[MINH HUỆ 26-05-2019]

Con xin kính chào Sư phụ tôn kính!

Xin chào quý đồng tu!

Tôi đắc Pháp vào đầu năm 1996 và tính đến thời điểm hiện tại thì tôi đã tu luyện được 23 năm. Nếu có một cuốn sách mà trong đó ghi lại hết thảy các giai đoạn từ tu luyện cá nhân cho đến tu luyện trong giai đoạn chính Pháp, thì tôi không bỏ lỡ bất kỳ một chương nào và đó quả thực là một điều vô cùng may mắn.

Khi mới bắt đầu tu luyện, tôi biết mục tiêu duy nhất của đời mình là tu luyện để trở về nhà cùng với Sư phụ. Tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ bị lạc trong mê cung cuộc đời nữa, vì tôi đã đắc Pháp. Tôi thấy rõ thế gian này có thể khiến cho con người chấp trước vào nó đến mức nào.

Quá trình tu luyện cá nhân của tôi không có sóng gió gì lớn. Vào thời điểm đó hầu hết các học viên ở Trung Quốc đều đã biết cách hướng nội. Tu luyện là một hành trình thú vị để tịnh hoá bản thân. Nhưng những ngày vui vẻ đó đã nhanh chóng qua đi.

Vào tháng 5 năm 1999, tôi đi du lịch ở Úc. Ở nơi đó tôi cảm thấy mình giống như một người khách du lịch hơn là một sinh viên. Tôi không có ý định nhập cư đến một quốc gia nào khác để sinh sống. Đại Pháp đã hồng truyền ở Trung Quốc và đã biến Trung Quốc trở thành nơi thanh tịnh. Tôi ra nước ngoài chỉ để nhìn ngắm thế giới. Tôi không bao giờ nghĩ rằng tôi đã phải ở nước ngoài suốt 20 năm qua. Không có gì là ngẫu nhiên cả. Hoá ra đó lại là con đường mà Sư phụ đã an bài cho tôi trong giai đoạn chính Pháp thần thánh này.

Thời điểm đó ở Úc không có nhiều học viên trẻ. Sau khi cuộc đàn áp bắt đầu, tôi đã tham gia rất nhiều vào các dự án giảng rõ sự thật như làm bảng hiệu, thiết kế thiệp chúc mừng, xây dựng trang web Đại Pháp, xây dựng đội ngũ phóng viên cho Tân Đường Nhân (NTD), sản xuất các chương trình giảng chân tướng và đến các địa điểm du lịch.

Tu luyện trong giai đoạn Chính Pháp thì phức tạp hơn. Không có tổ chức cho tu luyện cá nhân. Nhưng hiện chúng tôi đã thành lập nhiều đội để phục vụ cho các dự án khác nhau. Trong cuộc chiến giữa thiện và ác này, việc chúng ta có tinh tấn hay không sẽ trực tiếp phản ánh thông qua kết quả của công việc.

Năm 2006, tôi đã đối đầu với thử thách lớn đầu tiên trong tu luyện. Khi ấy, Melbourne chuẩn bị tổ chức đêm Gala mừng tất niên lần đầu tiên của Tân Đường Nhân tại Úc Châu. Tôi nằm trong đội điều phối, nhóm này khoảng chục người nhưng đã bị giải tán vì hoạt động không có hiệu quả. Trước khi sự kiện đó xảy ra, tôi đã mơ thấy một số sinh vật khổng lồ rạng rỡ với ánh sáng trắng. Tôi chỉ có thể nhìn thấy phân nửa người của họ. Một trong số đó đã chỉ thẳng vào tôi và nói: “Cô ấy có chính niệm mạnh. Để cô ấy làm chuyện đó.” Cuối cùng, tôi và một đồng tu khác đã được giao cho phụ trách toàn bộ mọi hoạt động.

Các học viên khác không có kinh nghiệm tổ chức các sự kiện lớn như vậy, nhưng rất sẵn lòng giúp đỡ. Tâm con người đã bị ác quỷ lợi dụng để can nhiễu. Từ chiến lược quảng bá đến quản lý hậu trường, các vấn đề liên tục xuất hiện. Một số học viên cứ khăng khăng đi vào hậu trường khi không được phép. Một số đã tự mình ký hợp đồng. Vì lý do bảo mật, tôi không thể giải thích mọi thứ cho họ. Những người từng thân thiện nay lại quay lưng lại với tôi. Tôi kiệt sức vì tình cảm và vì áp lực bán vé, nên đã thường xuyên khóc suốt đêm.

