Pháp hội trên thế giới - Minh Huệ Nethttps://vn.minghui.org/newsPháp Luân Đại Pháp (Pháp Luân Công)Sun, 05 Jan 2025 11:06:51 +0000en-US hourly 1 https://wordpress.org/?v=6.5.3Cuối cùng tôi đã hiểu được tầm quan trọng của việc tu bỏ tâm oán hậnhttps://vn.minghui.org/news/276186-cuoi-cung-toi-da-hieu-duoc-tam-quan-trong-cua-viec-tu-bo-tam-oan-han.htmlSun, 05 Jan 2025 11:06:51 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=276186[MINH HUỆ 13-08-2024] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các đồng tu! Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cách đây hơn 20 năm. Tôi từng sống ở Bắc Kinh, và khi đó mẹ tôi mang về […]

The post Cuối cùng tôi đã hiểu được tầm quan trọng của việc tu bỏ tâm oán hận first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Canada

[MINH HUỆ 13-08-2024] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các đồng tu!

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cách đây hơn 20 năm. Tôi từng sống ở Bắc Kinh, và khi đó mẹ tôi mang về nhà cuốn sách bán chạy nhất thời bấy giờ là cuốn Chuyển Pháp Luân. Dẫu cho tôi có đạt được bao nhiêu thành tựu, hay có bất cứ tiến bộ nào, tất cả đều là do Đại Pháp ban cho. Lòng từ bi của Sư phụ vĩ đại đến mức khó có thể diễn tả bằng lời. Tôi muốn chia sẻ với các đồng tu một số kinh nghiệm tu luyện gần đây của tôi.

Tôi luôn tin rằng người tu luyện không có tâm oán hận vì chúng ta đều cố gắng trở nên từ bi và khoan dung, vậy sao chúng ta có thể cảm thấy oán hận kia chứ? Vài năm trước, một học viên khác nói với tôi rằng cô ấy đang cố gắng tu bỏ tâm oán hận. Tôi rất ngạc nhiên, vì tôi thấy cô ấy tốt bụng và khiêm nhường. Tôi không nghĩ cô ấy oán hận bất kỳ ai.

Tôi đã không để ý đến cảm giác oán hận của mình trong một thời gian dài. Tôi nghĩ có hai lý do. Thứ nhất, tôi cảm thấy Sư phụ không giảng cụ thể về chấp trước này, nên tôi đã không nhận ra mức độ nghiêm trọng của nó. Thứ hai, rất khó để phát hiện ra nó vì nguyên do gây ra tâm oán hận của một người có thể đã tồn tại trong nhiều năm.

Ký ức ám ảnh tôi

Tôi đã nhầm lẫn rằng một số ký ức tuổi thơ cũ chỉ là một số sự cố không may, tuy nhiên tôi đã nghĩ về chúng nhiều lần. Những hạt giống thối rữa đó đã bén rễ trong tim tôi, và nhiều năm sau, tôi đã “thu hoạch” rất nhiều điều tồi tệ. Giờ đây, cuối cùng tôi đã nhận ra chúng, tôi muốn dọn sạch chúng và loại bỏ chúng hoàn toàn.

Bố tôi phân biệt đối xử với tôi ngay từ khi tôi chào đời. Tôi thường bị đánh đập, la mắng, và lăng mạ, điều đó khiến tôi vô cùng tổn thương. Khi ông qua đời vào năm 1990, tôi cảm thấy bầu trời sụp đổ. Vào thời điểm đó, các gia đình vẫn còn rất truyền thống, và người cha đóng vai trò trụ cột trong nhà.

Tôi chưa bao giờ ghét bố mình, nhưng tôi thường tự hỏi tại sao ông lại đối xử với tôi tệ như vậy. Có phải vì ông bị bệnh và đau đớn không? Có phải vì tôi là con gái thứ hai và do chính sách “một con” nên ông không thể có con trai không? Có phải vì tôi không đẹp hoặc không ngoan?

Tôi trở nên mặc cảm tự ti. Tôi nhút nhát và rụt rè khi giao tiếp với người khác. Tôi thấy mình thật thừa thãi. Tôi nghĩ mọi chuyện sẽ thay đổi khi tôi lớn lên, nhưng không phải vậy. Trên bề mặt, tôi luôn tự cho là mình đúng để che giấu sự lo âu trong lòng.

Nếu tôi không may mắn được biết về Pháp Luân Đại Pháp và tu luyện, thì tôi sẽ không thể chữa lành chấn thương tâm lý thời thơ ấu của mình trong kiếp này.

Những câu hỏi của tôi được giải đáp

Sư phụ giảng:

“Trong tu luyện, khi đối xử với các mâu thuẫn cụ thể, khi người khác đối xử với chư vị không tốt, có thể có tồn tại hai loại tình huống: một là chư vị tại đời trước có thể đã đối xử không tốt với người ta; trong tâm chư vị thấy bất bình: ‘Cớ chi đối xử với tôi như vậy?’ Nhưng tại sao trước đây chư vị đối xử với người ta như thế? Chư vị nói rằng chư vị đâu có biết được lúc ấy, rằng đời này đâu liên quan gì với chuyện của đời kia; [suy nghĩ] thế không được.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Tôi đã có một giấc mơ sống động sau khi bố tôi mất. Tôi chạy vào một tòa nhà có màu đỏ như máu. Một cánh cửa mở ra, và tôi thấy một người đàn ông lực lưỡng, hói đầu, người đầy máu, đang định đứng dậy. Tôi lao đến và giết ông ta bằng cách chém lìa đầu ông ta. Sau đó, tôi quay người bỏ chạy. Giấc mơ thật kinh hoàng, và tôi mơ hồ cảm thấy người mà tôi giết có liên quan gì đó đến bố tôi.

Không lâu sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi lại có một giấc mơ sống động khác. Tôi thấy bố tôi cầm gậy và đi lên núi. Trông ông không còn ốm yếu nữa mà nhìn như một vị thần tiên. Tôi hái một bó hoa mận lớn và đưa cho ông. Ông cầm lấy hoa và vui vẻ tiếp tục đi lên núi. Sau khi tỉnh dậy, tôi cảm thấy bố tôi có phúc phận và đã đến một nơi tuyệt đẹp.

Tôi nhận ra giấc mơ này điểm hóa cho tôi rằng việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã giúp tôi giải quyết nghiệp lực từ những kiếp trước và mang lại cho tôi những điều tốt đẹp.

Đối mặt với ký ức tiêu cực

Tuy nhiên, tôi vẫn chưa thay đổi được lối suy nghĩ cứng nhắc hình thành từ thời niên thiếu. Tôi vẫn chưa từ bỏ được tính cầu toàn của con người và thậm chí tôi còn chắp vá các quan điểm tâm lý để phân tích và giải thích những trải nghiệm thời thơ ấu của mình. Ý định của tôi là loại bỏ những gì tôi cảm thấy khiếm khuyết trong tính cách của mình.

Tôi đã không áp dụng các Pháp lý của Đại Pháp vào những trải nghiệm trong cuộc sống của mình trước khi tu luyện. Thay vào đó, tôi vẫn vướng vào những cảm xúc oán hận và buồn bã của con người. Những cảnh tượng bị đối xử bất công thời thơ ấu thường hiện về trong tâm trí tôi, và tôi không nhận ra rằng mình nên loại bỏ chúng.

Một ngày nọ, khi những cảnh tượng đó ùa về, tôi bỗng òa khóc. Thật đáng sợ! Có phải tôi đang khóc không? Tại sao tôi lại khóc về một điều gì đó đã xảy ra cách đây hàng chục năm rồi? Từ khi bắt đầu tu luyện, tôi hầu như không bao giờ rơi nước mắt vì những điều xảy ra trong cuộc sống hàng ngày. Tôi chỉ khóc khi học Pháp, đọc các bài viết trên Minh Huệ hoặc xem Shen Yun. Vậy, chuyện gì đã xảy ra? Tiếng khóc này khiến tôi cảnh giác. Đây không phải là tôi! Đây là tâm oán hận và bất bình, và tôi không muốn chúng!

Hướng nội về tâm oán hận

Do thiếu ngộ tính, nên tâm oán hận sâu sắc này đã làm tôi phiền não trong nhiều năm. Thay vì tu luyện bản thân và đề cao, tôi lại tích tụ những vật chất tiêu cực, và tâm tính của tôi trở nên tệ hơn.

Ví dụ, tôi dễ nổi giận, và tôi thấy đây là một biểu hiện của ma tính. Tôi hoàn toàn mất đi cảm giác từ bi, việc gì cũng không để tâm. Tôi hướng nội xem chính xác là vấn đề gì khiến tôi cảm thấy khó chịu và tại sao tôi lại khó chịu. Đằng sau những cảm giác bất an đó là đủ loại phàn nàn và hướng ngoại, thay vì hướng nội.

Nếu vấn đề nghiêm trọng, thì thậm chí tôi còn đổ lỗi cho cả thế giới. Ví dụ, tại sao mùa đông năm nay tuyết rơi thường xuyên như vậy? Tại sao con đường này lại khó đi đến vậy? Khi nào thì tôi mới hoàn thành việc phát hết tài liệu Shen Yun mà tôi đang mang theo? Tôi cảm thấy người điều phối không sắp xếp tốt mọi việc; chồng tôi luôn gây khó khăn cho tôi, v.v. Điều này thật khác xa với tâm thái từ bi và bình hòa! Chẳng phải những ý niệm của tôi đầy phụ diện sao? Tôi sẽ đổ lỗi cho ai tiếp đây? Suy nghĩ như vậy thật nguy hiểm!

Sư phụ giảng:

“Có những người lúc mới tu luyện, tâm rất kiên định. Nhưng có những người thường hay hình thành các loại chấp trước, trong tu luyện cũng rất khó buông bỏ, thời gian lâu rồi, có những người đã buông lơi bản thân. Thêm vào đó là công tác bận rộn, hoàn cảnh gia đình không xử lý tốt, lại không có thời gian học Pháp luyện công. Mặc dù thỉnh thoảng tham gia một số hoạt động tập thể, nhưng cũng không tinh tấn được.” (“Tu luyện Đại Pháp là nghiêm túc”)

Đoạn Pháp này khiến tôi thấy được quỹ đạo tiêu trầm có thể xảy ra với một người tu luyện. Tôi thực sự cần phải cảnh giác với việc mình dần dần trở nên buông lơi.

Trân quý các cơ duyên của chúng ta

Tôi nhận ra rằng tôi nên thay tâm oán hận và bất bình bằng lòng biết ơn và trân quý những gì Sư phụ đã ban cho tôi. Là một sinh mệnh đến để đắc Pháp, tất cả những đau khổ mà tôi gánh chịu khi còn nhỏ đã mở đường để một ngày nào đó tôi có thể tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Sư phụ giảng:

“Các Đại Giác Giả nhìn [nhận] rằng, làm người không phải là mục đích, sinh mệnh người ta không phải vì để làm người, mà chính là để quay trở về. Con người chịu khổ bao nhiêu; [các Đại Giác Giả] cho rằng chịu khổ càng nhiều càng tốt, trả nợ nhanh hơn; họ thực sự nghĩ như thế.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Mỗi người có nghiệp lực khác nhau. Nếu tôi không phải chịu khổ từ nhỏ hoặc không tiêu trừ đủ nghiệp lực, thì có lẽ tôi đã không có cơ hội đắc được Đại Pháp. Vậy nên, xét theo tình huống ngược lại, tôi nên thực sự biết ơn những người đã làm tổn thương tôi và trân quý Đại Pháp.

Lời nhắc nhở

Sau nhiều lần đi đường vòng, cuối cùng tôi cũng tìm thấy tâm oán hận của mình. Tôi muốn nhắc nhở bản thân và các đồng tu rằng khi chúng ta liên tục nhớ đến điều gì đó, thì chúng ta phải cảnh giác, dừng lại, và không để nó dẫn dắt. Cho dù đó là vấn đề hiện tại hay quá khứ, thì nó có thể liên quan đến một chấp trước nào đó. Đây cũng là cơ hội để suy nghĩ xem những ý niệm này đến từ đâu.

Ví dụ, nếu chúng ta luôn nhớ lại điều gì đó khiến chúng ta tự hào, thì có thể đó là tâm tật đố hoặc tâm hiển thị. Nếu chúng ta liên tục nhớ lại một cảnh đẹp, thì có thể đó là tâm an dật hoặc tâm sắc dục. Nếu chúng ta luôn nghĩ về điều gì đó khiến chúng ta tức giận, thì có thể đó là tâm tranh đấu hoặc tâm tật đố. Đây là những ý niệm can nhiễu bị bao bọc bởi các chấp trước của chúng ta. Chúng ta không muốn chúng và phải loại bỏ chúng. Chúng ta nên giữ cho các ý niệm của mình ngay chính và tập trung vào việc tu luyện bản thân.

Đây là những thể ngộ tu luyện của tôi. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp với Pháp.

(Bài chia sẻ đọc tại Pháp hội Canada năm 2024)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/8/13/480787.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/8/17/219544.html

Đăng ngày 05-01-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Cuối cùng tôi đã hiểu được tầm quan trọng của việc tu bỏ tâm oán hận first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Đức: Các học viên phương Tây và Trung Quốc trân quý Hội nghị ​Chia sẻ Trải ​nghiệm Tu luyệnhttps://vn.minghui.org/news/276171-duc-cac-hoc-vien-phuong-tay-va-trung-quoc-tran-quy-hoi-nghi-chia-se-trai-nghiem-tu-luyen.htmlSun, 05 Jan 2025 11:02:53 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=276171[MINH HUỆ 31-12-2024] Hội nghị ​Chia sẻ Trải ​nghiệm Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (Pháp hội) tại Đức năm 2024 đã được tổ chức tại thủ đô Berlin vào ngày 28 tháng 12 năm 2024, với sự tham dự của các học viên Pháp […]

The post Đức: Các học viên phương Tây và Trung Quốc trân quý Hội nghị ​Chia sẻ Trải ​nghiệm Tu luyện first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của phóng viên Minh Huệ tại Berlin, Đức.

[MINH HUỆ 31-12-2024] Hội nghị ​Chia sẻ Trải ​nghiệm Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (Pháp hội) tại Đức năm 2024 đã được tổ chức tại thủ đô Berlin vào ngày 28 tháng 12 năm 2024, với sự tham dự của các học viên Pháp Luân Đại Pháp từ Đức cùng với các khu vực nói tiếng Đức như Áo và Thụy Sỹ. 20 học viên đã chia sẻ quá trình tu luyện của bản thân theo các Pháp lý, cũng như cách họ trợ Sư chính Pháp và hoàn thành thệ ước của mình. Các học viên tham dự cho hay họ đã được thụ ích rất nhiều và trân quý cơ duyên này.

8910946fb3dfb4b82fa79e314609a15a.jpg

Pháp hội tại Đức năm 2024 được tổ chức tại Berlin vào ngày 28 tháng 12 năm 2024.

Các học viên bày tỏ lòng cảm ân đối với Sư phụ

Cô Eva Marie cho biết: “Tôi đã được thụ ích rất nhiều từ Pháp hội. Một số học viên cũng chia sẻ những trải nghiệm tương tự, nhưng từ nhiều góc độ khác nhau. Tôi rất khâm phục những học viên đã đọc bài chia sẻ và biết ơn họ. Những trải nghiệm của họ thật sự trân quý”. Cô Eva Marie đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 26 năm, cô rất xúc động khi chứng kiến các học viên chia sẻ chân thành về quá trình tu luyện của mình, cũng như cách mà Sư phụ và Đại Pháp dẫn dắt họ trong hành trình tu luyện.

Cô cho biết: “Sự phối hợp của chúng ta thật thiêng liêng và vô giá. Tôi rất biết ơn vì Pháp hội đã được tổ chức tại Đức một lần nữa trong năm nay.”

Cô Eva Marie cảm nhận rằng Pháp hội đã giúp các học viên lắng nghe lẫn nhau. Vì các học viên thường xuyên bận rộn và chỉ nhìn thấy những biểu hiện bề ngoài, điều này có thể dẫn đến một số thành kiến. Tuy nhiên, những bài chia sẻ trong Pháp hội đã giúp kết nối mọi người lại với nhau. “Mỗi học viên đều có con đường tu luyện riêng và đều có các trải nghiệm trong việc đề cao tâm tính. Việc giao lưu về những trải nghiệm này cho chúng ta cơ hội học hỏi lẫn nhau và giúp đỡ nhau”, cô nói.

Cô cảm thấy mọi người đều được thụ ích và tâm tính được đề cao qua các buổi biểu diễn cũng như qua các nghệ sỹ Shen Yun. Họ cũng đã được thụ ích rất nhiều nhờ Pháp Luân Đại Pháp. Cô hy vọng qua bài chia sẻ của mình, mọi người sẽ hiểu được những lợi ích mà cô đã nhận được khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cách cô có được phẩm hạnh và tìm thấy mục đích sống của mình. Đồng thời, cô bày tỏ lòng cảm ân sâu sắc tới Sư phụ.

Cô cho biết các học viên chia sẻ cách họ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và quá trình họ tạo ra một môi trường an hòa. Các học viên đều bày tỏ tấm lòng cảm ân đối với Sư phụ.

Chia sẻ giữa các đồng tu là sự khích lệ to lớn

Cô Manu, một học viên đến từ Thụy Sỹ bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997, cho biết cô rất xúc động trước những chia sẻ chân thành và cởi mở của các học viên. Pháp hội đã mang đến cho cô cơ hội để suy ngẫm về quá trình tu luyện của chính mình.

Cô Manu ấn tượng sâu sắc với bài chia sẻ của một học viên điều phối về cách cô ấy vượt quan nghiệp bệnh: “Tôi vô cùng cảm động trước việc cô ấy chia sẻ một cách chân thành và cởi mở về những khó khăn, khảo nghiệm, can nhiễu và buông bỏ các chấp trước. Cuối cùng, cô ấy đã làm được. Cô ấy kiên định với niềm tin vào Sư phụ, điều này đã khích lệ tôi rất nhiều. Cô ấy gặp phải những khó khăn, nhưng vẫn luôn tin tưởng vào Sư phụ và Đại Pháp.”

Một số học viên chia sẻ về việc hướng nội khi vượt quan nghiệp bệnh và nhận ra rằng họ đã khởi tâm phàn nàn khi thực hiện điều phối các hạng mục. Điều này khiến cô Manu liên tưởng đến bản thân, bởi cô cũng là một điều phối viên. “Khi tôi phàn nàn, tôi nhận thấy cơ thể mình xuất hiện các triệu chứng nghiệp bệnh”, cô nói.

Nhiều học viên cho biết họ cần nhận ra và thanh lý can nhiễu của cựu thế lực, không nên thụ động chịu đựng. Cô Manu nhớ lại một trải nghiệm của mình: trong một hoạt động trước Pháp hội, cô cần phải phát biểu vào ngày hôm sau, nhưng bỗng nhiên cô bị viêm miệng và triệu chứng càng lúc càng trở nên tồi tệ. Cô đã cầu xin Sư phụ gia trì, và khi cô phát biểu, cơn đau dần biến mất. Sau khi lắng nghe các học viên chia sẻ, cô nhận ra rằng mình cần phải phủ nhận sự an bài của cựu thế lực.

Cứu chúng sinh là tâm nguyện của tất cả chúng ta

Anh Christoph là một luật sư trẻ ở Đức và đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 21 năm. Anh cho biết: “Các bài chia sẻ trải nghiệm thật tuyệt vời, cảm động và sâu sắc. Tôi thật sự ấn tượng với niềm tin vững chắc của các học viên vào Sư phụ. Họ đã hướng nội để tìm ra những thiếu sót của mình ngay cả trong những hoàn cảnh khó khăn, đối mặt với các khảo nghiệm nghiệp bệnh. Điều này thật sự truyền thêm động lực cho tôi.”

Các học viên chia sẻ về quá trình tu luyện và việc đề cao tại các hạng mục. Mỗi người trong số họ đều có con đường tu luyện riêng. Anh Christoph bày tỏ: “Mặc dù mỗi đồng tu đều có hoàn cảnh sống khác nhau và tham gia vào các hạng mục khác nhau, nhưng tất cả đều thực hiện một công việc chung với tất cả tấm lòng – cứu độ chúng sinh.”

Một học viên chia sẻ về việc cô cùng lúc điều phối nhiều hạng mục, và anh Christoph cho biết anh đã từng làm việc với cô một trong số những hạng mục đó. Anh đã lĩnh hội được nhiều từ những chia sẻ của cô về những khó khăn mà cô phải đối mặt. Anh nhận ra thiếu sót của mình và nói: “Lẽ ra tôi phải tu luyện tinh tấn hơn. Sau khi hiểu được những khó khăn của cô ấy, tôi rất muốn giúp đỡ cô ấy. Tôi không nên gây thêm áp lực cho người điều phối. Tôi đã không phối hợp tốt và tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Từ nay, tôi sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ và phối hợp với cô ấy.”

Anh nhận thấy rằng mỗi học viên đều đang tận dụng tối đa thời gian để hoàn thành sứ mệnh của mình. Điều này đã khích lệ anh và giúp anh tự tin làm tốt công việc hơn trong tương lai.

Quá trình hướng nội của mỗi học viên đều rất cảm động

Anh Loan đến từ Đức cho hay anh đã chăm chú lắng nghe từng bài chia sẻ của các học viên: “Quá trình tu luyện của mỗi học viên đều rất cảm động. Chỉ những đệ tử chân tu mới có thể vượt qua những gì mà họ đã trải qua. Những điều họ chia sẻ chỉ là một phần nhỏ trong những trải nghiệm của mình. Ở hành trình tu luyện cuối cùng này, các học viên đã làm rất tốt việc hướng nội. Chia sẻ của họ rất vững vàng và phù hợp với Pháp, và tôi đã học được rất nhiều từ họ”. Anh Loan nhận thấy cả học viên mới và học viên lâu năm đều tự xem xét lại bản thân để tìm ra chấp trước căn bản của mình.

Một học viên người Đức đã từ bỏ công việc lương cao và môi trường tu luyện thoải mái để làm việc cho một hạng mục truyền thông. Cô phải di chuyển nhiều và tìm nơi ở mới. Anh Loan rất ấn tượng với câu chuyện của cô: “Đây không phải là vấn đề từ bỏ lợi ích cá nhân. Cô ấy đã nhận thức được sứ mệnh và trách nhiệm của đệ tử Đại Pháp nên đã từ bỏ công việc lương cao của mình.”

Sếp và đồng nghiệp của cô không muốn cô rời đi và không lý giải được lý do khiến cô nghỉ việc. Cô đã giảng chân tướng cho họ, giải thích vai trò quan trọng của truyền thông và họ đã hiểu cô. Sếp của cô thậm chí còn giữ vị trí cho cô trong sáu tháng và tổ chức nhiều buổi tiệc chia tay cho cô. Anh Loan kể: “Cô ấy đã làm rất tốt. Sếp của cô ấy thậm chí còn giúp giảng chân tướng khi ông ở Trung Quốc. Khi ông đi taxi ở Trung Quốc, tài xế đã công kích Pháp Luân Đại Pháp và vu khống Sư phụ. Sếp của cô đã nói với tài xế rằng công ty của ông có một học viên Pháp Luân Đại Pháp và cô ấy làm việc rất tốt. Tài xế đã hiểu rằng ĐCSTQ đã lừa dối mình”. Cô cũng giảng chân tướng cho các đồng nghiệp và họ đều công nhận Pháp Luân Đại Pháp là tốt từ tận đáy lòng. Công ty nhận được phúc báo và mở rộng từ 2 lên 30 công nhân. “Điều này thật sự rất khó đạt được. Đó là kết quả tu luyện của đồng tu ấy, chứ không phải chỉ là những lời nói bên ngoài.”

Anh Loan chia sẻ rằng anh nhận ra khoảng cách giữa mình và các học viên khác: “Họ đã hướng nội và tìm ra nguyên nhân gốc rễ của vấn đề. Tôi đã không thể tìm ra nguyên nhân gốc rễ của một khổ nạn kéo dài trong một thời gian khá lâu, cho đến một ngày tôi nhận được một bài học cảnh tỉnh. Đây là vấn đề trong tu luyện. Khi chúng ta hướng nội từ Pháp, Sư phụ sẽ điểm hóa cho chúng ta và chúng ta có thể tìm ra chấp trước căn bản của mình.”

