Lợi ích sức khỏe - Minh Huệ Nethttps://vn.minghui.org/newsPháp Luân Đại Pháp (Pháp Luân Công)Thu, 02 Jan 2025 16:51:18 +0000en-US hourly 1 https://wordpress.org/?v=6.5.3Chân chính tu luyện Đại Pháp, khỏi bệnh viêm kết mạchttps://vn.minghui.org/news/275737-chan-chinh-tu-luyen-dai-phap-khoi-benh-viem-ket-mac.htmlThu, 02 Jan 2025 16:51:18 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=275737[MINH HUỆ 21-09-2024] Cuối tháng 9 năm 1994, tôi mắc bệnh viêm kết mạc. Tôi đã thử nhiều biện pháp điều trị khác nhau nhưng không hiệu quả. Các mạch máu mới mọc lên xung quanh giác mạc, và những […]

The post Chân chính tu luyện Đại Pháp, khỏi bệnh viêm kết mạc first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 21-09-2024] Cuối tháng 9 năm 1994, tôi mắc bệnh viêm kết mạc. Tôi đã thử nhiều biện pháp điều trị khác nhau nhưng không hiệu quả. Các mạch máu mới mọc lên xung quanh giác mạc, và những đốm trắng xuất hiện trên lòng trắng mắt. Bề mặt bên trong mắt của tôi (đáy mắt) trở nên không bình thường.

Tôi hầu như mất thị lực ở mắt phải, và không thể nhìn thấy khuôn mặt người khác, chỉ thấy hình ảnh cái đầu. Giám đốc khoa mắt nói rằng tôi có thể bị mù mắt phải và khuyên tôi nên đến bệnh viện lớn hơn.

Tuyệt vọng, tôi đến một điểm tập Pháp Luân Đại Pháp để thử vận may. Lúc đó tôi không thực sự tin cũng không phải là không tin Pháp Luân Đại Pháp. Tôi luyện các bài công pháp và đồng thời tìm phương pháp chữa trị.

Tôi đến Bệnh viện Thượng Hải Thụy Kim hàng tuần để khám bệnh. Tôi cũng thử thuốc Trung y, Tây y, truyền tĩnh mạch, và những cách chữa trị khác, nhưng không có gì thay đổi.

Đến giữa tháng 7 năm 1995, tôi đến Thượng Hải điều trị và đem về cả đống thuốc Trung y và Tây y. Chúng khiến dạ dày của tôi khó chịu. Tôi uống một ít vào buổi sáng và sau khi quay về từ điểm luyện công, tôi quyết định không uống số thuốc đó nữa. Tôi cũng ngừng việc đi khám bác sĩ. Tôi nghĩ: “Tệ lắm thì mình sẽ mất thị lực. Mình chỉ tập trung tu luyện và ném hết thuốc này đi”.

Hàng ngày tôi đi làm, tham gia nhóm luyện công, và đọc sách Pháp Luân Công khi tôi có thời gian. Khi tôi từ bỏ mong muốn chữa lành mắt, thì một điều thần kỳ xảy ra và thị lực của mắt phải dần dần được cải thiện. Những mạch máu mới và điểm trắng đã biến mất. Cuối cùng, thị lực của tôi trở lại bình thường và tôi còn có thể nhìn thấy cả chữ in nhỏ.

Sau này, tôi có sách Chuyển Pháp Luân, và khi tôi học Pháp, tôi nhìn thấy một quả cầu lửa màu đỏ đang quay tròn, to như cái bồn rửa mặt, với nhiều ký tự chữ vạn đang xoay chuyển. Tôi nhận ra Chuyển Pháp Luân là cuốn sách đến từ Thiên thượng và Pháp Luân Đại Pháp không phải là môn khí công bình thường, mà là pháp môn tu luyện. Người tu luyện phải tu tâm tính và luyện công để cải biến bản thân họ để trở thành đệ tử chân tu.

Sống sót qua nhiều tai nạn

Sư phụ giảng:

“Nợ thì phải hoàn [trả]; do vậy trên đường tu luyện có thể phải gặp một số điều nguy hiểm.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)

Tôi bị xe máy tông hai lần, nhưng chưa từng gặp nguy hiểm. Có lần, một thanh niên chạy xuống đồi và tông vào tôi và xe đạp của tôi từ đằng sau. Tôi nghe mọi người trong cửa hàng nói: “E rằng bà ấy chết mất. Không biết bà ấy có thể đứng dậy được không?” Sau khi đứng dậy, tôi thấy khuôn mặt tôi bị trầy và chảy một chút máu, và ba cái răng hàm trên hơi bị lung lay, còn lại thì tôi không thương tích gì.

Trở lại năm 2012, tôi đang đi xe đạp thì một chiếc xe nhỏ tông phải tôi từ đằng sau. Đầu gối trái của tôi đập xuống đất trước, nhưng nó không bị gãy xương và tôi không bị thương tích khác. Lúc đó tôi đang ở độ tuổi 60. Bạn có nghĩ một người bình thường có thể thoát khỏi thương tích từ hai vụ tai nạn này không?

Khi đối mặt với những nguy hiểm bất ngờ, niệm đầu tiên của tôi là: “Tôi là học viên. Người ta không phải cố tình tông tôi”. Tôi thoát khỏi hiểm nguy khi niệm và hành xử của tôi ngay chính.

Hồi tưởng lại những khổ nạn và trở ngại tôi đã gặp trên bước đường tu luyện, nếu không phải là Sư phụ và Đại Pháp bảo hộ, tôi đã không thể vượt qua. Có lẽ tôi đã thành tật nguyền, hoặc mất mạng và sẽ không có mặt ở đây. Đệ tử không cách nào để báo đáp ân Sư phụ, nhưng đệ tử sẽ tu luyện tinh tấn, làm tốt ba việc, và theo Sư phụ về nhà.

Bản quyền © 2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/9/21/482640.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/27/221380.html

Đăng ngày 02-01-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Chân chính tu luyện Đại Pháp, khỏi bệnh viêm kết mạc first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Cụ bà 88 tuổi từng hai tay chống nạng giờ bước đi như bayhttps://vn.minghui.org/news/275306-cu-ba-88-tuoi-tung-hai-tay-chong-nang-gio-buoc-di-nhu-bay.htmlWed, 01 Jan 2025 16:13:46 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=275306[MINH HUỆ 20-10-2024] Cụ bà Lưu Lan năm nay đã 88 tuổi rồi mà vẫn bước đi như bay, không cần đến gậy. Mọi người thấy bà như vậy đều khó có thể tin rằng bà từng phải chống hai cái nạng và đối mặt với […]

The post Cụ bà 88 tuổi từng hai tay chống nạng giờ bước đi như bay first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của phóng viên Minh Huệ tại Toronto

[MINH HUỆ 20-10-2024]

Cụ bà Lưu Lan năm nay đã 88 tuổi rồi mà vẫn bước đi như bay, không cần đến gậy. Mọi người thấy bà như vậy đều khó có thể tin rằng bà từng phải chống hai cái nạng và đối mặt với việc thay khớp. Vậy chân của bà đã phục hồi một cách kỳ diệu như thế nào?

bc766cde8fe58cae8e8851f22582ca00.jpg

Hình 1: Cụ bà Lưu Lan năm nay 88 tuổi, trung niên từng phải dùng hai nạng do bệnh hoại tử chỏm xương đùi, nhưng nay về già lại có thể bước đi như bay, khiến mọi người xung quanh đều ngạc nhiên.

Bà Lưu trước đây tốt nghiệp chuyên ngành kỹ thuật điện và làm kỹ sư tại một viện nghiên cứu khoa học trong 40 năm. Bà cho biết: “Trước đây không có máy tính, nên khi thiết kế chúng tôi phải vẽ từng nét một.” Năm 1992, bà nghỉ hưu. Sau đó, bà luôn thấy đau chân, đến bệnh viện khám được chẩn đoán bị hoại tử chỏm xương đùi. Vào thời điểm đó, bệnh tình của bà đã phát triển đến mức phải dùng hai nạng để đi lại, và bệnh viện thông báo bà phải phẫu thuật thay khớp.

Để tránh phải thay khớp, bà Lưu bắt đầu luyện khí công, nhưng chân bà ngày càng đau hơn. Có người khuyên bà: Không ngại thì bà thử luyện Pháp Luân Công xem.

Bệnh nhân hoại tử chỏm xương đùi bỏ nạng một cách thần kỳ

Bà Lưu kể: “Trước đây, tôi là đảng viên, cũng là người vô thần. Để chữa bệnh, tôi đã thử cả Đông y lẫn Tây y nhưng đều không đỡ, nên tôi mới bắt đầu nghiên cứu Thần học, đọc rất nhiều sách và còn quy y cửa Phật. Với tâm trạng muốn chữa bệnh và nâng cao sức khỏe, tôi bắt đầu luyện Pháp Luân Công.”

Bà Lưu nhờ người mượn hộ cuốn sách “Chuyển Pháp Luân”. Ngày đầu tiên đọc sách, điều kỳ diệu đã xảy ra. Bà nói: “Chân tôi đau đến mức tối nào cũng phải uống thuốc giảm đau mới ngủ được. Vào một buổi tối mùa hè, tôi bắt đầu đọc sách (Chuyển Pháp Luân). Đọc xong bài giảng đầu tiên, tôi thấy buồn ngủ nên đặt sách xuống và lập tức ngủ thiếp đi. Sáng dậy, tôi nghĩ: Sao tối qua chân mình không đau nhỉ? Còn quên uống thuốc nữa! Ngày hôm sau, tôi đọc bài giảng thứ hai, tình huống như vậy lại diễn ra. Ngày thứ ba, tôi đọc bài giảng thứ ba và lại quên uống thuốc, vậy mà buổi tối tôi ngủ rất ngon. Cuốn sách này thật kỳ diệu!” Đọc xong cuốn sách, bà Lưu nói: “Mình nhất định phải học công này, thật thần kỳ!”

Sau đó, bà Lưu đăng ký tham gia lớp học Pháp Luân Công chín ngày. Lúc đó là năm 1997, các học viên đã đăng ký cùng nhau xem video giảng Pháp của Sư phụ. Sau khi nghe bài giảng thứ nhất, bà Lưu cảm thấy nhẹ nhõm. Bà nói: “Tôi có đủ tâm bệnh của phần tử trí thức, bệnh vặt thì có cả đống. Nghe bài giảng xong, toàn thân tôi vô cùng dễ chịu, và tôi có thể đi bộ về nhà. Nhưng do thói quen sinh hoạt, tôi vẫn dùng nạng để đi.”

Bà Lưu bắt đầu tham gia luyện công chung vào mỗi sáng. Trong quá trình đó, các đồng tu nhận thấy chân bà ngày càng vững hơn. Ba tháng sau, một đồng tu nói với bà: “Chị ném cái nạng đi, hôm nay em sẽ đưa chị về nhà.”

Khi đồng tu đưa bà Lưu đến cổng khu chung cư, bảo vệ không cho người ngoài vào. Đồng tu ân cần hỏi bà Lưu: “Chị có đi được không?” Bà Lưu hồi tưởng: “Tôi can đảm bước về nhà. Vừa vào nhà, chồng tôi ngạc nhiên hỏi: ‘Hôm nay bà không dùng nạng sao? Bà có thể đi được rồi ư?’ Tôi nói: ‘Tôi có thể đi được rồi.’”

Từ đó trở đi, bà Lưu không cần dùng nạng nữa. Bà cũng hủy bỏ ca phẫu thuật thay khớp đã lên lịch trước đó nửa năm.

Trải qua nhiều chiến dịch thanh trừng, vẫn bảo trì thiện lương

Bà Lưu mặc dù đã trải qua nhiều cuộc vận động thanh trừng của Đảng Cộng sản Trung Quốc, nhưng vẫn bảo trì được tấm lòng thiện lương. Vào khoảng năm bà 30 tuổi, Trung Quốc trải qua cuộc Đại Cách mạng Văn hóa. Bà nói: “Gia đình tôi đều là quân nhân và đảng viên, trong thời kỳ Cách mạng Văn hóa, họ đã theo Đảng Cộng sản làm những việc hại người. Nhưng tôi chưa bao giờ bạc đãi hay chửi mắng ai. Tôi còn bảo vệ một cán bộ kỳ cựu 50 tuổi đã tham gia kháng chiến chống Nhật.”

Trong lúc đấu tố, một hàng người bị buộc phải đứng trên ghế, trong đó có vị cán bộ kỳ cựu này. Bà Lưu nhớ lại: “Tôi đã mời ông ấy xuống ghế. Ông ấy hỏi: “Chú có xuống được không?” Tôi nói: “Cháu đứng trước mặt chú, nếu hồng vệ binh đến xô đẩy, đánh mắng, chú có thể bám vào cháu, ít nhất sẽ không bị ngã.”

30 năm sau, Đảng Cộng sản lại thay đổi mục tiêu đấu tranh, lần này là các học viên Pháp Luân Công. Ban đầu, câu chuyện của bà Lưu đã lan truyền trong đơn vị: một người tàn tật học Pháp Luân Công sau đó không cần dùng nạng nữa. Có 13 đồng nghiệp chứng kiến chân bà hồi phục đã trở thành học viên Pháp Luân Công.

Vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, ngày mà Đảng Cộng sản Trung Quốc bắt đầu bức hại Pháp Luân Công, đơn vị bà đã triệu tập tất cả mọi người, yêu cầu ký vào bản cam kết không tu luyện. Bà Lưu từ chối. Bà nói: “Các vị đều biết chuyện về tôi, tôi là người được thụ ích lớn nhất.” Sau đó, các đồng nghiệp cũ của bà Lưu nhắc nhở: “Bây giờ chị đã trở thành phản cách mạng rồi.” Bà Lưu thẳng thắn: “Tôi tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn là để làm người tốt. Tôi chưa làm điều gì xấu cả.”

Trưởng phòng bảo vệ của đơn vị bà Lưu đã tận mắt thấy bà không còn dùng nạng sau khi tu luyện Pháp Luân Công. Ông vốn bị đau lưng, đang định đến công viên học công thì đột nhiên xảy ra cuộc bức hại, ông không dám luyện nữa, nhưng vẫn bảo vệ bà Lưu.

Mỗi lần đồn công an mở lớp tẩy não trái phép, cử người đến bắt bà Lưu, vị trưởng phòng này đều đứng ra ngăn cản, không cho cảnh sát vào khuôn viên đơn vị.

Trưởng phòng bảo vệ còn khai báo rằng bà Lưu không có nhà và đang đi du lịch. Vừa khi cảnh sát rời đi, ông lập tức gọi điện báo cho bà Lưu biết có nguy hiểm, bảo bà tránh đi, và nói: “Đừng ra ngoài, nếu không cái ghế của tôi cũng không giữ được đâu.”

Chồng bà Lưu, trước khi nghỉ hưu là cố vấn kỹ thuật cho thị trưởng nên có mối quan hệ với các quan chức trong thành phố. Khi Cục trưởng Cục Công an đến thăm nhà họ, ông ấy thấy bà trước đây phải chống nạng, giờ không cần nữa, bèn nói với chồng bà Lưu rằng ông sẽ nhắm mắt làm ngơ và cố gắng hết mức trong quyền hạn của mình để bảo vệ bà Lưu.

Sau nhiều cuộc vận động thanh trừng của Đảng Cộng sản Trung Quốc, bà Lưu càng nhận rõ bản chất tàn ác của chế độ độc tài này, vì vậy bà đã lên Trung tâm Phục vụ Thoái Đảng toàn cầu để đăng tuyên bố thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó.

Tuổi cao nhưng vẫn truyền chân tướng, cho mọi người biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt

Năm 2005, bà Lưu sang Canada sống cùng con gái. Tháng 6 năm 2021, trong thời gian dịch bệnh, con gái bà làm ở bệnh viện và bị nhiễm virus. Cô trở về nhà thu dọn hành lý rồi đi cách ly. Trong thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, chồng bà Lưu đã bị lây nhiễm. Khi chăm sóc chồng, bà Lưu cũng bắt đầu cảm thấy không khỏe. Chồng bà Lưu được xe cứu thương đưa đi cấp cứu, kết quả chụp X-quang cho thấy phổi ông đã bị tổn thương một nửa, sau hai tuần nằm viện thì qua đời. Lúc đó, bà Lưu cũng khó thở và được xe cứu thương đưa đến bệnh viện. Sau ba ngày nằm viện, kết quả xét nghiệm cho thấy bà đã bình phục.

