Pháp hội trên thế giới - Minh Huệ Nethttps://vn.minghui.org/newsPháp Luân Đại Pháp (Pháp Luân Công)Sun, 29 Dec 2024 12:58:04 +0000en-US hourly 1 https://wordpress.org/?v=6.5.3Pháp hội Thụy Sĩ: Loại bỏ chấp trước trong khi tham gia các hạng mụchttps://vn.minghui.org/news/274377-phap-hoi-thuy-si-loai-bo-chap-truoc-trong-khi-tham-gia-cac-hang-muc.htmlSun, 29 Dec 2024 12:58:03 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=274377[MINH HUỆ 27-10-2024] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu! Thời gian thấm thoắt trôi, tiến trình Chính Pháp của Sư phụ cũng đang tiến triển nhanh chóng. Một số Kinh văn gần […]

The post Pháp hội Thụy Sĩ: Loại bỏ chấp trước trong khi tham gia các hạng mục first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi ở Thụy Sĩ

[MINH HUỆ 27-10-2024] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính!

Xin chào các bạn đồng tu!

Thời gian thấm thoắt trôi, tiến trình Chính Pháp của Sư phụ cũng đang tiến triển nhanh chóng. Một số Kinh văn gần đây của Sư phụ đã giúp tôi nhận ra tầm quan trọng của việc tu luyện và sự cấp bách của thời gian. Tuy nhiên, do tâm an dật và những quan niệm người thường khác, tôi đã không dành đủ thời gian để học Pháp và luyện công, nên trạng thái tu luyện của tôi không ổn định.

Ban đầu tôi khá ngần ngại viết bài chia sẻ cho Pháp hội lần này. Sau đó tôi bắt đầu tự hỏi: “Tại sao cần phải viết bài chia sẻ? Có phải để cho các học viên khác thấy rằng tôi tu luyện không tệ? Tôi có đang lo lắng rằng nếu không viết bài chia sẻ thì người khác có thể sẽ nghĩ xấu về mình chăng?”

Tôi đã nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ này và nhận ra rằng nên dành thời gian để suy ngẫm về hành trình tu luyện gần đây của mình. Tôi có thể tìm ra những điểm còn thiếu sót để lần sau làm tốt hơn, khi có thể ngộ sâu sắc cũng có thể chia sẻ với các đồng tu khác. Đây cũng là một cơ hội để tôi hướng nội sâu sắc.

Buông bỏ các chấp trước trong khi tham gia hạng mục

Tôi lớn lên trong một gia đình đầm ấm, hạnh phúc, từ khi còn nhỏ tôi đã cùng cha mẹ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mọi người nói tôi là người điềm tĩnh, hiểu chuyện, thiện lương và ân cần, hơn nữa tôi cũng thường có thành tích học tập xuất sắc.

Mặc dù điều này về một phương diện có thể thể hiện cho mọi người thấy vẻ đẹp và sự siêu thường của Pháp Luân Đại Pháp, nhưng về một phương diện khác cũng dần dần nuôi dưỡng trong tôi chấp trước truy cầu danh và mong muốn duy trì hình tượng tốt của mình. Tôi thấy đặc biệt khó khăn khi phải chịu đựng những lời chỉ trích và phê bình. Do đó, tôi đã phải đối mặt với nhiều khảo nghiệm liên quan đến những chấp trước này khi bắt đầu tham gia một hạng mục truyền thông.

Ban đầu, tôi rất thận trọng, tôi sợ mắc sai lầm và bị các học viên khác chỉ ra. Để tránh xung đột, tôi cũng ngại chỉ ra lỗi lầm của người khác. Tôi thường tự mình sửa những lỗi sai của họ hoặc lờ đi những lỗi nhỏ.

Sau đó tôi nhận ra đây là một loại tâm bảo vệ bản thân mạnh mẽ chứ không phải là thiện thực sự. Tôi nên đứng từ góc độ có trách nhiệm với hạng mục này và trao đổi các vấn đề một cách cởi mở, trung thực và kiên nhẫn. Dần dần, tôi nhận thấy rằng các đồng tu thực hiện thu âm chính xác hơn và ít sai sót hơn.

Tuy nhiên, sau một thời gian, tôi đã phát triển chấp trước hiển thị. Khi nhận thấy những lỗi lầm của các học viên khác, tôi nghĩ: “Sao họ có thể mắc một lỗi cơ bản như vậy?” hoặc “Sao họ không có ý thức như vậy?” Tôi thậm chí còn cảm thấy nhẹ nhõm những lỗi sai đó không nằm trong các video mà tôi biên tập. Tôi nhận ra điều này bắt nguồn từ tâm đố kỵ và tâm hiển thị, tôi cảm thấy mình biết nhiều hơn và làm việc chăm chỉ hơn những người khác. Trên thực tế, tôi đang cố gắng chứng thực bản thân.

Tôi đã bắt đầu chú ý hơn đến suy nghĩ của mình, kịp thời nhận ra những suy nghĩ tiêu cực và loại bỏ chúng. Dần dần, tôi nhận thấy xu hướng coi thường người khác giảm dần và tôi thấy mình có thể lý giải các bạn đồng tu tốt hơn.

Bài học về sự khiêm nhường

Có lần, một số đồng tu trong khi giao tiếp đã phát sinh hiểu lầm. Khi biết chuyện, tôi lập tức nhắn tin cho một học viên và xin lỗi. Tôi nói rằng tôi đã hướng nội và phát hiện ra truy cầu duy trì hình ảnh tốt của bản thân cũng như việc từ chối yêu cầu của người khác của tôi đã khiến cô ấy bị các học viên khác hiểu lầm.

Thật ngạc nhiên, cô ấy rất mau chóng trả lời tin nhắn của tôi, nói rằng cô ấy không biết về những khó khăn của tôi, đặc biệt là việc ban ngày tôi phải ở nhà trông con nhỏ. Cô ấy hỏi tại sao tôi không kể cho cô ấy nghe về hoàn cảnh gia đình tôi.

Dù tôi liên tục xin lỗi, nhưng cô ấy vẫn khăng khăng nói rằng tôi chưa tìm ra đúng vấn đề tu luyện của mình. Cô ấy chỉ ra rằng cô ấy bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996 và có nhiều kinh nghiệm hơn tôi, sau đó cô ấy hỏi tôi bắt đầu tu luyện khi nào. Mắt tôi đẫm lệ, cảm thấy quá trình tu luyện của tôi hoàn toàn bị cô ấy phủ định.

Tôi cố gắng bình tĩnh và tiếp tục suy ngẫm tại sao cô ấy lại nói như vậy. Tôi đột nhiên nhận ra rằng tôi có truy cầu mạnh mẽ việc được các học viên khác công nhận. Khi đối mặt với mâu thuẫn, tôi chỉ hướng nội một cách hời hợt, bởi vì tôi biết họ sẽ nghĩ rằng tôi tu luyện không tốt nếu tôi không xin lỗi.

Tôi cũng nhận thấy mình chưa ngộ Pháp một cách sâu sắc. Vì vậy, khi cô ấy bác bỏ những hướng nội của tôi, lòng tự trọng của tôi đã bị giáng một đòn mạnh. Truy cầu muốn được công nhận của tôi, vốn ẩn giấu rất sâu, đã bị chạm tới và nó không muốn bị loại bỏ. Tuy nhiên, là một học viên, tất cả các chấp trước – kể cả tâm cầu danh – đều cần bị loại bỏ. Nhận ra đây là một cơ hội tuyệt vời để đề cao, tôi thấy mình cần chính lại bản thân chiểu theo Pháp. Bây giờ khi nghĩ về điều này, tôi ngạc nhiên rằng lúc đó tôi đã để chúng ảnh hưởng đến bản thân một cách mạnh mẽ.

Đề cao tâm tính

Khi ở Trung Quốc Đại Lục, tôi đặc biệt yêu thích Shen Yun. Sự kiện được mong đợi nhất đối với tôi mỗi năm là buổi biểu diễn Shen Yun nhân dịp năm mới. Tôi thường nghĩ rằng sẽ thật tuyệt vời biết bao khi được đóng góp cho Shen Yun nếu tôi có cơ hội rời khỏi Trung Quốc, đặc biệt là khi Sư phụ giảng về cách các học viên bên ngoài Trung Quốc giúp quảng bá Shen Yun.

Sau khi đến Thụy Sĩ, tôi cảm thấy vô cùng vinh dự khi có cơ hội được tham gia vào các hạng mục của Shen Yun. Trong hai năm gần đây, nền tảng Shen Yun Zuo Pin (Tác phẩm Shen Yun) ra mắt đã cho phép mọi người truy cập trang web để xem một số tiết mục Shen Yun trực tuyến. Tôi đã có cơ hội tham gia vào hoạt động quảng bá trang web này.

Ban đầu, tôi cảm thấy lo lắng rằng trạng thái tu luyện không ổn định của mình có thể ảnh hưởng tiêu cực đến hạng mục. Tôi quyết tâm dậy sớm mỗi sáng để luyện công và giải quyết vấn đề này. Đó là một thử thách vì khi đó con tôi vẫn chưa cai sữa. Nếu tôi không thanh tỉnh, tôi có thể bị ngủ quên.

Trải nghiệm đầu tiên của tôi tại các buổi biểu diễn Shen Yun

Vào năm 2023, tôi tham gia quảng bá Shen Yun Zuo Pin tại nhà hát. Vì không có kinh nghiệm bán hàng và gặp một số rào cản về ngôn ngữ, tôi lo lắng rằng mình sẽ làm không tốt. Nhưng được sự động viên của người điều phối, tôi đã phối hợp với các học viên khác. Tôi cũng tập trung vào việc phát chính niệm trong quá trình diễn ra sự kiện. Đồng thời, tôi quan sát cách các học viên khác tương tác với khách quen của nhà hát, học cách giới thiệu sản phẩm một cách tự nhiên và trôi chảy trong thời gian nghỉ giữa giờ. Tối hôm sau, một khán giả xuất hiện trước mặt tôi. Không chút do dự, anh ấy đã đồng ý tải ứng dụng. Cuối buổi biểu diễn, anh ấy đã quay lại để hoàn tất thủ tục mua gói đăng ký theo năm. Tôi tin rằng có thể do anh ấy được trực tiếp xem buổi biểu diễn và cảm nhận được một cách sâu sắc năng lượng mạnh mẽ của Shen Yun.

Sau khi buổi biểu diễn đầu tiên kết thúc, tôi kiểm tra điện thoại. Chồng tôi đã gọi điện vài lần, để lại tin nhắn: “Tiểu Thụ rất nhớ mẹ”. Ngay lập tức, nước mắt tôi trào ra. Con tôi mới được mười tháng tuổi và vẫn còn chưa cai sữa, khi đó tôi cảm thấy cả thể chất lẫn tinh thần đều bị đẩy đến giới hạn. Tôi vội vàng nói chuyện với điều phối viên và hỏi liệu tôi có thể bắt đầu làm vào buổi tối không. Cô ấy rất hiểu hoàn cảnh của tôi và đã cho tôi tự quyết định.

Trên đường về nhà, tôi dần dần bình tĩnh lại. Một đồng tu nhắc nhở tôi rằng việc này giống như leo núi, có lẽ tôi đã gần leo đến đỉnh, đây là giai đoạn thử thách nhất trong cả cuộc hành trình. Điều này đã truyền cảm hứng cho tôi một cách sâu sưacs. Tôi nhận ra tình huống này là khảo nghiệm đối với tôi. Nếu tôi có thể buông bỏ tâm lo lắng thì đó cũng là cơ hội tốt để chồng tôi gần gũi với con hơn.

Ngày hôm sau, tôi vẫn giữ nguyên kế hoạch ban đầu và rời nhà vào buổi sáng. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Khi tôi về nhà tối hôm đó, không có vấn đề gì xảy ra, con tôi và chồng tôi đều ổn.

Năm thứ hai

Trong các buổi biểu diễn Shen Yun mùa diễn năm 2024, tôi không còn lo lắng về gia đình mình như năm trước, nhưng tôi vẫn gặp khảo nghiệm về tâm tính.

Khi gặp một số khán giả muốn trò chuyện về cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc, tôi không biết làm thế nào để chuyển hướng cuộc trò chuyện về chủ đề mua gói đăng ký theo năm trên trang web Shen Yun Zuo Pin. Tôi bắt đầu hướng nội và tự hỏi tại sao tình huống này xảy ra. Tôi nhận ra rằng mình đã bị lạc hướng, tâm không tập trung vào việc bán gói sản phẩm. Trong tiềm thức, tôi nghĩ rằng, mình chỉ cần nói với họ về việc đăng ký, việc khán giả có mua hay không đều nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi. Suy nghĩ này xuất phát từ truy cầu an dật, không dụng tâm, nói thẳng ra chính là chính niệm chưa đầy đủ.

Một khán giả khác hỏi tôi có phải là một nghệ sĩ của đoàn không. Tôi mỉm cười và nói rằng không phải và sau đó nói với anh ấy về việc đặt mua gói Shen Yun Zuo Pin. Tuy nhiên, tâm hư vinh và cao hứng khởi tác dụng đã ảnh hưởng đáng kể đến hiệu quả bán hàng của tôi. Kết quả là tôi đã không bán được một suất đăng ký nào trong các buổi biểu diễn năm nay.

Tôi cảm thấy hơi thất vọng, nhưng khảo nghiệm không dừng lại ở đó. Khi buổi biểu diễn kết thúc, những người khác vào hậu trường để gặp các nghệ sĩ, còn tôi phải trông coi gian hàng ở sảnh.

Tôi đã cố gắng hết sức để loại bỏ mọi suy nghĩ tiêu cực. Sau ba ngày không gặp con trai, cảm xúc trong tôi lẫn lộn, tôi không cầm được nước mắt. Tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ và nói rằng tôi mong muốn thoát khỏi những cảm xúc tiêu cực này và không can nhiễu đến sứ mệnh cứu người của Shen Yun. Tôi chợt nhớ đến một đoạn trong Pháp.

Sư phụ giảng:

“Bởi vì độ nhân không nói điều kiện, không tính công, không kể thưởng, cũng không kể danh tiếng; so với những nhân vật mẫu mực nơi người thường thì cao hơn hẳn; nó hoàn toàn phát xuất từ tâm từ bi.” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Tôi liên tục đọc thuộc đoạn Pháp đó và mọi oán giận của tôi đã biến mất. Chẳng phải tôi đang truy cầu điều gì đó sao? Tôi thậm chí còn chưa hoàn thành sứ mệnh của mình mà vẫn tiếp tục chấp trước vào được và mất của bản thân. Tôi thực sự cảm thấy xấu hổ vì đã không tôn trọng sự an bài công phu của Sư phụ và thệ ước thiêng liêng của mình.

Buông bỏ chấp trước liên quan đến gia đình

Năm ngoái, bố mẹ chồng tôi đến ở cùng chúng tôi trong ba tháng, điều này khá khó khăn đối với tôi. Đây là lần đầu tiên tôi sống với họ và giữa chúng tôi có những khác biệt đáng kể về thói quen ăn uống và sinh hoạt.

Lúc đầu, tâm tật đố nổi lên, tôi không muốn để họ đến gần con trai mình. Một năm rưỡi qua, tôi đã mất bao công sức để chăm sóc con trai mình, thật là không ổn chút nào khi họ vừa mới đến đã có thể tận hưởng niềm vui được ôm ấp cháu trong tay.

Kết quả là con trai tôi không chịu để ông bà bế mà chỉ bám lấy tôi bất cứ khi nào tôi ở nhà. Cuối cùng tôi nhận ra tâm tật đố đã dẫn đến điều này. Vì vậy, tôi đã phủ nhận những suy nghĩ tiêu cực, cháu đã dần dần gắn bó hơn với ông bà và có thể chơi một mình cùng họ, giúp tôi yên tâm tập trung vào các hạng mục ở nhà.

Một buổi tối, mẹ chồng tôi đột nhiên bật khóc và nói rằng sau này bà sẽ không đến ở với chúng tôi nữa. Ban đầu tôi cảm thấy khó chịu nhưng sau đó tự nhắc nhở rằng, là một học viên, bất kỳ mâu thuẫn nào xảy ra đều bắt nguồn từ những thiếu sót của tôi. Tôi an ủi bà và hỏi tôi có làm gì sai không. Bà giải thích rằng bố chồng tôi rất kén ăn nên bà lo tôi sẽ khó chịu và phàn nàn về ông, kết quả là giữa hai ông bà cũng đã có sự xích mích. Tôi ôm bà và nói rằng không sao cả và rằng tôi không buồn chút nào. Tôi bảo bà đừng vì tôi mà cãi nhau với bố chồng. Bà cảm thấy nhẹ nhõm và không khóc nữa.

Tôi hiểu rằng tôi vẫn cần đề cao tâm tính. So với các học viên khác, tôi không đủ tốt với bố mẹ chồng. Nhiều lúc tôi cảm thấy mất thăng bằng khi nghĩ rằng, từ khi con trai tôi chào đời, họ chỉ quan tâm đến cháu mà bỏ mặc tôi, và mẹ đẻ tôi là người duy nhất thực sự quan tâm đến tôi.

Một ngày nọ, tôi nhận ra suy nghĩ như vậy thật đáng cười. Tôi đang tìm kiếm sự ấm áp và quan tâm từ người thường. Ngay cả khi tôi nhận được sự quan tâm đó, liệu nó có quan trọng không? Những ham muốn của con người có thể đưa tôi đến những tầng cao hơn không? Chẳng phải việc truy cầu hạnh phúc nơi nhân loại đã khiến tôi ngày càng xa rời Thần hay sao? Nhận thức này khiến tâm tôi nhẹ hơn đáng kể và tôi không còn vướng bận vào việc ai đối xử tốt hay không tốt với tôi nữa.

Xin hãy chỉ ra nếu có điều gì chưa phù hợp.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!

(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ở Thụy Sĩ năm 2024)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/10/27/484300.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/3/221475.html

Đăng ngày 29-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Pháp hội Thụy Sĩ: Loại bỏ chấp trước trong khi tham gia các hạng mục first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Pháp hội Đài Loan: Bước ra khỏi vùng an toàn, biết khó vẫn tiếnhttps://vn.minghui.org/news/274164-phap-hoi-dai-loan-buoc-ra-khoi-vung-an-toan-biet-kho-van-tien.htmlThu, 26 Dec 2024 12:48:27 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=274164[MINH HUỆ 28-10-2024] Con xin kính chào Sư phụ! Xin chào các bạn đồng tu. Tôi muốn chia sẻ về tâm đắc tu luyện của bản thân khi tham gia thiết kế phông nền sân khấu. Tôi đắc Pháp năm 2000. Tôi học mỹ thuật […]

The post Pháp hội Đài Loan: Bước ra khỏi vùng an toàn, biết khó vẫn tiến first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Đài Loan

[MINH HUỆ 28-10-2024]

Con xin kính chào Sư phụ!

Xin chào các bạn đồng tu.

Tôi muốn chia sẻ về tâm đắc tu luyện của bản thân khi tham gia thiết kế phông nền sân khấu.

Tôi đắc Pháp năm 2000. Tôi học mỹ thuật và chuyên ngành của tôi là biên tập video. Kể từ năm 2001, tôi đã dùng tiền tiết kiệm của mình để tới nước Mỹ, tranh thủ thời gian rảnh làm việc tại khu phố người Hoa, tham gia hỗ trợ thành lập Đài truyền hình Tân Đường Nhân ở New York. Sau 5 năm, tôi có may mắn được tham gia Dạ hội Năm mới người Hoa toàn cầu lần thứ nhất của Đài truyền hình Tân Đường Nhân năm 2006, khi đó tôi phụ trách thiết kế phông nền sân khấu.

Khi bắt đầu công tác chuẩn bị cho Dạ hội Năm mới Tân Đường Nhân, tôi may mắn được nghe người chủ quản và mọi người nhắc lại rằng họ hy vọng có thể tạo ra một ‘phi thiên mã’ (ngựa bay) bằng hoạt hình 3D.

Tôi tốt nghiệp chuyên ngành văn hóa mỹ thuật khoa tranh sơn dầu. Từ khi tốt nghiệp đến giờ tôi mới chỉ hiểu biết về nghệ thuật 2D, hoàn toàn không biết gì về hình họa 3D. Mặc dù ở trường tôi vẫn có cơ hội để học đồ họa 3D, nhưng vì không thích thứ gì lý tính như thế, nên tôi luôn mang theo thái độ được chăng hay chớ với đồ hoạ 3D và nếu có thể tránh được thì tránh.

Khi giúp Đài Truyền hình New York, thú tiêu khiển duy nhất của tôi khi ấy là đến đường 34 xem phim. Hồi đó, nhiều bộ phim được chiếu với hiệu ứng 3D, thể hiện được trí tưởng tượng không giới hạn và những khung cảnh tráng lệ mà trước đây chưa từng đạt được. Vì vậy, cuối cùng tôi đã thuyết phục được bản thân bắt đầu học làm hiệu ứng 3D, quyết không bỏ cuộc.

Ban đầu, tôi vẫn cảm thấy 3D quả thực rất khó học và đã sớm bỏ cuộc. Nào ngờ, giờ đây công việc lại cần làm cái này, cuối cùng tôi cũng hiểu ra: việc phải làm thì chung quy là không thể tránh né. Vả lại, tôi là một đệ tử Đại Pháp thì nhất định phải làm nó cho tốt.

Sư phụ giảng:

“khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng. Nếu chư vị có thể thật sự thực hiện được như vậy, thì chư vị sẽ phát hiện rằng ‘liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’! (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Do đó, lần này tôi hạ quyết tâm nhất định học cách làm hoạt hình 3D, làm được cảnh ngựa bay.

Để làm một con ngựa bay, đầu tiên cần phải có mô hình con ngựa. Thời điểm đó, tài nguyên 3D không phong phú và dễ có như bây giờ, cũng không sẵn trên Internet để tải xuống. Tôi phải thông qua máy tính học cách tạo hình một con ngựa, nên đã tìm rất nhiều hình ảnh ngựa để tham khảo, chuẩn bị bắt đầu học tạo hình. Nhưng tôi chỉ có kinh nghiệm mỹ thuật trên mặt phẳng, căn bản không biết làm 3D. Tôi phát hiện tạo hình là một việc rất khó, vì vậy đã đi tìm các sách dạy điêu khắc tham khảo. Hóa ra những kỹ năng đó đều phải cần thời gian nhiều năm rèn luyện, mới có thể tích lũy được kinh nghiệm, mới đưa ra được cách để làm. Tôi tuy cảm thấy rất tuyệt vọng, nhưng lần này nhất định không thể bỏ cuộc. Tôi bắt đầu mỗi ngày cắm đầu cắm cổ học tạo hình.

Ngày qua ngày, tôi và mọi người xung quanh dường như đều đang làm những việc khác nhau, mặc dù có lúc nghi ngờ những gì bản thân đang làm, trong tâm không thoải mái, nhưng lại cũng cảm thấy khả năng tạo hình của mình cũng có tiến bộ. Sau khi học tạo hình cơ bản thì vẫn cần phải thêm vật liệu cho ngựa. Đây cũng là một quá trình rất phức tạp, nào là chỉ số khúc xạ, chỉ số trong suốt của da, cài đặt chỉ số đặc biệt của tóc, chỉ số vật liệu sinh học, tôi cảm thấy tôi đã bước vào một thế giới vật lý, toàn những thứ lạ lẫm. Khi ấy tôi 35 tuổi và mặt nổi rất nhiều mụn. Điều này hoàn toàn trái ngược với thế giới mà tôi quen thuộc, tôi cảm thấy như mình sắp bị trầm cảm, phân vân có nên tiếp tục không hay là bây giờ từ bỏ luôn.

May mắn là mỗi ngày tôi vẫn cùng các đồng tu từ Đài Truyền hình New York học một bài giảng. Mỗi lần sau khi học Pháp, tôi cảm thấy như được thanh tẩy và khích lệ, cảm giác rằng khó khăn không thể ngăn tôi quá lâu, tôi tin chắc rằng chỉ cần tiếp tục tiến bước thì nhất định sẽ có đột phá. Tôi kiên trì làm như vậy mỗi ngày, mặc dù tôi cảm thấy những công việc này nằm ngoài phạm vi hiểu biết của tôi, nhưng tôi vẫn tiếp tục tiến bước.

Sau khi làm xong con ngựa, tôi tưởng đã có thể xả hơi một chút, chắc chắn phải có công nghệ tiện lợi nào đó có thể khiến ngựa chuyển động được. Hồi ấy không hỗ trợ của bất kỳ AI nào (trí tuệ nhân tạo), hoàn toàn phải chế tạo thủ công, điều chỉnh bối cảnh cho từng khung hình. Vả lại, trước khi điều chỉnh khung hình còn phải nối các xương của con ngựa với nhau. Việc nối xương giúp tôi trước hết hiểu về cách thức vận hành của từng chiếc xương, sau đó ráp từng chiếc xương một, rồi kết nối xương vào bức tượng ngựa đã hoàn thành, sau đó lại di chuyển từng chiếc xương một, như vậy ngựa là ngựa đã có thể cử động… Trời đất! Đây là y học sao? Hay là một loại khoa học sinh học nào đó? Tôi cảm giác như mình sắp ngục gã, con đường này rốt cuộc sâu và xa đến đâu. Vào thời điểm đó, một số đồng tu đã hứa cùng làm hoạt hình, vài người gặp khó khăn về sinh kế hoặc phải trợ giúp gia đình, chỉ còn lại một mình tôi, nhưng tôi không thể bỏ cuộc.

