Kỷ niệm Đại Pháp - Minh Huệ Nethttps://vn.minghui.org/newsPháp Luân Đại Pháp (Pháp Luân Công)Mon, 04 Mar 2024 13:47:06 +0000en-US hourly 1 https://wordpress.org/?v=6.5.3Cả gia đình tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháphttps://vn.minghui.org/news/262368-ca-gia-dinh-toi-bat-dau-tu-luyen-phap-luan-dai-phap.htmlMon, 04 Mar 2024 13:47:06 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=262368[MINH HUỆ 17-01-2024] Từ năm 1997 và 1998, toàn bộ gia đình tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ngay cả người cha cố chấp của tôi cũng cảm thấy ấn tượng trước những thay đổi ông […]

The post Cả gia đình tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-01-2024] Từ năm 1997 và 1998, toàn bộ gia đình tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ngay cả người cha cố chấp của tôi cũng cảm thấy ấn tượng trước những thay đổi ông ấy thấy ở chúng tôi và từ bỏ chủ nghĩa vô thần. Tôi xin phép chia sẻ câu chuyện của chúng tôi.

Chứng mất ngủ biến mất trong 1 ngày

Tôi luôn tin vào Thần nhưng tôi không biết gì về tu luyện. Vào ngày 3 tháng 6 năm 1997, một đồng nghiệp đã nghỉ hưu có thắc mắc về lương hưu của bà. Trong khi chúng tôi trò chuyện, bà ấy đề cập đến Pháp Luân Đại Pháp và tôi hỏi liệu môn tu luyện này có thể chữa khỏi bệnh không. Bà cho biết Đại Pháp không chỉ giới hạn ở việc cải thiện sức khỏe; nếu ai đó thực hành tinh tấn, họ có thể đạt được những lợi ích tinh thần to lớn.

Tôi quan tâm và hỏi liệu bà ấy có thể mua giúp ba cuốn sách Pháp Luân Đại Pháp không, một cho mẹ tôi, mẹ chồng tôi và một cho tôi. Bà nói: “Đây là một điều gì đó rất thiêng liêng, nên sẽ tốt hơn nếu bạn đến điểm luyện công nhóm và lấy sách ở đó”.

Khi bà ấy nói từ thiêng liêng, tôi cảm thấy hạnh phúc. Tôi nhìn thấy một cảnh tượng với chư Phật, Bồ Tát Quán Thế Âm và các vị Thần khác. Tôi cho người hàng xóm xem chiếc vòng cổ có hình Đức Phật Như Lai mà tôi đã đeo trong nhiều năm và giải thích rằng tôi đang tìm kiếm một pháp môn tu luyện chân chính.

Tôi có một công việc sinh lợi mà họ hàng, bạn bè tôi ghen tị và một gia đình hòa thuận. Điều không may duy nhất đó là sức khỏe tôi khá kém. Do mang nhiều bệnh tật, tôi chỉ nặng 40 kg. Tôi thường xuyên đến bệnh viện và hiệu thuốc.

Khi nhận được Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã đọc hơn 20 trang vào buổi tối hôm đó trước khi đi ngủ. Khi thức dậy lúc 6 giờ sáng ngày hôm sau, đầu óc tôi rất minh mẫn. Tôi đã đả tọa theo bài công pháp mà mình đã học ngày hôm trước.

Chứng mất ngủ làm phiền tôi nhiều năm đã biến mất. Các bệnh khác của tôi cũng khỏi trong vòng một tháng. Trong 26 năm qua, tôi đã không uống một viên thuốc nào nhưng vẫn rất khỏe mạnh.

Đồng tu trẻ đầu tiên trong khu vực

Vì bản thân cảm thấy Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời nên tôi quyết định kể cho tất cả người thân và bạn bè của mình về nó. Vào ngày 18 tháng 6 năm 1997, đứa con trai 12 tuổi của tôi đột nhiên nói với vợ chồng tôi: “Con sẽ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Lúc đó là hai ngày sau khi cháu tham gia kỳ thi tuyển sinh cấp hai.

Cháu giải thích: “Con đã lén đọc cuốn Chuyển Pháp Luân dưới gối của mẹ. Con biết rằng khi lớn lên con sẽ trở thành một nhà sư và đi khắp nơi để tìm kiếm thứ gì đó có thể siêu thoát sinh tử. Sau khi đọc Chuyển Pháp Luân, con biết rằng Pháp Luân Đại Pháp chính là điều con đang tìm kiếm. Đặc tính Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp là Pháp vũ trụ vô tiền khoáng hậu”.

Vợ chồng tôi choáng váng. Theo bản năng, tôi biết rằng Đại Pháp có thể giúp con người tu luyện Phật quả đồng thời có được sức khỏe tốt. Tuy nhiên, tôi chưa thấy ai ở độ tuổi của cháu tu luyện ở điểm luyện công tập thể, vì vậy tôi khuyên cháu nên tập trung vào việc học.

Nhưng con trai tôi đã quyết tâm và nói: “Đại Pháp được giới thiệu cho mọi người ở mọi lứa tuổi. Xin đừng ngăn cản con. Đây là điều con muốn”.

Vậy là con trai tôi đã trở thành học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi đầu tiên trong khu vực của chúng tôi. Khi bắt đầu tu luyện, thiên mục của cháu đã mở. Tuy nhiên, cháu chưa bao giờ đề cập đến chuyện đó với ai và chỉ thỉnh thoảng mô tả một số cảnh tượng mà cháu đã nhìn thấy.

Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu đàn áp Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, con trai tôi đã cùng các học viên trưởng thành đi thỉnh nguyện cho Đại Pháp ở thủ phủ của tỉnh. Một cảnh sát hỏi cháu tại sao cháu lại tu luyện Đại Pháp khi còn trẻ như vậy trong khi có nhiều người tu luyện để cải thiện sức khỏe của họ. Con trai tôi nói: “Cháu không có vấn đề gì về sức khỏe. Cháu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp để giác ngộ tâm linh vì đây là chân lý”. Lúc đó cháu 14 tuổi và đang học năm thứ hai trung học.

Trong 26 năm qua, con trai tôi đã tu luyện tốt và làm nhiều việc để chứng thực Đại Pháp, cả trong và ngoài Trung Quốc.

Bố mẹ chồng

Ngày 10 tháng 7 năm 1997, bố mẹ chồng tôi từ quê ra đến chỗ tôi. Họ hỏi tôi về Pháp Luân Đại Pháp. Bố chồng tôi đã ngoài 70, còn mẹ chồng tôi đã ngoài 60.

Mẹ chồng tôi không biết chữ nên tôi đã đọc tiểu sử của Sư phụ được đính kèm trong cuốn sách Chuyển Pháp Luân cho họ nghe. Khi tôi nói được nửa chừng, mẹ chồng tôi hào hứng nói: “Ồ, Sư phụ chính là Chân Phật. Cuối cùng mẹ đã tìm thấy Ngài”. Tôi hỏi tại sao bà ấy lại nói vậy.

Bà kể: “Khi mẹ còn rất trẻ, có người đã nói với mẹ rằng con người có thể tu luyện thành Thần, nhưng thời điểm đó vẫn chưa đến. Vì vậy, khi lên chín tuổi, mẹ đã đến một ngôi chùa với hy vọng trở thành một Phật tử. Tuy nhiên, ngôi chùa yêu cầu mọi người ai ở lại phải trả tiền hai gói đồ ăn, vượt quá khả năng tài chính của gia đình. Vì thế mẹ đã từ bỏ.”

Cả bố mẹ chồng tôi đều bắt đầu tu luyện. Mẹ chồng tôi nhanh chóng khỏi bệnh. Trước đây, bà phải nhập viện hai hoặc ba lần một năm. Điều đáng kinh ngạc hơn là trong vòng một năm, bà đã có thể đọc được Chuyển Pháp Luân. Trước đó, bà không thể đọc hoặc thậm chí viết tên mình.

Con trai lớn của bà không tin rằng mẹ mình có thể đọc Chuyển Pháp Luân và đã kiểm tra bà với vài đoạn bất kỳ trong sách. Bà đọc nó lưu loát và chính xác.

Mẹ ruột tôi

Ngày 20 tháng 7 năm 1997, mẹ tôi đến chỗ tôi. Bà được các bác sỹ tại Bệnh viện Hoa Tây ở Thành Đô chẩn đoán mắc bệnh nan y và nói rằng bà sẽ không còn sống được bao lâu nữa. Trước khi bà ấy lấy thuốc từ bệnh viện, tôi đã nói với bà về Pháp Luân Đại Pháp và những tác dụng kỳ diệu đối với sức khỏe của nó. Người mẹ 65 tuổi của tôi ngay lập tức bắt đầu tu luyện.

Ngay khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bà đã khỏi bệnh và cơ thể cảm thấy nhẹ nhàng. Căn bệnh hành hạ bà hàng chục năm đã hoàn toàn biến mất. Bà vô cùng xúc động vì điều này.

Ngày hôm sau, mẹ kể cho chị gái tôi nghe về những thay đổi về thể chất mà bà đã trải qua. Sau khi trở về quê hương, bà kể cho người thân, bạn bè, hàng xóm và những người dân làng khác về những điều kỳ diệu của bà và sự tốt lành của Đại Pháp. Hơn 20 người thân đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Vào tháng 7 năm 1997, chị gái tôi đã thành lập một điểm luyện công tập thể ở địa phương và cũng bắt đầu con đường tu luyện.

Chồng tôi

Vào ngày 26 tháng 9 năm 1997, chồng tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp ngay sau khi anh ấy đọc bài giảng của Sư phụ là “Về hưu rồi mới tu” trong Tinh Tấn Yếu Chỉ và xem băng hình các bài giảng của Sư phụ ở Quảng Châu.

Cha ruột tôi

Cha tôi là một người vô thần ngoan cố. Ông ấy thường cười nhạo các học viên và nói rằng chúng tôi mê tín và thiếu hiểu biết. Ông ấy đã làm ngơ trước nhiều sự việc kỳ diệu đã xảy ra trong gia đình chúng tôi, trong đó có một bé gái bị câm đã có thể nói được sau ba ngày nghe các bài giảng của Sư phụ. Đối với cha tôi, một cuộc đời nghỉ hưu tốt đẹp là uống trà và buôn chuyện vào buổi sáng, nhấm nháp rượu trong bữa ăn, hút thuốc sau bữa trưa và bữa tối, làm ruộng ban ngày và xem tin tức hoặc đọc tiểu thuyết võ hiệp vào ban đêm.

Tết Nguyên Đán 1998 đã đến trong chớp mắt và cả gia đình tôi đã đón Tết tại nhà bố mẹ tôi. Chị gái tôi và tôi dự định nói với gia đình bố và gia đình ba người của anh trai về Đại Pháp trong buổi họp mặt. Sau bữa tối giao thừa, mọi người cùng trò chuyện về công việc và cuộc sống trong suốt một năm vừa qua.

Chị gái tôi và tôi đề cập đến những cải thiện về thể chất và tinh thần mà chúng tôi đã trải qua sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi đã chia sẻ một số cảnh tượng tuyệt vời mà các học viên khác nhìn thấy ở các không gian khác và những điều kỳ diệu mà họ đã trải nghiệm. Mẹ tôi cũng kể về trải nghiệm của mình.

Em trai tôi và gia đình cậu ấy lắng nghe rất chăm chú và đặt nhiều câu hỏi. Cha tôi im lặng lắng nghe chúng tôi trò chuyện vui vẻ khoảng hai tiếng đồng hồ với đôi mắt nhắm nghiền và bắt chéo chân. Sau đó ông ấy đột nhiên mở mắt ra và hỏi tôi rất nhiều câu hỏi.

Ông nói: “Tối nay các con đã nói chuyện sôi nổi về tu luyện và Phật quả. Thần thánh ở đâu trên thế giới này? Các con hoặc người khác đã nhìn thấy một vị Thần chưa? Các học viên đều đang lừa dối chính mình mà thôi. Con và chị gái của con luôn nói rằng con người có thể trở thành Thần thông qua tu luyện. Người ta còn nhấn mạnh vào sự tồn tại của Bồ Tát Quán Thế Âm. Nếu con có thể cho cha biết nơi cha có thể gặp trực tiếp Bồ Tát Quán Thế Âm, cha sẽ ngay lập tức tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”

Tôi đã trả lời câu hỏi của cha tôi bằng những gì Sư phụ đã giảng:

“Vì vậy tu trước, ngộ trước, thấy sau.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney [1996])

Vào ngày Tết Nguyên đán, chị gái tôi đến thăm anh trai và gia đình anh ấy ở thành phố. Chị ấy tiếp tục nói với họ về Đại Pháp trong khi tôi đi cùng bố mẹ đến chỗ của họ. Chị gái tôi lấy cuốn Chuyển Pháp Luân ra và bắt đầu đọc phần mở đầu, “Luận ngữ”. Khi chị tôi đọc đoạn thứ hai, thiên mục của cháu gái tám tuổi của tôi đã mở ra. Cháu mô tả những cảnh tượng tuyệt vời mà cháu nhìn thấy ở không gian khác, bao gồm những vùng đất vàng, Pháp Luân vàng, những ngọn núi đầy màu sắc, những dòng sông, những tòa tháp và những lâu đài. Lần này, vợ chồng anh trai tôi rất quan tâm. Gia đình ba người bắt đầu tu luyện.

Buổi trưa chị tôi cùng gia đình anh tôi về nhà. Cô cháu gái nhỏ của tôi vừa vào nhà, cháu đã lớn tiếng kể lại cho bố mẹ tôi những cảnh tượng cháu đã nhìn thấy. Sau đó, cháu chạy quanh nhà từ phòng này sang phòng khác và lớn tiếng kêu lên rằng nhà bà nội chứa đầy những Pháp Luân quay tròn bằng vàng. Cháu cũng nhìn thấy Sư phụ đang mỉm cười với cháu. Cháu nói với bố tôi: “Ông ơi, hai dì của con nói đúng đấy. Con nhìn thấy nhiều Pháp Luân đang quay. Ông cũng nên bắt đầu tu luyện đi.”

Cha tôi rất yêu quý đứa cháu gái này. Ông ấy mỉm cười và nói những gì cháu gái tôi nhìn thấy chỉ là ảo ảnh. Ông ấy khẳng định rằng mình sẽ tu luyện Đại Pháp nếu có thể tận mắt nhìn thấy Bồ Tát Quán Thế Âm. Mọi người đều không nói nên lời. Chủ nghĩa vô thần sâu xa của ông là mối lo lắng lớn nhất của tôi.

Để khuyến khích cha tôi, tôi đã yêu cầu mẹ bật băng ghi âm các bài giảng của Sư phụ ở Quảng Châu trong bữa ăn hàng ngày. Bằng cách này, ông ấy có thể nghe được bài giảng trong khi ăn. Ông không phản đối vì đã thấy sức khỏe của mẹ tôi được phục hồi như thế nào sau khi bà tu luyện Đại Pháp.

Ngày 13 tháng 3 năm 1998, chị gái tôi và tôi trở về nhà để mừng sinh nhật lần thứ 70 của cha tôi. Chúng tôi mang theo một bản sao bài giảng mới của Sư phụ mà chúng tôi muốn đọc cho mẹ tôi nghe. Bố mẹ chúng tôi đang chuẩn bị bữa trưa khi chúng tôi đến. Tôi nói với mẹ rằng tôi muốn đọc bài giảng của Sư phụ cho mẹ vì tôi cần lấy lại bản sao khi rời đi. Tôi nói với bố rằng ông có thể rời khỏi bếp nếu ông không muốn nghe. Trước sự ngạc nhiên của tôi, ông ấy yêu cầu tôi đọc nó.

Tôi đã giải thích những gì tôi hiểu khi đọc. Cha tôi trở nên mất kiên nhẫn với những lời giải thích của tôi và bảo tôi cứ đọc đi. Vì vậy, ông đã nghe bài giảng của Sư phụ.

Cha tôi đọc tiểu thuyết võ hiệp trên giường mỗi tối cho đến khi chìm vào giấc ngủ. Mẹ tôi đã thay sách võ hiệp bằng Chuyển Pháp Luân.

Một buổi sáng đầu tháng 5 năm 1998, mẹ tôi gọi điện cho tôi và hào hứng nói rằng cuối cùng bố tôi cũng nhìn thấy được điều ông muốn thấy ở một không gian khác. Tôi hỏi chuyện gì đã xảy ra. Mẹ tôi đã mô tả nó một cách chi tiết.

Cha tôi nghe băng ghi âm bài giảng của Sư phụ cùng mẹ mỗi ngày. Ông ấy cũng nghĩ về ý nghĩa trong khi lắng nghe. Mỗi tối, sau khi mẹ tôi đặt cuốn sách Chuyển Pháp Luân lên giường, ông ấy bắt đầu đọc. Khi đọc sách, ông hiểu rằng ngoài việc học sách, ông còn phải luyện công. Ngồi trên giường, ông nhận ra chẳng bao lâu nữa ông đã có thể bắt chéo chân như mẹ tôi.

Sau khi cha tôi nhắm mắt lại một lúc, Sư phụ đã mở thiên mục cho ông, giúp ông có thể nhìn thấy nhiều cảnh tượng tuyệt vời mà trước đây ông chưa từng thấy. Ông nhìn thấy các vị Bồ Tát và chư Thần. Ông cũng nhìn thấy Pháp Luân quay quanh cơ thể và trên đầu mình. Sợ là ảo giác, ông bèn mở mắt ra. Nhưng ông ấy bị sốc khi nhìn thấy nhiều Pháp Luân đầy màu sắc đang quay trong phòng. Hiện tượng này đã phá hủy chủ nghĩa vô thần ngoan cố mà ông đã bám giữ hàng chục năm qua.

Mẹ tôi nói rằng bố tôi đã ngồi kiết già hơn 40 phút và ông cảm thấy thật tuyệt vời sau khi thiền định. Ông ấy nói rằng kể từ nay sẽ tiếp tục tu luyện Đại Pháp.

Tôi không thể ngăn được nước mắt mình tuôn rơi khi nghe những lời đó. Đại Pháp cuối cùng đã thức tỉnh cha tôi và ông đã hoàn toàn từ bỏ chủ nghĩa vô thần.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/1/17/466724.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/2/8/214655.html

Đăng ngày 04-03-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Cả gia đình tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Nhớ lại những trải nghiệm tuyệt vời khi tham dự các buổi giảng Pháp của Sư phụ tại Quảng Châuhttps://vn.minghui.org/news/262257-nho-lai-nhung-trai-nghiem-tuyet-voi-khi-tham-du-cac-buoi-giang-phap-cua-su-phu-tai-quang-chau.htmlThu, 29 Feb 2024 11:46:28 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=262257[MINH HUỆ 30-12-2023] Ngày 21 tháng 12 năm 1994, tôi vô cùng may mắn được tham dự buổi giảng Pháp cuối cùng ở quốc nội mà Sư phụ tổ chức tại Quảng Châu. Những kỷ niệm đó […]

The post Nhớ lại những trải nghiệm tuyệt vời khi tham dự các buổi giảng Pháp của Sư phụ tại Quảng Châu first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của Thiện Trí, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-12-2023] Ngày 21 tháng 12 năm 1994, tôi vô cùng may mắn được tham dự buổi giảng Pháp cuối cùng ở quốc nội mà Sư phụ tổ chức tại Quảng Châu. Những kỷ niệm đó thật sống động và tôi vẫn cảm thấy phấn chấn khi nhớ lại những ngày đó.

Ngày 18 tháng 12 năm 1994 là thứ Bảy. Khi đó tôi mới tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hơn một tháng. Tôi cùng chồng và con gái đang đi mua sắm. Khi chúng tôi đi ngang qua sân nhà của một đồng tu, tôi nhìn thấy người học viên đã hồng Pháp cho tôi cũng có mặt ở đó. Cô và các học viên khác đang ngồi thành một vòng tròn, vui vẻ thảo luận điều gì đó. Tôi liền đi tới hỏi vị đồng tu rằng mọi người tập trung ở đây để làm gì đó, họ liền nói họ đang bàn về việc đi Quảng Châu để tham dự khóa học thứ năm mà Sư phụ sẽ tổ chức.

Tôi rất phấn khích và nói với họ rằng tôi cũng muốn đi cùng. Một người nói vé đã được bán hết. Nếu không có vé sẽ không thể vào sân vận động để gặp Sư phụ. Tôi vẫn nhờ họ mua vé xe buýt lên thành phố cho tôi, tôi sẽ đi cùng họ. Sau đó tôi sẽ mua vé tàu từ thành phố đi Quảng Châu. Một người khác nói dù có đến Quảng Châu, nếu không có vé thì tôi chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn người khác đi vào. Tôi không chút do dự nói rằng tôi sẵn sàng ở bên ngoài sân vận động nghe Sư phụ giảng nếu không có vé.

