Lợi ích sức khỏe - Minh Huệ Nethttps://vn.minghui.org/newsPháp Luân Đại Pháp (Pháp Luân Công)Fri, 14 Mar 2025 13:58:15 +0000en-US hourly 1 https://wordpress.org/?v=6.5.3Sư phụ đã kéo dài thọ mệnh cho cả gia đình tôihttps://vn.minghui.org/news/280830-su-phu-da-keo-dai-tho-menh-cho-ca-gia-dinh-toi.htmlFri, 14 Mar 2025 13:58:15 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=280830[MINH HUỆ 04-01-2025] Năm đó, khi mẹ tôi thấy nhiều bệnh tật của tôi biến mất sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bà đã cùng cả nhà tôi xem băng hình giảng Pháp của Sư phụ. Khi học bài giảng thứ […]

The post Sư phụ đã kéo dài thọ mệnh cho cả gia đình tôi first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một học viên Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-01-2025] Năm đó, khi mẹ tôi thấy nhiều bệnh tật của tôi biến mất sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bà đã cùng cả nhà tôi xem băng hình giảng Pháp của Sư phụ. Khi học bài giảng thứ tư trong sách “Chuyển Pháp Luân”, bà đã bỏ hút thuốc lá, điều mà bà không thể làm được suốt hơn 50 năm. Kể từ đó, bà kiên định bước vào tu luyện Đại Pháp.

Mẹ tôi khỏi hẳn bệnh tim và cao huyết áp

Mẹ tôi bị mù không biết chữ, hàng ngày bà chỉ nghe băng ghi âm các bài giảng Pháp của Sư phụ, vậy mà Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho bà. Mẹ tôi từng mắc bệnh tim nặng, mệt mỏi mãn tính, viêm túi mật và các bệnh phụ khoa,… Tất cả bệnh tật của bà đều biến mất sau khi bà tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Khi con trai tôi vào đại học, mẹ tôi đến nhà tôi ở một thời gian. Một hôm, chúng tôi ăn trưa món sủi cảo nhân thịt bò, sau khi ăn xong mẹ tôi cảm thấy chóng mặt. Buổi chiều, tôi đưa mẹ đến phòng khám gần nhà để đo huyết áp. Trước khi tu luyện, mẹ tôi từng bị huyết áp rất cao và bà không dám ăn thịt. Lần này, huyết áp của bà là 80/128. Bác sỹ rất kinh ngạc khi một người đã gần 80 tuổi mà lại có huyết áp bình thường như vậy. Mẹ tôi thường hiểu lầm những trạng thái khác xuất hiện trong quá trình tu luyện là bệnh cũ tái phát. Nhưng lần này, bà đã xem nhẹ nó.

Mẹ tôi có thể chịu khổ, vừa mới bắt đầu luyện công bà đã có thể ngồi kiết già trong một tiếng đồng hồ, mặc dù chân đau, bà vẫn kiên trì không bỏ chân xuống. Sau khi biết lần này chỉ số huyết áp và nhịp tim của bà đều bình thường, bà lại càng muốn nghe Pháp và luyện công hơn.

Mẹ tôi năm nay 77 tuổi, sắc mặt hồng hào, có rất ít nếp nhăn. Bà đi bộ còn nhanh hơn tôi và trông trẻ hơn rất nhiều so với tuổi thật. Người hàng xóm của tôi kinh ngạc trước hiệu quả của việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Sư phụ đã kéo dài thọ mệnh cho cả gia đình tôi

Cha tôi sống đến 60 tuổi thì qua đời, thọ hơn bốn anh chị em của cha. Hai chú của tôi đã mất khi mới hơn 50 tuổi, còn cô của tôi mất ở tuổi 36.

Đến thế hệ chúng tôi, nhiều anh chị họ của tôi đã không sống đến 60 tuổi. Người em họ nhỏ tuổi nhất bằng tuổi tôi, đã đột ngột qua đời cách đây hơn 30 năm.

Tôi hiện đã gần 68 tuổi. Nhờ tu luyện Đại Pháp, hiện sức khoẻ của tôi còn tốt hơn cả khi tôi 40 tuổi.

Chị gái tôi mất năm 66 tuổi. Chị đã từng đọc sách Đại Pháp và xem băng giảng Pháp của Sư phụ. Mặc dù chị không chính thức bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nhưng sau khi chị mắc bệnh, Sư phụ cũng đã kéo dài thọ mệnh của chị gần ba năm.

Em trai tôi đã ăn mừng sinh nhật lần thứ 65. Vì em trai tin vào Đại Pháp nên mỗi ngày đều niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”. Cậu ấy hiện sức khỏe vẫn rất tốt, hằng ngày đón đưa cháu trai đi học.

Em gái tôi năm nay 62 tuổi và vẫn đang đi làm. Em gái nói rằng gia đình em không ai bị lây nhiễm trong thời kỳ dịch bệnh [COVID-19] vì cha mẹ chồng của cô ấy đều minh bạch chân tướng Đại Pháp và thường xuyên niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/1/4/487097.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/2/2/225290.html

Đăng ngày 14-03-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Sư phụ đã kéo dài thọ mệnh cho cả gia đình tôi first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Sự thần kỳ của Đại Pháp: Anh trai và chị dâu tôi được cứu độhttps://vn.minghui.org/news/280760-su-than-ky-cua-dai-phap-anh-trai-va-chi-dau-toi-duoc-cuu-do.htmlTue, 11 Mar 2025 21:35:09 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=280760[MINH HUỆ 06-11-2024] Tôi năm nay 74 tuổi, may mắn đắc Pháp vào năm 1996. Hiện tôi đang rất khỏe mạnh và toàn thân vô bệnh. Được Sư tôn bảo hộ, tôi đã trải qua 28 năm tu luyện với rất nhiều […]

The post Sự thần kỳ của Đại Pháp: Anh trai và chị dâu tôi được cứu độ first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-11-2024]

Tôi năm nay 74 tuổi, may mắn đắc Pháp vào năm 1996. Hiện tôi đang rất khỏe mạnh và toàn thân vô bệnh. Được Sư tôn bảo hộ, tôi đã trải qua 28 năm tu luyện với rất nhiều thần tích. Nhiều người nói rằng tôi trông trẻ hơn cả 20 năm về trước. Bạn bè, bạn học và đồng nghiệp nói rằng thông qua tôi họ đã thấy được sự thần kỳ của Đại Pháp và hơn 30 người quen biết tôi đã bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Hơn 10 người trong số họ hiện vẫn đang kiên định tu luyện.

Trong bài viết này, tôi muốn chia sẻ một vài câu chuyện của người anh trai thứ hai của tôi và vợ của anh ấy, liên quan đến quá trình đắc Pháp, tiêu trừ bệnh tật và tăng cường tín tâm của họ.

Chị dâu bắt đầu tu luyện Đại Pháp: Hồi phục khỏi bị liệt nửa người

Tháng 8 năm 2019, cháu gái gọi điện báo tin, nói rằng: “Mẹ cháu bị liệt nửa người. Gia đình cháu đã đưa mẹ đến các bệnh viện lớn ở Tân Dân và Thẩm Dương. Bác sĩ chẩn đoán là vấn đề về cột sống và cần phải làm phẫu thuật, chi phí lên tới hơn 80.000 nhân dân tệ”.

Tôi bảo cháu gửi phim chụp X-quang cho tôi. Tôi đưa chúng cho bác sĩ phẫu thuật trưởng của bệnh viện thành phố, anh ấy đang sống ở tầng trên nhà tôi. Anh ấy tiên lượng rằng bệnh tình của chị dâu tôi rất nghiêm trọng. Chị ấy bị cong toàn bộ cột sống, có u nang và thoát vị đĩa đệm. Phẫu thuật là lựa chọn duy nhất, có thể duy trì được tình trạng hiện tại của chị ấy đã là kết quả tốt nhất rồi.

Tôi quyết định đến nhà anh trai để khuyên chị dâu tu luyện Đại Pháp, nhưng chồng tôi nói: “Bệnh viện lớn người ta đã đưa ra chẩn đoán rồi, ngộ nhỡ em làm trì hoãn việc điều trị của chị ấy thì sao? Em là người có danh tiếng trên mạng, biết đâu có người có thể cố ý gây rắc rối cho em nếu em can thiệp“. Tôi nói với anh ấy: “Anh đừng lo, vì Đại Pháp ở đây là để cứu người. Người ngoài em có thể cứu, thì người nhà em càng phải cứu được”.

Sáng hôm sau, tôi mang theo một chiếc máy phát nhạc nhỏ (có ghi sẵn các bài giảng Pháp và nhạc luyện công của Sư phụ) và bắt chuyến tàu lúc 6 giờ sáng. Sau khi chuyển xe buýt ba lần, tôi đến nhà anh trai lúc 4 giờ chiều. Tôi đã phát chính niệm trong suốt hành trình và dọc đường không xảy ra bất kỳ can nhiễu nào cả.

Chị dâu tôi ngồi trên giường và bật khóc ngay khi tôi đến. Chị ấy nói: “Chị phải làm sao đây? Nhà còn lợn gà cần chăm sóc và cũng sắp đến mùa thu hoạch rồi”. Tôi bảo chị: “Chị đừng lo lắng, chị học Đại Pháp đi, Đại Pháp vô sở bất năng, chỉ có Đại Pháp mới có thể cứu chị. Chị xem, em từng nằm liệt giường, mà chẳng phải đã phục hồi hoàn toàn đó sao?” Nghe xong chị ấy lập tức nói: “Chị học”.

Sau khi ăn tối đơn giản, chúng tôi bắt đầu cùng nhau đọc sách “Chuyển Pháp Luân”. Trọng điểm là tôi muốn để chị dâu biết rằng cần phải buông bỏ tâm chấp trước vào chữa bệnh, nguyên nhân thực sự của bệnh tật là gì và Sư phụ điều chỉnh thân thể của học viên như thế nào. Sau đó, tôi đã dạy chị ấy động tác của các bài công pháp.

Trước đây, khi sáu chị em tu luyện Đại Pháp chúng tôi đến nhà chị học Pháp và luyện công, chị ấy luôn tham gia cùng. Có lần, chị ấy bị cảm nhưng không uống thuốc và sau hai ngày đã hoàn toàn khỏi. Chị ấy cũng bỏ hút thuốc. Mặc dù chị dâu tôi chưa thực sự bước vào tu luyện, nhưng chị ấy có nhận thức chính diện về Đại Pháp và được thụ ích từ Đại Pháp. Tuy nhiên, khi bận rộn đồng áng, chị ấy lại quên Đại Pháp. Sau khi chúng tôi rời đi, chị ấy đã hoàn toàn không học không luyện nữa. Lần này, khi tôi dạy chị ấy luyện công, chị ấy đã tiếp thu rất nhanh.

Sáng hôm sau, khi chúng tôi thức dậy và cùng nhau luyện công, chị ấy hào hứng nói: “Em xem, chân chị có thể cử động được rồi, và chị cũng có thể đi lại được rồi (dù còn chút tập tễnh). Thật quá thần kỳ. May là em đã đến kịp thời!”

Tôi nói với chị ấy rằng đây là Pháp lực của Đại Pháp, là phúc lành mà Sư phụ ban cho chị, và bảo chị ấy mau cảm tạ Sư phụ!

Chị ấy chắp tay trước ngực và nói: “Cảm tạ Sư phụ đã cứu con và toàn thể gia đình con. Giờ đây chúng con không phải mất hàng chục nghìn [nhân dân tệ] tiền phí phẫu thuật nữa rồi. Con nhất định sẽ tu luyện thật tốt!”

Đến ngày thứ ba, chị ấy đã có thể đi lại và làm việc như bình thường. Câu chuyện của chị ấy đã lan truyền khắp mười dặm tám thôn. Ai ai cũng đã được tận mắt chứng kiến sự thần kỳ của Đại Pháp.

Anh trai niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”: Vết thương lành lại, khổ nạn tiêu tan

Trước Tết Trung thu tháng 8 năm 2020, cháu gái gọi điện và mời chúng tôi đến nhà cháu để ăn Tết. Sau khi bàn bạc, chúng tôi đồng ý đi vì nghĩ rằng chúng tôi đến đó sẽ có thể giúp họ thu hoạch mùa vụ.

Khi đến nhà anh trai, chúng tôi mới biết anh ấy đã xảy ra một việc nghiêm trọng: anh ấy đã bị ô tô đâm ba tháng và bị bất tỉnh trong vài giờ, nhưng xương của anh ấy không bị tổn thương. Thế nhưng tháng sau, bắp chân của anh ấy bắt đầu đau nhức. Bác sĩ phát hiện bắp chân của anh ấy đã bị nhiễm trùng và phát viêm. Anh ấy đã nằm viện một tháng và sau đó lại thêm một tháng tiêm và uống thuốc tại nhà, nhưng vết thương vẫn không lành.

Sau khi tôi đến, tôi hỏi họ có niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” không. Họ nói có, nhưng không có tác dụng. Tôi nói tiếp: “Pháp có uy lực vô biên, chắc chắn sẽ khởi tác dụng. Từ bây giờ, tất cả chúng ta hãy cùng nhau niệm liên tục, hoặc là niệm thành tiếng hoặc là mặc niệm”.

Khi tôi giúp anh trai tôi bước ra khỏi phòng, tôi hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”. Anh trai tôi chỉ mỉm cười và không nói gì cả. Lúc đó chúng tôi đang đứng trước một cánh đồng ngô rộng lớn, nên không có ai khác xung quanh.

Tôi nghiêm túc nói: “Anh à, đây là Phật Pháp. Phật Pháp vô biên—Anh tín tâm tới đâu thì Sư phụ sẽ giúp anh tới đó. Chúng ta hãy cùng nhau niệm nhé. Đây thực sự là tâm nguyện bấy lâu của em“. Anh trai tôi bắt đầu trở nên nghiêm túc.

Tôi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” trước, rồi anh trai tôi niệm “Chân Thiện Nhẫn hảo”. Sau đó, chúng tôi cùng nhau niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”. Chúng tôi không biết mình đã niệm bao nhiêu lần. Tôi cảm thấy tiếng chúng tôi niệm vang vọng khắp vũ trụ, xuyên qua các tầng diện từ vi quan tới hoành quan của khởi nguyên sinh mệnh. Tôi vô cùng vui mừng, trong tâm có một cảm giác minh bạch không thể diễn tả bằng lời.

Sáng hôm sau, anh trai tôi tươi cười khi thấy chúng tôi. Miệng vết thương ở chân của anh ấy đã lành lại. Toàn thể gia đình đều cảm tạ sự giúp đỡ của Sư phụ.

Đến ngày thứ năm, vết thương của anh trai tôi đã lành lại hoàn toàn và anh ấy có thể làm mọi việc bình thường. Sự thần kỳ của Đại Pháp lại một lần nữa triển hiện.

