[MINH HUỆ 23-5-2012] Vài năm trước, gia đình tôi có một chiếc xe tải chuyên chở hành khách, gồm cả sinh viên. Chúng tôi đã làm việc này quanh năm. Chồng tôi lái xe và tôi có nhiệm vụ thu tiền xe. Chúng tôi thu sinh viên 25 nhân dân tệ hàng tháng tiền vận chuyển. Nhiều sinh viên gia đình rất nghèo. Tôi nghĩ: Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và tôi không nên thu tiền họ, vì vậy tôi không thu tiền vé họ trong một năm. Sau đó, khi những sinh viên này ra trường và bắt đầu kiếm sống, cha mẹ của họ muốn trả lại tiền cho tôi hoặc tặng những món quà. Tôi từ chối những món quà của họ và nhã nhặn nói thêm với họ rằng:“Tôi là đệ tử Pháp Luân Đại Pháp. Tôi không nên nhận của các bạn bất kể thứ gì”. 

Một ngày nọ, một người đàn ông lớn tuổi đã lên xe chúng tôi. Ông muốn đi mua sắm ở trong thành phố. Ông ấy trở lại sau đó không lâu sau khi rời xe. Ông đã đánh rơi 200 nhân dân tệ mà ông mang trong túi và ông muốn tìm kiếm ở trên xe. Ông ấy không tìm ra số tiền đó và rất là lo lắng. Tại thời điểm đó, 200 nhân dân tệ là một số tiền không nhỏ đối với nhiều người. Tôi cũng giúp ông ấy tìm trên xe. Tôi thình lình nhìn thấy một cái túi ở góc dưới cánh cửa phía sau. Tôi mở nó ra và nhìn thấy 200 nhân dân tệ ở trong. Nó đúng là cái mà người đàn ông lớn tuổi cần tìm. Tôi đưa nó cho ông ấy. Ông rất vui và nói: “Cảm ơn, cảm ơn chị”. Tôi mỉm cười và nói:“Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Đừng cảm ơn tôi. Miễn là bác biết Pháp Luân Đại Pháp tốt, thế là được rồi”.
Một ngày khác, chúng tôi đang lái xe ở ngoại ô thành phố. Tôi nhìn thấy một người đàn ông khoảng 40 tuổi ngồi bên lề đường. Ông mặc bộ đồ rách rưới và mang theo một cái túi lớn. Khi chúng tôi chạy xong 2 chuyến cả đi lẫn về và chạy qua mặt ông ấy 4 lần. Ông vẫn ngồi đó. Tôi đi ra khỏi xe và hỏi ông: “Tại sao ông ngồi đây?”  Ông nói: “Tôi không có tiền để đi xe”. Tôi hỏi ông tại sao. Ông trả lời:“Tôi làm thuê cho một người, nhưng họ không trả tiền cho tôi khi tôi làm xong việc”. Tôi nói:“Lên xe đi, tôi sẽ cho ông đi miễn phí”. Sau một lúc, ông ấy xuống xe. Tôi hỏi ông:“Từ đây về nhà ông chi phí hết bao nhiêu?” Ông nói:“20 nhân dân tệ.” Vì vậy tôi cho ông 20 nhân dân tệ.
Một giáo viên ngồi trong xe nhìn thấy tôi làm như vậy. Anh ta cảm động sâu sắc. Anh nói:“Chị là một người rất tốt bụng.” Anh cũng đưa cho người đàn ông ấy 10 nhân dân tệ. Một lúc sau tôi nói với giáo viên đó rằng Pháp Luân Đại Pháp tốt và anh nên thoái Đảng Cộng Sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó để có một tương lai tốt đẹp. Anh ấy nói:“Tôi tin chị vì chị là một người tốt.” Ba thành viên trong gia đình anh ấy vui vẻ thoái Đảng Cộng Sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó.
Một ngày khác, xe chúng tôi tông phải một cậu bé ở một ngã rẽ. Mọi người trên đường nói xe chúng tôi đã cán qua người cậu bé vì vậy chồng tôi và tôi nhanh chóng đưa cậu bé tới bệnh viện để được điều trị. Khi khám xong, cậu bé không bị thương ở đâu cả, ngoại trừ vết thâm ở đùi. Tôi biết rằng Sư Phụ đã bảo vệ chúng tôi và ngăn chặn một tai họa.
Sau đó chúng tôi bán xe. Một hiệu trưởng trường học nghe vậy và nói với chồng tôi:“Vợ của anh thật sự như một vị Bồ Tát. Chị ấy luôn luôn giúp đỡ mọi người vận chuyển đồ mà không tính phí. Thật là rất tiếc nếu anh không làm nữa.”
Theo thông tri kêu gọi viết bài kỷ niệm 20 năm Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền

Đăng ngày: 19-6-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share