Khi nghe thấy vậy, chồng tôi đã bàn lùi. Anh ấy lo lắng tôi sức khỏe yếu, lại một mình đi xa gia đình như vậy. Hơn nữa ở nhà không có ai nấu ăn, cũng không có người đưa đón con đi học. Chúng tôi cũng vừa mua một căn hộ mới, tài chính đang eo hẹp. Nhưng tôi không quan tâm đến những điều này. Tôi nói rằng cho dù phải mang theo mỳ gói để ăn, tôi vẫn sẽ đến Quảng Châu cùng các đồng tu. Khi thấy tôi quyết tâm như vậy, họ đã đồng ý cho tôi đi cùng.

Vào hôm chúng tôi mua xong vé xe, buổi tối lúc đi ngủ, vừa đặt mình xuống, tôi liền nghe thấy tiếng Pháp Luân quay tròn trong đầu. Pháp Luân tạo ra âm thanh rõ ràng như những lưỡi thép va vào nhau. Chồng tôi cũng nghe thấy. Sự việc này kéo dài cho tới khi tôi ngủ thiếp đi. Tối hôm đó tôi ngủ rất ngon; thực ra tôi chưa bao giờ có một giấc ngủ ngon đến thế. Những căn bệnh mãn tính, suy nhược tâm thần và mất ngủ của tôi biến mất kể từ đó. Tôi biết rằng Sư phụ thấy quyết tâm cầu Pháp của tôi nên đã thanh lý thân thể cho tôi từ trước.

Chúng tôi bắt xe buýt lên thành phố vào sáng ngày 9 tháng 12. Trên xe, có một nữ đồng tu lớn tuổi ngồi phía trước tôi, đột nhiên bà ấy thổ một cục máu ra ngoài cửa sổ xe. Trước khi tu luyện, bà ấy vốn bị bệnh tim mạch và huyết áp cao. Chúng tôi đều biết rằng Sư phụ đã thanh lý những thứ bất hảo trên thân thể bà từ trước.

Chúng tôi đến sân vận động Việt Tú ở Quảng Châu vào sáng ngày 21 tháng 12. Các học viên có vé lần lượt đi vào. Tôi cảm thấy lo lắng. Tôi rất mong muốn được trực tiếp nghe Sư phụ giảng Pháp. Tôi đến gặp một nhân viên và nói: “Tôi biết đến khóa học này muộn vì tôi là học viên mới. Tôi chỉ mới tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hơn một tháng. Tôi đến từ tỉnh Hồ Bắc xa xôi. Tôi không có nhiều tiền vì vậy tôi đã mang theo mỳ ăn liền. Anh có thể nghĩ cách cho tôi được vào trong để tôi có thể nghe Sư phụ trực tiếp giảng Pháp được không?” Người nhân viên bảo tôi hãy kiên nhẫn chờ đợi và anh ấy sẽ cố gắng hết sức để xem liệu tôi có thể nghe bài giảng của Sư phụ ở bên ngoài không.“ Khi đó có rất nhiều học viên khác cũng giống như tôi, hy vọng được vào trong sân vận động.

Mười phút sau người nhân viên bảo tôi đứng đợi ở lối vào. Những học viên khác cũng đang xếp hàng ở đó. Một nhân viên khác nói với chúng tôi: “Bây giờ các bạn đã có vé. Các học viên lâu năm ở Quảng Châu đã nhường vé của họ vì họ nghe nói có nhiều học viên mới đến từ thành phố khác không có vé. Họ sẵn lòng nhường vé cho các bạn.” Anh ấy bảo chúng tôi ngồi trên sàn nhà đối diện với bục giảng khi chúng tôi bước vào trong. Tôi rất vui mừng và rất biết ơn các học viên Quảng Châu vì sự giúp đỡ hết mình của họ.

Tôi chạy đến lối vào ngay khi nhận được vé. Tôi cảm thấy xấu hổ về bản thân khi nhớ lại những điều này. Tôi chạy thật nhanh để tìm được một vị trí gần Sư phụ. Lúc đang chạy, đột nhiên tôi bị ngã. Ngay lập tức tôi lại đứng dậy. Không có gì trên mặt đất, tôi lại tiếp tục chạy. Cuối cùng tôi cũng tìm được một vị trí tốt. Tôi ngồi ở trên sàn ở hàng thứ tư nơi Sư phụ sẽ đi qua để bước lên giảng đường từ phía cửa bên.

Ngay khi chúng tôi ngồi xuống, Sư phụ bước vào. Mọi người đều đứng dậy và chào đón Sư phụ bằng những tràng pháo tay nhiệt liệt. Đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất và khó quên nhất trong cuộc đời tôi! Cuối cùng tôi đã được gặp trực tiếp Sư phụ! Sư phụ trông rất phúc hậu, dễ gần và luôn mỉm cười. Ngài nhìn xung quanh và đưa bàn tay phải lên chào các học viên.

Sư phụ bắt đầu bài giảng. Giọng nói của Ngài vang vọng như xuyên thấu cả vũ trụ. Tôi cảm thấy mình được đắm chìm trong ánh Phật quang. Ngày thứ hai giảng Pháp, Sư phụ yêu cầu chúng tôi nghĩ đến một căn bệnh mà mình đang mắc phải, với ai không có bệnh thì có thể nghĩ tới một căn bệnh của một thành viên trong gia đình. Ngài bảo chúng tôi dậm chân phải sau khi Ngài nói “Một, hai, ba.” Nhưng một số học viên dậm chân quá sớm, trong đó có tôi. Tôi đã nghĩ tới bệnh đau đầu của chồng tôi. Sư phụ tiếp tục kiên nhẫn nói: “Chúng ta hãy bắt đầu lại.” Sau đó tôi nghĩ đến con gái mình bởi vì cháu bị tật bẩm sinh ở chân. Mặc dù tôi không hề nghĩ đến bệnh của mình nhưng Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi.

Sau đó, tôi đã khỏi bệnh ung thư ruột kết giai đoạn đầu và các bệnh khác. Chân của con tôi đã ổn. Chồng tôi cũng đã khỏi bệnh. Sư phụ từ bi đã cứu gia đình chúng con. Cả gia đình chúng con cảm tạ Sư Phụ vì ơn cứu độ của Ngài!

Trong suốt thời gian nghe giảng Pháp, tôi không nghĩ tới con cái hay công việc gia đình. Tôi không muốn để lỡ bất cứ một phần bài giảng nào của Sư phụ. Mọi câu hỏi không có lời giải đáp của tôi nay đã được trả lời như thể Sư phụ đã khai mở ký ức từ xa xưa cho tôi. Thế giới quan của tôi đã thay đổi đáng kể. Tôi biết mình sẽ không sống như trước đây nữa.

Một học viên lâu năm ở thành phố chúng tôi thay mặt cho các học viên địa phương đã kính dâng Sư phụ một biểu ngữ sau khi khóa học kết thúc. Đó là một khoảnh khắc cảm động. Khi Sư phụ chuẩn bị rời đi tôi cũng không cầm được nước mắt. Tôi cảm thấy buồn vì không biết khi nào mới được gặp lại Sư phụ. Tôi vẫn đang ở trong sân vận động khóc khi mọi người rời đi và các học viên địa phương đang tìm tôi ở bên ngoài. Khi họ thấy tôi đang khóc ở bên trong, họ hỏi tôi tại sao lại khóc. Tôi nói tôi không biết tại sao. Sau này trong khi đang đọc Pháp, tôi nhận ra rằng tôi khóc bởi vì phía minh bạch của tôi biết rằng Sư phụ đã vớt tôi lên từ địa ngục và tẩy tịnh thân thể cho tôi, sau đó Ngài đã cài cho tôi một Pháp Luân lấp lánh vô giá.

Sau khi trở về nhà tôi học Pháp và luyện công với các học viên địa phương ở điểm luyện công vào mỗi buổi sáng và buổi tối. Tôi cũng đã bắt đầu học thuộc Pháp. Vào buổi chiều tôi học Pháp với các học viên cao tuổi mới tham gia và chưa biết đọc chữ. Họ tiến bộ rất nhanh. Tôi dạy động tác cho các học viên mới ở điểm luyện công và đặt mua sách Pháp Luân Đại Pháp cho các đồng tu khác. Cuối tuần chúng tôi thuê một chiếc xe ô tô để đến các làng, thị trấn vùng núi để hồng Pháp. Thỉnh thoảng tôi đạp xe đến một ngôi làng để phát video giảng Pháp của Sư phụ cho các học viên mới. Khi ấy tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc như thể mình có một nguồn năng lượng bất tận.

Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 20 tháng 7 năm 1999. Các điều phối viên ở khu vực địa phương của chúng tôi đều bị bắt. Môi trường đột nhiên thay đổi. Chính quyền Giang Trạch Dân đã huy động cả bộ máy nhà nước để vu khống Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ. Các học viên phải đối mặt với những khảo nghiệm chưa từng có. Tôi cảm thấy rất buồn. Sư phụ của chúng ta là người chân chính nhất và Ngài đã hy sinh mọi thứ cho chúng ta. Ngài không bao giờ nghĩ đến việc đạt được bất cứ điều gì. Sư phụ vì chúng ta mà phải trải qua những khó khăn không thể tưởng tượng nổi. Tuy nhiên, Ngài lại bị công kích như vậy. Tôi đã đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện công lý cho Pháp Luân Đại Pháp và để thanh danh của Sư phụ được khôi phục. Giống như hàng ngàn học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi bắt đầu giảng chân tướng về cuộc bức hại cho mọi người không một chút do dự.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/12/30/469424.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/1/1/213965.html

Đăng ngày 29-02-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Nhớ lại những trải nghiệm tuyệt vời khi tham dự các buổi giảng Pháp của Sư phụ tại Quảng Châu first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Thụy Sỹ: Các học viên hồi tưởng lại buổi giảng Pháp của Sư phụ tại Geneva cách đây 25 nămhttps://vn.minghui.org/news/254657-thuy-sy-cac-hoc-vien-hoi-tuong-lai-buoi-giang-phap-cua-su-phu-tai-geneva-cach-day-25-nam.htmlMon, 09 Oct 2023 09:21:39 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=254657[MINH HUỆ 13-09-2023] Ngày 4 và 5 tháng 9 là hai ngày đặc biệt đối với các học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Châu Âu. Cách đây 25 năm, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ Lý Hồng Chí, đã đến Geneva giảng […]

The post Thụy Sỹ: Các học viên hồi tưởng lại buổi giảng Pháp của Sư phụ tại Geneva cách đây 25 năm first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của Celesia Lux, phóng viên Minh Huệ

[MINH HUỆ 13-09-2023] Ngày 4 và 5 tháng 9 là hai ngày đặc biệt đối với các học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Châu Âu. Cách đây 25 năm, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ Lý Hồng Chí, đã đến Geneva giảng Pháp vào ngày 4 và 5 tháng 9 năm 1998.

Năm nay đánh dấu 25 năm kỷ niệm sự kiện kéo dài hai ngày này. Ngày đầu tiên, Sư phụ giảng Pháp tại một hội trường của Văn phòng Liên Hiệp Quốc. Buổi sáng ngày thứ hai, các học viên cùng nhau luyện công tại sân vận động ở Thônex. Vào buổi chiều, họ chia sẻ tâm đắc thể hội và lắng nghe Sư phụ giải đáp câu hỏi.

Cuối buổi sự kiện, mỗi học viên ra về với một cuốn Chuyển Pháp Luân bản dịch tiếng Pháp để về nhà tự học.

Đối với nhiều học viên Châu Âu, đây là cột mốc chính trong quá trình tu luyện và giúp họ nhận thức sâu hơn về Pháp Luân Đại Pháp. Nhiều người vẫn còn ấn tượng sâu sắc về khoảng thời gian đó, từ bài giảng Pháp của Sư phụ đến sự thiện lương, nhân hậu của các đồng tu, cho đến bầu không khí trang nghiêm trong hội trường giảng Pháp.

Con đường phản bổn quy chân

Bà Corine sống ở Thụy Sỹ, bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Bà nhớ lại lúc đó nhiều học viên từ Geneva, các thành phố khác của Thụy Sỹ và khắp nơi trên thế giới đã tề tựu tham gia bài giảng Pháp của Sư phụ. “Sư phụ giải thích cấu trúc phức tạp của vũ trụ. Thật may là bài giảng đã được xuất bản sau đó“, bà nói.

Nội hàm bài giảng Pháp rất thâm sâu rộng lớn, từ cấu trúc vũ trụ đến việc tu luyện tâm tính và mối liên hệ chặt chẽ giữa hai điều này. Từ lâu, bà Corine luôn thắc mắc về mục đích của sinh mệnh và tại sao con người phải trở thành người tốt. Sư phụ đã giải đáp tất cả những điều này. “Trước đây, tôi chỉ nghĩ rằng con người phải có mục đích sống hơn là lãng phí cả cuộc đời. Tôi đã thử nhiều thứ nhưng không hiệu quả”, bà Corine nói. “Tôi tìm thấy đáp án cho những gì tôi đang tìm kiếm khi nghe Sư phụ giảng vì [bài giảng của Sư phụ] đã khai sáng cho tôi“.

Sau khi nhận được cuốn Chuyển Pháp Luân tiếng Pháp, bà Corine quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp một cách nghiêm túc. “Đối với tôi, cuốn sách này vô cùng tuyệt vời và tôi đã đọc xong trong vòng hai ngày. Tôi nhận ra Pháp Luân Đại Pháp vĩ đại biết bao và ngay lúc đó tôi thực sự bắt đầu bước trên con đường tu luyện”.

Bà Corine tham gia nhóm luyện công ở Thônex vào ngày hôm sau. Đa số các học viên phương Tây chưa từng tham gia nhóm luyện công với quy mô lớn như vậy và gặp khó khăn khi xếp hàng. Các học viên Đài Loan đã nhẹ nhàng hướng dẫn mọi người xếp thành hàng và cột. “Tôi ấn tượng trước khung cảnh trang nghiêm lúc đó“, bà Corine nói.

Trước đây, bà Corine nghĩ rằng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp chỉ cần luyện các bài công pháp. Sau khi tham dự buổi giảng Pháp của Sư phụ và giao lưu với các học viên, bà hiểu rằng Pháp Luân Đại Pháp yêu cầu học viên tu luyện và đề cao tâm tính, cố gắng trở thành một người tốt và hiểu được những Pháp lý thâm sâu cao tầng của vũ trụ. “Cầm sách Chuyển Pháp Luân trong tay, tôi biết đây chính là Đại Pháp, Đại Đạo”, bà nói.

Những thắc mắc trong cuộc sống đã được trả lời

Một học viên khác, bà Catherine cũng tham gia sự kiện vào năm 1998. Bà lớn lên trong gia đình theo đạo Thiên Chúa nên bà thường xuyên đến nhà thờ. Nhưng bà có rất nhiều câu hỏi mà tôn giáo không thể trả lời và nhìn thấy hành xử của một số người dường như đi ngược lại với những gì được giảng trong Kinh thánh.

Một hôm sau khi tham dự các buổi lễ nhà thờ vào năm 1996, bà Catherine cầu nguyện: Nếu có một nhóm người thật sự thuần tịnh và đang cứu thế giới thì con muốn đi đến đó. Không lâu sau, một người bạn nói với bà về Pháp Luân Đại Pháp nhưng bà không bước vào tu luyện mãi cho đến năm 1997.

Khi cuốn sách Pháp Luân Công bản tiếng Pháp được xuất bản vào năm 1998, bà Catherine lập tức đọc và chấp nhận mọi điều trong sách. Những điều Sư phụ giảng đã giải khai những thắc mắc trong tâm của bà bấy lâu nay, ví như, tại sao con người lại khó trở thành người tốt như vậy. Cảm giác này cũng xuất hiện khi bà tham dự buổi giảng Pháp ở Geneva và trong lúc đọc sách Chuyển Pháp Luân.

Tuy nhiên, khi đọc đến mục “Tu luyện phải chuyên nhất“ (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân), bà Catherine do dự. Trong tâm, bà thầm nói: “Thưa Sư phụ, con đã đi theo Chúa Giêsu cả đời rồi nên không thể làm đệ tử của Ngài”.

Ngay lúc đó, bà ngạc nhiên khi nghe thấy câu trả lời: “Nếu chư vị chọn làm đệ tử của tôi thì đừng quay đầu lại, chư vị phải hết sức nghiêm túc“.

Cuối cùng bà Catherine quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Suốt 25 năm qua, bà đã chiểu theo các Pháp lý của Pháp Luân Đại Pháp và Chân-Thiện-Nhẫn để hành xử. Bản thân bà đã cải biến từ trong ra ngoài.

“Pháp Luân Đại Pháp đã cho tôi sự tự do thật sự. Tôi không còn tranh cãi với người khác và bây giờ tôi có được sự nhẫn nại, thiện lương và bao dung”. Những người xung quanh bà cũng nhận thấy điều này. Trước đây bà dễ dàng nổi giận và mọi người tránh nói chuyện với bà. “Sau khi tôi bắt đầu tu luyện, mọi người nói tôi đã thay đổi rất nhiều, ngay cả những người tôi không biết rõ cũng nói tôi thiện lương, đáng tin và họ muốn kết bạn với tôi“, bà nói.

Đức tin mạnh mẽ

Bà Myriam sống ở vùng nói tiếng Pháp của Thụy Sỹ và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Ngay khi biết tin Sư phụ sẽ đến Thụy Sỹ, bà lập tức thu xếp mọi việc để tham gia. Bà cho biết mọi người từ khắp nơi trên thế giới có mặt ở đó và bầu không khí rất trang trọng và thiêng liêng, không thể tưởng tượng được.

Bà Myriam nói đã ngộ ra nhiều Pháp lý thông qua bài giảng Pháp của Sư phụ. Bà cảm thấy sự khẩn cấp của việc tu luyện cá nhân và mong muốn ngộ được tất cả những điều Sư phụ đã giảng cho học viên vào buổi giảng Pháp hôm đó.

“Trong khi lắng nghe, tôi hoà tan vào lời giảng của Sư phụ. Bài giảng rất logic, mạch lạc và thâm sâu, tôi xúc động sâu sắc trước sự bao la, vĩ đại của Pháp Luân Đại Pháp và sự kỳ diệu của Tạo Hoá”, bà nói. Những điều Sư phụ giảng đã tăng cường tín tâm của bà vào Sáng Thế Chủ.

Khi lắng nghe chăm chú, bà Myriam có thể cảm nhận sự từ bi của Sư phụ. Mặc dù bài giảng có nhiều khái niệm mới đối với người phương Tây như bà, nhưng Sư phụ đã giải thích cặn kẽ và bà không gặp khó khăn gì để hiểu được những khái niệm này.

“Tôi có nhiều khái niệm cần hiểu: thời gian và không gian, nghiệp lực, duyên phận, tu luyện, hiểu biết về Chúa Giêsu, Phật Thích Ca Mâu Ni, Lão Tử và những điều khác“, bà nhớ lại. “Nhưng tất cả đều được giải thích rõ ràng, minh bạch đến mức tôi không cần phải theo lối tư duy thông thường được dạy trong xã hội người thường nữa. Tôi hoàn toàn tiếp thu bài giảng của Sư phụ và không hoài nghi điều gì”.

Thông qua bài giảng của Sư phụ, bà Myriam càng minh bạch rõ tầm quan trọng của việc đọc đi đọc lại nhiều lần sách Chuyển Pháp Luân. Đọc sách giúp bà có những thể ngộ sâu hơn. Kể từ hôm đó, bà biết Pháp Luân Đại Pháp là con đường chính đạo và quyết tâm tu luyện.

“Tôi thực sự đã tìm thấy con đường của mình. Đó là con đường phản bổn quy chân. Tôi cũng ý thức được bản thân phải nỗ lực thật nhiều để loại bỏ đi nhiều chấp trước, bao gồm chấp trước tự ngã“, bà Myriam nói. “Con xin cảm tạ Sư phụ. Tôi cũng gửi lời cảm ơn chân thành đến các học viên đã tổ chức thành công Pháp hội Thụy Sỹ này”.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/9/13/465279.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/9/14/211325.html

Đăng ngày 09-10-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Thụy Sỹ: Các học viên hồi tưởng lại buổi giảng Pháp của Sư phụ tại Geneva cách đây 25 năm first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
“Con hãy tu luyện cho tốt”https://vn.minghui.org/news/252551-con-hay-tu-luyen-cho-tot.htmlWed, 27 Sep 2023 09:09:18 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=252551[MINH HUỆ 01-06-2023] Tôi năm nay đã 83 tuổi. Tôi rất hạnh phúc vì được đắm mình trong Phật quang của Đại Pháp. Tuy tuổi đã cao nhưng mắt tôi chưa mờ, tai tôi chưa lãng, tôi luôn tràn đầy năng lượng […]

The post “Con hãy tu luyện cho tốt” first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-06-2023] Tôi năm nay đã 83 tuổi. Tôi rất hạnh phúc vì được đắm mình trong Phật quang của Đại Pháp. Tuy tuổi đã cao nhưng mắt tôi chưa mờ, tai tôi chưa lãng, tôi luôn tràn đầy năng lượng và đi lại nhanh nhẹn. Trông tôi trẻ hơn nhiều so với tuổi của mình. Các con, cháu và chắt của tôi đều học hành giỏi giang. Cháu trai ngoại của tôi tốt nghiệp mấy bằng ở Mỹ, vợ của cháu cũng làm tiến sỹ ở Mỹ và gia đình cháu hiện đang sinh sống và làm việc ở đó. Cháu nội tôi học tại một trường đại học nổi tiếng và có thành tích học tập cao. Các cháu đều được Pháp Luân Đại Pháp ban phúc. Gia đình tôi sống hòa thuận và có sức khỏe tốt. Hết thảy những gì tôi có được đều là do Pháp Luân Đại Pháp ban cho. Con xin cảm tạ Sư tôn đã từ bi khổ độ!

