Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-07-2019] Trong những năm qua, rất nhiều học viên Pháp Luân Đại Pháp đã chuyển ra sinh sống ở ngoài khu vực của chúng tôi, phá vỡ nhóm học Pháp ổn định và vững chắc của chúng tôi. Vì vậy, một số học viên đã cùng nhau thành lập một nhóm học Pháp mới.

Trong một năm qua, chúng tôi đã học Pháp cùng nhau mỗi tuần một lần. Chúng tôi đã học thuộc Pháp trong vài tháng qua. Một số người trong chúng tôi đang học thuộc Hồng Ngâm IV, và tất cả chúng tôi đều cảm nhận được chúng tôi đang đề cao rất nhanh trong tu luyện. Thông qua việc học thuộc Hng Ngâm IV, chúng tôi đã có thể loại bỏ tâm sợ hãi và cảm giác làm mọi việc chỉ như hoàn thành nhiệm vụ. Vì thế, chúng tôi thu được hiệu quả rất tốt khi nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp.

Từ trong tâm, các học viên trân quý Đại Pháp và trân quý chúng sinh. Dưới đây là những chia sẻ từ hai học viên trong nhóm học Pháp của chúng tôi.

Mei [bí danh]: Học thuộc Pháp và đồng hóa với Pháp

Tôi đã ngoài 70 tuổi và sống khá xa nhóm học Pháp của chúng tôi. Mặc dù gần nhà tôi cũng có một nhóm học nhưng tôi vẫn tới một nhóm học pháp ở xa để hình thành một chỉnh thể với các học viên ở đó. Trong nhóm này, chúng tôi cùng nhau học thuộc Pháp.

Tôi sống trong một gia đình lớn với nhiều thế hệ cùng sống chung dưới một mái nhà. Việc nhà rất nhiều nhưng tôi đặt việc tu luyện là ưu tiên hàng đầu mà không xao lãng những trách nhiệm khác của bản thân.

Mỗi sáng, sau khi luyện công xong tôi học thuộc Luận Ngữ. Mỗi tuần, tôi học thuộc một bài thơ trong Hồng Ngâm IV và những bài Kinh văn ngắn của Sư phụ. Điều này giúp tôi minh bạch hơn về các Pháp lý và gia cường chính niệm của mình.

Chồng tôi từng làm giám sát viên tại nơi làm việc. Ông ấy bị ảnh hưởng nặng nề bởi những lời dối trá và tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) về Pháp Luân Đại Pháp.

Vào những ngày nhạy cảm của Đảng, hoặc khi có điều gì đó xảy ra trong khu vực của chúng tôi, chồng tôi sẽ về nhà và tranh cãi gay gắt với tôi. Gần đây, ông ấy nghe nói rằng một số người xấu đang tập trung lại nhắm vào các học viên, vì vậy ông đã cố gắng ngăn tôi liên lạc với những học viên khác.

Tôi mặc kệ ông ấy mà chỉ đi về phòng của mình. Chồng tôi theo tôi vào phòng, la hét với tôi: “Bà nghe lời ai?” Ông ấy đã hỏi tôi hai lần như vậy.

Tôi nhìn vào bức ảnh chân dung của Sư phụ và trả lời một cách bình tĩnh: “Tôi nghe theo lời của Sư phụ.”

Chồng tôi bỏ đi mà không nói một lời. Kể từ đó, ông ấy không bao giờ cố ngăn tôi ra ngoài. Mọi việc như thể chưa hề có gì xảy ra.

Một lần khác khi chồng tôi đi nhổ răng tại phòng nha khoa. Tôi biết rằng ông ấy sẽ không thể ăn được thức ăn cứng, vì vậy tôi đã nấu thức ăn mềm cho ông, chẳng hạn như món trứng ốp và mì.

Một đêm nọ, khi con trai cả của tôi về nhà, chồng tôi phàn nàn với cháu, nói rằng: “Bố đi nhổ răng mà mẹ con chẳng đoái hoài gì tới bố.” Ông còn bịa chuyện về tôi và không ngừng chửi bới tôi.

Tôi muốn nói lại, nhưng một giọng nói vang lên trong đầu tôi:

Không phàn nàn
Chỉ giữ thiện tâm

(Chưa có bản dịch)

Thấy tôi bị động tâm, Sư phụ đã giúp tôi.

Con trai cả của tôi không thể chịu đựng được những lời phàn nàn của chồng tôi nữa và bảo bố im lặng. Chồng tôi sững người và không nói gì cả.

Sáng sớm hôm sau, chồng tôi xin lỗi tôi và nói rằng ông ấy đã sai. Đây là lần đầu tiên ông ấy xin lỗi tôi.