Tôi bắt đầu nghiên cứu nguyên lý hoạt động của mỗi đoạn xương ngựa, tìm được rất nhiều tư liệu và video, cuối cùng gắn các xương lại với nhau. Tiếp theo là tới bước làm hoạt hình, nhưng một giây có 24 khung hình và cần phải làm từng khung hình một. Lúc này tôi cảm thấy hoạt hình đúng là một công trình vô cùng to lớn, một người như tôi thật sự không thể làm nổi, tôi cần sự giúp đỡ. Tuy nhiên khi ấy xung quanh tôi đã không thể tìm được ai có thể giúp nữa, duy chỉ còn một cách là bỏ tiền để học trực tuyến, bởi vì khi ấy trên Youtube không có video tiện lợi để học như bây giờ. Mà cho dù là có thì cũng khó có thể tổng hợp thành một quy trình sản xuất hoàn chỉnh được. Vật lý học, giải phẫu học v.v. đây là những lĩnh vực trước đây tôi chưa từng tiếp xúc, tôi cảm thấy không thể gắng gượng được nữa. Giờ còn phải tạo hình ảnh cho từng khung hình, mỗi bước tiến về trước tôi lại cảm thấy đau khổ, cô đơn và tuyệt vọng, nhưng tôi không thể dừng lại lúc này được.

Cuối cùng, đồng hành cùng tôi vẫn là học Pháp. Sau khi học Pháp, trạng thái bi quan sẽ dần dần tiêu tan, học nhiều hơn thì tan càng nhiều. Cứ như vậy, cuối cùng tôi làm được “phi thiên mã”. Tuy nhiên ngựa ở nhân gian không có cánh, tôi phải làm thêm một đôi cánh lớn nữa. Tôi tếp tục tham khảo thêm nhiều hình ảnh, cấu trúc xương cánh, sau đó tới phần hoạt hình, tạo hình và vật liệu… từng bước một, cuối cùng tôi cũng làm được đôi cánh.

Mặc dù tôi thường cảm thấy đang bị mắc kẹt trong vòng tuần hoàn của sự thống khổ, cảm giác như đang quay cuồng trong vòng lặp mà không biết phải làm gì. Nhưng sau đó tôi phát hiện, từng vòng từng vòng quay nếu từ trên cao nhìn xuống thì thấy bản thân như đang quay vòng tròn, nhưng từ bên cạnh mà nhìn nó là lập thể, tựa như lò xo hoặc bãi đậu xe lập thể. Kỳ thực, kỹ thuật và sự hiểu biết của tôi đã thực sự có chút đề cao. Những chu kỳ lặp đi lặp lại, vô hình chung khiến bản thân tôi trở nên tiến bộ hơn so với trước kia.

Tôi cảm thấy sản phẩm ‘phi thiên mã’ đã hoàn thành, đã xem đi xem lại một thời gian dài và cho rằng cũng không tệ, trong tâm nghĩ nhất định có thể gây ấn tượng với mọi người, nên đã phát video này trong một buổi tổng duyệt cùng với vũ đạo.

Kết quả của buổi diễn lại ngược hoàn toàn với dự liệu của tôi. Những người có mặt tại hiện trường đều phá lên cười, còn tôi vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra? Một vị biên đạo múa mà tôi kính trọng đã nói với tôi: “Đó không phải là thiên mã, đó là thiên cẩu. Ha ha! Ha ha!”

Tôi nhìn kỹ lại thi thấy nó quả thực giống một con chó. Hóa ra tôi chỉ đang tự luyến và tự dối bản thân. Vẻ đẹp trong mắt của kẻ si tình, nhìn vào cùng một thứ trong một thời gian dài, thật sự đã không cảm thấy còn vấn đề nữa. Đây thực sự là một cái bẫy chủ quan rồi! Hiện giờ, tôi thực sự có thể thấy nó trông giống như một con “phi thiên cẩu”. Cuối cùng thì hoạt hình này đã không được sử dụng.

Tôi rất buồn vì bản thân đã phó xuất rất nhiều tâm sức, thế nhưng đổi lại là sự thất bại ê chề. Tôi nản lòng và thường nghĩ sẽ bỏ cuộc, điều này căn bản vượt qua tất cả kỳ vọng trong cuộc sống của tôi. Hoá ra, tôi chỉ là một đứa trẻ ngốc nghếch thích mơ mộng.

Không lâu sau, bố tôi bệnh tình nguy kịch. Sự việc này xảy ra chỉ vài ngày trước buổi biểu diễn dạ tiệc năm mới, nhưng tôi thật sự không thể để trở về Đài Loan lúc này được, vì phông nền chính vẫn chưa được hoàn thành. Tôi có sáu chị gái, họ không thể hiểu tại sao tôi không thể trở về để gặp mặt bố lần cuối và ngày hôm sau bố tôi đã qua đời.

Một ngày trước buổi tổng duyệt cuối cùng, tôi phải làm một phông nền với bối cảnh thiên quốc. Tôi không biết thiên quốc trông như thế nào, rất khổ não vì không biết nên làm gì. Tôi thức đến ba bốn giờ sáng mà vẫn không làm được, khi ấy một nỗi đau đớn tột cùng dâng trào trong tâm tôi. Lòng tôi đau nhói không chỉ vì tôi không thể quay về gặp mặt bố lần cuối mà còn vì thấy mình thật vô dụng và cảm thấy bất lực. Tôi khóc trong tuyệt vọng rồi ngủ thiếp đi vì thấm mệt.

Tôi đã có một giấc mơ rất sống động. Trong giấc mơ tôi đang từ trước bàn máy tính bay lên, từ từ bay lên cao hơn, rồi bay qua một ngọn núi phủ đầy mây mù huyền ảo và có một ngôi chùa năm tầng rất đẹp. Sau đó tôi băng qua từng tầng từng tầng mây và thấy một cổng thành với quang cảnh tuyệt mỹ. Có rất nhiều người đang ở phía trong cổng thành nhưng tôi không biết đó là nơi nào, chỉ cảm thấy những người bên trong đó rất thiện, rất thanh tao và trang nhã, hoàn toàn khác biệt với người trên địa cầu. Tôi có một loại cảm giác bình hòa và thiện ý vô hạn, nơi ấy không có bất kỳ đau khổ, lo âu nào, tôi không thể diễn tả được loại cảm giác lúc đó bao trùm lấy tôi… nó là tình yêu. Hào quang và năng lượng của tình yêu hồng đại này bao trùm lấy tôi. Tôi đã khóc, nhưng lần này là rơi nước mắt vì vẻ đẹp vô hạn đó. Tôi thức giấc với hai má vẫn đẫm nước mắt. Tôi ngay lập tức dùng hết khả năng có thể để truyền tải cảm thụ đó vào trong phông nền bằng thứ kỹ thuật bình thường của mình.

Sau đó trong buổi tổng duyệt, hình ảnh thiên quốc đã nhận được sự ghi nhận của mọi người. Khi ấy tôi cảm nhận được sự khích lệ mà trước đây chưa từng có. Một chút khích lệ này vô cùng quan trọng với tôi, bởi vì tôi đã hiểu ra rằng: kỳ thực tôi không hề đơn độc, tôi biết là Sư phụ đang âm thầm an ủi tôi, giúp đỡ tôi. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc, tôi không cô đơn một chút nào.

Sau buổi biểu diễn năm đó, không còn ai nhắc đến chuyện phi thiên mã và hoạt hình 3D nữa, nhưng tôi không muốn bỏ cuộc giữa chừng. Tôi vẫn muốn thực sự làm tốt hoạt hình 3D, bởi hiệu ứng 3D của thiên mã sẽ truyền cảm hứng vô cùng quý giá tới mọi người.

Nhưng tôi phải đối mặt với một vấn đề, đó là nếu tiếp tục ở lại đài truyền hình thì tôi phải hỗ trợ bên sản xuất quảng cáo, vì thiếu tự tin từ việc làm ra ‘phi thiên cẩu’ lần đó, nên tôi không thể yêu cầu đài truyền hình cho tôi phát triển 3D ở đây được, vì bản thân tôi không biết liệu có thành công hay không.

Tôi đã rời đài truyền hình. Tôi thuê một căn hộ dưới tầng hầm ở New Jersey với giá 200 USD với chút tiền ít ỏi còn lại. Đây là mức giá thuê duy nhất mà tôi có thể trang trải được. Khi trời mưa to, sàn của căn phòng sẽ đọng nước, chiếc giường thì chỉ có ba chân, nên tôi phải tìm gì đó để kê lên. Tôi đã không có khả năng để thoái thác nữa, nên giờ đây tôi chỉ có một mục tiêu là làm tốt phi thiên mã.

Tôi bèn chỉnh lại từng phần mà tôi đã làm trước đó, bởi những gì tôi làm trước đây chỉ là khung hình nghiệp dư mà thôi: ví dụ tạo hình một con ngựa có thể truy xuất vô hạn vẻ đẹp của nó, chất liệu của ngựa cũng có thể tinh tế đến mức sinh động như thật, hiệu ứng động của ngựa càng nên tràn đầy sức sống vô tận của sinh mệnh bên trong. Theo cách này, tôi đã xem xét lại từng bước một, vài tháng đã trôi qua và tài sản của tôi cũng cạn kiệt. Tôi nhờ mẹ ở Đài Loan hỗ trợ. Gia đình chúng tôi là một gia đình nghèo và mẹ tôi nói chỉ còn lại tiền bảo hiểm của tôi, rút bảo hiểm có thể được hoàn lại một chút tiền, khoảng 100 nghìn Đài tệ. Sau đó mẹ gửi tiền cho tôi, tôi rất biết ơn sự chi viện của mẹ, nhờ vậy tôi đã có thể tiếp tục rèn luyện kỹ năng của mình.

Nhưng phần lớn số tiền đó dùng để đóng học phí. Trình độ tiếng Anh của tôi rất kém và tôi cảm thấy rất hối hận khi còn trẻ không sớm nỗ lực học tiếng Anh cho tốt, học tốt nền tảng 3D sớm hơn một chút, nếu vậy thì bây giờ sẽ tốt biết bao. Khi xem video hướng dẫn, rất nhiều lúc tôi căn bản không hiểu họ đang nói gì. Tôi xem trong video, khi chuột trong video hướng dẫn chỉ đến đâu tôi liền làm theo đến đó, thậm chí có khi phím Ctrl, Option, Shift, và một số tổ hợp phím cần ấn đồng thời, thì tôi nghe cũng không hiểu mà chỉ có thể đoán mò và bị mắc kẹt rất lâu. Khi tôi rời đài truyền hình, rất khó nói rõ ràng với đồng tu là tôi đang làm cái gì, do đó không có một người bạn đồng tu nào.

Tuy nhiên mỗi ngày tôi vẫn sẽ kiên trì học một bài giảng trong sách Chuyển Pháp Luân, vì trong sách có rất nhiều điều trong sách tôi lý giải được nhưng không diễn đạt ra được, nhưng học Pháp cũng giúp tôi cảm thấy tích cực và phấn chấn hơn.

Cứ như vậy, khoảng gần một năm trôi qua, bỗng một hôm có tôi cảm thấy mình đã làm xong ‘phi thiên mã’. Tôi cố gắng xem và đánh giá một cách khách quan, quả đúng là nó đã không còn giống một con chó nữa, các phương diện cũng đều tốt hơn nhiều so với trước đây. Tôi cảm thấy đạt đến mức này là cực hạn của tôi rồi.

Đêm hôm đó tôi đã có một giấc mơ. Tôi mơ thấy mình đang ở một nơi rất thấp, nhưng phía trên rất cao và rất xa kia đang có một vầng mây tráng lệ, từ phía sau vầng mây phát ra một âm thanh vang vọng và hồng đại, dường như đang gọi tên của tôi. Nhưng tôi không dám thừa nhận, nhất định là tôi đã nghe nhầm rồi, bởi vì tôi cảm thấy bản thân rất thấp kém, âm thanh kia không thể là đang gọi tôi được. Nghĩ vậy tôi cúi đầu xuống, tỏ ra là mình nghe không rõ, chắc chắn là hiểu lầm thôi. Nhưng lúc ấy có một đồng tu bên cạnh quay đầu lại bảo tôi: “Này bạn, là đang gọi tên bạn đó!” Tôi rụt rè ngẩng đầu lên thì thấy từ phía sau vầng mây đó phát ra hào quang chiếu xa vạn trượng. Lúc này tôi đột nhiên tôi tỉnh lại.

Ngày hôm sau, tôi nhận được cuộc điện thoại từ người quản lý của đài truyền hình, nói rằng muốn tôi đến hỗ trợ sản xuất phông nền sân khấu và nói là họ đang cần nhân tài làm hoạt hình 3D. Tôi cảm giác như đã trải qua bóng tối vô tận và bỗng nhìn thấy ánh sáng, làm sao có người biết tôi có thể làm đồ họa chứ? Chưa ai từng đến đây và tôi cũng không nói với bất kỳ ai, làm sao lại có chuyện thần kỳ như vậy chứ? Sau đó, tôi mới hiểu ra rằng hết thảy những điều này đều là ân điển từ bi của Sáng Thế chủ. Tôi không hề đơn độc.

Kể từ hôm đó đến nay, tôi đã tham gia hỗ trợ sản xuất phông nền 12 năm, cũng đào tạo được một nhóm nhân viên sản xuất.

Do dịch bệnh nên nhân dịp trở về Đài Loan, tôi tham gia vào hai hạng mục mới. Hai hạng mục này đều đối mặt với nhiều thách thức, gần như là nhiệm vụ bất khả thi. Tuy nhiên, tôi không còn lo sợ khi tham gia vào hạng mục như trước kia nữa. Tôi ngộ ra rằng, bản thân chúng ta không có nhiều năng lực to lớn, nhưng chúng ta có Sư phụ ở đây, có Pháp ở đây, nên chỉ cần chúng ta tĩnh tâm học Pháp, không lười nhác, tu chính bản thân, gặp khó vẫn tiến bước, thì một ngày nào đó chúng ta sẽ thành công.

Trên đây là tâm đắc thể hội tu luyện của tôi, nếu có chỗ nào thiếu sót, mong đồng tu từ bi góp ý.

Con xin cảm tạ Sư phụ!

Cảm ơn mọi người.

(Bài phát biểu tại hội giao lưu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tại Đài Loan)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/10/28/484335.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/5/221515.html

Đăng ngày 26-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Pháp hội Đài Loan: Bước ra khỏi vùng an toàn, biết khó vẫn tiến first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Pháp hội Đài Loan: Tín Sư tín Pháp, tại những thời khắc then chốt nghĩ đến việc cứu độ chúng sinhhttps://vn.minghui.org/news/274118-phap-hoi-dai-loan-tin-su-tin-phap-tai-nhung-thoi-khac-then-chot-nghi-den-viec-cuu-do-chung-sinh.htmlTue, 24 Dec 2024 12:38:23 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=274118[MINH HUỆ 28-10-2024] Con xin kính chào Sư phụ! Xin chào các bạn đồng tu! Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp đến từ Tân Trúc, miền Bắc Đài Loan. Hiện tại, tôi phụ trách một công ty thiết kế […]

The post Pháp hội Đài Loan: Tín Sư tín Pháp, tại những thời khắc then chốt nghĩ đến việc cứu độ chúng sinh first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Đài Loan

[MINH HUỆ 28-10-2024] Con xin kính chào Sư phụ! Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp đến từ Tân Trúc, miền Bắc Đài Loan. Hiện tại, tôi phụ trách một công ty thiết kế vi mạch điện tử (IC). Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 1 năm 2004, hôm nay, tôi rất vui khi được chia sẻ những trải nghiệm tu luyện cùng mọi người.

Đắc Pháp

Trước khi tu luyện, tôi bị mất ngủ trong suốt hai năm ròng. Tôi đã thử điều trị bằng nhiều cách nhưng ngay cả thuốc ngủ cũng không có tác dụng. Khi một người bạn giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi, tôi đã hỏi anh ấy rằng liệu pháp môn này có thể chữa được chứng mất ngủ hay không. Anh ấy tự tin trả lời: “Đảm bảo là chữa được”. Vậy là tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mấy ngày sau, chứng mất ngủ của tôi cải thiện đáng kể và trong vòng hai tuần đã biến mất hoàn toàn. Điều này làm tôi hết sức kinh ngạc: Tại sao Pháp Luân Đại Pháp có thể chữa khỏi bệnh nhanh đến vậy mà không một phương pháp trị bệnh nào khác có thể làm được? Không những thế, vài tuần tiếp theo, ngay cả di chứng đau thắt lưng do bị ngã từ tầng hai xuống hồi tôi còn làm việc trong trường đại học cũng được chữa khỏi hoàn toàn.

Vì bận công việc, tôi đã không tham dự khóa học 9 ngày để học hết các bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp. Do nhận thức chưa sâu về tầm quan trọng của việc học Pháp, sáu tháng sau, tôi đã dần dần buông lơi, từ từ ngừng việc học Pháp, luyện công, và gần như trở lại cuộc sống của một người thường. Bởi vậy, đúng hai năm sau khi bắt đầu tu luyện, tôi đột nhiên lại bị mất ngủ trở lại. Ngay khi chuẩn bị uống thuốc ngủ, tôi chợt nhớ lại trải nghiệm của mình trước đó hai năm, nhờ luyện công mà tôi không còn bị mất ngủ nữa. Tôi bèn luyện năm bài công pháp trong 2 ngày và chứng mất ngủ lại hoàn toàn biến mất. Lúc đó tôi cảm thấy Đại Pháp thật thần kỳ, tôi cảm ân Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đã không bỏ rơi một đệ tử không đáp ứng được tiêu chuẩn như tôi. Tôi quyết định bắt đầu học Pháp một cách nghiêm túc. Sau khi đọc mấy lượt các sách Đại Pháp, dần dần tôi đã nhận thức sâu sắc về những gì mình đã bỏ lỡ trong hai năm qua.

Trong quãng thời gian đó, tôi thường khóc nức nở khi học Pháp. Một mặt, tôi hiểu được sự hồng đại trong các Pháp lý của Sư tôn. Mặt khác, những bài giảng của Sư phụ Lý khiến tôi cảm động sâu sắc; và hối hận mình đã để lãng phí tận hai năm.

Sư phụ giảng,

“Cho dù thế nào, nhận thức của mọi người đối với công này, Pháp này có sâu sắc, có nông cạn, mức độ lý giải cũng không giống nhau, bởi vì tôi truyền là phương pháp tu luyện của Phật gia, dùng lời của Phật gia mà giảng, có thể đắc được Nó thì là duyên phận. Chư vị hiện giờ còn chưa biết Nó trân quý nhường nào, đợi khi chư vị biết được sự trân quý của Nó, chư vị sẽ cảm thấy thật may mắn.” (“Giảng Pháp lần thứ nhất tại Mỹ quốc”, Giảng Pháp tại các nơi I)

Tôi cảm ân Sư phụ từ bi và lần này tôi quyết tâm tu luyện đến cùng.

Chứng thực Đại Pháp trong các môi trường làm việc khác nhau

Khi mới bước vào tu luyện, tôi là kỹ sư cao cấp tại một công ty Công nghệ thông tin. Vậy nên tôi bắt đầu hồng Pháp cũng như quảng bá Shen Yun cho các đồng nghiệp, nhà cung cấp, bạn bè và người thân của mình. Tôi đã tặng hàng chục cuốn sách Chuyển Pháp Luân và một số người bạn cũng đã đắc Pháp tu luyện. Sáu năm sau, tài chính gia đình tôi đã ổn định. Sau khi bàn bạc và được sự nhất trí của vợ, tôi đã tình nguyện làm việc toàn thời gian cho Đài Truyền hình Tân Đường Nhân (NTDTV). Nhờ công việc, tôi có cơ hội tiếp xúc với đủ loại ngành nghề. Hai năm sau, tôi rời NTDTV để làm việc cho một số công ty người thường với vị trí tổng giám đốc hoặc chủ tịch hội đồng quản trị. Những vị trí này đã giúp tôi chứng thực Pháp tốt hơn, tiếp cận được nhiều chúng sinh hơn và hy vọng những chúng sinh có duyên với tôi có thể đắc Pháp.

Tôi từng là tổng giám đốc của một công ty Đài Loan có hai nhà máy tại Trung Quốc. Hai nhà máy đó đều có tổng giám đốc là người Đài Loan. Những năm đó quan hệ giữa Đài Loan và Trung Quốc rất gần gũi, các quan chức Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) thường tới Đài Loan thăm trụ sở chính của chúng tôi. Một hôm, hơn 10 bí thư Đảng từ nhiều địa phương của Trung Quốc đã tới thăm chúng tôi. Chúng tôi dùng bữa tối tại một nhà hàng, và trong lúc tôi đang nghĩ cách giảng chân tướng cho họ về Đại Pháp thì đột nhiên, quản lý một nhà máy tại Trung Quốc nói rằng: “Tổng giám đốc của chúng tôi [ngụ ý chỉ tôi] không thể sang đại lục vì ông ấy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp”.

Lời của anh ấy khiến các quan chức ĐCSTQ nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc và sợ hãi. Nhân cơ hội này, tôi đã giảng chân tướng cho họ về Đại Pháp. Sau khoảng một, hai phút, họ không thể chờ đợi được nữa liền chỉ trích tôi hoặc cố gắng thuyết phục tôi từ bỏ tu luyện. Thấy cảnh tà ác ngạo mạn và không ngừng tấn tới, chính niệm của tôi cũng mạnh hơn. Tôi bắt đầu vạch trần những sai lầm đằng sau tuyên truyền phỉ báng của ĐCSTQ về Đại Pháp. Họ không nói được gì và cuối cùng tất cả đều im lặng.

Trải qua cuộc giao tranh giữa chính và tà này, tôi có thể cảm nhận được áp lực mà các học viên ở Trung Quốc đại lục đang phải đối mặt. Tôi cũng cảm nhận rõ​​uy lực của tín tâm và chính niệm. Tôi nhận thức rõ Pháp của Sư phụ:

“Tu tại tự, công tại sư phụ”. (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Con xin cảm tạ Sư phụ.

Chính niệm ngăn chặn tà ác trong cuộc chiến giữa chính và tà còn được thể hiện qua việc từ năm 2010 đến năm 2012, Tổng bí thư ĐCSTQ đã tới thăm Đài Loan. Đệ tử Tân Trúc chúng tôi đã có thể đệ đơn thành công ba lần. Tôi có thể cảm nhận được chính niệm của chỉnh thể các học viên cùng sự gia trì của các chính Thần trong cuộc giao tranh chính giữa chính và tà. Những nhân tố tà ác đằng sau các quan chức ĐCSTQ đã bị giải thể.

Khi trao đơn kiện cho họ, tôi nói: “Đây là đơn kiện các ông. Các ông đang bị buộc tội. Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Xin hãy chấm dứt bức hại Pháp Luân Đại Pháp”.

Tôi vẫn nhớ vẻ mặt thẫn thờ của Tổng Bí thư khi nhận đơn kiện. Cuối cùng họ đã hủy các chuyến đi tiếp theo và sớm trở về Trung Quốc.

Giao lưu với giới chủ lưu

Tôi đã trải qua một đại quan vào tháng 1 năm 2015 khi con trai lớn của tôi đột ngột qua đời. Cháu mới học lớp 3. Cháu bị cảm lạnh và đột tử trong lúc ngủ. Điều này khiến tôi rất đau lòng và không biết phải hành xử thế nào. Cháu là một cậu bé khỏe mạnh, ngoan ngoãn, thông minh, chăm chỉ và đáng yêu từ khi còn nhỏ. Chúng tôi cùng nhau tham gia các hoạt động chứng thực Đại Pháp: diễu hành ở nhiều nơi trong và ngoài nước, phát tờ rơi, thu thập chữ ký để chấm dứt cuộc bức hại, v.v. Tôi đã vô cùng đau khổ trong nhiều ngày. Tôi cũng lo cho vợ và hai đứa con trai khác của mình. Hai vợ chồng tôi đã khóc rất nhiều.

Song, tôi biết mình là đệ tử Đại Pháp, có những an bài hay mối quan hệ nhân duyên đằng sau mà tôi không biết. Nhưng tôi nghĩ chắc hẳn mình đã có những sơ hở trong quá trình tu luyện. Vì vậy, tôi đã nỗ lực hơn trong việc học Pháp, nghe Pháp và hướng nội tìm. Tôi đã nhận ra nhiều chấp trước, trong đó có chấp vào tình với vợ con. Con trai tôi rất xuất sắc và làm cho tôi hãnh diện, đó chính là tâm hư danh. Ngoài ra, khi mới bắt đầu tu luyện, tôi truy cầu hạnh phúc và một cuộc sống an nhàn. Dần dần, chủ ý thức và chính niệm của tôi mạnh lên. Tôi biết tôi còn sứ mệnh cứu người cần phải hoàn thành. Mấy hôm sau, tôi không còn đau khổ nữa, tôi đến gặp chủ tịch hội đồng quản trị của Shen Yun và nói rằng tôi muốn đặt chỗ cho các buổi biểu diễn Shen Yun như có thể liên hệ với chủ của một số công ty niêm yết để đặt chỗ hoặc vé. Tôi đã cùng với một số học viên đã sắp xếp một buổi biểu diễn cho khách VIP tại Nhà tưởng niệm Tôn Trung Sơn.

Những năm sau đó, tôi đã giành thêm thời gian và nỗ lực giao lưu cùng giới chủ lưu, cũng cùng các đồng tu địa phương hình thành chỉnh thể. Chúng tôi thường xuyên học Pháp chung và chia sẻ về cách giao lưu với giới chủ lưu. Khi giới chủ lưu nhận thấy chúng tôi là một nhóm vị tha, chân thành và tốt bụng, họ sẽ tin tưởng và muốn kết giao với chúng tôi. Nhiều người đã trở thành những người bạn tốt của chúng tôi. Đôi khi, chúng tôi tổ chức các sự kiện, như tiệc trà quảng bá Shen Yun hoặc tiệc tối giao lưu trong bầu không khí vui vẻ. Bởi đây là sự kiện do chúng tôi tổ chức nên có thể tự nhiên nói xoay quanh các chủ đề như Shen Yun, tu luyện và Pháp Luân Đại Pháp.

