Bài viết của cộng tác viên Minh Huệ tại Trung Quốc

Tiếp theo phần V

[MINH HUỆ 06-11-2018] Hiện nay, khoa học kỹ thuật, y học hết sức phát triển, điều kiện dưỡng bệnh và chăm sóc sức khỏe đặc biệt ưu việt, các phương thức vận động rèn luyện thể dục đa dạng khiến sức khỏe con người được nâng cao, nhưng có rất nhiều bệnh tật vẫn không có cách nào chữa được, rất nhiều người vẫn phải sống với một thân thể đầy rẫy bệnh tật. Nhất là còn có những người vì nghèo khó mà không có tiền trị bệnh, chỉ còn cách chờ chết.

Pháp Luân Đại Pháp được Sư phụ Lý Hồng Chí giới thiệu ra công chúng vào năm 1992, là một pháp môn dạy mọi người sống theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn và nghĩ đến người khác trước khi thực thi mọi việc.

Hàng triệu học viên Pháp Luân Đại Pháp trên khắp thế giới đã được chữa khỏi nhiều bệnh tật, đề cao tiêu chuẩn đạo đức và có được thân thể khỏe mạnh. Thậm chí người thân của họ cũng nhận được phúc báo từ Đại Pháp.

Loạt bài của chúng tôi tiếp tục kể về những người cao niên đã từng trải qua những vấn đề sức khỏe mãn tính và hiện giờ có một cuộc sống khỏe mạnh nhờ tin tưởng vào nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp.

Cụ bà sáu lần thoát chết

Năm 1997, một cụ bà ở tuổi 79 đã mắc bệnh cảm cúm nặng. Bà ho liên tục và khạc ra đờm có lẫn máu. Mặt và chân bà sưng phù.

Khi con gái bà mua thuốc ho cho bà, người phụ nữ ấy đã nói: “Mẹ không cần. Học viên Pháp Luân Công các con luôn luôn được chữa lành khi bị bệnh. Sư phụ của các con (người sáng lập Pháp Luân Công) nói rằng một người tu luyện cả gia đình được thọ ích. Ngài sẽ bảo hộ mẹ.”

“Mẹ, sau này mẹ cũng nên tu luyện ạ,” Cô con gái nói.

“Mẹ mù chữ. Mẹ vẫn có thể tu luyện được không?” bà hỏi con gái.

Con gái bà trả lời: “Vâng, mẹ có thể. Lắng nghe những bài giảng Pháp của Sư phụ cũng là một cách tu luyện.”

Sau buổi cơm chiều, bà đã nghe những bài giảng Pháp Luân Đại Pháp của Sư phụ Lý. Cuối bài giảng thứ nhất, bà nhìn thấy Pháp Luân sáng lấp lánh. Bệnh cảm và ho của bà đã biến mất vào sáng hôm sau.

“Pháp Luân Công thực sự rất tốt. Mẹ sẽ bắt đầu tu luyện,” bà nói.

Và bà đã thực hiện điều đó. Giờ đây các học viên tụ tập đến nhà bà để cùng học những bài giảng Pháp Luân Công và bà luôn luôn là người dậy sớm và chuẩn bị sẵn sàng mỗi ngày. Bà kiên định tín Sư tín Pháp. Khi bà gặp nghiệp bệnh hoặc trong nguy kịch, bà luôn luôn nhẩm, “Pháp Luân Đại Pháp hảo,” và mỗi lần như thế bà đều khỏe lại.

Một ngày mùa hè năm 1998, bà ở nhà một mình thì điện thoại reo. Khi đi đến nghe điện thoại, bà vấp ngã và chiếc kẹp tóc đâm xuyên vào xương sọ của bà. Máu chảy xối xả.

Bà hô to: “Sư phụ ơi xin hãy cứu con!” Ngay lập tức bà cảm thấy được một bàn tay to lớn nâng bà lên từ phía sau.

Khi con rể bà đi làm về, anh ấy kinh hoàng vì thấy bà nằm trên sàn đầy máu. Anh ấy muốn đưa bà đến bệnh viện nhưng bà từ chối, nói rằng Sư phụ sẽ bảo hộ bà và bà sẽ ổn. Vết thương đã tự lành sau bảy ngày.

Mùa đông năm đó bà sốt cao trong năm ngày. Các bác sỹ không thể tìm ra nguyên nhân nhưng cho rằng ngay cả một người trẻ khỏe mạnh cũng không thể sống được khi sốt cao nhiều ngày như thế.

Bà nói rằng bà thấy nhiều Pháp Luân chiếu lấp lánh trong phòng và Sư phụ đang dùng một tấm vải trắng bọc bà lại. Bà nghe Sư phụ nói: “Đừng sợ. Không ai có thể động đến con.” Cơn sốt đã biến mất vào ngày thứ bảy.

