Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 17-09-2019] Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào tháng 7 năm 1996 với hy vọng rằng những căn bệnh của mình sẽ được chữa khỏi. Điều kỳ diệu là chỉ sau một tuần tu luyện tôi đã không còn bệnh và thân thể nhẹ nhàng. Trong suốt hơn 20 năm qua, tôi không chỉ được khỏe mạnh mà sâu thẳm trong tâm hồn cũng được tịnh hóa và thay đổi hoàn toàn.

Cuối năm 2018, tôi đến làm công việc nấu ăn trong nhà bếp cho một công ty nước ngoài, điều kiện ở đây rất tệ. Công ty có khoảng hơn 20 người làm việc, chia làm hai ca, với khoảng 16, 17 người ăn trưa và hơn 20 người ăn tối. Trước đây họ ăn cơm hộp mua sẵn bên ngoài, ngày hai bữa cơm được giao đến tận nơi. Bàn ăn chỉ dùng ba trục cuộn chồng lên nhau làm chân trụ, sau đó đặt một tấm bảng làm bàn lên trên, chỗ ngồi xung quanh là những ống nhựa lớn, cao cách đất khoảng một bước chân, chuột thường chạy tới chạy lui trên bàn. Dưới bếp là nhà vệ sinh, phòng nước, gián và chuột xuất hiện khắp mọi nơi. Chỗ tiểu tiện trong nhà vệ sinh thường không được cọ rửa. Chịu trách nhiệm dọn dẹp vệ sinh là một người đàn ông khoảng 40 tuổi, vài ngày ông ấy mới đổ sọt giấy rác một lần. Có một thùng nhựa lớn đựng nước bên ngoài nhà vệ sinh để dội nước toilet, nhiều khi nước đổ đầy quá tràn cả ra sàn nhà, làm cho dưới nền toàn nước. Mọi người thậm chí còn đặt trục cuộn dưới đất rồi bước đi trên đó, dẫu vậy bước qua lại cũng bị ướt giày. Mỗi ngày khoảng một, hai lần mọi người mở nước quên khóa vòi khiến nước tràn lênh láng ra ngoài.

Trong khi nấu ăn, tôi phải đi qua nhà vệ sinh mới đến phòng nước để múc nước rửa rau và rửa chén bát, ngày nào chân tôi cũng đi trong nước khiến giày thường xuyên bị ướt. Sàn bếp đen đến nhìn không rõ được màu nền gạch men. Sau khi tôi đến làm việc, tôi luôn lau chùi khu vực bếp và cọ rửa bề mặt sàn bếp mỗi ngày khiến cho nhà bếp sáng hẳn lên. Điều này tạo ra sự tương phản và làm lộ ra những vết bẩn và bừa bộn khắp phòng nước và nhà vệ sinh. Người đàn ông dọn dẹp vệ sinh thường bị quản lý khiển trách, trong lòng ông ấy rất khó chịu. Một hôm, ông ấy lại bị người quản lý khiển trách trước mặt tất cả nhân viên, sẵn dịp này, ông tức giận liền nói: “Tôi không làm nữa!” Người quản lý yêu cầu tôi tiếp nhận công việc dọn dẹp nhà xưởng, phòng nước và nhà vệ sinh. Tôi nói: “Điều này không phù hợp.” Người quản lý nói: “Vì ông ấy nói không làm, chị cũng không làm thì tôi phải tìm người khác thay thế. Mỗi ngày chị chỉ mất một giờ để dọn dẹp vệ sinh, tôi sẽ trả thêm cho chị 900 Nhân dân tệ, tiền lương này là tôi trực tiếp trả cho chị. Chiều nay chị bắt đầu làm nhé!” Vậy là tôi tiếp nhận công việc. Còn người nhân viên cũ được sắp xếp để làm việc khác.

