Bài viết của một học viên ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-05-2015] Vào một ngày Chủ nhật đẹp trời của tháng 05 năm 1998, hơn 10.000 học viên Pháp Luân Công đã cùng nhau luyện công tập thể vào buổi sáng. Sự kiện này diễn ra tại một quảng trường trước Trung tâm Triển lãm Công nghiệp Thẩm Dương ở Thẩm Dương, Trung Quốc.

Đã hơn mười năm trôi qua nhưng quang cảnh vĩ đại, năng lượng tuyệt vời và những học viên ngay ngắn trật tự đó vẫn còn sống động trong tâm trí tôi. Sau khi các học viên rời đi, không một mảnh rác vụn nào còn sót lại. Buổi luyện công hoàn toàn miễn phí và không ai phải trả một xu nào.

Sẵn sàng

Tôi và vợ thức dậy trước bình minh. Chúng tôi hỗ trợ việc lắp đặt hệ thống âm thanh. Chúng tôi đem theo đầu đĩa VCD và hệ thống âm thanh mới của con trai và rời khỏi nhà. Tôi rất phấn khởi. Khi đang khiêng hai cái loa lớn xuống từ tầng sáu, tôi đã nhớ lại tôi từng khó khăn thế nào khi lên xuống cầu thang. Nhưng sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi đã hồi phục sức khỏe. Tôi lẽ nào không cảm thấy phấn khích sao?

Chúng tôi đến quảng trường lúc bốn giờ sáng. Một vài người đã ở đó và chẳng bao lâu nhiều học viên có kiến thức kỹ thuật đã đến. Họ cũng mang theo những bộ ắc quy và thiết bị âm thanh.

Vì chúng tôi nhận được sự chấp thuận của Ủy ban Thể dục Thể thao thành phố muộn nên chúng tôi không có nhiều thời gian để chuẩn bị, vì vậy “nhóm kỹ thuật” của chúng tôi được tổ chức một cách vội vàng. Chúng tôi lúc đó cũng chưa biết nhau nhiều.

Một vài học viên trẻ tuổi dẫn đầu. Chúng tôi đã đấu nối dây điện và cài đặt thiết bị. Chẳng bao lâu, mọi thứ đều được kết nối. Chúng tôi đã thử trước và mọi thứ đều hoạt động.

“Pháp Luân Công thật tuyệt vời!”

Cùng lúc đó, các học viên đã lấp đầy một nửa quảng trường. Tôi lấy tấm đệm của mình ra và ngồi cạnh các học viên khác từ điểm luyện công của mình. Vẫn còn một ít thời gian trước giờ luyện công bắt đầu.

Thêm nhiều học viên nữa đến. Đội hình được thay đổi liên tục và mỗi người cũng đều di chuyển để dành chỗ trống cho những người mới đến hoặc di chuyển xung quanh để lấp đầy khoảng trống. Nhưng không một ai phàn nàn – mọi người đều phối hợp với sự thông cảm và những nụ cười. Tất cả chúng tôi đều hiểu rằng đây là cơ hội quý giá để tham gia vào một nhóm luyện công tập thể lớn đến như vậy và cũng là cách tốt nhất để cho nhiều người hơn nữa biết về Pháp Luân Đại Pháp.

Một số điểm luyện công ngoài trời đã tổ chức thành những nhóm luyện công tập thể quy mô lớn vào những ngày cuối tuần để quảng bá Pháp Luân Đại Pháp và vì vậy mà nhiều người được hưởng lợi ích từ đó. Tuy nhiên, không ai trong chúng tôi từng được tham gia vào một buổi luyện công ngoài trời với 10.000 người khác – đó quả là một ngày rất đặc biệt đối với tất cả chúng tôi, và chúng tôi trong lòng đều cảm thấy có chút dư vị nào đó.

Nhạc luyện công bắt đầu lúc sáu giờ. Theo nền nhạc êm dịu và chỉ lệnh của Sư phụ, các học viên thực hiện năm bài công pháp thật đồng đều. Tôi không muốn mở mắt ra sau khi nhạc dừng. Trường năng lượng rất mạnh mẽ, rất khác biệt so với luyện công ở những nhóm nhỏ. Khi ở nhà, đôi chân tôi đau đớn sau 30 phút đả tọa, nhưng tôi cảm thấy khác biệt vào ngày hôm đó. Toàn thân tôi nhẹ nhàng và tôi ở trong trạng thái hoàn toàn nhập định – một cảm giác thật tuyệt không thể diễn tả bằng lời.

Người học viên ngồi cạnh tôi cũng có trải nghiệm tương tự. Cô ấy nói: “Tôi cảm thấy thân thể mình dần dần to lớn hơn và cao hơn, cao hơn hội trường triển lãm ở đây. Tôi có một chút sợ hãi vì vậy đã mở mắt ra, sau đó thì mọi thứ biến mất. Tôi hối hận vì đã làm vậy, tôi không nên mở mắt ra.”

