Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Đức

[MINH HUỆ 16-09-2019] Kính chào Sư phụ từ bi vĩ đại! Kính chào các đồng tu!

Trước tiên, tạ ơn Sư phụ đã cho con cơ hội tham gia Đoàn Nhạc Tian Guo, đã bảo hộ và gia trì con trong quá trình tu luyện thời kỳ Chính Pháp.

Tôi là một học viên đến từ Đức, bắt đầu tham gia Đoàn Nhạc Tian Guo từ hai năm trước.

Bước ngoặt khi quyết định chơi kèn Pháp

Tôi tham gia Đoàn Nhạc Diễu hành Tian Guo sau vài lần nâng lên đặt xuống, vì quan niệm người thường khiến tôi chưa thực sự quyết tâm tham gia hạng mục này.

Trong nửa đầu năm 2013, tôi miễn cưỡng tham gia một buổi tập huấn của đoàn nhạc. Điều phối viên phụ trách kèn Pháp nói loại nhạc cụ này phù hợp với tôi, nhưng tôi cứ có cảm giác cô ấy không hẳn là nói thật, mà chẳng qua vì đội của cô ấy cần thêm người thôi. Cô ấy cũng không cho tôi thử các nhạc cụ khác.

Chữ đầu tiên trong tên tôi giống với chữ đầu tiên in trên đồng phục của Đoàn Nhạc Tian Guo, tức là chữ “nhạc”. Nhưng trong tên của tôi, nó lại mang nghĩa là “vui”.

Mỗi khi bạn bè và đồng nghiệp người Đức hỏi tôi về ý nghĩa tên của tôi, tôi trả lời rằng bố mẹ tôi mong tôi được hạnh phúc mỗi ngày. Tôi chưa bao giờ nghĩ có lẽ bố mẹ tôi cũng muốn tôi biết đôi chút về âm nhạc.

Tôi chưa bao giờ biết hát, mà cũng chẳng thích hát. Tôi không có khiếu thẩm âm. Từ tiểu học đến đại học, cứ khi nào chúng tôi phải hát những bài hát tẩy não mà Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) nhồi sọ, tôi không sao cảm thụ được sự khác biệt giữa các nốt nhạc, nên toàn hát sai nhạc. Mỗi lần như vậy, các bạn cùng lớp phải nhắc tôi hát thầm thôi, để khi tôi hát sai nhạc, cũng không ảnh hưởng đến họ.

Những lần ấy khiến tôi thừa nhận quan niệm người thường là người không biết hát thì chơi nhạc cụ cũng không hay. Tôi thấy cũng đúng. Vì vậy, sau buổi tập đó, tôi không cố học chơi kèn Pháp nữa. Thế là chiếc kèn họ đưa tôi nằm không ở nhà tôi bốn năm liền. Hồi đó, tôi nghĩ tôi chẳng còn duyên phận nào với Đoàn Nhạc Tian Guo nữa.

Hè năm 2017, tôi chủ động tham gia một buổi tập huấn để học chơi trống cái. Để chơi trống cái trong đoàn nhạc, người ta phải đạt bài kiểm tra gõ phách. Nhưng đúng lúc tôi sắp được kiểm tra thì lại có chuyện.

Từ khi tôi biết đến kèn Pháp đến nay đã là bốn năm. Người học viên nghĩ tôi phù hợp với kèn Pháp nổi cáu khi phát hiện tôi đang học chơi trống cái. Cô ấy hỏi tôi trước mặt các thành viên khác trong đoàn nhạc: “Học trống cái dễ hơn, thậm chí cậu không cần người dạy cũng học được. Còn nữa, cậu sẽ luôn đi ở vị trí dẫn đầu đoàn, làm gì có chỗ nào nổi bật hơn. Cậu muốn học trống cái là vì lý do đó, phải không?” Cô ấy không hẳn là sai.

Do không qua được cuộc kiểm tra gõ phách, mong muốn học trống cái của tôi đã tiêu tan. Theo người học viên kiểm tra cho tôi, vì khả năng cảm thụ âm nhạc của tôi không được tốt lắm, mà đằng nào tôi cũng làm gì có khiếu âm nhạc đâu. Đánh giá chuyên môn của học viên này càng khiến tôi thuận theo quan niệm người thường rằng người không biết hát thì chơi nhạc cụ cũng không hay. Tôi đã nghiêm túc suy nghĩ mình có nên từ bỏ ý định tham gia Đoàn Nhạc Tian Guo hay không.