Trạng thái và tinh thần của các học viên Đại Pháp cũng đang ảnh hưởng đến con người thế gian. Chỉ khi chúng ta không ngừng chính lại bản thân trong Đại Pháp và chân chính tu luyện, chúng ta mới có thể gánh vác trách nhiệm trọng đại là trợ Sư cứu độ chúng sinh.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/11/6/484694.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/1/4/223427.html

Đăng ngày 12-03-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Sự thần kỳ của Đại Pháp: Anh trai và chị dâu tôi được cứu độ first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Từ người nhà của đệ tử Đại Pháp trở thành đệ tử Đại Pháphttps://vn.minghui.org/news/280655-tu-nguoi-nha-cua-de-tu-dai-phap-tro-thanh-de-tu-dai-phap.htmlSun, 09 Mar 2025 15:32:55 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=280655[MINH HUỆ 08-12-2024] Tôi năm nay hơn 60 tuổi, là một đệ tử Đại Pháp vô cùng may mắn dù đắc Pháp muộn. Trong thời kỳ Đại Pháp hồng truyền, tôi đã là người nhà của […]

The post Từ người nhà của đệ tử Đại Pháp trở thành đệ tử Đại Pháp first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết theo lời kể của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục, đồng tu chỉnh lý

[MINH HUỆ 08-12-2024] Tôi năm nay hơn 60 tuổi, là một đệ tử Đại Pháp vô cùng may mắn dù đắc Pháp muộn. Trong thời kỳ Đại Pháp hồng truyền, tôi đã là người nhà của đệ tử Đại Pháp hơn 20 năm. Cuối cùng, hai năm gần đây tôi đã bước vào tu luyện, trở thành một đệ tử Đại Pháp. Tôi muốn chia sẻ với mọi người về những khổ nạn mà tôi đã trải qua, chịu đựng và kỳ tích được tái sinh dưới sự bảo hộ của Sư phụ, để chúng ta cùng nhau cảm ân Sư phụ từ bi vĩ đại, cảm ân Pháp Luân Đại Pháp vô cùng thần thánh!

1. Vợ tôi đắc Pháp – Phật quang chiếu rọi gia đình tôi

Vợ tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp từ năm 1996. Trước đó, sức khỏe của bà ấy rất kém, bị viêm mũi dị ứng, tim mạch, thiếu máu não, viêm tụy… đôi khi còn không ăn uống được. Một tuần sau khi tu luyện Đại Pháp, bà ấy đã cảm nhận được sự thần kỳ của Đại Pháp, không chỉ sức khỏe được cải thiện, đi lại nhẹ nhàng, mà sắc mặt cũng hồng hào hơn, các vết nám trên mặt nhanh chóng mờ đi, da dẻ trở nên trắng hồng. Thấy bà ấy thay đổi nhanh chóng như vậy, tôi cũng cảm thấy kỳ diệu và rất mừng, cuối cùng tôi không còn phải lo lắng cho sức khỏe của bà ấy nữa. Lúc đó, tôi đã trở thành người nhà vô cùng hạnh phúc của một đệ tử Đại Pháp.

Trước kia, cả hai vợ chồng tôi đều tính cách mạnh, không ai chịu nhường ai. Sau khi vợ tôi đắc Pháp, bà ấy đã thay đổi, không còn cãi nhau với tôi nữa. Một buổi tối, tôi về nhà, không thấy bà ấy đâu liền rất tức giận, nhìn thấy mâm cơm đã dọn sẵn trên bàn tôi càng bực bội hơn, liền hất tung mâm cơm ra ngoài, bát đĩa cũng đập vỡ. Con tôi vội vàng chạy đến điểm học Pháp gọi mẹ về.

Vợ tôi về nhà thấy cảnh tượng tan hoang cũng không tức giận, còn lấy một que kem đưa cho tôi bảo tôi ăn để hạ hỏa, sau đó tự mình thu dọn những thứ trên sàn nhà. Thấy bà ấy như vậy, cơn giận của tôi cũng nguôi đi một nửa. Vợ tôi thấy tâm trạng tôi vẫn chưa tốt, liền lấy cuốn “Chuyển Pháp Luân” ra đọc cho tôi nghe. Bà ấy đọc: “Có thể vừa vào đến cửa nhà, ái nhân của chư vị liền cho chư vị một trận vào đầu; chư vị nếu nhận nhịn qua được, thì công chư vị luyện hôm nay sẽ không uổng phí. Có người hiểu rằng luyện công cần [coi] trọng đức, nên bình thường [quan hệ] với ái nhân của mình rất tốt. Nhưng vừa nghĩ: “Bình thường tôi nói ‘một’ [thì nó] không nói ‘hai’; hôm nay nó lại cưỡi lên đầu lên cổ tôi.” Không nhịn nổi, liền gây sự lại với ái nhân; như thế hôm nay luyện cũng như không. Là vì nghiệp lực vẫn còn ở kia, họ giúp chư vị tiêu đi nhưng chư vị đã không chịu mà còn gây sự với người ta; [nên nghiệp lực] không tiêu được.”

Nghe xong, con tôi cười nói: “Chẳng phải đang nói về nhà mình sao? Hóa ra là bố đang giúp mẹ tiêu nghiệp đấy!” Lúc này, cả nhà chúng tôi đều bật cười. Tôi cũng phụ bà ấy dọn dẹp, nghĩ thầm: Thật không phục không được, Sư phụ Đại Pháp nói đúng quá, mình cũng không biết tại sao lại nổi nóng đến vậy, sau này phải chú ý mới được. Từ đó về sau, tôi cũng cố gắng kiềm chế bản thân, không nổi nóng nữa.

Còn có một sự việc thần kỳ khiến tôi không thế nào quên. Đó là khi con tôi còn nhỏ, vợ tôi đang cho con ăn trong bếp, cạnh đó có nồi áp suất đang nấu cháo. Bỗng nhiên “bùm” một tiếng, vung nồi văng ra, gạo bắn tung tóe, cả căn bếp mù mịt hơi. Vợ tôi vội vàng bế con ra kiểm tra, thấy con không bị bỏng chút nào, nhìn quanh bếp toàn là hạt gạo bắn ra, duy chỉ có chỗ vợ con tôi ngồi không có một hạt gạo nào. Nghe chuyện xong, tôi rất mực cảm động, trong lòng không ngừng cảm ơn Sư phụ Đại Pháp đã bảo hộ vợ con tôi.

Đôi khi tôi cũng học Pháp cùng hai mẹ con, và cũng biết một số Pháp lý. Có lần tôi đột nhiên chảy nước mũi, giống như bị cảm, tôi liền nói: “Mình đang tiêu nghiệp đây.” Kết quả, chỉ nửa ngày sau là khỏi. Còn rất nhiều chuyện thần kỳ nữa mà khi kể cho người khác nghe, họ có thể không tin, nhưng đó đều là những việc có thật mà chúng tôi đã trải qua.

2. Cuộc bức hại ập đến – Tôi lựa chọn đứng về phía chính nghĩa

Sau khi bè lũ Giang Trạch Dân bức hại Pháp Luân Công, công an thành phố cũng nghe theo tập đoàn tà ác Giang Trạch Dân bắt đầu lục soát nhà, bắt cóc các học viên Pháp Luân Công, ép các học viên phải giao nộp sách, ký tên từ bỏ tu luyện. Vợ tôi cũng phải đối mặt với nguy cơ bị bắt và bị lục soát nhà.

Một hôm, vợ tôi nghiêm túc nói với tôi: “Anh có hai lựa chọn, một là lựa chọn em và tín ngưỡng của em, hai là lựa chọn tà ác, phối hợp với họ bức hại em. Nếu anh giao nộp sách Đại Pháp, thì chúng ta không còn gì nữa. Không có Pháp để học, thì cũng không còn em.” Tôi không do dự chút nào, lựa chọn ủng hộ vợ và Pháp Luân Công, mặc dù tôi biết mình sẽ phải đối mặt với những gì khi lựa chọn điều này.

Không lâu sau, công an khu vực, cán bộ khu phố, cán bộ khu dân cư đến nhà tôi quấy rối, ép vợ tôi ký tên, yêu cầu giao nộp sách Đại Pháp. Tôi cất sách Đại Pháp, rồi lấy một bộ băng cassette nhạc của Đặng Lệ Quân mà tôi yêu thích nhất, xé bỏ bìa, bảo là tài liệu Pháp Luân Công và giao nộp cho họ, mục đích là để đối phó với họ, khiến họ bỏ cuộc. Dưới áp lực lớn như vậy, tôi vẫn kiên định đứng về phía Đại Pháp.

Sau đó, vợ tôi bị bắt cóc, tôi kiên quyết không phối hợp với tà ác. Cảnh sát chất vấn tôi tại sao cứ để cho người nhà học Pháp? Tôi nói: “Tại sao phải quản? Pháp Luân Công dạy người ta làm người tốt, lại có hiệu quả kỳ diệu trong việc chữa bệnh khỏe người. Sau khi tu luyện, rất nhiều bệnh của cô ấy đã khỏi, tôi quản cô ấy làm gì? Ai mà không muốn có một người vợ khỏe mạnh để chăm sóc cho mình chứ?” Cảnh sát cứng họng, không nói được gì. Tôi tiếp tục nói: “Hồi chính phủ còn ủng hộ, họ luyện công ở quảng trường. Các học viên Pháp Luân Công dựng xe đạp rất ngay ngắn, không ảnh hưởng đến người đi đường, rất có quy củ. Còn những môn khí công khác, xe để lộn xộn khắp nơi, các anh xem, chỉ cần so sánh điểm này, nhìn qua là biết Pháp Luân Công tốt hơn hẳn.”

Khi các đệ tử Đại Pháp hết người này đến người kia bước ra ngoài chứng thực Pháp, cảnh sát khu vực sợ vợ tôi lên Bắc Kinh, bèn bố trí người của khu dân cư theo dõi vợ tôi mấy giờ đi đâu, mấy giờ về. Có lần, vợ tôi cố ý về muộn, họ liền gọi bà ấy đến để hỏi bà ấy đã đi đâu. Sau khi biết chuyện, tôi liền đến gặp người của khu dân cư, cãi nhau với họ, tôi nói: “Nếu các anh khiến vợ tôi mất việc, thì tôi sẽ không để yên cho các anh đâu.” Những người ở khu dân cư không nói gì nữa, tôi và vợ cùng nhau về nhà.

Một lần, tôi đang đi trên đường, thấy một người quản lý đô thị đang túm một bà lão không chịu buông ra, còn nói: “Tôi gọi điện cho công an rồi, bà không được đi đâu hết.” Tôi nghĩ: Chắc chắn bà này là học viên Pháp Luân Công rồi, liền dừng xe lại nói: “Anh là quản lý đô thị, sao lại đi quản chuyện của người ta thế?” Người quản lý đô thị hỏi bà lão: “Nhà bà ở đâu?” Tôi nói: “Anh hỏi nhà bà ấy làm gì? Đó là việc anh cần làm sao?” Người quản lý đô thị hỏi tôi: “Anh làm nghề gì vậy?” Tôi nói: “Tôi làm gì liên quan gì đến anh!” Anh ta liền thả bà lão ra. Cứ như vậy, mối nguy hiểm đã được hóa giải.

Trước mặt cảnh sát và cán bộ khu dân cư, tôi chưa bao giờ thỏa hiệp, luôn nói Pháp Luân Công tốt, nói về phẩm chất cao thượng của các học viên Pháp Luân Công, họ có thể mang lại tác dụng tích cực cho xã hội. Hơn nữa, trong thời kỳ tà ác ráo riết lục soát nhà, tôi đều bảo vệ được sách Đại Pháp, không để xảy ra tổn thất.

3. Giao tài liệu, sửa máy móc, giảng chân tướng

Từ khi Trung Cộng bức hại Pháp Luân Công, phá hoại môi trường luyện công của Pháp Luân Công, các học viên Pháp Luân Công dần dần bắt đầu các hoạt động giảng chân tướng như phát tài liệu chân tướng, làm tài liệu. Sau đó, vợ tôi cũng bắt đầu làm tài liệu, còn tôi giúp bà ấy giao tài liệu. Vào thời điểm cuộc bức hại nghiêm trọng nhất, tôi thường đi xe máy điện, đi đi về về 20 cây số để giao tài liệu, đồ chất cả ở trước và sau xe. Dạo đó, tôi bị thoát vị đĩa đệm cột sống thắt lưng rất nặng, bác sĩ yêu cầu phải nằm nghỉ ngơi, ngoài ra, chân tôi cũng bị đau, không thể đi lại nhiều. Tôi thường phải gần như quỳ xuống để lái xe. Nhưng tôi đi 20km mà không thấy đau, lưng cũng không gặp vấn đề gì, về đến nhà bình an vô sự.

Trước kia, tuy giao tài liệu xong đều có thể về nhà an toàn, nhưng trong lòng tôi vẫn có chút lo lắng, sợ hãi. Tôi nghĩ: Tại sao những người học Pháp Luân Công lại không sợ điều này điều kia, họ bị đánh đập, bị đuổi việc, thậm chí mất mạng cũng không sợ hãi, không từ bỏ? Bởi vì họ đã thấy được sự thần kỳ của Đại Pháp. Giờ đây nhớ lại, tôi đã luôn ủng hộ vợ làm tài liệu, giao tài liệu, có những hôm đi hai chuyến, trên đường đi tôi thường niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo.” Hơn 20 năm qua tôi luôn bình an vô sự. Giờ đây tôi tin rằng đó là nhờ có sự bảo hộ của Sư phụ, tôi cũng được chứng kiến sự thần kỳ của Đại Pháp.

Có khi máy in ở nhà tôi hoặc máy in của các học viên khác bị hỏng, tôi đều giúp họ sửa chữa. Tôi chỉ học hết tiểu học, cũng chưa từng học sửa máy in, nhưng Sư phụ đã khai mở trí huệ cho tôi, chỉ cần nghe tiếng máy in là tôi biết bộ phận nào bị hỏng. Có học viên thấy máy in trục trặc, liền gọi tôi đến nghe xem hỏng ở đâu. Tôi chỉ cần nghe một chút là nói: “Đầu phun của máy in có vấn đề rồi”, hoặc “Động cơ có vấn đề rồi”, v.v. Khi tháo máy ra, quả nhiên đúng là bộ phận đó bị hỏng. Khi sửa máy in, có những lần tôi đứng suốt 3 – 4 tiếng đồng hồ, chân tôi bị tổn thương sụn chêm đã phẫu thuật, vậy mà đứng 4 tiếng đồng hồ cũng không sao, đó là nhờ Sư phụ đang bảo hộ tôi.

Có lần máy in gặp sự cố rất khó sửa, đối với người trong nghề là một bài toán khó, không ai dám tháo tung máy ra để sửa, nhưng tôi thoáng cái đã tháo tung cả máy ra, tìm ra chỗ hỏng rồi sửa chữa, sau đó lắp ráp lại nguyên vẹn. Đây đều là nhờ trí huệ mà Sư phụ ban cho, giúp tôi biết cách sửa. Dưới sự chỉ dẫn của Sư phụ, tôi đã nhanh chóng sửa xong máy in.