Nhiều người, trong đó có chủ doanh nghiệp xây dựng, luật sư và bác sỹ, đã chia sẻ nhận thức của họ về Đại Pháp. Một số thậm chí đã đắc Pháp. Giám đốc một bệnh viện nha khoa từng nói với tôi, “Tôi đã hiểu bí quyết của tu luyện Đại Pháp là đề cao tâm tính, chứ không phải luyện công.”

Tôi đã tìm cơ hội để chia sẻ nhận thức của mình và khích lệ họ học Pháp nhiều hơn. Sau khi họ nhận thức rõ hơn về Shen Yun, họ đã chia sẻ thông tin với bạn bè của mình. Họ đưa bạn bè đến với Shen Yun và sẵn sàng trả lời phỏng vấn sau khi xem biểu diễn.

Nhiều học viên đã nhận ra rằng việc giao lưu cùng giới chủ lưu rất hữu ích trong việc cứu chúng sinh. Trong mấy năm gần đây, hình thế trên toàn thế giới đã thay đổi nhanh chóng. Hạ viện Hoa Kỳ đã thông qua Đạo luật Bảo vệ Pháp Luân Công. Các phương tiện truyền thông tại Đài Loan đã đưa tin về việc cấm thu hoạch nội tạng sống ở Trung Quốc và cũng có những chương trình đặc biệt giới thiệu về Pháp Luân Công. Cần có sự tương tác tích cực, lâu dài với xã hội chủ lưu để thể những nhân vật có tầm ảnh hưởng này hiện sự ủng hộ trong các cuộc giao lưu về Pháp Luân Đại Pháp trên các kênh truyền thông, trở thành diễn giả trong các sự kiện của Đại Pháp, giúp thúc đẩy việc thông qua các dự luật có liên quan và quảng bá Shen Yun.

Qua những sự kiện này, tôi nhận ra rằng việc xã hội dòng chính lý giải được phương pháp tu luyện và cách làm của chúng ta là một nhân tố then chốt để cứu người. Ngoài ra, các học viên cần phải phối hợp tốt với nhau để trở thành một chỉnh thể vững mạnh hơn và cứu được nhiều chúng sinh hơn.

Trong vòng ba năm qua, chúng tôi đã tổ chức được 7 buổi giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp cho giới thượng lưu. Có khoảng 300 khách VIP đã hiểu sự thật về Đại Pháp. Một số người đã bắt đầu tu luyện, một số khác đã trở thành những người bạn tốt của Pháp Luân Công. Tôi cảm thấy mình giống như đang sống trong thế giới của Thần bởi nhiều đồng nghiệp, bạn bè, nha sĩ, và kế toán của tôi hiện đã trở thành những học viên mới. Cảm giác ấy thật vi diệu.

Một đồng tu từng hỏi tôi làm thế nào để hồng Pháp cho người thường. Tôi trả lời: “Hết thảy là do Sư phụ an bài. Nhưng chúng ta cần phải đặt họ lên trước, quan tâm đến họ thay vì chỉ nói những gì mình muốn“. Ví như, qua trò chuyện, chúng ta có thể lắng nghe những hiểu lầm của họ, những gì họ cần giúp đỡ, những gì họ thích và những người họ tín nhiệm. Chúng ta có thể tổ chức sự kiện cùng với những chính khách để chia sẻ vẻ đẹp của việc tu luyện Đại Pháp như chữa bệnh khỏe thân cũng như cải thiện mối quan hệ giữa các cá nhân. Khi chúng ta làm đúng, mọi việc sẽ suôn sẻ.

Hướng nội tìm chấp trước

Sau 20 năm tu luyện, tôi đã tìm ra rất nhiều chấp trước. Gần đây, tôi phát hiện ra rằng những thiếu sót của bản thân được phản ánh qua cách tôi cư xử với các đồng tu. Chẳng hạn, đôi khi tôi coi thường một số đồng tu, cho rằng họ chỉ nói mà không làm, không giữ lời hứa và không muốn chịu trách nhiệm. Sau đó, tôi nhận ra những hiện tượng này giống như tấm gương phản chiếu các vấn đề của chính tôi. Ngoài ra, tôi còn thấy tôi khó chấp nhận lời chỉ trích, lo lắng người khác sẽ phán xét, hiểu lầm mình, đó là những quan niệm bắt nguồn từ chấp trước vào danh và tình. Tôi tự nhủ mình phải hướng nội và tu luyện vững vàng để thực sự đề cao.

Gần đây, tôi còn phát hiện ra một chấp trước khác, đó là chấp vào hiệu quả. Là người coi trọng hiệu quả nên đôi khi tôi bất nhẫn và không thể chịu được những cuộc trò chuyện không có trọng điểm. Điều này cũng thể hiện trong tình huống tránh đèn đỏ. Khi đi bộ hoặc lái xe, tôi sẽ kiểm soát tốc độ để giảm thiểu thời gian chờ đèn đỏ. Trước đây, tôi nghĩ mình làm như vậy để tiết kiệm thời gian hay tiết kiệm xăng. Hướng nội sâu hơn, tôi bàng hoàng phát hiện thực ra mình đang tìm cách tối đa hóa lợi ích cá nhân, chính là chấp vào lợi và vị tư. Tôi sẽ tu luyện tinh tấn hơn để loại bỏ chấp trước này.

Lời kết

Là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp, tôi nhận ra rằng viên mãn trong tu luyện không phải là mục tiêu lớn nhất. Mục tiêu lớn nhất của chúng ta là làm tốt ba việc, đó mới là ý nghĩa lớn nhất của cuộc đời này.

Trên đây là nhận thức của tôi. Xin hãy chỉ ra bất kỳ điều gì không phù hợp với Pháp.

Con xin cảm ân Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!

(Bài chia sẻ tại Pháp hội Đài Loan năm 2024)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/10/28/484334.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/8/221561.html

Đăng ngày 24-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Pháp hội Đài Loan: Tín Sư tín Pháp, tại những thời khắc then chốt nghĩ đến việc cứu độ chúng sinh first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Pháp hội Đài Loan: Cuộc đời tái sinh nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháphttps://vn.minghui.org/news/274112-phap-hoi-dai-loan-cuoc-doi-tai-sinh-nho-tu-luyen-phap-luan-dai-phap.htmlTue, 24 Dec 2024 12:37:14 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=274112[MINH HUỆ 30-10-2024] Kính chào Sư phụ! Xin chào các bạn đồng tu! Tôi là học sinh năm cuối của khoa âm nhạc của Trường Trung học Nghệ thuật Điểu Tùng ở huyện Vân Lâm. Hôm nay, tôi muốn chia sẻ […]

The post Pháp hội Đài Loan: Cuộc đời tái sinh nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ ở Đài Loan

[MINH HUỆ 30-10-2024]

Kính chào Sư phụ!

Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi là học sinh năm cuối của khoa âm nhạc của Trường Trung học Nghệ thuật Điểu Tùng ở huyện Vân Lâm. Hôm nay, tôi muốn chia sẻ việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho tôi một cuộc đời mới.

Bệnh tật hành hạ

Trường Điểu Tùng là trường trung học thứ ba mà tôi theo học. Trước đó, tôi xin nghỉ học vì lý do sức khỏe ở hai trường khác nhau.

Cách đây vài năm, tôi đột nhiên không thể nói chuyện hoặc biểu đạt cảm xúc của mình. Mẹ đưa tôi đi khám và tôi được chẩn đoán bị “chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế”. Tôi ngày càng trở nên khó tương tác với người khác. Tôi thậm chí không thể mua nổi bữa trưa hay hứng đầy bình nước. Tôi ngồi lì trên ghế cả ngày, cảm thấy đau khổ nhưng không thể kiểm soát bản thân. Cuối cùng, tôi được đưa về nhà và chìm đắm trong nỗi đau khổ, dằn vặt.

Có lần về đến nhà, tôi phải ngồi nghỉ trên cầu thang. Khi bước vào nhà tắm, tôi không còn sức lực để tắm. Tôi nhìn vòi nước và không mở được. Mẹ lo lắng cho tôi nhưng không biết làm sao để giúp tôi. Tôi cảm thấy lạc lõng, vô vọng, và bất lực. Ngay cả bây giờ, khi ngẫm lại, tôi vẫn cảm nhận cơn đau rõ ràng.

Hai tháng như vậy trôi qua. Tôi không tắm, không đánh răng, hoặc bước ra khỏi nhà. Tôi ngủ trên sàn phòng khách, và ba mẹ phải chuẩn bị cả ba bữa ăn cho tôi. Mỗi khi có ai xuất hiện ở đó, tôi sẽ cảm thấy căng thẳng và rất lo lắng. Tôi hầu như không thể tự chăm sóc bản thân. Mỗi ngày trôi qua, tôi đều chịu thương tổn về thể chất lẫn tinh thần.

Trong họa có phúc

Cuối tháng 10 năm 2021, huấn luyện viên đào tạo nơi mẹ tôi công tác đã đến thăm tôi sau khi biết được tình huống của tôi. Cô ấy là học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Thông qua việc tư vấn hàng tuần, cô ấy phát hiện rằng tôi bị lo lắng nhưng không đến mức bị rối loạn tư duy, mặc dù hành vi của tôi sẽ khiến người khác ấn tượng rằng tôi mắc bệnh thần kinh nặng.

Cô ấy viết cho tôi “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và đề nghị tôi thành tâm niệm. Sau đó cô ấy trịnh trọng đề nghị tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Lúc đầu, tôi nghĩ cô ấy đến để thuyết giảng nên bản thân có chút chống cự. Cô ấy biết tôi bị nghiệp tư tưởng can nhiễu nghiêm trọng, nên đã lấy ra cuốn Chuyển Pháp Luân và đề nghị tôi đọc “Luận Ngữ” cùng cô. Tôi đồng ý và đọc “Luận Ngữ” ba lần.

Nhờ cô ấy, tôi nhận ra đây là cuốn sách quý và phải trân trọng. Sau này, mỗi khi tôi cảm thấy mình không thể vượt qua điều gì, tôi sẽ lấy sách Chuyển Pháp Luân ra và đọc. Tôi thường cảm thấy Sư phụ Lý, Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, luôn bên cạnh tôi, trông chừng và điểm ngộ cho tôi. Càng đọc sách, tôi càng có thêm chính niệm.

Tôi đã thay đổi sau khi bước vào tu luyện

Khi đọc sách Chuyển Pháp Luân, tôi cảm thấy Đại Pháp đã thay đổi tôi từ lúc nào không hay biết. Tôi dần dần chuyển từ một tuần đi tắm một lần đến hai ngày một lần, và cuối cùng là mỗi ngày.

Thực ra, trước đó, tôi sẽ mất từ hai đến bốn tiếng hoặc hơn để tắm gội. Sau khi tôi vào trường Điểu Tùng, ban đầu, tôi vẫn mất một thời gian dài mới tắm xong, nhưng giờ thì tôi có thể tắm lâu nhất là nửa tiếng.

Trước đây, tôi bất lực với việc tắm gội và những hoạt động khác. Như thể tôi bị thứ gì đó thao túng và không thể kiểm soát chính mình. Nhờ học Pháp và tu luyện bản thân, tôi đã có thể dần dần phân biệt rõ điều gì là chủ ý thức của mình và điều gì không phải. Tôi không còn bị cảm xúc của mình nữa điều khiển và dẫn dụ nữa.

Sư phụ đã giảng:

“Nhưng đại đa số người ta có thể lấy tư tưởng chủ quan rất mạnh (chủ ý thức mạnh) để bài trừ nó, phản đối nó. Như thế, minh chứng rằng cá nhân ấy có thể độ được, có thể phân biệt rõ tốt xấu, cũng chính là ngộ tính tốt; Pháp thân của tôi sẽ giúp đỡ họ tiêu trừ đại bộ phận loại nghiệp tư tưởng này. Tình huống này tương đối hay gặp. Một khi xuất hiện, chính là để xem bản thân có thể chiến thắng tư tưởng xấu đó không. Ai có thể kiên định, thì nghiệp có thể tiêu.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Sau Tết Nguyên Đán năm 2022, tôi tham gia khóa học Pháp Luân Đại Pháp chín ngày. Quá trình này đầy rẫy những khó khăn. Cho dù có ngủ nhiều bao nhiêu, tôi vẫn cảm thấy mệt. Tôi không thể thức dậy đúng giờ nên bị trễ. Mặc dù đó không phải là hành trình suôn sẻ, cuối cùng tôi cũng đã hoàn thành khóa học.

Sau này, tôi nhận ra rằng trong khi nghe Pháp, Sư phụ đã tịnh hóa cơ thể và tiêu trừ nghiệp tư tưởng cho tôi. Sau đó, tôi về nhà và tình nguyện tham gia cho Bộ Ngoại Thương trong hai tháng.

Bây giờ tôi có thể kiểm soát hành vi của mình với chủ ý thức mạnh. Tâm và thân của tôi đều trải qua những biến hóa to lớn. Từ tận đáy lòng, con xin chân thành cảm tạ Sư phụ và Pháp Luân Đại Pháp. Chính Sư phụ đã giúp tôi tìm thấy bản thân và lấy lại cuộc sống.

Trở lại cuộc sống bình thường

Sau khi học Đại Pháp, trạng thái tinh thần của tôi hồi phục nhanh chóng. Chỉ trong hai tháng, tôi bắt đầu chuẩn bị quay lại trường và trở về cuộc sống bình thường.

Với sự gợi ý của giáo viên, cũng là học viên Đại Pháp, tôi đã cùng cha mẹ đến tham quan Trường Trung học Điểu Tùng. Sau khi được nhận vào học, tôi có cơ hội được học lại các bài công pháp Đại Pháp một lần nữa. (Tôi từng hoài nghi về tầm quan trọng của việc luyện công trong khóa học chín ngày, nên đã cản trở tôi thành tâm thành ý học các bài công pháp). Tôi thực sự trân quý sự an bài này.

Kiên trì vượt qua khổ nạn

Cuộc đời không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. Lúc đầu, tôi được nhận vào khoa vũ đạo. Cơn đau từ việc duỗi thẳng khiến tôi sợ hãi. Buổi tối tôi không ngủ được và không biết ngày mai sẽ làm gì. Tôi không bắt kịp với việc học thuật và học nghệ thuật. Tôi phải dùng hết mọi sức lực để làm mọi việc. [Vì vậy,] tôi kiệt sức, nên đã nghĩ đến việc trốn khỏi trường hoặc thậm chí bỏ học.

Với sự giúp đỡ của nhiều thầy cô, tôi nhanh chóng được chuyển sang khoa âm nhạc. Tôi chưa từng có kinh nghiệm học nhạc và phải học mọi thứ từ đầu. Nhưng tôi sẵn lòng học.

Tôi ngộ ra rằng chỉ bằng cách tín Sư tín Pháp tôi mới có thể tiến về phía trước. Tôi tự nhủ rằng không có sự lựa chọn nữa, và tôi phải vượt qua nỗi sợ hãi khiến tôi muốn quay đầu. Sau đó, cả tâm lẫn thân của tôi ngày càng trở nên bớt căng thẳng. Đối với việc xử lý việc học và cuộc sống hàng ngày, tôi tự nhắc bản thân hãy làm tốt nhất và không bị lo lắng thao túng. Việc loại bỏ các chấp trước cũng gia cường tín tâm của tôi vào Pháp.

Bước đột phá

Tôi nhớ rằng đó là hôm trước ngày Nhà giáo khi tôi mới tham gia khoa âm nhạc. Để chuẩn bị cho chương trình, các bạn cùng lớp năm dưới đã mời tôi tham gia tập luyện cùng họ.

Sự kiện này là cơ hội tuyệt vời cho tôi vượt qua nỗi áp lực tâm lý. Tôi luôn quan tâm quá mức đến việc người khác nghĩ về mình và không thể hành xử một cách bình thường. Trong khi tôi rất căng thẳng trong suốt buổi biểu diễn, sau này giáo viên của tôi bảo tôi rằng giọng nói của tôi rất rõ, và cô đã phân công tôi làm người dẫn chương trình một sự kiện khác với các thầy cô, học sinh và phụ huynh.

Đêm trước buổi diễn ra sự kiện, tôi rất lo lắng. Ngày hôm sau, khi tôi đang đứng trên sân khấu đối diện với 150 người, đôi chân tôi run lên khi tôi bước lên phía trước. Tôi đã gặp khó khăn để vượt qua căng thẳng. Sau đó, tôi nhớ một học viên đã nói rằng: “Tôi không phải ở đây để chứng thực bản thân”. Tôi muốn truyền tải niềm vui của việc học tại ngôi trường này đến mọi gia đình để nhiều người hơn nữa nhận ra giá trị của trường.

Ngay lập tức, một dòng năng lượng ấm áp chảy xuyên cơ thể tôi. Tôi cảm thấy rất dễ chịu và có thể nhìn thẳng vào khán giả. Đó là một trải nghiệm tuyệt vời.

Bao dung và thiện đãi người khác

Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã hồi phục sức khỏe và tâm tính cũng thay đổi. Trước đây, tôi không thân thiết với em trai. Tôi không thích em vì em không sạch sẽ và vô lý. Thực ra, em trai nhỏ hơn tôi hai tuổi và bị mắc chứng Down.

Lúc tôi còn là một đứa trẻ, tôi đã đánh em do thiếu hiểu biết và không quan tâm đến em. Tôi không muốn đi chơi cùng em vì sợ thu hút những ánh nhìn kỳ lạ. Bây giờ tôi đã tu Chân, Thiện, Nhẫn và sẵn sàng thay đổi bản thân và chấp nhận em của mình. Tôi không còn tránh mặt hay phản đối em vì nghĩ rằng đôi bàn tay của em dơ bẩn. Thay vào đó, tôi xem em trai như một người bạn tốt và cố gắng dành nhiều thời gian hơn với em.

Tôi cũng ngày càng ý thức được những nỗ lực chịu khó và tình yêu thương của cha mẹ. Ban đầu, cha mẹ muốn tôi có em, nên quyết định có thêm đứa con thứ hai. Để chăm sóc tốt cho em trai, mẹ tôi đã chuyển từ giáo dục nghệ thuật sang giáo dục đặc biệt, và cha tôi đã làm việc vất vả để hỗ trợ gia đình. Trong giai đoạn khó khăn nhất của cuộc đời tôi, cha mẹ đã làm việc thậm chí còn vất vả hơn và không từ bỏ tôi.

Tấm gương của cha mẹ đã để ấn tượng sâu sắc trong tâm trí tôi. Cha mẹ và em trai tôi đã tạo điều kiện để tôi đắc Pháp. Trong xã hội phức tạp và loạn tượng này, tôi may mắn đặt chân vào miền tịnh thổ tu luyện Đại Pháp.

Tôi hiện đang đọc từng cuốn kinh văn của Đại Pháp và lấy Pháp làm Thầy để làm kim chỉ nam cho cuộc sống hàng ngày. Bây giờ, tôi không chỉ trở nên vui vẻ hơn mà còn cải biến nhiều quan niệm. Tôi sẽ học tập chăm chỉ và dùng hành xử của mình để chứng thực sự mỹ hảo của Đại Pháp.

Đây là trải nghiệm tu luyện của tôi. Vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.

Cảm ân Sư phụ!

Cảm ân các bạn đồng tu!

(Bài viết được trình bày tại Pháp hội Đài Loan năm 2024)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/10/30/484338.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/6/221530.html

Đăng ngày 24-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Pháp hội Đài Loan: Cuộc đời tái sinh nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Puebla, Mexico: Cùng nhau đề cao qua Hội nghị Chia sẻ Trải nghiệm Tu luyện Pháp Luân Đại Pháphttps://vn.minghui.org/news/273905-puebla-mexico-cung-nhau-de-cao-qua-hoi-nghi-chia-se-trai-nghiem-tu-luyen-phap-luan-dai-phap.htmlMon, 16 Dec 2024 15:27:44 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=273905[MINH HUỆ 12-12-2024] Tại Hội nghị Chia sẻ Trải nghiệm Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (Pháp hội) mới đây ở Puebla vào ngày 7 tháng 12, 16 học viên đã chia sẻ những câu chuyện và nhận thức của bản thân về tu […]

The post Puebla, Mexico: Cùng nhau đề cao qua Hội nghị Chia sẻ Trải nghiệm Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Mexico

[MINH HUỆ 12-12-2024] Tại Hội nghị Chia sẻ Trải nghiệm Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (Pháp hội) mới đây ở Puebla vào ngày 7 tháng 12, 16 học viên đã chia sẻ những câu chuyện và nhận thức của bản thân về tu luyện. Họ cho biết bằng cách tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn trong cuộc sống và công việc, khó khăn chính là cơ hội để họ đề cao. Thông qua hướng nội và đề cao tâm tính, họ có thể buông bỏ các chấp trước và làm tốt hơn trong việc nâng cao nhận thức về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại ở Trung Quốc.

Các học viên từ nhiều khu vực ở Mexico đã tham dự sự kiện được tổ chức tại khán phòng của Học viện Sư phạm ở trung tâm thành phố Puebla. Họ đến từ Cancún, Celaya, Cuernavaca, Guadalajara, Jalapa, Mexico City, Monterrey, Oaxaca, Puebla, Querétaro, Teziutlán, Tlaxcala, Tulum và San Miguel el Alto.

96bce4974c6ca0f625c37732d49d3ddd.jpg

92d8399c74b913d19310d678e5f84e55.jpg

b0f9f5cf95239c49396cac3ea275b8bd.jpg

2d74d278e960f14935cedb3055741b3a.jpg

e999858fde9a192b0904ff29c44c8bff.jpg

a5d4d5e8e8798141aacee68518e0ec2f.jpg

e217106a6c4f8d4a170493441899a2b2.jpg

Các học viên đọc bài chia sẻ tại Pháp hội ngày 7 tháng 12 tại Puebla, Mexico

04db9074c5695cb0f5cea4aba9613bcf.jpg

Ảnh chụp tập thể các học viên sau Pháp hội

Trừ bỏ nỗi sợ hãi trong thời kỳ mang thai

Cô Jenny, người đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 11 năm, kể về một khổ nạn mà cô gặp phải trong lần mang thai đầu tiên. Vào đầu thai kỳ, cô được thăng chức làm Điều phối viên kinh doanh. Mục tiêu doanh thu là 15 triệu peso (tương đương 680.000 đô la Mỹ) trong hai tháng và cô đã phải chịu rất nhiều căng thẳng.

Cô đọc một bài viết đăng trên Minh Huệ, trong đó có một học viên bị sẩy thai, và cô sợ rằng điều tương tự có thể xảy ra với mình. Sau đó vài ngày, cô bắt đầu có dấu hiệu chảy máu và các bác sỹ khuyên cô nên nằm nghỉ một chỗ. Khi hướng nội tìm, cô nhận ra cựu thế lực đã lợi dụng sơ hở của mình. Cô đã không tín Sư, và rằng cơ thể cô đã được tịnh hóa và cô đang được Sư phụ coi sóc.

“Tôi ngộ ra rằng vì cơ thể tôi đã được Đại Pháp thanh lọc, nên việc mang thai sẽ diễn ra tốt đẹp và tôi sẽ sinh ra một đứa con khỏe mạnh”, cô chia sẻ. Cô cho hay cô cũng nhận ra mình có chấp trước so sánh bản thân với các học viên khác và cảm thấy mình vượt trội hơn.

Cô Jenny quyết định xử lý tình huống như một học viên và làm ba việc như thường lệ. Sau đó, cô đã sinh một bé gái khỏe mạnh và trải nghiệm này cũng khẳng định tín tâm của cô vào Pháp Luân Đại Pháp.

Một cuộc đời mới

Cô Lilia đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 20 năm. Vì giữ vị trí cao trong một cơ sở y tế quan trọng nhất ở Mexico, cô đã nảy sinh tâm kiêu ngạo và ích kỷ.

Mặc dù thành công trong cuộc sống, nhưng cô vẫn không hạnh phúc. Những chấp trước này cùng các vấn đề khác đã khiến chồng cô rời bỏ cô. Hôn nhân tan vỡ, nhà cửa không còn, cô càng trở nên oán giận, ốm yếu và bị mất việc. Cô nhận ra có điều gì đó không ổn—nhưng cô không biết rõ là gì. Cô cảm thấy lạc lõng và tự hỏi liệu có phép màu nào có thể thay đổi cuộc đời cô không.

Cô đã biết đến Pháp Luân Đại Pháp và bước vào luyện. Cô học cách quan tâm đến người khác và lùi lại một bước khi gặp phải xung đột. Dần dần, cuộc sống của cô đã trở lại bình thường và cô cùng chồng cũ đã tái hôn. Họ mua một ngôi nhà mới và cô Lilia cũng tìm được một công việc mới. Môi trường làm việc của cô đã được cải thiện và các con cô cũng rất vui với những thay đổi tích cực của cô.

Sau khi bắt đầu tu luyện, các bệnh về tiêu hóa và bệnh phổi của cô Lilia đã biến mất. Các chứng đau nửa đầu, viêm đại tràng và viêm khớp của cô cũng không còn. Cô Lilia rất biết ơn Sư phụ đã tịnh hóa tâm trí và thân thể cho cô, và ban cho cô một cuộc đời mới.

Quay trở lại tu luyện

Anh Sergio bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2009. Nhưng phải đến năm năm sau, anh mới bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân và tham gia một số hạng mục giới thiệu Đại Pháp. Song, trong bốn năm tiếp theo, anh đã buông lơi và mắc một số sai lầm. Anh dần dần xa rời tu luyện.

Một ngày tháng 8 năm 2024, anh Sergio bị một số kẻ xấu tấn công. Những kẻ tấn công đánh anh và thậm chí bắn anh.