Mỗi ngày, rác từ nhà vệ sinh, phòng nước, nhà xưởng và nhà bếp chất đầy bốn bao to, bãi rác cách chỗ chúng tôi khoảng 500m, để đến đó, tôi phải băng qua một con đường (làn đường nhanh). Trước đây, người đàn ông dọn vệ sinh đi đổ rác bằng xe máy ba bánh, lần này đến lượt tôi làm. Không còn cách nào khác, mỗi lần đi đổ, tôi chỉ chở được một bao rác bằng xe đạp, sáng chiều hai lần tôi chỉ đổ được hai bao. Ngày hôm sau nó dồn lại thành sáu bao, dẫu tôi muốn đổ cũng đổ không hết được, tôi phải gọi điện thoại cho người quản lý để nói rõ tình hình, và người quản lý đã đích thân nói với người đàn ông đó tiếp tục công việc đổ rác. Điều này khiến ông ấy cảm thấy khó chịu trong lòng. Khi tôi hỏi về túi rác để đựng rác, ông ấy rất không vui và nói: “Túi rác là tôi tự mua đó,” rồi không đưa tôi sử dụng. Ông ấy cũng lấy đi khoảng hơn 10 túi rác còn lại trước mặt tôi và các nhân viên văn phòng khác. Hôm sau ông lại đến lấy đi chổi, tôi không có chổi để quét xưởng nên đã dùng tay nhặt rác.

Ngày thứ ba, ống thoát nước trong phòng nước bị tắc nghẽn làm cho nước ngập nhiều trong nhà vệ sinh, phòng nước và ứ đọng khắp sàn nhà. Sau khi tôi đến chỗ làm, thấy vậy bèn dùng xẻng hốt rác để hất và quét nước đi, giày tôi ướt sũng, tôi cũng không biết lý do vì sao lại bị như vậy. Người đàn ông trông thấy tôi thì gương mặt tối sầm lại lộ vẻ bực bội, cảm thấy rằng tôi đã giành mất công việc của ông ấy. Tuy ông ấy không thích tôi nhưng tôi cũng không giận gì ông ấy, tôi còn chủ động bắt chuyện với ông. Lúc này, ông ấy đột nhiên bước vào phòng nước rửa tay, sau khi rửa tay xong thì ngồi xổm xuống dưới bồn rửa và kéo chỗ tiếp nối của ống thoát nước ra, rồi nói: “Đây là chỗ bị nghẽn, tôi sẽ không làm, tôi chỉ quản lý các công việc chung.” Sau đó, tôi đặt ống lên và rời đi. Lúc ấy tôi nghĩ: “Anh có thể nói cho tôi biết chỗ bị nghẽn này, tôi coi hành động và niệm đầu này của anh là thiện niệm, nếu anh không chỉ ra chỗ bị nghẽn thì tôi cũng không tìm ra được, cũng không biết sẽ rò rỉ biết bao nhiêu nước đây? Thật lòng cảm ơn anh nhé.”

Buổi trưa sau khi nấu cơm xong, tôi không ăn mà đi đến phòng nước để mở đầu nối giữa ống thoát nước và bồn rửa, thò tay vào ống thoát nước lấy ra những thứ như là tăm bông, giẻ lau nhà. Theo lẽ thường, những thứ này không thể tự dưng lọt được vào trong đây, hoàn toàn là do người nào đó đã làm nghẽn. Nhưng tôi cũng không có phản ứng gì cả, sau khi moi ra xong thì rửa tay rồi tan ca về nhà. Khi tôi đi làm vào buổi chiều, tôi lại quét nước, rồi lau khô sàn, tôi làm những gì nên làm và xem như không có chuyện gì xảy ra. Đôi giày tôi đều ướt sũng. Hôm sau đi làm, chỉ có hai cây chổi nhỏ cỡ bàn tay bị mất, nên tôi nhờ nhân viên văn phòng mua chổi mới.