Vợ tôi cũng biết tôi chịu nhiều áp lực. Bà ấy là đệ tử Đại Pháp, có những việc mà bà ấy phải làm, tôi không thể cản trở bà ấy, mà cần ủng hộ, giúp đỡ bà ấy. Khi bà ấy bận rộn, thấy sắp đến giờ phát chính niệm, tôi liền nhắc nhở bà ấy: “Đến giờ rồi.”

Đôi khi tôi cũng giảng chân tướng. Trong một chuyến du lịch, tôi chỉ vào vợ và nói với những người xung quanh: “Mọi người xem bà ấy khỏe chưa này, hơn 20 năm luyện Pháp Luân Công không uống viên thuốc nào, giờ đã gần 70 tuổi rồi mà sức khỏe tốt như vậy đấy!” Khiến mọi người xung quanh đều thán phục.

Một lần, khi tôi nằm viện, tôi lớn tiếng niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, có người nghe thấy, khẽ giọng nói với tôi: “Ông đừng niệm to thế, cẩn thận bị người ta mổ lấy nội tạng đấy.” Chứng tỏ người này cũng biết về việc Trung Cộng mổ cướp nội tạng sống của các học viên Pháp Luân Công. Các học viên Pháp Luân Công thật phi thường, dưới sự đàn áp đẫm máu của Trung Cộng, họ vẫn kiên trì làm công việc cứu người.

4. Nhờ Sư phụ bảo hộ, hữu kinh vô hiểm

Tai biến mạch máu não (đột quỵ) là căn bệnh phổ biến, ai cũng biết các triệu chứng của nó, nhưng tôi bị đột quỵ mà không ai biết, ngay cả bản thân tôi cũng không biết. Nghe có lạ không?

Tôi còn nhớ, hơn 20 năm trước, có một chuyện rất kỳ lạ. Khi tôi đang làm việc, đột nhiên cánh tay bị tê, tôi cũng không để ý, vẫn tiếp tục làm việc. Sau đó, cũng không có phản ứng gì bất thường. Một lần, tôi đến bệnh viện chuyên khoa não để khám bệnh, chụp cộng hưởng từ, bác sĩ nói: “Anh bị tai biến rồi, sao anh đến đây được? Anh không về nhà được đâu, phải nhập viện truyền dịch!” Lúc đó, tôi mới biết cánh tay bị tê là do đột quỵ. Nhưng tôi không nhập viện. Có lần, tôi đến bệnh viện lấy thuốc, cho bác sĩ xem phim chụp, bác sĩ nói: “Anh bị đột quỵ rồi, phải nhập viện.” Tôi nói: “Đột quỵ thì đột quỵ thôi, tôi cũng không có phản ứng gì bất thường cả.” Bác sĩ ngạc nhiên nói: “Vậy sao? Nhưng anh cũng phải chú ý đấy.” Tôi cảm ân Sư phụ đã luôn bảo hộ tôi.​

Năm ngoái, tôi đứng trên ban công cao hơn 1 mét để sửa đồ, đúng dạo đó sức khỏe của tôi rất kém, vô cùng khó chịu, cơm nuốt không trôi. Khi đứng trên đó, tôi bị choáng váng liền ngã chúi đầu xuống, tôi nghĩ: Xong rồi, xong rồi, lần này bị thương nặng rồi. Kết quả là tôi không hề bị sao. Vợ tôi đang làm việc trong phòng khác, nghe thấy tiếng động liền chạy ra, thấy tôi nằm trên sàn, bà ấy hoảng quá, vội vàng kiểm tra, nhưng tôi nói: “Không sao cả.” Nhìn lại thì thấy giá phơi quần áo đã bị cong. Bây giờ nghĩ lại, đó là nhờ Đại Pháp bảo hộ tôi.

5. Trầm cảm và phát hiện bị phình động mạch não

Vào tháng 6 năm 2022, tôi bị trầm cảm do áp lực quá lớn từ nhiều phương diện, cuối cùng, khi không thể chịu đựng thêm sự đả kích nữa, tôi đã ngã bệnh và phải nhập viện, khi nhập viện tôi được chẩn đoán bị tắc nghẽn mạch máu não 90%, phía trên chỗ tắc nghẽn còn có một khối phình động mạch. Nếu đặt stent thì sợ khối phình động mạch bị vỡ, vì vậy tôi không phẫu thuật mà điều trị bảo tồn. Tôi còn được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm, kèm theo chứng hưng cảm. Do áp lực tâm lý quá lớn, tôi suốt ngày u mê, nhìn thấy chuyện gì không vừa mắt là muốn chửi bới, tâm trạng luôn trong trạng thái bực bội, sợ hãi.

Phình động mạch là một quả bom hẹn giờ trong não, tỷ lệ sống sót sau khi cấp cứu chỉ khoảng 3%. Phình động mạch khác với khối u, khối u cắt bỏ là xong, nhưng phình động mạch thì không, nó giống như lốp xe, phình lên ở chỗ nào, thành mạch chỗ đó mỏng đi, rất dễ vỡ. Có rất nhiều yếu tố dẫn đến vỡ mạch máu, chẳng hạn như sợ hãi, lo lắng, giật mình, căng thẳng tinh thần quá mức, v.v., có thể đang nói chuyện bình thường thì đột nhiên mạch máu bị vỡ, thế là kết thúc.

Áp lực cự đại do ĐCSTQ không ngừng bức hại Pháp Luân Công gây ra cho tôi, cộng thêm một khối phình động mạch não không biết lúc nào sẽ vỡ khiến tinh thần tôi gần như suy sụp, có lúc tôi không kiểm soát được bản thân. Ai cũng biết trầm cảm có thể dẫn đến tự tử, tôi đã thực sự trải qua cảm giác đó. Sự đau khổ đó không thể diễn tả được thành lời. Tôi không biết dùng ngôn ngữ nào để miêu tả trạng thái sống không bằng chết đó.

Tại sao tôi lại bị trầm cảm, lo âu? Thực ra, nguyên nhân chính khiến tôi bị trầm cảm là do Pháp Luân Công bị bức hại hơn 20 năm qua, nỗi sợ hãi và lo lắng đã tích tụ trong lòng tôi bấy lâu nay. Bản thân tôi không sợ đối mặt với cảnh sát, nhưng tôi thực sự lo lắng cho vợ tôi bị bức hại. Cứ mỗi lần về đến sân nhà là tôi lại nhìn trước ngó sau xem có xe cảnh sát hay không, nếu có xe cảnh sát thì phải xem nó đi đâu, sợ có cảnh sát mặc thường phục theo dõi, sợ có cảnh sát mặc thường phục mai phục, v.v. Có người gõ cửa, tim tôi lại đập thình thịch, vô cùng sợ hãi. Ngay cả là đồng tu đến đưa đồ, lấy đồ, cũng vậy, tôi đều bị giật mình, tuy rằng họ đến, tôi không biểu hiện cảm xúc ra ngoài, nhưng không ai biết được phản ứng trong tâm tôi, chỉ có bản thân tôi mới biết, trong lòng tôi thực sự rất sợ hãi, sợ họ xảy ra chuyện. Nỗi lo lắng của tôi không biết bày tỏ cùng ai, chỉ có thể âm thầm gánh chịu trong thấp thỏm lo âu.

Nói đến thấp thỏm lo âu, người bình thường chỉ biết đó là một tính từ, những ai chưa từng trải qua những ngày tháng nơm nớp lo sợ đó thì khó có thể hiểu được ý nghĩa sâu xa của nó. Pháp Luân Công đã phải chịu sự vu khống, đàn áp chưa từng có trong lịch sử, các học viên Pháp Luân Công đã phải chịu đựng cuộc bức hại bi thảm, tàn khốc không bút nào tả xiết của ĐCSTQ. Thân nhân của các học viên Pháp Luân Công cũng phải chịu đựng nỗi lo sợ bất an chưa từng có. Tại sao thân nhân lại chịu đựng nhiều hơn cả người luyện công? Bởi vì trong tâm các học viên Pháp Luân Công hiểu rõ, họ có Pháp của Sư phụ làm chỗ dựa, có tín ngưỡng vào Thần, cho dù có sợ hãi, họ cũng có thể hóa giải được thông qua học Pháp. Nhưng người nhà thì khó khăn hơn, không thể khống chế bản thân mình không sợ hãi, vì vậy, ngày qua ngày, họ đã tích tụ thành bệnh.

Trong thời gian tôi nằm viện, vợ tôi nhắc tôi niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”. Sư phụ đã thực sự bảo hộ tôi! Trong số tất cả các bệnh nhân trong cả 3 gian phòng bệnh, chỉ có tôi là hồi phục nhanh nhất, mặc dù tình trạng của tôi lúc mới vào thực sự không bằng họ. Trong lòng tôi khó chịu đến mức nuốt không trôi. Nhưng sau vài ngày tôi đã khỏe hơn rất nhiều, bác sĩ điều trị cho tôi nhìn thấy tôi nói: “Chà, sắc mặt của bác bây giờ khác hẳn so với trước đây, tốt hơn nhiều rồi.” Tôi biết rằng mình đã được hưởng phúc từ Đại Pháp.

6. Bước vào tu luyện, khối phình động mạch não biến mất

Sau khi tôi xuất viện, vợ tôi và các đồng tu đều khuyên tôi học Pháp, luyện công, chân chính bước vào tu luyện Đại Pháp, tôi đã đồng ý. Thông qua việc học Pháp một cách có hệ thống, tôi cũng thật sự làm theo yêu cầu của Sư phụ. Do sau khi bị trầm cảm, tôi xuất hiện chứng hưng cảm, hễ nóng nảy là tôi lại chửi bới. Sau khi học Pháp, tôi đã làm theo yêu cầu “tu khẩu” của Sư phụ, tôi đã có thể kiểm soát được bản thân, bây giờ tôi không còn chửi mắng nữa. Tâm trạng cơ bản đã trở lại bình thường. Nhưng vẫn còn một số phương diện tôi làm chưa tốt. Khi học Pháp trong đầu luôn nảy ra những suy nghĩ bất hảo, lúc thì “họ đến bắt người rồi”, lúc thì “họ đến lục soát nhà rồi”, v.v., những suy nghĩ tiêu cực cứ thế ùa đến, nhìn thì có vẻ như đang ngồi học Pháp, nhưng kỳ thực trong lòng rất khó chịu, không thể tĩnh tâm, chỉ chăm chăm lật trang, xem còn mấy trang nữa, mong sao sớm đọc xong, không thể nhập tâm học Pháp, thực sự có tâm lý đối phó.

Năm nay, khi đi khám sức khỏe định kỳ, tôi quyết định chỉ chụp CTA để xem khối phình có phát triển không. Tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý cho bước tiếp theo, nhỡ đâu kết quả kiểm tra cho thấy khối phình đã phát triển lớn hơn, họ nhất định sẽ yêu cầu phẫu thuật, vậy phải làm sao thì làm thế đó. Tôi lo lắng mình sẽ không thể xuống khỏi bàn mổ, cũng đã chuẩn bị tâm lý cho hậu sự, chụp ảnh thờ trước, cất vào ngăn kéo. Nhưng dù sao bản thân cũng đã tu luyện được hơn một năm rồi, tôi luôn tự nhủ đừng sợ hãi, có Sư phụ bảo hộ, đồng thời niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” trong tâm. Sau khi kiểm tra xong, tôi phải xem kết quả trên điện thoại, khi mở điện thoại ra xem tin nhắn, tay tôi run run vì hồi hộp, khi nhìn thấy tấm phim, có vẻ như mạch máu đã khác, trên tấm phim chụp chỗ phình động mạch có dấu hỏi chấm, bác sĩ không tin. Trong lòng tôi vô cùng xúc động, chắc chắn là Sư phụ đang giúp tôi. Tại sao tôi lại nghĩ như vậy? Bởi vì từ năm ngoái, tâm thái học Pháp của tôi đã thay đổi, tôi đã thực sự muốn học Pháp từ tận đáy lòng, có thời gian là tôi muốn học Pháp, cảm thấy bản thân đã đặt việc học Pháp lên hàng đầu.

Buổi chiều, tôi đến bệnh viện lấy phim chụp, cầm kết quả kiểm tra và phim chụp đi tìm bác sĩ xem, bác sĩ đang xem phim chụp, nhìn thấy tôi liền nói ngay: “Bác không sao rồi!” Thông thường, bác sĩ sẽ không nói như vậy, cho dù thực sự không sao thì họ cũng sẽ không khẳng định chắc chắn như vậy. Bác sĩ nói kết quả kiểm tra cho thấy không chỉ chụp CT não bộ bình thường, mà siêu âm mạch máu, kiểm tra Doppler lưu lượng máu, protein đều bình thường, xét nghiệm máu cũng bình thường, ngoại trừ lượng đường trong máu hơi cao. Nghe được kết quả này, tôi đã bật khóc vì xúc động. Con xin cảm tạ Sư tôn! Là Sư tôn đã bảo hộ đệ tử, cảm ân Sư tôn đã luôn coi sóc con.

Nhớ lại lúc mới biết khối phình động mạch não phát triển, trong lòng tôi vô cùng buồn bã, sợ hãi, có lúc tôi cũng kêu ca, tôi ủng hộ Đại Pháp như vậy, tại sao lại mắc phải căn bệnh này? Ai có thể giúp tôi, cứu tôi, tôi cũng đâu có làm điều gì xấu. Bây giờ, nhìn thấy kết quả như vậy, tôi mới minh bạch sự tận lực tận tâm của Sư phụ, vì tốt cho tôi, Sư phụ đã lợi dụng căn bệnh chết người này để thúc giục tôi tu luyện Đại Pháp.

Thật lòng mà nói, tôi đã là người nhà của đệ tử Đại Pháp hơn 20 năm, cũng đã làm không ít việc chứng thực Pháp, nhưng tôi không có dũng khí làm một đệ tử Đại Pháp. Chính những căn bệnh này đã đưa tôi bước vào.

Sau khi thực sự bước vào tu luyện, tôi mới cảm nhận được sự thần kỳ của Đại Pháp. Trong quá trình thực tu, thân tâm tôi mới có sự biến hóa căn bản. Tuy rằng tôi còn rất nhiều thiếu sót, còn rất nhiều tâm chấp trước chưa tu bỏ, nhưng tôi tin tưởng kiên định tu luyện đến cùng, theo Sư phụ trở về nhà.