“Nhờ sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã có thể thoát khỏi nguy hiểm”, anh Sergio cho biết. “Tôi đã tiếp tục luyện công và cố gắng làm tốt ba việc. Tôi sẽ tiếp tục học Pháp và buông bỏ chấp trước của mình”.

Nhận ra chấp trước căn bản

Bà Laura bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cách đây 15 năm. Gần đây, con trai bà đưa ra một quyết định khiến bà sợ hãi. Nỗi sợ hãi làm bà nảy sinh những suy nghĩ tiêu cực, chúng hành hạ bà khiến bà luôn trong tâm trạng tồi tệ và vô cùng đau khổ. Cuối cùng, bà nhận ra mình đang ngày càng lún sâu vào khổ nạn.

Bà phát hiện bản thân có nhiều chấp trước và quan niệm đan xen, hình thành nên tư duy người thường của bà. Trong khi nỗ lực trừ bỏ tâm sợ hãi, bà nhận ra một chấp trước căn bản to lớn khác, luôn bám lấy bà. Bà biết không thể tự mình giải quyết vấn đề, và quyết định tin tưởng Sư phụ và Đại Pháp. Qua trải nghiệm này, bà Laura đã hiểu rõ hơn về tu luyện, và thật tuyệt vời khi có thể hoàn toàn tín Sư tín Pháp. “Đây là lời nhắc nhở thôi thúc tôi phải luôn tinh tấn. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ”, bà nói.

Trừ bỏ chấp trước vào danh

Khi học viên trẻ Eduardo làm người dẫn chương trình tin tức, chấp trước của anh vào danh tăng lên nhanh chóng. Anh trở nên tự cao tự đại và không muốn chấp nhận lời phê bình, chấp trước này còn dẫn đến đố kỵ và oán giận. Cái tôi của anh bị khuếch đại sau khi anh trở thành phóng viên.

Bằng cách học các bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp, anh Eduardo nhận ra anh không nên chấp trước vào vai trò hay danh tiếng của mình. Thay vào đó, anh nên tập trung vào việc đề cao tâm tính, điều này rất quan trọng trong tu luyện. Anh dần học cách loại bỏ tâm đố kỵ và những suy nghĩ xấu khác, và phối hợp tốt với học viên khác một cách vô điều kiện.

Mẹ của anh Eduardo được chẩn đoán mắc ba căn bệnh về mắt, và trong khi trợ giúp bà, anh đã có thái độ tích cực và coi đó là cơ hội để anh trở nên vị tha hơn.

Tu bỏ tâm sắc dục

Trong bài chia sẻ của mình, cô Cristina nói về trải nghiệm của bản thân khi buông bỏ tâm sắc dục. Cô thấy vấn đề này đã can nhiễu đến mọi hạng mục mà cô tham gia. Sự thiếu tinh tấn và thiếu tự chủ đã khiến cô nhiều lần gây ra tổn thất trong việc cứu người. Nhưng Sư phụ từ bi đã nhiều lần cho cô Cristina cơ hội để cải thiện. Cô cũng học cách nghiêm khắc với bản thân và có thể trừ bỏ từng lớp chấp trước này.

Quá trình này cũng dạy cô Cristina rằng việc duy trì mối quan hệ đúng đắn giữa một người đàn ông và một người phụ nữ theo văn hóa truyền thống là rất quan trọng. Giờ đây cô cố gắng nhìn nhận hôn nhân theo các giá trị truyền thống.

Tu bỏ tâm oán hận

Một học viên cho biết, sau khi chồng cô mất vào năm 2018, cô nhận ra rằng cô đã oán hận anh. Với sự giúp đỡ của Sư phụ và thông qua việc học Pháp, hướng nội, phát chính niệm và chia sẻ với các học viên khác, cô đã dần dần trừ bỏ được sự oán hận của mình.

Cô cũng nhận ra cô phải giữ tâm thanh tịnh và kiên tín Đại Pháp. Nếu không, sự oán hận có thể tăng lên, và chấp trước này có thể can nhiễu đến bản thân cô cũng như người khác. Người tu luyện không thể chỉ dựa vào người khác để vượt qua khảo nghiệm hay khổ nạn về tâm tính, cho dù họ có thân thiết với nhau đến đâu.

Sau khi chồng qua đời, học viên này đảm nhận vai trò quản lý công ty tư vấn nguồn nhân lực của gia đình. Vì việc tiếp xúc với khách hàng cần diễn ra trực tiếp nên công ty đã bên bờ vực phá sản vào năm 2020 (do lệnh phong tỏa vì đại dịch). Cô đã tham gia Epoch Times phiên bản tiếng Tây Ban Nha với tư cách là một tình nguyện viên, và sau đó bắt đầu làm việc toàn thời gian cho kênh truyền thông này. Dần dần, cô đã có thu nhập ổn định và có thể dành nhiều thời gian hơn để xử lý các vấn đề liên quan đến kênh truyền thông và việc đưa tin.

Học viên này cho biết cô đã học được rất nhiều từ những trải nghiệm này. “Bất kể có chuyện gì xảy ra trên hành trình tu luyện, Sư phụ luôn luôn chăm sóc chúng ta,” cô nói.

Học hỏi lẫn nhau

Cô Mary cho biết sự kiện này rất hữu ích. “Tất cả những câu chuyện này nhắc nhở tôi phải hướng nội tìm, và xem liệu tôi có những chấp trước tương tự không,” cô nói. Khi một học viên nói về tâm oán hận của cô đối với mẹ mình, cô Mary nhớ lại những cảm xúc phụ diện của bản thân bởi hồi cô còn nhỏ, mẹ cô dường như thiên vị với anh chị em cô hơn. Cô nhận ra cô cần phải buông bỏ những chấp trước này.

Sau Pháp hội, các học viên đã chụp ảnh tập thể. Họ nói rằng họ rất biết ơn Sư phụ vì cơ duyên này và dự định sẽ làm tốt hơn trong hành trình tu luyện còn lại.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/12/12/486041.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/12/13/222064.html

Đăng ngày 16-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Puebla, Mexico: Cùng nhau đề cao qua Hội nghị Chia sẻ Trải nghiệm Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Pháp hội Hàn Quốc: Sư phụ đã an bài con đường tu luyện của tôi trong vai trò là giáo viên và hiệu trưởnghttps://vn.minghui.org/news/273882-phap-hoi-han-quoc-su-phu-da-an-bai-con-duong-tu-luyen-cua-toi-trong-vai-tro-la-giao-vien-va-hieu-truong.htmlSun, 15 Dec 2024 11:06:48 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=273882[MINH HUỆ 19-11-2024] Con xin kính chào Sư phụ! Xin chào các đồng tu! Tôi đến từ Gimhae, Gyeongnam, Hàn Quốc và đã làm nghề giáo viên được 39 năm rưỡi. Tôi vừa nghỉ hưu vào tháng Hai. Đến tháng 11 năm […]

The post Pháp hội Hàn Quốc: Sư phụ đã an bài con đường tu luyện của tôi trong vai trò là giáo viên và hiệu trưởng first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Hàn Quốc

[MINH HUỆ 19-11-2024] Con xin kính chào Sư phụ! Xin chào các đồng tu!

Tôi đến từ Gimhae, Gyeongnam, Hàn Quốc và đã làm nghề giáo viên được 39 năm rưỡi. Tôi vừa nghỉ hưu vào tháng Hai. Đến tháng 11 năm 2024 là tròn 20 năm tôi tu luyện trong Pháp Luân Đại Pháp.

Trong Kinh văn “Giảng Pháp tại Pháp hội Singapore”, Sư phụ đã giảng:

“Chư vị đã tu luyện [vậy] sự việc này là ở vị trí thứ nhất, như vậy bất kể chuyện gì cũng không thể can nhiễu nó.”

Khi bước vào tu luyện, tôi đã quyết định rằng để việc tu luyện của mình không chịu bất kỳ can nhiễu nào, tôi phải xem việc ấy là ưu tiên nhất và sẽ làm theo an bài của Sư phụ một cách vô điều kiện.

Giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho các học sinh

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ở tuổi 42. Đại Pháp đã thay đổi cuộc đời tôi. Ngay từ thuở đầu, tôi luôn tập trung tu luyện thật tốt và nghĩ cách để nói với người khác về Đại Pháp. Vào mỗi học kỳ, tôi đều dạy các học sinh của mình luyện công. Các em cũng niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Tôi nghĩ rằng ngay cả khi các em không kiên trì tu luyện, thì ít nhất cũng nên ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.

Tôi nói với các em về Thần Phật và vô cùng biết ơn khi không ai phàn nàn hoặc trình báo tôi. Rất ít học sinh của tôi mắc bệnh hoặc gặp những vấn đề nghiêm trọng như bị chấn thương.

Sư phụ đã chấn chỉnh thói quen xấu của tôi là hay nổi nóng với học sinh. Không lâu sau khi tôi bắt đầu tu luyện, Sư phụ đã khảo nghiệm xem liệu tôi có thể giữ bình tĩnh hay không và tôi đã vượt qua khảo nghiệm. Khi trở về nhà tối hôm đó và đọc Chuyển Pháp Luân, tôi nhận ra đây là một quyển Thiên Thư. Vào năm cuối cùng trước khi tôi nghỉ hưu, như thể để tiêu trừ tất cả những món nợ nghiệp tôi còn thiếu, có nhiều học sinh của tôi rất quậy phá và ngày nào các em cũng gây chuyện. Tôi thường xuyên hướng nội và cố gắng khống chế bản thân, nhưng không hề dễ dàng.

Khi một học sinh nói tục với tôi, tôi vô cùng tức giận. Tuy nhiên, tôi nhớ lại điều Sư phụ đã giảng:

“Tuy nhiên chúng tôi đã giảng rằng, là một người luyện công, thì cần làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’, dùng tiêu chuẩn cao mà yêu cầu bản thân.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Vì vậy, tôi nén cơn giận và gọi học sinh đó đến. Ngay khi tôi chuẩn bị la mắng em ấy, các cơ mặt của tôi đột nhiên giãn ra và tôi mỉm cười. Tôi lập tức nhận ra rằng Sư phụ đang điểm hoá tôi ngừng nổi giận với các em học sinh và không tạo nghiệp nữa. Tôi đã cười và nói chuyện với em ấy. Sau đó, các em đã cư xử tốt hơn và tôi không còn nổi cáu nữa.

Thiện giải với vị hiệu trưởng

Tôi biết rằng mọi thứ mình có được là do Sư phụ an bài. Tiêu chuẩn thăng tiến ở Hàn Quốc được hạ thấp và đột nhiên tôi được thăng lên chức phó hiệu trưởng ở một trường học nọ. Tôi vừa mới bắt đầu tham gia vào một hạng mục Đại Pháp và chịu trách nhiệm hiệu đính bản dịch. Hàng ngày sau giờ làm việc, tôi dành nhiều tiếng đồng hồ để đọc kiểm tra lỗi.

Việc thăng tiến lên chức phó hiệu trưởng cho tôi rất nhiều thời gian. Tuy nhiên, khi nghĩ đến việc đi dạy ở một ngôi trường xa cách nhà hơn 80 km, tôi tự hỏi vì sao mình lại bị chuyển đến một ngôi trường ở xa như vậy. Tuy nhiên, tôi nhận ra rằng Sư phụ an bài hẳn là có lý do. Sau một vài ngày, tôi cảm nhận được giữa tôi và vị hiệu trưởng có tồn tại một mối quan hệ nhân duyên đặc biệt nào đó. Tôi đã quyết định rằng bất kể điều gì xảy ra, tôi sẽ làm tốt công việc và cứu độ chúng sinh.

Các giáo viên nói rằng vị hiệu trưởng này vô cùng hà khắc và khắt khe. Họ đều e sợ ông ấy. Tuy nhiên, sau khi làm việc với tôi khoảng 2 tuần, ông ấy đã tin tưởng tôi và trở nên thân thiện.

Tôi đã hồng Pháp cho người lao công của trường và dạy bà ấy luyện công. Thỉnh thoảng, chúng tôi luyện công ở khuôn viên trường và vị hiệu trưởng đã nhìn thấy. Ông ấy nói rằng tôi nên dạy tất cả giáo viên và học sinh trong trường luyện công. Vì thế, hàng ngày tôi đều dành 20 phút nghỉ giải lao để tập hợp hơn 70 học sinh và giáo viên ở khu sảnh nhỏ để dạy họ luyện công. Sau một vài tháng, ông ấy nhờ tôi đến phòng y tế ở gần đó vào mỗi trưa ngày thứ Tư để dạy những người già luyện công.

Vào cuối năm, tôi đề xuất rằng trường học nên mua vé Thần Vận cho học sinh và giáo viên. Vị hiệu trưởng đã chấp thuận. Kết quả là, các viên chức, học sinh và giáo viên đều đến xem Thần Vận. Tuy nhiên, vị hiệu trưởng không đi vì tinh thần ông ấy không được tốt.

Ở Hàn Quốc, ban giám hiệu nhà trường phải chuyển công tác sau 18 tháng. Tuy nhiên, sau đợt trình diễn của Thần Vận ở địa phương năm đó, quy định đột ngột thay đổi thành một năm đối với chức phó hiệu trưởng, hết kỳ hạn đó là tôi có thể nộp đơn chuyển công tác sang một trường học khác. Sự thay đổi đột ngột trong quy định chuyển công tác làm tôi nhận ra rằng Sư phụ đang cố gắng điểm ngộ cho tôi và yêu cầu tôi quay trở lại thành phố Gimhae. Mặc dù vị hiệu trưởng muốn tôi ở lại thêm một năm nữa, tôi vẫn nộp đơn xin chuyển công tác ngay lập tức.

Khoảng 2 tháng trước khi chuyển công tác, trong khi đang thiền định, tôi đột nhiên nhìn thấy tiền kiếp của mình với vị hiệu trưởng này. Cũng như trong kiếp này, kiếp sống kia rất ngắn ngủi và bi thương. Tôi không thể ngừng khóc. Một vài ngày sau, ông ấy gửi cho tôi một bức thư điện tử để xin lỗi và giải thích rằng lý do ông ấy không đi xem Thần Vận là vì ganh tỵ với việc trong tâm tôi chỉ có Sư phụ và Đại Pháp.

Sau đó, ông ấy gọi cho tôi và nói rằng đã đọc xong quyển sách Chuyển Pháp Luân mà tôi tặng. Khi biết tin này, tôi đã mua vé Thần Vận cho vợ chồng ông ấy. Cả hai đều nói rằng họ vô cùng xúc động trước những màn trình diễn của Thần Vận. Dưới sự an bài của Sư phụ, tôi đã hoá giải được nhân duyên với vị hiệu trưởng này và hoàn thành trách nhiệm trợ Sư chính Pháp.

Sau khi trở về Gimhae, trong vòng 3 năm rưỡi, tôi đã làm việc với ba vị hiệu trưởng khác nhau. Sau khi hoàn trả sạch nợ nghiệp cho họ, tôi đã được thăng chức làm hiệu trưởng.

Tu luyện trong vai trò là hiệu trưởng

Tháng 3 năm 2017, tôi chuyển công tác đến một trường học ở khu Yangsan để đảm nhận chức hiệu trưởng. Phụ huynh và giáo viên ở đó đều rất không vui. Là một người tu luyện, tôi luôn hành xử theo Chân-Thiện-Nhẫn, đối xử với học sinh, phụ huynh và giáo viên với tâm thái cân nhắc đến người khác trước. Mặc dù mọi người e ngại về tôi, tôi không hề để tâm tới việc đó.

Vào buổi sáng đầu tiên, vị hội trưởng hội phụ huynh học sinh đã đến văn phòng của tôi và đưa ra rất nhiều kiến nghị. Nhân viên văn phòng cũng rất lạnh lùng với tôi. Tôi cảm thấy mọi người ở đây thật thô lỗ. Tuy nhiên ngay từ ngày đầu, tôi đã hướng nội tìm, loại bỏ chấp trước vào danh lợi và tu tâm của mình. Dưới vai trò hiệu trưởng, tôi nhất tâm đối xử với mọi người bằng sự tôn trọng và giải quyết các kiến nghị của họ sớm nhất có thể.

Để tạo điều kiện cho các giáo viên chú trọng việc giảng dạy cho học sinh, tôi đã cắt giảm khối lượng công việc cho họ. Ít lâu sau, tôi nói rằng mình muốn nói chuyện với các em học sinh ở giảng đường. Tôi muốn nói với các em về Chân-Thiện-Nhẫn. Mặc dù chưa từng có tiền lệ tổ chức sinh hoạt vào buổi sáng cho học sinh, các giáo viên không hề phản đối. Thông qua việc giáo dục định kỳ hàng tháng về Chân-Thiện-Nhẫn, thái độ của các em học sinh đã trở nên rõ ràng hơn và các em thường chào hỏi tôi khi tôi đi bộ trong khuôn viên trường.

Dần dần, các giáo viên rất hài lòng. Vị hội trưởng hội phụ huynh còn cảm ơn tôi bằng cách gửi hoa lưu niệm cho nhà trường khi tôi quay về Gimhae. Vào mùa xuân năm 2018, khoảng 21 đến 25 viên chức đã xem Thần Vận.

Sau này, tôi ngộ ra rằng cũng là nhờ an bài của Sư phụ nên tôi mới đột nhiên được thăng chức làm hiệu trưởng. 3 tháng sau khi tôi nhận chức, con gái tôi, người đang làm việc trong một hạng mục truyền thông, đã bắt đầu hoạt động trên các nền tảng mạng xã hội. Hạng mục không hề dễ dàng. Có rất nhiều việc khá tẻ nhạt, từ việc lựa chọn bài chia sẻ chất lượng, biên dịch từ tiếng Anh sang tiếng Hàn, và hiệu đính bài chia sẻ. Không có học viên nào nguyện ý làm việc đó, vì thế tôi quyết định tạm ngưng công việc và giúp đỡ con gái trong hạng mục mới này.

Tôi đã nhờ ba học viên có khả năng biên dịch từ tiếng Anh sang tiếng Hàn trong khu vực chúng tôi và họ đều đồng ý. Mặc dù việc dịch thuật và hiệu đính chưa hoàn hảo nhưng họ đều làm một cách hết sức tận tâm. Không lâu sau đó, số lượng các bài chia sẻ cần hiệu đính đã gia tăng đáng kể nhưng tôi lại là người duy nhất hiệu đính chúng. Đôi khi, tôi phải hiệu đính đến 8 bài chia sẻ.

Khi số lượng người theo dõi trên các tài khoản mạng xã hội tiếp tục gia tăng, thì doanh thu quảng cáo của kênh truyền thông cũng thế. Vì vậy, để đạt mức chỉ tiêu doanh số như hãng thông tấn của người thường, kênh truyền thông đã tuyển thêm ba nhà báo. Chúng tôi nhanh chóng rút khỏi hạng mục sau khi các học viên trẻ tham gia. Tôi vô cùng hài lòng khi hạng mục truyền thông đã phát huy vai trò tích cực của nó.

Trong hơn một năm làm việc ở hạng mục truyền thông này, tôi đã đề cao rất nhiều, đôi khi còn cảm thấy như mình đang sử dụng công năng. Các học viên trong khu vực chúng tôi chưa bao giờ than phiền về công việc nặng nhọc và ai ai cũng phối hợp rất tốt. Khi nghĩ đến sự hỗ trợ vô tư của các đồng tu, tôi vô cùng cảm động và biết ơn sự giúp đỡ của họ.

Tháng 9 năm 2018, sau khi kết thúc nhiệm kỳ ở trường này, tôi được chuyển công tác đến một trường học nhỏ hơn ở thành phố Gimhae. Năm tiếp theo, một giáo viên, cũng là một học viên, đã đến công tác ở trường và được tôi chỉ định chịu trách nhiệm cho chương trình giáo dục đạo đức trẻ em. Cô ấy đã nói với các em về Chân-Thiện-Nhẫn. Nhờ sự sáng tạo và nỗ lực của học viên này, các em học sinh đã thay đổi qua từng ngày.

Vào năm thứ hai, chương trình được các phụ huynh đón nhận tích cực. Khi tôi rời trường học, các em học sinh lớp sáu đã tiễn tôi, gương mặt các em tươi tắn rạng ngời.

Tôi đã công tác tại trường học ấy khoảng 18 tháng. Khi tôi sắp chuyển công tác, một vị hiệu trưởng cấp cao đã gọi cho tôi và mời tôi đến trường của ông ấy. Mặc dù chưa từng nghĩ tới việc đến trường ấy, tôi cảm thấy hết thảy mọi thứ mình gặp phải không hề ngẫu nhiên, nên đã nộp đơn đến đó.

Sau này, một giáo viên ở trường đó bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và chúng tôi đã lập nên một điểm luyện công gần trường học. Trong thời gian tại chức ở trường, tôi nhận được một cuộc gọi từ một người quen thời sinh viên, người mà tôi đã chia sẻ về Thần Vận nhưng ông ấy vẫn chưa đi xem. Trong lúc nói chuyện điện thoại, ông ấy nói rằng sẽ chuyển công tác tới một nơi gần trường học của chúng tôi vào tháng 1. Vì vậy, một lần nữa tôi đã nói về Thần Vận với ông và lần này ông ấy đã đi xem.

6 tháng sau khi chuyển công tác tới đây, ông ấy lại được chuyển công tác về thị trấn của mình. Từ việc này, một lần nữa tôi cảm thấy rằng tất cả những lần chuyển công tác của tôi đã được Sư phụ an bài một cách cẩn mật, và tất cả đều là để tôi kết nối với chúng sinh và hoàn thành sứ mệnh cứu độ họ.

Vì công việc ở trường học này rất thuận lợi, tôi cho rằng mình đã hoàn thành trách nhiệm ở xã hội người thường nên muốn nộp đơn nghỉ hưu danh dự sớm hai năm. Một hôm trong khi đang đắn đo, tôi đã mơ thấy có người đưa tôi hai tập hồ sơ ghi nợ. Khi tỉnh dậy và suy nghĩ về việc này, tôi cảm thấy rằng vẫn còn điều gì đó mà tôi cần phải làm trong hai năm còn lại. Vì thế, tôi lại nộp đơn chuyển công tác đến một khu vực ở Gimhae, một nơi tôi chưa từng đến công tác trước đây. Tôi muốn kết thúc sự nghiệp giảng dạy của mình ở đó.

Các học sinh ở trường học này lịch thiệp và tâm tính tốt hơn bất kỳ trường học nào mà tôi từng công tác trước đây, còn các giáo viên thì rất tận tâm và có trách nhiệm. Không có điều gì đặc thù khiến tôi phải lo lắng.

Khi Bộ Giáo dục hay các lãnh đạo đến thăm trường, họ đều nói: “Trường này thật sạch và bầu không khí hết sức thoải mái!” Mỗi buổi sáng, bốn viên chức sẽ đến văn phòng tôi và thảo luận công việc như thể chúng tôi là một gia đình. Trong hai năm làm việc cùng nhau, chúng tôi chưa bao giờ tranh cãi. Khi tôi nghỉ hưu, các giáo viên đều vô cùng tiếc nuối.

Buổi tiệc chia tay dành cho hiệu trưởng rất đặc biệt. Các bữa tiệc tiễn hưu thường được tổ chức ở Gimhae, tuy nhiên khi tôi nghỉ hưu thì lại đột nhiên được tổ chức tiệc chia tay ở Xianyang. Xianyang – nơi đầu tiên mà tôi công tác khi trở thành giáo viên ở độ tuổi 21. Sự nghiệp giảng dạy của tôi đã bắt đầu và kết thúc ở Xianyang.

Tôi cảm thấy như mình đã nhận được một món quà quý giá. Trong suốt 39 năm rưỡi làm giáo viên, tôi đã chăm lo cho các em học sinh và hoàn thành trách nhiệm của mình. Sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi nhớ đến sứ mệnh cứu độ chúng sinh và hồng Pháp cho những người mình tiếp xúc. Khi nghĩ về những an bài tỉ mỉ mà Sư phụ dành cho mình, mắt tôi cứ ngấn lệ.

Ban tổ chức bữa tiệc bảo tôi viết một câu mà tôi yêu thích lên tấm huy chương trao tặng. Tôi đã viết: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Vào ngày diễn ra buổi tiệc chia tay, tất cả các hiệu trưởng trong thị trấn đều có mặt và người chủ trì buổi tiệc đã đọc to “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” rồi giải thích ý nghĩa của câu ấy. Không ngôn từ nào có thể bày tỏ lòng biết ơn của tôi với Sư phụ. Sau buổi tiệc chia tay, các hiệu trưởng nói rằng buổi tiệc này là trang nghiêm nhất và thần thánh nhất mà họ từng tham dự. Vào ngày hôm đó, tuyết rơi dày đặc trên núi Xianyang.

Mặc dù tôi vẫn còn nhiều thiếu sót trong suốt 20 năm tu luyện, dưới sự an bài cẩn mật của Sư phụ, tôi đã vượt qua một cách thuận lợi. Nếu tôi không tu luyện Đại Pháp, thì một người mắc chứng lo âu như tôi sẽ không bao giờ có thể trở thành hiệu trưởng. Một lần nữa, con xin được cảm ơn Sư phụ vì sự chăm sóc tận tuỵ của Ngài. Tôi cũng muốn cảm ơn các đồng tu đã cùng tôi trải qua 20 năm tu luyện.

Con xin cảm ơn Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!

