Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-02-2018] Năm nay tôi 77 tuổi và tôi đắc Pháp vào năm 1997. Trong 21 năm qua, Sư phụ đã luôn chăm sóc tôi, đồng thời cuộc sống của tôi được cải biến và đồng hóa với Pháp.

Học thuộc Pháp

”[Hỡi] các đệ tử Đại Pháp, bất kể là chư vị ở hình thế như thế nào, bất kể ở tình huống nào, chư vị đều phải học Pháp, đều không được xem thường việc đồng hoá và đề cao, đều không được quên học Pháp”. (Giảng Pháp tại Pháp hội Boston năm 2002, Giảng Pháp tại các nơi II)

Thể ngộ của tôi từ bài giảng của Sư phụ là chỉ có dụng tâm chân chính học Pháp và hòa tan trong Pháp thì chúng ta mới có thể đi trên con đường tu luyện chân chính, kiên định tín Pháp khi chúng ta gặp khảo nghiệm, và không bị lay động trong thế giới hỗn loạn này.

Trong suốt quá trình tu luyện, tôi đặt việc học Pháp là ưu tiên hàng đầu mỗi ngày. Trong 365 ngày mỗi năm, cho dù tôi bận rộn và kiệt sức đến đâu, thì tôi vẫn không để ngày nào trôi qua mà không học Pháp. Tôi nhắc bản thân mình không được học Pháp một cách hời hợt. Cho dù tôi học được bao nhiêu thì tôi vẫn phải học thuộc lòng.

Trong vài năm qua, tôi cho rằng mình rất quen với việc học Pháp, và kết quả là đôi khi tôi trở nên mất tập trung. Gần đây, một đồng tu đã chia sẻ kinh nghiệm học thuộc Pháp trên Tuần báo Minh Huệ, và điều này thực sự khiến tôi cảm động. Sau khi đọc bài viết, tôi đã thay đổi quan niệm cố hữu là do tôi đã lớn tuổi và có trí nhớ kém. Ngoài việc học ba bài giảng mỗi ngày, tôi đã bắt đầu học thuộc Pháp.

Sau khi luyện xong năm bài công pháp và phát chính niệm vào nửa đêm, tôi dành thêm hai giờ để học thuộc Pháp. Tôi không cảm thấy buồn ngủ, tâm trí tôi cực kỳ thanh tỉnh, và từng chữ của Pháp đã đi vào trong tâm tôi. Giờ đây, tôi đã hoàn thành việc tự đọc thuộc Chuyển Pháp Luân bốn lần, và cảm giác thật tuyệt vời.

Hiểu các Pháp lý, chân chính tu luyện bản thân

Pháp đã triển hiện cho tôi nhiều nội hàm sâu hơn thông qua việc học thuộc Pháp. Điều này đã cải thiện đáng kể tầng thứ thể ngộ và tâm tính của tôi, đồng thời cải biến những quan niệm cố chấp mà tôi đã hình thành trong cuộc sống hàng ngày. Tâm tôi trở nên bình hòa và thuần tịnh. Tôi học được cách hướng nội khi có điều gì đó xuất hiện và giải quyết được mâu thuẫn kéo dài với hai đồng tu.

Một học viên tên Liên, trẻ hơn tôi khoảng 10 tuổi, là điều phối viên tại khu vực chúng tôi. Trong vài năm qua, tôi nhận thấy rằng, trong cách bà ấy nói chuyện hoặc qua những việc cụ thể bà ấy làm, dường như đều đang phớt lờ tôi. Sự thiếu tôn trọng của bà ấy khiến tôi rất khó chịu và tạo nên sự gián cách giữa chúng tôi đến mức tôi cố tìm một cái cớ để tránh gặp với bà ấy.

Tôi biết rằng điều này không đúng, nhưng tôi không cảm thấy mình đã làm sai. Thông qua việc học thuộc Pháp, tôi ngộ ra rằng kể từ khi chúng ta bắt đầu tu luyện, Sư phụ đã thay đổi đường đời của chúng ta thành con đường tu luyện. Không có điều gì là ngẫu nhiên. Mọi việc xảy ra là để đề cao tâm tính và sự tu luyện của chúng ta. Cái lý của tu luyện và cái lý của con người là phản đảo. Điều đó nghĩa là chúng ta cần đánh giá mọi việc chiểu theo Pháp, thay vì bằng các quan niệm người thường.