Con gái bà Lưu làm việc tại bệnh viện cho biết, vào thời điểm đó, những người cao tuổi trên 80 ở Toronto mắc virus Trung Cộng (viêm phổi Vũ Hán) đều đã qua đời, chỉ có hai người sống sót. Bệnh viện đã lấy máu của riêng bà Lưu để xét nghiệm, phục vụ cho nghiên cứu khoa học. Bà Lưu nói: “Là Sư phụ coi sóc tôi, nên tôi mới sống sót.” Sau khi lấy bốn ống máu, nghiên cứu phát hiện trong máu có chứa kháng thể. Con gái bà vui mừng thông báo: “Máu của mẹ có thể cứu người.”

Bà đã nhờ con gái thông báo với bệnh viện rằng chính vì bà tu luyện Chân- Thiện-Nhẫn, năng lượng thuần chính trong máu đã chống lại sự xâm nhập của virus, từ đó sinh ra kháng thể.

Bà Lưu thường nói: “Sinh mạng của tôi là do Sư phụ ban cho.” Vì vậy, bất kể mùa hè nóng bức hay mùa đông lạnh giá, tuần nào bà cũng đi xe buýt đến tham gia học Pháp tập thể. Bà cũng thường xuyên tham gia luyện công chung ngoài trời, và đã kiên trì trong nhiều năm qua. Bà cũng làm một số việc trong khả năng của mình để mọi người biết đến vẻ đẹp của Pháp Luân Công, cũng như sự tàn bạo của cuộc bức hại của Đảng Cộng sản. Bà còn sử dụng máy tính để gửi thông tin chân tướng về Pháp Luân Công đến Trung Quốc đại lục.

Bản quyền © 2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/10/20/484054.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/22/221319.html

Đăng ngày 01-01-2025; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Cụ bà 88 tuổi từng hai tay chống nạng giờ bước đi như bay first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bước ngoặt cuộc đời của một công chứchttps://vn.minghui.org/news/274068-buoc-ngoat-cuoc-doi-cua-mot-cong-chuc.htmlSun, 22 Dec 2024 11:35:22 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=274068[MINH HUỆ 29-10-2024] Tôi sinh năm 1953, lớn lên trong một gia đình nông thôn vô cùng nghèo khó ở Trung Quốc. Trong thời kỳ Đại nhảy vọt (1959-1961), tôi suýt chết đói. Năm 1966, Cách mạng Văn hóa bắt đầu […]

The post Bước ngoặt cuộc đời của một công chức first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của Bích Hải, học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-10-2024] Tôi sinh năm 1953, lớn lên trong một gia đình nông thôn vô cùng nghèo khó ở Trung Quốc. Trong thời kỳ Đại nhảy vọt (1959-1961), tôi suýt chết đói. Năm 1966, Cách mạng Văn hóa bắt đầu khi tôi còn là học sinh tiểu học, và lớp học thường xuyên bị dừng lại. Các học sinh được khuyến khích tham gia vào phong trào chính trị, vì vậy tôi là một học sinh bán thời gian trong 5 năm. Vì gia đình tôi rất nghèo, nên tôi nghỉ học và làm việc cho đội sản xuất. Vì làng tôi chỉ có vài người biết chữ và không có giáo viên, nên Bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) của làng đề nghị tôi dạy học.

Vợ chồng tôi rất nghèo, vì vậy chúng tôi sống ở nhà bố mẹ vợ. Vợ tôi rất chăm chỉ và tài giỏi. Bà là bác sỹ của làng, và cũng làm việc đồng áng. Bà không nghỉ ngơi ngày nào, ngay cả khi đang mang thai. Con trai chúng tôi gầy gò, nhưng hoạt bát và đáng yêu.

ĐCSTQ biến tôi thành quỷ dữ

Tôi cảm thấy không đủ trình độ để giảng dạy, vì mình chỉ đi học 5 năm, vì vậy năm 1978 tôi từ chức và làm trong chính quyền thị trấn. Tôi vượt qua kỳ thi và trở thành một công chức. Ai cũng hy vọng rằng cuộc sống sẽ cải thiện, tuy nhiên tôi học thói quen hút thuốc và uống rượu từ những công chức khác. Họ đều dùng của công để mua rượu. Tôi uống ngày càng nhiều, và cuối cùng say xỉn mỗi ngày.

Một hôm, tôi say và đá vào đầu con trai 2 tháng tuổi của tôi khi cháu đang trong tay vợ. Cháu khóc thét lên và không thể thở. Mặt cháu tím ngắt. May mắn thay, vợ tôi là một bác sỹ, nhưng vẫn mất một khoảng thời gian con tôi mới bình phục. Tôi sợ hãi hành vi của mình và muốn cai rượu, nhưng tôi không có nghị lực. Thay vào đó, tôi lại uống càng nhiều hơn. Tôi không còn quan tâm gì tới thứ gì ở nhà và chỉ biết uống.

Tôi mất lý trí mỗi khi say. Tôi la hét, chửi rủa và đánh người khác. Một lần thậm chí tôi đã xách một con dao bếp và dọa giết người. Tôi hủy hoại vô số thứ trong nhà và ở nhà hàng. Tôi đánh vợ đến nỗi thân thể bà đầy vết bầm tím. Tôi cũng tát vào mặt vợ, và bà vẫn còn vết sẹo. Các con trai tôi khiếp đảm tôi, vì tôi thường xuyên say xỉn về nhà lúc nửa đêm và đánh thức chúng dậy bằng những tràng chửi rủa chúng inh ỏi. Tôi thường xuyên lôi chân con trai út ra và xách ngược nó lên. Mỗi khi thấy tôi say xỉn trở về, chúng đều run rẩy vì sợ hãi, trốn trong góc vườn, không dám vào nhà.

Sau khi làm rất nhiều thứ điên rồ, tôi lăn ra ngủ, thi thoảng tôi ngủ dưới gầm bàn của quán nhậu hoặc ở công sở. Tôi còn ngủ cả ngoài đường. Thi thoảng tôi bị ngộ độc rượu và phải đưa tới bệnh viện. Vô số lần, mọi người nơi tôi đến phải gọi cho vợ tôi vào nửa đêm. Bà phải lau dọn bãi nôn của tôi và thay quần tôi khi tôi làm ướt. Vì lũ trẻ còn quá nhỏ để phải ở nhà một mình, vợ tôi phải bế chúng theo cùng.

Vợ tôi chỉ cười và xin lỗi những người khác, nhưng một lần khi chúng tôi về tới nhà, bà ấy đã khóc. Cả ngày bà ấy bận rộn làm việc nhà, bao gồm chăm sóc cha mẹ chúng tôi. Chập tối, bà ấy lại lo lắng về những phiền phức mà tôi đã gây ra. Đến đêm, bà lại bị tôi chửi rủa và đánh đập khi tôi say xỉn trở về. Bà ấy luôn mất ngủ. Sức khỏe của bà ấy suy giảm và mắc rất nhiều bệnh.

Tôi kiệt sức khi thức dậy vào buổi sáng, và chỉ hút thuốc. Tôi hút hai bao thuốc mỗi ngày. Khi tôi không say, vợ tôi ra sức thuyết phục tôi cai rượu. Bà ấy bảo tôi hãy nhớ lại những bức thư tình tôi viết cho bà và những lời ngọt ngào tôi đã nói trước khi cưới, lời hứa hẹn làm việc chăm chỉ cùng nhau để có một cuộc sống tốt đẹp, và rằng tôi còn muốn viết một tình sử trong cuộc sống sau này.

Bây giờ, vợ tôi làm theo những gì chúng tôi lên kế hoạch, nhưng tôi quá nghiện rượu và không thể kiểm soát bản thân. Tôi gây ra quá nhiều phiền phức khi say xỉn đến nỗi mang tiếng khắp huyện. Gia đình tôi tan vỡ cũng vì sự nghiện ngập của tôi.

Vì tất cả những đau khổ vợ tôi phải chịu đựng, bà phát một số bệnh: suy nhược thần kinh, mất ngủ, viêm mũi và viêm amidan mãn tính. Sau đó bà bị viêm khớp dạng thấp, gây ra bệnh tim. Sau khi khám bệnh, người ta kết luận rằng viên khớp dạng thấp là do viêm amidan, vì vậy amidan của bà bị cắt bỏ, nhưng họng vẫn đau, và nó chuyển thành viêm họng mãn tính. Khớp của vợ tôi đau đến nỗi bà không thể chải đầu, và không thể nâng bát cơm lên ăn. Bà cũng phải chịu những cơn đau kinh khủng ở đầu gối, đau thần kinh tọa, nhiễm trùng đường tiết niệu mãn tính, đau bụng kinh, các vấn đề nghiệm trọng về dạ dày, vv… Vì bị hành hạ bởi nhiều bệnh tật, vợ tôi vô cùng yếu và luôn cảm thấy lạnh. Ngoại trừ những ngày nóng nhất trong mùa hè, chân bà ấy luôn luôn lạnh. Vào mùa đông, thỉnh thoảng máy sưởi đốt cháy lưng quần áo của bà ấy mà bà không hề biết.

Hoàn cảnh gia đình khó khăn làm cho tình trạng của vợ tôi tiếp tục xấu đi. Vào tháng 4 năm 1997, vợ tôi không thể làm được việc gì, thậm chí không thể tự chăm sóc bản thân. Khi các con đi học về thì không có gì để ăn. Mặc dù như vậy, tôi vẫn tiếp tục say xỉn như trước. Một hôm, sau khi say, tôi đá vào một cái bàn quán nhậu và chân tôi bị gãy. Vài người đã mang tôi về nhà lúc nửa đêm. Vợ tôi đang nằm trên giường và không thể chăm sóc tôi, bà phải gọi em gái sang giúp. Vợ chồng em vợ tôi gọi taxi và đưa tôi tới bệnh viện. Họ chăm sóc gia đình tôi khi tôi đang ở bệnh viện.

Đôi khi tôi hối hận. Khi nhớ lại những hành vi của mình, tôi cảm thấy mình hành động như một con quỷ. Tôi tin rằng đó là do mình giao du với nhóm người xấu này mới trở nên như vậy. Không một ai được gọi là bạn bè tới thăm tôi, để tôi tự thân vận động. Tôi hủy hoại thân thể bằng rượu. Tôi bị trĩ nặng, cả nội và ngoại, và một lỗ rò chảy máu liên tục. Tôi hút 2 bao thuốc mỗi ngày, gây ra chứng viêm phế quản nghiêm trọng. Tôi cũng bị đau thần kinh đầu nghiêm trọng.

Cuộc đời tôi có một bước ngoặt tích cực

Khi cuộc sống của chúng tôi dường như vô vọng, bạn bè của vợ tôi đến thăm và nói với bà về một môn khí công tên là Pháp Luân Đại Pháp, nghe nói hiệu nghiệm vô cùng trong việc chữa bệnh khỏe người, nhưng vợ tôi không tin môn khí công đó có thể giúp được mình. Sau nhiều năm, vợ tôi đã thử mọi biện pháp, từ Tây Y tới Trung Y. Không gì hiệu nghiệm, và sức khỏe của vợ tôi tiếp tục sa sút. Nhưng bà lo rằng lũ trẻ không thể sống thiếu bà, vì thế bà quyết định thử một lần. Bà bắt đầu đọc sách Chuyển Pháp Luân. Ngạc nhiên thay, chỉ mới đọc cuốn sách này, sức khỏe của vợ tôi đã bắt đầu cải thiện hàng ngày. Sau 4 hay 5 ngày, bà ấy có thể đứng dậy và tập các bài công pháp. Bà ấy dần dần có thể nấu nướng và làm việc nhà trở lại, và chúng tôi không còn cần em vợ chăm sóc nữa. Sau đó, vợ tôi có thể bắt đầu làm hàng thủ công.

Để tiết kiệm thời gian, vợ tôi bảo tôi đọc Chuyển Pháp Luân cho bà ấy nghe khi bà làm việc. Không hề hay biết, cơn đau chân của tôi biến mất, và tôi có thể đạp xe đạp đi làm. Nước da của vợ tôi trở nên hồng hào và bà ấy mỉm cười. Bà ấy dùng các bài giảng trong Pháp Luân Đại Pháp cùng những giá trị truyền thống để dạy dỗ lũ trẻ của chúng tôi, giúp chúng trở thành những học sinh xuất sắc với phẩm chất và thành tích tốt.

Cuộc bức hại bắt đầu

Vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, ĐCSTQ phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Dưới áp lực khủng khiếp đó, vợ tôi hoảng sợ và ngừng luyện các bài công pháp và học Pháp. Chưa đầy một năm sau, bà ấy mắc phải một số bệnh mới, bao gồm mất ngủ, huyết áp cao, cholesterol cao, thoái hóa đốt sống cổ, các vấn đề về mắt và hội chứng mãn kinh khi chỉ mới 40 tuổi. Không còn cách nào khác, bà ấy nhớ đến Pháp Luân Đại Pháp, và tu luyện trở lại. Thần kỳ thay, chỉ sau vài ngày, mọi bệnh tật của bà ấy biến mất mà không cần chữa trị.

Vợ tôi vui mừng khôn xiết và bắt đầu chia sẻ trải nghiệm của mình với những người khác, nói cho họ chân tướng về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Bà ấy tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Đại Pháp mà không hề bàn bạc với tôi. Cảnh sát bắt giữ bà ấy khi quay về, và đưa bà tới trại tạm giam. Chuyện này khiến tôi lo sợ. Trên hết, bí thư ĐCS ở chỗ tôi làm gây áp lực với tôi, thúc giục tôi tham gia vào cuộc bức hại này. Ông ta khăng khăng bắt tôi ở một ngôi làng có các học viên Đại Pháp, cấm tôi trở về nhà. Nếu bất kỳ học viên nào ở làng đó tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện, tôi sẽ phải chịu trách nhiệm.

Vào lúc đó, con trai út của chúng tôi vẫn còn học tiểu học. Suốt những ngày đó, cả lớp nhìn cháu với ánh mắt lạ lùng, và buổi tối, cháu trở về nhà mà không có gì ăn. Cháu đói và sợ hãi, trốn trong chăn và khóc. Chị vợ tôi phát hiện ra hoàn cảnh và tới chăm sóc cháu, giúp cháu vượt qua khoảng thời gian khó khăn này.

Tôi tuyệt vọng, thiếu can đảm để đứng lên đòi công lý mặc dù tôi biết Pháp Luân Đại Pháp bị bức hại oan sai. Vợ tôi đã không hề làm gì sai và chỉ đơn thuần nói ra dựa trên lương tâm của mình. Thay vì hỗ trợ vợ mình, tôi giữ một thái độ oán giận với Pháp Luân Đại Pháp và vợ tôi vì sự phiền hà, áp lực và bất công của tôi. Tôi nguyền rủa bà ấy và các học viên khác, thậm chí nói rằng bất kỳ ai đi thỉnh nguyện cho Pháp Luân Đại Pháp nên bị tử hình. Tôi mặc kệ những gì vợ mình phải chịu đựng, và thậm chí còn nghĩ đến việc ly hôn nếu bà ấy bị cầm tù lâu.

Rất nhanh, tôi đã chịu quả báo. Chưa đầy một tuần, hai mắt tôi bị viêm và chảy máu, sưng tấy như củ khoai lang. Cơn đau khủng khiếp, tôi không thể mở nổi mắt. Thậm chí dù đã trị, tình trạng của tôi còn ngày càng tệ hơn. Cùng lúc đó, bệnh trĩ của tôi trở nên đau đớn kinh khủng. Tôi càng căm ghét vợ tôi hơn, đổ tội cho bà ấy vì mang tai họa đến cho tôi. Hai tuần sau, khi vợ tôi trở về nhà, tôi từ mặt bà ấy. Vợ tôi bị cảnh sát và chính quyền địa phương bắt phải trả 10.000 Nhân dân tệ, nhưng tôi không quan tâm.

Sau khi biết tình cảnh của tôi, vợ tôi không hề oán giận tôi. Bà ấy gọi tôi và thúc giục tôi về nhà. Khi tôi về nhà, bà ấy chữa trị cho tôi trong khi giảng chân tướng cho tôi, khích lệ tôi cầu xin Sư phụ tha thứ và thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Tôi nghe theo bà ấy.

Chưa đầy một tuần sau, mắt và sức khỏe của tôi đều ổn. Mặc dù thể nghiệm uy lực của Pháp Luân Đại Pháp, nhưng tôi không hề thay đổi thói quen xấu của mình. Tôi tiếp tục uống rượu rất nhiều, và sức khỏe của tôi tiếp tục sa sút. Bệnh viêm phế quản và trĩ của tôi ngày càng nặng, gây ra tình trạng ho liên tục, có máu trong phân, và đau đớn dữ dội. Tôi tiêm, truyền dịch, và điều trị tại nhà, nhưng không tác dụng gì. Thậm chí còn tệ hơn, tôi phát ban da trên khắp cơ thể do rượu, và chúng ngứa kinh khủng. Tôi gãi chảy cả máu đóng vảy, sau đó lại gãi cho đến khi chảy máu lại.

