Bài viết của học viên Thanh Tâm từ Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-12-2014] Tháng 05 năm 1999, tôi thấy một nhóm người đang ngồi đả tọa trong khu vườn tại một quảng trường. Vì thấy tò mò nên tôi đã qua đó xem. Một người đàn ông tiến về phía tôi và nói: “Chúng tôi đang tu luyện Pháp Luân Công. Môn tập này rất tốt. Không chỉ cải thiện sức khỏe mà còn nâng cao chuẩn mực đạo đức cho mọi người. Thông qua việc tu tập, bạn có thể trở thành một người tốt hơn.”

Tôi rất vui khi nghe được điều này và nhận ra rằng tôi cũng muốn làm một người tốt. Tôi lập tức bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Kể từ đó, tôi đã luyện các bài công pháp cùng với mọi người mỗi sáng và học Pháp vào những buổi tối.

Không lâu sau khi bắt đầu tu luyện, mụn trên mặt của tôi biến mất. Một ngày, đồng nghiệp của tôi, cô Lưu, hỏi tôi: “Ồ, mụn trên mặt chị đã biến mất. Da trở chị trở nên trắng hồng. Chị có phương thuốc bí mật nào à? Tôi nói với cô: “Tôi đang tu luyện Pháp Luân Công. Tôi đã tập được gần một tháng, không chỉ mụn trên mặt biến mất, mà thậm chí những mụn cóc mà tôi bị nhiều năm qua cũng biến mất. Ngoài ra, các đốm nâu trên cơ thể tôi cũng biến mất.” Cô rất vui khi biết chuyện nên đã khích lệ tôi tiếp tục tu luyện.

Tu luyện trong xã hội người thường

Sư phụ dạy chúng ta chiểu theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn để trở thành những người tốt hơn. Vì vậy, chúng ta phải cố gắng nâng cao đạo đức của mình.

Tôi làm việc trong bộ phận dọn phòng của một khách sạn. Trước khi bắt đầu tu luyện, tôi lấy nhiều bàn chải đánh răng về nhà. Các đồng nghiệp của tôi cũng làm vậy. Họ nói rằng nếu chúng tôi không lấy những thứ này thì thật lãng phí. Tuy nhiên, sau khi học Đại Pháp, tôi đã trả lại những thứ đó cho khách sạn.

Mỗi ngày, chúng tôi đều có rất nhiều khách. Một số khách sẽ quên đồng hồ, ví, điện thoại di động, dây chuyền, v.v.. Trong phòng khách sạn. Tôi luôn báo cho nhân viên khách sạn khác khi tôi phát hiện ra chúng, và khi khách vẫn còn ở trong khách sạn, tôi tự trả lại những món đồ đó cho họ. Còn nếu khách đã đi khỏi khách sạn rồi, thì tôi sẽ đưa những món đồ đó cho người quản lý.

Một tháng trước khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào tháng 04 năm 1999, tôi quét dọn chiếc tủ trong phòng vệ sinh. Tôi phát hiện ra một chiếc nhẫn vàng, một chiếc nhẫn bạc và một bông tai bằng vàng. Tôi lặng lẽ đem chúng về nhà và đưa lại cho cha mẹ tôi. Sau khi học Pháp Luân Công, tôi hiểu nguyên lý “mất và được”. Nên sau đó, tôi đã trả lại đồ trang sức cho quản lý của mình.

Tôi cũng đi làm sớm và về muộn. Tôi rất có trách nhiệm với công việc của mình và vào cuối năm 1999, tôi được bầu chọn là “Nhân viên xuất sắc.”

Liên tục thẳng tiến trên bước đường tu luyện

Ngày 20 tháng 07 năm 1999, chính quyền Giang Trạch Dân bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công trên toàn quốc. Quản lý của tôi nói với tôi rằng: “Pháp Luân Công giờ đã bị cấm, cô nên viết cam kết từ bỏ Pháp Luân Công.” Tôi đã khóc và nhắc lại cho anh ấy về việc tôi đã cố gắng hoàn thiện bản thân để trở thành một người tốt như thế nào, tôi đã tìm mọi cách để trả lại những món đồ tôi lấy từ khách sạn cũng như những đồ trang sức mà tôi nhặt được ra sao. Tôi thấy mắt của người quản lý đẫm lệ. Anh không nói một lời nào và bỏ đi.

Kể từ đó, sau khi hoàn thành công việc của mình tại nơi làm việc, tôi công khai học Pháp. Đôi lúc, quản lý thấy tôi đang đọc sách, nhưng anh không nói gì mà lặng lẽ rời đi. Ngay cả vào những ngày căng thẳng nhất khi cuộc đàn áp đang rất khốc liệt, môi trường tu luyện của tôi vẫn tương đối thoải mái. Khi cảnh sát tới khách sạn để tìm tôi, các đồng nghiệp của tôi tại quầy lễ tân nói với họ rằng tôi đã trốn rồi. Họ đã lặng lẽ che chở cho tôi. Tuy nhiên, sau khi đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện đòi quyền tự do tu luyện Pháp Luân Công vào tháng 03 năm 2000, tôi đã bị sa thải.