Sau khi ngộ ra các nguyên lý này, tâm tôi bỗng trở nên nhẹ nhõm. Cách mà bà Liên đối xử với tôi không tệ như tôi nghĩ. Trái lại, bà ấy đang cố gắng giúp tôi đề cao trong tu luyện. Tôi nhận ra mình có tâm chấp trước vào danh và tâm tật đố. Đồng thời, tôi cũng có tâm oán hận, vốn đã đeo bám trong suốt cuộc đời tôi.

Gia đình tôi bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) xếp vào nhóm “tầng lớp thấp kém”. Trong những năm đi học và đi làm, tôi cảm thấy mọi người đều coi thường tôi. Sau đó, sự tự ti của tôi đã hình thành nên tâm oán hận. Tôi căm ghét xã hội bất công và những người hợm hĩnh, và tôi bực tức vì mình không thể thành công hoặc nổi tiếng.

Sau đó, tôi vô tình mang tâm oán hận này vào sự tu luyện và luôn cảm thấy người khác đối xử bất công với mình. Pháp đã khai mở trí huệ cho tôi, và tôi cảm thấy rằng đó là vấn đề của bản thân mình, chứ không phải là vấn đề của đồng tu. Khi tôi nghĩ về bà Liên, tâm tôi đã bình tĩnh lại.

Khi chúng tôi gặp lại nhau, tôi nhận thấy bà ấy có biểu cảm thân thiện trên gương mặt đối với tôi. Từ tận đáy lòng mình, tôi cảm ơn bà ấy vì đã giúp tôi nhận ra vấn đề của mình và đề cao trong tu luyện. Giờ đây chúng tôi đã có thể làm việc cùng nhau.

Một vài năm trước, một học viên khác tên Maria bị bắt giữ, và tôi cũng bị bắt ngay sau đó. Cảnh sát tiết lộ rằng cô Maria đã phản bội tôi. Lúc đầu, tôi không tin điều đó. Tôi nghĩ rằng cảnh sát đã cố tình đánh lừa để chúng tôi đối địch với nhau. Sau đó, cảnh sát cho tôi xem tờ khai của cô ấy: cô ấy đã khai với cảnh sát mọi việc chúng tôi cùng nhau làm. Ngay lúc đó, tôi cảm thấy mình như đang mơ. Tôi không bao giờ phản bội bất cứ ai, ngay cả trước khi tôi bắt đầu tu luyện. Sau đó, thái độ của tôi đối với Maria hoàn toàn thay đổi. Tôi xem thường và bực bội với cô ấy.

Một thời gian sau, tôi nghe nói cô ấy cũng phản bội các học viên khác và những học viên này đã phải chịu đựng nhiều khổ nạn nghiêm trọng. Điều này khiến tôi càng ghét cô ấy hơn. Thông qua việc học Pháp, tôi nhận ra rằng cuộc bức hại này là do cựu thế lực gây ra và Sư phụ không thừa nhận nó. Điều đó nghĩa là chúng ta cần phủ nhận triệt để chúng. Maria cũng chỉ là một nạn nhân của chúng, vì cô ấy còn những tâm chấp trước của người thường. Dưới áp lực to lớn của cuộc bức hại, chính những tâm chấp trước và quan niệm con người của cô ấy đã khiến cô đi lệch. Vì thế, tôi không nên có những ý niệm tiêu cực về cô ấy.

Thay vào đó, tôi nên cảm thông và từ bi hơn với cô ấy. Mặt khác, lý do tôi có mặt trong câu chuyện này là vì tâm tính của tôi cần được đề cao. Pháp đã khai mở tâm tôi và khiến trí huệ tôi được rộng mở. Một lần nữa, tôi nhận ra rằng tôi vẫn còn tâm chấp trước vào sự oán hận và xem thường người khác, lẫn văn hóa Đảng “yêu và ghét”.

Tôi đã loại bỏ những thứ này bằng chính niệm, và Sư phụ đã giúp tôi loại bỏ chúng từng chút một – Tôi không còn ghét Maria nữa. Khi gặp lại cô ấy, tôi chào cô với một nụ cười chân thành. Tôi rất biết ơn Sư phụ vì đã cải biến tôi từ một người phụ nữ cứng rắn, hẹp hòi thành một người tốt bụng, rộng rãi và chu đáo.

