Tra tấn - Minh Huệ Nethttps://vn.minghui.org/newsPháp Luân Đại Pháp (Pháp Luân Công)Thu, 20 Jun 2024 12:12:00 +0000en-US hourly 1 https://wordpress.org/?v=6.5.3Sau gần một thập kỷ bị giam cầm vì tu luyện Pháp Luân Công, người phụ nữ Cát Lâm 63 tuổi lại bị kết án 5 năm tù lần thứ haihttps://vn.minghui.org/news/267065-sau-gan-mot-thap-ky-bi-giam-cam-vi-tu-luyen-phap-luan-cong-nguoi-phu-nu-cat-lam-63-tuoi-lai-bi-ket-an-5-nam-tu-lan-thu-hai.htmlThu, 20 Jun 2024 12:12:00 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=267065[MINH HUỆ 27-05-2024] Cuối tháng 5 năm 2024, một cư dân 63 tuổi ở Thành phố Cát Lâm, tỉnh Cát Lâm, bị kết án 5 năm tù vì tu luyện Pháp Luân Công, môn tu luyện cả tâm lẫn thân bị chính […]

The post Sau gần một thập kỷ bị giam cầm vì tu luyện Pháp Luân Công, người phụ nữ Cát Lâm 63 tuổi lại bị kết án 5 năm tù lần thứ hai first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của phóng viên Minh Huệ tại tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-05-2024] Cuối tháng 5 năm 2024, một cư dân 63 tuổi ở Thành phố Cát Lâm, tỉnh Cát Lâm, bị kết án 5 năm tù vì tu luyện Pháp Luân Công, môn tu luyện cả tâm lẫn thân bị chính quyền Cộng sản Trung Quốc bức hại từ tháng 7 năm 1999.

Bản án của bà Lôi Tú Hương bắt nguồn từ vụ bắt giữ vào ngày 31 tháng 3 năm 2023. Sau 7 giờ tối hôm đó, một phó cảnh sát trưởng và bốn cảnh sát từ Đồn Công an Đại Trưởng Truân đột nhập vào nhà bà, tịch thu các sách Pháp Luân Công của bà, một bức chân dung của nhà sáng lập Pháp Luân Công, một máy in và các đồ vật có giá trị khác. Họ đưa bà đến Trại tạm giam Thành phố Cát Lâm. Không rõ thời điểm bà bị truy tố, xét xử hay kết án, nhưng được biết bà bị chuyển đến Nhà tù Nữ tỉnh Cát Lâm sau khi bị kết án oan.

Đây không phải là lần đầu tiên bà Lôi bị nhắm đến vì đức tin của mình, môn tu luyện đã giúp bà trở nên hạnh phúc và khỏe mạnh hơn. Bà từng là người cứng đầu và khó hòa hợp với chồng và mẹ chồng. Bà cũng mắc nhiều căn bệnh khác nhau. Bà từng có ý định tự tử hai lần, nhưng đến phút cuối thì dừng lại vì nghĩ tới con nhỏ. Một cơ duyên bất ngờ với Pháp Luân Công vào năm 1998 đã thay đổi số phận của bà. Bà đã hồi phục sức khỏe ngay sau đó, và gia đình bà trở nên hòa thuận.

Tuy nhiên, cuộc sống hạnh phúc của bà nhanh chóng bị hủy hoại khi cuộc bức hại Pháp Luân Công xảy ra vào năm 1999. Chỉ vì chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Công để trở thành một người tốt, bà bị bắt nhiều lần, dẫn đến 3 án lao động cưỡng bức và 5 năm tù.

Ba án lao động cưỡng bức, tổng cộng 4,5 năm, từ 2006 đến 2013

Từ năm 2006 đến năm 2013, bà Lôi bị giam 3 lần, tổng cộng 4,5 năm trong cùng Trại Lao động Nữ Hắc Chủy Tử. Trong cả ba lần bị giam, bà phải chịu nhiều hình thức tra tấn khác nhau, bao gồm cả bức thực, tiêm thuốc độc, sốc điện và kéo giãn quá mức.

Vì không từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công, nên bà bị bức thực và cưỡng bức dùng thuốc trong 30 ngày liền. Một lần khác, bà bị trói vào giường trong tư thế đại bàng sải cánh và chịu đau đớn tột cùng.

Bị kết án 5 năm tù sau khi bị bắt vào năm 2015

Ngày 7 tháng 1 năm 2013, bà Lôi hoàn thành án lao động lần thứ 3, nhưng bị bắt lại vào ngày 9 tháng 7 năm 2015, và bị kết án 5 năm tù. Bà bị tra tấn dã man trong suốt 5 năm tù. Bà từng bị bắt ngồi trên “ghế đẩu nhỏ” trong nhiều giờ mỗi ngày, trong suốt 9 tháng.

Từ ngày 21 đến 25 tháng 2 năm 2019, tù nhân Vương Khoát tra tấn bà Lôi bằng cách ấn đầu bà vào xô nước hoặc đổ xô nước lên người bà, vì biết bà không có quần áo để thay. Sau đó, Vương được giảm thời hạn tù 9 tháng, là mức giảm nhiều nhất trong một lần.

Vào tháng 7 và tháng 8 năm 2019, nhà tù phát động một chiến dịch khác nhằm ép các học viên từ bỏ đức tin của mình. Bà Lôi bị ép ngồi trên ghế đẩu nhỏ chỉ cao khoảng 15 cm, kích thước mặt ghế 18 x 23 cm. Bà bị ép phải giữ cơ thể thẳng và duy trì một góc 90 độ giữa phần thân trên và chân. Các tù nhân đặt một mảnh giấy giữa hai chân của bà và bắt bà phải khép hai chân lại với nhau. Nếu tờ giấy rơi xuống, họnhéo hoặc chửi bới bà.

Sau đó, các tù nhân ép bà Lôi đứng từ 15 đến 16 giờ mỗi ngày, không cho bà mua thêm thức ăn hay tắm rửa.

Bà Lôi được trả tự do vào ngày 23 tháng 1 năm 2021, nhưng lại bị bắt lại vào ngày 31 tháng 3 năm 2024, và tiếp tục bị kết án 5 năm tù lần thứ hai.

Báo cáo liên quan:

Cát Lâm: Một phụ nữ bị kết án năm năm và bị tra tấn ở trong tù, gia đình bà không hay biết về bản án

Học viên Pháp Luân Công bị tra tấn trong Nhà tù Nữ Cát Lâm vì từ chối từ bỏ đức tin của họ

Woman Brutally Tortured During Three Terms in Forced Labor Camp

The Brutal Inside Story of a Jilin Province Women’s Forced Labor Camp

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/5/27/478051.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/5/31/218390.html

Đăng ngày 20-06-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Sau gần một thập kỷ bị giam cầm vì tu luyện Pháp Luân Công, người phụ nữ Cát Lâm 63 tuổi lại bị kết án 5 năm tù lần thứ hai first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Nữ học viên 91 tuổi minh chứng sự siêu thường của Pháp Luân Đại Pháp, bất chấp bị bức hại, bao gồm cả việc bị đổ nước sôi vào ngườihttps://vn.minghui.org/news/266913-nu-hoc-vien-91-tuoi-minh-chung-su-sieu-thuong-cua-phap-luan-dai-phap-bat-chap-bi-buc-hai-bao-gom-ca-viec-bi-do-nuoc-soi-vao-nguoi.htmlSat, 15 Jun 2024 11:25:17 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=266913[MINH HUỆ 02-06-2024] Một cư dân 91 tuổi ở thành phố Nam Xương, tỉnh Giang Tây, đã mãn hạn án tù 6 tháng vào ngày 20 tháng 5 năm 2024, nhưng gần như không thể về nhà được. Khi con trai bà […]

The post Nữ học viên 91 tuổi minh chứng sự siêu thường của Pháp Luân Đại Pháp, bất chấp bị bức hại, bao gồm cả việc bị đổ nước sôi vào người first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của phóng viên Minh Huệ tại tỉnh Giang Tây, Trung Quốc

[MINH HUỆ 02-06-2024] Một cư dân 91 tuổi ở thành phố Nam Xương, tỉnh Giang Tây, đã mãn hạn án tù 6 tháng vào ngày 20 tháng 5 năm 2024, nhưng gần như không thể về nhà được.

Khi con trai bà Dụ Phương Trang tới Nhà tù nữ tỉnh Giang Tây để đón bà cụ về, ông đã gặp cảnh sát và người của Cục tư pháp địa phương. Họ cố đưa bà cụ đi, mặc dù khi ấy bà cụ đã là người được tự do. Người con trai kiên quyết kháng cự và những người kia đã phải bỏ cuộc.

Ngày 1 tháng 7 năm 2020, bà Dụ bị bắt giữ vì đức tin của mình vào Pháp Luân Đại Pháp, môn tu luyện cả tâm và thân chiểu theo tiêu chuẩn Chân – Thiện – Nhẫn, đã bị ĐCSTQ bức hại từ tháng 7 năm 1999. Ngày 21 tháng 12 năm 2020, tòa án quận Tây Hồ kết án bà sáu tháng tù cùng 2.000 nhân dân tệ tiền phạt. Thời điểm đó bà 87 tuổi và ban đầu bà được thụ án bên ngoài nhà tù. Tuy nhiên, sau đó, tòa án này đã lệnh bỏ tù bà và bà bị đưa vào Nhà tù nữ tỉnh Giang Tây vào ngày 14 tháng 11 năm 2023 ở tuổi 90.

Bà Dụ đã phải đón sinh nhật tuổi 91 ở trong tù. Sau khi được trả tự do, thân nhân và bạn bè tới thăm bà. Họ thấy bà rất gầy nhưng vẫn tràn đầy năng lượng và tỉnh táo. Bà cũng không hề có vấn đề về thính giác, vấn đề mà khiến hầu hết những người già ở độ tuổi của bà phải lo lắng. Những vị khách cũng kinh ngạc khi biết bà mọc hai chiếc răng hàm khi ở trong tù.

Bà Dụ không nhớ được hết tên người nhà và bạn bè, nhưng bà nhớ rõ những sự việc trong tù. Bà nói, mỗi ngày trong tù, bà đều niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo” và luyện các bài công pháp Pháp Luân Đại Pháp.

Bà cũng nhớ lại việc bà bị các lính canh và tù nhân tra tấn. Có lần, chân bà bị cùm suốt ba ngày liền vì bà từ chối từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp.

Mặc dù đã cao tuổi, nhà tù vẫn bắt bà ngủ ở giường trên cùng. Hàng ngày, bà phải leo lên xuống giường tầng. Không có đủ thức ăn và các tù nhân đã tranh giành đồ ăn. Thế nhưng, bà chưa bao giờ làm vậy. Bà ăn bất cứ đồ ăn nào còn lại. Đôi khi bà không ăn bất cứ thứ gì.

Bà Dụ cũng kể rằng, có lần các tù nhân đổ nước sôi lên đầu bà trong khi bà đang tắm. Bà không thấy đau lắm và bà biết rằng Sư phụ Đại Pháp đã chịu thay cơn đau đớn đó cho bà. Các tù nhân đều sửng sốt khi thấy bà vẫn ổn sau khi bị đổ nước sôi. Họ tôn kính Pháp Luân Đại Pháp và nhiều người đã cùng bà niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo” mỗi ngày.

Bà Dụ cũng chia sẻ với các tù nhân về điều siêu thường bà đã trải nghiệm nhiều năm trước nhờ bà tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Bà từng bị xe máy đâm phải, nhưng không lâu sau đã bình phục mà không cần điều trị y tế. Bí mật của bà là gì? Đó chính là nhờ bà học các bài giảng và luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp mỗi ngày.

Tin tức liên quan:

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/6/2/478312.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/6/4/218457.html

Đăng ngày 15-06-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Nữ học viên 91 tuổi minh chứng sự siêu thường của Pháp Luân Đại Pháp, bất chấp bị bức hại, bao gồm cả việc bị đổ nước sôi vào người first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Người phụ nữ 54 tuổi bị tra tấn trong Nhà tù Nữ tỉnh Liêu Ninh chỉ vì kiên định đức tin vào Pháp Luân Cônghttps://vn.minghui.org/news/266559-nguoi-phu-nu-54-tuoi-bi-tra-tan-trong-nha-tu-nu-tinh-lieu-ninh-chi-vi-kien-dinh-duc-tin-vao-phap-luan-cong.htmlMon, 03 Jun 2024 12:49:08 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=266559[MINH HUỆ 14-05-2024] Bà Đổng Diễm Mai, 54 tuổi, cư dân ở Thành phố Liêu Dương, tỉnh Liêu Ninh, bị tra tấn trong suốt 8 tháng tại Nhà tù Nữ tỉnh Liêu Ninh chỉ vì kiên định đức tin vào Pháp Luân […]

The post Người phụ nữ 54 tuổi bị tra tấn trong Nhà tù Nữ tỉnh Liêu Ninh chỉ vì kiên định đức tin vào Pháp Luân Công first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của phóng viên Minh Huệ tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-05-2024] Bà Đổng Diễm Mai, 54 tuổi, cư dân ở Thành phố Liêu Dương, tỉnh Liêu Ninh, bị tra tấn trong suốt 8 tháng tại Nhà tù Nữ tỉnh Liêu Ninh chỉ vì kiên định đức tin vào Pháp Luân Công, môn tu luyện cả tâm lẫn thân bị chính quyền Cộng sản Trung Quốc bức hại từ năm 1999.

Ngày 14 tháng 9 năm 2022, bà Đổng, cựu trợ lý kỹ sư ở Nhà máy Nhựa Liêu Hóa, bị bắt ở căn hộ thuê tại Thành phố An Sơn, tỉnh Liêu Ninh. Tháng 2 năm 2024, người nhà bà được biết Tòa án Thành phố Đăng Tháp đã kết án bà, nhưng họ không biết án tù chính xác của bà.

Bà Đổng hiện đang bị giam tại Đội 4, Khu 8, cùng với 9 học viên Pháp Luân Công khác. Theo nguồn tin nội bộ, việc tra tấn bà Đổng bắt đầu từ tháng 8 năm 2023 (tuy nhiên, không rõ là liệu bà bị chuyển vào tù trong tháng đó hay sớm hơn). Tất cả học viên không từ bỏ Pháp Luân Công đều bị cấm viết thư, gọi điện thoại hoặc gặp thân nhân.

Bà Đổng phải chịu những hình thức tra tấn như sau:

1. Cấm tắm giặt: Bà Đổng không được tắm giặt trong 8 tháng. Cuối cùng, vào đầu tháng 4 năm 2024, lính canh cho phép bà tắm nhanh.

2. Cấm mua như yếu phẩm: Bà Đổng không được mua nhu yếu phẩm. Lính canh cũng giữ lại phần nhu yếu phẩm phát cho tù nhân hàng tháng của bà. Bà thậm chí không có giấy vệ sinh để dùng.

3. Phải đứng hàng giờ đồng hồ: Hàng ngày, bà Đổng bị ép phải đứng từ sáng sớm đến tận 9 rưỡi tối, không được phép ngồi chỉ một lần, kể cả khi làm việc trong xưởng cưỡng bức lao động lẫn trong phòng giam. Đầu tháng 4 năm 2024, lính canh cho phép bà ngồi khi làm việc buổi ngày. Nhưng bà vẫn bị bắt ngồi xổm sau khi trở lại phòng giam vào buổi tối. Vào cuối tuần hoặc ngày lễ, bà cũng phải đứng cả ngày.

4. Không có quần áo ấm và giày: Bà Đổng không được phép mặc quần áo ấm và đi giày vào mùa đông. Lính canh cũng yêu cầu các tù nhân lấy đi ga và đệm của bà. Bà phải ngủ trên một tấm ván gỗ, với chỉ một tấm ga và một vỏ chăn.

5. Quấy rối giấc ngủ – lính canh yêu cầu các tù nhân trực đêm đánh thức bà Đông mỗi giờ. Từ đầu tháng 4 năm 2024, trưởng buồng giam là Chu Hiểu Lệ và Đàm Tinh chỉ thị cho những tù nhân trực đêm đánh thức bà Đổng 20 phút một lần, thậm chí 10 phút một lần.

6. Đánh đập dã man: Tù nhân Cao Nghiên Nghiên, Lưu Hiểu Hoan và Đàm Tĩnh thường xuyên đánh bà Đổng, và tù nhân Lý Phương lăng mạ bà. Bà Đổng tuyệt thực hai lần để phản đối sự bạo hành đó. Lần tuyệt thực đầu tiên bắt đầu vào tháng 10 năm 2023, kéo dài trong 6 ngày cho đến khi bà được đưa vào bệnh viện để truyền dịch trong 2 ngày. Lần tuyệt thực thứ hai là vào tháng 4 năm 2024. Do tuyệt thực và bị tra tấn trong thời gian dài, bà Đổng trở nên gầy gò, hốc hác và tóc chuyển bạc.