(Phụ trách biên tập: Lý Minh)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/12/8/480964.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/1/17/223685.html

Đăng ngày 09-03-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Từ người nhà của đệ tử Đại Pháp trở thành đệ tử Đại Pháp first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Sư phụ cứu tôi khỏi căn bệnh ung thư thực quản giai đoạn cuốihttps://vn.minghui.org/news/280625-su-phu-cuu-toi-khoi-can-benh-ung-thu-thuc-quan-giai-doan-cuoi.htmlSat, 08 Mar 2025 13:25:07 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=280625[MINH HUỆ 24-12-2024] Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (cũng được gọi là Pháp Luân Công) tôi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư thực quản giai đoạn cuối. Tôi không thể ăn uống, và liên tục nôn mửa. Chồng tôi […]

The post Sư phụ cứu tôi khỏi căn bệnh ung thư thực quản giai đoạn cuối first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-12-2024] Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (cũng được gọi là Pháp Luân Công) tôi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư thực quản giai đoạn cuối. Tôi không thể ăn uống, và liên tục nôn mửa. Chồng tôi rất buồn, và khóc. Lúc đó tôi chỉ mới 49 tuổi, và các con của chúng tôi còn nhỏ.

Sau đó, tôi được giới thiệu về Pháp Luân Đại Pháp và khả năng trị bệnh thần kỳ của pháp môn này, nên bước vào tu luyện. Ba ngày sau, con gái tôi để ý thấy tôi không còn nôn mửa nữa. Tôi nói cháu rằng sau khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi có thể nuốt được thức ăn. Tất cả thành viên trong gia đình đều ủng hộ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. “Pháp môn này thật không thể tin nổi”, một thành viên gia đình nói “môn này đã chữa lành bệnh ung thư, căn bệnh mà bệnh viện không thể chữa được”.

Ngày hôm sau khi tôi bước vào tu luyện, các đồng tu muốn quảng bá Pháp Luân Công tại một khu vực hơi xa. Tôi muốn đi cùng, nhưng lúc đó tôi còn khá yếu. Tôi cảm thấy đau khắp cơ thể, và không thể đi lại nhiều. Nhưng vì tôi rất muốn đi, Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Công, đã giúp tôi. Ngày hôm đó, tôi đi bộ được vài dặm mà chân tôi không đau chút nào, và tôi thấy khá sung sức. Tôi chia sẻ với mọi người về lợi ích thần kỳ của Pháp Luân Công dựa trên kinh nghiệm bản thân. Ngày hôm đó, rất nhiều người muốn bước vào tu luyện.

Năm 2015, hàng chục nghìn học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc đệ đơn kiện hình sự cựu lãnh đạo Trung Quốc Giang Trạch Dân vì đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công. Tôi cũng nhờ cháu gái tôi đệ đơn kiện thay tôi, và gửi đến Tòa án Nhân dân Tối cao ở Bắc Kinh. Cảnh sát địa phuơng lần theo thông tin, và đến nhà tôi hai lần, hỏi tôi có tu luyện Pháp Luân Công không. Tôi chia sẻ cho họ về việc Đại Pháp đã chữa lành bệnh ung thư giai đoạn cuối của tôi.

“Nhìn tôi đi, hiện tại tôi hoàn toàn khoẻ mạnh và có thể làm tất cả việc đồng áng. Những gì xảy ra với tôi là một minh chứng cho khả năng trị bệnh thần kỳ của Pháp Luân Công.” Cảnh sát trả lời: “Không vấn đề gì. Chúng tôi đi đây.” Họ không bao giờ quay lại.

Có lần, bí thư của Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) ở địa phương hỏi chồng tôi liệu có người tu luyện Pháp Luân Công trong làng chúng ta không. “Có”, chồng tôi trả lời. “Vợ tôi tu luyện Pháp Luân Công. Bà ấy từng mắc bệnh nan y, nhưng đã khỏi bệnh nhờ tu luyện”. Sau đó, vị bí thư đảng không hề sách nhiễu chúng tôi.

Dưới chế độ của ĐCSTQ, tôi không được đến trường, và bị mù chữ. Với trí huệ mà Đại Pháp cấp cho tôi, giờ đây tôi có thể đọc Chuyển Pháp Luân cùng các đồng tu. Gia đình tôi và tôi mãi mãi cảm ân cứu độ từ bi của Sư phụ!

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/12/24/486586.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/1/6/223468.html

Đăng ngày 08-03-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Sư phụ cứu tôi khỏi căn bệnh ung thư thực quản giai đoạn cuối first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bác sĩ: Đại Pháp mang đến cho tôi hy vọng sốnghttps://vn.minghui.org/news/280537-bac-si-dai-phap-mang-den-cho-toi-hy-vong-song.htmlWed, 05 Mar 2025 12:53:04 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=280537[MINH HUỆ 13-01-2025] Từ nhỏ tôi đã ốm yếu, thầy bói nói tôi không sống qua 12 tuổi, nhưng tôi đã vượt qua hết lần này đến lần khác cho tới bây giờ. Vì nhà nghèo lại hay đau ốm nên nhiều […]

The post Bác sĩ: Đại Pháp mang đến cho tôi hy vọng sống first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-01-2025] Từ nhỏ tôi đã ốm yếu, thầy bói nói tôi không sống qua 12 tuổi, nhưng tôi đã vượt qua hết lần này đến lần khác cho tới bây giờ. Vì nhà nghèo lại hay đau ốm nên nhiều việc tôi không đủ sức làm, được cái tôi học rất giỏi. Mặc dù thường xuyên phải xin nghỉ ốm, nghỉ học tạm thời do bệnh, thời gian thực tế tôi học tiểu học chỉ hơn ba năm, nhưng khi tốt nghiệp tiểu học, tôi vẫn đứng đầu khối. Lên trung học cơ sở, tôi xin nghỉ ốm quá nhiều, nhà trường yêu cầu tôi bảo lưu. Tôi bèn đến trường xin thầy cô, nhà trường trả lời: Nếu thi cuối kỳ em đạt điểm trung bình tất cả các môn, thì em sẽ được ở lại tiếp tục học. Một tháng sau, tôi tham gia kỳ thi cuối kỳ, tiếng Anh đạt điểm tuyệt đối, Ngữ văn 96 điểm, các môn khác đều trên trung bình. Cứ như vậy, tôi thuận lợi học hết trung học cơ sở, rồi trung học phổ thông, sau đó thi đỗ đại học, trở thành bác sĩ. Từ nhỏ tôi đã cảm thấy có một sức mạnh thần kỳ nào đó luôn bảo hộ tôi.

Mặc dù tôi học ngành y, nhưng bản thân vẫn cứ đau ốm suốt, tan làm về đến nhà là mệt rã rời, đứng thì muốn ngồi, ngồi thì muốn nằm, từ huyết áp thấp chuyển sang huyết áp cao, rồi thì bệnh mạch vành, bệnh đốt sống cổ, bệnh đốt sống ngực, bệnh đốt sống lưng, quanh năm như đeo một tấm sắt trên lưng, tôi còn mắc bệnh bạch biến, nhiều lần lên cơn nhồi máu cơ tim. Đến khi về hưu, thân thể tôi trong tình trạng như đèn cạn dầu sắp tắt. Tôi đã dùng hết những gì học được cả đời mà vẫn không giải quyết được vấn đề bệnh tật của mình. Sự dày vò của bệnh tật khiến tôi chán nản và gần như mất hết hy vọng sống.

Trong lúc đường cùng may mắn gặp được Đại Pháp

Đúng lúc đường cùng, một người thân tu luyện Đại Pháp lặn lội hàng trăm cây số đến thăm tôi. Ông ấy khuyên tôi tu luyện Đại Pháp. Ban đầu tôi không tiếp nhận, có lúc còn nói lời ác ý. Ông ấy cũng không nản lòng, cách một thời gian lại đến.

Mùa đông năm 2016, ông ấy lại đến. Tôi còn không nấu cơm mời ông ấy bữa nào. Lúc đó, tôi đã hiếm khi vào bếp, nhặt rau, rửa bát đều khó khăn. Ông ấy ngày nào cũng ra ngoài ăn quán. Người nhà thấy người thân này khỏe mạnh, tốt tính, liền nói: Hay là chị cứ luyện công cùng anh ấy thử xem! Thế là tôi ra điều kiện với ông ấy: Tôi chỉ luyện công thôi, chứ không học Pháp, không giảng chân tướng, không phát chính niệm đâu nhé. Ông ấy do dự một lúc, nhưng vẫn vui vẻ đồng ý. Vậy là, hôm đó tôi đã học hết động tác của năm bài công pháp, hơn nữa còn có thể ngồi song bàn. Âm nhạc luyện công và khẩu lệnh của Sư phụ khiến tôi cảm thấy vô cùng dễ chịu. Tôi vừa nhắm mắt lại là thấy khắp trời có những vầng sáng lớn nhỏ bay lượn trên không trung, trời đất trong veo, cảnh đẹp như chốn bồng lai, mỹ diệu không gì diễn tả được!

Sau hai, ba ngày liên tục luyện công, thân thể tôi nhẹ nhõm hơn nhiều. Tôi nghĩ: Chẳng trách họ nói Đại Pháp thần kỳ! Tôi kể cho người thân nghe một số cảnh tượng tôi nhìn thấy và những cảm nhận khi luyện công, ông ấy nói: Đó là duyên phận đến rồi, Sư phụ đang gia trì cho cô đấy. Tôi bán tín bán nghi, nhìn ông ấy, cảm thấy điều này quá huyền diệu, quá thần kỳ! Tôi nghĩ tôi vẫn phải đọc sách, nhất định phải đọc sách.

Tôi thỉnh cuốn “Chuyển Pháp Luân”, đọc hết lượt này đến lượt khác, hễ đọc là tôi không kìm được mà khóc nức nở. Mấy ngày liền tôi cứ như vậy, vừa khóc vừa nghĩ: Đại Pháp tốt thế này, sao lại bị bức hại như vậy? Nước mắt tôi tuôn rơi, trong lòng tự hỏi: Quốc gia này rốt cuộc làm sao vậy? Xã hội này làm sao vậy? Đảng Cộng sản mà tôi luôn tin tưởng tại sao lại đàn áp Đại Pháp chứ? Hàng loạt câu hỏi lớn làm tôi bối rối. Cùng với việc học Pháp luyện công, thân thể tôi đã có sự biến hóa thoát thai hoán cốt. Để giải khai những nghi vấn trong lòng, tôi thông đọc sáu lượt tất cả các bài giảng của Sư tôn, biết được Pháp lý tương sinh tương khắc, từ cảm tính đến lý tính nhận rõ bộ mặt tà ác của Đảng Cộng sản. Cảm ơn hồng ân từ bi cứu độ của Sư tôn! Cảm ơn Pháp lý của Đại Pháp khai mở trí huệ cho con người!

Chứng kiến kỳ tích của Đại Pháp

Tôi đắc Pháp muộn nên rất muốn bắt kịp tiến trình Chính Pháp của Sư tôn. Thời gian là rất quý báu. Để đẩy nhanh tu luyện của bản thân, hàng ngày ngoài việc học một bài giảng, luyện công, phát chính niệm, tôi còn kiên trì học thuộc Pháp. Bảy năm qua, tôi đã học thuộc “Chuyển Pháp Luân” mười lượt, còn học thuộc “Hồng Ngâm”, “Hồng Ngâm II”. Trong tu luyện, can nhiễu từ các phương diện cũng rất lớn, nhưng tôi thể ngộ sâu sắc rằng, chỉ cần tín Sư tín Pháp thì sẽ không có vấn đề gì. Trong khi vượt qua kiếp nạn và khó khăn, tôi luôn ghi nhớ lời Sư phụ dạy:

“Đệ tử chính niệm túc,
Sư hữu hồi thiên lực”
(Sư Đồ Ân, Hồng Ngâm II)

Trước đây, do mắc bệnh bạch biến, da toàn thân tôi bị tổn thương. Sau khi tu luyện, tôi đã dừng tất cả các phương pháp điều trị. Hai năm sau, tôi hồi phục hoàn toàn, trường hợp của tôi đã trở thành một kỳ tích trong y học hiện đại. Đồng thời, các căn bệnh khác như bệnh mạch vành, huyết áp cao, bệnh cột sống cũng đã khỏi. Giờ đây, những người gặp tôi đều nói tôi ngày càng trẻ ra, đẹp ra, còn hỏi tôi bí quyết dưỡng sinh. Tôi cười nói: “Tôi tu luyện Đại Pháp, là Pháp Luân Công đã ban cấp cho tôi”. Nhân đó, tôi kể về sự thần kỳ của Đại Pháp, giảng chân tướng Đại Pháp cho họ.

Trong ba năm dịch bệnh, tôi không tiêm vắc-xin, nhưng trước áp lực từ gia đình, đơn vị và xã hội, tôi liền đến bệnh viện làm thủ tục qua loa. Y tá đo huyết áp cho tôi trước, kết quả lên tới 220/120 mmHg! Bác sĩ không dám tiêm vắc-xin cho tôi, bảo tôi uống thuốc điều trị rồi tính sau. Vậy là tôi ra về. Tự đáy lòng, tôi tín Sư tín Pháp, tin tưởng đệ tử Đại Pháp có Sư phụ bảo hộ nên không hề sợ hãi, cũng không điều trị gì. Lúc đó cả gia đình đều bị phong tỏa trong nhà, tôi nghĩ mình là đệ tử Đại Pháp, mình không sợ! Vì vậy việc đi chợ mua đồ đều do tôi đảm nhận, từ đó khiến cả nhà cũng cảm nhận được sức mạnh thần kỳ của Đại Pháp.

Sau khi tôi luyện công, có người thân thấy tôi là bác sĩ mà cũng nói Pháp Luân Công tốt, vậy nhất định là tốt thật. Một người thân từng bị bệnh gan nặng, bệnh viện mấy lần ra thông báo tình trạng nguy kịch, cũng bước vào tu luyện Đại Pháp. Sau một thời gian ngắn tu luyện, cô ấy đã hoàn toàn hồi phục, nét mặt rạng ngời, khiến ngay cả bác sĩ điều trị cho cô ấy cũng cảm thấy đó là một kỳ tích.

Mẹ chồng tôi hơn 80 tuổi, thấy tôi sau khi tu luyện không còn bộ dạng như trước, nụ cười đã xuất hiện trên môi, bà rất mừng. Bà chưa từng đi học, không biết chữ nên tôi dạy bà viết chín chữ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”. Bà cứ viết đi viết lại suốt. Về sau, bà theo chúng tôi học Pháp luyện công, còn bắt đầu chép “Chuyển Pháp Luân”. Bà nắn nót viết từng nét chữ, dáng vẻ thành kính của bà khiến mọi người cảm động. Sau hai năm kiên trì như vậy, toàn bộ khối u mỡ trên người bà đều tiêu biến hết, chân tay cũng linh hoạt hơn nhiều. Kỳ diệu hơn là bà còn có kinh nguyệt trở lại. Bà thường nói: “Pháp của Sư phụ đã triển hiện trên thân thể mẹ đây”.

Là đệ tử Đại Pháp, tôi nhất định phải làm tốt ba việc mà Sư phụ yêu cầu, tinh tấn trên con đường tu luyện! Tinh tấn! Không ngừng tinh tấn! Cảm tạ Sư tôn! Cảm ân Đại Pháp!