Các học viên khác chia sẻ những điều họ thấy trong lúc thiền định. Một số người đã thấy được những cảnh tượng mỹ diệu ở các không gian khác, một số người thì thấy quảng trường này biến thành một chiếc thuyền Pháp khổng lồ, Sư phụ đứng ở mũi thuyền và các học viên đều ở trên thuyền. Ngày hôm đó mỗi học viên đều có được trải nghiệm tuyệt vời của mình.

10.000 học viên đã tham gia sự kiện này, nhưng không có sự chuẩn bị kỹ lưỡng hay diễn tập trước. Mọi thứ đều được quyết định và thực hiện trong cùng một ngày. Tuy nhiên, sự ngay ngắn và đồng loạt của nhóm luyện công đã tạo nên một cảnh tượng tuyệt vời. Người dân đã tụ tập để xem từ các vỉa hè và cầu vượt. Một kỹ sư cao cấp sau đó đã nói với tôi rằng: “Pháp Luân Công thật tuyệt! Nhiều người như vậy, chỉnh tề như vậy, quả thực các bạn còn hơn cả quân đội nữa.”

Anh cũng nhận xét về số lượng lớn các học viên. Anh ấy đếm số lượng theo hàng ngang và hàng dọc rồi ước tính có khoảng 12.000 học viên tất cả.

Những lợi ích từ Đại Pháp

Các học viên ngày hôm đó đến từ tất cả các tầng lớp trong xã hội. Có những công nhân lao động tay chân, nông dân, bộ đội và viên chức chính phủ, cũng như cả người lớn và trẻ em.

Mọi người đều thu được lợi ích cả về thể chất và tinh thần nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, vì thế họ đã tham gia sự kiện này với niềm vui to lớn. Mọi người đến và rời đi một cách yên lặng, vì vậy không có đám đông nào gây tiếng ồn quá mức. Những chiếc xe đạp được dựng gọn gàng và không cần có cảnh sát giữ gìn trật tự. Những người bình thường không thể hiểu được – Họ nghĩ: “Sao mà họ có thể làm được như thế?”

Pháp Luân Đại Pháp chỉ dẫn các học viên trên con đường phản bổn quy chân. Họ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và tuân theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Cách hành xử của họ trong suốt buổi luyện công lớn đó là bản tính tự nhiên của họ, biểu hiện nhân cách tuyệt vời của các học viên Đại Pháp.

Bà A là một kế toán. Bà và cháu trai Lạc Lạc đều có vấn đề về sức khỏe và đã bắt đầu tập luyện khí công. Môn khí công mà họ học không giúp họ khỏe hơn, mà lại khiến người cháu trai Lạc Lạc bị phụ thể làm cho teo cơ mặt.

Một ngày nọ, khi đang nắm tay bà mình, Lạc Lạc chỉ tay về phía một nhóm học viên Pháp Luân Đại Pháp và nói: “Bà ơi! Trường năng lượng đó thật tốt!” Vì vậy, hai bà cháu đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công và Lạc Lạc nhanh chóng được khỏi bệnh. Lạc Lạc đã kể lại chi tiết cho tôi rằng Sư phụ đã loại bỏ phụ thể bám vào cơ thể cháu như thế nào và chia sẻ nhiều điều thú vị xảy ra với cháu sau khi bắt đầu tu luyện.

Đại Pháp cũng ban cho Lạc lạc trí huệ và cháu được nhận vào một trường đại học nổi tiếng ở Mỹ quốc với một học bổng toàn phần. Bây giờ Lạc Lạc đang học tiến sĩ.

Ông B là một nhân viên cảnh sát bị bệnh loét dạ dày khi còn trẻ. Điều trị bằng thuốc và chạy chữa ở bệnh viện không có tác dụng, nhưng bệnh dạ dày của ông đã biến mất sau khi ông bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ông đã đọc các sách Đại Pháp và luyện các bài công pháp. Ông cũng chăm chú hơn trong công việc và được khen thưởng danh hiệu “nhân viên của năm” trong nhiều năm liên tiếp. Ông cũng nhận được hơn 20 bằng khen khác.

Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 07 năm 1999, ông đã đến chính quyền tỉnh để khiếu nại về quyền được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó cấp trên của ông đã đe dọa sẽ chuyển vị trí công tác của ông nếu ông không từ bỏ tu luyện, ông B đã chọn tiếp tục tu luyện. Anh trai ông, cũng là một nhân viên cảnh sát đã rất tức giận với ông đến nỗi hầu như không nói chuyện với ông.

Ở vị trí mới của mình, ông B vẫn làm việc chăm chỉ. Trong vài dịp, cấp trên của ông muốn đề bạt ông nhưng những quan chức cấp trên không đồng ý. “Ông ta luyện Pháp Luân Công,” họ nói.

Sau đó ông bảo các bạn mình rằng: “Điều đó thật đáng giá! Tôi đã được biết đến Đại Pháp, Pháp của vũ trụ, vì thế tôi đã không sống vô ích.”