Tôi xin viết ra một số câu chuyện trên con đường tu luyện của mình để chứng thực sự từ bi vĩ đại của Sư tôn, chứng thực sự thần kỳ và siêu thường của Đại Pháp, và để bày tỏ lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ.

“Ghế số 9, Hàng số 10”

Tháng 3 năm 1993, Sư phụ Lý đến Vũ Hán để giảng Pháp truyền công. Ngài có một buổi giảng Pháp tại tòa thị chính vào ngày 25 tháng 3. Đồng nghiệp của chồng tôi vất vả lắm mới kiếm được một vé cho tôi. Tôi rất phấn khởi đi đến đó bằng xe buýt. Không ngờ, khi tới hội trường, tôi phát hiện ra hai lớp khóa ở túi xách của mình đều bị kéo ra, cả ví tiền và vé của tôi đã bị đánh cắp. Làm sao tôi có thể vào được khi không có vé? Tôi lại không nhớ số ghế của mình. Tôi lo lắng đi tới đi lui bên ngoài hội trường. Mọi người tiến vào hội trường ngày một đông. Buổi giảng Pháp sắp bắt đầu rồi, tôi nên làm gì đây? Đột nhiên trong đầu tôi hiện lên dòng chữ “Ghế số 9, hàng số 10”. Thật kỳ diệu! Tôi liền giải thích tình huống của mình với nhân viên soát vé cho cô ấy biết số ghế của tôi. Cô ấy đi vào hội trường để kiểm tra, quả nhiên không có ai ngồi trên ghế đó và cô ấy đã cho tôi vào. Lúc này, hội trường chật kín, ngay cả hành lang cũng không còn chỗ trống nào.

Khi người chủ trì thông báo buổi giảng Pháp bắt đầu, Sư phụ Lý Hồng Chí bước lên bệ giảng. Lập tức toàn hội trường vỗ tay như sấm dậy, kéo dài mãi không thôi. Sư phụ phải ra hiệu mấy lần chúng tôi mới ngừng lại. Sư phụ đã chỉ thẳng ra rằng khí công chính là tu luyện, là văn hóa tiền sử.v.v.. Ngài dùng tiếng phổ thông đơn giản, dễ hiểu nhất để giải thích những nguyên lý cao thâm cho chúng tôi. Đến lúc đó tôi mới hiểu ra, rằng mặc dù là một người đam mê khí công và đã tham gia nhiều lớp học khí công, nhưng về những thứ tại cao tầng tôi không có gì trong đầu cả, hoàn toàn chẳng biết gì. Vậy là sau một thời gian dài tìm kiếm, cuối cùng tôi đã tìm được cao đức Đại Pháp mà tôi hằng mơ ước.

Khi về đến nhà, tôi bàn với chồng rằng chúng tôi nhất định phải tham dự các khóa học Pháp Luân Đại Pháp và học các bài công pháp, và từ nay trở đi, chúng tôi sẽ không tập các môn khí công khác nữa.

“Con hãy tu luyện cho tốt”

Theo đó, chúng tôi đã tham gia khóa giảng Pháp thứ hai của Sư phụ tại Vũ Hán.

Một đêm, trong thời gian diễn ra khóa học, tôi có một giấc mơ. Tôi nhìn thấy Sư phụ và bên cạnh Ngài có một chiếc thang dài, rộng bằng bạc dẫn lên thiên thượng. Sau đó, tôi ngộ ra rằng việc Sư phụ giảng Pháp truyền công chính là đã bắc sẵn cho chúng tôi một chiếc thang về trời.

Vào buổi cuối cùng, sau khi khóa giảng Pháp kết thúc, có nhiều học viên đứng bên ngoài hội trường để chờ Sư phụ, ai cũng muốn được gặp Sư tôn. Tôi cũng ở trong đám đông đó. Khi Sư phụ đi ngang qua tôi, tôi kính chào Sư phụ. Ngài đột nhiên dừng lại, ngẩng lên nhìn tôi từ đầu xuống chân và nói “Con hãy tu luyện cho tốt”. Ngay lúc đó, một luồng nhiệt ấm áp thông thấu toàn cơ thể tôi. Tôi xúc động đến nỗi không cất lên lời, và đưa mắt nhìn theo Sư phụ. Mãi cho tới khi Ngài rời đi hẳn, tôi vẫn đứng đó với đôi mắt đẫm lệ. Tôi không nhớ mình đã trở về nhà như thế nào.

Từ đó về sau, câu nói: “Con hãy tu luyện cho tốt” đã trở thành động lực thúc đẩy tôi tiến lên trên con đường tu luyện. Bất cứ khi nào nhớ lại cảnh tượng đó, tôi lại giàn giụa nước mắt. Khi tôi trải qua những đau đớn thống khổ để trả nghiệp, khi tà ác đánh đập tôi tàn bạo, hay khi tôi xung đột tâm tính đến oan tâm thấu cốt với người khác, chỉ cần nhớ tới câu nói đó, tôi sẽ lại tiến lên và không lùi bước.

“12 giờ kém 5 phút”

Vào một tối năm 1994, vì ban ngày chưa đả tọa nên tôi muốn thức dậy để ngồi thiền vào lúc nửa đêm. Hồi đó tôi rất chăm chỉ luyện công, nhưng chưa coi trọng việc học Pháp. Tôi đang nằm nghĩ thì ngủ thiếp đi. Khi tôi đang ngủ say, đột nhiên một giọng nói lớn nói với tôi rằng 12 giờ kém 5 phút. Tôi bán tín bán nghi, đứng dậy nhìn đồng hồ thì đúng là đã 12 giờ kém 5. Tôi lập tức luyện bài công pháp tọa thiền. Lúc đó tôi không biết chính là Pháp thân của Sư phụ đã gọi tôi dậy. Khi ngồi xuống đả tọa, tôi còn phát hiện nhang đuổi muỗi bằng điện đã ngừng hoạt động mặc dù vẫn bật. Sau này, tôi mới nhận ra, rằng Sư phụ từ bi đã luôn dõi theo coi sóc và bảo vệ chúng tôi, bởi vì hương điện có mùi khó chịu sẽ ảnh hưởng đến khả năng nhập định của tôi.

Thân và tâm được tịnh hóa, đạo đức thăng hoa

Trước khi đi nghe buổi giảng Pháp của Sư phụ vào ngày 25 tháng 3 năm 1993, tôi đang dùng thuốc Đông y. Vậy mà chỉ sau hai giờ đồng hồ nghe Sư tôn giảng, về nhà tôi đã vứt bỏ tất cả các loại thuốc Trung, Tây và thậm chí cả loại thuốc hiếm mua từ Thượng Hải. Từ đó đến nay, tôi không dùng bất kỳ loại thuốc nào nữa, tôi cũng chưa phải đi viện lần nào.

Tôi từng bị bệnh trong hơn hai chục năm ròng, với đủ chứng bệnh, nào là thoát vị đĩa đệm cổ, tăng sản xương, viêm đại tràng mãn tính, suy tim, hoa mắt, giảm ba dòng nghiêm trọng (cả hồng cầu, bạch cầu, và tiểu cầu đều giảm), u xơ tử cung, táo bón v.v…mỗi tháng tôi tốn hàng trăm tệ tiền thuốc. Một người không lúc nào rời khỏi thuốc bỗng chốc đem toàn bộ thuốc bỏ đi, nếu không phải bản thân trực tiếp trải qua thì liệu có ai tin. Pháp Luân Đại Pháp tuyệt vời và kỳ diệu biết bao!

Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được một tháng, tôi đã trải qua quá trình tịnh hóa. Tôi đi đại tiện kèm ra rất nhiều máu. Điều này kéo dài hơn hai tuần. Có lần tôi đau bụng dữ dội. Nhưng tôi nhớ đến Pháp của Sư phụ:

“Với thân thể như thế, một khi giúp chư vị tịnh hóa mà không có chút phản ứng nào thì cũng không thể được; do vậy chư vị phải có phản ứng.” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Tôi trở nên ổn hơn sau khi ngộ được Pháp lý này. Sau đó, bệnh đại tràng của tôi biến mất.

Cuối năm 1994, tôi đến Quảng Châu để tham dự khóa giảng Pháp của Sư phụ. Sư phụ đã tịnh hóa cơ thể cho các học viên tham dự chúng tôi. Khi Sư phụ bảo chúng tôi hãy nghĩ đến bất cứ chỗ nào không thoải mái trên thân thể, tôi cảm nhận được rằng bàn tay của Sư phụ đã bao lấy trái tim tôi. Sau đó, tôi thấy dễ chịu hơn nhiều, bệnh thấp tim mà tôi mắc hàng chục năm đã khỏi hẳn, từ đó đến nay không thấy tái phát nữa.

Ngoài ra, mấy lần trước đó tôi chưa bao giờ ngủ gật khi nghe Sư phụ giảng, vậy mà tại khóa giảng Pháp ở Quảng Châu, tôi đã ngủ rất say, nhưng những lời Sư phụ giảng, tôi nghe được hết, không sót một từ nào. Đó là Sư phụ đang điều chỉnh bộ não cho tôi. Kể từ đó, chứng mất ngủ đeo bám tôi bao năm đã biến mất.

Sau khi nghe các bài giảng của Sư phụ, tôi ngộ ra rằng việc mất vé vào hội trường là một khảo nghiệm để xem liệu tôi có kiên định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hay không. Ngay từ khi chưa gặp mặt, Sư phụ đã quản tôi rồi. Việc bị mất 200 tệ trong ví, tôi ngộ ra cũng không phải ngẫu nhiên. Tôi đã dùng công việc của mình để làm thẻ xe buýt miễn phí cho con trai tôi đang học đại học. Số tiền 200 Nhân dân tệ mà tôi bị mất xấp xỉ bằng tiền mua vé tháng xe buýt của con trai tôi. Quả là bất thất, bất đắc!

Kể từ đó, tôi không bao giờ lợi dụng công việc để trục lợi cho bản thân, mà luôn tâm niệm rằng là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi cần hành xử theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn để trở thành một người tốt và tốt hơn nữa.

Cuộc chiến giữa thiện và ác tại một trung tâm giáo dục phụ nữ

Trong khi hàng ngàn vạn học viên Pháp Luân Đại Pháp đang vui mừng bước trên con đường tu luyện, thì cựu lãnh đạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) Giang Trạch Dân, xuất phát từ tâm tật đố, đã phát động một cuộc bức hại tàn bạo nhằm tiêu diệt pháp môn này, bất chấp sự phản đối của hầu hết các thành viên trong Ban Thường vụ Bộ Chính trị của ĐCSTQ.

Để chứng thực Đại Pháp và tìm kiếm công lý cho Sư phụ, các đệ tử Đại Pháp trên khắp đất nước đã không màng sinh tử, người trước ngã xuống, người sau liền tiến lên, lần lượt đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện.

Ngày 22 tháng 12 năm 1999, tôi cùng một đồng tu đã đi tàu hỏa đến Bắc Kinh. Trên chuyến tàu đó, chúng tôi bị cảnh sát chặn lại và áp giải đến một trung tâm giáo dục phụ nữ địa phương, ở đó đang giam giữ hơn 100 nữ học viên Đại Pháp và hơn 400 tội phạm hình sự. Ngày 25 tháng 12 là lễ Giáng sinh, khi chúng tôi đang ăn cơm tối ở đại sảnh thì nhận được thông báo mật rằng học viên Pháp Luân Đại Pháp trên toàn thế giới sẽ đồng thời luyện công từ 7 giờ đến 9 giờ tối hôm đó.

Khi đến thời gian đã định, hơn 100 học viên chúng tôi ùa ra sân. Các lính canh và quản giáo không ngờ tới điều này, cảnh tượng đó khiến họ sợ hãi và luống cuống không biết phải làm gì. Tất cả các đồng tu lập tức ngồi xuống nền xi măng lạnh cóng và thiền định. Lúc bấy giờ đội trưởng đội lính canh đã định thần lại và gọi nhiều cảnh sát tới. Họ còn thả hơn 400 tù nhân hình sự ra để đối phó với chúng tôi. Bốn tù nhân cùng với một cảnh sát xử lý một học viên. Họ cởi hết quần áo của chúng tôi chỉ để lại đồ lót. Bên ngoài trời lạnh cóng. Họ nghĩ các học viên sẽ quay vào trong, nhưng không một học viên nào động đậy. Thấy vậy, họ bèn trói tay chúng tôi ra sau lưng, trói hai chân chúng tôi và khiêng từng học viên vào phòng giam, nhưng sau đó các học viên lại lần lượt đi ra. Cảnh sát thực sự đã có một cuộc chiến khó khăn.

Cuối cùng, còn lại 17 học viên ngồi thiền bất động trên sân. Họ cử một bác sỹ đến để cố gắng thuyết phục mọi người vào trong. Bác sỹ nói: “Trời lạnh thế này. Nếu các vị cứ chân không, áo quần phong phanh ngồi đó thì chẳng mấy chốc thận, tim và xương sống của các vị đều sẽ sinh bệnh đó”. Tuy nhiên, không có học viên nào đứng dậy. Ba giờ sau, mọi người trở về phòng, họ đều tắm nước lạnh mà không có ai bị cảm.

Đội trưởng đội lính canh nói từ đó trở đi sẽ mặc kệ chúng tôi. Một số cảnh sát và tội phạm cũng bàn về sự việc đó, nói rằng chúng tôi là các vị Thần vì không ai trong chúng rôi hắt hơi sổ mũi sau khi ngồi dưới trời lạnh trong suốt ba tiếng đồng hồ. Một số tù nhân còn xin số điện thoại của chúng tôi và nói rằng họ muốn học các bài công pháp sau khi được thả.

Các học viên đã buông bỏ sinh tử và chứng thực vẻ đẹp và huyền năng của Pháp Luân Đại Pháp qua hành động thiết thực của họ. Vào lúc đó, các đồng tu có thiên mục khai mở đã nhìn thấy một Pháp Luân xoay tròn như vầng trăng sáng đang treo trên bầu trời phía trên trung tâm giáo dục phụ nữ. Chúng tôi biết rằng Sư phụ đang khích lệ chúng tôi. Đó là trận chiến giữa thiện và ác. Cuối cùng tà ác đã thất bại và họ không còn ngăn cản chúng tôi luyện công nữa.

Tổ chức Pháp hội

Vào tháng 1 năm 2000, trong hoàn cảnh tà ác vô cùng hung hãn, mây đen phủ kín bầu trời thành phố, chúng tôi vẫn tổ chức một Hội nghị chia sẻ trải nghiệm tu luyện với sự tham dự của hơn 100 học viên. Một du học sinh nước ngoài cũng tham gia vào Pháp hội này. Tôi phụ trách việc tìm địa điểm tổ chức và thông báo cho các học viên địa phương. Tôi tìm được một khách sạn lớn mà người quản lý cũng là đồng tu. Chúng tôi tranh thủ giờ ăn trưa để vào xem hội trường. Bên trong hội trường có một màn hình lớn. Nếu không có người đến, chúng tôi sẽ chia sẻ trải nghiệm tu luyện, còn khi có người đến thì sẽ chiếu phim.

Nhờ sự bảo hộ của Sư phụ, Pháp hội đã diễn ra suôn sẻ, đến ba giờ chiều, chúng tôi chia thành hai nhóm để thảo luận. Học viên người nước ngoài kể cho chúng tôi biết Pháp Luân Đại Pháp được phổ truyền ở nước ngoài như thế nào. Các học viên địa phương cũng chia sẻ cách các học viên ở các thành phố khác bước ra chứng thực Pháp ra sao. Nhiều học viên đã cảm động đến rơi lệ. Đáng tiếc là Pháp hội không được·ghi hình. Mọi người ai nấy đều gia cường chính niệm tín Sư tín Pháp. Pháp hội cũng đặt một nền tảng tốt cho các học viên trong khu vực chúng tôi sau này bước ra chứng thực Pháp. Nhiều học viên muốn đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp. Pháp hội đã kết thúc thành công.

Sáng sớm hôm sau, một đồng tu báo cho tôi rằng một số học viên tham gia Pháp hội đã bị bắt. Tà ác còn lan truyền tin đồn rằng có một lực lượng chống Trung Cộng đang ở trong thành phố của chúng tôi. Ủy ban Chính trị và Pháp luật tỉnh, thành phố và cơ quan công an đã lên kế hoạch bắt giữ những người tổ chức. Cô ấy bảo tôi mau chóng rời đi. Lúc đó tôi liền nghĩ đến đồng tu quản lý khách sạn. Tôi muốn mình là người duy nhất chịu trách nhiệm cho sự việc này để cô ấy chịu ít tổn thất hơn. Khi tôi gọi cho cô ấy, có người khác nhấc máy và nói rằng cô ấy đã bị bắt. Đặt điện thoại xuống mà tôi không cầm được nước mắt. Sau này, tôi mới biết cô ấy đã bị phạt hành chục nghìn Nhân dân tệ, khách sạn cũng bị niêm phong.

Trước tình hình hết sức cấp bách, tôi nhanh chóng sao chép một số kinh văn Sư phụ giảng ở Quảng Châu rồi mang đến nhà các anh tôi ở ngoại thành. Vợ chồng tôi đã thành lập một điểm luyện công ở đó vào năm 1996. Con rể của anh trai cả của tôi là một phụ đạo viên. Còn con trai lớn của anh trai thứ ba của tôi là trạm trưởng trạm phụ đạo. Ngay đi tôi đến đó, các viên chức từ chính quyền thôn xã và đồn công an địa phương đã đến nói chuyện với tôi. Họ hỏi tôi liệu tôi có tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không. Tôi trả lời họ rằng mình có tu luyện. Họ hỏi tôi có đi Bắc Kinh không. Tôi nói với họ rằng tôi sẽ đi. Họ ghi chép lại và rời đi.

Các học viên địa phương biết tin tôi đến bèn rủ nhau từng nhóm từng nhóm đến gặp tôi. Chúng tôi cùng nhau chia sẻ về hình thế Chính Pháp và tôi kể cho họ nghe các học viên ở các khu vực khác đang làm như thế nào. Việc này đã khởi được tác dụng tích cực, các học viên địa phương đã được khích lệ rất nhiều. Dưới sự bảo hộ của Sư tôn, lần nào tà ác cũng đến sau khi buổi chia sẻ kết thúc, mọi người đều đã rời đi, và chúng tôi luôn được an toàn.

Một đồng tu ở thành phố của tôi bảo với tôi rằng cảnh sát đã đưa tôi vào danh sách truy nã trên mạng. Các viên chức từ Đội An ninh Nội địa ở địa phương đây cũng thường xuyên đến đuổi tôi đi. Tôi không thể ở lại nhà cháu trai được nữa nên tôi đến sống ở nhà dì tôi, cách nhà cháu tôi ba dặm. Vào ngày tôi rời đi, cháu trai, cháu rể tôi đã bị cảnh sát địa phương bắt cóc, thực ra là họ đến bắt tôi.

Nguyên nhân của sự việc này là do một trong những phụ đạo viên tham dự Pháp hội tại khách sạn đã bị bắt và buộc phải khai thông tin về buổi Pháp hội với cảnh sát. Đúng như Sư phụ đã điểm hóa cho tôi trong giấc mơ: trời ngày càng tối hơn, nếu tôi không rời đi, tôi sẽ gặp rắc rối. Nhờ sự bảo hộ của Sư tôn, tôi đã tránh được khổ nạn.

“Huyền quan thiết vị”

Ngày 20 tháng 7 năm 2000, tình hình bức hại Đại Pháp và các đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục vô cùng nghiêm trọng, tà ác hết sức điên cuồng, cảnh sát bắt giữ học viên Đại Pháp ở khắp nơi. Cháu trai tôi lại bị cảnh sát địa phương bắt cóc, họ bức cung ép cháu khai ra nơi cung cấp tài liệu chân tướng. Cháu bị tra tấn đến chết ngay trong ngày hôm đó, khi mới 32 tuổi và để lại một cậu con trai lên 10. Tôi không thể đến đó nên đã nhờ con trai tôi đi lo liệu tang lễ. Trước khi rời đi, cháu đột nhiên nói với tôi: “Mẹ ơi, mẹ không nên ở nhà. Hôm nay mẹ phải đi đi”.

Tôi thầm nghĩ, đã đánh chết cháu trai tôi rồi, sao còn có thể đến bắt tôi. Rồi tôi lại nghĩ, liệu đó có phải là Sư phụ điểm hóa qua lời con trai tôi, bảo tôi đi. Tôi mở cuốn Chuyển Pháp Luân và thấy mục “Huyền quan thiết vị”. Tôi lập tức ngộ ra mình phải rời đi, bởi huyền quan thiết bị chính là di chuyển, chứ không chỉ ở yên một chỗ.