(Biên tập: Nhậm Gia)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/1/13/484954.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/1/22/223782.html

Đăng ngày 05-03-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Bác sĩ: Đại Pháp mang đến cho tôi hy vọng sống first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Cụ bà 93 tuổi: Cảm tạ Sư phụ đã không bỏ rơi conhttps://vn.minghui.org/news/280225-cu-ba-93-tuoi-cam-ta-su-phu-da-khong-bo-roi-con.htmlMon, 24 Feb 2025 12:20:46 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=280225[MINH HUỆ 03-01-2025] Năm nay tôi 93 tuổi. Từ nhỏ, tôi đã phải chịu khổ rất nhiều. Gia đình tôi nghèo khó, tôi không được đi học, một chữ bẻ đôi tôi cũng không biết. Hơn nữa, tôi còn mang một […]

The post Cụ bà 93 tuổi: Cảm tạ Sư phụ đã không bỏ rơi con first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-01-2025] Năm nay tôi 93 tuổi. Từ nhỏ, tôi đã phải chịu khổ rất nhiều. Gia đình tôi nghèo khó, tôi không được đi học, một chữ bẻ đôi tôi cũng không biết. Hơn nữa, tôi còn mang một thân đầy bệnh. May mắn thay, tôi có cơ duyên tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, điều này giúp tôi bước trên con đường phản bổn quy chân. Tôi rất biết ơn Sư phụ đã không bỏ rơi tôi.

Trước đây, gia đình tôi sống ở một vùng nông thôn hẻo lánh. Vợ chồng tôi nuôi lợn, trồng mấy thửa ruộng, làm việc ngày đêm để nuôi nấng đàn con. Mỗi đêm, khi mọi người đã ngủ say, tôi còn phải giặt giũ quần áo cho cả nhà. Cuộc sống vất vả khiến tôi thường xuyên đau ốm, nhưng tôi vẫn cắn răng chịu đựng, gắng gượng sống qua ngày. Tôi luôn cảm thấy làm người sao mà khổ đến vậy!.

Đầu năm 1997, Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền đến quê tôi. Vợ chồng con trai cả của tôi đã may mắn đắc Pháp và tu luyện. Vợ chồng cháu khuyên tôi tu luyện, nhưng tôi từ chối: “Mẹ không biết chữ, làm sao mà tu luyện được?” Không lâu sau, con trai út của tôi mở một công ty ở Thâm Quyến nên tôi đến đó để trông cháu giúp, tôi ở đó một mạch tầm 6 -7 năm liền. Sau đó, con gái út của tôi làm việc ở Quảng Châu cũng cần người giúp đỡ, tôi lại đến Quảng Châu và dành thêm 6-7 năm nữa để chăm cháu ngoại.

Tháng 7 năm 1999, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc Giang Trạch Dân và bè lũ tay sai của ông ta bắt đầu bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Rất nhiều học viên bị buộc phải rời bỏ quê hương để được an toàn. Một số học viên từ quê tôi lưu lạc đến Quảng Châu và tìm kiếm sự giúp đỡ, con gái út của tôi đã giúp họ thuê nhà. Họ cũng giảng chân tướng cho tôi và đưa tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân, nhưng vì mù chữ nên tôi không thể đọc được.

Năm 2011, tôi trở về quê hương. Các bệnh mãn tính của tôi năm nào cũng tái phát, đặc biệt là bệnh thấp khớp khiến chân tôi đau nhức dữ dội, phải thường xuyên đi điều trị. Lúc này, con trai cả lại khuyên tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tôi đã đồng ý. Điều kỳ diệu là ngay khi tôi đồng ý, tôi dần dần có thể tự đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Mặc dù ban đầu gặp một số khó khăn, nhưng sau đó tôi dần dần bắt kịp và còn học được cách hướng nội để tu tâm tính.

Có lần, cơn đau chân của tôi tái phát. Trước đây, một người cùng làng đã đưa cho tôi một loại thuốc chữa khỏi cơn đau, tôi bèn hỏi cô ấy về các thành phần của thuốc. Cô ấy nói với tôi rằng đã dùng ngải cứu, gừng, rượu, và một loại rễ cây. Tôi liền đi tìm các vị thuốc đó, nhưng đào bới mãi vẫn không tìm được loại rễ cây đặc biệt kia. Tôi chỉ đào được một ít rễ song mây mang về nhà, nhưng thấy không dùng được nên đã vứt đi.

Đêm đó, tôi cứ cảm thấy như có thứ gì đang bò trong tai, rất khó chịu. Lúc này, tôi nhớ đến lời dạy của Sư phụ, rằng người tu luyện không được sát sinh. Vậy mà tôi đã dùng dao để đào rễ cây và chặt dây leo, đó cũng là sát sinh! Ngay khi nhận ra cái sai của mình, tôi phát hiện có vật gì đó rơi từ trên mái nhà xuống, trông hơi giống một con nhện lớn, tôi liền nhặt lên và ném ra khỏi nhà. Một lúc sau, tôi thấy nó vẫn còn ở trước ngưỡng cửa. Tôi ngộ ra rằng chính là Sư phụ đã cứu tôi và dọn sạch thứ đó.

Có một thời gian, tôi luôn đi dạo quanh quảng trường vào buổi sáng. Sau khi luyện công, tôi vẫn thường ra quảng trường đi dạo. Có lần, khi đang đi được nửa đường, tôi bất ngờ vấp phải một chiếc đinh sắt lớn bên lề đường và ngã xuống. Một người đi phía sau tôi hoảng sợ và hỏi tôi có sao không.

Tôi trả lời: “Tôi không sao. Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi có Sư phụ bảo hộ”. Sau khi đứng dậy, tôi phát hiện cánh tay phải của mình bị sưng. Tôi đi bộ về nhà và kiên trì luyện công. Chỉ sau hai hoặc ba ngày, chỗ bị thương đã lành. Trong tâm tôi thầm cảm tạ Sư phụ đã cứu tôi lần nữa.

Thỉnh thoảng các con của tôi, gồm con trai cả, con dâu cả, con gái cả, con gái thứ hai và con gái thứ ba, đến thăm và nấu cho tôi ăn. Còn bình thường tôi sống một mình, nên môi trường yên tĩnh này rất thuận lợi cho việc học Pháp, luyện công. Vì vậy, nhà tôi đã trở thành một điểm học Pháp. Mặc dù đắc Pháp muộn, nhưng thông qua việc học Pháp, luyện công và chia sẻ cùng các đồng tu, tôi đã dần đề cao lên.

Khi đi lại trong nhà, tôi không cẩn thận là thường hay bị ngã. Sau đó tôi mới nghĩ mình cứ vấp ngã như vậy, có phải vì còn chấp trước lớn nào chưa buông bỏ được không? Cuối năm 2022, một buổi sáng tôi đang đi vệ sinh thì bất ngờ ngã xuống đất. Máu từ trán tôi chảy ra, bắn tung tóe khắp sàn nhà. Suy nghĩ đầu tiên của tôi là: “Mình không thể để ai nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ này”. Tôi cởi bỏ bộ quần áo dính đầy máu, ngâm vào chậu rồi đi tắm. Ngay sau đó, con dâu cả tình cờ đến thăm tôi. Cháu giật mình hỏi tôi: “Mẹ có sao không ạ?”

Tôi nói: “Mẹ không sao đâu. Chúng ta là người tu luyện, có Sư phụ bảo hộ”. Trong thâm tâm tôi biết rằng Sư tôn lại một lần nữa cứu tôi!

Cứ như vậy, tôi vấp ngã rồi lại đứng dậy mà vượt qua. Tôi rất biết ơn Sư phụ đã không bỏ rơi tôi, cho tôi cơ hội tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và luôn bảo hộ tôi trên suốt chặng đường. Tôi nhất định sẽ trân trọng cơ duyên vạn cổ này để tu luyện và theo Sư phụ trở về nhà.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/1/3/487809.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/1/21/223779.html

Đăng ngày 24-02-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Cụ bà 93 tuổi: Cảm tạ Sư phụ đã không bỏ rơi con first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Sư phụ ban cho mẹ tôi cuộc đời thứ haihttps://vn.minghui.org/news/279847-su-phu-ban-cho-me-toi-cuoc-doi-thu-hai.htmlWed, 12 Feb 2025 11:56:50 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=279847[MINH HUỆ 15-12-2024] Mùa xuân năm 2024, sức khỏe của mẹ tôi bắt đầu xấu đi. Vào tháng 5, bà bắt đầu chán ăn và đến tháng 8 bà bị sụt cân nghiêm trọng, từ 65 kg xuống còn 45 kg. Sau đó, bà […]

The post Sư phụ ban cho mẹ tôi cuộc đời thứ hai first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-12-2024] Mùa xuân năm 2024, sức khỏe của mẹ tôi bắt đầu xấu đi. Vào tháng 5, bà bắt đầu chán ăn và đến tháng 8 bà bị sụt cân nghiêm trọng, từ 65 kg xuống còn 45 kg. Sau đó, bà bị tiêu chảy nặng, có khi đi ngoài 5-6 lần một ngày. Bà đã dùng thuốc Tây y và Đông y cả tháng nhưng không thấy đỡ, ngược lại còn trở nên nặng hơn. Tháng 9, bà đi khám tại bệnh viện quận và được chẩn đoán mắc bệnh ung thư ống mật. Bà nằm viện 3 ngày rồi chuyển lên bệnh viện thành phố. Kết quả cho thấy bà bị ung thư ống mật giai đoạn cuối, đồng thời bị xơ gan và giãn tĩnh mạch dạ dày. Lúc đó, toàn thân bà vàng vọt, bà không thể đi lại và ngồi dậy khó khăn. Bà ăn gì liền nôn đó.

Sau đó, bà đã phẫu thuật tại bệnh viện để dẫn lưu mật. Mặc dù hết bị vàng da nhưng bà vẫn còn khối u. Tuy nhiên, bác sĩ không khuyến khích phẫu thuật vì bà đã cao tuổi và khối u nằm ở lối vào ống mật nên không thể phẫu thuật được. Vì không còn phương pháp điều trị nào nữa nên chúng tôi đành cho bà xuất viện về nhà.

Sau khi trở về, chúng tôi đưa bà đến bệnh viện Đông y tốt nhất của thành phố. Bác sĩ Đông y cũng nói rằng khối u nằm ở cửa ống mật nên không thể phẫu thuật được và từ chối cho bà uống thuốc Đông y vì chức năng gan của bà kém.

Sau khi về nhà hai ngày, mẹ tôi lại bắt đầu bị ăn gì nôn đó. Một lần khi đi vệ sinh, bà đột nhiên nôn ra rất nhiều máu, hơn 200ml máu. Chúng tôi lập tức đưa bà đến phòng cấp cứu. Những người trong phòng cấp cứu bệnh viện đều đang hấp hối, bầu không khí ở đó rất nặng nề, vì vậy chúng tôi để bà ở đó 3 ngày rồi lại về nhà. Lúc đó, bác sĩ đã “viết giấy báo tử”, nghĩa là mẹ tôi chỉ còn sống được hai hoặc ba tháng nữa. Vì vậy, bác sĩ cho bà xuất viện và nói rằng chúng tôi có thể cho bà ăn bất cứ thứ gì bà thích.

Ba ngày sau, mẹ tôi lại nôn tất cả những gì bà ăn. Bà không thể ngồi dậy cũng không ăn uống được gì. Bà gầy đến mức chỉ còn da bọc xương. Vì vậy, bà đã đến phòng khám để tiêm albumin và tiêm dịch truyền tĩnh mạch. Sau 6 ngày truyền tĩnh mạch, bà thấy khỏe hơn và ngừng tiêm. Tuy nhiên, 3 ngày sau, bà lại không thể ăn uống nữa, vì vậy tôi gọi bác sĩ để truyền tĩnh mạch cho bà lần nữa. Bác sĩ nói rằng những bệnh nhân như mẹ tôi cần phải tiếp tục truyền thuốc và không thể dừng lại được. Mỗi ngày bà cần truyền ba chai mới có thể sống sót. Vào thời điểm đó, đôi khi mẹ tôi không thể truyền dịch được vì bác sĩ nói rằng mạch máu của bà quá cứng.

Mẹ tôi không có bảo hiểm y tế nên chúng tôi phải trả chi phí y tế cho bà rất tốn kém. Chúng tôi không biết phải làm gì. Sức khỏe của bà ngày một yếu đi, tiền bạc thì cạn kiệt. Bố tôi lúc nào cũng khóc và không chấp nhận được sự thật này.

Khi chúng tôi ở trong tình thế cùng quẫn, cô tôi mang đến cho tôi băng ghi âm bài giảng Pháp của Sư phụ. Mẹ tôi lúc đầu không muốn nghe, nhưng sau khi tôi nói với bà về những lợi ích của Đại Pháp, bà đã thử nghe băng ghi âm của Sư phụ và sau đó cứ nghe suốt. Ban đêm tỉnh giấc mẹ tôi cũng mở lên nghe.

Sau đó, mẹ tôi vứt hết thuốc vào thùng rác và quyết tâm không uống thuốc nữa! Một phép màu đã xảy ra! Từ đó trở đi, mẹ tôi ngày một khỏe hơn, bà có thể ăn uống và không còn nôn mửa nữa.

Vào tháng 11, mẹ tôi đến bệnh viện để tháo bỏ một trong hai ống dẫn lưu. Bác sĩ hỏi mẹ tôi xem bà bị triệu chứng nào nữa không. Mẹ tôi nói rằng bà không thấy khó chịu gì cả. Bác sĩ cảm thấy ngạc nhiên vì bệnh của bà đã là chuyện quá khứ rồi. Đã hai tháng trôi qua và bà ngày càng khỏe hơn.

Đại Pháp đã cứu mẹ tôi và Sư phụ đã ban cho mẹ tôi một cuộc đời thứ hai. Mẹ tôi vô cùng biết ơn Sư phụ.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/12/15/486094.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/1/17/223700.html

Đăng ngày 12-02-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Sư phụ ban cho mẹ tôi cuộc đời thứ hai first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bệnh nhân ung thư cận kề cái chết có được cuộc đời mới nhờ Pháp Luân Đại Pháphttps://vn.minghui.org/news/277697-benh-nhan-ung-thu-can-ke-cai-chet-co-duoc-cuoc-doi-moi-nho-phap-luan-dai-phap.htmlWed, 29 Jan 2025 14:03:16 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=277697[MINH HUỆ 07-12-2024] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp 91 tuổi. Một đêm không lâu sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Công bắt đầu vào năm 1999, tôi ở lại nhà của một đồng tu. Trời tối và yên […]

The post Bệnh nhân ung thư cận kề cái chết có được cuộc đời mới nhờ Pháp Luân Đại Pháp first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-12-2024] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp 91 tuổi. Một đêm không lâu sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Công bắt đầu vào năm 1999, tôi ở lại nhà của một đồng tu. Trời tối và yên tĩnh. Nửa đêm, tôi giật mình tỉnh giấc vì nghe thấy tiếng khóc nức nở. Tôi liền bước ra để tìm hiểu.

