[MINH HUỆ  3-12-2011]

Kính chào Sư phụ tôn kính!

Xin chào các bạn đồng tu!

Trước kia, tôi từng muốn viết một bài chia sẻ, nhưng không biết viết gì bởi tôi cảm thấy việc tu luyện của mình không có gì đặc biệt và tôi chưa làm được bất cứ điều gì đáng kể trong việc giảng chân tướng. Những việc tôi làm đều hết sức bình thường và tôi cảm thấy mình tụt hậu hơn so với các đồng tu khác. Tuy nhiên, sau khi đọc tất cả những bài chia sẻ tốt trên Pháp hội Chia sẻ kinh nghiệm lần thứ VIII, tôi cảm thấy hơi lo lắng và không muốn ở lại phía sau. Do vậy, tôi cũng “cầm bút lên” và quyết định báo cáo với Sư phụ và chia sẻ với các đồng tu về việc tu luyện của tôi trong mười hai năm qua.

Cơ thể tôi nhẹ nhõm, vô bệnh

Tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công từ tháng 07 năm 1996. Trước đó, tôi gặp vấn đề nghiêm trọng về sức khỏe tới mức đôi khi tôi phải nằm viện 6 tháng để điều trị. Việc đi lại với tôi lúc đó rất khó khăn bởi chứng hậu sản trong suốt một tháng (trong văn hóa Trung Quốc, phụ nữ ở nhà một tháng sau sinh nở). Người Trung Quốc tin rằng căn bệnh trong tháng đó là không thể chữa khỏi. Lúc đó, tôi không thể ngủ hay ăn, vì vậy tôi không có chút sức lực nào. Cuối cùng, tôi thậm chí còn không có sức để đi. Chồng tôi đưa tôi đi khắp nơi để chữa trị, nhưng vô hiệu. Sức khỏe của tôi yếu dần và tôi rất đau đớn. Tôi đã nghĩ tới việc kết thúc cuộc đời mình nhưng tôi không thể bỏ lại hai con nhỏ và mẹ già đã hơn 70 tuổi. Họ cần tôi chăm sóc, nhưng tôi không thể làm bất cứ điều gì, vì thế tôi cảm thấy rất chua chát và chỉ có thể khóc trong âm thầm.

Vào ngày 26 tháng 07 năm 1996, một người bạn của tôi nói rằng cô ấy đang học Pháp Luân Công và các bài công pháp của Pháp Luân Công tốt như thế nào. Ngày tiếp theo, tôi cùng cô ấy đi đến nhà một học viên để nghe bài “Giảng Pháp ở Quảng Châu”. Ngay lập tức, tôi rất thích môn tập này vì nó làm tôi phấn chấn lên. Sư phụ giảng: “Tôi đã giảng rằng, tâm tính cao đến đâu, công cao đến đó.” (Chuyển Pháp Luân)

Câu nói đó đã khắc sâu vào tâm trí tôi trong ngày đầu tiên đó. Tôi biết đây không phải là một môn tập bình thường, vì thế tôi đã quyết tâm theo đuổi và biết rằng mình sẽ có hy vọng. Kể từ đó, hàng sáng tôi tập công. Một tháng sau, sức khỏe của tôi cải thiện đáng kể và nó tiếp tục khá hơn mỗi ngày. Tâm và thân tôi đều nhẹ nhàng hơn và tôi có thể làm mọi công việc nhà. Mỗi ngày, tôi cảm thấy hạnh phúc và trải nghiệm được trạng thái nhẹ nhõm khắp cơ thể mà không có bệnh tật gì. Tôi rất biết ơn Sư phụ đã cứu tôi thoát khỏi địa ngục và giúp tôi tịnh hóa cả tâm và thân. Sư phụ đã cho tôi một cơ hội sống thứ hai. Tôi chỉ có thể đền đáp lại sự cứu độ từ bi của Sư phụ bằng hành động của mình.