Bản quyền © 2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/12/31/487536.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/1/1/223141.html

Đăng ngày 05-01-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Đức: Các học viên phương Tây và Trung Quốc trân quý Hội nghị ​Chia sẻ Trải ​nghiệm Tu luyện first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Pháp hội Đài Loan: Pháp Luân Đại Pháp cứu tôi thoát khỏi phàm trầnhttps://vn.minghui.org/news/276123-phap-hoi-dai-loan-phap-luan-dai-phap-cuu-toi-thoat-khoi-pham-tran.htmlFri, 03 Jan 2025 13:30:18 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=276123[MINH HUỆ 02-11-2024] Tôi là một học viên mới đến từ miền Nam Đài Loan. Tôi bắt đầu tu luyện cách đây một năm, vào ngày 1 tháng 11 năm 2023. Trải qua những cay đắng cuộc đời Tôi đã điều hành […]

The post Pháp hội Đài Loan: Pháp Luân Đại Pháp cứu tôi thoát khỏi phàm trần first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Đài Loan

[MINH HUỆ 02-11-2024] Tôi là một học viên mới đến từ miền Nam Đài Loan. Tôi bắt đầu tu luyện cách đây một năm, vào ngày 1 tháng 11 năm 2023.

Trải qua những cay đắng cuộc đời

Tôi đã điều hành một doanh nghiệp ở Trung Quốc đại lục được 25 năm, và trong quá trình đó, tôi đã nếm trải đủ mọi phi lý và muôn vàn khó khăn. Đến năm 50 tuổi, tôi bị u gan, gai cột sống, hễ ngồi hơi lâu mà đứng dậy đột ngột liền hoa mắt chóng mặt. Sức cùng lực kiệt, tâm và thân của tôi dường như đã vượt quá sức chịu đựng. Tôi bắt đầu suy ngẫm, “Mục đích sống của chúng ta là gì?” Để tìm câu trả lời, tôi đã tìm hiểu đủ mọi pháp môn tu luyện, tinh tấn và rất dụng tâm. Mặc dù những vị mà người thường vẫn gọi là thầy hay sư phụ ấy đều rất tốt với tôi, nhưng họ không thể giải khai được nút thắt trong tâm tôi, vậy nên cứ khoảng 3 năm tôi lại chuyển sang một pháp tu khác.

Cổ nhân có câu, “Thiếu niên đắc chí đại bất hạnh; đại khí vãn hành bất hiềm trì” (thành công quá sớm là bất hạnh lớn, có tài nhưng thành công muộn thì cũng không phải quá muộn). Trước đây tôi đã từng ở trong tình huống này.

Vào năm 1997, tôi xây dựng một nhà máy ở Đông Quan, Quảng Đông, Trung Quốc. Lúc đó, ngành thời trang may mặc ở Trung Quốc vẫn chưa phát triển, chưa hội nhập quốc tế, lĩnh vực thiết kế còn thiếu nhiều nhân tài. Ngoài ra, công nghệ ngành thời trang cũng thiếu và đang ở giai đoạn sơ khai. Các nhà bán buôn cạnh tranh bằng cách hạ giá thành, biên lợi nhuận thấp, nhiều doanh nhân cho rằng đó là một điều bất lợi. Nhưng tôi lại xem đây chính là một cơ hội kinh doanh tuyệt vời. Bởi vậy, chỉ trong thời gian ngắn, tôi đã sử dụng một số chiến lược và mọi việc diễn ra thuận lợi, ngay sau khi nhà máy đi vào hoạt động doanh số đã vượt trội. Trong vòng 6 tháng, tôi đã bán được hơn 5 triệu chiếc áo len, lợi nhuận ròng thu về hơn 100 triệu Nhân dân tệ (14,1 triệu Đô la Mỹ). Tôi đã cười ngay cả trong giấc ngủ của mình.

Tiền đến quá nhanh khi tôi còn quá trẻ, tôi cũng không biết đến trời cao đất rộng là gì, nội tâm chỉ toàn nghĩ đến vật chất. Các khách hàng của tôi cũng kiếm được rất nhiều tiền, họ luôn tâng bốc, ngưỡng mộ tôi, làm tôi trở nên kiêu ngạo. Họ thường rủ tôi đến những nhà hàng đắt tiền, đánh bạc, chơi bời trác táng. Tôi đã mắc phải những thói quen xấu.

Thế rồi hiện thế hiện báo đến rất nhanh. Chưa đầy 10 tháng sau khi nhà máy chính thức đi vào hoạt động, kiểm toán nhà nước đã vào thanh tra thuế. Sau đó, tôi có tranh chấp với một trại lao động cưỡng bức ở Vũ Hán, tôi không chịu nổi và đã khởi kiện họ. Tôi thua kiện và còn mất rất nhiều tiền. Vài năm sau, lại có lượt kiểm toán thứ hai. Tai họa liên tiếp xảy đến.

Lúc đó, tôi có một chuỗi cửa hàng đồ hiệu ở Thượng Hải. Ngay trước đêm khai trương, tôi bị tai nạn xe hơi đâm vào cột điện vì say rượu. Tôi bị gãy xương đòn và cánh tay trái, phải nằm gần như bất động trong một năm ròng. 70% cổ phần của tôi ở Thượng Hải đã bị các cổ đông chiếm đoạt, bất hạnh liên tiếp xảy ra. Năm 43 tuổi, ba khách hàng xuất khẩu của tôi bị phá sản; đúng là giọt nước tràn ly khiến tôi suy sụp. Sau khi bán biệt thự ở Mỹ để trả hết nợ, tôi đã lánh ở một nơi rất xa không một ai biết, suy ngẫm xem cuộc đời sẽ đi về đâu. Câu chuyện 25 năm kinh doanh ở Đại lục của tôi là như thế, từ vinh quang đến quạnh hiu, mà tôi có thể dùng làm bài học răn mình trong suốt quãng đời còn lại.

Cơ duyên đắc Pháp

Cách đây ba năm, vì một câu nói của cha, tôi đã từ bỏ công việc kinh doanh ở Đại lục trở về Đài Loan để phụng dưỡng cha mẹ già quãng thời gian cuối đời. Một hôm, tình cờ tôi gặp một học viên Pháp Luân Đại Pháp và cô ấy đã cho tôi mượn một cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Mỗi ngày tôi đọc một bài giảng, sau khi đọc xong cuốn sách, tôi liền tham dự khóa học 9 ngày không chút do dự. Tôi cảm thấy dường như có một sức mạnh vô hình đã dẫn dắt tôi tu luyện Đại Pháp. Vào ngày đầu tiên của khóa học 9 ngày, một học viên lâu năm đã nói với tôi rằng có hơn 50 cuốn kinh sách Pháp Luân Đại Pháp có thể giúp tôi nhận thức sâu sắc hơn về Chuyển Pháp Luân. Tôi lập tức nhờ học viên đó mua giúp tôi trọn bộ sách ấy.

Nhận thức về bất nhị pháp môn

Ngày đầu tiên của khóa học 9 ngày, chúng tôi đã xem hết Bài giảng thứ nhất. Vì chưa buông bỏ được những điều đã học trước đó, tôi không hiểu về bất nhị pháp môn và đã chia sẻ nhận thức của mình dựa trên những kinh nghiệm tu luyện trước đây. Một học viên đã nói với tôi, “Sau này học Pháp thì anh sẽ hiểu.” Đúng vậy, trong Bài giảng thứ ba của Chuyển Pháp Luân, Sư phụ giảng:

“Nếu chư vị đặt chân lên hai thuyền, vừa tu cái này, vừa tu cái kia, thì sẽ chẳng được gì.”

Về tới nhà, tôi đã dọn bỏ bàn thờ, vứt hết sách của các pháp môn tu luyện khác, gửi tin nhắn cảm ơn các vị thầy đã giúp tôi trước đây và thông tin tới họ rằng từ bây giờ tôi chỉ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tinh tấn tu luyện

Sau khi khóa học 9 ngày kết thúc, tôi đã nhận được trọn bộ kinh sách mà mình đã nhờ mua. Mỗi ngày tôi mang theo một cuốn tới chỗ làm, trong vòng 2 tháng tôi đã đọc hết Chuyển Pháp Luân cùng hơn 50 cuốn kinh sách khác. Quả đúng như lời đồng tu đã nói, càng học, tôi càng thu hoạch được nhiều, Sư phụ đã dùng ngôn ngữ đơn giản nhất để lý giải những nguyên lý tối cao của vũ trụ. Trong những lần giảng Pháp ở khắp nơi trên thế giới, Sư phụ đã giải đáp câu hỏi của học viên, nhiều câu trong số đó cũng là câu tôi muốn hỏi. Lời giảng của Sư phụ không chỉ giải đáp được những nghi hoặc của tôi về nhân sinh mà còn khai mở trí huệ cho tôi. Càng ngày tôi càng tín tâm mạnh mẽ vào Sư phụ và Đại Pháp. Tôi tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là pháp môn duy nhất mà tôi sẽ tu luyện, và tôi cảm thấy như mình đã tìm được một vật báu!

Trước đây, tôi đã bỏ ra rất nhiều tiền, chạy ngược chạy xuôi, lãng phí rất nhiều thời gian để đi tìm danh sư mà chẳng thu được gì. Một hôm, một người bạn tôi quen từ khi tu luyện các pháp môn khác tới thăm tôi. Anh ấy ngạc nhiên khi thấy tôi dẹp bỏ bàn thờ và treo ảnh Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói với anh ấy rằng tôi đã bắt đầu chuyên tâm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và chia sẻ với anh nhận thức của tôi về Pháp. Anh ấy có vẻ hứng thú. Sau vài lần chia sẻ, tôi nghe nói anh ấy cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công và thực sự trở thành một học viên Đại Pháp. Tôi thực sự mừng cho anh ấy.

Bởi vì thời gian làm việc của tôi tương đối linh hoạt nên tôi sắp xếp học Pháp vào buổi tối và thức dậy lúc 4 giờ sáng để luyện công, sau đó phát chính niệm. Đôi khi tôi xem video hướng dẫn luyện công của Sư phụ và đọc Đại Viên Mãn Pháp. Tôi cố gắng luyện công một cách hoãn, mạn, viên, đúng theo Sư phụ đã dạy.

Bốn tháng sau, vào một buổi sáng khi đang luyện công, tôi thấy Pháp thân của Sư phụ đang chỉnh sửa động tác cho mình. Từ hôm đó, cánh tay của tôi chuyển động giống như được mô tả trong Đại Viên Mãn Pháp,

“…Tay thuận theo năng lượng trong [thân] thể và cơ chế ngoài [thân] thể mà [vận] động lên xuống.“

Các động tác của tôi khớp với khẩu lệnh trong nhạc luyện công, tôi cảm thấy tâm mình rất tĩnh, hòa ái và không cần đếm số.

Trải nghiệm thù thắng

Nhờ không ngừng học Pháp, tâm tôi trở nên thanh tịnh hơn.

Sư phụ giảng:

“Tôi bảo mọi người này, lạp tử cấu thành bởi phân tử, chưa nói đến những gì cấu thành bởi nguyên tử, ngay như tổ thành bởi phân tử thì vật chất tổ [hợp] thành bởi tầng lạp tử nếu nhỏ hơn lạp tử bề mặt nhất của chúng ta, thì con người đã không thấy được rồi.” (Giảng Pháp tại thành phố New York [1997])

Một hôm, khi tôi đang luyện bài công pháp thứ nhất, tôi cảm thấy cơ thể mình trở nên vô cùng to lớn, đến mức các vì sao trên trời cũng chỉ là một phần của cơ thể tôi. Kinh ngạc trước trải nghiệm này, tôi cảm thấy tự tin và quyết tâm tinh tấn hơn nữa.

Thể hội sau lần vượt quan nghiệp bệnh

Một hôm, khi vừa luyện xong bài công pháp thứ tư bỗng nhiên lưng của tôi rất đau. Ngày hôm sau, cơn đau trở nên tồi tệ hơn. Đến ngày thứ ba, cơn đau trở nên dữ dội và tôi không thể ngả lưng xuống được. Sau vài ngày vật lộn, tôi không ngừng nghĩ tới việc đi gặp bác sĩ. Mặc dù biết đó không phải là bệnh mà là tiêu nghiệp, nhưng tôi không thể chịu đau được nữa và phải tìm đến bác sĩ Trung y. Tôi đã tới trung tâm võ cổ truyền Trung Quốc. Bác sĩ Trung y nói với tôi rằng không sao cả và cho tôi một ít thuốc mỡ bôi để chống viêm. Tôi bôi một ngày không thấy có tác dụng, hôm sau tôi quay lại thì họ nói rằng cứ tiếp tục bôi thuốc mỡ sẽ khỏi, nhưng căn bản không có tác dụng gì.

Lúc đó, tôi nhớ đến những gì Sư phụ giảng về tiêu nghiệp, tôi biết mình cần phải đẩy nghiệp ra ngoài liền cắn răng chịu đựng, hàng ngày tăng cường học Pháp, luyện công. Có lúc đau quá tôi đã cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Cứ như vậy, sau khoảng một tháng, cơn đau đã biến mất. Cơ thể tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, sau đó cũng có những lần tiêu nghiệp nhưng nhẹ hơn nhiều. Điều này càng khiến tôi tin tưởng rằng chỉ cần tín Sư tín Pháp, tôi sẽ có thể vượt quan.

Sư phụ đã cứu mạng tôi

Tôi làm việc tại một công viên giải trí quốc gia vào ban ngày, sau giờ làm việc tôi vội vã đến một thị trấn gần đó để trực ca đêm. Cơn bão cuối tháng 7 năm nay đã kéo theo một lượng mưa lớn, gây mất ổn định đến kết cấu địa chất vùng núi và công viên đã phải đóng cửa. Ngày 8 tháng 8, công viên mở cửa trở lại và tôi đã quay lại làm việc. Một buổi sáng, một đồng nghiệp bị đau chân nói rằng anh ấy sẽ xin nghỉ buổi chiều để xuống núi khám bệnh. Khoảng 12 giờ trưa, anh ấy gọi cho tôi và nói rằng con đường xuống núi sắp bị chặn. Hôm đó lẽ ra tôi sẽ xuống núi lúc 4 giờ 30 chiều nhưng may mắn là tôi phải ở lại công viên đến tối hôm đó. Sau đó, tôi nghe tin rằng có một trận sạt lở đất trên đường đi lúc 4 giờ 45 chiều, nếu tôi rời đi lúc 4 giờ 30 chiều hôm đó, tôi đã gặp phải trận lở đất rồi. Tôi biết Sư phụ đã cứu mạng mình và thanh trừ nghiệp lực cho tôi.

Trân quý Pháp

Sau khi tu luyện, nhiều thần tích đã triển hiện với tôi. Được thụ ích rất nhiều từ việc tu luyện, tôi bắt đầu nghĩ về những gì mình có thể làm cho Pháp Luân Đại Pháp. Tôi biết một số học viên đắc Pháp giai đoạn đầu đã từ bỏ tu luyện hoặc không đến học Pháp nhóm. Buổi học Pháp nửa ngày mà chúng tôi tổ chức hàng tuần đã phải tạm dừng. Với sự giúp đỡ của một phụ đạo viên, tôi đã duy trì buổi học. Tôi cũng tới thăm và thuyết phục những đồng tu đã ngừng tham gia nhóm học Pháp quay trở lại, với hy vọng cải thiện môi trường tu luyện ở địa phương và mang lại một bầu không khí mới.

Tôi có chuyên môn về nghệ thuật làm vườn, một hôm, tôi nhận được cuộc gọi mời đến giảng dạy về cây cảnh cho một viện dưỡng lão. Tôi đã đến đó cùng một đồng tu và nhận được nhiều đánh giá tốt. Viện dưỡng lão đã giới thiệu tôi cho một lớp học cộng đồng, bài giảng của tôi cũng nhận được nhiều đánh giá cao. Hai chúng tôi nghĩ rằng đây có thể là một cơ hội tốt để hồng Pháp cho cộng đồng địa phương thông qua việc giảng dạy về cây cảnh. Tôi đã có thể giảng chân tướng, quảng bá Shen Yun và Gan Jing World.

Lời kết

Sư phụ giảng:

“Chư vị là đệ tử Đại Pháp, thiên thượng có vô số sinh mệnh, vô lượng vô số sinh mệnh ngưỡng mộ chư vị. Tôi hôm nay với bất kể một vị Thần ở cao tầng, dù họ to lớn đến đâu, tôi nói chư vị đến làm đệ tử Đại Pháp, không cần đến một giây, chỉ cần tôi vừa nói ra thì họ lập tức nhảy xuống, quả thật quá đỗi vui mừng —ai minh bạch đều biết— đây không chỉ là có thể tự cứu, mà còn có thể cứu vô lượng chúng sinh trong thế giới của họ, đây là việc xuất sắc nhất của vũ trụ tương lai” (Thế nào là đệ tử Đại Pháp)

Khi đọc đoạn Pháp này, tôi đã cảm động không nói lên lời. Chính Pháp đã đến hồi kết thúc, vậy mà Sư phụ vẫn không từ bỏ tôi, một người thân đầy nghiệp lực. Đắc Pháp muộn như vậy, tôi phải nỗ lực tinh tấn để xứng đáng với lòng từ bi cứu độ của Ngài.

Con xin cảm ân Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!

(Bài trình bày tại Pháp hội Đài Loan năm 2024)

Bản quyền © 2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/11/2/484346.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/8/221550.html

Đăng ngày 03-01-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Pháp hội Đài Loan: Pháp Luân Đại Pháp cứu tôi thoát khỏi phàm trần first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Hội nghị Chia sẻ Trải nghiệm Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trực tuyến lần đầu tiên được tổ chức ở Venezuelahttps://vn.minghui.org/news/275720-hoi-nghi-chia-se-trai-nghiem-tu-luyen-phap-luan-dai-phap-truc-tuyen-lan-dau-tien-duoc-to-chuc-o-venezuela.htmlThu, 02 Jan 2025 16:44:21 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=275720[MINH HUỆ 25-12-2024] Vào Chủ Nhật, ngày 15 tháng 12 năm 2024, Pháp hội trực tuyến đầu tiên ở Venezuela do Hiệp hội Dân sự Pháp Luân Đại Pháp tổ chức, đã diễn ra thành công với sự tham gia của các học […]

The post Hội nghị Chia sẻ Trải nghiệm Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trực tuyến lần đầu tiên được tổ chức ở Venezuela first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Venezuela

[MINH HUỆ 25-12-2024] Vào Chủ Nhật, ngày 15 tháng 12 năm 2024, Pháp hội trực tuyến đầu tiên ở Venezuela do Hiệp hội Dân sự Pháp Luân Đại Pháp tổ chức, đã diễn ra thành công với sự tham gia của các học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Argentina, Colombia, Mexico, Peru và Venezuela. 32 học viên đã chia sẻ về những trải nghiệm hướng nội để trừ bỏ các chấp trước của bản thân.

Các học viên cũng bày tỏ lòng cảm ân Sư phụ vì sự từ bi vô hạn của Ngài và [an bài] cơ hội quý giá này để chia sẻ về những trải nghiệm trong tu luyện của bản thân. Họ cảm thấy rằng khi bảo trì được chính niệm, họ sẽ có thể cảm nhận được sự toàn năng của Đại Pháp và Sư phụ, đồng thời hoàn thành sứ mệnh của mình.

Trải nghiệm siêu thường khi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân

Cô Juana đến từ Venezuela đã miêu tả lại trải nghiệm siêu thường của mình trong khi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân: “Một đêm, khi đang đọc cuốn Chuyển Pháp Luân trong phòng… tất cả các chữ bỗng nhiên nổi lên khỏi bề mặt trang giấy, bồng bềnh trộn vào nhau, sắp xếp lại rồi rơi xuống trang giấy. Nhưng đó không phải là các chữ ban đầu, mà là một ngôn ngữ khác, rất lạ, nhưng tôi có thể đọc hiểu được. Trong khoảnh khắc đó tôi cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé, len lỏi giữa hai dòng chữ. Trong khoảng không trống rỗng đó, một không gian vô tận mở ra, đầy những đường kẻ trắng nhỏ, đường ngang, đường dọc trải ra trước mắt tôi rồi lần lượt tạo thành những hình vuông rồi lại hình vuông nữa. Trong mỗi hình vuông đó, có nhiều sinh mệnh cao tầng uy nghiêm đang cười hiền từ với tôi. Họ có quá nhiều đến nỗi không thể đếm được. Tôi vừa ngạc nhiên vừa bối rối và cảnh tượng tương tự lặp lại ở mọi hướng…”

Đại Pháp đưa con người lên các cảnh giới cao hơn

Anh Jose Andres đến từ Lima, Peru chia sẻ: “Tôi đã ngộ ra rằng Pháp Luân Đại Pháp không chỉ là môn tu luyện trừ bệnh khỏe thân mà còn thực sự đưa con người lên các tầng thứ cao hơn. Tôi hiểu rằng đây là một phương pháp tu luyện và tôi cần phải nỗ lực hơn nữa để loại bỏ các chấp trước của mình. Khi trong tâm có Đại Pháp, tôi hiểu rằng mình không thể hành xử như trước đây nữa vì có nhiều điều không còn phù hợp với tiêu chuẩn của một người tu luyện”.

Chiểu theo Đại Pháp, chính lại bản thân

Cô Marta đến từ Buenos Aires, Argentina, chia sẻ: “Pháp đã giúp tôi tống khứ dục vọng tranh đấu hơn thua, nhưng quả thật rất khó khăn bởi tôi vốn là người rất kiêu ngạo, lại luôn cho mình đúng. Nhiều khi, chấp trước này sản sinh ra những cơn giận dữ bùng nổ trong tôi, hủy hoại bản thân tôi và người khác. Tôi không thể kìm chế được cơn nóng giận khiến vấn đề trở nên tệ hơn. Nó giống như một quả cầu tuyết lớn đang lăn ngày một lớn hơn và cuối cùng là đè bẹp tôi. Một lần, tôi thậm chí không còn nói được bởi cổ họng tôi đang thiết lại. Tôi không thể phát ra âm thanh”. Cô nhận ra vấn đề trường kỳ này của mình phải được xử lý bằng cách tống khứ chấp trước của bản thân.

Aura Beatriz đến từ Colombia chia sẻ: “Tôi luôn nghĩ bản thân mình rất tinh tấn và chỉ tập trung vào việc hoàn thành sứ mệnh. Công việc này đã cho tôi nhận ra nhiều thiếu sót của bản thân và tôi phải quyết tâm nhìn ra chúng. Sau trải nghiệm này tôi thật sự đã nhận ra điều gì đã thúc đẩy tôi làm công việc này và tôi có bao nhiêu chấp trước”.

Cô Cristina đế từ Mexico cho biết đôi khi cô không thật sự hiểu rõ mối quan hệ giữa những người khác giới khiến cô không thể xử lý tốt mọi việc. Qua học Pháp, cô nhận ra rằng những người cô gặp là những người hữu duyên tới để tìm hiểu về Đại Pháp, và một số người đến là để giúp cô giảng chân tướng. Cô nói: “Tôi bắt đầu nghiêm khắc với bản thân hơn, chính lại cách hành xử với người khác giới, sửa lại phong cách ăn mặc không phù hợp và tránh tiếp xúc cơ thể. Khi trạng thái tu luyện của tôi được gia cường thì tôi có thể kiên định, nhưng khi tôi buông lơi thì thật khó để vượt qua những khảo nghiệm này”.

Bản quyền © 2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/12/25/486863.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/12/26/222228.html

Đăng ngày 02-01-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Hội nghị Chia sẻ Trải nghiệm Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trực tuyến lần đầu tiên được tổ chức ở Venezuela first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Pháp hội Hàn Quốc: Chỉ Đại Pháp mới có thể cải biến nhân tâmhttps://vn.minghui.org/news/274993-phap-hoi-han-quoc-chi-dai-phap-moi-co-the-cai-bien-nhan-tam.htmlTue, 31 Dec 2024 15:46:52 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=274993[MINH HUỆ 20-11-2024] Con xin kính chào Sư phụ! Chào các đồng tu! Một ngày trong tháng 6 năm 1996, tôi thức giấc vào khoảng 3 giờ sáng rồi lại ngủ thiếp đi và đã có một giấc mơ hết sức chân thực và sống động. […]

The post Pháp hội Hàn Quốc: Chỉ Đại Pháp mới có thể cải biến nhân tâm first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của đệ tử Đại Pháp Hàn Quốc

[MINH HUỆ 20-11-2024]

Con xin kính chào Sư phụ!

Chào các đồng tu!

Một ngày trong tháng 6 năm 1996, tôi thức giấc vào khoảng 3 giờ sáng rồi lại ngủ thiếp đi và đã có một giấc mơ hết sức chân thực và sống động. Trong giấc mơ, tôi thấy một ông lão râu tóc bạc phơ cưỡi mây trắng và theo một luồng ánh sáng chói loá đang đi tới nhà tôi. Ông cụ một tay cầm cây phất trần, một tay cầm một gói đồ nhỏ. Ông cụ đưa gói đồ ấy cho tôi, nói rằng đó không phải là cuốn sách y bình thường, mà là một cuốn sách về y học, là một cuốn sách y cực kỳ quý giá. Tôi cần phải nghiêm túc đọc và mọi bệnh tật đều sẽ khỏi. Lúc tôi cúi đầu toan nói lời cảm ơn, thì “soạt” một tiếng, ông cụ vung cây phất trần rồi cưỡi mây bay lên trời và biến mất.

