Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua mạng Internet lần thứ VIII dành cho các học viên ở Trung Quốc

Bài viết của Nhất Liên, một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-12-2011]

Xin kính chào Sư phụ từ bi vĩ đại!

Xin chào toàn thể đồng tu tôn kính!

Khi Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua mạng Internet lần thứ VIII dành cho học viên Trung Quốc kêu gọi viết bài, chúng tôi may mắn đã đọc được kinh văn “Thế nào là đệ tử Đại Pháp.” Kinh văn của Sư phụ đã khiến tôi thức tỉnh, và thúc giục tôi đặt tiêu chuẩn cao hơn cho bản thân cũng như phải hướng nội và trân quý những cơ hội tu luyện mà Sư phụ đã an bài cho các đệ tử ở Trung Quốc đại lục. Tôi đã tổng kết lại một số kinh nghiệm tu luyện của bản thân để viết thành bài chia sẻ, cũng là để báo cáo với Sư Phụ.

Tôi đắc Pháp vào đầu năm 1998. Nhìn lại quá trình tu luyện trong hơn 12 năm với bao nhiêu trắc trở, tôi đã nhiều lần bị vấp ngã. Mỗi khảo nghiệm và ma nạn đều là quá trình trừ bỏ nhân tâm và đồng hóa với Pháp. Có rất nhiều thống khổ trong quá trình từ bỏ những chấp trước người thường, cũng có nhiều băn khoăn do dự, và với sự điểm hóa từ bi của Sư Phụ trong quá trình tôi liên tục học Pháp và tu luyện bản thân, tôi đã dần dần chuyển biến thăng hoa và minh bạch ra ý nghĩa chân thực của cuộc sống, nội tâm đạt được hài hòa tĩnh tại mà trước đây tôi chưa từng cảm nhận được. Tôi cũng đã minh bạch ra trách nhiệm mà tôi phải gánh vác. Tôi biết rằng không ai có thể làm xoay chuyển được chính tín của tôi đối với Sư phụ.

Coi nhẹ danh lợi, chứng thực Pháp

Tu luyện trong hơn mười năm qua, đối mặt với nhiều ma nạn và an bài của cựu thế lực, quả là một quá trình gian nan đối với tôi, để có thể giữ được tâm bất động và tiếp tục bước đi.

Tôi làm việc cho một tổ chức của chính phủ. Thu nhập của tôi không tệ, và chức vụ cũng khá ổn. Khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi đã quyết không từ bỏ tu luyện. Phòng 610 ở địa phương đã theo dõi tôi rất chặt chẽ. Họ nhiều lần đến chỗ làm của tôi, ép những người quản lý ở đó “chuyển hóa” tôi. Người của Phòng 610 còn tổ chức những buổi mà họ gọi là đàm thoại với tôi, với mục đích uy hiếp và dụ dỗ. Thậm chí tôi còn bị đưa đến một trại giam, bị nhốt ở đó trong vòng 15 ngày với tội danh được thêu dệt nên là “gây rối loạn trật tự xã hội.” Tôi đã không từ bỏ được chấp trước người thường của mình và chấp nhận ký bản cam kết. Sau đó tôi cảm thấy trong lòng rất đau khổ. Tôi biết rằng mình sẽ không thể từ bỏ Đại Pháp. Nếu không tu luyện Đại Pháp, cuộc sống của tôi sẽ hoàn toàn mất hết ý nghĩa. Dần dần, tôi đã lấy lại được dũng khí. Các đồng tu quen thuộc với tôi cũng đã tổ chức các nhóm thảo luận để giúp tôi đưa ra quyết định đúng đắn. Khi đã có đủ sức mạnh, tôi đã công khai tuyên bố rằng,“Tôi rút lại bản cam kết sai lầm mà tôi đã bị ép buộc ký. Tôi sẽ tiếp tục tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.” Vì tôi đã quay lại tu luyện, các quan chức lãnh đạo của tà đảng đã đe dọa những người quản lý ở đơn vị của tôi rằng tiền thưởng của mọi người sẽ bị rút bớt, và đơn vị cũng sẽ bị hạ bậc xếp hạng. Họ cũng ra lệnh đuổi tôi ra khỏi đơn vị.

Lúc đầu tôi cũng thấy áy náy vì đơn vị bị liên lụy. Tuy nhiên sau khi dựa trên Pháp lý để minh bạch vấn đề, tôi đã có cách nhìn khác. Tôi nói với họ, “Nói ra sự thật không đáng để bị bức hại.” Nhưng tôi vẫn lo lắng về việc bị đuổi ra khỏi đơn vị, vì thu nhập của tôi sẽ không còn nữa. Lúc đó chồng của tôi đang nợ chồng chất vì làm ăn thua lỗ. Tôi đã phải dành một khoản từ tiền lương ra để bù lỗ cho ông ấy. Ông ấy rất lo lắng rằng tôi sẽ bị mất việc và dọa sẽ ly dị nếu tôi không từ bỏ tu luyện Đại Pháp. Bố mẹ chồng của tôi đã nhiều tuổi và cũng cần được chăm sóc. Con trai của tôi thì bị động kinh và không thể học tập sinh hoạt một cách bình thường. Bố của tôi đã hơn 80 tuổi và cần tôi chăm sóc. Trong hoàn cảnh đó, tôi đã do dự trong một khoảng thời gian, và cảm thấy rất thống khổ.

