Từ Pháp hội Chia sẻ kinh nghiệm qua mạng Internet lần thứ VIII dành cho học viên tại Trung Quốc

Bài viết của Liên, học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-11-2011]Tôi sống ở một huyện nhỏ, nơi mà hầu hết láng giềng của tôi là đồng nghiệp của cha mẹ tôi, và nhiều người biết tôi từ khi còn nhỏ. Tôi khá hướng nội, do đó trong những ngày đầu của cuộc đàn áp Pháp Luân Công, tôi không sẵn lòng đi phân phát tài liệu giảng rõ sự thật trong huyện của tôi. Tôi cũng yêu cầu các bạn đồng tu không phân phát các tài liệu này trong huyện của tôi, vì tôi không muốn mọi người nghĩ rằng tôi đã phân phát tờ rơi. Tôi nghĩ rằng điều này là bắt buộc để bảo vệ bản thân mình. Trong thời gian tôi trở lại huyện, tôi đã có một cảm giác kỳ lạ. Cha mẹ tôi cũng cảm thấy khó chịu, vì họ nghĩ rằng tôi đang giấu một điều gì đó. Sau khi học Pháp một thời gian, cuối cùng tôi nhận ra rằng phân phát tờ rơi Pháp Luân Đại Pháp là rất quan trọng để giúp thanh trừ tà linh. Khi mọi người hiểu sự thật về Đại Pháp, họ sẽ có một cái nhìn tích cực về môn tu luyện này, và môi trường tu luyện sẽ được cải thiện.

Năm 2010, Phòng 610 ở địa phương chúng tôi muốn đưa tôi đến một trung tâm tẩy não. Bí thư đảng tại trường học đã thông báo trước với tôi và bảo tôi chỉ cần ký vào một tuyên bố bảo đảm, thì tôi sẽ không bị đưa đi và cũng sẽ được an toàn. Tôi giải thích rằng mọi thứ tại trung tâm tẩy não không giống như những gì ông ấy nghĩ hay giống như những gì được tuyên truyền – nó không phải là “giáo dục thông qua ảnh hưởng mang tính xây dựng.” Tôi cũng nói với ông ấy rằng có nhiều cơ quan đã phải đóng cửa vì nhân viên của họ bị đưa tới các trung tâm tẩy não. Tôi từ chối ký tuyên bố bảo đảm và yêu cầu đích thân nói chuyện với trưởng phòng.

– Trích từ tác giả

Kính chào Sư Phụ! Chào các bạn đồng tu!

Tôi hiểu rằng sự tăng cường của chính niệm phụ thuộc vào việc học Pháp tinh tấn và tu luyện tốt. Do đó việc giảng thanh chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp sẽ có hiệu quả, và các can nhiễu sẽ được giảm đến mức tối đa. Nếu một học viên còn nhiều nhân tâm thì điều ngược lại sẽ xảy ra. Tôi chưa đạt đến độ tôi có thể nói chuyện thoải mái với tất cả mọi người, nhưng tôi có thể thấy môi trường quanh tôi thay đổi tương ứng với mức độ tinh tấn trong tu luyện của tôi.

Tu luyện tốt và cứu chúng sinh

Tôi sống ở một huyện nhỏ, nơi mà hầu hết láng giềng của tôi là đồng nghiệp của cha mẹ tôi, và nhiều người biết tôi từ khi còn nhỏ. Tôi khá hướng nội, và ít khi chào hỏi mọi người tôi gặp ngoài đường. Những ngày đầu của cuộc đàn áp, tôi không muốn đi phân phát tài liệu giảng rõ sự thật trong huyện của tôi. Tôi cũng yêu cầu các bạn đồng tu không phân phát các tài liệu này trong huyện của tôi, vì tôi không muốn mọi người nghĩ rằng tôi đã phân phát tờ rơi. Tôi nghĩ rằng điều này là bắt buộc để bảo vệ bản thân mình.

Những lần tôi trở lại huyện, tôi đã có một cảm giác kỳ lạ. Cha mẹ tôi cũng cảm thấy khó chịu, bởi vì họ nghĩ rằng tôi đang giấu một điều gì đó.