Tỉnh giấc thì đã là 5 giờ sáng, tôi gọi chồng dậy và kể cho anh ấy nghe về giấc mơ vừa rồi của mình. Chồng tôi nói phải chăng tôi bị phụ thể, ý tứ rằng đó là chuyện hoang đường. Đúng lúc này chợt vang lên tiếng gõ cửa, hoá ra là nhân viên bưu điện, cậu ấy đưa cho tôi tờ biên lai, bảo tôi đến bưu cục lấy đồ.

Sau khi ăn sáng, chồng tôi đến bưu cục lấy đồ và nó quả nhiên là một bộ sách gồm ba cuốn: một cuốn Chuyển Pháp Luân, một cuốn Chuyển Pháp Luân quyển 2, cuốn còn lại là kinh văn. Trong sách còn có một lá thư do một người chị mà tôi quen tại suối nước nóng từ hai năm trước gửi tới. Trong thư chị ấy nói, đây là một cuốn sách vô cùng quý giá, căn dặn tôi không nên đọc nó như đọc như tiểu thuyết. Chỉ cần nghiêm túc đọc thì sẽ minh bạch được mọi điều.

Hồi ấy, toàn thân tôi từ đầu đến chân đau nhức, kể cả ngũ tạng lục phủ, cứ như thể tôi đến thế gian này là để chịu bệnh vậy. Tôi mắc bệnh về đường tiêu hóa, u xơ tử cung, đau đầu và suy nhược thần kinh. Ngoài ra, chứng mất ngủ còn khiến tôi lúc nào cũng chực ngủ gục. Nó khiến tôi cả ngày buồn ngủ, mơ mơ màng màng, khi làm việc thì ngủ gà ngủ gật, đi đường cũng ngủ gật. Nhưng tôi có ngủ cỡ nào thì cũng không sao tỉnh táo được, rất khó để sinh hoạt bình thường. Ngoài ra, chứng viêm niệu đạo cũng rất nghiêm trọng, cứ hai, ba tháng lại xuất hiện triệu chứng cấp tính, tôi còn đi tiểu ra máu. Nó khiến tôi đau đớn như dao cứa vào từng thớ thịt vậy. Hơn nữa, khi bệnh tim trở nặng, tôi dường như có thể ngừng thở luôn vậy. Thế gian này nơi đâu cũng tràn ngập không khí, nhưng với tôi mà nói lại dường như không đủ, luôn thấy khó thở. Tôi luôn cảm thấy u sầu chán nản, bộ dạng của tôi trông chẳng khác gì một người bị bệnh tâm thần.

Vì mắc nhiều bệnh tật nên tôi đến bệnh viện thường xuyên, nếu nói là tôi làm việc ở bệnh viện thì chắc cũng có người tin. Thảo dược và thuốc tây mà tôi uống mỗi ngày nhiều như cơm bữa, nhưng bệnh tình cũng không chút cải thiện. Tôi thật sự đau khổ đến mức cảm thấy sống không bằng chết, mấy lần muốn quyên sinh, nhưng không thành. Mười sáu năm đau khổ vì bệnh tật dày vò, trong lúc tôi rơi vào tuyệt vọng, Sư tôn đã đưa cuốn sách quý đến tận nhà cho tôi. Con xin cảm tạ Sư tôn.

Sư phụ giảng:

“Công pháp tốt như thế này, hôm nay chúng tôi đã cấp cho chư vị, chúng tôi đã bưng đến tận nơi cho chư vị, đặt đến cổng nhà cho chư vị. Chính là để xem chư vị có thể tu được hay không, có thể hành được hay không.” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)

Sau khi đắc Pháp, tôi bắt đầu nghiêm túc đọc sách Đại Pháp. Vì hồi ấy tôi không có băng hình dạy công nên trong gần một năm tôi chỉ đọc sách Đại Pháp. Điều thần kỳ là, tôi cảm thấy có cái gì đó đang xoay chuyển, xoay chuyển lên xuống quanh thân thể. Vì sự rung lắc rất mạnh nên tôi có chút sợ hãi. Tôi nghĩ liệu có phải là có thứ gì đó muốn tiến nhập vào trong cơ thể mình chăng, chỉ vậy thì mới khiến cả người tôi rung lắc đến thế.

Thông qua học Pháp, tôi hiểu ra rằng đó chính là Pháp Luân đang giúp tôi thanh lý thân thể. Khi nhận được băng hình dạy công, tôi liền bắt đầu luyện công. Có lần khi đang đả tọa, tôi thấy trên đầu có cắm một vật gì như ống khói và có khói đen cuồn cuộn bốc lên. Từ đó về sau, chứng đau đầu của tôi đã biến mất. Mặc dù một năm ấy tôi chỉ đọc sách chứ không luyện công, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được từng căn bệnh của mình đang biến mất. Nhiều bệnh tật đã biến mất hoàn toàn mà trong một thời gian ngắn như vậy đã giúp tôi có được một cuộc sống mới. Con xin cảm tạ Sư tôn.

Buông bỏ tâm oán hận trong khi tu luyện Đại Pháp

Qua người quen giới thiệu, tôi kết hôn với người con trai thứ hai của một gia đình bình thường có bảy anh chị em. Tôi sống cùng với bố mẹ và anh chị em chồng, một đại gia đình có tổng cộng 11 người. Nhà chồng tôi không những canh tác đồng ruộng mà còn làm thêm nghề phụ đan lát và nuôi rất nhiều gia súc như heo, gà, ngỗng, vịt, chó, mèo, thỏ,… lại thêm vì là đại gia đình nên việc nhà nhiều đến mức khiến người ta khó mà đảm đương nổi.

Vì nhà đông người nên quần áo lao động cần giặt nhiều đến mức chất cao như núi. Những năm ấy chưa có máy giặt nên đều phải giặt tay. Vào tháng Bảy, tháng Tám, sau khi giặt hết tất cả áo bông thì còn phải tháo ra để khâu lại từ đầu. Không những chân đau lưng mỏi, tay bị kim đâm lại càng nhiều như cơm bữa. Việc chăm gia súc và việc nhà khiến tôi mệt mỏi rã rời, tôi kiệt quệ sức lực và thường ngất xỉu. Mỗi khi tôi bị như vậy là bố mẹ chồng lại bảo chồng tôi rằng anh ấy tìm đâu ra được “con ma bệnh” này vậy, phải chịu nỗi khổ này, “tiền đồ của con còn dài, hãy mau ly hôn để cưới một cô gái khác đi”. Mẹ chồng cũng thường lẩm bẩm vào tai tôi một câu quen thuộc: “Tôi không muốn nhìn thấy cô, xéo đi ”.

Tôi cảm thấy bị tổn thương sâu sắc, thấy trước mắt chỉ là một màu đen, không có ai để kể khổ. Mỗi khi màn đêm buông xuống, tôi liền ra bụi cây sau nhà mà khóc lóc thảm thiết, cảm thấy đau khổ và oán hận mẹ đã sinh ra tôi. Bỗng một ngày, mẹ chồng nói bà đã tìm được một căn nhà cũ bỏ hoang, muốn vợ chồng tôi dọn ra đó sống. Bà không hề bàn bạc trước với tôi chuyện này mà tự quyết định xong hết rồi mới bảo chúng tôi. Tôi không nói một lời mà lặng lẽ gói ghém đồ đạc chuyển đến đó. Có lẽ mẹ chồng cũng không chịu nổi gánh nặng việc nhà, nên không đầy một năm, bà đã muốn chúng tôi dọn về nhà ở cùng. Cứ thế chúng tôi dọn ra dọn vào rất nhiều lần.

Có lần, mẹ chồng lại muốn vợ chồng tôi chuyển ra sống trong một căn nhà cũ bỏ hoang đã hai năm không có người ở. Vì trần nhà bị dột nên mỗi khi trời mưa nước sẽ rào rào chảy xuống, cuộc sống vô cùng cực khổ. May mắn là chúng tôi ba năm liên tiếp đều có vụ mùa bội thu, kinh tế vì thế cũng tốt lên và chúng tôi cũng xây được một căn nhà mới. Lúc đó bố mẹ chồng lại muốn bán căn nhà họ đang ở để dọn đến ở cùng với chúng tôi. Tôi tuyệt đối không thể đón bố mẹ chồng tới ở được, muốn họ sống cùng với con cái của họ. Bố mẹ chồng rất tức giận, động viên tất cả người thân đến thuyết phục tôi, nhưng họ hàng cũng không nghe theo lời của họ, tôi cũng cảm thấy bố mẹ chồng thật không có lương tâm. Tôi chưa từng nghĩ đến việc sẽ đón nhận họ. Thời gian thấm thoát trôi qua, tôi càng thêm ghét bố mẹ chồng đến tận xương tủy, nỗi oán hận trong tôi ngày càng tích nhiều thêm.

Sau này tôi đắc Pháp, bước trên con đường tu luyện. Tôi muốn làm một người tốt như Sư phụ dạy.

Lần đầu tiên tôi thử đứng trên góc độ của bố mẹ chồng để xem xét vấn đề, phát hiện ra rằng bố mẹ chồng tôi không hoàn toàn sai. Ở quê thì việc nhà nông rất nhiều, thân là con dâu nhưng sức khoẻ của tôi rất kém, khó có thể làm tốt được việc nhà. Hơn nữa, do bệnh tật dày vò, nên nét mặt của tôi luôn hiện ra sự buồn bã, có lẽ họ nhìn thấy bộ dạng của tôi cũng thấy khó chịu và bất an. Hiện giờ các con của họ đều trưởng thành và sống xa nhà, mẹ chồng mong muốn được sống chung với chúng tôi, nhưng tôi lại không thể quên đi việc trước kia mẹ chồng đối xử không tốt với tôi mà lạnh lùng thẳng thừng từ chối bố mẹ chồng, thử hỏi họ đau lòng nhường nào chứ.

Tôi quyết tâm bỏ đi những suy nghĩ không tốt kia và mời bố mẹ chồng đến ở cùng chúng tôi. Bố mẹ chồng vô cùng vui vẻ. Tôi hết lòng chăm sóc họ. Sức khỏe của bố chồng tôi không tốt, ông không ăn được cơm mà chỉ ăn được một ít cá chạch. Mùa đông thì rất khó mua được cá nên tôi liền ngồi tàu hoả đi đến một nơi rất xa để mua cá chạch về nấu cho ông. Tôi luôn đảm bảo quần áo và chăn đệm của ông sạch sẽ nên thường hay thay mới cho ông, cũng mày mò nấu những món ông thích ăn. Bố chồng bảo tôi, thân làm bố mẹ nhưng lại không thu xếp tốt việc nhà khiến tôi vất vả nhiều rồi, còn khiến chúng tôi phải gánh nhiều nợ nần và cảm thấy rất áy náy.

Sau khi vợ chồng tôi chuyển đến Hàn Quốc sinh sống vào năm 2000, mẹ chồng tôi đã dọn đến sống cùng nhà con cả của họ. Mỗi tuần tôi đều gọi điện thoại về hỏi thăm họ. Mỗi khi chuyển mùa, tôi đều mua thêm quần áo mới và gửi thêm tiền sinh hoạt về. Thông qua học Pháp, buông bỏ được tâm oán hận với mẹ chồng, tôi đã có sự thay đổi rất lớn. Có lần, khi tôi gọi điện thoại cho mẹ chồng, bà đã bật khóc và nói: “Ngẫm lại hồi ấy mẹ đã làm rất nhiều điều có lỗi với con! Thân thể con hư nhược, việc nhà thì quá nhiều, con không kham nổi nên thường bị ngất xỉu. Mỗi lần như thế mẹ lại nói là không muốn nhìn thấy con nữa, thậm chí còn đuổi con đi. Tiết xuân thu, mẹ cho con gái của mẹ ăn gà bồi bổ, nhưng đứa có sức khỏe kém như con thì mẹ lại không cho. Mẹ thật có lỗi với con. Hiện giờ ba đứa con gái của mẹ cộng lại cũng không bằng một mình con. Đợi khi nào con về nước, mẹ sẽ nuôi 50 con gà, mỗi tháng thịt một con để tẩm bổ cho con”. Tôi bật khóc và mẹ chồng tôi cũng khóc. Nếu tôi không tu luyện Đại Pháp, không tu Chân-Thiện-Nhẫn, có lẽ đến chết tôi cũng không buông bỏ được cái tâm oán hận với mẹ chồng.

Sư phụ từ bi đã làm tan chảy sự lạnh lùng, thù hận và sự oán giận giúp cho tôi, để tôi có thể đồng hóa với Đại Pháp. Ngài dạy tôi đối đãi với mọi người bằng tấm lòng khoan dung, thiện lương và từ bi.

Tu luyện trong Đoàn nhạc Tian Guo

Đoàn nhạc Tian Guo của Hàn Quốc được thành lập vào đầu tháng 5 năm 2006. Đoàn nhạc là một hạng mục quan trọng để giảng chân tướng cứu độ chúng sinh do Sư phụ đích thân sáng lập, nên tôi quyết định tham gia vào Đoàn nhạc Tian Guo và biểu diễn sáo.

Vì không có bất cứ khái niệm hay cảm âm và cảm nhịp nào, nên từ khi bắt đầu đã gặp rất nhiều khó khăn. Một nông dân suốt nửa đời chỉ biết đồng ruộng như tôi, thì việc này gần như là bất khả thi.

Sau khi luyện tập được ba ngày, tôi vẫn chưa thể thổi sáo phát ra tiếng. Tôi đến đoàn nhạc tính trả lại nhạc cụ, nhưng trưởng đoàn đã mời một người khoá sau của anh ấy đến dạy cho đoàn nhạc và dạy chúng tôi thổi sáo. Thầy giáo giảng cho chúng tôi những kiến thức căn bản về nhạc cụ, nhưng tôi nghe không hiểu chút nào, khiến giáo viên rất khó xử.

Hai tuần trôi qua, trưởng đoàn phát cho chúng tôi năm bản nhạc. Vừa nhìn thấy những bản nhạc này tôi liền như bị đóng băng. Hiện giờ đến cả đồ-rê-mi-fa tôi còn không hát được, huống hồ là việc diễn tấu được một khúc nhạc đây. Khi này trong đầu tôi hiện lên nội dung một đoạn Pháp của Sư phụ.

Sư phụ giảng:

“Tuy nhiên Pháp không gì là không thể, đối với sự việc gì cũng là viên dung không thể phá, hơn nữa người tu luyện là có Sư phụ quản. Hết thảy những gì người tu luyện gặp phải đều có quan [hệ] với tu luyện và viên mãn của chư vị, nếu không sẽ tuyệt đối không có. ” (Đại Pháp viên dung, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tôi ghi nhớ lời dạy này của Sư phụ và chăm chỉ luyện tập. Mỗi ngày sau khi luyện thổi sáo mấy tiếng, không chỉ miệng như muốn nứt ra mà môi cũng phồng cả lên. Thế nhưng, vấn đề không chỉ là có thể chơi được nhạc cụ hay không, mà còn cần diễn tấu sáo trong lúc diễu hành, nhạc và nhịp chân không đều nhau cũng không được, bước chân phải đúng nhịp, mà sáo thổi không kịp thì cũng không được. Đây lại là một quan khó đối với tôi. Tôi tìm một nơi yên tĩnh gần nhà để tập thổi và diễu hành.

Qua hơn 20 ngày luyện tập chăm chỉ, dần dần tôi đã có được cảm giác. Mỗi ngày tôi đi đến phòng tập từ rất sớm, chỗ nào không biết thì gặp ai liền hỏi người đó, cứ thế tôi vừa hỏi vừa học từng nhịp từng nhịp. Nhờ sự nỗ lực tập luyện, cuối cùng tôi cũng đã thổi được bài “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Sự xúc động và phấn khởi của tôi không lời nào biểu đạt nổi, tôi xúc động đến rơi nước mắt. Nhân cơ hội này, tôi muốn biểu đạt lòng biết ơn chân thành tới trưởng Đoàn nhạc Tian Guo và mỗi vị đồng tu đã từng giúp tôi. Một nông dân cả nửa đời chỉ biết ruộng đồng như tôi, hai tay thô ráp vụng về, lạ lẫm với tất cả, nhưng nhờ có uy lực của Đại Pháp và sự gia trì của Sư phụ, tôi không chỉ học được cách thổi sáo, mà còn trở thành một thành viên của Đoàn nhạc Tian Guo đi cứu người. Tôi vì thế mà cảm thấy tự hào vô tỷ.

Vì để tham gia hoạt động phản bức hại ngày “20.7” lần đầu tiên kể từ khi thành lập của Đoàn nhạc Tian Guo, trưởng đoàn đã dặn dò thành viên trong đoàn phải học và chơi được hai ca khúc. Vì thời gian gấp rút nên chúng tôi cần phải cố gắng luyện tập. Tôi tạm gác lại mọi công việc, mỗi ngày đều đi luyện thổi sáo. Tất cả những nơi mà tôi đi, dù là ở trên xe buýt hay tàu điện ngầm, tôi đều luyện cách bấm ngón tay, và còn luyện tập diễu hành khi đi trên đường.

Trong vòng thời gian hai tháng rưỡi ngắn ngủi, tôi đã có thể thổi được hai ca khúc đó. Vào ngày diễn ra hoạt động phản bức hại “20.7”, mưa tầm tã suốt cả ngày, nhưng đội ngũ diễu hành vẫn không bỏ ngang mà kiên trì biểu diễn đến cuối cùng. Sau khi hoạt động kết thúc, trưởng đoàn khen ngợi chúng tôi. Bản nhạc không nhiều, nhưng chúng tôi diễn tấu rất tốt. Càng xúc động hơn là, một dân chuyên nhạc cụ cũng cần trải qua mấy năm luyện tập mới có thể tham gia biểu diễn, mà những thành viên trong Đoàn nhạc Tian Guo chúng tôi có đủ thành phần, từ học sinh tiểu học đến những người sáu bảy chục tuổi, đều không phải là dân chuyên, nhưng đã có thể trong thời gian hai tháng rưỡi biểu diễn thành công. Đây quả là một việc ngoài sức tưởng tượng.

Từ đó trở đi, sau mỗi lần tham gia biểu diễn, tôi sẽ luyện tập nhiều hơn những phần hợp tấu, tiết tấu, ca từ nào mà mình đã bị sai.

Đoàn nhạc cần hình thành chỉnh thể, hình thành chỉnh thể mới có thể thổi nhạc hay hơn, thổi tốt hơn mới có thể thanh trừ tà ác ở không gian khác. Bởi vậy, tôi quyết không thể lơ là việc tu luyện cá nhân và học Pháp tập thể.

Mỗi năm, vào đầu tháng 4 đến đầu tháng 11, Đoàn nhạc Tian Guo đều tham gia rất nhiều hoạt động, đi đến các địa phương trong cả nước. Tất cả thành viên của đoàn nhạc hòa thành một chỉnh thể, phát huy tác dụng quan trọng trong việc trợ Sư chính Pháp, cứu độ chúng sinh. Vì để nâng cao kỹ thuật, đoàn nhạc triển khai chế độ thi cử. Chúng tôi rất căng thẳng khi tham gia thi tuyển. Dưới sự chỉ dẫn của trưởng đoàn, tôi đã biểu diễn được năm ca khúc. Trưởng đoàn muốn tôi luyện tập thêm phần giữa và cuối bài “Phật Ân Thánh Nhạc”, còn nói tôi diễn tấu rất tốt, âm thanh vượt xa mong đợi. Ngoài ra, trưởng đoàn còn lấy bài “Ariang” (một bài dân ca mang tính biểu tượng của người Hàn Quốc) làm bài tập về nhà cho tôi. Ca khúc này có rất nhiều nốt nhạc (nốt tám, nốt mười sáu, v.v), điều này với tôi có chút khó khăn.

Không lâu sau, khi kiểm tra bài “Ariang”, trưởng đoàn nói rằng nhịp và độ dài nốt của tôi đều sai và nếu không biết thì lẽ ra tôi phải hỏi để nắm rõ trước khi thổi. Tôi gắng nuốt nước mắt vào trong và ngay khi ra khỏi trường tôi liền bật khóc, khóc một hồi lâu. Tôi cảm thấy bản thân thật vô dụng, đã gây phiền hà cho đồng tu xung quanh và trưởng đoàn. Tôi ngẫm nghĩ và băn khoăn liệu có phải tôi không phù hợp để tiếp tục chơi nhạc cụ hay không. Khi ấy, ngoài thời gian làm việc thì toàn bộ thời gian trong ngày tôi đều dồn vào việc luyện nhạc, nhưng kết quả này khiến tôi cảm thấy mình đã lãng phí thời gian hai tháng kia rồi, cảm thấy rất đau lòng. Khiến tôi đau khổ hơn là sự hổ thẹn: với một người chậm hiểu như tôi thì có lẽ người dạy tôi có lẽ cũng mệt mỏi rã rời cả tâm lẫn thân, nên tôi thấy rất hổ thẹn.

Sư phụ giảng:

“Trong quá trình chúng ta tu luyện chư vị sẽ gặp phải rất nhiều ma nạn. Chỉ cần mọi người nghiêm chỉnh học Pháp, thì nạn nào chư vị cũng có thể vượt qua; chỉ cần chư vị nghiêm chỉnh học Pháp thì khúc mắc nào trong tâm không giải khai được, những thứ không vượt qua được, chư vị đều có thể tìm được câu trả lời trong Pháp, đều có thể giải khai được nó.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Bắc Mỹ lần đầu)

Học bài kinh văn này, tôi đã điều chỉnh lại tâm thái của mình cho đúng đắn.

Sau đó chúng tôi có một nhạc trưởng mới. Tôi học lại các kiến thức cơ bản của nhạc cụ và còn vượt qua hai trên ba lần thi và cũng biết cách tự luyện tập thổi sáo. Lần thứ ba nhạc trưởng đến, vì trạng thái tu luyện của tôi không tốt, nên không đến đoàn nhạc để luyện tập và còn nhiều lần đắn đo muốn rút khỏi đoàn nhạc vì nghĩ rằng tôi có thi thì cũng không đạt.

Rất nhiều đồng tu đã thi lại nhiều lần và cuối cùng cũng đạt yêu cầu. Tôi thì tính là sẽ không thi lại, bởi cảm thấy tôi cũng đã lớn tuổi rồi, mà theo đoàn nhạc biểu diễn thì cần sức lực, vất vả luyện tập nhạc cụ, nên cảm thấy tôi rời đoàn nhạc và lặng lẽ làm ba việc cũng được. Vì niệm đầu bất chính và các chủng nhân tâm nên tôi vẫn không thi lại. Rất nhiều đồng tu sau khi thấy trạng thái của tôi cảm thấy tiếc nuối cho tôi. Họ còn gọi điện thoại chia sẻ với tôi, giúp tôi nhận thức ra sự nghiêm túc của tu luyện. Thế là tôi thi lại và tiếp tục tham gia vào các hoạt động khác. Nhờ sự giúp đỡ của các đồng tu, tôi tuy liên tục vấp ngã, nhưng đã có thể đứng lên và bước tiếp. Con xin cảm tạ Sư tôn, cảm tạ các đồng tu.

Sư tôn giảng:

“…khi đoàn nhạc diễu hành tại khu phố Tàu và khu Flushing ở New York, tôi đều thấy cảnh tượng này: khi đoàn nhạc diễn tấu, năng lượng phóng xuất ra rất lớn. Bất kể là từ năng lượng phóng xuất ra dù là thanh âm của chư vị phóng xuất ra hay là âm nhạc hoặc bản thân nốt nhạc cũng vậy, đều khởi tác dụng chứng thực Pháp và phóng xạ năng lượng.” (Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles)

Tôi hiểu ra rằng từng ca khúc, từng nốt nhạc mà tôi thổi đều phóng ra năng lượng mạnh mẽ, đặc biệt là phát huy được tác dụng rất lớn trong việc thanh trừ tà ác ở không gian khác. Trong quá trình tham gia Đoàn nhạc Tian Guo, tôi ấn tượng sâu sắc nhất với Lễ hội Cheonan Hingdaring và Lễ hội Wonju Gangwon-do. Hai lễ hội này có sự tham gia của hơn 30 quốc gia. Đoàn nhạc Tian Guo của chúng tôi không những trạng phục bắt mắt, khí thế còn uy phong nhất. Dọc theo hành trình, chúng tôi đi đến đâu cũng đưa thông tin chân tướng Pháp Luân Công đến đó. Đến đâu chúng tôi cũng đều nhận được những tràng pháo tay nồng nhiệt và lời thán thưởng của mọi người. Đoàn chúng tôi còn được trao giải nhì.

Khi đứng trên sân khấu lớn của Lễ hội Wonju, Đoàn nhạc Tian Guo của chúng tôi đã nhận được sự reo hò và vỗ tay khen ngợi của đông đảo mọi người. Khung cảnh ấy thật sự khiến tôi cảm động muôn phần. Đúng như Sư phụ đã nói, Đoàn nhạc Tian Guo đi đến đâu cũng đều phóng ra năng lượng, và năng lượng này có thể làm chấn động lòng người.