Mùa hè năm bà 88 tuổi, đột nhiên bà bị liệt nửa người trái và không thể nói được.

Vào ngày thứ bảy, những nếp nhăn trên trán bà giãn ra và hàm dưới của bà trễ xuống, theo văn hóa Trung Quốc đây là những dấu hiệu của người sắp chết. Những đứa trẻ nghe bà nói: “Sư phụ, xin hãy giúp con! Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Sáng hôm sau, gia đình đưa bà đến bệnh viện. Bác sỹ nói rằng bà chỉ sống được nhiều nhất là hai ngày. Khi bà được đưa về nhà, bà nói: “Chỉ có lời của Sư phụ mới được tính. Ngài sẽ bảo hộ mẹ. Mẹ sẽ không chết.”

Một tháng rưỡi sau, bà đã có thể ngồi dậy, và tất cả mọi triệu chứng bệnh tật hoàn toàn biến mất.

Năm bà 91 tuổi, đột nhiên bà bị hoa mắt và đập đầu vào bệ cửa sổ xi măng. Khi con gái bà nhìn thấy, bà không thể nói mà chỉ vẫy tay ngụ ý rằng bà không sao.

“Nhanh lên mẹ! Hãy nhẩm, “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân – Thiện – Nhẫn hảo! Sư phụ và Đại Pháp đang ở đây. Mẹ sẽ ổn,” cô con gái của bà nói.

Hai mươi phút sau, bà mở mắt và bắt đầu nói. Nhưng bà không thể cử động được. Bà nói: “Mẹ sẽ không đến bệnh viện. Sư phụ đang trông chừng mẹ. Mẹ sẽ ổn.”

Một lần nữa bà đã hồi phục một cách thần kỳ sau hai tuần.

Năm bà 92 tuổi, bà bị gãy xương cổ tay và không có bệnh viện nào muốn chữa cho bà vì bà quá cao tuổi. Bà cũng không uống thuốc giảm đau, trong vòng hai tuần bà đã có thể dùng đũa trở lại.

Năm 2012, bà 94 tuổi, đột nhiên bà cảm thấy yếu ớt và bắt đầu vã mồ hôi và thở gấp. Bà thực sự rất sợ hãi và mặt bà trở nên xanh xao. Bà cầu xin Sư phụ giúp và không ngừng niệm hai câu về Đại Pháp. Khoảng bốn đến năm phút sau, và trở lại bình thường. Sự việc này đã xảy ra ba lần trong cùng năm đó.

Các bác sỹ rất ngạc nhiên rằng bà vẫn còn sống! Họ nói rằng Pháp Luân Công quả là kỳ diệu!

Bà tôi hồi phục sau khi bị chấn thương do té ngã hai lần

Năm 1998, bà nội tôi 81 tuổi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Bà mù chữ nên chỉ có thể lắng nghe được bài giảng Pháp của Sư phụ. Thỉnh thoàng, mẹ tôi, chị tôi và tôi học Pháp và luyện công cùng bà.

Tháng 7 năm 2007, mẹ tôi và chị gái đi thăm bố tôi đang được điều trị phục hồi sau phẫu thuật tại Thẩm Dương. Chỉ có ông bà tôi ở nhà với nhau. Bà tôi ngã trong phòng tắm và bất tỉnh. Bà bị một vết thương sâu ở hàm dưới. Ông tôi điếng người và vội gọi cho họ hàng tới giúp đỡ.

Tại bệnh viện, các bác sỹ muốn khâu vết thương, nhưng bà từ chối. Bà cũng nói rằng bà đau ở ngực nhưng cũng từ chối chụp X quang để xem có chấn thương nơi nào không. Bệnh viện đã cho bà về nhà.

Khi tôi đi làm về, bà vẫn còn đau nên tôi đọc Tinh tấn yếu chỉ cho bà và tôi đã nghe thấy tiếng kêu rắc từ ngực của bà. Khi tôi đọc xong thì đã gần nửa đêm và bà trông đã khá hơn. Bà nói: “Chúng ta là những người tu luyện. Bà sẽ ổn.”

Ngay lập tức, bà trông khỏe khoắn như trước khi bị ngã. Sau đó, chúng tôi lại nghe thấy tiếng rắc rắc mỗi ngày khi chúng tôi học Pháp. Chúng tôi thể ngộ rằng Sư phụ đang cứu bà.

Bà đã phục hồi hoàn toàn sau 3 tuần và đã có thể luyện công trở lại.

Tháng 11 năm 2003, bà lại bị ngã một lần nữa. Như lần trước, bà cảm nhận việc chẳng lành sắp đến và nhờ mẹ tôi đỡ bà nằm xuống cho bà mặc quần áo mà bà muốn nếu có ra đi.