Sau cả ngày bộn bề với công việc thường ngày của mình, tôi lại phải giải quyết tất cả các vấn đề khi chạy chương trình. Chiến đấu với chứng mất ngủ trong vài tháng, tôi đã kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần. Nhưng tôi đã quyết tâm phải làm cho nó thành công để Sư phụ cứu độ chúng sinh thông qua buổi biểu diễn. Việc bán vé rất tốt. Lần đầu tiên, chúng tôi kiếm được lợi nhuận từ NTD. Khi chương trình kết thúc thành công, tôi nghĩ: “Chương trình đã xong và tôi vẫn còn thở.”

Sau dự án, tôi bắt đầu hướng nội. Trên bề mặt, tất cả các quyết định của tôi đều dựa trên cơ sở vững chắc. Tôi có thể dễ dàng đổ lỗi cho các học viên về những sai lầm của họ.

Sư phụ đã giảng:

“bất kể là sự việc này lỗi tại chư vị hay là không tại chư vị, chư vị đều phải tìm ở chính mình, chư vị sẽ phát hiện ra vấn đề.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội ở Châu Âu”)

Tôi nhận ra trong khoảng một thời gian dài, tôi đã làm mọi thứ hệt như người thường đang làm, không chú ý đến việc học Pháp. Khi có vấn đề, tôi đã không đủ từ bi với các đồng tu và điều đó đã khiến cho các mâu thuẫn bị đẩy lên cao. Các chấp trước của tôi đã bị tà ác lợi dụng vào những thời điểm quan trọng. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã vượt qua những khổ nạn. Nhưng nếu tôi tu luyện tốt thì đã có thể kết hợp được những đóng góp tích cực hơn từ phía các học viên. Sau khi tôi nghiêm túc hướng nội, thì môi trường đã thay đổi. Mối quan hệ của tôi với các học viên đã trở nên trơn tru hơn. Có vẻ như họ đã hiểu rõ hơn những thủ tục và yêu cầu cần phải có để chạy chương trình. Nhưng tôi biết rằng đó là nhờ tôi đã đề cao trong tu luyện.

Đầu năm 2011, tôi đã gặp một khổ nạn lớn hơn. Mẹ tôi là một học viên kỳ cựu, người đã từng tham dự các buổi giảng Pháp của Sư phụ tại Quảng Châu vào năm 1994. Bà đã từng bị bệnh tim rất nặng. Các bác sỹ cho biết bà sẽ không thể sống được quá tuổi 40. Sau khi bà tu luyện, tất cả các triệu chứng đã biến mất. Tất cả chúng tôi đều đã chứng kiến phép lạ của Đại Pháp. Tuy nhiên vào năm 2011, bà đã phải trải qua quá trình thanh lọc nghiệp bệnh. Khi đó, tôi đang bận sản xuất một phim quảng cáo cho NTD và đã không có thời gian để giúp bà. Tôi chỉ lo lắng và thúc giục bà hướng nội, với hy vọng rằng bệnh tình của bà sẽ chuyển biến khá hơn. Tôi nghĩ sẽ giúp bà khi dự án hoàn thành. Nhưng vào đêm tôi làm xong chương trình, thì mẹ tôi đã qua đời. Bác sỹ cho biết tất cả các mạch máu của bà đã bị vỡ. Cháu gái của tôi bảo rằng mẹ tôi đã không thể ngủ được vì đau, nhưng bà không muốn tôi bị mất tập trung. Bà đã bí mật nhờ cháu gái của tôi mua cho bà vài viên thuốc giảm đau. Sau khi mẹ tôi qua đời, cháu gái tôi phát hiện thấy chai thuốc không hề được mở ra. Sự thực là mẹ tôi đã tự chịu đựng cho đến phút cuối cùng.