Đối mặt với ma nạn lớn như vậy, tôi đã được Đại Pháp tiếp cho sức mạnh

“Sư phụ lĩnh tiến môn, tu hành tại cá nhân; hoàn toàn [dựa] xem bản thân chư vị tu ra sao. Có thể tu được không hoàn toàn [dựa] xem chư vị có thể nhẫn chịu không, có thể phó xuất không, có thể chịu khổ không. Nếu dốc lòng quyết tâm, khó khăn nào cũng không ngăn được, [thì] tôi nói rằng, [nó sẽ] không thành vấn đề.” (Chuyển Pháp Luân)

Điểm hoá của Sư phụ đã cho tôi tín tâm và dũng khí để tiếp tục. Khi tôi đang ở thời khắc tiêu trầm nhất của cuộc đời thì tôi nhìn mộng thấy thật rõ ràng một người đang trôi lơ lửng ở ngay bên cạnh. Người đó nhìn tôi một cách nghiêm trọng. Ông ấy không hề mở miệng, nhưng tôi vẫn nghe thấy âm thanh lập thể phát ra,“Tôi sẽ đưa cô đi xem những thứ liên quan đến cuộc sống tương lai của cô.” Đột nhiên, một vật thể bay (có thể là một Pháp Luân) đưa tôi bay thẳng lên trên, sau đó nó xoay về phía bên phải, và bay còn cao hơn nữa. Khi nó dừng lại, tôi hỏi đó là ở đâu. Câu trả lời là “Tầng thứ 9.” Tôi phóng tầm mắt nhìn về phía trước thì nhìn thấy một cảnh tượng hết sức thù thắng, vô biên vô tế. Một lần khác, tôi ngủ mơ thấy một cây tùng tuổi đời còn ít, ở trên đỉnh núi cao. Ở trên đỉnh cây tùng có một đám mây đen. Phía dưới đám mây đang có mưa to gió lớn, có cả sấm chớp. Cây tùng bị lung lay. Tuy nhiên, ở cách đó không xa vẫn có ánh mặt trời chiếu sáng. Sau khi tỉnh dậy, tôi minh bạch ra rằng Sư phụ đang điểm hóa cho tôi. Tôi xúc động rơi nước mắt, và biết mình phải làm gì,“Tôi là người tu luyện. Để có thể tín Sư tín Pháp, tôi phải coi nhẹ danh, lợi, và tình của người thường, và không thể bị động tâm. Cho dù tôi có bị khai trừ hay không, chỉ có Sư phụ mới có thể quyết định con đường mà tôi đi ở phía trước. Ngoài ra không ai có quyền quyết định.”

Cuối cùng, lãnh đạo đơn vị cũng gặp mặt tôi, vì họ sẽ bị cấp trên phạt nếu tôi từ chối không ngừng tu luyện. Tôi nói cho họ quyết định cuối cùng của tôi một cách đơn giản,“Tôi sẽ không viết bản cam kết, ký tên, hay tuyên bố hứa hẹn điều gì cả. Tôi đã quyết định cuộc đời này sẽ tu luyện Đại Pháp và sẽ không thay đổi. Nếu việc nói lên sự thật mà lại gây ra hậu quả, thì tôi sẵn sàng đối diện với những hậu quả đó.”

Không lâu sau đó, tà đảng bắt buộc công nhân viên chức khi xin việc phải hoàn thành một thủ tục, đó là phải biểu đạt thái độ đối với Pháp Luân Công. Nếu không nhất trí với trung ương tà đảng, thì sẽ không được chấp nhận vào làm. Đối diện với sự an bài tà ác này, tôi thấy môi trường làm việc không còn bình thường và công bằng nữa. Tôi quyết định xin nghỉ hưu sớm. Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho việc bị mất thu nhập vào bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, trên thực tế, một năm trôi qua, rồi hai năm trôi qua, vấn đề khai trừ tôi ra khỏi đơn vị không hề xuất hiện.

Với sự bảo hộ của Sư phụ, bức hại của tà ác đã giải thể. Chính niệm của tôi đã có tác dụng và có ảnh hưởng tích cực đến đơn vị công tác, lãnh đạo đơn vị của tôi đã từ chối không làm điều gì sai đối với Đại Pháp. Họ đã không khai trừ tôi và trả lời với cấp trên rằng “đơn vị cơ sở không đồng ý.” Lãnh đạo đơn vị của tôi cũng từ chối không hợp tác với yêu sách của Phòng 610 trong việc trực tiếp gây quấy nhiễu đến tôi.

Thiện niệm bảo hộ Đại Pháp của lãnh đạo đơn vị của tôi đã được phúc báo. Trong hơn 10 năm qua, dưới sự lãnh đạo của nhiều người khác nhau, đơn vị của tôi đã nỗ lực nhưng không thể đạt được giải thưởng tiên tiến quốc gia. Năm nay, chúng tôi đã đạt được giải thưởng này một cách dễ dàng.

Sau khi nghỉ hưu, tôi đã tự mở công ty. Đối mặt với nhiều cạnh tranh, các nhà cung ứng vẫn cho tôi làm đại lý chính thức, mặc dù tôi không đạt được một số điều kiện như người khác. Trước đó tôi chưa từng kinh doanh, nên tôi không biết mình có thể làm được không. Sau một tháng chuẩn bị, tôi đi ra ngoài bán sản phẩm. Trong ngày đầu tiên, tôi đã ký được một hợp đồng bán hàng với giá trị hơn 10,000 tệ. Cầm hợp đồng trong tay mà nước mắt tôi chảy dài. Tôi biết Sư phụ đang khích lệ tôi.

Từ bỏ chấp trước người thường, chính lại môi trường xung quanh

Chồng của tôi đã bị văn hóa Đảng đầu độc. Ông ấy chống lại Đại Pháp và không thể hiểu được việc tu luyện của tôi. Ông ấy từ chối không nghe chân tướng, xúc phạm Sư phụ và Đại Pháp, và còn tiêu hủy sách và tài liệu Đại Pháp. Ông ấy tố cáo tôi và các đồng tu khác với các cơ quan của tà đảng và thường gây ra rắc rối. Việc này đã khiến cho tôi không thể vượt qua được các khảo nghiệm trong nhiều năm, vì tâm tính của tôi chưa được cao do chưa học Pháp nhiều. Với can nhiễu từ chấp trước người thường, tôi bị chìm trong tâm tranh đấu và oán hận. Tôi biết như vậy là không đạt được tiêu chuẩn của người tu luyện. Nhưng tôi vẫn không thể vượt qua được những vấn đề này. Trong thống khổ, tôi liên tục nhẩm lại bài thơ của Sư phụ “Chân tu” để có được tín tâm và sức mạnh.

