Bài viết của Tịnh Liên, học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 13-07-2018] Là một cựu giáo viên ở vùng Đông Bắc Trung Quốc, tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, còn được gọi là Pháp Luân Công, trong 21 năm. Nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp liên tục làm cảnh giới đạo đức của tôi thăng hoa, còn năm bài công pháp uy lực của Đại Pháp giúp tôi trở nên khỏe mạnh và trẻ trung. Khi tôi giảng chân tướng về Đại Pháp, mọi người thường khó tin rằng tôi đã 57 tuổi và đã nghỉ hưu.

Một tuổi thơ ốm yếu

Tôi vốn rất ốm yếu từ khi còn nhỏ. Khi đi dạy học tôi cũng ốm yếu như vậy và đã phải đổi sang một công việc dễ dàng hơn với nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn, điều này sau đó lại tạo điều kiện tốt cho tôi học Pháp nhiều hơn.

Ở tuổi 30, tôi được chẩn đoán mắc bệnh viêm màng phổi. Phổi trái của tôi chèn vào xương sườn và dịch màng phổi hình thành một khối kích thước bằng lòng đỏ trứng gà. Khi tôi thở sâu, ngáp hoặc ho, phổi của tôi sẽ rất đau. Mỗi ngày khi trở về nhà sau giờ làm việc, tôi lập tức đi ngủ, vì vậy tôi không thể dọn dẹp nhà cửa và bụi phủ đầy nhà. Tôi cũng bị sỏi thận, viêm dạ dày nặng và viêm phế quản, phải tiêm và uống rất nhiều thuốc.

Tôi cảm thấy cuộc sống rất khó khăn. Tôi không khỏe nhưng phải làm việc để nuôi bố mẹ già và con nhỏ trong gia đình. Chồng tôi sinh ra khi mẹ ông ấy đã 46 tuổi. Ông ấy lớn lên trong sự nuông chiều và không biết làm việc nhà.

Tôi không thích nhiều sự tình trong xã hội, cảm thấy thế giới này rất dơ bẩn và không có nơi nào sạch sẽ. Vì vậy, ngoại trừ việc đi làm, tôi thường ở nhà để đọc sách và tạp chí. Tương lai dường như trống rỗng và xa vời, cuộc sống không có ý nghĩa với tôi.

Cuộc sống thay đổi sau khi tu luyện Đại Pháp

Một ngày nọ, một đồng nghiệp cho tôi xem cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách đó đã làm tôi thích thú. Đây là cuốn sách đầu tiên về tu luyện mà tôi từng đọc. Tôi nghĩ, cuốn sách này thật tuyệt! Các nguyên tắc làm người chính là như tôi cảm thấy; tác giả rất uyên bác và thậm chí còn đề cập đến cả những điều về thiên văn học và địa lý.

Tôi cảm thấy rất khác và có tâm trạng tốt sau khi đọc Chuyển Pháp Luân. Sau khi đọc xong, tôi đọc lại và hiểu rằng đó là một trường phái Phật dạy người tu luyện! Chuyển Pháp Luân khai mở tâm trí tôi và đánh thức một số ký ức sâu thẳm trong trái tim tôi. Tôi biết đây là những gì mình mong muốn, và quyết định tu luyện! Tôi đã mua đầy đủ một bộ sách Đại Pháp đã được xuất bản tại thời điểm đó. Trên đường về nhà, tôi nghĩ: “Mình muốn tu luyện! Mình đã có Sư phụ!”

Kể từ ngày đó, tất cả sự khó chịu của tôi biến mất. Tôi có năng lượng vô tận và không bao giờ cảm thấy mệt mỏi. Tuy nhiên, tôi không thể ăn thịt. Mùi thịt làm tôi buồn nôn. Tuy tôi chỉ mới đọc xong cuốn sách và chưa học luyện công. Tôi tự hỏi “Bệnh của mình đã được chữa khỏi như thế nào? Môn tu luyện này thật là tuyệt vời! Sư phụ thật tuyệt vời!”

Học Pháp và luyện công

Chỉ sau khi bắt đầu tu luyện, tôi mới biết rằng Sư phụ đã bắt đầu truyền Pháp sáu năm trước đó và khu vực của tôi có nhiều người tu luyện. Tôi ngạc nhiên rằng mình đã không nhìn thấy hoặc nghe nói về điều này trước đây.

Vì vậy, tôi đã dành tất cả thời gian rảnh rỗi cho việc tu luyện của mình, không lãng phí một giây phút nào. Công việc của tôi chỉ bận rộn vào đầu và cuối mỗi năm, vì vậy thời gian còn lại tôi có thể đi làm vào sáng sớm, hoàn thành công việc và sau đó ngồi trong văn phòng để học Pháp trong thời gian còn lại trong ngày.

Việc nhà là những thứ phải làm hàng ngày, bao gồm giặt ủi, nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa và ăn uống, mất khoảng ba giờ mỗi ngày. Tôi nghĩ rằng thật đáng tiếc khi tốn quá nhiều thời gian! Vì vậy, tôi đã mua một bản ghi âm bài giảng của Sư phụ và lắng nghe trong khi làm việc nhà hoặc ăn uống. Tôi tập trung chăm chú nghe đến nỗi không cảm nhận thấy hương vị của đồ ăn.

