Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Jilin, Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-06-2019] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp 65 tuổi ở tỉnh Cát Lâm. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Hai tuần sau đó tôi hồi phục các vấn đề sức khỏe, gồm cả bệnh tim. Sau đó, tâm tôi dường như tràn đầy sự lạc quan! Trước đó, tôi đã không nở nụ cười nào trong nhiều năm. Kể từ đó, tôi thường mỉm cười vì cuối cùng tôi đã hiểu được ý nghĩa của cuộc sống. Tôi thậm chí không cảm thấy buồn ngủ nếu tôi không ngủ. Thân và tâm tôi được trải nghiệm những thay đổi từ căn bản.

Sư phụ đã ban cho bố tôi một cuộc đời thứ hai

Bố tôi đã được chứng kiến sự thần kỳ của Pháp Luân Đại Pháp khi ông nhìn thấy sự thay đổi ở tôi, vì thế ông bắt đầu đọc cuốn Chuyển Pháp Luân. Sau khi ông mới chỉ đọc cuốn sách này một lần, ông đã từ bỏ tín ngưỡng Phật giáo mà ông đã theo nhiều thập kỷ và bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Là một Phật tử, ông đã được dạy rằng đức Chuyển Luân Thánh Vương sẽ đến thế giới nhân loại để cứu độ con người trong thời kỳ mạt Pháp. Ngay sau khi bố tôi bắt đầu tu luyện ông cảm thấy thân thể nhẹ nhàng và dễ chịu, cứ như đi trên gió vậy. Làn da ông hồng hào, ngay cả khi ông đã ở độ tuổi 70.

Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công, một tối ông đi ra ngoài để phát tài liệu giảng chân tướng Đại Pháp. Ông rời nhà lúc 8 giờ tối. Sáng hôm sau ông mới trở về khi mà tôi đang nấu ăn. Tóc ông phủ đầy sương. Tôi hỏi tại sao ông lại ở ngoài lâu thế. Ông nói rằng ông đã đi đến năm ngôi làng để phát thêm tài liệu.

Em gái tôi bị bệnh tâm thần, vì thế bố tôi sống với cô ấy để chăm cô. Ông sống rất giản dị. Ông đưa tiền mà ông tiết kiệm được để giúp sản xuất tài liệu giảng chân tướng, và ông đã âm thầm làm rất nhiều việc mà không hề nói với ai.

Bố tôi đã bị thương nặng ở ngôi làng bên cạnh vào tháng 6 năm 2006. Một người đàn ông tên là Yuan đã tông xe vào ông. Yuan đưa bố tôi đến bệnh viện và bỏ đi. Anh ta nói với tôi rằng anh ta không tông vào bố tôi, rằng anh ta chỉ cố giúp bố tôi vì ông ấy cần sự giúp đỡ.

Bố tôi bị bất tỉnh. Xương sọ bố bị rạn, ông bị xuất huyết não, và gãy nhiều xương. Bác sỹ nói rằng vì bố tôi đã 80 tuổi nên không thể phẫu thuật. Bác sỹ bảo chúng tôi đưa bố về nhà để ông tự phục hồi.

Các chị tôi từ tỉnh khác đã đến và phàn nàn rằng đáng nhẽ tôi không nên xử lý vụ tai nạn như thế. Họ nói rằng đáng nhẽ tôi nên bắt người tông xe chịu trách nhiệm. Tôi nói với họ về các nguyên lý của Đại Pháp và huyền năng của Đại Pháp. Tôi nói rằng “Bố sẽ không nguy hiểm đâu. Sư phụ Lý chắc chắn sẽ bảo hộ bố. Nếu bố không được bảo hộ thì chắc hẳn bố đã qua đời trong vụ tai nạn nghiêm trọng này rồi.”

Tôi giúp bố tôi nghe các bài giảng của Sư phụ và hàng ngày tôi đọc Hồng Ngâm cho ông nghe. Ba tháng sau, bố tôi có thể dùng gậy để đi lại. Khi ông đi ra ngoài và gặp những người dân làng, tất cả đều nói rằng ông thật may vì đã qua khỏi sau vụ tai nạn đó. Toàn bộ câu chuyện trở thành tin nóng khắp làng.