Thông qua việc học Pháp, tôi bắt đầu nhận ra những chấp trước và những tâm bất hảo của mình. Tôi cũng biết cách hướng nội, và dần dần từ bỏ những chấp trước đó. Các đồng tu cũng tới thăm và chia sẻ kinh nghiệm của họ với tôi. Sư Phụ đã giảng,

“Người ta nếu nhảy ra khỏi cái ‘tình’ này, thì không ai động đến chư vị được, tâm người thường không động đến chư vị được; thay vào đó là ‘từ bi’, vốn là điều cao thượng hơn.” (Chuyển Pháp Luân)

Những Pháp lý của Sư phụ giảng, cùng với sự giúp đỡ từ các đồng tu đã giúp tôi tĩnh tâm lại. Bằng cách đồng hóa với Pháp, tôi đã mở rộng tấm lòng của mình hơn. Sau nhiều ma nạn, tôi đã coi chồng tôi như một chúng sinh cần được đắc cứu, và tìm cơ hội giảng chân tướng cho ông ấy. Tôi để cho mọi việc tuy kỳ tự nhiên, không có truy cầu, và tập trung vào việc nâng cao tâm tính của bản thân. Tôi cố gắng làm tốt hơn bằng cách tuân theo tiêu chuẩn của một người tu luyện. Cũng nhờ có trạng thái của tôi như vậy mà ông ấy đã có thể nhận ra sự vĩ đại của Đại Pháp.

Đối với việc thúc ép tôi từ bỏ tu luyện hay việc ly dị, tôi cũng không lơ là. Tôi đã hướng nội và hỏi bản thân mình có tâm sợ hãi vào việc cuộc hôn nhân sẽ bị đổ vỡ hay không, điều gì sẽ xảy ra nếu tôi phải lựa chọn, tôi có nuối tiếc vào một lúc nào đó, hay vào lúc cuối đời không, vì đã từ bỏ tu luyện để giữ lấy gia đình của mình. Tôi không thể từ bỏ tu luyện. Tôi phải vượt qua khảo nghiệm này. Tôi nói với ông ấy, “Em trân quý cuộc hôn nhân này và gia đình của chúng ta, và em sẽ vun đắp cho nó, em đã phó xuất nhiều vì anh và vì những người khác nữa.” Ông ấy đồng ý với những điều tôi nói. Tôi tiếp tục,“Tu luyện Đại Pháp là một lựa chọn mà em không thể thay đổi suốt cuộc đời này. Đó cũng là có trách nhiệm với gia đình và những người yêu thương bằng một tiêu chuẩn cao hơn. Nếu anh có thể chấp nhận, anh sẽ thấy được sự tốt đẹp mà Đại Pháp mang lại. Nếu anh buộc em phải lựa chọn một trong hai, em sẽ có thể chấp nhận ly dị.” Sau khi thấy sự quyết tâm của tôi, ông ấy đã không nhắc đến chuyện ly dị nữa.

Tuy nhiên chồng của tôi vẫn chống lại Đại Pháp. Thái độ can nhiễu đến việc học Pháp của tôi vẫn không thay đổi. Tôi phải tránh mặt ông ấy khi học Pháp hay tập công. Tôi cũng phải giấu sách Đại Pháp và những tài liệu giảng chân tướng đi. Tôi đã rất cẩn thận. Tuy vậy, một hôm tôi đánh rơi một tờ giấy trong bọc tài liệu xuống đất. Chồng tôi nhặt nó lên, lúc đó tôi đang nấu ăn trong bếp. Ông ấy chạy về phía tôi, tát vào mặt tôi, và quát,“Không phải cô nói là cô không liên quan đến chính trị sao? Đây là cái gì?” Ông ấy xé tờ giấy, và cầm một con dao nấu ăn, chỉ vào mặt tôi, “Hôm nay tôi phải giết cô!” Tôi tự nhắc bản thân, mình là một người tu luyện, kiềm chế sự tức giận và không hề lay động. Tôi nhìn vào mắt ông ấy và nói một cách bình tĩnh, “Em có chết hay không không phải do anh quyết định. Hãy đặt chiếc dao xuống!” Ông ấy đặt con dao xuống, quay trở về phòng, và không nói gì cả.

Sau một thời gian dài chịu đựng một cách thụ động, tôi đã thức tỉnh khi đọc bài giảng “Nói về Pháp” của Sư Phụ:

“Còn nếu cứ mãi không thôi, nếu không phải tâm tính hoặc hành vi có tồn tại vấn đề nào khác, thì nhất định là những ma tà ác đang dùi vào sơ hở mà chư vị đang nuông chiều. Người tu luyện dù sao cũng không phải là người thường, phía bản tính lẽ nào không Chính Pháp?” (Tinh tấn yếu chỉ)

Tôi đã tuân theo lời Sư phụ giảng để quy chính lại mỗi niệm của bản thân. Tôi biết rằng mình đã quá chìm đắm trong cái tình của người thường và không đường đường chính chính tu luyện. Trong khi tiếp tục xả bỏ các chủng chấp trước, tôi nhận làm gần như tất cả việc nhà, làm việc cật lực để trả tiền cho các chi phí trong nhà, giúp đỡ chăm sóc bố mẹ chồng, và trả bớt số tiền mà ông ấy đang nợ để ông ấy có thể tiếp tục kinh doanh. Khi ngôi nhà của bố mẹ chồng tôi, được mua bằng tiền của cả hai chúng tôi, được đền bù để di chuyển, một phần trong số tiền đó được chia cho chồng tôi và các anh chị em của ông ấy. Tôi cũng không hỏi han chi tiết gì về việc đó. Tôi còn thuyết phục ông ấy,“Thiện ác đều có luân báo, đó là thiên lý. Tự do tín ngưỡng là quyền cơ bản của con người. Nếu anh muốn cùng chung sống dưới một mái nhà, anh không thể lăng mạ Phật hay lăng mạ Sư Phụ của em, anh cũng không thể phá hoại sách và tài liệu Đại Pháp, hay can nhiễu tới việc em học Pháp tập công, anh cũng không thể mắng chửi em được. Nếu anh muốn có một tương lai tốt đẹp, anh cần phải thay đổi. Nếu không em sẽ nộp đơn xin ly dị.” Chính niệm của tôi đã trấn áp cả những yếu tố tà ác ở đằng sau ông ấy, và có phần thức tỉnh ông ấy. Ông ấy đã đỡ hơn rất nhiều.