Ngay khi tôi vừa rời đi, cảnh sát khu vực của cháu trai tôi đã lái hai chiếc ô tô chở theo tám người đến đồn cảnh sát địa phương tôi và đề nghị họ hợp tác để bắt giữ tôi. Cảnh sát địa phương đã biết sự thật về Pháp Luân Đại Pháp nên không hợp tác với đề nghị đó. Họ lái ô tô đến đỗ dưới tòa nhà tôi ở và đợi cả ngày nhưng không thấy tôi. Không còn cách nào khác, họ đã sách nhiễu chồng và con dâu tôi rồi bỏ đi.

Nhờ sự bảo hộ của Sư phụ, tôi lại một lần nữa tránh được khổ nạn.

Thiết lập điểm sản xuất tài liệu tại nhà

Để giảng chân tướng về Đại Pháp, giải khai những hiểu lầm và cứu những chúng sinh bị đầu độc bởi những lời dối trá, các đệ tử Đại Pháp đã buông bỏ sinh tử, bước ra giảng chân tướng cho người dân. Nhưng vì lý do an toàn, tài liệu chân tướng ở Đại lục vô cùng khan hiếm. Trang web Minh Huệ đăng thông báo rằng các học viên ở Trung Quốc nên thành lập các điểm sản xuất tài liệu tại nhà, và vợ chồng tôi đã làm theo.

Trong hơn mười năm qua, chúng tôi đã sản xuất tài liệu theo yêu cầu của các đồng tu, họ cần loại tài liệu gì, chúng tôi sản xuất loại tài liệu đó và cung cấp đầy đủ cho họ. Mấy năm trước, nhu cầu về đĩa DVD Thần Vận rất cao, yêu cầu đĩa DVD in ra phải có chất lượng cao, yêu cầu về bìa và bao gói cũng rất nghiêm ngặt. Chúng tôi đã nghiêm túc làm theo những yêu cầu của Minh Huệ. Ngoài ra, chúng tôi cũng sản xuất nhiều DVD với các nội dung khác. Chúng tôi in tờ rơi, lịch để bàn và các loại lịch khác. Có một quãng thời gian, thấy có sự thiếu hụt lớn về sách Đại Pháp, đặc biệt là bộ giảng Pháp ở các nơi của Sư phụ. Điểm sản xuất tài liệu tại nhà chúng tôi, như một đóa hoa nhỏ, không chỉ cung cấp đủ sách Đại Pháp cho các học viên địa phương mà còn cho học viên ở các thành phố khác. Con trai tôi đã lái xe ô tô chở sách và tài liệu đi giao ở các nơi.

Việc sản xuất tài liệu chân tướng ở Đại lục, dù vất vả đến đâu, khó nhọc đến mấy cũng không đáng ngại bằng vấn đề an toàn. Chúng tôi sống trong một căn hộ cũ có khả năng cách âm kém. Mỗi khi đóng sách tiếng động tạo ra rất lớn. Chúng tôi thường lo lắng rằng hàng xóm tầng trên, tầng dưới có thể nghe thấy. Một vấn đề khó khăn khác là việc mua vật tư tiêu hao như giấy, mực. Nhiều điểm sản xuất đã bị lộ vì vấn đề an toàn này. Vợ chồng tôi dùng chiếc xe đẩy thực phẩm nhỏ để đưa những vật liệu này về nhà, từng ít từng ít một. Điều chúng tôi sợ nhất là bị hàng xóm nhìn thấy, nhưng nhờ sự bảo hộ của Sư tôn, cho tới nay chúng tôi chưa từng gặp ai cả. Ngay cả khi một đồng tu phát tài liệu chân tướng bị bắt cóc, cảnh sát ép đồng tu nói ra địa chỉ nhà tôi, nhưng nhờ có sự bảo hộ của Sư phụ, chúng tôi cũng không gặp vấn đề gì.

Trong khi sản xuất tài liệu, chúng tôi cũng kiên trì gửi những đoạn ghi âm và video chân tướng về cuộc bức hại cho người dân ở Đại lục qua điện thoại di động. Khi mọi người phản hồi tin nhắn, chúng tôi sẽ gọi lại và trò chuyện với họ cho đến khi họ minh bạch. Sau đó, chúng tôi gửi danh sách những người đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó tới trang web thoái đảng ở nước ngoài. Trong hơn mười năm qua, số người làm tam thoái theo phương thức này cũng rất đáng kể.

Mặc dù bận rộn mỗi ngày, nhưng khi chúng tôi nhìn thấy những gói tài liệu đẹp đẽ, chỉn chu và danh sách dài những cái tên đã thoái ĐCSTQ, chúng tôi cảm thấy thật hạnh phúc.

Điểm sản xuất tư liệu tại nhà của tôi đã vận hành trơn tru trong hơn mười năm qua. Chúng tôi vô cùng biết ơn Sư phụ vì sự không ngừng bảo hộ của Ngài. Nếu không có sự bảo hộ đó, chúng tôi không thể làm được bất kể điều gì. Kỳ thực, Sư phụ đã âm thầm làm mọi việc, nhưng Ngài lại đem uy đức cấp cho chúng ta.

Luôn ghi nhớ sứ mệnh và duy trì ổn định điểm học Pháp

Sư phụ giảng:

“Việc to lớn nhất của của chư vị chính là làm sao có thể cho học viên chúng ta một hoàn cảnh tu luyện ổn định không nhận can nhiễu, đó chính là trách nhiệm to lớn nhất của chư vị”. (Giảng Pháp cho các phụ đạo viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trường Xuân)

Tôi luôn khắc ghi đoạn Pháp trên của Sư phụ. Điểm học Pháp nhóm tại nhà tôi chưa bao giờ bị gián đoạn, dù là ở giai đoạn đầu hay trong thời gian bức hại khốc liệt, chỉ trừ những khi tôi đi nơi khác hoặc bị bắt giam. Nhóm học Pháp chúng tôi khi ít nhất có khoảng 10 người và nhiều nhất là 16 người. Trong thời gian phong tỏa vì đại dịch, vẫn có 5, 6 đồng tu kiên trì đến nhà tôi để cùng nhau học Pháp.

Học Pháp nhóm là một trong những hình thức tu luyện mà Sư phụ đã truyền lại cho chúng ta. Bởi vì hết thảy chính niệm đều đến từ Pháp. Nếu không học Pháp tốt, thì việc tu luyện của bản thân và cứu chúng sinh cũng sẽ không được tốt. Môi trường học Pháp ổn định là sự bảo đảm cho các đồng tu đề cao trong Pháp, bản thân tôi cũng được thụ ích rất nhiều.

Hiện giờ, vào thời khắc quan trọng quá độ từ Chính Pháp sang Pháp Chính Nhân Gian, chúng ta phải càng tinh tấn hơn nữa, hoàn thành sứ mệnh của mình cho tới khi viên mãn và cùng Sư phụ trở về nhà.

Do trình độ có hạn, có điều gì chưa phù hợp, mong các đồng tu từ bi chỉ chính!

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/6/1/454146.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/9/4/211161.html

Đăng ngày 27-09-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post “Con hãy tu luyện cho tốt” first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Sư phụ dẫn dắt tôi qua ngày 20 tháng 7 năm 1999https://vn.minghui.org/news/251300-su-phu-dan-dat-toi-qua-ngay-20-thang-7-nam-1999.htmlSun, 20 Aug 2023 11:06:21 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=251300[MINH HUỆ 17-07-2023] Ngày 20 tháng 7 năm 2023 đánh dấu kỷ niệm 24 năm Pháp Luân Đại Pháp bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại. Hồi tưởng lại hành trình tu luyện thời kỳ Chính Pháp trong […]

The post Sư phụ dẫn dắt tôi qua ngày 20 tháng 7 năm 1999 first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Bắc Kinh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-07-2023] Ngày 20 tháng 7 năm 2023 đánh dấu kỷ niệm 24 năm Pháp Luân Đại Pháp bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại. Hồi tưởng lại hành trình tu luyện thời kỳ Chính Pháp trong những năm qua, tâm tôi ngập tràn xúc động. Có rất nhiều điều tôi muốn viết ra nhưng tất cả đều tóm gọn lại một điều: Đệ tử vô cùng cảm tạ Sư phụ từ bi cứu độ.

Những trải nghiệm của tôi xoay quanh ngày 20 tháng 7 năm 1999 là một minh chứng cho thấy sự từ bi của Sư phụ và sự vĩ đại của Pháp Luân Đại Pháp.

Thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp ở Bắc Kinh

Ngày 25 tháng 4 năm 1999, tôi và vợ đến Văn phòng kháng cáo của chính quyền Trung ương ở Bắc Kinh gần Trung Nam Hải – một khu phức hợp nơi những lãnh đạo hàng đầu của ĐCSTQ sống và làm việc tại đó. Sự kiện ngày hôm đó sau này được biết đến là “Sự kiện ngày 25 tháng 4” và được ĐCSTQ mô tả sai thành các học viên Pháp Luân Công bao vây Trung Nam Hải.

Cuộc sống của chúng tôi tương đối yên bình sau vụ việc. Nhưng sự thành lập Phòng 610 vào ngày 10 tháng 6 năm 1999 đã báo hiệu ĐCSTQ đang chuẩn bị để phát động cuộc bức hại. Ngày 21 tháng 6 năm 1999, tờ Nhân dân Nhật báo đã đăng một bài viết, trong loạt bài bình luận, có tựa đề “Tôn sùng khoa học và phá trừ mê tín dị đoan“. Ngày 5 tháng 7 năm 1999, bài viết thứ ba cổ suý vô thần luận khiến tôi quan tâm. Sau đó ngày 13 tháng 7 năm 1999, bài viết thứ tư đặc biệt nhắm vào Pháp Luân Đại Pháp. Tôi bèn viết một bức thư gửi đến tờ Nhân dân Nhật báo giải thích rõ ràng Pháp Luân Đại Pháp mang đến lợi ích và sự an định cho cá nhân và xã hội, nhưng không nhận được hồi âm.

Một tuần sau, buổi sáng ngày 21 tháng 7 năm 1999, tại điểm luyện công, tôi nghe nói rằng chính phủ dự định sẽ cấm môn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nhiều học viên nói sẽ đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho quyền được tu luyện. Tôi cùng vợ, mẹ, chị dâu (tất cả đều là học viên) và con trai năm tuổi bắt chuyến xe buýt đến quảng trường Thiên An Môn.

Nhiều học viên có mặt ở quảng trường Thiên An Môn và gần Trung Nam Hải, lặng lẽ đi dọc theo các tuyến đường một cách ôn hoà và trang nghiêm. Vì chúng tôi cùng làm một việc giống nhau, tôi cảm nhận được sự thiêng liêng của thời khắc đó. Chúng tôi đi tới đi lui, từ Đông sang Tây, từ Nam đến Bắc, để bày tỏ sự phản đối ôn hoà đối với lệnh cấm sắp xảy ra của chính phủ.

Tối hôm đó, đồng tu đến thăm tôi bị bắt ngay sau khi bước ra khỏi nhà tôi vì nhà tôi đã bị giám sát. Sáng hôm sau, hai cảnh sát đi theo tôi đến điểm luyện công. Vì quyết tâm quay trở lại Bắc Kinh một lần nữa để thỉnh nguyện, tôi cố gắng thoát khỏi đội giám sát, gọi điện cho mẹ và vợ bảo họ đi riêng đến quảng trường Thiên An Môn.

Lúc tôi đến quảng trường Thiên An Môn, tôi nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc – nhiều học viên lặng lẽ đi lại trên đường ở cả hai hướng, y hệt ngày hôm trước. Buổi chiều các học viên đến càng lúc càng đông. Thình lình, nhiều cảnh sát và xe điều động của cảnh sát xuất hiện. Họ dùng một sợi dây dài để vây chúng tôi thành vòng tròn ở một bên đường và bắt vào trong xe. Để tránh bị giam giữ, nhiều học viên đã nhanh chóng chạy băng qua bên kia đường. Tôi bị vây trong vòng tròn nhưng cố gắng nhấc sợi dây lên và thoát ra, chạy qua hướng Tây.

Trong lúc hỗn loạn, tôi tình cờ nhìn thấy vợ và con trai bước xuống xe hơi. Chúng tôi vội bước vào tiệm thức ăn nhanh gần đó, giật mình khi nhìn thấy một người mặc trang phục rằn ri đứng bất động trong tiệm, trên người còn có súng. Không ngờ ĐCSTQ đã chuẩn bị dùng đến các biện pháp cực đoan như vậy.

Sau đó cùng ngày, chúng tôi gặp một số đồng tu đã thoát khỏi vòng vây bắt giữ trên đường. Sau khi thảo luận sẽ làm gì tiếp theo, chúng tôi quyết định quay về nhà và đợi xem tình hình.

Chiều hôm đó, tất cả đài truyền hình và đài phát thanh đều phát sóng chương trình bôi nhọ Pháp Luân Đại Pháp. Cuộc bức hại chưa từng có đã bắt đầu.

Bị sách nhiễu nhiều lần

Tôi bị triệu tập đến đồn cảnh sát địa phương hai lần, một lần là cuối tháng 7 năm 1999 và lần sau là tháng 8 năm 1999. Cảnh sát thẩm vấn và cố gắng buộc tôi phải từ bỏ Đại Pháp nhưng tôi không thoả hiệp. Trong lần triệu tập đầu tiên, tôi đã có thể làm sáng tỏ những sự hiểu lầm của viên cảnh sát đối với Pháp Luân Đại Pháp.

Một ngày vào tháng 9 năm 1999, hiệu trưởng gọi tôi đến văn phòng trong lúc tôi đang đứng lớp giảng bài. Một người đàn ông tự xưng là đến từ Cục Công An Quốc gia đã đến trường để điều tra tôi. Hiệu trưởng biết Đại Pháp là môn tu luyện chính Pháp và lo lắng cho tôi.

Một tháng trong trại tạm giam

Chủ nhật, ngày 3 tháng 10 năm 1999, tôi luyện công tại công viên cùng khoảng 70 học viên, trong tâm không chút sợ hãi mà lại còn cảm thấy rất tốt. Tối hôm đó, nhân viên uỷ ban khu phố và cảnh sát đã đến nhà sách nhiễu và đưa tôi đến đồn cảnh sát. Tôi bị chuyển đến trại tạm giam vào khoảng 1 giờ sáng.

Sau khi bước vào buồng giam, vì thấy mọi người đang ngủ nên tôi đã đứng đó suốt đêm, trong tâm nghĩ đến sự từ bi vô lượng của Sư phụ và biết ơn Ngài đã dẫn dắt trong suốt hành trình khó khăn này. Trong thời gian bị tạm giam, Bí thư của Uỷ ban Chính trị và Pháp luật đã đến trại tạm giam để giám sát các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Nhóm luyện công vào Chủ nhật là nhóm lớn đầu tiên công khai tại Bắc Kinh sau khi cuộc bức hại chính thức bắt đầu nên đã thu hút sự quan tâm khá lớn của ĐCSTQ.

Hầu hết các học viên bị bắt đã được thả sau 15 ngày tạm giam, ngoại trừ năm người chúng tôi được xem là những người đứng đầu. Cảnh sát dự tính sẽ đưa chúng tôi vào nhà tù nhưng vì nhiều học viên tham gia luyện công tập thể vào hai ngày Chủ nhật tiếp theo, sự hỗ trợ từ phía gia đình và bạn bè, từ cơ quan tư pháp địa phương những người đã âm thầm giúp đỡ chúng tôi, cuối cùng tất cả chúng tôi đã được thả sau một tháng mà không bị cáo buộc. Nhưng chúng tôi nghe nói một số học viên bị kết án đến 10 năm ở tỉnh Hải Nam vì luyện công ở nơi công cộng.

Trong suốt thời gian ở trại tạm giam, nhờ Sư phụ bảo hộ mà chúng tôi không bị đánh đập – một điều hiếm thấy ở những trại tạm giam khét tiếng đánh đập và tra tấn nạn nhân. Tôi nhân cơ hội trong lúc thẩm vấn mà giảng rõ chân tướng Pháp Luân Đại Pháp cho cảnh sát và tù nhân, tạo ra một bầu không khí tôn trọng và thấu hiểu.

Lời kết

Nhìn lại 24 năm qua của cuộc bức hại, tôi cảm thấy vinh dự khi là một nhân chứng cho giai đoạn phi thường này trong lịch sử của Đại Pháp. Bất chấp những nỗ lực không ngừng của ĐCSTQ hòng tiêu diệt Pháp Luân Đại Pháp, các học viên vẫn kiên định bước trên con đường tu luyện, dưới sự chỉ đạo của Pháp và Sư phụ từ bi.

Trong những năm qua, mặc dù mất đi công việc dạy học, từ chỗ một người thầy đáng kính đến chỗ chịu khổ nạn trong trại cưỡng bức lao động, nhưng quyết tâm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của tôi chưa bao giờ dao động. Niềm tin vững chắc của tôi vào Sư phụ và Đại Pháp khiến tâm tôi luôn ngập tràn niềm vui. Sư phụ đã nắm tay tôi, chỉ dẫn tôi mỗi từng bước đi, không chỉ cứu độ tôi mà còn cứu độ tất cả chúng sinh và toàn thể vũ trụ. Tôi vẫn sẽ tiếp tục bước đi trên con đường tu luyện và mãi mãi biết ơn Sư phụ từ bi khổ độ.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/7/17/462995.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/8/5/210651.html

Đăng ngày 20-08-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Sư phụ dẫn dắt tôi qua ngày 20 tháng 7 năm 1999 first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Ngày 20 tháng 7 năm 1999, một ngày đáng nhớhttps://vn.minghui.org/news/251298-ngay-20-thang-7-nam-1999-mot-ngay-dang-nho.htmlSun, 20 Aug 2023 11:05:58 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=251298[MINH HUỆ 20-07-2023] Vào kỳ nghỉ hè tháng 7 năm 1999, tôi cùng hai chị gái (cũng là đồng tu) từ các nơi khác đã về quê, ở một tỉnh lỵ phía Bắc, để thăm cha tôi. Thời điểm đó có rất nhiều […]

The post Ngày 20 tháng 7 năm 1999, một ngày đáng nhớ first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 20-07-2023] Vào kỳ nghỉ hè tháng 7 năm 1999, tôi cùng hai chị gái (cũng là đồng tu) từ các nơi khác đã về quê, ở một tỉnh lỵ phía Bắc, để thăm cha tôi.

Thời điểm đó có rất nhiều người tu luyện Pháp Luân Công, và nơi cha tôi ở cũng có một điểm luyện công. Mùa hè ở miền Bắc, mới ba giờ sáng mà trời đã sáng choang, hàng ngày chúng tôi thường đặt chuông báo lúc ba giờ để cả ba chị em cùng ra điểm luyện công tập thể.

Ngày 20 tháng 7 năm 1999 đó, ba chúng tôi ra ngoài như thường lệ, mang theo ít tiền lẻ để mua đồ ăn sáng và đến điểm luyện công. Khi chúng tôi ra đến nơi thì chỉ thấy có mỗi một bà lão đang ngồi ở đó. Chúng tôi thấy lạ bèn hỏi bà nguyên nhân tại sao. Bà bảo với chúng tôi rằng những người khác đều đã đi lên tỉnh để yêu cầu chính quyền trả tự do cho các học viên bị bắt cả rồi. Lúc đó, chúng tôi lập tức quyết định cũng đi để tham gia cùng mọi người. Vì cha tôi tuổi đã cao nên chúng tôi thu xếp để chị cả ở nhà với cha, còn tôi và chị hai lập tức đi lên chính quyền tỉnh.

Khi đến ngã tư trước chính quyền tỉnh, vừa nhìn chúng tôi đã thấy các học viên Đại Pháp đứng kín trên vỉa hè bốn phía của ngã tư. Hai chị em tôi lập tức hòa vào đám đông đó. Chỉ trong nháy mắt đã thấy trên đường xuất hiện nhiều xe cảnh sát và có không ít cảnh sát đang đi tới đi lui trên đường. Sau đó, bốn phía của giao lộ đều bị phong tỏa, không cho người dân ra vào, các phương tiện khác cũng không được phép đi vào đoạn đường này. Tiếp đó, cảnh sát dựng lan can để cô lập học viên Đại Pháp với những người dân bình thường. Cuối cùng tạo thành cục diện học viên Đại Pháp tạo thành vòng vây xung quanh, ở giữa là cảnh sát trông coi, rất nhiều người dân từ bên ngoài dù muốn cũng không thể vào phạm vi đó được.

Tôi quay ra nhìn tất cả các đệ tử Đại Pháp, ai nấy diện mạo đều bình tĩnh tường hòa, những người phía trước thì đứng, còn những người phía sau ngồi dưới đất. Mọi người không gây ồn ào, cũng không có biểu ngữ, càng không có người chỉ huy, nhưng trông họ vô cùng có trật tự. Mọi người chỉ muốn dùng phương thức hòa bình và hợp pháp để biểu đạt yêu cầu của mình lên chính phủ.