Năm 2008, tôi nghỉ hưu và cuối cùng cũng ly khai khỏi đám bạn rượu. Vì có thêm thời gian ở nhà, vợ tôi khích lệ tôi đọc cuốn sách quý, Chuyển Pháp Luân. Tôi đã đọc đi đọc lại.

Sư phụ giảng trong Bài giảng thứ bảy, Chuyển pháp Luân :

“Uống rượu khẳng định là gây nghiện, nó là dục vọng chà xát, kích thích lên thần kinh gây nghiện của người ta; càng uống nghiện càng nặng. Làm người luyện công, chúng ta thử nghĩ xem, tâm chấp trước ấy có nên vứt bỏ đi không? Tâm ấy cũng cần phải bỏ.”

“Làm người tu luyện, từ nay chư vị hãy coi đó là một tâm chấp trước và bỏ nó đi, [rồi] chư vị thử xem có thể cai hẳn được không. Tôi khuyên mọi người, rằng ai thật sự muốn tu luyện [thì] từ nay trở đi [hãy] cai hẳn thuốc lá, bảo đảm chư vị có thể cai hẳn được.”

Tôi liên tục học thuộc đoạn Pháp này. Uy lực của Đại Pháp là vô biên, và cuối cùng tôi có thể từ bỏ những thói xấu uống rượu và hút thuốc của mình, vốn đã đeo bám tôi nửa đời. Sức khỏe của tôi dần dần bình phục. Tôi chân chính bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Đại Pháp soi sáng gia đình tôi

Ngoại trừ việc bức hại và sách nhiễu mà chúng tôi phải chịu đựng, mọi việc trong gia đình tôi đều suôn sẻ. Các con chúng tôi đều thành đạt trong học tập và sự nghiệp. Các con trai và con dâu đều có công việc và thu nhập tốt. Các cháu trai học giỏi và giành giải thưởng mỗi năm. Chúng thông minh, nhạy bén, hoạt bát và đáng yêu.

Vợ tôi nâng cao được trí huệ nhờ tu luyện Đại Pháp và trở thành một bác sỹ giỏi. Bà ấy có thể mở một phòng khám, mặc dù bà chỉ học tiểu học và học thêm chương trình bác sỹ nông thôn trong vài tháng. Phòng khám của bà ngày càng trở nên nổi tiếng, nhiều người đến từ hàng trăm dặm, và thậm chí từ thành phố. Điều không thể tin nổi hơn nữa là trước khi tu luyện Đại Pháp, bà ấy chưa từng đạp xe đạp và không thể dùng máy tính thành thục, nhưng giờ bà ấy có thể lái xe và dùng máy tính.

Về phần tôi, từ khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi dần dần từ bỏ tất cả các thói quen xấu của mình, và chính lại bản thân theo các tiêu chuẩn của Đại Pháp để trở thành một người thực sự tốt. Mặc dù không giỏi giảng chân tướng, nhưng tôi làm tất cả việc nhà để giúp vợ, cho bà ấy có thêm thời gian ra ngoài giảng chân tướng. Hiện giờ, gia đình 8 người chúng tôi đều khỏe mạnh, chung sống hài hòa, và tràn đầy hạnh phúc. Tôi muốn thay mặt toàn thể gia định tôi bày tỏ lòng biết ơn chân thành tới Sư phụ vì sự từ bi cứu độ và hồng ân vô bờ.

Vì tầng thứ có hạn, nếu có điều gì chưa phù hợp với Pháp, xin từ bi chỉ chính.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!

Bản quyền © 2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/10/29/480719.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/11/16/221670.html

Đăng ngày 22-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Bước ngoặt cuộc đời của một công chức first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Người chồng bị liệt của tôi bắt đầu hồi phục ngay sau khi đọc sách Chuyển Pháp Luânhttps://vn.minghui.org/news/273737-nguoi-chong-bi-liet-cua-toi-bat-dau-hoi-phuc-ngay-sau-khi-doc-sach-chuyen-phap-luan.htmlMon, 09 Dec 2024 15:56:19 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=273737[MINH HUỆ 13-09-2024] Tôi muốn chia sẻ một thần tích đã xảy ra với chồng tôi. Sáng ngày 3 tháng 9 năm 2019, sau khi tôi luyện xong các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp, chồng tôi nói với tôi rằng […]

The post Người chồng bị liệt của tôi bắt đầu hồi phục ngay sau khi đọc sách Chuyển Pháp Luân first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-09-2024] Tôi muốn chia sẻ một thần tích đã xảy ra với chồng tôi.

Sáng ngày 3 tháng 9 năm 2019, sau khi tôi luyện xong các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp, chồng tôi nói với tôi rằng ông cảm thấy đầu óc lâng lâng và chóng mặt. Ông có tiền sử huyết áp cao và phải dùng thuốc liên tục. Tôi bảo ông ăn sáng nhanh lên để đến bệnh viện kiểm tra. Bệnh viện chỉ cách nhà chúng tôi một quãng đi bộ.

Sau bữa sáng, chồng tôi nói không thể đi bộ hoặc lái xe, vì vậy tôi nhờ hàng xóm chở chúng tôi đến bệnh viện. Chúng tôi đến khoa cấp cứu, và ông được nhập viện lập tức. Bệnh viện không cho phép người nhà đi cùng, vì vậy chúng tôi phải thuê một người chăm sóc.

Ngày hôm sau, tôi đến thăm chồng tôi, nhưng vẫn chưa có kết quả chẩn đoán và bác sỹ chỉ có thể truyền dịch cho ông dựa trên các triệu chứng đột quỵ. Sang ngày thứ ba, chúng tôi nhận được kết quả xét nghiệm, cho thấy một phần não của ông (hành não) bị tổn thương. Phần não này quản lý các chức năng sống của cơ thể, và tổn thương ở vùng này có thể dẫn đến bị liệt, cũng như suy giảm chức năng nói, nghe, nhìn, nuốt và hô hấp, thậm chí có thể dẫn đến tử vong.

Tình trạng của chồng tôi suy giảm rất nhanh. Sau ba ngày nằm viện, ông bị liệt giường, và cần người chăm sóc cho các nhu cầu hàng ngày. Ông vẫn có thể ăn, nhưng tất cả các chức năng khác của cơ thể đều bị tổn thương. Ông không thể ngồi dậy, cơ bắp chân trở nên lỏng lẻo, chân chỉ còn da bọc xương, và cơ bắp bị teo lại. Y tá nói với chúng tôi rằng cơ và dây thần kinh của chồng tôi đã ngừng hoạt động, đây là tình trạng đặc trưng của căn bệnh này.

Bác sỹ giải thích tình trạng của chồng tôi với tôi, và cho biết ông không thể trở lại bình thường, và thậm chí không thể đứng dậy được nữa.

Tôi nhớ gia đình chồng tôi có tiền sử mắc bệnh di truyền. Cả bố và mẹ ông ấy đều mắc bệnh ở độ tuổi 60, và lần lượt qua đời sau khi nằm liệt giường trong vài năm. Hai anh trai và một chị gái của ông cũng đã qua đời, và với tiền sử gia đình như vậy, chồng tôi có thể được coi là thọ khi sống tới tuổi này.

Tôi liên lạc với hai em trai chồng ở quê nhà và một cháu trai sống cùng thành phố với chúng tôi. Tôi không nói chuyện này với con gái chúng tôi đang sống ở nước ngoài, để cháu không phải lo lắng. Tôi cũng cầu xin Sư phụ giúp chồng tôi: “Thưa Sư tôn, con sẽ nói chuyện với chồng con và nói với ông ấy về việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nếu ông ấy đồng ý, xin Sư phụ từ bi cứu ông ấy?”

Ngày hôm sau, khi tôi đang cho chồng ăn trong bệnh viện, tôi nói với ông những gì bác sỹ đã nói, và chồng tôi trông rất buồn. Tôi nắm tay ông và nói: “Y học không thể chữa khỏi bệnh của anh, nhưng anh không thể cứ nằm đó và chờ chết. Chúng ta có thể đi theo con đường tâm linh. Pháp Luân Đại Pháp có huyền năng thần kỳ, và đã cứu sống rất nhiều người đang cận kề cái chết. Anh biết điều này, vì vậy hãy nghĩ đến việc tu luyện Đại Pháp, điều có thể thay đổi chúng ta từ căn bản, để chúng ta có thể cùng Sư phụ trở về ngôi nhà chân chính của mình!“

Ông nắm lấy tay tôi và phấn khởi nói: “Đó chính xác là điều anh đã nghĩ đến!”. Ông ấy biết rõ tình trạng của mình nghiêm trọng đến mức nào. Ở phòng bệnh kế bên, có một ông lão cũng mắc bệnh giống chồng tôi. Ông ấy đã phẫu thuật mở khí quản và phải truyền thức ăn qua ống thông mũi. Ông ấy đã nằm viện trong hai năm. Gia đình ông từ chối đưa ông về nhà, vì là một cán bộ lão thành kỳ cựu, ông ấy được hưởng chế độ chăm sóc y tế do nhà nước tài trợ toàn bộ. Miễn là ông ấy còn nằm viện, người nhà ông vẫn có thể hưởng mức lương hưu trí cao và các chế độ phúc lợi của ông. Ông lão tội nghiệp đó phải nằm liệt giường, và theo một cách nào đó, cuộc sống của ông ấy còn tệ hơn cả cái chết.

Tôi rất vui mừng khi chồng tôi quyết định tu luyện Đại Pháp, vì tôi biết giờ đây ông có thể được cứu. Ông hào hứng hỏi tôi: “Em lấy cho anh cuốn sách Đại Pháp (Chuyển Pháp Luân) ngay bây giờ nhé. Anh muốn đọc sách ngay.” Ông cũng đề nghị tôi bảo cháu trai đưa đến một chiếc xe tập đi, vì ông muốn đi lại. Tôi vội về nhà lấy cho ông cuốn Chuyển Pháp Luân và một chiếc máy nghe nhạc, rồi bảo cháu trai làm theo những gì ông yêu cầu. Vào lần đầu mở sách, chồng tôi không thể nhìn rõ các chữ, vì thị lực đã mờ đi khá nhiều. Vì vậy, tôi để lại máy nghe nhạc để ông có thể nghe các bài giảng Pháp tại Quảng Châu của Sư phụ.

Ngày hôm sau, khi tôi lại vào thăm, chồng tôi nói đầy phấn khích: “Bây giờ Sư phụ đã quản anh rồi!” Tôi hỏi ông: “Làm sao anh biết được vậy?”

Ông nói: “À, tối qua anh mơ thấy một phụ nữ trẻ đến quấy rối anh. Anh nói với cô ta rằng anh không phải là người thường, vì bây giờ anh đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cô ta lập tức biến mất. Anh biết rằng Sư phụ đang khảo nghiệm xem anh có thể vượt quan sắc dục hay không.”

Ông nói tiếp: “Rồi anh lại có một giấc mơ khác, lần này mơ thấy một phụ nữ mà anh rất thân thiết đi về phía anh. Anh chào cô ấy, nhưng có vẻ như cô ấy không nhìn thấy anh. Anh hỏi cô ấy tại sao không nói chuyện với anh, thì cô ấy trả lời: ‘Chẳng phải ông đã chết rồi sao?’ Anh nói mình chưa chết, nhưng cô ấy nói: ‘Mọi người đều biết ông đã chết rồi’. Sau đó thì anh tỉnh dậy.”.

Tôi vui mừng, và nói với ông: “Vậy là anh đã được cứu rồi, và Sư phụ cũng đã kéo dài sinh mệnh của anh. Phần đã chết trong anh chính là thân thể đầy nghiệp lực của anh. Sư phụ đã gánh chịu nghiệp lực rất lớn thay cho anh rồi, vì vậy anh không được làm Sư phụ thất vọng, anh phải tinh tấn tu luyện và theo kịp tiến trình Chính Pháp.” Ông liên tục gật đầu tỏ lòng biết ơn.

Hai tuần sau, bệnh viện thông báo cho chồng tôi xuất viện. Ngày hôm sau, khi chúng tôi về nhà, chồng tôi bắt đầu luyện các bài công pháp trước ghế sofa.

Ông kể với tôi rằng khi đứng dựa vào ghế sofa để khỏi bị ngã, Sư phụ điểm hóa rằng ông sẽ không bị ngã. Vì vậy, ông đứng cách xa ghế sofa và hoàn thành việc luyện công mà không hề bị ngã.

Con xin cảm tạ Sư phụ đã chăm sóc chồng của con, và cũng rất mừng cho ông ấy. Tôi cũng khuyến khích ông đi từ bên này ghế sofa sang bên kia mà không cần vịn vào bất cứ thứ gì để hỗ trợ. Ông đồng ý. Lúc đầu, ông đi không được vững lắm, nhưng sau vài lần, ông có thể đi khá vững.

Sau đó, ông đi được khoảng 14 đến 15 mét từ ghế sofa đến cửa sổ. Ông rất phấn khích và nói: “Tôi không cần xe tập đi nữa, bây giờ tôi có thể tự đi được rồi!” Ngày hôm sau, ông bắt đầu đi bộ quanh sân. Ban đầu, chồng tôi nắm vào dây phơi quần áo, nhưng không lâu sau ông buông tay ra và có thể tự đi. Một ngày sau, ông có thể đi bộ quanh hồ trong khu vườn cộng đồng. Chỉ sau một tuần, ông có thể tự lái xe đi cắt tóc.

Sau đó, mỗi sáng chồng tôi đi bộ trong công viên và gặp nhiều người ở đó từng bị đột quỵ và phải chịu nhiều di chứng khác nhau. Tuy nhiên, chồng tôi đi lại như một người bình thường. Ông thường kể với mọi người rằng ông chỉ mất chưa đầy 20 ngày để hồi phục từ nằm liệt giường sang đi lại bình thường. Nhiều người đi bộ cùng ông phải mất nhiều năm để hồi phục, nhưng vẫn gặp các biến chứng khác. Họ đều hỏi chồng tôi cách để hồi phục nhanh như vậy, và ông nói với họ rằng đó là vì ông bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chồng tôi khuyến khích họ thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”.

Những ông bà lão đó rất vui mừng khi nghe câu chuyện của ông. Họ đều muốn niệm cửu tự chân ngôn, và nhờ chồng tôi viết vào lòng bàn tay để họ không quên. Chồng tôi mừng cho họ, và khi trở về nhà, ông kể lại cho tôi chuyện này.

Trong vòng chưa đầy ba tuần, chồng tôi hoàn toàn trở lại bình thường, không còn dấu hiệu gì cho thấy ông từng nằm liệt giường chỉ mới vài tuần trước. Khi các học viên địa phương đến thăm tôi, tất cả họ đều cảm thấy rất vui cho chồng tôi, và họ cũng chứng kiến ​​sự vĩ đại của Sư phụ Lý và sức mạnh kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp. Họ thường kể với bạn bè và người thân về thần tích đối với chồng tôi, điều này giúp truyền bá Pháp Luân Đại Pháp đến nhiều người hơn.

Chồng tôi thường chơi cờ vua với một số người bạn trong cộng đồng của chúng tôi. Khi họ thấy chồng tôi hồi phục nhanh chóng sau khi nằm liệt giường, tất cả họ, trong đó có cả trưởng ban an ninh khu dân cư, đều hiểu rõ chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và quyết định thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.

Con xin tạ ơn Sư phụ vì lòng từ bi vô hạn của Ngài!

Bản quyền © 2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/9/13/482044.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/10/18/221268.html

Đăng ngày 09-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Người chồng bị liệt của tôi bắt đầu hồi phục ngay sau khi đọc sách Chuyển Pháp Luân first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Học Pháp luyện công tinh tấn, giả tướng nghiệp bệnh tiêu tanhttps://vn.minghui.org/news/273635-hoc-phap-luyen-cong-tinh-tan-gia-tuong-nghiep-benh-tieu-tan.htmlThu, 05 Dec 2024 13:39:26 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=273635[MINH HUỆ 27-07-2024] Tôi năm nay 67 tuổi và đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hơn 20 năm. Cảm ân Sư tôn đã bảo hộ trong suốt hành trình, tôi […]

The post Học Pháp luyện công tinh tấn, giả tướng nghiệp bệnh tiêu tan first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết được chỉnh lý theo lời thuật của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-07-2024] Tôi năm nay 67 tuổi và đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được hơn 20 năm. Cảm ân Sư tôn đã bảo hộ trong suốt hành trình, tôi mới có thể bước tới ngày hôm nay. Trong bài viết này, tôi xin chia sẻ trải nghiệm phục hồi từ giả tướng nghiệp bệnh của mình, hy vọng sẽ có ích cho các học viên khác.

