Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua mạng Internet lần thứ VIII dành cho các học viên ở Trung Quốc

Bài viết của một học viên vùng Nội Mông C

[MINH HUỆ 30-11-2011] Một học viên trong nhóm chúng tôi nói rằng chúng tôi nên có một buổi chia sẻ kinh nghiệm vì một người trong chúng tôi xuất hiện phụ thể. Chúng tôi tập hợp lại và lập tức bắt đầu phát chính niệm. Lúc chúng tôi hoàn thành, người bị nói có phụ thể đứng lên và chửi mắng tôi. Tôi cảm thấy rất xấu hổ vì điều này xảy ra trước mặt rất nhiều học viên. Tôi đổ mồ hôi đầm đìa. Tuy nhiên, tôi giữ tâm tính và bỏ qua tất cả những điều tuôn ra từ miệng người học viên kia. Đồng thời tôi hướng nội và tìm thấy chấp trước cảm thấy khinh thường người khác cũng như kiêu ngạo và bảo thủ của mình. Lúc đầu khi tôi bước vào phòng và nhìn thấy người đó, tôi tỏ vẻ không thích và cảm thấy khinh thường cô ấy. Sau khi về nhà, tôi hướng nội lần nữa và thấy rằng tôi biểu hiện rất tinh tấn nhưng trường năng lượng của tôi bị sai lệch. Đây là cốt lõi của tính kiêu ngạo, thiếu kiên nhẫn và ích kỷ của tôi. Bất cứ khi nào tôi cảm thấy bị xúc phạm, tôi sẽ đả kích những người khác ngay lập tức. Tôi thật sự bị sốc khi khám phá ra điều đó. Sư Phụ từ bi đã dùng cơ hội này để cho tôi thấy điều không ngay chính này ẩn sâu trong tôi.

— Trích từ tác giả    

Kính chào Sư Phụ từ bi! Chào các đồng tu trên toàn thế giới!

Tôi đã tập luyện Pháp Luân Công trong 13 năm, trong thời gian đó tôi đã trải nghiệm được nhiều hạnh phúc và khó khăn. Điều quý giá nhất trong tất cả là tôi trở nên càng ngày càng thành thục hơn và giác ngộ ý nghĩa thực sự của cuộc sống. Bằng tu luyện Đại Pháp của vũ trụ, Phật Pháp, cuộc sống của tôi trở nên cao thượng hơn và tôi đang đi về phía cuộc sống vĩnh hằng.

Tôi muốn nhân cơ hội chia sẻ kinh nghiệm qua internet này trình Sư Phụ và chia sẻ với các đồng tu kinh nghiệm tu luyện của tôi trong hai năm qua.

1. Chứng thực Pháp ở nhà và làm các hạng mục Chính Pháp

Vì để tốt hơn cho con tôi, tôi đã chuyển nhà đến nơi khác, cách hơn 1.000 km để sống với bố mẹ chồng trong khi chồng tôi vẫn còn sống ở chỗ cũ.

Trong những ngày đầu sau khi tôi về nhà, mẹ chồng tôi, cũng là một học viên, bắt đầu lo lắng về tôi. Nếu tôi không về nhà đúng giờ mà bà đã đặt ra cho tôi, bà sẽ trở nên lạnh lùng và phàn nàn liên tục. Tình huống này khiến tôi phát triển một chấp trước. Tôi phát triển một tâm lý sợ hãi khi tôi phải xin phép mẹ chồng tôi ra khỏi nhà và khi nhìn thấy bà khi tôi trở về nhà. Thỉnh thoảng tôi cần phải đi khá xa để phối hợp với các học viên khác. Điều này gây ra rất nhiều tranh cãi và đôi khi tôi rất mệt mỏi. Hơn nữa, vì tôi đối mặt với nhiều bất trắc, thật khó để tôi về nhà đúng giờ. Khi về nhà tôi phải nghe sự mắng mỏ của mẹ chồng. Tôi không thể không cảm thấy oán giận vì tôi đang làm việc chân chính nhất. Tại sao bà không hiểu?

Tuy nhiên tôi là một học viên, trợ Sư Chính Pháp. Tại thời điểm lịch sử này khi vũ trụ mới đang được kiến tạo và vũ trụ cũ vẫn còn tồn tại, tôi biết tôi đang mang một trọng trách to lớn. Bất kể là để cho một buổi chia sẻ vì mục đích đề cao chỉnh thể hay thực hiện những hạng mục chứng thực Pháp, tôi cần đủ thời gian. Trong môi trường gia đình đó, làm sao tôi có thể làm những việc mà một học viên cần phải làm.

