Bài viết bởi một học viên ở tỉnh Quý Châu, Trung Quốc

[MINH HUỆ 28-7-2015] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1998. Trong những năm qua, tôi đã đối diện với những người đã bức hại tôi bằng chính niệm, nhờ đó hoàn cảnh xung quanh tôi đã thay đổi.

Một câu nói có thể giải thể tà ác

Tôi đã đưa một tập tài liệu với thông tin về Pháp Luân Công cho một chủ cửa hàng vào tháng 5 năm 2001. Ông ấy đã báo cáo tôi với cảnh sát. Tôi bị bắt và nhà của tôi bị lục soát. Sau đó tôi đã bị kết án ba năm trong một trại lao động cưỡng bức.

Thật khó có thể quên được bầu không khí khủng bố trong trại lao động khi đó, cảnh tượng đó vẫn còn nguyên trong tâm trí tôi. Một lính canh đã lột hết quần áo của tôi để lục soát và thông báo cho tôi các nội quy của nhà tù.

Tôi đã đi đến văn phòng chuyên trách để nhận chỉ dẫn nhưng không khai báo bản thân trước khi bước vào. Trưởng lính canh muốn trừng phạt tôi và yêu cầu một lính canh khác cùng tham gia và bảo anh ta đóng cửa lại. Tôi nghĩ: “Mình không phải tội phạm, mà là một công dân vô tội đã bị giam giữ bất hợp pháp vì đức tin của mình. Mình không cần phải khai báo bản thân.“

Không hề tỏ ra sợ hãi, tôi nói trong khi nhìn vào mắt họ: “Những người thực thi pháp luật các anh vẫn luôn tuyên bố về sự văn minh của mình. Vậy lạm dụng thể chất có phải là một việc làm văn minh không?” Họ đã không làm gì tôi và thay đổi thái độ của họ đối với tôi.

Từ chối bị áp bức

Giờ phút tôi đặt chân đến trại lao động, tôi nhẩm niệm rất nhiều bài giảng trong Tinh Tấn Yếu Chỉ. Tôi cũng viết ra giấy và chuyển những bài giảng đó tới các học viên khác đang bị giam giữ.

Một lính canh phát hiện ra rằng một tù nhân nào đó đã giúp tôi lan truyền những lời giảng của Sư phụ. Họ gọi tôi đến văn phòng và yêu cầu tôi cung cấp tên của học viên đó.

Tôi kiên định với suy nghĩ của mình: “Việc gửi những bài giảng Pháp của Sư phụ Lý cho các học viên là để giúp họ giữ vững chính niệm khi đối mặt với bức hại. Cả tôi lẫn các học viên khác đều không nên bị bức hại thêm vì niềm tin của chúng tôi.” Sau khi phát ra niệm này, tất cả sự sợ hãi và áp lực trong tôi đã biến mất nhanh chóng.

Tôi cảm thấy bản thân mình trở nên càng lúc càng cao lớn hơn, còn các lính canh trông thật nhỏ bé và không đáng kể gì. Tôi từ chối hợp tác với họ. Người trưởng lính canh đột nhiên không còn muốn đe dọa tôi nữa và ra lệnh cho một vài tù nhân đưa tôi trở lại phòng giam.

Đó là khi tôi thực sự minh bạch được ý nghĩa của Pháp mà Sư phụ giảng:

“Phát chính niệm — Lạn quỷ tạc” (Phạ Xá, Hồng Ngâm II)

Tạm dịch:

“Phát chính niệm — Lạn quỷ nổ” (Sợ Chi, Hồng Ngâm II)

Từ không biết trở nên thành thạo về máy tính

Sau khi tôi được thả ra từ trại lao động, đơn vị công tác của tôi cử tôi đến làm việc ở một thành phố khác. Tôi cảm thấy đơn độc và nhớ các học viên ở quê nhà của mình. Tôi nóng lòng truy cập trang web Minh Huệ để tải các tài liệu Pháp Luân Công và làm các tờ rơi để đi phát. Nhưng với tôi đó là một giấc mơ vì tôi không biết gì về máy tính.

