[MINH HUỆ 11-06-2014] Năm nay tôi 70 tuổi. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp ngày 07 tháng 10 năm 1997. Vì những tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), tôi đã từng là người vô thần và không tin vào Thần Phật. Tuy nhiên một trải nghiệm kỳ diệu đã khiến tôi thay đổi quan niệm của mình.

Năm 1992, chúng tôi biết có một thầy khí công ở Thượng Hải đến thành phố chúng tôi. Chồng tôi mua vài vé vì bố chồng tôi đang bị bệnh nặng và anh muốn ông hưởng được lợi ích từ khoá học khí công này. Anh không mua vé cho tôi vì tôi không hứng thú và không muốn đi. Đến khóa học, em chồng của tôi gọi điện và nói rằng cô ấy không thể đi dự được.

Ánh sáng màu vàng

Mẹ chồng và chồng tôi đều khăng khăng muốn tôi đi dự khoá học đó nên tôi đã miễn cưỡng đi dự. Đêm đó khi đi ngủ tôi nhìn thấy một tia sáng vàng chiếu qua cửa sổ vào giường của mình. Tôi thức dậy, đi ra ngoài ban công và nhìn thấy một người đàn ông trong y phục màu vàng, ngồi ở giữa không trung, toàn thân phát ra ánh sáng chói màu vàng.

Tôi ngạc nhiên đánh thức chồng dậy và nói: ”Nhìn kìa, có một người đàn ông trong y phục màu vàng đang ngồi ở giữa không trung. Toàn thân ông ấy phát sáng, chiếu đến tận giường của chúng ta!” Chồng tôi rời khỏi giường và đi ra ban công. Anh nhìn chăm chú lên bầu trời một lúc rồi trở lại và nói: ”Anh không thấy gì cả. Có phải đó là thầy khí công mình gặp hôm nay không? Tôi nói:”Không phải đâu. Ông ấy nhỏ và gầy. Người ta còn phải giúp ông ấy đi lại mà.

Còn người đàn ông này thì to lớn, ngồi trong tư thế song bàn với tay để trên hai chân. Ông ngồi trên không trung. Làm sao ông ấy có thể ngồi trên không như vậy?” Chồng tôi không nhìn thấy ông ấy và không tin tôi. Anh trở về giường ngủ tiếp.

Tôi không thể ngủ lại. Tôi nằm trên giường với những tia sáng vàng chiếu rọi lên người. Tôi cảm thấy rất dễ chịu nhưng cũng bắt đầu thấy sợ hãi khi chùm ánh sáng vẫn chưa biến mất. Tôi nên làm gì? Tôi kéo chăn trùm qua đầu và nhắm mắt lại nhưng vẫn không có tác dụng. Tôi vẫn cảm nhận được ánh sáng vàng như thể tôi vẫn đang mở mắt.Tôi bước ra khỏi giường, nằm xuống nền nhà và trùm chăn kín người nhưng cũng không có tác dụng. Tôi lấy hết quần áo ra khỏi tủ quần áo và chui vào trong đó nhưng ánh sáng vẫn chiếu lên người tôi. Tôi đi xuống bếp và lấy một cái chảo nhôm đội lên đầu và nghĩ rằng cách này chắc chắn có thể che ánh sáng vàng nhưng vẫn không ích gì. Tôi cảm thấy căng thẳng. Dù đi bất cứ đâu, ánh sáng vàng vẫn theo tôi. Tôi không biết mình nên làm gì. Lúc đó đã 3 giờ rưỡi sáng. Tôi không có sự lựa chọn nào khác đành để cho ánh sáng đó chiếu lên người mình và về giường ngủ.

Ngày hôm sau tôi đi làm và hỏi đồng nghiệp: ”Có ai thấy một người đàn ông ngồi trên trời với y phục màu vàng lấp lánh ánh sáng vàng vào lúc 10 giờ rưỡi tối qua không? Họ trả lời là không thấy ông ấy. Một vài người hỏi liệu tôi có nằm mơ không. Tôi nói: ”Không, đó không phải là một giấc mơ. Ánh sáng đó vẫn còn chiếu lên người tôi lúc này.” Họ không hề tin tôi. Vài người nói: ”Chị vốn là người vô thần và chẳng tin điều gì cả. Sao hôm nay bỗng nhiên mê tín thế?” Tôi cảm thấy tệ hại và bất lực nhưng không thể đưa ra chứng cứ nào. Họ nhìn tôi với vẻ mặt hoài nghi và nói chuyện bằng giọng cười mỉa mai.

Tôi không thể giải thích cho họ một cách rõ ràng. Vì sao tôi lại gặp chuyện như vậy? Tôi từng dán nhãn cho những ai tin vào Thần Phật là “mê tín”. Bây giờ tôi cũng bị gọi là như vậy. Tôi tự hỏi, liệu nó là đúng hay sai? Họ cho rằng nó sai nhưng tôi đã từng thấy và trải nghiệm điều đó và ánh sáng ấy vẫn chiếu lên người tôi. Tôi nghĩ nó có thật nhưng tại sao những người khác không chứng kiến được điều này? Tôi không thể giải thích được nên không nói về nó nữa để tránh sự chế nhạo của mọi người. Tôi đã từng có thái độ giống như thái độ của họ với tôi. Bây giờ tôi đã có thay đổi cơ bản trong tâm mình. Chuyện thật xảy ra như vậy. Sao tôi có thể không tin được? Bây giờ tôi đã tin.