Thế nhưng, cảnh sát lại như lâm đại trận, chẳng mấy chốc mấy xe cảnh sát chạy tới, một toán đông cảnh sát đặc nhiệm cầm khiên bước xuống xe, phía sau còn có một xe quay phim chuyên nghiệp để ghi hình tại hiện trường, loa phát thanh từ trong xe phát ra lời kêu gọi đầu hàng, yêu cầu tất cả mọi người giải tán. Tuy nhiên, các đệ tử Đại Pháp vẫn ở nguyên chỗ cũ không di chuyển. Thời gian trôi qua, người dân và các phương tiện dồn đến ngày càng nhiều, đám đông yêu cầu cảnh sát mở đường cho họ đi. Một số chỗ bắt đầu xuất hiện tình trạng xô đẩy giữa cảnh sát và đám đông. Mọi người đều thấy rất rõ rằng giao thông ách tắc là do cảnh sát gây ra.

Rất nhanh sau đó, hơn chục chiếc xe buýt không biết từ đâu điều đến, cảnh sát buộc tất cả các học viên Đại Pháp lên xe buýt rồi đưa họ đến sân vận động tỉnh, và bố trí cho mọi người ngồi trên bậc thềm của khán đài. Tất cả mọi người đều lặng lẽ ngồi ở đó.

Lúc này, loa phát thanh trong xe thông báo: đề nghị mọi người ngồi tách ra theo địa chỉ khu vực nhà mình, mỗi khu vực ngồi riêng một chỗ và có biển riêng. Nhưng không ai di chuyển, mọi người vẫn tiếp tục tĩnh tọa và thì thầm bảo nhau “bất động”, “bất động”. Vài giờ đồng hồ trôi qua mọi người vẫn ngồi yên. Chúng tôi cứ ngồi yên như thế, không tách rời nhau, chính là đồng tâm hiệp lực.

Bốn cổng chính của sân vận động đều có người canh gác, bên ngoài rất nhiều người vây xem, có một số người thiện lương còn mua rất nhiều đồ ăn đưa qua cổng cho chúng tôi, một số ít người ra lấy đồ ăn rồi lại quay về chỗ cũ.

Chiêu trò phân khu của quân đội và cảnh sát vậy là thất bại.

Sau đó, họ dùng một chiêu khác, họ điều rất nhiều xe khách từ bên ngoài vào và một lần nữa lại đưa chúng tôi đi. Xe lần này vẫn nhiều như lần trước, từng chiếc từng chiếc nối tiếp nhau thành hàng dài nhìn không thấy điểm cuối. Lần này, xe chạy rất lâu. Đoàn xe chia thành nhiều nhóm và đi đến các địa điểm khác nhau. Đoàn chúng tôi có khoảng hơn chục chiếc xe, và chúng tôi phải đến một trường tiểu học ở một nơi xa xôi.

Trong quá trình này, một số đồng tu trong xe đã giảng chân tướng cho quân đội và cảnh sát, trong tâm tôi nghĩ: giảng chân tướng cho họ chỉ vô ích. Lúc đó, trong tâm tôi bất mãn với hành động của quân đội và cảnh sát, khởi tâm oán hận. Tôi đã đẩy họ về phía đối lập, tâm tính của tôi quá thấp. Ngược lại, một số đồng tu giảng chân tướng đã dùng tâm từ bi đối đãi với cảnh sát, điều đó cho thấy họ đã học Pháp tốt. Đặc biệt là gần đây sau khi tôi học kinh văn “Vì sao có nhân loại” và “Tại sao cần phải cứu độ chúng sinh” của Sư phụ, tôi thực sự hổ thẹn khi đã bỏ lỡ nhiều cơ hội cứu người như vậy.

Sau đó, chúng tôi bị đưa đến một trường tiểu học ở ngoại ô. Sau khi hơn chục chiếc xe dừng lại, chúng tôi lần lượt ngồi vào lớp học, trên bục giảng có để một ít đồ ăn như bánh mỳ nhưng hầu hết mọi người đều không lấy, cũng có người lấy nhưng họ trả tiền cho đồ ăn đó. Một số đồng tu ngồi xung quanh tôi mang theo ba lô, họ đi tàu hỏa từ nơi khác đến, họ mang theo đồ ăn và chia cho chúng tôi, tôi không nhận vì thức ăn đối với các đồng tu ngoại tỉnh càng quan trọng hơn. Người dân bản địa chúng tôi về nhà lấy thức ăn sẽ thuận tiện hơn, vậy nên chúng tôi đều không mang theo đồ ăn.

Quân đội và cảnh sát bật video nhưng chúng tôi không xem, họ bật băng ghi âm chúng tôi cũng không nghe. Đến trưa loa phát thanh yêu cầu mọi ký tên để người nhà đến đón về nhưng không ai ký. Mãi đến khi trời tối, loa phát thanh lại phổ biến rằng chỉ cần ký là có thể về nhà, nhưng chỉ có rất ít người ký. Cuối cùng, đại đa số mọi người cùng nhau ra cổng và không ký tên. Cảnh sát cũng không có cách nào ngăn cản được mọi người (thực ra, sau một ngày quan sát, cảnh sát cũng biết các đệ tử Đại Pháp là người tốt, họ chẳng qua là phải hoàn thành nhiệm vụ của cấp trên, trời đã quá muộn, họ cũng muốn mau mau hoàn thành nhiệm vụ để kết thúc công việc). Sau khi rời khỏi trường học, chúng tôi dùng số tiền mang theo để bắt xe về nhà.

Vì chúng tôi ra ngoài một ngày mà không có tin tức gì nên người nhà đều rất lo lắng, họ hàng, bạn bè, bạn học đều đi các nơi hỏi tin tức về chúng tôi. Khi chúng tôi về đến nhà rồi, mọi người mới cảm thấy yên tâm.

Ngày hôm đó, hai điều kỳ diệu đã xảy ra. Một là, người cha 86 tuổi sau khi nghe chúng tôi kể lại sự việc đã nói: “Điều gì họ phản đối thì đều là hảo sự, các đệ tử Đại Pháp thực sự đã làm rất tốt. Bắt đầu từ hôm nay, bố sẽ tu luyện Pháp Luân Công và học Đại Pháp cùng các con.”

Hai là, cả ngày chúng tôi không ăn không uống gì cả, cũng không đi vệ sinh, nhưng chị em tôi không những không cảm thấy mệt, mà tinh thần còn rất sung mãn. Đối với người đã gần 60 tuổi mà nói, điều này thật khó tin.

Giờ đây hồi tưởng lại, tất cả đệ tử Đại Pháp ngày hôm đó đều như vậy cả, vô cùng kỳ diệu. Đó là sức mạnh của chính niệm, là sự gia trì và bảo vệ của Sư tôn.

Sư phụ giảng:

“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực.” (Sư Đồ Ân, Hồng Ngâm II)

Tạm dịch:

“Đệ tử chính niệm đủ
Thầy có lực hồi thiên.” (Sư Đồ Ân, Hồng Ngâm II)

Hết thảy những điều này minh chứng sức mạnh kỳ diệu không gì không thể của Đại Pháp.

Thông qua sự kiện ngày 20 tháng 7, khi các đệ tử Đại Pháp hướng đến chính phủ để bảo vệ chính nghĩa và giảng chân tướng, nhất định sẽ có nhiều người hơn nữa liễu giải được Đại Pháp, cũng có nhiều người hữu duyên hơn bước vào tu luyện Đại Pháp.

(Phụ trách biên tập: Vu Duyệt)

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/7/20/463197.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/8/3/210621.html

Đăng ngày 20-08-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Ngày 20 tháng 7 năm 1999, một ngày đáng nhớ first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Hồi ức về niềm vui thuở đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trước cuộc bức hạihttps://vn.minghui.org/news/251263-hoi-uc-ve-niem-vui-thuo-dau-tu-luyen-phap-luan-dai-phap-truoc-cuoc-buc-hai.htmlSat, 19 Aug 2023 10:25:54 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=251263[MINH HUỆ 01-07-2023] Tháng 9 năm 1997, phần cổ bên phải của tôi xuất hiện một khối u nang tuyến giáp và bác sỹ nói tôi cần phải làm phẫu thuật để cắt bỏ nó, tránh phát sinh bệnh biến. Tôi khá […]

The post Hồi ức về niềm vui thuở đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trước cuộc bức hại first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-07-2023] Tháng 9 năm 1997, phần cổ bên phải của tôi xuất hiện một khối u nang tuyến giáp và bác sỹ nói tôi cần phải làm phẫu thuật để cắt bỏ nó, tránh phát sinh bệnh biến. Tôi khá căng thẳng và xin phép đơn vị công tác cho nghỉ phép để chuẩn bị phẫu thuật.

Một người đồng nghiệp giáo viên của tôi đã khuyên tôi tu luyện Pháp luân Đại Pháp. Cô ấy nói mẹ của cô thường phải vào bệnh viện cấp cứu mỗi khi căn bệnh tim của bà phát tác. Nhưng sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bà đã khỏi bệnh và hiện sức khỏe vô cùng tốt. Vì lo sợ sau khi phẫu thuật sẽ lộ vết sẹo lớn nên tôi quyết định thử vận may, tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Sáng hôm sau, tôi đến điểm luyện công tại quảng trường. Có nhiều người ở đó và một nhóm lớn đang ngồi trên mặt đất toạ thiền với đôi mắt nhắm khẽ và đôi chân xếp bằng song bàn. Bị thu hút bởi âm nhạc du dương, tôi bèn ngồi xuống ở hàng cuối cùng. Một học viên thấy tôi là người mới đến nên đã nhiệt tình hướng dẫn tôi các động tác của năm bộ công pháp.

Một tuần sau, tôi không còn thấy đau ở cổ nữa và bệnh viện xác nhận khối u nang đã bị vôi hoá. Bác sỹ nhìn chằm chằm vào kết quả siêu âm và hỏi tôi đã uống thuốc gì. Tôi bảo rằng tôi chỉ luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ông nói khối u nang không thể được loại bỏ nếu không làm phẫu thuật hoặc uống thuốc.

Pháp Luân Đại Pháp thật thần kỳ

Những ai tu luyện chân chính hoặc trân quý Pháp Luân Đại Pháp sẽ thể nghiệm được những điều kỳ diệu. Sau đây, tôi muốn chia sẻ một vài câu chuyện với mọi người.

Các đồng nghiệp nhìn thấy sức khoẻ của tôi có sự chuyển biến tích cực nên đã đề nghị tôi hướng dẫn họ luyện công. Mỗi buổi chiều nọ, khi chúng tôi đang luyện công sau khi tan trường trên bãi cỏ trước văn phòng. Hơn 20 học sinh đã tham gia cùng chúng tôi. Tôi treo một tấm bảng trưng bày trên cây để những người qua đường biết rằng chúng tôi đang luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi cũng giới thiệu Chuyển Pháp Luân (cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp) và mở video các bài giảng Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí (Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) cho các em học sinh xem. Hai giáo viên sống ở ký túc xá gần trường cũng đề nghị tôi hướng dẫn họ các bài công pháp. Tôi luyện công cùng các giáo viên trong trường vào buổi sáng, và không lâu sau, các em học sinh cũng luyện công cùng chúng tôi.

Một buổi sáng, sau khi luyện công xong, một giáo viên chia sẻ rằng tối hôm trước anh ấy đã tranh cãi với con trai khiến lúc luyện công, anh bị phân tâm đến mức quên một số động tác. Sau đó, anh ấy được Sư phụ điểm hoá để loại bỏ tâm tức giận và tập trung vào việc luyện công.

Cư chỉ ngôn hành của học sinh được cải thiện

Để khuôn viên trường đẹp hơn, nhà trường đã đặt nhiều chậu cây cảnh vào bồn hoa lớn vào ngày 1 tháng 5 năm 1998. Khi học sinh quay trở lại trường học vào ngày Chủ Nhật, một nhóm đông học sinh đã ẩu đả và ném chậu hoa vào nhau, phá hỏng khuôn viên xinh đẹp của trường. Đây là trường kỹ thuật cao cấp và các học sinh nam thích đánh nhau, khiến các giảng viên của trường phải đau đầu mà không có cách xử lý. Hội trưởng hội học sinh đề nghị tôi hướng dẫn các em luyện Pháp Luân Đại Pháp để bình tĩnh lại.

Sau khi đọc các sách của Pháp Luân Đại Pháp, nhiều học sinh ngỗ nghịch đã minh bạch Thiên lý thiện ác hữu báo. Các em không còn bắt nạt người khác, số vụ đánh nhau cũng giảm đi nhiều. Ban lãnh đạo nhà trường vì vậy rất ủng hộ và mở một lớp lớn vào ngày Chủ Nhật để hàng trăm học viên có nơi để xem video giảng của Sư phụ. Bầu không khí trong trường trở nên tường hoà.

Bí thư nhà trường cũng mượn các sách Pháp Luân Đại Pháp về nhà. Sau khi đọc xong, anh ấy động viên người vợ vốn có sức khoẻ kém của mình đến luyện công cùng chúng tôi. Sức khoẻ của vợ anh ấy chuyển biến tốt và cô ấy đã bỏ hoặc đem cho tất cả số thuốc mà cô ấy thường uống.

Một học sinh từng gian lận bài thi nói với tôi: “Thưa cô, trước đây em không phân biệt được đúng sai, khiến cha mẹ rất lo lắng. Em nghĩ sẽ tìm được công việc một khi được nhận vào trường này. Em đã không chăm chỉ học hành mà suốt ngày lêu lổng, đánh nhau và gây sự với người khác. Lúc làm bài kiểm tra, em đe dọa bất cứ ai không cho em chép bài. Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, em chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn để trở thành một người tốt. Em đã bỏ những thói hư tật xấu và chăm chỉ học tập để trang bị được những kỹ năng cần thiết“.

Các học sinh tham gia luyện công đến từ những lớp khác nhau và chuyên ngành khác nhau. Giáo viên của họ nói thái độ học tập của những em này đều có thay đổi. Trong lớp các em đã chú ý nghe giảng, chủ động làm mọi việc và sẵn lòng giúp đỡ mọi người.

Lợi ích sức khỏe của Pháp Luân Đại Pháp

Một học sinh nội trú mắc bệnh ghẻ đã nhanh chóng lây lan cho các học sinh khác trong trường. Nhà trường cho các em về nhà điều trị. Nhưng một em học sinh ở vùng nông thôn đã trở lại trường chỉ sau hai ngày. Mẹ của em sống đơn thân và không đủ khả năng trả tiền điều trị cho em. Vì em ấy là người duy nhất ở ký túc xá nên cảm thấy rất cô đơn và muốn thăm một người bạn ở ký túc xá khác. Lúc em đến, người bạn đang đọc sách Chuyển Pháp Luân. Vì hiếu kỳ nên em đã mượn cuốn sách và khi trả lại sách cho bạn, em nói: “Cuốn sách này thật tuyệt vời. Sau khi đọc xong, mình không còn thấy ngứa ngáy nữa. Mình cũng muốn học luyện các bài công pháp”.

Một cô giáo được chẩn đoán mắc bệnh ung thư vú, đã làm phẫu thuật và trải qua hoá trị. Vài người trong số chúng tôi đã đến thăm cô ấy và nói với cô về lợi ích sức khoẻ của Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy ngay lập tức rất có hứng thú và bước vào học các bài công pháp, tóc của cô đã mọc lại và không lâu sau cô đã có thể đi làm trở lại. Đã 30 năm trôi qua và hiện cô ấy vẫn rất khỏe mạnh. Những người xung quanh đã được thấy uy lực chữa bệnh thần kỳ của Pháp Luân Đại Pháp thông qua những gì triển hiện trên thân thể cô ấy.

Con gái của vị hiệu phó hiệu trưởng trường tôi bị gãy chỏm xương đùi trong giờ học thể dục khi cô bé học lớp bốn và phải bó bột ở chân. Bác sỹ nói vết thương rất nghiêm trọng và sau khi xương lành thì cô bé có thể vẫn sẽ gặp khó khăn khi đi lại.

Tôi đưa cho gia đình băng giảng Pháp của Sư phụ. Cô bé, mẹ và cậu của cô bé đã xem băng hình giảng Pháp. Cậu của cô bé, người trước đây đã học nhiều môn khí công khác nhau, bảo cô bé hãy tu luyện tinh tấn pháp môn này. Kể từ đó, cô bé cùng mẹ xem băng giảng Pháp mỗi ngày và chân của cô bé nhanh chóng hồi phục. Khi bác sỹ lấy tấm thép ra khỏi chân cô bé, ông đã ngạc nhiên vì sự hồi phục mau lẹ của cô bé. Ông ấy nói vết thương hồi phục rất tốt và chỉ trong thời gian ngắn, như thể cô bé chưa từng bị thương.

Tôi giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho một người dì ruột thường hay đến nhà tôi. Sau khi bắt đầu tu luyện, sức khoẻ của dì đã cải thiện đáng kể và nhiều căn bệnh đã khỏi mà không cần điều trị. Sau đó, dì tôi kể với hàng xóm về sự mỹ hảo của Pháp Luân Đại Pháp và nhờ tôi hướng dẫn họ luyện công. Họ sống trong khu tập thể gần một trường đại học nên mỗi buổi sáng họ đi đến khuôn viên trường đại học để luyện công. Dần dần có hơn 12 giáo viên và sinh viên cùng đến tham gia.

Một giáo viên nói rằng chồng của một học viên đã gần 70 tuổi bị ngã xuống đống rác thải xây dựng khi ông đang lau chùi cửa sổ ở tầng hai. Người vợ sợ hãi và mau chóng gọi điện cho con trai. Khi người chồng được đưa vào bệnh viện, bác sỹ phát hiện ông ấy không hề bị thương một chút nào. Ông ấy không luyện công, trong nhà chỉ có vợ ông ấy luyện công và Sư phụ đã bảo hộ cho người nhà của bà. Cả gia đình đều vô cùng cảm kích trước sự bảo hộ của Sư phụ.

Kiên định tu luyện bất chấp cuộc bức hại

Cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu trong đợt nghỉ hè năm 1999. Một số phụ huynh biết con của họ đã được thụ ích về thể chất lẫn tinh thần từ Đại Pháp nên không tin bất cứ điều gì mà Đảng Cộng sản Trung Quốc tuyên truyền.

Cuối năm 1999, tôi bị bắt vì vẫn tu luyện Đại Pháp. Tôi bị đình chỉ giảng dạy và bị đưa đến trung tâm tẩy não trong hai tuần. Sau khi họ thất bại trong việc ép tôi từ bỏ Đại Pháp, tôi bị chuyển đến trại tạm giam trong một tháng. Một hôm, trong hành lang của trại tạm giam, tôi nghe có người gọi tôi là cô giáo. Tôi nhìn xung quanh và thấy một cậu bé đang đến gần phía tôi, nhưng tôi không nhận ra cậu bé là ai.

Cậu bé nói: “Em bị giam ở đây vì đánh nhau và gây thương tích cho người khác. Em rất tiếc vì đã không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng cô ở trường. Nếu em tu luyện, em sẽ không tham gia đánh nhau“.

Một lính canh nói: “Cô giáo của cậu bị cầm tù vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cậu còn dám luyện không?”

Cậu bé nói: “Pháp Luân Đại Pháp dạy người ta làm người tốt bằng cách sống theo Chân-Thiện-Nhẫn. Các học viên không đánh người, không chửi người. Họ đều là người tốt. Cháu đã thấy sự thay đổi lớn ở những bạn học sinh học Pháp Luân Đại Pháp”.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/7/1/462194.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/7/30/210548.html

Đăng ngày 19-08-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Hồi ức về niềm vui thuở đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trước cuộc bức hại first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Tín Sư tín Pháp trong bất cứ tình huống nàohttps://vn.minghui.org/news/251214-tin-su-tin-phap-trong-bat-cu-tinh-huong-nao.htmlFri, 18 Aug 2023 06:05:39 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=251214[MINH HUỆ 13-07-2023] Ngày 24 tháng 6 năm 1996, khi chồng tôi đang trên đường đi lấy thuốc cho tôi, anh đã tình cờ gặp dì tôi. Chúng tôi đã không gặp dì trong hơn 20 năm qua, vì vậy chồng tôi đã mời dì […]

The post Tín Sư tín Pháp trong bất cứ tình huống nào first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của đệ tử Đại Pháp tỉnh Liêu Ninh

[MINH HUỆ 13-07-2023]

Ngày 24 tháng 6 năm 1996, khi chồng tôi đang trên đường đi lấy thuốc cho tôi, anh đã tình cờ gặp dì tôi. Chúng tôi đã không gặp dì trong hơn 20 năm qua, vì vậy chồng tôi đã mời dì về nhà. Ngày hôm đó đã trở thành một ngày đẹp nhất trong cuộc đời của tôi.

Giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp

Khi ấy, tôi mắc bệnh đau dạ dày, đau lưng dữ dội, viêm họng, viêm khí quản, và bệnh phụ khoa. Tôi không thể ăn bất cứ món nào lạnh hoặc cứng. Nếu tôi làm chút việc nặng vào ban ngày, thì tôi sẽ không thể trở người khi ngủ vì bị đau lưng.

Ngoài các chứng bệnh này ra, tôi còn bị chẩn đoán ung thư vú và tôi gần như đã suy sụp tinh thần. Tôi không thể ăn hoặc ngủ và cơn đau rất dữ dội. Mặc dù tôi đã thử nhiều phương thuốc Tây y và Trung y khác nhau để giảm đau, nhưng đều không có tác dụng.

Khi dì nghe xong toàn bộ câu chuyện này, dì đã nói với tôi về Pháp Luân Đại Pháp và nhiều lợi ích sức khỏe của nó, đồng thời dì cũng khuyến khích tôi luyện thử môn này. Dì đã dạy tôi năm bài công pháp và tặng tôi một cuốn “Chuyển Pháp Luân”, quyển sách chính của Pháp Luân Đại Pháp.

Khi tôi đọc cuốn sách này, tôi đã hiểu được ý nghĩa của cuộc đời — [đó là] phản bổn quy chân. Tôi đã hiểu được bệnh tật là nhân quả báo ứng từ các đời trước và khổ nạn là một cách để tiêu nghiệp. Tôi đã bắt đầu học Pháp và luyện công hàng ngày. Khi tôi luyện các bài công pháp, tôi có thể cảm thấy Pháp Luân xoay chuyển ở bụng dưới của mình. Khi luyện bài công pháp thứ ba, như thể là hai tay đang được đẩy lên đẩy xuống. Tôi cảm thấy thật kỳ diệu.

Ba ngày sau, Sư phụ đã bắt đầu tịnh hóa thân thể cho tôi. Trên khắp phần ngực sưng tấy của tôi đã xuất hiện những nốt mụn màu đỏ chứa đầy chất dịch màu vàng. Những nốt mụn này vỡ ra và rất ngứa. Hai ngày sau, khối u ở ngực tôi đã biến mất, vết sưng và cơn đau cũng biến mất. Bảy ngày sau, tất cả bệnh tật đều biến mất, và tôi đã phục hồi sức khỏe.

Kể từ đó, tôi luôn yêu cầu bản thân tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, để cố gắng trở thành một người tốt và suy nghĩ cho người khác nhiều hơn. Tôi buông bỏ tâm chấp trước vào lợi ích và tranh đấu của mình. Vì vậy, tâm tính đã đề cao lên và gia đình của tôi cũng trở nên hòa thuận. Tôi cảm thấy biết ơn lòng từ bi của Sư phụ.

Những người ở xung quanh tôi đã chứng kiến sự thay đổi này và [người ta] cũng lan truyền vẻ đẹp của Đại Pháp đến những thôn làng lân cận. Cứ như vậy, đã có hơn 30 người hữu duyên trở thành đệ tử Đại Pháp. Chúng tôi đã cùng nhau học Pháp và luyện công ở nhà của tôi.

Với sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã vượt qua nhiều ma nạn trong suốt 20 năm tu luyện này. Mặc dù tôi vẫn còn cách biệt so với yêu cầu của Sư phụ, nhưng tín tâm đối với Sư phụ và Đại Pháp của tôi sẽ không bao giờ thay đổi. Trong quá trình tu luyện, tôi biết [Sư phụ] luôn bảo hộ mình, Ngài đã đang gánh chịu những khảo nghiệm và ma nạn lớn thay cho tôi. Nếu không có lòng từ bi của Sư phụ và uy lực vĩ đại của Đại Pháp, thì tôi sẽ không thể trở thành tôi của ngày hôm nay được.

Kỳ tích sau khi phát chính niệm

Một ngày nọ, tôi cưỡi lừa đi bón phân cho cây trồng. Con lừa đã vô tình giẫm lên ngón chân phải của tôi. Tôi đã đau đến nỗi phải đi cà nhắc ra ngoài bờ ruộng để [tìm chỗ] ngồi xuống. Một ngón chân của tôi đã chảy máu rất nhiều vì lớp da bị rách toạc. Khi tôi đắp lớp da [vào chỗ cũ], tôi tự nhắc bản thân không được sợ hãi, mà phải biết ơn vì mình đã có cơ hội để tiêu nghiệp.

Tôi đã mang giày vào và tiếp tục làm việc. Khi tôi trở về nhà vào buổi tối hôm đó, lớp da bị rách ở ngón chân của tôi đã lành lặn và cũng không để lại sẹo. Đại Pháp thực sự kỳ diệu!

Sống sót sau cuộc bức hại tàn khốc ở trong tù

Tháng 5 năm 2001, sáu học viên ở địa phương đã bị bắt giữ khi đang phát tặng tài liệu chân tướng Đại Pháp. Một tuần sau đó, tôi đã bị bắt ở nơi làm việc và bị kết án phi pháp đến năm năm ở nhà tù nữ tại tỉnh Liêu Ninh.

Vì bị bức hại tàn khốc ở trong tù, nên tôi đã gặp nhiều vấn đề về sức khỏe vào năm 2004. Tôi đã ốm đi rất nhiều và [cơ thể] rất yếu. Hai chân sưng tấy và tôi không thể đi đứng như bình thường. Tôi bị khó thở, và đi tiểu ra máu. Tôi thấy rất đau khi đứng dậy, như thể là nội tạng của tôi đang bị giãn ra. Tôi cũng bị đau ở dạ dày, cổ, bắp đùi trong, và hai bên nách.

Trong hoàn cảnh tà ác đó, cai ngục đã thúc giục các phạm nhân đánh tôi một cách thô bạo. Tôi đã bị ép ngủ trên sàn gạch của nhà vệ sinh trong vòng 34 ngày dưới thời tiết giá lạnh. Khi các phạm nhân cố gắng bức thực tôi bằng một loại thuốc không rõ nguồn gốc, tôi đã cảnh báo họ rằng: “Nếu các người bức hại tôi, thì các người sẽ phải chịu trách nhiệm về tình trạng của tôi.” Sau đó, họ đã biết kiềm chế hơn và cũng ngừng việc bức thực.

Là một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, tôi nhận thức rõ sứ mệnh và trách nhiệm duy hộ Đại Pháp của mình. Tín tâm này đã chỉ đường cho tôi trong đoạn thời gian đó, vì vậy tôi không bị lạc lối. Tín tâm này đã gia trì chính niệm và ý chí của tôi. Thông qua học Pháp, tôi đã học được cách hướng nội tìm chấp trước của mình, chẳng hạn như tâm hiển thị, sợ hãi, và an dật. Đại Pháp đã giúp tôi quy chính tất cả chấp trước và quan niệm người thường, đồng thời trừ bỏ can nhiễu của tà ác.

Trong suốt thời gian này tôi đã nhận được tin nhắn về phát chính niệm. Khi tôi bắt đầu phát chính niệm, bàn tay lập chưởng cảm thấy rất nóng, giống như một quả cầu lửa vậy. Tôi biết là Sư phụ đang gia trì cho mình!

Với sự bảo hộ của Sư phụ, hoàn cảnh ở trong tù đã nới lỏng hơn, và tôi không bị cưỡng bức lao động. Các phạm nhân được chỉ định theo dõi tôi cũng cảm động trước tín tâm kiên định vào Đại Pháp của tôi và họ không còn can nhiễu tôi học Pháp, luyện công hoặc phát chính niệm nữa.

Miễn là tôi kiên định tín tâm vào Sư phụ và Đại Pháp, thì tôi đều có thể vượt qua nhiều ma nạn, dù cho ma nạn nghiêm trọng đến đâu chăng nữa. Năm 2007, sau khi tôi trở về nhà an toàn, gia đình và các bằng hữu đều thấy vui mừng cho tôi. Họ đã được chứng kiến uy lực thần kỳ của Đại Pháp và lòng từ bi vĩ đại của Sư phụ!

Hồi phục nhanh chóng từ tai nạn xe cộ

Tháng 7 năm 2014, sau giờ làm việc, một học viên đã gọi tôi đi sửa chiếc xe hơi điện với cô. Hôm đó, trời rất nóng và tôi chỉ muốn về nhà học Pháp. Nhưng cô học viên vẫn đòi đi, vì vậy tôi miễn cưỡng đi [với cô]. Khi chúng tôi lái xe đạp điện đến hãng sửa xe, thì một chiếc xe máy đã lao tới và tông mạnh vào chân trái của tôi.

Tôi đã bẻ tay lái trong cơn đau, chân trái của tôi bị kẹp vào giữa thanh cản của xe đạp điện và bánh trước của xe máy. Người lái xe máy là một thanh niên trẻ, tôi đã kêu cậu ấy lùi xe máy ra. Tôi thấy mé ngoài bắp chân của mình đỏ lên và sưng tấy, còn mé trong bị rạch một vết rất sâu. Lớp da ở trên dính đầy máu và bị rách ở ba chỗ, đồng thời chảy ra dịch vàng.

Tôi đã leo xuống xe đạp và cố gắng đi bộ, nhưng khi tôi chịu sức vào chân trái, thì tôi thấy rất đau. Cậu thanh niên lái xe máy đã hết sức lo lắng.

Tôi nói: “Cậu đừng sợ. Tôi sẽ không đòi cậu bồi thường. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ dạy chúng tôi tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, để làm người tốt biết suy nghĩ cho người khác.”

Cậu thanh niên đã thở phào nhẹ nhõm và liên tục nói: “Hôm nay cháu đã gặp được người tốt. Cháu cảm ơn cô!”

Tôi nói: “Cháu không cần cảm ơn tôi.” “Cháu nên cảm ơn Sư phụ Đại Pháp.”

Tôi đã giảng chân tướng Đại Pháp cho cậu thanh niên, và giúp cậu thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) cũng như các tổ chức của nó. Tôi tặng cậu thanh niên một tờ rơi chân tướng, và nhắn cậu gửi cho họ hàng bạn bè của mình đọc.

Khi tôi trở về nhà, chân trái vẫn còn sưng và chảy máu, tôi không dám đi bằng chân trái. Tôi đã đi cà nhắc vào trong nhà và ngồi song bàn để phát chính niệm. Sau đó, khi tôi đang nấu bữa tối, tôi cảm thấy có thứ gì đó xoay tròn ở xung quanh chân trái bị thương của mình, và nó chạm vào những điểm khác nhau [trên chân]. Tôi thấy giống như một làn gió mát thổi vào da của mình. Tôi biết Sư phụ đã xuất Pháp Luân để chữa lành vết thương cho mình. Đệ tử cảm tạ Sư tôn!

Tuy nhiên, sáng hôm sau, vết sưng dường như đã tệ hơn và lan rộng tới ngón chân của tôi. Tôi thấy rất đau khi chân trái của mình chạm đất. Tôi muốn ở nhà để tập trung học Pháp luyện công. Trước khi tôi kịp gọi cho cố vấn quản lý để xin nghỉ một ngày, ông đã gọi cho tôi trước và kêu tôi hãy ở nhà. Vì trời mưa rất lớn vào đêm hôm trước nên công trình xây dựng của chúng tôi bị ướt sũng, [dẫn đến] không thể thi công.

Suốt ngày hôm đó, tôi đã không ngừng hướng nội tìm. Tôi tìm thấy chấp trước an dật và vị tư, tôi cũng phát chính niệm để trừ bỏ chúng. Chân trái của tôi đã chuyển sang bầm tím từ mé đầu gối trở xuống. Bắp chân và bàn chân vẫn còn sưng, vì vậy tôi phải mang dép đi làm.

Ngày hôm sau, tôi bận rộn làm việc suốt buổi sáng. Khi tan ca vào buổi chiều, chân tôi còn sưng hơn nữa và tôi thấy chân cứng đờ. Tôi đã không thể đi đứng vào sáng hôm sau vì mỗi khi chân trái chạm đất là đau không chịu nổi. Tôi phải nhảy lò cò từng bước bằng chân phải. Chồng tôi nghĩ có lẽ là tôi bị gãy xương.

Thông qua tinh tấn học Pháp, dẫu ở bất cứ tình huống nào chăng nữa, tôi đều có thể gia trì chính niệm cũng như kiên định tín tâm vào Sư phụ và Đại Pháp. Đến ngày thứ ba, tôi đã có thể đi được — dù chân vẫn đau, nhưng không đau nhiều nữa. “Sư phụ không gì là không thể làm. Đại Pháp không gì là không thể làm”, tôi vừa nói vừa xoay tròn. Tôi đã nhảy lên và tiếp đất bằng chân trái, nhờ có Sư phụ, chân tôi đã không thấy đau nữa. Tôi tới trước Pháp tượng của Sư phụ, hai tay hợp thập và khấu đầu bái lạy. Chân trái của tôi đã hồi phục như bình thường trong vòng bốn ngày.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/7/13/210289.html

Đăng ngày 18-08-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Tín Sư tín Pháp trong bất cứ tình huống nào first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Tự hào là một phóng viên chiến trường trong cuộc đại chiến chính tàhttps://vn.minghui.org/news/251206-tu-hao-la-mot-phong-vien-chien-truong-trong-cuoc-dai-chien-chinh-ta.htmlFri, 18 Aug 2023 06:04:21 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=251206[MINH HUỆ 12-07-2023] Nói đến Minh Huệ Net, trong tâm người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đều có một hoài cảm ấm áp, đó là môi trường tu luyện không thể thiếu đối với các học viên trong 24 năm kể từ khi Trung […]

The post Tự hào là một phóng viên chiến trường trong cuộc đại chiến chính tà first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Đại lục

[MINH HUỆ 12-07-2023] Nói đến Minh Huệ Net, trong tâm người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đều có một hoài cảm ấm áp, đó là môi trường tu luyện không thể thiếu đối với các học viên trong 24 năm kể từ khi Trung Cộng bức hại Pháp Luân Công đến nay.

Lần đầu tiên tôi biết đến Minh Huệ Net là vào tháng 6 năm 1999. Vào thời điểm đó, chúng tôi đã nghe tin rằng Giang Trạch Dân, một kẻ cặn bã, muốn đàn áp Pháp Luân Công. Lúc đó do rất nhiều đồng tu vẫn không có điều kiện lên Minh Huệ Net, nên vẫn không biết đồng tu Minh Huệ Net đã chuẩn bị cho đồng tu Đại lục rất nhiều tài liệu để phân phát và truyền đọc nội bộ. Một hôm, đồng tu đưa cho tôi một xấp tài liệu được tải xuống từ Minh Huệ Net. Sau khi tôi xem xong cảm thấy rất trân quý và chuyển tiếp cho đồng tu khác, để họ phổ biến rộng rãi. Bản thân tôi cũng chọn nhiều bài viết và in ra lượng lớn, đều là những bài viết về luân lý – kêu gọi Trung Cộng không bức hại Pháp Luân Công. Tôi đã lần lượt gửi chúng qua đường bưu điện đến các cơ quan khác nhau và các bộ phận liên quan của Trung Cộng ở Bắc Kinh, bởi vì hầu hết những người trong hệ thống nhà nước đều không biết sự việc, nên tôi muốn họ liễu giải tình huống chân thật của Pháp Luân Công, để họ có thể đối đãi đúng đắn trước những tuyên truyền dối trá của Trung Cộng, và phân biệt rõ thị phi, thiện ác.

Sau khi một lượng lớn thư lần lượt được gửi đi, không ngờ là những cơ quan đó rất coi trọng chuyện này. Khoảng 90 lá thư gửi qua đường bưu điện đã được gửi lại cho công an địa phương, yêu cầu xác minh người gửi càng sớm càng tốt. Sau đó, khi cảnh sát công an đề cập đến vấn đề này, họ nói một cách bất lực rằng, hơn một tháng không có dấu hiệu gì, làm thế nào để điều tra? Nhưng họ đều đọc qua, cũng đều cho rằng chẳng có gì, “Pháp Luân Công chỉ nói lên sự thật”.

Tôi rất vui, dù sao đi nữa, thì từ trung ương đến tỉnh lỵ của chúng tôi, rất nhiều người đã xem những tài liệu đó (lúc ấy còn chưa gọi là tài liệu chân tướng). Vì vậy tôi nghĩ rằng, tuy chúng ta cách Sư phụ rất xa, nhưng Pháp thân của Sư phụ luôn ở bên cạnh chúng ta, hóa ra chúng ta rất gần với Sư phụ. Minh Huệ Net cũng cách chúng ta rất xa, nhưng bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể câu thông, đồng tu Đại lục không cô độc. Chính niệm trong tâm tôi tràn đầy.

Ngày 20 tháng 7 năm 1999, trạm trưởng trạm phụ đạo Pháp Luân Công ở nhiều tỉnh trên cả nước bị bắt cóc cùng một lúc. Vào ngày 22 tháng 7, rất nhiều đồng tu các nơi đều đến thỉnh nguyện ở chính quyền tỉnh, yêu cầu thả các đồng tu đang bị giam giữ phi pháp.

Sáng hôm đó, các đồng tu tập trung trên vỉa hè của bốn con đường của chính quyền tỉnh, và tĩnh tĩnh chờ đợi bảy đồng tu được chọn vào trong để nói chuyện với các lãnh đạo liên quan, và yêu cầu thả người. Sau khoảng một giờ, những đồng tu đó vẫn chưa đi ra, và cảnh sát bên ngoài đã bắt đầu bắt người, tỉnh thành nhất thời hỗn loạn, vừa hay đó là thời gian mọi người đi làm, những người bắt xe buýt đi làm đều bị đuổi xuống xe, sau đó, họ bắt các đồng tu lên xe buýt và đưa họ đến sân vận động hoặc những nơi khác.

Sau khi những người đi làm xuống xe, và không bắt được xe khác, cũng không đi bộ được, đành phải đứng trên vỉa hè với chúng tôi, nhiều người nghị luận xôn xao: Luyện Pháp Luân Công rất tốt, vì sao nói không cho luyện liền không cho luyện; khi còn nhỏ, tôi nghe người lớn nói rằng những gì bị Đảng Cộng sản đàn áp đều là tốt; đây chẳng phải là Đại Cách mạng Văn hóa lần thứ hai sao? Thật đáng sợ.

Ngay sau đó, một số xe buýt chạy đến trước mặt chúng tôi, tất cả đều bị đẩy và lôi lên xe buýt mà không có lời giải thích nào, một cảnh sát hỏi tôi, chị lên hay không lên, nếu không lên thì về nhà.

Nghe cảnh sát nói như vậy, tôi nói: Không lên, tôi về nhà. Cảnh sát đó lại hỏi đồng tu bên cạnh tôi, chị lên hay không lên. Tôi nói, cô ấy là em gái tôi, chúng tôi sẽ cùng về nhà. Người cảnh sát lại đi ra phía sau tôi, và hỏi từng người một. Những người đi làm đứng cạnh chúng tôi sợ hãi đến mức lặng lẽ bỏ đi. Lúc này có một nam đồng tu đến và nói: Chị ơi, đồng tu ở đối diện cũng bị cưỡng chế lên xe rồi, chúng ta phải làm sao? Tôi nói, chúng ta đi, và lên trang Minh Huệ Net.

Hai vị đồng tu đều rất tán đồng. Chúng tôi cùng đến nhà một nữ đồng tu, cô ấy vừa cài đặt phần mềm để truy cập Minh Huệ Net, còn nam đồng tu là người giám sát phòng máy tính của đơn vị. Chúng tôi vừa mở Internet, thì một nam đồng tu đến tìm chúng tôi, hỏi có cần làm gì không, vì anh ấy có xe đạp. Sau khi bàn bạc, chúng tôi nói nam đồng tu đó quay trở lại trước chính quyền tỉnh, để tìm hiểu xem có bao nhiêu xe buýt chở đệ tử Đại Pháp, ghi lại thời gian xuất phát, đồng tu đồng ý và vội vàng rời đi.

Nữ đồng tu lấy giấy bút và nói: Bắt đầu viết bản thảo chứ? Tôi nói không cần, mà trực tiếp đánh chữ trên máy để tranh thủ thời gian. Nam đồng tu ngồi trước máy tính và bắt đầu đánh chữ. Sau khi đánh xong, chúng tôi đợi đồng tu đi tìm hiểu tình hình trở về. Tôi hỏi nam đồng tu: Sau khi bản thảo của chúng ta gửi đi, thì bao lâu mới tới Minh Huệ Net? Anh ấy nói: Ba giây. Tôi rất sốc: Nhanh vậy sao, chỉ ba giây là Ban biên tập Minh Huệ Net có thể xem được bản thảo của chúng ta, tốt quá. Chúng tôi đều rất vui mừng.

Khi đồng tu chạy xe đạp về, chúng tôi mới biết rằng cảnh sát được cử đến chính quyền tỉnh ngày một đông. Trong khoảng thời gian đó, 18 chiếc xe buýt đã chở các đồng tu bị bắt cóc đến sân vận động, và hơn 1.000 người đã bị bắt giữ phi pháp trong vòng vài giờ. Sau đó, khi sân vận động không thể chứa được nữa, các đồng tu đã bị đưa đến các trường học ở các huyện và quận lân cận.