Không ngờ, điều đó lại đưa đến một sự thay đổi thú vị. Đúng vào tối hôm kiểm tra, điều phối viên đoàn nhạc đề nghị tôi chia sẻ trải nghiệm tu luyện của mình trong buổi họp nhóm đào tạo hôm ấy. Tôi nói, tôi chọn học trống cái vì tôi nghĩ nó rất dễ học. Tôi muốn đi đường tắt. Bề ngoài, tôi có vẻ rất muốn hỗ trợ giảng chân tướng, nhưng thực ra, chính chấp trước của tôi đang dẫn động phía sau.“

“Tôi có chấp trước an dật, và tôi sợ mình không thể học được nhạc cụ nào khác. Tôi còn có chấp trước chứng thực bản thân nữa, vì tôi muốn chứng tỏ với bản thân rằng tôi có thể học chơi trống cái nhanh như tôi tưởng. Cuối cùng, tôi đoán chắc với các đồng tu rằng: “Dù học nhạc cụ nào đi nữa, tôi cũng hy vọng được tham gia Đoàn Nhạc Tian Guo.”

Tôi nhận được những tràng pháo tay khích lệ của các đồng tu khi kết thúc phần chia sẻ. Lúc đó, tôi cảm thấy mình không còn sợ không thể học chơi các nhạc cụ khác được nữa, cũng không còn bị ràng buộc vào quan niệm người thường nữa. Tôi ngộ được rằng đó là Sư phụ từ bi đã gia trì nên tôi mới có quyết tâm tham gia Đoàn Nhạc Tian Guo như thế.

Hăng hái học kèn Pháp

Kèn Pháp là nhạc cụ đầu tiên tôi thử, và nó cho tôi ấn tượng về sự cao quý và trang nhã.

Sau đó, tôi còn ngại hỏi điều phối viên, vì cô ấy đã giận tôi khi tôi muốn học trống cái: “Liệu tôi còn có thể học và tham gia đội kèn Pháp chăng? Lần này, tôi hứa là tôi sẽ toàn tâm toàn ý học.” Cô ấy liền trả lời: “Tất nhiên rồi. Chào mừng bạn tham gia nhóm chúng tôi!” Cô ấy cũng xin lỗi vì đã để cơn giận bộc phát lần ấy.

Năm 2017, khi kết thúc cuộc diễu hành dịp Pháp hội Châu Âu tại Paris, một thành viên của đội trống cái đã hỏi tôi: “Bây giờ, cậu đã chuyển sang học kèn Pháp, khi nào cậu sẽ tham gia diễu hành?”

Sau khi cô ây bảo tôi cuộc diễu hành tiếp theo nhiều khả năng sẽ là ở London vào tháng 5 năm sau, tôi liền hẹn sẽ gặp lại cô ấy trong cuộc diễu hành đó. Tôi ngộ ra rằng Sư phụ đã điểm hóa cho tôi qua học viên đó rằng tôi không được quên lời hứa. Tôi phải làm những gì đã nói.

Ngay sau khi tôi trở về Đức, tôi đã dễ dàng tìm được một người chơi kèn Pháp chuyên nghiệp. Lần đầu tiên, anh ấy thổi bài “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, tôi nghĩ: “Ồ! Âm thanh của kèn Pháp sao hay, trang nhã, tự nhiên và trang nghiêm đến thế? Cứ như một ca sỹ tuyệt xuất chúng đang hát trước mặt tôi vậy. Giai điệu vẫn còn đọng lại trong không trung.” Khi anh ấy chơi xong, tôi đã rơi lệ. Tôi xúc động trước giai điệu tuyệt đẹp và ý nghĩa sâu sắc.

Sau đó, giáo viên âm nhạc dạy tôi cách thổi kèn Pháp. Tôi đã răm rắp thực hiện theo hướng dẫn của anh ấy, không chút phân vân hay do dự. Tôi còn nhờ một học viên khác chơi kèn Pháp dạy tôi nữa. Anh ấy chơi âm cao, còn tôi chơi âm thấp. Chúng tôi cùng tập luyện với nhau.

