[MINH HUỆ 26-05-2012] Trước khi trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi từng là người rất nhỏ nhen tính toán. Nếu người nào mà không làm tôi thất vọng, tôi cũng sẽ không làm họ thất vọng. Tuy nhiên, nếu người nào làm vậy với tôi, chắc chắn tôi sẽ làm vậy với họ. Tuy nhiên, tôi lại thấy rằng mình là người công chính.

Hai vợ chồng anh chồng tôi đều làm việc trong thành phố. Anh trai chồng tôi là cán bộ, nên anh ấy có cuộc sống tốt đẹp. Tôi thì sống ở ngoại ô. Chồng tôi là một công nhân, và tôi thì không có việc làm. Khi mẹ chồng tôi vừa 78 tuổi, bà bị phát triển viêm thấp khớp khắp cơ thể của mình. Khớp của bà bị biến dạng, bà nằm liệt giường và cần một ai đó để chăm sóc suốt ngày đêm.

Chị dâu nói với tôi rằng: “Anh chị làm việc hàng ngày, và con cái thì học thường trú trong trường. Vì vậy, anh chị không có ai ở đây để chăm sóc cho bà. Hơn nữa, nếu bà qua đời, anh chị sẽ khó khăn khi làm tang lễ bởi vì sống ở chung cư.” Ý nghĩa ẩn sau đó là họ muốn tôi và chồng tôi chăm sóc mẹ chồng của tôi. Tôi thách thức chị ấy bằng cách nói rằng: “Cái gì? Nếu người nào sống ở chung cư mà chết, gia đình họ chẳng thể tổ chức tang lễ sao? Bà ấy có hai người con trai. Bà nên sống với gia đình này trong một tháng và gia đình kia trong một tháng. Nếu xảy ra chuyện bà qua đời trong khi sống với chúng tôi, chúng tôi sẽ chính là người chuẩn bị tang lễ cho bà ấy. Không phải công bằng sao?”

Lúc đầu, mẹ chồng tôi ở nhà anh tôi, và hai anh chị chồng tôi thay phiên nhau chăm sóc. Tuy nhiên, trong vòng một tuần, chị dâu tôi đã có một trận đấu đá kịch liệt với gia đình, và kết quả là, mẹ chồng tôi chỉ ở với hai người con gái kể từ đó.

Vào tháng 02 năm 1998, tôi đã thật may mắn để bắt đầu tập luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cuối cùng tôi đã hiểu là một người tốt là thế nào, đó là, chiểu theo các tiêu chuẩn Chân – Thiện – Nhẫn. Đây là tiêu chuẩn thực sự. Khi suy nghĩ về cuộc sống khó khăn mà mẹ chồng tôi đang chịu đựng, tôi không còn lo lắng về hậu quả của việc mang bà về nhà, và đề nghị các chị chồng rằng để bà đến nhà tôi và bắt đầu tu luyện Đại Pháp với tôi.

Do bệnh tật của mình, mẹ chồng tôi không thể sử dụng đũa và khó có thể di chuyển cánh tay của mình. Cả hai chị chồng tôi và tôi thay phiên nhau chăm sóc cho bà. Tôi đút cho bà ăn 3 lần mỗi ngày. Tôi cũng giúp chải tóc, rửa mặt, rửa tay và xử lý các việc vệ sinh của bà. Đôi khi bà làm bẩn quần, nhưng tôi đã không phàn nàn về điều đó. Tôi dạy bà tập năm bài công pháp và đọc sách Đại Pháp với bà, hy vọng rằng bà có thể nhanh chóng phục hồi và không bị giày vò bởi bệnh tật.