Sư phụ tịnh hóa thân thể cho tôi

Hơn 10 năm trước, tôi sống ở một lâm trường trên núi, sinh sống bằng việc trồng nấm. Khi bận rộn, mỗi ngày tôi chỉ có thể học một bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân, đôi khi, tôi không thể luyện đủ năm bài công Pháp. Do buông lơi trong tu luyện, cơ thể tôi xuất hiện các giả tướng nghiệp bệnh như thoát vị đĩa đệm, mệt mỏi, đau đầu, nằm trên giường không thể dậy nổi.

Chồng tôi giục tôi đến bệnh viện điều trị, họ có các thiết bị xoa bóp cho tôi, nhưng càng xoa bóp thì bệnh càng nặng hơn.

Tôi hỏi bác sỹ: “Việc xoa bóp này có tác dụng gì?” Bác sỹ đáp: “Nó mở toàn bộ kinh mạch”.

Câu trả lời của bác sỹ nhắc tôi nhớ rằng tôi có Sư phụ, và chỉ bằng cách luyện công mới có thể thực sự khai thông kinh mạch. Vì vậy tôi đã xuất viện về nhà.

Chồng tôi lại giục tôi uống thuốc, nhưng tôi nghĩ: “Mình là một học viên Đại Pháp, mọi thứ đều phó thác cho Sư phụ!”

Cơn đau hành hạ khiến tôi không thể ngủ được, tôi đã ngồi dựa vào tường suốt ba ngày ba đêm. Sư phụ thấy tôi quyết tâm kiên định tu luyện nên đã gia trì cho tôi. Sáng ngày thứ tư, tôi đã có thể xuống đất đi lại. Vì vậy, tôi chống gậy đến nhóm học Pháp vào buổi tối. Một số đồng tu lâm trường ngồi vây quanh tôi học Pháp và phát chính niệm. Chín ngày sau, trong một buổi học Pháp như vậy, tôi cảm thấy như thể cáo, chồn và những linh thể xấu khác được thanh trừ khỏi đầu tôi.

Tôi nói với các đồng tu: “Bây giờ tôi khỏe rồi, Sư phụ đã gỡ bỏ những linh thể xấu ra khỏi thân thể tôi trong những không gian khác”.

Một lần khác, tôi xuất hiện giả tướng đau ngực, ho và nôn ra máu. Một số đồng tu ngồi xung quanh tôi học Pháp và phát chính niệm. Ba ngày sau, tôi cảm thấy rùng mình khi trông thấy ba cái mõm lợn xuất hiện trên ngực đang trượt xuống chân tôi. Tôi lập tức cảm thấy khỏi bệnh; ngực hết đau và tôi cũng hết ho. Sư phụ từ bi lại một lần nữa thanh lý cơ thể cho tôi, cảm ơn Sư phụ đã gánh chịu khổ nạn cho đệ tử!

Kiên trì ngồi song bàn trong một tiếng rưỡi

Khi nhà chúng tôi cải tạo, tôi chuyển đến một nơi không có mấy học viên và phải tu luyện một mình. Tôi lại xuất hiện giả tướng gai xương cột sống thắt lưng, khiến tôi phải ngồi vẹo người đi. Hai chân tôi đau nhức, còn đầu gối thì bị trật khớp đến mức có thể nhét một ngón tay vào. Bác sĩ chẩn đoán bị viêm màng hoạt dịch. Hai chân tôi không thể gập lại được.

Khi ấy, một đồng tu tên C đã học Pháp cùng tôi. Phải duỗi thẳng chân khiến tôi cảm thấy hổ thẹn. Tôi đã tu luyện hơn 20 năm mà giờ không thể ngồi được song bàn.

Đồng tu C sau đó cũng vượt quan nghiệp bệnh và không thể tiếp tục học Pháp cùng tôi. Tôi cảm thấy vô vọng.

Một ngày nọ, tôi gọi cho đồng tu C và hỏi liệu cô ấy còn học Pháp hay không. Cô ấy nói rằng có bà A và em gái cô ấy đang học Pháp cùng cô ấy. Tôi thấy thật chua xót. Đồng tu C có em gái và bà A học cùng, còn tôi thì không có ai. Sau đó, một hôm tôi đến nhà cô C và gặp bà A ở đó. Bà ấy hỏi liệu bà ấy có thể đến nhà tôi học Pháp được không? Tôi rất mừng, cuối cùng, tôi đã có người học Pháp cùng!

Khi học Pháp, bà A ngồi song bàn, hai tay nâng sách ngang ngực. Chúng tôi cùng nhau học một bài giảng trong một tiếng và bà ấy giữ nguyên tư thế song bàn không nhúc nhích. Học Pháp xong, chúng tôi phát chính niệm. Sau đó, tôi phàn nàn với bà ấy về những đồng tu khác. Bà A im lặng, không nói một câu nào.

Trong ba ngày liên tiếp, bà ấy chỉ lắng nghe tôi nói. Khi tôi tiếp tục phàn nàn, bà A chỉ tôi hãy hướng nội, hỏi xem tâm chấp trước nào khiến tôi bực bội như thế. Bà ấy nói rằng gặp chuyện phải sửa chính mình mới có thể đề cao. Dần dần, tôi đã học được cách hướng nội.

Sau đó, gặp được em gái của đồng tu A, tôi đã xin lỗi cô ấy vì tôi từng trách cô ấy trong lòng rằng cô ấy phối hợp với chị mà không quan tâm đến tôi, tôi đã sai rồi.

Nhờ hướng nội, thân thể tôi trải qua sự biến đổi to lớn. Bất cứ khi nào gặp chuyện khó chịu, tôi sẽ cầm cuốn Chuyển Pháp Luân lên và học, tôi liền cảm thấy tâm mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Sau khi học cùng bà A trong hơn 10 ngày, sức khỏe của tôi cải thiện rất lớn, vì vậy tôi lại lên núi làm việc. Tuy nhiên, công việc chưa xong, triệu chứng đau lưng lại tái phát, tôi lại nằm trên giường, không thể xuống đất được.

Tôi gọi cho bà A. Khi bà đến, tôi nói: “Em không thể dậy nổi. Lưng em đau đến mức không ăn được”. Bà ấy đáp: “Đừng nói với tôi như vậy, tôi không thừa nhận nó và cô sẽ nhanh chóng ngồi dậy được thôi”. Chỉ một lúc sau, tôi đã ngồi dậy được. Tôi sửng sốt vì chỉ mới ngay trước đó, chồng tôi thậm chí còn không thể kéo tôi dậy, tôi đau đến mức cứ phải kêu lên. Chính là nhờ sự gia trì của Sư phụ và chính niệm của bà A đã khiến tôi ngồi dậy được. Tôi thực sự đã chứng kiến sức mạnh phi thường của Đại Pháp!

Khi bà A ra về, bà ấy bảo tôi tiễn bà. Tôi thực sự đã có thể ra khỏi giường mặc dù còn run rẩy. Bà ấy nói với tôi: “Sáng mai, cô học Bài giảng thứ sáu một mình nhé. Buổi chiều, chúng ta sẽ học Bài giảng thứ bảy”.

Ngày hôm sau, sau khi chúng tôi học Pháp, bà ấy nói: “Hôm nay, cô có thể mở cửa cho tôi, chắc hẳn cô đã đề cao tâm tính và tu luyện bản thân”. Tôi đáp: “Sáng nay khi em đang học Bài giảng thứ sáu, lạn quỷ can nhiễu mạnh đến mức khiến em không mở nổi mắt. Em nghĩ ‘Lạn quỷ kia, ngươi không muốn cho ta học, nhưng ta quyết tâm học bằng được’. Vậy là em mở to mắt và tập trung học hết bài giảng”.

Chứng kiến những cải biến lớn trên thân thể tôi, bà A nói: “Chúng ta sẽ học hai bài giảng mỗi ngày nhé?” Tôi đồng ý và chúng tôi bắt đầu học hai bài giảng mỗi ngày. Bà A luôn ngồi trong tư thế song bàn, tay nâng sách trước ngực, học hai bài giảng trong hai tiếng đồng hồ luôn một tư thế, không động đậy. Lòng tôn kính của bà ấy với Sư phụ và Pháp khiến tôi vô cùng cảm động.

Trong khi học, tôi cũng muốn ngồi song bàn nhưng không làm được. Ngay cả khi ngồi đơn bàn, chân tôi cũng sưng lên và đau thấu xương nên tôi không thể kiên trì được lâu. Sau hơn một tháng, cuối cùng tôi đã có thể ngồi song bàn nhưng chân vẫn bị trượt xuống. Sau đó, tôi lấy dây vải buộc chân, thì có thể duy trì được trong 40 phút.

Khi chồng tôi đi thăm con ở thành phố khác, tôi và bà A quyết định học ba bài giảng trong buổi sáng và hai bài giảng vào buổi chiều, cứ mỗi giờ lại phát chính niệm 20 phút. Tổng cộng mỗi ngày chúng tôi phát chính niệm ba tiếng và học năm bài giảng.

Bà A luôn ngồi khoanh chân, hai tay cầm sách trước ngực, người thẳng, suốt hơn chín giờ luôn giữ một tư thế. Chính khí, chính niệm, chính hành và sự kính Sư kính Pháp của bà A thực sự đã làm tôi cảm động. Tôi cố gắng chịu đau, ngồi song bàn không liên tục. Khi không chịu nổi cơn đau, tôi sẽ hạ chân xuống, nghỉ một lúc rồi lại ngồi song bàn.

Mặt và áo tôi đẫm mồ hôi vì đau. Buổi chiều, khi chúng tôi đang học bài giảng thứ năm, chân tôi sưng lên và đau đến mức nước mắt giàn giụa khắp mặt. Tuy nhiên, hai tay tôi vẫn nâng sách trước ngực, mặc dù tay tôi bị đau, cứng đờ và sưng to.

Bất cứ khi nào tôi không thể chịu đựng được, nhìn thấy bà A vẫn tiếp tục ngồi song bàn, tôi lại cố gắng. Khi thắt lưng và chân tôi đau đớn tột độ, tôi cảm thấy đốt sống lưng dưới cùng kêu răng rắc và cơn đau biến mất. Sau đó, từng đốt sống của tôi lần lượt kêu răng rắc và bệnh đau thắt lưng của tôi biến mất.

Bệnh thoát vị đĩa đệm và mệt mỏi kinh niên của tôi cũng đều đã khỏi! Đêm đó tôi ngủ rất ngon. Ngày hôm sau, tôi cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái. Kể từ hôm đó, tôi có thể ngồi song bàn trong một tiếng rưỡi.

Một bàn chân của tôi bị liệt và không có cảm giác trong nhiều năm. Tuy nhiên, một ngày nọ sau khi tôi ngồi song bàn hơn một giờ đồng hồ khi học Pháp, chân và bàn chân tôi đau dữ dội.

Đến khi tôi đọc còn một từ cuối cùng thì đột nhiên cảm thấy một tiếng ‘rắc’ ở bên chân bị liệt. Từ đó trở đi, chân tôi khỏi hoàn toàn, không còn bị liệt nữa. Sư phụ đã gỡ bỏ nghiệp lực khỏi chân tôi. Tôi thực sự cảm nhận được lòng từ bi của Sư phụ và sức mạnh phi thường của Đại Pháp!

Giảm cân sau khi cung kính học Pháp

Tháng trước, một đồng tu nói với tôi rằng cô ấy quỳ gối học một bài giảng vào buổi tối. Tôi tự nhủ: “Mình không cần quỳ, mình có thể ngồi song bàn”. Nhưng sau đó tôi nghĩ lại, thấy rằng quỳ gối học Pháp là cách bày tỏ sự tôn kính với Sư phụ. Các vị Phật, Đạo, Thần trên trời đều quỳ khi học Pháp. Do vậy, tôi quyết định cũng làm như thế. Tôi chống tay xuống giường và quỳ gối nhưng chỉ một giây sau tôi nghe thấy tiếng rạn nứt trong gối của mình, và cơn đau buốt tận xương khiến tôi lập tức ngồi trở lại.

Lần thứ hai, tôi chịu đựng cơn đau ở đầu gối và cố gắng quỳ trong năm phút. Sau đó, tôi cảm thấy toàn thân trở nên nhẹ nhàng, và chân tôi thấy dễ chịu. Đêm hôm đó, tôi quỳ trong 40 phút, liên tục đọc thuộc Luận ngữ. Mặc dù đầu gối rất đau, nhưng tôi cảm thấy tâm trạng thoải mái vui vẻ.

Ngày thứ ba quỳ gối học Pháp, cơ thể vốn bị thừa cân của tôi đã thon thả đáng kể, đặc biệt là quanh vùng bụng béo. Sau hai ngày nữa quỳ gối học Pháp, tôi nhận thấy hông và eo đã thon gọn rất nhiều. Quần áo tôi mặc vốn chật thì giờ rộng ra.

Đêm thứ năm, tôi quỳ gối học Pháp trong 1 giờ 10 phút. Khi còn bốn trang Pháp chưa học xong, cơn đau đầu gối lên đến đỉnh điểm. Tôi tự nhủ: “Dù đau cỡ nào, mình cũng phải đọc xong”. Sau khi đọc thêm hai trang nữa, kỳ tích đã xảy ra. Tôi cảm thấy có ai đó dùng kim chọc liên tiếp vô số lần vào đầu gối phải của tôi, rồi cảm giác như có ai đó đang khâu chân phải của tôi, từ bẹn xuống đầu gối.

Tôi nhận ra rằng Sư phụ từ bi đang điều chỉnh cơ thể tôi, và triệu chứng viêm bao hoạt dịch gây phiền toái cho tôi suốt nhiều năm đã biến mất. Trước đây, mỗi khi tôi đi bộ, đầu gối tôi phát ra tiếng kêu lục cục, và các xương ở đầu gối như bị kẹt lại, hạn chế cử động của tôi. Cứ đi được vài bước là tôi lại phải nghỉ rất lâu.

Trước đây, khi tôi luyện bài công pháp thứ tư, đầu gối tôi yếu ớt và tôi không thể cúi xuống. Nhưng bây giờ tôi có thể luyện bài công pháp thứ tư một cách bình thường. Đùi tôi có thể gập lại, và tôi có thể đi bộ như thường. Sư phụ đã gỡ bỏ nghiệp lực khỏi chân tôi. Tôi đã kiên trì quỳ khi học Pháp vào buổi tối được hơn một tháng, và tôi đã được thụ ích cả về thể chất lẫn tinh thần, chứng kiến uy lực phi thường và kỳ diệu của Đại Pháp.

Thái độ của chồng tôi thay đổi

Thấy những thay đổi trong sức khỏe của tôi, chồng tôi đã bắt đầu tôn trọng Đại Pháp và ủng hộ việc tôi tu luyện. Ban đầu, khi bà A đến nhà chúng tôi, chồng tôi đã phớt lờ bà ấy. Sau khi bà A vào nhà, thấy trong phòng có đồ gì bừa bộn, bà ấy liền dọn dẹp, học Pháp xong thì chỉnh ga giường gọn gàng, khi ra về thì xếp dép lên giá, và tiện tay mang túi rác xuống lầu, ngày nào cũng như vậy. Bà A chú ý đến tiểu tiết, dùng chính hành động của mình để chứng thực Pháp.

Chồng tôi rất ấn tượng với tính cách của bà A. Vì vậy, ông ấy bắt đầu pha trà cho bà ấy và mời bà ấy ăn trái cây. Bà A mỉm cười và nói: “Cảm ơn!” nhưng không động vào trái cây. Sự chân thành và thiện lương của bà A đã khiến chồng tôi cảm động. Đặc biệt, vào giữa tháng Tư năm nay, chồng tôi đã lên núi hái hai túi lớn rau rừng để bày tỏ lòng biết ơn của mình với bà ấy.

Bà A khiêm tốn nói: “Tôi đến đây để học Pháp và tu luyện bản thân, việc này đã giúp tôi trừ bỏ nhiều chấp trước. Chúng ta có thánh duyên với nhau, và chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau!”

Bà A và tôi đã cùng nhau học Pháp được hơn tám tháng. Qua việc học Pháp chăm chỉ, Sư phụ đã ban cho tôi một thân thể hoàn toàn mới, và tịnh hóa toàn bộ thân thể tôi. Đệ tử vô cùng biết ơn sự bảo hộ, chỉ dẫn và gia trì của Ngài suốt chặng đường đã qua!