Trong suốt một quãng thời gian dài, tôi đã chìm trong cảm giác hối hận và tội lỗi. Tôi đã ở đó nhưng lại không giúp đỡ được gì cho bà. Trái lại, tôi lại bị thiên về tình cảm và buộc bà phải thay đổi. Tôi diễn giải sự tiết kiệm của bà thành chấp trước vào tiền bạc. Bà đã không hề tranh luận với tôi. Sau đó, tôi biết được rằng bà đã quyên góp gần như toàn bộ thu nhập hàng tháng của mình để làm tài liệu giảng chân tướng. Thỉnh thoảng, cái tôi trong tôi được bao bọc bởi lớp vỏ mang tên trách nhiệm với dự án Đại Pháp. Thật ra, mẹ tôi cũng đóng vai trò rất quan trọng trong Chính Pháp. Sự sáng suốt và từ bi của bà đã thu hút được rất nhiều người đến nghe chân tướng. Sự ra đi sớm của bất cứ học viên nào cũng đều là sự mất mát to lớn.

Trải nghiệm đau đớn đó khiến tôi nhận ra sự quý giá của việc có thể cùng nhau tu luyện với các học viên khác. Mọi mối nhân duyên có thể kết thúc rất đột ngột và chúng ta nên trân quý nó khi còn có thể. Giờ đây, khi tôi được biết về các học viên đang bị bức hại, tôi nhắc nhở bản thân mình luôn từ bi và phủ nhận tà ác bằng chính niệm thuần chính. Tôi sẽ không chấp trước vào biểu hiện trên bề mặt các hành vi của các học viên. Tôi hy vọng họ có thể vượt lên sớm nhất có thể, bởi vì chúng ta là một chỉnh thể.

Vào năm 2013, NTD và Thời báo Đại Kỷ Nguyên (ĐKN) hợp nhất lại. Tôi, một người đã đang làm việc hết lòng hết sức nhưng cũng không thể tìm ra cách nào để áp dụng kinh nghiệm của mình vào vai trò mới và rơi vào hoang mang. Chờ đợi trong kiên nhẫn và hy vọng, tôi trở nên chán nản và nghi ngờ về khả năng của mình. Vào năm 2016, khi Ban quản lý một lần nữa thuyên chuyển tôi đến một vị trí khác, tôi đã quyết định rời khỏi NTD, một dự án mà tôi đã làm việc từ năm 2002.

Đêm đó tôi có một giấc mơ. Trong giấc mơ đó, tôi nhìn thấy hai cảnh tượng rất rõ ràng. Ở một cảnh tượng, tôi đang làm việc với Sư phụ và các học viên khác ở bên ngoài. Sư phụ nói với tôi hãy lấy một chiếc đồng hồ để có thể xem giờ trong khi những người khác đang bận làm việc. Tôi đã nhờ một người cảnh sát Mỹ giúp đỡ nhưng ông ấy không hiểu lời tôi nói. Trước khi tôi bắt đầu giải thích thì Sư phụ trả lời ông ấy bằng tiếng Anh. Tôi rất ngạc nhiên. Ở cảnh tượng kia, Sư phụ đang dạy chúng tôi các bài công Pháp. Tôi cảm thấy thật khó khăn để xoay người xem các động tác của Sư phụ. Tôi nghĩ rằng tôi đã biết hết các động tác rồi và quyết định tự mình tập. Một giọng nói vang lên trong đầu tôi: “Cô biết gì về việc Sư phụ dự định làm?” Tôi giật mình và lùi lại đi theo Sư phụ và các học viên khác.

Tôi chợt nhận ra chiếc đồng hồ có ý nghĩa rằng thời gian là có giới hạn. Cảnh tượng luyện công cùng nhau điểm chỉ rằng Sư phụ đã sắp đặt mọi thứ. Tôi không nên tự hành động theo suy nghĩ riêng của bản thân mình. Một trong những lý do mà tôi quyết định rời khỏi NTD là vì tôi đã không tự tin để làm việc trong nhóm Anh ngữ. Nhưng trong giấc mơ đó, Sư phụ đã nói tiếng Anh. Là một học viên, sao tôi có thể không theo kịp? Mặc dù tôi không chắc nên bắt đầu từ đâu, nhưng tôi không còn nghi ngờ về đường hướng nữa. Buông bỏ những bất bình ích kỷ của mình, tôi bắt đầu làm việc lại trong nhóm NTD Anh ngữ. Nếu như tiến trình Chính Pháp yêu cầu, tôi vui lòng được tham gia dù chỉ như là một viên gạch lót đường. Thật ngạc nhiên, kinh nghiệm trước đây của tôi hoá ra lại khá hữu dụng, bao gồm mạng xã hội, video trực tuyến, kỹ thuật chèn quảng cáo, luật bản quyền, và những năm làm việc cho các công ty phương Tây. Rất nhanh, cùng với nỗ lực của mọi người, NTD Anh ngữ đạt một bước nhảy vọt chưa từng có trong hoạt động kinh doanh.