Năm tháng sau, tôi đã vượt qua bài kiểm tra của đoàn nhạc. Tháng tiếp theo, tôi đã có thể tham gia cuộc diễu hành lớn đầu tiên vào năm 2018 ở London. Sau khi nghe tôi chơi, giáo viên của tôi đã động viên: “Ai không biết có khi nghĩ bạn đã học hai, ba năm rồi ấy chứ.”

Người học viên có trách nhiệm kiểm tra đã viết email cho tôi sau khi tôi thi đậu: “Ưu điểm của bạn là âm sắc, rất thuần khiết.”

Tôi chưa bao giờ dám mơ người không có khiếu thẩm âm như tôi lại có thể vượt qua bài kiểm tra âm nhạc và tham gia một cuộc diễu hành sau khi học một thời gian ngắn như vậy. Nhìn lại, nếu tôi không có quyết tâm, tôi đã không được ban trí huệ, cũng không thể vượt qua khó khăn để đột phá được quan niệm người thường mà học kèn Pháp.

Bị nhân tâm chi phối

Hành trình đến London năm ngoái không suôn sẻ. Chuyến bay thẳng sang London bị hủy chỉ vài giờ trước khi cất cánh. Tôi phải chuyển sang chuyến bay khác khởi hành vào sáng hôm sau và hạ cánh tại một thành phố cách London ba giờ lái xe. May thay, tôi đã đến kịp buổi tổng duyệt.

Khi suy xét lại vì sao tôi lại bị can nhiễu như vậy, tôi mới nhận ra do tôi chưa đặt toàn tâm toàn ý vào việc giúp mọi người liễu giải Pháp Luân Đại Pháp.

Đây là lần đầu tiên tôi đến London, vì vậy khi tôi đặt vé máy bay, tôi muốn đến đó sớm hơn một ngày. Không phải vì tôi muốn chuẩn bị cho cuộc diễu hành, hay tham gia sự kiện giảng chân tướng bên ngoài Đại sứ quán Trung Quốc, mà là để tham quan.

Khi biết chuyến bay bị hủy, tôi hướng nội. Tôi có thể thấy điểm xuất phát của mình đã lệch rời khỏi yêu cầu của các đệ tử Đại Pháp như thế nào. Tôi rất xấu hổ về bản thân mình, vì tôi có chấp trước truy cầu vui vẻ. Lẽ ra, tôi nên toàn tâm chuẩn bị cho cuộc diễu hành đầu tiên của mình, vì tôi đến London chỉ nhằm một mục đích duy nhất là giảng chân tướng. Nhưng tôi đã rơi xuống tầng thứ của người thường. Làm sao tôi có thể chân chính giúp mọi người hiểu chân tướng Đại Pháp đây?

Trên đường tới London, tôi tiếp tục hướng nội và nhận ra rằng tôi không có cảm giác cấp bách của việc cứu người. Tôi không trân trọng thời gian kéo dài quý giá mà Sư phụ đã ban cho chúng ta để giảng chân tướng. Tôi chỉ nghĩ, khi không có kế hoạch nhóm nào, tôi có thể thư giãn một chút và đến sớm hơn một ngày. Tuy nhiên, tà ác đã lợi dụng sơ hở đó. Trước trận chiến giữa thiện và ác ấy, tôi không chỉ không toàn tâm toàn ý vào việc giảng chân tướng mà còn có chấp trước an dật và tìm vui.

Khi nhận ra chấp trước của mình, tôi thành thật xin lỗi Sư phụ: “Con đã nhận ra lỗi của con, xin Sư phụ tha thứ cho con. Sứ mệnh duy nhất của con là trợ Sư chính Pháp và giảng chân tướng.”

Uy lực của nhạc Đại Pháp

Ngày thứ hai ở London, chúng tôi tập cùng nhau. Một lần, khi chúng tôi đang chơi bài “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, sức mạnh của âm nhạc và trường năng lượng mạnh mẽ khiến tôi cảm thấy như mình không thể ngồi trên ghế, như được nâng lên vậy. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ đã cho tôi cảm nhận được uy lực to lớn của âm nhạc Đại Pháp trong việc cứu độ chúng sinh.

Vào ngày diễu hành ở London, tôi đã tự cảnh báo mình: “Ngoài việc cứu người, không có gì quan trọng hết. Tôi phải mang tâm thuần tịnh để cứu người. Tâm thuần tịnh này khiến tôi cảm nhận được sự trang nghiêm, thần thánh của việc cứu người.”