Sau lần tuyệt thực gần nhất của bà Đổng, trưởng Khu 8 ra lệnh các tù nhân không được đánh bà nữa. Bà cũng được nhận đệm và được phép mua nhu yếu phẩm.

Trước án tù gần nhất này, bà Đổng từng chịu hai án tù, bao gồm 7 năm tù vào năm 2002 và 4,5 năm tù vào năm 2013, chỉ vì tu luyện Pháp Luân Công. Trong lần bị cầm tù đầu tiên, bà bị bệnh tim nặng do bị tra tấn, và trong lần thứ hai bà bị khủng hoảng tinh thần, cũng do bị tra tấn.

Báo cáo liên quan:

Nữ học viên ở Liêu Ninh bị bỏ tù phi pháp lần thứ ba chỉ vì đức tin vào Pháp Luân Công, trong tù bà bị tra tấn

Thành phố Liêu Dương, tỉnh Liêu Ninh: 16 học viên Pháp Luân Đại Pháp bị bắt giữ, 7 người bị kết án

Báo cáo liên quan bằng tiếng Anh:

Hongwei District Court in Liaoyang City, Liaoning Province Blatantly Perverts the Law During a Trial of Dafa Practitioners

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/5/14/477334.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/5/19/218166.html

Đăng ngày 03-06-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Người phụ nữ 54 tuổi bị tra tấn trong Nhà tù Nữ tỉnh Liêu Ninh chỉ vì kiên định đức tin vào Pháp Luân Công first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Chấn thương tay tái phát sau lần giam giữ ở trại tẩy não mới đây, bà lão 75 tuổi sống một mình trong hoàn cảnh khốn cùnghttps://vn.minghui.org/news/266258-chan-thuong-tay-tai-phat-sau-lan-giam-giu-o-trai-tay-nao-moi-day-ba-lao-75-tuoi-song-mot-minh-trong-hoan-canh-khon-cung.htmlSat, 25 May 2024 11:57:01 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=266258[MINH HUỆ 05-05-2024] Sau lần bắt giam tại trại tẩy não khác vào năm 2021, vết thương ở tay của bà Hoàng Vịnh Mai sau lần tra tấn vào năm 2003 đã tái phát. Do không đủ khả năng thuê người chăm […]

The post Chấn thương tay tái phát sau lần giam giữ ở trại tẩy não mới đây, bà lão 75 tuổi sống một mình trong hoàn cảnh khốn cùng first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của phóng viên báo Minh Huệ ở tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-05-2024] Sau lần bắt giam tại trại tẩy não khác vào năm 2021, vết thương ở tay của bà Hoàng Vịnh Mai sau lần tra tấn vào năm 2003 đã tái phát. Do không đủ khả năng thuê người chăm sóc, bà lão 75 tuổi hiện sống một mình và phải vật lộn để tự chăm sóc bản thân.

Bà Hoàng, ở thành phố Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc, đã nhiều lần bị bức hại sau khi chính quyền cộng sản Trung Quốc ra lệnh đàn áp đức tin của bà, Pháp Luân Công vào năm 1999. Họ bắt bà nhiều lần và giam bà năm lần tại Trại tẩy não Ngạch Đầu Loan, cũng là nơi khiến tay bà bị thương.

Dưới đây là lời kể lại cuộc bức hại của bà Hoàng trong nhiều năm qua.

Sau khi bị giam trong thời gian dài tại Trại tẩy não Ngạch Đầu Loan vào năm 2002, bà Hoàng đã trốn thoát được. Tuy nhiên bà lại bị bắt ngay sau đó tại một nơi trú ẩn tạm thời. Họ giam bà tại Trại tạm giam Số 1 thành phố Vũ Hán trong 40 ngày và cấm bà ngủ.

Bà Hoàng lại bị bắt vào ngày 4 tháng 11 năm 2003 bởi viên chức khu dân cư và người ở Đồn công an đường Hán Trung. Trong 11 ngày bị cấm ngủ tại Trại tẩy não Ngạch Đầu Loan, lính canh đã buộc bà phải đứng trong năm ngày và sau đó treo bà lên trong sáu ngày. Trong lần tra tấn bằng cách treo như vậy, lính canh đã duỗi thẳng tay bà và trói hai tay vào khung hai chiếc giường tầng cạnh nhau.

08222804407f24b58e233593bc0ed8b1.jpg

Tái hiện cảnh tra tấn: treo lên

Kết quả là bà Hoàng bị ngất xỉu nhiều lần và đi vệ sinh trong quần. Bàn tay bà sưng tấy vô cùng đau đớn. Thay vì ngừng tra tấn, lính canh nói với bà: “Nếu bà chết, chúng tôi sẽ ném bà vào lò hỏa táng và nói với thế giới bên ngoài là bà đã tự sát.” Cuối cùng khi lính canh đặt bà xuống, dây thần kinh ở tay bà bị tổn thương nghiêm trọng. Nếu việc điều trị bị trì hoãn thêm nữa, bàn tay của bà có thể phải cắt cụt.

Bà Hoàng tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công sau khi trở về nhà và dần bình phục.

Bà bị bắt vào ngày 6 tháng 1 năm 2016 sau khi có người tố cáo bà phát tờ rơi về Pháp Luân Công. Công an ở Đồn công an đường Tam Thư lại đưa bà đến Trại tẩy não Ngạch Đầu Loan trong bảy ngày.

Bà đã đến thăm một học viên khác là cô Chu Minh Lợi vào ngày 24 tháng 4 năm 2018, nhưng đã bị những công an đang gác cửa nhà cô Chu bắt giữ. Cả hai đều bị giữ tại Đồn cảnh sát Hán Trung qua đêm và bị chuyển đến Trại tạm giữ Số 1 quận Đông Tây Hồ để giam trong mười ngày vào sáng hôm sau.

Khi thời gian mười ngày hết hạn, thay vì thả bà Hoàng, chính quyền lại đưa bà đến Trại tẩy não Ngạch Đầu Loan. Tại đây bà buộc phải đứng hàng ngày từ 6 giờ 30 sáng cho đến nửa đêm, trừ những lúc cần đi vệ sinh. Kết quả là hai chân bà sưng tấy nghiêm trọng. Ngoài ra bà cũng không thể nuốt thức ăn, đi vệ sinh ra phân lỏng và nôn mửa thường xuyên.

Chỉ bốn ngày sau khi được thả vào ngày 14 tháng 5 năm 2018, viên chức ủy ban khu dân cư đã thông báo họ sẽ tổ chức một lớp tẩy não chín ngày tại nhà bà, hàng ngày từ 9 giờ 30 sáng đến 11 giờ 30 tối. Để tránh bị bức hại, bà Hoàng đã bỏ nhà đi.

Hai công an mặc thường phục đã bắt bà vào khoảng 8 giờ sáng ngày 17 tháng 4 năm 2021 tại một bến xe buýt gần Trung tâm Triển lãm Vũ Hán. Trong ngày bà bị giam tại Đồn công an khu triển lãm Công viên Trung Sơn, công an đã không cho bà ăn uống. Họ thẩm vấn, chụp ảnh, đo chiều cao và cân nặng, thu thập mẫu máu và dấu vân tay của bà. Họ đưa bà đến Trại tẩy não Ngạch Đầu Loan lần thứ năm vào khoảng 1 giờ sáng.

Bà Hoàng được phân công “hai giáo viên” tại trại tẩy não. Họ buộc bà phải xem các video nói xấu Pháp Luân Công mỗi ngày. Thêm nữa bà không được nhắm mắt hoặc cúi đầu. Khi đi qua hành lang, bà cũng không được nhìn ra ngoài cửa sổ. Các lính canh cũng ra lệnh cho bà viết tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Công.

Do bị tra tấn về tinh thần, thể trạng bà Hoàng đã xuất hiện một số vấn đề. Bà vô thức run rẩy khi bác sĩ trại tẩy não đo huyết áp cho bà. Hiện bà đang ở trong tình trạng nguy kịch sau khi vết thương ở tay tái phát.

Báo cáo liên quan:

Vũ Hán mở chín trung tâm tẩy não mới để giam cầm các học viên Pháp Luân Công kiên định

Trung tâm Tẩy não Vũ Hán giam giữ và tra tấn phi pháp các học viên Pháp Luân Công

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/5/5/476014.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/5/9/216968.html

Đăng ngày 25-05-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Chấn thương tay tái phát sau lần giam giữ ở trại tẩy não mới đây, bà lão 75 tuổi sống một mình trong hoàn cảnh khốn cùng first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Lời kể trực tiếp của một học viên Pháp Luân Công về việc bị tra tấn tại Nhà tù Nữ Số 2 tỉnh Liêu Ninh (Phần 2)https://vn.minghui.org/news/266173-loi-ke-truc-tiep-cua-mot-hoc-vien-phap-luan-cong-ve-viec-bi-tra-tan-tai-nha-tu-nu-so-2-tinh-lieu-ninh-2.htmlThu, 23 May 2024 10:36:13 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=266173[MINH HUỆ 24-03-2024] (Tiếp theo Phần 1) 3. Tiếp tục tra tấn và che giấu Giữa tháng 7 năm 2021, tôi yêu cầu được nói chuyện với giám đốc khu giam Trương Nguyệt. Tù nhân trông chừng tôi hứa rằng […]

The post Lời kể trực tiếp của một học viên Pháp Luân Công về việc bị tra tấn tại Nhà tù Nữ Số 2 tỉnh Liêu Ninh (Phần 2) first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của Kim Hồng, học viên Pháp Luân Công tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-03-2024] (Tiếp theo Phần 1)

3. Tiếp tục tra tấn và che giấu

Giữa tháng 7 năm 2021, tôi yêu cầu được nói chuyện với giám đốc khu giam Trương Nguyệt. Tù nhân trông chừng tôi hứa rằng Trương sẽ tới gặp tôi, nhưng điều đó không bao giờ xảy ra. Hôm sau, tôi từ chối rời khỏi xưởng, trừ khi Trương đến. Lính canh Cát Tuyết Kỳ lừa giúp tôi tìm Trương, vì vậy tôi đi với cô ta. Nhưng ngay khi chúng tôi rời khỏi xưởng, cô ta lẻn đi và bỏ rơi tôi một mình.

Tôi cũng được gia đình cho biết khi họ đến nhà tù thăm tôi, Cát đuổi họ về, và cũng bảo vấn đề về chân của tôi là do tuổi cao, và tôi chưa bao giờ bị tra tấn trong tù.

Khi trở lại buồng giam, tôi nhờ lính canh Thường Vũ Nùng giúp tôi tìm Trương, và cô ta đồng ý. Sau nhiều cố gắng, cuối cùng Trương cũng tới gặp tôi. Tôi kể cho cô ta về ba ngày tra tấn dã man mà tôi phải chịu đựng, và yêu cầu cô ta duy hộ công lý cho tôi. Cô ta mất kiên nhẫn và bỏ đi. Tôi không bao giờ nhận được phản hồi từ cô ta, mặc dù cô ta đã hứa xem xét vấn đề này.

Trong đại dịch COVID-19, tôi phải chịu thêm một lần tra tấn ba ngày nữa, khi lính canh Tôn Vĩ Tịnh và Lý Tiếu Y trực. Một tù nhân nghe được Tôn và Lý yêu cầu những kẻ tra tấn bịt miệng tôi lại để ngăn tôi la lớn. Vào ngày thứ hai của cuộc tra tấn, một tù nhân định đưa tôi sang đội khác, nhưng bị Tôn ngăn lại, vì cho rằng việc này sẽ giúp đội kia nhận thưởng vì tra tấn tôi. Điều này dẫn đến việc tra tấn càng tệ hơn vào ngày thứ ba.

Khi mặt tôi đầy vết bầm tím, lính canh yêu cầu tôi đeo bịt mặt và quần áo dài như trước, để người khác không nhìn thấy những vết thương.

Chỉ sau khi tôi hầu như hồi phục, lính canh Lý mới đến để “điều ta” vụ việc. Tuy nhiên, cô ta liên tục ngăn tôi nói và cũng dừng ghi hình chiếc máy quay gắn trên người cô ta. Tôi chỉ ra cô ta đã ra lệnh cho các tù nhân nhặt rết để lên người tôi. Cô ta cho rằng các tù nhân đó chỉ nhặt rau dại với những người khác. Khi tôi nói cô ta vẫn thờ ơ khi tôi hai lần báo với cô ta về việc bị tra tấn, cô ta không nói lời nào.

Thực tế, không chỉ những lính canh, mà còn cả Hạ Như, trưởng Khu 1, cũng phớt lờ việc tra tấn tôi.

Tôi mất ba chiếc răng khi ở tù, trong đó hai chiếc bị rơi vì bị đánh đập tàn nhẫn. Tôi giữ chúng cùng quần áo bị tù nhân xé rách làm bằng chứng của việc bức hại. Vào hôm tôi được thả, ngày 3 tháng 12 năm 2023, Lư Vĩ, trưởng Khu 10 (nơi tôi bị chuyển đến sau đó), và đội trưởng Lý Thục Anh tịch thu chúng cùng các tài liệu khác mà tôi giữ được.

Trong lúc thả tôi, nhà tù bố trí hơn 10 lính canh trông chừng. Họ theo sát tôi, và bắt tôi đi với cảnh sát để hoàn thiện thủ tục, trước khi được trở về nhà với gia đình.

4. Tìm kiếm công lý

Việc tra tấn tôi tàn bạo đến mức vài tù nhân cảm thấy thương xót tôi, và tìm cách phơi bày việc bức hại này trong khi tôi vẫn ở trong tù.

Tháng 9 năm 2022, sau khi gia đình biết được hoàn cảnh của tôi, họ liên lạc với nhà tù, yêu cầu chấm dứt việc tra tấn. Ngày 21 tháng 9 năm 2022, tôi bị chuyển từ Khu 1 sang Khu 10. Vì đại dịch, gia đình tôi không được đến thăm hay gọi điện thoại suốt năm đó. Khi gia đình gặp lại tôi hai năm sau, vào tháng 1 năm 2023, tôi vẫn còn đi khập khiễng, không khá hơn chút nào kể từ lần cuối họ tới thăm.

Từ tháng 2 năm 2023, nhà tù lại từ chối việc thăm thân. Lo lắng cho sự an toàn của tôi, chồng tôi cố gắng đi tìm công lý cho tôi. Ông gửi đơn tố cáo lính canh vì tra tấn tôi, và vụ việc được viện kiểm sát thụ lý. Khi công tố viên Chu Dũng tới điều tra vụ việc, ông ta không khi chép gì khi tôi kể lại việc tra tấn. Tôi hỏi ông ta sao không ghi lại lời khai, ông ta nói sẽ quay lại lần thứ hai và thứ ba. Nhưng ông ta không bao giờ trở lại.

Gia đình tôi cũng yêu cầu nhà tù đưa tôi đến bệnh viện để kiểm tra. Họ chỉ đưa tôi đi chụp CT, nhưng không thấy bất kỳ tổn thương nào, thậm chí trong khi mặt và chân tôi vẫn còn đau. Khi có kết quả chụp CT, nhà tù không gửi bản sao cho tôi hay gia đình. Họ chỉ giơ nó trước mặt gia đình tôi vào ngày tôi được thả. Tôi phải trả 188 Nhân dân tệ phí chụp CT.

Vì nỗ lực đòi công lý của gia đình tôi, nhà tù cũng dần ngừng tra tấn tôi, nhưng tôi vẫn không nhận được nhiều quyền cơ bản. Suốt 3 năm bị giam giữ, tôi chỉ được gặp gia đình 6 lần, bao gồm 3 lần vào năm 2023. 2 lần gặp đầu tiên chỉ kéo dài 20 phút mỗi lần, và 4 lần sau chỉ có 10 phút. Hơn nữa, tôi cũng chỉ được gọi điện thoại 1 lần. Mỗi tháng, tôi chỉ được mua 100 Nhân dân tệ cho nhu yếu phẩm, hiếm khi đủ dùng. Gia đình tôi thường xuyên tới nhà tù thăm tôi, nhưng lính canh hầu như đều từ chối với lý do tôi bị “nghiêm quản”.

