Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Mỹ

[MINH HUỆ 31-7-2018] Tôi bị bệnh đau đầu di truyền từ khi còn nhỏ. Đến khi 10 tuổi, mỗi tháng ít thì 7 ngày, nhiều thì nửa tháng tôi bị đau đầu đến mức không ăn uống gì được, nằm bẹp trên giường không dậy nổi. Quả thực giống như mỗi tháng đều “chết” một lần. Bệnh viện đã bó tay với căn bệnh của tôi, tôi cũng thử qua Trung y, Tây y, châm cứu, thuốc dân gian, nhưng đều vô hiệu.

Vì dùng quá nhiều thuốc, nên tôi bị rối loạn nội tiết và trao đổi chất. Tôi có nhiều vết nám trên mặt, quầng thâm dưới mắt và sắc mặt rất khó coi.

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1998, và Đại Pháp đã cho tôi cuộc đời mới. Lần đầu tiên tôi có được cảm giác thân thể khoẻ mạnh, hàng tháng không còn phải chịu đựng cơn tra tấn. Mọi người đều nói trông tôi trẻ hơn tuổi.

Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, tôi đã bị bức hại vài lần. Cuối cùng, tôi đã buộc phải rời khỏi Đại Lục, đến nước Mỹ. Tôi muốn chia sẻ một số trải nghiệm và nhận thức trên con đường tu luyện của bản thân.

Bỏ tâm tật đố

Ở nước Mỹ, tôi có nhiều cơ hội phối hợp với các học viên khác, đây cũng là cơ hội để tôi nhìn thấy những chấp trước của mình.

Tôi có thành kiến với đồng tu Mei (bí danh), và luôn soi mói lỗi sai của cô ấy. Mặc dù chủ ý của tôi là tốt và muốn tốt cho cô ấy, nhưng mỗi lần làm việc cùng nhau, tình hình lại trở nên tiêu cực và liên tiếp xảy ra những việc không vui. Đã hai lần cô ấy trách mắngt tôi trước mặt các học viên khác, có lần trước mặt tất cả mọi người, cô ấy suýt chút nữa đã đẩy tôi ngã xuống đất. Mặc dù lúc đó tôi đã “nhẫn” được, nhưng không phải nhẫn một cách bình thản, mà là nhẫn một cách oán hận, ủy khuất. Từ đó, tôi luôn tránh mặt cô ấy, cho rằng cô ấy kém cỏi.

Khi một học viên khác nhìn thấy mâu thuẫn giữa tôi và Mei, liền nói với tôi một cách từ bi rằng: “Rõ ràng chị đang coi thường cô ấy, như thế không tốt. Chị nên thay đổi thái độ của bản thân.” Tôi biết rằng trong tu luyện, không có gì là ngẫu nhiên, nhưng tôi không thể buông cơn nóng giận và cảm giác bất công. Mỗi khi cố gắng hướng nội, tất cả những gì tôi nhìn thấy đều là lỗi sai của Mei.

Sau đó tôi đã đọc một bài chia sẻ trên trang web Minh Huệ, giúp tôi nhận ra rằng tâm coi thường người khác xuất phát từ tâm tật đố. Tôi không thể hoà hợp với cô ấy bởi vì tôi tật đố. Tôi đột nhiên nhận ra rằng tôi không thể hoà thuận với những ai mà tôi cảm thấy giỏi hơn tôi.

Sư phụ đã giảng:

“Người có tâm tật đố là coi thường người khác, không để người khác hơn mình, thấy người khác hơn họ thì họ chẳng cân bằng trong tâm, không chịu nổi, không phục.