Chúng tôi đang đi trên một con đường rất rộng. Học viên đi trước tôi chơi saxophone, và anh khá cao. Để nhìn thấy gậy chỉ huy, tôi phải làm quen với việc nâng cằm lên một chút. Một lần, người học viên chỉ huy ra dấu hiệu bài hát tiếp theo là “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, rồi âm nhạc bắt đầu, tôi lại chấn động từ thẳm sâu trong tâm hồn. Tôi nghĩ: “Tôi đến là để cứu chúng sinh. Tôi hy vọng mọi chúng sinh đều nhớ Pháp Luân Đại Pháp hảo và đều được cứu.” Tôi đã chơi bằng suy nghĩ ấy, và tôi đã chấn động đến mức rơi lệ.

Vì mắt đầy nước nên tầm nhìn của tôi hơi mờ. Đột nhiên, tôi cảm giác có nhiều người đang xem chúng tôi. Có lẽ do tôi đã quen với việc ngẩng đầu lên một chút, tôi cảm giác như đang đi lên dốc. Nhưng thực ra, lúc ấy, chúng tôi đang xuống dốc, cũng chẳng có nhiều người lắm đang dõi theo chúng tôi. Sau đó, tôi nhận ra có lẽ chúng sinh ở các không gian khác đang mong ngóng đoàn nhạc đến, chờ để được cứu.

Chấp trước loại bỏ, kỹ năng cải thiện

Giáo viên kèn Pháp dạy tôi rằng, thanh âm đầu tiên cần phải trong sáng mà không ủy mị, êm dịu mà vẫn hùng tráng. Không thể bắt đầu to như pháo nổ. Cuối cùng, hơi phải tròn để nhạc đọng lại được trong không trung. Nói vài câu thế này thì dễ nhưng làm được là cực khó, nhất là khi bạn muốn tiến xa hơn.

Trong quá trình luyện tập, tôi nhận thấy hơi của tôi chưa khá lên nhiều lắm, nhưng hơi rất quan trọng. Có quãng thời gian, tôi thấy không sao tập trung được, hơi không đều, mà phổi cũng không đủ khỏe. Tôi cảm thấy vai không thả lỏng được, như thể đang đeo mấy cái túi nặng sau lưng vậy. Giáo viên nói tôi có vẻ khá khỏe mạnh, nên anh không biết tại sao tôi không tận dụng được sức mạnh của mình.

“Với người tu luyện thì không có gì là ngẫu nhiên. Nó hẳn phải liên quan đến tâm tính của tôi. Dần dần, thông qua hướng nội, tôi đã nhận ra mình có những chấp trước rất mạnh mẽ như tâm phàn nàn và chứng thực bản thân.

Trước tiên, tôi sẽ nói về chấp trước phàn nàn. Có một thời gian dài tôi không thể thoát khỏi chấp trước phàn nàn một số học viên mà tôi đã từng làm việc cùng trong các hạng mục khác. Trên bề mặt, tôi thực sự nghĩ rằng mình bị đối xử bất công. Khi chấp trước này mạnh lên, tôi không sao tập trung luyện kèn và tà niệm liên tục xuất hiện. Đôi khi trạng thái của tôi tốt hơn, nhưng chỉ dừng lại ở mức độ tự nhủ rằng không được giống như những học viên này, chứ không nhận thức rõ ra và buông bỏ chấp trước dựa trên Pháp.

Sư phụ từng trả lời một câu hỏi liên quan đến tâm oán hận:

Đệ tử: Con trong quá trình tu luyện cứ luôn cảm thấy oán hận, là một loại chấp trước mà bản thân rất khó bỏ.

Sư phụ: Tâm oán hận ấy, chính là dưỡng thành từ việc thích nghe điều dễ nghe, thích [gặp] chuyện vừa ý nếu không bèn oán hận. Mọi người nghĩ đi, thế là không được đâu, tu luyện không thể tu như thế. Tôi vẫn luôn giảng rằng, người tu luyện phải xoay ngược lại nhìn vấn đề, khi chư vị đụng phải chuyện không tốt thì chư vị coi đó là hảo sự, là đến để đề cao chư vị, [ví như] ‘Con đường này ta cần bước đi cho tốt’, ‘Đây lại cần vượt quan nữa rồi’, ‘[Việc cần] tu luyện đến rồi’.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Washington D.C. 2018)