Thương tật vĩnh viễn

Khi về nhà, tôi kể cho gia đình và bạn bè về những tra tấn mà mình phải chịu. Tôi cũng phơi bày rất nhiều lời dối trá mà lính canh nhà tù nói với họ để che đậy mọi việc.

Một ngày sau khi được thả, gia đình đưa tôi đến bệnh viện để kiểm tra đầu gối, vốn bị đau suốt hai năm. Bác sỹ cho biết phần sụn giữa xương chày và xương đùi của tôi bị rách, và chỉ có thể chữa trị bằng cách phẫu thuật. Bác sỹ cũng cho hay vết thương này chỉ có thể được phát hiện bằng cách chụp cộng hưởng từ. Vì vậy khi lính canh đưa tôi đến bệnh viện để chụp CT cũng không tìm thấy vết thương.

Thư ngỏ của chồng

Dưới đây là bức thư ngỏ của chồng tôi khi đi tìm công lý. Nó phơi bày việc bức hại từ một góc nhìn khác:

Tên tôi là Cao Bằng Thanh, năm nay 60 tuổi. Ngày 4 tháng 12 năm 2019, vợ tôi Kim Hồng, 56 tuổi, bị Lý Ngọc Bân của Đội An ninh Quốc gia quận Thiết Tây bắt giữ. Ngày 21 tháng 5 năm 2020, công tố viên Ngô Vi Vi của Viện Kiểm sát quận Thiết Tây truy tố vợ tôi, và thẩm phán Trương Chí Cường của Tòa án quận Thiết Tây kết án vợ tôi 4 năm tù vào ngày 17 tháng 8 năm 2020. Chúng tôi không được thông báo về phiên xét xử bà ấy, cũng không hề nhận được bản phán quyết. Vợ tôi kháng cáo, nhưng thẩm phán Lưu Đại Dũng của Tòa án Trung cấp thành phố Thẩm Dương vẫn giữ nguyên bản án sơ thẩm. Vợ tôi bị chuyển vào nhà tù nhưng chúng tôi không hề hay biết.

Khi nghe nói về việc tra tấn và tổn thương của vợ tôi lần đầu tiên vào tháng 7 năm 2021, tôi không tin điều đó. Nhưng khi tôi tới nhà tù thăm vợ, thì bị đuổi đi một cách phi pháp. Và khi tôi vượt qua mọi trở ngại để gặp được vợ trong tù, 2,5 năm sau khi bà ấy bị bắt, tôi đã sốc và đau lòng – vợ tôi trông già và hốc hác; bà ấy không đủ sức để nói chuyện, đi khập khiễng. Tôi không thể tưởng tượng được kiểu tra tấn nào mà vợ tôi phải chịu trong suốt thời gian đó.

Để tìm công lý cho vợ, tôi liên lạc với Phòng Quản lý Nhà tù, Trung tâm Dịch vụ Nhà tù, đường dây nóng Tư vấn Pháp lý Công, Sở Tư pháp tỉnh Liêu Ninh, Viện Kiểm sát ngoại ô Thẩm Dương và các cơ quan liên quan, nhưng không ai giúp đỡ.

Tôi đã đệ đơn lên Tòa án quận Đại Đông, nhưng thẩm phán Quách Úc lừa tôi rút đơn. Tôi gọi cho lãnh đạo của Quách, Thích Lực Khải, nhưng ông ta nói không biết gì về việc này. Tôi cũng đệ đơn lên Viện Kiểm sát ngoại ô Thẩm Dương, và công tố viên Chu Dũng phớt lờ và từ chối nói chuyện với tôi. Khi tôi đến viện kiểm sát và nói chuyện với Chu, thì ông ta nói đã điều tra và không có vi phạm pháp luật. Sau đó, tôi nộp đơn khiếu nại Chu vì tội lơ là trách nhiệm lên Văn phòng Kháng cáo của viện kiểm sát, và họ nhanh chóng trả lời rằng vấn đề trong đơn khiếu nại của tôi không tồn tại.

Sáng ngày 30 tháng 10 năm 2023, sau khi nghe nói về cuộc điều tra của viện kiểm sát về thương tật của vợ, tôi đến đó và yêu cầu xem bản báo cáo, nhưng không ai tiếp tôi. Chiều hôm đó, thẩm phán Chu gọi cho tôi, đồng ý gặp tôi ở nhà tù vào hôm sau.

Khi tôi gặp ông ta vào hôm sau, Chu từ chối đưa tôi xem báo cáo thương tật. Ông ta tỏ ra không quan tâm tới vụ việc, mà cố gắng rũ bỏ toàn bộ trách nhiệm. Ông ta cũng hỏi tôi vài điều không liên quan gì tới vụ việc, như làm sao tôi biết về thương tật của vợ, ai chuẩn bị hồ sơ pháp lý cho tôi và tôi có tu luyện Pháp Luân Công không.

Tôi không thể hiểu tại sao Chu lại hỏi tôi như vậy, và rốt cuộc ông ta phục vụ ai. Vợ tôi và gia đình phải chịu đựng quá nhiều, ông ta còn muốn gì nữa?

Sau khi nói chuyện với Chu, tôi yêu cầu quản lý nhà tù đưa cho tôi báo cáo thương tật của vợ tôi. Họ bắt tôi đợi một tiếng, trước khi nhà tù cử Lư Vĩ, trưởng Khu 10 và lính canh Lý phụ trách nhóm của vợ tôi đến nói chuyện với tôi. Họ nhấn mạnh rằng không thể cho xem báo cáo mà không có sự đồng ý bằng văn bản của công tố viên.

Trên thực tế, lính canh nhà tù tiết lộ rằng họ đã gặp Chu sáng hôm đó trước khi Chu gặp tôi. Có thể họ đã quyết định không đưa báo cáo cho tôi.

Trong khi đó, Lư yêu cầu những người thân đi cùng tôi tới nhà tù phải xuất trình căn cước. Cô ta nói họ không được phép ở đây nếu không phải là người nhà. Tôi hỏi cô ta căn cứ pháp lý cho yêu cầu đó, và cô ta không thể đưa ra. Khi tôi hỏi tên, cô ta lật thẻ vào trong và rời đi. Những lính canh đó rất bất lịch sự, thậm chí với cả những người nhà như chúng tôi. Điều đó khẳng định vợ tôi phải đối mặt với sự tra tấn khủng khiếp hơn.

Do tâm lý căng thẳng, sức khỏe của tôi suy sụp nhanh chóng và tôi bị đột quỵ, không thể tiếp tục làm việc. Tôi lo lắng suốt ngày đêm, liệu vợ tôi phải chịu tra tấn thêm không hay có được về nhà an toàn không.

Mặc dù con đường đi tìm công lý rất gian nan, tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Tôi tìn rằng công lý có thể muộn, nhưng chắc chắn sẽ đến! Tôi cũng tin thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Thần đang dõi theo chúng ta. Tôi mong rằng những người tốt có thể nhanh chóng giúp đỡ đưa thủ phạm ra trước công lý!

Báo cáo liên quan:

Lời kể trực tiếp của một học viên Pháp Luân Công về việc bị tra tấn tại Nhà tù Nữ Số 2 tỉnh Liêu Ninh (Phần 1)

Tỉnh Liêu Ninh: Một người phụ nữ bị tra tấn ở trong tù, bị từ chối thăm thân hàng tháng, yêu cầu buộc các thủ phạm bức hại bà phải chịu trách nhiệm mà chồng bà đã nộp gần đây bị phớt lờ

Người phụ nữ Liêu Ninh 56 tuổi sống sót sau 4 năm bị tra tấn ở trong tù đã bị giao cho cảnh sát vào ngày được ra tù và bị tạm giam trong thời gian ngắn

Cuộc chiến đầy khó khăn để được thăm thân nhân đang bị cầm tù oan sai

Người phụ nữ Liêu Ninh bị tra tấn tàn bạo ở trong tù

Tỉnh Liêu Ninh: Một người phụ nữ bị tra tấn ở trong tù vì không từ bỏ đức tin của mình

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/3/24/474352.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/5/5/216902.html

Đăng ngày 23-05-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Lời kể trực tiếp của một học viên Pháp Luân Công về việc bị tra tấn tại Nhà tù Nữ Số 2 tỉnh Liêu Ninh (Phần 2) first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Một học viên Pháp Luân Công kể lại việc tra tấn bà Trương Nguyệt Cần, người qua đời ở tuổi 78 sau khi thụ án tù hai lần tổng cộng tám năm rưỡihttps://vn.minghui.org/news/266106-mot-hoc-vien-phap-luan-cong-ke-lai-viec-tra-tan-ba-truong-nguyet-can-nguoi-qua-doi-o-tuoi-78-sau-khi-thu-an-tu-hai-lan-tong-cong-tam-nam-ruoi.htmlTue, 21 May 2024 11:43:17 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=266106[MINH HUỆ 10-05-2024] Bà Trương Nguyệt Cần, ở thành phố Đường Sơn, tỉnh Hà Bắc, qua đời ở tuổi 78 vào ngày 10 tháng 4 năm 2024, sau những tổn hại về sức khỏe mà bà chịu đựng vì tra tấn trong hai […]

The post Một học viên Pháp Luân Công kể lại việc tra tấn bà Trương Nguyệt Cần, người qua đời ở tuổi 78 sau khi thụ án tù hai lần tổng cộng tám năm rưỡi first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài của phóng viên Minh Huệ ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-05-2024] Bà Trương Nguyệt Cần, ở thành phố Đường Sơn, tỉnh Hà Bắc, qua đời ở tuổi 78 vào ngày 10 tháng 4 năm 2024, sau những tổn hại về sức khỏe mà bà chịu đựng vì tra tấn trong hai lần ngồi tù (tháng 7 năm 2008 – tháng 7 năm 2013, và tháng 4 năm 2017 – tháng 10 năm 2020) vì đức tin của bà vào Pháp Luân Công, một môn tu luyện cả tâm lẫn thân bị Đảng Cộng sản Trung Quốc đàn áp kể từ tháng 7 năm 1999.

8a7d63e0a10c559de749bf53308121d5.jpg

Bà Trương Nguyệt Cần

Bà Trương bị tra tấn dã man trong cả hai lần ở tù. Sau khi mãn hạn tù lần hai vào tháng 10 năm 2020, bà đã kể lại những gì mình đã trải qua với gia đình. Họ thấy rằng đôi chân của bà vô tình run rẩy và bà gặp khó khăn trong việc sắp xếp lời nói của mình. Bà nói rằng lính canh ở Nhà tù nữ tỉnh Hà Bắc đã bỏ những loại thuốc lạ vào thức ăn của bà. Điều này khiến bà vật lộn với tình trạng sức khỏe tâm thần suy giảm trong những năm cuối đời. Bà cũng gặp khó khăn khi ăn uống và thường xuyên nôn mửa, cũng như đi vệ sinh ra phân lỏng, dẫn đến sụt cân đáng kể.

Khi biết tin bà qua đời vào ngày 10 tháng 4 năm 2024, một học viên Pháp Luân Công từng bị giam cùng trong thời gian ở tù đầu tiên đã kể lại việc ngược đãi trong tù đã hủy hoại sức khỏe của bà như thế nào. Dưới đây là lời kể cá nhân của người học viên.

===

Lần đầu tiên tôi gặp bà Trương Nguyệt Cần vào khoảng năm 2010 hoặc 2011, khi cả hai chúng tôi đều bị giam tại Đội sáu của Nhà tù nữ tỉnh Hà Bắc [vì đức tin vào Pháp Luân Công]. Lúc đó bà đã ngoài 60 tuổi nhưng làn da của bà vẫn rất mịn màng và tươi sáng. Bà cũng có sức khỏe tốt. Người bà tràn đầy năng lượng và bước đi nhanh nhẹn. Mỗi khi chúng tôi được lệnh làm việc, bà luôn xung phong làm thêm và bà làm rất nhanh và tốt. Bà sớm giành được sự tôn trọng và yêu mến của mọi người. Ngoài ra bà cũng lịch sự và luôn nở nụ cười trên môi.

Lúc đó đang là mùa hè và cai ngục ra lệnh cho chúng tôi làm việc không ngủ trưa. Một ngày nọ, bà Trương nằm xuống sàn để ngủ trưa thì một lính canh đã khiển trách bà. Bà nói rằng mọi người đều có quyền ngủ trưa theo nội quy của nhà tù. Lính canh sau đó đã để bà lại một mình.

Nhà tù sau đó đã thành lập một đội quản lý chặt chẽ để nhắm vào các học viên Pháp Luân Công kiên định. Bà Trương bị đưa vào phòng biệt giam và tôi đã không gặp hay nghe tin gì về bà trong vài tháng.

Cuối cùng, khi tôi gặp lại bà Trương sau khi bà được thả khỏi phòng biệt giam, tôi đã bị sốc khi nhìn thấy một con người hoàn toàn khác. Bà ấy bị căng trương lực và nhìn đờ đẫn choáng váng. Trên khuôn mặt bà không còn nụ cười nào nữa. Bà ấy không trả lời khi tôi cố gắng nói chuyện với bà. Lòng tôi đau xót khi nhìn thấy thân hình mảnh dẻ, gầy gò và cô đơn của bà.

Sau đó tôi được biết từ một tù nhân đang trực về việc lính canh Ngô Hồng Hạ đã chỉ đạo các tù nhân Chu An Thư và Lý Na tát vào mặt bà Trương và dùng kim đâm vào bà trong khi bà bị giam trong phòng biệt giam. Sau này Chu kể với tôi rằng: “Lính canh Ngô ra lệnh cho chúng tôi đánh bà Trương và chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải làm điều đó.”

Ngoài ra, tù nhân Chu cũng tiết lộ rằng khi đến lượt mình trông chừng bà Trương trong phòng biệt giam, lính canh đã không cho bà Trương ngủ trong bốn đêm liên tiếp. Kết quả là bà ấy bất tỉnh và Chu vô cùng sợ hãi khi thấy điều đó xảy ra.

Sau đó, lính canh gọi bà Trương là “người bệnh tâm thần”. Tôi cũng đã trải qua nhiều hình thức tra tấn khác nhau và có vài lần suýt chết. Nhiều lần tôi cảm thấy mình gần như phát điên khi liên tục bị ra lệnh phải từ bỏ đức tin. Dù có thể mô tả hình phạt về thể xác dễ dàng hơn nhưng nỗi đau khổ về tinh thần của các học viên Pháp Luân Công thì không thể diễn tả bằng lời. Chỉ những người từng trải qua mới hiểu được áp lực nặng nề và nỗi đau đớn tột cùng.

Tin bà Trương qua đời khiến tôi nhớ lại hình dáng của bà khi tôi gặp bà lần đầu. Thật đáng buồn khi một người phụ nữ lạc quan và tốt bụng như vậy lại bị diệt vong dưới tay Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Báo cáo liên quan:

Sức khỏe và tinh thần suy sụp sau lần giam cầm thứ hai, cư dân Hà Bắc qua đời ở tuổi 78 sau đó bốn năm

Bức hại các học viên Pháp Luân Công ở Đường Sơn vẫn tiếp diễn trong năm 2018

Cặp vợ chồng ở Hà Bắc lại bị bỏ tù vì đức tin của mình

Cặp vợ chồng già lại bị bắt

Bà Trương Nguyệt Cần bị tra tấn dã man ở Nhà tù nữ Hà Bắc

Gia đình các nạn nhân kiện cảnh sát lấy cắp của họ 600,000 nhân dân tệ tiền mặt

650,000 nhân dân tệ bị lấy đi sau khi bà Trương và bốn người trong gia đình bà bị giam ở Phòng công an Lộ Bắc ở thành phố Đường Sơn

600,000 nhân dân tệ tiền mặt bị lấy đi sau khi năm người trong gia đình tạm giam

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/5/10/476322.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/5/15/217812.html

Đăng ngày 21-05-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Một học viên Pháp Luân Công kể lại việc tra tấn bà Trương Nguyệt Cần, người qua đời ở tuổi 78 sau khi thụ án tù hai lần tổng cộng tám năm rưỡi first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Lời kể trực tiếp của một học viên Pháp Luân Công về việc bị tra tấn tại Nhà tù Nữ Số 2 tỉnh Liêu Ninh (Phần 1)https://vn.minghui.org/news/266103-loi-ke-truc-tiep-cua-mot-hoc-vien-phap-luan-cong-ve-viec-bi-tra-tan-tai-nha-tu-nu-so-2-tinh-lieu-ninh.htmlTue, 21 May 2024 11:41:23 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=266103[MINH HUỆ 24-03-2024] Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, một năm sau khi bà Kim Hồng bước vào tu luyện. Vì không từ bỏ đức […]

The post Lời kể trực tiếp của một học viên Pháp Luân Công về việc bị tra tấn tại Nhà tù Nữ Số 2 tỉnh Liêu Ninh (Phần 1) first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của Kim Hồng, học viên Pháp Luân Công tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 24-03-2024] Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, một năm sau khi bà Kim Hồng bước vào tu luyện. Vì không từ bỏ đức tin, người phụ nữ 57 tuổi ở thành phố Thẩm Dương, tỉnh Liêu Ninh, này đã bị bắt và giam giữ hai lần. Chính quyền đã tra tấn nhằm bẻ gãy ý chí của bà, và bắt bà chuyển hóa, từ bỏ đức tin của mình.