Tôi đã học Pháp liên tục, mất ba ngày để đọc xong một lần cuốn Chuyển Pháp Luân. Đôi khi tôi đọc xong toàn bộ cuốn sách trong một ngày. Nếu tôi buông lơi một chút, tôi sẽ mơ mình đi hái nấm hoặc ăn nấm vào ban đêm. [Cách phát âm của chữ “Nấm” trong tiếng Trung cũng có thể có nghĩa là chần chừ đối với người Trung Quốc ở vùng Đông Bắc.] Hoặc tôi mơ thấy một giáo viên đã yêu cầu tôi ở lại sau giờ học để học toán. [Cách phát âm của chữ “Toán” trong tiếng Trung cũng có thể có nghĩa là tăng tốc để học nhanh hơn.] Tôi ngộ ra rằng Sư phụ điểm hóa tôi nên học Pháp nhanh hơn. Do đó, tôi đọc Chuyển Pháp Luân một vòng rồi lại đọc các sách khác của Đại Pháp.

Các Pháp lý đã nuôi dưỡng tâm hồn tôi, mở rộng năng lực cho tôi, khiến tâm tính tôi đề cao và đạo đức của tôi thăng hoa. Tôi đã biết được rằng mục đích của đời người là để đắc được Đại Pháp và phản bổn quy chân. Do đó, tu luyện Đại Pháp là việc lớn nhất và quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Mỗi ngày tôi đều hòa tan trong Pháp; tâm trí tôi trống không, chỉ có Pháp.

Tôi thức dậy lúc 3:30 sáng để luyện năm bài công pháp. Bài thứ năm là khó khăn nhất. Lúc đầu, tôi chỉ có thể ngồi song bàn trong nửa giờ; một tuần sau, thời gian kéo dài đến một giờ với sự đau đớn mà tôi chưa từng trải qua trong cuộc đời này. Mỗi lần tôi ngồi song bàn, mồ hôi và nước mắt cứ thế đan xen với nỗi đau; ngay cả bàn tay tôi cũng toát mồ hôi.

Sư phụ đã giảng:

“Một số vị [ngồi] xếp bằng lại sợ đau, liền tháo ra mà chẳng kiên trì. Một số vị vừa xếp bằng lâu một chút, là không chịu được. Liền tháo [chân] ra; luyện [cũng] như không.” (Bài giảng thứ tư-Chuyển Pháp Luân)

Tôi nghĩ rằng mình không thể tháo chân xuống bởi vì Sư phụ cũng đã giảng:

“Bởi vì khi chân họ đau, chúng tôi thấy vật chất màu đen đang [tấn] công xuống chân họ. Vật chất màu đen chính là nghiệp lực; chịu khổ có thể tiêu nghiệp, từ đó chuyển hoá thành đức. (Bài giảng thứ tư – Chuyển Pháp Luân)

Tôi tự hỏi mình: “Trải qua đời đời kiếp kiếp, ngươi đã tạo ra biết bao nhiêu nghiệp lực? Ai bảo ngươi tạo nghiệp? Xem xem ngươi còn có thể tạo nghiệp nữa hay không. Dù thế nào đi nữa hãy chịu đựng, ngươi sẽ không chết vì đau đớn.“ Tôi liên tục nhẩm đi nhẩm lại đoạn Pháp của Sư phụ:

“Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành.” (Bài giảng thứ chín – Chuyển Pháp Luân)

Một tiếng sau, vẫn trong tư thế thiền định, cơn đau chân khiến tôi sợ chạm vào chân, huống chi là bỏ chân xuống. Tôi đã phải chờ hơn một giờ để có thể đứng dậy và đi bộ. Nhưng tôi vẫn kiên trì luyện công như thế này mỗi ngày và không bao giờ bỏ chân xuống giữa chừng.

Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi không thể chịu đựng được sự đau đớn. Khi tôi tu luyện Đại Pháp thì đã khác. Học Pháp khiến tôi hiểu rằng sinh mệnh của chúng ta trong đời này là để đắc Pháp. Chúng ta không biết Sư phụ đã chịu đựng bao nhiêu đau khổ vì chúng ta, vì vậy tôi không có lý do gì để không tinh tấn tu luyện. Nỗi đau nhỏ này có là gì?

Sự thay đổi trong thế giới quan của tôi cũng làm thay đổi thái độ của tôi đối với cuộc sống. Hiểu được ý nghĩa thực sự của cuộc sống khiến tôi hạnh phúc và rộng lượng. Ở nhà, ở nơi làm việc, hoặc ra ngoài, tôi đều nghiêm túc hành xử theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp. Tôi luôn đối xử với mọi người bằng thái độ khoan dung, không quan tâm đến tổn thất cá nhân, và tử tế với người khác. Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp đã bén rễ trong tâm tôi.

Trải nghiệm tiêu nghiệp lần đầu tiên

Một tháng sau, khi tôi thức dậy vào buổi sáng để luyện công, tôi không thể cử động phía thân bên phải và dường như tôi đang bị đột quỵ.

Sư phụ giảng:

“Thân thể chúng ta đột nhiên cảm thấy không thoải mái; bởi vì hoàn [trả] nghiệp, nó sẽ thể hiện tại các phương diện khác nhau.” (Bài giảng thứ sáu – Chuyển Pháp Luân)

Suy nghĩ đầu tiên của tôi là tôi có thể bị đột quỵ, vì gia đình tôi có tiền sử huyết áp cao: ông tôi, bố tôi và anh trai của ông đều chết vì huyết áp cao, gây xuất huyết não. Ngoài ra, em trai tôi và các con của chú tôi đều được chẩn đoán bị huyết áp cao.

Tôi nghĩ: “Mình là một người tu luyện – đây là đang tiêu nghiệp. Cảm tạ Sư phụ đã tiêu trừ nghiệp cho con, điều này thật tuyệt! Mình phải dậy để luyện công.” Nhưng tôi sợ đánh thức chồng mình. Nếu anh ấy đưa tôi đến bệnh viện thì sao? Vì vậy, tôi cầu xin Sư phụ giúp tôi và cố gắng ra khỏi giường. Tôi di chuyển cơ thể của mình từng chút một đến cửa, dùng hết sức mở cánh cửa ra và đi đến phòng khách để ngồi thiền.

