Bài viết của Qingliu

[MINH HUỆ 08-08-2019] Tôi là một giáo viên trường làng. Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi hiểu rằng tôi cần làm một người tốt. Suốt 20 năm nay, tôi đã tự sửa chữa và bảo dưỡng một đoạn đường bẩn thỉu ở làng của tôi. Cuối cùng mọi người đã chuyển từ ban đầu không liễu giải được tôi sang khen ngợi tôi và Đại Pháp.

Sửa đường

Chúng tôi có một đoạn đường dài 800 mét nối ngôi làng của chúng tôi với đường cái đã được lát. Mọi người trong làng đều sử dụng đoạn đường này, nhưng không ai màng đến chuyện bảo dưỡng nó. Có rất nhiều chỗ gồ ghề và ổ gà. Khi trời mưa thì đoạn đường trở nên lầy lội và người đi xe đạp có thể bị ngã vào những rãnh nước ở vệ đường.

Trong nhiều năm người ta đã phàn nàn về đoạn đường này, nhưng không có gì thay đổi.

Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi nghĩ “Sư phụ giảng rằng,

‘Nhưng trong quá trình chư vị tu luyện chư vị tu tới mức bản thân càng ngày càng thiện, thiện tới mức suy nghĩ vấn đề đều là nghĩ cho người khác, tu thành một sinh mệnh vô tư.’ (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc 1999)

Tôi nên nghĩ cho người khác như thế nào đây? Chẳng phải tôi nên sửa đoạn đường đó thay vì phàn nàn về nó sao? Thế là tôi bắt đầu dùng xe kéo tay để chở đất từ xa về lấp ổ gà trên đoạn đường đó. Tôi cũng cắt hết đám cỏ dại bên vệ đường để làm cho đoạn đường đó rộng hơn.

Mới đầu mọi người đã không liễu giải được tôi. Một vài người đã hỏi rằng có phải tôi muốn chạy vào chức Trưởng thôn không. Một vài người lại hỏi nhà nước đã trả cho tôi bao nhiêu tiền. Một cậu thanh niên hỏi liệu có phải tôi muốn lên báo không. Một người hàng xóm đã hỏi tôi tại sao tôi lại để tâm trong khi các vị chức sắc trong thôn còn chẳng thèm để ý.

Vợ tôi cũng phàn nàn: “Chẳng có ai sửa đoạn đường đó. Anh là người duy nhất đi trên con đường đó sao?”

Thời gian trôi qua, mọi người không còn nói xấu về tôi nữa. Họ biết rằng tôi đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và bắt đầu hiểu và ngưỡng mộ tôi.

Sự cay đắng

Mặc dù đoạn đường đó chỉ dài có 800 mét, việc bảo trì nó thì không hề dễ dàng gì. Hàng ngày người dân, xe đạp và cả ô tô đều đi qua đó, nên nó dễ bị gập gềnh và xuất hiện ổ gà. Sau khi trời mưa to, các ổ gà sẽ giữ lại hàng vũng nước, khiến người qua lại rất khó khăn.

Vùng chúng tôi ở có nhiều sỏi đá hơn là đất. Tôi phải đi bộ nửa giờ mới có thể lấy được đất. Sau đó tôi đến một bờ sông khô hạn gần đó để lấy đất. Như vậy gần hơn nhiều, nhưng tôi phải phân loại đất và đá riêng ra. Việc đó rất mất thời gian. Tôi có thể phải mất cả một ngày mới xong việc.

Đôi khi mưa to cuốn trôi chỗ đất tôi vừa lấp vào, và tôi phải làm lại. Thỉnh thoảng trời mưa nhiều ngày, tôi sẽ mặc áo mưa và lấy cát lấp các lỗ.

Về sau, nhà nước ra một chính sách –“bê tông hóa đường làng”– và nâng cấp đoạn đường bẩn này thành một đoạn đường nhựa. Nhưng vì nó được xây gấp với vật liệu kém chất lượng. Nên chỉ không đầy hai năm lại có vài ổ gà xuất hiện. Tôi bắt đầu lại sửa lại.

Thi thoảng tôi cũng phàn nàn: “Tại sao người khác không làm nhỉ?” “Các vị chức sắc đâu rồi nhỉ?” Sau đó tôi lại tự nhủ: “Mình đang than phiền với ai thế? Mọi người có ép mình làm việc này đâu?”

Sư phụ giảng:

Người Thiện thường trong tâm từ bi, không oán, không hận, lấy khổ làm vui. (“Cảnh giới” Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Tôi vẫn còn xa mới không oán, không hận. Tại sao tôi lại phàn nàn nhỉ?

Sự ngọt ngào

“Hương thơm luôn lưu lại trên đôi tay người tặng hoa hồng.”

Năm 2015 tôi kiện Giang Trạch Dân, Cựu Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), người đã phát động chiến dịch đàn áp Pháp Luân Công, bằng tên thật của mình. ĐCSTQ đã cho người thu thập thông tin của tôi để trả đũa, nhưng các vị chức sắc trong thôn đã bảo vệ tôi. Một vị nhận xét: “Nếu cậu không phải là một người tốt thì trên thế giới này còn người tốt nào nữa không?”

Trường của tôi thiếu vài vị trí lãnh đạo. Mọi người cạnh tranh rất khốc liệt. Tôi không tham gia, nhưng cuối cùng vị quản lý đã đề bạt tôi vào vị trí đó. Khi con trai tôi sắp tốt nghiệp một chuyên ngành bình thường ở một trường cao đẳng thì vợ tôi rất lo lắng về triển vọng công việc của cháu. Nhưng cháu đã có một công việc văn phòng ở một công ty lớn với thu nhập kha khá.

Mọi người hỏi tôi: “Anh có những mối quan hệ nào thế?” Tôi chỉ mỉm cười. Tôi chẳng có mối quan hệ nào nhưng tôi có Sư phụ của tôi. Sư phụ vĩ đại của tôi và Đại Pháp khiến tôi trở thành người tốt bụng và ban cho tôi những điều tốt đẹp trong cuộc đời.

Vợ tôi phản đối việc tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vì cô ấy bị đầu độc bởi những tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Có vài lần chúng tôi mâu thuẫn về việc liệu tôi có nên tu luyện Đại Pháp không. Dần dần cô ấy thấy tôi thay đổi thành một người có tâm tính tốt và khỏe mạnh – tôi không còn cần phải uống thuốc trong hơn 20 năm qua.

Giờ đây cô ấy thỉnh thoảng bắt đầu đọc sách Đại Pháp. Khi cô ấy ốm, cô ấy sẽ niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo!” Cô ấy nói rằng niệm như thế rất hiệu quả.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/7/18/389537.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/8/8/178786.html

Đăng ngày 05-09-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share