Lần giam giữ đầu tiên của bà Kim là vào tháng 12 năm 2000, khi bà bị giam 2 năm tại Trại Lao động Cưỡng bức Long Sơn. Ngày 4 tháng 12 năm 2019, bà lại bị bắt vì phát lịch Pháp Luân Công, sau đó bị kết án 4 năm tù tại Nhà tù Nữ Số 2 tỉnh Liêu Ninh.

Trong tù, lính canh xúi giục các tù nhân tìm cách ép bà Kim từ bỏ tu luyện bằng mọi cách. Các tù nhân này dùng những cách cực kỳ tàn bạo, vì khi “chuyển hóa” được một học viên Pháp Luân Công, họ sẽ được giảm án và nhiều quyền lợi khác. Lính canh làm ngơ trước màn tra tấn, ngay cả khi bà Kim phản ánh tính mạng bà đang gặp nguy hiểm.

Lính canh và tù nhân xâm hại bà, đâm kim vào móng tay, trấn nước, kéo căng hết mức tứ chi của bà trong nhiều giờ, bắt đứng yên suốt ngày, cấm ngủ và đánh đập không ngừng nghỉ. Bà Kim chịu thương tật vĩnh viễn, và nhiều lần suýt chết.

Dưới đây là lời kể của bà Kim về những gì xảy ra với bà trong tù. Những bức hình tra tấn được chính bà Kim tái hiện.

1. Hai tháng bị cấm ngủ, bắt đứng yên và đánh đập không ngừng

Khi tôi vào Khu 2 của nhà tù vào ngày 18 tháng 3 năm 2021, một lính canh hỏi rất nhiều, để xem tôi có dao động và từ bỏ đức tin không. Tôi bảo cô ta mình không hề phạm tội gì và sẽ không ngừng tu luyện Pháp Luân Công. Khi bị chuyển tới Khu 1 vào ngày 21 tháng 4, lính canh Vương Tinh lại hỏi tôi có biết mình phạm tội vì tu luyện Pháp Luân Công không. Tôi lại phủ nhận. Cô ta sai hai tù nhân, Kiều Hiểu Ni và Vương Yên Linh, giám sát tôi cả ngày.

Bắt đầu từ 22 tháng 4, hàng ngày, các tù nhân này đưa tôi đến phòng làm việc số 206 sau bữa sáng, cố gắng tẩy não tôi để tôi từ bỏ đức tin. Khu vực văn phòng yêu cầu quẹt thẻ an ninh để ra vào. Trong vài ngày đầu, họ nói chuyện với tôi để moi thông tin cá nhân. Sau khi thấy tôi không có ý định từ bỏ Pháp Luân Công, việc tra tấn bắt đầu.

Lấy lý do tôi không báo cáo đúng khi điểm danh, Kiều đánh và bắt tôi đứng nhiều giờ vào ngày 28 tháng 4. Cô ta cũng ra lệnh một tù nhân khác, Khương Mộng Mộng, đánh tôi vào đầu. Khi tôi báo cáo với cai ngục Bạch Thành Lộ rằng đêm qua những tù nhân này tấn công tôi, cô ta phớt lờ và bỏ đi. Tôi cố gắng nói lại với cô ta vào hôm sau, nhưng cô ta vẫn tiếp tục lờ đi.

Sau hơn 10 ngày “học tập” ở phòng 206, lính canh Vương Tinh đến vào một buổi chiều, hỏi tôi tại sao vẫn chưa ký vào biên bản từ bỏ Pháp Luân Công. Sau khi tôi nói với cô ta rằng các tù nhân kia đã hành hung tôi, cô ta bảo tôi rằng báo cáo họ tốn công vô ích. Cô ta thừa nhận mình biết rõ các vụ đánh đập đều xảy ra ở điểm mù của camera giám sát.

Từ những gì tôi biết, lính canh chính là người ra lệnh các tay sai tra tấn và “chuyển hóa” học viên bằng mọi giá. Nghĩa là, những tay sai này có thể làm bất kể điều gì chúng muốn với các học viên mà không phải chịu hậu quả. Chúng gần như có quyền lực ngang với lính canh khi bức hại các học viên Pháp Luân Công.

Chiều ngày 3 tháng 5, một tù nhân yêu cầu tôi chép và ký biên bản từ bỏ Pháp Luân Công. Tôi từ chối, và sự tra tấn ngày càng gia tăng.

Ngày 4 tháng 5, khi tôi trở về buồng giam sau bữa tối, tù nhân Khương Mộng Mộng và Trương Tú Linh kéo tôi vào một góc, một điểm mù của camera giám sát, đè tôi xuống, và viết tên của nhà sáng lập Pháp Luân Công lên một bàn chân và giày của tôi để xúc phạm nhà sáng lập và sỉ nhục tôi.

Tái hiện cảnh tra tấn: Viết những lời nhục mạ lên bàn chân tôi

Tháng tiếp theo, tôi phải đứng gần như cả ngày và chỉ được ngủ một tiếng rưỡi, từ 5 giờ đến 6 giờ 30 phút sáng. Chỉ cần tôi cử động một chút khi đứng, tù nhân sẽ tát, đấm và đá tôi. Ngày 7 tháng 5, sau khi tù nhân Kiều Hiểu Ni và Trình Hiển Phượng đánh tôi, toàn bộ răng của tôi lung lay và một cái rơi ra. Những tù nhân này cũng cởi quần áo ấm và giày của tôi, rồi bắt tôi đứng trên bê tông lạnh. Tôi không được phép dùng nhà tắm hay ăn trưa.


Tái hiện cảnh tra tấn: Đứng và đánh đập

Ngày 8 tháng 5, những tù nhân này yêu cầu tôi quay lại phòng 206. Khi tôi từ chối, tù nhân Trình đá tôi. Tôi chạy tới cai ngục và xin giúp đỡ. Cai ngục này không muốn tôi làm lớn chuyện, nên nhanh chóng mở cửa để những tù nhân kia đưa tôi tới phòng 206. Họ ném tôi xuống sàn và đá vào chân, vào lưng và lồng ngực tôi. Kiều đá tôi mạnh đến nỗi bầm tím cả ngón chân của cô ta.

Tái hiện cảnh tra tấn: Đá

Vì bị hành hung trong ngày, cộng với việc đứng hàng giờ dài và thiếu ngủ, tôi thường bất tỉnh và ngã xuống sàn khi đứng vào ban đêm. Hai chân tôi sưng phồng lên như hai khúc gỗ lớn, bàn chân cũng sưng và tê. Tôi đi lại rất khó khăn.

Cuối tháng 5, Vương Nhiên, một cán bộ nhà tù đến nói chuyện với tôi sau khi thấy tôi ngất xỉu trên video. Tôi nói với cô ta nguyên nhân là vì tôi bị tra tấn và cấm ngủ. Thay vì ngăn chặn việc tra tấn, cô ta chuyển việc đứng hàng ngày của tôi từ 22 giờ mỗi ngày thành 4 giờ, kéo dài từ ngày 1 tới 26 tháng 6. Vương đọc những sách phỉ báng Pháp Luân Công cho tôi nghe và cố gắng tẩy não để tôi từ bỏ đức tin nhằm “giúp cô ta”.

2. Bị tra tấn trong 3 ngày khi bức hại gia tăng

Bị gãy chân, châm kim vào móng tay, nhổ lông mu, kéo núm vú và ngạt thở

Sự tra tấn càng tệ hơn từ ngày 26 đến 28 tháng 6 năm 2021. Tối ngày 26 tháng 6, khi tôi từ nhà xưởng trở về buồng giam, lính canh Điền Điền bắt đầu chửi mắng tôi vì điểm danh sai. Cô ta yêu cầu tôi đứng cả đêm, và ra lệnh tù nhân Kiều giám sát tôi. Kiều giận giữ tát vào mặt tôi. Sau đó, cô ta cho cai ngục của đội số 7 chuyển tôi đến đó. Đêm đó, cai ngục Lý Tiếu Y nhốt tôi vào một phòng với những tù nhân hung tợn. Cô ta ra lệnh cho họ làm bất cứ điều gì cần thiết để bắt tôi từ bỏ tu luyện.

Ngay khi tôi vào phòng, những tù nhân này ép tôi cởi giày, và kéo tôi vào góc mù của camera giám sát. Họ nhổ rất nhiều tóc của tôi khi tôi chống cự. Hậu quả của trận đòn là một chiếc răng hàm của tôi lung lay và sau đó rơi ra, xương bánh chè bị thương tật vĩnh viễn khi họ đá vào.

Tái hiện cảnh tra tấn: Đánh đập

Sau trận đòn, họ bắt tôi ngồi lên một ghế nhỏ và bắt tôi thức cả đêm. Cai ngục Lý cử hai tù nhân thay nhau canh chừng tôi. Ngay khi tôi nhắm mắt, họ sẽ đánh tôi.

Tái hiện cảnh tra tấn: Ngồi trên ghế nhỏ và cấm ngủ

Hôm sau, tù nhân Hứa Vân Hà, Trình Hiểu Phượng và Lý Tuyết bắt tôi đứng chân trần cả ngày. Họ cho tôi rất ít thức ăn và nước. Trên bậu cửa sổ cạnh tôi, có một tờ giấy viết: “Tôi ăn năn về những tội ác mình đã phạm”. Khi tôi từ chối ký vào nó, họ đánh tôi. Khi đau tay vì đánh tôi, họ lấy cuộn băng dính đập vào mặt tôi. Mặt tôi sưng lên và bầm tím, và tôi gần như ngất đi vì bị đánh đập và đau đớn. Họ véo cánh tay tôi mạnh đến mức cánh tay trở nên tím bầm.

Cửa sổ trong phòng tra tấn được che kín lại. Khi một tù nhân bên ngoài phòng nghe thấy tiếng ồn ào bên trong lúc tôi bị tra tấn, cô ấy báo cáo chuyện đó tới quản giáo, nhưng được bảo là chỉ nên quản việc của bản thân. Tôi cũng báo cáo việc bạo hành này tới quản giáo khi ra ngoài tắm rửa, nhưng họ vờ như không nhìn thấy tôi.

Khoảng 5 giờ chiều, cai ngục Lý và những tù nhân kia mang vào tám con rết nhặt ở bãi cỏ, dọa bỏ chúng lên người tôi và nhét vào âm đạo tôi nếu không chịu ký cam kết từ bỏ tu luyện.

Tôi yêu cầu được nói chuyện với lính canh vào 8 giờ tối, nhưng không được chấp thuận. Một giờ sau, tám tù nhân bước vào và bắt đầu đấm vào đầu tôi. Khi tay họ đau vì đấm tôi, họ dùng giày và chai nhựa đầy nước để đập tôi. Vài người nhéo tay tôi. Tôi cố gắng khuyên họ dừng hành ác, nhưng họ trả lời rằng lính canh và chính phủ yêu cầu họ, và họ sẽ bị trừng phạt nếu không đánh tôi.

Tái hiện cảnh tra tấn: Đánh đập

Họ lột trần tôi và buộc tôi dựa vào thang giường trong phòng giam. Họ trói tay tôi ra phía sau thang, dán miệng tôi và chân tôi lại để tôi không thể di chuyển. Họ để những con rết lên người tôi và đâm kim vào dưới năm móng tay của tay phải tôi.

Dây thừng và kim là đồ cấm dùng trong tù. Tù nhân không được phép có chúng nếu lính canh không cho phép.

Sau đó, họ trùm đầu tôi bằng một túi nhựa mỏng, và thắt miệng túi quanh cổ tôi. Không khí bên trong túi nhanh chóng hết, và túi dính lên mặt làm tôi không thể thở được. Tôi bắt đầu co giật trong vô thức khi vật lộn để thở. Thấy tôi sắp chết, họ mới mở túi ra.

Điều tệ nhất còn chưa tới, vì tôi vẫn từ chối hợp tác. Một tù nhân bắt đầu nhổ lông mu tôi, sau đó dán băng dính rồi giật nhanh ra, trong khi tù nhân khác nhéo và kéo vú tôi. Một tù nhân dùng giày đập vào ngực tôi, và người khác nhét ngón chân của cô ta vào âm đạo tôi và nói ngón chân cô ta bị nhiễm trùng.

Cuối cùng, họ mệt và đi ngủ từ khoảng 10 giờ tối, bỏ tôi trần truồng, bị trói vào một cái thang cả đêm. Họ để cửa sổ mở để làm tôi lạnh cóng. Đêm đó, mỗi khi tôi di chuyển và chiếc thang kêu cót két, họ đập chai nước vào đầu tôi, khiến một vết sưng tấy đau đớn xuất hiện phía sau tai tôi.

Bị kéo căng chân tay, đá vào háng và trấn nước

Sáng sớm ngày 28 tháng 6, mặt và tay tôi đầy vết bầm tím, quần áo tôi rách rưới và chân tê dại. Khi tôi chỉ có chút quần áo rách rưới che thân, những tay sai này khiêng tôi tới phòng tra tấn bên trong một nhà xưởng. Họ bắt tôi đứng chân trần cả buổi sáng. Họ không cho tôi ăn uống và cấm dùng nhà vệ sinh.

Chiều hôm đó, tù nhân Vương Yên Linh và Kiều đến xem. Họ làm ra vẻ thương xót cho tôi, và nói việc tra tấn sẽ kết thúc khi tôi ký vào biên bản từ bỏ Pháp Luân Công. Lúc đó tôi nghĩ mình đã đạt đến giới hạn chịu đựng của thân thể. Tôi thấy màn tra tấn này không có hồi kết, và không nghĩ mình có thể chịu đựng nó thêm nữa. Tôi ký vào biên bản từ bỏ đức tin của mình. Họ yêu cầu tôi phải quay video đọc lớn biên bản họ đã chuẩn bị sẵn. Tôi nhìn nó, và không thấy gì ngoài những từ phỉ báng Pháp Luân Công. Giây phút đó tôi hối hận về việc ký biên bản, và bảo họ rằng tôi muốn hủy bỏ nó.

Cuối ngày hôm đó, một đồng tu khác cũng bị nhốt ở đó nhìn thấy những vết bầm tím trên người tôi, và cố đưa tôi tới chỗ lính canh để tìm công lý. Khi Tôn Vĩ Tĩnh, trưởng Khu 1, nhìn thấy chúng tôi, cô ta yêu cầu lính canh Vương Yên bịt khẩu trang cho tôi và đưa tôi một bộ đồ dài tay mặc vào hôm sau để che những vết bầm tím trên người.

Trở lại buồng giam vào tối đó, những tù nhân kia tiếp tục tra tấn tôi. Họ có thể nghĩ tôi sẽ hoàn toàn đầu hàng sau một đêm tra tấn nữa. Họ trói tay tôi vào ray giường trên, và chân tôi vào chân giường sao cho xa nhau nhất có thể. Họ đặt sách và ghế vào giữa hai chân tôi để kéo chúng xa hơn, nhằm gia tăng sự đau đớn. Chân ghế kẹp vào bắp chân tôi, làm tôi càng đau hơn.

Tái hiện cảnh tra tấn: Kéo căng, và dùng ghế để đẩy hai chân xa nhau.

Tôi nhanh chóng không thể cảm giác được tay và chân. Họ giữ tôi như thế cho đến sáng hôm sau. Thậm chí một năm sau, tôi vẫn còn mất cảm giác ở ngón tay, ngón chân và gót chân. Họ giữ tôi thức cả đêm.

Khoảng 5 giờ sáng ngày 29 tháng 6, tù nhân Lục Diễm Thanh đổ nước tẩy rửa lên sàn để tôi bị trơn trượt (Tôi không được phép đi giày) và kéo căng thêm chân tôi. Cô ta liên tục đá vào bụng dưới và háng của tôi. Khi chân cô ta đau, cô ta đánh bằng một đôi giày cứng. Bụng dưới của tôi bầm tím, và háng sưng tấy nghiêm trọng.

