Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-10-2019] Tôi lớn lên trong một gia đình bạo lực, nên từ sớm đã tin tưởng rằng nắm đấm sẽ giải quyết vấn đề nhanh hơn lý lẽ. Bất cứ khi nào xảy ra mâu thuẫn, điều thúc đẩy tôi đầu tiên là dùng nắm đấm. Tôi đã tranh đấu như thế trong suốt 58 năm cuộc đời và oán hận cả thế giới.

Mặc dù bên ngoài có vẻ cứng rắn, nhưng sâu thẳm bên trong tôi dễ bị tổn thương và ngày càng mệt mỏi với cuộc sống của mình. Khi cuộc sống của tôi dường như vô vọng nhất, tôi đã được biết đến Pháp Luân Công.

Tranh đấu vì chút lợi nhỏ nhặt

Tôi cảm thấy cơ hội duy nhất để thoát khỏi môi trường gia đình rối loạn này là gia nhập quân đội. Tuy nhiên, vài năm sau khi xuất ngũ, tôi không thể đảm bảo có được một công việc trong thành phố. Nhìn những người bạn của tôi từ quân đội ra làm các công việc lương cao thông qua hối lộ hoặc quan hệ gia đình, tôi cảm thấy cay đắng.

Tôi trở về quê nhà ở một ngôi làng nhỏ trên núi và làm việc trong các cánh đồng của gia đình. Kinh nghiệm nhiều năm trong quân đội không giúp tôi đi đến đâu và tôi lại quay trở lại vạch xuất phát. Tôi hận cuộc đời và mọi người xung quanh. Tôi cảm thấy mình đã bị cuộc sống đối xử bất công.

Tôi chưa bao giờ trả các khoản phí hay thuế của mình. Khi đội sản xuất chúng tôi (đơn vị kế toán và sản xuất nông nghiệp cơ bản trong hệ thống xã của người dân ở Trung Quốc từ cuối những năm 1950 đến giữa những năm 1980) dẫn một nhóm cảnh sát đến nhà tôi để thu thuế sáu năm, tôi nói với họ rằng: “Không!”

Một ngày, tôi uống say và đột nhập vào văn phòng của đội sản xuất để đánh nhau. Các nhân viên đã sợ hãi đến nỗi từng người họ lẻn ra khỏi phòng. Sau đó, không ai dám nhắc đến những khoản thuế mà tôi đã nợ.

Sau khi bố mẹ qua đời, tôi rời quê hương để thử vận may ở thành phố lớn. Mọi thứ không đúng như những gì tôi mong đợi. Mọi người đều qua mặt và lợi dụng tôi. Mặc dù tôi làm việc chăm chỉ nhưng lại không kiếm được nhiều tiền. Tôi hận cuộc đời hơn nữa và đi đến đâu cũng đánh lộn.

Một cuộc sống mệt mỏi

Một người bạn nghĩ tôi sẽ làm việc bảo vệ giỏi nên đã giúp tôi tìm việc ở một cánh đồng sâm trên núi. Tôi vừa trông coi và tham gia làm vườn nên được trả gấp đôi.

Trông coi các cánh đồng là một trách nhiệm lớn, đặc biệt là trong mùa xuân và mùa thu khi những con bò của nông dân ở gần đó được thả cho ăn tự do và lang thang vào cánh đồng sâm. Những cây trồng nào bị chúng dẫm lên và phá hỏng sẽ được tính và trừ vào tiền lương của tôi.

Một lần, tôi ném chiếc rìu vào một con bò để đuổi nó đi. Người chủ của nó theo dấu vết máu và đến tìm tôi. Họ không dám bắt đầu bằng việc đánh tôi vì họ biết họ không thể thắng. Tôi đe dọa sẽ bắt bò của họ và bán để bù đắp cho chỗ sâm bị phá hoại. Người chủ đó trở về tay không và sau đó tôi bị tiếng xấu trong dân làng.

Khi mọi chuyện lắng xuống, tôi thường hối hận về những gì mình đã làm. Tôi nóng tính, nhưng cảm thấy lo lắng khi nghĩ rằng mình đã làm sai. Tôi cảm thấy bị mất phương hướng.