Sư Phụ từ bi đã quản ông ấy. Ông ấy thường được điểm hóa qua những giấc mơ, ví dụ như lái xe ôtô đạp lên chân ga và phóng xe đâm sầm vào một bức tường, hay đi thi đại học không trả lời được câu hỏi. Ông ấy hỏi tôi những giấc mơ như vậy là có ý nghĩa như thế nào. Tôi nói với ông ấy,“Mỗi sinh mệnh đều có lai lịch, có người quản. Đó là những điểm hóa rằng anh đang không thể trả lời được những câu hỏi trong khảo nghiệm của cuộc đời, và đâm đầu vào tường mà không nhận ra để quay lại.” Ông ấy lắng nghe và không biết phải nói gì. Một lần ông ấy nói một câu bất kính với Sư Phụ. Trong vòng 15 phút, ông ấy phải chạy vào nhà vệ sinh vì bị tiêu chảy. Ông ấy bị như vậy cả buổi tối. Buổi sáng hôm sau, ông ấy tự nhủ,“Mình có ăn đồ ăn gì thiu đâu.” Tôi nhắc ông ấy,“Anh đã ăn nói không đúng mức.” Tôi biết Sư Phụ từ bi đã thanh lọc cơ thể của ông ấy và điểm hóa cho ông ấy. Ông ấy đã thay đổi thái độ, và nói với tôi,“Mỗi người đều có tự do tín ngưỡng của mình. Anh sẽ không can thiệp nữa.” Ông ấy đã quen với việc tôi làm ba việc. Có lúc tôi thực hiện việc gì đó không tốt, ông ấy còn nhắc nhở tôi,“Không phải em đang tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn hay sao?” Khi đến thăm bố mẹ, ông ấy thường nói với các anh chị em của ông ấy rằng tôi không uống một viên thuốc nào. Đôi khi ông ấy hỏi tôi những câu hỏi đơn giản liên quan đến Phật, Thần và tín ngưỡng. Tôi thường trả lời cho ông ấy dựa trên những gì đang cản trở ông ấy. Tôi biết mình đã có những thiếu sót. Nếu tôi không thực hiện được cho đúng, thì làm sao tôi có thể khiến cho người khác làm đúng được? Tôi vẫn cần phải cố gắng nhiều.

Con trai của tôi bị bệnh động kinh đã lâu. Không có phương pháp nào chữa trị nổi. Điều này ảnh hưởng lớn đến cuộc sống và việc học tập của cháu. Tôi và mọi người trong gia đình đều cảm thấy thống khổ và tuyệt vọng. Lúc còn ít tuổi, cháu thậm chí còn nghĩ đến việc tự tử. Khi cuộc bức hại đang ở đỉnh điểm, công an đã tìm cách thu thập những cái gọi là chứng cứ chống lại tôi. Khoảng bảy hay tám người đã đến trường học của cháu ở ngoại thành. Họ đứng thành vòng tròn xung quanh cháu và tra hỏi. Họ đã khiến cho cháu bị phát bệnh và ngất xỉu. Cháu đã bị thương ở đầu, và vết thương phải khâu bảy, tám mũi. Tuy vậy, công an vẫn không buông tha. Ngay khi cháu tỉnh lại, họ tiếp tục cưỡng bức tra hỏi. Khi cháu gọi cho tôi để báo tin, tôi biết rằng mình là người tu luyện và cần phải nhẫn chịu. Chồng của tôi thì nói rằng nếu tôi tiếp tục tu luyện thì sẽ dẫn đến cái chết của con trai chúng tôi. Tôi cũng không nóng lòng chứng thực bản thân. Tôi biết chắc rằng Đại Pháp sẽ cấp cho tôi một con đường để đi, và Sư phụ sẽ quản con trai của chúng tôi.

Khi tôi hỏi cháu lựa chọn giữa uống thuốc hay tu luyện Đại Pháp, cháu đã chọn tu luyện Đại Pháp. Khi đang ở trong trạng thái tu luyện tốt, cháu thường nhận được điểm hóa và khích lệ từ Sư Phụ. Khi cháu lười biếng thì lại mơ thấy Sư Phụ đang giảng Pháp trong một phòng học, Sư phụ không nói gì mà chỉ nhìn vào cháu và hỏi một câu,“Con sẽ làm gì?” Khi tiến trình Chính Pháp được đẩy nhanh, những điểm hóa mà con trai của tôi nhận được hầu hết là những lời khuyên cháu cần phải nhanh chóng cứu nhiều người hơn trước khi đại nạn xảy ra đối với họ.

Hơn 10 năm trong ma nạn, cháu đã dựa vào Pháp để thành thục hơn, và căn bệnh động kinh đã hoàn toàn biến mất. Cháu không những học xong, mà còn được các công ty tư nhân ở Bắc Kinh, nơi môi trường cạnh tranh rất khốc liệt, mời làm việc. Chúng tôi đều đã chứng kiến được trí huệ phi thường và phúc báo mà Đại Pháp đã cấp cho cháu.

Cứu nhiều người hơn nữa và phủ nhận cuộc bức hại

Suốt thời gian qua, vấn đề tài chính của gia đình đã gây ra cho tôi nhiều phiền toái. Khi tôi mới nghỉ hưu, khoản tiền lương 1,000 tệ hàng tháng là thu nhập duy nhất. Chút ít tiền dành dụm của chúng tôi đều bị mất vào công việc kinh doanh thua lỗ của chồng tôi. Ông ấy không có việc, kinh doanh thì không đủ để hòa vốn, và nợ tiền ngân hàng, và hàng tháng phải trả 3,000 tệ. Bố mẹ của ông ấy đã cao tuổi, mang bệnh, và cũng không có thu nhập. Chồng tôi cũng có nhiều khoản nợ cá nhân khác và nợ tiền lương cho công nhân. Tôi có thể phải đối mặt với chủ nợ bất cứ lúc nào. Thường là mỗi khi gần đến hạn trả tiền cho ngân hàng, tôi vẫn không biết phải lấy tiền ở đâu ra để trả số tiền tối thiểu mà ngân hàng yêu cầu.