Tái hiện cảnh tra tấn: Đá vào bụng dưới và háng

Vì tôi vẫn không chịu nói gì về việc từ bỏ Pháp Luân Công, những tù nhân này mang ra một chậu nước, trói tay tôi ra phía sau, rồi ấn đầu tôi vào chậu nước. Chân tôi vẫn bị trói chặt vào chân giường, tôi hầu như không thể cử động. Sau khi thấy tôi bất động một lúc, họ lôi đầu tôi ra khỏi chậu nước, và nhanh chóng ấn trở lại trước khi tôi kịp lấy hơi. Họ lặp lại việc này trong 20 phút, cho tới khi lính trực đến và cảnh báo họ quá ồn ào và dễ gây chú ý.

Tái hiện cảnh tra tấn: Trấn nước

Tôi suýt chết nhiều lần trong khi bị tra tấn như vậy. Cổ tôi bị thương vì họ ấn đầu quá mạnh và kéo lên nhiều lần. Rất lâu sau đó, tôi không thể ngẩng đầu lên. Tôi cảm thấy có thể ngất đi bất cứ lúc nào suốt ba ngày ròng rã chịu tra tấn.

Lát sau, họ bắt tôi mặc quần áo dài, và đưa tôi tới xưởng khi tránh né tránh đám đông. Tôi cố gắng khiếu nại lên lính canh Lý lần nữa về việc tra tấn này, nhưng cô ta vẫn làm ngơ.

Trong phòng tra tấn ở xưởng, hai tay sai lại đưa ra tờ biên bản từ bỏ tu luyện để ký. Tôi nói thà chết chứ tôi không ký nó. Một kẻ tay sai viết chi tiết những thương tổn của tôi, và nói sẽ báo cáo tới quản lý nhà tù và đảm bảo công lý cho tôi. Nhưng không có ai đến hỏi tôi câu hỏi nào.

Tôi bị bầm tím và sưng tấy nghiêm trọng từ thắt lưng trở xuống, và hậu quả là khi đi vệ sinh, tôi không thể tự ngồi xuống hay đứng lên. Cơn đau tột cùng làm tôi thức trắng đêm. Vì đứng suốt suốt ngày và mất ngủ hơn hai tháng, tôi gần như suy sụp vì đau đớn và kiệt sức.

Tôi thấy vài cai ngục và quản giáo khi những tù nhân chuyển tôi qua lại giữa phòng giam và phòng tra tấn. Tôi cố gắng tố cáo những tù nhân này, nhưng họ chỉ phớt lờ tôi, và nhắc nhở các tù nhân kia đừng để ai thấy tôi bị đánh đập và đau khổ, và cố gắng che giấu những gì họ đang làm với tôi.

Tôi đã lấy lại biên bản mình ký vào ngày 28 tháng 6 từ lính canh, và xé nó đi.

(Còn nữa. Xem Phần 2)

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/3/24/474352.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/5/1/216824.html

Đăng ngày 21-05-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Lời kể trực tiếp của một học viên Pháp Luân Công về việc bị tra tấn tại Nhà tù Nữ Số 2 tỉnh Liêu Ninh (Phần 1) first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Sau ba lần giam trong trại lao động và hai lần ngồi tù, cư dân Trùng Khánh bị quấy rối vàtừ chối trợ cấp cho người thu nhập thấphttps://vn.minghui.org/news/264224-sau-ba-lan-giam-trong-trai-lao-dong-va-hai-lan-ngoi-tu-cu-dan-trung-khanh-bi-quay-roi-vatu-choi-tro-cap-cho-nguoi-thu-nhap-thap.htmlMon, 06 May 2024 11:49:38 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=264224[MINH HUỆ 20-04-2024] Một phụ nữ 66 tuổi ở quận Hợp Xuyên, Trùng Khánh mãn hạn tù thứ hai vào ngày 3 tháng 1 năm 2024, nhưng bị từ chối trợ cấp cho người thu nhập thấp và bị quấy rối liên tục. […]

The post Sau ba lần giam trong trại lao động và hai lần ngồi tù, cư dân Trùng Khánh bị quấy rối vàtừ chối trợ cấp cho người thu nhập thấp first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của phóng viên báoMinh Huệ tại Trùng Khánh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 20-04-2024] Một phụ nữ 66 tuổi ở quận Hợp Xuyên, Trùng Khánh mãn hạn tù thứ hai vào ngày 3 tháng 1 năm 2024, nhưng bị từ chối trợ cấp cho người thu nhập thấp và bị quấy rối liên tục.

Khó khăn đến với bà Cao Tiệp chỉ đơn giản là vì đức tin của bà vào Pháp Luân Công, một môn tu luyện cả tâm lẫn thân bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đàn áp kể từ tháng 7 năm 1999. Bà tin rằng Pháp Luân Công đã chữa khỏi vô số bệnh tật cho bà, bao gồm cả viêm gan B, bệnh sa dạ dày (đau dạ dày), giảm tiểu cầu (số lượng tiểu cầu trong máu thấp), mất ngủ, viêm ruột mãn tính, viêm mũi, gai xương và bệnh trĩ, nhưng chế độ cộng sản đã liên tục bắt giữ và giam giữ bà kéo dài.

Bà Cao bị bắt khoảng 10 lần trong nhiều năm. Bà bị cưỡng bức lao động ba lần (vào các năm 2001, 2011 và 2012) và hai lần bị bỏ tù tổng cộng sáu năm rưỡi (tháng 6 năm 2003 – tháng 6 năm 2008 và tháng 6 năm 2022 – tháng 1 năm 2024). Cấp trên của bà, Trường tiểu học Song Nhãn (nằm ở thị trấn Vân Môn, quận Hợp Xuyên), đã cho bà nghỉ việc vào tháng 6 năm 2003. Chồng bà sợ bị liên lụy nên đã ly dị bà. Con gái của họ phải vật lộn để học hết đại học. Cha mẹ bà Cao bị chính quyền sách nhiễu và lần lượt qua đời trong đau khổ.

Phần 1 của báo cáo trình bày chi tiết về bản án tù thứ hai của bà Cao và cuộc đấu tranh của bà để giữ được một công việc tạm thời khi công an liên tục quấy rối những người chủ mới của bà. Phần 2 trình bày chi tiết về cuộc đàn áp trước đây của bà, bao gồm ba lần lao động cưỡng bức, một lần vào tù trước đây và hai lần bị giam giữ tại trại tẩy não.

Phần 1. Lần bức hại mới nhất (2022 – Hiện tại)

Bà Cao đang ở nhà vào ngày 17 tháng 6 năm 2022 thì điện và nước đột ngột bị cắt bởi các công an Đoạn Bằng, Lý Dương, và Dương Thành Lợi từ Phòng Công an Quận Hợp Xuyên, cũng như người từ Đồn Công an Điếu Ngư Thành và Ủy ban khu phố Điếu Ngư Thành.

Tiếp theo, những kẻ thủ ác đã cạy cửa và đột nhập vào nhà bà. Bà Cao lên án họ vì đột kích vào nhà bà không có lệnh khám xét. Công an tuyên bố họ để lệnh khám trong xe và sẽ cho bà xem sau. Nhưng họ chưa bao giờ làm. Họ đã tịch thu hàng chục cuốn sách về Pháp Luân Công, một máy tính xách tay, một máy in, một máy ép nhựa, một máy cắt giấy, bốn chiếc điện thoại di động và những đồ vật có giá trị khác từ nhà bà Cao.

Họ đưa bà Cao đi khám sức khỏe trước khi đưa đến Phòng Công an Quận Hợp Xuyên. Công an Dương và Lý đã thẩm vấn bà trước khi chở bà đến một trại tẩy não địa phương. Bà bị giam ở đó cho đến ngày 22 tháng 7 năm 2022 thì chuyển đến Trại tạm giam Quận Hợp Xuyên.

Tòa án Quận Giang Bắc đã xét xử bà Cao vào ngày 3 tháng 4 năm 2023 và kết án bà một năm rưỡi. Bà nộp đơn kháng cáo lên Tòa án Trung cấp Số 1 Trùng Khánh nhưng bị bác bỏ.

Bà Cao được trả tự do vào ngày 3 tháng 1 năm 2024 và đến ở với gia đình anh trai bà. Ngay sau khi đến nhà anh trai, đã có năm người xuất hiện, bao gồm Vương Đức Hùng (bí thư Ủy ban khu phố thị trấn Vân Môn địa phương), phó đồn công an Dương và sỹ quan Lưu Lộc Kiến của Đồn Công an Điếu Ngư Thành. Họ quay video trái phép bà và yêu cầu bà ký tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Công. Tuy nhiên, bà đã từ chối tuân theo.

Bí thư Vương sau đó đã nhiều lần thông báo cho bà Cao nộp đơn cho người thu nhập thấp. Lần nào bà cũng đến nhưng bí thư Vương luôn nói bà vẫn cần giấy tờ này giấy tờ kia. Cuối cùng, khi bà có đủ các tài liệu cần thiết, bà Vương nói rằng cấp trên sẽ không chấp thuận đơn đăng ký của bà trừ khi bà viết tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Công.

Bà Cao từ chối tuân thủ và chưa bao giờ nhận được trợ cấp cho người thu nhập thấp. Bà phải làm những việc lặt vặt để kiếm sống. Ngày 1 tháng 3 năm 2024, bà bắt đầu làm trợ lý chăm sóc cá nhân cho một giáo viên đã nghỉ hưu ở quận Hợp Xuyên. Bí thư Vương đã theo dõi bà và hai lần cử người đến quấy rối bà tại nhà của người chủ khi bà đi làm. Bà Cao không còn cách nào khác là phải nghỉ việc. Sau đó, bà tìm được một công việc trợ lý chăm sóc điều dưỡng khác cho một gia đình ở quận Thành Hoa, thành phố Thành Đô, tỉnh Tứ Xuyên, cách đó hơn 200 dặm.

Hai tuần sau, vào ngày 22 tháng 3 năm 2024, hai công an mặc đồng phục đột nhập vào nhà người chủ mới của bà Cao để quay video và thẩm vấn bà. Họ không xuất trình bất kỳ giấy tờ tùy thân nào hoặc tiết lộ tên của mình. Tiếp theo họ đưa bà đến Đồn Công an Vạn Niên Tràng ở thành phố Thành Đô.

Bà Cao lên án công an vì đã bắt giữ bà, một công dân tuân thủ luật pháp. Công an Thành Đô cho biết đồng nghiệp của họ ở quận Hợp Xuyên, Trùng Khánh đã thông báo cho họ về công việc mới của bà ở Thành Đô và yêu cầu họ bắt giữ bà.

Bà giải thích không có điều luật nào ở Trung Quốc hình sự hóa Pháp Luân Công và môn tu luyện chỉ đơn giản là dạy các học viên sống theo các nguyên lý “Chân-Thiện-Nhẫn”. Bà kêu gọi công an Thành Đô ngừng tham gia vào cuộc đàn áp các học viên Pháp Luân Công. Họ thả bà vài giờ sau đó.

Bà Cao trở về nhà ở Hợp Xuyên vào ngày 31 tháng 3 năm 2024.

Phần 2: Cuộc bức hại trong quá khứ (2000 – 2014)

Bà Cao đã đệ đơn tố cáo hình sự vào năm 2015 đối với Giang Trạch Dân, một cựu độc tài của Trung Quốc, vì đã ra lệnh đàn áp khiến bà bị bắt và tra tấn dã man nhiều lần. Dưới đây là những sự thật thu thập được từ khiếu nại của bà ấy.

Giam giữ ở trại lao động đầu tiên vào năm 2000

Bà Cao bị đưa đến Trại Lao động Cưỡng bức Nữ Trùng Khánh vào ngày 10 tháng 4 năm 2000 để thụ án không rõ thời hạn. Bà phải chịu nhiều hình thức ngược đãi khác nhau, bao gồm đánh đập, còng tay và buộc phải chạy nhiều vòng, đứng hoặc ngồi trên một chiếc ghế nhỏ trong nhiều giờ.

Có lần bà Cao xóa khỏi bảng một tuyên truyền nói xấu Pháp Luân Công và Nhà sáng lập môn này. Một tù nhân đã đánh vào đầu bà bằng một cái xẻng kim loại. Kết quả là hộp sọ của bà bị lõm xuống gần một cm. Cho đến nay, hộp sọ của bà vẫn chưa trở lại bình thường.

Một lần khác, bà Cao từ chối mặc đồng phục của tù nhân và lính canh đã xúi giục các tù nhân lột đồ lót của bà. Tình cờ lúc đó cấp trên đã cử một đoàn kiểm tra đến. Các lính canh sau đó đã giấu bà trên một căn gác mái.

Bà Cao cũng có lần bị trói tay sau lưng khi luyện các bài công pháp của Pháp Luân Công.

Trại lao động sau đó đã kéo dài thời hạn giam bà Cao thêm tám tháng. Sau khi được trả tự do vào ngày 21 tháng 10 năm 2001, hội đồng giáo dục địa phương đã ra lệnh cho cấp trên của bà không cho phép bà quay lại giảng dạy. Trường tiểu học Song Nhãn cuối cùng đã cho bà nghỉ việc vào tháng 6 năm 2003 khi bà tiếp tục bị bắt vì đức tin của mình.

Chồng bà Cao không thể chịu nổi nên đã ly dị bà. Con gái họ phải vật lộn để học hết đại học. Công an địa phương thường xuyên sách nhiễu mẹ bà Cao. Người phụ nữ lớn tuổi sống trong sợ hãi và chết trong đau khổ.

Tra tấn dã man trong thời hạn năm năm tù (tháng 6 năm 2003 – tháng 6 năm 2008)

Bà Cao và hai học viên khác đã bị bắt tại một địa điểm thuê nhà lúc hơn 10 giờ tối ngày 20 tháng 6 năm 2003. Công an đập vỡ cửa và đột nhập vào nhà. Họ tịch thu hơn 20.000 Nhân dân tệ các tài sản có giá trị, trong đó có hơn 12.000 Nhân dân tệ tiền mặt, một máy tính và một máy in. Ba học viên bị đưa đến Trại tạm giam Đại Độ Khẩu vào ngày hôm sau.

Bà Cao từ chối trả lời điểm danh vào ngày 27 tháng 6 năm 2003 vì bà không vi phạm bất kỳ điều luật nào. Giám đốc Bồ ở trại tạm giam đã tát vào mặt và bắt bà đứng ngoài trời mưa. Lính canh Lưu Duy Hữu sau đó đã bảo hai tù nhân nam đè bà lên bồn hoa và dùng ván gỗ đánh bà hàng chục lần. Giám đốc Bồ không dừng lại đến khi kiệt sức. Các bạn tù của bà Cao đã bị sốc khi thấy hông và chân của bà đầy vết bầm tím.

Tiếp theo, lính canh cởi giày của bà Cao và treo bà lên một khung kim loại với hai cánh tay của bà bị duỗi thẳng về hướng ngược nhau và chân bà hầu như không chạm đất. Còng tay trở nên chặt hơn khi bà ấn chân xuống đất. Kết quả là bà phải nhón chân suốt thời gian đó. Để khiến bà đau khổ hơn nữa, lính canh luôn luôn bật bóng đèn trước mặt bà.

Bà Cao bị treo lên như thế trong năm ngày liền, trong thời gian đó bà không có nước uống hay thức ăn để ăn. Trong thời gian đó bà có kinh nhưng lính canh không cho bà thay băng vệ sinh. Quần của bà dính đầy máu kinh nguyệt, nước tiểu và phân. Lúc đó đang là mùa hè và mùi hôi không thể chịu nổi.

Lính canh cũng không cho bà Cao ngủ trong năm ngày đó. Ngay khi nhắm mắt lại, họ đã tát vào mặt bà bằng sách hoặc tạp chí và đánh vào đầu bà bằng chai nước. Lính canh Vương Đông Lăng cũng dùng túi nhựa để làm dây thừng. Anh ta buộc một đầu của nó vào còng tay bà Cao, sau đó kéo mạnh đầu kia. Kết quả là bà đau đến mức gần như ngất đi. Lính canh Vương hét vào mặt bà: “Chúng tôi là những kẻ tàn bạo và chúng tôi chỉ thích ngược đãi bà theo cách này!”