Một nửa cơ thể của tôi đã không tuân theo tâm trí của tôi, vì vậy tôi không thể ngồi quá lâu. Nhưng, tôi vẫn vui vẻ mà không có suy nghĩ hay cảm xúc nào khác. Một giờ sau, các triệu chứng biến mất, như thể không có gì xảy ra. Tất cả đều bình thường. Tôi biết rằng Sư phụ đã nhìn thấy chính niệm của tôi và tâm tính của tôi đã đề cao, vì vậy Ngài đã gánh chịu cho tôi. Từ tận đáy lòng, tôi rất vui và biết ơn Sư phụ. Nếu tôi không tu luyện, tôi sẽ mắc căn bệnh đó. Sư phụ thực sự luôn dõi theo chúng ta.

Bình thản đối mặt với sự xúc phạm

Một buổi tối, tôi đang trên đường về nhà bằng xe buýt của công ty. Một người đứng đầu của đơn vị trực thuộc của chúng tôi đã lên xe buýt và bắt đầu chỉ trích ai đó. Anh ta có thể đã uống rượu vì những người khác nói rằng họ có thể ngửi thấy mùi rượu. Toàn bộ xe buýt im lặng lắng nghe tiếng anh ta, và rồi tôi nhận ra anh ta đang xúc phạm tôi! Mặc dù tôi chưa tròn 40 tuổi nhưng tôi là một người được kính trọng tại nơi làm việc và trong xã hội. Không ai từng xúc phạm tôi từ khi tôi còn nhỏ cho đến lúc đó. Tôi tự hỏi vấn đề ở đây là gì.

Tôi nhận ra rằng ngày hôm trước tôi đã sắp xếp khối lượng công việc và đã giao một số cho anh ta.

Anh ta không vui, và hôm nay anh ta đã trút giận trong cơn say. Anh ta cứ nói vào mặt tôi cho đến khi xuống xe. Tôi giữ bình tĩnh và không phản ứng ngay lập tức, như thể anh ta không thực sự tức giận với tôi.

Ngày hôm sau, anh ta xin lỗi khi gặp tôi. Tôi mỉm cười và chào anh ta như không có chuyện gì xảy ra. Tôi thầm nghĩ: “Tôi phải cảm ơn anh vì anh đang giúp tôi đề cao tâm tính của mình!”

Đối diện với khổ nạn và cái chết của một học viên

Một buổi chiều khi tôi đang làm việc, khi đó là khoảng bốn tháng sau khi tôi đắc Pháp. Tôi nhận được một cuộc gọi khẩn cấp, yêu cầu tôi đến nhà mẹ tôi ngay lập tức. Khi đến nơi, tôi thấy mẹ tôi, cũng là một học viên, đang nằm trên ghế sofa, không thể cử động một bên cơ thể. Tôi rất bình tĩnh, suy nghĩ: “Mẹ không thể đọc được. Bà chỉ có thể nghe bài giảng Pháp của Sư phụ. Tôi không biết bà hiểu được bao nhiêu Pháp lý.”

Tôi hỏi bà: “Mẹ nghĩ đây là tiêu nghiệp hay bị bệnh? Nếu mẹ coi đó là bệnh, chúng con phải đưa mẹ đến bệnh viện. Nếu mẹ kiên quyết coi mình là một đệ tử Đại Pháp, thì đó không phải là bệnh, mà là tiêu nghiệp. Em trai con [cũng là một học viên] và con sẽ giúp mẹ vượt qua nó. Chúng ta có Sư phụ quản, vì vậy chúng ta không sợ.”

Tất nhiên, chúng tôi không muốn để bà từ bỏ việc vượt qua khảo nghiệm và đã khích lệ bà. Mẹ tôi không nói bà muốn đến bệnh viện. Em trai tôi đang trong kỳ nghỉ và có thể chăm sóc mẹ vào ban ngày. Tôi làm việc vào ban ngày, vì vậy tôi ở lại với bà vào ban đêm. Toàn thân mẹ tôi bị sưng húp vào ngày hôm sau. Cả em tôi và tôi đều kiên định không sợ hãi. Chúng tôi tin tưởng vững chắc vào Sư phụ.

Tôi nói với bà về cách tôi vượt quan để khích lệ bà và chúng tôi đã cùng nhau nghe Pháp. Tôi xin Sư phụ gia trì cho bà. Sau hai ngày, bà đã đi tiểu rất nhiều. Sự sưng tấy của bà đã biến mất, phần thân trên của bà đã có cảm giác và bà đã khá hơn. Cả hai chúng tôi càng tự tin hơn.

Đêm đó lần đầu tiên tôi đã mơ về Sư phụ. Cơ thể to lớn của Sư phụ đang ngồi trên ba tầng trời, mặc quần áo màu vàng giống như trong cuốn băng hướng dẫn luyện công, tay làm thế liên hoa. Trong giấc mơ của tôi chỉ có bóng tối, nhưng tôi có thể nhìn thấy Sư phụ rất rõ ràng. Khuôn mặt Ngài từ bi và uy nghiêm. Tôi chạy đến bên Ngài như một đứa trẻ với hai tay hợp thập: “Con xin kính chào Sư phụ!”

Lúc này, một chiếc xe buýt đến và dừng lại trước mặt tôi. Khi cánh cửa mở ra, tôi lên xe và thấy rất đông người, tất cả đều không biết đến tôi ngoại trừ điều phối viên địa phương của chúng tôi, người đứng cạnh tôi. Tôi tỉnh dậy và nghĩ: “Sư phụ đang khích lệ chúng tôi, hay Ngài đang nói với tôi điều gì?” Tôi biết không có điều gì xảy ra mà không có lý do. Lúc đó tôi nhận ra rằng, dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng không nên lệch khỏi Pháp. Đồng thời, tôi hướng nội để xem liệu có bất kỳ lời nói hay hành động không đúng nào tôi có thể đã nói hoặc làm hay không.