Giữa người với người đụng phải việc dù bất hảo đến đâu đều có thể nhìn một cách chính diện, “Ô, việc này có chỗ tốt cho tôi đề cao”. Gặp mâu thuẫn, mặc kệ lỗi của ai, trước hết tìm [ở] mình. Làm người tu luyện, chư vị mà không dưỡng thành thói quen này, chư vị mà không thể quay ngược lại con người mà xét vấn đề, thì chư vị vĩnh viễn ở tại con người; ít nhất ở chỗ mà chưa làm tốt thì chư vị là tại con người.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2019)

Khi dùng lý Pháp để nhận định và đào sâu các chấp trước của mình, tôi nhận ra rằng tôi chưa hướng nội vô điều kiện. Thay vào đó, tôi tập trung vào sai lầm của người khác. Thứ hai, tôi luôn muốn người khác thay đổi những điều sai họ đã làm dựa trên tiêu chuẩn của tôi, chứ không phải là tiêu chuẩn của Pháp. Tôi cũng phớt lờ các chấp trước của cá nhân mình. Tôi nên tập trung vào tu luyện bản thân chứ không phải là vào những người khác.

Khi tăng cường học Pháp và phát chính niệm, xin Sư phụ gia trì, đồng thời tuân theo yêu cầu của Pháp, tôi đã cố gắng để thấy điểm mạnh của các đồng tu của mình.

Dần dần, tôi có thể cảm thấy các vật chất xấu trong không gian của mình ít đi. Những ý niệm mà tôi cưỡng chế lên những học viên mà tôi phàn nàn càng ngày càng ít, cuối cùng tôi đã có thể tập kèn Pháp bằng tâm thuần tịnh. Hai vai tôi cũng thư thái hơn, cảm giác như mang túi nặng đã biến mất. Hơi thở êm hơn, cũng có lực hơn.

Nhân tố khác cản trở tôi đề cao chính là chấp trước chứng thực bản thân.

Trong cuộc diễu hành năm nay, tôi đã chơi ở bè cao. Các học viên có thể chơi bè cao ít khi được tham gia diễu hành vì nhiều lý do. Khi tôi nhận thức được vai trò và trách nhiệm của mình, tôi bắt đầu luyện tập nhiều hơn. Tôi yêu cầu bản thân không được phạm lỗi khi chơi, phối hợp tốt với các học viên chơi bass trong nhóm kèn Pháp và với cả đoàn nhạc diễu hành.

Dù cho tôi đã tăng cường luyện tập vài tuần trước cuộc diễu hành ở Frankfurt, tôi không thấy cải thiện rõ rệt nào ở bản thân. Mặc dù điều phối viên nhận xét kỹ năng của tôi đã khá hơn rất nhiều so với năm ngoái, và âm thanh của tôi được đánh giá là rất du dương, tôi vẫn không hài lòng với phần trình diễn của chính mình trong cuộc diễu hành đó.

Suy nghĩ về trạng thái của bản thân, tôi nhận thấy chấp trước chứng thực bản thân vẫn còn đó. Hướng nội sâu hơn, còn có chấp trước hiển thị bất thuần. Tôi thậm chí còn coi thường một số học viên trong đoàn nhạc diễu hành. Khi tôi nhìn thấy những chấp trước này, tôi tự nhủ: “Những chấp trước này thật bẩn thỉu, tất cả trí tuệ và năng lực của tôi đều được Sư phụ ban cho. Tôi không những không biết trân quý, lại còn tự phụ mà không khiêm tốn nữa.”

Tôi tự nhủ mình phải cải thiện trạng thái trước cuộc diễu hành Lễ hội Văn hóa sắp tới ở Bielefeld, Đức. Lúc cuộc diễu hành đó bắt đầu, chấp trước chứng thực bản thân lại nổi lên, khiến tôi khó tập trung, hơi thở của tôi không còn êm nữa, tôi không thể chơi một đoạn nhạc hoàn chỉnh, lại quá thận trọng để không bị mắc lỗi. Trong khi đó, tôi không thể kiểm soát tốt cơ thể của mình, búp kèn cứ lên xuống, âm thanh của tôi không ổn định, có lúc còn thấy mất tinh thần.