Sau khi học Pháp tinh tấn và đặc biệt là sau khi học Pháp lý “hướng nội” của Sư Phụ, tôi ngộ ra rằng thái độ của mẹ chồng tôi cho thấy vấn đề nằm ở tôi. Mặc dù điều tôi làm là chân chính nhưng tôi đã sai khi đong đếm cảm xúc của bà ấy. Tôi muốn bà phù hợp với những tiêu chuẩn của tôi, nói với bà:“Mẹ phải làm điều này, điều kia”. Một ngày khi tôi phối hợp thuê luật sư để giải cứu cho một đồng tu bị bắt giữ và về nhà muộn ba tiếng. Ngay khi tôi vừa về đến nhà, bà nổi điên lên và những lời mắng mỏ của bà có thể nghe thấy trong toàn bộ tòa nhà. Tôi nói:“Mẹ học Pháp đi!” Bà nói một cách giận dữ: “Tôi không học Pháp nữa. Có phải tất cả các học viên đều như cô không?”. Nhìn bà run rẩy trong tức giận, tôi bình tĩnh lại. Tôi không ép bà học Pháp mà bắt đầu hướng nội. Tôi thừa nhận rằng đó là lỗi của tôi khi không để ý thời gian. Ngay khi tôi hướng nội, mẹ chồng tôi lập tức bình tĩnh lại. Tôi chân thành xin lỗi bà và giải thích lý do về nhà quá muộn. Bà không giận chút nào nữa. Bà nói:“Con có thể gọi điện. Dù sao thì có nhiều người xấu ở ngoài. Mẹ rất lo lắng”.     

Có nhiều lần xảy ra những sự cố như vậy giữa mẹ chồng tôi và tôi, tất cả đều được giải quyết một khi tôi bắt đầu hướng nội tại sao tôi đã làm không tốt. Thỉnh thoảng tôi bỏ qua mong muốn của bà ấy vì tôi bận rộn, vì vậy khi tôi không quá bận rộn tôi sẽ giúp bà làm việc nhà và bà cố gắng hết sức để hỗ trợ tôi. Trong chứng thực Pháp, bất kể là khi tôi ra ngoài, về nhà hay thỉnh thoảng khi tôi phải ở ngoài lâu hơn dự kiến, bà phối hợp với tôi vô điều kiện. Bà nói: “Mẹ chỉ cần làm việc nhà. Bất kể công việc Đại Pháp nào con làm đều có chia sẻ của mẹ trong đó.” Bây giờ mọi thứ ở nhà rất tốt. Tôi có thể chứng thực Pháp như tôi muốn. Tôi chân thành biết ơn mẹ chồng tôi vì sự ủng hộ vô vị kỷ của bà.

2””.Luôn nhớ sứ mệnh cứu độ chúng sinh

Sau khi trở về quê của tôi, tôi tìm được một công việc tốt với sự giúp đỡ của các bạn học của tôi và các đồng tu. Đó là một công việc thoải mái với mức lương tốt, điều cho phép tôi có đủ thời gian giảng rõ sự thật về Pháp Luân Công và phân phát tài liệu cứu độ chúng sinh. Bất kể nơi nào tôi đến, tôi có thể giảng rõ sự thật cho những người có tiền duyên. Tôi cũng có thể phân phát các tờ rơi giảng rõ sự thật và đĩa DVD bất cứ lúc nào.

Tôi luôn mang theo các tấm áp phích tự dính, các tờ rơi và bùa hộ mệnh (1) để tôi có thể làm những việc thích hợp tùy vào tình hình thực tế. Khi làm các việc giảng rõ sự thật, tôi chưa bao giờ có bất kỳ nỗi sợ hay lo lắng nào mà với lòng từ bi vô biên:“Tôi ở đây để cứu các bạn. Những ai lấy tài liệu giảng rõ sự thật, xin đừng bỏ lỡ cơ hội quý giá này.”

Một ngày nọ tôi đến một khu dân cư cao cấp để phân phát đĩa DVD Thần Vận. Tôi đặt một đĩa DVD vào từng căn hộ và đi lên tận tầng trên cùng. Trên đường đi xuống, tôi nhìn thấy một người đàn ông đang đi lên cầu thang với một đĩa DVD trên tay. Tôi bình tĩnh và không sợ hãi. Ông ấy hỏi:“Có gì trong DVD này vậy?”. Tôi trả lời:“Một buổi biểu diễn văn hóa truyền thống Trung Quốc. Nó rất hay.” Sau đó ông hỏi:“Mỗi nhà đều có một đĩa à?” Tôi nói: “Vâng, đúng vậy.”