Tôi hiểu rằng việc này xảy ra là bởi vì tôi đã đồng hóa với Pháp, Sư phụ đã gia trì cho tôi và Pháp đã cải biến tôi. Khi tôi phù hợp với các yêu cầu của Pháp tại tầng thứ của bản thân, bất kể chồng tôi có nói gì với tôi, tôi vẫn không động tâm, và do vậy ông ấy cũng thay đổi thái độ.

Sư phụ giảng:

“Toàn bộ quá trình tu luyện của người ta chính là quá trình liên tục tống khứ tâm chấp trước của con người.” (Chuyển Pháp Luân, Bài giảng thứ nhất)

Bắt đầu từ những ngày đầu tu luyện, tôi đã tu luyện mà không nhận ra tâm oán hận với chồng và chấp trước vào tư lợi.

Mãi cho đến gần đây tôi mới nhận ra bản thân mình có chấp trước vào tư lợi. Khi cháu gái của chúng tôi sinh con, chồng tôi hỏi tôi nên cho cháu bao nhiêu tiền và đưa ra gợi ý về số tiền. Tôi lập tức phản ứng: “Sinh con thôi mà ông muốn cho từng ấy tiền sao?”

Lời vừa nói ra thì cũng là lúc tôi nhận ra bản thân mình chấp trước vào tư lợi và sợ mất tiền.

Tôi là một sinh mệnh do Đại Pháp tạo ra – làm sao tôi lại có thể chấp trước vào tiền bạc đây? Chấp trước này xấu đến mức nào? Chắc chắn tôi không muốn nó.

Ming (bí danh): Giúp đỡ các học viên khác

Tôi là một học viên cao tuổi, thường giúp đỡ những học viên khác khi họ đối mặt với nghiệp bệnh. Một học viên không thể cử động chân và chỉ có thể đứng dậy bằng cách bám chặt vào giường. Để giúp bà ấy, tôi thường đến nhà để cùng bà học Pháp và phát chính niệm.

Bà ấy không biết chữ. Sau khi bà bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bà chỉ có thể đọc được cuốn Chuyn Pháp Luân mà không đọc được những cuốn sách khác hay những bài giảng khác của Sư phụ. Do vậy, bà không có thể ngộ tốt về Pháp. Tôi đã khích lệ và giúp đỡ bà ấy. Bà đã tu luyện Đại Pháp được hơn mười năm.

Một học viên khác, bà Chen (bí danh), gần đây đã tham gia nhóm học Pháp của chúng tôi. Thị lực của bà ấy không tốt và bà gần như không nhìn được gì. Tôi đến đón bà ấy và đưa bà đến nhóm học Pháp mỗi ngày. Tôi cũng thường sử dụng xe ba bánh để đưa bà Chen ra ngoài để bà có thể hỗ trợ giảng chân tướng.

Khi tôi trò chuyện với mọi người, bà Chen ngồi trong xe ba bánh và phát chính niệm. Chúng tôi phối hợp rất tốt với nhau, điều này khiến tôi tin rằng đây có thể là thánh duyên từ tiền kiếp của chúng tôi.

Thị lực của bà Chen không tốt, bà khó có thể ngồi thẳng, và các động tác luyện công của bà ấy không chuẩn xác. Một số học viên trở nên thiếu kiên nhẫn với bà và cái tâm ấy đã thể hiện ra. Tuy nhiên, đối với bà Chen, cho dù các học viên khác đối xử với bà như thế nào, bà vẫn luôn điềm tĩnh và không cáu giận. Thay vào đó bà thường cảm ơn họ. Bà Chen luôn giữ trong tâm nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.

Tôi biết bà Chen đã cố gắng hết sức để quy chính bản thân, và điều đó thật khó khăn với bà vì thị lực của bà kém. Tuy nhiên, bà là một người rất biết lắng nghe và có trí nhớ tốt. Bà có thể học thuộc Luận Ngữ và một số bài trong Hồng Ngâm IV. Đại Pháp đã cấp cho bà trí nhớ phi thường.

Điều này khiến tôi nhận ra rằng Đại Pháp tạo ra những con đường tu luyện khác nhau cho những học viên khác nhau.

Sư phụ giảng:

“Đều giảng chân tướng, phát chính niệm, học Pháp, về cụ thể làm các việc khác nhau, ‘phân công hữu trật, tụ chi thành hình, hoá chi vi lạp’.” (Giảng Pháp vào Tết Nguyên Tiêu năm 2003)

Đây là con đường tu luyện mà Sư phụ đã an bài cho chúng ta. Ở giai đoạn cuối cùng của Chính Pháp, chúng ta cần tuân theo các tiêu chuẩn của Đại Pháp. Chúng ta cần dùng Đại Pháp để tẩy tịnh tâm linh và canh tân sinh mệnh. Chúng ta đang đề cao lên đến tầng thứ nguyên lai cao nhất của mình, trở về tự kỷ chân chính của chúng ta.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/7/17/388835.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/9/15/179887.html

Đăng ngày 27-10-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share