Càng tu luyện, tôi càng nhận ra rằng đó không phải là một quá trình đơn giản để tịnh hoá bản thể và thăng lên thành Thần. Mọi thứ, thực tại hay ảo tưởng, đều đang khảo nghiệm các học viên còn trong mơ hồ. Khi hoạt động của kênh truyền thông đạt tới một tầm cao mới, tôi gặp phải một số khảo nghiệm mới. Tôi có những ý tưởng khác với ý tưởng của cấp trên mà tôi không thể làm cho họ hiểu được. Khi tôi nén lại, tôi đã bị hiểu lầm. Các đề nghị của tôi cho dự án bị bỏ qua, phần công việc của tôi cũng bị giảm bớt. Tôi bị thiệt thòi. Dự án mà tôi rất cam kết bị tà ác can thiệp và tôi chẳng thể làm được gì.

Lúc đầu, tôi nghĩ rằng tôi vẫn còn những chấp trước vào danh, lợi, tình, những thứ ngăn trở tôi phát thiện tâm hơn với người khác. Tôi cố gắng để cải biến nhưng không đáng kể. Các sắp đặt của cựu thế lực trong suy nghĩ của người thường và các mối quan hệ của họ như những đám mây đen lơ lửng phía trên đầu tôi. Tôi bị ngộp thở bởi một lực lượng nào đó và tôi không thể phá vỡ nó được. “Có lẽ tôi đã hoàn tất các nhiệm vụ của mình ở kênh truyền thông và tôi nên chuyển qua một dự án khác.” Suy nghĩ đó không ngừng xuất hiện trong tâm trí tôi, và tôi bắt đầu chuẩn bị hồ sơ lý lịch của mình. Tuy nhiên, máy tính của tôi đột nhiên chỉ có thể gõ được tiếng Mông Cổ. Tôi không thể tiếp tục viết hồ sơ lý lịch được. Cùng lúc đó, các vấn đề khác đồng loạt xuất hiện trong cuộc sống của tôi khiến cho tôi không có lựa chọn nào ngoài tiếp tục ở lại. Nhưng tôi vẫn ôm giữ tâm oán giận và ác cảm.

Một học viên trẻ tuổi kể với tôi về một vấn đề trong việc sắp xếp trong kênh truyền thông. Cô ấy đã giải quyết vấn đề đó bằng cách phát chính niệm. “Việc đó hữu ích chứ?” Tôi nghi ngờ. Câu trả lời chắc chắn của cô ấy đã thức tỉnh tôi. Tôi nhận ra lổ hổng lớn trong tu luyện của mình. Trong rất nhiều năm, tôi đã không chú trọng việc phát chính niệm. Bởi vì tôi chẳng thể cảm nhận hay thấy điều gì, tôi chỉ làm việc đó như một hình thức. Tôi chỉ luôn dựa vào những chính niệm của mình trong thế giới người thường. Tôi chưa bao giờ thực sự tin hay dùng tới sức mạnh thần thánh mà Sư phụ nói với chúng ta.

Tôi đã đặt nhiều nỗ lực hơn vào việc phát chính niệm, tập trung và ức chế các ý niệm khác. Tâm trí của tôi dần thanh tỉnh. Tôi nhận ra rằng trong thời kỳ Chính Pháp, tất cả các khả năng mà Sư phụ ban cho chúng ta đều nên được sử dụng. Tất cả các can nhiễu ngăn trở sức mạnh đó phải bị phủ nhận và giải thể.

Một đêm nọ khi đang phát chính niệm, tâm trí của tôi đã đạt tới trạng thái thanh tĩnh hoàn toàn. Tiêu đề của bài một phim tài liệu hiện lên. Sau khi tôi viết xong quy trình làm việc của dự án tôi đang làm và chắc chắn rằng việc tôi rời đi không làm ảnh hưởng tới hoạt động của nhóm, tôi tham gia vào một nhóm sản xuất phim tài liệu, một nhóm đang thiếu nhân lực trầm trọng. Đó là một chương trình giảng chân tướng của đài NTD. Với kinh nghiệm làm sản xuất phim truyền hình và mạng xã hội, tôi đã chỉnh sửa các phim tài liệu nổi tiếng của Trung Hoa thành các video tiếng Anh ngắn và đưa lên nền tảng mạng xã hội của NTD.