Tôi thấy đồng tu đang quỳ trước ảnh của Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp. Mặt anh đẫm nước mắt, và anh khóc trong tuyệt vọng. Tôi lo lắng, tiến lại gần và hỏi anh ấy có chuyện gì không ổn đã xảy ra.

Anh vừa khóc vừa kể lại tình cảnh của mình. Con gái anh vừa mới kết hôn không lâu đã bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư. Cô bé đang được điều trị tại một bệnh viện địa phương, nhưng tình trạng ngày càng tồi tệ hơn. Gia đình chồng cháu không có khả năng, hoặc không muốn chi trả chi phí điều trị cho cháu, nên đã bỏ rơi cháu, khiến vợ chồng anh phải gánh vác tất cả.

Bệnh viện yêu cầu phải có 30.000 Nhân dân tệ cho ca mổ khẩn cấp của con gái anh. Dù đã cố gắng hết sức, anh chỉ vay được 9.000 Nhân dân tệ. Anh cảm thấy hoàn toàn bất lực. Không còn cách nào khác, anh quỳ trước ảnh của Sư phụ Lý và cầu xin sự giúp đỡ.

Tôi muốn giúp anh ấy về mặt tài chính, nhưng hoàn cảnh của tôi không cho phép. Tôi đã bị bắt giữ sau khi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp, và ngay cả sau khi được thả, chính quyền địa phương vẫn liên tục sách nhiễu tôi. Để tránh bị bắt lần nữa, tôi buộc phải rời khỏi nhà.

Tuy nhiên, từ trải nghiệm của bản thân, tôi biết Pháp Luân Đại Pháp có thể mang lại hy vọng, ngay cả trong những thời khắc đen tối nhất. Từ nhỏ, tôi mắc phải nhiều căn bệnh. Ở tuổi 58, tôi buộc phải nghỉ hưu vì chứng xơ cứng mạch máu não. Nhưng vào năm 1996, sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mọi bệnh tật của tôi đã biến mất, và từ đó đến nay tôi không cần phải dùng bất kỳ loại thuốc nào.

Ngày hôm sau, tôi đến thăm con gái đồng tu tại bệnh viện. Mẹ cháu đang ở cùng cháu. Mỗi ngày, cô gái trẻ này phải chịu đựng đau đớn, cháu không thể ăn hoặc ngủ. Và cháu đang nóng lòng chờ cha cháu mang tiền đến để tiến hành phẫu thuật.

Vì cả hai vợ chồng đồng tu và con gái họ đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, nên tôi nói với người mẹ rằng: “Ca phẫu thuật có thể không cứu được cháu ấy. Chúng ta là người tu luyện, và chúng ta nên tin tưởng Sư phụ.”

Người mẹ dường như vẫn giữ được bình tĩnh, và nói chuyện với con gái mình, ngay lập tức cô bé quyết định rời bệnh viện và tiếp tục tu luyện.

Thần tích xảy ra gần như ngay lập tức. Ngay khi quyết định tu luyện, cơn đau của cô đã dịu đi. Lần đầu tiên sau nhiều tuần, cô cảm thấy đói và có thể ăn được một chút. Đêm đó, cô có một giấc ngủ dài và yên bình.

Tuy nhiên, bác sỹ không tin tưởng và kịch liệt phản đối quyết định rời bệnh viện của cô bé. Nhưng cô vẫn giữ vững quyết định của mình. Sau nhiều lần tranh luận qua lại, cuối cùng cô cũng được xuất viện với sự miễn cưỡng chấp thuận của vị trưởng khoa.

Để giúp cô hồi phục, gia đình cô thuê một căn nhà nhỏ ở khu vực yên tĩnh bên ngoài làng. Hàng ngày, cô ấy và mẹ đều chuyên tâm học các bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp và luyện năm bài công pháp. Cha của cô và tôi cũng đến hỗ trợ họ.

Sức khỏe của cô cải thiện từng ngày. Chỉ trong vòng 12 ngày, cơn đau của cô ấy biến mất, và cô ấy hoàn toàn bình phục. Đó là một sự hồi phục kỳ diệu mà không thể giải thích được.

Vì không cần phải phẫu thuật nữa, đồng tu trả lại số tiền đã vay. Tin tức này lan truyền nhanh chóng khắp làng, và sự phục hồi kỳ diệu khiến mọi người đều kinh ngạc.

Sau đó, gia đình đồng tu đến cảm ơn tôi, nói rằng tôi đã cứu mạng con gái họ. Tôi đáp: “Không, không phải tôi, mà là Sư phụ đã cứu cô bé. Cuộc sống của tôi cũng đã được Sư phụ kéo dài thêm.”

Đến nay, hơn một thập kỷ trôi qua, cô gái trẻ ấy đang sống một cuộc đời hạnh phúc, và đã sinh được hai con, cả hai đều lớn lên khỏe mạnh.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/12/7/485746.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/1/1/223040.html

Đăng ngày 29-01-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Bệnh nhân ung thư cận kề cái chết có được cuộc đời mới nhờ Pháp Luân Đại Pháp first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Hân hoan kỷ niệm 30 năm ngày cuốn Chuyển Pháp Luân chính thức được xuất bảnhttps://vn.minghui.org/news/276716-han-hoan-ky-niem-30-nam-ngay-cuon-chuyen-phap-luan-chinh-thuc-duoc-xuat-ban.htmlSun, 26 Jan 2025 14:12:13 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=276716[MINH HUỆ 14-01-2025] Tôi biết đến cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, vào năm 2002. Bởi khi đó tuổi đời còn trẻ, vừa vào đại học lại có sức khỏe tốt nên tôi không cảm nhận […]

The post Hân hoan kỷ niệm 30 năm ngày cuốn Chuyển Pháp Luân chính thức được xuất bản first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-01-2025] Tôi biết đến cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, vào năm 2002. Bởi khi đó tuổi đời còn trẻ, vừa vào đại học lại có sức khỏe tốt nên tôi không cảm nhận được điều gì đặc biệt ở cuốn sách này.

Năm 2003, tôi mắc nhiều căn bệnh và phải nhập viện điều trị. Trong suốt 10 năm tiếp theo, tôi bị đủ loại bệnh tật hành hạ đến mức suy kiệt cả về thể chất lẫn tinh thần và trở nên tuyệt vọng. Tôi đã đi khắp các bệnh viện, phòng khám lớn, trải qua đủ loại xét nghiệm, dùng nhiều loại thuốc và được điều trị theo nhiều phác đồ khác nhau. Tôi thậm chí còn tìm gặp một số thầy bói và xem Kinh Dịch. Tôi nhớ mình đã đặt một con dao dưới gối để trừ ác mộng. Bệnh tật đã đeo đẳng tôi suốt 8 năm học đại học và cao học.

Năm 2013, tôi nghe nói cuốn Chuyển Pháp Luân có thể trừ bệnh và nâng cao sức khỏe. Được sự ủng hộ và trợ giúp của gia đình, tôi đã bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Hàng ngày, tôi học Pháp trong 1 giờ đồng hồ rồi sau đó luyện công. Chỉ trong vòng 5 ngày, các bệnh tật của tôi dường như lần lượt được đẩy ra ngoài. Tôi bỗng chốc trở nên khỏe mạnh và nhẹ nhõm. Sau nhiều năm, một người vốn phụ thuộc vào thuốc như tôi đã không cần dùng thuốc nữa, và con dao tôi đặt dưới gối chính thức được trả về nhà bếp. Tôi từ một người bệnh tật đầy thân trở thành một phụ nữ trẻ tràn đầy năng lượng. Con xin tạ ơn Sư phụ đã giúp con thanh lý bệnh tật!

Mẹ tôi cũng đã có nhiều trải nghiệm diệu kỳ sau khi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Trước khi tu luyện bà bị thiếu máu trầm trọng. Bác sỹ cho biết bà bị u xơ tử cung và cần phải phẫu thuật. Thời điểm đó chị dâu tôi chuẩn bị sinh cháu nên mẹ tôi đã phải tạm hoãn phẫu thuật để giúp chị. Bà thông gia (mẹ của chị dâu) đã hướng dẫn mẹ tôi luyện công và hai bà cùng nhau đọc cuốn Chuyển Pháp Luân. Triệu chứng mất máu của mẹ tôi đã sớm biến mất, bệnh đau dạ dày cũng khỏi và đầu gối của bà không còn đau nữa. Cho đến tận hôm nay, mẹ tôi luôn có sức khỏe tốt và chưa cần phải dùng bất cứ loại thuốc nào.

Khi tôi mới kết hôn, mẹ chồng tôi bị tắc động mạch cảnh nghiêm trọng, ngày nào bà cũng bị chóng mặt, hạ đường huyết và nhiều vấn đề sức khỏe khác. Bác sỹ khuyên bà nên phẫu thuật nhưng mẹ chồng tôi rất sợ bởi bố chồng tôi đã không qua khỏi sau ca phẫu thuật sọ não. Tôi đã kể với bà về huyền năng chữa bệnh và nâng cao sức khỏe của Pháp Luân Đại Pháp. Mặc dù nhìn không rõ nhưng mẹ chồng tôi vẫn có thể đọc cuốn Chuyển Pháp Luân cùng tôi.

Sau đó, các triệu chứng hoa mắt, chóng mặt của bà dần dần biến mất. Bà vẫn bị hạ đường huyết khi đi ra ngoài nhưng thay vì mang đồ ngọt theo thì bà ngay lập tức niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” và triệu chứng hạ đường huyết biến mất. Bà không ngừng đọc cuốn Chuyển Pháp Luân và thị lực của bà đã được cải thiện.

Sư phụ không yêu cầu chúng ta điều gì nhưng lại ban cho chúng ta cuốn sách Chuyển Pháp Luân quý giá, vốn mang lại cho chúng ta rất nhiều lợi ích. Rất nhiều bạn bè và người thân của tôi biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt, một số người đã bước vào tu luyện và trở nên khỏe mạnh trong phúc lành của Đại Pháp. Họ nỗ lực hành xử chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn và đề cao tâm tính của bản thân.

Cách đây 30 năm, cuốn sách Chuyển Pháp Luân chính thức được xuất bản, mang lại sức khỏe thể chất và tinh thần cho rất nhiều người. Đến nay, cuốn sách đã được dịch sang hơn 40 ngôn ngữ, truyền rộng khắp thế giới và vì vậy mang phúc lành đến cho càng nhiều người hơn.

Tôi hy vọng mọi người hãy gác lại bận rộn, đặt điện thoại xuống và đọc cuốn Chuyển Pháp Luân. Phúc lành mà bạn nhận được còn hơn nhiều sức khỏe về thể chất, bởi bạn sẽ có thể hiểu được ý nghĩa chân chính của sinh mệnh!

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/1/14/488256.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/1/24/223834.html

Đăng ngày 26-01-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Hân hoan kỷ niệm 30 năm ngày cuốn Chuyển Pháp Luân chính thức được xuất bản first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Khỏi mọi bệnh tật nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháphttps://vn.minghui.org/news/276658-khoi-moi-benh-tat-nho-tu-luyen-phap-luan-dai-phap.htmlThu, 23 Jan 2025 13:02:09 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=276658[MINH HUỆ 15-09-2024] Hồi nhỏ tôi mắc một số bệnh vặt và bệnh tật của tôi lại càng nghiêm trọng hơn theo tuổi tác. Giờ đây tôi đã 62 tuổi rồi. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp […]

The post Khỏi mọi bệnh tật nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-09-2024] Hồi nhỏ tôi mắc một số bệnh vặt và bệnh tật của tôi lại càng nghiêm trọng hơn theo tuổi tác. Giờ đây tôi đã 62 tuổi rồi. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào mùa xuân năm 2004. Mặc dù tôi là một người tính cách hướng nội, sống thu mình và không thích nói chuyện trong phần lớn cuộc đời, nhưng cuộc đời của tôi đã có thay đổi to lớn kể khi tôi bước vào tu luyện.

Đủ mọi bệnh tật

Năm 42 tuổi, tôi bị tăng sản tuyến vú, mắc các vấn đề phụ khoa, thoát vị đĩa đệm, đau đầu và viêm khớp dạng thấp. Trong đại dịch SARS năm 2003, tôi bị hội chứng Ménière, rồi chứng rối loạn lipid máu và suy nhược thần kinh. Cuối năm đó, tôi thường xuyên buồn nôn và ói mửa. Một bên mắt bị mờ và không thể nhìn được rõ. Bác sĩ ở địa phương đề nghị tôi đến bệnh viện tỉnh để làm xét nghiệm để đánh giá thêm các vấn đề sức khỏe của tôi.

Khi tôi đến khoa mắt của bệnh viện tỉnh, mắt tôi đau dữ dội và cổ tôi cứng đờ. Trưởng khoa yêu cầu tôi nhập viện và tôi đã nằm viện.

Ngày hôm sau là đêm giao thừa của Tết Nguyên đán, vì vậy bệnh viện không làm xét nghiệm mà họ chỉ truyền thuốc vào tĩnh mạch cho tôi. Chân của tôi rất yếu và tôi không thể đứng dậy sau khi ngồi xổm. Tôi cần người dìu mỗi khi lên xuống giường. Tôi ngủ thiếp đi và gặp ác mộng, tôi thấy mình đang ở trong địa ngục.

Tình trạng của tôi không có cải thiện. Hai mắt sưng lên và tôi không thể cử động được, thị lực của tôi cũng không tốt hơn chút nào.

Tám ngày sau Tết Nguyên đán, bệnh viện hoạt động trở lại bình thường. Trước đó một ngày, một bác sĩ ở khoa khác đã tiến hành chọc dò tuỷ sống (chọc dịch não tủy) cho tôi, phát hiện áp lực nội sọ tăng cao, nhưng chưa rõ nguyên nhân. Sau đó họ chụp MRI cho tôi, nhưng vẫn chưa xác định được nguyên nhân. Sau khi chụp mạch máu não, bác sĩ chẩn đoán tôi mắc huyết khối xoang tĩnh mạch—cục máu đông trong tĩnh mạch não.

Một tháng sau tôi xuất viện và tiếp tục truyền thuốc tại nhà theo chỉ định của bác sĩ. Thế nhưng vài tuần sau tôi phải quay lại bệnh viện bởi bệnh tình tái phát. Bác sĩ lại thực hiện chọc dò tuỷ sống cho tôi và xếp tôi vào phòng chăm sóc đặc biệt (ICU). Đêm đó có hai bệnh nhân ở phòng này qua đời, điều này khiến tôi sợ hãi và xin chuyển ra khu vực phòng bệnh phổ thông. Tôi đã ở bệnh viện khoảng một tuần.