Trong nhiều năm, tôi từng gặp nhiều vấn đề sức khỏe và cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống của mình. Tôi biết rằng nếu không làm điều gì đó để thay đổi, tôi sẽ không có một kết thúc tốt đẹp. Tôi muốn làm việc chăm chỉ và tiết kiệm nhiều tiền nhất cho các con mình. Sau đó, tôi lên kế hoạch trở thành một tu sĩ Phật giáo trong một ngôi chùa hẻo lánh. Cuộc sống quá khó khăn và tôi mong muốn một cuộc sống đơn giản hơn.

Bạn bè nói với tôi rằng ngay cả những ngôi đền cũng không còn giống như trước đây. Các nhà sư tham nhũng như các quan chức cấp cao, bị chấp trước vào tiền và tình như người thường. Không có tiền hay các mối quan hệ, tôi sẽ không thể trở thành một nhà sư. Tôi không thấy có hy vọng trong cuộc sống và thực sự thắc mắc tại sao mình lại đến thế gian này.

Được giới thiệu Đại Pháp

Tất cả đã thay đổi khi một đôi vợ chồng có tuổi chuyển đến làng. Người chồng tên là Lưu và ông ấy tu luyện Pháp Luân Công. Một ngày, trong khi làm việc cùng nhau, chúng tôi đã trò chuyện.

Ông ấy hỏi tôi:

“Anh nghĩ ai là người tốt? Pháp Luân Công hay Giang Trạch Dân (người đứng đầu Đảng Cộng sản Trung Quốc, là người phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp năm 1999)?“ Tôi ngập ngừng. Đây là lần thứ ba tôi nghe về Pháp Luân Công. Tôi tò mò nên nói với ông Lưu: “Tôi sẽ cho ông biết ý kiến của mình nếu ông cho tôi mượn cuốn sách của ông (cuốn Chuyển Pháp Luân).” Ông Lưu không trả lời.

Tối hôm đó, tôi uống rượu một mình và bắt đầu nghĩ về Pháp Luân Công. “Tại sao Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) lại chi rất nhiều tiền để bức hại Pháp Luân Công? Mình phải đọc cuốn sách để biết ai đúng ai sai. Ông Lưu hẳn phải có một cuốn. Có lẽ ông không muốn nói với mình vì ông sợ bị bắt.”

Tôi quyết định đề nghị ông Lưu cho mượn cuốn sách một lần nữa vì vậy tôi đặt đũa xuống và nhanh chóng đến nhà ông Lưu. Như thể ông đã biết rằng tôi sẽ đến, vợ chồng ông Lưu ra mở cửa và nói: “Anh đến vì cuốn sách này, phải không?” Tôi nhận lấy cuốn sách từ họ bằng cả hai tay. Tôi nói: “Đừng lo, tôi sẽ trả lại ngay khi đọc xong. Tôi sẽ không nói cho ai biết.”

Ngay khi về đến nhà, tôi thắp nến và bắt đầu đọc. Tôi bắt đầu với bài giảng đầu tiên, và càng đọc, tôi càng thấy phấn khích hơn. Tôi chưa bao giờ nghe về các nguyên lý được đề cập trong cuốn sách này, nhưng chúng có vẻ rất quen thuộc với tôi.

Cuối cùng, tôi đã minh bạch rằng đặc tính Chân-Thiện-Nhẫn của vũ trụ là tiêu chuẩn duy nhất để nhận định tốt xấu. Tôi biết rằng nhân loại không tiến hóa từ khỉ, và tất cả chúng ta đều đến từ thiên thượng.

Cuối cùng tôi cũng tìm được câu trả lời cho câu hỏi của mình và biết rằng tất cả chúng ta đều vì Pháp mà đến thế gian. Tôi là người chưa bao giờ rơi nước mắt, nhưng đêm hôm đó tôi không thể ngừng khóc. Tôi ngồi đọc một mạch bảy bài giảng. Trong vài ngày tiếp, tôi đọc cuốn Chuyển Pháp Luân bất cứ khi nào có thời gian rảnh. Khi lật trang, những lời giảng của Sư phụ đã thanh lọc tâm trí dơ bẩn của tôi. Tôi ước mình có được cuốn sách quý giá này.