Tôi sẽ tu luyện Đại Pháp cho tới cùng

Kể từ khi cuộc đàn áp Pháp Luân Công bắt đầu vào tháng 07 năm 1999, bí thư đảng ủy ở cơ quan chồng tôi đã tạo rất nhiều áp lực cho anh ấy. Họ bảo anh ấy phải giám sát tôi chặt chẽ bởi tôi là “phần tử chủ chốt” và tôi có kế hoạch đi Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công. Một hôm khi chồng tôi trở về nhà, anh ấy đối xử với tôi rất thô bạo. Anh ấy tát vào mặt tôi và bóp cổ tôi, hỏi rằng tôi còn tiếp tục tập Pháp Luân Công không. Anh ấy nói nếu tôi vẫn còn muốn tập, anh ấy sẽ đánh tôi tới chết. Tôi bảo với anh ấy rằng mình vẫn sẽ tiếp tục cho dù anh ấy muốn giết tôi và không có gì sai khi đi tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện hay tập Pháp Luân Công. Tôi nhắc cho anh ấy nhớ các bệnh tật của tôi đã biến mất như thế nào sau khi tôi tập luyện. Tôi nói với anh ấy: “Anh đã chứng kiến tất cả những chuyển biến tích cực, đúng không? Nếu không nhờ Pháp Luân Công, em có thể đã chết lâu rồi. Khi đó, ai sẽ chăm sóc gia đình? Liệu anh còn có gia đình không? Tại sao anh lại vô tình như thế?” Nghe những điều này, anh ấy buông tôi ra. Sau đó, anh ấy vớ lấy sách Chuyển Pháp Luân và cố xé tan Nó ra. Tôi nhanh chóng cất cuốn sách đi và nói trong nước mắt: “Nếu anh không để em tập Pháp Luân Công hoặc xé sách thì là anh đang gây tội đấy. Những gì nói trên TV đều là giả. Đừng tin họ. Pháp Luân Công dạy mọi người điều tốt và tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Cái đó không có gì sai cả.” Cuối cùng, sự tức giận của anh ấy cũng hạ xuống. Anh ấy nói anh ấy đã mất kiểm soát, nhưng anh ấy thật sự cảm phục tôi.

Giảng chân tướng để cứu người khẩn cấp

Thời gian không còn nhiều và chúng ta phải tận dụng mọi thời cơ để cứu nhiều người hơn nữa. Sư phụ giảng:

“Đại Pháp đồ giảng chân tướng
Khẩu trung lợi kiếm tề phóng
Yết xuyên lạn quỷ hoang ngôn
Khảo khẩn cứu độ khoái giảng”

(“Khoái giảng” trong Hồng Ngâm II)

Tôi vẫn nhớ cảm giác sợ hãi khi lần đầu ra ngoài giảng chân tướng. Sau khi treo biểu ngữ lên, hai tay tôi run lên và tim tôi đập rất nhanh. Lần thứ hai, tôi không còn sợ như vậy. Sau đó, tôi cảm thấy rất tự nhiên khi ra ngoài phân phát tài liệu hoặc đĩa DVD. Tôi thậm chí còn ra ngoài vào ban ngày để treo biểu ngữ và phân phát các đĩa Thần Vận hoặc các tài liệu giảng chân tướng khác một cách đường hoàng không sợ hãi.

Trước kia, ở vùng chúng tôi không có điểm sản xuất tư liệu, vì vậy chúng tôi phải đi xa để lấy chúng. Mỗi tuần tôi đi lấy tài liệu một lần. Đôi lúc, tôi mang về bài giảng mới của Sư phụ và đưa chúng cho các đồng tu ngay khi tôi trở về. Sau đó, tôi vui vẻ ra ngoài để cứu người. Giờ đây, chúng tôi đã thành lập một điểm sản xuất tư liệu ở trong vùng, vì thế việc lấy tài liệu giảng chân tướng trở nên thuận lợn hơn nhiều. Giảng chân tướng trực diện thường thu được kết quả tốt. Kết quả là, ngày càng có nhiều người thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó. Hàng ngày khi tôi ra ngoài, tôi mang theo đủ loại tài liệu giảng chân tướng. Mỗi khi có cơ hội, tôi sẽ phát tài liệu hoặc nói chuyện với mọi người về việc Tam thoái.