Vào ngày thứ ba sau khi tôi có giấc mơ đó, em trai tôi đã hôn mê mà không có bất kỳ dấu hiệu cảnh báo nào. Em trai út của tôi, người không tu luyện, nhưng ủng hộ Đại Pháp, trở về nhà sau một chuyến công tác đã đưa mẹ và em trai chúng tôi đến bệnh viện. Em trai tôi đã chết vài ngày sau đó, ở tuổi 34. Chỉ trong vài ngày, gia đình tôi đã có một sự thay đổi lớn như vậy. Sau đó tôi nghĩ về giấc mơ tôi đã có một vài ngày trước đó và tôi ngộ ra điều gì đó.

Tôi đã giúp lo liệu xong đám tang của em tôi. Bạn bè và người thân xung quanh tôi đã khóc. Tôi không có bất kỳ cảm xúc nào, cũng không có nước mắt. Tâm trí tôi bình tĩnh lạ thường, tôi thầm nghĩ: “Đó là vấn đề của chính em tôi; nó không liên quan gì đến Đại Pháp. Mọi người đều có cuộc sống riêng của mình!”

Sư phụ đã giảng:

“Chư vị không thể chi phối cuộc đời người khác được, không thể thao túng vận mệnh người khác được, kể cả vận mệnh vợ con, cha mẹ, anh em; chư vị có quyết định được [những việc ấy] không? (Bài giảng thứ tư – Chuyển Pháp Luân)

Tôi hiểu rằng những người đắc Pháp đều đi đến một nơi tốt đẹp. Tôi bỗng cảm thấy tim mình run lên, tựa như tan vỡ từ trung tâm hướng ra bên ngoài, rồi cứ hướng ra ngoài mà khuếch đại lên. Có một cơn đau nhẹ, ngay cả ngực tôi cũng run rẩy từ trong ra ngoài, khiến toàn bộ phần thân trên của tôi khẽ run lên. Tôi không thể kìm nén nó và cảm giác đó mạnh mẽ đến mức đến giờ tôi vẫn còn nhớ nó. Nó kéo dài khoảng 20 giây. Tôi không biết những gì đang xảy ra vào thời điểm đó và cũng không suy nghĩ nhiều về nó. Tôi chỉ bận rộn. Sau đó, học Pháp khiến tôi ngộ ra rằng đó là sự thay đổi cơ thể tôi trên bề mặt, khi cảnh giới tư tưởng của tôi được đề cao.

Sau đám tang của em tôi, tôi vẫn đang suy nghĩ về vấn đề của cậu ấy. Tôi mới tu luyện và chưa học Pháp tốt. Nhưng tôi tin chắc rằng cuộc sống của cậu ấy đã được Đại Pháp kéo dài. Nếu không, cậu ấy đã chết từ lâu vì mắc một căn bệnh nan y trước khi bắt đầu tu luyện. Bác sĩ đã nói rằng cậu ấy sẽ chỉ sống được ba tháng.

Tu luyện Đại Pháp đã chữa khỏi bệnh cho cậu ấy. Cậu ấy có thể làm việc và đã cải tạo căn hộ mới của mình. Nhưng tại sao cậu ấy chết sớm như vậy? Chuyện quái quỷ gì thế này? Nhiều người buộc tội tôi, nói rằng tôi đã không cho mẹ và em trai tôi đến bệnh viện; nếu không, cậu ấy đã không chết. Một số người khác nói rằng đó là do tu luyện của cậu ấy. Tôi tự nhủ: “Tôi không quan tâm họ nói gì về tôi, nhưng tôi không thể chấp nhận việc họ nói những điều không hay về Pháp Luân Công.”

Vì vậy, tôi đã đến nói chuyện với một học viên đắc Pháp sớm hơn tôi. Nhưng cô ấy cũng không thể hiểu được. Chúng tôi đã học Pháp cùng nhau và đọc được đoạn Pháp sau.

Sư phụ đã giảng:

“Nhưng có người trong những năm được sống của họ, tuổi tác rất hữu hạn, không đủ [để tu luyện]; Pháp Luân Đại Pháp của chúng tôi có thể giải quyết vấn đề ấy, rút ngắn quá trình luyện công. Đồng thời cũng là công pháp tính mệnh song tu, [nên] khi chư vị không ngừng tu luyện, thì sinh mệnh không ngừng được kéo dài; chư vị không ngừng luyện, nó không ngừng kéo dài; nếu người cao tuổi có căn cơ tốt, chư vị vẫn có thể đủ thời gian luyện công. Nhưng có một tiêu chuẩn: khi vượt qua tiến trình sinh mệnh thiên định ban đầu, [thì] sinh mệnh được kéo dài thêm kia, hoàn toàn chỉ để cho chư vị dùng để tu luyện; chư vị suy nghĩ chỉ chệch đi chút xíu, là sinh mệnh gặp nguy hiểm ngay; bởi vì quá trình sinh mệnh của chư vị đã qua lâu rồi. Trừ phi chư vị bước sang tu luyện xuất thế gian pháp, thì không có khống chế ấy; lúc đó có một trạng thái khác.” (Bài giảng thứ nhất – Chuyển Pháp Luân)

Học được đoạn này, tôi hiểu rằng em trai tôi cảm thấy bệnh tật của mình được chữa khỏi bằng cách tu luyện. Sau đó, cậu ấy chuyển đến một tòa nhà mới và có một cuộc sống tốt, vì vậy cậu ấy đã lơ là việc tu luyện của mình. Tôi nhớ rằng một đồng tu đã mời chúng tôi đi xem buổi ghi âm bài giảng Pháp ở hải ngoại của Sư phụ. Tôi gọi cho em tôi và rủ cậu ấy đi cùng chúng tôi. Cậu ấy trả lời điện thoại và nói rằng cậu ấy đang chơi bài với bạn bè, và cậu ấy đang chui dưới gầm bàn vì bị thua. Một lần khác, tôi gọi cậu ấy học Pháp. Cậu ấy nói rằng cậu đang chơi bài, lại thua và đang bị dán giấy trên mặt.