Ông C là một giáo sư âm nhạc 70 tuổi. Ông đã có vấn đề với cột sống, vì vậy ông đã đến các chuyên gia ở các bệnh viện đầu ngành và sang Đài Loan điều trị. Các bác sĩ nói với ông rằng bệnh tình của ông không thể chữa được.

Khi không còn hy vọng, ông đã gặp được Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi bắt đầu tu luyện, ông đã hồi phục sức khỏe chỉ trong vài tháng và quay lại giảng dạy. “Đây là một kỳ tích ở nhân gian!” ông thốt lên. Ông đã chia sẻ kinh nghiệm của mình tại một Pháp hội Pháp Luân Đại Pháp và đưa ra các hồ sơ bệnh án trước đây từ một bệnh viện lớn ở Đài Loan.

Tôi cũng biết một vài học viên là cán bộ cao cấp của chính phủ. Họ đã mắc các chứng bệnh khác nhau trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, như các bệnh về tim và phổi, cùng với các chứng bệnh khác. Họ liên tục đi bệnh viện và cần người chăm sóc.

Họ đã trải nghiệm những thay đổi to lớn cả thể chất lẫn tinh thần sau khi học Pháp Luân Đại Pháp. Họ đã coi nhẹ danh vọng và tiền bạc, và một số người trong họ được đánh giá cao trong công việc và giành được các giải thưởng nghiên cứu khoa học.

Mặc dù tất cả họ đều là nạn nhân của cuộc đàn áp ở các mức độ khác nhau, họ vẫn không sợ hãi và giữ vững đức tin của mình. Họ chiểu theo Pháp của Sư phụ và sử dụng bất cứ cách nào có thể để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, để cho nhiều người biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt.

Khi một người đắc Pháp, chân lý vũ trụ đã bén rễ trong lòng họ, cho dù sóng to gió lớn thế nào, họ cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Sư phụ giảng:

“Đại Pháp hồng truyền, người nghe thấy sẽ tìm, người đắc được sẽ thích, người tu tăng lên hàng ngày, nay không đếm xiết.” (“Bái Sư”, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Sư phụ luôn bên cạnh các đệ tử ở Thẩm Dương

Dù cho Sư phụ chưa bao giờ giảng Pháp ở Thẩm Dương nhưng Ngài luôn luôn quan tâm và che chở cho các học viên. Một lần một học viên ở Bắc Kinh bảo tôi rằng Sư phụ đã dành vài giờ để xem video “Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm Pháp Luân Đại Pháp lần thứ hai tại Thẩm Dương” từ đầu cho đến kết thúc. Tôi vẫn là một học viên mới vào lúc đó, vì vậy tôi rất xúc động khi nghe điều đó.

Trước cuộc đàn áp, chúng tôi có một sổ tay liệt kê danh sách vị trí của trên 200 điểm luyện công ngoài trời, cùng với thông tin liên lạc ở Thẩm Dương để thuận tiện cho mọi người. Khi có nhiều học viên mới, cuốn sách Chuyển Pháp Luân đã không đủ cung cấp và chúng tôi phải mua sách trực tiếp từ các công ty in ấn.

Tôi đã có một cuốn ở điểm luyện công và tôi thấy một điều phối viên điểm luyện công đang chuyển một thùng sách Chuyển Pháp Luân xuống từ một chiếc xe tải.

Các học viên phân phối sách chỉ lấy tiền đúng với giá họ đã trả. Tất cả các việc đó đều là công việc tự nguyện. Họ thậm chí không tính chi phí thời gian và cước vận chuyển. Họ thấy hạnh phúc đơn giản bởi vì họ có thể giúp các đồng tu có được sách.

Một trong những nhà cung cấp đã nói với chúng tôi rằng anh đã bán cho chúng tôi trên mười ngàn cuốn sách Chuyển Pháp Luân chỉ trong một năm. Đó chỉ là con số chỉ từ một nhà cung cấp. Có thể thấy rằng con số đó chỉ là số lượng người dân ở Thẩm Dương là những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp lúc đó – ít nhất trên 10.000 người.

Sau khi chứng kiến buổi luyện công tập thể ngoài trời lớn ở Thẩm Dương, mọi người có thể hiểu hơn rằng tại sao 10.000 học viên đã đi đến Bắc Kinh vào ngày 25 tháng 04 năm 1999 để thỉnh nguyện hòa bình phản đối sự ngược đãi đối với các bạn đồng tu.

Đại Pháp đã thức tỉnh hàng triệu người và giúp họ bước đi trên con đường tu luyện. Sinh mệnh họ được kéo dài trong Đại Pháp và cảnh giới họ được thăng hoa trong Đại Pháp. Tôi tự hào và hạnh phúc khi được làm một lạp tử của Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/5/13/308533.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/5/17/150591.html

Đăng ngày 02-07-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share