Cú ngã rất nghiêm trọng. Bà bị trật khớp háng và gãy mấu ngang xương sống. Bác sĩ không thể can thiệp được vì tuổi tác của bà. Hai tuần sau, bà bị sốt và cơn đau càng nặng hơn. Bác sĩ nói rằng bà có nhiều khối u trong phổi và cần phải uống thuốc. Nhưng thuốc men không có tác dụng.

Bà tôi không muốn điều trị thêm chút nào nữa, nhưng em trai và em gái tôi, vốn không tin vào Đại Pháp, đã khăng khăng không đồng ý. Tôi nói với các em rằng bà của chúng tôi là một người tu luyện, và rằng người tu luyện thì không có bệnh.

Chị gái tôi và tôi cùng học Pháp với bà, và bà bắt đầu khạc ra đàm màu trắng. Tôi nói, và bà cũng tin rằng Sư phụ đang giúp bà nôn ra những loại thuốc mà bà đã uống và Sư phụ đang tịnh hóa thân thể cho bà.

Sau đó không lâu, tôi phải rời đi để chăm sóc chồng tôi đang nằm viện và không thể về nhà. Chị gái tôi về miền nam để chăm sóc con nhỏ. Chỉ có mẹ tôi và em gái có thể ở nhà. Chúng tôi khá lo lắng, bởi vì mẹ tôi cũng phải chăm sóc chị cả tàn tật và ông tôi đang nằm liệt giường. Nhưng mẹ tôi giữ chính niệm mạnh mẽ và nói: “Con cứ đi và không phải lo lắng gì cả. Mẹ có Sư phụ và Đại Pháp. Mẹ và bà sẽ ổn.”

Sau khi chúng tôi rời đi, em trai và em gái tôi nhờ bác sỹ đến kiểm tra sức khỏe cho bà lần nữa vào cuối năm đó. Bác sỹ nói rằng bà không thể kéo dài tới tháng Giêng.

Sau khi anh trai báo tin, tôi nói chuyện với bà qua điện thoại. Tôi nói: “Bà nên kiên định tín Sư tín Pháp. Bà hãy nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo” mỗi ngày nhé.”

“Đức tin của bà là không thay đổi,” bà nói.

Sau khi ngã, bà tôi chỉ có thể nằm nghiêng bên phải để ngủ. Bà ngồi dậy được một lúc và lại nằm xuống vì đau. Sau khi trở về nhà, chúng tôi đã cùng bà học Pháp và mở bài giảng của Sư phụ cho bà nghe.

Dần dần, dưới sự bảo hộ của Sư tôn, bà đã có thể tự chăm sóc bản thân. Điều này đã làm giảm bớt một số gánh nặng cho mẹ tôi. Từ đó bà đã dần dần khỏe mạnh lên.

Họ hàng của em trai tôi chứng kiến sự hồi phục kỳ diệu của bà. Cháu trai tôi nói: “Đại Pháp thật siêu thường. Cụ của con đã trải nghiệm một điều thần kỳ. Chúng con kính trọng Đại Pháp. Cả gia đình con đều biết ơn Sư phụ.”

Gia đình của cháu cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Cụ bà nhận được phúc báo vì nói với mọi người rằng Đại Pháp hảo

Một cụ bà tại thành phố Tế Nam, tỉnh Sơn Đông đã bị một chứng bệnh ở chân hành hạ trong hơn 50 năm trước khi cháu gái của bà nói với bà về Pháp Luân Đại Pháp năm 2003. Khi đó bà đã 94 tuổi.

Bà niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo” mỗi ngày. Bênh tật của bà đã biến mất trong vòng một tuần và bà đã trở nên khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng.

Bà học luyện công bài công Pháp thứ hai, Pháp Luân Trang Pháp từ cô cháu gái và có thể tập 30 phút. Vào một ngày mùa hè nóng bức, bà đã khuân rất nhiều than lên lầu, không cần dừng lại nghỉ ngơi mà vẫn không cảm thấy mệt.

Bà kính trọng Sư phụ và Đại Pháp, và niệm chín chữ mỗi sáng và tối. Bà nói với tất cả láng giềng về vẻ đẹp của Đại Pháp và khuyên họ hãy thử.

Khi mọi người khen ngợi về sức khỏe tuyệt vời của bà, bà nói với họ về những điều tốt đẹp của Đại Pháp. Bà cũng phân phát những tấm bùa hộ mệnh có in chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo.”

Một người láng giềng của bà ở tuổi 80 đã nhận một tấm thẻ như vậy, đã không bị thương khi ngã đập đầu xuống sàn xi măng. Một cụ ông ở tuổi 70 mắc bệnh thận ứ nước đã có thể tự đi bộ xuống cầu thang sau khi nhẩm chín chữ trên thẻ mà cụ bà đã tặng cho ông.

