi đã loại bỏ các chấp trước vào sợ hãi, hận thù đối với quan chức công an, các chấp trước vào tranh đấu, tự mãn, tâm hiển thị, và sợ hãi. Khi tôi gặp một vấn đề, tôi nhớ lại Pháp có liên quan. Tôi thanh lọc bản thân mình bằng cách sử dụng Pháp và chính lại bản thân dựa trên Pháp. Chính niệm của tôi càng ngày càng mạnh hơn. Tôi ngộ ra rằng tôi cần phải học Pháp nhiều hơn, vì vậy tôi có thể nhớ được Pháp khi có các vấn đề nảy sinh.

“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (“Bài trừ can nhiễu”, Tinh tấn yếu chỉ II)

Một lần tôi đã gửi một tin nhắn đến một viên công an bức hại các học viên Pháp Luân Công. Ông trả lời lại bằng những lời mạ lỵ xấu xa. Tâm tôi đã bất động, và tôi nghĩ rằng ông ta rất đáng thương. Với tâm để cứu ông ấy, tôi đã gửi một tin nhắn và nói với ông rằng tôi đang làm điều tốt cho ông ấy và rằng ông không nên bị lừa dối bởi những lời dối trá của ĐCSTQ và chết vì ĐCSTQ. Ông nên để lại một lối thoát cho bản thân và gia đình của mình. Tôi nói với ông rằng tôi đang nói cho ông chân tướng để cho ông một cơ hội khác. Tôi đã gửi cho ông ấy 5 tin nhắn, và ông trả lời lại bốn lần. Giọng của ông ta trở nên nhẹ hơn sau mỗi lần với ít lời mạ lỵ hơn. Trong quá trình này, tôi phát chính niệm. Đồng thời, tôi hướng nội để tìm các thiếu sót của mình. Tôi nhận thấy rằng nếu tôi học Pháp tốt, nhiều người đã nhắn tin lại với lời cảm ơn. Nếu tôi học Pháp không tốt và có tâm an dật, nhiều người trả lời lại bằng những lời xấu và mạ lỵ. Tất nhiên cũng có nhiều trường hợp ngoại lệ. Học Pháp là rất quan trọng. Chính niệm của tôi mạnh, can nhiễu ít hơn khi tôi học Pháp tốt, do đó, kết quả cứu độ chúng sinh rất tốt.

Tôi thường gửi tin nhắn cho người thường. Nội dung bao gồm thông tin về Đại Pháp đang phổ truyền rộng rãi, sự thật về việc dàn dựng vụ tự thiêu ở Thiên An Môn, và tảng đá bí ẩn 200 triệu năm tuổi ở Quý Châu. Tôi gửi tin nhắn giảng chân tướng với lời chúc mừng, đặc biệt là vào các ngày lễ. Hầu hết mọi người có thể chấp nhận những gì tôi nói trong tin nhắn. Tất nhiên có những người từ chối và trả lời bằng nhừng từ ngữ mỉa mai. Ví dụ, tôi đã gửi đoạn cuối của bài viết“Đây là thời điểm để đốt pháo hoa và ăn mừng”, “Giang Trạch Dân đã phạm một chuỗi vô tận những tội ác tày trời không thể dung thứ và hậu quả của những tội lỗi của một sinh mệnh vĩnh viễn tồn tại sau khi chết. Sau cái chết của Giang Trạch Dân, ngoài việc sinh mệnh vĩnh viễn chịu lời nguyền rủa của dân chúng, ông ta sẽ chịu đau khổ đời đời trong địa ngục để trả nợ cho những tội khủng khiếp của mình. Sự sụp đổ của những việc làm xấu xa vô liêm sỉ, tà ác này sẽ được tất cả ăn mừng.” Tôi muốn nhiều người hơn nữa biết việc này, và đã nhận được rất nhiều tin nhắn trả lời. Nhiều người đồng ý, một số người không quan tâm, và một số chỉ trích. Tôi đã ghi lại số điện thoại của họ và gửi đi những tin nhắn khác nhau tùy thuộc vào những phản ứng của họ. Đối với những người đồng ý tôi gửi: “Các bạn thân mến, thoái ĐCSTQ và tổ chức liên đới của nó ngay lập tức, bạn sẽ được an toàn.” Đối với những người không quan tâm, tôi nhắn cho họ tin về “Tòa án” và “Những lời thú tội của Giang.” Tôi gửi cho những người ở tòa án, phòng công tố, và an ninh công cộng tin “Một bức thư gửi cho những người làm việc tại sở tư pháp, các phòng công tố, và an ninh công cộng” và “Một bức thư cho những người công an.” Gần đây tôi đã gửi tin về “Thời gian bắn pháo hoa và ăn mừng” cho tất cả mọi người.