Sau khi học Pháp một thời gian, cuối cùng tôi nhận ra rằng phân phát tờ rơi Pháp Luân Đại Pháp là rất quan trọng để giúp thanh trừ tà linh. Khi mọi người hiểu sự thật về Đại Pháp, họ sẽ có một cái nhìn tích cực về môn tu luyện này, và môi trường tu luyện sẽ được cải thiện, và tôi cũng sẽ được an toàn.

Hiểu ra được những điều trên, trước khi tôi đi nghỉ đông đón năm mới cùng với cha mẹ, tôi đã đề nghị các bạn đồng tu phân phát tờ rơi trong huyện của tôi. Sau khi trở về, tôi đã gặp một người bạn. Anh ấy trông bối rối và nói: “Có ai đó đã phân phát tờ rơi Pháp Luân Đại Pháp.” Tôi mỉm cười và nói:“Thật sao! Điều này là tốt. Nhận được tờ rơi như vậy ở khắp mọi nơi là điều bình thường.” Sau đó tôi nói với anh ấy mình đã bị bức hại như thế nào, và cuối cùng anh cũng hiểu được tầm quan trọng của việc nhận được tờ rơi Pháp Luân Công.

Sau này tôi cũng phân phát tờ rơi ở huyện của tôi. Thông thường tôi chọn thời điểm chỉ có vài người bên ngoài để tránh gặp phải các gương mặt quen thuộc. Tuy nhiên, kiểu chạm mặt như vậy không phải lúc nào cũng tránh được. Năm 2008, tôi đến một tòa nhà bảy tầng định phân phát đĩa DVD Thần Vận. Tại một điểm tôi nghe tiếng ai đó đang đi lên cầu thang. Trước khi tôi nghĩ ra phải làm gì thì người đó đã đi đến tầng thứ sáu. Không có chỗ nào để nấp, tôi đành đi xuống trở lại và thấy một đồng nghiệp của mẹ tôi. Bà ấy rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi. Tôi tiến về phía trước và đưa cho bà một đĩa DVD, nói với bà ấy rằng đó là một buổi biểu diễn tuyệt vời bao gồm nhiều bài hát và điệu múa. Bà ấy nhận lấy nó và tôi còn phân phát thêm được vài đĩa DVD nữa trên đường đi xuống.

Sau này tôi bắt đầu nói chuyện với người dân trong huyện của tôi về Pháp Luân Đại Pháp. Lúc đầu không được suôn sẻ lắm. Đôi khi phải mất hai giờ đồng hồ tôi mới gặp được một người nào đó. Ngay cả khi tôi chặn ai đó lại, người đó cũng không muốn lắng nghe lâu. Tôi nghĩ đến việc từ bỏ cách tiếp cận này, nhưng sau khi học Pháp, tôi quyết định tiếp tục. Tôi phải xả bỏ các tâm chấp trước và vượt qua sự can nhiễu từ mẹ mình.

Mẹ tôi là khá nhút nhát, không có ý chí, và sợ các thành viên Đảng Cộng sản. Khi tôi bị bức hại dã man, tinh thần của bà trở nên không ổn định và phải nhập viện. Khi bà phát hiện ra rằng tôi đã đi bộ quanh khu của chúng tôi nói chuyện với mọi người trong nhiều giờ liền, bà đã rất tức giận và hỏi tôi một cách lo lắng,“Con đã nói chuyện gì với mọi người vậy? Có phải về Đại Pháp không? Ngoài mặt, có thể họ đang lắng nghe con, thực tế thì họ đang cười nhạo con và còn có thể báo cáo cho cảnh sát nữa…”

Tôi bình tĩnh nói với bà rằng mọi người trong huyện của chúng tôi đều sẵn lòng lắng nghe tôi nói. Thực tế nhiều người đã rất ủng hộ tôi. Những người hiểu Đại Pháp là gì đều bảo vệ tôi. Tuy vậy, những người không hiểu về Đại Pháp lại có thể gây nên rắc rối.