(Bài chia sẻ được đọc tại Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ở Hàn Quốc năm 2024)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/11/19/485131.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/23/221784.html

Đăng ngày 15-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Pháp hội Hàn Quốc: Sư phụ đã an bài con đường tu luyện của tôi trong vai trò là giáo viên và hiệu trưởng first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Trải qua khổ nạn thấy được tầm quan trọng của việc hướng nộihttps://vn.minghui.org/news/273880-trai-qua-kho-nan-thay-duoc-tam-quan-trong-cua-viec-huong-noi.htmlSun, 15 Dec 2024 11:06:27 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=273880[MINH HUỆ 07-08-2024] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu! Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 3 năm 1997. Hơn 20 năm qua, có lúc tinh tấn, có lúc giải đãi; […]

The post Trải qua khổ nạn thấy được tầm quan trọng của việc hướng nội first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Canada

[MINH HUỆ 07-08-2024] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 3 năm 1997. Hơn 20 năm qua, có lúc tinh tấn, có lúc giải đãi; nhưng Sư phụ chưa bao giờ từ bỏ tôi. Ngài luôn bảo hộ và điểm hóa cho tôi, đồng thời thử thách và rèn giũa tôi qua vô số khảo nghiệm. Tôi dần dần từ chỗ biết ơn như một người thường đến hiểu sâu hơn về Đại Pháp thông qua khảo nghiệm và khổ nạn, tự suy ngẫm và hiểu sâu sắc hơn về tu luyện. Đây là một quá trình rất dài, rất gian khổ, khắc cốt ghi tâm. Đến vài năm gần đây, trải qua một số khổ nạn lớn, tôi mới thực sự minh bạch được bản chất của tu luyện. Cuối cùng tôi đã hiểu cách tu luyện, học cách hướng nội và vượt qua nhiều trở ngại, bao gồm cả những thử thách sinh tử. Các đồng tu đã khuyến khích tôi viết về trải nghiệm gần đây của mình.

Quy chính bản thân, vượt quan sinh tử

Khi đại dịch COVID trở nên nghiêm trọng hơn vào năm 2021, tâm tôi đã dao động, thân thể cũng bắt đầu cảm thấy bất thường. Vào tháng 3 năm 2022, một buổi tối sau khi gọi điện về Trung Quốc giảng chân tướng, tôi cảm thấy ngực đau dữ dội. Tôi đã phát chính niệm trong một tiếng đồng hồ nhưng cơn đau vẫn không hề giảm. Tôi nghĩ: “Có thể là một cơn đau tim chăng? Bệnh này rất nghiêm trọng.” Tôi liền nhờ con gái đưa tôi đến bệnh viện khám. Chỉ một niệm sai lệch này đã khiến tôi phải trải qua đại nạn sinh tử!

Bác sĩ đã tiến hành khám sức khỏe toàn diện, sau 3-4 tiếng, ông ấy giơ ngón tay cái lên và nói: “Rất tốt”. Tuy nhiên, tôi vẫn thấy đau. Tôi chợt nhận ra rằng Sư phụ đang điểm hóa cho tôi qua lời nói của bác sĩ: “Con không có bệnh; tất cả chỉ là giả tướng.” Tôi liền nói với con gái: “Chúng ta về nhà thôi!”

Nhưng phải vượt qua đêm hôm nay như thế nào đây? Tôi không thể ngủ được! Tôi không thể nằm xuống, vì cơ thể chạm vào đâu cũng có cảm giác như bị kim đâm. Da thịt tôi đau rát, xương và cơ bắp đều đau nhức. Tôi không thể đứng hay ngồi dậy.

Tôi đã xuất một niệm: “Học Pháp! Học Pháp!” Tôi tự nhủ: “Đúng vậy! Chỉ có Đại Pháp mới có thể cứu được mình!” Tôi liền nghe các bài giảng của Sư phụ và cơn đau đã dịu đi. Tôi đã nghe bốn bài giảng và đầu óc trở nên rất minh mẫn. Cơn đau cũng giảm bớt khi tôi luyện công.

Mỗi đêm tôi ngủ chưa đầy hai tiếng và không thể ăn uống gì, nhưng kỳ diệu thay, cứ sau hai giờ chiều, cơn đau lại hoàn toàn biến mất cho đến khoảng mười giờ rưỡi đêm. Tôi nghĩ: “Khi không bị đau, tôi có thể sử dụng thời gian để chia sẻ thể ngộ về Pháp với các học viên trong gia đình”.

Tôi tiếp tục gọi điện trên nền tảng giảng chân tướng như thường lệ nên cơn đau không ảnh hưởng đến việc thực hiện ba việc của tôi. Tôi hiểu rằng đây là một khảo nghiệm do Sư phụ an bài để xem liệu tôi có tiếp tục tu luyện hay không. Chỉ cần tôi có thể làm được ba việc, tôi vẫn là một người tu luyện! Cho dù qua đời, tôi vẫn đang bước đi trên con đường thần thánh. Tôi hoàn toàn buông bỏ những quan niệm của mình.

Tôi nhớ Sư phụ đã giảng rằng:

“Khí công là tu luyện, là điều siêu thường, không phải là môn thể thao nơi người thường; cần phải coi trọng tâm tính thì mới có thể lành bệnh hoặc tăng công.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi ngộ ra rằng đây là cơ hội để đề cao tâm tính. Tôi nhờ các đồng tu trong gia đình giúp đỡ bằng cách chỉ ra các vấn đề về tâm tính của tôi. Tôi đã suy ngẫm sâu sắc và thấy rằng mình vẫn còn tâm oán hận. Khi tôi kể lại cho mọi người trong gia đình về căn nguyên của tâm oán hận, họ nói: “Chuyện đó đã xảy ra hàng chục năm trước và người đó đã qua đời, sao còn ôm giữ tâm oán hận như vậy?“

Tôi nghĩ, đúng vậy! Lập tức liền buông bỏ chấp trước đó. Tôi cũng suy nghĩ sâu hơn: Khi người khác đối xử không công bằng với chúng ta và chúng ta cảm thấy bị tổn thương, chẳng phải đó là chấp trước vào việc bảo vệ bản thân sao? Chẳng phải đó là vị tư vị ngã sao? Quả thực tôi có tâm muốn bảo vệ lợi ích bản thân. Đây là một chấp trước căn bản, nếu không loại bỏ, nó sẽ sản sinh ra tâm oán hận đối với người khác hoặc hoàn cảnh khác. Tôi nhất định phải đào tận gốc rễ của tâm chấp trước này!

Trong thời gian này, có nhiều học viên biết tôi đang trải qua một khảo nghiệm lớn và đã chia sẻ với tôi. Một số người nói: “Chị cần phát chính niệm mạnh mẽ để loại bỏ can nhiễu.” Những người khác nói: “Đừng để ý đến những cảm giác trên thân thể, chúng là giả tướng. Hãy phủ nhận chúng và tiếp tục làm những gì cần làm.”

Vào khoảng 10 giờ tối hôm sau, tôi đã phát chính niệm. Tôi cũng đọc thuộc lời giảng của Sư phụ về việc thiện giải. Tôi nhớ lại lời giảng của Sư phụ:

“Thực ra, sinh mệnh của chư vị trong lịch sử đã từng chuyển sinh hết đời này qua đời khác; khi ở xã hội con người, ở trong cõi mê vô minh, rất có thể đã ký kết ước định nào đó với cựu thế lực: ‘Đến ngày nào đó khi Chính Pháp tôi sẽ thực hiện như thế này, tiến đến như thế kia.’ (Giảng Pháp tại Pháp hội năm 2002 ở Philadelphia, Hoa Kỳ, Giảng Pháp tại các nơi II)

Tôi liền xuất ra một niệm: “Cựu thế lực, nếu trước đây ta từng có bất kỳ thỏa thuận nào với ngươi, thì bây giờ ta chính thức tuyên bố rằng những thỏa thuận đó vô hiệu! Ta là đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí, hết thảy đều do Sư phụ an bài. Ta hoàn toàn cắt đứt mọi quan hệ với ngươi!”

Đêm đó, tôi mơ thấy tôi thấy một tài liệu rất trang trọng hiện lên ở phía trước. Có một số ký tự tiếng Trung in đậm, mỗi ký tự đều có vẻ quen thuộc, nhưng tôi không hiểu được ý nghĩa khi chúng kết hợp lại. Trong lúc đang bối rối, tôi nghe thấy một giọng nói bằng tiếng Anh: “Tự do, tự do,” nhưng tôi không hiểu tiếng Anh. Khi tôi hỏi con gái tôi, nó bảo tôi từ đó có nghĩa là “Tự do”. Tôi chợt hiểu: Mọi thỏa thuận trước đây tôi đã ký đều bị hủy bỏ và tôi được tự do!

Tuy nhiên, cơn đau trong cơ thể tôi không hề thuyên giảm. Tôi nghĩ, mặc dù nói rằng tôi được tự do; nhưng cựu thế lực sẽ không để tôi đi dễ dàng như vậy; nợ thì cần phải trả! Tôi đã học Pháp, luyện công và phát chính niệm mỗi ngày. Tôi đã tìm ra những chấp trước của mình, giải trừ tất cả những ký kết và nghiêm túc làm tốt ba việc.

Tình trạng cơ thể của tôi đã được cải thiện. Sau ba tuần, tôi dần dần đã có thể nằm xuống và ngủ được trong hơn một tiếng, cơn đau cũng bắt đầu giảm bớt. Tình trạng này diễn ra trong khoảng hai mươi ngày; Tôi không thể ăn và chỉ có thể uống nước cháo loãng. Tôi không thể ngủ và không thể đi lại. Tôi sụt hơn hai mươi cân. Hai tháng sau, tôi đã ăn ngủ bình thường và dần tăng cân. Nhìn lại, chính Đại Pháp đã cứu tôi và tôi biết Sư phụ đã chịu đựng phần lớn nỗi đau cho tôi.

Tại sao việc này lại kéo dài quá lâu như vậy? Hồi tưởng lại, đó là do nhân niệm và Thần niệm của tôi xen lẫn mà tạo thành. Những chấp trước và những quan niệm người thường tồn tại qua đời đời kiếp kiếp, vì tôi chưa thực sự loại bỏ chúng nên đã dẫn đến biểu hiện nghiệp bệnh này.

Ví dụ, khi cảm thấy chóng mặt hoặc đau cánh tay, tôi nghĩ: “Có lẽ mình bị bệnh thoái hóa đốt sống do làm việc lâu trước máy tính”. Hoặc khi chân tôi đau hoặc cảm thấy nặng nề, tôi nhớ có người nói: “Lão hóa thường bắt đầu từ đôi chân”. Tôi nhận ra mình đã không điều chỉnh bản thân theo Pháp. Tôi ngay lập tức phủ nhận những suy nghĩ phụ diện! Chẳng phải tôi đã truy cầu điều này sao? Sau khi trải qua khổ nạn này tôi đã hiểu ra: Tâm của tôi không ổn định. Nếu tôi luôn bất ổn trong tu luyện như thế này, tôi sẽ phải liên tục chịu đựng những khổ nạn.

Sư phụ đã giảng:

“Mỗi khi ma nạn tới, không dùng phía bản tính để nhận thức, mà hoàn toàn dùng phía con người để lý giải, như vậy tà ma sẽ lợi dụng điểm ấy để can nhiễu và phá hoại mãi không thôi, khiến học viên lâm trong ma nạn một thời gian lâu.” (Nói về PhápTinh Tấn Yếu Chỉ)

Sư phụ cũng giảng:

“Người tu luyện dù sao cũng không phải là người thường, phía bản tính lẽ nào không Chính Pháp?” (Nói về PhápTinh Tấn Yếu Chỉ)

Tôi nghĩ: tại sao phần Thần của tôi không kiểm soát được chủ ý thức của tôi? Tại sao tôi luôn bị ảnh hưởng bởi suy nghĩ người thường? Nguyên nhân căn bản là tôi đã không học Pháp chăm chỉ. Hiện tại, tôi đã bắt đầu học thuộc Pháp và gần như đã học thuộc cuốn Chuyển Pháp Luân hai lần. Tôi cũng đã học thuộc một số bài giảng gần đây cũng như những bài thơ trong Hồng Ngâm. Bây giờ tôi cảm thấy rằng suy nghĩ đầu tiên của tôi khi đối mặt với một vấn đề đều dựa vào Pháp và tôi sử dụng Thần niệm để giải quyết vấn đề.

Một vài thể ngộ

Sau khi suy ngẫm về những khảo nghiệm đã trải qua, tôi xin tóm tắt một số thể ngộ sâu sắc mà tôi muốn chia sẻ với các bạn đồng tu.

1) Học Pháp rất quan trọng. Dùng Pháp để lấp đầy tư tưởng của chúng ta và đạt được chính niệm trong mọi lúc sẽ giúp chúng ta dễ dàng vượt qua thử thách.

2) Minh bạch rằng đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp là Thần chứ không phải là người. Chúng ta cần liên tục dùng Thần niệm chứ không phải nhân niệm khi xem xét các vấn đề.

Tuy nhiên, trải qua đời đời kiếp kiếp, chúng ta đã phát triển nhiều chấp trước và quan niệm khác nhau. Cảm giác đói thúc giục chúng ta ăn, cảm giác lạnh thúc đẩy chúng ta mặc quần áo, cảm giác mệt mỏi thúc đẩy chúng ta đi ngủ. Chúng ta truy cầu những gì khiến chúng ta cảm thấy tốt, thoải mái và tránh những gì nguy hiểm – tất cả những điều này đã trở thành thói quen. Kỳ thực, đây chính là con người! Chúng ta là đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, những sinh mệnh thần thánh đã được Sư phụ an bài. Chúng ta không phải là tu luyện cá nhân – chỉ sau khi tu luyện xong chúng ta mới trở thành Thần.

Sư phụ giảng:

“Cho nên Sư phụ đã lấy tên của các đệ tử Đại Pháp, từ Tam giới, từ nhân gian, từ âm gian, bao gồm địa ngục, xóa tên toàn bộ. Từ đó sinh mệnh của đệ tử Đại Pháp chỉ quy về Đại Pháp quản, không tái nhập luân hồi, có tội lỗi cũng không quy về địa ngục quản.” (Tu luyện Đại Pháp là nghiêm túc)

Tôi hiểu rằng: Điều này có nghĩa là sổ ghi chép sinh tử của Diêm Vương đã không còn tên của các đệ tử Đại Pháp. Vượt qua Tam Giới – điều đó chẳng phải thần thánh sao? Làm sao các vị Thần có thể bị bệnh được chứ? Tất cả những cảm giác này đều là giả tướng do nhân niệm tạo ra. Sau khi tôi hiểu được điều này từ trong tâm, tôi đã có thể vượt qua khảo nghiệm này. Vì vậy, giả tướng nghiệp bệnh sẽ khảo nghiệm tâm tính và mức độ tín Sư tín Pháp của chúng ta. Nếu bạn thiếu niềm tin và coi đó là bệnh thì thực ra bạn đang truy cầu nó. Tất nhiên, đôi khi đó có thể là một phản ứng khi công di chuyển trong cơ thể chúng ta, vậy đó chẳng phải là hảo sự sao?

3) Sư phụ dùng những khổ nạn này để đề cao tâm tính của chúng ta

Sự đề cao này xảy ra như thế nào? Sư phụ đã nhắc đến trong cuốn Chuyển Pháp Luân:

“Không biết Pháp tại cao tầng thì chẳng có cách nào tu; không hướng nội mà tu, không tu tâm tính [thì] chẳng thể tăng công. Đó chính là hai nguyên nhân.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân).

Tôi hiểu rằng học Pháp và hướng nội là hai cách mà Sư phụ đã ban cho chúng ta để có thể đề cao tâm tính và vượt qua khổ nạn. Khi chúng ta học Pháp, chúng ta nên thực sự tập trung để có thể tiếp thu những gì Sư phụ giảng. Chúng ta nên gạt bỏ mọi phiền nhiễu và hiểu rõ từng câu từng chữ.

Học thuộc Pháp là một điều tốt vì bất cứ khi nào có vấn đề nảy sinh, Pháp sẽ chỉ cho chúng ta cách giải quyết. Nhân niệm của chúng ta sẽ bị ức chế và không thể can nhiễu đến chúng ta. Về việc hướng nội, tất cả đệ tử Đại Pháp đều biết điều này. Tuy nhiên, chúng ta thường chỉ xác định những vấn đề chung chung như tâm oán hận, đố kỵ hoặc hiển thị, đó chỉ là biểu hiện bề mặt của một chấp trước sâu sắc hơn.

Điều cần thiết là phải hướng nội sâu hơn, tìm ra nguồn gốc và đào nó lên từ gốc rễ. Đôi khi, tôi cảm thấy rằng mình đã buông bỏ được những chấp trước này, nhưng chấp trước cơ bản vẫn ẩn sâu trong đó. Cảm xúc và ham muốn của con người là biểu hiện của chấp trước; bất cứ khi nào có những biến động về cảm xúc, chúng ta nên nắm bắt chúng và nghĩ về những chấp trước đang gây ra chúng – sau đó chúng ta sẽ có thể loại bỏ chúng.

4) Luyện công là một phương tiện cải biến bản thể

Khi chúng ta gặp các triệu chứng nghiệp bệnh, điều quan trọng là phải luyện công càng nhiều càng tốt. Không chỉ luyện nhiều hơn mà quan trọng hơn là tĩnh tâm trong khi luyện công.

Một điều nữa là các động tác khi chúng ta luyện công phải càng chính xác càng tốt, và không được ngủ quên khi đả tọa. Khi nghiệp bệnh của tôi trở nên nghiêm trọng, tôi cũng gặp phải tình trạng này. Tôi không thể kiểm soát bản thân vì không thể chịu đựng cơn đau và kiên trì luyện công đúng cách.

Sư phụ đã giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân rằng:

“Nhưng chư vị không được ngủ [hay] mê mờ đi mất; như thế có thể những thứ tốt sẽ để người khác luyện mất.” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)

Thật lãng phí thời gian nếu chúng ta không luyện các bài công pháp một cách chính xác. Sau khi nhận ra mức độ nghiêm trọng của việc này, tôi nghĩ rằng điều này là do các nhân tố tà ác can nhiễu. Tôi đã tăng cường chính niệm của mình để loại bỏ chúng và cầu xin Sư phụ gia trì cho tôi. Tôi nhắc nhở bản thân phải duy trì trạng thái thanh tỉnh khi luyện công.

Tôi phải cố gắng thực hiện các động tác luyện công một cách chính xác! Sư phụ nhìn thấy quyết tâm của tôi nên từ đó tôi không còn tập luyện trong trạng thái vô thức nữa. Ngay cả khi cánh tay của tôi bị đau, tôi vẫn cố gắng hết sức để hoàn thành các bài công pháp một cách chính xác.

Khi đả tọa, tôi không thể nhấc cánh tay phải lên mà chỉ có thể nâng nó lên ngang đầu gối và chỉ có thể chịu đựng trong một phút. Nhưng khi tôi quyết tâm làm cho đúng thì tay tôi không còn đau nữa. Sau đó tôi gần như có thể căn chỉnh cẳng tay của mình một cách chính xác và tôi có thể chịu được trong mười phút. Tôi cảm động rơi nước mắt; Chắc hẳn Sư phụ đã nhìn thấy quyết tâm của tôi và giúp tôi chịu đựng nỗi đau. Kể từ ngày đó, các động tác luyện công của tôi đã chính xác và tôi không còn buồn ngủ nữa.

Kết luận

Những thử thách và khổ nạn này là những bậc thang dẫn tới thiên đàng. Sư phụ đã dẫn dắt tôi và gánh chịu phần lớn khổ nạn của tôi, Ngài đã dắt tôi tiến về phía trước. Chỉ cần tôi giữ được chính niệm, tôi chắc chắn sẽ có thể đề cao. Tôi thật may mắn biết bao khi được sống trong giai đoạn phi thường này, với sự bảo hộ của Pháp thân của Sư phụ. Tôi phải trân quý cơ hội lịch sử này, trân quý tất cả những gì hiện đang có, tu luyện bản thân thật tốt, hoàn thành thệ ước, cứu độ chúng sinh và trở về nhà cùng Sư phụ!

Con xin khấu đầu cảm tạ ơn cứu độ của Sư phụ! Phật ân hạo đãng!

Xin cảm ơn các bạn đồng tu! Hợp thập.

(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội Canada năm 2024)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/8/7/480526.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/8/11/219463.html

Đăng ngày 15-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Trải qua khổ nạn thấy được tầm quan trọng của việc hướng nội first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Pháp hội Thụy Sỹ: Hướng nội tìm, chính niệm vượt qua can nhiễu trong khi tham gia hạng mục chứng thực Pháphttps://vn.minghui.org/news/273725-phap-hoi-thuy-sy-huong-noi-tim-chinh-niem-vuot-qua-can-nhieu-trong-khi-tham-gia-hang-muc-chung-thuc-phap.htmlMon, 09 Dec 2024 15:54:47 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=273725[MINH HUỆ 28-10-2024] Con kính chào Sư phụ! Chào các đồng tu! Mối duyên tiền định với Đại Pháp Tôi được sinh ra trong một gia đông con ở một ngôi làng nhỏ tại Thụy Sỹ. Tôi là người con thứ bảy trong […]

The post Pháp hội Thụy Sỹ: Hướng nội tìm, chính niệm vượt qua can nhiễu trong khi tham gia hạng mục chứng thực Pháp first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Thụy Sỹ

[MINH HUỆ 28-10-2024] Con kính chào Sư phụ! Chào các đồng tu!

Mối duyên tiền định với Đại Pháp

Tôi được sinh ra trong một gia đông con ở một ngôi làng nhỏ tại Thụy Sỹ. Tôi là người con thứ bảy trong gia đình, khi sinh ra chỉ thiếu chút nữa là bị chết non. Để tôi có thể khóc được và không bị ngạt thở, tôi được luân phiên đưa vào ngâm trong nước ấm rồi lại ngâm sang nước lạnh. Phương pháp gây sốc này đã có hiệu quả và tôi đã được cứu sống. Tuy nhiên, thật buồn là bốn ngày sau, mẹ tôi đã qua đời do bị nhiễm độc thận.

Nhiều năm sau, khi đã trở thành đệ tử Đại Pháp rồi nhìn lại quãng thời gian gian nan lúc mới sinh và tuổi thơ bất hạnh, tôi mới hiểu được rằng Sư phụ từ bi đã sớm coi sóc tôi ngay từ khi đó. Năm tôi khoảng 10 tuổi, một hôm, tôi đạp xe đến một cửa hàng phô mai, tôi rẽ trái mà không ra hiệu xin đường nhưng thật may mắn là chiếc xe ô tô chạy tới từ phía sau đúng vào giây phút cuối cùng đã tránh được tôi. Sư phụ từ bi đã cứu tôi một lần nữa và gánh chịu đại bộ phận nghiệp lực cho tôi.

Đã 26 năm kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, trong quãng thời gian này, tôi đã trải qua rất nhiều thăng trầm, nhưng không phải khảo nghiệm nào tôi cũng đều vượt qua một cách thuận lợi. Mỗi khi hồi tưởng về Pháp hội tôi đã tham dự tại Geneva năm 1998, tôi đều cảm thấy vô cùng xúc động, Sư phụ chưa bao giờ bỏ rơi tôi những lúc tôi mê lạc. Tôi hiểu rằng mình cần phải tu luyện tinh tấn hơn nữa mới xứng đáng với hồng ân của Sư phụ. Tôi vô cùng biết ơn sự từ bi vô lượng của Sư phụ.

Các khóa học chín ngày tại Basel, Zurich và Winterthur

Năm nay, chúng tôi đã tổ chức các khóa học Pháp Luân Đại Pháp chín ngày tại một số thành phố của Thụy Sỹ, và trong quá trình đó tôi đã học được rất nhiều. Để có thể thể hiện động tác luyện công một cách chuẩn xác, tôi đã cẩn thận xem lại video hướng dẫn luyện công trước khi các khóa học bắt đầu. Tuy đã tu luyện nhiều năm như vậy, nhưng điều khiến tôi xấu hổ là tôi phát hiện ra một vài động tác của mình còn chưa chuẩn xác. Tôi nhận ra rằng mình chưa coi trọng đúng mức đối với việc luyện công. Đó chẳng phải là bất kính với Sư phụ và Đại Pháp sao? Trong quá trình tổ chức các khóa học, tôi thấy bản thân có thể tập trung hơn khi luyện công, không dễ bị phân tâm như trước.

Thật sự không dễ để tìm được một địa điểm thích hợp cho các khóa học. Một lần, chúng tôi may mắn thuê được một căn phòng đẹp trong một tòa nhà cổ kính bên bờ sông Rhine tại trung tâm thành phố ngay trước ngày khóa học bắt đầu. Trong suốt các khóa học đó, tôi đã bị động tâm bởi những lý giải còn nông cạn về Pháp và những câu hỏi thiếu tôn trọng từ những người tham dự. Tôi nhận ra rằng mình cần phải nhẫn được vững, phải kiễn nhẫn giải thích cho mọi người một cách ôn hòa và dễ hiểu.

Trong bài kinh văn mới “Kinh tỉnh”, Sư phụ giảng:

“Làm được đến mức đối với ai cũng đều từ bi, đối với ai cũng đều yêu thương, thực sự không phải là việc một người bình thường có thể làm được, đặc biệt là làm việc gì cũng luôn mang theo tâm từ bi với chúng sinh mà làm thì lại càng khó. Thế nhưng đệ tử Đại Pháp nhất định cần phải làm được! Tu luyện có quá trình, học viên mới hiện tại chưa làm được, trong tu luyện dần dần nhất định sẽ làm được. Hiện giờ học viên lâu năm cần làm được như vậy. Đó là do sứ mệnh lịch sử của chư vị quyết định, trong tu luyện thần thánh của đệ tử Đại Pháp cần phải làm cho được!“ (Kinh tỉnh).