Gửi các cuộc gọi điện thoại đã được ghi âm trước cũng là một quá trình đề cao tâm tính. Khi tôi học Pháp tốt, tôi có thể làm tốt khi đối mặt với các khảo nghiệm. Nhiều người sẽ lắng nghe, và sẽ lắng nghe toàn bộ tin nhắn. Nếu không, chỉ có một số ít người lắng nghe.

Một lần học viên A và tôi đã đi đến một thành phố khác để dạy cho các học viên địa phương cách truy cập Internet và in ấn. Chúng tôi cũng giúp họ giải quyết một số vấn đề về máy tính. Mặc dù đã mệt, chúng tôi không quên học Pháp hoặc tập công, và giữ gìn tâm tính. Trên đường về, tôi đã thực hiện hơn 20 cuộc gọi điện thoại đường dài mỗi cuộc 06 phút. Chỉ có ba hoặc bốn người đã không lắng nghe toàn bộ thông tin. Trước đây điều này chưa bao giờ xảy ra. Tôi đã rất hạnh phúc, nhờ sự khích lệ của Sư Phụ.

Một vài người làm việc cho các tòa án và phòng an ninh công cộng sẽ không lắng nghe toàn bộ tin nhắn, đặc biệt là những người công an đã bức hại các học viên. Một số gác máy điện thoại ngay lập tức sau khi nghe thấy đây là Pháp Luân Công. Một số người không dám nhận điện thoại nếu bạn gọi lại một lần nữa. Một vài ngày sau đó nếu tôi gọi lại, thỉnh thoảng tôi thấy rằng các số điện thoại đã được thay đổi. Một số người còn nguyền rủa, nhưng tâm tôi bất động. Tôi nhớ tới những lời giảng của Sư Phụ,

“Đừng thấy những kẻ ác đang điên cuồng [mà ngại], [chúng] đều sợ mất mật rồi. Tất nhiên các sinh mệnh tà ác trước khi bị thanh trừ hết thì vẫn muốn thao túng ác nhân làm việc xấu; khi bị tà ác sai khiến ác thì nhân không còn lý trí nữa; [nhưng] lúc bình tĩnh lại họ đều sợ lắm. Mỗi cuộc điện thoại của học viên đều làm chúng kinh sợ quá đến mất ngủ, hãi lắm.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội miền trung Mỹ quốc năm 2003“)

Mặc dù họ đã không nghe hết cuộc gọi, và họ không trả lời các cuộc gọi tiếp theo, các cuộc gọi điện thoại có nỗ lực gây sốc cho tà ác. Tà ác trong các không gian khác bị loại bỏ, do đó, kẻ xấu đã sợ hãi. Khi tôi thực hiện cuộc gọi điện thoại đã ghi âm trước, tôi phát chính niệm về phía những người này, loại bỏ tà ác đã kiểm soát người này. Chính niệm của tôi tiếp tục đánh vào tà ác trong khi tôi đang gia trì chính niệm của mình. Chỉ có một vài viên công an có thể nghe hết cuộc gọi. Tôi hy vọng tôi có thể thức tỉnh lương tâm của họ và rằng họ sẽ không tham gia vào các cuộc bức hại trong tương lai. Vì vậy, cuối cùng họ có một cơ hội để được cứu độ.

Sau đó tôi cài thêm chức năng MMS cho điện thoại di động của tôi. MMS có thể chứa nhiều thông tin hơn, bao gồm cả những hình ảnh. Đó là một phương pháp để cứu độ chúng sinh. Lúc đầu, tôi chỉ chuyển tiếp tin nhắn đã được một bạn học viên cung cấp, nhưng nội dung bị hạn chế. Tôi tìm thấy một số thông tin có nội dung rất tốt trên trang web Minh Huệ, và tôi nghĩ nếu tôi có thể soạn những tin nhắn MMS của riêng mình, nó sẽ có tác dụng tốt hơn. Nhưng tôi không biết cách làm việc đó và rất lo lắng. Các bạn học viên trong vùng cũng muốn tôi có thể làm việc đó. Với mong muốn này, tôi nói với chồng tôi, cũng là một học viên. Anh ấy cũng không biết làm việc này như thế nào, nhưng anh ấy đã có kiến thức cơ bản về việc tạo hình ảnh trên máy tính. Anh ấy đã cầu xin Sư Phụ trợ giúp và anh ấy đã tìm ra trong một buổi tối. Ngay lập tức anh ấy đã dạy tôi. Bây giờ tôi tạo tin nhắn MMS bằng cách sử dụng nội dung từ trang web Minh Huệ, và sau đó các tin nhắn MMS được công bố trên trang web Minh Huệ. Tôi nhận ra rằng Sư Phụ sẽ giúp chúng ta miễn là chúng ta chân chính đi trên con đường tu luyện, cứu độ chúng sinh. Sư Phụ đã mở đường cho chúng ta, và tất cả chúng ta cần làm là theo con đường ấy. Tôi đã trải nghiệm những gì Sư Phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân,

“Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ; chư vị chỉ cần nguyện vọng [tu luyện] là đủ rồi. Mà chân chính làm việc ấy là sư phụ cấp cho [chư vị], chư vị hoàn toàn không làm được.”

Những tin nhắn MMS giúp tôi giảng chân tướng tốt hơn, vì MMS có thể thực hiện thêm thông tin. Tôi gửi ba tin nhắn MMS cho mỗi một số điện thoại. Hầu hết các phản hồi rất tích cực. Nhiều người cảm ơn tôi sau khi nhận được chúng. Một số người không đồng ý với tôi, nhưng vẫn cảm ơn tôi nồng hậu. Một số đặt câu hỏi. Tôi gửi một số tin nhắn văn bản hoặc các cuộc gọi điện thoại được ghi âm trước để giảng chân tướng rõ hơn nữa. Một số người muốn thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Tôi cũng trả lời các câu hỏi về việc làm thế nào để thoái đảng. Tôi nhận được lời cảm ơn của họ sau khi giúp họ thoái ĐCSTQ.

Mỗi lần tôi giảng chân tướng bằng cách sử dụng điện thoại di động, đầu tiên tôi phát chính niệm để loại bỏ sự can nhiễu từ các không gian khác. Tôi luôn luôn chú ý đến vấn đề an toàn, và tôi không nghỉ ngơi chỉ bởi vì tôi đã làm việc này trong một thời gian dài. Tôi sẽ chỉnh lại bản thân mình nếu tâm an dật nổi lên. Tôi có thể giữ chính niệm trong một thời gian dài. Tôi không có bất kỳ vấn đề với hai máy điện thoại di động của tôi, và rất ít tin nhắn gửi đi bị chặn lại. Chúng là những sinh mệnh trợ giúp của tôi để cứu độ chúng sinh.

Trên đây là kinh nghiệm của tôi trong việc giảng chân tướng qua điện thoại di động. Đôi khi tôi không bình tĩnh hoặc trách nhiệm không đủ. Tôi sẽ tuân theo yêu cầu của Sư Phụ học Pháp nhiều hơn. Tôi sẽ tu luyện trong quá trình chứng thực Pháp “Tu đắc chấp trước vô nhất lậu” (“Mê Trung Tu”, Hồng Ngâm), tôi sẽ đo lường bản thân mình dựa trên Pháp và cứu nhiều người hơn trong những khoảnh khắc lịch sử cuối cùng này.

Con xin tạ ơn Sư Phụ đã cứu độ con!


Bản tiếng Hán: https://minghui.ca/mh/articles/2011/12/8/明慧法会–两年来用手机讲真相的修炼经历-249475.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/1/8/130580.html#.T5yj0G-SL4Y

Đăng ngày: 03– 6– 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Những kinh nghiệm giảng chân tướng bằng cách sử dụng điện thoại di động first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Phóng hạ tự ngã viên dung chỉnh thểhttps://vn.minghui.org/news/27354-phong-ha-tu-nga-vien-dung-chinh-the.htmlSun, 03 Jun 2012 16:56:15 +0000http://vn.minghui.org/news/?p=27354[MINH HUỆ 22-11-2011] Kính chào Sư phụ! Xin chào các bạn đồng tu! Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu […]

The post Phóng hạ tự ngã viên dung chỉnh thể first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua mạng Internet lần thứ VIII dành cho các học viên ở Trung Quốc

Bài viết của Lý Tịnh Tâm, một học viên từ Trung Quốc lục địa

[MINH HUỆ 22-11-2011]

Kính chào Sư phụ!

Xin chào các bạn đồng tu!

Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện qua mạng internet thường niên cho các học viên ở Trung Quốc lại tới. Nhìn lại những trải nghiệm tu luyện của bản thân mình trong năm vừa qua, tôi có nhiều cảm xúc lẫn lộn giữa những thiếu sót và các bài học. Để làm tốt hơn trong tương lai và đề cao nhanh chóng, tôi đã tổng kết lại những kinh nghiệm tu luyện của mình gửi Sư phụ và chia sẻ cùng các bạn đồng tu.

Phóng hạ tự ngã viên dung chỉnh thể

Tôi đã bị ảnh hưởng bởi văn hóa đảng khi còn trẻ, và thường vô thức tự bảo vệ bản thân do sự ích kỷ. Khi tôi nghe nói một đồng tu gặp phiền phức, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi là ngừng liên lạc với người đó để tránh bị liên lụy. Khi tôi thấy thiếu sót của người khác, tôi giữ im lặng. Như vậy, người đó sẽ không có cơ hội tranh cãi với tôi. Mỗi khi bị chỉ trích, tôi thường tìm cách biện minh cho vấn đề thay vì hướng nội; đôi lúc tôi thậm chí còn nói dối. Khi nhận ra mình đã nói dối, tôi thấy ngạc nhiên với chính mình. Một lần, một học viên lâu năm tới lấy tài liệu giảng chân tướng và bảo với tôi rằng đứa cháu gái 12-13 tuổi của bà ấy muốn đi cùng. Tuy nhiên, bà ấy đã nói với cháu gái rằng tôi không muốn cháu tới. Tôi thậm chí còn nói:“Bà nên nói với cháu rằng tôi rất cảm động.” Thực ra, cháu gái của bà ấy đã từng đến trước đó và theo tôi vào phòng. Cháu nói: “Bà có máy tính!” Lúc đó tôi đã sợ hãi tới mức làm rơi các đĩa VCD đang cầm trong tay khắp phòng. Tôi nghĩ nếu cô bé nói cho người khác biết về việc này thì thật tệ. Máy tính bị đơ, vì thế tôi không thể tắt nó. Ngày hôm sau, máy tính vẫn hiện màn hình xanh, đen. Tôi đã không hướng nội, mà thay vào đó đổ lỗi cho người đồng tu lâu năm đã mang theo cháu gái. Tôi phải tìm một đồng tu biết sửa máy tính. Sau đó, tôi nói chuyện với người đồng tu lâu năm kia và bảo bà ấy rằng để an toàn bà ấy có thể đưa cháu gái tới nhà tôi trong những dịp bình thường, nhưng không phải khi đến lấy tài liệu giảng chân tướng. Đồng tu đó trả lời: “Không sao đâu. Không có gì phải sợ cả.” Tôi biết tâm chấp trước sợ hãi của mình đã nổi lên bề mặt. Tôi học Pháp nhiều hơn và cố gắng tiêu diệt chấp trước này.

Chồng tôi cũng là một học viên và liền hỏi tôi:“Sao em lại nói dối vậy?” Tôi đưa tay che miệng. Tôi ngạc nhiên vì mình đã nói dối. Tôi đã bị ảnh hưởng của văn hóa đảng quá sâu sắc tới mức việc tự bảo vệ bản thân đã trở thành một thói quen và tôi nói dối mà không nhận ra điều đó. Làm sao tôi có thể như thế này sau mười năm tu luyện? Tôi cảm thấy xấu hổ. Sư phụ muốn chúng ta đề cao như một chỉnh thể. Làm sao tôi có thể hình thành một chỉnh thể với những người khác khi ôm giữ các tư tưởng, thói quen và quan niệm của con người trộn lẫn với sự ích kỷ như thế này? Khi sự việc xảy ra, đầu tiên tôi bảo vệ bản thân mà không dùng Pháp để đo lường sự việc. Đó không phải là hành vi của một người thường sao?

Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi phải tiêu diệt những thứ xấu này. Tôi cần kiểm soát bản thân và hình thành một chỉnh thể với những người khác.