Mẹ tôi không đồng ý, mặc dù tôi không bị động tâm bởi lời nói của bà. Tôi biết bà lo lắng cho sự an toàn của tôi. Tôi phải tu luyện thật tốt và thanh tỉnh trong những việc mình đang làm. Cùng với thời gian, mọi thứ đã trở nên ổn định, vì vậy bà không còn phản đối nữa.

Một ngày nọ, tôi gặp một cặp vợ chồng cao tuổi lắng nghe tôi một cách chăm chú. Tôi hỏi họ có muốn đọc Cửu Bình không. Họ nói có, vì vậy tôi đã tặng họ một cuốn.

Một vài ngày sau đó, khi trở về nhà từ chỗ làm, mẹ tôi đã ném một bản cuốn cửu bình vào tôi và nói rằng, “Tại sao con lại đưa cuốn sách này? Nếu không vì mẹ, chắc họ đã báo cáo con rồi. Tại sao con lại bất cẩn như vậy?”

Tôi không hiểu những gì đã xảy ra. Sau này, một lần tôi lại gặp người phụ nữ lớn tuổi đó. Tôi hỏi bà ấy đã đọc cửu bình chưa. Bà nói rằng bà đã đọc, nhưng vì cuốn sách động chạm tới vấn đề chính trị nên bà ấy muốn trả lại cho tôi. Khi bà ấy đến nhà tôi, mẹ tôi là người duy nhất ở nhà, bà ấy nói với mẹ tôi rằng đưa cuốn sách này cho bất cứ ai khác là điều không an toàn. Tôi hiểu ra là những người này không định báo cáo tôi, tôi đã nói chuyện với mẹ mình về việc này.

Trong huyện của tôi không có nhiều người đi bộ trên phố. Trên trang web Minh Huệ [Hán ngữ], nhiều bài viết đề xuất rằng nên đến nhà của người dân để giảng rõ sự thật và khuyên họ thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Tôi quyết định đi đến hàng chục nhà những người có quan hệ tốt với cha mẹ tôi.

Mỗi tối tôi tới thăm một gia đình. Tôi mang theo bên mình một ít đồ ăn vặt. Trong quá khứ, một số người đã lắng nghe những gì tôi nói, nhưng không làm “tam thoái” (thoái ĐCSTQ, Đoàn Thanh niên, Đội Thiếu niên Tiền phong). Khi tôi đến thăm họ tại nhà, họ cảm thấy rất an toàn và do đó sẵn sàng làm tam thoái. Tuy nhiên, có những người vẫn không muốn thoái đảng, và một người còn từ chối mở cửa nhà anh ấy.

Một vài ngày sau khi tôi bắt đầu đến từng nhà để gặp mọi người, mẹ tôi đã rất khó chịu. Bà run sợ tới mức bị mất ngủ. Tôi cảm thấy bà đang bị bức hại bởi tà linh từ các không gian khác, do đó, tôi phát chính niệm để tiêu diệt các tà linh này, nhưng hiệu quả chỉ rất hạn chế. Sau này tôi phát hiện rằng bà đã nghĩ rằng tôi đưa cho mỗi gia đình một đĩa DVD, mà đó có thể được dùng làm bằng chứng để mọi người báo cáo tôi. Bà luôn luôn lo lắng.

Tôi giải thích với bà rằng tôi chỉ đến thăm những gia đình mà chúng tôi quen và không nói bất cứ điều gì trừ khi họ sẵn sàng lắng nghe. Từ biểu hiện của họ tôi biết mình có nên tiếp tục hay không, và tôi không phân phát bất kỳ đĩa DVD nào.