Bà Cao trở nên mất phương hướng sau ba ngày. Đội trưởng Hoa Dũng sau đó ép bà ký vào một bản tuyên bố đã chuẩn bị trước để từ bỏ Pháp Luân Công. Sau đó, anh ta treo bà lên thêm hai ngày nữa trước khi đưa bà về phòng giam. Kết quả là bà sớm bất tỉnh. Sau khi tỉnh lại, bà nhận ra mình không còn cử động được bàn tay, cánh tay hay vai nữa. Bà đang đau đớn tột cùng. Trại tạm giam lúc đó cho hai tù nhân chăm sóc các hoạt động hàng ngày của bà.

Một lính canh đã cho phép bà Cao luyện các bài công của Pháp Luân Công và bà bắt đầu cảm thấy khá hơn một chút sau khoảng ba tuần. Nhưng trại tạm giam đã tiến hành một đợt khám xét khác ở tất cả các phòng giam vào ngày 28 tháng 7 năm 2003 và tìm thấy các tài liệu Pháp Luân Công trong phòng giam của bà Cao. Lính canh Lưu dùng một tấm ván gỗ đánh vào hông bà hàng chục lần. Bà vẫn đang hồi phục sau những vết thương trước đó. Việc đánh đòn còn gây ra nhiều vết bầm tím hơn.

Huyết áp của bà Cao tăng vọt và nhịp tim của bà bất thường. Chân và bàn chân của bà bị sưng tấy và bà có kinh nguyệt nhiều bất thường kèm theo cục máu đông.

Bà Cao sau đó bị kết án năm năm và bị chuyển đến nhà tù (không rõ tên chính xác). Các cai ngục phân công bốn tù nhân thay phiên nhau theo dõi bà suốt ngày đêm. Họ buộc bà phải ngồi trên một chiếc ghế nhỏ trong thời gian dài. Khi bà không bị tra tấn, họ ra lệnh cho bà dỡ và chất những túi than hoặc hạt sứ nặng. Mỗi chiếc túi nặng khoảng 68kg, bà phải vác nó lên dốc rồi leo lên phòng chứa đồ ở tầng hai (không có thang máy). Những chiếc túi thường rơi khỏi vai bà. Sau đó, bà đã chia mỗi túi thành nhiều túi nhẹ hơn để giảm tải, và các lính canh đã buộc tội bà là lười biếng.

Vai và cánh tay của bà không thể hồi phục sau năm ngày tra tấn treo lên, và bà vẫn bị huyết áp cao, cũng như bị các vấn đề về tim. Tuy nhiên, lính canh vẫn buộc bà phải hoàn thành chỉ tiêu công việc như những người khác. Bà thường xuyên phải thức để hoàn thành công việc.

Sức khỏe của bà Cao nhanh chóng suy giảm. Bà bị xuất huyết âm đạo vào tháng 4 năm 2008 và được đưa đến bệnh viện nhà tù. Khi biết bà là một học viên Pháp Luân Công, bác sỹ Triệu đã cố tình lắc kìm phẫu thuật trong tử cung của bà, gây ra cơn đau tột cùng. Bà phải nhập viện trong hai tuần, trong thời gian đó bà không dám cử động nếu không sẽ bị chảy máu âm đạo. Ngay cả trước khi bà bình phục, bà được đưa trở lại phòng giam. Bà thậm chí không thể ngồi thẳng nhưng lính canh Đề Tấn đã ra lệnh cho bà tiếp tục lao động khổ sai.

Bà Cao phải chống hai tay lên mặt bàn làm việc để tự chống đỡ. Lính canh Đề bắt bà ngồi trên một chiếc ghế nhỏ hoặc đứng vào ban đêm để trừng phạt việc bà không hoàn thành chỉ tiêu, dù bà phải vật lộn để ngồi hoặc đứng vững. Thêm nữa, lính canh Đề cũng lấy cớ bà Cao không hoàn thành chỉ tiêu để lưu giữ bản án của bà. Kết quả là, bà phải làm lại tất cả những việc còn thiếu sau khi khá hơn.

Đưa thẳng đến trại tẩy não sau khi được thả ra tù

Thời hạn năm năm tù của bà Cao kết thúc vào ngày 20 tháng 6 năm 2008. Điêu Minh Vân, trưởng Phòng 610 địa phương, và cấp dưới của ông ta là Cao Quần, cũng như viên chức Uông Học Quân, đã bắt bà ra khỏi nhà tù và đưa thẳng bà đến một trại tẩy não .

Bà Cao đã tuyệt thực để phản đối và cuối cùng được phép gọi điện cho gia đình vào ngày thứ tư. Khi gia đình yêu cầu được gặp bà, công an đã chuyển bà đến một trại tẩy não khác vào đêm ngày 7 tháng 8 năm 2008.

Vào ngày 24 tháng 9 năm 2008, bà Cao đột nhiên biểu hiện các triệu chứng nghiêm trọng. Bà cảm thấy các mạch máu trong não và quanh tai sắp vỡ ra. Chân bà sưng tấy và bà cảm thấy bồn chồn. Trại tẩy não đã gọi cho một bác sỹ, người này phát hiện ra rằng não và tim của bà Cao bị thiếu oxy, đồng thời huyết áp của bà ở mức cao nguy hiểm.

Thay vì tìm cách chữa trị cho bà Cao ngay lập tức, trại tẩy não đã gửi bà về nhà sau khi bác sỹ khám cho bà.

Thêm hai bản án lao động cưỡng bức vào năm 2011 và 2012

Bà Cao bị kết án một năm lao động cưỡng bức vào tháng 7 năm 2011 nhưng được phép thụ án tại nhà. Một tháng trước khi thời hạn của bà kết thúc, bà bị bắt vào tháng 6 năm 2012 và bị đưa đến Trại Lao động Cưỡng bức Nữ Trùng Khánh chín ngày sau đó để thụ án thêm một năm nữa.

Huyết áp của bà đã lên tới hơn 200 trước khi được đưa vào trại lao động, nhưng bí thư Đội 4 là Nghiêm Lệ Bình ở trại lao động cưỡng bức đã bắt bà chịu nhiều hình thức ngược đãi khác nhau. Bí thư Nghiêm ra lệnh cho hai người nghiện ma túy cởi hết quần áo của bà và cắt chúng thành nhiều mảnh. Tiếp theo, họ cắt tóc bà và mặc đồng phục tù nhân cho bà. Họ đưa bà lên một phòng ở tầng ba và phân công bốn tù nhân khác làm việc theo hai ca để theo dõi bà suốt ngày đêm.

Ngoài ra, bà Cao không được phép nhìn vào bất cứ thứ gì ngoại trừ bức tường đối diện với bà và những cuốn sách mà các tù nhân bắt bà đọc. Họ buộc bà phải đứng, ngồi xổm hoặc ngồi trong nhiều giờ. Trong khi tra tấn bắt bà đứng, họ nhét một mảnh giấy vào giữa hai chân của bà và một cuốn sách giữa mỗi tay và hai chân của bà. Bà phải đứng lâu hơn nếu giấy hoặc sách bị rơi. Đôi khi họ bất ngờ đá bà hoặc giật tay bà. Sự tra tấn không thể chịu đựng được nhất là ngồi xổm. Bà buộc phải đứng bằng một chân trong 10-15 phút trước khi được phép đổi sang chân kia. Mỗi lần tra tấn ngồi xổm kéo dài 30-40 phút, sau đó là tra tấn ngồi.

Chỉ trong một tuần, vùng da ở lòng bàn chân bà Cao đã nứt nẻ và nửa năm sau vẫn không lành.

Ban đầu lính canh cho phép bà Cao ngủ 6-7 tiếng mỗi đêm nhưng chẳng bao lâu thì giảm dần thời gian ngủ của bà. Bàn chân và bắp chân của bà vẫn sưng tấy và đau đớn nặng nề. Lính canh vẫn ra lệnh cho bà viết báo cáo tư tưởng mỗi ngày. Bà không được phép ngủ khi báo cáo của bà không đáp ứng yêu cầu của họ.

Huyết áp bà tăng cao dưới sự tra tấn về thể xác và áp lực tinh thần. Trong khi khám sức khỏe cho tất cả tù nhân, bác sỹ trại lao động đã hỏi điều gì đã khiến chân bà sưng tấy và huyết áp tăng cao. Bà nói rằng đó là tra tấn và thiếu ngủ. Lính canh Chu tình cờ nghe được những gì bà nói và đe dọa không cho bà ngủ chút nào để xem liệu huyết áp của bà có thực sự tăng cao hay không. Thêm nữa, lính canh Chu còn ra lệnh cho bà viết tuyên bố tố cáo Pháp Luân Công và Vị sáng lập. Khi bà từ chối, bà bị biệt giam và tra tấn bởi những kẻ nghiện ma túy.

Lính canh Triệu Viện Viện đã đến nhà cha của bà Cao và ép ông ghi hình lại lời tuyên bố chống lại Pháp Luân Công. Sau đó bà cho bà Cao xem đoạn phim. Trong khi bà Cao vẫn kiên định với đức tin của mình thì cha bà lại hối hận về những gì ông đã làm và sức khỏe ngày càng suy giảm. Ông qua đời vào tháng 9 năm 2012.

Giam cầm tại Trại tẩy não năm 2014

Thời hạn giam tại trại lao động cưỡng bức lần thứ ba của bà kết thúc vào tháng 6 năm 2014, nhưng ngay sau đó bị bắt đến một trại tẩy não. Bà và các học viên bị giam giữ khác buộc phải xem các video nói xấu Pháp Luân Công từ khoảng 7 giờ sáng đến gần nửa đêm mỗi ngày.

Những người từ chối từ bỏ Pháp Luân Công sau một tuần sẽ bị triệu tập đến một phòng họp nhỏ để được “giáo dục” riêng bởi những học viên cũ đã từ bỏ Pháp Luân Công vì áp lực. Những học viên bị nhắm đến này không được phép trở về phòng để ngủ cho đến 1 hoặc 2 giờ sáng. Kết quả là một số học viên bị mất phương hướng hoặc mắc các bệnh lý. Thay vì chăm sóc y tế cho họ, trại tẩy não lại buộc tội họ giả bệnh và liên tục gây áp lực buộc họ phải từ bỏ Pháp Luân Công. Các học viên không được thả cho đến khi họ bị cưỡng ép viết tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Công.

Báo cáo liên quan bằng tiếng Hán:

八次绑架 劳教判刑 重庆女教师控告元凶江泽民

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/4/20/475390.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/4/24/216710.html

Đăng ngày 06-05-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Sau ba lần giam trong trại lao động và hai lần ngồi tù, cư dân Trùng Khánh bị quấy rối vàtừ chối trợ cấp cho người thu nhập thấp first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Người phụ nữ Liêu Ninh trở về nhà sau bản án 4 năm tù vì tu luyện Pháp Luân Cônghttps://vn.minghui.org/news/263781-nguoi-phu-nu-lieu-ninh-tro-ve-nha-sau-ban-an-4-nam-tu-vi-tu-luyen-phap-luan-cong.htmlWed, 24 Apr 2024 09:09:22 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=263781[MINH HUỆ 25-03-2024] Ngày 14 tháng 3 năm 2024, một cư dân ở thành phố Thẩm Dương, tỉnh Liêu Ninh, được trả tự do sau khi hoàn thành bản án 4 năm tù vì tu luyện Pháp Luân Công, môn tu luyện […]

The post Người phụ nữ Liêu Ninh trở về nhà sau bản án 4 năm tù vì tu luyện Pháp Luân Công first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của phóng viên Minh Huệ tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 25-03-2024] Ngày 14 tháng 3 năm 2024, một cư dân ở thành phố Thẩm Dương, tỉnh Liêu Ninh, được trả tự do sau khi hoàn thành bản án 4 năm tù vì tu luyện Pháp Luân Công, môn tu luyện bị Đảng Cộng sản Trung Quốc bức hại từ năm 1999.

Ngày 27 tháng 2 năm 2020, bà Vương Thu Bình bị bắt cóc vì phát tặng các tài liệu thông tin về Pháp Luân Công. Ngày 9 tháng 12 năm 2020, bà bị Tòa án Quận Hòa Bình xét xử, và bị kết án 4 năm tù vào ngày 28 tháng 12. Bà gửi đơn kháng cáo lên Tòa Trung cấp Thành phố Thẩm Dương, nhưng vào ngày 21 tháng 4 năm 2021, tòa trung cấp ra phán quyết giữ nguyên bản án sơ thẩm.

Trong gần 3 năm sau vụ bắt cóc bà Vương vào tháng 2 năm 2020, chính quyền không cho gia đình bà tới thăm. Sau khi bị chuyển đến Nhà tù Nữ Tỉnh Liêu Ninh vào ngày 9 tháng 1 năm 2022, nhà tù cũng cấm bà gọi điện cho gia đình. Cuối cùng, khi gia đình bà được phép tới thăm vào đầu tháng 1 năm 2023, thì tóc bà Vương đã bạc màu. Bà gày gò hốc hác, và không thể thẳng lưng khi bước đi. Lính canh theo dõi chặt chẽ chuyến thăm chỉ kéo dài 10 phút.

Sau khi được thả, bà Vương thuật lại cho gia đình rằng ngay sau khi vào tù, lính canh mở cửa sổ để gió lạnh thổi trực tiếp vào người trong khi bà phải đứng trên nền bê tông với chân trần, và không được mặc áo khoác mùa đông. Bất kỳ cử động nhỏ nào cũng khiến bà bị đánh đập và lăng mạ. Thủ đoạn tra tấn bắt đứng này kéo dài từ 6 giờ sáng tới 6 giờ chiều mỗi ngày. Bà không thể ngừng run rẩy, và chân của bà bị sưng tấy nghiêm trọng. Bà buộc phải viết tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Công do bị tra tấn.

Ngày 11 tháng 3 năm 2024, ba ngày trước khi bà Vương được thả theo kế hoạch, cảnh sát gọi điện cho gia đình bà để xác nhận lại địa chỉ. Nhà tù cũng gọi điện cho gia đình bà, yêu cầu họ tới trước 8 giờ 30 phút sáng ngày 14 tháng 3.

Gia đình bà Vương tới nơi vào 8 giờ sáng ngày 14 tháng 3, và đợi bên ngoài nhà tù. Lúc 9 giờ sáng, cảnh sát Tề, người phụ trách khu vực của bà Vương, cũng đến. Một lính canh bước ra khỏi nhà tù, đưa cho Tề một gói tài liệu và anh ta đã viết gì đó lên đó.

Khoảng 10 giờ sáng, bà Vương bước ra khỏi nhà tù. Tề yêu cầu bà đi cùng anh ta đến đồn công an để lấy dấu vân tay và lòng bàn tay. Anh ta cũng nói sẽ đến thăm bà Vương 5 lần một năm. Gia đình bà đã chỉ trích anh ta vì liên tục sách nhiễu. Không rõ liệu bà Vương có tuân thủ yêu cầu của Tề hay không.

Báo cáo liên quan:

Một người phụ nữ 65 tuổi bị kết án 4 năm tù giam vì nói chuyện về Pháp Luân Công

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/3/25/474537.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/4/13/216567.html

Đăng ngày 24-04-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Người phụ nữ Liêu Ninh trở về nhà sau bản án 4 năm tù vì tu luyện Pháp Luân Công first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Thông tin bổ sung về người phụ nữ Hắc Long Giang đang bị ngược đãi trong tùhttps://vn.minghui.org/news/263699-thong-tin-bo-sung-ve-nguoi-phu-nu-hac-long-giang-dang-bi-nguoc-dai-trong-tu.htmlSun, 21 Apr 2024 11:46:36 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=263699[MINH HUỆ 11-04-2024] Gần đây, trang web Minh Huệ nhận được thêm thông tin về việc bức hại đang diễn ra đối với một cư dân thành phố Giai Mộc Tư, tỉnh Hắc Long Giang, vì đức tin vào Pháp Luân […]

The post Thông tin bổ sung về người phụ nữ Hắc Long Giang đang bị ngược đãi trong tù first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của phóng viên Minh Huệ tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-04-2024] Gần đây, trang web Minh Huệ nhận được thêm thông tin về việc bức hại đang diễn ra đối với một cư dân thành phố Giai Mộc Tư, tỉnh Hắc Long Giang, vì đức tin vào Pháp Luân Công, môn tu luyện cả tâm lẫn thân bị ĐCSTQ bức hại từ tháng 7 năm 1999.