Điều thần diệu của Đại Pháp đã nhanh chóng triển hiện thông qua mẹ chồng tôi. Ngay sau đó, bà có thể tự chải tóc, rửa mặt và ăn uống. Trước đó, bà không thèm ăn và không thể ngủ ngon, nhưng bây giờ bà ăn và ngủ tốt. Trước đây, khi có sự thay đổi thời tiết, xương khớp của bà sẽ đau. Tuy nhiên, sau khi bà bắt đầu tập luyện, dù thời tiết có đổi như thế nào, bà cũng không bị ảnh hưởng bởi nó. Khi thời tiết tốt, tôi dắt bà ra ngoài để tận hưởng ánh nắng.

Thấy mẹ chồng tôi được đối đãi tốt như thế nào, người dân làng nói với tôi: “Bà ấy đã phải chịu đựng quá lâu, nhưng bây giờ bà ấy đã có được may mắn trong tuổi già của mình. Đó là bởi vì có một cô con dâu là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.”

Mẹ chồng tôi có năm anh chị em và vài chục người họ hàng. Khi họ đến thăm bà ấy, tôi đãi họ thức ăn ngon và giúp họ thoái đảng và các tổ chức liên đới của nó. Trong sáu tháng cuối cùng của cuộc đời, khi bà hoàn toàn nằm liệt giường, hai chị gái chồng và tôi đã chăm sóc cho bà. Những người con trai, con gái, cháu trai, cháu gái trong gia đình thường xuyên đến nhà tôi, và mỗi khi họ đến, họ đã đảo lộn mọi thứ trong nhà tôi. Thấy vậy, tôi đã cố gắng khắc chế bản thân và không nổi nóng, điều tôi đã không thể làm được trong quá khứ. Ở tuổi 85, mẹ chồng tôi đã qua đời trong thanh thản. Bởi vì Pháp Luân Đại Pháp là môn thực hành tu luyện cả tâm và thân, khi thi thể mẹ chồng tôi để tại nhà trong chín ngày sau khi chết, khuôn mặt của bà biểu hiện một làn da hồng nhuận, như thể đang ngủ. Mọi người thấy rằng nó thực sự là kỳ diệu.

Sau đám tang, chị dâu tôi muốn phân chia thừa kế của mẹ chồng tôi và cho tôi một nửa, nhưng tôi nói chị ấy cứ lấy cả. Khi hai chị chồng tôi mỗi người đưa tôi 1.000 nhân dân tệ để lo chi phí đám tang, tôi cũng đã từ chối.

Do một sự hiểu lầm trong quá khứ, tôi đã không nói chuyện với chị dâu của tôi trong 20 năm. Sau khi mẹ chồng tôi qua đời, chị ấy liên tục mời tôi đến nhà chị. Khi ngày lễ đến, chị nhờ các con của mình mang đến cho tôi vài món quà. Chị ấy đôi khi cũng đến nhà tôi. Năm nay, chị dâu của tôi cũng bắt đầu tập luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã mua cho chị ấy một cuốn Chuyển Pháp Luân, một máy nghe nhạc MP3, và một đĩa DVD hướng dẫn luyện công. Bây giờ tất cả người thân đều đánh giá tôi rất cao, và bất cứ khi nào họ có đồ tươi sống nào, họ cũng muốn chia cho tôi một ít. Một lần, chị dâu tôi đã mua một số nấm hảo hạng. Chị bảo giá là hơn 200 nhân dân tệ mỗi cân. Cho chù tôi có từ chối thế nào, chị ấy vẫn khăng khăng đòi chia một ít cho tôi.

Những người từng nói rằng tôi thật ngớ ngẩn khi tập luyện Pháp Luân Đại Pháp đã không còn nói thế. Thay vào đó, bây giờ họ nói rằng những người tập luyện Pháp Luân Đại Pháp là tuyệt vời. Nhờ Đại Pháp, tôi đã có thể mang điều tốt đẹp đến cho người dân trên thế giới.

Theo thông tri kêu gọi viết bài kỷ niệm 20 năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/5/26/【征稿选登】好媳妇-256616.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2012/6/10/133885.html
Đăng ngày 13-7-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share