Một buổi sáng, tôi gọi cậu ấy ra ngoài để luyện công. Cậu ấy uể oải trả lời điện thoại: “Chị, hôm nay em không muốn dậy. Em chỉ muốn ngủ một lúc thôi.” Tôi nghe thấy vợ cậu ấy giục cậu ấy dậy, nhưng cậu ấy vẫn không nhúc nhích. Tôi cũng nhớ rằng cậu ấy đã nghe Sư phụ nói nhiều lời trong giấc mơ của mình, nhưng cậu ấy chỉ có thể nghe thấy từ “Trân trọng”. Tôi biết rằng Sư phụ bảo cậu ấy hãy trân quý cơ hội và hãy bảo trọng bản thân vì đắc được Pháp không phải là điều dễ dàng. Tôi đã không suy nghĩ nhiều về nó. Tôi học Pháp chưa sâu, và thể ngộ của tôi còn nông cạn!

Tôi hiểu điều này và sau đó nói chuyện với các thành viên gia đình, đặc biệt là em dâu của tôi. Họ đều hiểu. Khi có khá nhiều người mà tôi biết trong cộng đồng hỏi tôi hoặc nói về em tôi, tôi đã nói rằng Đại Pháp đã kéo dài cuộc sống của cậu ấy; nếu không tu luyện Đại Pháp, cậu ấy đã chết từ lâu rồi.

Vài ngày sau khi em tôi qua đời, mẹ tôi đã bình phục, nhưng bà đã từ bỏ việc tu luyện. Tôi nghĩ: “Vậy cứ tùy mẹ thôi. Sư phụ nói với chúng ta rằng chúng ta không thể ép buộc người khác tu luyện Đại Pháp.”

Tầm quan trọng của việc học Pháp

Trải qua điều này, tôi nhận ra rằng học Pháp là chìa khóa để bước vững chắc từng bước. Học Pháp tốt cho phép chúng ta có chính niệm mạnh mẽ, và sẽ không bị mắc kẹt trong cảm xúc khi gặp phải những vấn đề như vậy. Trong thực tế, Sư phụ đã an bài tốt con đường tu luyện cho mỗi đệ tử thực sự tu luyện. Tất cả mọi thứ chúng ta gặp phải trong quá trình tu luyện đều liên quan đến chính chúng ta. Trải nghiệm này cho tôi cảm nhận mạnh mẽ hơn về những nỗ lực của Sư phụ. Để chúng ta tu luyện được tốt, Ngài luôn bảo hộ chúng ta và giúp chúng ta ngộ được các Pháp lý. Lý do gì để chúng ta có thể không trân trọng cơ hội hiếm có này?

Sau khi vấn đề này được giải quyết, tôi có một giấc mơ khác, và cảnh tượng đó dường như vừa mới xảy ra. Tôi bước ra khỏi bệnh viện và thấy một cái cây bên phải. Nó không có dù chỉ một chiếc lá, chỉ có quả màu đỏ. Nó rất đẹp. Tôi đứng dưới gốc cây một lúc, suy nghĩ: “Thật là đẹp! Tại sao mình chưa bao giờ nhìn thấy nó?” Nhiều người đi ngang qua, nhưng không ai có thể nhìn thấy cái cây. Tôi bước tới nhặt một quả để ăn. Nó ngon vô cùng, và tôi chưa bao giờ ăn bất cứ thứ gì như vậy trước đây. Sau đó tôi đi về nhà.

Tôi nhận ra rằng Sư phụ đang khích lệ tôi. Chỉ có Trời Phật mới biết Sư phụ đã gánh chịu bao nhiêu để chăm sóc các đệ tử của mình. Tôi không thể làm gì để trả ơn Ngài ngoại trừ tu luyện tinh tấn.

Chồng tôi từ chối ly hôn

Tu luyện cho tôi một cơ thể và một tinh thần tốt. Chồng tôi rất vui. Cho dù tôi làm về muộn thế nào, anh vẫn đợi tôi về nhà nấu ăn, và tôi không bao giờ tức giận. Mẹ chồng tôi cũng rất vui khi thấy tôi bận rộn từ sáng đến tối, luôn tràn đầy năng lượng. Bà mỉm cười và nói: “Con bé ngốc này? Sao mà nó không cảm thấy mệt mỏi bao giờ?”

Sau ngày 20 tháng 7 năm 1999, Giám đốc nhân sự của chồng tôi đã nói chuyện với anh ấy, yêu cầu anh ép buộc tôi từ bỏ việc tu luyện. Anh ấy về nhà và thuyết phục tôi rằng: “Làm ơn hãy tu luyện ở nhà. Đừng ra ngoài để nói về Pháp Luân Công hoặc liên lạc với người khác.”

Tôi đã nói: “Những gì em đang làm không sai, bởi vì Sư phụ dạy chúng em trở thành người tốt. Em phải nói với những người khác rằng Pháp Luân Công là tốt và chúng em đã bị vu cáo hãm hại, vì vậy những người khác không nên bị lừa. Nếu em không nói gì, đó chẳng phải là thừa nhận lời dối trá của họ sao? Anh cũng đã thấy rằng em đã khỏi bệnh sau khi tập Pháp Luân Công. Nếu em không nói sự thật, đó không phải là vô ơn sao? Anh không nên cố gắng kiểm soát em, và anh cũng không thể kiểm soát, ngay cả khi anh muốn.”