Chiều ngày hôm kia, tôi đưa tài liệu giảng chân tướng tới nhà một đồng tu. Tôi nhận ra cô ấy căng thẳng và cô ấy kéo tôi vào phòng và nói khẽ “Một học viên lâu năm trong nhóm học Pháp của chúng ta không về nhà sau khi đi giảng chân tướng. Con gái cô ấy (không phải học viên) đã gọi điện vài lần. Gia đình cô ấy khá lo lắng và nói rằng cô ấy từng bị bắt trong một trường hợp tương tự thế này trước đây.” Chúng tôi là một chỉnh thể, vì thế vấn đề của cô ấy cũng là vấn đề của tôi. Tôi cố gắng bình tĩnh và nói: “Hãy phát chính niệm để hỗ trợ cho đồng tu đó, tiêu diệt tà ác và giải cứu cô ấy. Nếu con gái cô ấy gọi lại, hãy xin số của cháu.” Chúng tôi không biết cô ấy sống ở đâu. Buổi chiều ngày hôm sau, học viên đó tới và nói:“Tôi đã chuyển sách Đại Pháp tới nơi khác. Tôi đã gặp con gái cô ấy. Cháu nói mẹ của cháu bị cảnh sát địa phương bắt đi và đưa đến trại giam chiều hôm đó.” Khi con gái của học viên bị bắt tới thăm cô ấy, điều đầu tiên cô ấy nói là “Hãy giữ cẩn thận đồ đạc của mẹ.” Con gái cô ấy phàn nàn rằng mẹ của cô vẫn chưa khai tên với cảnh sát. Nếu không, cô ấy đã có thể được thả từ đêm hôm trước. Cô gái tức giận và đem những thứ đồ của mẹ mình lên xe đạp và dọa sẽ vứt chúng xuống sông. Tôi ngạc nhiên nói:“Chúng ta phải bảo vệ các sách Đại Pháp, máy tính và máy in để còn cứu độ chúng sinh. Chúng ta không thể để con gái của cô ấy phạm tội với Đại Pháp!” Tôi bàn điều này với gia đình mình và quyết định tìm con gái của cô ấy để chuyển những thứ đồ của cô tới một nơi khác, như vậy sẽ giải tỏa được cho cô ấy áp lực này.

Chúng tôi tìm thấy nhà cô ấy ở ngay gần đồn cảnh sát. Tôi phát chính niệm:“Chúng tôi là các đệ tử Đại Pháp đang làm những việc chân chính nhất. Không ai dám bức hại chúng tôi. Những ai làm vậy là phạm tội. Sư phụ đang bảo vệ chúng tôi.” Chúng tôi tới chỗ cô ấy ngay sau 9 giờ tối, nhưng con gái cô ấy từ chối mở cửa cho chúng tôi. Ngày hôm sau, chúng tôi bắt đầu lên kế hoạch giải cứu đồng tu. Trong quá trình này, chúng tôi đã tiêu trừ một vài quan niệm người thường. Thực ra, Sư phụ đã lấy những nhân tố bất hảo tồn tại ở không gian khác ra khỏi chúng ta ngay khi Ngài thấy chúng ta có chính niệm. Cảm ơn Sư phụ. Một lần nữa, tôi lại được trải nghiệm cảm giác tuyệt vời của việc buông bỏ lợi ích cá nhân và hình thành chỉnh thể trong khi viết bài chia sẻ này.

Buông bỏ lợi ích cá nhân và hình thành một chỉnh thể trong khi dạy các kỹ năng máy tính

Một đồng tu nhờ tôi chỉ cho một đồng tu khác cách sản xuất tài liệu giảng chân tướng. Từ những bài học trong quá khứ, tôi nhận ra việc này cũng là tu luyện, tôi không nên ngại mất thời gian và nên giúp đồng tu đó thành thạo kỹ năng cần có để cứu độ chúng sinh. Tôi bảo cô ấy tự vận hành thiết bị và sau đó ghi chép lại. Tôi dạy cô ấy từng bước, cô ấy thực hành rồi viết lại. Tôi nói: “Đừng vội, hãy ghi chép cẩn thận.” Cô ấy học rất chăm và nhanh. Sau đó, cô ấy thực hành lại toàn bộ một vài lần theo ghi chép. Tôi chỉ quan sát và giúp cô ấy khi cần. Tôi bảo cô ấy rằng cô ấy cần phải thực hành nhiều hơn để thành thạo. Vậy là, một bông hoa nhỏ đã lặng lẽ khai nở.

