Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-10-2019] Khi Pháp Luân Đại Pháp bị cấm ở Trung Quốc vào năm 1999, tôi đã đến ủy ban xã để nói chuyện với những người ở đó về Đại Pháp. Sau đó, tôi bị bắt và bị đưa đến ủy ban huyện.

Sau khi được thả ra, tôi tiếp tục giảng chân tướng về Đại Pháp theo nhiều cách khác nhau. Tôi đã phân phát các tài liệu thông tin, viết các biểu ngữ, giảng chân tướng trực diện ở bất cứ nơi nào tôi đến và sau khi Cửu Bình được xuất bản vào năm 2004, tôi đã phân phát các cuốn sách cửu bình nhỏ đến tận từng nhà.

Tôi đã mua một chiếc xe ba bánh chạy điện vào năm 2005, để tôi có thể tiếp cận nhiều người hơn. Một ngày nọ, một người phụ nữ để quên túi của cô ấy trên xe ba bánh của tôi. Trong đó có hai chiếc điện thoại di động, thẻ ngân hàng, tiền mặt và nhiều giấy tờ tùy thân khác.

Ngay sau khi điện thoại trong túi reo lên tôi đã thấy cái túi và đó chính là người phụ nữ để quên gọi. Tôi bảo cô ấy đừng lo lắng, và hỏi nơi ở của cô ấy. Tôi tin rằng Sư phụ đã an bài để tôi nói chuyện với cô ấy về Đại Pháp.

Tôi đã phát chính niệm trên đường đến gặp cô ấy. Khi đến nơi, tôi nhận thấy cô ấy sở hữu một cửa hàng, và đang đợi tôi ở lối vào. Cô ấy chào đón tôi, nói rằng, “Tôi thực sự đánh giá chị cao qua việc làm này. Tôi may mắn gặp được chị hôm nay. Ngày nay không có nhiều người như chị nữa đâu”.

Tôi vui vẻ nói với cô ấy rằng tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ của chúng tôi đã dạy chúng tôi phải đối xử tử tế với người khác. Sau đó, tôi tiếp tục nói Pháp Luân Đại Pháp là thế nào, và giải thích vụ tự thiêu ở Quảng trường Thiên An Môn là một trò lừa bịp của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) nhằm vu khống Pháp Luân Đại Pháp.

Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ và cho phép tôi nói chuyện với nhân viên của cô ấy về Pháp Luân Đại Pháp và việc thoái ĐCSTQ. Với sự giúp đỡ của cô, hai nhân viên của cô đã thoái Đảng.

Một lần khác, tôi đến nhà tắm công cộng để tắm. Có một người mẹ và cô con gái đã ở đó. Tôi nói với họ về Đại Pháp và họ đồng ý rút khỏi ĐCSTQ. Cô gái hỏi tôi có thể thoái Đảng cho cha cô ấy không, nhưng tôi nói với cô ấy rằng trước tiên cần có sự chấp thuận của ông ấy.

Sư phụ thanh lý cơ thể tôi

Tôi bắt đầu thực hành Pháp Luân Đại Pháp vào mùa đông năm 1998. Khi tôi đọc Chuyển Pháp Luân lần đầu tiên, Sư phụ đã bắt đầu thanh lý cơ thể tôi. Mũi và cổ họng của tôi bị chảy máu khi tôi đang đọc. Tôi cảm thấy chóng mặt, nhưng không sợ hãi. Tôi tin rằng Sư phụ đang loại bỏ nghiệp lực cho tôi. Nhờ đó, sức khỏe của tôi được cải thiện từng ngày.

Tôi đã liên tục dùng thuốc trước đó vì tôi bị viêm mũi nặng, đau đầu và không đủ máu cung cấp cho tim và não. Tôi cũng bị mất ngủ kéo dài, các vấn đề về dạ dày và luôn bị táo bón. Chưa đầy một tháng sau khi bắt đầu tu luyện, tất cả các loại bệnh tật của tôi đã được chữa lành.