Đôi khi các cửa điện tử trong khu dân cư bị đóng. Tuy nhiên, khi tôi phát xong một khu và muốn chuyển sang khu khác thì có ai đó sẽ ở đó để mở cửa nên tôi đơn giản là đi theo họ.

Trong giai đoạn đặc biệt lịch sử này, các học viên được giao một nhiệm vụ đặc biệt: cứu độ chúng sinh. Trong suốt quá trình giảng rõ sự thật để cứu họ, tâm và thân tôi được đề cao liên tục. Tại mỗi tầng tôi thực sự cảm nhận “từ bi”. Trên đường phân phát các tài liệu giảng rõ sự thật nước mắt tôi chảy giàn giụa trên mặt và bài hát “Đến vì các bạn” liên tục hiện ra trong tâm tôi:

“Khóa việt thiên sơn vạn thủy,
Ngã nhất thứ hựu nhất thứ vi nhĩ nhi lai,
Ngã nhân vi ái nhĩ nhi lai,
Khả quý đích Trung Quốc nhân a,
Nhĩ khả tri đạo,
Toàn thế giới đô thuyết Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

(Diễn nghĩa:

“Đến từ phương xa,
Một lần nữa, tôi đến vì các bạn,
Tôi đến vì tình yêu thương với các bạn.
Những người Trung Quốc trân quý, xin hãy nghe tiếng nói từ đáy lòng tôi,
Pháp Luân Đại Pháp tuyệt vời, Pháp Luân Đại Pháp hảo!”)

3. Tu luyện trong khi phối hợp

Lúc đầu khi tôi trở về, tôi không biết nhiều học viên địa phương. Trở thành một điều phối viên thực sự tình cờ. Một ngày tôi ở nhà học viên A. Học viên A đã gặp một cặp vợ chồng bị bắt giữ trong cùng nhà tù với ông ấy. Lúc đó, trạng thái tu luyện của cặp vợ chồng đó không tốt lắm. Người học viên nam đã nói những điều như: “Tôi sẽ không tiếp tục tu luyện”. Với sự hỗ trợ từ bi của Sư Phụ, chia sẻ của tôi với họ đã giúp họ thức tỉnh. Học viên A, người mà tôi biết, nói rằng:“Tôi đã không biết là chị rất thuyết phục như vậy.”

Học viên B, người mà tôi đã phối hợp một thời gian, là một tác nhân để đề cao chỉnh thể của các học viên địa phương. Học viên B cũng giới thiệu tôi với một vài học viên khác những người cần một chút chia sẻ và khích lệ. Tôi dần dần biết nhiều hơn các học viên địa phương. Tôi phát triển một nhận thức sâu sắc về tầm quan trọng của cứu độ chúng sinh và cần đề cao trạng thái tu luyện của học viên. Nếu chúng ta không tu luyện bản thân chúng ta tốt, làm sao chúng ta có thể cứu độ chúng sinh? Vì vậy, khi nhắc nhở các đồng tu đề cao trạng thái tu luyện của họ và giữ trong tâm trách nhiệm và sứ mệnh chúng ta được giao, chúng ta hiểu rằng chúng ta phải chú ý đến việc thực hành tu luyện của chính chúng ta.

Quá trình chia sẻ với các học viên ở các tầng thứ tu luyện khác nhau thực sự là một quá trình tu luyện bản thân tôi. Một ngày, học viên B và tôi đang chia sẻ tại một nhóm học Pháp. Một học viên nói:“Tôi không thích cách chị nói và giọng điệu của chị. Tôi thích nghe học viên B nói hơn.” Tôi chưa bao giờ gặp một phản ứng như vậy trước đây nên cảm thấy rất xấu hổ và ghen tỵ với học viên B. Tuy nhiên, cảm giác xấu hổ không quá lâu và tôi nhanh chóng hướng nội. Tôi nhận ra chấp trước của tôi là quá nhạy cảm, không muốn cho người khác nói và tật đố. Trên đường về nhà, tôi không thể nhịn cười được:“Rõ ràng là tôi đang tu luyện bản thân hơn là chia sẻ với các học viên khác.”