Các video giảng chân tướng, cùng với nỗ lực của toàn thể các thành viên trong nhóm sản xuất đã nhận được sự đón nhận rộng rãi của các khán giả phương Tây. Hàng ngàn người xem yêu thích các video và để lại lời nhận xét sau khi biết được chân tướng. Một trong số họ đã viết: “Đây là câu chuyện hay nhất mà tôi từng xem.” Tôi cũng được khích lệ bởi chính niệm của các học viên trong các câu chuyện. Tôi không ngừng phát chính niệm để loại sạch các can nhiễu, tâm tôi không còn bị động bởi các vấn đề tưởng chừng như rất thật trong thế giới người thường. Tôi có thể dễ dàng nhìn thấy được những nhân tâm của mình. Tâm trí tôi trở nên thanh tỉnh và bình ổn như một tấm gương, không còn oán hận. Các khổ nạn mà tôi đã tưởng rằng không thể vượt qua đều biến thành không. Giờ đây tôi hiểu được sức mạnh của chính niệm mà Sư phụ đã giảng trong “Thế nào là đệ tử Đại Pháp?”

Sư phụ giảng:

“Đệ tử Đại Pháp, chính niệm của chư vị có tác dụng. Tác dụng mà từng cá nhân chư vị hợp với nhau là cự đại vô tỷ. Khởi không được tác dụng lớn như vậy là [vì] tín tâm của chư vị không đủ, chính niệm không đủ. Đệ tử Đại Pháp nhiều như vậy, khi đồng thời phát chính niệm toàn cầu, hơn trăm triệu đệ tử Đại Pháp phát chính niệm trên toàn cầu vào thời gian đồng nhất, đối với tà ác và cựu thế lực mà giảng có đáng sợ không? Đối với Thần mà giảng đều là sự việc hùng vĩ phi thường. Lực lượng lớn nhường ấy! Một đệ tử Đại Pháp, nếu chính niệm của chư vị mạnh phi thường, sức mạnh có thể xẻ núi, một niệm là làm xong.“

Người thường họ có thể thấy rằng cuộc sống của một người tu luyện thật nhàm chán. Ngày qua ngày, chỉ có học Pháp, phát chính niệm, luyện công và giảng chân tướng. Nhưng con đường tu luyện của tôi lại trải đầy ánh nắng, bão tố và liễu rủ bóng mát và các loài hoa tươi sắc. Tôi cảm thấy như đã trải qua vài kiếp sống. Cuộc sống và cái chết, những khó khăn và trở ngại, đó là hành trình của sự giàu có và thăng hoa. Dù cho có khó khăn cách mấy, chừng nào mà chúng ta vẫn còn tuân theo các chuẩn mực của một người tu luyện, chúng ta vẫn còn có thể cảm thụ được sự dẫn dắt của Sư phụ. Chúng ta có thể bước đi qua được những mờ mịt. Sau khi loại bỏ được những chấp trước, vẻ đẹp của sự thăng hoa trong Đại Pháp của vũ trụ là không thể mô tả được thành lời.

Tôi xin được kết thúc bài chia sẻ của mình bằng bài thơ “Khứ chấp”của Sư phụ:

Tuy ngôn tu luyện sự

Đắc khứ tâm trung chấp

Cát xả phi tự kỷ

Đô thị mê trung si

Tạm dịch:

Tuy [có thể] nói về việc tu luyện

Nhưng phải bỏ đi chấp trước trong tâm

Thứ bị cắt bỏ không phải chính mình

Mà đều là cái si trong mê

Trên đây là những hiểu biết hạn hẹp của tôi. Xin vui lòng chỉ ra những điều chưa phù hợp.

Đa tạ Sư phụ!

Cảm ơn quý đồng tu!

(Bài chia sẻ được trình bày tại Pháp Hội New York 2019)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/5/26/387762.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/5/27/177796.html

Đăng ngày 15-10-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share