Tôi thường tới đó để kiểm tra tiến bộ của cô ấy. Thỉnh thoảng, tôi giúp tháo gỡ các vướng mắc nhỏ. Một lần, cô ấy nói: “Tôi không vào mạng được nữa.” Ngay sau khi bước vào, tôi bật máy tính lên và thấy một vài tài liệu được tải xuống. Tôi cố một lúc, nhưng không được. Tôi biết rằng mình đã quên chia sẻ với cô ấy mục đích của việc vào mạng từ góc độ của tu luyện và dựa trên các Pháp lý. Tôi đã không làm tốt. Tôi giải thích rằng trang web Minh Huệ [Hán ngữ] là trang web của các học viên Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ cũng đang quản nó. Tôi nói với cô ấy rằng trang web Đại Kỷ Nguyên và các trang web khác là dành cho người thường. Tôi không biết liệu cô ấy có thể chấp nhận điều đó không. Cuối cùng, tôi nói:“Tôi không biết sửa nó thế nào. Chúng ta cần hỏi các học viên biết kỹ thuật giúp đỡ. Có lẽ hệ điều hành cần cài lại.” Cô ấy hỏi: “Chúng ta có thể tìm được những học viên đó không?” Tôi trả lời:“Tôi không biết tìm họ ở đâu.” Cô ấy trở nên lo lắng và phàn nàn về người điều phối:“Cô ấy luôn mang người tới chỗ tôi. Khi tôi có vấn đề, tôi không tìm được ai để giúp đỡ mình cả.. Cô ấy cũng không nghe điện của tôi.” Sau khi nghe điều này, tôi nghĩ có lẽ mình nên rời đi trước khi cô ấy phàn nàn về mình. Tôi đã an ủi cô ấy nhưng vô hiệu. Sau đó, tôi tìm gặp người điều phối viên và giải thích tình hình. Người điều phối viên tới và bảo tôi: “Cô ấy nói rằng cô ấy gặp một xe cảnh sát gần nhà. Cô ấy sợ bởi vì chị đã mang lại cho cô ấy chấp trước sợ hãi.” Tôi rất kinh ngạc và nói:“Vậy tôi không nên tới đó nữa. Tôi đã tu luyện không tốt và tôi đã làm ảnh hưởng tới đồng tu.” Người điều phối nói:“Chị không hướng nội.” Thật vậy – đã đến lúc tôi cần hướng nội.

Tôi tĩnh tâm lại và nghĩ về điều đó. Liệu việc này có phải là ngẫu nhiên không? Tôi ngồi xuống học Pháp. Sư phụ giảng:

“Tâm của đệ tử Đại Pháp nếu bất ổn, sẽ khiến hoàn cảnh chung quanh chư vị phát sinh biến hoá. Khi chư vị hoảng sợ, chư vị phát hiện chúng sinh đều không đúng như bình thường nữa. Khi chư vị biến đổi thần tình trở thành tươi tỉnh thảnh thơi, tấm lòng rộng mở, lạc quan, thì chư vị phát hiện rằng hoàn cảnh chung quanh cũng khác rồi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Quốc tế Washington DC [2009])

Tôi hướng nội và nhận ra rằng tôi có chấp trước sợ hãi. Học viên này trước đó đã bị bức hại. Nhịp tim của tôi đập nhanh khi tôi tới chỗ cô ấy. Tôi hiểu rằng trường của mình không thuần tịnh. Làm sao tôi có thể làm tốt với chấp trước sợ hãi? Tôi bắt đầu phát chính niệm. Tôi phát chính niệm một vài lần cho tới khi nỗi sợ hãi đó biến mất. Sau đó, chúng tôi hợp tác rất tốt. Việc sản xuất tài liệu giảng chân tướng cũng diễn ra rất thuận lợi, bởi vì tôi làm việc đó với chính niệm.

Một vài học viên lâu năm gặp vấn đề với máy tính của họ. Tôi có thể giúp họ với những vướng mắc nhỏ nhưng với những vướng mắc lớn, tôi không thể giúp được. Thỉnh thoảng, tôi không sửa được chúng, ngay cả sau khi dành rất nhiều thời gian để sửa. Có vẻ như cần phải cài lại hệ điều hành. Có nhiều điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng. Nhiều học viên có máy tính, nhưng chỉ một vài người có kỹ năng chuyên nghiệp. Họ rất bận rộn và sống xa chúng tôi. Mỗi lần đi về mất tới bốn tiếng đồng hồ. Tôi quyết định học cách cài lại hệ điều hành và nhờ một học viên có kỹ năng tới nhà để dạy tôi. Tôi viết lại từng bước mà cô ấy dạy tôi. Trước khi cô ấy đi, cô ấy bảo tôi cần thực hành thêm. Tuy nhiên, tôi không dám thực hành, bởi vì nếu tôi làm sai, thì máy tính của tôi có thể không hoạt động, điều đó sẽ cản trở tôi làm tài liệu giảng chân tướng. Chồng tôi, cũng là một học viên, nói:“Chúng ta không thể lãng phí thời gian vào việc sản xuất tài liệu giảng chân tướng. Chúng ta có một ít tiền, vậy hãy mua một chiếc máy tính để thực hành!” Tôi rất cảm động bởi sự ủng hộ của anh ấy.