Lời kết

Trên đây là một chút ít thể ngộ của tôi trong hơn 20 năm tu luyện.

Tôi hiểu rằng, tất cả mọi thứ của tôi đều là do Đại Pháp tạo ra, tất cả mọi thứ đều bắt nguồn từ Đại Pháp. Vậy nên, chỉ có tuân theo Đại Pháp mới là vĩ đại nhất và tốt đẹp nhất. Hơn nữa, tôi thể hội sâu sắc rằng là một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp, việc trợ Sư chính Pháp cứu độ chúng sinh là trách nhiệm và cũng là sứ mệnh của chúng ta. Vì thế, tôi càng cần phải cố hết sức làm tốt ba việc mà đệ tử Đại Pháp cần làm, nỗ lực để xứng đáng với danh hiệu “đệ tử Đại Pháp”.

Con xin cảm tạ Sư tôn!

Cảm tạ các đồng tu!

(Bài chia sẻ tại hội giao lưu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tại Hàn Quốc)

Bản quyền © 2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/11/20/485132.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/25/221814.html

Đăng ngày 31-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Pháp hội Hàn Quốc: Chỉ Đại Pháp mới có thể cải biến nhân tâm first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Pháp hội Thụy Sĩ: Loại bỏ chấp trước trong khi tham gia các hạng mụchttps://vn.minghui.org/news/274377-phap-hoi-thuy-si-loai-bo-chap-truoc-trong-khi-tham-gia-cac-hang-muc.htmlSun, 29 Dec 2024 12:58:03 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=274377[MINH HUỆ 27-10-2024] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu! Thời gian thấm thoắt trôi, tiến trình Chính Pháp của Sư phụ cũng đang tiến triển nhanh chóng. Một số Kinh văn gần […]

The post Pháp hội Thụy Sĩ: Loại bỏ chấp trước trong khi tham gia các hạng mục first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi ở Thụy Sĩ

[MINH HUỆ 27-10-2024] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính!

Xin chào các bạn đồng tu!

Thời gian thấm thoắt trôi, tiến trình Chính Pháp của Sư phụ cũng đang tiến triển nhanh chóng. Một số Kinh văn gần đây của Sư phụ đã giúp tôi nhận ra tầm quan trọng của việc tu luyện và sự cấp bách của thời gian. Tuy nhiên, do tâm an dật và những quan niệm người thường khác, tôi đã không dành đủ thời gian để học Pháp và luyện công, nên trạng thái tu luyện của tôi không ổn định.

Ban đầu tôi khá ngần ngại viết bài chia sẻ cho Pháp hội lần này. Sau đó tôi bắt đầu tự hỏi: “Tại sao cần phải viết bài chia sẻ? Có phải để cho các học viên khác thấy rằng tôi tu luyện không tệ? Tôi có đang lo lắng rằng nếu không viết bài chia sẻ thì người khác có thể sẽ nghĩ xấu về mình chăng?”

Tôi đã nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ này và nhận ra rằng nên dành thời gian để suy ngẫm về hành trình tu luyện gần đây của mình. Tôi có thể tìm ra những điểm còn thiếu sót để lần sau làm tốt hơn, khi có thể ngộ sâu sắc cũng có thể chia sẻ với các đồng tu khác. Đây cũng là một cơ hội để tôi hướng nội sâu sắc.

Buông bỏ các chấp trước trong khi tham gia hạng mục

Tôi lớn lên trong một gia đình đầm ấm, hạnh phúc, từ khi còn nhỏ tôi đã cùng cha mẹ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mọi người nói tôi là người điềm tĩnh, hiểu chuyện, thiện lương và ân cần, hơn nữa tôi cũng thường có thành tích học tập xuất sắc.

Mặc dù điều này về một phương diện có thể thể hiện cho mọi người thấy vẻ đẹp và sự siêu thường của Pháp Luân Đại Pháp, nhưng về một phương diện khác cũng dần dần nuôi dưỡng trong tôi chấp trước truy cầu danh và mong muốn duy trì hình tượng tốt của mình. Tôi thấy đặc biệt khó khăn khi phải chịu đựng những lời chỉ trích và phê bình. Do đó, tôi đã phải đối mặt với nhiều khảo nghiệm liên quan đến những chấp trước này khi bắt đầu tham gia một hạng mục truyền thông.

Ban đầu, tôi rất thận trọng, tôi sợ mắc sai lầm và bị các học viên khác chỉ ra. Để tránh xung đột, tôi cũng ngại chỉ ra lỗi lầm của người khác. Tôi thường tự mình sửa những lỗi sai của họ hoặc lờ đi những lỗi nhỏ.

Sau đó tôi nhận ra đây là một loại tâm bảo vệ bản thân mạnh mẽ chứ không phải là thiện thực sự. Tôi nên đứng từ góc độ có trách nhiệm với hạng mục này và trao đổi các vấn đề một cách cởi mở, trung thực và kiên nhẫn. Dần dần, tôi nhận thấy rằng các đồng tu thực hiện thu âm chính xác hơn và ít sai sót hơn.

Tuy nhiên, sau một thời gian, tôi đã phát triển chấp trước hiển thị. Khi nhận thấy những lỗi lầm của các học viên khác, tôi nghĩ: “Sao họ có thể mắc một lỗi cơ bản như vậy?” hoặc “Sao họ không có ý thức như vậy?” Tôi thậm chí còn cảm thấy nhẹ nhõm những lỗi sai đó không nằm trong các video mà tôi biên tập. Tôi nhận ra điều này bắt nguồn từ tâm đố kỵ và tâm hiển thị, tôi cảm thấy mình biết nhiều hơn và làm việc chăm chỉ hơn những người khác. Trên thực tế, tôi đang cố gắng chứng thực bản thân.

Tôi đã bắt đầu chú ý hơn đến suy nghĩ của mình, kịp thời nhận ra những suy nghĩ tiêu cực và loại bỏ chúng. Dần dần, tôi nhận thấy xu hướng coi thường người khác giảm dần và tôi thấy mình có thể lý giải các bạn đồng tu tốt hơn.

Bài học về sự khiêm nhường

Có lần, một số đồng tu trong khi giao tiếp đã phát sinh hiểu lầm. Khi biết chuyện, tôi lập tức nhắn tin cho một học viên và xin lỗi. Tôi nói rằng tôi đã hướng nội và phát hiện ra truy cầu duy trì hình ảnh tốt của bản thân cũng như việc từ chối yêu cầu của người khác của tôi đã khiến cô ấy bị các học viên khác hiểu lầm.

Thật ngạc nhiên, cô ấy rất mau chóng trả lời tin nhắn của tôi, nói rằng cô ấy không biết về những khó khăn của tôi, đặc biệt là việc ban ngày tôi phải ở nhà trông con nhỏ. Cô ấy hỏi tại sao tôi không kể cho cô ấy nghe về hoàn cảnh gia đình tôi.

Dù tôi liên tục xin lỗi, nhưng cô ấy vẫn khăng khăng nói rằng tôi chưa tìm ra đúng vấn đề tu luyện của mình. Cô ấy chỉ ra rằng cô ấy bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996 và có nhiều kinh nghiệm hơn tôi, sau đó cô ấy hỏi tôi bắt đầu tu luyện khi nào. Mắt tôi đẫm lệ, cảm thấy quá trình tu luyện của tôi hoàn toàn bị cô ấy phủ định.

Tôi cố gắng bình tĩnh và tiếp tục suy ngẫm tại sao cô ấy lại nói như vậy. Tôi đột nhiên nhận ra rằng tôi có truy cầu mạnh mẽ việc được các học viên khác công nhận. Khi đối mặt với mâu thuẫn, tôi chỉ hướng nội một cách hời hợt, bởi vì tôi biết họ sẽ nghĩ rằng tôi tu luyện không tốt nếu tôi không xin lỗi.

Tôi cũng nhận thấy mình chưa ngộ Pháp một cách sâu sắc. Vì vậy, khi cô ấy bác bỏ những hướng nội của tôi, lòng tự trọng của tôi đã bị giáng một đòn mạnh. Truy cầu muốn được công nhận của tôi, vốn ẩn giấu rất sâu, đã bị chạm tới và nó không muốn bị loại bỏ. Tuy nhiên, là một học viên, tất cả các chấp trước – kể cả tâm cầu danh – đều cần bị loại bỏ. Nhận ra đây là một cơ hội tuyệt vời để đề cao, tôi thấy mình cần chính lại bản thân chiểu theo Pháp. Bây giờ khi nghĩ về điều này, tôi ngạc nhiên rằng lúc đó tôi đã để chúng ảnh hưởng đến bản thân một cách mạnh mẽ.

Đề cao tâm tính

Khi ở Trung Quốc Đại Lục, tôi đặc biệt yêu thích Shen Yun. Sự kiện được mong đợi nhất đối với tôi mỗi năm là buổi biểu diễn Shen Yun nhân dịp năm mới. Tôi thường nghĩ rằng sẽ thật tuyệt vời biết bao khi được đóng góp cho Shen Yun nếu tôi có cơ hội rời khỏi Trung Quốc, đặc biệt là khi Sư phụ giảng về cách các học viên bên ngoài Trung Quốc giúp quảng bá Shen Yun.

Sau khi đến Thụy Sĩ, tôi cảm thấy vô cùng vinh dự khi có cơ hội được tham gia vào các hạng mục của Shen Yun. Trong hai năm gần đây, nền tảng Shen Yun Zuo Pin (Tác phẩm Shen Yun) ra mắt đã cho phép mọi người truy cập trang web để xem một số tiết mục Shen Yun trực tuyến. Tôi đã có cơ hội tham gia vào hoạt động quảng bá trang web này.

Ban đầu, tôi cảm thấy lo lắng rằng trạng thái tu luyện không ổn định của mình có thể ảnh hưởng tiêu cực đến hạng mục. Tôi quyết tâm dậy sớm mỗi sáng để luyện công và giải quyết vấn đề này. Đó là một thử thách vì khi đó con tôi vẫn chưa cai sữa. Nếu tôi không thanh tỉnh, tôi có thể bị ngủ quên.

Trải nghiệm đầu tiên của tôi tại các buổi biểu diễn Shen Yun

Vào năm 2023, tôi tham gia quảng bá Shen Yun Zuo Pin tại nhà hát. Vì không có kinh nghiệm bán hàng và gặp một số rào cản về ngôn ngữ, tôi lo lắng rằng mình sẽ làm không tốt. Nhưng được sự động viên của người điều phối, tôi đã phối hợp với các học viên khác. Tôi cũng tập trung vào việc phát chính niệm trong quá trình diễn ra sự kiện. Đồng thời, tôi quan sát cách các học viên khác tương tác với khách quen của nhà hát, học cách giới thiệu sản phẩm một cách tự nhiên và trôi chảy trong thời gian nghỉ giữa giờ. Tối hôm sau, một khán giả xuất hiện trước mặt tôi. Không chút do dự, anh ấy đã đồng ý tải ứng dụng. Cuối buổi biểu diễn, anh ấy đã quay lại để hoàn tất thủ tục mua gói đăng ký theo năm. Tôi tin rằng có thể do anh ấy được trực tiếp xem buổi biểu diễn và cảm nhận được một cách sâu sắc năng lượng mạnh mẽ của Shen Yun.

Sau khi buổi biểu diễn đầu tiên kết thúc, tôi kiểm tra điện thoại. Chồng tôi đã gọi điện vài lần, để lại tin nhắn: “Tiểu Thụ rất nhớ mẹ”. Ngay lập tức, nước mắt tôi trào ra. Con tôi mới được mười tháng tuổi và vẫn còn chưa cai sữa, khi đó tôi cảm thấy cả thể chất lẫn tinh thần đều bị đẩy đến giới hạn. Tôi vội vàng nói chuyện với điều phối viên và hỏi liệu tôi có thể bắt đầu làm vào buổi tối không. Cô ấy rất hiểu hoàn cảnh của tôi và đã cho tôi tự quyết định.

Trên đường về nhà, tôi dần dần bình tĩnh lại. Một đồng tu nhắc nhở tôi rằng việc này giống như leo núi, có lẽ tôi đã gần leo đến đỉnh, đây là giai đoạn thử thách nhất trong cả cuộc hành trình. Điều này đã truyền cảm hứng cho tôi một cách sâu sưacs. Tôi nhận ra tình huống này là khảo nghiệm đối với tôi. Nếu tôi có thể buông bỏ tâm lo lắng thì đó cũng là cơ hội tốt để chồng tôi gần gũi với con hơn.

Ngày hôm sau, tôi vẫn giữ nguyên kế hoạch ban đầu và rời nhà vào buổi sáng. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Khi tôi về nhà tối hôm đó, không có vấn đề gì xảy ra, con tôi và chồng tôi đều ổn.

Năm thứ hai

Trong các buổi biểu diễn Shen Yun mùa diễn năm 2024, tôi không còn lo lắng về gia đình mình như năm trước, nhưng tôi vẫn gặp khảo nghiệm về tâm tính.

Khi gặp một số khán giả muốn trò chuyện về cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc, tôi không biết làm thế nào để chuyển hướng cuộc trò chuyện về chủ đề mua gói đăng ký theo năm trên trang web Shen Yun Zuo Pin. Tôi bắt đầu hướng nội và tự hỏi tại sao tình huống này xảy ra. Tôi nhận ra rằng mình đã bị lạc hướng, tâm không tập trung vào việc bán gói sản phẩm. Trong tiềm thức, tôi nghĩ rằng, mình chỉ cần nói với họ về việc đăng ký, việc khán giả có mua hay không đều nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi. Suy nghĩ này xuất phát từ truy cầu an dật, không dụng tâm, nói thẳng ra chính là chính niệm chưa đầy đủ.

Một khán giả khác hỏi tôi có phải là một nghệ sĩ của đoàn không. Tôi mỉm cười và nói rằng không phải và sau đó nói với anh ấy về việc đặt mua gói Shen Yun Zuo Pin. Tuy nhiên, tâm hư vinh và cao hứng khởi tác dụng đã ảnh hưởng đáng kể đến hiệu quả bán hàng của tôi. Kết quả là tôi đã không bán được một suất đăng ký nào trong các buổi biểu diễn năm nay.

Tôi cảm thấy hơi thất vọng, nhưng khảo nghiệm không dừng lại ở đó. Khi buổi biểu diễn kết thúc, những người khác vào hậu trường để gặp các nghệ sĩ, còn tôi phải trông coi gian hàng ở sảnh.

Tôi đã cố gắng hết sức để loại bỏ mọi suy nghĩ tiêu cực. Sau ba ngày không gặp con trai, cảm xúc trong tôi lẫn lộn, tôi không cầm được nước mắt. Tôi cầu xin Sư phụ giúp đỡ và nói rằng tôi mong muốn thoát khỏi những cảm xúc tiêu cực này và không can nhiễu đến sứ mệnh cứu người của Shen Yun. Tôi chợt nhớ đến một đoạn trong Pháp.

Sư phụ giảng:

“Bởi vì độ nhân không nói điều kiện, không tính công, không kể thưởng, cũng không kể danh tiếng; so với những nhân vật mẫu mực nơi người thường thì cao hơn hẳn; nó hoàn toàn phát xuất từ tâm từ bi.” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Tôi liên tục đọc thuộc đoạn Pháp đó và mọi oán giận của tôi đã biến mất. Chẳng phải tôi đang truy cầu điều gì đó sao? Tôi thậm chí còn chưa hoàn thành sứ mệnh của mình mà vẫn tiếp tục chấp trước vào được và mất của bản thân. Tôi thực sự cảm thấy xấu hổ vì đã không tôn trọng sự an bài công phu của Sư phụ và thệ ước thiêng liêng của mình.

Buông bỏ chấp trước liên quan đến gia đình

Năm ngoái, bố mẹ chồng tôi đến ở cùng chúng tôi trong ba tháng, điều này khá khó khăn đối với tôi. Đây là lần đầu tiên tôi sống với họ và giữa chúng tôi có những khác biệt đáng kể về thói quen ăn uống và sinh hoạt.

Lúc đầu, tâm tật đố nổi lên, tôi không muốn để họ đến gần con trai mình. Một năm rưỡi qua, tôi đã mất bao công sức để chăm sóc con trai mình, thật là không ổn chút nào khi họ vừa mới đến đã có thể tận hưởng niềm vui được ôm ấp cháu trong tay.

Kết quả là con trai tôi không chịu để ông bà bế mà chỉ bám lấy tôi bất cứ khi nào tôi ở nhà. Cuối cùng tôi nhận ra tâm tật đố đã dẫn đến điều này. Vì vậy, tôi đã phủ nhận những suy nghĩ tiêu cực, cháu đã dần dần gắn bó hơn với ông bà và có thể chơi một mình cùng họ, giúp tôi yên tâm tập trung vào các hạng mục ở nhà.

Một buổi tối, mẹ chồng tôi đột nhiên bật khóc và nói rằng sau này bà sẽ không đến ở với chúng tôi nữa. Ban đầu tôi cảm thấy khó chịu nhưng sau đó tự nhắc nhở rằng, là một học viên, bất kỳ mâu thuẫn nào xảy ra đều bắt nguồn từ những thiếu sót của tôi. Tôi an ủi bà và hỏi tôi có làm gì sai không. Bà giải thích rằng bố chồng tôi rất kén ăn nên bà lo tôi sẽ khó chịu và phàn nàn về ông, kết quả là giữa hai ông bà cũng đã có sự xích mích. Tôi ôm bà và nói rằng không sao cả và rằng tôi không buồn chút nào. Tôi bảo bà đừng vì tôi mà cãi nhau với bố chồng. Bà cảm thấy nhẹ nhõm và không khóc nữa.

Tôi hiểu rằng tôi vẫn cần đề cao tâm tính. So với các học viên khác, tôi không đủ tốt với bố mẹ chồng. Nhiều lúc tôi cảm thấy mất thăng bằng khi nghĩ rằng, từ khi con trai tôi chào đời, họ chỉ quan tâm đến cháu mà bỏ mặc tôi, và mẹ đẻ tôi là người duy nhất thực sự quan tâm đến tôi.

Một ngày nọ, tôi nhận ra suy nghĩ như vậy thật đáng cười. Tôi đang tìm kiếm sự ấm áp và quan tâm từ người thường. Ngay cả khi tôi nhận được sự quan tâm đó, liệu nó có quan trọng không? Những ham muốn của con người có thể đưa tôi đến những tầng cao hơn không? Chẳng phải việc truy cầu hạnh phúc nơi nhân loại đã khiến tôi ngày càng xa rời Thần hay sao? Nhận thức này khiến tâm tôi nhẹ hơn đáng kể và tôi không còn vướng bận vào việc ai đối xử tốt hay không tốt với tôi nữa.

Xin hãy chỉ ra nếu có điều gì chưa phù hợp.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!

(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ở Thụy Sĩ năm 2024)

Bản quyền © 2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/10/27/484300.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/3/221475.html

Đăng ngày 29-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Pháp hội Thụy Sĩ: Loại bỏ chấp trước trong khi tham gia các hạng mục first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Pháp hội Đài Loan: Bước ra khỏi vùng an toàn, biết khó vẫn tiếnhttps://vn.minghui.org/news/274164-phap-hoi-dai-loan-buoc-ra-khoi-vung-an-toan-biet-kho-van-tien.htmlThu, 26 Dec 2024 12:48:27 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=274164[MINH HUỆ 28-10-2024] Con xin kính chào Sư phụ! Xin chào các bạn đồng tu. Tôi muốn chia sẻ về tâm đắc tu luyện của bản thân khi tham gia thiết kế phông nền sân khấu. Tôi đắc Pháp năm 2000. Tôi học mỹ thuật […]

The post Pháp hội Đài Loan: Bước ra khỏi vùng an toàn, biết khó vẫn tiến first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Đài Loan

[MINH HUỆ 28-10-2024]

Con xin kính chào Sư phụ!

Xin chào các bạn đồng tu.

Tôi muốn chia sẻ về tâm đắc tu luyện của bản thân khi tham gia thiết kế phông nền sân khấu.

Tôi đắc Pháp năm 2000. Tôi học mỹ thuật và chuyên ngành của tôi là biên tập video. Kể từ năm 2001, tôi đã dùng tiền tiết kiệm của mình để tới nước Mỹ, tranh thủ thời gian rảnh làm việc tại khu phố người Hoa, tham gia hỗ trợ thành lập Đài truyền hình Tân Đường Nhân ở New York. Sau 5 năm, tôi có may mắn được tham gia Dạ hội Năm mới người Hoa toàn cầu lần thứ nhất của Đài truyền hình Tân Đường Nhân năm 2006, khi đó tôi phụ trách thiết kế phông nền sân khấu.

Khi bắt đầu công tác chuẩn bị cho Dạ hội Năm mới Tân Đường Nhân, tôi may mắn được nghe người chủ quản và mọi người nhắc lại rằng họ hy vọng có thể tạo ra một ‘phi thiên mã’ (ngựa bay) bằng hoạt hình 3D.

Tôi tốt nghiệp chuyên ngành văn hóa mỹ thuật khoa tranh sơn dầu. Từ khi tốt nghiệp đến giờ tôi mới chỉ hiểu biết về nghệ thuật 2D, hoàn toàn không biết gì về hình họa 3D. Mặc dù ở trường tôi vẫn có cơ hội để học đồ họa 3D, nhưng vì không thích thứ gì lý tính như thế, nên tôi luôn mang theo thái độ được chăng hay chớ với đồ hoạ 3D và nếu có thể tránh được thì tránh.

Khi giúp Đài Truyền hình New York, thú tiêu khiển duy nhất của tôi khi ấy là đến đường 34 xem phim. Hồi đó, nhiều bộ phim được chiếu với hiệu ứng 3D, thể hiện được trí tưởng tượng không giới hạn và những khung cảnh tráng lệ mà trước đây chưa từng đạt được. Vì vậy, cuối cùng tôi đã thuyết phục được bản thân bắt đầu học làm hiệu ứng 3D, quyết không bỏ cuộc.

Ban đầu, tôi vẫn cảm thấy 3D quả thực rất khó học và đã sớm bỏ cuộc. Nào ngờ, giờ đây công việc lại cần làm cái này, cuối cùng tôi cũng hiểu ra: việc phải làm thì chung quy là không thể tránh né. Vả lại, tôi là một đệ tử Đại Pháp thì nhất định phải làm nó cho tốt.

Sư phụ giảng:

“khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng. Nếu chư vị có thể thật sự thực hiện được như vậy, thì chư vị sẽ phát hiện rằng ‘liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’! (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Do đó, lần này tôi hạ quyết tâm nhất định học cách làm hoạt hình 3D, làm được cảnh ngựa bay.

Để làm một con ngựa bay, đầu tiên cần phải có mô hình con ngựa. Thời điểm đó, tài nguyên 3D không phong phú và dễ có như bây giờ, cũng không sẵn trên Internet để tải xuống. Tôi phải thông qua máy tính học cách tạo hình một con ngựa, nên đã tìm rất nhiều hình ảnh ngựa để tham khảo, chuẩn bị bắt đầu học tạo hình. Nhưng tôi chỉ có kinh nghiệm mỹ thuật trên mặt phẳng, căn bản không biết làm 3D. Tôi phát hiện tạo hình là một việc rất khó, vì vậy đã đi tìm các sách dạy điêu khắc tham khảo. Hóa ra những kỹ năng đó đều phải cần thời gian nhiều năm rèn luyện, mới có thể tích lũy được kinh nghiệm, mới đưa ra được cách để làm. Tôi tuy cảm thấy rất tuyệt vọng, nhưng lần này nhất định không thể bỏ cuộc. Tôi bắt đầu mỗi ngày cắm đầu cắm cổ học tạo hình.

Ngày qua ngày, tôi và mọi người xung quanh dường như đều đang làm những việc khác nhau, mặc dù có lúc nghi ngờ những gì bản thân đang làm, trong tâm không thoải mái, nhưng lại cũng cảm thấy khả năng tạo hình của mình cũng có tiến bộ. Sau khi học tạo hình cơ bản thì vẫn cần phải thêm vật liệu cho ngựa. Đây cũng là một quá trình rất phức tạp, nào là chỉ số khúc xạ, chỉ số trong suốt của da, cài đặt chỉ số đặc biệt của tóc, chỉ số vật liệu sinh học, tôi cảm thấy tôi đã bước vào một thế giới vật lý, toàn những thứ lạ lẫm. Khi ấy tôi 35 tuổi và mặt nổi rất nhiều mụn. Điều này hoàn toàn trái ngược với thế giới mà tôi quen thuộc, tôi cảm thấy như mình sắp bị trầm cảm, phân vân có nên tiếp tục không hay là bây giờ từ bỏ luôn.