Sau khi bản thảo được gửi đi, chẳng mấy chốc đã thấy bản thảo của chúng tôi được đăng trên Minh Huệ Net. Lúc đó bài của chúng tôi là thứ hai trên cả nước. Mấy đồng tu chúng tôi rất vui mừng: Thời gian và không gian không ngăn cách được người tu luyện trong và ngoài nước, chúng ta là một chỉnh thể, chúng ta cùng đồng tại với Sư phụ, cùng đồng tại với Minh Huệ Net.

Kể từ đó, tôi coi Minh Huệ Net là môi trường tu luyện không thể tách rời của mình, chỉ cần ở nhà, ngày nào tôi cũng xem Minh Huệ Net, ngày nào cũng giao lưu với các đồng tu từ khắp nơi trên thế giới – những người không thể gặp mặt trực tiếp – thông qua các bài viết, tỉ học tỉ tu.

Tôi và các đồng tu đã viết rất nhiều loạt bài trên Minh Huệ Net, vạch trần bức hại tà ác tại các trại tạm giam, trại cải tạo lao động, nhà tù và các bộ phận liên quan, viết về những câu chuyện bi thảm và đáng khâm phục ít được biết đến của các đồng tu bị bức hại hoặc bị bức hại đến chết. Hàng trăm nghìn bài báo với hình ảnh đã được viết để chứng thực sự tốt đẹp của Pháp Luân Đại Pháp, cũng như những lời cảm ân chân thành của những người thụ ích từ Đại Pháp, v.v., lưu lại minh chứng lịch sử của một thời đại.

Hơn 20 năm đồng hành cùng Minh Huệ Net, có Pháp lý của Sư phụ không ngừng chỉ đạo, đạo đức của tôi cũng không ngừng đề cao, cảnh giới cũng liên tục thăng hoa trong quá trình tu luyện, Đại Pháp đã tạo ra từng Thánh đồ một, là sứ giả đến để cứu độ chúng sinh, trợ Sư chính Pháp. Là Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ và vinh diệu thù thắng này!

Tôi thường tự hào nói với bức ảnh Sư phụ ngồi trong núi được đăng trên Minh Huệ Net rằng: Con vĩnh viễn là đệ tử của Sư tôn, là một phóng viên chiến trường trong cuộc đại chiến chính tà này!

Thân mang sứ mệnh không trễ nải, khi thiêu Ma Đỏ luyện kim cương, thành tựu chính quả theo Thầy về.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/7/12/又見「七﹒二零」-462912.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/7/13/210296.html

Đăng ngày 18-08-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Tự hào là một phóng viên chiến trường trong cuộc đại chiến chính tà first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Đức: Hồi tưởng lại buổi giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp tại Frankfurt 25 năm về trướchttps://vn.minghui.org/news/250390-duc-hoi-tuong-lai-buoi-gioi-thieu-phap-luan-dai-phap-tai-frankfurt-25-nam-ve-truoc.htmlThu, 27 Jul 2023 12:23:42 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=250390[MINH HUỆ 03-06-2023] Nhân dịp kỷ niệm 25 năm Hội nghị Chia sẻ Trải nghiệm Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (Pháp hội) Châu Âu lần đầu tiên được tổ chức tại Frankfurt, một số học viên tham dự Pháp hội đã hồi tưởng lại buổi […]

The post Đức: Hồi tưởng lại buổi giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp tại Frankfurt 25 năm về trước first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của phóng viên Minh Huệ tại Đức

[MINH HUỆ 03-06-2023] Nhân dịp kỷ niệm 25 năm Hội nghị Chia sẻ Trải nghiệm Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (Pháp hội) Châu Âu lần đầu tiên được tổ chức tại Frankfurt, một số học viên tham dự Pháp hội đã hồi tưởng lại buổi giới thiệu và hồng truyền Pháp Luân Đại Pháp tại Đức.

Pháp hội Châu Âu lần đầu tiên được tổ chức tại Frankfurt, Đức từ ngày 30 đến 31 tháng 5 năm 1998. Đại sư Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp (còn được gọi là Pháp Luân Công), đã giảng Pháp và trả lời các câu hỏi của người tham dự.

Cô Waltraud, người chủ trì Pháp hội năm đó, nhớ lại: “Hồi đó có hơn 700 người đến từ khắp mọi nơi trên thế giới. Khi Sư phụ đến hội trường, mọi người có mặt đều cảm nhận được trường năng lượng mạnh mẽ. Đó là một cảnh tượng thật khó quên.“

Cô Waltraud nói: “Ngay sau khi Pháp hội bắt đầu, Sư phụ đã đến. Tôi cảm thấy như được thăng lên bởi tấm lòng từ bi vĩ đại của Sư phụ, như thể tôi đang ở trên thiên đường. Mọi thứ thật đẹp đẽ và ngập tràn hạnh phúc. Toàn bộ cơ thể tôi và mọi thứ đều hòa nhập vào một tầng thứ cao hơn, không gì có thể so sánh được và không thể diễn tả được bằng lời. Tôi sẽ không bao giờ quên Pháp hội Frankfurt”. Cô Waltraud đã chia sẻ một số bức ảnh được chụp cách đây 25 năm khi cô nhớ về buổi Pháp hội và cảm giác tuyệt vời năm đó.

Bà Nguyễn, người bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1996, cũng tham dự Pháp hội Châu Âu lần thứ nhất. Bà cho biết một ngày trước Pháp hội, bà bị cảm nặng, nước mắt, nước mũi liên tục tuôn chảy. Vào lúc 4 giờ sáng ngày diễn ra Pháp hội, bà vội vã đến Frankfurt. Cả ngày bà chỉ ăn chút bánh mì và trái cây nhưng bà không cảm thấy đói hay mệt. Điều kỳ diệu hơn nữa, bà chia sẻ: “Sau khi Sư phụ giảng Pháp, trong giờ nghỉ trưa, tôi đột nhiên phát hiện các triệu chứng cảm lạnh của mình đều biến mất”. Việc nhận ra điều này khiến bà bị sốc. Bà Nguyễn, người có bằng tiến sỹ, giải thích: “Thật tuyệt vời. (Pháp Luân Đại Pháp) khác với khoa học mà chúng ta biết. Đó là một điều hoàn toàn mới, nhưng thực sự tồn tại.”

Sau Pháp hội, Đại sư Lý Hồng Chí cũng đã nhận lời phỏng vấn của đài truyền hình ZDF, một trong những đài truyền hình lớn nhất Châu Âu.

256c2b183db29edbf9b957c5c272e655.jpg

Đài truyền hình Đức ZDF phỏng vấn Đại sư Lý Hồng Chí vào năm 1998.

Ngày Pháp hội thứ hai (31 tháng 5), Đại sư Lý trở lại Pháp hội để trả lời các câu hỏi của học viên. Sau Pháp hội, Đại sư đã chụp ảnh cùng các học viên từ nhiều quốc gia khác nhau. Cô Waltraud nhớ lại: “Mọi người nói chuyện và chụp ảnh với Sư phụ, giống như một buổi họp mặt đại gia đình vậy.”

Bà Nguyễn cho biết: “Sau Pháp hội, tôi thực sự rất muốn truyền bài công pháp tốt như vậy cho người dân Đức.”

Trong 25 năm qua, học viên ở Frankfurt trân quý cơ duyên của họ với nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ Lý Hồng Chí và Đại Pháp. Học viên Frankfurt không chỉ tu luyện theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn mà còn giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp tới rất nhiều người khác nữa.

Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền tại Đức

Frankfurt nằm ở trung tâm nước Đức, là trung tâm tài chính, giao thông, thương mại và triển lãm quan trọng ở châu Âu và là thành phố lớn thứ năm ở Đức.

Bà Chu đến Frankfurt làm việc vào những năm 1990 và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào đầu năm 1996. Bà nhớ lại: “Pháp Luân Công được giới thiệu ở Trung Quốc vào năm 1992 và trở nên rất phổ biến ở Trung Quốc vào năm 1997. Vào thời điểm đó, chỉ có hai hoặc ba học viên ở Frankfurt và cuốn sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Công, vẫn chưa được dịch sang tiếng Đức”. Để phổ biến môn tu luyện này cho người dân Đức, một số học viên ở Frankfurt và các thành phố lân cận đã tổ chức lớp học chín ngày miễn phí đầu tiên ở Đức vào mùa thu năm 1997.

Sau đó, khi có nhiều người học các bài công pháp hơn, các học viên đã chọn Công viên Grüneburg ở trung tâm thành phố làm điểm luyện công tập thể. Học viên từ Mainz, Wiesbaden, Heidelberg và các thành phố lân cận khác cũng đến tham gia luyện công và đọc các bài giảng của Đại Pháp (học Pháp nhóm).

8f8ddcc7b9c6db764777d3ea25a4f17b.jpg

Luyện công tập thể tại công viên Grüneburg ở Frankfurt

Cô Waltraud nhớ lại: “Năm 1997, một tờ báo địa phương đã đăng một bài viết về Pháp Luân Công do một học viên viết. Sau đó, mọi người liên tục liên lạc với chúng tôi, họ muốn học các bài công pháp. Vì vậy, chúng tôi đã lập một điểm luyện công ở Schlosspark, Heidelberg. Chẳng bao lâu, điểm luyện công này đã có hơn 40 học viên tham gia.”

Bà Chu nói: “Hồi đó chúng tôi cùng nhau luyện công ba ngày một tuần và học Pháp hai ngày một tuần. Chúng tôi giống như một gia đình lớn vậy.”

Cho đến ngày nay, các học viên địa phương vẫn kiên trì luyện công tại công viên vào Chủ nhật hàng tuần. Trong đại dịch COVID, họ tuân theo các quy định của chính phủ, nhưng vẫn duy trì luyện công vào các ngày Chủ nhật.

Ngày càng có nhiều người tìm hiểu về Pháp Luân Đại Pháp và ủng hộ nỗ lực của các học viên nhằm phơi bày cuộc bức hại

Kể từ khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999, trong 24 năm qua, các học viên đã cử hành nhiều hoạt động ở trung tâm Frankfurt để nâng cao nhận thức về cuộc bức hại. Các học viên giới thiệu với mọi người về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp và hình thức ĐCSTQ bức hại môn tu luyện này. Nỗ lực bền bỉ của các học viên đã giúp nhiều chính trị gia và người dân hiểu về Pháp Luân Đại Pháp và ủng hộ các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp.

159b18be9488fb0f15483cdcc1cd4fcb.jpg

Các học viên giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp và nâng cao nhận thức về cuộc bức hại của ĐCSTQ ở Frankfurt, Đức

Trong những năm qua, nhiều người đã ký đơn thỉnh nguyện để ủng hộ nỗ lực của các học viên nhằm chấm dứt cuộc bức hại ở Trung Quốc. Một số người cho biết họ thường thấy các hoạt động của các học viên ở trung tâm thành phố, và cảm nhận được lòng tốt, sự tường hòa, kiên nhẫn của các học viên. Nhiều người khích lệ các học viên kiên trì nỗ lực.

Trong một cuộc phỏng vấn với phóng viên Minh Huệ vào tháng 5 năm 2019, bà Ulrike Nissen, Nghị sỹ Quốc hội Đức, cho biết bà ngưỡng mộ các học viên Pháp Luân Công đã xuống phố hàng tuần để nâng cao nhận thức về cuộc bức hại. Bà nói: “Những nỗ lực không ngừng của các bạn thật đáng khâm phục và mọi người không thể nhắm mắt làm ngơ trước các bạn.”

Các học viên Pháp Luân Công tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Bà Nissen phát biểu: “Đây là một giá trị phải được tuyệt đối ủng hộ, phải được ủng hộ trên toàn thế giới – chắc chắn là như vậy!”

1bcf54e1150095315584eb20999b9027.jpg

Bà Ulrike Nissen, Nghị sỹ Quốc hội Đức, phát biểu trong lễ kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới ở Frankfurt vào ngày 11 tháng 5 năm 2019.

Ông Michel Gahler, Nghị viên Châu Âu (MEP), đã biết đến cuộc bức hại của ĐCSTQ đối với Pháp Luân Công từ đầu năm 2005. Trong những năm gần đây, ông đã tham dự nhiều hoạt động do các học viên Pháp Luân Công tổ chức ở Frankfurt để bày tỏ sự ủng hộ của mình. Vào ngày 6 tháng 5 năm 2023, ông lại đến để tham gia lễ kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới và có bài phát biểu.

Ông Gahler nói: “Theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi, các học viên Pháp Luân Công là một nhóm người ôn hòa, trung thực và tốt bụng. Họ có ảnh hưởng tích cực đến môi trường xung quanh và đóng góp cho sự chung sống hòa bình giữa mọi người. Chân-Thiện-Nhẫn là nguyên lý cơ bản để xây dựng một xã hội hòa bình, dân chủ và cởi mở.”

eb0679c26ead01f24db8b407566d2894.jpg

Ông Michel Gahler, Nghị viên Châu Âu, đến tham dự lễ kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới để bày tỏ sự ủng hộ của mình, ngày 6 tháng 5 năm 2023.

Nghị viên Gahler cũng bày tỏ sự lên án và quan ngại về việc ĐCSTQ lâu nay luôn coi thường nhân quyền và đàn áp các nhóm tín ngưỡng. Ông phát biểu: “Những gì chúng ta thấy ngày nay là [các học viên kỷ niệm ngày Pháp Luân Đại Pháp bằng] các tiết mục ca múa nhạc. Nhưng nếu các học viên Pháp Luân Công kỷ niệm theo cách này ở Trung Quốc, họ sẽ bị bức hại tàn bạo. Nhà sáng lập [Pháp Luân Công] và các đệ tử của ông đã nỗ lực hết sức vì điều này [để chấm dứt cuộc bức hại]. Chúng tôi hy vọng rằng Trung Quốc sẽ mở ra một tương lai tươi sáng.”

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Trường hợp sử dụng với mục đích thương mại, vui lòng liên hệ với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/6/3/461572.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/6/4/209717.html

Đăng ngày 27-07-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Đức: Hồi tưởng lại buổi giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp tại Frankfurt 25 năm về trước first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Hồi ức về ba lần chụp ảnh lưu niệm cùng Sư phụhttps://vn.minghui.org/news/250318-hoi-uc-ve-ba-lan-chup-anh-luu-niem-cung-su-phu.htmlTue, 25 Jul 2023 05:05:46 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=250318[MINH HUỆ 28-05-2023] Tôi năm nay 72 tuổi, tôi đắc Pháp vào ngày 12 tháng 9 năm 1993. Trong nhà tôi luôn lưu giữ ba bức ảnh vô cùng trân quý, đó là ba bức […]

The post Hồi ức về ba lần chụp ảnh lưu niệm cùng Sư phụ first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết được chỉnh lý theo lời kể của Thanh Nguyên, đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 28-05-2023] Tôi năm nay 72 tuổi, tôi đắc Pháp vào ngày 12 tháng 9 năm 1993. Trong nhà tôi luôn lưu giữ ba bức ảnh vô cùng trân quý, đó là ba bức ảnh tôi chụp cùng Sư phụ khi tham gia khóa giảng Pháp của Sư phụ tại Trùng Khánh, đến nay đã hơn 29 năm trôi qua.

Bất cứ khi nào nhớ đến Sư phụ, tôi đều lấy các bức ảnh ra, nâng mỗi bức ảnh bằng cả hai tay và nhìn chăm chú vào Sư phụ, Sư phụ dường như cũng đang từ bi nhìn tôi, trong lòng tôi trào dâng một niềm hạnh phúc ấm áp. Tôi có thể trở thành một đệ tử Đại Pháp, được kết thánh duyên cùng Sư phụ, cùng Đại Pháp, quả thực, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Dù gần 30 năm đã trôi qua, nhưng những khoảnh khắc quý giá bên Sư phụ như mới vừa xảy ra ngày hôm qua vậy.

Khóa truyền Pháp đầu tiên của Sư phụ ở Trùng Khánh

Vào tháng 8 năm 1993, Hiệp hội Nghiên cứu Khí công của quận Giang Bắc, thành phố Trùng Khánh chính thức mời Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Công, đến Trùng Khánh để truyền dạy Pháp Luân Công. Các lãnh đạo của Hiệp hội Nghiên cứu Khí công đã kịp thời thông báo cho chúng tôi về tin tức này. Tôi khi đó là một người đam mê khí công và là người phụ trách của Hiệp hội Nghiên cứu Khí công chi nhánh thành phố Trùng Khánh.

Tôi đã học qua nhiều môn khí công, vậy nên tôi đã một mực tìm kiếm một công pháp tốt nhưng chưa có công pháp nào làm tôi toại nguyện. Tôi luôn cảm thấy các môn khí công mà tôi đã tập trong quá khứ chỉ dừng lại ở mức độ sơ cấp là trừ bệnh khỏe thân, trong nhiều năm qua vẫn không đột phá được qua tầng “khí”. Họ chỉ dạy học viên luyện một số động tác, không có tâm pháp, những người gọi là khí công sư hồi đó còn tổ chức các lớp học theo các hạng sơ cấp, trung cấp và cao cấp, với các mức phí khác nhau, phí thu cũng rất cao, còn dạy các học viên ‘phát khí’ và trị bệnh cho người khác.

Ngay khi nghe tin Sư phụ của Pháp Luân Công sắp tổ chức một khóa học, trong lòng tôi dấy lên một cảm xúc phấn chấn không thể giải thích được, và tôi quyết định học Pháp Luân Công.

Sau đó, các lãnh đạo của Hiệp hội Nghiên cứu Khí công quận Giang Bắc đã triệu tập chúng tôi đến họp. Tại cuộc họp, người phụ trách giới thiệu với chúng tôi: “Chúng tôi chuẩn bị mời Sư phụ Lý Hồng Chí đến Trùng Khánh để truyền Pháp Luân Công. Pháp Luân Công là một công phái thuộc Hiệp hội Nghiên cứu Khí công Trung Quốc…” Sau đó, ông ấy phát cho mỗi người một tờ “Giới thiệu tóm tắt về Pháp Luân Công” và nói với chúng tôi rằng thời gian khai giảng của khóa học tám ngày này là từ ngày 12 đến ngày 20 tháng 9, địa điểm là hội trường của ủy ban quận Giang Bắc.

Sau khi nghe được tin phấn chấn nhân tâm này, tôi vội vã đi thẳng về đơn vị, và dán tờ thông báo lên cổng chính nơi làm việc của tôi, với hy vọng sẽ có thêm nhiều người đam mê khí công tham gia khóa học Pháp Luân Công.

Khi khóa học bắt đầu vào ngày 12 tháng 9, tôi đến địa điểm vào lúc 8 giờ 30. Chi nhánh hiệp hội khí công của chúng tôi có 13 người tham gia, đơn vị công tác của tôi mọi người đi cũng nhiều, trong hội trường lúc đó đã có khoảng hơn 200 người. Tôi xem thời gian thấy còn sớm nên bước ra khỏi hội trường. Bên ngoài hội trường có một khoảng không, và một nhóm người đang tụ tập để đọc tờ “Giới thiệu về Pháp Luân Công”, một số người từ Hiệp hội Nghiên cứu Khí công đang nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp.

Khi tôi quay lại hội trường, vừa bước đến cửa, tôi đã thấy một thanh niên vóc dáng cao lớn, khôi ngô, gương mặt mỉm cười hiền hậu, trên tay cầm một tập “Giới thiệu về Pháp Luân Công” khổ A4. Khi tôi đi ngang qua, người thanh niên liền đưa cho tôi một tờ, tôi nhanh chóng đón lấy bằng cả hai tay. Tôi vừa đi vừa đọc và nhìn thấy một bức ảnh đen trắng trong phần giới thiệu có ghi: “Đại sư Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Công.”

Tôi nghĩ, đây chính là người thanh niên vừa đưa cho tôi tờ giới thiệu. Tôi vô cùng chấn động khi nhận ra rằng, đây chính là vị minh Sư mà tôi hằng mong mỏi chờ đợi! Nghĩ đến đó, tôi lập tức xoay người đi về phía cửa, muốn được nói chuyện với Sư phụ. Nhưng ở cửa không thấy bóng dáng Sư phụ đâu, hóa ra Ngài đã đi đến trước bục giảng. Tôi vội vàng trở về chỗ ngồi.

Sau khi mọi người ổn định chỗ ngồi, Sư phụ bắt đầu giới thiệu Pháp Luân Công cho chúng tôi. Sư phụ nói sẽ cho mọi người thể nghiệm một chút, và bảo mọi người chìa một tay ra. Tôi nhanh chóng chìa bàn tay ra thì đột nhiên cảm nhận rõ một Pháp Luân xoay trong lòng bàn tay của tôi, tôi cảm thấy thật thần kỳ.

Giữa buổi giảng, Sư phụ nói rằng Ngài sẽ chữa lành bệnh cho mọi người, nếu ai không có bệnh, họ có thể nghĩ đến bệnh của một người thân. Mẹ tôi bị bệnh thấp khớp nặng nên tôi đã nghĩ đến bệnh của bà. Lúc này, tôi thấy Sư phụ phất tay và bảo mọi người giậm chân, chỉ trong nháy mắt, mọi người đều có cảm nhận rất rõ rệt.