Trong suốt thời gian đó tôi thực sự chịu áp lực vô cùng lớn. Bố tôi bị thương nặng. Tôi cũng phải chăm sóc cô em gái bị tâm thần. Nhiều lúc tôi phải khóa trái em gái tôi trong nhà vì sợ cô ấy chạy đi mất. Các chị tôi cằn nhằn tôi rất nhiều. Dân làng thì cười nhạo và mắng nhiếc tôi. Nhưng Đại Pháp và Sư phụ đã ban cho tôi sức mạnh. Các đồng tu đã phát chính niệm cho tôi. Hàng ngày tôi vẫn học thuộc Pháp. Không kể ai nói gì, tôi vẫn tín tâm kiên định vào Đại Pháp và Sư phụ. Học thuộc Pháp đã giúp tín tâm của tôi được tăng cường rất nhiều.

Sau khi buông bỏ tâm oán hận tâm từ bi đã xuất hiện

Năm 2013, tôi gặp Mai ở nhà một đồng tu, cô ấy là vợ của người đã tông vào bố tôi. Cô ấy nói với tôi rằng cô cũng đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cô nói rằng Yuan đã tông vào bố tôi nhưng hồi đó họ đã không chịu nhận. Tuy nhiên, giờ đây cô ấy đã tu luyện Đại Pháp nên cô ấy sẽ chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn. Cô xin lỗi tôi và cũng đến thăm bố tôi. Nhưng Yuan vẫn không chịu nhận là đã tông vào bố tôi.

Trong đợt Trung Thu năm 2017, Yuan lái xe máy và đâm vào một chiếc ô tô khác. Anh ấy bị thương nặng. Anh đã bị gẫy vài cái xương và phải nhập viện. Mai đã chăm sóc anh ấy ở bệnh viện. Lúc này là đợt thu hoạch vụ thu nên mọi người bận rộn với việc thu hoạch ngô. Bố của Yuan đã hơn 80 tuổi. Ông ấy lo lắng cho con trai của mình và lo rằng sẽ chẳng có ai thu hoạch ngô đến mức phát ốm.

Tất cả các thành viên bên gia đình mẹ đẻ của Mai đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Họ đã nhờ hơn 12 học viên ở trong làng của chúng tôi đến giúp thu hoạch ngô. Bất kỳ ai có thể giúp đều được đón chào. Nếu đủ người đến giúp công việc có thể hoàn thành trong một hôm. Tôi là một đệ tử Đại Pháp và tôi biết mình cần phải hành xử chiểu theo Chân –Thiện-Nhẫn. Tôi phải loại bỏ tâm oán hận đối với Yuan mà tôi vẫn ôm giữ bấy lâu. Vì thế tôi đã đến.

Khi tôi đến đó, tôi được giao cho nấu bữa trưa với một học viên lớn tuổi khác. Khi mọi người đang ăn thì Yuan được xuất viện về nhà. Mọi người vây quanh anh ấy và hỏi thăm tình hình. Mai nhìn thấy tôi đã ôm chầm và khóc: “Anh ấy tông vào bố chị và đã không chịu nhận lỗi. Giờ đây anh ấy đã phải nhận quả báo.”

Yuan nghe thấy những điều Mai nói mà không nói gì. Cháu trai của anh đã dìu anh vào giường, và tôi mang gối cho anh ấy. Mọi người đều nhìn tôi. Mai nói với Yuan: “Anh tông vào bố chị ấy, khiến ông bị thương và đây là quả báo của anh. Chị ấy không những ghét anh mà còn đến giúp anh.” Tôi nói: “Yuan, anh nên thừa nhận việc đó trước tất cả mọi người. Như thế sẽ có lợi cho anh.” Anh ta vẫn không nói gì.

Vào buổi chiều, tôi đi hái ngô, và cảm thấy như tôi đang làm việc trên cánh đồng của mình vậy – tâm tôi rất thanh thản. Chính Sư phụ đã giúp tôi loại bỏ tâm oán hận và tật đố còn lại trong tôi. Tôi thực sự cảm thấy từ bi. Qua sự việc này, Sư phụ đã thử tâm tính của tôi xem liệu tôi có thể chính hành không.

Tôi đã vượt qua khảo nghiệm mà Sư phụ đã an bài cho tôi. Qua sự việc này, tôi đã loại bỏ được rất nhiều vật chất xấu và có được những điều tốt hơn nhiều. Tôi nhận ra rằng tôi là nhân vật chính trong vở kịch này.

Sư phụ giảng:

Tu khứ danh lợi tình

Viên mãn thượng thương khung

Từ bi khán thế giới

Phương tùng mê trung tỉnh

(“Viên mãn công thành” Hồng Ngâm)

Bài thơ trên đã mô tả chính xác những điều tôi đã trải qua lúc đó.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/6/25/383581.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/9/21/179987.html

Đăng ngày 04-11-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share