Mẹ tôi nghe lời giải thích của tôi và không còn sợ hãi nữa. Thực tế, bà đã đỡ hơn nhiều so với lúc tôi mới trở về từ trại lao động cưỡng bức. Vào thời điểm đó bà không cho phép tôi giữ bất kỳ tờ rơi nào ở nhà. Bà kiểm tra tất cả các ngăn kéo để chắc chắn rằng không có tờ rơi nào. Bà cũng không thích bất kỳ đồng tu nào tới thăm tôi. Giờ đây tôi có thể truy cập vào Internet, in tờ rơi, và làm đĩa DVD. Bà còn chào đón các học viên tới nhà và nói rằng các học viên không trộm cắp, hoặc làm bất cứ điều gì bất hợp pháp.

Tôi hiểu rằng việc không ngừng đề cao tâm tính bằng cách tinh tấn học Pháp là rất quan trọng để tránh sự can nhiễu của tà ác và giúp các thành viên trong gia đình xả bỏ nỗi sợ hãi.

Bây giờ tất cả mọi người trong huyện đối xử với tôi rất tốt, dù họ có hay không làm tam thoái. Tôi giảng rõ sự thật về Đại Pháp cho bác gác cổng của ủy ban dân cư, và bác đã bảo vệ tôi bất cứ khi nào có một cuộc điều tra về tôi.

Cứu người tại nơi làm việc

Tôi làm việc tại một trường học và đã phải đổi việc một vài lần vì cuộc đàn áp. Tôi đến chỗ làm từ sớm, dọn sạch văn phòng, và sau đó cố gắng kết bạn với bất cứ ai mà tôi gặp.

Tôi là một nhân viên hành chính, và trách nhiệm của tôi là đảm bảo không ai được vi phạm quy định. Trong khi tôi thực hiện nghiêm túc các quy định của trường, nếu có một vấn đề xảy ra thì tôi sẽ xử lý nó dựa trên các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Kết quả là tôi có mối quan hệ tốt với các giáo viên và đã giành được sự tin tưởng của họ, điều này làm cho tôi giảng rõ sự thật cho họ dễ dàng hơn.

Công việc của tôi còn phải đi tới tất cả các văn phòng trong trường một lần mỗi tuần. Vì vậy tôi có nhiều cơ hội để nói chuyện một mình với các giáo viên, hoặc tặng cho họ đĩa DVD. Tất nhiên, tôi cũng bỏ lỡ một số cơ hội vì chưa làm được tốt.

Bí thư đảng của trường chúng tôi nghỉ hưu vào năm 2007. Bí thư mới đến tuân thủ rất nghiêm ngặt các hướng dẫn của Phòng 610. Trong ngày nghỉ lễ, ông sắp xếp để các đảng viên theo dõi tôi. Sau khi tôi ngắt kết nối điện thoại của tôi, ông đã nhờ nhân viên trong văn phòng khu phố kiểm tra tôi.

Sau ngày nghỉ lễ, tôi thấy ông ấy đứng ở cửa trước của trường chúng tôi, nhưng ông giả vờ không nhìn thấy tôi. Tôi đến gần và chào ông. Ông rất ngạc nhiên và chỉ gật đầu. Sau này tôi có thời gian để đi đến văn phòng của ông ấy, tôi hỏi có phải ông đã sắp xếp cho một người nào đó gọi cho tôi trong những ngày nghỉ không. Ông nói rằng ông đã làm như vậy. Tôi nói với ông ấy rằng, bởi vì tôi đã bị bức hại vài năm trước đây, các cuộc gọi của người lạ làm cho mẹ tôi lo lắng và không thể ngủ, và tôi đã ngắt điện thoại vì lo lắng cho sức khỏe của mẹ tôi. Sau đó tôi nói với ông về những câu chuyện bịa đặt trên truyền hình, làm thế nào tôi bị giam giữ bất hợp pháp, và khoảng thời gian khó khăn tôi đã trải qua trong trại lao động cưỡng bức. Ông lặng lẽ lắng nghe và gật đầu nhiều lần. Khi tôi sắp rời đi, ông nói rằng ông đánh giá cao những gì tôi nói với ông, và ông hoan nghênh tôi trở lại nói chuyện với ông ấy một lần nữa.