Vào trưa ngày Tết Trung thu năm 2011, học viên B gọi điện cho tôi nói rằng một nhóm học Pháp cần gặp và chia sẻ kinh nghiệm, vì có vẻ như một trong số các học viên bị phụ thể động vật. Chúng tôi tập hợp lại và lập tức bắt đầu phát chính niệm. Phút chúng tôi hoàn thành, người bị nói có phụ thể đứng lên và chửi mắng tôi. Tôi cảm thấy rất xấu hổ vì điều này xảy ra trước mặt rất nhiều học viên. Tôi đổ mồ hôi đầm đìa. Tuy nhiên, tôi giữ tâm tính và bỏ qua tất cả tất cả những điều tuôn ra từ miệng người học viên kia. Đồng thời tôi hướng nội và tìm thấy chấp trước của tôi cảm thấy khinh thường người khác cũng như kiêu ngạo và bảo thủ. Lúc đầu khi tôi bước vào phòng và nhìn thấy người đó, tôi tỏ vẻ không thích và cảm thấy khinh thường cô ấy. Sau khi về nhà, tôi hướng nội lần nữa và thấy rằng tôi biểu hiện rất tinh tấn nhưng trường năng lượng của tôi bị sai lệch. Đây là cốt lõi của tính kiêu ngạo, thiếu kiên nhẫn và ích kỷ của tôi. Bất cứ khi nào tôi cảm thấy bị xúc phạm, tôi sẽ đả kích những người khác ngay lập tức. Tôi thật sự bị sốc khi khám phá ra điều đó. Sư Phụ từ bi dùng cơ hội này để cho tôi thấy điều không ngay chính này ẩn sâu trong tôi.

Trên đường về nhà, học viên B mỉm cười và nói:“Hôm nay là ngày lễ và chị có một món quà lớn!” Thật vậy – tôi thực sự đã có một món quà lớn. Về đến nhà tôi cảm thấy rất yên bình và có thể nhập định ngay khi tôi ngồi xuống phát chính niệm và tập công.

4. Phơi bày tà ác

Sư Phụ bình chú trong bài viết của một học viên“Vạch trần tà ác cho dân chúng ngay nơi tà ác sinh sống” và trang web Minh Huệ cũng công bố rất nhiều bài viết về phơi bày những sự thật bức hại ở địa phương. Điều này cho thấy sự cấp bách và cần thiết để phơi bày sự bức hại các học viên địa phương. Tuy nhiên, chúng tôi đã không làm tốt điều này. Các học viên địa phương lo lắng rằng nếu những bức hại mà họ đã chịu đựng được tiết lộ ra thì có thể sẽ gây ra những vấn đề còn tệ hơn. Sau khi biết ý nghĩa của việc làm này, tôi tìm một vài học viên đã bị tra tấn và bảo họ viết bài. Phơi bày những việc ác đang diễn ra cũng là cứu người. Kể từ đó, những bài viết phơi bày những việc ác diễn ra ở địa phương được công bố trên trang web Minh Huệ. Bây giờ, bất cứ khi nào một học viên bị bức hại, chúng tôi viết về điều đó ngay lập tức. Chúng tôi gửi kèm theo các báo cáo cũng như các đoạn thu âm điện thoại. Các học viên ở Minh Huệ chuyển những phần thu âm này thành file âm thanh giúp chúng tôi. Một viên cảnh sát là công cụ trong bức hại các học viên đã gặp một học viên vào một ngày và nói rằng:“Anh công bố những việc làm của tôi lên internet và việc miêu tả thật đáng hổ thẹn.” Viên cảnh sát trông rất mệt mỏi. Thực ra điều anh ấy nói “đáng hổ thẹn” là chỉ những việc mà họ đã làm.

5. Lòng biết ơn vô hạn

Khi việc thực hành tu luyện của tôi chuyển sang bước tiếp theo, tôi hiểu rõ ràng rằng tôi là một trong những sinh mệnh may mắn trong vũ trụ này. Tôi sẽ mãi mãi biết ơn sâu sắc Sư Phụ vì sự cứu độ từ bi và gian khổ của Ngài. Trong thời gian khi tôi còn trong cõi mê bất tận, bao gồm cả những kiếp trước của tôi, tôi đã làm nhiều việc xấu. Tôi thực sự may mắn khi gặp Sư Phụ, Ngài không những đã thiện giải những nợ nghiệp của tôi mà còn ban cho tôi sự tốt đẹp vĩnh hằng.

Vũ trụ và đại khung đang được tái tạo và trùng tổ. Tại thời khắc lịch sử này, chỉ sau khi tiếp tục tinh tấn và làm ba việc tốt tôi mới có thể xứng đáng với sự cứu độ từ bi và gian khổ của Sư Phụ.

Lưu ý: (1) Bùa hộ mệnh Tại Trung Quốc, đôi khi các học viên “giảng rõ sự thật” bằng cách tặng cho mọi người một vật gì đó nho nhỏ để mang theo hay giữ bên mình, trên đó có một vài lời nhắc nhở họ về sự tốt lành của Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/30/明慧法会–时时事事溶于法中-249580.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/1/13/130682.html

Đăng ngày: 17– 5– 2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share