Tâm tật đố [ghen tị] là chướng ngại cực lớn trong luyện công, ảnh hưởng phi thường to lớn tới người luyện công, sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới công lực của người luyện công, làm hại người đồng Đạo, can nhiễu nghiêm trọng đến tu luyện lên cao của chúng ta. Làm người luyện công thì cần 100% trừ bỏ [tâm này]. Có người luyện công tới một tầng thứ nhất định, nhưng tâm tật đố không buông bỏ, hơn nữa khi càng không buông bỏ thì càng dễ tăng cường. Loại phản tác dụng ấy khiến những tâm tính khác mà họ đã đề cao biến thành phi thường yếu đuối.” (Pháp Luân Công)

Theo nhận thức của tôi, tâm tật đố đến từ những truy cầu mạnh mẽ vào danh và tâm chứng thực bản thân. Nếu chúng ta có những chấp trước mạnh mẽ đó, cựu thế lực sẽ khuếch đại chúng và dùng chúng để ngăn trở con đường chúng ta đi đến viên mãn. Mục đích cuối cùng của chúng là huỷ diệt chúng ta. Do vậy, nếu chúng ta tật đố với ai đó, là chúng ta đang đi theo con đường mà cựu thế lực an bài.

Tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng. Tất cả các học viên đều là đệ tử của Sư phụ. Tôi nên gạt bản ngã sang một bên và từ bi với các đồng tu. Tôi chỉ nên nhìn vào điểm mạnh của họ và xoá bỏ rào cản ngăn cách giữa chúng tôi, như thế tôi mới có thể cứu người tốt hơn.

Trừ bỏ tâm oán hận và phàn nàn

Tôi làm việc cho một công ty chuyên chăm sóc cho người lớn tuổi. Tại nơi làm, tôi tuân theo các tiêu chuẩn của Đại Pháp. Tôi làm tốt công việc của mình, cả khách hàng và các đồng nghiệp đều đánh giá cao về tôi.

Nhưng quá trình tu luyện là một quá trình đề cao liên tục. Nhiều tâm chấp trước mà trước đây tôi không ý thức được giờ lại từ từ bộc lộ, tôi phải đối diện với chúng và loại bỏ chúng. Khi gặp mâu thuẫn, đôi khi tôi trượt ngã và không thể hành xử như người tu luyện mà thay vào đó lại hướng ngoại tìm cách giải quyết.

Một thời gian trước, tôi nhận chăm sóc hai khách hàng, một người buổi sáng và một người buổi chiều. Họ sống cùng trong một toà nhà, rất tiện cho tôi. Nhưng bà cụ mà tôi chăm sóc buổi sáng không hợp tác, khiến tôi mất người khách buổi chiều. Tôi đã không vui và có chút oán hận.

Một lần, bà ấy yêu cầu tôi lái xe đưa tới nhà người bạn. Tôi nói với bà rằng theo quy định của công ty, tôi không được tự ý đưa khách đi ra ngoài. Tôi chưa kịp nói dứt câu, bà ấy đã chỉ vào mặt tôi và hét lớn: “Cô đi hay không đi, trả lời tôi ngay.” Đồng thời, bà còn nói mấy câu hết sức vô lý. Thái độ nóng giận và giọng điệu chua ngoa của bà khiến tôi bị kích động. Tôi đã không hướng nội. Thay vào đó, tôi càng oán hận bà hơn. Có lẽ vì tôi bắt đầu ghét bà ấy, cựu thế lực đã lợi dụng sơ hở của tôi. Tôi gặp tai nạn xe hơi vài ngày trước khi Shen Yun bắt đầu các buổi diễn ở địa phương. Tôi không sao, nhưng chiếc xe bị phá hỏng hoàn toàn.

Vài ngày sau đó, công ty giao thêm việc cho tôi, nên tôi cần rời khỏi nhà bà ấy 30 phút sớm hơn thường lệ. Khi tôi nói với bà điều đó, bà phản đối rất quyết liệt. Sau đó tôi quyết định không làm việc với bà ấy nữa. Tôi nói với cấp trên, họ cũng đã đồng ý. Nhưng sau một tháng họ vẫn không tìm được ai thay thế tôi. Từ khía cạnh của người thường, đó là vì người khách hàng không hợp tác nên không ai muốn làm việc với bà ấy. Nhưng tôi là một người tu luyện, tôi biết nguyên nhân thực sự là vì tôi có chấp trước quá mạnh mẽ và không vượt qua được khảo nghiệm. Thay vì buông bỏ chấp trước của mình, tôi lại cố gắng né tránh khảo nghiệm. Rất nhanh sau đó, một khảo nghiệm khác lại đến. Tôi đã đỗ xe sai chỗ và bị phạt 350 đô la. Trên bề mặt, tất cả những rắc rối này là do bà cụ ấy. Sự căm phẫn của tôi đối với bà lên tới đỉnh điểm, và tôi không thể chịu đựng bà ấy thêm được nữa.

