Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Sơn Đông

[MINH HUỆ 23-11-2015] Đã 16 năm trôi qua, và các học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc vẫn đang bị đàn áp vì đức tin của họ. Mặc dù ban đầu, quần chúng đã bị ảnh hưởng bởi những lời tuyên truyền độc hại của Đảng Cộng sản Trung Quốc, nhưng theo thời gian, một lượng lớn người dân Trung Quốc đã nhận ra bản chất thật của vấn đề và trở nên ủng hộ Pháp Luân Công.

Dưới đây là vài câu chuyện được các học viên ở tỉnh Sơn Đông vùng Đông Bắc Trung Quốc chia sẻ về những người chính trực đã đứng lên chống lại cuộc bức hại Pháp Luân Công và đã được phúc báo bằng một tương lai tốt đẹp.

Những người biết tôi, đều biết về Pháp Luân Công

Trước khi nghỉ hưu, tôi đã làm việc cho công ty hơn 30 năm và đang sống rất gần với công ty. Nhiều người hàng xóm đều là các đồng nghiệp cũ của tôi. Tuân thủ những giáo lý của Pháp Luân Công, tôi đối xử với họ một cách chân thành và từ bi. Hầu hết họ đều đã minh bạch được Pháp Luân Công là gì và nó đã bị bức hại một cách bất công như thế nào.

Trải qua hơn một thập kỷ bị bức hại, những người hàng xóm đã giúp đỡ tôi bằng nhiều cách: Người thì lên tiếng phản đối chính quyền ngược đãi tôi, người thì giúp tôi trong cuộc sống hàng ngày, và người thì trông chừng cho sự an toàn của tôi và giúp tôi thoát khỏi những hoàn cảnh nguy hiểm khỏi bị bắt giữ.

Lên tiếng phản đối vụ bắt giữ tôi ở nơi công cộng

Một người hàng xóm của tôi là bí thư chi bộ của công ty đã nghỉ hưu và sống trong cùng tòa nhà với tôi. Là một nhân viên bình thường, tôi có quan hệ tốt với hầu hết những nhân viên trong công ty, nhưng không tiếp xúc nhiều với giới lãnh đạo. Tuy nhiên, ông ấy đã đứng lên ủng hộ tôi trong một vụ bắt giữ vài năm trước đây.

Vụ bắt giữ đó bắt đầu khi một đồng tu bị chết do chịu tra tấn trong trại giam. Vài học viên và tôi đã tới cơ quan chính quyền địa phương yêu cầu tiến hành một cuộc điều tra và yêu cầu những người có liên quan phải chịu trách nhiệm. Sau đó, cảnh sát đã tới nhà và bắt tôi.

Người hàng xóm vào thời điểm đó đã nghỉ hưu nghe được chuyện này và rất giận dữ. Trước đám đông, gồm cả những người hàng xóm và những nhân viên trong công ty, ông đã lớn tiếng nói: “Bản thân tôi không tu luyện Pháp Luân Công nên tôi không thể tùy tiện bình luận là tốt hay là xấu. Nhưng tôi biết rằng bà ấy không nên bị bắt. Bà ấy không vi phạm pháp luật, không làm chuyện xấu. Làm sao họ có thể bắt bà ấy chỉ vì bà luyện tập để cải thiện sức khỏe?”

Ông nói tiếp: “Tất cả chúng tôi đều biết rằng bà ấy là người tốt. Bà ấy làm việc chăm chỉ với tinh thần trách nhiệm cao. Xã hội ngày nay có quá nhiều tội phạm. Tại sao công an không đi bắt tội phạm mà lại đi bắt một người dân lương thiện không một tấc sắt trong tay như bà ấy?”

Khi có người kể với tôi chuyện này, tôi đã vô cùng xúc động. Sau này khi gặp ông, ngay khi tôi vừa mới chào ông xong, ông đã nói rằng ông rất đau lòng vì việc tôi bị bắt giữ. Ông nói: “Nhiều đêm cứ nghĩ về việc này khiến tôi không thể ngủ được” Ông nhắc tôi chú ý đến an toàn cho bản thân, và nói tiếp: “Tôi đã lớn tuổi như vậy rồi, những sự việc như vậy tôi đã chứng kiến nhiều lắm. Đảng Cộng sản Trung Quốc là xấu xa và nó có thể làm bất cứ chuyện gì để hại người. Hãy chú ý và tự bảo vệ bản thân nhé.”

Tôi xúc động lệ rơi đầy mặt khi nghe ông nói. Tôi cảm ơn và nói với ông chân tướng Pháp Luân Công, về những lợi ích sức khỏe và sự cải biến về tinh thần mà Pháp Luân Công mang lại, về cuộc bức hại tàn bạo đang diễn ra. Ông chăm chú lắng nghe và gật đầu đồng ý.

Sau này khi ông đã chuyển nhà đến nơi khác, và tôi không còn gặp ông thường xuyên nữa. Tình cờ một lần gặp con trai ông trên phố, tôi hỏi thăm về ông. “À, bố cháu bây giờ khỏe hơn trước nhiều rồi. Trước đây ông bị bệnh tim nặng và huyết áp cao, nhưng bây giờ bệnh tình của ông đã khá hơn trước nhiều rồi.”

Tôi mừng cho ông, và tin rằng chính hành động chính nghĩa vì đệ tử Đại Pháp mà nói lời công đạo đã giúp ông cải thiện sức khỏe của mình.