Anh ấy không đồng ý mà còn tức giận, và đôi khi anh ấy đánh tôi. Tôi bảo anh ấy đừng làm phiền tôi. Tôi nghĩ: “Anh có thể kiểm soát em sao? Người duy nhất có thể quản em là Sư phụ của em!“ Sau đó anh ấy hỏi: “Lý Hồng Chí là cha cô à?” Tôi trả lời: “Gần gũi hơn một người cha”. Anh ấy nói: “Vậy chúng ta ly hôn”. Tôi nói: “Được thôi”. Tôi nghĩ rằng anh ấy đã được hưởng lợi rất nhiều từ Đại Pháp – tại sao anh ấy có thể quay lưng lại nhanh như vậy? Sống với người như thế này sẽ không tốt. Tôi thấy không có vấn đề gì khi ly hôn anh ấy.

Hai ngày sau, anh ấy về nhà và kể rằng cấp trên của anh ấy đã hỏi lại anh ấy. Anh ấy nói: “Tôi đã đánh cô ấy và mắng cô ấy, và không có tác dụng gì, chỉ có thể chấp nhận ly hôn.” Cấp trên của anh ấy đã cười và nói: “Cô ấy rất tuyệt vời. Anh ly hôm cô ấy vì điều gì? Tôi hỏi anh ấy: “Anh có còn muốn ly hôn không? Anh ấy nói: “Ly hôn vì điều gì? Chúng ta hãy ở bên nhau”. Kể từ đó, anh ấy đã không can nhiễu đến tôi quá nhiều; Chỉ khi tâm trạng tồi tệ, anh ấy mới chỉ trích tôi.

Tôi cảm thấy điều đó không dễ dàng với anh ấy vì không chỉ đồng nghiệp của anh ấy, mà cả bạn bè cùng lớp và bất cứ ai liên hệ với anh ấy về công việc đều biết rằng vợ anh ấy tu luyện Pháp Luân Công. Tuy nhiên, đôi khi anh ấy mất kiểm soát. Anh ấy mất mặt và về nhà chê bai tôi. Tôi không để tâm đến lời nói của anh ấy. Chỉ cần anh ấy không can thiệp vào việc học Pháp và luyện công của tôi là được.

Vì vậy, tôi đã tu luyện mà không bị can nhiễu nhiều, nhưng tôi luôn giữ bản thân theo tiêu chuẩn của Đại Pháp nghiêm túc hơn. Tôi đã quyết định rằng tôi phải hành động theo Chân-Thiện-Nhẫn trong mọi việc và ở mọi nơi, cho mọi người thấy Pháp Luân Đại Pháp là tốt!

Kiên định

Tôi đã tu luyện Đại Pháp được nửa năm, khi đó, vào tháng 5 năm 1999, ông chủ của tôi đã nhận được một mệnh lệnh từ các lãnh đạo cấp cao rằng các Đảng viên và cán bộ bị cấm tu luyện Pháp Luân Công. Cấp trên của tôi đã đến gặp tôi để nói chuyện. Tôi đưa cho anh cuốn Chuyển Luân Pháp để đọc. Anh ấy đã đọc nó, đưa nó lại cho tôi và nói: “Rất hay, không có gì sai với nó cả.” Vì những thay đổi về thể chất và tinh thần mà tôi đã trải qua khi tu luyện, mọi người xung quanh tôi đã chứng kiến sự tốt đẹp của Đại Pháp. Họ nói tôi tu luyện tốt và là một người tốt. Do đó, rất nhiều đồng nghiệp của tôi đã nhờ tôi tôi lấy sách Chuyển Pháp Luân cho họ. Cấp trên của tôi cũng không làm khó tôi nhiều.

Mọi người trong đơn vị công tác của tôi và lãnh đạo đơn vị trực thuộc được thông báo đến phòng họp vào ngày 20 tháng 7. Đến đó, cấp trên của tôi nói rằng chúng tôi được yêu cầu phải xem một chương trình trên truyền hình. Sau khi TV được bật, tôi thấy rằng đó là chương trình bôi nhọ Pháp Luân Công. Tôi ngạc nhiên và sững sờ.

Tôi đã xem một lúc và nghĩ rằng điều đó là không thể chấp nhận được, vì vậy tôi đứng dậy và nói to: “Đây không phải là sự dối trá sao? Tôi đã tu luyện được gần một năm; Pháp Luân Công không phải như những gì họ mô tả. Làm thế nào mà Đảng có thể biến đen thành trắng? Nếu mà như vậy, tôi sẽ rời khỏi Đảng!” Tôi đã có một chút phấn khích khi tôi nói điều đó. Mọi người nhìn nhau chết lặng, và không ai thốt nên lời.

Kể từ đó, bất cứ nơi nào tôi đến, tôi sẽ nắm bắt cơ hội để nói Đại Pháp tốt như thế nào, tôi đã được hưởng lợi như thế nào và chương trình truyền hình đã nói xấu Đại Pháp ra sao, và tất cả chỉ là dối trá. Nhưng tác động của tà ác lúc đó khiến mọi người sợ hãi và ít ai dám nghe tôi nói. Một số người nói: “Nếu nó tốt, chỉ cần tu luyện tại nhà. Không được nói với người khác.” Một số người rời đi nhanh chóng ngay khi họ nghe thấy từ “Pháp Luân Công”. Tôi đã rất buồn, tôi tự hỏi làm thế nào để tôi có thể thắng được sự tuyên truyền bịa đặt rộng rãi của giới truyền thông?