Một hôm, có hai người bán hàng đến tòa nhà của chúng tôi, vì vậy tôi đưa cho một người trong số họ một đĩa Thần Vận. Khi người kia nhìn thấy, anh ấy hỏi:“Gì vậy? Cho tôi một cái được không?” Tôi cũng đưa cho anh ấy một đĩa. Cả hai đều tỏ ra rất vui vẻ. Tôi giảng chân tướng về cuộc bức hại Pháp Luân Công và giúp họ thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó trước khi rời đi. Sư phụ giảng: “Mọi thứ đều đã ‘trải thảm’ xong cả rồi, chỉ thiếu chư vị bước ra làm thôi,” (“Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp”)

Tháng 08 năm ngoái, đồng nghiệp của chồng tôi đi Nhật về. Anh ấy và vợ mời chúng tôi ra ngoài ăn trưa. Trên đường đi ăn trưa, tôi đã giảng chân tướng cho người vợ và cô ấy đã thoái ĐCSTQ. Lúc đó, chồng cô ấy đang bận nói chuyện với chồng tôi và anh ấy rời đi luôn sau khi ăn, vì vậy tôi đã không có cơ hội nói chuyện với anh ấy. Tôi cảm thấy rất buồn. Họ ít khi trở lại Trung Quốc bởi họ ở Nhật. Sư phụ sau đó đã an bài một cơ hội cho tôi. Ngày hôm sau, vào khoảng 8 giờ 20 sáng, đồng nghiệp của chồng tôi gọi điện và nói rằng anh ấy sẽ đi vào lúc 8 giờ 30 sáng. Lúc đó, tôi đang tập bài thứ năm. Khi tôi nghe nói anh ấy rời đi lúc 8 giờ 30 và tôi chỉ còn 10 phút, tôi nhanh chóng đi ra ga và cầu Sư phụ cho tầu rời ga trễ. Khi tới sân ga, tôi vẫy anh ấy vì vậy anh ấy ra khỏi tầu. Tôi giảng chân tướng cho anh ấy và nói với anh ấy về việc thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó. Tàu khởi hành ngay khi anh ấy lên tàu. Tôi vui vẻ tiễn anh ấy đi. Tôi gần như rơi nước mắt và chân thành cảm ơn sự chăm sóc từ bi của Sư phụ. Chính Sư phụ đang cứu độ chúng sinh.

Nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” mang lại những lợi ích tích cực

Vào ngày 10 tháng Hai năm 2011, thông gia của tôi bị chảy máu não và cần phải trải qua hai cuộc phẫu thuật trong vòng ba ngày. Con dâu tôi biết sự thật về Pháp Luân Công và biết rằng Đại Pháp có thể cứu người. Cháu đã nói khẽ vào tai cha mình: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Cháu tiếp tục nhẩm điều này và một điều kỳ diệu đã xảy ra. Cha cháu đã khá hơn và có thể nói. Bác sĩ bảo họ rằng những bệnh nhân khác bị chảy máu não vẫn bị tử vong cho dù bệnh tình nhẹ hơn cha cháu. Sự hồi phục của ông thông gia thật sự kỳ diệu. Mọi người trong nhà đều nói rằng Đại Pháp thật kỳ diệu. Khi ông thông gia của tôi có thể nói, ông ấy cũng nhẩm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Ông nói bất cứ ai chân thành nhẩm câu này đều sẽ thu được lợi ích. Tôi nhắc ông ấy rằng chính Đại Pháp đã cứu ông và bảo ông ghi nhớ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Ông vui vẻ gật đầu đồng tình.