Gần đến trung tâm thành phố, tôi thấy rất nhiều chúng sinh. Tôi có cảm giác họ đã mong chờ chúng tôi xuất hiện. Họ không khỏi nóng lòng nghe giai điệu có sức khơi gợi thiện tâm và mở rộng trái tim họ để họ có thể nhận ra vẻ đẹp của Đại Pháp. Những cảnh tượng này thôi thúc tôi điều chỉnh lại trạng thái của mình. Tôi cũng phát chính niệm và cầu xin Sư phụ gia trì, tôi tự nhủ: “Hãy nhìn xem, bao nhiêu chúng sinh phấn khích thế kia khi thấy Đoàn Nhạc Tian Guo, chẳng phải lý do tôi tham gia đoàn nhạc diễu hành là để cứu họ sao? Tôi sẵn sàng buông bỏ mọi chấp trước của mình, chỉ mong chúng sinh được đắc cứu, Sư phụ xin hãy gia trì cho con.”

Nửa chừng cuộc diễu hành, trạng thái của tôi thay đổi rõ rệt. Cơ thể tôi đã cân bằng hơn, cảm giác như tôi đang đứng yên vậy. Hơi thở cũng êm hơn rất nhiều, thanh âm thổi ra có lực và rõ. Tôi cảm giác như có sức mạnh vô biên.

Khi tôi thấy những chúng sinh đó vỗ tay tán thưởng chúng tôi, tôi thực sự vui mừng cho họ. Tôi chân thành mong họ đều có thể cảm nhận được vẻ đẹp của Đại Pháp và biết chân tướng về Đại Pháp.

Tôi vẫn giữ được trạng thái này cho đến khi kết thúc cuộc diễu hành, mỗi lúc càng thấy muốn chơi kèn hơn, càng chơi, càng bớt mệt. Tôi cứ mong cuộc diễu hành kéo dài hơn. Dường như, tôi đã trở thành một lạp tử nhỏ nhưng không thể tách rời đã hòa vào toàn bộ đoàn nhạc diễu hành. Tôi không còn chấp trước coi thường đồng tu hay chứng thực bản thân nữa. Tất cả những gì tôi có thể cảm nhận là các đồng tu đã hết lòng phối hợp với nhau và hòa tan trong chỉnh thể.

Sau cuộc diễu hành, điều phối viên nói với tôi: “Tôi đã nghe cậu chơi. Rất hay.” Tôi hiểu rằng chính nhờ sự gia trì của Sư phụ mà tôi mới có bước đột phá này trong kỹ thuật lấy hơi. Chữ trên đồng phục của chúng tôi được dịch ra là “hãy vui cùng âm nhạc”. Tôi nghĩ, cuối cùng, tôi đã được trải nghiệm phần nào nội hàm của nó. Vài giờ chơi bè cao không khiến tôi mệt mỏi chút nào, mà còn tiếp cho tôi đầy sinh lực, khiến tôi vô cùng hạnh phúc.

Nếu không nhờ Sư phụ gia trì và khai mở trí huệ cho tôi thì tôi đã không thể tham gia Đoàn Nhạc Tian Guo. Thật không thể tưởng tượng nổi là tôi có thể tham gia đoàn nhạc trong khoảng thời gian ngắn như vậy. Tôi đã có thể cùng các đồng tu hoàn thành sứ mệnh thiêng liêng của chúng ta là cứu độ chúng sinh.

Tạ ơn Sư phụ đã cho con cơ hội toàn tâm toàn ý tham gia trong Đoàn Nhạc Tian Guo, để chúng con có thể cùng nhau làm tròn thệ ước tiền sử vĩ đại và trở về với Sư phụ khi viên mãn.

Tôi có thể nhận ra những thiếu sót của mình trong tu luyện và những chỗ hổng trong trình độ âm nhạc của mình so với các đồng tu. Cảm ơn bạn, các đồng tu, vì sự hỗ trợ và giúp đỡ chính niệm của các bạn trong hai năm qua.

Xin được chia sẻ một bài thơ của Sư phụ như một lời khích lệ:

“Học Pháp đắc Pháp
Tỉ học tỉ tu
Sự sự đối chiếu
Tố đáo thị tu”
(Thực tu, Hồng Ngâm)

Tạ ơn Sư phụ, Cảm ơn đồng tu!

(Bài viết được trình bày tài Pháp hội Châu Âu)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/9/16/在天国乐团项目中提高-393352.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/9/18/179943.html

Đăng ngày 25-10-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share