Mẹ tôi từng làm việc trong một nhà máy dệt và phải nghỉ hưu sớm vì bệnh thấp tim. Ngay khi về đến nhà, tôi vội vàng gọi điện cho mẹ ở quê và hỏi mẹ cảm thấy ở tim thế nào. Mẹ tôi nói qua điện thoại: “Rất dễ chịu và thư thái. Mẹ chưa bao giờ cảm thấy dễ chịu đến thế”. Từ đó đến nay, mẹ tôi luôn khỏe mạnh. Hiện giờ bà đã 95 tuổi và bà chưa bao giờ bị đau tim trở lại.

Cách đây không lâu, khi mẹ tôi được bảo mẫu đưa đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe, bác sỹ nói: “Cụ à, tim của cụ bình thường, không sao cả, có điều huyết áp của cụ hơi cao.” Mẹ tôi đã gần trăm tuổi mà tim vẫn bình thường khỏe mạnh như vậy, đó thực sự là nhờ hồng phúc của Sư phụ và Pháp Luân Đại Pháp!

Sư phụ ở trọ tại một khách sạn bình dân

Quãng thời gian Sư phụ đến truyền Pháp đúng vào mùa hè, nhiệt độ mùa hè ở Trùng Khánh thậm chí còn cao hơn, quả thực nóng không chịu nổi. Người phụ trách Hiệp hội Nghiên cứu Khí công Trùng Khánh đã sắp xếp cho Sư phụ một khách sạn tương đối tiện nghi để Sư phụ nghỉ ngơi, thế nhưng, để giảm bớt gánh nặng tài chính cho đệ tử, Sư phụ không thể ở khách sạn sang trọng nên đã đến một khách sạn bình dân và đặt một phòng cho bốn người. Những người từ Hiệp hội Nghiên cứu Khí công địa phương xúc động nói: “Sư phụ của các vị thật tiết kiệm!”

Sau này, chúng tôi được biết điều kiện căn phòng Sư phụ ở rất tồi tệ, ban đêm không chỉ bị muỗi đốt mà còn có chuột chạy nhảy loạn trong phòng. Nhân viên của Hiệp hội Nghiên cứu Bắc Kinh đi hộ tống Sư phụ nói với chúng tôi: “Ban đêm Sư phụ ngủ rất ít và thường ngồi thiền rất lâu.”

Giải quyết vấn đề đi lại

Sư phụ biết rằng nhiều học viên phải đi làm, vì vậy Ngài đã sắp xếp buổi giảng Pháp từ 6 giờ chiều đến 8 giờ tối để không vướng vào giờ làm việc của chúng tôi. Hồi đó, đơn vị tôi ở ngoại ô cách xa hàng chục cây số, hơn 8 giờ tối không có chuyến xe nào. Để không bỏ lỡ các bài giảng của Sư phụ, tôi đã liên hệ với đội xe của nhà máy để thuê một chiếc xe ô tô có thể chở được 13 người.

Hàng ngày sau khi tan sở lúc 5 giờ chiều, chúng tôi lại lên xe ô tô đi thẳng tới lớp học, hôm nào chúng tôi cũng đến trước giờ Sư phụ giảng và không bỏ lỡ một buổi học nào. 13 người tham dự khóa giảng chúng tôi đều cảm thấy đó là cơ duyên hiếm có và chúng tôi phải quyết tâm tu luyện Đại Pháp đến cùng.

Mỗi hôm chúng tôi nghe xong buổi giảng Pháp của Sư phụ, ngồi xe về đến nhà là vừa vặn giờ, hoàn toàn không ảnh hưởng đến công việc của ngày hôm sau. Sư phụ quá ân cần với chúng tôi, mọi việc Ngài làm đều vì lợi ích của học viên.

Hai lần được chụp ảnh lưu niệm cùng Sư phụ

Khi khóa học sắp kết thúc, Sư phụ đã chụp ảnh tập thể với toàn thể học viên (hơn 400 người); sau đó Ngài chụp cùng các nhóm học viên cùng phân khu, và 13 học viên từ chi nhánh hiệp hội khí công chúng tôi đã được chụp ảnh cùng Sư phụ.

Ngay khi khóa giảng Pháp kết thúc, vào khoảng 6 giờ chạng vạng tối, Sư phụ phải rời Trùng Khánh. Mọi người mời Sư phụ rời đi trước, sau đó nhân viên của Hiệp hội Nghiên cứu Khí công cùng Sư phụ vội vã đến bến tàu Triêu Thiên Môn, Sư phụ phải đi tàu thủy đến Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc để truyền Pháp. Tất cả học viên chúng tôi tiễn Sư phụ, ai nấy đều lưu luyến không muốn để Sư phụ rời đi.

Sư phụ đến Trùng Khánh mở khóa giảng Pháp lần thứ hai

Sư phụ được mời đến Trùng Khánh để tổ chức khóa học Pháp Luân Công lần thứ hai vào ngày 20 tháng 5 năm 1994. Lần này có hơn 1.000 người tham gia, trong đó có hơn 40 người từ địa khu của tôi. Địa điểm lần này được đặt tại một rạp chiếu phim ở Nhà máy Gang Thép Số 3 Trùng Khánh ở quận Giang Bắc.

Một buổi sáng Chủ nhật, Sư phụ tăng thêm một giờ giảng Pháp. Buổi học kết thúc thì đã gần trưa, mọi người đến các quán ăn gần đó để ăn trưa. Bởi tôi thích ăn cơm và đậu phụ nên tôi tìm đến một quán cơm nhỏ. Khi tôi ăn xong đi ra, tôi thấy Sư phụ đang ăn ở quán mỳ bên cạnh. Tôi còn thấy bát mỳ của Sư phụ đầy ớt. Tôi biết hẳn là bát mỳ đó phải rất cay. Sư phụ đến từ phương Bắc, có thể không quen với đồ ăn cay như vậy. Nhưng Sư phụ vẫn cố ăn hết, không để chừa lại một chút gì. Tôi thấy mồ hôi chảy dài trên mặt Sư phụ, và Ngài đang lau đi.

Trước khi khóa học này kết thúc, Sư phụ bảo mọi người về nhà viết bài tâm đắc thể hội, và tôi cũng viết.

Chụp ảnh lưu niệm cùng Sư phụ lần thứ ba

Trước khi kết thúc khóa giảng Pháp thứ hai, Sư phụ nói rằng mọi người có thể chụp ảnh, và bảo các học viên tự tìm máy ảnh. Hôm đó trời mưa phùn, mọi người chụp ảnh cùng Sư phụ ở sảnh vào rộng của rạp chiếu phim. Một học viên sống trong thành phố có mang theo một chiếc máy ảnh.

Sau khi Sư phụ chụp ảnh cùng những người khác xong, đang đi bộ trở lại thì tôi vội vàng chạy theo Sư phụ, hai tay cung kính nộp bài tâm đắc thể hội mình viết cho Ngài. Sư phụ mỉm cười nhận lấy và quay trở lại rạp chiếu phim.

Hơn 40 học viên (cả người lớn và trẻ em) từ địa phương chúng tôi xếp hàng sẵn chờ được chụp ảnh cùng Sư phụ, vậy nên tôi đã đi tìm Ngài. Tôi thấy Sư phụ đang ngồi trên chiếc ghế băng phía sau bức màn sân khấu, trên tay cầm một xấp bài tâm đắc thể hội do học viên viết, và chăm chú đọc chúng dưới ánh đèn mờ. Sư phụ đã chụp một bức ảnh với các học viên địa phương chúng tôi.

Sau khi khóa học kết thúc, Sư phụ gọi hơn chục phụ đạo viên địa phương chúng tôi lại và bảo rằng chúng tôi có thể đến công viên để luyện công, và chúng tôi có thể dạy người khác luyện công, có Pháp thân của Sư phụ trông coi nên sẽ không có vấn đề gì .Chúng tôi có thể treo biển giới thiệu vắn tắt về Pháp Luân Công, những người có duyên sẽ tới tham gia.

Lời kết

Sau khi trở về, chúng tôi đã làm theo lời dặn của Sư phụ. Chúng tôi đã đi đến nhiều nơi để hồng Pháp và hướng dẫn mọi người các bài công pháp. Nhiều người có duyên đã biết đến Đại Pháp và bước vào tu luyện.

Sau tháng 7 năm 1999, mặc dù cuộc bức hại của ĐCSTQ rất tàn bạo và bản thân tôi đã bị sách nhiễu nhiều lần, nhưng tôi không bao giờ dao động dù chỉ một chút đối với Sư phụ và Đại Pháp, và không hề nao núng hoàn thành sứ mệnh và trách nhiệm thiêng liêng của mình.

Bất cứ khi nào tôi nhìn vào những bức ảnh chụp với Sư phụ, toàn thân tôi liền tràn đầy năng lượng tích cực, dũng khí và trí huệ, điều đó giúp tôi có thể bảo vệ chân lý của vũ trụ bằng sức mạnh Sư phụ ban cho mà không hề sợ hãi.

Tôi cũng nghĩ: Sư phụ độ chúng ta không dễ dàng gì, Ngài đã trải qua rất nhiều khổ nạn để tìm chúng ta, săn sóc cho chúng ta qua đời đời kiếp kiếp, và an bài mọi thứ cho chúng ta. Để cứu độ vô lượng chúng sinh, Sư phụ đã hy sinh hết thảy. Là một lạp tử nhỏ của Đại Pháp, tôi nhất định phải nghe theo lời của Sư tôn, tuyệt đối làm tốt ba việc, tinh tấn thực tu cứu nhiều người hơn nữa, và bảo trì trạng thái tu luyện như thuở ban đầu, có như vậy mới không cô phụ sự mong đợi của Sư phụ đối với chúng ta, không cô phụ phật ân hạo đãng của Sư tôn, mới không hổ danh là đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp.

Tôi sẽ trân quý ba bức ảnh quý này mãi mãi, và chúng sẽ luôn truyền động lực cho tôi không ngừng tiến bước.

(Phụ trách biên tập: Trầm Minh)

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Trường hợp sử dụng với mục đích thương mại, vui lòng liên hệ với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/5/28/461199.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/7/5/210173.html

Đăng ngày 25-07-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Hồi ức về ba lần chụp ảnh lưu niệm cùng Sư phụ first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Chứng kiến ​​uy lực thần kỳ của Sư phụ Lý tại Hội Sức khỏe Đông Phương 1993https://vn.minghui.org/news/250314-chung-kien-uy-luc-than-ky-cua-su-phu-ly-tai-hoi-suc-khoe-dong-phuong-1993.htmlTue, 25 Jul 2023 05:05:05 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=250314[MINH HUỆ 11-06-2023] Đồng tu A và tôi cùng đến từ một tỉnh xa xôi, nghèo khó. Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã nhiều lần tổ chức khóa giảng Pháp Luân Đại […]

The post Chứng kiến ​​uy lực thần kỳ của Sư phụ Lý tại Hội Sức khỏe Đông Phương 1993 first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở vùng Tây Nam Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-06-2023] Đồng tu A và tôi cùng đến từ một tỉnh xa xôi, nghèo khó. Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã nhiều lần tổ chức khóa giảng Pháp Luân Đại Pháp ở khu vực chúng tôi. Đồng tu A và tôi đã tham dự các lớp học đầu tiên do Sư phụ tổ chức, sau đó chúng tôi trợ giúp Sư phụ giới thiệu với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp.

May mắn hơn nữa, chúng tôi còn được chứng kiến Sư phụ trị bệnh miễn phí cho mọi người tại Hội Sức khỏe Đông Phương năm 1993 ở Bắc Kinh. Sư phụ trông rất điềm đạm, dễ gần và khiêm nhường, nhưng lại có uy lực phi thường!

Sư phụ giảng rất rõ:

“Tôi đây không phải là giảng khí công thông thường, mà đều là những thứ trên tầng thứ cao hơn.” (“Giải đáp thắc mắc tại giảng Pháp ở Quảng Châu”, Chuyển Pháp Luân Pháp Giải)

“Truyền công chân chính lên tầng thứ cao, ấy chính là độ nhân, chính là tu luyện chân chính.” (“Giảng Pháp cho các phụ đạo viên Pháp Luân Đại Pháp Trường Xuân [1994]”, Pháp Luân Đại Pháp Nghĩa Giải)

“Ở nước ta, tôi nói rằng chân chính dẫn dắt người lên cao tầng, giảng Pháp tại tầng thứ cao hơn này, chỉ có một mình cá nhân tôi đang làm, toàn thế giới cũng chỉ có tôi đang làm.” (“Giải đáp thắc mắc tại giảng Pháp ở Quảng Châu”, Chuyển Pháp Luân Pháp Giải)“Nhưng tại đây chúng tôi giảng cho chư vị rằng, tôi có thể thực hiện việc này, bởi vì tôi có vô số Pháp thân, [vốn] mang đầy đủ Pháp lực thần thông lớn phi thường của tôi, có thể triển hiện những thần thông lớn, Pháp lực rất lớn.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Hội Sức khỏe Phương Đông được tổ chức tại Bắc Kinh vào năm 1993. Đây là triển lãm có quy mô toàn quốc lần thứ hai. Triển lãm đầu tiên cũng được tổ chức tại Bắc Kinh vào năm 1992. Để có thể đến đúng giờ và có mặt trong suốt sự kiện trọng đại, đồng tu A và tôi đã lên tàu từ ngày hôm trước.

Chúng tôi đến Bắc Kinh đúng giờ và ở nhà của người họ hàng của đồng tu A. Sáng hôm sau, chúng tôi đến địa điểm tổ chức Hội Sức khỏe. Các học viên khác đến trợ giúp Sư phụ đã chào đón chúng tôi nồng nhiệt. Được gặp lại Sư phụ, chúng tôi rất mừng, cảm thấy như được đoàn tụ với cha mẹ sau một thời gian dài xa cách. Sư phụ giới thiệu chúng tôi và nói với những học viên khác rằng chúng tôi đã đi một chặng đường dài và yêu cầu các học viên sắp xếp chỗ ăn, chỗ ở cho chúng tôi.

Các đệ tử đi cùng Sư phụ đều mặc đồ trắng, gọn gàng và tràn đầy năng lượng. Mọi người đã đứng vào vị trí ở quầy Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ phát công (năng lượng) trị bệnh cho chúng tôi để chúng tôi có thể san sẻ một phần việc vì có rất nhiều người tìm đến chữa bệnh.

Khi Hội Sức khỏe khai mạc, rất đông người đã đổ xô đến. Tại các gian khác có rất ít người xếp hàng, nhưng tại gian của Pháp Luân Đại Pháp thì chật kín. Những người xếp ở hàng đầu nhanh chóng đăng ký chữa bệnh vào buổi sáng. Hàng thứ hai chờ đăng ký chữa bệnh vào buổi chiều.

Sư phụ là vất vả nhất! Bao nhiêu người chờ để được Sư phụ chữa bệnh. Nhiều người mắc bệnh nan y, bệnh vô phương cứu chữa. Một số người bệnh nặng được người nhà khiêng vào bằng cáng; những người khác đi xe lăn hoặc có người cõng đến. Họ xếp thành hàng dài đến nỗi chúng tôi không nhìn thấy những người ở cuối hàng. Sư phụ luôn mỉm cười, ân cần, đầy kiên nhẫn và điềm tĩnh.

Sư phụ không cho thuốc, không tiêm cũng không dùng bất kỳ thiết bị y tế nào. Sư phụ đưa lòng bàn tay hướng về phía người bệnh, cách thân người một khoảng. Sư phụ vỗ nhẹ nhẹ, quét từ trên xuống dưới, chạm choặc chộp lấy gì đó trong người bệnh nhân, rồi ném ra ngoài. Khi chữa trị cho người bị liệt lâu năm hoặc gù lưng, Sư phụ nhẹ nhàng nâng người đó lên, rồi cho họ gập người vài lần. Sư phụ làm rất ít động tác, chỉ hai, ba, bốn động tác. Sư phụ hướng dẫn người bệnh thả lỏng toàn thân và khuyến khích họ: “Ngồi dậy nào!”, “Tốt quá”, “Bước xuống nào!”, “Đứng lên nào!”, “Bước theo tôi nào!”. Khi Sư phụ nói những câu như vậy, phép lạ đã xảy ra. Người bệnh thực sự có thể ngồi dậy, đứng dậy, hay bước đi theo lời Sư phụ. Một số không chỉ đi lại được mà còn có thể chạy hoặc nhảy.

Đây là mơ hay thật vậy? Lúc đầu, những người bệnh này còn ngỡ ngàng, sau đó họ reo lên hoan hỷ: “Tôi khỏi bệnh rồi! Tôi khỏi bệnh thật rồi!” Có người hô lớn “Sư phụ Lý!”, có người thốt lên: “Phật cứu độ tôi rồi!” Một số không kiềm chế được mà bật khóc vì vui sướng.

Đồng tu A và tôi đứng ở một bên quầy nên quan sát rất rõ mọi thứ. Về sau, khi càng lúc càng có nhiều người chen lấn lên phía trước khiến chúng tôi buộc phải di chuyển xa dần khỏi gian hàng. Vì thế, chúng tôi đã bỏ lỡ nhiều chi tiết và trường hợp thực tế trong quá trình Sư phụ chữa bệnh.

Tuy nhiên, có hai cảnh tượng mà chúng tôi sẽ không bao giờ quên.

Cảnh tượng thứ nhất là lòng biết ơn sâu sắc lộ rõ trên khuôn mặt của những người bệnh được chữa lành cũng như thân nhân của họ. Khi người nhà thấy người nhà mình bị bệnh tật hành hạ bao nhiêu năm đột nhiên vứt bỏ đôi nạng hay bước ra khỏi chiếc xe lăn và tự đi lại được mà không cần bất kỳ sự trợ giúp nào, thậm chí còn chạy, họ vui mừng khôn xiết. Có người không kìm được mà thốt lên: “Đúng là một Thần hiện thế!” Họ không biết làm sao để báo đáp Sư phụ. Một số quỳ xuống và liên tục dập đầu, thốt lên: “Cảm tạ Sư phụ!” Sư phụ chỉ đơn giản nói: “Đứng lên nào.” Sư phụ đỡ họ đứng dậy và chữa cho người bệnh tiếp theo như thể không có gì bất thường xảy ra.

Cảnh tượng thứ hai là những biểu hiện trên mặt mọi người khi chứng kiến những gì vừa xảy ra: kinh ngạc, ngưỡng mộ, tôn kính. Sư phụ với uy lực toàn năng có thể làm bất cứ việc gì, thậm chí cứu chữa cho cả những người mắc trọng bệnh và hồi phục sức khỏe cho họ. Mọi người chưa bao giờ nhìn thấy uy lực phi thường như vậy trong đời hay nghe nói đến những điều tương tự. Thật khó tin nếu không tận mắt chứng kiến. Mọi người không khỏi thốt lên “Thật là kỳ diệu!”

Sư phụ chữa bệnh cho mọi người vào ban ngày, và giảng Pháp vào ba buổi tối, người tham dự chật kín. Đồng tu A và tôi đều nghe các bài giảng của Sư phụ và chứng kiến Sư phụ vất vả như thế nào từ sáng đến tối.

Tuy bận rộn như vậy, nhưng Sư phụ luôn quan tâm đến chúng tôi. Vào bữa ăn trưa, Sư phụ tìm một chỗ còn trống và ăn trưa cùng chúng tôi. Sư phụ mở hộp của mình và đưa cho chúng tôi thức ăn ngon nhất mà Sư phụ có, chỉ giữ lại một ít cho mình. Mỗi ngày trong thời gian Hội Sức khỏe đều như vậy. Chúng tôi ái ngại, nhưng không thể từ chối tấm lòng của Sư phụ. Chúng tôi không cầm được nước mắt trước sự chăm sóc ân cần của Sư phụ.

Vì đã sử dụng hết thời gian nghỉ phép nên chúng tôi phải về nhà trước lễ bế mạc. Sư phụ mời chúng tôi ở lại, nhưng do ngộ tính kém, chúng tôi đã không nhận ra cơ hội trân quý này. Chúng tôi miễn cưỡng nói lời tạm biệt với Sư phụ. Mỗi khi hồi tưởng lại, chúng tôi đều hối hận về quyết định của mình.

Sư phụ triển hiện thần thông vĩ đại tại cả hai Hội Sức khỏe, làm rúng động Bắc Kinh. Tác động sâu rộng và tin tức lan truyền khắp Trung Quốc. Sau khi chứng kiến những điều phi thường này, đồng tu A và tôi vững tin vào Sư phụ và Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi nguyện tu luyện đến cùng và theo Sư phụ về nhà!

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Trường hợp sử dụng với mục đích thương mại, vui lòng liên hệ với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/6/11/461847.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/6/12/209842.html

Đăng ngày 25-07-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Chứng kiến ​​uy lực thần kỳ của Sư phụ Lý tại Hội Sức khỏe Đông Phương 1993 first appeared on Minh Huệ Net.

]]>