Trong số các học viên địa phương, một số đã bỏ cuộc, một số bắt đầu học một môn khí công khác, một số bị giam giữ trong trại lao động cưỡng bức, và một số bỏ đi nơi khác. Bất cứ khi nào tôi ở nhà một mình, tôi đều khóc trước pháp tượng của Sư Phụ. Tôi không biết mình đã rơi nước mắt bao nhiêu lần trong suốt thời gian đó. Ngay khi tôi nghĩ về Sư phụ, đôi mắt tôi đẫm lệ. Chuyện gì đã xảy ra? Làm thế nào tôi có thể đối phó với những lời nói dối lớn như vậy?

Áp lực vô hình trong lòng khiến tôi cảm thấy rất tồi tệ; một ngày dài như một năm. Thỉnh thoảng tôi nghe nói rằng ai đó đã đốt sách Đại Pháp hoặc những người khác không chỉ từ bỏ mà còn giúp bức hại các học viên Đại Pháp.

Tôi rơi nước mắt và thầm nói với Sư phụ: “Làm sao có chuyện như vậy được? Sư phụ sẽ buồn làm sao! Sư phụ có thể yên tâm khi biết rằng nếu chỉ có một người trên trái đất này tiếp tục tu luyện, thì đó chính là tôi! Lòng tin của tôi vào Sư phụ và Đại Pháp cứng như đá, và không gì có thể lay chuyển được!”

Giảng chân tướng về Đại Pháp

Tôi dần dần ổn định và tiếp tục học Pháp rất nhiều. Tôi học càng nhiều thì tâm trí của tôi trở nên rõ ràng hơn. Tôi đang suy ngẫm: “Mình nên làm gì đây? Mình không thể im lặng được. Làm thế nào để mình có thể khiến mọi người lắng nghe?” Lúc đó, không có khái niệm nào về việc giảng chân tướng. Tôi nghĩ về việc nói chuyện với bạn bè và người thân, những người hiểu rõ tôi và cũng đã chứng kiến sự khỏi bệnh của tôi. Khi họ đã hiểu, tôi có thể nói chuyện với những người không thực sự biết tôi.

Tuy nhiên, phải làm gì với những người không dám lắng nghe? Tôi chọn nói chuyện với từng người một, không để người thứ hai nhìn hay nghe thấy; như thế sẽ giảm áp lực lên người nghe, người mà có thể cảm nhận được độ tin cậy của tôi. Cách này tỏ ra hiệu quả.

Vì vậy, tôi tiếp tục làm việc, sinh hoạt và học Pháp, đồng thời, giảng chân tướng cho mọi người xung quanh. Môi trường xung quanh dần dần thoải mái hơn và tôi không còn cảm thấy áp lực tinh thần đó nữa.

Từ chối nói dối để được lợi

Nơi làm việc của tôi có điều kiện làm việc cũng như các phúc lợi tốt cho nhân viên. Chi phí y tế của nhân viên được hoàn trả hàng năm. Về y tế, miễn là biên nhận có tên của nhân viên, dù được viết trong bệnh viện hay nhà thuốc địa phương, cấp trên của chúng tôi sẽ ký vào cuối năm để hoàn tiền. Trước khi tôi tu luyện Đại Pháp, tôi bị rất nhiều bệnh và phải uống thuốc mỗi ngày. Chi phí y tế của tôi mỗi năm lên tới hơn 3.000 nhân dân tệ, không bao gồm chi phí nằm viện, được thanh toán trực tiếp bằng séc của cơ quan.

Sau khi tôi tu luyện Đại Pháp, tôi không còn cần phải đến bệnh viện hay có bất kỳ chi phí y tế nào. Tôi đã không bị bệnh và tiết kiệm tiền cho công ty của tôi.

Cấp trên và đồng nghiệp của tôi rất ấn tượng. Nhưng, sau đó một người khá thân thiết với tôi nói: “Tại sao chị ngốc nghếch thế! Chị không bị bệnh nhưng các thành viên trong gia đình chị cần dùng thuốc. Tại sao không lấy một số cho họ? Có ai không dùng đơn thuốc miễn phí chứ?“

Tôi nói với cô ấy: “Tôi không thể giả vờ cần thuốc, vì nó sẽ trái ngược với việc tu luyện Đại Pháp. Không phải là nó khiến tôi không trung thực sao? Bên cạnh đó, nếu tôi để các thành viên trong gia đình tận hưởng lợi ích tại nơi làm việc của mình, không phải là tôi đang lợi dụng ưu đãi của công ty và mất đức sao? Tôi sẽ không thể tu luyện được nữa.” Cô ấy nghĩ điều đó thật khó tin, bởi vì những người bình thường sống vì lợi ích cá nhân. Tôi cũng sẽ giống như họ nếu tôi không tu luyện Đại Pháp.

Từ chối chấp nhận tiền hoa hồng

Tôi điều hành thư viện nơi làm việc của mình và phải thường xuyên mua sách. Đã có lúc những người bán sách từ miền Nam Trung Quốc đến bán sách và nói rằng tôi có thể nhận lại tới 30% chi phí, miễn là tôi mua sách của họ. Mỗi lần tôi thấy sách của họ có chất lượng tốt và là những gì chúng tôi cần, tôi sẽ mua chúng với giá gốc và từ chối nhận tiền hoa hồng. Họ rất ngạc nhiên và nói rằng họ chưa bao giờ gặp ai như tôi.

Tôi nói với họ rằng tôi tu luyện Pháp Luân Công và chính Pháp Luân Công đã dạy tôi trở nên tốt hơn. Tôi đã tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Một số người hỏi: “Chẳng phải nhà nước cấm tu luyện sao?” Tôi đã nói với họ sự thật về Pháp Luân Công. Họ nghe rất chăm chú, tỏ ý đồng tình và nói Pháp Luân Công là tốt!