Tuy nhiên, tôi là một người tu luyện. Khi bình tĩnh lại, tôi học Pháp và hướng nội tìm. Tôi thấy rằng trong những sự việc nhỏ hàng ngày, tôi đã không tuân theo Pháp. Trong mỗi sự việc nhỏ, tôi không tu bản thân mà lại tìm lỗi sai của người khác. Tôi thậm chí còn mong đợi người khác cung cấp thuận tiện cho mình, mong muốn người khác giúp mình và điều chỉnh họ theo lịch trình và những kế hoạch của tôi. Tôi đã coi mình làm trung tâm. Bởi tôi đã như vậy quá lâu, tôi không thể chịu đựng khi sự việc không xảy ra đúng theo những gì tôi lên kế hoạch.

Sư phụ giảng:

“Kẻ ác do tâm tật đố sai khiến, ích kỷ, nóng giận, mà tự thấy bất công. Người Thiện thường trong tâm từ bi, không oán, không hận, lấy khổ làm vui. Bậc Giác Giả không có tâm chấp trước, tĩnh nhìn thế nhân đang lấy điều huyễn hoặc làm cõi mê.” (Cảnh giới – Tinh tấn yếu chỉ)

Một người hay phàn nàn luôn nhìn sự việc từ cơ điểm của bản thân và thường có những suy nghĩ tiêu cực. Đây là tâm vị tư. Hơn nữa, oán hận là một trong những trở ngại lớn nhất trên con đường tu luyện, nó ngăn trở chúng ta xuất tâm từ bi.

Khi nhận ra những chấp trước này, tôi có thể cảm nhận tâm tôi mở rộng ra và tâm tính được đề cao lên. Một lần nữa, tôi thấy được tầm quan trọng của việc hướng nội. Không lâu sau, công ty đã tìm được một người khác thay thế tôi.

Luôn chiểu theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn trong khi làm các việc

Công ty tôi dùng điện thoại của khách hàng làm hệ thống theo dõi chấm công nhân viên. Có thời gian tôi làm việc cho một cặp vợ chồng già, họ rất thích tôi. Vì tôi làm việc hiệu quả, nên thường hoàn thành công việc trước thời gian. Nhưng tôi không thể rời đi theo quy định chấm công. Người chồng đã đăng ký một chiếc điện thoại bằng tên của ông ấy và đưa cho tôi sử dụng để đăng ký giờ đến và đi. Bằng cách này, tôi có thể rời đi ngay khi công việc làm xong.

Tuy nhiên người vợ không đồng ý. Bà ấy nhất quyết phải làm theo chính sách, và họ đã cãi nhau. Người chồng đề nghị tôi hãy đưa ra quyết định cuối cùng.

Tôi biết rằng nhiều công ty đã sử dụng điện thoại của khách hàng để chấm công. Nhưng tôi là một người tu luyện. Tôi không nên làm việc gì chỉ vì sự thuận thiện cho bản thân, và nên chứng thực Pháp qua những hành xử của mình. Tôi cảm ơn họ và nói: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, môn tu luyện dạy tôi chiểu theo Chân – Thiện – Nhẫn. Tôi sẽ không cầm chiếc điện thoại ấy. Đừng lo, tôi sẽ không làm gì sai với quy định của công ty chỉ vì thuận tiện cho bản thân.” Cặp vợ chồng hài lòng với quyết định của tôi.