Trở thành một học viên Đại Pháp chân chính

Trong đợt nằm viện đầu tiên, dì tôi và con trai của dì đã đến thăm tôi. Họ động viên tôi tu luyện Pháp Luân Công. Tôi không biết gì về Pháp Luân Công ngoại trừ thông tin Đảng Cộng sản Trung Quốc đàn áp và cấm luyện pháp môn này. Mẹ chồng tôi nói với tôi đừng để tâm đến lời của dì nên tôi đã gạt nó sang một bên.

Sau khi xuất viện lần thứ hai, tôi ghé qua nhà dì chơi. Anh họ tôi nhanh chóng đưa cho tôi một cuốn sách Chuyển Pháp Luân (cuốn sách chính của Pháp Luân Công). Lúc đó, tôi rất muốn về nhà vì tôi đã nằm viện thời gian dài. Tôi nói với họ rằng sau này tôi sẽ tu luyện Pháp Luân Công với một người chị họ khác, chị ấy cũng là một học viên.

Sau khi xuất viện, chị họ mời đến ở lại nhà chị. Chồng chị ấy cho tôi xem video hướng dẫn luyện công của Sư phụ Lý Hồng Chí (Nhà sáng lập Pháp Luân Công) dạy năm bài công Pháp. Anh ấy cũng mở băng ghi âm những bài giảng của Sư phụ và động viên tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân.

Một hôm, hai chân bình thường vốn rất lạnh của tôi bỗng nóng lên khi tôi đang xem video hướng dẫn luyện công. Tôi bị đau đầu khi nghe các bài giảng của Sư phụ. Lúc nghe đến phần vấn đề thiên mục trong bài giảng thứ hai, tôi thấy một vật thể tròn tròn màu trắng sữa quay xung quanh cẳng tay phải của mình. Đêm hôm đó, khi đang ngủ, tôi cảm thấy Sư phụ đang thanh lý thân thể tôi bằng một dòng năng lượng ấm áp từ đầu đến chân.

Lần đầu tiên luyện công với chị họ, tôi hơi không chắc rằng mình có thể gắng hoàn thành bộ công pháp thứ hai Pháp Luân Trang Pháp, nhưng cuối cùng tôi đã có thể luyện xong bài công pháp này với toàn thân đầm đìa mồ hôi.

Trong thời gian ở nhà chị họ, tôi tiếp tục siêng năng học Pháp, luyện công và phát chính niệm. Tôi hành xử chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn và dùng hành động thực tiễn của mình để chứng thực Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó, Sư phụ đã tịnh hoá thân thể tôi và mọi bệnh tật của tôi đều biến mất! Kể từ đó tôi vẫn luôn khỏe mạnh và hạnh phúc.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/9/15/481034.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/10/221173.html

Đăng ngày 23-01-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Khỏi mọi bệnh tật nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bệnh xơ gan của tôi đã biến mất mà không cần dùng thuốchttps://vn.minghui.org/news/276630-benh-xo-gan-cua-toi-da-bien-mat-ma-khong-can-dung-thuoc.htmlWed, 22 Jan 2025 11:29:01 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=276630[MINH HUỆ 03-11-2024] Tôi năm nay 66 tuổi, từng làm hiệu phó và giảng viên chính tại một trường dạy nghề ở miền Bắc Trung Quốc trước khi nghỉ hưu. Năm 2008, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. […]

The post Bệnh xơ gan của tôi đã biến mất mà không cần dùng thuốc first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của Nhược Bàn, đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-11-2024] Tôi năm nay 66 tuổi, từng làm hiệu phó và giảng viên chính tại một trường dạy nghề ở miền Bắc Trung Quốc trước khi nghỉ hưu. Năm 2008, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi muốn chia sẻ một số Thần tích đã xảy ra trong 16 năm tu luyện của tôi.

Bệnh xơ gan biến mất mà không cần dùng thuốc

Khi mới ngoài 40 tuổi, tôi mắc bệnh xơ gan, viêm túi mật và đau thắt lưng. Khuôn mặt tôi đen sạm, chân sưng tấy và cơ thể phù nề. Tôi cao 1m68 và nặng đến 95 kg. Kết quả xét nghiệm chức năng gan cho thấy men gan của tôi vượt ngưỡng 400, cao gấp 10 lần mức bình thường. Hai chỉ số liên quan khác gần ở mức tối đa. Túi mật của tôi bị sưng to. Tôi thử nhiều phương pháp điều trị y tế cũng như luyện khí công, nhưng không có hiệu quả.

Sức khỏe của tôi ngày càng suy giảm, khiến tôi cảm thấy rất tuyệt vọng. Tháng 6 năm 2008, tôi tham dự một cuộc họp, và gặp lại đồng nghiệp tại một trường liên kết mà tôi không gặp trong nhiều năm. Tôi ngạc nhiên trước sự thay đổi của anh ấy. Lưng anh thẳng, làn da mịn màng và sáng bóng. Trước đây, anh thường đau ốm, từng phải chạy chữa khắp nơi, và mặc dù còn trẻ, anh từng bị gù lưng và khuôn mặt đầy nếp nhăn.

Anh ấy nói với tôi: “Tôi đã thay đổi sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Pháp Luân Đại Pháp không chỉ mang lại lợi ích to lớn cho sức khỏe, mà còn giúp nâng cao chuẩn mực đạo đức con người. Những lợi ích tuyệt vời ấy đã lật tẩy những vu khống dối trá của ĐCSTQ.”

Sau cuộc họp, tôi đến gặp người bạn tu luyện đó, và được anh ấy chia sẻ sâu hơn về Pháp Luân Đại Pháp. Càng nghe, tôi càng cảm thấy say mê. Ngay lập tức, tôi mua một cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, cùng các sách Đại Pháp khác. Tôi cũng tự học năm bài công pháp trực tuyến.

Sư phụ đã giúp tôi tịnh hóa thân thể ngay sau khi bắt đầu tu luyện, tôi trải qua đợt sốt cao, đồng thời bị tiêu chảy. Điều kỳ diệu là các bệnh tật của tôi đã dần biến mất. Sau đó, tôi ăn uống ngon miệng và ngủ ngon giấc. Cân nặng của tôi bắt đầu giảm. Khuôn mặt tôi trở nên hồng hào, và tôi đi lại nhẹ nhàng. Ba tháng sau, tôi đi khám tại bệnh viện, và mọi chỉ số đều hoàn toàn bình thường. Từ đó, cuộc sống của tôi trở nên tươi sáng.

Thông qua việc học Pháp, tôi hiểu được ý nghĩa thực sự của đời người, xem nhẹ danh lợi và từ bỏ hành vi không đúng mực của mình. Tôi làm việc chăm chỉ và chịu đựng gian khổ. Tôi cũng hòa đồng với các đồng nghiệp, và cảm thấy hạnh phúc mỗi ngày.

Thiên mục của tôi được khai mở

Không lâu sau, Sư phụ khai mở thiên mục cho tôi. Tôi thấy Pháp Luân xoay tròn và tỏa ra ánh sáng dịu dàng. Tôi thấy một con mắt lớn đang chớp chớp trước mặt mình. Tôi cũng thấy những bông hoa, cây cối và lâu đài đình các trong một không gian khác. Sư phụ đã loại bỏ mọi tư tưởng vô thần của tôi, giúp tôi kiên tín vào Đại Pháp và củng cố đức tin.

Dễ dàng mang vác vật nặng lên lầu

Sau hai năm tu luyện, một hôm, tôi đổ đầy một bình gas và để nó ở ngoài trời trước khi đi làm. Sau giờ làm, tôi mang bình gas lên tầng ba. Tôi cảm thấy bình không nặng lắm, và tôi nghĩ có lẽ gas đã bay hơi. Nhưng tôi biết ngay cả khi không còn gas thì chiếc bình kim loại rỗng vẫn nặng hơn 9kg. Sau khi mang bình vào trong nhà, tôi đặt xuống rồi lắc thử, và phát hiện bình vẫn đầy. Tôi thử nhấc nó lên thì thấy nó khá nặng, khoảng gần 23kg.

Tôi tin rằng Sư phụ đã gánh bớt trọng lượng cho tôi để động viên tôi tinh tấn trong tu luyện. Ngài muốn tôi được trải nghiệm trạng thái thông Chu thiên, để tôi có thể nhảy xuất khỏi khuôn khổ khoa học thực chứng và lý tính lĩnh ngộ Đại Pháp.

Dây xích xe đạp bị tuột ngay trước đền

Vào một ngày Chủ Nhật, tôi đạp xe đi dạo. Khi đi ngang qua đền Quan Đế, tôi muốn vào tham quan. Trước đây, đền này miễn phí nhưng giờ đây phải mất 10 Nhân dân tệ tiền vé. Thời điểm đó, tình hình tài chính của tôi khá khó khăn, nên tôi quyết định không vào. Khi tôi sắp đạp xe đi, dây xích xe đạp đột nhiên bị tuột ra và xe không chạy được nữa. Điều này chưa từng xảy ra trước đây. Tôi ngộ rằng Sư phụ đang điểm hóa tôi nên vào đền.

Tôi mua vé vào đền. Phòng triển lãm trưng bày một mô tả ngắn về Quan Vân Trường, người anh hùng với đức tính chính trực và lòng trung nghĩa. Trong Lầu Xuân Thu có một bức tượng vàng của ông đang đọc sách. Nhìn vào bức tượng, tôi không kìm được nước mắt, và cảm ngộ rằng các học viên chúng ta cần kiên định hoàn thành sứ mệnh trợ Sư Chính Pháp thiêng liêng của mình.

Khi rời khỏi đền, tôi nghĩ đến việc mang xe đạp đi sửa ở một tiệm sửa xe gần đó. Nhưng khi tôi thử đạp xe lại, thì xe vẫn chạy bình thường!

Ví của tôi không bị đánh cắp

Năm 2015, tôi từ chức khỏi vị trí lãnh đạo, và đến nhà con trai ở Quảng Châu để chăm sóc cháu trai. Một hôm, sau khi xuống xe buýt và chỉ mới đi được vài bước, một người đàn ông hô lên từ phía sau tôi: “Bà làm rơi ví rồi”. Tôi quay lại và thấy chiếc ví của mình trên mặt đất. Tôi phát hiện túi quần của mình bị rạch, có lẽ là do một tên trộm trên xe buýt. Tôi kiểm tra ví và thấy không bị mất gì cả.

Tôi cất ví vào túi sau còn lại. Đi được một đoạn ngắn, có người lại hô lên: “Bà đánh rơi ví rồi!” Đúng là chiếc ví lại nằm trên đất lần nữa.

Nhìn lại những gì vừa xảy ra, tôi ngộ ra Sư phụ đã bảo hộ tôi. Với kích thước của vết rạch, tên trộm có thể dễ dàng lấy cắp chiếc ví và đánh cắp mọi thứ bên trong. Nếu mất những thứ bên trong ví, tôi sẽ gặp rắc rối lớn. Sư phụ đã bảo hộ tôi thoát khỏi rắc rối đó.

Chuyện về chiếc lọ đựng đường

Hai năm trước, đại dịch COVID-19 hoành hành và mọi người đều bàn tán về nó trong sợ hãi. Tôi cũng có cùng quan niệm người thường đó. Tôi nhớ mình từng bị bệnh gan, và cần ăn nhiều trứng hơn để bổ sung protein và tăng cường khả năng miễn dịch. Vì vậy, trong bữa sáng, tôi luộc hai quả trứng và thêm đường vào. Món này rất ngon, nên tôi tiếp tục ăn như vậy trong bốn ngày.

Đến ngày thứ năm, tôi luộc trứng như thường lệ, và với tay lấy lọ đường trên bàn, nơi tôi vẫn luôn đặt nó. Nhưng lọ đường không có ở đó. Tôi tìm kiếm xung quanh cũng không tìm thấy. Con trai tôi giúp tôi tìm kiếm, nhưng cũng không tìm thấy. Vì vậy, tôi đành từ bỏ và bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Khi nấu xong, tôi liếc nhìn lại bàn thì thấy lọ đường vẫn ở ngay đó, đúng vị trí cũ.

Tôi ngộ ra Sư phụ muốn nhắc nhở tôi rằng các học viên Đại Pháp không cần phải lo lắng về đại dịch như người thường, và Ngài điểm hóa tôi bằng cách “giấu” lọ đường.

Trong thời gian đại dịch, con trai, con dâu và hai cháu của tôi đều bị nhiễm virus và phải nằm trên giường, trong khi tôi chỉ bị đau đầu nhẹ vào một buổi tối, và triệu chứng đó biến mất vào ngày hôm sau.

Để cảm tạ lòng từ bi vô biên của Sư phụ, tôi không thể cô phụ sự mong đợi của Ngài, mà cần cố gắng tu luyện tinh tấn, đồng hóa với nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và làm tốt ba việc mà Sư phụ yêu cầu.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/11/3/479507.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/12/1/221900.html

Đăng ngày 22-01-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Bệnh xơ gan của tôi đã biến mất mà không cần dùng thuốc first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Sư phụ đã cứu con gái tôi khỏi bị trầm cảmhttps://vn.minghui.org/news/276600-su-phu-da-cuu-con-gai-toi-khoi-bi-tram-cam.htmlTue, 21 Jan 2025 10:48:04 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=276600[MINH HUỆ 26-09-2024] Mỗi khi nghĩ lại về 20 năm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của mình, tôi không thể chỉ dùng lời nói để bày tỏ hết lòng biết ơn đối với Sư phụ từ […]

The post Sư phụ đã cứu con gái tôi khỏi bị trầm cảm first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của Vũ Liên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 26-09-2024] Mỗi khi nghĩ lại về 20 năm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của mình, tôi không thể chỉ dùng lời nói để bày tỏ hết lòng biết ơn đối với Sư phụ từ bi của chúng ta! Thân tâm tôi đã được thanh lọc, và gia đình tôi được hưởng lợi ích rất nhiều.

Tôi muốn chia sẻ về sự hồi phục khỏi chứng trầm cảm của con gái mình để chứng minh tính siêu thường của Pháp Luân Đại Pháp.

Vợ chồng tôi sống ở thành phố Vũ Hán và có ba người con: Hai con trai và một con gái út. Con trai lớn và con gái sống cùng thành phố với chúng tôi, đứa còn lại sống ở thành phố khác. Khi tôi đang ở nhà của con trai thứ hai để chăm sóc cháu nội thì vào tháng 12 năm 2014, tôi nhận được một chuỗi tin nhắn từ con gái, vốn đang làm việc trong một bệnh viện. Từ ngữ của cháu không rõ ràng và tôi cảm thấy có điều bất ổn. Tôi lo lắng và quyết định đi gặp con gái.