Tôi tự hỏi bản thân: “Mình đã thực sự tu xuất được tâm từ bi chưa?” Sư phụ đặc biệt nhấn mạnh điểm này, vì vậy tôi nhất định phải nỗ lực nhiều hơn nữa, đối đãi với tất cả chúng sinh bằng tấm lòng rộng mở và từ bi hơn nữa. Tôi nhận ra rằng mình cần đặt vào vị trí của người khác nhiều hơn để nghĩ cho họ, hiểu được tại sao họ lại hành xử như vậy.

Chính niệm vì người khác, tình trạng nghiệp bệnh nghiêm trọng biến mất

Vào ngày 20 tháng 7 năm 2024, nhân kỷ niệm 25 năm phản bức hại, chúng tôi đã tổ chức một sự kiện tại Quảng trường Diễu hành ở Trung tâm Zurich từ 11 giờ sáng đến 6 giờ chiều. Đó là một ngày nóng nực, nhiệt độ lên tới hơn 30 độ C. Quảng trường Diễu hành là một điểm du lịch nổi tiếng, luôn thu hút nhiều du khách từ khắp nơi trên thế giới, kể cả Trung Quốc đại lục.

Ngày hôm đó, vì nhiều đồng tu bận rộn với các hạng mục khác nên không có nhiều đồng tu có thể tham gia sự kiện này. Với tư cách là người điều phối và diễn giả duy nhất tại sự kiện, tôi chịu trách nhiệm diễn thuyết trong suốt sự kiện. Tôi gặp thử thách lớn khi phải phát biểu trước công chúng cả ngày do phải chịu đựng cơn đau dữ dội ở lưỡi. Cơn đau lan từ lưỡi đến tai, rồi đến toàn bộ đầu.

Vì cứ 15 phút tôi lại phải phát biểu trong khoảng 10 phút nên trong tâm tôi thầm cầu xin Sư phụ trợ giúp. Tôi phủ định triệt để mọi an bài của cựu thế lực, quyết tâm cố gắng hết sức để thực hiện nhiệm vụ của mình tại sự kiện. Đồng thời, tôi hướng nội để tìm ra những chấp trước của bản thân. Tôi nhận ra rằng khi đồng tu phàn nàn về tôi hoặc nói sau lưng những điều không hay về tôi hoặc về người khác, tôi sẽ sinh tâm oán hận. Tôi cũng nhận ra rằng khi tôi thấy mình bị đối xử bất công và tôi muốn giữ thể diện, lòng tự trọng của tôi cũng bị tổn thương. Đó chẳng phải đều là xuất phát từ những quan niệm con người ích kỷ sao? Nhận ra điều này, tôi bắt đầu phát chính niệm mạnh mẽ để thanh trừ những chấp trước người thường này cùng mọi can nhiễu khác.

Tôi hiểu rất rõ rằng là một đệ tử Đại Pháp, tôi không nên có bất kỳ ý niệm nào về bệnh tật. Các đồng tu đều cần hỗ trợ lẫn nhau, bổ sung cho nhau những chỗ còn thiếu sót. Bầu không khí hòa hợp này khiến tôi vô cùng cảm động. Lúc mới bắt đầu, tôi phải nói chậm rãi, nhưng tình hình dần được cải thiện theo thời gian.

Sau đó, tôi không nghĩ về cái đau mà mình đang phải chịu đựng nữa mà chỉ tập trung vào việc làm sao để giọng nói của mình thật rõ ràng để giảng rõ chân tướng cho người qua đường, nói cho họ về những nỗ lực của chúng ta nhằm chấm dứt cuộc bức hại tàn bạo ở Trung Quốc. Khi tôi nhìn thấy người châu Á đi qua, tôi cố gắng nói với họ bằng tiếng Anh, và khi thấy khách du lịch Trung Quốc, tôi sẽ lặp đi lặp lại chín chữ chân ngôn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện Nhẫn hảo”.

Chẳng mấy chốc cơn đau biến mất. Một đồng tu nhắc nhở tôi rằng khảo nghiệm lần này đã cho tôi cơ hội chịu khổ và lấy khổ làm vui. Tôi cũng nhận ra rằng nghiệp lực của mình đang tiêu giảm. Tuy nhiên, tôi vẫn cần cố gắng nhiều hơn về phương diện này và tôi rất cảm kích khi có được cơ hội đề cao. Con xin cảm tạ Sư phụ vì sự từ bi vô hạn của Ngài.

Kỳ thực, tôi đã lên kế hoạch bay tới Luân Đôn vào cuối tuần đó để tham dự cuộc đại diễu hành và Pháp hội Anh năm 2024, vốn là sự kiện mà tôi rất mong đợi. Tuy nhiên, khi sự kiện tại Zurich được chấp thuận, tôi không thể không cân nhắc lại kế hoạch của mình. Lúc đầu, tôi hơi ngần ngại không muốn từ bỏ chuyến đi đến Luân Đôn, nhưng tôi đã sớm quyết định ở lại để tham dự sự kiện ở Zurich, bởi tôi biết mình cần nghĩ cho người khác trước chứ không phải bản thân. Nếu tôi tới Luân Đôn và giao lại mọi việc ở Zurich cho các đồng tu thì chẳng phải là tự tư sao? Khi nhận ra điều này, tôi minh bạch được rằng mình cần có trách nhiệm với sự kiện tại Zurich.

Một tuần sau đó, chúng tôi tổ chức một sự kiện quy mô lớn ở Bern nhằm phơi bày cuộc bức hại kéo dài 25 năm đối với Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc và tôi lại là diễn giả. Sáng hôm đó, tôi thức dậy lúc 5 giờ sáng và luyện bài công pháp thứ năm trước. Vào khoảng lúc 6 giờ sáng khi tôi bắt đầu luyện bài công pháp thứ nhất, đột nhiên tôi cảm thấy người rất yếu, tôi phải ngồi xuống. Sau đó, tôi bắt đầu cảm thấy các khớp ngón tay đau đớn lạ thường. Một lần nữa, tôi lại đối mặt với khảo nghiệm, liệu có thể kiên trì chịu được dưới cái nóng mùa hè ở Bern hay không. Tôi không nghĩ nhiều đến những khó chịu trên thân thể và ăn sáng như thường lệ, sau đó tôi cảm thấy khỏe hơn một chút. Khi tôi tới Bern, mọi triệu chứng của tôi đều biến mất.

Học các kỹ thuật mới để hỗ trợ nền tảng Gan Jing World

Khi hạng mục Gan Jing World bắt đầu, tôi biết đó là một cơ hội tuyệt vời để qua đó quảng bá văn hóa truyền thống và truyền rộng chân tướng tới nhiều người hơn. Tôi cảm nhận được sự từ bi vô hạn của Sư phụ khi cấp cho thế nhân thời mạt hậu một cơ hội quý giá này. Thông qua nền tảng này, mọi người có thể trải nghiệm một thế giới thân thiện với gia đình mà không có bạo lực.

Tôi đã hoạt động rất tích cực trên các nền tảng truyền thông xã hội trong một thời gian dài, vì thế tôi thấy đây là một cơ hội tuyệt vời để tôi hỗ trợ nền tảng Gan Jing World. Thế nhưng, thời gian đầu, tôi gặp trở ngại lớn vì cần học cách sử dụng một công cụ hoàn toàn mới. Tôi phải vừa làm vừa học. Mọi thứ đều thật mới mẻ, tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải tự mò mẫm. Nhận thấy được tính cấp bách và tầm quan trọng của hạng mục, tôi đã thành lập kênh riêng của mình.

Trong quá trình tham gia hạng mục, tôi thấy khi phải đối mặt với những khó khăn do kỹ thuật hoàn toàn mới, tâm tôi bắt đầu cảm thấy sốt ruột không yên. Đặc biệt khi nhiều lần không tải được video lên kênh của mình và phải làm lại từ đầu, tôi thấy sự thiếu kiên nhẫn của mình càng bộc lộ rõ. Tôi nhận ra mình có xu hướng muốn hoàn thành công việc một cách nhanh chóng.

Hướng nội sâu hơn, tôi nhận thấy nguyên nhân khiến mình cảm thấy sốt ruột chính là vì tôi muốn tránh né khó khăn và thích giải quyết công việc mà không gặp vấn đề gì lớn. Đó chẳng phải chính là Sư phụ đang cấp cơ hội cho tôi đề cao sao? Làm sao tôi có thể cự tuyệt chứ? Bởi điều đó có nghĩa là tôi không còn tinh tấn trong tu luyện nữa. Rõ ràng là tôi đang cố né tránh quá trình chịu khổ và nhẫn chịu khó khăn.

Tôi cũng nhận thấy thái độ như vậy sẽ mang lại nhiều áp lực và thậm chí còn sinh tâm bất mãn. Thế nên, tôi bắt đầu quy chính bản thân và cố gắng đối mặt với những thách thức bằng thái độ thoải mái hơn mà không truy cầu kết quả. Dần dần, tôi có thể chia sẻ kinh nghiệm và các vấn đề khó khăn mà tôi gặp phải với các đồng tu khác. Các đồng tu cũng hy vọng rằng họ có thể quảng bá nền tảng Gan Jing World thông qua nhiều kênh khác nhau.

Mùa hè này, Zurich đăng cai Lễ hội Trang phục Truyền thống Quốc gia Thụy Sỹ. Các đội từ tất cả các bang của Thụy Sỹ đã trình diễn trang phục truyền thống thủ công của họ, biểu diễn các điệu múa và nhạc dân gian truyền thống của Thụy Sỹ. Chúng tôi cũng chuẩn bị các tờ rơi thông tin quảng bá Gan Jing World để phát cho mọi người tại lễ hội.

Tuy nhiên, ngay từ đầu tôi đã phải vượt qua một chướng ngại, đó là cảm giác ngại ngùng khi tiếp cận với mọi người và giới thiệu với họ về Gan Jing World. Cảm giác này đến từ đâu? Tôi hướng nội và nhận thấy mình có tâm sợ bị người khác từ chối. Vậy thì nỗi sợ này đến từ đâu? Tôi nhận ra rằng nó hẳn là can nhiễu từ cựu thế lực, nhằm ngăn trở chúng ta quảng bá Gan Jing World. Khi nhận ra điều này, tôi đã kiên định phủ nhận mọi suy nghĩ tiêu cực xuất hiện trước đó, đồng thời phát chính niệm để thanh trừ tất cả những can nhiễu như vậy. Tiếp theo, tôi cố gắng tiếp xúc với mọi người mà không mang theo thành kiến. Đầu tiên, tôi hỏi họ đến từ đâu và nói chuyện với họ về văn hóa truyền thống địa phương. Hầu hết mọi người đều rất cởi mở và vui vẻ chia sẻ quan điểm của họ về tầm quan trọng của việc duy trì những giá trị văn hóa truyền thống.

Trải nghiệm này rất hữu ích vì đã giúp tôi tìm được cách thức để kết nối với mọi người từ những nền tảng văn hóa khác nhau, và tôi cũng có thể chụp ảnh và quay những video ngắn để đăng tải lên kênh Gan Jing World của mình.

Các đồng tu thân mến, chúng ta hãy cùng nhau tu luyện tinh tấn, cùng nhau đề cao và cần làm được như Sư phụ giảng: “Lấy chịu khổ làm vui” (Khổ kỳ tâm chí,Hồng Ngâm)

Trên đây là trải nghiệm tu luyện của bản thân. Có điều không phù hợp với Pháp, mong các đồng tu từ bi chỉ chính.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cám ơn các đồng tu!

(Bài chia sẻ trình bày tại Pháp hội Thụy Sỹ nói tiếng Đức năm 2024)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/10/28/484299.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/3/221481.html

Đăng ngày 09-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Pháp hội Thụy Sỹ: Hướng nội tìm, chính niệm vượt qua can nhiễu trong khi tham gia hạng mục chứng thực Pháp first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Pháp hội Philadelphia: Tin tưởng Sư phụ và tu xuất tâm từ bihttps://vn.minghui.org/news/273670-phap-hoi-philadelphia-tin-tuong-su-phu-va-tu-xuat-tam-tu-bi.htmlSat, 07 Dec 2024 15:16:09 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=273670[MINH HUỆ 30-10-2024] Kính chào Sư phụ! Xin chào các bạn đồng tu! Con đường tu luyện của tôi rất gập ghềnh; từ lúc bắt đầu tôi đã bị mắc kẹt, và không thể đột phá khỏi tâm hổ thẹn, oán hận và […]

The post Pháp hội Philadelphia: Tin tưởng Sư phụ và tu xuất tâm từ bi first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Philadelphia

[MINH HUỆ 30-10-2024]

Kính chào Sư phụ!

Xin chào các bạn đồng tu!

Con đường tu luyện của tôi rất gập ghềnh; từ lúc bắt đầu tôi đã bị mắc kẹt, và không thể đột phá khỏi tâm hổ thẹn, oán hận và bất mãn. Gần đây tôi ngộ ra rằng có lẽ trở ngại lớn nhất trong hành trình tu luyện của tôi là không tin tưởng Sư phụ.

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2001. Một học viên đã đề nghị tôi thử tập Pháp Luân Đại Pháp do tôi thường xuyên bị đau đầu và mắc nhiều chứng bệnh, vậy nên lúc đầu tôi tập trung chủ yếu là được khỏi bệnh nhờ Đại Pháp. Lúc mới bắt đầu tu luyện, tôi có hai lần trải nghiệm cảm giác vô bệnh. Lần thứ nhất là khi tôi đang được quán đỉnh và lần thứ hai là khi tôi đang học Pháp trong một nhóm học Pháp nhỏ.

Mỗi lần kéo dài khoảng 30 giây. Tôi rất ngạc nhiên và cho rằng sau này tôi sẽ lại trải nghiệm điều này và sẽ không bao giờ mắc bệnh nữa. Sau khi bị sẩy thai, tôi ngừng tu luyện trong hai năm. Trong thời gian đó tôi trải qua một số liệu pháp điều trị chuyên sâu để hồi phục sức khỏe. Tôi phải thực hiện chế độ ăn kiêng nghiêm ngặt vì cơ thể tôi không thể chuyển hóa chất béo và đường. Tôi sụt rất nhiều cân, đến mức không có kinh nguyệt trong bốn tháng.

Một hôm tôi tình cờ gặp một học viên và cô ấy thấy tôi có vẻ rất yếu ớt. Chúng tôi trò chuyện và tôi được truyền cảm hứng tu luyện lại từ đầu và lần này là chân tu. Tôi tưởng mình đã loại bỏ chấp trước vào sức khỏe nhưng tôi thực ra chỉ để nó qua một bên.

Tôi cảm thấy tốt hơn khi thực sự bước vào tu luyện nhưng một số vấn đề vẫn còn tồn tại. Sau nhiều tuần, nhiều tháng rồi đến nhiều năm trôi qua mà tôi vẫn chưa có thai. Tôi vẫn còn chịu thống khổ nghiệp bệnh. Tâm oán hận đối với Sư phụ không ngừng tăng lên nhưng tôi không nhận ra. Tôi biết mình có tâm oán hận—cùng tâm tật đố và tâm bất mãn và tôi cố gắng loại những nhân tâm này. Nhưng với trở ngại nghiêm trọng này, tôi đã không tiến bộ được bao nhiêu.

Thực ra, một trong những chấp trước của tôi là nỗi sợ bị bỏ rơi và từ chối, đau buồn vì không có con, oán hận vì nghiệp bệnh cứ dai dẳng, chồng thì thất nghiệp, tất cả dường như xuất phát từ quan niệm tôi cô đơn và không được quan tâm. Đằng sau điều này là quan niệm Sư phụ không quản tôi và không chăm sóc cho tôi. Nhưng là học viên Pháp Luân Đại Pháp, làm sao điều này lại có thể xảy ra?

Bước đột phá

Trong Hội nghị Cấy ghép Nội tạng Hoa Kỳ vào tháng 6 năm nay, tôi đột nhiên ngộ ra khi một ý niệm xuất ra trong tâm trí tôi: “Bạn đã không để Sư phụ giúp bạn”.

Tôi ngộ ra điều này ngay sau khi bắt đầu nhẩm Pháp trong sách Chuyển Pháp Luân cho một học viên từ nơi khác đến, người đang tham gia cùng tôi trong hội nghị. Anh ấy đề nghị tôi nhẩm Pháp cho anh ấy nghe vì anh ấy ấn tượng việc tôi có thể ghi nhớ được rất nhiều trang. Tôi không ngừng nói tôi cảm thấy không thoải mái, tôi đang bị nghiệp bệnh nặng và không thể nhẩm Pháp được. Nhưng vài ngày sau, tôi quyết định thử nhẩm Pháp. Tôi ngừng lại sau hai đoạn. Đầu não tôi trống không và tôi cảm thấy tự ti.

Cuối ngày hôm đó, sau khi vị học viên này rời khỏi sân bay, tôi nhẩm bài “Cảnh giới” [trong Tinh Tấn Yếu Chỉ], hầu như mỗi đêm trước khi đi ngủ tôi đều nhẩm bài này 10 lần. Niệm đầu “Bạn đã không để Sư phụ giúp bạn” chợt hiện lên. Tôi nhận ra mình đã cố ý ngăn cản Sư phụ giúp đỡ vậy nên Sư phụ không thể làm gì được.

Sư phụ giảng:

“Tịnh hoá thân thể chỉ hạn cuộc cho những ai đến học công chân chính, những ai đến học Pháp chân chính. Chúng tôi nhấn mạnh một điểm: [nếu] chư vị không bỏ được cái tâm ấy, không bỏ được cái [suy nghĩ về] bệnh ấy, [thì] chúng tôi chẳng thể làm gì, đối với chư vị chẳng thể giúp được.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Lúc tôi còn rất nhỏ, mẹ đã ghen tỵ với tình cảm của cha dành cho chúng tôi. Bà tức giận và ngược đãi tôi. Khi tôi được ba tuổi, bà đã ngoại tình để có được sự chú ý mà bà khao khát. Hai năm sau, cha mẹ tôi ly hôn. Kể từ đó, tôi đã học được rằng tôi không thể và không nên chấp nhận tình yêu thương từ người mà mẹ tôi cho rằng không cho bà tình yêu thương mà bà cần. Thông điệp tôi tiếp nhận thậm chí còn lớn hơn thế: Tôi không được hạnh phúc hơn mẹ.

Vài năm sau khi cha tôi tái hôn, ông đã không còn yêu thương chúng tôi nữa vì e rằng sẽ xa lánh người vợ mới. Vì điều này mà tôi ghét cha, mặc dù tôi đã không nhận ra sự căm ghét này cho đến vài năm sau đó.

Trong tiềm thức, tôi sống một cuộc đời với quan niệm rằng tôi không cho phép mình được thành công và hạnh phúc. Tôi đã hủy hoại bản thân theo nhiều cách và trong nhiều năm tôi tin rằng mình có thể sẽ luôn mắc nghiệp bệnh này, chấp nhận sự an bài của cựu thế lực nhằm ngăn cản tôi chân chính tu luyện và cứu người.

Ngày hôm đó, tôi nhận ra rằng tôi đã xem Sư phụ như một người cha mà mình không thể đến gần. Ông có thể giúp đỡ mọi người, nhưng không phải tôi. Tôi đã hình thành quan niệm rằng Sư phụ từ bỏ tôi và điều này càng củng cố thêm ý niệm tôi không nên hạnh phúc và không được phép nhận được tình thương của Sư phụ. Đây là sự an bài của cựu thế lực, ngăn cản tôi hoàn toàn dung nhập vào trong Pháp.

Sư phụ đã ban cho tôi rất nhiều món quà để tôi cứu người. Nhưng thay vì nhận quà, tôi lại đi theo cựu thế lực, từ chối những món quà đó, hơn thế nữa, tôi còn oán hận Sư phụ vì cho rằng Sư phụ không cho tôi quà! Ví dụ, Sư phụ ban cho tôi một giọng hát hay nhưng vì nghiệp bệnh, tôi không thể lấy đủ hơi và điều này khiến việc ca hát gần như không thể. Sư phụ ban cho tôi khả năng ghi nhớ Pháp, nhưng chấp trước tự ngã đã ngăn cản tôi chia sẻ điều này với người khác. Nói trước công chúng cũng vậy, cho dù tại các cuộc họp chính phủ hoặc phát biểu tại các sự kiện của chúng tôi, tôi đều lo lắng vì nghiệp bệnh trước đây của mình mà tôi sẽ mắc sai lầm, không thể nghĩ ra được từ thích hợp và nói những điều ngu ngốc. Vậy nên tôi không thoải mái và không thể tu xuất tâm từ bi đối với những người tôi cố gắng tiếp cận.

Chẳng phải tất cả điều này là kết quả của việc không tin tưởng Sư phụ và chấp nhận sự an bài của cựu thế lực sao? Nếu tôi tin Sư phụ, tôi sẽ không lo lắng về việc mình xuất hiện trước mặt người khác như thế nào. Nếu không quá coi mình là trung tâm, tôi sẽ có thể có chính niệm và từ bi cần thiết để cứu chúng sinh. Vị tư là sản phẩm của cựu thế lực! Tôi là một vị Thần, được cấu thành bởi Chân-Thiện-Nhẫn.

Tôi nhận thấy khi tư tưởng của mình không phù hợp với Pháp và quên mất mình là ai, thay vào đó tôi ngập chìm trong tâm hổ thẹn, oán hận hoặc các chủng tâm vị tư khác, tôi không nghe phản hồi từ chúng sinh mà tôi cố gắng tiếp cận từ các hạng mục, hoặc tôi nghe được những tin không tốt từ họ—nhưng ngay khi tôi quy chính lại tư tưởng của mình, tôi nghe được phản hồi và thường nghe những điều rất tích cực.

Tôi thường nghĩ rằng tôi kìm hãm chồng vì tâm oán hận của mình. Anh ấy không vui, khó chịu, xa lánh và khép kín với mọi người. Khi tôi tu xuất tâm từ bi đối với chồng và buông bỏ tâm oán hận, anh ấy trở nên vui vẻ và lạc quan.

Sư phụ giảng:

“Nhưng khi chư vị thật sự dùng chính niệm và cứu độ họ, [thì] chân niệm của họ là phân biệt rõ ràng, cũng sẽ không bị hãm vào trong cái ‘tình’ của người thường.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Los Angeles)

Cách đây vài tháng, một học viên chống chọi với nghiệp bệnh lâu năm, đã gửi cho tôi một đoạn Pháp của Sư phụ:

“…hôm hay chư vị đã là sinh mệnh hạnh phúc nhất trong vũ trụ, chư vị đã là học viên Đại Pháp rồi, ngay cả Thần trên thiên thượng cũng ganh tỵ với chư vị, vậy chư vị còn tự ti gì nữa.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Australia)

Tôi vô vàn biết ơn Sư phụ và cảm nhận được vô lượng từ bi khi tôi nhẩm đoạn Pháp này. Tôi đã nhẩm nó được vài lần trong tuần nhưng mục tiêu của tôi là nhẩm nhiều lần trong ngày.

Tôi rất may mắn khi được trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi sẽ tin tưởng Sư phụ và biết rằng Ngài bên cạnh tôi, giúp đỡ tôi trong suốt hành trình. Sao tôi có thể thấy cô đơn khi Sư phụ luôn bên cạnh tôi? Sao tôi có thể tin cựu thế lực mà không phải là Sư phụ?

Tôi vô cùng biết ơn tất cả các đồng tu đã giúp đỡ tôi trong con đường tu luyện. Tôi xin được gửi lời xin lỗi đến những ai mà tôi đã tỏ ra khó chịu và thiếu kiên nhẫn. Các bạn đã giúp tôi rất nhiều. Tôi không muốn chấp nhận sự an bài của cựu thế lực nữa mà chỉ đi theo sự an bài của Sư phụ.

Cảm tạ Sư phụ!

Cảm ơn các bạn đồng tu!

(Bài viết được trình bày tại Pháp hội Philadelphia 2024)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/10/30/484463.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/11/221606.html

Đăng ngày 07-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Pháp hội Philadelphia: Tin tưởng Sư phụ và tu xuất tâm từ bi first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Pháp hội Thuỵ Sĩ: Tu luyện trở lại và tinh tấn hơnhttps://vn.minghui.org/news/273668-phap-hoi-thuy-si-tu-luyen-tro-lai-va-tinh-tan-hon.htmlSat, 07 Dec 2024 15:15:53 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=273668[MINH HUỆ 29-10-2024] Kính chào Sư phụ. Kính chào quý đồng tu. Tôi thấy rất may mắn được tham gia hội chia sẻ thể ngộ này. Tôi được sinh vào những năm 1990 và đã di cư từ Trung Quốc đến Thuỵ Sĩ […]

The post Pháp hội Thuỵ Sĩ: Tu luyện trở lại và tinh tấn hơn first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Thuỵ Sĩ

[MINH HUỆ 29-10-2024] Kính chào Sư phụ. Kính chào quý đồng tu.

Tôi thấy rất may mắn được tham gia hội chia sẻ thể ngộ này. Tôi được sinh vào những năm 1990 và đã di cư từ Trung Quốc đến Thuỵ Sĩ cách đây vài năm để theo đuổi bằng tiến sĩ. Tôi đã tạm ngừng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trong nhiều năm nhưng đã quay lại tu luyện vào đầu năm nay.

Tuổi thơ của tôi

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng với ba mẹ tôi từ khi tôi còn nhỏ. Tôi đã học cách luyện những bài công pháp và lắng nghe mẹ tôi cùng các đồng tu khác đọc Chuyển Pháp Luân. Vì mẹ dành nhiều thời gian để học thuộc Hồng Ngâm, nên tôi có thể thuộc nhiều bài thơ trong sách. Khi đó, tôi còn nhỏ và không biết rõ về tu luyện, nhưng trong tâm tôi biết rằng Đại Pháp là tốt. Mặc dù Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã bịa đặt ra rất nhiều lời dối trá để bôi nhọ pháp môn tu luyện vào tháng 7 năm 1999, không có gì có thể thay đổi được tín tâm của tôi vào pháp môn này.