Khổ nạn từ gia đình và tiêu bỏ nghiệp lực

Chị tôi bị đột quỵ năm 2009, và được đưa đến bệnh viện. Bác sĩ nói với chúng tôi rằng đó có thể là do di truyền, và bảo chúng tôi cảnh giác với các triệu chứng này. Sau khi được xuất viện, chị đến sống với tôi. Chồng chị đã qua đời, và con trai chị vẫn còn đi học. Mẹ tôi đã già, nên gánh nặng chăm sóc chị gái đương nhiên rơi vào tôi.

Tôi trở nên vô cùng bận rộn, với bốn thế hệ sống cùng. Tôi cần phải luyện các bài công pháp và học Pháp mỗi ngày, phải đi ra ngoài để phát tờ rơi và giảng thanh chân tướng. Tôi cũng cần chăm sóc gia đình mình và người chị gái nằm liệt giường của tôi. Mặc dù bản thân rất bận rộn, tôi vẫn cảm thấy tràn đầy năng lượng vì Sư phụ đã tịnh hóa cơ thể cho tôi.

Tuy nhiên, tôi đã gặp vấn đề khi đang đi bộ vào tháng 11 năm 2013. Mặc dù tôi mới ở tuổi 50 nhưng tôi lại đi bộ như một người cao tuổi. Tôi gặp khó khăn khi nhấc chân lên, thị lực của tôi cũng kém nhiều và đầu tôi cảm thấy như thể bị sưng lên. Đôi khi tôi bị đau đầu và nôn mửa. Gia đình tôi muốn đưa tôi đến bệnh viện, nhưng với sự gia trì của Sư phụ, tôi đã không đi.

Mỗi lần trở về nhà sau khi đi giảng chân tướng và phát tờ rơi, tôi đều cảm thấy rất khó chịu. Tôi đã phải trải qua nhiều triệu chứng nghiệp bệnh. Một ý niệm nói với tôi rằng tôi bị bệnh giống chị tôi.

Tôi phát chính niệm ngay lập tức, và phủ nhận những gì tà ác đưa vào tâm trí tôi. Tôi tiếp tục phát tài liệu thông tin về Đại Pháp, phát chính niệm và chăm sóc gia đình mình. Tình trạng bệnh này đã kéo dài khoảng 6 tháng, và sau đó hoàn toàn biến mất.

Hướng nội

Tôi đã không ngừng hướng nội, và phủ nhận mọi sự an bài của cựu thế lực. Tôi đã nhận thấy chấp trước vào tình với chị gái và truy cầu sự thoải mái, phù phiếm, lo lắng và oán giận.

Tôi đã nói với cựu thế lực, “Bất kể tôi có chấp trước nào, tôi sẽ sửa chúng trong quá trình tu luyện. Không ai được phép can nhiễu tôi”.

Đồng thời, tôi tăng cường chính niệm của mình, học Pháp, đọc các bài chia sẻ kinh nghiệm của các học viên trên trang web Minh Huệ và tin tưởng vững chắc vào Sư phụ và Đại Pháp.

Tôi đã trải qua quá trình tiêu nghiệp trong cả tháng 4 năm 2014. Tôi không còn cảm thấy thân thể khó chịu nữa.

Sư phụ giảng:

“Đệ tử Đại Pháp là hy vọng của nhân loại, mà còn là hy vọng duy nhất. Cứu độ chúng sinh là sứ mệnh của chúng ta, trách nhiệm trọng đại, chỉ có tu luyện tốt tự mình mới có thể làm tốt việc đệ tử Đại Pháp cần phải làm”. (Lời chúc gửi Pháp hội Châu Âu tại Paris [2017])

Trên chặng đường tu luyện cuối cùng này, tôi sẽ luôn giữ Pháp của Sư phụ ở trong tâm và không ngừng tinh tấn, kiên định, hoàn thành ba việc mà Sư phụ yêu cầu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/2/375051.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/10/14/180321.html

Đăng ngày 16-01-2020; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share