(Phụ trách biên tập: Lâm Nhất Bình)

Bản quyền © 2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/7/27/479452.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/9/4/219812.html

Đăng ngày 05-12-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Học Pháp luyện công tinh tấn, giả tướng nghiệp bệnh tiêu tan first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Người mẹ 90 tuổi của tôi đã được ban phước vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháphttps://vn.minghui.org/news/273304-nguoi-me-90-tuoi-cua-toi-da-duoc-ban-phuoc-vi-tu-luyen-phap-luan-dai-phap.htmlSat, 23 Nov 2024 16:04:30 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=273304[MINH HUỆ 02-08-2024] Tôi năm nay 78 tuổi. Tháng 3 năm 1999, tôi cuối cùng đã tìm được Pháp Luân Đại Pháp, môn tu luyện đã giúp tôi hiểu được ý nghĩa thực sự của cuộc đời. Dưới […]

The post Người mẹ 90 tuổi của tôi đã được ban phước vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của Fayuan, học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-08-2024] Tôi năm nay 78 tuổi. Tháng 3 năm 1999, tôi cuối cùng đã tìm được Pháp Luân Đại Pháp, môn tu luyện đã giúp tôi hiểu được ý nghĩa thực sự của cuộc đời. Dưới sự bảo hộ của Sư phụ hơn hai mươi năm qua, tôi đã không còn bệnh tật và khoẻ mạnh. Do đó, tôi không cần phải dùng bất kỳ loại thuốc nào và tôi thấy nhẹ nhàng và thoải mái khi đi bộ. Với tất cả những điều này, lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ là không thể nói thành lời.

Tôi muốn chia sẻ câu chuyện của mẹ tôi, người vừa mới tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ở tuổi 90 để nói với mọi người rằng Pháp Luân Đại Pháp rất phi thường!

Cuộc sống khó khăn của ba mẹ tôi

Mẹ tôi đã trải qua nhiều điều trong cuộc sống của bà. Trong cuộc Đại Cách mạng Văn hóa năm 1966, cha tôi bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) dán nhãn là “kẻ phản cách mạng tích cực”, bị diễu hành và chỉ trích dưới cái mác “bốn hạng người”. Ông bị kết án bảy năm tù. Tôi bị giáo viên và bạn học ở trường phân biệt đối xử, và sống trong sợ hãi mỗi ngày. Mẹ tôi phải kiếm sống và chăm sóc bốn người chúng tôi. Vì tất cả những điều này, bà đã phải chịu đựng rất nhiều và mắc phải nhiều căn bệnh. Trong hơn 80 năm cuộc đời, bà phải chịu đựng bệnh tật mỗi ngày.

Khi mẹ tôi bước vào tuổi 80, gia đình tôi chuyển đến sống gần bà. Chồng tôi nói với tôi: “Em phải chăm sóc mẹ thật tốt.” Bà có thân hình gầy, mặt thì tím tái, khó thở, không nói được, đi đứng loạng choạng, và thường xuyên bị cảm. Có đủ loại thuốc bên cạnh giường. Tôi đưa mẹ đến bệnh viện để khám và chụp X-quang. Bác sĩ nói dây thanh quản của bà bị tổn thương, không thể chữa được.

Mẹ tôi nói lại được và bệnh của bà đã được chữa khỏi

Mẹ tôi bệnh rất nặng, làm sao tôi có thể chăm sóc bà tốt được? Sau đó, một ý tưởng nảy ra trong đầu tôi: Bằng cách tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Vì vậy, tôi đã đến nhà bà để giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho bà. Tôi đã nói với bà về vẻ đẹp của Đại Pháp, và rằng người ta có thể được ban phước bằng cách niệm chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Tôi cũng bật Phát thanh Minh Huệ để bà có thể nghe các bài chia sẻ kinh nghiệm của các học viên. Khi nghe, bà có thể nói lại. Dây thanh quản của bà đã trở lại bình thường. Những căn bệnh mà bệnh viện không thể chữa khỏi đã được chữa khỏi bằng cách bà nghe những bài chia sẻ đó. Thật tuyệt vời!

Tôi đã cho mẹ nghe một số bài phát thanh trong loạt bài “Nhớ lại lòng tốt của Sư phụ”. Bà nảy ra một ý tưởng và trở nên rất phấn khích. Bà nói với tôi: “Mẹ sẽ tập các bài công pháp [Đại Pháp] và mẹ sẽ ngừng uống thuốc. Thông qua việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ sẽ giúp mẹ thanh lọc cơ thể”. Vì vậy, bà đã bỏ thuốc. Sau đó, tôi đã phát các bài giảng được ghi âm của Sư phụ cho bà nghe. Bà đã hiểu được mục đích của việc đến thế giới này và vui vẻ nói: “Đây thực sự là Phật Pháp! Sư phụ giảng rất hay! Mẹ không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có thể nghe Đức Phật chân chính giảng về Pháp của vũ trụ trong kiếp này!”

Mẹ đã được 90 tuổi khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tuổi tác của bà dường như không thành vấn đề với bà, và bà vẫn yêu cầu tôi chỉ cho bà các động tác luyện công. Bà học rất chăm chỉ và duy trì luyện công mỗi ngày. Bởi vì bà học Pháp và luyện công, bà liên tục đề cao tâm tính của mình. Ví dụ, bà thường hướng nội để tìm lý do tại sao những điều không tốt lại xảy ra. Ngay sau khi bà bắt đầu luyện công, căn bệnh tim mà bà mắc phải trong hơn 70 năm và chứng huyết áp cao và chóng mặt lâu năm đã biến mất. Sư phụ đã thanh lọc cơ thể bà, và bà đã có được một cuộc sống mới trong Đại Pháp!

Mẹ tôi kính trọng Sư phụ và Đại Pháp

Mỗi sáng sau khi mẹ tôi thức dậy, bà rửa mặt, đánh răng, rồi lau dọn nhà cửa, lau sạch mọi ngóc ngách. Bà nói: “Phật sạch, nhà cửa cũng phải sạch.” Sau đó, bà quỳ trước chân dung của Sư phụ, thắp hương, và lạy.

Bà đeo một bùa hộ mệnh Đại Pháp trên cổ, trên đó có khắc chữ “Chân-Thiện-Nhẫn”, bà rất trân trọng nó, mỗi lần tháo ra đều giơ lên cao, bà nói: “Đây là lời Phật dạy, không thể tùy tiện đặt vào chỗ nào, cũng không thể giẫm lên.”

Mẹ tôi đã thay đổi rất nhiều sau khi bà bắt đầu tu luyện. Khuôn mặt của bà vốn đen và gầy, đã trở nên trắng trẻo và đầy đặn, với nước da hồng hào. Làn da của bà mịn màng và thanh tú, và tất cả các nếp nhăn trên khuôn mặt của bà đã biến mất. Mái tóc hoa râm của bà đã chuyển sang màu đen, và bà trông như đã ở độ tuổi 70, thay vì 90.

Sự biến đổi về thể chất của bà đã thể hiện sự kỳ diệu và phi thường của Pháp Luân Đại Pháp. Khi người thân, bạn bè và hàng xóm đến thăm bà, bà đã giảng chân tướng cho họ. Bà cũng chia sẻ hai câu chân ngôn với họ là “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Bà nói với mọi người rằng bằng cách niệm những câu này đủ thường xuyên, người ta có thể đảm bảo an toàn và nhận được phúc lành.

Được an toàn và lành mạnh dưới sự bảo hộ của Sư phụ

Có lần tôi đưa mẹ đến nhà tắm công cộng. Khi chúng tôi xuống cầu thang, mẹ tôi trượt chân và ngã xuống đất. Với một tiếng đập lớn, đầu mẹ đập xuống sàn đá cẩm thạch. Tôi đỡ mẹ dậy và thấy mắt mẹ nhắm chặt và không thể mở ra được. Tôi nói: “Mẹ ơi, xin hãy cầu xin Sư phụ giúp mẹ và đọc hai câu chân ngôn!”

Mẹ tôi liên tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Dần dần, bà mở mắt ra. Tôi hỏi bà có đau đầu không. Bà nói bà ổn và không bị sưng. Sau đó tôi hỏi bà có muốn tắm không. “Có, mẹ ổn”, bà nói. Tôi biết rằng chính sự bảo hộ của Sư phụ đã giúp bà vượt qua khổ nạn này.

Có lần bà bị bong gân chân, nhưng vẫn muốn luyện công. Khi không thể đứng dậy, bà chỉ ngồi bên giường và tập. Khi con trai bà cố thuyết phục bà uống thuốc, bà nói: “Mẹ là người tu luyện. Mẹ có Sư phụ bảo vệ. Mẹ không cần phải uống thuốc.” Bà đã nghe các bài giảng được ghi âm của Sư phụ, các bài phát thanh Minh Huệ và đọc thuộc lòng hai câu chân ngôn mỗi ngày. Bà đã sớm bình phục.

Khi mẹ tôi 95 tuổi, bà đã ra đi thanh thản mà không hề có dấu hiệu đau đớn nào.

Bản quyền © 2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/8/2/479745.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/8/25/219674.html

Đăng ngày 23-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Người mẹ 90 tuổi của tôi đã được ban phước vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Thính giác phục hồi chỉ trong một ngày sau khi thành tâm niệm chân ngôn của Pháp Luân Đại Pháphttps://vn.minghui.org/news/272878-thinh-giac-phuc-hoi-chi-trong-mot-ngay-sau-khi-thanh-tam-niem-chan-ngon-cua-phap-luan-dai-phap.htmlThu, 07 Nov 2024 15:51:40 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=272878[MINH HUỆ 18-08-2024] Một hôm cách đây hơn 3 tháng, khi mẹ tôi và cháu trai ngoại của bà đang trò chuyện qua video Wechat thì đột nhiên bà không nghe thấy gì cả mà chỉ có thể nhìn thấy người kia mở miệng. Lúc đó bà không nghĩ gì […]

The post Thính giác phục hồi chỉ trong một ngày sau khi thành tâm niệm chân ngôn của Pháp Luân Đại Pháp first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của Lục Thục

[MINH HUỆ 18-08-2024] Một hôm cách đây hơn 3 tháng, khi mẹ tôi và cháu trai ngoại của bà đang trò chuyện qua video Wechat thì đột nhiên bà không nghe thấy gì cả mà chỉ có thể nhìn thấy người kia mở miệng. Lúc đó bà không nghĩ gì nhiều, cho rằng có lẽ vài ngày sau sẽ ổn. Tuy nhiên, sau một thời gian tình trạng vẫn như vậy, bà quyết định thay đổi thói quen ăn uống của mình.

Hàng ngày, bà uống trà và không dám ăn thịt, tuy nhiên thính lực của bà vẫn không cải thiện. Bà không thể nghe thấy gì, ngay cả tiếng gõ cửa hay tiếng chuông điện thoại di động cũng không nghe thấy. Tình trạng này kéo dài hơn 2 tháng mà không cải thiện chút nào. Bà cảm thấy chán nản, người nhà cũng rất lo lắng. Sau khi bàn bạc, cả gia đình quyết định đưa bà đi khám ở một bác sỹ chuyên về tai mũi họng.

Gia đình tôi đưa bà đến bệnh viện có tiếng nhất của tỉnh và chi trả 100 Nhân dân tệ cho bà khám chuyên gia khoa tai. Đầu tiên, bác sỹ yêu cầu chụp MRI. Ông xem kết quả và chẩn đoán tình trạng khó nghe của bà là do lão hóa tai trong. Ông kết luận rằng không có phương pháp điều trị cụ thể nào cả, nhưng ông nói bà có thể dùng máy trợ thính. Nghe thấy điều đó, mẹ tôi cảm thấy rất thất vọng. Bà vốn hay chuyện, vui cười, nhưng giờ không thể giao tiếp được nữa. Tôi có thể hình dung được cảm giác của bà như thế nào.

Một tháng sau, mẹ tôi đột nhiên muốn khám bác sỹ y học cổ truyền Trung Quốc. Qua sự giới thiệu của một người bạn, chúng tôi liên hệ được với một bác sỹ Đông y rất giỏi. Khoảng 9 giờ sáng ngày 27 tháng 3, chúng tôi đưa bà đến gặp vị bác sỹ Đông y này. Đó là một nữ bác sỹ khoảng 50 tuổi, niềm nở và rất thân thiện. Đầu tiên, bác sỹ hỏi chi tiết về tình trạng mất thính lực của mẹ tôi, sau đó kiên nhẫn bắt mạch rồi kê đơn một số loại thuốc Đông y cho bà.

Trước khi khám xong, bác sỹ hỏi mẹ tôi: “Bác có tin vào Thần tích không? Nếu bác tin, em sẽ nói cho bác hai câu phúc lành để bác thành tâm nhẩm niệm. Làm như vậy, cộng với uống thuốc, có thể giúp bác nhanh chóng hồi phục”.

Mẹ tôi nói: “Thật vậy sao? Tốt quá! Cảm ơn bác sỹ rất nhiều!”

“Khi về bác nhớ thành tâm niệm chín chữ chân ngôn ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’. Mong chờ tin tốt từ bác”.

Khám xong là khoảng 11 giờ trưa. Trên đường trở về nhà, mẹ tôi bắt đầu nhẩm niệm, niệm đi niệm lại một cách nghiêm túc “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Sau khi ăn trưa và ngủ một giấc ngắn, bà lại tiếp tục nhẩm niệm.

Buổi tối, tôi ngồi trên sofa cách mẹ tôi khoảng 3 mét. Tôi vô tình hỏi bà một câu, và mẹ tôi liền trả lời!

Tôi không thể tin được và hỏi: “Mẹ ơi, mẹ nghe thấy rồi à?!”

Bà đáp lại: “Mẹ nghĩ là mẹ nghe được rồi”.

Tôi đi ra xa hơn và nói chuyện với mẹ; bà vẫn có thể nghe thấy tôi! Tôi đi đến một phòng khác để gọi điện thoại cho mẹ. Bà lại có thể tiếp tục trò chuyện với tôi qua điện thoại!

Thật tuyệt vời! Thật không thể tin nổi! Ngay cả bác sỹ cũng nói rằng cơ quan thính giác của mẹ tôi bị lão hóa nên không có cách nào mà chỉ có thể dùng máy trợ thính. Vậy làm sao mẹ tôi có thể hồi phục nhanh như vậy được?! Tôi mừng lắm, mẹ tôi càng vui mừng hơn. Bà gần như muốn chạy ra ngoài đường và hô to: “Tai của tôi đã bình thường rồi!”

Mẹ tôi kể rằng ngay trước khi thính lực của bà được phục hồi, bà nghe thấy hai tiếng “tách” trong tai, sau đó bà nghe được âm thanh. Tất cả chúng tôi đều hiểu rằng đây chính là “Thần tích” mà bác sỹ Đông y từng nói đến, và đó là kết quả của việc mẹ tôi thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.

Bản quyền © 2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/8/18/480651.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/9/5/219834.html

Đăng ngày 07-11-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Thính giác phục hồi chỉ trong một ngày sau khi thành tâm niệm chân ngôn của Pháp Luân Đại Pháp first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Ân điển của Sư tônhttps://vn.minghui.org/news/272459-an-dien-cua-su-ton.htmlSat, 26 Oct 2024 10:08:00 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=272459[MINH HUỆ 25-08-2024] Tôi may mắn bắt đầu tu luyện Đại Pháp khi còn là sinh viên. Trước khi tôi tu luyện, Sư phụ đã coi sóc tôi. Gia đình tôi và tôi đã được thụ ích rất lớn từ việc tôi tu […]

The post Ân điển của Sư tôn first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
​​​Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-08-2024] Tôi may mắn bắt đầu tu luyện Đại Pháp khi còn là sinh viên. Trước khi tôi tu luyện, Sư phụ đã coi sóc tôi. Gia đình tôi và tôi đã được thụ ích rất lớn từ việc tôi tu luyện. Phật ân hạo đãng, cảm ân Sư phụ đã từ bi cứu độ!

Trước khi tôi đắc Pháp, Sư phụ đã quản tôi rồi

Tôi vốn ốm yếu, oặt ẹo ngay từ khi sinh ra. Mẹ tôi đã thử mọi cách để cải thiện sức khỏe của tôi, nhưng tôi vẫn yếu ớt. Vì thường xuyên đau ốm, tôi đã quen thuộc với tất cả các bệnh viện lớn trong thành phố. Khi học trung học, lần đầu tiên tôi rời nhà để học tại trường cấp 3 của huyện. Chưa lâu sau khi học kỳ thứ hai của lớp 10 bắt đầu, tim tôi đã gặp vấn đề. Mẹ tôi hỏi ý kiến bác sỹ, bác sỹ bảo mẹ hãy nhanh chóng đưa tôi lên thành phố để nhập viện điều trị.