Tôi biết mình phải ngừng tranh đấu. Sư phụ giảng:

“Đã làm người luyện công thì trước hết phải làm được ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’, phải Nhẫn.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Sư phụ còn giảng:

“Tâm tính cao bao nhiêu công cao bấy nhiêu” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

“Công pháp tốt như thế này, hôm nay chúng tôi đã cấp cho chư vị, chúng tôi đã bưng đến tận nơi cho chư vị, đặt đến cổng nhà cho chư vị. Chính là để xem chư vị có thể tu được hay không, có thể hành được hay không. Nếu chư vị có thể [thực] hành được, thì chư vị tu; còn nếu chư vị không hành được, nếu chư vị không tu được, thì từ giờ trở đi chư vị chớ nghĩ đến tu luyện nữa. Ngoại trừ ma lừa đảo chư vị ra sẽ không ai dạy chư vị nữa; từ nay trở đi chư vị đừng tu nữa. Nếu tôi không độ được chư vị, thì không ai độ chư vị được đâu. Thực ra hiện nay muốn tìm sư phụ chính Pháp chân chính để dạy chư vị, còn khó hơn lên trời; hoàn toàn không còn ai quản nữa.” (Bài giảng thứ tám, Chuyển Pháp Luân)

Bắt đầu tu luyện

Tôi nói với Sư phụ: “Con muốn tu luyện. Sư phụ, xin hãy nhận con là đệ tử của Ngài.”

Sư phụ thấy rằng tôi rất thành tâm và ngay sau đó an bài cho tôi có được tất cả những sách Đại Pháp đã xuất bản. Tôi bỏ thuốc lá, rượu và nhiều thói quen xấu khác thành công. Cơ thể tôi phản ứng mạnh mẽ, giống như những gì Sư phụ giảng:

“Trước đây có nhiều học viên các địa phương viết cho tôi trong bài tâm đắc thể hội: ‘Thưa Sư phụ, con từ lúc ra khỏi lớp học trở về nhà, trên đường cứ liên tục tìm nhà vệ sinh, tìm suốt cho đến khi về nhà’. Bởi vì nội tạng đều cần phải được tịnh hoá.” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)

Khoảng hơn một tuần, tôi phải chạy vào nhà vệ sinh nhiều lần trong đêm những vẫn ổn vào ban ngày. Sau bảy hoặc tám ngày, nhiều bệnh tật như viên khớp, đau cổ và các vấn đề về dạ dày mà tôi phải chịu đựng trong nhiều năm qua đã biến mất. Toàn bộ thân thể cảm thấy nhẹ nhàng và tôi trở thành một người hoàn toàn khác.

Sống theo tiêu chuẩn của Đại Pháp

Được Đại Pháp chỉ dẫn, tôi dần thay đổi. Một ngày nọ, trên đường đến nhà ông Lưu, tôi thấy một đàn cừu chạy vào cánh đồng sâm và hô lớn để đuổi chúng. Vợ chồng ông Lưu xuất hiện và cố xua những con cừu đi.

Tôi đến gần đàn cừu và tóm lấy một con ở phía trước. Nó có kích thước trung bình nhưng rất nặng. Cho dù tôi có cố gắng thế nào cũng không thể nhấc nó lên được.

Để giữ thể diện trước mặt vợ chồng ông Lưu, tôi đã cố gắng hơn nhưng bị trượt ngã. Tôi muốn hiển thị sức mạnh của mình nhưng cuối cùng lại tự biến mình thành kẻ ngốc. Tôi xấu hổ và cảm thấy khó chịu hơn.

Tôi nhặt một cục đất và ném vào đàn cừu, nhưng tôi lại ngã! Tôi chợt nhận ra rằng bây giờ mình đã bắt đầu tu luyện Đại Pháp, không có gì là ngẫu nhiên. Hẳn là Sư phụ đang ngăn tôi làm việc xấu và tích nghiệp. Sư phụ chăm lo cho từng đệ tử, dõi theo mọi suy nghĩ và hành động của tôi.

Cây sâm giống non được bán rất nhanh trong năm đó. Tôi hứa sẽ giữ lại một số để bán cho một người mua tên Vương nhưng anh rể của ông ta đã nói dối rằng ông Vương không muốn mua cây giống nữa. Tôi tin ông ấy và bán cho ông những cây giống mà tôi định bán cho ông Vương.

Khi vợ chồng ông Vương biết, họ đến cánh đồng và chửi mắng tôi vì thất hứa. Tôi chưa bao giờ bị đối xử bất công như vậy trong đời! Ông Vương nói với mọi người rằng tôi là kẻ dối trá và không đáng tin. Một số dân làng khuyên vợ chồng ông Vương nói nhỏ nhưng họ không nghe và nói ngày càng to hơn.

