[MINH HUỆ 25-11-2016] Tôi là Tân Yên, năm nay 49 tuổi, hiện đang làm việc tại một công ty dầu khí. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 2006.

Khi ngoài 30 tuổi, tôi gặp phải các vấn đề nghiêm trọng về sức khỏe. Tôi bị các loại bệnh tật và đau ốm hành hạ trong nhiều năm, bao gồm các bệnh tiểu đường, lệch đĩa đệm thắt lưng, viêm thận, viêm khớp và xói mòn cổ tử cung. Tôi không thể đi lại được do chảy máu dữ dội vùng xương chậu và thường bị chảy máu do viêm ruột.

Không bác sĩ nào có thể điều trị cho tôi. Hơn một lần tôi đã từng nghĩ tới việc kết liễu cuộc đời mình.

Năm 2006, bệnh viêm thận của tôi trở nên trầm trọng hơn. Có người đã giới thiệu cho tôi một bà pháp sư. Bà ấy đã điều trị cho tôi bằng phương pháp châm cứu nhưng cũng vô ích, nhưng bà ấy cũng nói với tôi rằng: “Tôi đã nhìn thấy một vầng hào quang trong ngôi nhà của cô. Hẳn là phải có một vị Phật ở đó”.

Nhà tôi không có bức tượng Phật nào cả. Nhưng mẹ tôi là người tu luyện Pháp Luân Công và trong phòng bà có đặt một bức chân dung của Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Công.

Trên đường trở về nhà, tôi đã nói chuyện với người lái xe taxi, và người lái xe này nói rằng một ca cấy ghép thận sẽ tốn chi phí khoảng 300.000 nhân dân tệ (khoảng 50.000 USD)

Tôi không có được từng ấy tiền, nhưng tôi cũng không muốn chết. Khi đó, những lời của bà pháp sư nọ đã lóe lên trong tâm trí tôi. Một vị Phật sao? Đó chắc hẳn là Sư phụ Lý Hồng Chí. Mẹ tôi cũng đã từng bị các loại bệnh tật hành hạ. Có những lúc mẹ thậm chí còn phải lết trên mặt đất vì không thể đi lại được. Nhưng Pháp Luân Công đã chữa khỏi cho mẹ.

Mẹ tôi đã vài lần bảo tôi tu luyện Pháp Luân Công nhưng tôi đã không để ý tới lời mẹ nói một cách nghiêm túc. Tôi đã đọc lướt qua vài trang cuốn Chuyển Pháp Luân và chưa bao giờ đọc hết cuốn sách đó. Bây giờ thì tôi sẽ thử đọc hết cuốn sách đó một lần nữa.

Chỉ có thể như vậy, không có lựa chọn nào khác, tôi đã bắt đầu hành trình tu luyện Pháp Luân Công của mình.

Tôi đã tìm thấy cuốn sách mà mẹ tôi đã đưa cho tôi ngay khi về đến nhà. Tôi đã đọc cuốn sách đó liên tục 2 lần không nghỉ. Đó đúng là một cuốn sách vĩ đại. Tôi cảm thấy mình như thể một người đang chết đuối mà vớ được cọc.

Cuốn sách dạy về nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn và dạy tôi rằng mục đích chân chính để làm người chính là để phản bổn quy chân, quay trở về tự kỷ chân chính của mình. Sách đã dạy tôi biết hướng nội để tìm những thiếu sót của chính bản thân mình khi phát sinh mâu thuẫn với những người khác. Và cuốn sách cũng cho tôi hiểu được những nguyên nhân căn bản của bệnh tật chính là do nghiệp lực của mỗi người gây nên.

Tôi cố gắng tuân theo các nguyên lý mình học được từ cuốn sách và không còn có thái độ tiêu cực về người khác. Tôi trở nên vui vẻ và ít cáu giận hơn. Luyện bộ năm bài công pháp cũng khiến tôi cảm thấy rất thoải mái.

Ba tháng sau đó, bệnh viêm thận và các vấn đề ở lưng của tôi đã biến mất và các triệu chứng của bệnh tiểu đường cũng suy giảm. Mọi đau đớn của tôi đều không còn nữa.