Tu luyện bản thân thông qua việc giảng chân tướng

Qua nhiều năm giảng chân tướng, tôi nhận ra rằng lý do Sư phụ yêu cầu chúng ta giảng chân tướng cứu người là để giúp chúng ta đề cao trong tu luyện. Trong môi trường xã hội phức tạp này, trong số những loại người khác nhau, thì chúng ta giống như những người tu luyện trong quá khứ đi vân du ngoài xã hội. Trong quá trình giảng chân tướng, nhiều quan niệm con người và tâm chấp trước của tôi đã được loại bỏ, đặc biệt là tâm sợ hãi, tâm phân biệt, tâm giữ thể diện, tâm phàn nàn về sự bất công, tâm oán hận, v.v.

Sau khi loại bỏ chúng, tôi đã có thể làm tốt hơn việc giảng chân tướng với một số ít tâm chấp trước còn lại.

Không có ý niệm tiêu cực

Mùa thu năm ngoái, tôi đã giảng chân tướng trước cửa một trung tâm thương mại lớn và gặp một người đàn ông ăn mặc lịch sự, khoảng 50 tuổi. Tôi nói với ông ấy: “Xin chào. Tôi muốn chia sẻ một vài điều với anh và mong anh có thể tiếp nhận”. Ông ấy đáp lại bằng một ánh mắt cảnh giác:“Bà muốn gì?”. Tôi nói: “Tôi mong anh hãy ghi nhớ Pháp Luân Đại Pháp là tốt! Đây là Phật Pháp. Xin anh đừng nghe những lời tuyên truyền dối trá trên truyền hình”.

Ông ấy nói: “Tôi là công an chìm”.

Tôi trả lời: “Công an chìm cũng cần phải biết chân tướng. Sinh mệnh rất quý giá, và chúng ta cần phải trân quý sinh mệnh của chính mình”.

Khi ông ấy nói sẽ báo cáo tôi, tôi đã bất động tâm và bình tĩnh nói với ông ấy rằng: “Anh không thể làm thế, vì điều này sẽ không tốt cho anh! Xin anh hãy hiểu rõ sự thật, cắt đứt quan hệ với Đảng, và cứu lấy chính mình”.

“Anh và tôi tuy không quen biết nhau, nhưng chỉ có Thần, anh, và tôi biết nếu anh thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Những người khác sẽ không biết, vì thế anh không cần phải lo lắng vì điều này”.

Khi tôi đang nói, ông ấy đột nhiên cắt ngang: “Một chiếc xe cảnh sát đang tới đây”. Tôi không hề lo sợ và bình tĩnh nói: “Tôi sẽ cho anh một bí danh để anh có thể thoái Đảng. Anh đồng ý không?”

Ông ấy đồng ý ngay. Sau khi ông ấy rời đi, tâm tôi có chút dao động.

Tôi nhanh chóng nhận ra đó là do tâm sợ hãi và tôi đã phát chính niệm loại bỏ nó.

Từ bi với những người từ chối tiếp nhận chân tướng Đại Pháp

Mùa đông năm ngoái, tôi tình cờ gặp một người thanh niên ở độ tuổi 20. Đây là lần thứ ba tôi gặp cậu ấy. Lần gặp đầu tiên, tôi nói với cậu ấy sự thật về Đại Pháp nhưng cậu ấy không nói gì cả. Trong khi tôi đang nói, cậu ấy đã đá vào chân tôi ba lần và bỏ đi.

Lần thứ hai gặp lại, tôi nói chuyện với cậu tại một trung tâm mua sắm. Cậu ấy không nói gì, nhưng trông có vẻ không còn thái độ thù địch với tôi nữa. Tôi nghĩ có lẽ cậu ấy sẽ lắng nghe tôi lần này, vì thế tôi bắt đầu giảng chân tướng cho cậu. Người thanh niên không nói lời nào, nhưng đột nhiên nhổ nước bọt vào ngực tôi hai lần, rồi quay lưng bỏ đi.

Lần thứ ba, tôi gặp lại cậu trên một cây cầu. Tôi không nghĩ gì khác ngoài việc giảng chân tướng cho cậu ấy. Tôi vừa nói vài lời thì cậu ấy lớn tiếng nói với tôi: “Sao bà không chết đi? Bà cút đi!”

Cậu ấy nói như vậy hai lần, rồi quay lưng và bỏ đi. Nhìn theo bóng lưng của người thanh niên này, tôi vẫn không có ý niệm xấu nào về cậu ấy.

Tôi có đôi chút cảm khái và thương cho cậu thanh niên. Tôi hy vọng rằng cậu ấy sẽ gặp được một học viên khác, và có thêm cơ hội được đắc cứu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/12/26/378747.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/6/178749.html

Đăng ngày 07-09-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share