Em gái thứ ba của chồng tôi sống ở tỉnh Sơn Đông. Vào ngày 08 tháng 02 năm 2008, cô ấy và gia đình tới thăm một vài người bạn. Trên đường về, họ bị  tai nạn xe hơi và chiếc xe đã bị rơi xuống một con mương sâu. Tuy nhiên, tất cả ba người họ đều an toàn và không bị thương. Họ phải trèo ra cửa sổ. Chỉ sau khi họ ra khỏi đống đổ nát họ mới nhìn thấy cái mương sâu. Họ thật sự khiếp sợ. Tôi đã giảng chân tướng cho họ và họ đều mang theo tấm bùa nhỏ mà tôi tặng. (Ở Trung Quốc, đôi lúc các học viên giảng chân tướng bằng cách tặng mọi người một vật nhỏ để mang bên người, trên đó có ghi một vài từ nhắc nhở họ về sự tốt đẹp của Đại Pháp.) Họ cũng biết Pháp Luân Đại Pháp tốt. Họ nhận ra chính Sư phụ đã cứu họ. Họ gọi điện cho tôi: “Pháp Luân Đại Pháp thật kỳ diệu. Chúng tôi đều cảm kích Sư phụ đã cứu mạng và chúng tôi sẽ luôn nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân- Thiện- Nhẫn hảo!’”

Mẹ tôi cũng biết sự thật và biết Đại Pháp tốt. Khi bà bị bệnh nặng, tôi để bà nghe các bài giảng của Sư phụ và bà thường nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo!” Kết quả là, khi bà qua đời, bà không phải chịu đau đớn hay khổ sở nào cả, mà ra đi rất thanh thản. Tôi có một giấc mơ sau khi bà qua đời- Tôi nhìn thấy bà ở một nơi rất cao và bà trông rất vui vẻ, trẻ trung. Tôi biết bà đã ở một nơi tốt và bà sẽ có một tương lai tươi sáng.

Giờ đây, chồng tôi ủng hộ tôi tập Pháp Luân Công và không còn can nhiễu khi tôi học Pháp. Ông ấy thường nhắc tôi đừng quên phát chính niệm.

Con trai, con dâu và các cháu tôi đều biết sự thật và ủng hộ tôi. Đứa cháu 8 tuổi của tôi cũng là một học viên. Cháu rất tinh tấn và có thể đọc thuộc “Luận ngữ” và một vài bài thơ trong Hồng ngâm. Cháu giúp tôi phân phát tài liệu giảng chân tướng và đăng tên những người thoái ĐCSTQ lên mạng.

Học Pháp tốt

Gầy đây, tôi đọc kinh văn mới của Sư phụ “Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp” nhiều lần và hiểu ra rất nhiều Pháp lý. Trước đây, tôi không thể học Pháp với tâm tĩnh lặng. Mỗi khi tôi học Pháp, mọi thứ lại nổi lên trong đầu tôi, bao gồm chấp trước vào tranh đấu, đố kỵ, thù hận và tâm lý hiển thị. Tôi cảm thấy rất khó chịu sau khi học Pháp. Mặc dù tôi biết trạng thái này không đúng, nhưng nó đã tồn tại nhiều năm. Trên bề mặt, tôi học Pháp rất nhiều, nhưng tôi lại không thể học với tâm tĩnh lặng. Tôi cảm thấy thật sự lo lắng về điều đó. Sư phụ giảng:

Như thế bằng như lãng phí thời gian, không chỉ là lãng phí thời gian, đáng lẽ là lúc nên phải đề cao, nhưng lại dùng tư tưởng để nghĩ những vấn đề và những việc không nên nghĩ, không chỉ là không đề cao, mà trái lại còn đang rớt xuống. Nếu học Pháp không tốt, thì rất nhiều việc sẽ làm không được tốt.” (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp)

Tôi nhận ra mình đang ở trong một trạng thái rất nguy hiểm và Sư phụ đang chỉ ra cho mình. Tôi rất biết ơn Sư phụ. Giờ đây tôi có thể học Pháp chăm chỉ với tâm tĩnh lặng. Ở nhóm học Pháp, chúng tôi đọc một đoạn và chúng tôi đều đọc chậm rãi, vì vậy tôi có thể nhìn và nhớ từng từ một. Chúng tôi không truy cầu số lượng, mà là chất lượng. Kết quả rất tốt. Giờ đây tôi cũng có thể học Pháp với tâm tĩnh lặng ở nhà. Kết quả là, tâm tính của tôi đề cao nhanh chóng và tôi không còn thấy buồn ngủ khi học Pháp. Mỗi ngày tôi chỉ ngủ ba tiếng, nhưng tôi vẫn cảm thấy tràn đầy năng lượng. Tôi phải tuân thủ lời dạy của Sư phụ là học Pháp chăm chỉ và không biến nó trở thành một hình thức.