Mặc dù tôi lo lắng về việc làm thế nào để mua máy tính, người điều phối viên đã ghé qua và rất vui khi biết tôi có kế hoạch mua một chiếc máy tính để thực hành. Cô ấy nhờ một người học viên biết kỹ thuật đến giúp tôi. Tôi nhanh chóng có máy tính. Sư phụ đã nhìn thấy tâm nguyện muốn phát triển các kỹ năng của tôi và đã an bài mọi thứ cho tôi. Con cảm tạ Sư phụ! Tuy nhiên, tôi phải dừng lại giữa chừng bởi vì tôi không nhớ làm gì tiếp theo. Tôi rất lo lắng và gọi người học viên đó đến giúp nhưng cô ấy không nghe máy. Sư phụ luôn ở gần chúng ta. Tôi học cách cài đặt lại máy tính lần thứ hai. Người học viên có kỹ thuật bảo tôi tự làm và ghi chép lại một vài thứ. Không lâu sau đó, tôi đã thành thạo kỹ năng đó. Một đồng tu không vào mạng được. Thấy cô ấy lo lắng, tôi cố gắng cài lại hệ điều hành và đã thành công. Máy tính đã hoạt động tốt được vài tháng kể từ đó.

Thậm chí sửa một chiếc máy in cũng có thể là một quá trình tu luyện. Những học viên biết kỹ thuật rất bận rộn bởi họ có nhiều điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng trong khu vực. Người điều phối viên đã mời một học viên biết kỹ thuật từ thành phố khác tới dạy chúng tôi cách bảo trì máy in. Chồng tôi (người mới đắc Pháp) quyết định học. Anh ấy rất tập trung, và nhờ đã có một chút nền tảng kỹ thuật, anh ấy có thể học rất nhanh. Khóa đào tạo kéo dài bốn ngày. Sau đó, anh ấy nói với tôi: “Anh đã học các kỹ thuật này bởi anh muốn trợ Sư Chính Pháp và cứu độ chúng sinh. Anh không chỉ học được cách sửa máy in mà vấn đề anh gặp phải với cánh tay phải cũng đã khỏi. Thỉnh thoảng, tay anh bị tê và anh không thể giơ cánh tay thẳng lên. Cảm tạ Sư phụ. Anh phải tinh tấn.” Tôi rất vui khi nghe điều đó.

Loại bỏ chấp trước vào việc không chấp nhận chỉ trích và nhanh chóng đề cao

Hôm qua học viên A và một học viên biết kỹ thuật mua 1 máy tính cho học viên B và đưa nó tới nhà cô ấy. Vì cô ấy không có nhà, họ mang chúng tới cho tôi. Tôi nghe thấy tiếng chuông reo và mở cửa. Tôi thấy một chiếc hộp lớn và lập tức đi tới để lấy nó. Học viên A nói: “Nhanh lên nào!” Người học viên biết kỹ thuật nói:“Chị đang làm gì vậy?” Tôi không nói gì và đưa cái hộp vào. Thông thường, người học viên biết kỹ thuật không có thời gian để ăn khi cô ấy đến vào buổi tối. Tôi đi chuẩn bị bữa tối như thường lệ. Học viên A hỏi tôi số điện thoại của học viên B. Vì lý do an toàn, tôi đã mã hóa thông tin liên lạc. Tôi đưa cô ấy một tờ giấy và một cái bút và cố gắng đọc nó cho cô, nhưng cô ấy nghĩ là tôi quá chậm. Cô ấy nói: “Đây là số của cô ấy?” Tôi trả lời: “Vâng”. Cô ấy nói: “Sao không có tên của cô ấy ở đây?” Tôi trả lời: “Tôi chưa bao giờ hỏi tên của cô ấy mặc dù tôi đã biết cô ấy trong nhiều năm. Tôi không biết tên chị dùng là tên thật của cô ấy không nữa. Vì lý do an toàn, tôi đặt cho cô ấy một cái tên mà tôi có thể nhận ra.” Cô ấy mất kiên nhẫn và nói: “Chị có nhiều vấn đề quá.” Tôi cảm thấy không thoải mái với lời bình luận đó. Hướng nội tôi thấy nhiều tâm người thường của mình đã nổi lên. Tôi cần loại bỏ chúng.