May mắn là mỗi ngày tôi vẫn cùng các đồng tu từ Đài Truyền hình New York học một bài giảng. Mỗi lần sau khi học Pháp, tôi cảm thấy như được thanh tẩy và khích lệ, cảm giác rằng khó khăn không thể ngăn tôi quá lâu, tôi tin chắc rằng chỉ cần tiếp tục tiến bước thì nhất định sẽ có đột phá. Tôi kiên trì làm như vậy mỗi ngày, mặc dù tôi cảm thấy những công việc này nằm ngoài phạm vi hiểu biết của tôi, nhưng tôi vẫn tiếp tục tiến bước.

Sau khi làm xong con ngựa, tôi tưởng đã có thể xả hơi một chút, chắc chắn phải có công nghệ tiện lợi nào đó có thể khiến ngựa chuyển động được. Hồi ấy không hỗ trợ của bất kỳ AI nào (trí tuệ nhân tạo), hoàn toàn phải chế tạo thủ công, điều chỉnh bối cảnh cho từng khung hình. Vả lại, trước khi điều chỉnh khung hình còn phải nối các xương của con ngựa với nhau. Việc nối xương giúp tôi trước hết hiểu về cách thức vận hành của từng chiếc xương, sau đó ráp từng chiếc xương một, rồi kết nối xương vào bức tượng ngựa đã hoàn thành, sau đó lại di chuyển từng chiếc xương một, như vậy ngựa là ngựa đã có thể cử động… Trời đất! Đây là y học sao? Hay là một loại khoa học sinh học nào đó? Tôi cảm giác như mình sắp ngục gã, con đường này rốt cuộc sâu và xa đến đâu. Vào thời điểm đó, một số đồng tu đã hứa cùng làm hoạt hình, vài người gặp khó khăn về sinh kế hoặc phải trợ giúp gia đình, chỉ còn lại một mình tôi, nhưng tôi không thể bỏ cuộc.

Tôi bắt đầu nghiên cứu nguyên lý hoạt động của mỗi đoạn xương ngựa, tìm được rất nhiều tư liệu và video, cuối cùng gắn các xương lại với nhau. Tiếp theo là tới bước làm hoạt hình, nhưng một giây có 24 khung hình và cần phải làm từng khung hình một. Lúc này tôi cảm thấy hoạt hình đúng là một công trình vô cùng to lớn, một người như tôi thật sự không thể làm nổi, tôi cần sự giúp đỡ. Tuy nhiên khi ấy xung quanh tôi đã không thể tìm được ai có thể giúp nữa, duy chỉ còn một cách là bỏ tiền để học trực tuyến, bởi vì khi ấy trên Youtube không có video tiện lợi để học như bây giờ. Mà cho dù là có thì cũng khó có thể tổng hợp thành một quy trình sản xuất hoàn chỉnh được. Vật lý học, giải phẫu học v.v. đây là những lĩnh vực trước đây tôi chưa từng tiếp xúc, tôi cảm thấy không thể gắng gượng được nữa. Giờ còn phải tạo hình ảnh cho từng khung hình, mỗi bước tiến về trước tôi lại cảm thấy đau khổ, cô đơn và tuyệt vọng, nhưng tôi không thể dừng lại lúc này được.

Cuối cùng, đồng hành cùng tôi vẫn là học Pháp. Sau khi học Pháp, trạng thái bi quan sẽ dần dần tiêu tan, học nhiều hơn thì tan càng nhiều. Cứ như vậy, cuối cùng tôi làm được “phi thiên mã”. Tuy nhiên ngựa ở nhân gian không có cánh, tôi phải làm thêm một đôi cánh lớn nữa. Tôi tếp tục tham khảo thêm nhiều hình ảnh, cấu trúc xương cánh, sau đó tới phần hoạt hình, tạo hình và vật liệu… từng bước một, cuối cùng tôi cũng làm được đôi cánh.

Mặc dù tôi thường cảm thấy đang bị mắc kẹt trong vòng tuần hoàn của sự thống khổ, cảm giác như đang quay cuồng trong vòng lặp mà không biết phải làm gì. Nhưng sau đó tôi phát hiện, từng vòng từng vòng quay nếu từ trên cao nhìn xuống thì thấy bản thân như đang quay vòng tròn, nhưng từ bên cạnh mà nhìn nó là lập thể, tựa như lò xo hoặc bãi đậu xe lập thể. Kỳ thực, kỹ thuật và sự hiểu biết của tôi đã thực sự có chút đề cao. Những chu kỳ lặp đi lặp lại, vô hình chung khiến bản thân tôi trở nên tiến bộ hơn so với trước kia.

Tôi cảm thấy sản phẩm ‘phi thiên mã’ đã hoàn thành, đã xem đi xem lại một thời gian dài và cho rằng cũng không tệ, trong tâm nghĩ nhất định có thể gây ấn tượng với mọi người, nên đã phát video này trong một buổi tổng duyệt cùng với vũ đạo.

Kết quả của buổi diễn lại ngược hoàn toàn với dự liệu của tôi. Những người có mặt tại hiện trường đều phá lên cười, còn tôi vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra? Một vị biên đạo múa mà tôi kính trọng đã nói với tôi: “Đó không phải là thiên mã, đó là thiên cẩu. Ha ha! Ha ha!”

Tôi nhìn kỹ lại thi thấy nó quả thực giống một con chó. Hóa ra tôi chỉ đang tự luyến và tự dối bản thân. Vẻ đẹp trong mắt của kẻ si tình, nhìn vào cùng một thứ trong một thời gian dài, thật sự đã không cảm thấy còn vấn đề nữa. Đây thực sự là một cái bẫy chủ quan rồi! Hiện giờ, tôi thực sự có thể thấy nó trông giống như một con “phi thiên cẩu”. Cuối cùng thì hoạt hình này đã không được sử dụng.

Tôi rất buồn vì bản thân đã phó xuất rất nhiều tâm sức, thế nhưng đổi lại là sự thất bại ê chề. Tôi nản lòng và thường nghĩ sẽ bỏ cuộc, điều này căn bản vượt qua tất cả kỳ vọng trong cuộc sống của tôi. Hoá ra, tôi chỉ là một đứa trẻ ngốc nghếch thích mơ mộng.

Không lâu sau, bố tôi bệnh tình nguy kịch. Sự việc này xảy ra chỉ vài ngày trước buổi biểu diễn dạ tiệc năm mới, nhưng tôi thật sự không thể để trở về Đài Loan lúc này được, vì phông nền chính vẫn chưa được hoàn thành. Tôi có sáu chị gái, họ không thể hiểu tại sao tôi không thể trở về để gặp mặt bố lần cuối và ngày hôm sau bố tôi đã qua đời.

Một ngày trước buổi tổng duyệt cuối cùng, tôi phải làm một phông nền với bối cảnh thiên quốc. Tôi không biết thiên quốc trông như thế nào, rất khổ não vì không biết nên làm gì. Tôi thức đến ba bốn giờ sáng mà vẫn không làm được, khi ấy một nỗi đau đớn tột cùng dâng trào trong tâm tôi. Lòng tôi đau nhói không chỉ vì tôi không thể quay về gặp mặt bố lần cuối mà còn vì thấy mình thật vô dụng và cảm thấy bất lực. Tôi khóc trong tuyệt vọng rồi ngủ thiếp đi vì thấm mệt.

Tôi đã có một giấc mơ rất sống động. Trong giấc mơ tôi đang từ trước bàn máy tính bay lên, từ từ bay lên cao hơn, rồi bay qua một ngọn núi phủ đầy mây mù huyền ảo và có một ngôi chùa năm tầng rất đẹp. Sau đó tôi băng qua từng tầng từng tầng mây và thấy một cổng thành với quang cảnh tuyệt mỹ. Có rất nhiều người đang ở phía trong cổng thành nhưng tôi không biết đó là nơi nào, chỉ cảm thấy những người bên trong đó rất thiện, rất thanh tao và trang nhã, hoàn toàn khác biệt với người trên địa cầu. Tôi có một loại cảm giác bình hòa và thiện ý vô hạn, nơi ấy không có bất kỳ đau khổ, lo âu nào, tôi không thể diễn tả được loại cảm giác lúc đó bao trùm lấy tôi… nó là tình yêu. Hào quang và năng lượng của tình yêu hồng đại này bao trùm lấy tôi. Tôi đã khóc, nhưng lần này là rơi nước mắt vì vẻ đẹp vô hạn đó. Tôi thức giấc với hai má vẫn đẫm nước mắt. Tôi ngay lập tức dùng hết khả năng có thể để truyền tải cảm thụ đó vào trong phông nền bằng thứ kỹ thuật bình thường của mình.

Sau đó trong buổi tổng duyệt, hình ảnh thiên quốc đã nhận được sự ghi nhận của mọi người. Khi ấy tôi cảm nhận được sự khích lệ mà trước đây chưa từng có. Một chút khích lệ này vô cùng quan trọng với tôi, bởi vì tôi đã hiểu ra rằng: kỳ thực tôi không hề đơn độc, tôi biết là Sư phụ đang âm thầm an ủi tôi, giúp đỡ tôi. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc, tôi không cô đơn một chút nào.

Sau buổi biểu diễn năm đó, không còn ai nhắc đến chuyện phi thiên mã và hoạt hình 3D nữa, nhưng tôi không muốn bỏ cuộc giữa chừng. Tôi vẫn muốn thực sự làm tốt hoạt hình 3D, bởi hiệu ứng 3D của thiên mã sẽ truyền cảm hứng vô cùng quý giá tới mọi người.

Nhưng tôi phải đối mặt với một vấn đề, đó là nếu tiếp tục ở lại đài truyền hình thì tôi phải hỗ trợ bên sản xuất quảng cáo, vì thiếu tự tin từ việc làm ra ‘phi thiên cẩu’ lần đó, nên tôi không thể yêu cầu đài truyền hình cho tôi phát triển 3D ở đây được, vì bản thân tôi không biết liệu có thành công hay không.

Tôi đã rời đài truyền hình. Tôi thuê một căn hộ dưới tầng hầm ở New Jersey với giá 200 USD với chút tiền ít ỏi còn lại. Đây là mức giá thuê duy nhất mà tôi có thể trang trải được. Khi trời mưa to, sàn của căn phòng sẽ đọng nước, chiếc giường thì chỉ có ba chân, nên tôi phải tìm gì đó để kê lên. Tôi đã không có khả năng để thoái thác nữa, nên giờ đây tôi chỉ có một mục tiêu là làm tốt phi thiên mã.

Tôi bèn chỉnh lại từng phần mà tôi đã làm trước đó, bởi những gì tôi làm trước đây chỉ là khung hình nghiệp dư mà thôi: ví dụ tạo hình một con ngựa có thể truy xuất vô hạn vẻ đẹp của nó, chất liệu của ngựa cũng có thể tinh tế đến mức sinh động như thật, hiệu ứng động của ngựa càng nên tràn đầy sức sống vô tận của sinh mệnh bên trong. Theo cách này, tôi đã xem xét lại từng bước một, vài tháng đã trôi qua và tài sản của tôi cũng cạn kiệt. Tôi nhờ mẹ ở Đài Loan hỗ trợ. Gia đình chúng tôi là một gia đình nghèo và mẹ tôi nói chỉ còn lại tiền bảo hiểm của tôi, rút bảo hiểm có thể được hoàn lại một chút tiền, khoảng 100 nghìn Đài tệ. Sau đó mẹ gửi tiền cho tôi, tôi rất biết ơn sự chi viện của mẹ, nhờ vậy tôi đã có thể tiếp tục rèn luyện kỹ năng của mình.

Nhưng phần lớn số tiền đó dùng để đóng học phí. Trình độ tiếng Anh của tôi rất kém và tôi cảm thấy rất hối hận khi còn trẻ không sớm nỗ lực học tiếng Anh cho tốt, học tốt nền tảng 3D sớm hơn một chút, nếu vậy thì bây giờ sẽ tốt biết bao. Khi xem video hướng dẫn, rất nhiều lúc tôi căn bản không hiểu họ đang nói gì. Tôi xem trong video, khi chuột trong video hướng dẫn chỉ đến đâu tôi liền làm theo đến đó, thậm chí có khi phím Ctrl, Option, Shift, và một số tổ hợp phím cần ấn đồng thời, thì tôi nghe cũng không hiểu mà chỉ có thể đoán mò và bị mắc kẹt rất lâu. Khi tôi rời đài truyền hình, rất khó nói rõ ràng với đồng tu là tôi đang làm cái gì, do đó không có một người bạn đồng tu nào.

Tuy nhiên mỗi ngày tôi vẫn sẽ kiên trì học một bài giảng trong sách Chuyển Pháp Luân, vì trong sách có rất nhiều điều trong sách tôi lý giải được nhưng không diễn đạt ra được, nhưng học Pháp cũng giúp tôi cảm thấy tích cực và phấn chấn hơn.

Cứ như vậy, khoảng gần một năm trôi qua, bỗng một hôm có tôi cảm thấy mình đã làm xong ‘phi thiên mã’. Tôi cố gắng xem và đánh giá một cách khách quan, quả đúng là nó đã không còn giống một con chó nữa, các phương diện cũng đều tốt hơn nhiều so với trước đây. Tôi cảm thấy đạt đến mức này là cực hạn của tôi rồi.

Đêm hôm đó tôi đã có một giấc mơ. Tôi mơ thấy mình đang ở một nơi rất thấp, nhưng phía trên rất cao và rất xa kia đang có một vầng mây tráng lệ, từ phía sau vầng mây phát ra một âm thanh vang vọng và hồng đại, dường như đang gọi tên của tôi. Nhưng tôi không dám thừa nhận, nhất định là tôi đã nghe nhầm rồi, bởi vì tôi cảm thấy bản thân rất thấp kém, âm thanh kia không thể là đang gọi tôi được. Nghĩ vậy tôi cúi đầu xuống, tỏ ra là mình nghe không rõ, chắc chắn là hiểu lầm thôi. Nhưng lúc ấy có một đồng tu bên cạnh quay đầu lại bảo tôi: “Này bạn, là đang gọi tên bạn đó!” Tôi rụt rè ngẩng đầu lên thì thấy từ phía sau vầng mây đó phát ra hào quang chiếu xa vạn trượng. Lúc này tôi đột nhiên tôi tỉnh lại.

Ngày hôm sau, tôi nhận được cuộc điện thoại từ người quản lý của đài truyền hình, nói rằng muốn tôi đến hỗ trợ sản xuất phông nền sân khấu và nói là họ đang cần nhân tài làm hoạt hình 3D. Tôi cảm giác như đã trải qua bóng tối vô tận và bỗng nhìn thấy ánh sáng, làm sao có người biết tôi có thể làm đồ họa chứ? Chưa ai từng đến đây và tôi cũng không nói với bất kỳ ai, làm sao lại có chuyện thần kỳ như vậy chứ? Sau đó, tôi mới hiểu ra rằng hết thảy những điều này đều là ân điển từ bi của Sáng Thế chủ. Tôi không hề đơn độc.

Kể từ hôm đó đến nay, tôi đã tham gia hỗ trợ sản xuất phông nền 12 năm, cũng đào tạo được một nhóm nhân viên sản xuất.

Do dịch bệnh nên nhân dịp trở về Đài Loan, tôi tham gia vào hai hạng mục mới. Hai hạng mục này đều đối mặt với nhiều thách thức, gần như là nhiệm vụ bất khả thi. Tuy nhiên, tôi không còn lo sợ khi tham gia vào hạng mục như trước kia nữa. Tôi ngộ ra rằng, bản thân chúng ta không có nhiều năng lực to lớn, nhưng chúng ta có Sư phụ ở đây, có Pháp ở đây, nên chỉ cần chúng ta tĩnh tâm học Pháp, không lười nhác, tu chính bản thân, gặp khó vẫn tiến bước, thì một ngày nào đó chúng ta sẽ thành công.

Trên đây là tâm đắc thể hội tu luyện của tôi, nếu có chỗ nào thiếu sót, mong đồng tu từ bi góp ý.

Con xin cảm tạ Sư phụ!

Cảm ơn mọi người.

(Bài phát biểu tại hội giao lưu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp tại Đài Loan)

Bản quyền © 2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/10/28/484335.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/5/221515.html

Đăng ngày 26-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Pháp hội Đài Loan: Bước ra khỏi vùng an toàn, biết khó vẫn tiến first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Pháp hội Đài Loan: Tín Sư tín Pháp, tại những thời khắc then chốt nghĩ đến việc cứu độ chúng sinhhttps://vn.minghui.org/news/274118-phap-hoi-dai-loan-tin-su-tin-phap-tai-nhung-thoi-khac-then-chot-nghi-den-viec-cuu-do-chung-sinh.htmlTue, 24 Dec 2024 12:38:23 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=274118[MINH HUỆ 28-10-2024] Con xin kính chào Sư phụ! Xin chào các bạn đồng tu! Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp đến từ Tân Trúc, miền Bắc Đài Loan. Hiện tại, tôi phụ trách một công ty thiết kế […]

The post Pháp hội Đài Loan: Tín Sư tín Pháp, tại những thời khắc then chốt nghĩ đến việc cứu độ chúng sinh first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Đài Loan

[MINH HUỆ 28-10-2024] Con xin kính chào Sư phụ! Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp đến từ Tân Trúc, miền Bắc Đài Loan. Hiện tại, tôi phụ trách một công ty thiết kế vi mạch điện tử (IC). Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 1 năm 2004, hôm nay, tôi rất vui khi được chia sẻ những trải nghiệm tu luyện cùng mọi người.

Đắc Pháp

Trước khi tu luyện, tôi bị mất ngủ trong suốt hai năm ròng. Tôi đã thử điều trị bằng nhiều cách nhưng ngay cả thuốc ngủ cũng không có tác dụng. Khi một người bạn giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi, tôi đã hỏi anh ấy rằng liệu pháp môn này có thể chữa được chứng mất ngủ hay không. Anh ấy tự tin trả lời: “Đảm bảo là chữa được”. Vậy là tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mấy ngày sau, chứng mất ngủ của tôi cải thiện đáng kể và trong vòng hai tuần đã biến mất hoàn toàn. Điều này làm tôi hết sức kinh ngạc: Tại sao Pháp Luân Đại Pháp có thể chữa khỏi bệnh nhanh đến vậy mà không một phương pháp trị bệnh nào khác có thể làm được? Không những thế, vài tuần tiếp theo, ngay cả di chứng đau thắt lưng do bị ngã từ tầng hai xuống hồi tôi còn làm việc trong trường đại học cũng được chữa khỏi hoàn toàn.

Vì bận công việc, tôi đã không tham dự khóa học 9 ngày để học hết các bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp. Do nhận thức chưa sâu về tầm quan trọng của việc học Pháp, sáu tháng sau, tôi đã dần dần buông lơi, từ từ ngừng việc học Pháp, luyện công, và gần như trở lại cuộc sống của một người thường. Bởi vậy, đúng hai năm sau khi bắt đầu tu luyện, tôi đột nhiên lại bị mất ngủ trở lại. Ngay khi chuẩn bị uống thuốc ngủ, tôi chợt nhớ lại trải nghiệm của mình trước đó hai năm, nhờ luyện công mà tôi không còn bị mất ngủ nữa. Tôi bèn luyện năm bài công pháp trong 2 ngày và chứng mất ngủ lại hoàn toàn biến mất. Lúc đó tôi cảm thấy Đại Pháp thật thần kỳ, tôi cảm ân Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, đã không bỏ rơi một đệ tử không đáp ứng được tiêu chuẩn như tôi. Tôi quyết định bắt đầu học Pháp một cách nghiêm túc. Sau khi đọc mấy lượt các sách Đại Pháp, dần dần tôi đã nhận thức sâu sắc về những gì mình đã bỏ lỡ trong hai năm qua.

Trong quãng thời gian đó, tôi thường khóc nức nở khi học Pháp. Một mặt, tôi hiểu được sự hồng đại trong các Pháp lý của Sư tôn. Mặt khác, những bài giảng của Sư phụ Lý khiến tôi cảm động sâu sắc; và hối hận mình đã để lãng phí tận hai năm.

Sư phụ giảng,

“Cho dù thế nào, nhận thức của mọi người đối với công này, Pháp này có sâu sắc, có nông cạn, mức độ lý giải cũng không giống nhau, bởi vì tôi truyền là phương pháp tu luyện của Phật gia, dùng lời của Phật gia mà giảng, có thể đắc được Nó thì là duyên phận. Chư vị hiện giờ còn chưa biết Nó trân quý nhường nào, đợi khi chư vị biết được sự trân quý của Nó, chư vị sẽ cảm thấy thật may mắn.” (“Giảng Pháp lần thứ nhất tại Mỹ quốc”, Giảng Pháp tại các nơi I)

Tôi cảm ân Sư phụ từ bi và lần này tôi quyết tâm tu luyện đến cùng.

Chứng thực Đại Pháp trong các môi trường làm việc khác nhau

Khi mới bước vào tu luyện, tôi là kỹ sư cao cấp tại một công ty Công nghệ thông tin. Vậy nên tôi bắt đầu hồng Pháp cũng như quảng bá Shen Yun cho các đồng nghiệp, nhà cung cấp, bạn bè và người thân của mình. Tôi đã tặng hàng chục cuốn sách Chuyển Pháp Luân và một số người bạn cũng đã đắc Pháp tu luyện. Sáu năm sau, tài chính gia đình tôi đã ổn định. Sau khi bàn bạc và được sự nhất trí của vợ, tôi đã tình nguyện làm việc toàn thời gian cho Đài Truyền hình Tân Đường Nhân (NTDTV). Nhờ công việc, tôi có cơ hội tiếp xúc với đủ loại ngành nghề. Hai năm sau, tôi rời NTDTV để làm việc cho một số công ty người thường với vị trí tổng giám đốc hoặc chủ tịch hội đồng quản trị. Những vị trí này đã giúp tôi chứng thực Pháp tốt hơn, tiếp cận được nhiều chúng sinh hơn và hy vọng những chúng sinh có duyên với tôi có thể đắc Pháp.

Tôi từng là tổng giám đốc của một công ty Đài Loan có hai nhà máy tại Trung Quốc. Hai nhà máy đó đều có tổng giám đốc là người Đài Loan. Những năm đó quan hệ giữa Đài Loan và Trung Quốc rất gần gũi, các quan chức Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) thường tới Đài Loan thăm trụ sở chính của chúng tôi. Một hôm, hơn 10 bí thư Đảng từ nhiều địa phương của Trung Quốc đã tới thăm chúng tôi. Chúng tôi dùng bữa tối tại một nhà hàng, và trong lúc tôi đang nghĩ cách giảng chân tướng cho họ về Đại Pháp thì đột nhiên, quản lý một nhà máy tại Trung Quốc nói rằng: “Tổng giám đốc của chúng tôi [ngụ ý chỉ tôi] không thể sang đại lục vì ông ấy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp”.

Lời của anh ấy khiến các quan chức ĐCSTQ nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc và sợ hãi. Nhân cơ hội này, tôi đã giảng chân tướng cho họ về Đại Pháp. Sau khoảng một, hai phút, họ không thể chờ đợi được nữa liền chỉ trích tôi hoặc cố gắng thuyết phục tôi từ bỏ tu luyện. Thấy cảnh tà ác ngạo mạn và không ngừng tấn tới, chính niệm của tôi cũng mạnh hơn. Tôi bắt đầu vạch trần những sai lầm đằng sau tuyên truyền phỉ báng của ĐCSTQ về Đại Pháp. Họ không nói được gì và cuối cùng tất cả đều im lặng.

Trải qua cuộc giao tranh giữa chính và tà này, tôi có thể cảm nhận được áp lực mà các học viên ở Trung Quốc đại lục đang phải đối mặt. Tôi cũng cảm nhận rõ​​uy lực của tín tâm và chính niệm. Tôi nhận thức rõ Pháp của Sư phụ:

“Tu tại tự, công tại sư phụ”. (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Con xin cảm tạ Sư phụ.

Chính niệm ngăn chặn tà ác trong cuộc chiến giữa chính và tà còn được thể hiện qua việc từ năm 2010 đến năm 2012, Tổng bí thư ĐCSTQ đã tới thăm Đài Loan. Đệ tử Tân Trúc chúng tôi đã có thể đệ đơn thành công ba lần. Tôi có thể cảm nhận được chính niệm của chỉnh thể các học viên cùng sự gia trì của các chính Thần trong cuộc giao tranh chính giữa chính và tà. Những nhân tố tà ác đằng sau các quan chức ĐCSTQ đã bị giải thể.

Khi trao đơn kiện cho họ, tôi nói: “Đây là đơn kiện các ông. Các ông đang bị buộc tội. Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Xin hãy chấm dứt bức hại Pháp Luân Đại Pháp”.

Tôi vẫn nhớ vẻ mặt thẫn thờ của Tổng Bí thư khi nhận đơn kiện. Cuối cùng họ đã hủy các chuyến đi tiếp theo và sớm trở về Trung Quốc.