Tôi khởi hành vào buổi trưa, đến Vũ Hán bằng xe lửa, và đến bệnh viện của con gái vào khoảng hơn 2 giờ chiều. Con gái tôi luôn là một đứa trẻ hoạt bát với tính cách vui vẻ và nụ cười ngọt ngào. Nhưng khi nhìn thấy nó, trông nó khá bối rối. Con tôi nói: “Hãy đưa con về nhà”. Các bác sỹ và y tá trong bệnh viện đều nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ. Tôi đến gặp giám đốc bệnh viện và nói rằng con tôi muốn nghỉ việc. Giám đốc không hỏi gì cả và chỉ nói phòng tài chính thanh toán lương cho con gái tôi.

Tôi nói với con gái: “Mẹ không ăn gì từ sáng rồi. Có nhà hàng nào gần đây không? Mẹ sẽ nhanh chóng lấy chút gì đó để ăn và giúp con đóng gói đồ đạc.” Con gái đã đưa tôi đến một nhà hàng nhỏ đằng sau bệnh viện.

Tôi gọi món và khi chuẩn bị ăn, con tôi nói to: “Mẹ, con có thai rồi!” Tôi sững sờ. Con tôi chưa kết hôn. Bạn trai của nó sống ở xa và chúng còn chưa đính hôn.

Tôi cảm thấy rất tệ, nhưng cảnh tỉnh bản thân: “Mình là một người tu luyện Đại Pháp. Mình nên bình tĩnh khi đối diện các vấn đề”. Tôi nói với con gái: “Hãy đóng gói đồ đạc và về nhà trước”. Cháu nói tôi hãy ăn trước nhưng tôi không thể ăn gì nữa. Tôi đã gọi cho con trai lớn đến và đưa chúng tôi về nhà. Con trai hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, tôi chỉ nói: “Không có gì. Em gái con làm việc mệt mỏi và chỉ muốn nghỉ ngơi ở nhà một thời gian ngắn.” Khi trên đường về nhà, con trai nói rằng tôi trông không tốt và hỏi tôi có ổn không. Tôi nói ổn và có thể là bị mệt vì đi xe lửa.

Chồng tôi đang chơi mạt chược. Tôi nhanh chóng dọn phòng để con gái nghỉ ngơi và sau đó làm bữa tối. Chồng tôi về nhà buổi tối và hỏi mọi thứ có ổn không. Tôi trả lời giống như đã nói với con trai và ông ấy không hỏi gì thêm nữa. Sau bữa tối, ông ấy xem TV. Con gái tôi chỉ ăn một chút và lên lầu nghỉ ngơi.

Sau khi rửa bát dĩa, tôi hỏi con gái việc gì đã xảy ra. Cháu nói rằng đã không thể ngủ vào buổi tối trong hai tháng, và có một giọng nói trong tai suốt thời gian dài. Hơn nữa, cháu đã không có kinh nguyệt trong hai tháng, nên nghi ngờ rằng đã có thai. Khi tôi hỏi làm thế nào mà chuyện đó xảy ra, cháu nói rằng một người bạn cùng lớp dẫn cháu đi trượt băng, cháu không biết chơi nên người bạn đã giới thiệu một chàng trai để dạy cháu. Trong lúc nghỉ ngơi, người này cho cháu uống một thứ gì đó và tâm trí cháu trở nên mơ màng sau khi uống. Khi tỉnh dậy, cháu không nhớ việc gì đã xảy ra. Tôi rất giận và la lên: “Mẹ dạy con thế nào từ khi còn nhỏ? Là con gái thì phải luôn tự chủ chính mình và không giao du với con trai một cách tuỳ tiện. Sao con lại làm một việc xấu hổ như vậy!” Con tôi khóc và không nói gì.

Sau khi bình tĩnh lại, tôi nghĩ: “Mình là người tu luyện. Tại sao lại giận dữ như vậy? Tâm trí con gái mình lúc đó mơ màng, và rất khó để khẳng định lời con gái là đúng hay sai. Mình phải xử lý thật lý trí.” Tôi với với con rằng sáng mai sẽ đến Bệnh viện Mẹ và Bé để kiểm tra và bảo con đi ngủ. Cháu nói rằng không thể ngủ. Tôi nói: “Nếu không thể ngủ thì có thể đọc Chuyển Pháp Luân cùng với mẹ.” Con tôi đồng ý. Cháu không tu luyện Đại Pháp nhưng luôn tin Đại Pháp. Sau đó chúng tôi đã đọc Chuyển Pháp Luân. Khi tới giờ phát chính niệm, tôi bảo cháu thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Đêm đó cả hai chúng tôi đều không ngủ được.

Sáng hôm sau, tôi đưa con đến bệnh viện để siêu âm. Sau đó bác sỹ nói: “Con gái bà không có thai. Không có gì bất ổn cả. Áp lực tinh thần là do triệu chứng không có kinh nguyệt. Hãy để cô ấy nghỉ ngơi ở nhà và mọi thứ sẽ ổn thôi.”

Mặc dù vậy, con tôi vẫn không thể ngủ. Cháu liên tục nói rằng có giọng nói trong tai nhưng không thể nghe được là nói gì. Tôi hỏi: “Con có muốn đến bệnh viện để chữa trị hay học Pháp cùng mẹ?” Cháu nói muốn học Pháp cùng tôi. Vào ban ngày, ngoài thời gian nấu ăn và làm việc nhà, tôi đều dành thời gian để đọc Chuyển Pháp Luân với con. Chúng tôi cũng học vào ban đêm.

Vì tôi và con gái ở tầng hai, chồng tôi ở tầng một, nên ông ấy không biết chúng tôi có ngủ hay không. Trong vài ngày tiếp theo, ông ấy vẫn đi chơi mạt chược như bình thường. Vào ngày thứ tư, ông ấy hỏi tôi: “Tạo sao đèn chỗ bà sáng suốt đêm thế?” Tôi đã kể cho ông ấy tình trạng của con gái. Ông ấy lập tức muốn đưa con đến bệnh viện tâm thầm. Tôi nói: “Nếu đưa con gái đến đó, cuộc đời nó sẽ bị huỷ hoại. Ở đó có nhiều trẻ em trong làng chúng ta bị bệnh tâm thần. Có ai được chữa lành trong một bệnh viện tâm thần chưa?” Nhưng ông ấy không đồng ý. Ngày hôm đó ông ấy không còn muốn chơi mạt chược nữa mà ở nhà để tranh cãi với tôi.

Tôi sợ điều này sẽ ảnh hưởng đến con gái nên tôi đã gọi cho con trai thứ hai và nhờ cháu mua vé xe lửa cho tôi và con gái. Sau đó tôi đưa con gái về nhà con trai thứ hai. Vào ban ngày, tôi giúp chăm sóc cháu trai và nấu ăn. Buổi tối tôi đọc Chuyển Pháp Luân cùng con gái.

Tình trạng con gái tôi tệ hơn vào đêm thứ năm ở nhà con trai tôi. Con bé dường như mất trí nhớ. Nó nói rằng không thể nhận ra bất cứ chữ nào, không biết cách sử dụng điện thoại và không thể nhớ gì cả. Tôi đề cập đến những bạn bè và bạn cùng lớp thân nhất của cháu nhưng cháu không hề nhận ra. Cha mẹ của bạn trai của con tôi sống cùng thị trấn với con trai tôi, và họ đã mua trái cây và đến gặp cháu vào mỗi tối. Vài ngày đầu tiên, con gái tôi đã gọi họ là dì và bác. Sau khi mất trí nhớ, cháu không nhận ra họ nữa. Người mẹ rất lo lắng và nói rằng chúng tôi nên đưa con bé đến Bệnh viện Tâm thần Nam Kinh để kiểm tra và bà ấy sẽ đi với tôi. Nhưng người cha nói rằng ông ấy tin Pháp Luân Công là kỳ diệu và họ nên nghe theo tôi. Tôi nói: “Tình trạng của con bé không phải là bệnh. Nó chỉ là bị áp lực tinh thần. Những triệu chứng này rất khó được chữa tại bệnh viện.”

Tâm tôi không động khi đối mặt với tình trạng của con gái. Từ Pháp tôi nhận ra rằng đây là nghiệp lực mà con gái tôi đã tích tụ từ những tiền kiếp. Tôi nghĩ: “Làm sao mà bệnh viện người thường có thể tiêu trừ nghiệp lực của con bé được? Đại Pháp là toàn năng, và năng lực của Sư phụ là vô biên! Miễn là mình tin vào Đại Pháp và Sư phụ, hướng nội, và đi cho chính con đường tu luyện, thì chắc chắc có thể giúp con gái vượt qua giai đoạn khó khăn này.”

Vài tháng sau, tôi có một giấc mơ rất rõ ràng: Tôi đưa con gái quay về nhà ba mẹ mình. Khi đi qua một cánh đồng lúa, cánh đồng biến thành một cái ao. Tuy nhiên, nước trong đó rất đục. Con gái tôi rớt xuống ao khi đến đó rửa tay. Khi kéo con gái lên thì nó có vẻ như đã chết đuối. Tôi ôm cháu và khóc cho đến khi tỉnh lại, và lúc đó vẫn còn nước mắt ở khoé mắt tôi. Nghĩ về giấc mơ, tôi nhận ra rằng con bé đang trải qua những gì mà nó chắc chắn phải gặp trong cuộc sống và đó là cách để hoàn trả nghiệp lực. Đó cũng là để khảo nghiệm tín tâm của tôi vào Đại Pháp và Sư phụ.

Sư phụ đã giảng trong “Giảng Pháp tại Pháp hội Australia”:

“Chẳng phải tôi đã từng giảng rằng một người luyện công, cả gia đình được lợi ích sao?”

Tôi kiên định tin rằng Sư phụ sẽ giúp tôi vượt qua khổ nạn nhưng tôi cần phải vứt bỏ những chấp trước của con người trong quá trình này. Tôi hướng nội và phát hiện mình có chấp trước ẩn sâu vào ích kỷ. Tôi không có Thiện và Nhẫn to lớn mà Sư phụ đã dạy. Hơn nữa, tôi không đứng ở vị trí con gái để nhìn nhận sự việc khi đối diện với vấn đề của con bé. Dù con tôi là một đứa trẻ trong sáng và tốt bụng khi còn nhỏ, nhưng rất khó cho nó không bị trôi theo dòng khi ở trong một môi trường xã hội bại hoại do Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) gây nên.

Mỗi tối, tôi tiếp tục đọc Chuyển Pháp Luân cho con và phát chính niệm mỗi giờ. Vào đêm thứ ba sau khi cháu mất trí nhớ, tôi ở cùng con gái đến 3 giờ sáng và hỏi cháu có thấy buồn ngủ không. Khi cháu nói không buồn ngủ, tôi nói: “Để mẹ kể cho con một câu chuyện nhé?”

Kể một câu chuyện có thật về việc nhận nuôi một bé gái

Câu chuyện tôi kể là về một trải nghiệm thật của con gái. Tôi bắt đầu: “Ngày xửa ngày xưa, có một cặp vợ chồng nông dân. Họ tuy nghèo nhưng tốt bụng. Họ có hai con trai nhưng vẫn mong có một con gái. Thần tiên trên trời biết được mong ước của họ và khiến điều đó thành sự thật.

“Khoảng 23 năm trước, một sáng nọ, người chồng thấy một bé gái bị bỏ rơi trên mặt đất trước Cục Dân chính. Bé gái chỉ khoảng năm hay sáu tháng tuổi. Bé gái mặc một chiếc váy một lớp cũ và có một cái giẻ dưới thân. Cạnh bé có một tấm giấy ghi ngày sinh. Bé gái mở to mắt và nhìn những người đứng xung quanh. Cục Dân chính chưa mở cửa. Người đi đường vây quanh bé nhưng không ai muốn ẵm cả.

“Người chồng cảm thấy thương cảm nên đưa bé về nhà. Cặp vợ chồng xem bé như con ruột của mình. Họ sống tiết kiệm nhưng sẵn lòng chi tiền mua sữa bột cho bé gái. Họ bảo đảm bé được ấm vào mùa đông và mát mẻ vào mùa hè. Khi có thức ăn ngon, họ luôn cho bé ăn trước. Hai anh trai cũng rất tốt với bé và cũng cho bé đồ ăn thức uống ngon trước. Cặp vợ chồng rất vui khi thấy bé gái lớn lên trong hạnh phúc, đặc biệt là khi bé có sức khoẻ tốt. Cô bé đi học, tốt nghiệp và bắt đầu đi làm. Nhưng, không lâu sau khi bắt đầu đi làm, cô gái đã trải qua một khổ nạn lớn. Người mẹ tự trách mình vì không hoàn thành thệ ước là hướng dẫn cô gái tu luyện Đại Pháp, khiến cô dần mất đi bản tính tốt đẹp trong xã hội ô nhiễm.”

Khi nghe tôi kể chuyện, con gái từ nức nở chuyển sang bật khóc. Tôi khóc và nói: “Con gái, hãy khóc đi. Khóc cho vơi hết nỗi bất bình trong tâm đi.” Từ khi còn nhỏ, những người lớn và trẻ em trong làng thường nói rằng con gái tôi là con nuôi. Chúng tôi thật sự không thể làm gì nhiều để ngăn họ nói điều này. Kết quả là, con gái tôi phải chịu đựng rất nhiều khi nghe việc này. Sau khi khóc, cháu nói muốn ngủ. Sau đêm đó, con gái tôi đã có thể ngủ bình thường.

Nhưng khuôn mặt cháu bắt đầu sưng lên. Nó sưng đến nỗi con bé hầu như không thể mở mắt. Sau hai ngày, vết sưng bắt đầu giảm. Sau đó, cháu phát ban đỏ ở cả hai bên thái dương, dần dần lan ra toàn khuôn mặt. Tôi biết đây là một dấu hiệu tốt vì Sư phụ đang tịnh hoá cho cháu. Khi những vết phát ban nhỏ đang trong quá trình lành lại, trí nhớ của cháu cũng dầu hồi phục, và đã hồi phục hoàn toàn khi các vết phát ban biến mất. Hơn nữa, kinh nguyệt bị ngưng trong vài tháng đã có lại bình thường. Từ khi đưa cháu về nhà, nhờ sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, chưa đến một tháng mà con gái tôi đã được chữa khỏi bệnh trầm cảm và chứng mất ngủ một cái kỳ diệu. Khoa học hiện đại không thể giải thích việc này.

Con gái tôi và bạn trai đã sớm đính hôn và kết hôn vào năm 2015. Con tôi sinh một bé gái vào năm 2016, cháu rất hoạt bát và đáng yêu.

Nháy mắt mà 10 năm đã trôi qua. Mỗi khi nghĩ về những khổ nạn đã trải qua với con gái, tôi biết rằng nếu không có sự bảo hộ và ban phúc của Sư phụ, hậu quả là không thể tưởng tượng nỗi. Tôi cùng toàn thể gia đình rất cảm kích sự bảo hộ và cứu độ từ bi của Sư phụ!

Xin cảm tạ Sư phụ!

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/9/26/479248.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/30/221421.html

Đăng ngày 21-01-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Sư phụ đã cứu con gái tôi khỏi bị trầm cảm first appeared on Minh Huệ Net.

]]>