Một thời gian sau, công ty gọi điện cho tôi nói rằng thời gian chấm công của tôi có chỗ sai sót. Họ biết tôi làm việc rất tốt nhưng không thể tìm ra nguyên nhân của sự sai biệt. Họ nói với tôi rằng, chỉ cần tôi hoàn thành tốt công việc, tôi không cần phải đăng ký chấm công nữa. Như vậy, lịch trình của tôi trở nên linh hoạt hơn nhiều. Trong mùa quảng bá Shen Yun hai năm gần đây, tôi có rất nhiều thời gian rảnh để lái xe đưa các đồng tu đi treo tờ rơi trên cửa nhà và dán áp phích.

Thông qua sự việc này, tôi nhận ra rằng nếu tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn, không những không mất gì, mà mọi việc còn trở nên suôn sẻ hơn.

Giảng chân tướng tại nơi làm việc

Tôi làm việc tại một viện dưỡng lão nơi có khoảng 60 người Trung Quốc. Không lâu sau khi tôi bắt đầu công việc tại đó, họ đều biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi thường nghe họ nói về tôi một cách tiêu cực, họ đã bị lừa dối bởi những tuyên truyền thù hận của ĐCSTQ. Tôi cũng biết rằng họ đã xem các kênh truyền hình của nhà nước Trung Quốc.

Hầu hết những người cao tuổi ở đây là giáo viên hoặc bác sĩ đã nghỉ hưu. Bởi vì họ được giáo dục trong các trường lớp của ĐCSTQ, không dễ mà thuyết phục họ một điều gì. Nhưng tôi biết nhiệm vụ của tôi là cứu họ.

Tôi bắt đầu bằng việc đặt báo Đại Kỷ Nguyên ở sảnh. Lúc đầu, mỗi tuần tôi mang đến năm tờ. Dần dần tôi tăng lên 30 tờ. Lúc mới bắt đầu, có người đã xé tờ báo và ném nó vào thùng rác. Có người còn chửi tôi. Một người nói với tôi: “Tờ báo này thật vô bổ. Tôi không thích nó.” Tôi trả lời: “Dì à, tờ báo này rất tốt. Nó nói lên sự thật. Dì không thể đọc được những câu chuyện chân thật như vậy trong các tờ báo khác đâu.” Bà ấy đã mỉm cười.

Năm đầu tiên làm việc ở đó, tôi đã tặng lịch Minh Huệ cho tất cả những người Trung Quốc. Một nửa số họ đã trả lại cho tôi. Năm thứ hai, có nhiều người tiếp nhận hơn. Sau đó, họ không chỉ nhận chúng mà thậm chí một số người còn xin thêm cho con cái của họ. Bây giờ, họ còn liên hệ với tôi xin thêm để dự phòng.

Một cặp vợ chồng là giáo sư đại học đã về hưu. Vì họ đều bị bức hại trong thời Cách mạng Văn hoá, nên họ hiểu rõ bản chất tà ác của ĐCSTQ. Tuy nhiên, họ theo đạo Cơ đốc, nên không muốn nghe tôi nói về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã không bỏ cuộc mà vẫn tiếp tục nói chuyện với họ. Lúc đầu, họ từ chối đọc báo Đại Kỷ Nguyên, nhưng bây giờ họ lại hỏi xin tôi số mới. Hàng ngày họ cũng xem chương trình của Đài truyền hình Tân Đường Nhân. Người vợ không phải là thành viên của các tổ chức của ĐCSTQ, còn người chồng đã đồng ý thoái đảng.

Khi người chồng qua đời, trong một giấc mơ tôi đã thấy ông ấy trong dáng vẻ của một thanh niên trẻ mặc bộ âu phục. Tôi nghĩ có lẽ ông ấy đã được đến một nơi tốt đẹp.