Ngày 14 tháng 5 năm 2021, cô Lưu Kim Bình, 43 tuổi, bị bắt tại nhà. Ngày 31 tháng 12 năm 2021, cô bị Tòa án quận Hướng Dương xét xử, và vào ngày 6 tháng 1 năm 2022 thì bị kết án 3,5 năm tù và phạt 15.000 Nhân dân tệ. Khoảng giữa tháng 4 năm 2022, Tòa án Trung cấp Thành phố Giai Mộc Tư đã bác đơn kháng cáo của cô, và vào tháng 6 năm 2022, cô bị chuyển đến Nhà tù Nữ tỉnh Hắc Long Giang (nằm ở thủ phủ Cáp Nhĩ Tân, cách Giai Mộc Tư hơn 320 km). Kể từ đó, cô Lưu bị giam trong Khu Nghiêm quản, nơi các học viên Pháp Luân Công phải chịu nhiều hình thức ngược đãi khác nhau để buộc họ phải từ bỏ đức tin của mình.

Thông tin mới nhận được cho thấy mỗi học viên trong nhà tù bị nhiều tù nhân theo dõi suốt ngày đêm, ngay cả khi họ sử dụng nhà vệ sinh. Họ chỉ được phép đi tiểu vào ban ngày, và chỉ được đi đại tiện trong khoảng từ 10 giờ tối đến 4 giờ sáng. Kết quả là nhiều học viên đã làm ướt quần. Họ cũng không được phép đến gần nhau, nên không được chia sẻ thông tin cho nhau, kể cả về những cực hình mà họ đã trải qua.

Trước đó, Minghui.org đã đưa tin rằng cô Lưu bị tra tấn dã man trong Đội 5 của Khu Nghiêm quản, và không được phép sử dụng nhà vệ sinh. Chỉ sáu tháng sau khi vào tù, cô trở nên không tự chủ được.

Sau đó, nhà tù chuyển cô Lưu sang các đội khác nhau. Theo thông tin mới nhất, cô phải đối mặt với sự ngược đãi liên tục khi bị giam ở Đội 6 của Khu Nghiêm quản, nơi các tù nhân Hàn Lệ và Trần Thiên Tính được giao nhiệm vụ theo dõi và ngược đãi cô. Họ bắt cô ngồi bất động trên ghế nhỏ trong thời gian dài. Ngay khi cô nghiêng đầu hoặc ngả người về phía trước, họ đấm vào cô liên tục và chửi mắng cô.

Cô Lưu đã tuyệt thực để phản đối, và Hàn bắt cô cầm một chiếc bánh bao trong tay khi ngồi trên ghế nhỏ. Vào ngày tuyệt thực thứ tư của cô Lưu, Hàn đá cô xuống đất và giẫm lên đầu cô. Sau khi ép cô ăn cháo không được, Hàn đổ cả bát cháo lên mặt cô.

Mông của cô Lưu bị lở loét và chảy máu sau khi ngồi lâu trên ghế nhỏ. Một lần, Hàn đá cô ra khỏi ghế khiến vết thương của cô chảy máu. Bất chấp tình trạng của cô, Hàn vẫn bắt cô Lưu ngồi trên ghế.

Khi cô Lưu phải sử dụng nhà vệ sinh, cô phải vất vả kéo quần lót xuống, vì nó dính vào vết loét trên mông cô. Hàn mắng cô, giục làm nhanh và đe dọa lột quần lót của cô. Những lời đe dọa như vậy thường xuyên xảy ra. Có một học viên khác, cũng bị bắt ngồi trên ghế nhỏ trong nhiều giờ, đã bị rách thịt ở mông khi một lính canh khác kéo quần lót của cô xuống.

Trong thời gian đại dịch, cô Lưu từ chối tiêm vắc xin Covid-19. Hàn túm cổ áo cô lôi đến bệnh viện nhà tù, và Trần đá cô từ phía sau suốt quãng đường đến đó.

Sau đó, cô Lưu bị chuyển trở lại Đội 5, nơi cô lại bị bắt ngồi trên ghế nhỏ trong thời gian dài. Các tù nhân theo dõi cô cũng cấm cô ngủ trong nhiều ngày đêm liên tục. Cô trở nên vô cùng yếu đuối và hốc hác.

Báo cáo liên quan:

Người phụ nữ Hắc Long Giang đối mặt với sự ngược đãi không ngừng trong nhà tù, đơn kháng cáo bản án oan sai bị lính canh giữ lại

Cuộc chiến cam go của gia đình để tìm lại công lý cho người thân bị cầm tù oan sai vì kiên định đức tin

Người phụ nữ 42 tuổi mất kiểm soát đại tiểu tiện sau 6 tháng bị cầm tù, gia đình không được vào thăm

Hắc Long Giang: Đơn kháng cáo bản án oan sai của một người phụ nữ bị bác bỏ

Một người phụ nữ ở Hắc Long Giang bị kết án 3,5 năm vì đức tin của mình

Một người phụ nữ bị giam giữ vì đức tin của mình, gia đình đang tìm công lý cho cô

Hắc Long Giang: Một phụ nữ bị đánh đập trong quá trình thẩm vấn hiện đang đối mặt với việc bị truy tố

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/4/11/475110.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/4/14/216574.html

Đăng ngày 21-04-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Thông tin bổ sung về người phụ nữ Hắc Long Giang đang bị ngược đãi trong tù first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Người phụ nữ Liêu Ninh hồi tưởng những tra tấn phải chịu đựng trong bốn năm bị cầm tùhttps://vn.minghui.org/news/263519-nguoi-phu-nu-lieu-ninh-hoi-tuong-nhung-tra-tan-phai-chiu-dung-trong-bon-nam-bi-cam-tu.htmlSat, 13 Apr 2024 09:24:22 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=263519[MINH HUỆ 05-03-2024] Bà Hứa Lệ ở Thành phố Đại Liên, tỉnh Liêu Ninh, đã bị bắt nhiều lần vì giảng chân tướng về Pháp Luân Công, môn tu luyện bị chế độ Cộng sản Trung Quốc bức hại từ năm 1999. […]

The post Người phụ nữ Liêu Ninh hồi tưởng những tra tấn phải chịu đựng trong bốn năm bị cầm tù first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của phóng viên Minh Huệ tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 05-03-2024] Bà Hứa Lệ ở Thành phố Đại Liên, tỉnh Liêu Ninh, đã bị bắt nhiều lần vì giảng chân tướng về Pháp Luân Công, môn tu luyện bị chế độ Cộng sản Trung Quốc bức hại từ năm 1999. Lần gần đây nhất, bà bị kết án bốn năm tù vào tháng 10 năm 2018. Bà được phóng thích khỏi Nhà tù Nữ tỉnh Liêu Ninh vào tháng 10 năm 2022.

Trước bản án này, bà Hứa từng bị giam bốn năm trong cùng nhà tù, sau vụ bắt giữ vào ngày 22 tháng 7 năm 2013 vì phân phát đĩa DVD chứa thông tin Pháp Luân Công. Sau khi bị bắt vào ngày 22 tháng 3 năm 2012, bà bị tạm giam 15 ngày vì phân phát tài liệu Pháp Luân Công.

Lần bắt giữ gần nhất của bà Hứa là vào tháng 10 năm 2018, do có người tố giác bà dỡ bỏ một tấm băng rôn vu khống Pháp Luân Công. Bà bị bắt tại nhà vào tối ngày 28 tháng 10, và bị đưa tới Trại tạm giam Diêu Gia.

Ngày 24 tháng 6 năm 2019, Tòa án Khu công nghệ cao kết án bà Hứa bốn năm tù, ngày 22 tháng 10 năm đó, bà bị chuyển đến Nhà tù Nữ tỉnh Liêu Ninh, tại thành phố Thẩm Dương để thụ án. Như những học viên Pháp Luân Công bị giam giữ phi pháp khác, bà bị cưỡng bức lao động không công mỗi ngày.

Khu 12 của Nhà tù Nữ tỉnh Liêu Ninh là khu huấn luyện và cải huấn tăng cường, được thiết kế chuyên để bức hại các học viên Pháp Luân Công.

Năm 2021, các học viên Pháp Luân Công mới bị chuyển tới nhà tù này đều phải đến Khu 12 trước để chuyển hóa. Họ bị cấm ngủ, bắt đứng yên hàng giờ, cấm dùng nhà vệ sinh, bị tẩy não và chịu sỉ nhục. Hậu quả là một số học viên làm ướt quần, không thể đi lại do bị sưng chân, suýt chết, hay bị choáng váng hoặc ngất xỉu. Lính canh ngồi trước màn hình giám sát để điều hành việc bức hại, và luôn sẵn sàng ra lệnh các tù nhân thực hiện việc tra tấn.

Dưới đây là những sự bức hại mà bà Hứa phải chịu trong tù.

Bịt miệng, biệt giam, xịt hơi cay vào mắt

Ngày 24 tháng 5 năm 2020, bà Hứa từ chối tham gia tập buổi sáng trước khi tới xưởng. Bà bị báo cáo lên lính canh, và bị đưa đi biệt giam. Đội trưởng sản xuất và một tù nhân đánh và lôi bà đi trong khi bà liên tục hô “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Lính canh bịt miệng bà lại.

Phòng biệt giam nhỏ, tối và lạnh, với một cửa sổ rộng chưa đến 30 cm. Ban đầu, căn phòng được dùng để trừng phạt những tù nhân vi phạm kỷ luật, nguy hiểm hoặc không ăn năn hối cải. Hai tù nhân được giao quản lý bà Hứa.

Trước khi đưa bà Hứa vào phòng biệt giam, lính canh giật cúc áo của bà. Bà chỉ được phát một chiếc chăn rất mỏng. Lính canh còng tay bà ra sau lưng để ngăn bà luyện các bài công pháp Pháp Luân Công. Mỗi bữa ăn chỉ có một chút bánh quy. Bà bị biệt giam trong 15 ngày.

860f43235e2c526bba3db86f121ef51f.jpg

Tái hiện cảnh tra tấn: Bịt miệng

Đầu tháng 7 năm 2020, bà Hứa bị gọi đến văn phòng của lính canh Lưu Vũ vì chép lại kinh văn của nhà sáng lập Pháp Luân Công. Trong phòng có thêm ba lính canh nữa, bao gồm Ngụy Quân Nam, Triệu Huệ Anh và Lưu Giang Đông. Lưu Vũ hỏi bà Hứa lấy kinh văn ở đâu. Bà không trả lời cô ta, nhưng khuyên họ không nên bức hại học viên Pháp Luân Công. Sau đó, Lưu lấy bình hơi cay xịt vào mắt bà Hứa. Bà bị ngã xuống sàn. Lính canh sai hai tù nhân đưa một cái chậu nước sạch tới văn phòng để bà Hứa rửa mắt. Khi bà Hứa mở được mắt, những tù nhân này kéo bà ra khỏi phòng.

Một đợt biệt giam và tra tấn nữa

Tháng 9 năm 2021, nhà tù khởi động một chiến dịch mới để chuyển hóa học viên Pháp Luân Công. Ngày 7 tháng 9, bà Hứa bị giam trong phòng biệt giam kín gió suốt ngày. Các trưởng khu nhà tù xúi giục trưởng nhóm sản xuất và các tù nhân khác ngược đãi và gây áp lực cho bà.

Thời tiết khi đó vào cuối hè rất ẩm ướt, làm căn phòng càng nóng hơn. Một tù nhân bắt đầu khó thở và môi tím lại sau khi ở trong phòng đó để giám sát bà Hứa vài ngày. Hai tù nhân khác đã tới thay cho cô ta. Hai người này yêu cầu bà Hứa ngồi xổm khi ăn, và ép bà ngồi trên ghế kim loại cả ngày. Mặt ghế này không phẳng nên mông bà bị sưng tấy và chảy máu. Kiểu tra tấn này kéo dài hơn một tháng.

e1d0afaaef63e7dd80d66a31e526c301.jpg

Tái hiện cảnh tra tấn: Ngồi trên ghế kim loại

Mỗi tối, bà Hứa bị chuyển từ phòng biệt giam về buồng giam của bà. Tù nhân giám sát bà cũng theo bà về phòng, và giám sát tại đó. Không ai được phép nói chuyện với bà Hứa, và bà cũng không thể nói chuyện với bất kỳ ai.

Thời tiết rất lạnh vào tháng 10. Tù nhân này mở cửa sổ, và ép bà Hứa ngồi ở cửa ra vào với quần áo mỏng dính. Tù nhân khác tưới nước lạnh lên người bà để tra tấn thêm.

Những tù nhân khác trong buồng cũng bị liên lụy. Những hoạt động giải trí bị hủy bỏ, và họ bị bắt phải ngồi trên ghế nhỏ hàng giờ. Mục đích là kích động sự thù ghét với Pháp Luân Công, một chiêu thức thường dùng trong tù để tăng cường áp lực tinh thần lên học viên nhằm ép họ từ bỏ đức tin của mình.

Bà Hứa bị bắt phải ngủ trên một tấm ván mà không có chăn, chỉ có một tấm trải mỏng. Bà cũng không được ăn đủ, và bị cấm uống nước hoặc sử dụng nhà vệ sinh. Bà bị cấm mua đồ và không được rửa tay. Bà cũng không được tắm giặt trong bốn đến năm tháng. Có lần, một tù nhân cào tay bà Hứa sau khi thấy bà rửa tay, làm bà chảy máu. Một lần khác, một tù nhân tốt bụng bị đe dọa cấm mua nhu yếu phẩm sau khi chia sẻ giấy vệ sinh với bà Hứa.

Tù nhân thường xuyên làm nhục và đánh đập bà Hứa. Một tù nhân đá bà và cố gắng chuyển hóa bà. Một lần, khi lính canh vào phòng, bà Hứa nói mình bị hai tù nhân đánh. Thay vì kiểm tra xem bà Hứa có bị thương không, lính canh hỏi hai tù nhân kia có ổn không. Lính canh rời đi sau khi biết những tù nhân này vẫn ổn.

Cấm sử dụng nhà vệ sinh

Sáng ngày 1 tháng 10 năm 2021, Ngày Quốc khánh Trung Quốc, nhà tù tổ chức lễ tuyên thệ để cam kết trung thành với Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Bà Hứa từ chối tuyên thệ, và bị cấm dùng nhà vệ sinh. Bà làm ướt quần, nhưng không được phép thay đồ.

Tẩy não

Bà Hứa bị yêu cầu xem các video vu khống Pháp Luân Công lặp đi lặp lại mỗi ngày. Bà không tuân theo, và bị đánh. Một tù nhân chụp lấy đầu bà và đập xuống sàn. Tù nhân này cũng viết những điều vu khống lên một tờ giấy và yêu cầu bà Hứa đọc và ký lên đó. Bà từ chối. Sau đó tù nhân này túm tay bà và ép ký vào một biên bản viết sẵn để tuyên bố từ bỏ Pháp Luân Công. Mặc dù bị ép ký, nhưng bà Hứa tuyên bố chữ ký đó vô hiệu.

Sau vài ngày tra tấn, bà Hứa bị ép ký bản cam kết vào ngày 12 tháng 10 năm 2021 vì không chịu nổi áp lực cả về thể chất lẫn tinh thần.

Lại bị giam trong phòng biệt giam

Ngày 11 tháng 11 năm 2021, bà Hứa lại bị đưa tới phòng biệt giam trong 15 ngày, vì chứa kinh văn của Pháp Luân Công. Tù nhân Trương Mặc, trưởng nhóm sản xuất, tố cáo với lính canh sau khi phát hiện các kinh văn. Những kinh văn này bị tịch thu, và bà Hứa bị gọi tới văn phòng. Bà không trả lời lính canh về việc lấy các kinh văn này từ đâu. Khi lính canh để các kinh văn xuống sàn, bà Hứa cố gắng cầm lên, nhưng bị ngăn lại.

Vài ngày sau, hai lính canh gọi bà Hứa tới văn phòng, và bắt đầu vu khống Pháp Luân Công. Bà Hứa cố gắng ngăn họ nhưng không được.

Lần khác, một lính canh tới phòng biệt giam bà Hứa, yêu cầu bà từ bỏ Pháp Luân Công. Bà Hứa không tuân theo, và tuyên bố mọi điều bà nói để vu khống Pháp Luân Công trái mong muốn trước đây là vô hiệu, vì bà bị ép phải nói do bị tra tấn. Lính canh giận dữ và quát tháo bà. Lính canh khác đến để gây áp lực cho bà, nhưng cũng rời đi. Khi thêm hai lính canh trực ban đến, bà Hứa nói với họ rằng bà cố gắng trở thành người tốt theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, và sẽ không làm ngược lại. Những lính canh này cũng bỏ đi.

Bắt đứng, sỉ nhục và đánh đập

Từ tháng 5 năm 2022, hàng ngày bà Hứa bị bắt đứng từ sáng tới tối tại xưởng sản xuất và trong phòng giam, trong khi các tù nhân khác chửi mắng bà. Chuyện này kéo dài suốt bốn tháng, cho tới khi bà bị chuyển ra khỏi Khu 1.