Lúc đầu tôi đã không dựa trên Pháp để minh bạch ra sự bức hại về tài chính. Tôi làm việc cật lực trong công việc kinh doanh, tiết kiệm từng đồng một, tự làm mọi công việc để tiết kiệm chi phí kinh doanh, với hy vọng có thể thoát khỏi cảnh khó khăn về tài chính. Đôi lúc đang bê thùng đồ nặng, nghĩ rằng những đồng tiền tôi khó khăn làm ra đều phải mang đi trả nợ, trong khi tôi không có thời gian để làm ba việc, nước mắt chảy dài trên má tôi.

Không minh bạch được Pháp lý khiến cho tôi bị tà ác lợi dụng. Trong một thời gian dài, tôi rất bận bịu. Tôi thậm chí không có thời gian để ngồi xuống ăn. Những công việc thường ngày khiến tôi không còn thời gian để ngủ. Tôi thường phải bỏ qua việc học Pháp hay tập công. Tôi không có thời gian để giảng chân tướng cứu người. Tôi bị mệt mỏi và mất tập trung. Việc này kéo dài trong một khoảng thời gian, tôi biết cựu thế lực đã đưa các đồng tu đến các trại lao động cưỡng bức để lấy đi sự tự do của họ khiến họ không thể học Pháp và tập công, để làm nhụt ý chí tu luyện của họ. Tôi bị theo dõi, điện thoại của tôi cũng bị nghe lén và mỗi khi tôi đi ra ngoài đều có người theo dõi, và họ tra hỏi tôi mỗi khi tôi đến Bắc Kinh. Thêm vào đó, tất cả thời gian tôi đều dành cho việc kiếm tiền trả nợ và không có thời gian để làm ba việc thường xuyên. Như vậy có khác gì tôi đang bị giam giữ trong trại lao động cưỡng bức? Chẳng phải đó là cựu thế lực đã đạt được mục đích không cho tôi tu luyện? Tôi không thể bước trên con đường tu luyện mà cựu thế lực an bài được.

Một ngày trong khi đi ra ngoài làm việc tôi bị một chiếc xe máy đâm. Tôi ngã đập mặt xuống đất. Tại khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy một cách rõ ràng có một vật mềm nâng mặt của tôi lên. Tôi không hề bị thương, nhờ có sự bảo hộ của Sư phụ. Tuy nhiên chiếc xe máy đã bị biến dạng sau khi đâm vào tôi. Tôi minh bạch ra rằng mình đang có thiếu sót. Chính Sư phụ đã bảo hộ cho tôi. Sau tai nạn đó, tôi đã không đi đâu cả. Tôi ngồi xuống tĩnh tâm học Pháp, và Pháp lý của Sư phụ đã triển hiện ngay trước mắt tôi:

“Có người nói: ‘Tôi kiếm thêm chút tiền, thu xếp gia đình ổn thoả, thì tôi không lo lắng gì nữa, [rồi] tôi sẽ lại tu Đạo’.” “…chư vị sau này không phải lo lắng, chư vị không có phiền phức gì nữa, thì chư vị tu luyện gì đây? Luyện công một cách quá ư thoải mái chăng? Lẽ nào có chuyện ấy? Đó [chỉ] là chư vị đứng tại góc độ người thường mà [mong] tưởng vậy thôi.” “Tu luyện cần phải tu luyện trong ma nạn, [để] xem [đối với] thất tình lục dục chư vị có thể dứt bỏ hay không, có thể coi nhẹ hay không. Chư vị chấp trước chính vào những thứ ấy, thì chư vị không tu xuất lai được.” (Chuyển Pháp Luân)

Các đồng tu cũng đã tới để chia sẻ với tôi và giúp tôi nâng cao nhận thức. Tôi đã tìm ra được thiếu sót của mình. Tâm của tôi không được thanh tỉnh, và bị chìm đắm trong công việc kinh doanh. Tôi đã thừa nhận sự bức hại về mặt tài chính của tà ác và đi theo con đường được an bài bởi cựu thế lực. Tôi đã điều chỉnh bản thân, và dần dần từ bỏ chấp trước vào việc kiếm tiền. Tôi đã đặt mục tiêu làm ba việc lên trên tất cả mọi việc khác.

Để đảm bảo có thời gian và sức lực làm tốt ba việc, tôi đã không mở cửa hàng ở khu phố thương mại bận rộn. Thay vào đó, tôi thuê một vị trí ở khu vực gần nhà, tôi cũng có thể qua đêm ở đó. Như vậy tôi tiết kiệm được thời gian, và tôi chỉ cần làm ra đủ tiền để trả cho các chi phí. Có người làm cùng nghề với tôi không hiểu tại sao. Họ thường hỏi tại sao tôi không chuyển đến nơi nào đó có nhiều người qua lại hơn. Tôi nhân cơ hội đó liền giảng chân tướng cho họ.

Những bài học này đã giúp tôi nhìn ra được những can nhiễu của tà ác khiến tôi bận bịu. Bằng cách lấy đi thời gian của tôi, chúng đã đạt được mục đích ngăn cho tôi không làm được ba việc. Tôi phải đột phá ra khỏi tình trạng “bận rộn” này để tìm ra thiếu sót của bản thân. Tôi phải cứu nhiều người có tiền duyên hơn.

1. Phân biệt rõ ràng nhân quả và lấy việc cứu người làm ưu tiên hàng đầu

Sư Phụ đã giảng,

“Đã mang danh đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, [thì] giải thoát cá nhân không phải là mục đích tu luyện; [mà] cứu độ chúng sinh mới là đại [thệ] nguyện của chư vị khi đến [cõi người nơi] đây, và là trách nhiệm và sứ mệnh mà lịch sử đã giao phó cho chư vị; do đó, một lượng lớn các chúng sinh đã trở thành đối tượng mà chư vị [cần] cứu độ. … chư vị đã là hy vọng duy nhất cho việc họ có thể tiến nhập sang tương lai được hay không.” (“Hãy vứt bỏ tâm con người, và hãy cứu độ thế nhân”)

Tôi luôn nhắc nhở bản thân mình bằng những lời giảng đó của Sư Phụ. Trong cuộc sống hàng ngày, chỉ cần có cơ hội giảng chân tướng, tôi luôn đặt công việc đang làm sang một bên và coi việc cứu người là ưu tiên hàng đầu.