Tôi đã không tham dự buổi lễ kéo cờ sau giờ học trong bốn tuần liền. Khi tôi gặp bí thư đảng, ông nói với tôi rằng tôi nên tham dự. Tôi chợt nhớ rằng tôi đã không giải thích cho ông ấy lý do không tham dự, vì vậy một buổi tối tôi đã đến nói chuyện với ông ấy. Tôi nói với ông rằng tôi sẽ không tham gia vào nghi lễ chính trị và giải thích rằng yêu nước không có nghĩa là yêu đảng. Sau hơn một giờ giảng rõ sự thật cho ông ấy, cuối cùng ông đã hiểu được cách nghĩ của tôi.

Tôi đã nói chuyện với bí thư đảng nhiều lần và đưa cho ông ấy cửu bình. Ông đã lựa chọn điều gì là tốt cho tương lai của mình. Không còn ai ở trường kiểm tra tôi nữa, và tôi có thể dành thời gian rảnh rỗi để học Pháp.

Năm 2010, Phòng 610 ở địa phương chúng tôi muốn đưa tôi đến một trung tâm tẩy não. Bí thư đảng tại trường học đã thông báo trước với tôi và bảo tôi chỉ cần ký vào một tuyên bố bảo đảm. Tôi nói với ông rằng bức hại tôi sẽ không có lợi cho trường của chúng tôi, và rằng tôi sẽ không ký tuyên bố bảo đảm. Tôi hỏi ông làm thế nào điều này xảy ra. Ông nói rằng trưởng Phòng đào tạo của chúng tôi đã đến thăm giám đốc của Phòng 610, người này hỏi tôi dạo này thế nào. Trưởng phòng nói rằng tôi đang làm tốt. Giám đốc Phòng 610 nói,“Nếu vậy, để chúng tôi kết thúc trường hợp này bằng cách yêu cầu anh ta ký một tuyên bố bảo đảm.” Trưởng phòng nghĩ rằng điều này sẽ giúp giải quyết vụ việc và đồng ý.

Sau khi nghe những gì ông ấy nói, tôi nói với ông rằng việc này không giống như những gì ông nghĩ đâu. Đây là một cách khác để bức hại tôi. Bởi vì tôi không ký tuyên bố bảo đảm, tôi đã bị giam giữ bất hợp pháp tại một trung tâm tẩy não và bị lạm dụng về thể chất. Trung tâm tẩy não không phải là như ông nghĩ là “giáo dục thông qua ảnh hưởng mang tính xây dựng.” Tôi cũng nói với ông rằng có những cơ quan phải đóng cửa chỉ vì họ bị mất người lao động đến trung tâm tẩy não. Tôi từ chối ký tuyên bố bảo đảm và không muốn Phòng giáo dục của chúng tôi bị ảnh hưởng, vì vậy tôi yêu cầu được nói chuyện với trưởng phòng. Ông cho tôi tên của vị trưởng phòng mà tôi sẽ tới nói chuyện.

Một vài ngày sau, tôi tới Phòng giáo dục và nói với trưởng phòng về bản chất thực sự của trung tâm tẩy não. Tôi cũng nói rằng Phòng giáo dục sẽ không có lợi khi nói chuyện với Phòng 610, và để tôi nói chuyện trực tiếp với Phòng 610. Trưởng phòng cho biết ông ấy sẽ đảm nhận việc này và tôi không cần phải đi.

Mặc dù nỗ lực bức hại này không thành công, tôi biết là nó có liên quan tới tâm tính của tôi. Tôi đã không đủ tinh tấn trong tu luyện và thiếu sự đề cao tâm tính của mình. Vấn đề cơ bản của tôi là tôi vẫn còn có nhiều chấp trước và tôi không thể luôn luôn duy trì sự tinh tấn. Tôi đã giải quyết bằng cách cố gắng hơn trong tu luyện để tôi có thể cứu được nhiều chúng sinh hơn. Tôi không muốn làm Sư Phụ thất vọng.

Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không đúng.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/27/明慧法会–多救人-开创良好的修炼环境-249396.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/1/5/130524.html#.T5nn2NnrfDx

Đăng ngày 18-5-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share