Giao lưu với giới chủ lưu

Tôi đã trải qua một đại quan vào tháng 1 năm 2015 khi con trai lớn của tôi đột ngột qua đời. Cháu mới học lớp 3. Cháu bị cảm lạnh và đột tử trong lúc ngủ. Điều này khiến tôi rất đau lòng và không biết phải hành xử thế nào. Cháu là một cậu bé khỏe mạnh, ngoan ngoãn, thông minh, chăm chỉ và đáng yêu từ khi còn nhỏ. Chúng tôi cùng nhau tham gia các hoạt động chứng thực Đại Pháp: diễu hành ở nhiều nơi trong và ngoài nước, phát tờ rơi, thu thập chữ ký để chấm dứt cuộc bức hại, v.v. Tôi đã vô cùng đau khổ trong nhiều ngày. Tôi cũng lo cho vợ và hai đứa con trai khác của mình. Hai vợ chồng tôi đã khóc rất nhiều.

Song, tôi biết mình là đệ tử Đại Pháp, có những an bài hay mối quan hệ nhân duyên đằng sau mà tôi không biết. Nhưng tôi nghĩ chắc hẳn mình đã có những sơ hở trong quá trình tu luyện. Vì vậy, tôi đã nỗ lực hơn trong việc học Pháp, nghe Pháp và hướng nội tìm. Tôi đã nhận ra nhiều chấp trước, trong đó có chấp vào tình với vợ con. Con trai tôi rất xuất sắc và làm cho tôi hãnh diện, đó chính là tâm hư danh. Ngoài ra, khi mới bắt đầu tu luyện, tôi truy cầu hạnh phúc và một cuộc sống an nhàn. Dần dần, chủ ý thức và chính niệm của tôi mạnh lên. Tôi biết tôi còn sứ mệnh cứu người cần phải hoàn thành. Mấy hôm sau, tôi không còn đau khổ nữa, tôi đến gặp chủ tịch hội đồng quản trị của Shen Yun và nói rằng tôi muốn đặt chỗ cho các buổi biểu diễn Shen Yun như có thể liên hệ với chủ của một số công ty niêm yết để đặt chỗ hoặc vé. Tôi đã cùng với một số học viên đã sắp xếp một buổi biểu diễn cho khách VIP tại Nhà tưởng niệm Tôn Trung Sơn.

Những năm sau đó, tôi đã giành thêm thời gian và nỗ lực giao lưu cùng giới chủ lưu, cũng cùng các đồng tu địa phương hình thành chỉnh thể. Chúng tôi thường xuyên học Pháp chung và chia sẻ về cách giao lưu với giới chủ lưu. Khi giới chủ lưu nhận thấy chúng tôi là một nhóm vị tha, chân thành và tốt bụng, họ sẽ tin tưởng và muốn kết giao với chúng tôi. Nhiều người đã trở thành những người bạn tốt của chúng tôi. Đôi khi, chúng tôi tổ chức các sự kiện, như tiệc trà quảng bá Shen Yun hoặc tiệc tối giao lưu trong bầu không khí vui vẻ. Bởi đây là sự kiện do chúng tôi tổ chức nên có thể tự nhiên nói xoay quanh các chủ đề như Shen Yun, tu luyện và Pháp Luân Đại Pháp.

Nhiều người, trong đó có chủ doanh nghiệp xây dựng, luật sư và bác sỹ, đã chia sẻ nhận thức của họ về Đại Pháp. Một số thậm chí đã đắc Pháp. Giám đốc một bệnh viện nha khoa từng nói với tôi, “Tôi đã hiểu bí quyết của tu luyện Đại Pháp là đề cao tâm tính, chứ không phải luyện công.”

Tôi đã tìm cơ hội để chia sẻ nhận thức của mình và khích lệ họ học Pháp nhiều hơn. Sau khi họ nhận thức rõ hơn về Shen Yun, họ đã chia sẻ thông tin với bạn bè của mình. Họ đưa bạn bè đến với Shen Yun và sẵn sàng trả lời phỏng vấn sau khi xem biểu diễn.

Nhiều học viên đã nhận ra rằng việc giao lưu cùng giới chủ lưu rất hữu ích trong việc cứu chúng sinh. Trong mấy năm gần đây, hình thế trên toàn thế giới đã thay đổi nhanh chóng. Hạ viện Hoa Kỳ đã thông qua Đạo luật Bảo vệ Pháp Luân Công. Các phương tiện truyền thông tại Đài Loan đã đưa tin về việc cấm thu hoạch nội tạng sống ở Trung Quốc và cũng có những chương trình đặc biệt giới thiệu về Pháp Luân Công. Cần có sự tương tác tích cực, lâu dài với xã hội chủ lưu để thể những nhân vật có tầm ảnh hưởng này hiện sự ủng hộ trong các cuộc giao lưu về Pháp Luân Đại Pháp trên các kênh truyền thông, trở thành diễn giả trong các sự kiện của Đại Pháp, giúp thúc đẩy việc thông qua các dự luật có liên quan và quảng bá Shen Yun.

Qua những sự kiện này, tôi nhận ra rằng việc xã hội dòng chính lý giải được phương pháp tu luyện và cách làm của chúng ta là một nhân tố then chốt để cứu người. Ngoài ra, các học viên cần phải phối hợp tốt với nhau để trở thành một chỉnh thể vững mạnh hơn và cứu được nhiều chúng sinh hơn.

Trong vòng ba năm qua, chúng tôi đã tổ chức được 7 buổi giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp cho giới thượng lưu. Có khoảng 300 khách VIP đã hiểu sự thật về Đại Pháp. Một số người đã bắt đầu tu luyện, một số khác đã trở thành những người bạn tốt của Pháp Luân Công. Tôi cảm thấy mình giống như đang sống trong thế giới của Thần bởi nhiều đồng nghiệp, bạn bè, nha sĩ, và kế toán của tôi hiện đã trở thành những học viên mới. Cảm giác ấy thật vi diệu.

Một đồng tu từng hỏi tôi làm thế nào để hồng Pháp cho người thường. Tôi trả lời: “Hết thảy là do Sư phụ an bài. Nhưng chúng ta cần phải đặt họ lên trước, quan tâm đến họ thay vì chỉ nói những gì mình muốn“. Ví như, qua trò chuyện, chúng ta có thể lắng nghe những hiểu lầm của họ, những gì họ cần giúp đỡ, những gì họ thích và những người họ tín nhiệm. Chúng ta có thể tổ chức sự kiện cùng với những chính khách để chia sẻ vẻ đẹp của việc tu luyện Đại Pháp như chữa bệnh khỏe thân cũng như cải thiện mối quan hệ giữa các cá nhân. Khi chúng ta làm đúng, mọi việc sẽ suôn sẻ.

Hướng nội tìm chấp trước

Sau 20 năm tu luyện, tôi đã tìm ra rất nhiều chấp trước. Gần đây, tôi phát hiện ra rằng những thiếu sót của bản thân được phản ánh qua cách tôi cư xử với các đồng tu. Chẳng hạn, đôi khi tôi coi thường một số đồng tu, cho rằng họ chỉ nói mà không làm, không giữ lời hứa và không muốn chịu trách nhiệm. Sau đó, tôi nhận ra những hiện tượng này giống như tấm gương phản chiếu các vấn đề của chính tôi. Ngoài ra, tôi còn thấy tôi khó chấp nhận lời chỉ trích, lo lắng người khác sẽ phán xét, hiểu lầm mình, đó là những quan niệm bắt nguồn từ chấp trước vào danh và tình. Tôi tự nhủ mình phải hướng nội và tu luyện vững vàng để thực sự đề cao.

Gần đây, tôi còn phát hiện ra một chấp trước khác, đó là chấp vào hiệu quả. Là người coi trọng hiệu quả nên đôi khi tôi bất nhẫn và không thể chịu được những cuộc trò chuyện không có trọng điểm. Điều này cũng thể hiện trong tình huống tránh đèn đỏ. Khi đi bộ hoặc lái xe, tôi sẽ kiểm soát tốc độ để giảm thiểu thời gian chờ đèn đỏ. Trước đây, tôi nghĩ mình làm như vậy để tiết kiệm thời gian hay tiết kiệm xăng. Hướng nội sâu hơn, tôi bàng hoàng phát hiện thực ra mình đang tìm cách tối đa hóa lợi ích cá nhân, chính là chấp vào lợi và vị tư. Tôi sẽ tu luyện tinh tấn hơn để loại bỏ chấp trước này.

Lời kết

Là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp, tôi nhận ra rằng viên mãn trong tu luyện không phải là mục tiêu lớn nhất. Mục tiêu lớn nhất của chúng ta là làm tốt ba việc, đó mới là ý nghĩa lớn nhất của cuộc đời này.

Trên đây là nhận thức của tôi. Xin hãy chỉ ra bất kỳ điều gì không phù hợp với Pháp.

Con xin cảm ân Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!

(Bài chia sẻ tại Pháp hội Đài Loan năm 2024)

Bản quyền © 2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/10/28/484334.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/8/221561.html

Đăng ngày 24-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Pháp hội Đài Loan: Tín Sư tín Pháp, tại những thời khắc then chốt nghĩ đến việc cứu độ chúng sinh first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Pháp hội Đài Loan: Cuộc đời tái sinh nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháphttps://vn.minghui.org/news/274112-phap-hoi-dai-loan-cuoc-doi-tai-sinh-nho-tu-luyen-phap-luan-dai-phap.htmlTue, 24 Dec 2024 12:37:14 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=274112[MINH HUỆ 30-10-2024] Kính chào Sư phụ! Xin chào các bạn đồng tu! Tôi là học sinh năm cuối của khoa âm nhạc của Trường Trung học Nghệ thuật Điểu Tùng ở huyện Vân Lâm. Hôm nay, tôi muốn chia sẻ […]

The post Pháp hội Đài Loan: Cuộc đời tái sinh nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ ở Đài Loan

[MINH HUỆ 30-10-2024]

Kính chào Sư phụ!

Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi là học sinh năm cuối của khoa âm nhạc của Trường Trung học Nghệ thuật Điểu Tùng ở huyện Vân Lâm. Hôm nay, tôi muốn chia sẻ việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho tôi một cuộc đời mới.

Bệnh tật hành hạ

Trường Điểu Tùng là trường trung học thứ ba mà tôi theo học. Trước đó, tôi xin nghỉ học vì lý do sức khỏe ở hai trường khác nhau.

Cách đây vài năm, tôi đột nhiên không thể nói chuyện hoặc biểu đạt cảm xúc của mình. Mẹ đưa tôi đi khám và tôi được chẩn đoán bị “chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế”. Tôi ngày càng trở nên khó tương tác với người khác. Tôi thậm chí không thể mua nổi bữa trưa hay hứng đầy bình nước. Tôi ngồi lì trên ghế cả ngày, cảm thấy đau khổ nhưng không thể kiểm soát bản thân. Cuối cùng, tôi được đưa về nhà và chìm đắm trong nỗi đau khổ, dằn vặt.

Có lần về đến nhà, tôi phải ngồi nghỉ trên cầu thang. Khi bước vào nhà tắm, tôi không còn sức lực để tắm. Tôi nhìn vòi nước và không mở được. Mẹ lo lắng cho tôi nhưng không biết làm sao để giúp tôi. Tôi cảm thấy lạc lõng, vô vọng, và bất lực. Ngay cả bây giờ, khi ngẫm lại, tôi vẫn cảm nhận cơn đau rõ ràng.

Hai tháng như vậy trôi qua. Tôi không tắm, không đánh răng, hoặc bước ra khỏi nhà. Tôi ngủ trên sàn phòng khách, và ba mẹ phải chuẩn bị cả ba bữa ăn cho tôi. Mỗi khi có ai xuất hiện ở đó, tôi sẽ cảm thấy căng thẳng và rất lo lắng. Tôi hầu như không thể tự chăm sóc bản thân. Mỗi ngày trôi qua, tôi đều chịu thương tổn về thể chất lẫn tinh thần.

Trong họa có phúc

Cuối tháng 10 năm 2021, huấn luyện viên đào tạo nơi mẹ tôi công tác đã đến thăm tôi sau khi biết được tình huống của tôi. Cô ấy là học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Thông qua việc tư vấn hàng tuần, cô ấy phát hiện rằng tôi bị lo lắng nhưng không đến mức bị rối loạn tư duy, mặc dù hành vi của tôi sẽ khiến người khác ấn tượng rằng tôi mắc bệnh thần kinh nặng.

Cô ấy viết cho tôi “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và đề nghị tôi thành tâm niệm. Sau đó cô ấy trịnh trọng đề nghị tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Lúc đầu, tôi nghĩ cô ấy đến để thuyết giảng nên bản thân có chút chống cự. Cô ấy biết tôi bị nghiệp tư tưởng can nhiễu nghiêm trọng, nên đã lấy ra cuốn Chuyển Pháp Luân và đề nghị tôi đọc “Luận Ngữ” cùng cô. Tôi đồng ý và đọc “Luận Ngữ” ba lần.

Nhờ cô ấy, tôi nhận ra đây là cuốn sách quý và phải trân trọng. Sau này, mỗi khi tôi cảm thấy mình không thể vượt qua điều gì, tôi sẽ lấy sách Chuyển Pháp Luân ra và đọc. Tôi thường cảm thấy Sư phụ Lý, Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, luôn bên cạnh tôi, trông chừng và điểm ngộ cho tôi. Càng đọc sách, tôi càng có thêm chính niệm.

Tôi đã thay đổi sau khi bước vào tu luyện

Khi đọc sách Chuyển Pháp Luân, tôi cảm thấy Đại Pháp đã thay đổi tôi từ lúc nào không hay biết. Tôi dần dần chuyển từ một tuần đi tắm một lần đến hai ngày một lần, và cuối cùng là mỗi ngày.

Thực ra, trước đó, tôi sẽ mất từ hai đến bốn tiếng hoặc hơn để tắm gội. Sau khi tôi vào trường Điểu Tùng, ban đầu, tôi vẫn mất một thời gian dài mới tắm xong, nhưng giờ thì tôi có thể tắm lâu nhất là nửa tiếng.

Trước đây, tôi bất lực với việc tắm gội và những hoạt động khác. Như thể tôi bị thứ gì đó thao túng và không thể kiểm soát chính mình. Nhờ học Pháp và tu luyện bản thân, tôi đã có thể dần dần phân biệt rõ điều gì là chủ ý thức của mình và điều gì không phải. Tôi không còn bị cảm xúc của mình nữa điều khiển và dẫn dụ nữa.

Sư phụ đã giảng:

“Nhưng đại đa số người ta có thể lấy tư tưởng chủ quan rất mạnh (chủ ý thức mạnh) để bài trừ nó, phản đối nó. Như thế, minh chứng rằng cá nhân ấy có thể độ được, có thể phân biệt rõ tốt xấu, cũng chính là ngộ tính tốt; Pháp thân của tôi sẽ giúp đỡ họ tiêu trừ đại bộ phận loại nghiệp tư tưởng này. Tình huống này tương đối hay gặp. Một khi xuất hiện, chính là để xem bản thân có thể chiến thắng tư tưởng xấu đó không. Ai có thể kiên định, thì nghiệp có thể tiêu.” (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Sau Tết Nguyên Đán năm 2022, tôi tham gia khóa học Pháp Luân Đại Pháp chín ngày. Quá trình này đầy rẫy những khó khăn. Cho dù có ngủ nhiều bao nhiêu, tôi vẫn cảm thấy mệt. Tôi không thể thức dậy đúng giờ nên bị trễ. Mặc dù đó không phải là hành trình suôn sẻ, cuối cùng tôi cũng đã hoàn thành khóa học.

Sau này, tôi nhận ra rằng trong khi nghe Pháp, Sư phụ đã tịnh hóa cơ thể và tiêu trừ nghiệp tư tưởng cho tôi. Sau đó, tôi về nhà và tình nguyện tham gia cho Bộ Ngoại Thương trong hai tháng.

Bây giờ tôi có thể kiểm soát hành vi của mình với chủ ý thức mạnh. Tâm và thân của tôi đều trải qua những biến hóa to lớn. Từ tận đáy lòng, con xin chân thành cảm tạ Sư phụ và Pháp Luân Đại Pháp. Chính Sư phụ đã giúp tôi tìm thấy bản thân và lấy lại cuộc sống.

Trở lại cuộc sống bình thường

Sau khi học Đại Pháp, trạng thái tinh thần của tôi hồi phục nhanh chóng. Chỉ trong hai tháng, tôi bắt đầu chuẩn bị quay lại trường và trở về cuộc sống bình thường.

Với sự gợi ý của giáo viên, cũng là học viên Đại Pháp, tôi đã cùng cha mẹ đến tham quan Trường Trung học Điểu Tùng. Sau khi được nhận vào học, tôi có cơ hội được học lại các bài công pháp Đại Pháp một lần nữa. (Tôi từng hoài nghi về tầm quan trọng của việc luyện công trong khóa học chín ngày, nên đã cản trở tôi thành tâm thành ý học các bài công pháp). Tôi thực sự trân quý sự an bài này.

Kiên trì vượt qua khổ nạn

Cuộc đời không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. Lúc đầu, tôi được nhận vào khoa vũ đạo. Cơn đau từ việc duỗi thẳng khiến tôi sợ hãi. Buổi tối tôi không ngủ được và không biết ngày mai sẽ làm gì. Tôi không bắt kịp với việc học thuật và học nghệ thuật. Tôi phải dùng hết mọi sức lực để làm mọi việc. [Vì vậy,] tôi kiệt sức, nên đã nghĩ đến việc trốn khỏi trường hoặc thậm chí bỏ học.

Với sự giúp đỡ của nhiều thầy cô, tôi nhanh chóng được chuyển sang khoa âm nhạc. Tôi chưa từng có kinh nghiệm học nhạc và phải học mọi thứ từ đầu. Nhưng tôi sẵn lòng học.

Tôi ngộ ra rằng chỉ bằng cách tín Sư tín Pháp tôi mới có thể tiến về phía trước. Tôi tự nhủ rằng không có sự lựa chọn nữa, và tôi phải vượt qua nỗi sợ hãi khiến tôi muốn quay đầu. Sau đó, cả tâm lẫn thân của tôi ngày càng trở nên bớt căng thẳng. Đối với việc xử lý việc học và cuộc sống hàng ngày, tôi tự nhắc bản thân hãy làm tốt nhất và không bị lo lắng thao túng. Việc loại bỏ các chấp trước cũng gia cường tín tâm của tôi vào Pháp.

Bước đột phá

Tôi nhớ rằng đó là hôm trước ngày Nhà giáo khi tôi mới tham gia khoa âm nhạc. Để chuẩn bị cho chương trình, các bạn cùng lớp năm dưới đã mời tôi tham gia tập luyện cùng họ.

Sự kiện này là cơ hội tuyệt vời cho tôi vượt qua nỗi áp lực tâm lý. Tôi luôn quan tâm quá mức đến việc người khác nghĩ về mình và không thể hành xử một cách bình thường. Trong khi tôi rất căng thẳng trong suốt buổi biểu diễn, sau này giáo viên của tôi bảo tôi rằng giọng nói của tôi rất rõ, và cô đã phân công tôi làm người dẫn chương trình một sự kiện khác với các thầy cô, học sinh và phụ huynh.

Đêm trước buổi diễn ra sự kiện, tôi rất lo lắng. Ngày hôm sau, khi tôi đang đứng trên sân khấu đối diện với 150 người, đôi chân tôi run lên khi tôi bước lên phía trước. Tôi đã gặp khó khăn để vượt qua căng thẳng. Sau đó, tôi nhớ một học viên đã nói rằng: “Tôi không phải ở đây để chứng thực bản thân”. Tôi muốn truyền tải niềm vui của việc học tại ngôi trường này đến mọi gia đình để nhiều người hơn nữa nhận ra giá trị của trường.

Ngay lập tức, một dòng năng lượng ấm áp chảy xuyên cơ thể tôi. Tôi cảm thấy rất dễ chịu và có thể nhìn thẳng vào khán giả. Đó là một trải nghiệm tuyệt vời.

Bao dung và thiện đãi người khác

Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã hồi phục sức khỏe và tâm tính cũng thay đổi. Trước đây, tôi không thân thiết với em trai. Tôi không thích em vì em không sạch sẽ và vô lý. Thực ra, em trai nhỏ hơn tôi hai tuổi và bị mắc chứng Down.

Lúc tôi còn là một đứa trẻ, tôi đã đánh em do thiếu hiểu biết và không quan tâm đến em. Tôi không muốn đi chơi cùng em vì sợ thu hút những ánh nhìn kỳ lạ. Bây giờ tôi đã tu Chân, Thiện, Nhẫn và sẵn sàng thay đổi bản thân và chấp nhận em của mình. Tôi không còn tránh mặt hay phản đối em vì nghĩ rằng đôi bàn tay của em dơ bẩn. Thay vào đó, tôi xem em trai như một người bạn tốt và cố gắng dành nhiều thời gian hơn với em.

Tôi cũng ngày càng ý thức được những nỗ lực chịu khó và tình yêu thương của cha mẹ. Ban đầu, cha mẹ muốn tôi có em, nên quyết định có thêm đứa con thứ hai. Để chăm sóc tốt cho em trai, mẹ tôi đã chuyển từ giáo dục nghệ thuật sang giáo dục đặc biệt, và cha tôi đã làm việc vất vả để hỗ trợ gia đình. Trong giai đoạn khó khăn nhất của cuộc đời tôi, cha mẹ đã làm việc thậm chí còn vất vả hơn và không từ bỏ tôi.

Tấm gương của cha mẹ đã để ấn tượng sâu sắc trong tâm trí tôi. Cha mẹ và em trai tôi đã tạo điều kiện để tôi đắc Pháp. Trong xã hội phức tạp và loạn tượng này, tôi may mắn đặt chân vào miền tịnh thổ tu luyện Đại Pháp.

Tôi hiện đang đọc từng cuốn kinh văn của Đại Pháp và lấy Pháp làm Thầy để làm kim chỉ nam cho cuộc sống hàng ngày. Bây giờ, tôi không chỉ trở nên vui vẻ hơn mà còn cải biến nhiều quan niệm. Tôi sẽ học tập chăm chỉ và dùng hành xử của mình để chứng thực sự mỹ hảo của Đại Pháp.

Đây là trải nghiệm tu luyện của tôi. Vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp.

Cảm ân Sư phụ!

Cảm ân các bạn đồng tu!

(Bài viết được trình bày tại Pháp hội Đài Loan năm 2024)

Bản quyền © 2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/10/30/484338.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/6/221530.html

Đăng ngày 24-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Pháp hội Đài Loan: Cuộc đời tái sinh nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Puebla, Mexico: Cùng nhau đề cao qua Hội nghị Chia sẻ Trải nghiệm Tu luyện Pháp Luân Đại Pháphttps://vn.minghui.org/news/273905-puebla-mexico-cung-nhau-de-cao-qua-hoi-nghi-chia-se-trai-nghiem-tu-luyen-phap-luan-dai-phap.htmlMon, 16 Dec 2024 15:27:44 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=273905[MINH HUỆ 12-12-2024] Tại Hội nghị Chia sẻ Trải nghiệm Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (Pháp hội) mới đây ở Puebla vào ngày 7 tháng 12, 16 học viên đã chia sẻ những câu chuyện và nhận thức của bản thân về tu […]

The post Puebla, Mexico: Cùng nhau đề cao qua Hội nghị Chia sẻ Trải nghiệm Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Mexico

[MINH HUỆ 12-12-2024] Tại Hội nghị Chia sẻ Trải nghiệm Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (Pháp hội) mới đây ở Puebla vào ngày 7 tháng 12, 16 học viên đã chia sẻ những câu chuyện và nhận thức của bản thân về tu luyện. Họ cho biết bằng cách tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn trong cuộc sống và công việc, khó khăn chính là cơ hội để họ đề cao. Thông qua hướng nội và đề cao tâm tính, họ có thể buông bỏ các chấp trước và làm tốt hơn trong việc nâng cao nhận thức về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại ở Trung Quốc.

Các học viên từ nhiều khu vực ở Mexico đã tham dự sự kiện được tổ chức tại khán phòng của Học viện Sư phạm ở trung tâm thành phố Puebla. Họ đến từ Cancún, Celaya, Cuernavaca, Guadalajara, Jalapa, Mexico City, Monterrey, Oaxaca, Puebla, Querétaro, Teziutlán, Tlaxcala, Tulum và San Miguel el Alto.

96bce4974c6ca0f625c37732d49d3ddd.jpg

92d8399c74b913d19310d678e5f84e55.jpg

b0f9f5cf95239c49396cac3ea275b8bd.jpg

2d74d278e960f14935cedb3055741b3a.jpg

e999858fde9a192b0904ff29c44c8bff.jpg

a5d4d5e8e8798141aacee68518e0ec2f.jpg

e217106a6c4f8d4a170493441899a2b2.jpg

Các học viên đọc bài chia sẻ tại Pháp hội ngày 7 tháng 12 tại Puebla, Mexico

04db9074c5695cb0f5cea4aba9613bcf.jpg

Ảnh chụp tập thể các học viên sau Pháp hội

Trừ bỏ nỗi sợ hãi trong thời kỳ mang thai

Cô Jenny, người đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 11 năm, kể về một khổ nạn mà cô gặp phải trong lần mang thai đầu tiên. Vào đầu thai kỳ, cô được thăng chức làm Điều phối viên kinh doanh. Mục tiêu doanh thu là 15 triệu peso (tương đương 680.000 đô la Mỹ) trong hai tháng và cô đã phải chịu rất nhiều căng thẳng.