Đầu tôi bị đau và ù. Tôi muốn giải thích nhưng không thể nói được. Theo thói quen, tôi nắm chặt nắm đấm nhưng rồi lại từ từ buông ra. Tôi là một người khác so với trước đây. Tôi tự nhủ: “Không phải mình muốn tu luyện Đại Pháp sao? Đây là một khảo nghiệm. Một học viên Đại Pháp phải có thể Nhẫn.”

Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, tôi đã bình tĩnh lại. Sư phụ giúp tôi buông bỏ vật chất bất hảo và ma tính khiến tôi dễ bực bội.

Tôi chân thành xin lỗi họ và xin họ tha thứ cho mình. Vợ chồng ông Vương đột nhiên ngừng la hét. Họ nhìn nhau và rời đi mà không nói một lời nào. Dân làng tụ tập đứng xem ở đó đều ngạc nhiên. Họ tin chắc rằng Đại Pháp đã thay đổi tôi và tất cả họ đều muốn tu luyện.

Một mùa đông, một chàng trai trẻ ngoài 30 tuổi đến để kiếm củi gần túp lều của tôi. Tôi nói với cậu ta rằng gỗ xung quanh túp lều tôi để giữ gió và yêu cầu cậu ấy đi nơi khác để lấy gỗ.

Chàng trai nắm lấy chiếc rìu của mình và nhìn chằm chằm vào tôi. Cái vẻ hăm dọa trên khuôn mặt cậu ấy gợi cho tôi nhớ lại rất nhiều về thời còn trẻ của mình – chỉ vì một chút lợi ích, giống như cậu ấy, sẵn sàng làm bất cứ điều gì. Cậu ấy hành động như một người cứng cỏi nhưng thực ra rất đáng thương.

Tôi đau lòng khi thấy một chàng trai trẻ cư xử như vậy nên tôi đã nói: “Được rồi, hãy lấy bao nhiêu củi cậu muốn. Bên trong ấm hơn và tôi có nước. Hãy đến đây nếu cậu cần nghỉ ngơi.” Tôi để cậu ấy một mình ở đó và khi quay lại nói chuyện thì cậu ấy đã rời đi.

Truyền bá Pháp và nói cho mọi người biết chân tướng Đại Pháp

Mọi người luôn nói rằng non sông dễ đổi bản tính khó rời, nhưng Đại Pháp đã thay đổi tôi hoàn toàn. Pháp Luân Công thực sự vô cùng uyên thâm. Tôi nói về Đại Pháp với vợ mình, các con, bố mẹ vợ, anh chị và tất cả mọi người mà tôi biết.

Dân làng đã thấy tôi thay đổi như thế nào sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công và nhiều người đến gặp tôi tìm hiểu về môn tu luyện. Một sinh viên 19 tuổi ở làng bên bị chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu nhưng trong ba tuần đầu tiên tu luyện Pháp Luân Công, cháu đã hoàn toàn ổn.

Cháu rụng hết tóc do hóa trị nhưng đã mọc lại toàn bộ mái tóc đen bóng. Cháu cũng có nước da hồng hào và sức khỏe tốt. Mọi người trong làng và những ngôi làng gần đó đều kinh ngạc. Càng ngày càng có nhiều người biết Đại Pháp là tốt.

ĐCSTQ đã sử dụng phương tiện truyền thông nhà nước để phỉ báng Pháp Luân Công và nhiều người đã tin theo lời dối trá của nó. Là một học viên, tôi có trách nhiệm nói cho mọi người biết về chân tướng Đại Pháp để họ có thể tự quyết định điều gì là tốt hay xấu. Tôi giúp nhiều người thoái xuất khỏi Đảng và các tổ chức liên đới của nó.

Tôi đã được hưởng rất nhiều lợi ích từ một môn tu luyện tuyệt vời như vậy! Bất cứ nơi nào tôi đến, tôi đều kể cho mọi người câu chuyện của mình và Đại Pháp tuyệt vời như thế nào. Tôi hy vọng nhiều người sẽ biết Đại Pháp là tốt. Bây giờ, hơn bao giờ hết, tôi biết rằng mình đến thế giới này vì Pháp.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2019/10/1/393984.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2019/10/23/180441.html

Đăng ngày 08-11-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share