Thỉnh thoảng tôi cũng làm việc ở một khu dân cư khác, nơi có khoảng 60 người Trung Quốc lớn tuổi. Hàng tuần tôi đưa báo Đại Kỷ Nguyên tới đó. Một lần, khi đang phát báo, một phụ nữ cao tuổi đến chỗ tôi. Bà ấy cầm tay tôi và không ngừng cảm ơn vì tôi đã mang đến “món ăn tinh thần” cho họ. Tôi nói với bà về Pháp Luân Đại Pháp và mức độ nghiêm trọng của cuộc bức hại tại Trung Quốc. Bà ấy đưa cho tôi số phòng và số điện thoại rồi nói: “Tôi muốn ủng hộ chút tiền.”

Tôi cảm ơn và nói với bà rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp không nhận tiền quyên góp. Bà ấy hỏi “Vậy tôi có thể giúp thế nào?” Tôi bảo rằng bà có thể giới thiệu những người khác đọc báo Đại Kỷ Nguyên. Bà đã vui vẻ nhận lời.

Bà còn nói với tôi: “Hãy cẩn thận. Ở đây có một số người là thành viên của ĐCSTQ. Cô cần đặc biệt chú ý đến ông này. Ông ấy là người đứng đầu những đảng viên ở đây. Nhiều người Trung Quốc sợ ông ấy, nhưng tôi thì không. Ông ấy từ chối đọc báo Đại Kỷ Nguyên, và ngồi ở kia để tìm cách ngăn mọi người lấy báo.”

Vài tuần sau, tôi gặp lại bà. Bà nói: “Tôi có tin tốt lành đây. Ông ấy đã bắt đầu đọc báo Đại Kỷ Nguyên. Khi tôi hỏi tại sao ông ấy đọc, ông ấy còn hỏi lại rằng tại sao không thể đọc!”

Một tuần nữa trôi qua. Người phụ nữ ấy nói rằng bà đang dự định liên hệ với thư viện của trường đại học địa phương, nơi có nhiều sinh viên Trung Quốc theo học. Bà sẽ mời họ đặt báo Đại Kỷ Nguyên, vì trong thư viện có một dãy kệ sách dành cho sách, tạp chí và báo tiếng Trung. Sau đó, bà nói với tôi qua điện thoại rằng thư viện không muốn đặt báo. Bà đã nói với họ bà sẽ trả tiền đặt báo, nhưng họ vẫn do dự. Sau đó bà nói chuyện với người phụ trách thư viện về cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp, gồm cả việc thu hoạch nội tạng, và tờ báo Đại Kỷ Nguyên đã vạch trần sự thật. Người phụ trách ngay lập tức đổi ý và đồng ý trả chi phí.

Chúng tôi đã hoàn thành các thủ tục với thư viện. Bà ấy cầm tay tôi và nói rất nghiêm túc: “Từ giờ, cô chịu trách nhiệm chăm lo cho những tờ báo ở đây nhé.” Sau đó tôi không còn gặp lại bà nữa. Tôi có gọi một vài lần, nhưng không ai nghe máy. Bảng tên trên cửa nhà bà cũng bị đổi. Tôi đã cung cấp báo cho thư viện được sáu năm.

Tôi đã gặp rất nhiều kiểu người và trải qua nhiều sự việc. Bất luận xảy ra chuyện gì, tôi luôn cố gắng hướng nội và đề cao bản thân dựa trên Pháp. Tôi luôn cố gắng dùng Pháp để ước thúc từng lời nói và hành vi. Tôi cố gắng đối xử với những người xung quanh bằng tâm từ bi. Tôi luôn nhớ phải chứng thực Pháp trong môi trường làm việc của mình.

Tôi thấy nhiều người trước đây bị ĐCSTQ lừa dối, nay đã thanh tỉnh. Nhiều người nói rằng các học viên Đại Pháp là người tốt. Một số người khen tôi, nói tôi chân chính và tử tế. Có những người còn nói, “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Hãy dạy chúng tôi luyện công.”

Con xin cảm tạ Sư phụ; Xin cảm ơn các bạn đồng tu.

(Bài chia sẻ trình bày trong Pháp hội miền Trung nước Mỹ năm 2018)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/7/31/在新环境中走好修炼的路-371885.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/8/2/171366.html

Đăng ngày 04-09-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share