Cô đọc một bài viết đăng trên Minh Huệ, trong đó có một học viên bị sẩy thai, và cô sợ rằng điều tương tự có thể xảy ra với mình. Sau đó vài ngày, cô bắt đầu có dấu hiệu chảy máu và các bác sỹ khuyên cô nên nằm nghỉ một chỗ. Khi hướng nội tìm, cô nhận ra cựu thế lực đã lợi dụng sơ hở của mình. Cô đã không tín Sư, và rằng cơ thể cô đã được tịnh hóa và cô đang được Sư phụ coi sóc.

“Tôi ngộ ra rằng vì cơ thể tôi đã được Đại Pháp thanh lọc, nên việc mang thai sẽ diễn ra tốt đẹp và tôi sẽ sinh ra một đứa con khỏe mạnh”, cô chia sẻ. Cô cho hay cô cũng nhận ra mình có chấp trước so sánh bản thân với các học viên khác và cảm thấy mình vượt trội hơn.

Cô Jenny quyết định xử lý tình huống như một học viên và làm ba việc như thường lệ. Sau đó, cô đã sinh một bé gái khỏe mạnh và trải nghiệm này cũng khẳng định tín tâm của cô vào Pháp Luân Đại Pháp.

Một cuộc đời mới

Cô Lilia đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 20 năm. Vì giữ vị trí cao trong một cơ sở y tế quan trọng nhất ở Mexico, cô đã nảy sinh tâm kiêu ngạo và ích kỷ.

Mặc dù thành công trong cuộc sống, nhưng cô vẫn không hạnh phúc. Những chấp trước này cùng các vấn đề khác đã khiến chồng cô rời bỏ cô. Hôn nhân tan vỡ, nhà cửa không còn, cô càng trở nên oán giận, ốm yếu và bị mất việc. Cô nhận ra có điều gì đó không ổn—nhưng cô không biết rõ là gì. Cô cảm thấy lạc lõng và tự hỏi liệu có phép màu nào có thể thay đổi cuộc đời cô không.

Cô đã biết đến Pháp Luân Đại Pháp và bước vào luyện. Cô học cách quan tâm đến người khác và lùi lại một bước khi gặp phải xung đột. Dần dần, cuộc sống của cô đã trở lại bình thường và cô cùng chồng cũ đã tái hôn. Họ mua một ngôi nhà mới và cô Lilia cũng tìm được một công việc mới. Môi trường làm việc của cô đã được cải thiện và các con cô cũng rất vui với những thay đổi tích cực của cô.

Sau khi bắt đầu tu luyện, các bệnh về tiêu hóa và bệnh phổi của cô Lilia đã biến mất. Các chứng đau nửa đầu, viêm đại tràng và viêm khớp của cô cũng không còn. Cô Lilia rất biết ơn Sư phụ đã tịnh hóa tâm trí và thân thể cho cô, và ban cho cô một cuộc đời mới.

Quay trở lại tu luyện

Anh Sergio bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2009. Nhưng phải đến năm năm sau, anh mới bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân và tham gia một số hạng mục giới thiệu Đại Pháp. Song, trong bốn năm tiếp theo, anh đã buông lơi và mắc một số sai lầm. Anh dần dần xa rời tu luyện.

Một ngày tháng 8 năm 2024, anh Sergio bị một số kẻ xấu tấn công. Những kẻ tấn công đánh anh và thậm chí bắn anh.

“Nhờ sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã có thể thoát khỏi nguy hiểm”, anh Sergio cho biết. “Tôi đã tiếp tục luyện công và cố gắng làm tốt ba việc. Tôi sẽ tiếp tục học Pháp và buông bỏ chấp trước của mình”.

Nhận ra chấp trước căn bản

Bà Laura bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cách đây 15 năm. Gần đây, con trai bà đưa ra một quyết định khiến bà sợ hãi. Nỗi sợ hãi làm bà nảy sinh những suy nghĩ tiêu cực, chúng hành hạ bà khiến bà luôn trong tâm trạng tồi tệ và vô cùng đau khổ. Cuối cùng, bà nhận ra mình đang ngày càng lún sâu vào khổ nạn.

Bà phát hiện bản thân có nhiều chấp trước và quan niệm đan xen, hình thành nên tư duy người thường của bà. Trong khi nỗ lực trừ bỏ tâm sợ hãi, bà nhận ra một chấp trước căn bản to lớn khác, luôn bám lấy bà. Bà biết không thể tự mình giải quyết vấn đề, và quyết định tin tưởng Sư phụ và Đại Pháp. Qua trải nghiệm này, bà Laura đã hiểu rõ hơn về tu luyện, và thật tuyệt vời khi có thể hoàn toàn tín Sư tín Pháp. “Đây là lời nhắc nhở thôi thúc tôi phải luôn tinh tấn. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ”, bà nói.

Trừ bỏ chấp trước vào danh

Khi học viên trẻ Eduardo làm người dẫn chương trình tin tức, chấp trước của anh vào danh tăng lên nhanh chóng. Anh trở nên tự cao tự đại và không muốn chấp nhận lời phê bình, chấp trước này còn dẫn đến đố kỵ và oán giận. Cái tôi của anh bị khuếch đại sau khi anh trở thành phóng viên.

Bằng cách học các bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp, anh Eduardo nhận ra anh không nên chấp trước vào vai trò hay danh tiếng của mình. Thay vào đó, anh nên tập trung vào việc đề cao tâm tính, điều này rất quan trọng trong tu luyện. Anh dần học cách loại bỏ tâm đố kỵ và những suy nghĩ xấu khác, và phối hợp tốt với học viên khác một cách vô điều kiện.

Mẹ của anh Eduardo được chẩn đoán mắc ba căn bệnh về mắt, và trong khi trợ giúp bà, anh đã có thái độ tích cực và coi đó là cơ hội để anh trở nên vị tha hơn.

Tu bỏ tâm sắc dục

Trong bài chia sẻ của mình, cô Cristina nói về trải nghiệm của bản thân khi buông bỏ tâm sắc dục. Cô thấy vấn đề này đã can nhiễu đến mọi hạng mục mà cô tham gia. Sự thiếu tinh tấn và thiếu tự chủ đã khiến cô nhiều lần gây ra tổn thất trong việc cứu người. Nhưng Sư phụ từ bi đã nhiều lần cho cô Cristina cơ hội để cải thiện. Cô cũng học cách nghiêm khắc với bản thân và có thể trừ bỏ từng lớp chấp trước này.

Quá trình này cũng dạy cô Cristina rằng việc duy trì mối quan hệ đúng đắn giữa một người đàn ông và một người phụ nữ theo văn hóa truyền thống là rất quan trọng. Giờ đây cô cố gắng nhìn nhận hôn nhân theo các giá trị truyền thống.

Tu bỏ tâm oán hận

Một học viên cho biết, sau khi chồng cô mất vào năm 2018, cô nhận ra rằng cô đã oán hận anh. Với sự giúp đỡ của Sư phụ và thông qua việc học Pháp, hướng nội, phát chính niệm và chia sẻ với các học viên khác, cô đã dần dần trừ bỏ được sự oán hận của mình.

Cô cũng nhận ra cô phải giữ tâm thanh tịnh và kiên tín Đại Pháp. Nếu không, sự oán hận có thể tăng lên, và chấp trước này có thể can nhiễu đến bản thân cô cũng như người khác. Người tu luyện không thể chỉ dựa vào người khác để vượt qua khảo nghiệm hay khổ nạn về tâm tính, cho dù họ có thân thiết với nhau đến đâu.

Sau khi chồng qua đời, học viên này đảm nhận vai trò quản lý công ty tư vấn nguồn nhân lực của gia đình. Vì việc tiếp xúc với khách hàng cần diễn ra trực tiếp nên công ty đã bên bờ vực phá sản vào năm 2020 (do lệnh phong tỏa vì đại dịch). Cô đã tham gia Epoch Times phiên bản tiếng Tây Ban Nha với tư cách là một tình nguyện viên, và sau đó bắt đầu làm việc toàn thời gian cho kênh truyền thông này. Dần dần, cô đã có thu nhập ổn định và có thể dành nhiều thời gian hơn để xử lý các vấn đề liên quan đến kênh truyền thông và việc đưa tin.

Học viên này cho biết cô đã học được rất nhiều từ những trải nghiệm này. “Bất kể có chuyện gì xảy ra trên hành trình tu luyện, Sư phụ luôn luôn chăm sóc chúng ta,” cô nói.

Học hỏi lẫn nhau

Cô Mary cho biết sự kiện này rất hữu ích. “Tất cả những câu chuyện này nhắc nhở tôi phải hướng nội tìm, và xem liệu tôi có những chấp trước tương tự không,” cô nói. Khi một học viên nói về tâm oán hận của cô đối với mẹ mình, cô Mary nhớ lại những cảm xúc phụ diện của bản thân bởi hồi cô còn nhỏ, mẹ cô dường như thiên vị với anh chị em cô hơn. Cô nhận ra cô cần phải buông bỏ những chấp trước này.

Sau Pháp hội, các học viên đã chụp ảnh tập thể. Họ nói rằng họ rất biết ơn Sư phụ vì cơ duyên này và dự định sẽ làm tốt hơn trong hành trình tu luyện còn lại.

Bản quyền © 2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/12/12/486041.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/12/13/222064.html

Đăng ngày 16-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Puebla, Mexico: Cùng nhau đề cao qua Hội nghị Chia sẻ Trải nghiệm Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Pháp hội Hàn Quốc: Sư phụ đã an bài con đường tu luyện của tôi trong vai trò là giáo viên và hiệu trưởnghttps://vn.minghui.org/news/273882-phap-hoi-han-quoc-su-phu-da-an-bai-con-duong-tu-luyen-cua-toi-trong-vai-tro-la-giao-vien-va-hieu-truong.htmlSun, 15 Dec 2024 11:06:48 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=273882[MINH HUỆ 19-11-2024] Con xin kính chào Sư phụ! Xin chào các đồng tu! Tôi đến từ Gimhae, Gyeongnam, Hàn Quốc và đã làm nghề giáo viên được 39 năm rưỡi. Tôi vừa nghỉ hưu vào tháng Hai. Đến tháng 11 năm […]

The post Pháp hội Hàn Quốc: Sư phụ đã an bài con đường tu luyện của tôi trong vai trò là giáo viên và hiệu trưởng first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Hàn Quốc

[MINH HUỆ 19-11-2024] Con xin kính chào Sư phụ! Xin chào các đồng tu!

Tôi đến từ Gimhae, Gyeongnam, Hàn Quốc và đã làm nghề giáo viên được 39 năm rưỡi. Tôi vừa nghỉ hưu vào tháng Hai. Đến tháng 11 năm 2024 là tròn 20 năm tôi tu luyện trong Pháp Luân Đại Pháp.

Trong Kinh văn “Giảng Pháp tại Pháp hội Singapore”, Sư phụ đã giảng:

“Chư vị đã tu luyện [vậy] sự việc này là ở vị trí thứ nhất, như vậy bất kể chuyện gì cũng không thể can nhiễu nó.”

Khi bước vào tu luyện, tôi đã quyết định rằng để việc tu luyện của mình không chịu bất kỳ can nhiễu nào, tôi phải xem việc ấy là ưu tiên nhất và sẽ làm theo an bài của Sư phụ một cách vô điều kiện.

Giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho các học sinh

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ở tuổi 42. Đại Pháp đã thay đổi cuộc đời tôi. Ngay từ thuở đầu, tôi luôn tập trung tu luyện thật tốt và nghĩ cách để nói với người khác về Đại Pháp. Vào mỗi học kỳ, tôi đều dạy các học sinh của mình luyện công. Các em cũng niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Tôi nghĩ rằng ngay cả khi các em không kiên trì tu luyện, thì ít nhất cũng nên ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.

Tôi nói với các em về Thần Phật và vô cùng biết ơn khi không ai phàn nàn hoặc trình báo tôi. Rất ít học sinh của tôi mắc bệnh hoặc gặp những vấn đề nghiêm trọng như bị chấn thương.

Sư phụ đã chấn chỉnh thói quen xấu của tôi là hay nổi nóng với học sinh. Không lâu sau khi tôi bắt đầu tu luyện, Sư phụ đã khảo nghiệm xem liệu tôi có thể giữ bình tĩnh hay không và tôi đã vượt qua khảo nghiệm. Khi trở về nhà tối hôm đó và đọc Chuyển Pháp Luân, tôi nhận ra đây là một quyển Thiên Thư. Vào năm cuối cùng trước khi tôi nghỉ hưu, như thể để tiêu trừ tất cả những món nợ nghiệp tôi còn thiếu, có nhiều học sinh của tôi rất quậy phá và ngày nào các em cũng gây chuyện. Tôi thường xuyên hướng nội và cố gắng khống chế bản thân, nhưng không hề dễ dàng.

Khi một học sinh nói tục với tôi, tôi vô cùng tức giận. Tuy nhiên, tôi nhớ lại điều Sư phụ đã giảng:

“Tuy nhiên chúng tôi đã giảng rằng, là một người luyện công, thì cần làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’, dùng tiêu chuẩn cao mà yêu cầu bản thân.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)

Vì vậy, tôi nén cơn giận và gọi học sinh đó đến. Ngay khi tôi chuẩn bị la mắng em ấy, các cơ mặt của tôi đột nhiên giãn ra và tôi mỉm cười. Tôi lập tức nhận ra rằng Sư phụ đang điểm hoá tôi ngừng nổi giận với các em học sinh và không tạo nghiệp nữa. Tôi đã cười và nói chuyện với em ấy. Sau đó, các em đã cư xử tốt hơn và tôi không còn nổi cáu nữa.

Thiện giải với vị hiệu trưởng

Tôi biết rằng mọi thứ mình có được là do Sư phụ an bài. Tiêu chuẩn thăng tiến ở Hàn Quốc được hạ thấp và đột nhiên tôi được thăng lên chức phó hiệu trưởng ở một trường học nọ. Tôi vừa mới bắt đầu tham gia vào một hạng mục Đại Pháp và chịu trách nhiệm hiệu đính bản dịch. Hàng ngày sau giờ làm việc, tôi dành nhiều tiếng đồng hồ để đọc kiểm tra lỗi.

Việc thăng tiến lên chức phó hiệu trưởng cho tôi rất nhiều thời gian. Tuy nhiên, khi nghĩ đến việc đi dạy ở một ngôi trường xa cách nhà hơn 80 km, tôi tự hỏi vì sao mình lại bị chuyển đến một ngôi trường ở xa như vậy. Tuy nhiên, tôi nhận ra rằng Sư phụ an bài hẳn là có lý do. Sau một vài ngày, tôi cảm nhận được giữa tôi và vị hiệu trưởng có tồn tại một mối quan hệ nhân duyên đặc biệt nào đó. Tôi đã quyết định rằng bất kể điều gì xảy ra, tôi sẽ làm tốt công việc và cứu độ chúng sinh.

Các giáo viên nói rằng vị hiệu trưởng này vô cùng hà khắc và khắt khe. Họ đều e sợ ông ấy. Tuy nhiên, sau khi làm việc với tôi khoảng 2 tuần, ông ấy đã tin tưởng tôi và trở nên thân thiện.

Tôi đã hồng Pháp cho người lao công của trường và dạy bà ấy luyện công. Thỉnh thoảng, chúng tôi luyện công ở khuôn viên trường và vị hiệu trưởng đã nhìn thấy. Ông ấy nói rằng tôi nên dạy tất cả giáo viên và học sinh trong trường luyện công. Vì thế, hàng ngày tôi đều dành 20 phút nghỉ giải lao để tập hợp hơn 70 học sinh và giáo viên ở khu sảnh nhỏ để dạy họ luyện công. Sau một vài tháng, ông ấy nhờ tôi đến phòng y tế ở gần đó vào mỗi trưa ngày thứ Tư để dạy những người già luyện công.

Vào cuối năm, tôi đề xuất rằng trường học nên mua vé Thần Vận cho học sinh và giáo viên. Vị hiệu trưởng đã chấp thuận. Kết quả là, các viên chức, học sinh và giáo viên đều đến xem Thần Vận. Tuy nhiên, vị hiệu trưởng không đi vì tinh thần ông ấy không được tốt.

Ở Hàn Quốc, ban giám hiệu nhà trường phải chuyển công tác sau 18 tháng. Tuy nhiên, sau đợt trình diễn của Thần Vận ở địa phương năm đó, quy định đột ngột thay đổi thành một năm đối với chức phó hiệu trưởng, hết kỳ hạn đó là tôi có thể nộp đơn chuyển công tác sang một trường học khác. Sự thay đổi đột ngột trong quy định chuyển công tác làm tôi nhận ra rằng Sư phụ đang cố gắng điểm ngộ cho tôi và yêu cầu tôi quay trở lại thành phố Gimhae. Mặc dù vị hiệu trưởng muốn tôi ở lại thêm một năm nữa, tôi vẫn nộp đơn xin chuyển công tác ngay lập tức.

Khoảng 2 tháng trước khi chuyển công tác, trong khi đang thiền định, tôi đột nhiên nhìn thấy tiền kiếp của mình với vị hiệu trưởng này. Cũng như trong kiếp này, kiếp sống kia rất ngắn ngủi và bi thương. Tôi không thể ngừng khóc. Một vài ngày sau, ông ấy gửi cho tôi một bức thư điện tử để xin lỗi và giải thích rằng lý do ông ấy không đi xem Thần Vận là vì ganh tỵ với việc trong tâm tôi chỉ có Sư phụ và Đại Pháp.

Sau đó, ông ấy gọi cho tôi và nói rằng đã đọc xong quyển sách Chuyển Pháp Luân mà tôi tặng. Khi biết tin này, tôi đã mua vé Thần Vận cho vợ chồng ông ấy. Cả hai đều nói rằng họ vô cùng xúc động trước những màn trình diễn của Thần Vận. Dưới sự an bài của Sư phụ, tôi đã hoá giải được nhân duyên với vị hiệu trưởng này và hoàn thành trách nhiệm trợ Sư chính Pháp.

Sau khi trở về Gimhae, trong vòng 3 năm rưỡi, tôi đã làm việc với ba vị hiệu trưởng khác nhau. Sau khi hoàn trả sạch nợ nghiệp cho họ, tôi đã được thăng chức làm hiệu trưởng.

Tu luyện trong vai trò là hiệu trưởng

Tháng 3 năm 2017, tôi chuyển công tác đến một trường học ở khu Yangsan để đảm nhận chức hiệu trưởng. Phụ huynh và giáo viên ở đó đều rất không vui. Là một người tu luyện, tôi luôn hành xử theo Chân-Thiện-Nhẫn, đối xử với học sinh, phụ huynh và giáo viên với tâm thái cân nhắc đến người khác trước. Mặc dù mọi người e ngại về tôi, tôi không hề để tâm tới việc đó.

Vào buổi sáng đầu tiên, vị hội trưởng hội phụ huynh học sinh đã đến văn phòng của tôi và đưa ra rất nhiều kiến nghị. Nhân viên văn phòng cũng rất lạnh lùng với tôi. Tôi cảm thấy mọi người ở đây thật thô lỗ. Tuy nhiên ngay từ ngày đầu, tôi đã hướng nội tìm, loại bỏ chấp trước vào danh lợi và tu tâm của mình. Dưới vai trò hiệu trưởng, tôi nhất tâm đối xử với mọi người bằng sự tôn trọng và giải quyết các kiến nghị của họ sớm nhất có thể.

Để tạo điều kiện cho các giáo viên chú trọng việc giảng dạy cho học sinh, tôi đã cắt giảm khối lượng công việc cho họ. Ít lâu sau, tôi nói rằng mình muốn nói chuyện với các em học sinh ở giảng đường. Tôi muốn nói với các em về Chân-Thiện-Nhẫn. Mặc dù chưa từng có tiền lệ tổ chức sinh hoạt vào buổi sáng cho học sinh, các giáo viên không hề phản đối. Thông qua việc giáo dục định kỳ hàng tháng về Chân-Thiện-Nhẫn, thái độ của các em học sinh đã trở nên rõ ràng hơn và các em thường chào hỏi tôi khi tôi đi bộ trong khuôn viên trường.

Dần dần, các giáo viên rất hài lòng. Vị hội trưởng hội phụ huynh còn cảm ơn tôi bằng cách gửi hoa lưu niệm cho nhà trường khi tôi quay về Gimhae. Vào mùa xuân năm 2018, khoảng 21 đến 25 viên chức đã xem Thần Vận.

Sau này, tôi ngộ ra rằng cũng là nhờ an bài của Sư phụ nên tôi mới đột nhiên được thăng chức làm hiệu trưởng. 3 tháng sau khi tôi nhận chức, con gái tôi, người đang làm việc trong một hạng mục truyền thông, đã bắt đầu hoạt động trên các nền tảng mạng xã hội. Hạng mục không hề dễ dàng. Có rất nhiều việc khá tẻ nhạt, từ việc lựa chọn bài chia sẻ chất lượng, biên dịch từ tiếng Anh sang tiếng Hàn, và hiệu đính bài chia sẻ. Không có học viên nào nguyện ý làm việc đó, vì thế tôi quyết định tạm ngưng công việc và giúp đỡ con gái trong hạng mục mới này.

Tôi đã nhờ ba học viên có khả năng biên dịch từ tiếng Anh sang tiếng Hàn trong khu vực chúng tôi và họ đều đồng ý. Mặc dù việc dịch thuật và hiệu đính chưa hoàn hảo nhưng họ đều làm một cách hết sức tận tâm. Không lâu sau đó, số lượng các bài chia sẻ cần hiệu đính đã gia tăng đáng kể nhưng tôi lại là người duy nhất hiệu đính chúng. Đôi khi, tôi phải hiệu đính đến 8 bài chia sẻ.

Khi số lượng người theo dõi trên các tài khoản mạng xã hội tiếp tục gia tăng, thì doanh thu quảng cáo của kênh truyền thông cũng thế. Vì vậy, để đạt mức chỉ tiêu doanh số như hãng thông tấn của người thường, kênh truyền thông đã tuyển thêm ba nhà báo. Chúng tôi nhanh chóng rút khỏi hạng mục sau khi các học viên trẻ tham gia. Tôi vô cùng hài lòng khi hạng mục truyền thông đã phát huy vai trò tích cực của nó.

Trong hơn một năm làm việc ở hạng mục truyền thông này, tôi đã đề cao rất nhiều, đôi khi còn cảm thấy như mình đang sử dụng công năng. Các học viên trong khu vực chúng tôi chưa bao giờ than phiền về công việc nặng nhọc và ai ai cũng phối hợp rất tốt. Khi nghĩ đến sự hỗ trợ vô tư của các đồng tu, tôi vô cùng cảm động và biết ơn sự giúp đỡ của họ.

Tháng 9 năm 2018, sau khi kết thúc nhiệm kỳ ở trường này, tôi được chuyển công tác đến một trường học nhỏ hơn ở thành phố Gimhae. Năm tiếp theo, một giáo viên, cũng là một học viên, đã đến công tác ở trường và được tôi chỉ định chịu trách nhiệm cho chương trình giáo dục đạo đức trẻ em. Cô ấy đã nói với các em về Chân-Thiện-Nhẫn. Nhờ sự sáng tạo và nỗ lực của học viên này, các em học sinh đã thay đổi qua từng ngày.

Vào năm thứ hai, chương trình được các phụ huynh đón nhận tích cực. Khi tôi rời trường học, các em học sinh lớp sáu đã tiễn tôi, gương mặt các em tươi tắn rạng ngời.

Tôi đã công tác tại trường học ấy khoảng 18 tháng. Khi tôi sắp chuyển công tác, một vị hiệu trưởng cấp cao đã gọi cho tôi và mời tôi đến trường của ông ấy. Mặc dù chưa từng nghĩ tới việc đến trường ấy, tôi cảm thấy hết thảy mọi thứ mình gặp phải không hề ngẫu nhiên, nên đã nộp đơn đến đó.

Sau này, một giáo viên ở trường đó bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và chúng tôi đã lập nên một điểm luyện công gần trường học. Trong thời gian tại chức ở trường, tôi nhận được một cuộc gọi từ một người quen thời sinh viên, người mà tôi đã chia sẻ về Thần Vận nhưng ông ấy vẫn chưa đi xem. Trong lúc nói chuyện điện thoại, ông ấy nói rằng sẽ chuyển công tác tới một nơi gần trường học của chúng tôi vào tháng 1. Vì vậy, một lần nữa tôi đã nói về Thần Vận với ông và lần này ông ấy đã đi xem.