Một lần tôi dự định đi đến một công ty để tiếp thị vào buổi chiều. Buổi trưa, tôi gặp vài người có duyên tiền định. Một người trong số họ bị tà đảng đầu độc nặng nề hơn. Ông ấy tranh luận với tôi một cách kịch liệt. Tôi hơi nóng ruột, và sợ sẽ ảnh hưởng đến cuộc gặp buổi chiều. Tuy nhiên, nghĩ đến trách nhiệm của một đệ tử Đại Pháp, tôi lại tĩnh tâm xuống. Tôi tập trung vào việc chính lại suy nghĩ của mình, phân tích xem tâm của ông ấy bị vướng mắc ở đâu, và đả khai từng câu hỏi của ông ấy. Tôi cảm thấy những gì mình học được trở nên rất hữu hiệu trong việc giảng chân tướng. Mọi người đều lắng nghe. Người tranh luận kịch liệt nhất cũng tĩnh tâm xuống. Ông ấy thừa nhận rằng Đại Pháp tốt, và nói thêm,“Học viên Pháp Luân Công đều là người ở cao tầng.” Sau đó ông ấy hỏi, “Chị à, trình độ văn hóa của chị ở mức nào?” Tôi nói với ông ấy,“Việc này không liên quan gì đến bằng cấp. Ông có thể quan sát mà xem. Trong số những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, ngay cả những người không có nhiều học vấn, thì người đó cũng biết rõ những Pháp lý này.” Cuối cùng, ông ấy bảo tôi đưa cho ông ấy đĩa DVD và tài liệu. Sau ba tiếng đồng hồ, ông ấy rời đi, với tâm phục khẩu phục.

Tôi vội vàng đi tới công ty đã có hẹn trước. Thật đáng ngạc nhiên, khách hàng này đã đồng ý cho tôi tiếp thị sản phẩm của mình trên tạp chí và mạng lưới bán hàng của họ. Việc này giúp tôi tiết kiệm được nhiều thời gian trong việc thiết lập các mối quan hệ với khách hàng tiềm năng ở các vùng. Mọi việc đều diễn ra nhanh chóng hơn là tôi dự định. Rõ ràng là việc cứu người không hề ảnh hưởng đến việc kinh doanh của tôi, mà nó chỉ giúp cho việc kinh doanh của tôi được tốt hơn mà thôi. Tôi biết Sư Phụ đang khích lệ tôi:

“Vạn sự vô chấp trước
Cước hạ lộ tự thông”
(“Vô trở” trong Hồng Ngâm II)

Tôi minh bạch ra rằng “Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ.” (Chuyển Pháp Luân) Việc kinh doanh không phụ thuộc vào tôi. Tôi phải tập trung vào việc tu luyện tâm tính, và không tập trung vào kết quả.

2. Nắm bắt cơ hội và thời gian để cứu nhiều người hơn

Thuận theo tiến trình Chính Pháp ngày một tiến nhanh hơn, những gì các đệ tử Đại Pháp thực hiện trong nhiều năm qua để cứu người đã đặt định cơ sở cho những người có tiền duyên thoái khỏi ĐCSTQ và những tổ chức có liên đới. Tốt nhất là chúng ta có đủ thời gian để giảng chân tướng một cách cặn kẽ. Nhưng trong hầu hết các trường hợp, chúng ta không có nhiều cơ hội để giảng chân tướng cặn kẽ. Tôi cũng không bỏ cuộc trong những tình huống như vậy. Niệm đầu tiên trong đầu tôi khi gặp gỡ người khác hay khi làm công việc kinh doanh là,“Đây là người có duyên tiền định cần được cứu.” Trong khi nói chuyện, tôi luôn tìm cơ hội để nói đến các vấn đề liên quan đến giảng chân tướng, và làm hết sức có thể.

Bất kể là người đó đến với tôi vì lý do gì, tôi luôn tìm cơ hội để hỏi,“Đã có ai giúp bạn thoái khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới chưa? Bạn có biết tại sao cần phải thoái đảng không?” Sau đó tôi sẽ nói thêm về chân tướng, tùy theo từng người. Tôi thường thấy rất tiếc mỗi khi quá tập trung vào kinh doanh mà quên đi việc giảng chân tướng. Trong trường hợp đó, tôi tìm cách bù đắp vào cuộc gặp lần tới. Tôi cũng học từ các đồng tu khác luôn mang theo đĩa DVD dù là tôi đi làm công việc kinh doanh hay đi gặp gỡ bạn bè, người thân, hay đi mua sắm. Đi ăn uống với lãnh đạo hay đồng nghiệp cũ đã lâu không gặp cũng là một cơ hội tốt để tôi thuyết phục họ thoái đảng. Khi ra ngoại thành để làm việc, tôi tìm cách tới thăm bạn bè và người thân ở đó để giúp họ biết về chân tướng và thoái đảng. Những cách tiếp cận như vậy đều rất hiệu quả.

3. Nhắc nhở bản thân xả bỏ chấp trước, cứu nhiều người hơn

Tôi biết rằng mình chưa làm được tốt so với nhiều đồng tu tinh tấn khác. Đôi khi tôi thấy lo lắng vì trong vài ngày mà không cứu được ai. Trong một ngày như vậy, lúc đã quá ba giờ chiều. Trời đang mưa, tôi cầm ô đi đến một nhà máy gần đó. Người trông coi nhà máy là người có duyên tiền định. Ông ấy từng là cán bộ xí nghiệp nhà nước. Tôi tìm cách bắt chuyện với ông ấy. Ông ấy cũng biết một số chân tướng, nhưng vẫn còn một số vướng mắc. Chúng tôi nói chuyện rất suôn sẻ. Ông ấy nhận một chiếc DVD và đã thoái khỏi ĐCSTQ. Khi chia tay, ông ấy liên tục cám ơn tôi. Tôi liền nói với ông ấy,“Ông không cần phải cám ơn tôi. Ông hãy cám ơn Sư Phụ.” Sư Phụ là người đã mang ông ấy đến với tôi để khích lệ tôi làm tốt hơn.