Những người đã được thọ ích từ Đại Pháp đã kể với nhiều người khác về những thần tích mà họ đã trải qua.

Bí quyết hạnh phúc và trường thọ của mẹ tôi

Năm 2010, mẹ tôi 106 tuổi. Bà đọc trôi chảy, khỏe mạnh và nhanh nhẹn. Bà có thể tự chăm sóc bản thân và đi bộ mà không cần gậy chống.

Trong thời cách mạng văn hóa, mẹ tôi bị bắt vào trại cưỡng bức lao động năm bà 62 tuổi vì không chịu tôn sùng Mao Trạch Đông. “Tội” của bà là cắt tờ báo có ảnh Mao để làm miếng lót giày. Bà được thả ra năm bà 80 tuổi.

Cho đến năm bà 93 tuổi, sức khỏe của bà còn rất tốt, nhưng năm ấy bà bị đau bụng và được chẩn đoán là sỏi túi mật. Vì tuổi cao nên bà không được phẫu thuật lấy sỏi. Các bác sĩ chỉ cho bà thuốc giảm đau.

Khi đó, tôi tu luyện Pháp Luân Công đã được một năm và được nhiều lợi ích do đó tôi khuyến khích mẹ tôi cùng tu luyện.

Bà nói: “Mẹ không còn bao lâu nữa là đi rồi. Hãy để mẹ chỉ đọc sách Đại Pháp thôi nhé.”

Bà đọc Chuyển Pháp Luân, quyển sách chính của Pháp Luân Công liên tục trong nhiều tuần. Mặc dù bà không hiểu một số vấn đề được đề cập đến và quên những gì đã đọc trước đó, nhưng bà hiểu rằng Pháp Luân Công dạy con người trở thành người tốt.

Bỗng nhiên cơn đau ở bụng của bà cũng biến mất. Tôi nói rằng Sư phụ từ bi đã tịnh hóa thân thể cho bà.

Bà bị ngã nhiều lần sau đó nhưng chưa bao giờ bị thương.

Nhiều người ngạc nhiên về sức khỏe tốt của bà và hỏi mẹ tôi bí quyết. Bà nói với họ rằng bà liên tục đọc Chuyển Pháp Luân và nhận được phúc báo của Đại Pháp cho dù bà không phải là một người tu luyện.

Tôi hy vọng rằng câu chuyện của bà sẽ mang đến hy vọng và truyền cảm hứng cho những ai mong muốn hạnh phúc và trường thọ.

Cụ bà đã lấy lại được thính lực

Sư phụ đã giảng rằng một người luyện công, cả gia đình được thọ ích.

Bà của Xuân Vũ đã không nghe thấy gì cả vào năm bà 95 tuổi. Xuân Vũ đến bên phải cạnh bà và nói vào tai bà: “Bà nội, hãy lắng nghe cháu nhé. Xin bà hãy nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo.”

Mẹ Xuân Vũ không nghĩ rằng cụ bà lớn tuổi này có thể nghe được Xuân Vũ nói. Nhưng Xuân Vũ có thể khẳng định cô tin rằng bà đã nghe thấy, vì bà đang mỉm cười với cô. Cô nói: “Bà nội, nếu bà nghe được những gì cháu vừa nói, bà hãy nói cùng với cháu.” Và bà đã nhắc lại chín chữ.

Mọi người đều sững sờ. Họ không thể tin được. Họ nói: “Thực sự là bà có thể nghe được ư? Làm sao mà bà có thể lấy lại được thính lực mau chóng như thế? Đại Pháp thật là kỳ diệu!” Họ đã được chứng kiến huyền năng chữa bệnh của Đại Pháp.

Bà của Xuân Vũ đã nhẩm chín chữ này nhiều lần mỗi ngày. Mỗi khi Xuân Vũ đến thăm bà, cô thường xuyên hỏi bà đã nhẩm những gì. Bà cô sẽ mỉm cười nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo.”

Năm bà của Xuân Vũ 99 tuổi, bà đã được đưa đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe vì bị sốt cao. Bác sĩ rất ngạc nhiên vì tình trạng tim mạch và huyết áp của bà khỏe mạnh như những người ở độ tuổi 20.

Khi bà ra đi thanh thản ở tuổi 104, thính lực của bà vẫn còn rất tốt và trí não bà minh mẫn. Mẹ của Xuân Vũ kể lại một giấc mơ rằng bà nội cho biết bà đang rất hạnh phúc trên Thiên quốc.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2018/11/6/376620.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/11/26/173402.html

Đăng ngày 24-01-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share