6 tháng sau khi chuyển công tác tới đây, ông ấy lại được chuyển công tác về thị trấn của mình. Từ việc này, một lần nữa tôi cảm thấy rằng tất cả những lần chuyển công tác của tôi đã được Sư phụ an bài một cách cẩn mật, và tất cả đều là để tôi kết nối với chúng sinh và hoàn thành sứ mệnh cứu độ họ.

Vì công việc ở trường học này rất thuận lợi, tôi cho rằng mình đã hoàn thành trách nhiệm ở xã hội người thường nên muốn nộp đơn nghỉ hưu danh dự sớm hai năm. Một hôm trong khi đang đắn đo, tôi đã mơ thấy có người đưa tôi hai tập hồ sơ ghi nợ. Khi tỉnh dậy và suy nghĩ về việc này, tôi cảm thấy rằng vẫn còn điều gì đó mà tôi cần phải làm trong hai năm còn lại. Vì thế, tôi lại nộp đơn chuyển công tác đến một khu vực ở Gimhae, một nơi tôi chưa từng đến công tác trước đây. Tôi muốn kết thúc sự nghiệp giảng dạy của mình ở đó.

Các học sinh ở trường học này lịch thiệp và tâm tính tốt hơn bất kỳ trường học nào mà tôi từng công tác trước đây, còn các giáo viên thì rất tận tâm và có trách nhiệm. Không có điều gì đặc thù khiến tôi phải lo lắng.

Khi Bộ Giáo dục hay các lãnh đạo đến thăm trường, họ đều nói: “Trường này thật sạch và bầu không khí hết sức thoải mái!” Mỗi buổi sáng, bốn viên chức sẽ đến văn phòng tôi và thảo luận công việc như thể chúng tôi là một gia đình. Trong hai năm làm việc cùng nhau, chúng tôi chưa bao giờ tranh cãi. Khi tôi nghỉ hưu, các giáo viên đều vô cùng tiếc nuối.

Buổi tiệc chia tay dành cho hiệu trưởng rất đặc biệt. Các bữa tiệc tiễn hưu thường được tổ chức ở Gimhae, tuy nhiên khi tôi nghỉ hưu thì lại đột nhiên được tổ chức tiệc chia tay ở Xianyang. Xianyang – nơi đầu tiên mà tôi công tác khi trở thành giáo viên ở độ tuổi 21. Sự nghiệp giảng dạy của tôi đã bắt đầu và kết thúc ở Xianyang.

Tôi cảm thấy như mình đã nhận được một món quà quý giá. Trong suốt 39 năm rưỡi làm giáo viên, tôi đã chăm lo cho các em học sinh và hoàn thành trách nhiệm của mình. Sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tôi nhớ đến sứ mệnh cứu độ chúng sinh và hồng Pháp cho những người mình tiếp xúc. Khi nghĩ về những an bài tỉ mỉ mà Sư phụ dành cho mình, mắt tôi cứ ngấn lệ.

Ban tổ chức bữa tiệc bảo tôi viết một câu mà tôi yêu thích lên tấm huy chương trao tặng. Tôi đã viết: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Vào ngày diễn ra buổi tiệc chia tay, tất cả các hiệu trưởng trong thị trấn đều có mặt và người chủ trì buổi tiệc đã đọc to “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” rồi giải thích ý nghĩa của câu ấy. Không ngôn từ nào có thể bày tỏ lòng biết ơn của tôi với Sư phụ. Sau buổi tiệc chia tay, các hiệu trưởng nói rằng buổi tiệc này là trang nghiêm nhất và thần thánh nhất mà họ từng tham dự. Vào ngày hôm đó, tuyết rơi dày đặc trên núi Xianyang.

Mặc dù tôi vẫn còn nhiều thiếu sót trong suốt 20 năm tu luyện, dưới sự an bài cẩn mật của Sư phụ, tôi đã vượt qua một cách thuận lợi. Nếu tôi không tu luyện Đại Pháp, thì một người mắc chứng lo âu như tôi sẽ không bao giờ có thể trở thành hiệu trưởng. Một lần nữa, con xin được cảm ơn Sư phụ vì sự chăm sóc tận tuỵ của Ngài. Tôi cũng muốn cảm ơn các đồng tu đã cùng tôi trải qua 20 năm tu luyện.

Con xin cảm ơn Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!

(Bài chia sẻ được đọc tại Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ở Hàn Quốc năm 2024)

Bản quyền © 2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/11/19/485131.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/23/221784.html

Đăng ngày 15-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Pháp hội Hàn Quốc: Sư phụ đã an bài con đường tu luyện của tôi trong vai trò là giáo viên và hiệu trưởng first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Trải qua khổ nạn thấy được tầm quan trọng của việc hướng nộihttps://vn.minghui.org/news/273880-trai-qua-kho-nan-thay-duoc-tam-quan-trong-cua-viec-huong-noi.htmlSun, 15 Dec 2024 11:06:27 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=273880[MINH HUỆ 07-08-2024] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu! Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 3 năm 1997. Hơn 20 năm qua, có lúc tinh tấn, có lúc giải đãi; […]

The post Trải qua khổ nạn thấy được tầm quan trọng của việc hướng nội first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Canada

[MINH HUỆ 07-08-2024] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 3 năm 1997. Hơn 20 năm qua, có lúc tinh tấn, có lúc giải đãi; nhưng Sư phụ chưa bao giờ từ bỏ tôi. Ngài luôn bảo hộ và điểm hóa cho tôi, đồng thời thử thách và rèn giũa tôi qua vô số khảo nghiệm. Tôi dần dần từ chỗ biết ơn như một người thường đến hiểu sâu hơn về Đại Pháp thông qua khảo nghiệm và khổ nạn, tự suy ngẫm và hiểu sâu sắc hơn về tu luyện. Đây là một quá trình rất dài, rất gian khổ, khắc cốt ghi tâm. Đến vài năm gần đây, trải qua một số khổ nạn lớn, tôi mới thực sự minh bạch được bản chất của tu luyện. Cuối cùng tôi đã hiểu cách tu luyện, học cách hướng nội và vượt qua nhiều trở ngại, bao gồm cả những thử thách sinh tử. Các đồng tu đã khuyến khích tôi viết về trải nghiệm gần đây của mình.

Quy chính bản thân, vượt quan sinh tử

Khi đại dịch COVID trở nên nghiêm trọng hơn vào năm 2021, tâm tôi đã dao động, thân thể cũng bắt đầu cảm thấy bất thường. Vào tháng 3 năm 2022, một buổi tối sau khi gọi điện về Trung Quốc giảng chân tướng, tôi cảm thấy ngực đau dữ dội. Tôi đã phát chính niệm trong một tiếng đồng hồ nhưng cơn đau vẫn không hề giảm. Tôi nghĩ: “Có thể là một cơn đau tim chăng? Bệnh này rất nghiêm trọng.” Tôi liền nhờ con gái đưa tôi đến bệnh viện khám. Chỉ một niệm sai lệch này đã khiến tôi phải trải qua đại nạn sinh tử!

Bác sĩ đã tiến hành khám sức khỏe toàn diện, sau 3-4 tiếng, ông ấy giơ ngón tay cái lên và nói: “Rất tốt”. Tuy nhiên, tôi vẫn thấy đau. Tôi chợt nhận ra rằng Sư phụ đang điểm hóa cho tôi qua lời nói của bác sĩ: “Con không có bệnh; tất cả chỉ là giả tướng.” Tôi liền nói với con gái: “Chúng ta về nhà thôi!”

Nhưng phải vượt qua đêm hôm nay như thế nào đây? Tôi không thể ngủ được! Tôi không thể nằm xuống, vì cơ thể chạm vào đâu cũng có cảm giác như bị kim đâm. Da thịt tôi đau rát, xương và cơ bắp đều đau nhức. Tôi không thể đứng hay ngồi dậy.

Tôi đã xuất một niệm: “Học Pháp! Học Pháp!” Tôi tự nhủ: “Đúng vậy! Chỉ có Đại Pháp mới có thể cứu được mình!” Tôi liền nghe các bài giảng của Sư phụ và cơn đau đã dịu đi. Tôi đã nghe bốn bài giảng và đầu óc trở nên rất minh mẫn. Cơn đau cũng giảm bớt khi tôi luyện công.

Mỗi đêm tôi ngủ chưa đầy hai tiếng và không thể ăn uống gì, nhưng kỳ diệu thay, cứ sau hai giờ chiều, cơn đau lại hoàn toàn biến mất cho đến khoảng mười giờ rưỡi đêm. Tôi nghĩ: “Khi không bị đau, tôi có thể sử dụng thời gian để chia sẻ thể ngộ về Pháp với các học viên trong gia đình”.

Tôi tiếp tục gọi điện trên nền tảng giảng chân tướng như thường lệ nên cơn đau không ảnh hưởng đến việc thực hiện ba việc của tôi. Tôi hiểu rằng đây là một khảo nghiệm do Sư phụ an bài để xem liệu tôi có tiếp tục tu luyện hay không. Chỉ cần tôi có thể làm được ba việc, tôi vẫn là một người tu luyện! Cho dù qua đời, tôi vẫn đang bước đi trên con đường thần thánh. Tôi hoàn toàn buông bỏ những quan niệm của mình.

Tôi nhớ Sư phụ đã giảng rằng:

“Khí công là tu luyện, là điều siêu thường, không phải là môn thể thao nơi người thường; cần phải coi trọng tâm tính thì mới có thể lành bệnh hoặc tăng công.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi ngộ ra rằng đây là cơ hội để đề cao tâm tính. Tôi nhờ các đồng tu trong gia đình giúp đỡ bằng cách chỉ ra các vấn đề về tâm tính của tôi. Tôi đã suy ngẫm sâu sắc và thấy rằng mình vẫn còn tâm oán hận. Khi tôi kể lại cho mọi người trong gia đình về căn nguyên của tâm oán hận, họ nói: “Chuyện đó đã xảy ra hàng chục năm trước và người đó đã qua đời, sao còn ôm giữ tâm oán hận như vậy?“

Tôi nghĩ, đúng vậy! Lập tức liền buông bỏ chấp trước đó. Tôi cũng suy nghĩ sâu hơn: Khi người khác đối xử không công bằng với chúng ta và chúng ta cảm thấy bị tổn thương, chẳng phải đó là chấp trước vào việc bảo vệ bản thân sao? Chẳng phải đó là vị tư vị ngã sao? Quả thực tôi có tâm muốn bảo vệ lợi ích bản thân. Đây là một chấp trước căn bản, nếu không loại bỏ, nó sẽ sản sinh ra tâm oán hận đối với người khác hoặc hoàn cảnh khác. Tôi nhất định phải đào tận gốc rễ của tâm chấp trước này!

Trong thời gian này, có nhiều học viên biết tôi đang trải qua một khảo nghiệm lớn và đã chia sẻ với tôi. Một số người nói: “Chị cần phát chính niệm mạnh mẽ để loại bỏ can nhiễu.” Những người khác nói: “Đừng để ý đến những cảm giác trên thân thể, chúng là giả tướng. Hãy phủ nhận chúng và tiếp tục làm những gì cần làm.”

Vào khoảng 10 giờ tối hôm sau, tôi đã phát chính niệm. Tôi cũng đọc thuộc lời giảng của Sư phụ về việc thiện giải. Tôi nhớ lại lời giảng của Sư phụ:

“Thực ra, sinh mệnh của chư vị trong lịch sử đã từng chuyển sinh hết đời này qua đời khác; khi ở xã hội con người, ở trong cõi mê vô minh, rất có thể đã ký kết ước định nào đó với cựu thế lực: ‘Đến ngày nào đó khi Chính Pháp tôi sẽ thực hiện như thế này, tiến đến như thế kia.’ (Giảng Pháp tại Pháp hội năm 2002 ở Philadelphia, Hoa Kỳ, Giảng Pháp tại các nơi II)

Tôi liền xuất ra một niệm: “Cựu thế lực, nếu trước đây ta từng có bất kỳ thỏa thuận nào với ngươi, thì bây giờ ta chính thức tuyên bố rằng những thỏa thuận đó vô hiệu! Ta là đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí, hết thảy đều do Sư phụ an bài. Ta hoàn toàn cắt đứt mọi quan hệ với ngươi!”

Đêm đó, tôi mơ thấy tôi thấy một tài liệu rất trang trọng hiện lên ở phía trước. Có một số ký tự tiếng Trung in đậm, mỗi ký tự đều có vẻ quen thuộc, nhưng tôi không hiểu được ý nghĩa khi chúng kết hợp lại. Trong lúc đang bối rối, tôi nghe thấy một giọng nói bằng tiếng Anh: “Tự do, tự do,” nhưng tôi không hiểu tiếng Anh. Khi tôi hỏi con gái tôi, nó bảo tôi từ đó có nghĩa là “Tự do”. Tôi chợt hiểu: Mọi thỏa thuận trước đây tôi đã ký đều bị hủy bỏ và tôi được tự do!

Tuy nhiên, cơn đau trong cơ thể tôi không hề thuyên giảm. Tôi nghĩ, mặc dù nói rằng tôi được tự do; nhưng cựu thế lực sẽ không để tôi đi dễ dàng như vậy; nợ thì cần phải trả! Tôi đã học Pháp, luyện công và phát chính niệm mỗi ngày. Tôi đã tìm ra những chấp trước của mình, giải trừ tất cả những ký kết và nghiêm túc làm tốt ba việc.

Tình trạng cơ thể của tôi đã được cải thiện. Sau ba tuần, tôi dần dần đã có thể nằm xuống và ngủ được trong hơn một tiếng, cơn đau cũng bắt đầu giảm bớt. Tình trạng này diễn ra trong khoảng hai mươi ngày; Tôi không thể ăn và chỉ có thể uống nước cháo loãng. Tôi không thể ngủ và không thể đi lại. Tôi sụt hơn hai mươi cân. Hai tháng sau, tôi đã ăn ngủ bình thường và dần tăng cân. Nhìn lại, chính Đại Pháp đã cứu tôi và tôi biết Sư phụ đã chịu đựng phần lớn nỗi đau cho tôi.

Tại sao việc này lại kéo dài quá lâu như vậy? Hồi tưởng lại, đó là do nhân niệm và Thần niệm của tôi xen lẫn mà tạo thành. Những chấp trước và những quan niệm người thường tồn tại qua đời đời kiếp kiếp, vì tôi chưa thực sự loại bỏ chúng nên đã dẫn đến biểu hiện nghiệp bệnh này.

Ví dụ, khi cảm thấy chóng mặt hoặc đau cánh tay, tôi nghĩ: “Có lẽ mình bị bệnh thoái hóa đốt sống do làm việc lâu trước máy tính”. Hoặc khi chân tôi đau hoặc cảm thấy nặng nề, tôi nhớ có người nói: “Lão hóa thường bắt đầu từ đôi chân”. Tôi nhận ra mình đã không điều chỉnh bản thân theo Pháp. Tôi ngay lập tức phủ nhận những suy nghĩ phụ diện! Chẳng phải tôi đã truy cầu điều này sao? Sau khi trải qua khổ nạn này tôi đã hiểu ra: Tâm của tôi không ổn định. Nếu tôi luôn bất ổn trong tu luyện như thế này, tôi sẽ phải liên tục chịu đựng những khổ nạn.

Sư phụ đã giảng:

“Mỗi khi ma nạn tới, không dùng phía bản tính để nhận thức, mà hoàn toàn dùng phía con người để lý giải, như vậy tà ma sẽ lợi dụng điểm ấy để can nhiễu và phá hoại mãi không thôi, khiến học viên lâm trong ma nạn một thời gian lâu.” (Nói về PhápTinh Tấn Yếu Chỉ)

Sư phụ cũng giảng:

“Người tu luyện dù sao cũng không phải là người thường, phía bản tính lẽ nào không Chính Pháp?” (Nói về PhápTinh Tấn Yếu Chỉ)

Tôi nghĩ: tại sao phần Thần của tôi không kiểm soát được chủ ý thức của tôi? Tại sao tôi luôn bị ảnh hưởng bởi suy nghĩ người thường? Nguyên nhân căn bản là tôi đã không học Pháp chăm chỉ. Hiện tại, tôi đã bắt đầu học thuộc Pháp và gần như đã học thuộc cuốn Chuyển Pháp Luân hai lần. Tôi cũng đã học thuộc một số bài giảng gần đây cũng như những bài thơ trong Hồng Ngâm. Bây giờ tôi cảm thấy rằng suy nghĩ đầu tiên của tôi khi đối mặt với một vấn đề đều dựa vào Pháp và tôi sử dụng Thần niệm để giải quyết vấn đề.

Một vài thể ngộ

Sau khi suy ngẫm về những khảo nghiệm đã trải qua, tôi xin tóm tắt một số thể ngộ sâu sắc mà tôi muốn chia sẻ với các bạn đồng tu.

1) Học Pháp rất quan trọng. Dùng Pháp để lấp đầy tư tưởng của chúng ta và đạt được chính niệm trong mọi lúc sẽ giúp chúng ta dễ dàng vượt qua thử thách.

2) Minh bạch rằng đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp là Thần chứ không phải là người. Chúng ta cần liên tục dùng Thần niệm chứ không phải nhân niệm khi xem xét các vấn đề.

Tuy nhiên, trải qua đời đời kiếp kiếp, chúng ta đã phát triển nhiều chấp trước và quan niệm khác nhau. Cảm giác đói thúc giục chúng ta ăn, cảm giác lạnh thúc đẩy chúng ta mặc quần áo, cảm giác mệt mỏi thúc đẩy chúng ta đi ngủ. Chúng ta truy cầu những gì khiến chúng ta cảm thấy tốt, thoải mái và tránh những gì nguy hiểm – tất cả những điều này đã trở thành thói quen. Kỳ thực, đây chính là con người! Chúng ta là đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, những sinh mệnh thần thánh đã được Sư phụ an bài. Chúng ta không phải là tu luyện cá nhân – chỉ sau khi tu luyện xong chúng ta mới trở thành Thần.

Sư phụ giảng:

“Cho nên Sư phụ đã lấy tên của các đệ tử Đại Pháp, từ Tam giới, từ nhân gian, từ âm gian, bao gồm địa ngục, xóa tên toàn bộ. Từ đó sinh mệnh của đệ tử Đại Pháp chỉ quy về Đại Pháp quản, không tái nhập luân hồi, có tội lỗi cũng không quy về địa ngục quản.” (Tu luyện Đại Pháp là nghiêm túc)

Tôi hiểu rằng: Điều này có nghĩa là sổ ghi chép sinh tử của Diêm Vương đã không còn tên của các đệ tử Đại Pháp. Vượt qua Tam Giới – điều đó chẳng phải thần thánh sao? Làm sao các vị Thần có thể bị bệnh được chứ? Tất cả những cảm giác này đều là giả tướng do nhân niệm tạo ra. Sau khi tôi hiểu được điều này từ trong tâm, tôi đã có thể vượt qua khảo nghiệm này. Vì vậy, giả tướng nghiệp bệnh sẽ khảo nghiệm tâm tính và mức độ tín Sư tín Pháp của chúng ta. Nếu bạn thiếu niềm tin và coi đó là bệnh thì thực ra bạn đang truy cầu nó. Tất nhiên, đôi khi đó có thể là một phản ứng khi công di chuyển trong cơ thể chúng ta, vậy đó chẳng phải là hảo sự sao?

3) Sư phụ dùng những khổ nạn này để đề cao tâm tính của chúng ta

Sự đề cao này xảy ra như thế nào? Sư phụ đã nhắc đến trong cuốn Chuyển Pháp Luân:

“Không biết Pháp tại cao tầng thì chẳng có cách nào tu; không hướng nội mà tu, không tu tâm tính [thì] chẳng thể tăng công. Đó chính là hai nguyên nhân.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân).

Tôi hiểu rằng học Pháp và hướng nội là hai cách mà Sư phụ đã ban cho chúng ta để có thể đề cao tâm tính và vượt qua khổ nạn. Khi chúng ta học Pháp, chúng ta nên thực sự tập trung để có thể tiếp thu những gì Sư phụ giảng. Chúng ta nên gạt bỏ mọi phiền nhiễu và hiểu rõ từng câu từng chữ.

Học thuộc Pháp là một điều tốt vì bất cứ khi nào có vấn đề nảy sinh, Pháp sẽ chỉ cho chúng ta cách giải quyết. Nhân niệm của chúng ta sẽ bị ức chế và không thể can nhiễu đến chúng ta. Về việc hướng nội, tất cả đệ tử Đại Pháp đều biết điều này. Tuy nhiên, chúng ta thường chỉ xác định những vấn đề chung chung như tâm oán hận, đố kỵ hoặc hiển thị, đó chỉ là biểu hiện bề mặt của một chấp trước sâu sắc hơn.

Điều cần thiết là phải hướng nội sâu hơn, tìm ra nguồn gốc và đào nó lên từ gốc rễ. Đôi khi, tôi cảm thấy rằng mình đã buông bỏ được những chấp trước này, nhưng chấp trước cơ bản vẫn ẩn sâu trong đó. Cảm xúc và ham muốn của con người là biểu hiện của chấp trước; bất cứ khi nào có những biến động về cảm xúc, chúng ta nên nắm bắt chúng và nghĩ về những chấp trước đang gây ra chúng – sau đó chúng ta sẽ có thể loại bỏ chúng.

4) Luyện công là một phương tiện cải biến bản thể

Khi chúng ta gặp các triệu chứng nghiệp bệnh, điều quan trọng là phải luyện công càng nhiều càng tốt. Không chỉ luyện nhiều hơn mà quan trọng hơn là tĩnh tâm trong khi luyện công.

Một điều nữa là các động tác khi chúng ta luyện công phải càng chính xác càng tốt, và không được ngủ quên khi đả tọa. Khi nghiệp bệnh của tôi trở nên nghiêm trọng, tôi cũng gặp phải tình trạng này. Tôi không thể kiểm soát bản thân vì không thể chịu đựng cơn đau và kiên trì luyện công đúng cách.

Sư phụ đã giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân rằng:

“Nhưng chư vị không được ngủ [hay] mê mờ đi mất; như thế có thể những thứ tốt sẽ để người khác luyện mất.” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)

Thật lãng phí thời gian nếu chúng ta không luyện các bài công pháp một cách chính xác. Sau khi nhận ra mức độ nghiêm trọng của việc này, tôi nghĩ rằng điều này là do các nhân tố tà ác can nhiễu. Tôi đã tăng cường chính niệm của mình để loại bỏ chúng và cầu xin Sư phụ gia trì cho tôi. Tôi nhắc nhở bản thân phải duy trì trạng thái thanh tỉnh khi luyện công.

Tôi phải cố gắng thực hiện các động tác luyện công một cách chính xác! Sư phụ nhìn thấy quyết tâm của tôi nên từ đó tôi không còn tập luyện trong trạng thái vô thức nữa. Ngay cả khi cánh tay của tôi bị đau, tôi vẫn cố gắng hết sức để hoàn thành các bài công pháp một cách chính xác.

Khi đả tọa, tôi không thể nhấc cánh tay phải lên mà chỉ có thể nâng nó lên ngang đầu gối và chỉ có thể chịu đựng trong một phút. Nhưng khi tôi quyết tâm làm cho đúng thì tay tôi không còn đau nữa. Sau đó tôi gần như có thể căn chỉnh cẳng tay của mình một cách chính xác và tôi có thể chịu được trong mười phút. Tôi cảm động rơi nước mắt; Chắc hẳn Sư phụ đã nhìn thấy quyết tâm của tôi và giúp tôi chịu đựng nỗi đau. Kể từ ngày đó, các động tác luyện công của tôi đã chính xác và tôi không còn buồn ngủ nữa.

Kết luận

Những thử thách và khổ nạn này là những bậc thang dẫn tới thiên đàng. Sư phụ đã dẫn dắt tôi và gánh chịu phần lớn khổ nạn của tôi, Ngài đã dắt tôi tiến về phía trước. Chỉ cần tôi giữ được chính niệm, tôi chắc chắn sẽ có thể đề cao. Tôi thật may mắn biết bao khi được sống trong giai đoạn phi thường này, với sự bảo hộ của Pháp thân của Sư phụ. Tôi phải trân quý cơ hội lịch sử này, trân quý tất cả những gì hiện đang có, tu luyện bản thân thật tốt, hoàn thành thệ ước, cứu độ chúng sinh và trở về nhà cùng Sư phụ!

Con xin khấu đầu cảm tạ ơn cứu độ của Sư phụ! Phật ân hạo đãng!

Xin cảm ơn các bạn đồng tu! Hợp thập.

(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp hội Canada năm 2024)

Bản quyền © 2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/8/7/480526.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/8/11/219463.html

Đăng ngày 15-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Trải qua khổ nạn thấy được tầm quan trọng của việc hướng nội first appeared on Minh Huệ Net.

]]>