Sau khi tôi xuất viện, mẹ đưa tôi đến một cơ sở y tế gần nhà và nhờ một dì người quen giúp tôi truyền dịch dinh dưỡng, rồi mẹ đi làm (đây là lần đầu tiên tôi được truyền dịch dinh dưỡng). Vài phút sau khi mẹ rời đi, tôi cảm thấy tim đập ngày càng nhanh, sau đó lại càng đau dữ dội, rồi tôi cảm thấy khó thở, bụng đau quặn từng cơn. Tôi đau đớn đến mức không thể ngồi yên, toàn thân bắt đầu rủ xuống.

Tôi cố gắng gọi dì y tá quen biết. Thấy tình trạng của tôi, dì hoảng hốt gọi bác sỹ, bác sỹ đến cũng không biết làm sao. Tôi dùng hết sức lực còn lại để nói, bảo họ giúp tôi rút kim truyền ra. Có lẽ vì sợ hãi trước tình trạng của tôi, không ai dám lại gần tôi cả, càng không ai đến giúp tôi rút kim. Tôi cảm giác như mình sắp chết, vì vậy tôi đã dùng chút sức lực cuối cùng để tự rút kim ra.

Kim được rút ra rồi, tôi lập tức cảm thấy có thể thở được. Sau này tôi mới biết, dịch dinh dưỡng đó có tỷ lệ dị ứng là một phần nghìn, mà tôi chính là một trong số ít ca dị ứng hiếm hoi đó.

Một năm sau, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mẹ tôi nói với tôi rằng từ nhỏ đến lớn tôi đã sống sót kỳ diệu qua nhiều sự cố y khoa, chắc hẳn là tôi đang chờ đợi Sư phụ và Đại Pháp. Đúng vậy, trong vô hình Sư phụ đã luôn chăm sóc tôi.

Sư phụ ban cho tôi một cuộc đời mới

Vì bệnh tim của tôi không khỏi nên mẹ tôi đã cho tôi nghỉ học để tiện chăm sóc, sau đó chuyển tôi đến trường trung học phổ thông ở thành phố. Vì vấn đề về tim, bác sỹ đã cấp cho tôi giấy xác nhận không tham gia các tiết thể dục, do vậy mỗi khi các bạn cùng lớp đi học thể dục, tôi cứ phải một mình ngồi trong lớp ở tầng bốn, dõi theo các bạn vui vẻ chạy nhảy trên sân, trong lòng cảm thấy rất buồn.

Vào kỳ nghỉ hè, mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp và thấy rất hay. Tôi rất ủng hộ việc tu luyện của mẹ. Có lẽ cơ duyên chưa đến nên mãi đến mùa hè năm sau tôi mới bước vào tu luyện. Ngay khi tôi bắt đầu tu luyện, Sư phụ đã điều chỉnh cơ thể tôi. Từng trường kỳ trong tình trạng yếu ớt và đau ốm, lần đầu tiên tôi cảm nhận được niềm vui có sức khỏe tốt. Sau khi khai giảng, tôi đã tham gia các tiết thể dục một cách bình thường.

Một lần, tiết thể dục có bài kiểm tra chạy 800 mét. Sau khi chạy xong, tim của tôi đập rất nhanh, nhưng tôi không để ý nhiều và cho rằng đó là bình thường. Sau khi tiết thể dục kết thúc, tôi trở lại lớp để nghỉ ngơi nhưng nhịp tim của tôi không những không chậm lại mà còn càng lúc càng nhanh. Tôi bắt đầu khó thở, cảm giác như bị ngạt thở. Tôi không muốn các bạn cùng lớp nhận ra điều gì bất thường, nên tôi vội vàng gục xuống bàn, vùi đầu dưới cánh tay.

Tôi cố gắng bình tĩnh lại, nhưng nhịp tim của tôi vẫn rất nhanh và hơi thở trở nên ngày càng khó khăn. Tôi không thể nghe rõ khi một bạn học cùng lớp nói chuyện với tôi, chỉ cảm thấy giọng nói của cô ấy ở rất xa. Sau đó, tiếng nói của các bạn học khác xung quanh tôi cũng trở nên xa dần.

Tôi nhận thấy ý thức của mình bắt đầu yếu dần và cảm giác về cái chết ngày càng mạnh mẽ hơn. Tôi đã dùng chút ý thức còn lại để tự nhủ: “Cho dù sắp chết, mình sẽ không bao giờ nói đó là vì mình tu luyện Pháp Luân Đại Pháp”. Tôi vừa nghĩ như vậy, điều kỳ diệu liền xảy ra. Tôi bỗng nhiên có thể thở được bình thường, tim đang đập nhanh cũng mau chóng bình tĩnh lại, và tôi đã sống lại rồi! “Là Sư phụ đã cứu con!” Tôi xúc động đến rơi lệ, là Sư phụ vĩ đại đã cứu tôi một lần nữa!

Lúc này, tiếng chuông vào lớp cũng vang lên. Tôi tiếp tục tiết học tiếp theo như thường lệ. Trong mắt người khác, đó chỉ là mười phút nghỉ giải lao. Tuy nhiên, tôi đã trải qua khảo nghiệm sinh tử trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó.

Sư phụ cho tôi một “người mẹ” mới

Mẹ tôi là một người có tính cách mạnh mẽ. Khi còn trẻ, bà luôn có sức khỏe tốt. Sau khi tôi sinh ra, tôi thường xuyên ốm đau, thể chất yếu hơn nhiều so với những đứa trẻ bình thường khác. Bố tôi lúc đó làm việc xa nhà, vì vậy mẹ tôi phải dành nhiều thời gian và công sức để chăm sóc tôi. Thêm vào đó, công việc cơ quan bận rộn, sự mệt mỏi kéo dài đã khiến sức khỏe của mẹ dần dần sa sút, theo đó, tính cách cũng như tâm trạng của bà ngày càng xấu đi.

{Để cải thiện sức khỏe, mẹ tôi đã thử nhiều phương pháp khác nhau, bao gồm cả việc tập khí công. Mỗi khi mẹ thực hiện những bài tập khí công loạn bát nháo đó, bố và tôi đều sợ hãi đến mức phải trốn trong phòng ngủ không dám mở cửa. Dù vậy, sức khỏe của mẹ tôi không những không cải thiện mà trạng thái tinh thần của bà còn xấu đi. Bệnh viện không thể tìm ra nguyên nhân, và tính tình của mẹ ngày càng trở nên cáu kỉnh.

Sau khi sức khỏe của mẹ tôi suy yếu, bà thường mắng tôi vì những chuyện vặt vãnh. Tôi nhớ khi tôi học lớp hai hoặc lớp ba, mẹ tôi đã rất tức giận vì tôi không dọn dẹp bàn học đúng giờ mà mẹ quy định. Bà ném tất cả đồ đạc trên bàn học của tôi ra ngoài cửa sổ tầng hai. Tôi vừa khóc vừa đi xuống nhặt từng thứ một và mang chúng về nhà. Sau đó, bà đã đánh tôi vì không đỗ vào trường trung học mà bà mong muốn.

Mặc dù tôi là con một, nhưng mẹ tôi chưa bao giờ nuông chiều tôi. Từ khi tôi còn nhỏ, mẹ đã yêu cầu tôi rất nghiêm khắc. Chỉ khi đạt điểm xuất sắc ở trường, mẹ mới thưởng cho tôi. Nhưng dần dần, tôi nhận ra rằng chỉ cần tôi ốm, mẹ sẽ rất dịu dàng và đáp ứng những yêu cầu mà lúc thường tôi không dám nói ra. Do vậy, không biết từ khi nào, tôi bắt đầu phát sinh một tâm lý không lành mạnh là mong mình bị ốm. Mặc dù cơ thể tôi có thể phải chịu đựng cơn đau, nhưng tôi vẫn cảm thấy vui.

Mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trong kỳ nghỉ hè năm tôi bị ốm và phải nghỉ học. Tôi nhớ rõ hôm đó mẹ đã hát khi về nhà. Tôi đang ở phòng khách thì nghe thấy tiếng mẹ tôi hát ở cầu thang. Tôi rất ngạc nhiên.

Tôi hỏi mẹ: “Có chuyện gì vui vậy mẹ?” Mẹ tôi nói: “Mẹ cảm thấy rất thoải mái. Như thể mẹ đang bay lên. Mẹ chưa bao giờ cảm thấy dễ chịu như vậy”. Mẹ nói với tôi rằng bà sẽ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ngày hôm đó, bạn của bà đã giới thiệu pháp môn này cho bà. Tôi lập tức cảm thấy lo lắng, nhớ lại những ký ức đáng sợ trước đây. Tôi vội vàng bảo mẹ đưa sách cho tôi xem. Lúc đó, tôi nghĩ nếu trong sách có nội dung không tốt, tôi nhất định phải phản đối đến cùng.

Khi tôi mở sách Chuyển Pháp Luân và nhìn thấy bức ảnh của Sư phụ, một cảm giác quen thuộc ập đến với tôi. Tôi nói với mẹ: “Hình như con đã thấy tác giả trong bức ảnh ở đâu đó rồi, nhưng con không nhớ được là ở đâu”. Mẹ tôi nói với tôi rằng đây là Sư phụ. Sau đó, tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân.

Sau khi đọc được mấy trang, tôi nhận ra rằng cuốn sách này hoàn toàn khác với những cuốn sách trước đây của mẹ. Cuốn sách này dạy người ta trở thành người tốt và tu dưỡng thiện tâm. Không suy nghĩ nhiều, tôi nói với mẹ: “Cuốn sách này rất hay và người ta có thể tu luyện theo sách mẹ ạ”. Mẹ muốn tôi tu luyện cùng bà, nhưng tôi từ chối, nghĩ rằng chỉ cần bà tu luyện là đủ tốt rồi.

Sau khi mẹ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bà cảm thấy như được tái sinh. Đầu tiên, sức khỏe của bà ngày càng cải thiện. Bà bắt đầu chủ động đảm nhận nhiều việc nhà hơn. Trước đây, hầu hết công việc đều do bố tôi làm vì sức khỏe của mẹ không tốt.

Mẹ tôi cũng trở nên vui vẻ. Trước kia bà luôn nghiêm khắc và lạnh lùng. Sau khi luyện Đại Pháp, cách nói chuyện của bà cũng thay đổi. Trước đây, bà nói với bố con tôi bằng giọng ra lệnh. Bây giờ, bà bàn bạc mọi thứ với bố con tôi, bà thường nói: “Ồ, được đấy”. Đôi khi tôi cố tình bắt chước cách nói của mẹ, nhưng bà không hề tức giận và luôn mỉm cười.

Trước đây, tôi không dám nổi giận vì khi tôi làm vậy, mẹ còn nổi giận hơn cả tôi, và thậm chí còn đánh tôi. Sau khi mẹ tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mỗi khi tôi có chút giận dỗi, mẹ đều bình tĩnh, kiên nhẫn trò chuyện và giảng giải cho tôi, khiến tôi cảm thấy ấm áp và hạnh phúc chưa từng có.

Tôi đã nghĩ: “Có phải đây là mẹ mình không? Thật không thể tin được. Môn tu luyện này tuyệt vời đến mức đã mang lại cho mình một ‘người mẹ’ mới.” Giờ đây ngẫm lại, tôi vẫn cảm thấy thật kỳ diệu. Sau này tôi hiểu rằng chính Sư phụ và Đại Pháp đã cải biến mẹ tôi. Tôi rất biết ơn Sư phụ.

Một buổi sáng tháng 9 năm 2021, gia đình chúng tôi đang chuẩn bị ăn sáng như thường lệ thì phát hiện bà nội chưa ra khỏi phòng. Chúng tôi nghĩ bà vẫn đang nghỉ ngơi. Mẹ tôi vào phòng gọi bà dậy ăn sáng, còn hai bố con tôi ngồi đợi trong phòng ăn. Đột nhiên chúng tôi nghe thấy tiếng mẹ kêu cứu. Chúng tôi vội chạy vào phòng bà nội và thấy bà nằm bất động trên giường. Chân bà thõng bên mép giường, sắc mặt tái nhợt, tiểu tiện không tự chủ, chăn và đệm đều ướt sũng.

Bố tôi ôm bà và hỏi mẹ tôi: “Có chuyện gì vậy?” Mẹ tôi nói: “Mau cùng nhau niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ đi”. Chúng tôi lập tức niệm to hết lần này đến lần khác. Tôi liên tục cầu xin Sư phụ giúp đỡ trong tâm. Bố tôi đặt tay dưới mũi bà nội và phát hiện bà không còn thở nữa.

Bố tôi trở nên lo lắng và muốn thông báo cho các chú, và bố đi lấy điện thoại di động. Mẹ và tôi không hoảng sợ và tiếp tục gọi bà nội. Chúng tôi tin vào Sư phụ và biết rằng bà nội nhất định sẽ hồi phục, vì bà đã hiểu chân tướng về Đại Pháp, bình thường bà cũng thường niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.

Khi bố tôi đang gọi điện thoại trong phòng khách, một phép màu đã xảy ra. Bà nội đột nhiên “ư” lên một tiếng và thở ra một hơi thật dài. Khuôn mặt nhợt nhạt của bà dần hồng hào trở lại, đôi mắt bà cũng mở ra, và hơi thở bắt đầu từ từ hồi phục. Bà nội tôi đã sống trở lại. Chính Sư phụ từ bi đã cứu bà và để cả gia đình chúng tôi chứng kiến sự kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó, xe cứu thương đến, bố mẹ tôi đưa bà nội đi viện. Qua kiểm tra tại bệnh viện, bà nội đã bị đột quỵ.

Mặc dù bà nội đã tỉnh lại, nhưng bà không thể nói và bị liệt nửa người. Trong bệnh viện, bà vẫn kiên trì niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” trong tâm. Đến ngày thứ ba, bà đã có thể nói và cử động cơ thể, chân cũng có thể hoạt động được. Các bác sỹ nói: “Người 90 tuổi mà hồi phục nhanh như vậy, thật sự rất hiếm thấy”. Sau hai tuần, bà được xuất viện.

Tôi còn nhiều trải nghiệm cảm động và kỳ diệu khác. Những câu chuyện trên đây chưa đủ để diễn tả lòng từ bi cứu độ của Sư phụ đối với tôi và gia đình tôi. Đệ tử càng không thể dùng lời lẽ để bày tỏ lòng biết ơn đối với Ngài! Đệ tử một lần nữa cảm ơn Ngài vì lòng từ bi và vĩ đại, cảm ân Sư phụ!

Bản quyền © 2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/8/25/478929.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/9/15/219967.html

Đăng ngày 26-10-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Ân điển của Sư tôn first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Sư phụ tiêu trừ nghiệp lực và trị khỏi chứng trầm cảm của tôihttps://vn.minghui.org/news/272020-su-phu-tieu-tru-nghiep-luc-va-tri-khoi-chung-tram-cam-cua-toi.htmlThu, 10 Oct 2024 12:45:09 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=272020[MINH HUỆ 14-08-2024] Tôi bắt đầu mắc chứng trầm cảm vào năm 2002 khi 40 tuổi. Tôi bị mất ngủ và vô cùng lo lắng. Cảm giác đó khó có thể diễn tả thành lời. Tôi thậm chí còn nghĩ đến việc tự […]

The post Sư phụ tiêu trừ nghiệp lực và trị khỏi chứng trầm cảm của tôi first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của Chân Chân, học viên Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-08-2024] Tôi bắt đầu mắc chứng trầm cảm vào năm 2002 khi 40 tuổi. Tôi bị mất ngủ và vô cùng lo lắng. Cảm giác đó khó có thể diễn tả thành lời. Tôi thậm chí còn nghĩ đến việc tự tử.

Tôi đến một bệnh viện tâm thần để tiếp nhận trị liệu và đặt lịch hẹn với một bác sĩ chuyên khoa. Bác sĩ chuyên khoa đã kê một số loại thuốc. Nhưng nó chẳng những không có tác dụng mà tôi còn bắt đầu cảm thấy nóng rát ở ngực. Sau đó, tôi đến gặp một bác sĩ chuyên khoa khác, vị chuyên gia này đã kê cho tôi một phương thuốc khác, nhưng cũng không hiệu quả. Tôi thử tới năm vị bác sĩ chuyên khoa, nhưng không một ai trong số họ có thể giúp tôi. Thay vào đó, tình trạng của tôi trở nên tồi tệ hơn. Đến độ tôi không thể chịu đựng được nữa và tôi bắt đầu đập mạnh vào ngực mình. Có những lúc, tôi đau đớn đến mức đập tay và đầu của mình vào tường. Bây giờ, khi nghĩ lại tôi vẫn cảm thấy rùng mình.