Đề cao tâm tính và hướng nội

Một lần, tôi bị chấp trước vào tiền. Một hôm, tôi tới ở nhà con trai mình một vài ngày. Con trai tôi và vợ cháu nói rằng chúng mới bị mất một ít tiền và hỏi liệu có phải tôi đã lấy không. Lúc đó, tôi cảm thấy rất buồn. Làm sao tôi có thể lấy tiền của chúng được. Tôi bảo chúng: “Mẹ chỉ cho các con thôi. Nếu mẹ cần tiền, mẹ sẽ hỏi xin. Làm sao mẹ có thể lấy tiền của các con được?” Sau đó, tôi nghĩ rằng tôi không nên tức giận với chúng bởi tôi là một học viên. Tôi phải hướng nội khi mâu thuẫn xảy ra. Tôi nghĩ lại lời giảng của Sư phụ trong Chuyển Pháp Luân:

Tuy nhiên thường khi mâu thuẫn đến, [nếu] chẳng làm kích động đến tâm linh người ta, [thì] không đáng kể, không tác dụng, không đề cao được.

Lúc đó, tôi không còn cảm thấy buồn nữa. Tôi biết điều đó có nghĩa là tôi nên từ bỏ chấp trước vào lợi ích cá nhân, đặc biệt là việc quan tâm quá nhiều tới tiền bạc. Sư phụ giảng:

Mọi người ai với ai cũng tốt, không có xung đột về lợi ích, không có can nhiễu nhân tâm, chư vị ngồi nơi kia [hỏi] tâm tính đề lên cao là sao? Như thế không thể được.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi nhận ra thực ra chúng đang giúp tôi đề cao tâm tính. Vậy thì làm sao tôi có thể tức giận với chúng? Sư phụ giảng:

Là đệ tử Đại Pháp mà giảng, chư vị chính là không được lơi lỏng đối với tu luyện của bản thân mình, chính là phải tận dụng [hết thời gian] tu cho tốt chính mình, càng loạn càng có thể trong loạn mà tu chính mình, càng gặp ma nạn, càng gặp những chuyện không vừa ý thì khi ấy càng có thể xoay trở lại nhìn vấn đề: Đó đều là cung cấp bậc thang cho mình tu luyện, là bậc thang đề cao lên.” (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp)

Tôi nói với con trai và con dâu: “Mẹ là học viên. Sư phụ dạy chúng ta phải là người tốt. Mẹ sẽ không lấy tiền ngay cả khi các con mời mẹ lấy. Làm sao mẹ có thể lấy tiền của các con được?” Sau đó, chúng nhận ra rằng chúng đã nhầm bởi người khác đã lấy tiền của chúng. Từ sự việc này, tôi thấy mình còn chấp trước mạnh mẽ vào lợi ích cá nhân và nhận ra sự việc này chính là để tôi từ bỏ chấp trước đó. Vì vậy, tôi cảm ơn chúng đã giúp tôi loại bỏ chấp trước vào lợi ích cá nhân.

Có rất nhiều trải nghiệm kỳ diệu mà tôi không đề cập tới được ở đây. Tôi chỉ viết những gì diễn ra trong đầu. Đây là lần đầu tiên tôi viết bài chia sẻ. Do tầng thứ của tôi còn hạn chế, xin hãy từ bi chỉ ra những thiếu sót giúp tôi.

Hợp thập!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/12/3/明慧法会–有幸得法–精進多救人-249572.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/1/16/130764.html

Đăng ngày 27-5-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share