Khi đang nấu ăn, tôi cầu Sư phụ giúp mình loại bỏ chấp trước vào việc không thể nhận sự chỉ trích. Tôi mang đĩa thức ăn cuối cùng từ bếp lên và nói: “Chúng ta ăn cơm thôi”. Học viên A nhấc túi lên và nói:“Tại sao chúng tôi phải ăn đồ ăn của chị?” Sau đó, cô ấy rời đi với người học viên biết kỹ thuật. Tôi gần như phát khóc – Tôi đã làm gì sai? Tôi trầm tĩnh lại và tiễn họ một cách lịch sự.

“Tuy nhiên thường khi mâu thuẫn đến, [nếu] chẳng làm kích động đến tâm linh người ta, [thì] không đáng kể, không tác dụng, không đề cao được. Do đó tâm chẳng dứt được, tâm bứt rứt; có thể tâm [người ấy] vẫn đeo đuổi.” (Chuyển Pháp Luân)

Cố kìm nước mắt, tôi nói: “Hôm nay, mình cần phải tiêu trừ chấp trước vào việc không chịu nhận lời chỉ trích. Tôi sẽ sử dụng cơ hội này để đề cao. Học viên A rất bận rộn. Cô ấy ngày nào cũng về nhà muộn. Chồng cô ấy gần đây phải vào viện. Mình nên bao dung với cô ấy.” Tôi cảm thấy khá hơn khi nghĩ về việc này. Cuối cùng, Sư phụ đã gỡ những thứ xấu ra khỏi tôi. Sau đó, tôi chia sẻ với chồng mình điều này. Anh ấy không chịu được và nói: “Lần sau đừng mời cô ấy tới ăn nữa. Cô ấy đi quá xa rồi!” Tôi nói: “Đừng đổ lỗi cho cô ấy. Hàng ngày cô ấy làm việc rất chăm chỉ. Em đã làm không tốt. Sư phụ đã giảng:

“Thế nên tôi từng giảng rằng, các đệ tử Đại Pháp đã là một người tu luyện, nhìn vấn đề nên là phản đảo [so với] người thường. Có người cảm thấy gặp phải việc không vui bèn không vui, thế chư vị chẳng phải là con người rồi? Có gì khác đâu? Khi gặp việc không vui, chính là lúc chư vị tu luyện bản thân mình, lúc tu tâm.” (‘Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp’ trong ‘Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011′)

Chồng tôi mỉm cười

Tôi bắt đầu một hạng mục mới vào mùa hè này – làm những đĩa CD nhỏ để vượt phong tỏa internet. Theo như chia sẻ của trang web Minh Huệ, đây là một phương pháp rất hiệu quả để cứu người. Nhiều người trẻ và một vài người cao tuổi biết cách vào mạng. Các đĩa CD này sẽ giúp họ tìm được thông tin mà bình thường họ không thể truy cập được ở Trung Quốc đại lục. Họ có thể biết được sự thật về Pháp Luân Công và được cứu. Tôi nghĩ rằng đây là việc làm tốt và muốn học kỹ năng, vì thế tôi muốn học viên biết kỹ thuật đến dạy tôi. Tôi học và ghi chép rất cẩn thận. Tôi nhanh chóng thành thạo kỹ năng. Mỗi khi tôi thấy phần mềm FreeGate được cập nhật, tôi sẽ làm đĩa CD và đưa chúng cho một học viên sản xuất đĩa CD khác. Tôi cũng làm đĩa CD cho các học viên và phát chúng. Kết quả thật sự tốt.

Hồi tưởng lại nhiều năm tu luyện, tôi dần dần trưởng thành với sự bảo hộ liên tục và từ bi của Sư phụ. Tất cả thành tựu mà tôi đạt được là nhờ Sư phụ, và tôi chỉ thực hiện các việc trong thế giới con người. Tôi đã làm những việc mà một đệ tử Đại Pháp nên làm. Tôi vẫn cần phải từ bỏ những thiếu sót và chấp trước. Tôi phải học Pháp nhiều hơn và ghi nhớ từng khoảng khắc rằng tôi là một đệ tử Đại Pháp. Tôi sẽ đo lường mọi thứ dựa trên các Pháp lý và làm tốt ba việc để hoàn thành thệ ước tiền sử của mình và đạt viên mãn theo Sư phụ về nhà.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/22/明慧法会–放下自我–圆容整体-249150.html
Bản tiếng Anh: https://clearwisdom.net/html/articles/2011/12/16/130163.html

Đăng ngày: 03– 6– 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Phóng hạ tự ngã viên dung chỉnh thể first appeared on Minh Huệ Net.

]]>