Để cải thiện tình trạng không cứu được nhiều người, tôi đã tập trung vào việc từ bỏ chấp trước vào tâm sợ hãi, nản chí, lười biếng, và tâm lo sợ người khác sẽ nhầm lẫn rằng tôi đang chứng thực bản thân. Tôi tìm cách nắm lấy mọi cơ hội trong sinh hoạt hàng ngày, bắt đầu với bạn bè, người thân, hàng xóm, bạn học, đồng nghiệp, nhà cung cấp, khách hàng, người quen qua công việc kinh doanh, người vận chuyển hàng, và thậm chí cả những người lạ mà tôi tình cờ gặp. Hoặc đơn giản là bất kể ai muốn nghe, tôi sẽ giảng chân tướng cho họ. Tôi nhớ lại câu chuyện về “chín cái bánh tráng” mà các đồng tu khác đã kể. Một người có duyên tiền định có thể ăn tám cái bánh tráng từ các đệ tử khác, và chiếc bánh của tôi là chiếc bánh thứ chín, và kết quả là người đó nhận ra được chân tướng. Nhưng tám chiếc bánh kia đã đặt định cơ sở cho việc họ được đắc cứu. Vì vậy tất cả các đệ tử đều đang làm việc như một chỉnh thể. Kết quả là, tôi thực hiện công việc mà không hề có truy cầu. Nếu người nào đó không muốn thoái đảng, tôi sẵn sàng đặt cơ sở cho anh ta được cứu trong tương lai. Tôi đã gặp những người đồng ý thoái sau chỉ vài câu nói. Cũng có người tôi phải mất năm năm để có thể thuyết phục thoái đảng. Ông ấy là khách hàng của tôi. Trong những năm qua, tôi đã nói chuyện với ông ấy vài lần. Câu trả lời của ông ấy là “Tôi cũng không quan tâm lắm. Con người ta còn phải kiếm sống nữa chứ.” Gần đây, ông ấy đột nhiên gọi cho tôi để đặt hàng. Tôi nhận ra rằng đó cũng không phải là vô duyên vô cớ, tôi không thể bỏ lỡ cơ hội này. Khi ông ấy đến, tôi nói với ông ấy một cách nghiêm trang,“Con người ta phải thực hiện tam thoái. Việc đó vô cùng quan trọng.” Trong cuộc đàm thoại sau đó, ông ấy hỏi một số câu hỏi. Tôi nhận ra rằng mình đã không thể truyền đạt cho ông ấy hiểu một số điểm, khiến cho ông ấy chưa thể được cứu. Ông ấy cảm động vì sự chân thành của tôi, và đồng ý thoái đảng. Tôi thở phào nhẹ nhõm, và nói, “Sau năm năm, cuối cùng ông cũng nhận ra. Ông thực sự đã được cứu nhờ có duyên tiền định!”

Thấy nhiều đồng tu sống một cuộc sống rất giản dị và mỗi ngày chỉ có vài tiếng để ngủ, nhưng họ vẫn tràn đầy năng lượng và dành nhiều thời gian để làm ba việc. Trong cuộc sống hàng ngày, tôi tìm cách xả bỏ những quan niệm và chấp trước người thường, tiêu trừ can nhiễu, và tìm nhiều thời gian hơn. Tôi đã giảm từ ba bữa ăn xuống còn hai bữa, và ăn uống đơn giản để tiết kiệm thời gian nấu nướng. Tôi ngủ ít hơn, rất ít khi xem TV, để có nhiều thời gian hơn để làm ba việc.

Tuy rằng bữa ăn của tôi đạm bạc hơn, và tôi ngủ ít hơn, nhưng tình trạng cơ thể của tôi vẫn cải thiện. Như Sư Phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân, “Học viên Pháp Luân Đại Pháp chúng ta sau một giai đoạn tu luyện, từ bên ngoài mà trông thì thấy khác rất nhiều; da trở nên mềm, trắng hồng.” Người thân, bạn bè, và hàng xóm đều ngạc nhiên vì trông tôi rất khỏe mạnh và trẻ trung. Kết quả là, họ luôn sẵn sàng lắng nghe tôi giảng về chân tướng. Hầu hết mọi người trong số họ đều đã thực hiện tam thoái.

4. Hòa tan trong Pháp, tu luyện bản thân trong khi cứu người

Tôi trân quý công việc kinh doanh của tôi vì nó không những mang đến cho tôi cơ hội để cứu người mà còn cho tôi cơ hội để đề cao tâm tính. Trong xã hội coi trọng vật chất này, nếu tôi tuân theo những tiêu chuẩn tâm tính để người khác có thể biết được nhân phẩm chính trực của các đệ tử thông qua các giao dịch mua bán công bằng, thì tôi sẽ có thể đặt định cơ sở cho việc họ được đắc cứu.

Khi làm công việc kinh doanh, tôi luôn nhắc nhở bản thân rằng tôi là một đệ tử Đại Pháp, và khi có mâu thuẫn, tôi luôn đặt mình vào vị trí của người khác. Khi đối diện với những lũng đoạn trên thị trường hay việc chiết khấu cạnh tranh, tôi không hề sử dụng thủ đoạn và ước thúc bản thân không màng đến tiền tài, để không ảnh hưởng đến danh dự của Đại Pháp. Như vậy lưu giữ được thiện duyên đối với những người cần được đắc cứu. Kết quả là tôi đã chiếm được lòng tin của các nhà cung cấp, khách hàng và đồng nghiệp. Nhiều người trong khi làm việc với tôi đã thoái đảng. Có người thậm chí đã đắc Pháp.