Khi tình trạng của tôi tiếp tục xấu đi, tôi gần như không thể ăn được. Tôi thậm chí không thể nuốt nổi ngụm cháo và tôi đã sụt hơn 4 kg. Vì thuốc Tây không thể chữa khỏi bệnh của tôi, tôi đã đến Bệnh viện Trung Y tỉnh. Tôi uống thuốc Trung y theo toa của bác sĩ, nhưng tôi vẫn không thấy khá hơn. Tôi lại đến một bác sĩ chuyên khoa Trung y khác, ông ta kê cho tôi một toa thuốc khác, nhưng nó chỉ làm cho bệnh tình của tôi trở nên tệ hơn. Sau đó, tôi còn thử một số phòng mạch tư của cả Trung y lẫn Tây y.

Một phòng khám kê cho tôi một loại thuốc màu nâu sẫm, nó khiến tôi cảm thấy ngay lập tức khỏe khoắn hơn. Nhưng sau khi dùng thuốc một thời gian, bác sĩ khuyên tôi không nên uống nữa. Ông ấy nói rằng thuốc có chứa hormone và không phải là thuốc chữa khỏi bệnh của tôi. Nếu như tiếp tục uống, nó sẽ gây tổn hại cho sức khỏe của tôi. Hơn nữa, loại thuốc đó rất đắt, tiêu tốn hơn 800 nhân dân tệ một tuần; tôi đơn giản là không đủ khả năng chi trả. Sau khi tôi ngừng uống thuốc, tình trạng của tôi trở nên tồi tệ hơn.

Tôi đau đớn mỗi thời mỗi khắc và tôi muốn tự tử. Tuy nhiên, con gái tôi vừa được nhận vào một trường trung học danh tiếng. Chúng tôi có mối quan hệ mật thiết và tôi nghĩ nếu tôi chết, đó sẽ là một đả kích lớn và ảnh hưởng to lớn đến việc học tập của con bé cho kỳ thi tuyển sinh đại học. Tôi tự nhủ: “Không, tôi không thể chết. Con gái tôi còn chưa kết hôn và vẫn cần tôi. Tôi nhất định sống tiếp!” Tôi gặp bác sĩ và thử nhiều loại thuốc khác nhau. Tôi thậm chí còn chi 100 nhân dân tệ để gặp một thầy mo (đồng cốt), nhưng vô ích.

Tôi gắng gượng hơn 1 năm, trong thời gian đó chồng tôi, anh trai và chị gái tôi luân phiên chăm sóc tôi. Tôi muốn chết, nhưng tôi không thể rời xa con gái mình; nhưng nếu tôi sống, tôi sẽ phải chịu thống khổ không chịu đựng được. Tình cảnh của tôi thật tuyệt vọng.

Ánh sáng cuối đường hầm

Một người phụ nữ tên Jing sinh sống trong khu cộng đồng của tôi và tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy biết về tình trạng của tôi và đã cố gắng thuyết phục tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nhiều lần, nhưng tôi nói rằng tôi quá bồn chồn và không thể ngồi yên được. Vào mùa thu năm 2003, cô ấy lại đến thăm tôi. Nhìn thấy tình trạng của tôi, cô ấy nói: “Chúng ta hãy đi dạo để thư giãn chút nhé.” Tôi cảm thấy vô vọng và bất lực, nhưng sau khi cô ấy nói vậy, tôi cảm thấy hy vọng. Vì vậy, tôi đã đi theo cô ấy ra ngoài. Chúng tôi đi bộ dọc theo con đường gần căn hộ của tôi rồi sau đó cô ấy đưa tôi về nhà cô.

Thật không thể tin được, ngay khi bước vào nhà cô ấy, các triệu chứng của tôi đã thuyên giảm—toàn thân tôi cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái. Cô ấy nói: “Chị sẽ mở một số bản nhạc. Nếu như em thích, chúng ta có thể vặn to âm lượng. Nếu em cảm thấy khó chịu, chúng ta sẽ tắt nó đi.” Tôi không thể nghe nổi bất cứ bài nhạc nào sau khi bị trầm cảm. Ngay cả những ca khúc yêu thích nhất của tôi cũng làm tôi khó chịu. Nhưng lần này tôi muốn thử. Tôi không nhớ cô ấy đã bật Phổ Độ hay Tế Thế, nhưng khi tôi nghe nhạc, tôi không cảm thấy khó chịu chút nào. Âm nhạc rất ưu nhã, tôi cảm thấy rất thư thái và bình tĩnh. Tôi càng nghe, tâm trí tôi càng an tĩnh.

Tôi hỏi cô ấy đây là loại nhạc gì và tại sao lại nghe hay thế. Cô ấy nói: “Đây là âm nhạc Pháp Luân Đại Pháp.” Thấy tôi cảm thấy khỏe hơn, cô ấy hỏi tôi: “Em có muốn luyện công pháp đả tọa của Pháp Luân Đại Pháp không?” Vì tôi cảm thấy khỏe hơn rất nhiều, nên tôi đã đồng ý. Sau khi thiền định trong một giờ, tôi không còn cảm thấy khó chịu nữa.

Buổi trưa cô ấy đã nấu cháo. Tôi thường gặp khó khăn khi ăn, nhưng tôi đã ăn ba bát. Mặc dù tôi không biết gì về Đại Pháp và không hiểu làm thế nào mà tôi khỏe hơn, nhưng tôi biết rất rõ rằng sự cải thiện của tôi nhất định có quan hệ đến việc thử tập luyện. Bằng không, hơn một năm sau khi qua tay nhiều bác sĩ như vậy, làm sao tôi có thể khỏe lại nhanh như thế? Cô ấy hỏi tôi có dám tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không. Tôi biết Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đang bức hại Đại Pháp rất nghiêm trọng, nhưng tôi nghĩ: “Miễn là tôi không còn trầm cảm, bức hại thế nào tôi cũng không sợ”. Vì vậy, tôi đã đồng ý một cách chắc nịch. Từ đó trở đi, tôi bắt đầu học luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi vẫn cảm thấy ổn sau khi rời khỏi Jing nhưng khi về đến nhà mình, tôi lại bắt đầu cảm thấy hơi bồn chồn. Chỉ có điều các triệu chứng nhẹ hơn nhiều và tôi có thể chịu đựng được. Đêm đó, tôi chìm vào giấc ngủ và ngủ rất ngon lành. Ngày hôm sau, gia đình tôi nói với tôi rằng tôi thậm chí còn ngáy nữa. Sau này khi học Pháp, tôi nhận ra rằng Sư phụ Lý rất từ ​​bi. Để điểm hóa cho tôi và dẫn dắt tôi bước vào tu luyện Đại Pháp, Ngài đã tiêu trừ núi nghiệp bệnh của tôi. Khi viết những điều này, tôi vui mừng khôn xiết và rưng rưng nước mắt.

Cùng với đó, tôi cũng liễu giải được nguyên lý “bất thất bất đắc” của vũ trụ. Vì vậy, Sư phụ đã không tiêu trừ toàn bộ nghiệp lực của tôi mà lưu lại một chút để tôi nhẫn chịu. Nhưng tôi đã không ý thức ra ngay điều này. Chiều hôm đó và sáng hôm sau, gia đình tôi đã vận dụng quan hệ của mình để liên hệ với nhiều chuyên gia danh tiếng từ Bệnh viện Trung Y và Bệnh viện Tâm thần Tỉnh, quyết định điều trị cho tôi bằng cả Trung Tây y kết hợp. Cuối cùng, tôi vừa uống thuốc vừa đồng thời tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Khoảng thời gian này, tôi mỗi ngày đều đến nhà Jing, đọc các bài giảng và luyện công cùng vợ chồng cô ấy. Vì lớn lên trong sự ăn sâu của văn hóa Đảng, tôi tin vào thuyết tiến hóa và thuyết vô thần. Trong một thời gian dài, tôi không tin vào sự tồn tại của Thần Phật và tôi không minh bạch rằng Pháp Luân Đại Pháp là một pháp môn tu luyện của Phật gia. Nhìn lại, ngộ tính của tôi lúc đó thực sự kém cỏi.

Những trải nghiệm tuyệt vời

Khi tôi học Pháp và luyện công, tình trạng của tôi ngày một cải thiện và chứng trầm cảm của tôi cũng nhanh chóng biến mất. Bệnh thoái hóa đốt sống cổ mà tôi mắc phải hơn 10 năm cũng không cánh mà bay. Sau đó, tôi bắt đầu trải nghiệm nhiều hiện tượng thần kỳ.

Sau khi tôi luyện công được một tuần, Sư phụ đả khai thiên nhĩ thông cho tôi. Khi tôi đang luyện bài công pháp thứ hai, tôi cảm thấy một dòng khí tiến vào tai trái rồi lại đi ra ở tai phải, khiến tai tôi nhưng nhức. Sau khi luyện xong, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng nhạc Đại Pháp đang phát.

Sư phụ mỗi ngày đều điều chỉnh đôi chân tôi. Đôi khi tôi thấy phát nhiệt ở một chỗ và sau đó lại nong nóng ở chỗ khác. Có nhiều đêm, tôi cảm thấy nóng đến mức phải bỏ chăn ra và tôi đổ mồ hôi nhễ nhại như thể vừa xông hơi.

Trong khi tôi đang ngồi tọa thiền, phần thân trên của tôi cảm thấy rất nhẹ. Cứ như thể cơ thể vật chất nặng nề của tôi không còn tồn tại nữa. Tôi cũng không nghĩ tưởng gì. Tôi cảm thấy rất mỹ diệu và thư thái; cảm giác này khó có thể diễn tả.

Jing giới thiệu tôi với những đồng tu khác. Tôi tham gia một số nhóm học Pháp, đọc Pháp và chia sẻ tâm đắc thể hội trong nhóm. Các đồng tu kỹ thuật đã giúp tôi mua một chiếc máy tính và cài đặt phần mềm để tôi có thể đột phá phong tỏa Internet của ĐCSTQ. Tôi cũng truy cập trang web Minh Huệ và Chánh Kiến hàng ngày và đọc lượng lớn bài chia sẻ của các học viên. Những điều này đã mở mang tầm mắt và khai mở tâm trí của tôi. Tôi dần dần bước vào thế giới siêu thường của tu luyện Đại Pháp. Khi tôi đọc các bài viết trên Minh Huệ, tôi đã kinh ngạc và xúc động trước những thể ngộ trong tu luyện của những học viên Đại Pháp khác, những trải nghiệm thần kỳ của họ về việc vượt quan nghiệp bệnh và vô số kỳ tích mà Đại Pháp triển hiện. Tôi dần dần đột phá lớp vỏ của hệ tư tưởng vô thần của ĐCSTQ. Chính niệm của tôi ngày càng mạnh mẽ hơn và tôi đã vững bước trên con đường tu luyện Đại Pháp.

Đột phá nỗi sợ hãi

Tuy nhiên, cơn đau đớn của chứng trầm cảm khiến tôi sợ hãi mãnh liệt. Tôi không thể buông bỏ nó, cựu thế lực đã lợi dụng và gia cường nỗi sợ hãi của tôi, khiến tôi không dám ngừng uống thuốc. Khi tôi quyết định ngừng, tôi trở nên sợ hãi đến mức run rẩy và chứng trầm cảm của tôi dường như đã quay lại. Tôi luôn phụ thuộc vào thuốc trong nhiều năm. Một ngày nọ, Jing nói với tôi rằng khi cô ấy đang đọc Chuyển Pháp Luân và đọc dòng đầu tiên của một đoạn, dòng chữ đó biến mất và 6 chữ màu bạc lớn xuất hiện, ghi là: “Người tu luyện không có bệnh”. Sáu chữ này lập thể và nổi bật trên trang giấy. Tôi ngay lập tức minh bạch đây hẳn là điểm hóa của Sư phụ dành cho tôi. Jing đã động viên tôi: “Những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không có bệnh. Sư phụ đã lấy chúng đi cho chúng ta”. Với sự động viên của cô ấy, tôi quyết định ngừng uống thuốc. Lần này, tôi để tâm thái mình thoải mái và giao phó hết thảy cho Sư phụ. Tôi chỉ quản học Pháp và luyện công mỗi ngày.

Một buổi chiều, tôi vừa chịu đựng đau đớn vừa đọc Chuyển Pháp Luân. Tôi thấy rất rõ 4, 5 vật thể tròn màu xám có kích thước bằng hạt đậu nành tiến vào đầu tôi từ thái dương bên trái và di động từ trái qua phải trong đầu tôi, rồi nhanh chóng di chuyển ra khỏi cơ thể tôi từ thái dương bên phải sau khoảng bốn hoặc năm giây. Sau đó, các triệu chứng của tôi thuyên giảm và cảm giác lo lắng của tôi biến mất. Tôi cảm thấy rất buồn ngủ và muốn đi ngủ. Tôi rất phấn khích vì tôi nhận ra rằng những thứ tròn màu xám kia là những linh thể đã tra tấn tôi. Sư phụ nhìn thấy tâm kiên định của tôi và trục xuất những thứ đó ra khỏi tôi. Ngài biết rằng tôi vẫn chưa loại bỏ được quan niệm về “bệnh tật” của mình, vì vậy Ngài cho tôi nhìn thấy những linh thể đó và khải ngộ cho tôi về nguyên nhân gây ra chứng trầm cảm của tôi.

Sư phụ đã giải thích rõ ràng bản chất của nghiệp bệnh trong Chuyển Pháp Luân. Tuy nhiên, tôi đã bị vây khốn chặt bởi những quan niệm về bệnh tật của con người và không thể phá vỡ lớp vỏ con người của mình. Tôi đã đọc bài chia sẻ của một học viên trên Minh Huệ có tựa đề là “Bệnh tật mê hoặc con mắt người ta”. Tôi cảm thấy người học viên này có sự lý giải rất sâu sắc, thấu triệt và toàn diện về nghiệp bệnh. Anh ấy đã viết:

“Bệnh tật là một giả tướng có thể làm chúng ta khốn đốn. Bản thân bệnh tật là một khái niệm giả. Nó không phải là nguyên nhân chân chính khiến con người đau khổ hoặc tử vong.”

“Trong hàng ngàn năm, con người đã bị mê hoặc bởi hiện tượng bệnh tật và không thể thoát khỏi lối tư duy này.”

“Theo tôi hiểu, bệnh tật là sự an bài của Thần, mục đích ngăn cản nhân loại liễu giải được chân tướng của vũ trụ.”

“Bệnh tật được an bài bởi những sinh mệnh cao cấp, quyết định khi nào một cá nhân sẽ hoàn trả nợ nần của họ, hoàn trả như thế nào và sẽ phải chịu bao nhiêu thống khổ. Khi món nợ đáo hạn, công tắc sẽ bật lên.”

Điều này thực sự truyền cảm hứng cho tôi.

Khi nhận thức của tôi về nghiệp bệnh thay đổi, tôi đã có thể dần dần phá vỡ quan niệm của nhân loại về bệnh tật. Dưới sự bảo hộ từ bi và sự điểm hóa liên tục của Sư phụ, cũng như sự trợ giúp của các đồng tu, tôi dần dần buông bỏ nỗi sợ trầm cảm. Không cần dùng bất kỳ loại thuốc nào, sức khỏe của tôi vẫn tiếp tục cải thiện và tôi đã hoàn toàn bình phục.

Sau khi tôi tống khứ nỗi sợ bị bệnh, khi tôi đọc Chuyển Pháp Luân và các bài giảng Pháp của Sư phụ, cảm giác khác hẳn trước đây, và tôi có thể nhìn thấy ngày càng nhiều Pháp lý cao tầng. Tôi đột nhiên minh bạch được nhiều điều mà trước đây tôi không hiểu. Mỗi khi tôi vượt qua được một khảo nghiệm tâm tính, buông bỏ một chấp trước, hoặc lĩnh ngộ một Pháp lý cao tầng, toàn thân tôi đều chấn động. Cảm giác như mọi tế bào đều đang chuyển động, mọi lỗ chân lông trên cơ thể đều mở ra và lục phủ ngũ tạng của tôi đều thông thấu. Đó là một cảm giác kỳ diệu!

Để có thể nhanh chóng đề cao trong tu luyện, tôi không lãng phí thời gian và học Pháp rất nhiều. Nhất là sau khi nghỉ hưu, tôi học Pháp 5, 6 tiếng mỗi ngày và cũng học thuộc Pháp. Tôi muốn tâm trí mình ngập tràn Pháp! Tôi đã học thuộc Chuyển Pháp Luân hơn 10 lần và giờ tôi có thể đọc thuộc ba bài giảng đầu tiên, đặc biệt là bài giảng thứ nhất, tôi có thể đọc thuộc nằm lòng mà không cần nhìn sách. Tôi cũng đọc đi đọc lại các kinh văn khác của Sư phụ. Càng học, đầu não tôi càng thanh tỉnh, tôi càng thấy được nhiều nội hàm hơn và càng hòa tan trong Pháp. Tôi cảm thấy mình được gột rửa trong ánh Phật quang mỗi ngày. Khi tôi nhớ rằng mình là đệ tử của Sư phụ và khi tôi nghĩ đến việc Ngài ở bên cạnh tôi và dõi theo tôi, tôi gần như vui mừng khôn xiết.

