Bài viết của Tịnh Vũ, một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-06-2012] Tôi là một người có trí nhớ kém. Tôi quên hầu hết mọi việc ngay sau khi tôi gặp phải. Tuy nhiên, có một khoảnh khắc luôn in đậm trong tâm trí tôi, dù đã xảy ra 17 năm trước đây. Đó là Pháp hội Chia sẻ Pháp Luân Đại Pháp lần đầu tiên được tổ chức ở vùng Thương Châu vào ngày 01 tháng 10 năm 1995.

Pháp hội được tổ chức tại sân vận động bóng rổ của Trường Thể thao khu vực Thương Châu. Có nhiều khán đài xung quanh sân. Vào khoảng 07 giờ sáng, hết xe buýt này đến xe buýt khác chở đầy các học viên Pháp Luân Công đến từ các vùng lân cận. Ngay sau đó các học viên đã ngồi kín các khán đài. Rồi đến khán đài trung tâm của sân vận động cũng chật kín người. Tuy nhiên, vẫn còn nhiều xe buýt chở đầy các học viên đang xếp hàng chờ ở phía bên ngoài sân vận động hoặc vẫn có người đang trên đường đến sân vận động. Người phụ trách của sân vận động đã rất lo lắng.

Ông ấy nói với người chủ trì Pháp hội Chia sẻ kinh nghiệm: “Như đã thảo luận từ trước, chỉ khoảng 6.500 người có thể tham dự Pháp hội. Nhưng bây giờ, số người ở đây đã vượt quá con số 6.500. Nhiều người vẫn chưa vào được bên trong. Bây giờ có hai vấn đề: Thứ nhất, chắc chắn rằng địa điểm này không chứa được hết tất cả các học viên muốn tham gia Pháp hội. Thứ hai, nhiều cầu thang và các khán đài đã không được bảo trì trong nhiều năm. Chúng có thể bị sập nếu quá tải và việc này rất nguy hiểm. Vì vậy, chúng ta phải chuyển đến một địa điểm khác. Có một sân vận động lớn bên ngoài sân vận động này. Nó rất rộng và có thể chứa tất cả những người tham dự ngày hôm nay.”

Thật dễ dàng để nói “chuyển đến một vị trí khác.” Tuy nhiên, làm được điều này không hề dễ. Nó không giống như việc di chuyển một nhóm nhỏ. Khoảng 10.000 người đã ngồi ở đó, nếu như một nhóm lớn như vậy di chuyển dù chỉ một chút cũng có thể gây ra hỗn loạn. Nó dường như quá khó để thực hiện!

Người chủ trì Pháp hội dùng một chiếc loa thông báo lý do thay đổi địa điểm. Ông ấy thông báo: “Những người ở phía Đông của sân vận động hãy đứng dậy và sau đó đi bộ ra ngoài. Sau đó, những người ở phía Nam, phía Tây và phía Bắc của sân vận động sẽ theo sau.” Ngay sau khi ông thông báo xong, mọi người đã tiến hành ngay lập tức, từng nhóm từng nhóm một. Họ không phàn nàn, không vội vàng, nhưng rất khẩn trương và đều bước. Họ giống như những người lính đã được đào tạo trong nhiều năm. Họ rất hòa ái và bình tĩnh. Cần hiểu rằng: họ là những người đến từ những nơi khác nhau, tất cả không quen biết nhau. Chưa đến nửa giờ đồng hồ, hơn 10.000 người đã ngồi trên sân thể thao.

Vào lúc ấy, chúng tôi được thông báo rằng thành phố sẽ cắt điện trong vòng nửa ngày. Chúng tôi đã hỏi phòng phụ trách điện và tính toán rằng cách đó vài cây số vẫn có điện. Tất cả các học viên trong Trung tâm hỗ trợ Thương Châu bắt đầu giải quyết vấn đề. Ngay lập tức họ quyết định sử dụng dây điện đấu điện tạm thời để Pháp hội sẽ được tổ chức như dự kiến. Một số người đi mua dây điện, và một số đi mua ống cách điện và chôn xuống dưới đất, trong khi những người khác phối hợp với các công việc cần thiết một cách hiệu quả.

Mọi người ngồi trên sân vận động. Một số học viên đang đọc nhẩm Pháp, một số đang chia sẻ những trải nghiệm tu luyện của họ. Sau đó, ai đó mang đến một cái đài lớn và bật nhạc luyện công trên sân khấu. Những học viên ngồi gần sân khấu đứng dậy và bắt đầu luyện các bộ công pháp. Những người ngồi xa bắt đầu luyện bài công pháp thứ hai, Pháp Luân Trang Pháp. Bài công pháp thứ hai bao gồm chỉ một vài tư thế, vì vậy các học viên có thể luyện bài công pháp này rất tốt, ngay cả khi không có nhạc luyện công.

Toàn bộ sân vận động rất yên tĩnh. Những người lái xe buýt đang trò chuyện cũng rất xúc động trước cảnh tượng này. Một người nói, “Các học viên Pháp Luân Công thật tuyệt và có tổ chức. Nếu việc này xảy ra với một nhóm những người thường, sẽ có sự hỗn loạn. Thật là lạ khi có rất nhiều người ở đây, nhưng vẫn yên tĩnh. Tất cả mọi người đều rất tốt và có kỷ luật.” Ngay lập tức những người lái xe này đã tham gia luyện công cùng chúng tôi. Khoảng nửa giờ sau, điện đã có trở lại và Pháp hội bắt đầu ngay. Chúng tôi biết rằng các bạn học viên từ Trung tâm Hỗ trợ Thương Châu đã làm rất nhiều việc vì chúng tôi.

Pháp hội kết thúc vào khoảng 02 giờ chiều. Không rõ vì lý do gì, họ chỉ để cho chúng tôi ra ngoài bằng một cổng nhỏ lúc Pháp hội kết thúc. Cần hiểu rằng: hơn 10.000 người đi qua một cái cổng nhỏ. Không có sự hỗn loạn, không chen lấn, không xô đẩy hoặc vội vã. Mọi người lặng lẽ thẳng bước và rời sân vận động sớm. Cuối cùng, người chủ trì Pháp hội hỏi người phụ trách trường thể thao để kiểm tra xem liệu chúng tôi có sắp xếp mọi thứ đúng trật tự hay không. Người đó nói, “Không cần phải kiểm tra. Chỉ cần nhìn vào cách mọi người đã hành xử ngày hôm nay, chúng tôi hoàn toàn đảm bảo rằng tất cả đều tốt. Chỉ cần nhìn vào cách mọi người đã đi qua một cánh cổng nhỏ như thế nào, chúng tôi biết rằng nhóm của anh thật là khác thường. Nếu là những người thường, ít nhất một số người sẽ bị thương. Trời đã sẩm tối, vì vậy tôi đoán tất cả mọi người đều muốn được trở về nhà dùng bữa tối. Các anh đã làm rất tốt!”

Là học viên, tất cả chúng tôi hiểu tại sao phải có kỷ luật. Sân thể thao không hề có rác bẩn vì chúng tôi là những học viên tuân thủ các nguyên lý của Chân – Thiện – Nhẫn.

Thực tế, 10.000 học viên tham dự Pháp hội mới tham gia tập Pháp Luân Công chỉ vài tháng. Mỗi khi nhớ lại Pháp hội, tôi lại thầm nói trong tâm, “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Sư Phụ thật vĩ đại!”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/6/12/十七年过去了,这件事却让我豇忆犹新-257271.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/7/30/134693.html

Đăng ngày: 11-9-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share