Mua chổi xong rồi, mỗi ngày tôi đều dành thời gian quét dọn nhà vệ sinh, phòng nước, chà sàn, chà gạch tường. Trước đây, gạch men trắng trên tường có màu vàng đậm, kính bẩn đến nỗi không nhìn thấy rõ trước mặt, trải qua một thời gian dọn dẹp vệ sinh thì tất cả đã thay đổi, trở nên sạch sẽ hơn. Mỗi khi các nhân viên bước vào phòng nước, nhà vệ sinh đều trầm trồ thốt lên: “Dì ơi, thật là sạch quá, sáng quá!” Một nhân viên nói rằng: “Ôi dì ơi, sáng bóng quá! Trước giờ chúng cháu chưa từng thấy sạch sẽ thế này, trước giờ cũng chưa có ai dọn dẹp ngăn nắp đến thế.” Các nhân viên đi vào nhà vệ sinh đều đi bằng chân trần vì sợ làm bẩn sàn, họ đều vui vẻ và mặt mày hớn hở. Còn người đàn ông ấy thì cảm thấy không vui, nên trong hai ngày liền không đến nhà ăn để ăn trưa.

Hôm khác, miếng chùi xoong bằng sợi nhôm mà tôi dùng để cọ rửa nồi đã bị ném xuống bồn nước ở trong phòng nước, liên tiếp hai cái bị vứt đi như thế, tôi không có gì để chùi nồi nên đã dùng tay để cọ, lúc ấy tôi cũng không tức giận. Tôi nghĩ: Mình là người luyện công, cần phải giữ tâm tính, thật sự đề cao tâm tính, đừng bỏ lỡ cơ hội đề cao mỗi ngày. Bởi vì xã hội người thường chính là trường luyện công lớn của chúng ta, và mình nhất định phải coi việc đề cao tầng thứ, đề cao tâm tính là ưu tiên hàng đầu.

Nhiều năm qua tôi đã không tu tốt bản thân và hướng nội tìm một cách đúng đắn như thế này: Tôi có tâm hiển thị, tâm hoan hỷ, tâm danh lợi, tâm tranh đấu, tuy ngoài mặt không nói ra nhưng trong tâm lại rất cố chấp, tâm thấy mình cao hơn người khác, tâm áp đặt người khác, luôn luôn lấy ưu điểm của bản thân so sánh với khuyết điểm của người khác, luôn nghĩ rằng mình mạnh hơn người khác. Sau khi tôi tìm ra được những tâm này, tôi không chỉ không giận mà còn cảm ơn ông ấy từ tận đáy lòng, nếu không có ông ấy tạo ra cho tôi những hoàn cảnh phiền phức để đề cao tâm tính, thì tôi đề cao thế nào đây? Tăng công ra sao? Tôi là người tu luyện lẽ nào không muốn điều này ư? Những thứ nơi con người chỉ thoáng qua trong chớp mắt, còn công mới là trân quý nhất.

Sau khi tôi thực tu bản thân, đã sinh xuất ra được tâm từ bi và tâm thiện đối với chúng sinh, họ không biết Đại Pháp và đang ở trong mê, trong khổ. Tôi lại có một niệm khác là, tôi không còn nghĩ họ không tốt nữa, ngay cả khi họ làm một chút xíu việc tốt thôi, tôi đều cho rằng đó là điều tốt nhất. Tôi tự nhủ, trong tương lai, khi nghĩ gì hay làm bất cứ điều gì thì phải thay đổi quan niệm, để cho những chúng sinh mà tôi gặp đều được cứu. Đồng thời cần phải thường xuyên phát chính niệm thanh lý những nhân tố bất hảo và hắc thủ, lạn quỷ, tà linh cộng sản đằng sau chúng sinh, khiến cho chúng sinh được cứu độ. Kể từ đó, người đàn ông dọn vệ sinh trở nên tốt hơn, gương mặt cũng không cau có nữa, khi gặp tôi cũng nói chuyện bình thường.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/9/17/393415.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/10/15/180329.html

Đăng ngày 06-11-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share