Vài tháng sau, công ty tôi tiến hành kiểm tra sức khỏe hàng năm cho cán bộ công nhân viên. Các chỉ số sức khỏe của tôi đều bình thường. Tôi không thể diễn tả được bằng lời những cảm xúc khi đó của tôi. Tất cả đau đớn do bệnh tật hành hạ đã được chữa khỏi mà không cần đến một viên thuốc hay một ca phẫu thuật nào cả. Bao nhiêu tiền cũng không thể giúp tôi có được niềm hạnh phúc này.

Tôi đã nhận ra rằng những gì tôi có được là một kho tàng vô giá và tôi là người hạnh phúc nhất trên thế giới này. Tôi cũng dần hiểu được tại sao các học viên Pháp Luân Công lại từ chối từ bỏ đức tin của mình ngay cả khi phải đối mặt với cuộc bức hại nghiêm trọng như vậy và vẫn kiên trì giảng chân tướng về Pháp Luân Công.

Các đồng nghiệp của tôi cũng nhận thấy những thay đổi lớn ở tôi. Một trong những thay đổi rõ ràng nhất là tôi đã từ bỏ hút thuốc, điều này khiến họ rất vui vì họ không còn phải chịu mùi khói thuốc lá của tôi nữa. Một thay đổi khác nữa là tôi đã không còn tranh đấu vì những lợi ích cá nhân nữa.

Tôi từng là một người nóng tính và không dễ cho qua mọi chuyện. Nhưng hiện giờ, tôi không chỉ trích trưởng nhóm của tôi nữa và luôn làm bất cứ việc gì mình được giao. Khi tôi thấy những người khác dù làm ít việc hơn tôi nhưng lại được nhận tiền thưởng nhiều hơn, tôi đã cố gắng hành xử như một người tu luyện Pháp Luân Công và không ghen tị với họ.

Tôi cố gắng nhẫn với mọi người và đối xử tốt với họ. Đôi khi, khi các đồng nghiệp mượn dụng cụ của tôi mà quên không trả lại, tôi cũng không làm lớn chuyện lên.

Một thay đổi khác nữa là ở diện mạo của tôi. Trước đây trông tôi xanh xao và yếu ớt, nhưng giờ tôi là một phụ nữ khỏe mạnh và xinh đẹp.

Một lần khác, tôi nghĩ rằng Sư phụ Lý đã cứu sống tôi. Một ngày tại nơi làm việc, tôi đã vận hành sai máy bơm khiến một tấm kim loại nặng hơn 450 kg dịch chuyển. Tấm kim loại đó, có kích thước khoảng bằng một tấm đệm đôi, trượt về phía đầu của tôi từ trên cao và tôi đã không nhìn thấy nó cho tới khi nó chạm vào mũ bảo hiểm của tôi. Tôi đã nhảy ra khỏi vị trí và cùng lúc đó, tấm kim loại đó cũng rơi xuống đất.

Trưởng nhóm của tôi đã chứng kiến toàn bộ cảnh đó và tái mặt nói: “Làm sao mà tấm kim loại đó có thể dừng lại trong giây lát để chị có cơ hội chạy thoát ra được kia chứ?”. Khi đó tôi biết rằng Sư phụ đã cứu tôi.

Tôi hào hứng kể lại chuyện này cho mẹ tôi và bà cũng tin rằng Sư phụ đã cứu sống tôi. Nhớ lại cảnh đó, tôi vẫn còn run lên vì sợ. Tôi thực sự cảm kích trước ơn cứu mạng của Sư phụ.

Tôi không phải là người có khả năng viết hay kể chuyện tốt. Nhưng tôi muốn kể cho những người khác về những trải nghiệm của mình, để họ hiểu được chân tướng về Pháp Luân Công. Có thể có những người sau khi đọc câu chuyện của tôi, họ sẽ đọc cuốn Chuyển Pháp Luân và thu được lợi ích từ môn tu luyện.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/11/25/338139.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/11/26/160093.html

Đăng ngày 31-12-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share