Khi nghỉ hưu về nhà, tôi đã công khai là một đệ tử Đại Pháp. Những người xung quanh đều biết, và công an ở khu vực cũng đều biết. Thông qua tu luyện, tôi đã biết được rằng “Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực” (Tinh tấn yếu chỉ II) và nguyên lý tương sinh tương khắc. Việc tu luyện và cứu người của tôi càng trở nên có lý tính. Trong tâm tôi luôn phủ nhận sự “theo dõi” của tà ác. Tôi tự nhắc nhở mình: “chư vị đừng coi nó tu cả 800 năm, cả 1000 năm, chẳng cần đến một ngón tay nhỏ cũng đủ vê nát nó.” (Chuyển Pháp Luân) Và tôi đã vượt qua những an bài này bằng chính niệm.

Tôi không hề che giấu thân phận mình là người tu luyện với những người xung quanh hay trong công việc kinh doanh. Khi có người có tiền duyên muốn nghe chân tướng, tôi thường tắt điện thoại đi để tránh bị làm phiền, và chỉ đọc tin nhắn sau khi đã giảng chân tướng xong. Khi những người hàng xóm nói riêng với tôi,“Họ bảo tôi để mắt đến cô,” những người công an, và quan chức, nhân viên quản lý tài sản, bảo vệ, và công nhân ở khu vực xung quanh, những người lẻn vào cửa hàng của tôi mà không xưng danh tính, và những người khách hàng mà tôi gặp hàng ngày, tôi cố không để lỡ cơ hội để họ biết đến chân tướng, để họ tránh không phạm tội với Đại Pháp và được đắc cứu.

Trong những năm qua, vị chủ nhiệm ở khu vực luôn tích cực tổ chức theo dõi tôi đã bị điều đi chỗ khác. Vị chủ nhiệm có thiện niệm với Đại Pháp đã được bổ nhiệm. Ba người công an quản lý khu vực đều đã đồng ý sẽ “quay lại đồn công an và trở thành người tốt” và không can nhiễu đến tôi nữa. Cặp vợ chồng được giao nhiệm vụ để mắt đến tôi đều rất kính trọng tôi. Họ đã đồng ý thực hiệm tam thoái. Một số người khác cũng đã biết một số chân tướng. Trong hoàn cảnh này, bề ngoài thì thuận lợi bên trong thì nhiều hiểm ác, tôi vẫn tiếp tục làm những việc mà một đệ tử Đại Pháp cần phải làm.

Một ngày, tôi đi xe máy ra ngoài. Tôi đâm vào một hòn đá và chiếc xe máy bị ngã lật nhào. Bàn chân của tôi bị thương chảy máu. Khi trở về gần nhà, tôi gặp một người có tiền duyên, tôi liền dành nửa giờ đồng hồ nói chuyện với ông ấy, trong khi vẫn cảm thấy máu chảy từng giọt ở dưới chân. Tôi cũng mặc kệ. Khi về đến nhà, tôi ngồi xếp bằng đả tọa phát chính niệm,“Tôi là đệ tử của Sư P’hụ Lý Hồng Chí. Nếu tôi có thiếu sót gì, tôi sẽ chính lại. Sư Phụ là người quản tôi. Không tà ác nào có thể bức hại tôi. Sư phụ, xin hãy gia trì cho con để tiêu diệt hết thảy những nhân tố tà ác!”  Trong tư thế đả tọa, một bàn chân của tôi đặt lên trên vết cắt, vì thế khiến cho vết cắt bị mở và không thể cầm máu. Tôi nhận ra mình phải giữ nguyên tư thế như vậy và quyết tâm phủ nhận bức hại của tà ác. Tôi tiếp tục phát chính niệm và tập công hàng ngày. Vài ngày sau, vết cắt rộng gần 4cm đã lành, và không để lại sẹo.

Tôi và con trai tôi đã mua một bộ máy tính mới, một ổ đĩa sao chép DVD, và một chiếc máy in màu. Chúng tôi cũng mua đĩa DVD chất lượng cao. Tôi đã lập một điểm sản xuất tài liệu Pháp Luân Đại Pháp tại nhà. Chúng tôi có thể sản xuất nhiều loại tài liệu khác nhau tùy theo đối tượng người nhận và dựa trên những yêu cầu mà các đồng tu đưa ra.

Trong những năm qua, việc kinh doanh của tôi cũng rất phát triển. Những người hàng xóm của tôi nói,“Nhìn cô ấy kìa, cô ấy tập Pháp Luân Công đấy, cô ấy làm gì cũng giỏi!” Mặc dù doanh thu đã tăng gấp đôi hay tăng gấp bốn lần, tôi cũng không bị hết thời gian. Thay vào đó, mọi việc đều diễn ra một cách trật tự. Tôi vẫn có thời gian để làm ba việc. Tôi đã chứng kiến được sự vĩ đại của việc hòa tan bản thân trong Pháp và chứng nghiệm được sự bảo hộ và gia trì của Sư Phụ.

Nhìn lại quá trình tu luyện đề cao dưới sự bảo hộ của Sư Phụ, tôi có rất nhiều điều khó có thể diễn tả bằng lời. Tôi biết rằng cho dù tôi làm gì, cũng không thể hồi báo hết được đại ân của Sư Phụ. Tất cả những gì tôi có thể làm là tận dụng thật tốt thời gian quý giá còn lại, để tu luyện bản thân tinh tấn hơn, cứu nhiều người hơn, bước đi trên đoạn cuối của con đường, và bù đắp cho những thời gian và cơ hội mà tôi đã đánh mất.

Xin cảm tạ Sư Phụ từ bi vĩ đại!

Xin cảm tạ toàn thể đồng tu đã trợ giúp và khích lệ tôi. Tâm tính và thể ngộ của tôi còn hạn chế, mong các đồng tu từ bi chỉ ra những gì còn thiếu sót.

Hợp thập!


Bản tiếng Hán: https://minghui.ca/mh/articles/2011/12/6/明慧法会–让证实法成为自己的第一念-249448.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/1/4/130506.html#.T5D6xbP9OkU

Đăng ngày: 14-05-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share