Một người bán sách tìm được nhà của tôi và để lại một bộ sách và trái cây, rồi rời đi luôn. Bộ sách này gồm bốn hoặc năm cuốn sách bìa cứng và trị giá hơn 1.000 nhân dân tệ. Tôi nghĩ rằng việc giữ chúng không phù hợp với tiêu chuẩn của người tu luyện, vì vậy tôi đã đưa chúng đến thư viện và đưa trái cây cho các đồng nghiệp của tôi. Các đồng nghiệp của tôi nói, các học viên Pháp Luân Công thật phi thường!“

Từ chối nói xấu Đại Pháp tại nơi làm việc

Sau đó, cấp trên của tôi yêu cầu tôi đến văn phòng của ông ấy. Ông nói, Các đài truyền hình, báo chí, và tất cả các công ty đã đưa ra các báo cáo nói xấu Pháp Luân Công. Tại sao chúng tôi không trình bày một báo cáo như vậy?

Chúng ta không thể, tôi nói, “Pháp Luân Công đang bị bôi nhọ, và chúng ta không thể làm điều xấu.” Ông nói với tôi rằng đây là điều mà chính phủ chúng ta yêu cầu chúng ta phải làm, rằng chúng ta không thể im lặng. Tôi nói: “Điều đó phụ thuộc vào việc đó là đúng hay sai. Nếu chúng ta giúp những kẻ nói dối làm những việc xấu, chẳng phải là chúng ta đang giúp những kẻ xấu làm nhiều điều xấu hơn sao? Bên cạnh đó, ông cũng biết tôi tu luyện Pháp Luân Công. Ở nơi khác ông có thể nói tôi không tu luyện sao?“

Ông ta nói: “Đó là hai chuyện khác nhau. Cô phải có một cuộc họp với các nhân viên và làm một bộ phim tương tự, sau đó gửi bộ phim đã hoàn thành đến đài truyền hình.” Tôi đã từ chối. Ông ta cau mày, vỗ bàn và nói: “Những gì tôi nói không có ý nghĩa gì sao? Tôi trả lời: “Có, ông đưa ra quyết định! Nhưng tôi không thể đồng ý với nó!”

Tôi tiếp tục với quyết tâm: “Hoặc ông có thể điều hành một cuộc họp để kiểm tra chéo tôi. Không quan trọng là cuộc họp lớn như thế nào. Gọi tất cả nhân viên của chúng ta tham dự và đặt tôi vào giữa để tìm những gì tôi đã làm không phù hợp với Chân-Thiện-Nhẫn. Ông có thể làm bất cứ điều gì ông muốn với tôi, nhưng không phải với Pháp Luân Công!” Tôi đã vỗ xuống bàn khi nói xong. Ông ta không nói một lời và cũng không tiếp tục ý tưởng của mình nữa. Chuyện đó đã kết thúc.

Sau đó tôi tự hỏi: “Làm sao tôi có can đảm để vỗ xuống bàn? Ông ấy đã gần 60. Làm sao tôi lại không thể lịch sự?” Nhưng tôi không thể cho phép Đại Pháp bị xúc phạm. Tôi biết Sư phụ đã gia trì cho tôi để không cho phép công ty của tôi làm những việc như vậy. Có bao nhiêu người sẽ bị tổn hại? Điều này cũng là để khảo ngiệm xem tôi có đủ chính niệm hay không khi đối mặt với vấn đề cốt lõi.

Kể từ khi Đảng bắt đầu đàn áp, công ty của tôi chưa bao giờ làm gì để tố cáo Pháp Luân Công. Tôi biết đây là ân đức của Sư phụ và Đại Pháp. Sư phụ có thể làm bất cứ điều gì, miễn là các đệ tử Đại Pháp làm điều đúng đắn.

Cuộc đàn áp tiếp tục leo thang sau năm 2001 và 2002. Phòng 610 yêu cầu công ty của tôi chuyển hóa tôi. Họ gây áp lực cho công ty của tôi bằng cách nói rằng tôi đã công khai quảng bá Đại Pháp; áp lực rất lớn; Tôi phải là người bị “chuyển hóa”.

Công ty của tôi đã hai lần khiến tôi bị quản thúc tại gia trong hơn hai tháng. Vì tôi không đồng ý, họ đã gửi tôi về nhà. Một năm trôi qua, và tôi không thay đổi. Họ đã tước đi danh hiệu chính thức của tôi và khiến tôi làm việc ở cấp thấp nhất trong đơn vị công tác.

Tôi tin chắc rằng theo Hiến pháp Trung Quốc không có gì sai khi có đức tin và tu luyện Đại Pháp, tôi có quyền tự do thực hành đức tin của mình. Không ai có quyền can thiệp.

Tôi vẫn chăm sóc gia đình như trước, dù họ có đối xử với tôi khắc nghiệt đến thế nào. Tôi thể hiện lòng tốt của Đại Pháp bất cứ nơi nào tôi có thể. Vì vậy, người thân, bạn bè và những người mà tôi biết đều làm chứng rằng các học viên Đại Pháp là nhẫn nhịn, vô tư và tốt bụng.

Họ bắt đầu ngưỡng mộ, khen ngợi và thậm chí là ghen tị với tôi. Không ai nói rằng tôi bướng bỉnh, ngu ngốc hay ngốc nghếch. Mọi thứ ở nhà tôi dần thay đổi. Miễn là chúng ta hành xử theo Đại Pháp, chúng ta sẽ thấy “Liễu ám hoa mình hựu nhất thôn!”


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/7/13/389730.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/10/9/180244.htm

Đăng ngày 07-11-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share