Chị gái tôi bắt đầu tu luyện khi tôi còn học trung học. Vì thế, tôi cũng dành thời gian học Pháp Luân Đại Pháp và luyện công. Tuy nhiên, khi vào đại học, tôi đã chểnh mảng vì ảnh hưởng của cựu thế lực và nghiệp tư tưởng của mình. Cho rằng những gì tôi nghĩ là suy nghĩ của riêng mình, tôi dần dần ngừng học Đại Pháp và luyện công.

Mọi chuyện trở nên tệ hơn theo thời gian. Từ khi tôi rời quê hương để học đại học, tôi không còn giao lưu với các học viên khác nữa. Văn hóa Đảng của ĐCSTQ tiếp tục tẩy não tôi. Sau khi vào học cao học, tôi không còn tin vào sự tồn tại của Phật hay các vị thần khác nữa; thay vào đó, tôi chỉ tin vào khoa học. Tệ hơn nữa, trong xã hội suy đồi đạo đức này, tôi bị bao quanh bởi nhiều lời dối trá, ích kỷ, dục vọng, đồng tính luyến ái, v.v. Tôi không còn đo lường mọi thứ bằng các nguyên lý của Đại Pháp nữa và đã làm một số việc không phù hợp với các giá trị và đạo đức truyền thống. Bị hệ tư tưởng hiện đại làm cho mê muội, tôi đắm chìm trong dục vọng và thường không biết cách xử lý khi gặp phải xung đột với người yêu. Mệt mỏi vì cô đơn, tôi thay đổi bạn trai liên tục mà không cân nhắc nghiêm túc. Những ý nghĩ xấu xa về những mối quan hệ đó đã ảnh hưởng rất nhiều đến tôi, đó là một lý do khác khiến tôi không thể quay lại tu luyện.

Trong khi đó, tôi không thể xử lý được những yêu cầu của chương trình nghiên cứu tiến sĩ và cố gắng tránh xa việc tu luyện. Kết quả là, tôi dành nhiều thời gian cho điện thoại di động và không thể thoát khỏi thế giới ảo. Tôi thường thức khuya chơi game và dễ bị kích động. Khi thua một ván, tôi thường tự đấm mình và chửi những người chơi khác. Vì phòng thí nghiệm không có giờ làm việc nghiêm ngặt nên tôi thường đến đó vào đêm muộn và công việc của tôi bị chậm lại. Dần dần, tôi trở nên trầm cảm và phát sinh nhiều vấn đề sức khỏe khác nhau, chẳng hạn như lượng đường trong máu thấp, mất ngủ và chấn thương ở cổ, ngón tay và đầu gối. Có lần, tôi thậm chí còn muốn tự tử.

Nhưng tôi vẫn may mắn vì Sư phụ Lý không bỏ rơi tôi. Tôi cảm thấy điều này mạnh mẽ sau khi tôi quay lại tu luyện. Trong những năm đó, tôi không thực sự coi mình là một học viên. Tuy nhiên, những trải nghiệm của tôi với Đại Pháp khi còn nhỏ đã giúp tôi hiểu ra nhiều điều. Tôi ít nhiều tuân theo sự chỉ đạo của các nguyên lý của Đại Pháp và suy nghĩ của tôi khác với người thường. Vì vậy, khi gặp phải xung đột với người khác, tôi có thể xử lý chúng tương đối tốt. Mặc dù người khác thường bắt nạt tôi hoặc lợi dụng tôi, tôi sẽ không chơi trò tâm lý với họ. Nghĩa là, ở tầng của tôi vào thời điểm đó, tôi đối xử tốt với người khác và quan tâm đến họ. Theo cách này, tôi dần vượt qua những năm tháng học tiến sĩ dù với thái độ thụ động và đau đớn của mình. Theo thời gian, tôi trở nên cởi mở và khoan dung với người khác và có thể tha thứ cho những người xung quanh. Cơn nghiện trò chơi điện thoại di động của tôi đã biến mất một cách kỳ diệu và tôi chỉ chơi thỉnh thoảng khi không có việc gì làm. Vào thời điểm đó, tôi không nhận ra rằng sức mạnh của Đại Pháp đã dẫn dắt tôi suốt thời gian qua. Tôi nghĩ rằng chỉ số EQ [chỉ số cảm xúc] của tôi đã cao hơn sau khi trải qua những năm tháng đau khổ đó, và tôi đã trở nên trưởng thành.

Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy trống rỗng bên trong. Với trình độ học vấn cao hơn, tôi có một công việc ổn định và thu nhập tốt, mọi người tôn trọng tôi, và tôi có thể đi du lịch đến nhiều nơi khác nhau và vui chơi. Nhưng những điều này không khiến tôi cảm thấy có ích và hạnh phúc. Tôi háo hức được thăm gia đình, hy vọng rằng tình yêu thương của cha mẹ có thể lấp đầy tâm trí trống rỗng của tôi. Tôi gần như đã từ bỏ chuyến đi vì công việc trong phòng thí nghiệm mà tôi đang làm gặp một số khó khăn, nhưng chúng đã được giải quyết một cách kỳ diệu. Vào ngày tôi chuẩn bị lên đường cho chuyến đi của mình, trời đổ tuyết mà không báo trước, ảnh hưởng đến tất cả các chuyến bay—chuyến bay của tôi đã bị hủy. Trong lúc chờ đợi trong lo lắng, tôi được thông báo rằng có một chuyến bay mới được lên lịch vào nửa đêm. Vì vậy, sau khi ở lại sân bay gần như cả ngày, tôi lên máy bay về nhà.

Luyện công trở lại và hiểu về tu luyện

Ngay sau khi tôi về đến nhà, mẹ tôi đưa cho tôi những kinh văn mới của Sư phụ: “Vì sao có nhân loại” và “Tại sao cần phải cứu độ chúng sinh”. Tôi đồng ý đọc chúng vì không muốn làm mẹ thất vọng.

Tính khí của tôi đã thay đổi đáng kể kể từ khi tôi học cao học. Mẹ tôi đã chứng kiến điều này và lo lắng cho tôi trong nhiều năm. Mỗi lần tôi trở về nhà, bà đều khuyến khích tôi quay lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mẹ nói với tôi rằng tôi cần có niềm tin vào Đại Pháp và mong muốn trở thành một người tốt theo nguyên lý Chân, Thiện và Nhẫn. Điều này sẽ mang lại cho tôi một tương lai tốt đẹp. Nhưng tôi ngày càng mất kiên nhẫn khi nghe lời khuyên của mẹ. Vì tâm trạng không tốt, tôi thậm chí còn cãi nhau với mẹ hết lần này đến lần khác với vẻ mặt khó chịu. Tôi đã không nhận ra rằng lời nói và hành động của mình lúc đó là không phù hợp; Sau này, mẹ đã nói với tôi về những điều đó.

Khi mẹ đưa cho tôi những bài kinh văn mới, tôi đã nhận lấy và đọc. Tôi không muốn làm mẹ buồn, và dù sao thì các bài viết cũng ngắn. Tôi đã thức tỉnh sau khi đọc và nhận ra rằng mình đã phạm nhiều lỗi lầm. Sau đó, mẹ đã phát audio bài giảng của Sư phụ Lý. Tôi đột nhiên cảm thấy như thể tất cả các tế bào đang ngủ trong cơ thể mình đã thức tỉnh, vì vậy tôi bắt đầu lắng nghe bài giảng của Sư phụ một cách chăm chú. Sau một vài ngày, mẹ hỏi tôi có muốn học các bài giảng Đại Pháp với mẹ và cha không, và tôi vui vẻ tham gia cùng họ.

Vào đêm trước khi rời Trung Quốc để đi du học, tôi đã mơ thấy một kỳ thi vật lý diễn ra ở trường trung học của tôi. Đầu tiên, giáo viên xem lại bài kiểm tra của các học sinh khác và tất cả đều nhận được điểm gần như tuyệt đối. Khi đến lúc xem lại bài kiểm tra của tôi, rõ ràng là câu trả lời của tôi hơi sai một chút và ý nghĩa thì khác biệt đáng kể. Thật bất ngờ, giáo viên cho tôi điểm 100. Tuy nhiên, các bạn cùng lớp không vui và họ nói rằng tôi đáng lẽ phải được 0 điểm. Sau khi nghe vậy, giáo viên đã bình tĩnh lại. Ông ấy tính điểm của tôi cho bài toán này và bài toán kia, và cuối cùng tổng cộng là 66. Các bạn cùng lớp của tôi đều đồng ý với điều đó và không ai phản đối.

Khi tỉnh dậy, tôi đã khóc. Tôi đến trước ảnh của Sư phụ và quỳ lạy. Thực ra, sau khi đọc các kinh văn gần đây của Sư phụ và sau đó nghe các bài giảng, tôi muốn quay lại tu luyện, nhưng tôi cũng có những lo lắng. Từ nhỏ, tôi đã biết đến Đại Pháp và nhớ rằng Sư phụ đã nói rằng người ta nên nghiêm túc về mối quan hệ giữa một người đàn ông và một người phụ nữ. Mẹ cũng nhấn mạnh điều này hết lần này đến lần khác. Tuy nhiên, tôi đã không tuân theo quy tắc này và đã phạm nhiều hành vi sai trái không phù hợp với các giá trị truyền thống, chứ đừng nói đến các nguyên lý của Đại Pháp. Tôi cảm thấy mình không còn đủ tư cách để trở thành một học viên Đại Pháp nữa. Vào thời điểm đó, tôi đã không đọc các bài giảng của Sư phụ trong nhiều năm và không biết rằng những hành vi sai trái của tôi đã trở thành một trở ngại đối với việc tôi đắc Đại Pháp.

Tuy nhiên, giấc mơ này đã cho tôi sự tự tin, và tôi biết rằng Sư phụ từ bi đã chăm sóc tôi. Ngài nhìn thấy nỗi lo lắng của tôi và điểm hoá rằng Ngài vẫn coi tôi là đệ tử. Vì giấc mơ này, tôi quyết định tu luyện lại. Lần này, tôi đã sáng suốt và không bị bất kỳ ai tác động.

Trở thành người tốt hơn và người tu luyện chân chính

Tôi đã có nhiều trải nghiệm mới sau khi quay lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Trước khi rời khỏi Trung Quốc, tôi đã học các bài giảng của Đại Pháp, luyện công và phát chính niệm. Chị gái tôi cũng lưu tất cả các bài giảng của Sư phụ vào ổ USB và tôi đã sao chép chúng vào iPad của mình sau khi ra nước ngoài. Khi tôi cầm Chuyển Pháp Luân lên để tự đọc lại, tôi đã xúc động đến rơi nước mắt và không thể dừng lại. Vào thời điểm đó, tôi không hiểu tại sao mình lại phản ứng theo cách này. Tôi đã cầm lên và đặt xuống Chuyển Pháp Luân nhiều lần, nhưng tôi chưa bao giờ có cảm giác như vậy.

Sau khi đọc các bài giảng của Sư phụ trong nhiều năm và suy ngẫm về những trải nghiệm của mình, tôi nhận ra rằng ban đầu tôi bắt đầu tu luyện là vì cha mẹ mình. Tôi có nhiều ý nghĩ xấu và chấp trước và không biết rằng tu luyện lại nghiêm túc đến vậy. Lần này, tôi sẽ tu luyện từ sâu thẳm trong tâm mình và không có bất kỳ sự truy cầu nào. Bởi vì tôi hiện là đệ tử Đại Pháp, Sư phụ đã làm tất cả những điều Ngài làm cho các đệ tử của Ngài. Phần hiểu biết của tôi đã nhìn thấy tất cả những điều Sư phụ từ bi đã làm cho tôi, vì vậy nước mắt tôi cứ chảy vì lòng biết ơn sâu sắc của tôi đối với Ngài.

Tôi cũng cảm thấy Sư phụ đã thanh lọc cơ thể tôi, thứ mà tôi đã làm hỏng trong những năm không tu luyện. Trong vài ngày đầu sau khi chuyển ra nước ngoài, tôi bị rất nhiều mồ hôi bẩn và hôi thối mỗi đêm khiến ga trải giường chuyển sang màu vàng. Tôi đã bị thương ở đầu gối khi trượt tuyết và thường bị đau. Cơn đau kéo dài trong một thời gian dài, ngay cả sau khi tôi quay lại tu luyện, nhưng sau đó đã cải thiện. Hiện tại, tôi chỉ cảm thấy đau khi ngồi thiền trong một thời gian dài. Các khớp ngón tay của tôi cũng bị đau khi tôi thực hiện bài công pháp thứ tư và bây giờ chúng hoàn toàn ổn.

Khoảng một tháng sau khi rời khỏi Trung Quốc, tôi liên lạc với đồng tu địa phương và nhận một cuốn Chuyển Pháp Luân. Mặc dù cảm thấy lạnh, đau đầu và buồn nôn vào ngày hôm sau, tất cả những điều này đã biến mất vào ngày kế tiếp. Sau đó, tôi bị đau bụng và tiêu chảy. Những hiện tượng này cũng biến mất vào ngày hôm sau. Kể từ đó, sức khoẻ của tôi trở nên tốt hơn. Tôi đi lại nhanh nhẹn và chứng mất ngủ của tôi đã biến mất.

Suy nghĩ của tôi đã hoàn toàn thay đổi và tôi cảm thấy như một đứa trẻ lạc đường đã tìm được đường về nhà. Tôi có thể sắp xếp công việc của mình thật tốt, vẫn tràn đầy năng lượng và giữ cho căn phòng của mình sạch sẽ và ngăn nắp. Tôi không còn sợ ở một mình nữa. Thay vào đó, tôi trân trọng khoảng thời gian tôi tập trung hoàn toàn vào việc học Pháp và luyện công một mình. Là một đệ tử Đại Pháp, tôi có Sư phụ và Đại Pháp, và tôi cần phải bắt kịp với nhiều việc mà một đệ tử Đại Pháp nên làm. Ở một mình có thể rất cô đơn, nhưng tôi trân quý và trân trọng hạnh phúc của mình. Tôi biết ơn Sư phụ đã kéo tôi trở lại trước khi tôi rơi xuống vực. Ngài cũng đã tịnh hóa tôi để tôi có thể trở thành một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Không có từ ngữ nào có thể diễn tả hết lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ.

Sau khi tiếp tục tu luyện, tôi đã có được nhiều hiểu biết sâu sắc từ việc đọc Chuyển Pháp Luân và các bài giảng khác của Sư phụ. Giống như những học viên mới khác, tôi đã trải qua sự hoan hỷ và không thể chờ đợi để chia sẻ môn tu luyện với những người xung quanh. Vì chấp trước của mình, tôi đã không giải thích rõ ràng mọi thứ và quá trình này không diễn ra suôn sẻ. Tôi cũng có suy nghĩ cực đoan là từ bỏ công việc hàng ngày của mình và chỉ tập trung vào việc tu luyện. Với việc tiếp tục học Pháp và những điểm hóa từ Sư phụ, tôi đã học được rằng một đệ tử Đại Pháp cần phải đối xử với người khác bằng lý trí và từ bi. Trên thực tế, làm việc và sống trong xã hội hàng ngày sẽ giúp ích cho việc tu luyện của tôi và cho phép tôi đề cao nhanh hơn.

Kiên trì trong tu luyện

Trong những ngày chuẩn bị luận án, tôi rất lo lắng và hồi hộp về việc hoàn thành đúng hạn. Sau đó, tôi nhớ ra Sư phụ đã nói rằng chúng ta chỉ cần làm tốt mọi việc mà đệ tử Đại Pháp cần làm; công việc hàng ngày của chúng ta sẽ không bị ảnh hưởng và kết quả sẽ tốt. Vì vậy, tôi đã ưu tiên tu luyện lên hàng đầu và thực hiện cả năm bài công pháp sau khi thức dậy. Tôi cũng phát chính niệm đúng giờ và học Chuyển Pháp Luân hoặc các bài giảng khác trong ba giờ mỗi buổi tối. Cuối cùng, tôi đã hoàn thành luận án tốt nghiệp trước thời hạn. Tôi nhận thấy rằng khi tu luyện tốt, tôi có thể viết một luận án chất lượng cao một cách nhanh chóng. Tôi biết điều này xảy ra vì Pháp Luân Đại Pháp là phi thường và thiêng liêng.

Khi tôi nộp bài và chuẩn bị bảo vệ luận án, tôi đã gặp phải đủ loại kháng cự và khổ nạn về tâm tính. Tôi đã bị xáo trộn và không cảm thấy thoải mái. Khi tôi bình tĩnh lại và suy nghĩ kỹ, tôi nhận ra rằng mặc dù tôi đã tự nhủ rằng mình không quan tâm đến bằng cấp, nhưng tôi vẫn nghĩ về nó rất nhiều. Tôi nhớ Sư phụ đã giảng

“Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Vì vậy, tôi quyết định tập trung vào nỗ lực hơn là kết quả.

Tôi đã có một giấc mơ mà trong đó tôi được yêu cầu làm bài kiểm tra. Dường như đó là lớp chính trị, tôi phải ghi nhớ một điều gì đó mà tôi không thích, vì vậy tôi đã không chuẩn bị gì cả. Vì kỳ thi đang đến gần, tôi đã lấy tài liệu ôn tập ra, cố gắng học một điều gì đó. Nhưng sau vài phút, tôi được thông báo rằng thời gian đã hết. Vì vậy, tôi đã vào lớp học và vui mừng khi thấy đó là bài kiểm tra Pháp Luân Đại Pháp chứ không phải bài kiểm tra chính trị. Giáo viên là một phụ nữ Trung Quốc, và các học sinh bao gồm cả người Trung Quốc và người dân tộc khác. Một số người trong số họ đã hô lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Tôi cũng cảm thấy phấn khích.

Một giáo viên nói với tôi, “Em đến muộn.” Tôi trả lời: “Không, em đến đúng giờ”. cô hỏi: “Em đã học thuộc Chuyển Pháp Luân chưa?”. Tôi lắc đầu. Cô hỏi: “Em đã đọc hết quyển sách 200 lần chưa?” “Chưa,” tôi trả lời. “Nhưng em nghĩ em có thể vượt qua bài kiểm tra.”

Cô giáo rất bình tĩnh. Cô lấy ra một cuốn sổ trông có vẻ cổ xưa, ghi tên tôi. Cô giáo chỉ vào một chỗ ngồi và tôi bước đến đó. Nhưng khi tôi đến đó thì đã có người ngồi vào chỗ đó, nên tôi ngồi vào hàng ghế sau và sẵn sàng làm bài kiểm tra.

Hiểu biết của tôi về giấc mơ này là cuộc sống của tôi là để tu luyện. Tôi đã trượt nhiều khảo nghiệm vì chấp trước và thậm chí đã làm những điều mà một học viên Đại Pháp không nên làm. Thật tốt khi tôi thức tỉnh và quay lại tu luyện. Tuy nhiên, vì những sai lầm của mình, tôi có thể không đạt được những gì đã định ban đầu cho mình. Tuy nhiên, Sư phụ đã không bỏ rơi tôi và đã sắp xếp dựa trên tình huống của tôi. Tôi không thể làm Sư phụ thất vọng. Tôi sẽ tận dụng tối đa thời gian của mình để học Pháp và tiếp tục tinh tấn.

Nhìn lại quá khứ của mình, tôi bắt đầu tu luyện từ khi còn nhỏ, dừng lại khi còn trẻ, và tiếp tục khi tôi khoảng 30 tuổi. Tôi thường rơi nước mắt khi nghĩ về chuỗi sự việc này vì tôi biết cuộc đời này là để tu luyện, và Sư phụ đã an bài cho tôi. Tôi đã không đi tốt con đường và may mắn khi cuối cùng hiểu được mục đích của cuộc sống. Điều này sẽ không thể thực hiện được nếu không có sự chăm sóc từ bi của Sư phụ, vì vậy tôi rất biết ơn.

Trên đây là hiểu biết của tôi ở tầng sở tại của mình. Xin từ bi chỉ ra bất kỳ điều gì không phù hợp với Pháp.

(Được trình bày tại Pháp hội Chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp Thụy Sĩ năm 2024)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/10/29/484352.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/10/221591.html

Đăng ngày 07-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Pháp hội Thuỵ Sĩ: Tu luyện trở lại và tinh tấn hơn first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Pháp hội Philadelphia: Tu Thiện và trừ bỏ chấp trướchttps://vn.minghui.org/news/273629-phap-hoi-philadelphia-tu-thien-va-tru-bo-chap-truoc.htmlThu, 05 Dec 2024 13:38:21 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=273629[MINH HUỆ 26-10-2024] Con kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các đồng tu! Lần này, chủ đề tôi muốn chia sẻ là về sự thờ ơ, do thiếu từ bi. Nhìn qua thì thấy dường như rất bình tĩnh, như đã siêu […]

The post Pháp hội Philadelphia: Tu Thiện và trừ bỏ chấp trước first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Hoa Kỳ

[MINH HUỆ 26-10-2024] Con kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các đồng tu!

Lần này, chủ đề tôi muốn chia sẻ là về sự thờ ơ, do thiếu từ bi. Nhìn qua thì thấy dường như rất bình tĩnh, như đã siêu thoát khỏi người thường sau khi đã trừ bỏ nhân tâm; nhưng trên thực tế lại không phải vậy.

Tu Thiện

Khi lần đầu đọc kinh văn “Kinh tỉnh”, tôi cảm thấy Sư phụ nhấn mạnh đến từ bi và thiện:

“Trong xã hội người thường, từ bi thể hiện ra thiện ý và yêu thương, đây cũng là trạng thái mà đệ tử Đại Pháp phản ánh ra từ trong sinh mệnh.” (Kinh tỉnh)

Tôi thấy lời cảnh tỉnh của Sư phụ là nhắm đến tôi. Tôi đã tu luyện Đại Pháp được 26 năm, nhưng liệu tôi đã từ bi đối đãi với mọi người, liệu tôi đã yêu thương tất cả mọi người chưa? Tôi cảm thấy hổ thẹn, tôi vẫn chưa đạt đến tầng thứ đó. Khi thấy các học viên đối đãi với người khác bằng sự thiện lương nơi xã hội người thường, chứ không phải là bằng từ bi của Đại Pháp, tôi bắt đầu nghiêm túc hướng nội. Khi nhìn ra điểm này, tôi nhận ra ở mức độ nào đó, mình cũng tồn tại vấn đề như vậy. Hết thảy những gì tôi đề cập đến trong chia sẻ này đều là nói về bản thân tôi.

Cách đây vài tháng, tôi phải cùng người thân giải quyết rất nhiều vấn đề, họ cần sự giúp đỡ của tôi. Tôi đã phải vật lộn để thu xếp thời gian học Pháp, phát chính niệm và giảng chân tướng. Tôi đã bỏ lỡ vài buổi học Pháp tập thể vào tối Thứ Sáu. Cuối cùng, khi tôi có thể tham gia, một học viên khác đến chỗ tôi và hỏi vì sao mấy buổi trước tôi không đến học và còn nói rằng là một thành viên của Hiệp hội Pháp Luân Đại Pháp, tôi không nên vắng mặt. Khi đó tôi nghĩ: “Sao không hỏi xem liệu tôi có ổn không, hoặc thậm chí có thể gọi điện trước hỏi xem tình hình của tôi thế nào, như vậy chẳng phải sẽ thích hợp hơn ư?” Sau đó một niệm đầu lập tức xuất hiện: “Vậy trong tình huống tương tự khi có ai đó vắng mặt mình sẽ hành xử như thế nào?” Thực ra, tôi còn rất nhiều điều cần đề cao trong phương diện này.

Đáng tiếc là, tôi thường thấy các đồng tu thiếu từ bi, kể cả là từ bi với nhau. Một vài học viên coi thiếu từ bi là một trạng thái tốt, vì như thế họ sẽ không hành xử theo cảm tính. Tôi lại có lý giải khác: thiện tâm là một phương diện của từ bi, và từ bi là nền tảng của tu luyện.

Tôi thường thấy một số đồng tu thờ ơ, bất động tâm trước những vấn đề nảy sinh trong hạng mục của đồng tu khác, cũng như vấn đề mà đồng tu khác gặp phải. Khi tôi nói với họ về việc đồng tu cần giúp đỡ, họ khuyên tôi bình tĩnh, hãy lo cho tốt việc của bản thân mình. Họ còn nhắc nhở tôi tầm quan trọng của việc loại bỏ tình.

Thế nhưng, tôi nhận ra trong chúng ta nhiều người biểu hiện rất bình tĩnh và như đã siêu thoát khỏi người thường nhưng khi thực sự động chạm đến những thứ họ chấp trước thì họ lại không làm được. Tôi nhận ra rằng việc chúng ta thờ ơ, không quan tâm đến vấn đề của người khác không có nghĩa là chúng ta không có tình hay chấp trước tương quan, cũng không có nghĩa là chúng ta từ cơ điểm thiện mà suy xét, điểm này vô cùng trọng yếu.

Tôi đã minh bạch được tầm quan trọng của việc tu thiện, bởi theo thời gian, thiện sẽ dần dần chuyển thành từ bi thâm sâu. Quá trình này tôi đã phải mất rất nhiều năm, và tất nhiên quá trình này vẫn chưa kết thúc.

Sư phụ đã nhiều lần khích lệ tôi, cho tôi cơ hội trong một khoảng thời gian ngắn tạm thời tiến nhập vào một trạng thái cao hơn. Trạng thái này không ngôn từ nào có thể diễn tả hết được, cả cuộc đời tôi chưa bao giờ cảm thấy có thứ gì tốt đẹp hơn thế. Đặc biệt là vào những lúc chúng tôi tổ chức các hoạt động ở Khu phố Tàu, tôi đã nhiều lần được thể nghiệm loại trạng thái này. Những lúc đó, tôi không có tư duy phụ diện, không có tâm sợ hãi, oán hận, không có bất cứ cảm giác nào cả, chỉ có tâm từ bi vô hạn đối với hết thảy mọi người mà không có một ngoại lệ nào, bất kể họ xinh đẹp hay xấu xí, trẻ hay già, ốm yếu hay khỏe mạnh, tôi đều mang một nguyện vọng mạnh mẽ muốn cứu họ.