Một đồng tu đã giúp tôi xin một công việc tại một nhà máy vào mùa hè năm 2000. Nhưng, khi một học viên khác bị bắt, cô đã khai ra tên của tôi. Cảnh sát tới nhà máy và bắt tôi đi thẩm vấn. Sau đó, họ lục soát nhà tôi. Tôi bị giam giữ 10 ngày mặc dù họ không tìm ra được bằng chứng nào cả.

Anh trai tôi đón tôi tại trại tạm giam và đưa tôi đến nhà máy để nhận lương, nhưng giám đốc của nhà máy không muốn tôi đi. Ông nói với anh trai tôi: “Em gái của anh thực sự làm việc rất chăm chỉ. Cô ấy đã làm công việc còn tốt hơn cả những người trẻ tuổi kia. Hãy để cô ấy tiếp tục làm việc ở đây.“

Tôi làm việc ở đó hơn một tháng. Tuy nhiên, ông chủ nhà máy đã phải chịu áp lực, và sau đó cảnh sát nói rằng ông buộc phải sa thải tôi. Giám đốc gọi tôi tới phòng làm việc của ông và nói rằng mặc dù ông muốn giữ tôi lại, nhưng ông không có lựa chọn nào khác ngoài việc sa thải tôi. Tôi cảm ơn ông vì đã dành thời gian cho mình, nhắc nhở ông về sự tốt lành của Pháp Luân Công và rời đi.

Kiên định

Trong khi tôi đang làm việc tại trung tâm mua bán đĩa DVD vào năm 2005, một cảnh sát tới tìm tôi và gây áp lực ép tôi viết cam kết rằng tôi sẽ không đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công nữa. Đầu tiên, cô ta đến gặp quản lý và giám đốc của tôi. Vì tôi luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác, nên các đồng nghiệp thích làm việc cùng tôi, cấp trên cũng quý mến tôi.

Khi cảnh sát tìm tôi và muốn tôi ký vào bản cam kết. Tôi nói với cô ta: “Tôi không ký. Tôi không phạm pháp. Theo luật pháp, chúng tôi có quyền tự do tín ngưỡng. Tại sao tôi lại phải ký thứ này?” Cô ta thừa nhận rằng tất cả cấp trên của tôi đều nói tôi là một người tốt, vì vậy tôi đã đáp lại: “Sư phụ của tôi dạy chúng tôi làm những người tốt, vì vậy dù ở đâu chúng tôi cũng là người tốt.” Cô ta bỏ đi. Cuối năm, tôi được bầu chọn là “Nhân viên xuất sắc”, được trao giấy chứng nhận và giải thưởng.

Một lần vào năm 2010, tôi gặp hàng xóm của mình sau khi làm việc. Cô hỏi tôi: “Cô vẫn sống cùng anh ta à? Tôi nghĩ cô đã bỏ đi từ lâu rồi.” Tôi hiểu ý cô ấy. Chồng tôi đã mất một vài công việc vì cuộc đàn áp và trạng thái tinh thần của anh ấy cũng không được tốt. Nhiều năm qua, tôi đã tự lo liệu về mặt tài chính cho gia đình. Mẹ chồng của tôi giúp đỡ tôi một chút. Tuy nhiên, gia đình ba người chúng tôi cũng sống cuộc sống không dễ dàng gì.

Tôi nói với cô ấy: “Anh ấy là một người rất tốt, anh đối xử với gia đình mình cũng tốt. Cuộc đàn áp đã khiến anh chịu quá nhiều căng thẳng, vì vậy mà anh bị sa thải khỏi vị trí công chức của mình. Anh đã liên tục mất ba công việc vì cuộc đàn áp. Tôi không thể bỏ anh ấy chỉ vì bây giờ anh ấy không thể làm việc.”

“Sư phụ chúng tôi dạy chúng tôi đối xử tốt với tất cả mọi người, không kể là người thân của mình. Pháp Luân Công là một pháp môn tu luyện lên cao tầng của Phật gia. Nó dạy mọi người làm người tốt, giúp mọi người cải thiện cả sức khỏe lẫn tinh thần. Nó không giống những gì trên TV nói.”

Cô ấy bắt đầu khóc và nói rằng tôi là một người tốt. Kể từ đó, cô không còn phân biệt đối xử với tôi như trước đây nữa. Giờ đây, cô quan tâm đến tôi và không còn thù địch Pháp Luân Công nữa.

Pháp Luân Công là Đại Pháp đức cao chân chính! Tôi viết bài này với hy vọng những người bị những lời dối trá của đảng cộng sản lừa dối có thể minh bạch chân tướng, để họ có một tương lai tốt đẹp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/12/22/301779.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/1/4/147827.html

Đăng ngày 27-01-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share