Lính canh xúi giục tù nhân Trương Mặc viết lời vu khống lên giấy, và dán chúng lên máy móc và lưng các tù nhân để bà Hứa nhìn thấy. Ban đêm, các lời vu khống được viết lên cả trên giường. Khi bà Hứa xóa chúng đi, các tù nhân lại viết lại.

Sau giờ làm, bà Hứa bị bắt đứng ở cửa trong khi các tù nhân trong phòng giam phải ngồi lên một cái ghế nhỏ mà không được nghỉ ngơi. Mọi người được khuyến khích sỉ nhục bà Hứa. Mỗi tuần, lính canh chuyển bà Hứa tới các phòng giam khác nhau. Vài tù nhân đánh và chửi mắng bà. Tù nhân Trương véo ngực bà Hứa và dẫm lên giường của bà. Một tù nhân viết một bài thơ vu khống Pháp Luân Công và đưa cho mọi người đọc to lên. Một tù nhân còn khiêu khích để bà Hứa đánh lại nhằm đưa bà vào phòng biệt giam, tù nhân khác cố ý giẫm lên chân bà.

Tháng 5 năm 2022, tù nhân Trương gọi bà Hứa tới nhà kho không có camera an ninh. Tù nhân Tiết Lập Dung khóa cửa lại để năm tù nhân khác đánh bà Hứa. Khi bà Hứa báo cho lính canh trực ban rằng mình bị đánh, họ còn buộc tội bà nói quá to. Sau đó, lính canh hỏi Tiết có thấy vụ đánh đập không, và cô ta nói không thấy. Những tù nhân khác cũng bảo như vậy.

Cấm sinh hoạt

Bà Hứa bị cấm tắm rửa, cấm nói chuyện với người khác hoặc mua nhu yếu phẩm trong vòng bốn đến năm tháng. Bà cũng bị cấm uống nước hoặc dùng nhà vệ sinh. Một tù nhân bị đe dọa sau khi bị phát hiện đã nói chuyện với bà trong nhà vệ sinh.

Một tù nhân viết những lời vu khống Pháp Luân Công lên đồ lót và giấy vệ sinh của bà Hứa. Bà bỏ chúng đi. Sau đó, tù nhân này chia sẻ giấy vệ sinh của bà cho người khác, làm bà Hứa không có giấy để dùng trong suốt thời gian dài.

Khi bà Hứa muốn tìm lính canh sau khi bị một tù nhân hắt nước lên giường bà, những tù nhân khác đã ghì bà xuống. Bà Hứa không còn cách nào đành phải ngủ trên giường ướt. Những tù nhân đó lại tiếp tục đổ nước lên giường bà.

Bị tiêm thuốc không rõ chủng loại

Tháng 8 năm 2022, bà Hứa có một mụn mủ trên ngón giữa, và một tù nhân báo cáo chuyện này với lính canh. Dù mụn đã lành dần sau vài ngày, lính canh vẫn bảo bảy tù nhân kéo bà Hứa đến bệnh viên qua đường hành lang văn phòng để tránh bị nhìn thấy.

Bà Hứa bị tiêm ba mũi thuốc không rõ chủng loại. Sau đó, bà đi tiểu mất tự chủ, chảy máu âm đạo và có máu trong nước tiểu.

Sau khi trở về nhà vào tháng 1 năm 2023, nhiều mụn nước đau mọc trên đầu bà, và một cái mụn to trên mắt phải. Bà đã bình phục nhờ luyện Pháp Luân Công.

Tăng cường lạm dụng

Đầu tháng 9 năm 2022, bà Hứa bị chuyển tới Khu 12 trong 15 ngày để chuyển hóa lại trước khi được phóng thích.

Vào ngày đầu tiên, bà bị nhốt trong Phòng 201 và bị bắt đứng cả ngày. Tù nhân trưởng phòng, Phó Văn Tư, đến nói chuyện với bà. Cô ta tỏ ra khá lịch sự và quan tâm. (Phó chịu trách nhiệm chính trong việc chuyển hóa học viên ở Khu 12)

Ngày hôm sau, bà Hứa bị chuyển tới Phòng 209. Ban đầu, bà bị bắt đứng và xem những video vu khống Pháp Luân Công. Tù nhân tắt ti vi sau khi bà từ chối, nhưng yêu cầu bà ngồi xuống và viết cảm tưởng. Hai tù nhân thường chỉ trích, sỉ nhục và đe dọa bà Hứa. Bà vẫn thiện đãi họ, và thái độ của họ trở nên nhẹ nhàng hơn. Mỗi ngày, bà được tắm rửa năm phút và đi ngủ vào 10 giờ tối.

Trong thời gian này, đội trưởng và đội phó của Khu 12 nói chuyện với bà Hứa. Họ biết rất khó để chuyển hóa bà vì bà chưa bao giờ dao động đức tin của mình vào Pháp Luân Công cho dù bị bức hại hơn một năm. Thay vì bức hại bà bằng cách tra tấn và đe dọa, họ giả vờ tử tế với bà và hỏi lý do bà tu luyện Pháp Luân Công, về công việc và gia đình bà, nhằm tìm ra sơ hở của bà. Bà không rơi vào bẫy của họ.

Cuối tháng 9 năm 2022, bà Hứa bị chuyển lại Khu 1. Hai tuần sau, bà bị chuyển sang Khu 2 cho tới khi được thả vào ngày 29 tháng 10 năm 2022.

Báo cáo liên quan:

Các học viên Pháp Luân Công bị cưỡng chế tẩy não bốn bước trong Nhà tù Nữ Tỉnh Liêu Ninh

Nhà tù nữ tỉnh Liêu Ninh bỏ thuốc không rõ nguồn gốc vào đồ ăn của các học viên Pháp Luân Công

Một người tài xế xe buýt bị gia hạn án tù thêm một năm vì từ chối từ bỏ Pháp Luân Công

Liêu Ninh: Một tài xế xe buýt từng bị cầm tù bốn năm, lại vừa bị kết án bốn năm tù một lần nữa

Báo cáo liên quan bằng tiếng Anh:

Mother Facing Trial, Daughter Not Allowed to Travel Overseas on Business

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/3/5/473905.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/3/26/216344.html

Đăng ngày 13-04-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Người phụ nữ Liêu Ninh hồi tưởng những tra tấn phải chịu đựng trong bốn năm bị cầm tù first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bị cầm tù 7,5 năm vì kiên định đức tin của mình, một bà lão bị theo dõi và sách nhiễu sau khi được thảhttps://vn.minghui.org/news/263426-bi-cam-tu-75-nam-vi-kien-dinh-duc-tin-cua-minh-mot-ba-lao-bi-theo-doi-va-sach-nhieu-sau-khi-duoc-tha.htmlTue, 09 Apr 2024 11:51:06 +0000https://vn.minghui.org/news/?p=263426[MINH HUỆ 07-03-2024] Một bà lão ở Thành phố Giai Mộc Tư, tỉnh Hắc Long Giang, đã bị kết án 7,5 năm tù vào năm 2016 vì kiên định đức tin vào Pháp Luân Công, môn tu luyện bị chính quyền […]

The post Bị cầm tù 7,5 năm vì kiên định đức tin của mình, một bà lão bị theo dõi và sách nhiễu sau khi được thả first appeared on Minh Huệ Net.

]]>
Bài viết của phóng viên Minh Huệ tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-03-2024] Một bà lão ở Thành phố Giai Mộc Tư, tỉnh Hắc Long Giang, đã bị kết án 7,5 năm tù vào năm 2016 vì kiên định đức tin vào Pháp Luân Công, môn tu luyện bị chính quyền Cộng sản Trung Quốc bức hại từ năm 1999.

Trong lúc bị tra tấn tại Nhà tù Nữ Hắc Long Giang, bà Lương Thúy Vinh đã tuyệt thực hai lần, tổng cộng 58 ngày, để phản đối việc bức hại. Cai ngục xúi giục các tù nhân đấm vào đầu bà Lương, mạnh đến nỗi hàm răng giả của bà bị vỡ vụn. Họ nhấc bà lên rồi ném xuống đất nhiều lần, khiến bà bị gãy cột sống.

Một tháng sau khi bà Lương được trả tự do vào tháng 11 năm 2023, các chức sắc ở thành phố Y Xuân, đặc vụ Phòng 610 và hàng chục cảnh sát xông vào nhà bà, ra lệnh cho người phụ nữ 78 tuổi ký vào tuyên bố từ bỏ đức tin. Bà sợ hãi và ngất đi. Đến nay, cảnh sát và nhân viên cộng đồng ở quận Kim Lâm vẫn theo dõi bà rất sát sao.

Trước khi tu luyện Pháp Luân Công, bà Lương phải chịu đựng đau đớn về thể xác sau khi sinh con. Bà cảm thấy lạnh ngay cả trong mùa hè, mặc dù đã mặc quần áo bông và đi giày. Bà cảm thấy đau dữ dội khắp người. Dạ dày của bà đau đến mức bà chỉ có thể ăn một ít cháo và uống nước để duy trì sự sống.

Vào năm 1998, bà bước vào tu luyện Pháp Luân Công ở tuổi 52, và dạ dày của bà bình phục và có thể ăn uống bình thường chỉ sau 20 ngày. Bà bắt đầu làm được việc nhà. Sáu tháng sau, bà có thể làm việc và vác được bao ngô nặng hơn 45kg.

Bị xét xử bởi tòa án trá hình cùng bằng chứng ngụy tạo

Ngày 14 tháng 4 năm 2016, bà Lương bị bắt cóc tại nhà. Hàng xóm đã tố giác bà vì dán các tờ thông tin Pháp Luân Công tại tòa nhà chung cư, mặc dù bà không làm việc này. Cảnh sát bắt bà tới Đồn Công an Phấn Đẩu, lục soát nơi ở, tịch thu nhiều sách Pháp Luân Công, tài liệu và máy nghe nhạc của bà.

Trong quá trình thẩm vấn, cảnh sát cố ép bà cung cấp thông tin của học viên đã đưa tài liệu Pháp Luân Công cho bà, nhưng bà từ chối hợp tác. Sau đó, cảnh sát làm giả danh sách đồ bị tịch thu từ nhà bà bằng cách thêm 100 tờ thông tin Pháp Luân Công vào danh sách. Vì bà từ chối điểm chỉ vào danh sách này, cảnh sát đã kéo bà đến một căn phòng không có camera giám sát và đánh đập bà.

Một cảnh sát nói: “Nếu bà cho chúng tôi biết tên của một học viên Pháp Luân Công, chúng tôi sẽ giảm một năm án tù cho bà. Nếu không, chúng tôi sẽ cho bà chết trong ngục”. Bà vẫn im lặng. Cảnh sát vặn tay bà ra sau lưng và đẩy qua đầu, khiến bà đau đớn tột cùng. Sau đó, một cảnh sát nắm lấy tay và điểm chỉ vào tài liệu ngụy tạo kia.

Cảnh sát trói bà bằng dây xích kim loại, và không cho bà sử dụng phòng tắm. Tối hôm đó, họ đưa cho bà một bát mì. Sau khi ăn xong, bà tình cờ nghe được cảnh sát nói rằng họ đã bỏ thuốc mê vào đồ ăn. Hai giờ sau, bà trở nên choáng váng và nói chuyện khó khăn.

Vài ngày sau, bà bị đưa đến Trại tạm giam Y Xuân, và bà đã tuyệt thực tại đây. Phiên tòa xét xử diễn ra 4 tháng sau đó, vào ngày 22 tháng 8 năm 2016. Không có nhân chứng tại phiên tòa, và bà bị xét xử dựa trên những bằng chứng giả do cảnh sát ngụy tạo. Thẩm phán kết án bà 7,5 năm tù cùng 10.000 Nhân dân tệ tiền phạt.

Bà Lương đã nộp đơn kháng cáo lên Tòa án Trung cấp Thành phố Y Xuân. Luật sư của bà yêu cầu tòa án xem xét lại vụ án vì cảnh sát đã ngụy tạo bằng chứng chống lại bà. Tuy nhiên, thẩm phán vẫn ra phán quyết giữ nguyên bản án sơ thẩm. Bà Lương, khi đó 70 tuổi, bị chuyển đến Nhà tù Nữ Tỉnh Hắc Long Giang vào tháng 12 năm 2016.

Tra tấn trong tù khiến răng giả bị gãy, gãy xương và rụng tóc

Bà Lương bị đưa vào khu nghiêm quản, nơi các học viên không từ bỏ đức tin bị tra tấn tăng cường. Để được giảm án, các tù nhân (cộng tác viên) đã tích cực hỗ trợ cai ngục trong việc tra tấn. Những tù nhân này bắt bà Lương phải ngồi yên trên một ghế nhỏ với tay đặt trên đầu gối hàng giờ mỗi ngày. Sự tra tấn khiến lưng bà đau nhức, hai chân sưng tấy và mông bị mưng mủ. Nếu bà cử động chỉ một chút, họ sẽ chửi bới và đánh đập bà.

df3dd3bcfef138d38d1626b2c4878b20.jpg

Tái hiện cảnh tra tấn: Ngồi bất động nhiều giờ trên ghế nhỏ

Vài ngày sau, các cộng tác viên tóm lấy bà Lương rồi đẩy bà xuống giường, và liên tục đấm vào mặt bà. Họ đánh đến mức làm vỡ hàm răng giả, khiến nướu, lưỡi và bên trong má của bà bị chảy máu. Mặt bà sưng tím. Vì không thể nhai thức ăn, bà phải uống cháo loãng.

Có lần, bốn cộng tác viên tóm lấy tay và chân của bà ngay khi bà vừa trở về phòng giam từ phòng tắm. Họ nhấc bà lên và ném mạnh xuống đất. Sau vài lần, bà cảm thấy đau dữ dội ở đầu và nội tạng.

Một người nói với bà rằng họ sẽ ngừng tra tấn nếu bà ký tên vào biên bản từ bỏ đức tin. Ngay khi bà từ chối, họ đặt bà lên một chiếc ghế đặc biệt với phần giữa ghế nhô lên. Họ đè bà xuống ghế, và bà cảm thấy hậu môn đau nhói. Sau đó, họ nhét một miếng vải vào miệng bà và dán băng dính lại. Một người buộc một sợi dây thừng quanh cổ bà, và đe dọa sẽ kéo lê bà trên mặt đất cho đến khi bà chết trong đau đớn. Một tù nhân từ phòng giam khác đến bảo vệ bà, và báo cáo việc tra tấn cho lính canh. Lính canh không muốn gây ồn ào, nên dừng việc tra tấn bà Lương.

Hậu quả của việc bị tra tấn là bà Lương không thể đi lại được, và phải được bế vào phòng tắm khi cần. Lính canh đưa bà đến bệnh viện, và bà được chẩn đoán bị tổn thương tủy sống thắt lưng nghiêm trọng. Bất chấp tình trạng của bà, lính canh không chỉ còng tay và cùm, mà còn xích bà vào giường bệnh.

Những cộng tác viên này không phải chịu hậu quả gì khi tra tấn bà Lương, và họ hành hung bà bất cứ khi nào có cơ hội. Đôi khi, họ cố tình ngăn cản bà sử dụng nhà vệ sinh, tắm rửa hoặc ngủ.

Có lần, một cộng tác viên túm tóc và đập đầu bà vào thành giường trong khi đấm vào mặt. Mũi của bà chảy máu rất nhiều, ngay cả khi bà đã dùng hết cả cuộn giấy vệ sinh.

Một hôm, một cộng tác viên đã đổ chai cồn i-ốt lên đầu bà. Chỉ trong vài ngày, tóc trên đỉnh đầu bà bị rụng, và phần còn lại chuyển bạc.

Một cộng tác viên đưa bà vào phòng tắm, rồi đá và đánh bà, khiến bà không thể ngủ nhiều ngày vì vết thương quá đau. Một lần, cộng tác viên nghi ngờ bà đã gặp một học viên khác trong phòng tắm, nên đẩy bà mạnh đến nỗi bà ngã xuống mà không thể đứng dậy được.

Báo cáo liên quan:

Bà lão 74 tuổi bị tra tấn tại Nhà tù Nữ Hắc Long Giang

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/3/7/473971.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/3/22/216300.html

Đăng ngày 09-04-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share

The post Bị cầm tù 7,5 năm vì kiên định đức tin của mình, một bà lão bị theo dõi và sách nhiễu sau khi được thả first appeared on Minh Huệ Net.

]]>