Bảo vệ các sách Đại Pháp

Một người hàng xóm khác rất tốt bụng, và chúng tôi là bạn bè tốt của nhau. Sau khi Pháp Luân Công bị cấm ở Trung Quốc và nghe những lời tuyên truyền dối trá trên truyền hình, cô ấy đã có những hiểu lầm về Pháp Luân Công. Tôi đã nói chuyện với cô vài lần sư thật về Pháp Luân Công và tại sao Đảng Cộng sản Trung Quốc lại đàn áp những học viên vô tội. Cô ấy đã hiểu ra và đã thôi không còn giục tôi từ bỏ tu luyện nữa.

Một lần khi tôi bị bắt, cảnh sát đã tịch thu một số sách về Pháp Luân Công và tôi cảm thấy thật khổ tâm về điều đó. Khi tôi nói chuyện này với người hàng xóm, cô ấy đã đề nghị cất giữ những cuốn sách còn lại của tôi ở nhà cô ấy để đề phòng những cuộc lục soát của cảnh sát trong tương lai.

Người hàng xóm đó đã giúp tôi theo cách này trong nhiều năm liền cho tới khi tôi quyết định cất sách trở lại trong nhà của tôi.

Cô ấy đã từng sống rất nghèo khổ, nhưng cuộc sống của cô trong vài năm qua đã thay đổi. Con gái cô đã lấy một chủ doanh nghiệp và có cuộc sống sung túc. Con trai cô cũng bắt đầu làm kinh doanh và đã xây dựng gia đình. Các con của cô rất hiếu thảo và chúng thường giúp đỡ cô về mặt tài chính.

Khi thấy cô có sức khỏe tốt và không còn phải lo lắng gì nhiều về vấn đề kinh tế, nhiều người nói rằng cô ấy là người may mắn. Một lần, khi chúng tôi nói chuyện về việc giúp đỡ những người bị ngược đãi sẽ được Trời ban phúc như thế nào, dựa theo các giá trị văn hóa truyền thống Trung Quốc. Tôi nói với cô: “Dường như chị đã được phúc báo vì đã bảo vệ những cuốn sách Pháp Luân Công của tôi.” Cô ấy đã mỉm cười gật đầu.

Một thông tin kịp thời giúp tôi thoát khỏi vụ bắt giữ

Dì ấy đã 70 tuổi, sống ở gần nhà tôi. Bởi vì dì thường hay đi buôn chuyện với những người dân khác, nên nhiều người không thích và không nói chuyện với dì. Tuy nhiên, tôi vẫn cư xử tốt và giúp đỡ dì bất cứ khi nào dì cần. Khi hay tin dì bị ốm, tôi đã tới thăm dì. Chúng tôi đã nói chuyện về Pháp Luân Công và cuộc bức hại.

Dì nói với tôi rằng dì thích đọc các tài liệu về Pháp Luân Công do các học viên phân phát. Khi nghe những người khác có những nhận xét tiêu cực về Pháp Luân Công, dì thường nói với họ: “Tôi biết vài học viên Pháp Luân Công và họ đều là người tốt.”

Một hôm sau khi đã nghỉ hưu, có người gõ cửa nhà tôi. Đó chính là dì. Với vẻ mặt hốt hoảng, dì nói: “Ở bên ngoài tòa nhà, tôi nghe thấy có mấy cảnh sát đang bàn về kế hoạch bắt giữ chị. Họ nói rằng có người đã gửi thư tới Tổ chức Nhân quyền Thế giới và Tổ chức Liên Hiệp Quốc và họ nghi ngờ là chị có liên quan tới việc đó.” Dì cũng nói các cảnh sát cũng có kế hoạch nhờ người quản lý gài bẫy để bắt tôi. “Hãy cẩn thận và đừng đi ra ngoài. Nếu có cần mua bán gì, cần làm gì, hay cần gặp ai, cứ nói với tôi, tôi có thể giúp chị.”

Lúc đó, thay vì cảm thấy lo lắng cho sự an toàn bản thân, tôi lại cảm thấy xúc động vì sự tử tế của dì.

Vài ngày sau, người quản lý gọi tôi tới và yêu cầu tôi đi nhận vài lá thư. Biết rằng đó là cái bẫy, tôi nói rằng tôi không đi vì tôi đang trên đường tới siêu thị. Một đồng nghiệp sau này nói với tôi rằng vài cảnh sát đã tới nơi làm việc hôm đó, và thậm chí còn tới siêu thị đó để cố tìm bắt tôi.

Các cảnh sát đã cố giăng bẫy để bắt tôi nhiều lần nữa, nhưng đều thất bại. Cuối cùng họ đành bỏ cuộc.

Vài ngày sau, tình cờ gặp dì, và dì đã phấn khởi nói: “Một chân tôi đã bị đau từ lâu và cả hai chân đều bị sưng tấy. Nhưng từ sau cái hôm thông báo cho chị tin về vụ bắt giữ đó, cơn đau ở chân tôi đã biến mất và các vết sưng cũng không còn. Tôi thật mừng quá!”

Đây là những câu chuyện về những người hàng xóm của tôi và còn nhiều câu chuyện tương tự như vậy nữa. Tôi khâm phục sự cam đảm của họ dám ủng hộ những người bị áp bức trong một môi trường khắc nghiệt như vậy, và tin rằng họ xứng đáng có một tương lai tốt đẹp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/11/23/-319510.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/11/24/153806.html

Đăng ngày 09-02-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share