Một ngày nọ khi đạp xe, tôi cảm thấy người mình ấm lên vì những tia sáng chiếu vào người nhưng tôi không bị đổ mồ hôi. Tôi kêu thành tiếng: ”Sư phụ”. Tiếng gọi to đến nỗi những người xung quanh quay lại nhìn. Tôi cảm thấy xấu hổ và cúi đầu thấp xuống.Tôi không biết nói gì với họ. Ánh sáng vàng đã ở bên tôi suốt 18 ngày trước khi nó dần biến mất. Tôi quyết định tìm kiếm vị sư phụ này. Tôi bắt đầu hứng thú với những câu chuyện cổ tích và đi tham dự các lớp học khí công, nhưng vẫn chưa tìm được sư phụ.

Tôi từng làm phẫu thuật tuyệt dục vào năm 1985. Bác sĩ đã làm tổn thương ruột thừa của tôi trong ca mổ nên sau đó tôi cần phẫu thuật tiếp ruột thừa. Ruột thừa của tôi đã bị viêm. Những năm sau tôi có tất cả 6 đến 7 lần phẫu thuật nên có khá nhiều vết sẹo ở dạ dày. Tôi cũng bị nhiều di chứng hậu phẫu: Khi tôi cúi người xuống, thì vết mổ ruột thừa lồi lên một cục máu, khiến tôi rất khó chịu. Tôi cũng bị viêm khớp và đã uống 200 thang thuốc Trung y nhưng không thấy khoẻ hơn. Tôi cũng bị sa dạ dày và bệnh thoái hoá tiểu não. Tôi thường xuyên đến gặp bác sĩ nhưng sức khoẻ vẫn cứ ngày một xấu đi. Không có một ngày nào tôi cảm thấy thoải mái cả.

Tháng 10 năm 1997, một người hàng xóm của tôi nói rằng:” Trông chị không khoẻ lắm. Chị có muốn cùng tôi luyện vài bài tập không?” Tôi hỏi cô ấy đang tập môn gì. Cô trả lời: ”Pháp Luân Công. Môn này rất tốt và lại miễn phí. Các học viên đều rất tốt bụng.” Tôi nói: ”Vâng, em sẽ tập.”

Cuối cùng tôi cũng tìm được Sư phụ và Pháp Luân Đại Pháp

Ở điểm luyện công sáng hôm sau, phụ đạo viên chỉ cho tôi các động tác của bài tập. Tôi cảm thấy như mình đang gặp người thân lâu lắm chưa gặp. Cô ấy chỉnh lại những động tác của tôi một cách ân cần. Tôi cảm thấy rất ấm áp trong tâm.

Cô ấy cho tôi xem một bức tranh lớn với nhiều hình minh hoạ và giải thích các động tác. Khi tôi thấy hình minh hoạ và những hình ảnh của bài công pháp thứ năm, tôi cảm thấy choáng váng: ”Đó có phải là vị sư phụ tôi đã thấy ngồi trên bầu trời năm 1992 đó không? Ôi trời ơi! Cuối cùng tôi cũng tìm thấy ngài!” Tôi không thể ngăn được những giọt nước mắt. Tim tôi đập nhanh và toàn thân tôi run lên. Tôi đã không nói nên lời.

Vị phụ đạo viên hỏi tôi có chuyện gì xảy ra. Tôi đã không nói gì cho tới khi bình tĩnh lại. Tôi nói với cô ấy: ”Đây là vị Sư phụ tôi đã tìm kiếm bấy lâu nay.” Tôi giải thích cho cô nghe toàn bộ câu chuyện năm 1992. Cô ấy nói: ”Chị có nhân duyên đó.” Sau đó tôi quyết tâm rằng mình sẽ đi theo sư phụ cho đến khi viên mãn và sẽ không dao động trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

Kể từ đó tôi học Pháp, tham gia luyện công mỗi ngày và giúp các phụ đạo viên treo các tranh minh hoạ luyện công trong công viên. Những buổi sớm mùa đông tôi thấy Sư phụ đứng bên cạnh chúng tôi với đôi chân trần. Tôi nghĩ nếu Sư phụ không sợ lạnh thì tôi cũng sẽ không sợ lạnh.

Được vài ngày tôi cảm thấy quanh rốn mình bị nhiễm trùng. Sau đó một vật đỏ sẫm lồi ra khỏi lỗ rốn. Tôi kéo nó ra bằng một cây kim và thấy nó như một cái vòng với hai cái sừng nhỏ. Khi nhìn kỹ hơn tôi nhận ra nó chính là sợi chỉ thắt nút đã nằm trong bụng tôi hơn 10 năm nay. Đột nhiên nó bị rơi ra. Kể từ đó tôi có thể cúi người bình thường mà không còn bị đau bụng nữa. Một tháng sau khi tôi bắt đầu luyện Pháp Luân Công, tất cả bệnh tật đều biến mất. Tôi có thể đi bộ tới trạm xe buýt để đi học Pháp.

Một ngày mùa đông nọ, trời lạnh và có tuyết rơi. Sau khi luyện công xong, tôi thấy chỉ còn bốn học viên ở lại. Tôi thấy lạnh cóng và bị sụt sịt. Tôi đã từ từ đẩy được xe đạp về nhà. Về nhà toàn thân tôi run lập cập nhưng không cảm thấy lạnh. Cảm giác đó giống như ve sầu rùng mình thoát xác. Kể từ đó thân thể tôi trở nên rất nhẹ nhàng, giống như đã hoàn toàn thay da đổi thịt.

____________________________________

Bản tiếng Hán : https://www.minghui.org/mh/articles/2014/6/11/得法前,见到师父的法身-293315.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/6/20/1719.html

Đăng ngày 16-09-2014: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên bản.

Share