Sau đó, một học viên địa phương đã gọi cho tôi. Anh nói với tôi rằng một học viên từ quê của tôi đã nhắn anh liên lạc với tôi. Anh nói rằng anh chịu trách nhiệm sản xuất các tài liệu Pháp Luân Công trong khu vực của anh. Anh đã hướng dẫn tôi sử dụng máy tính, vào Internet, in các tài liệu và ghi đĩa DVD.

Tôi đã mua các thiết bị cần thiết và khởi động điểm sản xuất tài liệu của riêng mình.

Thời gian đầu tôi gặp phải rất nhiều khó khăn, nhưng cuối cùng tôi đã nắm vững được công nghệ. Nhiều lần khi đụng phải vấn đề, tôi đều cầu xin Sư phụ giúp đỡ, và trong tâm tôi nói với các thiết bị rằng: “Bạn là một sinh mệnh đã đến đây vì Pháp; có thể làm việc với một học viên để sản xuất các tài liệu thông tin về Đại Pháp là vinh diệu của bạn. Hãy làm nhiệm vụ của bạn thật tốt.” Tôi tắt máy tính đi rồi khởi động lại. Sau đó các vấn đề đã không còn tồn tại.

Nhiều người nhận tài liệu Pháp Luân Công

Bên cạnh việc học Pháp, luyện công và phát chính niệm hàng ngày, tôi đã sản xuất và phân phối tới 300 bản tài liệu Pháp Luân Công mỗi tuần. Tôi thường phân phát chúng vào buổi tối. Đầu tiên tôi đi đến các khu phố gần nơi tôi ở, sau đó tới các huyện và vùng ngoại ô ở xa.

Lúc đầu, tôi đã có một chút sợ hãi, nhưng nỗi sợ đó dần yếu đi theo thời gian. Tôi nhận thấy rằng trí nhớ và cảm giác của tôi về phương hướng đã trở nên tốt hơn, và tôi có thể nhớ được tất cả những nơi tôi đã qua, ngay cả khi tôi mới chỉ tới đó một lần duy nhất. Nhờ vậy, tôi không bị lạc dù có nhiều khu vực còn lạ lẫm với tôi. Tôi cũng không cần phải theo dõi thời gian hay kiểm tra lịch trình xe buýt, mà vẫn luôn luôn có thể bắt chuyến xe buýt cuối cùng để về nhà.

Có lần tôi bị bong mắt cá chân. Nó rất đau và khiến tôi không thể di chuyển. Tôi nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” trong khi xin Sư phụ giúp đỡ. Một vài phút sau, tôi đã có thể cử động chân của mình một chút. Mặc dù vẫn bị đau, tôi từ từ đứng dậy và bước đi từng bước nhỏ.

Sau khi nghỉ ngơi một chút, tôi cố gắng phân phát hết chỗ tài liệu còn lại của mình. Chỗ đau ở chân tôi đã biến mất trước khi tôi phân phát hết tài liệu.

Trong suốt 16 năm tu luyện trong Chính Pháp, tôi đã trải qua nhiều sự việc như vậy, nhìn bề ngoài có vẻ là việc nhỏ nhưng kỳ thực đều không phải việc nhỏ, từ đó tôi đã chứng kiến được sự thần kỳ và siêu thường của Đại Pháp. Trong đời này có thể làm đệ tử Đại Pháp, tắm trong Phật ân hạo đãng của Sư tôn, tôi cảm thấy vô cùng may mắn. Nguyện vọng lớn nhất của tôi chính là bước đi vững chắc trên con đường cuối cùng trợ Sư Chính Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/7/28/313207.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/8/30/152308.html

Đăng ngày 03-11-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share