Tôi thật may mắn khi được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Ngay cả khi tất cả tài phú trên toàn thế giới đều ban tặng cho tôi, tôi cũng không bao giờ có thể quay về thế giới người thường nữa. Tôi chỉ muốn tu luyện Đại Pháp, thoát khỏi biển khổ thế gian, và theo Sư phụ về nhà. Đây là thanh âm từ tận đáy lòng tôi!

Đa tạ Sư phụ từ bi khổ độ. Cảm ơn tất cả các đồng tu đã giúp đỡ tôi.

Bản quyền © 2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/8/14/479998.html

Bản tiếng Anh:  https://en.minghui.org/html/articles/2024/8/28/219715.html

Đăng ngày 10-10-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Sư phụ tiêu trừ nghiệp lực và trị khỏi chứng trầm cảm của tôi first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bệnh nhân ung thư thực quản giai đoạn cuối hồi phục sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháphttps://vn.minghui.org/news/269466-benh-nhan-ung-thu-thuc-quan-giai-doan-cuoi-hoi-phuc-sau-khi-tu-luyen-phap-luan-dai-phap.htmlSun, 15 Sep 2024 13:23:29 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=269466[MINH HUỆ 21-06-2024] Tôi năm nay 82 tuổi và đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp chưa đầy một năm. Tôi bị ung thư thực quản vào năm ngoái và các phương pháp điều trị tại bệnh viện không […]

The post Bệnh nhân ung thư thực quản giai đoạn cuối hồi phục sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-06-2024] Tôi năm nay 82 tuổi và đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp chưa đầy một năm. Tôi bị ung thư thực quản vào năm ngoái và các phương pháp điều trị tại bệnh viện không có hiệu quả với tôi. Sau đó, tôi bắt đầu bước vào con đường tu luyện Đại Pháp và chẳng bao lâu sau căn bệnh ung thư đã không cánh mà bay. Tôi vô cùng biết ơn Ngài Lý Hồng Chí, Nhà sáng lập pháp môn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tháng 10 năm 2023, tôi cảm thấy thân thể yếu ớt. Tôi không thể nuốt thức ăn và khó ngủ. Tôi hoảng loạn, chán nản và bắt đầu sụt cân từng ngày. Vào thời điểm đó, tôi bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư thực quản giai đoạn cuối. Con trai út của tôi đã yêu cầu bác sĩ điều trị cho tôi bằng mọi giá. Vì vậy, tôi đã trải qua phương pháp điều trị y tế tiên tiến bao gồm cả hóa trị lẫn xạ trị.

Sau một thời gian dài điều trị, tình hình vẫn không tiến triển gì mấy. Tôi chỉ có thể ăn một chút thức ăn lỏng. Tôi vẫn yếu ớt và gầy gò. Tôi biết rằng sinh mệnh của mình sắp kết thúc. Tôi thà sống yên bình ở nhà trong vài ngày còn hơn là buồn bực chờ chết trong bệnh viện. Do đó, tôi làm thủ tục xuất viện và trở về nhà.

Vợ tôi đã là học viên Pháp Luân Đại Pháp trong nhiều năm. Bà ấy 82 tuổi và trông bà như thể ở độ tuổi 60. Bà ấy có thể đảm đương mọi công việc cần làm trong nhà. Được bà ấy khích lệ, tôi quyết định tự mình tu luyện Đại Pháp.

Tôi bắt đầu luyện năm bài công pháp với vợ tôi mỗi sáng. Nhạc luyện công rất êm dịu nên tôi rất tập trung và không cảm thấy mệt mỏi. Tôi cũng đọc sách Đại Pháp mỗi ngày. Tôi tuân theo các nguyên lý ‘Chân, Thiện, Nhẫn’ của Đại Pháp để trở thành một người tốt hơn. Tôi trở nên quan tâm đến người khác và loại bỏ sự ích kỷ và những quan niệm bất chính khác.

Sau một thời gian ngắn, tôi có thể an giấc và không còn cảm thấy ốm yếu nữa. Tôi có thể ăn bất kỳ loại thức ăn gì và cân nặng của tôi trở lại bình thường. Tôi trông khỏe mạnh và bước đi tràn đầy năng lượng.

Con trai lớn của tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp thực sự đã cứu cha tôi! Con sẽ không phản đối nữa. Pháp Luân Đại Pháp hảo! Tạ ơn Sư phụ Lý Hồng Chí!”

Sự phục hồi sức khỏe của tôi là minh chứng mạnh mẽ về những kỳ tích có thể xuất hiện khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Khi tôi và vợ tôi chia sẻ thông tin về Pháp Luân Đại Pháp với mọi người, chúng tôi kể cho họ nghe về trải nghiệm của tôi để chứng minh chân tướng và vẻ đẹp của Đại Pháp.

Hiện tại, toàn bộ gia đình, họ hàng và bạn bè tôi đều tin vào những câu chân ngôn cát tường “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.

Bản quyền © 2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/6/21/478897.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/7/12/218989.html

Đăng ngày 15-09-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Bệnh nhân ung thư thực quản giai đoạn cuối hồi phục sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Đại Pháp chữa lành tổn hại do vắc-xin COVID gây ra cho tôihttps://vn.minghui.org/news/269325-dai-phap-chua-lanh-ton-hai-do-vac-xin-covid-gay-ra-cho-toi.htmlTue, 10 Sep 2024 11:25:57 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=269325[MINH HUỆ 24-07-2024] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2021 ở tuổi tứ tuần. Sau đây tôi sẽ chia sẻ về quá trình tu luyện của mình với Sư phụ và các đồng tu. Năm 2021 công ty gửi […]

The post Đại Pháp chữa lành tổn hại do vắc-xin COVID gây ra cho tôi first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-07-2024] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2021 ở tuổi tứ tuần. Sau đây tôi sẽ chia sẻ về quá trình tu luyện của mình với Sư phụ và các đồng tu.

Năm 2021 công ty gửi cử tôi đi Mỹ để làm nghiên cứu kỹ thuật. Tôi đã tiêm vắc-xin COVID-19 ở Trung Quốc và đến Mỹ vào giữa tháng 7.

Sáng ngày 16 tháng 7 năm 2021, khi thức dậy, tôi thấy chân phải khó nhấc lên, nhưng vẫn cố lê bước đi làm. Ngày hôm sau tôi đến bệnh viện kiểm tra, kết quả cho thấy tôi bị nhồi máu não (còn gọi là đột quỵ do thiếu máu cục bộ). Nghe vậy tôi vô cùng choáng váng! Bệnh viện nói rằng không có phương pháp y khoa nào khả thi để điều trị cho căn bệnh này và tôi chỉ có thể dùng thuốc để duy trì.

Tôi vốn có sức khoẻ tốt nhưng đột nhiên lại bị đột quỵ. Nguyên nhân là gì? Tôi chợt nhớ đến vắc-xin COVID mà tôi đã tiêm khi ở Trung Quốc. Đây là lời giải thích duy nhất cho tình trạng hiện giờ của tôi. Tôi trở về quê vào ngày 31 tháng 7.

Khi về đến quê nhà, tôi đã bị cách ly ở Thượng Hải. Lúc đó tôi bị áp lực khủng khiếp và rơi vào tuyệt vọng. Lúc này tôi nghĩ đến Pháp Luân Công. Dì của tôi từng ở trong tình trạng nguy kịch và không thể tự chăm sóc bản thân, nhưng đã hồi phục nhanh chóng sau khi tu luyện Pháp Luân Công. Mẹ của tôi cũng tu luyện Pháp Luân Công và căn bệnh gan nhiều năm của mẹ cũng khỏi.

Tôi biết một bác sĩ nội trú ở địa phương cũng tu luyện Pháp Luân Công và anh ấy rất tốt bụng. Tôi đã gọi điện và kể cho anh ấy nghe về tình trạng của mình. Anh ấy nói không có cách điều trị nào hiệu quả cho căn bệnh của tôi và chỉ có Pháp Luân Công mới có thể cứu tôi. Tôi thầm niệm chín chữ chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo“.

Trong thời gian cách ly, tôi bắt đầu niệm chín chữ chân ngôn và học luyện các bài công pháp. Một ngày nọ, khi đang đả tọa thì đột nhiên tôi cảm thấy có một bàn tay kéo thứ gì đó ra khỏi đỉnh đầu và tôi lập tức cảm thấy thư thái. Kể từ hôm đó, tôi đã luyện công mỗi ngày. Sau chưa đầy hai tháng, tôi đã hoàn toàn phục hồi khỏi tai biến bị méo mặt và chân yếu.

Ngay cả trong mơ tôi cũng không bao giờ dám nghĩ đến việc cơ thể mình có thể hồi phục lại về trạng thái ban đầu. Pháp Luân Công thật sự siêu thường. Nghĩ đến người dì đã đắc Pháp từ năm 1996 của tôi, tôi cảm thấy rất hối tiếc vì bỏ lỡ cơ hội đắc Pháp suốt 20 năm trời. May mắn thay, giờ đây tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp rồi. Nếu không được Đại Pháp cứu độ, có thể tôi sẽ bị tàn tật suốt đời. Tôi thực sự không dám nghĩ đến kết cục đó.

Biết bản thân đắc Pháp muộn, nên tôi quyết tâm từ bây giờ phải tu luyện thật tốt, chiểu theo tiêu chuẩn “Chân-Thiện-Nhẫn” để chỉ đạo bản thân, xứng đáng với danh hiệu đệ tử Đại Pháp, theo Sư phụ trở về ngôi nhà thực sự của mình.

Một lần nữa con xin cảm ơn Sư phụ đã cứu mạng con!

Bản quyền © 2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/7/24/480047.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/8/14/219515.html

Đăng ngày 10-09-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Đại Pháp chữa lành tổn hại do vắc-xin COVID gây ra cho tôi first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Trong họa có phúc, cả gia đình tôi lần lượt đắc Pháphttps://vn.minghui.org/news/269216-trong-hoa-co-phuc-ca-gia-dinh-toi-lan-luot-dac-phap.htmlFri, 06 Sep 2024 12:28:03 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=269216[MINH HUỆ 06-07-2024] Tôi sinh ra tại một làng quê miền núi thuộc tỉnh Vân Nam. Cha tôi qua đời khi tôi còn rất nhỏ. Mẹ tôi tái hôn, nhưng cha dượng đối xử với tôi rất tệ và không cho […]

The post Trong họa có phúc, cả gia đình tôi lần lượt đắc Pháp first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của Tích Phúc, học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-07-2024] Tôi sinh ra tại một làng quê miền núi thuộc tỉnh Vân Nam. Cha tôi qua đời khi tôi còn rất nhỏ. Mẹ tôi tái hôn, nhưng cha dượng đối xử với tôi rất tệ và không cho tôi đi học. Tôi không muốn ở nhà lao động như thế, nên năm 13 tuổi, tôi bị một người đàn ông làng bên lừa bởi lý do “giúp tôi tìm việc làm”. Hóa ra người đàn ông đó là một kẻ buôn người. Anh ta bán tôi cho một gia đình nghèo khó nhất thôn ở tỉnh Sơn Đông, chính là gia đình chồng tôi hiện nay.

Mặc dù gia đình chồng tôi rất nghèo, nhưng anh ấy là một người đàn ông tốt bụng và đối xử rất tốt với tôi. Anh ấy hơn tôi 12 tuổi và chăm sóc, che chở tôi như một người anh trai. Tôi quyết định ở lại với anh ở Sơn Đông, tuy cuộc sống nghèo khó nhưng thoải mái.

Điều tôi không ngờ tới là kẻ buôn người kia lại là em rể của anh trai thứ ba của chồng tôi. Vì hồi đó gia đình chồng tôi quá nghèo, không đủ tiền trả cho kẻ buôn người nên chị dâu thứ ba của chồng tôi đã gây rắc rối cho chúng tôi. Chị ấy làm hại sau lưng chúng tôi, giẫm hỏng hoa màu, trộm đồ, ức hiếp chúng tôi đủ điều. Chúng tôi cãi nhau rồi cuối cùng cắt đứt mọi liên lạc với gia đình người anh thứ ba này.

Đắc Pháp

Năm 2001, chồng tôi bị thoát vị đĩa đệm thắt lưng. Chúng tôi không đủ tiền để phẫu thuật cho anh ấy, vì vậy chồng tôi phải chịu đựng đau đớn ở nhà và không thể làm bất kỳ công việc đồng áng nào.

May mắn thay, hàng xóm của chúng tôi tu luyện Pháp Luân Công. Anh ấy đến thăm chồng tôi và chia sẻ với chúng tôi về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp và sự vĩ đại của Sư phụ. Anh ấy bảo rằng học Pháp Luân Công không chỉ có tác dụng kỳ diệu trong việc trừ bệnh khỏe thân mà còn giúp người ta trở thành người tốt.

Vậy là chồng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chỉ trong một thời gian ngắn, bệnh thoát vị đĩa đệm thắt lưng của anh biến mất. Chứng kiến anh ấy khỏi bệnh mà không tốn một đồng nào, tôi quyết định cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi không biết chữ nên người hàng xóm đưa cho tôi đầu đĩa và băng ghi âm các bài giảng Pháp của Sư phụ ở Tế Nam. Tôi rất thích nghe các bài giảng của Sư phụ, tôi thấy rất hay và có cảm giác thân quen, càng nghe tôi lại càng muốn nghe hơn.

Dần dần, tôi hiểu được các đạo lý trong lời Sư phụ giảng. Tôi làm theo lời dạy của Ngài và ước thúc bản thân theo tiêu chuẩn cao của một học viên. Tôi chủ động làm hòa với gia đình anh trai thứ ba của chồng tôi. Phật ân hạo đãng của Đại Pháp đã hóa giải ân oán giữa chúng tôi.

Không lâu sau khi đắc Pháp, chúng tôi đã gặp khảo nghiệm tâm tính. Một hôm, trong khi đang chở gạch trên đường, chồng tôi nhặt được một bao lớn đựng chăn bông sợi tổng hợp trông rất đẹp. Lúc đó nhà tôi còn nghèo và cũng cần chiếc chăn đó, nhưng chúng tôi đã quyết định trả lại. Chúng tôi đến chợ tìm ra chủ nhân của chiếc chăn bông và trả lại cho người ta. Người chủ rất mừng và liên tục cảm ơn tôi. Tôi nói: “Chúng tôi là học viên Pháp Luân Công. Sư phụ chúng tôi dạy chúng tôi làm như vậy. Anh nên cảm ơn Sư phụ của chúng tôi!”

Sư phụ bảo hộ chồng tôi

Trong nhiều năm tu luyện, Sư phụ đã nhiều lần bảo hộ chúng tôi khỏi nguy hiểm. Đơn cử như vào tháng 6 năm 2021, chồng tôi lái xe chở anh trai thứ ba của anh ấy về nhà sau giờ làm việc thì gặp tai nạn. Chiếc xe bị hư hỏng hoàn toàn. Khuôn mặt của anh trai của chồng tôi đầm đìa máu và anh ấy bất tỉnh. Anh ấy nhanh chóng được đưa tới bệnh viện để cấp cứu và đến hôm sau mới tỉnh lại, còn chồng tôi không hề bị thương. Sư phụ đã bảo hộ chồng tôi.

Anh trai thứ ba của chồng tôi, sau khi chứng kiến sự thần kỳ của Đại Pháp và sự vĩ đại của Sư phụ, đã bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp .

Sư phụ đã khai mở trí huệ cho tôi. Từ một người không biết chữ, giờ đây tôi có thể đọc cuốn Chuyển Pháp Luân và các bài giảng cùng kinh văn khác của Sư phụ, và tôi cũng có thể viết. Tôi đã học cách sử dụng điện thoại di động để truy cập Minh Huệ Net và tải về các bài chia sẻ. Tôi cũng truy cập vào trang web thoái Đảng để giúp mọi người đăng ký làm tam thoái (thoái Đảng, Đoàn, Đội).

Khi tôi về thăm mẹ ở Vân Nam, tôi đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho bà. Bây giờ mẹ tôi cũng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Đại Pháp và Sư phụ đã ban cho gia đình tôi một cuộc sống bình an và thịnh vượng. Tôi rất vui vì năm đó đã đến Sơn Đông, trong họa có phúc và được trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Bản quyền © 2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/7/6/479216.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/8/21/219617.html

Đăng ngày 06-09-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Trong họa có phúc, cả gia đình tôi lần lượt đắc Pháp first appeared on Minh Huệ Net.

]]>