Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-10-2019] Tại tỉnh Cát Lâm, nơi mà cuộc đàn áp diễn ra nghiêm trọng hơn ở những nơi khác, vẫn có những cảnh sát bảo vệ các học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Cảnh sát bảo vệ học viên trong khi bị bắt và ở bệnh viện

Sở cảnh sát nơi tôi sống ở tỉnh Cát Lâm tích cực tham gia đàn áp các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi vẫn còn nhớ một buổi sáng khoảng mười năm trước khi phó giám đốc sở cảnh sát và các sĩ quan khác xuất hiện tại căn hộ của tôi để bắt giữ tôi.

Trước khi họ đến, hai sĩ quan được phái đi trước đó đã ở bên trong theo dõi tôi. Ngô Địch (bí danh) khoảng 40 tuổi là một người trong số đó. Đó là lần đầu tiên anh ấy ở trong căn hộ của tôi.

Vào thời điểm đó, một cặp câu đối được dán trên cửa nhà tôi có tựa là “Phật Pháp vô biên” và đọc như sau: “Phật quang phổ chiếu vùng đất Trung Quốc, Phật Chủ khổ độ con cháu Trung Hoa.”

Khi một viên cảnh sát khác đang lục soát phòng tôi, Ngô đã hỏi, “Ai đã viết câu đối trên cửa nhà cô?” Tôi đã nói với anh rằng đó là chồng tôi viết. Cảm động trước những gì được viết trên cặp câu đối, anh thì thầm với tôi để sắp xếp mọi thứ. Tôi ngay lập tức hiểu ý anh và giấu đi máy tính và các tài liệu Pháp Luân Công của tôi.

Sau đó, phó giám đốc và những người khác đến và lục soát căn hộ của tôi. Tôi thấy Ngô ngồi xổm trên sàn như thể anh đang tìm kiếm thứ gì đó. Anh ấy giúp tôi giấu dây máy tính để không ai có thể nhìn thấy chúng.

Cuối cùng họ chỉ tìm thấy một vài đĩa DVD, nhưng tôi vẫn bị bắt giữ bất hợp pháp. Khi phó giám đốc đưa tôi đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe, Ngô đã nói chuyện với bác sĩ trước. Cả hai nhìn tôi với sự cảm thông. Kết quả là huyết áp của tôi quá cao và trại lao động sẽ không chấp nhận tôi.

Chiều hôm đó, Ngô thông báo cho gia đình tôi đến đưa tôi về. Tôi thực sự trân trọng sự giúp đỡ của anh ấy.

Tôi hoàn toàn không biết Ngô, nhưng anh ấy đã mạo hiểm rất nhiều để giúp tôi vì anh ấy thật tâm tôn trọng Pháp Luân Đại Pháp. Tôi chưa bao giờ quên anh.

Một cảnh sát trưởng với tấm lòng cảm thông

Năm 2002, hai học viên từ tỉnh Cát Lâm đã đi đến các làng để phân phát tài liệu giảng chân tướng. Họ đã bị tố cáo và bị giam giữ tại đồn cảnh sát địa phương.

Ngày hôm sau, họ bị đưa đến trại giam địa phương, và một tháng sau, họ bị đưa đến một trại lao động cưỡng bức. Tuy nhiên, trại lao động cưỡng bức đã từ chối nhận một trong số họ vì huyết áp cao. Một người khác có vấn đề về tim, nhưng các quan chức của trại lao động vẫn chưa quyết định sẽ phải làm gì với cô.

Trong khi người học viên có vấn đề về tim đang chờ giấy tờ của mình, cô đã nói chuyện với cảnh sát trưởng, người đã đưa họ đến trại lao động cưỡng bức. Cô ấy hỏi: “Vì anh là người đứng đầu, anh nói chuyện với họ và thả tôi ra được không?”

Trước sự ngạc nhiên của cô, vị cảnh sát trưởng đã đồng ý. Ông đi lên lầu nói chuyện với các viên chức của trại lao động. Sau đó, ông bảo các sĩ quan của mình đưa hai học viên trở lại xe cảnh sát.

Khi chiếc xe chuẩn bị rời khỏi trại lao động, cảnh sát trưởng đã dừng xe lại vì lo rằng hai học viên có thể bị trại lao động cưỡng bức quấy rối sau đó. Vì thế, ông đã quay trở lại văn phòng trại lao động và lấy giấy tờ của họ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/28/395130.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/11/23/180828.html

Đăng ngày 25-12-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share