Khi Sự phụ cho tôi vào trạng thái đó, tôi không cảm nhận được bất cứ điều gì không phù hợp với Chân-Thiện-Nhẫn. Loại trạng thái ngắn ngủi mà tôi được trải nghiệm ấy, dường như là Sư phụ chỉ dẫn cho tôi rằng lúc bình thường cũng cần nỗ lực để luôn đạt được trạng thái đó.

Trừ bỏ chấp trước

Về chủ đề này, trang web Minh Huệ đã đăng rất nhiều bài chia sẻ. Tôi đã đọc nhiều bài trong đó, và quả thực rất hữu ích với tôi. Tôi nghĩ có rất ít người mà khi vừa mới nỗ lực trừ bỏ chấp trước, Sư phụ đã lập tức giúp chúng ta loại bỏ chúng. Thông thường, chúng ta cần phải trường kỳ nỗ lực mới có thể loại bỏ chấp trước.

Gần đây, tôi thấy mình gặp phải tình huống rất khó giải quyết liên quan đến vấn đề an toàn mạng Internet. Trên bề mặt, tôi thực hiện tất cả các bước cần thiết để giải quyết vấn đề. Nhưng sau đó, khi đả tọa tôi không sao nhập tĩnh được, phát chính niệm cũng không thể tập trung tinh lực. Tôi bắt đầu hướng nội, tôi tìm ra tâm muốn kiểm soát – hy vọng hoàn toàn nắm chắc được vấn đề an toàn mạng. Tôi nhớ mình thường tìm thấy chấp trước này trong rất nhiều tình huống khác nhau và chỉ sau khi hoàn toàn trừ bỏ chấp trước này, tôi mới có thể có được kết quả tốt trong những tình huống đó. Lần này, chấp trước đó ẩn giấu sau cách nghĩ rằng không muốn đồng tu gặp chuyện không tốt. Tôi thực sự muốn tu bỏ chấp trước muốn kiểm soát này, vậy nên tôi luôn cẩn thận chú ý đến tư tưởng của bản thân, đồng thời phát chính niệm để loại bỏ nó.

Tôi bắt đầu nhận thấy mình gần như không thể nào chịu được việc bị góp ý hay chỉ trích. Khi hướng nội sâu hơn, tôi nhận ra tâm tự cao tự đại hình thành từ tham vọng và tự tư. Trong vấn đề này, tôi đã có một chút đề cao. Cho đến bây giờ, khi khảo nghiệm này đến, tôi có thể trầm lặng nhưng trong tâm không hoàn toàn bình tĩnh. Thực ra, tôi thực sự mong rằng bản thân có thể xem mọi khảo nghiệm là cơ hội để đề cao, hy vọng có thể lấy khổ làm vui.

Đôi khi khảo nghiệm kéo dài rất lâu, và tôi bắt đầu tự oán trách và tự thấy thương hại cho bản thân. Sư phụ đã lợi dụng mọi tình huống để giúp tôi trừ bỏ chấp trước, nhưng tôi lại thường xuyên thấy bất mãn và oán hận. Nếu tôi phàn nàn về những an bài đó, vậy chẳng phải là tôi đang oán trách Sư phụ sao? …. Đấng vĩ đại và từ bi nhất đã cứu vớt tôi cùng hết thảy chúng sinh! Nghĩ đến điều này, tôi nhanh chóng thanh tỉnh trở lại.

Sư phụ đã ban cho chúng ta những điều tốt đẹp nhất; chúng ta hãy nỗ lực hơn nữa trên con đường tu luyện để sau này không phải hối tiếc.

Con xin cảm tạ Sư phụ!

Cảm ơn các đồng tu!

(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội Philadelphia năm 2024)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/10/26/484267.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/28/221397.html

Đăng ngày 05-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Pháp hội Philadelphia: Tu Thiện và trừ bỏ chấp trước first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Pháp hội Đài Loan: Sự huyền diệu và thù thắng của tu luyệnhttps://vn.minghui.org/news/273596-phap-hoi-dai-loan-su-huyen-dieu-va-thu-thang-cua-tu-luyen.htmlWed, 04 Dec 2024 11:42:26 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=273596[MINH HUỆ 29-10-2024] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các vị đồng tu! Tôi là một học viên ở Đài Trung, đắc Pháp năm 2020, dưới đây là tâm đắc thể hội trong tu luyện của tôi, xin giao lưu cùng mọi […]

The post Pháp hội Đài Loan: Sự huyền diệu và thù thắng của tu luyện first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của đệ tử Đại Pháp Đài Loan

[MINH HUỆ 29-10-2024]

Con xin kính chào Sư phụ tôn kính!

Xin chào các vị đồng tu!

Tôi là một học viên ở Đài Trung, đắc Pháp năm 2020, dưới đây là tâm đắc thể hội trong tu luyện của tôi, xin giao lưu cùng mọi người.

1. Cơ duyên đắc Pháp

Trước khi đắc Pháp, tôi từng sống ở chiếc nhà thuyền trên hồ Nhật Nguyệt rất nhiều năm, bởi vì lối sống đặc biệt này, năm 2011, tôi được chương trình “Đài Loan tươi đẹp” của Đài Truyền hình Tân Đường Nhân phỏng vấn. Hồi đó, có rất nhiều đệ tử Đại Pháp sau khi xem phóng sự, khi đến hồ Nhật Nguyệt đều đến tham quan ngôi nhà thuyền của tôi, rồi luyện công trên thuyền, cũng chia sẻ tâm đắc tu luyện với tôi. Tôi mặc dù cũng cảm nhận được sự mỹ hảo của Đại Pháp, nhưng lúc đó cảm thấy bản thân như đang sống ở nơi tiên cảnh, hoàn toàn mê lạc trong an nhàn, nên chưa hạ quyết tâm chân chính tu luyện. Mãi đến khi trải qua vài điểm ngộ phi thường, tôi mới bắt đầu nghiêm túc nhìn nhận lại nhân sinh.

Có lần, vào một ngày tháng Sáu năm 2017, tôi mơ thấy bản thân bị giam trong ngục và sắp bị đao phủ chặt đầu, đúng vào lúc đại đao kề cổ tôi sợ hãi tỉnh giấc, cảm giác đó quá chân thực, tôi thuận tay sờ vào cổ, phát hiện bên trái cổ đột nhiên mọc một cục nhọt to bằng quả ô liu. Từ hôm đó trở đi, từ cổ đến bả vai tôi vừa đau vừa nhức. Lúc này, tôi nghĩ đến giấc mơ từ 10 năm trước về việc tôi chết đi sống lại, trong mơ có hai vị nữ sĩ ăn mặc kiểu đạo gia đi đến phía trước giường của tôi, và nói với tôi: “Anh có thể về nhà rồi!” Tôi liền đi theo họ, đi đến một nơi rất rộng và đẹp đẽ, lúc đó tôi ý thức được rằng chẳng phải tôi chết rồi sao? Tôi nói với họ các con tôi vẫn còn rất nhỏ, tôi phải quay về chăm sóc cho chúng. Nhưng họ khuyên tôi không nên quay về, quay về phải chịu rất nhiều khổ nạn, mong tôi buông bỏ. Tôi vẫn khăng khăng muốn quay về, họ liền nói với tôi, vậy đợi sau khi con của anh thành niên, chúng tôi lại đến đón anh. Rồi tôi tỉnh lại, sau khi tỉnh lại, ý thức tôi thanh tỉnh, nhưng thân thể không cử động được, bị chuột rút rất đau, toàn thân như bị kim châm khắp người, thậm chí cả da đầu cũng đau…

Sau đó, lại có một trải nghiệm phi thường khiến tôi chấn động, đó là một buổi chiều giông bão vào tháng 6 năm 2020. Trên bầu trời có sấm sét. Đột nhiên, một tia sét đánh vào lan can sắt mà tay tôi chạm vào, và một dòng điện mạnh truyền xuyên qua tôi. Bị điện giật tê nhói nhưng kỳ lạ là tôi không hề bị tổn thương gì, tôi nhận ra rằng không thể cứ mãi lãng phí sinh mệnh như vậy được, cuối cùng, vào tháng 7 năm 2020, tôi bắt đầu bước vào tu luyện Đại Pháp.

2. Tu luyện trong Pháp (đề cao trong khi chăm sóc cha mẹ già)

Cha mẹ tôi đều đã ngoài 80 tuổi, cha tôi mắc bệnh ung thư và mất trí nhớ, còn mẹ tôi mắc chứng ảo giác và tự ngược đãi bản thân sau khi uống thuốc ngủ một thời gian dài. Chỉ mấy tháng ngắn ngủi sau khi tôi bắt đầu tu luyện, sức khỏe của cha mẹ tôi ngày càng tốt lên. Sau khi sức khỏe của mẹ tôi bình phục, bà không muốn tôi sống ở ngôi nhà ở Tam Nghĩa nữa nên tôi đã đưa cha cùng chuyển đến Đài Trung.

Trong những năm qua, dường như có một mối oán duyên tiền kiếp chưa giải được giữa mẹ và tôi, bà luôn chèn ép tôi, đi đâu cũng nói chuyện thị phi về tôi và gây rắc rối cho tôi. Đôi khi tôi không giữ được tâm tính và sau đó tôi cảm thấy rất hối hận vì chưa làm được Nhẫn của người tu luyện. Tôi nhận ra mối nhân duyên giữa tôi và mẹ liên quan đến nghiệp lực. Sau này, khi mẹ làm điều gì khiến tôi tức giận, tôi liền thầm niệm trong tâm: Đó là nghiệp lực, không phải mẹ tôi.

Trong quá trình vấp ngã này, tâm tính của tôi dần được đề cao lên, và tình trạng của mẹ tôi cũng được cải thiện rất nhiều. Thần kỳ hơn nữa chính là bệnh mất trí nhớ của cha tôi đã khỏi. Ông nhiều lần nói với tôi rằng ông muốn về ở nhà của ông, mà tôi nghĩ sau khi trở về Tam Nghĩa, hàng ngày tôi sẽ phải đi đi về về giữa Đài Trung và Tam Nghĩa nên tôi không muốn để ông về. Sau này, qua việc học Pháp, tôi nhận ra rằng đây là tâm sợ phiền toái và muốn kiểm soát người khác. Trong “Chuyển Pháp Luân” có giảng:

“Chư vị không thể chi phối cuộc đời người khác được, không thể thao túng vận mệnh người khác được, kể cả vận mệnh vợ con, cha mẹ, anh em; chư vị có quyết định được [những việc ấy] không?” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi nhận ra mình chẳng phải là đang can thiệp, chi phối đến cuộc sống và vận mệnh của cha mẹ sao? Tôi liền nhận sai với Sư phụ và lập tức thu xếp để đưa cha tôi về nhà. Vài ngày sau, sáu bông hoa Ưu Đàm Bà La nở rộ ở nơi tôi làm việc, cảm tạ Sư phụ đã khích lệ.

3. Trừ bỏ chấp trước, hoàn trả nợ nghiệp trong công việc

Một ngày đầu năm nay, vào buổi trưa lúc đi làm, trong lúc làm bảo trì tấm năng lượng mặt trời, tôi không cẩn thận đã bị ngã từ độ cao 2 mét xuống, lúc đó thang không đủ cao, chân của tôi cách thang nhôm khoảng 50 cm, tôi nghĩ thả chân xuống thì có thể chạm vào thang, nhưng khi tôi trượt xuống thì trọng tâm không chắc, thang bị trượt ra, tôi rơi thẳng từ trên xuống, toàn thân bên trái đập mạnh xuống chỗ tường thấp rồi văng xuống mặt đất. Lúc đó tôi cảm thấy mình như một quả bóng cao su nảy lên nảy xuống, cũng không cảm thấy đau, đợi đến khi định thần lại tôi mới ý thức được rằng mình bị ngã mạnh xuống dưới, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy thang nhôm từ chữ A đã biến thành chữ I, may là nó chưa đổ, nếu không chắc chắn sẽ đập vào tôi. Tôi biết Sư phụ đã bảo hộ mình, tôi liền cảm tạ Sư tôn. Kiểm tra thấy thân thể không có bị thương bên ngoài, tôi chỉ thấy tay trái và đầu rất đau. Sau đó, tôi gửi tin nhắn cho công ty thông báo rằng tôi bị ngã từ trên cao xuống, nếu như 10 phút nữa không có thông báo an toàn, xin công ty hãy xử lý tiếp. Sau khi tôi tỉnh táo hơn, nhìn lại tin nhắn gửi công ty, tôi phát hiện đã viết chữ 摔 – suất (ngã xuống) thành 帥 – soái (giỏi), tôi nghĩ đây chính là Sư phụ đang điểm hóa cho đệ tử: không sao đâu, con khá lắm! Tôi bèn viết một tin nhắn đến công ty rằng: ‘Tôi ổn rồi’. Trong Chuyển Pháp Luân, Sư phụ giảng:

“Nợ thì phải hoàn [trả]; do vậy trên đường tu luyện có thể phải gặp một số điều nguy hiểm. Nhưng khi gặp những sự việc loại này, chư vị sẽ không sợ hãi, cũng không để cho chư vị thật sự gặp nguy hiểm.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Tôi liền kiên định một niệm, phải rồi! Không sao cả! Quá tốt rồi! Tôi lại vừa hoàn được một món nợ nghiệp.

Lúc tôi vừa về đến nhà, đỗ xong xe, không biết do nghĩ lại mà sợ hay do đau, toàn thân tôi cứ phát run lên, thân thể không có cách nào cử động được, ngực đau đến nỗi không thể nói được, tôi liền gửi tin nhắn cho đồng tu nói rằng tôi bị ngã từ trên cao xuống lúc làm việc, bây giờ đã về đến bãi đỗ xe. Trong tâm tôi hy vọng đồng tu sẽ hỏi: Hiện giờ thế nào? Có ổn không? Nhưng đồng tu rất nhanh trả lời bằng một sticker Cố lên, và Hợp thập, sau đó không có hồi âm gì nữa. Mặc dù có chút thất vọng, nhưng tôi rất nhanh ý thức được rằng chính là tôi cần tu bỏ tâm ỷ lại và tình đồng tu, vậy nên tôi không ngừng niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’, thân thể tôi bắt đầu dần cử động. Về đến nhà, tôi phát hiện xương ở khuỷu tay trái của mình nhô ra, tôi nghĩ đến trong cuốn Chuyển Pháp Luân Pháp Giải, Giải đáp thắc mắc tại giảng Pháp ở Quảng Châu có giảng:

“Tôi nói với chư vị rằng nếu chân tu thì thông thường sẽ không xảy ra chuyện gãy xương.”

Tôi nghĩ chẳng phải chỉ là bị nhô ra thôi sao, luyện công là có thể chính lại. Lúc luyện công tay trái tôi đau đến mức không nhấc lên nổi, chỉ có thể từng chút từng chút chầm chậm giơ lên, nhưng vẫn không thể giơ cao lên được, bởi vậy tôi cố nhẫn chịu cơn đau để luyện công xong. Luyện công xong rồi tôi hướng nội tìm, tìm thấy các loại tâm chấp trước: tâm nôn nóng, tâm tật đố, tâm làm việc, tâm hiển thị, tâm thích nghe lời dễ nghe, tâm tự cho mình là đúng v.v.. Sau đó tôi kiên định một niệm: những thứ này đều không phải chân ngã, diệt! Nhưng thân thể thực sự quá đau, nên tôi muốn đi nằm một chút, không ngờ nằm xuống càng đau hơn, tôi liền ngồi dậy chép Pháp, tôi mải chép quên cả đau đớn, khớp xương bị nhô ra cũng không biết đã về vị trí từ lúc nào! Tôi nghĩ mình đau như thế, thì Sư phụ chịu đựng thay tôi còn lớn đến mức nào? Tôi phải làm sao mới không cô phụ Sư phụ đây? Tôi là đệ tử Đại Pháp thời kỳ chính Pháp, phải bảo trì chính niệm, cần làm gì thì làm việc đó.

Vậy nên ngày hôm sau, tôi đi giao báo, luyện công, làm xong các việc Đại Pháp và đi làm như thường lệ. Khảo nghiệm sau đó mỗi ngày một kiểu, mỗi ngày luân phiên đau ở những chỗ khác nhau, tôi liền từ chỗ đau ngộ xem nhân tâm bản thân hãy còn chỗ nào chưa tu bỏ. Ngày tiếp theo, thắt lưng và tay tôi đau rất ghê gớm, sáng sớm lúc cần đi giao báo, tôi xin Sư phụ gia trì, nhẫn chịu cơn đau không thể diễn tả được và dùng tay phải nâng tay trái của tôi lên để lái xe, tay trái của tôi vẫn chưa dùng lực được, đặc biệt là lúc đi đường gặp phải chỗ ổ gà, rung lắc từ xe máy đến người tôi khiến tôi không nhẫn nổi mà kêu lên, nhưng tôi không thể kêu lên như thế suốt cả đoạn đường khi đi giao báo, tôi bèn nói với xe máy: ta hôm nay chỉ có thể dùng một tay lái xe, ngươi nhất định phải giữ vững ổn định và đi trên đường bằng phẳng, chúng ta cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ giao báo. Thần kỳ là con đường về sau đã bằng phẳng hơn rất nhiều. Đến khu vực giao báo gần nhà, trước cửa kính của tòa nhà, tôi thấy mình trong gương bởi vì chịu đau mà người gập xuống 90 độ, giống như đang cúi lạy, tôi nghĩ, đây chẳng phải là cần tu bỏ tâm kiêu ngạo sao, cần khiêm tốn sao? Sau khi quy chính lại dựa trên Pháp, đến tối vùng thắt lưng không còn đau nữa. Sang ngày thứ ba thì xương sườn đau, tôi ngộ ra mình cần tu bỏ tâm an dật, phải lấy chịu khổ làm vui, vì thế tôi đi ra ngoài quảng bá Shen Yun như thường lệ. Ngày thứ tư là đến đau chân, tôi ngộ thấy mình cần tu bỏ tâm sợ khó, việc càng khó khăn chỉ cần dũng cảm bước lên bước đầu tiên liền không khó nữa. Ngày thứ năm, nửa trái thân tôi thâm đen vì tụ máu, tôi ngộ được rằng quá tốt rồi! Vật chất màu đen đều đã nổi lên để chuyển hóa thành vật chất màu trắng, chuyển hóa thành đức rồi. Sang ngày thứ bảy, thân thể tôi đã hồi phục bình thường. Cảm ân Sư tôn đã từ bi coi sóc.

4. Đào sâu chấp trước, thiện giải một đoạn duyên

Sáng sớm một ngày tháng 8 năm 2024, khi tôi đang giao báo đến hộ gia đình cuối cùng, đột nhiên tim tôi đau thắt. Trên đường đến điểm luyện công, đầu tôi cũng bắt đầu đau, lúc đó tôi chỉ nghĩ Sư phụ đang giúp tôi thanh lý thân thể, cần nhân lúc vẫn còn đang chịu đựng được mau chóng đến điểm luyện công, đem băng rôn treo lên, chuẩn bị xong đài luyện công, không làm chậm trễ việc luyện công của đồng tu. Quả nhiên luyện tĩnh công xong, những giả tướng khiến tôi không thoải mái đã tiêu mất.

Luyện công buổi sáng xong, tôi ý thức được rằng tất cả những điều này đều không phải ngẫu nhiên, tôi ở đâu vẫn còn có lậu? Xem xét trạng thái hiện tại, tôi nhớ lại cách đây ba tháng, một chiếc răng khôn tự nhiên bị rụng, nhưng sau đó lợi liên tục sưng tấy và đau nhức. Tôi hướng nội tìm nhiều lần đều ra là chấp trước thèm ăn, mới chỉ là tìm ở bề mặt, chưa đào đến được gốc rễ sâu xa, cho nên tôi mới tiếp tục tái phạm. Ở nhà hễ có thời gian rảnh là tôi đều tìm đồ ăn để ăn, lúc lái xe cũng vừa lái vừa ăn, đến mức nhẫn chịu răng đau vẫn muốn ăn. Tôi đã từ ham ăn thành nghiện ăn rồi, lần này nhất định cần tìm ra căn nguyên và tu bỏ nó.

Đến tối, tôi tĩnh hạ tâm xuống bắt đầu đào sâu, quan hệ nhân duyên rối ren phức tạp giống như đang quay ngược lại thời gian, tôi tìm ra một cái tâm được che đậy rất sâu: hồi học tiểu học, lớp tôi có một bạn nhà làm xưởng sản xuất bánh quế, cậu ấy thường mang bánh quế đến chia cho những người bạn thân của mình. Trong số bạn học, tôi thường bị xa lánh và chỉ có thể ngửi mùi thơm của bánh quế từ xa. Tâm ủy khuất, cộng thêm oán trách cha mẹ, oán hận bạn học, tật đố, tranh đấu, vào lúc mà tôi đào sâu vào, tôi vẫn còn rất căm phẫn bất bình. Cái tâm này mới chính là thứ thực sự ảnh hưởng đến tôi. Sau khi tốt nghiệp, tôi chưa từng tham gia một buổi họp lớp tiểu học nào, công việc sau khi lớn lên cũng đều liên quan đến thực phẩm, đây là lý do mà tôi đặc biệt yêu thích món bánh quế. Sau khi tìm ra căn nguyên của tâm ham ăn, tôi chân thành xin lỗi bạn học từ tâm, thiện giải đoạn duyên này. Tôi cũng tự nói với bản thân: Mình là người tu luyện, mình không muốn nhân tâm và chấp trước này, đó là giả ngã. Trong chớp mắt, như có một vật chất gì đó lan từ sống mũi đến hốc mắt tôi, ngày hôm sau, nướu răng đã dần dần không còn sưng nữa. Cảm tạ Sư phụ!

5. Chép Pháp khiến tôi học được chính ngộ

Lúc bắt đầu chép Pháp, tôi đặt tiêu chuẩn mỗi ngày chép một trang là được rồi, như vậy sẽ dễ dàng đạt được. Sau khi thực sự chép Pháp, tôi nhận thấy để hoàn thành một trang thật không dễ dàng, can nhiễu cũng rất lớn. Phải mất một thời gian tôi mới phát hiện tâm mình chưa đủ thuần tịnh. Sau đó, trước khi chép Pháp, tôi đọc Luận Ngữ khiến cho tâm tĩnh xuống thì thấy tốt hơn rất nhiều.

Có lúc đang chép, tôi có cảm giác như đoạn này tôi chưa từng đọc qua. Khi chép Pháp, tôi biết mình cần viết bằng chữ Khải thư, nhưng vẫn có thói quen viết cẩu thả, cho đến khi chép gần hết Bài giảng thứ nhất tôi mới ý thức được rằng như vậy là bất kính với Sư phụ, bất kính với Pháp! Sau đó, tôi quyết tâm viết từng nét từng chữ ngay ngắn, đồng thời cố gắng không động đến phần kinh văn đã chép ổn rồi. Có khi tôi bất cẩn viết thừa nét, liền xóa đi rồi viết tiếp, thì đến đoạn sau tôi bị chép thiếu chữ, vậy là lại phải chép lại cả trang, lúc đó tôi mới ý thức được đây là tâm đầu cơ! Có một lần khi đang chép một trang của Bài giảng thứ năm, tôi phải chép những năm lần mới hoàn thành, mỗi lần đều chỉ còn vài hàng nữa thì lại viết sai, tôi dừng bút tĩnh tâm tìm xem có đang bị đi sang hình thức không, có tĩnh tâm dung nhập vào Pháp không. Sau khi chính lại tâm thái, chép tiếp thì tôi thấy phần tay hơi tê tê. Không lâu sau, một dòng điện ấm áp chạy từ huyệt Thiên Trung dọc theo nách, đến cánh tay, các ngón tay, rồi lên đầu, cảm giác đó thật kỳ diệu. Từ đó trở đi, hàng ngày, những đoạn Pháp tôi vừa chép xong sẽ xuất hiện lặp lại trong tư tưởng, cảm tạ Sư phụ đã khích lệ đệ tử, chép Pháp khiến tôi có Pháp trong tâm, gặp việc sẽ có thể dùng Pháp đối chiếu, sẽ ở trong Pháp ngộ được những điểm hóa của Sư phụ.

Lời kết

Tín Sư tín Pháp khiến tôi cảm ngộ được sự huyền diệu và thù thắng của tu luyện, trong tu luyện, những quan, những nạn mà tôi gặp, những hạng mục mà tôi phụ trách đều được Sư phụ an bài có trật tự, là vì để đệ tử đề cao. Chúng ta cần trân quý mỗi dụng tâm an bài của Sư phụ, không nên bỏ lỡ mất cơ hội đề cao nào, tu tốt bản thân, kiến lập uy đức của bản thân, đoái hiện thệ nguyện tiền sử, không cô phụ sự từ bi khổ độ của Sư phụ.

Trên đây là tâm đắc tu luyện gần đây của tôi, xin được báo cáo lên Sư phụ, và giao lưu với các đồng tu, cộng đồng tinh tấn. Tầng thứ có hạn, có chỗ nào thiếu sót, mong được từ bi chỉ chính.

Cảm tạ Sư phụ, cảm ơn các đồng tu. Hợp thập

(Bài trình bày tại Pháp hội Đài Loan năm 2024)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/10/29/484336.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/9/221572.html

Đăng ngày 04-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Pháp hội Đài Loan: Sự huyền diệu và thù thắng của tu luyện first appeared on Minh Huệ Net.

]]>